Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá
Chương 80: Ngoại truyện 2 - Có lẽ hoa hồng sẽ không còn tàn nữa



“Con xin ngài, hãy để con cứu em ấy một lần.”

Chàng trai quỳ trên tấm đệm cỏ, lưng thẳng đơ.

Anh đã đến đây được một thời gian rồi, luôn từ sáng sớm đến hoàng hôn. Đây là lần đầu tiên anh lên tiếng sau khoảng thời gian dài như vậy.

Không hiểu vì sao, giọng anh có chút nghẹn ngào.

“Tại sao chúng con không thể có một kết thúc tốt đẹp? Rõ ràng em ấy không làm gì sai, con cũng không làm gì sai. Tại sao chúng con không thể có một kết thúc tốt đẹp?”

Anh như đang hỏi Đức Phật lại như đang tự hỏi chính mình.

Nhưng chắc chắn sẽ không có kết quả.

“Tín đồ Tống Thanh Yến, nguyện dốc hết tất cả, cầu xin Đức Phật cho con cứu được em ấy. Dù thế nào đi nữa, hãy để con đưa em ấy trở về, dù con chết.”

Trán anh chạm xuống nền đất lạnh lẽo, những giọt nước mắt rơi xuống.

“Hôm nay đã muộn rồi, vào ăn bát cơm chay đi.”

Người nói là vị trụ trì trong chùa. Có lẽ vì Tống Thanh Yến đến quá nhiều lần, không chỉ trụ trì mà các sư khác trong chùa cũng đều quen mặt anh.

Tống Thanh Yến không có hứng thú ăn uống.

Vị trụ trì cũng không nói gì nữa, chỉ dẫn anh vào phòng thiền của mình.

“Cậu muốn cứu người?”

Tống Thanh Yến ngẩn người: “Vâng.”

“Quả là thành tâm.”

Vị trụ trì rót một chén trà đẩy về phía Tống Thanh Yến, vẻ mặt điềm tĩnh: “Đây là ý của Đức Phật. Uống trà xong, khi bước ra ngoài, đó sẽ là cơ hội của cậu.”

“Lần này Đức Phật phù hộ nhưng vẫn phải dựa vào chính cậu.”

Tống Thanh Yến vẫn chưa kịp định thần, anh cúi đầu nhìn chén trà trước mặt.

Theo lẽ thường, trước đây anh chắc chắn sẽ nghĩ đây là trò lừa đảo.

Nhưng bây giờ anh không dám nghĩ như vậy.

Biết đâu là thật thì sao?

Biết đâu anh thực sự có thể quay lại cứu Ninh Uyển?

Biết đâu kết quả sẽ thực sự khác đi?

Vị trụ trì lại rót cho mình một chén trà: “Tuy nhiên, thiên mệnh đã định. Cậu cũng chưa chắc thay đổi được, cứ thử đi.”

Tống Thanh Yến nói: “Con không tin vào mệnh.”

Khi chén trà được đặt xuống, bên trong đã không còn một giọt. Khi bước ra khỏi cửa, Tống Thanh Yến cúi người chào vị trụ trì, cảm tạ ngài và cảm tạ Đức Phật.

Đó là lần đầu tiên anh quay về quá khứ.

Ninh Uyển chết trước mặt anh vì bạo lực học đường.

Cô gái đứng trên tòa nhà nguy hiểm, lắc đầu trước bàn tay anh đưa ra. Tống Thanh Yến nghiến răng, lao tới muốn kéo cô về. Nhưng chưa kịp chạm vào cô, cô gái đã lao thẳng xuống.

Anh không thể thốt nên lời, loạng choạng chạy xuống.

Thi thể cô gái nát bét.

Anh lại trở về chùa Thừa An, vị trụ trì đứng ngay cổng chùa. Như đã đoán trước anh sẽ một mình quay về, người già nhìn anh: “Còn muốn thử nữa không?”

“Thử.”

Thế là anh quay lại lần thứ hai.

Anh theo trí nhớ, cố gắng ngăn chặn bạo lực học đường. Nhưng cha mẹ Ninh Uyển đã đưa Ninh Cận đi. Trước khi anh và Ninh Cận kịp quen biết.

Tống Thanh Yến tạo ra rất nhiều cơ hội để quen biết Ninh Uyển.

Cô gái bị bỏ lại một mình trong nước, cô không hiểu gì cả.

Nhưng vẫn biết rằng, gia đình đã bỏ rơi cô.

Khi Tống Thanh Yến đến tìm cô vào sáng sớm, cô đã tự cắt cổ tay, chết trong phòng của Ninh Cận.

Thi thể cô gái lạnh ngắt, Tống Thanh Yến vẫn ôm cô vào lòng.

Anh hôn lên trán cô, quyết tâm thử lại lần nữa.

Lần thứ ba.

Mọi thứ đều bình yên vô sự.

Đều diễn ra theo đúng dự đoán của Tống Thanh Yến, cô không trải qua bạo lực học đường, anh trai cũng không ra nước ngoài. Tuy cô không có cha mẹ bên cạnh nhưng có anh và Ninh Cận.

Tống Thanh Yến, cô sẽ không chết nữa.

Nhưng ngày đó vẫn đến.

Ninh Uyển chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Rõ ràng mọi thứ đều đúng, rõ ràng đang tốt lên.

Chàng trai không thể chịu đựng nữa, anh bưng mặt, khóc trước mặt Đức Phật đến mức gần như nghẹt thở.

“Ninh Uyển là một cô gái tốt.”

Anh nghẹn ngào: “Em ấy mới mười mấy tuổi, cuộc đời em ấy còn rất dài, có tương lai tươi sáng, cuộc sống tốt đẹp.”

Tống Thanh Yến nói: “Em ấy không nên chết như vậy.”

“Con xin ngài, hãy để con cứu em ấy một lần.”

“Dù phải đổi bằng mạng sống của con, chỉ cần em ấy được sống.”

Anh là đứa trẻ mồ côi, không có người thân cũng không có gì đáng lưu luyến. Cuộc đời anh có thể gặp được Ninh Uyển đã là điều may mắn nhất rồi.

Vì vậy anh lại quỳ xuống cầu xin Đức Phật, mong cô được sống.

Dù anh chết.

Vị trụ trì nhìn Tống Thanh Yến: “Con thật sự kiên trì.”

Tống Thanh Yến cúi đầu, không để lộ cảm xúc nhưng giọng nói lại nặng nề: “Vì con muốn em ấy được sống, dù cơ hội mong manh, con cũng phải thử.”

Lần thứ tư.

Anh tuần tự chờ đợi mọi thứ xảy ra.

Mọi thứ đều diễn ra theo nhịp điệu của lần đầu tiên, khi bước vào ngõ Ngô Đồng, Tống Thanh Yến đột nhiên cảm thấy hoang mang. Anh không biết mình đã chờ đợi bao lâu, đã bao nhiêu lần ở khoảnh khắc này gặp được Ninh Uyển.

Ninh Cận ra nước ngoài, anh bắt đầu chăm sóc Ninh Uyển.

Anh cẩn thận muốn ngăn chặn bạo lực học đường.

Nhưng nó vẫn xảy ra.

Sau đó cũng xảy ra nhiều thay đổi mà những lần trước chưa từng có như cái chết của Tô Hoài Cẩn, hay sự xuất hiện của Trần Tế.

Tống Thanh Yến bắt đầu nghĩ, có lẽ lần này sẽ khác.

Lần này Ninh Uyển cũng sống bình yên đến khi tốt nghiệp cấp ba. Tống Thanh Yến vui mừng, quyết định tỏ tình với cô. Họ đã lỡ nhau quá lâu rồi.

Những ngày sau đó rất ngọt ngào, nhưng Trần Tế xuất hiện.

Khi anh ta cầm dao, xông vào tầm mắt của họ, Tống Thanh Yến nghĩ, có lẽ vẫn là kết cục như vậy.

Nhưng lần này anh đã ở bên Ninh Uyển.

Anh sẽ không để Ninh Uyển chết trước mặt mình nữa.

Ninh Uyển bị anh đẩy đi, Tống Thanh Yến nhìn theo bóng lưng cô, trên người đã bị đâm hai nhát dao. Anh thở gấp, cố gắng ngăn cản Trần Tế.

Cuối cùng, việc giết được Trần Tế cũng là nhờ may mắn.

Tống Thanh Yến nghĩ rằng, lần này anh chết đi, Ninh Uyển sẽ được sống.

Nhưng anh không biến mất, không biết có phải là ý trời hay không.

Anh trở thành một linh hồn đi theo bên cạnh Ninh Uyển.

Những nỗi đau mà cô gái trải qua, anh đều nhìn thấy rõ mồn một.

Mỗi lần cô lên cơn, mỗi lần cô suy sụp, mỗi đêm cô khóc lặng lẽ. Anh đều ở bên cạnh cô.

Khi Tống Thanh Yến muốn đưa tay ôm lấy cô để an ủi, đôi tay ấy lại luôn xuyên qua cơ thể Ninh Uyển. Ninh Uyển luôn khóc và mắng anh là đồ keo kiệt.

Rõ ràng linh hồn không cảm nhận được gì.

Nhưng lúc đó Tống Thanh Yến vẫn cảm thấy đau đến nghẹt thở.

Không phải đâu, anh nghĩ: Uyển Uyển, anh không phải là đồ keo kiệt.

Anh đang ở bên cạnh em, anh không bỏ rơi em.

Anh cũng muốn ôm em nhưng anh không làm được.

Sau đó anh tình cờ nhập mộ lần thứ hai, Tống Thanh Yến dẫn Ninh Uyển đi xem tất cả những gì anh đã trải qua.

Đó là giấc mơ mà Ninh Uyển đã quên.

Cho đến khi nhìn thấy, cô gái mới chợt nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói mà Tống Thanh Yến đã nói với cô năm xưa. Lúc đó chàng trai nhìn cô, trong mắt là sự u ám khó hiểu. Anh nói:

Chuyến tàu sẽ không dừng mãi đâu.

Có những chuyến tàu sẽ an toàn đến được ga cuối, nhưng cũng có những chuyến sẽ gặp sự cố trên đường, mãi mãi dừng lại.

Cô nhìn thấy mình lần lượt chết trước mặt Tống Thanh Yến.

Nhìn thấy sự suy sụp của chàng trai.

Nhìn thấy anh lần lượt cố gắng cứu mình nhưng cuối cùng vẫn vô ích.

Ngay lúc này, Ninh Uyển đột nhiên muốn khóc.

Cuối cùng cô cũng bắt đầu hiểu tại sao Tống Thanh Yến luôn nói ra những lời kỳ lạ. Bởi vì anh đã trải qua tất cả.

Tại sao anh lại kiên quyết muốn cô bình an?

Đến mức mỗi ước nguyện của anh đều là cô bình an thuận lợi.

Bởi vì cô đã chết quá nhiều lần trước mặt Tống Thanh Yến.

Anh đã mất đi quá nhiều lần.
 
Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá
Chương 81: Ngoại truyện 3 – Kẻ nhát gan



Từ khi Trần Bắc Chi có trí nhớ, Trần Quan Nam đã luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa dù một bước. Chữ "Chi" trong tên cô chính là do Trần Quan Nam đặt cho lúc ba tuổi.

Ý nghĩa của cái tên rất đẹp: cát tường bình an, hòa thuận.

Trần Quan Nam là người tinh tế. Mỗi lần Trần Bắc Chi giận hờn vu vơ, anh luôn là người đầu tiên trong nhà phát hiện và dỗ dành cô.

Cô không thể rời xa Trần Quan Nam.

Hồi tiểu học, Trần Quan Nam dắt tay cô đi học.

Sáng nào anh cũng đưa cô đến lớp trước khi quay về lớp mình và cứ thế, thói quen này kéo dài đến tận năm lớp 10 của Trần Bắc Chi.

"Chi Chi, lại đây."

Năm đó Trần Quan Nam 19 tuổi, trên tay cầm bảng điểm cuối kỳ của cô.

Mẹ đã mất từ lâu, Trần Tế ngày càng trở nên ngỗ ngược. Sự nuông chiều của cha khiến cậu ta càng lúc càng bất trị. Người duy nhất trong nhà có thể trấn áp được Trần Tế chỉ có Trần Quan Nam.

Từ năm 18 tuổi, anh đã bắt đầu thực tập ở công ty.

Thiếu niên tài năng, các bậc tiền bối trong công ty đều rất ưa cách làm việc của anh.

"Tiếng Anh tụt điểm rồi, có phải do thầy giảng quá nhanh không?"

Trần Bắc Chi lắc đầu.

Quan Nam thở dài: "Vậy thì sao? Khó quá à?"

"Cũng không phải… Anh ơi, hình như em thích ai đó rồi."

Thiếu niên sững lại. Anh thật sự không ngờ Trần Bắc Chi lại bất ngờ nói ra một câu chẳng liên quan gì như vậy. Tay cầm bảng điểm siết chặt hơn: "Vậy à?"

"Em thích anh."

Câu nói như quả bom, bất ngờ nổ tung trong lòng Trần Quan Nam.

Anh mấp máy môi, bất lực: "Anh là anh trai em."

"Em biết."

"Chúng ta có quan hệ huyết thống."

"Em biết."

"Em còn nhỏ, chưa hiểu thích là gì đâu."

"Em hiểu mà."

Trần Bắc Chi đứng trên cầu thang, tay bối rối nắm chặt vạt áo: "Em thật sự hiểu thích là gì… Em muốn mỗi ngày đều ở bên anh, không phải là anh em… là người yêu."

Cô tưởng Trần Quan Nam sẽ mắng mình.

Trên TV hay trong tiểu thuyết, những tình huống như thế này, anh trai luôn mắng em gái thậm tệ.

Nhưng Trần Quan Nam không làm vậy.

Anh chỉ bất lực cười một tiếng, giơ tay xoa đầu cô: "Đi xem TV đi, mai anh thuê gia sư cho em."

"Anh…"

Trần Bắc Chi còn muốn nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời.

"Lần sau mà điểm vẫn thế này, anh cắt tiền tiêu vặt."

"Sao lại nhắc đến tiền tiêu vặt chứ..."

Cô gái nhỏ thở dài, ủ rũ bước xuống cầu thang rồi lao thẳng vào ghế sofa.

Trần Quan Nam chỉ cười nhìn theo.

Một lát sau, anh cúi đầu nhìn bảng điểm trên tay.

Tiếng Anh: 76 điểm.

Lại là một tiếng thở dài.

Anh quay người trở về phòng sách. Nhưng trong đầu vẫn hiện lên ánh mắt chân thành lúc nãy của cô gái nhỏ như chú cún con, long lanh nhìn anh mà nói thích.

Anh không phải con ruột của nhà họ Trần.

Vậy thì anh có được phép tham lam một chút không?

Tài liệu bày la liệt trên bàn, Trần Quan Nam không tài nào tập trung đọc được.

Thiếu niên ngồi đó, bực bội xoa ấn đường. Anh biết mình không phải con ruột nhà họ Trần nên mới dám nghĩ đến những điều không nên trong đêm.

Nhưng Bắc Chi thì sao?

Cánh cửa phòng sách hé mở.

Là Trần Bắc Chi, cô gái nhỏ lén lút thò đầu vào: "Anh ơi, không thuê gia sư được không?"

Trần Quan Nam không nói gì.

"Lại đây."

Trần Bắc Chi dừng bước rồi bước vào phòng.

Trần Quan Nam luôn nuông chiều cô.

"Mấy ngày này anh bận, ban ngày phải đi làm và đi học, tối về dạy em. Dù sao cũng đang nghỉ hè, em ngủ muộn một chút, được không?"

"Được! Cảm ơn anh! Anh tuyệt nhất!"

Trần Tế đi ngang qua, cầm ly nước thò đầu vào nhòm: "Gì mà vui thế?"

Trần Bắc Chi khịt mũi, lướt qua người cậu ta: "Mắc gì phải nói cho em biết?"

"Này... Trần Bắc Chi, chị bị điên à?"

"A Tế."

Trần Tế cúi đầu: "Biết rồi ạ, không được nói chị như vậy."

Lúc này Trần Quan Nam mới cúi đầu xuống xem tài liệu: "Ừ, ra ngoài đi, đóng cửa giùm anh."

"Anh cả."

Trần Tế không đi, ngược lại còn tiến đến bàn, mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Là như này, muốn mua một sợi dây chuyền tặng người ta nhưng hết tiền rồi…"

Trần Quan Nam không ngẩng đầu: "Biết rồi."

Ý anh là xong việc sẽ chuyển tiền.

"Anh cả vạn tuế, em biến đây."

Sau hôm đó, Trần Quan Nam cứ rảnh là về nhà dạy Trần Bắc Chi học tiếng Anh. Anh phát âm rất chuẩn, nói liến thoắng một tràng, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt ngơ ngác của Trần Bắc Chi lại bất lực.

"Anh."

Đêm khuya mờ ảo, Trần Bắc Chi gọi anh.

Thiếu niên mặc đồ ở nhà, tay cầm bút đỏ chấm bài cho cô, lười nhác đáp một tiếng.

"Em thật sự thích anh."

Đã nửa năm kể từ lần tỏ tình đó.

Cô vẫn như lần trước, ánh mắt lấp lánh: "Thật đấy."

Cô gái nhỏ gục mặt lên bàn, vừa bẻ ngón tay vừa kể: "Từ nhỏ em đã thích dựa vào anh, thấy anh đi cùng người con gái khác là em ghen."

"Ghen phát điên lên được."

Trần Quan Nam chỉ im lặng nhìn cô.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Trần Bắc Chi bắt đầu hơi bất an, cô nghĩ mình sắp bị mắng.

Nhưng không.

Anh đưa tay ra đặt lên sau gáy cô, kéo cô về phía trước. Đôi môi của chàng trai có chút lạnh lẽo, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Trần Bắc Chi.

Khi định rời đi, Trần Quan Nam cắn nhẹ vào môi dưới của cô.

"Đừng hối hận nữa, Chi Chi."

Đôi bàn tay ấm áp vẫn đặt trên má Trần Bắc Chi, ngón cái của Trần Quan Nam xoa nhẹ sau tai cô. Giữa họ, ngay cả hơi thở cũng đầy mơ hồ.

Khoảnh khắc đó là thứ Trần Bắc Chi không bao giờ quên được.

Trần Quan Nam nói: "Dù em có thực sự nghĩ kỹ hay không, chúng ta đã bắt đầu từ hôm nay rồi. Hối hận cũng vô ích."

Tính cách của anh thực sự có chút mạnh mẽ.

Từ lần đầu tiên anh vào công ty và giành được một hợp đồng lớn, từ cách anh nhẹ nhàng xóa tan sự bất mãn của các cổ đông trong công ty, từ hành động của anh tối nay, Trần Bắc Chi đã biết.

Buổi sáng ăn sáng, hai người ngồi cạnh nhau.

Trần Tế nhai bánh mì: "Có gì đó không ổn, bố. Bố có thấy hai người họ bây giờ có chút kỳ lạ không? Cái không khí đó."

Bố Trần cười: "Có gì không ổn? Tiểu Bắc luôn thích bám lấy Quan Nam. Con ăn cơm đi, suốt ngày nghĩ lung tung."

Dưới bàn, chân cô gái đặt lên chân Trần Quan Nam.

Trần Quan Nam cúi đầu cười bất lực.

Khoảng thời gian đó thực sự khiến người ta khó quên.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11 kết thúc, Trần Quan Nam đứng đợi cô ở cổng trường.

Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp, còn chăm chút kiểu tóc.

Anh dựa vào cửa xe đợi cô.

Khi Trần Bắc Chi bước ra, anh đang cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

"Anh!"

Giọng nói tươi tắn của cô gái vang lên rồi Trần Quan Nam ôm chặt lấy cô. Anh đỡ lấy Trần Bắc Chi, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô: "Vất vả rồi."

Trên xe không có tài xế, chỉ có hai người họ.

Trần Quan Nam ném áo khoác ra ghế sau, cài dây an toàn giúp Trần Bắc Chi.

Người đàn ông nới lỏng cà vạt rồi lại cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn mang đầy sự xâm chiếm, Trần Bắc Chi gần như không thở được.

Trong hơi thở gấp gáp, cô chỉ ngửi thấy mùi hương trên người anh, đưa tay ôm lấy anh, không muốn rời xa.

Trong tiếng thở hổn hển, Trần Quan Nam cười.

Anh hỏi: "Cảm giác ở bên anh trai ruột thế nào?"

Trần Bắc Chi cắn nhẹ vào môi anh: "Còn anh? Cảm giác hôn em gái ruột thế nào?"

Người đàn ông không nhịn được, cười khẽ: "Tốt, rất tốt."

Trên đường không có nhiều xe, một tay Trần Quan Nam cầm vô lăng: "Anh đã nói chuyện với bố rồi, vừa thi xong, dù kết quả thế nào, cứ để em nghỉ ngơi ở nhà trước."

"Sau này sẽ không tìm gia sư cho em chứ?"

Ngón tay của Trần Quan Nam rất đẹp, thon dài trắng trẻo, xương khớp rõ ràng. Lúc này anh gõ nhẹ vào vô lăng: "Không đâu."

"Anh sẽ đưa em đi du lịch."

Xe rẽ một góc, Trần Quan Nam nói: "Phong cảnh Giang Thành đẹp, em lại luôn muốn đến. Sau khi khai giảng sẽ không có thời gian nữa nên anh đưa em đi trước."

Cô gái ngẩn người, lập tức nhảy lên hôn vào má anh.

"Anh trai muôn năm!"

Người đàn ông cười, đẩy cô ngồi xuống: "Ngồi yên."

Giang Thành là một thành phố nước, phong cảnh rất đẹp.

Ngày đầu tiên đến, Trần Quan Nam bị công việc công ty làm cho bất ngờ. Trần Bắc Chi cũng mệt vì ngồi máy bay, quyết định nghỉ ngơi trong khách sạn cả ngày.

Khi Trần Quan Nam ngồi đó xử lý công việc, Trần Bắc Chi đã có ý định xấu đến hôn anh.

Người đàn ông không làm gì được, đành ôm cô vào lòng chiều chuộng.

"Anh."

"Sao vậy?"

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?"

Trần Quan Nam cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô: "Sẽ mà."

Cô gái ừ một tiếng: "Từ nhỏ em đã không thể xa anh, hai chúng ta cách xa nhau em sẽ bị bệnh. Vì vậy Trần Quan Nam, chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau."

"Được."

Nhưng thực tế luôn tàn nhẫn.

Năm Trần Bắc Chi vào đại học, chuyện của cô và Trần Quan Nam bị Trần Tế phát hiện.

Người em trai luôn tỏ ra bình thường trước mặt họ cuối cùng cũng lộ bản chất.

Trần Quan Nam rất bình tĩnh với chuyện này: "Sớm muộn cũng sẽ phát hiện thôi."

Anh bóc một viên kẹo nhét vào miệng cô gái: "Đừng sợ, những chuyện này sớm muộn chúng ta cũng phải nói với họ. Hôm nay nó biết rồi còn tốt hơn."

Đêm đó mưa lớn, Trần Quan Nam vẫn thay quần áo xuống lầu.

Trần Bắc Chi đi theo: "Anh..."

Anh cúi xuống hôn nhẹ vào má cô: "Anh ra ngoài ký hợp đồng sẽ về ngay. Hôm nay mưa to, em ở nhà đừng đi lung tung. Đợi anh về được không?"

Trần Bắc Chi gật đầu, do dự một lúc: "Anh về sớm nhé."

Người đàn ông cười: "Biết rồi."

Trên đường về Trần Quan Nam còn mua đồ ngọt, muốn mang về cho Trần Bắc Chi. Cô luôn thích ăn tiramisu của cửa hàng đó, hôm nay mang về, chắc cô sẽ vui.

Mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa kính xe.

Tài xế đi một con đường nhỏ về, trời tối đen, không có đèn đường.

Phanh hỏng, họ cứ thế chết trên đường.

Khi xe cứu thương đến, người đã tắt thở.

Khi Trần Bắc Chi đi theo bố và Trần Tế đến bệnh viện vẫn còn hoang mang.

Rõ ràng chưa lâu lắm.

Rõ ràng vài tiếng trước anh còn bảo cô đợi anh về.

Rõ ràng, rõ ràng...

Cô không nói được lời nào, chỉ có thể nắm lấy Trần Tế, nước mắt bắt đầu rơi từng giọt cho đến khi nhấn chìm chính mình.

Sau đó, trong một lần tình cờ, cô phát hiện ra sự thật.

Bố quỳ xuống, Trần Tế khinh bỉ.

Trần Bắc Chi ngồi thụp xuống ghế, bối rối che mặt. Cô muốn khóc nhưng không biết tại sao phải khóc. Cô hận Trần Tế, hận người em trai ruột đã gi.ết ch.ết người yêu của mình.

Những thứ Trần Quan Nam bỏ lại, cô bắt đầu tiếp quản từng chút một.

Giống như khi anh vào công ty từ năm đại học, trên người Trần Bắc Chi hiện lên bóng dáng của Quan Nam.

Cô là người được Trần Quan Nam nuôi dưỡng, trên người cô cũng mang những dấu ấn không thể xóa nhòa của anh.

Trần Bắc Chi thực sự cũng từng nghĩ đến cái chết.

Nhưng chừng nào chuyện của Trần Quan Nam còn chưa được giải quyết, cô sẽ không có mặt mũi nào để gặp anh.

Năm gặp Tống Thanh Yến và Ninh Uyển, địa vị của cô trong nhà họ Trần đã vượt xa Trần Quan Nam. Cô bắt đầu tiếp quản toàn bộ công ty, ngay cả cha cũng không thể ngăn cản cô làm gì.

Có lẽ là có chút tương đồng.

Trên người Ninh Uyển và Tống Thanh Yến, cô luôn nhìn thấy hình bóng của chính mình ngày xưa.

Cô chỉ mong rằng kết cục của họ sẽ khác với cô.

Hôm đó ở nhà, cô nghe được lời cha nói.

Cha nói: "Có phải ngay từ đầu khi đặt tên cho hai đứa nhỏ, cha đã sai không? Cái tên này không tốt, một Nam một Bắc. Giống như định sẵn sẽ trở thành đối lập vậy."

Trần Bắc Chi nghĩ: Đúng vậy.

Sự đối lập của họ là âm dương.

Sau đó, trong tang lễ của Ninh Uyển, cô mang một bó hoa đến.

Người phụ nữ đặt hoa trước bia mộ, giọng nhẹ nhàng: "Xin lỗi, Uyển Uyển. Suy cho cùng, em và Tống Thanh Yến thành ra như thế này đều là lỗi của chị. Là chị không quản được em trai mình, để nó hại các em. Xin lỗi."

Ninh Cận đứng bên cạnh: "Không phải lỗi của cô."

Họ luôn nói không phải lỗi của cô.

Nhưng Trần Bắc Chi tự biết, chính vì sự mềm lòng của cô với cha ngày đó đã khiến ông hại biết bao người.

Xung quanh là bạn bè của Ninh Uyển, họ khóc nức nở, miệng còn nói Ninh Uyển là kẻ hèn nhát, không dám sống tiếp. Trần Bắc Chi nghĩ: Người sống mới là kẻ hèn nhát.

Như chính cô.

"Ninh Uyển không phải là kẻ hèn nhát."

Trần Bắc Chi cười khẽ: "Em ấy là đứa trẻ dũng cảm nhất, dám đi gặp người yêu của mình."

Còn cô chỉ dám sống một cách hèn nhát như thế này.

Trần Bắc Chi thở dài, Trần Quan Nam cũng được chôn ở đây.

Cô mới là kẻ hèn nhát, một kẻ tham sống sợ chết không dám đi gặp người yêu của mình.
 
Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá
Chương 82: Ngoại truyện 4



Sau chuyến đi Tây Thành kết thúc, Đường Lâm đã sống một thời gian dài trong sự nhàn rỗi. Cô không biết mình thực sự muốn làm gì, những năm qua tiền tiết kiệm đã nhiều lên, đủ để cô sống thoải mái.

Cô bắt đầu trở thành khách quen của quán cà phê Ninh Cận.

Trong quán luôn có một người phụ nữ xuất hiện, bà ấy luôn đợi Ninh Cận.

Khi thấy anh đến, người phụ nữ liền chạy đến nắm lấy tay áo anh: "A Cận, con về nhà với mẹ đi."

Bà nói, con về nhà với mẹ đi.

Ở nhà còn biết bao nhiêu tài sản cần quản lý.

Quán cà phê ở chỗ hẻo lánh, một năm cũng chẳng kiếm được bằng một ngày doanh thu của chi nhánh công ty.

Đường Lâm không biết Ninh Cận và gia đình đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô có thể nhìn ra, anh thực sự không muốn tiếp xúc nhiều với mẹ mình. Người đàn ông lùi lại một bước, lạnh nhạt nhưng lịch sự: "Mẹ về đi, con ở đây ổn rồi. Gần Uyển Uyển."

Cái tên này là lần đầu tiên Đường Lâm nghe từ miệng anh.

Người phụ nữ sững lại, cúi đầu lau khóe mắt.

Bà không nói gì nữa, quay người rời đi.

Người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng. Anh thở dài, quay người đi vào quầy lấy tạp dề ra mặc: "Hôm nay cô muốn uống gì?"

Đường Lâm chợt nhận ra anh đang nói với mình: "À."

"Giống như mọi lần là được."

Người đàn ông gật đầu.

Ninh Cận không giống mẹ, anh có đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi cong lên. Gương mặt góc cạnh mang vẻ đẹp sắc sảo và có chút gai góc. Nhưng..

Đường Lâm nghĩ: Anh luôn toát lên một cảm giác rất u uất.

Tại sao vậy?

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bức ảnh trên tường. Lúc đó cô mới chợt nhớ lại lần đầu gặp mặt, người đàn ông cúi đầu xay cà phê, bình thản nói rằng mọi người đều đã chết.

Một là bạn thân, một là em gái ruột.

Không biết đã bao lâu, cửa được mở ra.

Vùng ngoại ô này thường ngày không có nhiều người, Đường Lâm rất thích cảm giác yên tĩnh này. Fường như Ninh Cận cũng không quan tâm lắm đến việc quán có khách hay không.

Hìn như anh chỉ muốn ở lại đây.

Người bước vào là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, toát lên vẻ giàu có.

Đường Lâm nghĩ chắc là tổng giám đốc nào đó.

"Anh Cận."

"Khách hiếm đấy."

Đường Lâm thò đầu ra từ sau máy tính xách tay, tò mò.

Cô thực sự chưa từng thấy Ninh Cận giao tiếp với bạn bè.

Nhưng sự thân thiết giữa hai người lúc này, chắc chắn là bạn bè.

Cô nâng ly sô cô la nóng đã hơi nguội rồi tiếp tục nhìn về phía quầy bar.

"Sao lại có thời gian ra ngoại ô thế?"

Người đàn ông mặc vest cười: "Anh... đến đây đàm phán hợp đồng, phát triển đất đai. Tiện thể đến thăm Ninh Uyển, nghe nói anh mở quán cà phê ở đây nên ghé qua xem."

Ninh Uyển.

Là em gái của Ninh Cận nhỉ?

"Đàm phán hợp đồng thế nào?"

Ninh Cận pha cho anh một ly cà phê.

Người đàn ông cười: "Khá thành công."

"Trước đây nhà cậu xem mắt, sao cậu không đi?"

"Cũng chỉ vì lý do cũ thôi."

Chuông điện thoại vang lên, người đàn ông cúi xuống nhìn: "Bên đó có chút việc, anh, lần sau em lại đến thăm anh nhé."

Cửa lại mở ra, không khí trở lại yên tĩnh.

Không biết nghĩ thế nào, Đường Lâm đột nhiên lên tiếng: "Ninh Cận."

Ánh mắt người đàn ông lướt qua, mang theo chút nghi hoặc.

"Anh có nhớ em gái mình không?"

Ninh Cận sững lại, anh không nghĩ Đường Lâm sẽ hỏi câu này: "Nhớ chứ."

"Nằm mơ cũng nhớ."

Có lẽ vì chưa từng có ai hỏi anh về cảm xúc khi Ninh Uyển qua đời nên anh cũng chưa từng giãi bày. Những cảm xúc ấy cứ thế đè nén năm này qua năm khác.

Hôm đó, Ninh Cận dừng tay.

Hiếm khi lại ngồi xuống, trò chuyện với Đường Lâm về những chuyện quá khứ.

Ninh Cận nói: "Người vừa đến đó tên là Tạ Đình Diễn. Tôi cũng không biết nói sao, cậu ấy và em gái tôi là bạn rất thân. Em gái tôi, em gái tôi..."

Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn bức ảnh trên tường.

Anh đột nhiên không biết phải nói thế nào.

Có lẽ vì quá nhiều chuyện bị đè nén, giờ đột ngột nhắc đến. Ninh Cận lật đi lật lại suy nghĩ nhưng không thể tìm được điểm bắt đầu nào thích hợp.

"Em gái anh tự sát."

Người đàn ông cúi đầu, hai tay đan vào nhau.

Anh nói: "Trước khi tự sát, em ấy sống rất đau khổ. Cực kỳ đau khổ."

"Lúc đó em ấy cũng bị bệnh."

"Em ấy không thể kiểm soát bản thân rồi tự làm tổn thương mình, sau đó lại khóc xin lỗi anh. Nhưng em ấy có sai đâu, em ấy không có lỗi. Em ấy chỉ bị bệnh thôi."

Ninh Cận đặt tay lên trán mình.

Trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên trở nên bối rối.

Đường Lâm đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh: "Tôi hiểu được anh. Ba tôi trước đây cũng mắc bệnh tâm thần nặng, sau đó nhảy lầu tự sát."

"Ban đầu tôi không hiểu tại sao ông ấy nhất định phải chết."

"Nhưng sau này tôi hiểu rồi, vì có những lúc ông ấy tỉnh táo. Ông ấy có thể nhớ lại những gì mình đã làm, đó là đau khổ với ông ấy."

"Nên cái chết cũng là một sự giải thoát vĩnh viễn với ông ấy."

Giọng Đường Lâm rất nhẹ: "Mặc dù tôi không biết em gái anh đã trải qua những gì, nhưng nghe anh kể. Ninh Cận, có lẽ em ấy thực sự đã được giải thoát rồi?"

Ninh Cận ngẩng đầu, đối diện ánh mắt người phụ nữ.

"Có lẽ với những người thân như chúng ta, sự ra đi của họ là quá tàn khốc. Nhưng với họ, họ không còn phải chịu đựng đau khổ nữa."

Ninh Cận nói: "Có lẽ vậy."

Trong bức ảnh, cô gái cười rạng rỡ, ánh mắt Tống Thanh Yến nhìn cô dịu dàng và kiên định.

"Người kia tên là Tống Thanh Yến. Là bạn thân nhất của tôi, cũng là người yêu của em gái tôi. Cậu ấy cũng là một người rất tốt, không thể chê vào đâu được."

Anh bắt đầu nghĩ về những ngày đầu tiên Ninh Uyển qua đời.

Anh lo xong tang lễ rồi u uất suốt một thời gian dài.

Sau đó lại bắt đầu bay khắp thế giới, chơi những môn thể thao mạo hiểm, nhảy bungee, đua xe, lặn biển, nhảy dù.

Tự hành hạ bản thân đến chết.

Ninh Cận trong những ngày đó bắt đầu trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết.

Có lần đi lặn, cảnh biển rất đẹp.

Anh từ từ chìm xuống.

Thời gian là thứ tàn nhẫn, nó không cho phép bạn dừng lại ở một thời điểm nào đó. Khi bạn không muốn đi tiếp, nó sẽ kéo bạn về phía trước.

Và những khoảnh khắc dừng lại cũng sẽ mãi mãi nằm lại trong ký ức.

Cảm giác ngạt thở bắt đầu bao trùm lấy anh.

Ninh Uyển tự sát bằng thuốc.

Đêm đó em ấy có đau khổ như anh bây giờ không?

Cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ đi, Ninh Cận nhìn thấy em gái mình đưa tay ra.

Nhưng anh vẫn may mắn được đồng đội vớt lên.

Không chết được.

Nắng trên bãi biển rất lớn, chiếu vào mắt khiến người ta không mở nổi.

Ninh Cận nhắm mắt nằm trên cát, thở hổn hển.

Đồng đội đẩy anh một cái: "Bình oxy còn nhiều thế, cậu cứ như con lừa, nhất quyết không chịu hít oxy. Vội chết lắm à?"

Người đàn ông khẽ nhếch mép: "Em gái tôi chết rồi."

Người bên cạnh không ngờ anh đột nhiên nói ra câu này, sững lại.

Ninh Cận nói: "Tự sát bằng thuốc, bị dị vật chặn khí quản rồi chết ngạt." Anh cười gượng gạo: "Tôi thử rất nhiều cách, cuối cùng mới phát hiện chỉ có cách này giống với cách em ấy chết nhất."

Anh nói: "Tôi không muốn chết. Tôi chỉ muốn thử. Thử xem lúc em ấy chết cảm giác thế nào."

Đồng đội nắm một nắm cát ném lên: "Đồ ngốc."

Anh ta chửi xong lại nói tiếp: "Em gái cậu chắc chắn vẫn muốn cậu sống tốt."

"Tôi biết."

Ninh Cận ngồi dậy, lặp lại: "Tôi biết."

Anh cúi đầu, đột nhiên cảm thấy, có phải mình cũng bị bệnh rồi không?

Thực ra Ninh Cận không có nhiều bạn bè, anh cũng chỉ chào hỏi qua loa những đứa con nhà giàu trong giới. Nhưng không ai không biết anh yêu quý em gái mình.

Người đàn ông ngồi xuống, ống tay áo xắn lên khuỷu tay.

Dường như anh muốn hút thuốc, tay đặt lên hộp thuốc rồi lại dừng lại.

"Cô cũng thấy rồi, bây giờ tôi thế này không phù hợp để bắt đầu bất kỳ mối quan hệ mới nào. Nếu tôi chấp nhận, đó là đang làm tổn thương người khác."

Ninh Cận cười, có chút bất lực: "Tôi không thể thoát ra khỏi nỗi đau mất em gái, cũng không muốn thoát ra. Nhưng cô là một cô gái tốt, không nên bị người như tôi làm phiền."

Đường Lâm đột nhiên cảm thấy khó thở, cô gập máy tính xách tay lại, không cam lòng hỏi: "Ninh Cận, chúng ta thực sự không có cơ hội sao?"

Ánh mắt người đàn ông toát lên sự tỉnh táo, anh nói: "Tôi chỉ khiến bản thân mãi mãi dừng lại ở quá khứ. Chúng ta không phù hợp, người như cô nên tiến về phía trước mà không cần lo nghĩ."

Câu nói này vừa dứt, Đường Lâm không trả lời nữa.

Cô đứng dậy, chỉ cảm ơn anh vì ly cà phê rồi bước ra ngoài.

Quán cà phê lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Ninh Cận.

Anh nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất trước cửa quán rồi ngồi im lặng rất lâu. Rất lâu sau anh thở dài, cử động những ngón tay đã hơi cứng lại.

Khung ảnh.

Trong quầy bar của Ninh Cận chỉ đặt một khung ảnh, trong đó cũng chỉ có một người là Ninh Uyển.

Anh đưa tay ra, từ từ lau đi lớp bụi phủ trên đó.

Thế giới này luôn có người phải tiếp tục đau khổ, đến giờ Tạ Đình Diễn vẫn yêu Ninh Uyển, những buổi xem mắt gia đình tổ chức bị anh từ chối hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng trong một buổi xem mắt, Tạ Đình Diễn nổi giận, nói trước mặt mọi người nếu còn ép anh xem mắt, anh sẽ chết ngay tại chỗ. Không chịu khuất phục, máu sẽ văng tung tóe.

Nhưng nhà họ Tạ không tin.

Anh thực sự đã tự cắt tay trước mặt mọi người.

Ninh Cận mang hoa đến bệnh viện thăm anh, Tạ Đình Diễn nằm trên giường, cười tươi giơ tay lên, giơ chữ V.

Anh thắng rồi.

Chu Châu chưa từng kể với ai câu chuyện của mình.

Anh không phải người Bắc Kinh, không biết là năm cuối cùng của Tống Thanh Yến, anh mang công thức làm bánh ngọt mà mình tự mày mò ra đến quán cà phê của Ninh Cận.

Anh là người Thượng Thành, từ nhỏ đã được sắp xếp mọi thứ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, đột nhiên nổi loạn, cắt đứt liên lạc với gia đình, nhất quyết chạy đến Bắc Kinh khởi nghiệp, quen biết Tống Thanh Yến.

Người đàn ông cười, đưa tay xoa khóe mắt: "Tôi sẽ rời khỏi đây, đến một nơi mới. Thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, để lại cho cậu vậy."

Lâm Chi Hứa và Liệu Hân cũng lần lượt kết hôn, Ninh Cận tham dự toàn bộ thay mặt Ninh Uyển.

Hai cô gái như đã thỏa thuận trước, mỗi người sau khi kết thúc đám cưới đều lén đưa bó hoa cưới cho anh, nói là để dành cho Ninh Uyển.

Họ đều là những cô gái tốt.

Công ty do Tống Thanh Yến và Lục Dư Nam cùng sáng lập cũng đã lọt vào top 500 công ty hàng đầu thế giới. Đến giờ, trong công ty vẫn còn giữ lại văn phòng của Tống Thanh Yến.

Khách thường xuyên của nghĩa trang là Trần Bắc Chi.

Cô vẫn cảm thấy có lỗi, thỉnh thoảng lại đến thăm Ninh Uyển và Tống Thanh Yến.

Thế giới xoay vần, không ngừng đổi thay.

Cuối cùng Ninh Cận vẫn ở lại quán cà phê đó.

Mỗi người đều tiếp tục cuộc đời mình nhưng luôn có người đau khổ ở lại quá khứ. Anh không muốn tiến về phía trước, cũng không tìm được lý do nào để tiến lên.

Vì vậy, ngày này qua ngày khác, anh cứng đầu dừng lại ở đây.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, Ninh Cận ngẩng đầu nhìn lá ngân hạnh trước cửa quán: "Uyển Uyển, A Yến, ngày mai lại là một ngày đẹp trời rồi."
 
Back
Top Bottom