Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghiện - Tứ Khuyết Nhất

Nghiện - Tứ Khuyết Nhất
Chương 50: Thụ tinh (H)



Bạch Chỉ mới vừa xuống xe lửa thì tuyết rơi, cô quấn chặt áo lông vũ, lôi kéo hành lý đi về phía trước.

Chu Thành Đông ở bên ngoài ga tàu hỏa chờ cô gái nhỏ, ngay khi cô tiến vào tầm mắt, anh lập tức chạy tới.

“Cha nuôi.” Bạch Chỉ vui vẻ hưng phấn mà vẫy tay với anh.

“Rốt cuộc cũng tới.” Chu Thành Đông một phen ôm chặt cô, bao bọc trong ngực.

“Thật chặt.” Cái ôm của anh quá chặt, Bạch Chỉ bị siết đến thở không nổi.

“Quá nhớ em.” Chu Thành Đông buông ra cô, anh nhịn không được hôn lên cô.

Môi Bạch Chỉ lạnh băng, đụng tới cái hôn đầy lửa nóng của anh lập tức cũng nóng lên.

Chu Thành Đông quang minh chính đại mà hôn môi cô, ngón tay xuyên vào làn tóc, toàn bộ thân thể đều trở nên hưng phấn.

Bạch Chỉ cảm nhận được bản năng giống được đang kêu gào trong anh, không kịp có bất kỳ phản ứng gì, cô đã bị anh nhét vào trong xe.

Chu Thành Đông chở Bạch Chỉ về đến nhà, đá văng cửa, anh liền ôm cô hừng hực mà hôn lên, hành lý “Đông” một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

Bạch Chỉ không ngăn cản được t*nh d*c mãnh liệt, áo lông vũ bị anh thô bạo mà lôi kéo rớt, bàn tay to gấp gáp mà chui vào áo lông bắt lấy cặp thỏ ngọc tròn trịa x** n*n.

“Cha nuôi, anh bao lâu rồi không làm?” Chu Thành Đông gấp gáp như thế, phía dưới Bạch Chỉ bị k*ch th*ch đến ch** n**c.

“Em nói đi? Phía dưới đã cứng rồi.” Chu Thành Đông đem cô ném tới trên giường, tính dục dâng trào, phía dưới muốn nổ mạnh, anh cởi bỏ đai lưng, nhanh chóng đem quần cởi ra.

q**n l*t đã phồng một đống, Bạch Chỉ xem đến hãi hùng khiếp vía, chờ đến khi q**n l*t kéo xuống, cây sinh mệnh tím đen b*n r* tới, dữ tợn thô dài, cái túi nặng trĩu rũ ở dưới háng, cô nuốt một ngụm nước bọt.

Chu Thành Đông đứng ở trước giường kéo rớt chiếc quần dài bó sát của cô, mở đều hai chân, hoa cốc trắng nõn lộ ra, tay anh đều đang run rẩy, lâu lắm rồi không có l*m t*nh, nhìn thấy hạ thể của cô, lý trí đã quăng đi không còn sót gì.

“Thật lớn.” Bạch Chỉ che lại đôi mắt, hai túi no đủ quá cỡ, không biết bên trong có bao nhiêu t*nh d*ch.

“Tôi muốn c*m v** em.” Chu Thành Đông đem q** đ** để ở trên môi *m h*, không kiên nhẫn mà hướng bên trong cắm, anh phát ra tiếng gầm sảng khoái, nhìn q** đ** đẩy ra cắm đến bên trong, lý trí nát vụn một cái đẩy liền toàn bộ tiến vào.

“Trời má! Thật dài…” âm đ*o bị nhét đầy, Bạch Chỉ ngẩng cổ, còn không kịp thích ứng tình huống bên dưới, anh đã ấn cô cắm lên.

“Tê! t*** h***t thật chặt.” Chu Thành Đông áp trên người Bạch Chỉ, cái mông nâng lên xỏ xuyên qua, cự thịt thô dài ở trong âm đ*o đấu đá lung tung, q** đ** lần lượt chống đến điểm mẫn cảm.

“Lão công… A… Thật mạnh… t*** h***t… A…” Bạch Chỉ mông vểnh nâng lên, bị người đàn ông đè nặng lăn lộn, hai viên trứng nặng trĩu mỗi lần đánh vào trên mông vểnh đều phát ra âm thanh “Bạch bạch”, cô ôm chặt anh, âm đ*o ngứa ngáy cắm ra lượng lớn chất lỏng.

“Thọc sướng sao? Rống…” Chu Thành Đông vùi đầu khổ làm, anh giống như con sói đói, làm đến không biết nặng nhẹ, cô gái dưới thân mềm thành một bãi nước, *m h* tao hồng bị vạch mở, côn th*t tím đen căng đến tràn đầy.

“Sướng… A… Lão công… Cho em… A…” Hô hấp Bạch Chỉ đều là hương vị hormone nồng đậm của anh, cô hôn đầu anh, giương miệng lớn tiếng d*m đ*ng kêu.

“Ông đây nhớ em chết đi được, mẹ nó.” Chu Thành Đông làm có bao nhiêu tàn nhẫn, liền có bấy nhiêu nỗi nhớ cô, anh điên cuồng mà đong đưa vòng eo, thân hình tinh tráng nổi lên cơ bắp no đủ, từ phía sau nhìn vào, bộ phận sinh dục hai người chặt chẽ mà khảm ở bên nhau.

“Lão công… Thao chết em… A…” d*m thủy Bạch Chỉ ngăn không được phun ra, thịt căn thô dài liên tục cắm sâu, q** đ** chọc tiến thẳng t* c*ng, nháy mắt một dòng d*m thủy trào ra tới.

“Tê! Chặt như vậy là muốn cắn đứt sao?” Chu Thành Đông lấy góc độ xảo quyệt loạn đảo, q** đ** vẫn bị v*ch th*t gắt gao hút lấy, một trận kh*** c*m tê dại bắt đầu lan tràn.

“Lão công… Em sắp… Muốn phun… A…” Anh cường hãn như thế mà thao làm, Bạch Chỉ chịu không được, cô bám chặt bả vai anh cao trào.

Chu Thành Đông đã lâu không bắn, tự nhiên chịu không nổi Bạch Chỉ đột nhiên khẩn trí, anh đi vào thật sâu, thọc vào rút ra phun ra, bắn xong lại tiếp tục cắm mở như cũ.

“Anh làm sao mà…” d**ng v*t trong cơ thể còn sưng to, thậm chí so với vừa rồi còn lớn hơn.

“Lại làm một lần nữa.” Chu Thành Đông thay đổi tư thế, để cô gái nhỏ ngồi trong lòng ngực mình, anh ngồi ở trên giường, n*ng m*ng lên.

“Khoan đừng cắm, t*nh d*ch bên trong thật nhiều.” Bạch Chỉ cảm giác anh bắn thật nhiều, tiếng “òm ọp òm ọp” vẫn còn vang.

“Nhiều t*nh d*ch như vậy, đủ cho em thụ tinh.” Chu Thành Đông loạn ngôn nói lời th* t*c, Bạch Chỉ nghe được phía dưới co chặt lại.

“Không… Không được…” Bạch Chỉ không cần mang thai, cô còn nhỏ.

“Không được cũng phải làm, nhiều t*nh d*ch như vậy không cho em, quả thật rất đáng tiếc.” Chu Thành Đông n*ng m*ng điên cuồng cắm, khiến cho cô hoảng loạn, quả đào tròn trước ngực phát trướng.

“Lão công… Xin anh… A…” Bạch Chỉ bị làm đến không nói nên lời hoàn chỉnh, phía dưới vừa tê vừa ngứa, gốc thịt cao lớn cuồng bạo đâm chọc t* c*ng.

Chu Thành Đông hướng bên trong rộng mở mà làm, d**ng v*t thô tráng cắm rễ ở môi *m h*, q** đ** tàn nhẫn khuấy đảo va chạm, mật huyệt “Phụt phụt” phun ra không ngừng.

Anh n*ng m*ng vểnh tận tình mà va chạm, Bạch Chỉ thế nhưng chịu không nổi, lần thứ hai cao trào, thân thể hoàn toàn mềm nhũn.

Chu Thành Đông cắm một lần nữa đem cô gái áp đến trên giường, anh nhanh chóng mà đóng cọc, bốn năm trăm cái, anh gào thét phun ra, t*nh d*ch lần này cũng không có giảm bớt, run rẩy mà bắn hơn mười luồng.

Khi Bạch Chỉ cho rằng đã kết thúc, anh lại bắt đầu cắm lên, đến cuối cùng t*** h***t cũng không khép lại được, mép thịt hơi mở nhiễu xuống chất lỏng đặc sệt.
 
Nghiện - Tứ Khuyết Nhất
Chương 51: Hẹn hò cắm tiểu huy*t (H)



Bạch Chỉ bị anh làm không dưới ba lần, cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Khuya ngày hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh lại, anh lấy lòng đưa cơm đến, Bạch Chỉ đã lâu không ăn uống gì, liền uống mấy ngụm cháo, còn dư lại đều bị anh ăn.

Chu Thành Đông để cô nghỉ ngơi một buổi sáng, đến buổi chiều, anh mang theo cô đến trung tâm mua sắm mua một bộ quần áo.

Bạch Chỉ lần này tới quá vội vàng, không mang nhiều quần áo, cho nên anh mua quần áo cho cô, cô cũng không có cự tuyệt.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm nhẹ nhàng bao trùm cả thành phố, cảnh đẹp như vậy Chu Thành Đông liền đưa Bạch Chỉ đến một nhà hàng Pháp ăn tối, anh đem hoa hồng đặt riêng lấy ra, cánh hoa đỏ kiều diễm dưới ngọn đèn, thật xinh đẹp, cô lập tức nhận lấy.

“Còn lãng mạn như vậy!” Bạch Chỉ ôm hoa, không cần nói có bao nhiêu yêu thích.

Vì muốn thưởng cho anh, chờ đến khi thức ăn dọn lên, cô tự mình đút cho anh ăn.

Chu Thành Đông nhìn hoa tươi phụ trợ, lại có ánh sáng chiếu rọi xuống người con gái mỹ miều, chỉ có thể nói quá đẹp.

Bạch Chỉ thẹn thùng mà nói: “Đừng nhìn, ăn nhanh đi.”

“Một hồi về nhà phải thu đủ.” Chu Thành Đông lộ ra nụ cười xấu xa, tay không thành thật mà bắt lấy bàn tay cô.

“Anh dám, đừng làm bậy, chúng ta còn ở bên ngoài.” Bạch Chỉ dùng chân đá anh một chút.

Dùng bữa ở nhà hàng Pháp một lần tốn tận hai tiếng đồng hồ, ăn một cái lại tới một cái, Chu Thành Đông hiện tại không có tâm tư ăn cơm, chỉ cần nhìn Bạch Chỉ phía dưới đã cứng.

Hôm nay vốn là một cuộc hẹn hò đẹp đẽ, lại bị anh quấy rầy, cuối cùng thức ăn còn chưa lên hết, anh đã lôi kéo Bạch Chỉ đi rồi.

Chu Thành Đông đem cô gái mang vào trong xe, tắt đèn xe, xoay người chặn lại cô.

“Tại sao anh lại như vậy, cơm còn chưa có ăn xong.” Bạch Chỉ biết người đàn ông này muốn làm gì, cô đem đầu nghiêng sang một bên, không cho anh hôn.

“Ăn cơm kèm theo d**ng v*t ngon hơn.” Chu Thành Đông cởi bỏ đai lưng, anh kéo rớt quần cô, sờ đến t*** h***t, nắm côn th*t c**ng c*ng tách ra môi *m h* cắm đi vào.

Tối hôm qua vừa mới l*m t*nh, d**ng v*t thực dễ dàng c*m v**, hai chân Bạch Chỉ khoanh lại vòng eo, cô bất đắc dĩ mà tách ra chân.

“d**ng v*t ăn ngon sao?” Chu Thành Đông thẳng lưng xỏ xuyên qua, gậy th*t ở trong âm đ*o ma sát, anh cầm eo nhỏ, gậy th*t cao lớn một chút lại một chút chạm vách tường chọc.

“A… Cắm quá sâu…” Bạch Chỉ ôm chặt Chu Thành Đông, âm đ*o thất thủ, môi *m h* mẫn cảm ngậm lấy gốc rễ anh, hút đến anh tần suất nhanh hơn.

Không gian bịt kín thành nơi hai người phát tiết d*c v*ng, Bạch Chỉ ngửa đầu nhìn viên pha lên trên nóc xe, anh đè nặng mãnh liệt cắm, cô thở ra khí nóng đánh vào viên pha lê, thực nhanh liền nổi lên sương mù.

“Đâm đãng chết được, phía dưới tất cả đều là nước.” Dưới cái cắm chọc của Chu Thành Đông d*m thủy trào ra ngoài, nhiễm ướt phần hông, lông mao nồng đậm cũng dính ướt, cả đùi cũng bị phun tới.

“Là do lão công đâm quá mạnh, a… Nhẹ chút…” Bạch Chỉ còn không có khích lệ xong, anh đã lấy tần suất kinh người thọc vào rút ra, q** đ** chọc đến miệng t* c*ng.

“Mẹ nó, còn dâm như vậy, làm chết em.” Chu Thành Đông buông ra hung mãnh thúc hông, Bạch Chỉ cuốn lấy anh, hạ thể tương liên, âm đ*o bao bọc d**ng v*t nuốt lấy, kh*** c*m mãnh liệt chọc cho anh bắt lấy mông vểnh vỗ đánh lên.

“Lão công… A… Muốn hỏng a… t*** h***t thật ngứa…” Dưới cường độ cao thọc vào rút ra, âm đ*o sinh ra cảm giác tê dại, Bạch Chỉ mông vểnh run rẩy, một lượng lớn nước bạch lộ đột nhiên phun ra ngoài.

“Tê! Đều phun trên q** đ**.” Chu Thành Đông q** đ** mở rộng t* c*ng, c*m v** đến nơi sâu nhất, cô gái co rút lên, anh lao tới nhanh hơn, chờ đến khi cô chịu không nổi cao triều phun, anh ôm chặt cô quát: “Bắn ở nơi nào?”

“A… Bắn tới d*m h***t em… A… Nhanh lên…” Bạch Chỉ bị tra tấn đến điên rồi, cô mở rộng âm đ*o, tiếp theo từng luồng t*nh d*ch bắn vào.
 
Nghiện - Tứ Khuyết Nhất
Chương 52: Cùng anh về nhà (kết thúc)



Bạch Chỉ không thể ở thành phố lớn này quá lâu, rốt cuộc vẫn là do cô gạt Vu Mị trộm ra ngoài, cho nên sau khi cùng anh ở bên nhau vài ngày, cô quyết định về nhà.

Chu Thành Đông lưu luyến không rời, anh không muốn để cô đi, nhưng nghĩ đến Vu Mị, anh vẫn phải đem người thả ra.

Trước khi đi, Chu Thành Đông cho cô không ít tiền, Bạch Chỉ cự tuyệt, cô là một học sinh, làm gì cần dùng tiền cho nên liền nói cho anh để anh giữ, chờ thi đại học xong, anh lại cho cô một chuyến đi chơi mừng tốt nghiệp.

Cuối cùng Chu Thành Đông vẫn lén nhét tiền vào cặp sách cô, lần từ biệt này chính là nửa năm, chờ khai giảng, anh lại không qua được, cho cô tiền để mua điểm tâm ngon bồi bổ.

Bạch Chỉ lau nước mắt tạm biệt với anh, khi cô ngồi trên xe, anh gửi cho cô một cái tin nhắn, trên đó viết là: “Sang năm chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, chờ tôi đi tìm em. Yêu em.”

Nước mắt Bạch Chỉ ngăn không được rơi xuống, tên đàn ông đáng chết này, còn nói lời âu yếm, thật không biết xấu hổ.

Bạch Chỉ về nhà không tới mấy ngày, Tết Âm Lịch đã tới rồi, đêm trừ tịch, vốn là ngày một nhà đoàn viên, còn nhà bọn họ ngoại trừ việc Vu Mị quăng bể đồ vật, tiếng mắng chửi người, thì chính là âm thanh bắn pháo hoa bên ngoài, cô che lại lỗ tai, không muốn nghe.

Lúc đi ngủ, cô nhận được điện thoại, đem âm thanh mở đến lớn nhất, vẫn là rất khó nghe được, chờ đến khi tiếng pháo bên ngoài nhỏ lại, đầu dây bên kia đã không còn tiếng nói, nhưng nhận được một tin nhắn: “Tiểu Chỉ, tôi đi công tác ở nước ngoài, tín hiệu không tốt, năm mới vui vẻ.”

Một dòng chữ ngắn gọn, Bạch Chỉ lập tức ngồi dậy, không hề buồn ngủ, trong lòng mong nhớ đều là anh, không biết anh ở nước ngoài có được ăn sủi cảo hay không?

Tết Âm Lịch qua đi, trường học Bạch Chỉ lại mở cửa, cuối cấp ba nhiệm vụ vô cùng quan trọng, không có thừa thời gian để lãng phí, cho nên sau khi vào học, cô liền đắm chìm ở trong việc học tập nặng nề.

Mỗi ngày chỉ có một đường ba điểm, ngoại trừ ăn cơm, đi vệ sinh thì chính là học tập, phương tiện giải trí đều không đụng tới, tuy rằng gian nan, nhưng cô có lòng tin chống đỡ, ngẫm lại cũng nhờ sự việc lần đó.

Khi còn hai tháng cuối cùng của cấp ba, Bạch Chỉ quả thực học đến điên rồi, anh gọi điện thoại cô lại tắt máy, cả tin nhắn cũng không nhắn lại, đều đã học đến giai đoạn này rồi nhất định phải chạy đua một phen.

Tuần cuối cùng, bởi vì đã tới sát kỳ thi đại học, trường học vì chiếu cố thí sinh mà cho nghỉ, Bạch Chỉ không có về nhà mà thuê một phòng khách sạn, ở trong nhà quá loạn, cô không có không gian ôn tập tốt.

Ngày thi hôm đó, Bạch Chỉ đi vào trường thi phía trước, quả thật có chút hồi hộp, nhưng lúc bài thi phát xuống, cô liền bình tĩnh, nghiêm túc làm tốt bài thi sống còn cuối cùng của cấp ba, mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cô không hối hận là được.

Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, Bạch Chỉ đi ra trường thi, mới vừa mở di động, một tin nhắn liền hiện lên.

“Tiểu Chỉ, tôi ở bên ngoài trường học chờ em.” Là anh gửi tin nhắn lại đây, vẫn duy nhất một dòng chữ.

Cặp sách Bạch Chỉ còn chưa kịp thu gom liền chạy ra ngoài, cô ở trong đám đông tìm kiếm bóng dáng anh, xoay người một vòng, cũng không thấy anh đâu, lúc cô cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, thì có người từ phía sau ôm lấy cô.

“Nhớ chết tôi rồi.” Chu Thành Đông kích động mà bế lên Bạch Chỉ, lâu lắm rồi không gặp cô, cảm xúc phấn khởi này anh nhịn không được.

“Sao anh lại tới đây.” Bạch Chỉ cũng rất kích động.

“Không phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao?” Chu Thành Đông muốn hôn cô, nhưng người quá nhiều, anh đành phải thôi.

“Anh thật là.” Bạch Chỉ nói xong nước mắt liền chảy ra.

“Đi thôi, tôi mang em về nhà.” Chu Thành Đông dắt lấy tay cô.

Bạch Chỉ tùy ý để anh nắm tay, anh ở phía trước, cô ở phía sau, nhìn anh đầy mặt tươi cười, cô cũng cười, hết thảy giống như một giấc mộng không chân thật. Nếu là vậy, xin đừng bao giờ dừng lại.

__________Hoàn __________
 
Back
Top Bottom