Lúc này gặp mặt, vì muốn ngăn chặn hết thẩy mọi sự cố ngoài ý muốn, Nhạc Duyệt liền chọn quán cà phê.
Hơn nữa, cô đến sớm hơn Sở Úy mười phút, đem chỗ ngồi trên dưới đều xét qua, bảo đảm không có cục gạch nào lọt lưới.Buổi tối tám giờ, cậu đến đây, Nhạc Duyệt nhìn thân ảnh đang tới gần, lại có chút cảm giác thất thần.
Cậu gầy đi rồi liền không còn khiến người nhìn phiền chán, chỉ là khí tức nghèo khổ vẫn còn đó, vẫn là khiến cô không thể yêu được.Nhiều ngày không gặp Nhạc Duyệt, cậu trong lòng kích động nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại."
Đầu anh không để lại sẹo a?"
Nhạc Duyệt khó có được một lần quan tâm.Cậu sờ sờ cái ót, cười nói, "Lão Thiên gia không đành lòng làm mặt anh bị thương."
Đồng dạng là tự kỉ, đồng dạng là trêu chọc, nhưng theo đại gia nhà giàu đẹp trai nói ra, vừa vô lại vừa xấu xí, làm cho tâm nữ thần một phen loạn chiến.
Theo cậu nói ra, như thế nào nghe lại muốn đánh như vậy?"
Đây là lễ vật anh tặng em, một cái vòng cổ bạch kim." cậu nói.Người có tình thú hẳn sẽ nói "Mở ra coi thử", cho người yêu mình một phần chờ mong hồi hộp, nhưng cậu lại không như vậy, mua vòng cổ bạch kim liền nói là vòng cổ bạch kim.Lúc đem hộp trang sức cho Nhạc Duyệt, trong nháy mắt cậu liền phát hiện ra trên cổ cô đã có một cái vòng cổ, hơn nữa còn là kim cương, trước giờ chưa từng thấy."
Cái vòng cổ kia là ai đưa cho em?"
Sở Úy hỏi.Nhạc Duyệt dùng ngón tay như cọng hành ve vuốt, động tác cẩn thận, cảm giác được rằng cô xem cái vòng kia như bảo bối."
Một bằng hữu."
Cậu tay cầm hộp trang sức đình trệ lại, thử hỏi: "Anh tặng cho em cái này, em có còn muốn nhận không?"
Nhạc Duyệt cười thong dong, "Qùa anh đã mua đến, nếu không nhận thì xem ra cũng không chừa chút mặt mũi cho anh rồi."
Cậu cuối cùng cũng thả lòng, khóe mắt lộ ra một vài tiếu ý, muốn đứng lên mang dây chuyền cho Nhạc Duyệt."
Còn phải tháo xuống sợ dây này, phiền toái lắm, để về rồi đeo đi."
Cậu vừa nhếch mông lên lại phải từ từ ngồi xuống."
Tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống thứ gì?"
Sở Úy vừa thấy ly cà phê rẻ nhất cũng phải đến bốn mươi đồng một ly, liền trả lời, "Cảm ơn, tôi không muốn uống thứ gì."
Lúc cậu không để ý, Nhạc Duyệt liền cho hắn một cái liếc mắt."
Lễ vật em đều đã nhận, em xem ... hai chúng ta có phải hay không vẫn còn giống như trước đây, chưa từng chia tay?"
Nhạc Duyệt đồng tử thoáng cái liền xung huyết, giống như vừa nghe được một câu vô cùng khó tiếp thu."
Ngô Sở Úy, anh đem Nhạc Duyệt tôi trở thành loại người gì?
Tôi chỉ vì một cái day chuyền bạch kim mà cùng anh hợp lại, tôi thực sự nông cạn vậy sao?
Nếu anh đưa tôi vòng cổ vì mục đích này, thì xin lỗi, tôi không nhận."
Nói xong, đem hộp trang sức trong túi lấy ra, hết sức gượng ép trả lại cho cậu.Nhạc Duyệt là đã hạ quyết tâm mới đem hộp trang sức trả về, tựa như liệu mạng đổ một ván, đổ Ngô Sở Úy hắn nếu là có chút nhãn lực, tuyệt đối sẽ không mang hộp lấy về.Nhưng mà, cô đã thua."
Vậy được rồi."
Cậu rất cô đơn đem hộp trang sức lấy về, hai tay lúc chạm nhau, Nhạc Duyệt cố ý kéo lại một chút, nhưng cậu vẫn không có phát hiện ra."
Ý của em, vẫn là muốn cùng anh chia tay?"
Sở Úy hỏi.Chia tay!
Còn có thể không chia tay sao?
Nhạc Duyệt tức giận đến thắt cả ruột."
Đương nhiên chia tay!"
Nhạc Duyệt nói.Lần thứ ba nghe lại câu này, cậu trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng so sánh với hai lần trước đã đỡ hơn rất nhiều.
Theo thói quen, hắn lại tiếp tục hỏi Nhạc Duyệt nguyên nhân."
Chúng ta đừng quanh co, anh trừ bỏ có chút mập, có chút keo kiệt, còn tất xấu gì sao?"
Nhạc Duyệt còn vì chuyện cái dây chuyện bạch kim kia mà khó chịu trong lòng, lúc này có thể nói ra cái gì dễ nghe sao?"
Tôi chướng mắt cái thứ ăn lương từng đồng như anh, có bản lĩnh thì đi mà từ chức, tôi muốn xem xem một thứ tốt nghiệp đại học trọng điểm như anh, rời khỏi chỗ làm công ăn lương, có thể sống được như thế nào!"
Cậu lần này rất kiên cường, "Công tác anh không thể bỏ, nhưng bất quá, anh vẫn có thể chết vì em."
Nhạc Duyệt quả thức muốn ngửa mặt lên trời thét dài, TMD nhà anh!
Toàn Trung Quốc chỉ có được một cực phẩm như anh, tại sao lại để tôi đụng phải?"
Tôi nói cho anh hay, Ngô Sở Úy, xung quanh đây đều không có một cục gạch, khổ nhục kế anh muốn làm không thể triển được nữa đâu!"
"Ai nói ?
Có sẵn một khối đây này."
Ngô Kỳ Khung nói.Nhạc Duyệt ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh bốn phía,"Không có khả năng, chỗ này tôi đã kiểm tra hết rồi."
Ngô Kỳ Khung rất lãnh tĩnh lấy ra một cái bao, lại bị Nhạc Duyệt nhanh tay lẹ mắt đoạt đi, mở ra nhìn lên, quả nhiên bên trong có một cục gạch, hoàn hảo cô phản ứng lẹ, không thì bi kịch lại cứ thể diễn ra thêm một lần.ĐM!
Thế mà cũng đem cả gạch theo!
Ngô Sở Úy, anh cũng quá thể rồi!Nào ngờ, trò hay còn ở phía sau.Bốn phía khách nhân sợ tới mức kinh hô liên tục, tất cả đều tránh thật xa, một bộ dáng kinh hãi nhìn cậu.Đồng tử Nhạc Duyệt co rút, nghiến răng nghiến lợi trừng Sở Úy."
Anh thật khiến người khác nhìn anh bằng con mắt khác xưa!"
Cậu tay che miệng vết thương đứng lên, ánh mắt thực bình tĩnh, khóe miệng cầm kiên nghị tươi cười."
Cỏ thể được em khen ngợi, khối gạch này chịu cũng đáng!"
Lúc này đây, cậu không cần ai nâng, tự mình đi đến phòng khám.Chín giờ, rất nhiều nơi trong thành phố đã đóng cửa, bình thường Tiểu Soái trời vừa tối liền đóng cửa, hôm nay lại để rộng cửa.
Tiểu Soái đứng ở cửa, hai mắt tuấn mỹ đánh giá bóng người đang đến gần.Rốt cuộc, mục tiêu xuất hiện."
Ai, khuya như vậy còn mở cửa sao?" cậu có vẻ kinh hỉ.Tiểu Soái hừ cười một tiếng,"Biết ngay thế nào cậu cũng về, vậy nên liền trực cửa ở đây đợi"Sở Úy liền xấu hổ .Tiểu Soái dương dương cằm,"Còn thất thần làm gì?
Mau đi vào!"
Hai người liền như vậy một trước một sau vào phòng khám.[End chương 7]Hôm nay xin rds thứ lỗi zen chỉ ra đc một chap thui vì mệt quá ko edit típ đc zen hứa mai sẽ bù lại 3 chap như bth.
Mọi người đọc rùi cho zen ít vote lấy tinh thần nha