Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
582,932
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
53956024-256-k447820.jpg

Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Tác giả: zenniepanda
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên chính văn: Nghịch tập 《逆袭》
Tạm dịch: Yêu nhầm tình địch

Tác giả: Sài Kê Đản ( 柴鸡蛋 )
Copy by: Zennie

Thể loại: Hiện đại, cường công
Lịch edt 1 ngày 2 chương
Note: Bộ phim đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tựa nếu bạn nào thấy hứng thú có thể tiếp tục xem phim ạ ^^
Nguồn : Liêu Phong
Tình trạng chính văn: Hoàn
Tình trạng bản edit: Đang cập nhật

Văn án

Văn án:
Bộ truyện xoay quanh mối quan hệ phức tạp của ba nhân vật chính, kể về một anh chàng nghèo rớt mồng tơi Ngô Sở Úy bị bạn gái - Nhạc Duyệt nói lời chia tay.

Sau khi đổi đời và trở nên giàu có, anh ta quyết định trả thù bạn gái cũ bằng cách đi cướp người bạn trai hiện tại của cô - Trì Sính.

Cuối cùng anh chẳng những không cướp được người, mà còn phải lỗ vốn trao thân cho Trì Sính.

Title
"Lúc trước em rời bỏ anh, không phải vì em ham thể diện."

"Tôi biết."

"Anh ta không yêu em, bọn em đã chia tay rồi."

"Tôi biết."

"Anh biết?

Hóa ra anh vẫn quan tâm em như vậy."

"Bởi vì anh ta và tôi đang ở bên nhau."​
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 1: Chúng Ta Chia Tay Đi


"Em kiếm chỗ nào mát mát mà đợi, anh sẽ sang đón em!"

Ngô Sở Úy cúp điện thoại, dùng khăn lau chà xát lên bàn tay, xong rồi liền đến buồng trong thay quần áo."

Đến đây rồi à?"

Ngô mama chạy vào buồng trong hỏi.Sở Úy một bên dùng cặp găng tay dày lau mồ hôi trên lưng, một bên dùng đôi mắt to tròn như viên ngọc nhìn mẹ mình, trên mặt là một nụ cười không thể che giấu."

Đến rồi."

Hôm nay là lần đầu tiên bạn gái Ngô Sở Úy đến gặp cha mẹ cậu.Mặt trời đã lên cao, phơi nắng lâu cũng khiến cho cổ họng có chút khô khan, cách nhà cậu không xa còn có một cái thùng rác lớn, vừa hay đến tháng này, liền tản mát ra mùi hương vô cùng hôi thối có thể bay đến nhà bếp các gia hộ khác.

Sở Úy men theo thùng rác mà lướt qua, lòng bàn chân vô tình đạp lên một bao nhỏ đựng kem, đế giày nhấn mạnh lên mặt đất, chỉ một bước chân liền khiến ngàn con ruồi lập tức giải tán.Nhạc Duyệt đứng ở đầu ngõ nhỏ, gương mặt chất đầy nôn nóng cùng không kiên nhẫn.Nhìn thấy cậu đang hướng về phía mình đi tới, Nhạc Duyệt trong lòng không lý do liền nỗi lên sự chán ghét.

Cũng không biết là vì thấy được tầng mỡ bụng đang phiêu phiêu nhún nhảy, hay là vì thấy hai nhúm tóc trên đầu cậu, hoặc là thấy được gương mặt mập mạp ám đầy dầu mỡ...."

Đi thôi, cơm đều đã chín hết rồi."

Sở Úy kéo tay Nhạc Duyệt.Nhạc Duyệt đột nhiên dằn ra, mặt giấu trong tán cây, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo"Làm sao vậy?

Em còn đang khẩn trương sao?", Sở Úy cười đến ôn hòa hiền hậu, "Không sao đâu, mẹ anh là một người phụ nữ nông thôn, sẽ không gây khó dễ cho em.

Mẹ anh biết em tới thì liền rất cao hứng, hai ngày nay đều vẫn hay ngóng trông, hôm nay sáng sớm liền ngay lập tức đi ra ngoài mua đồ ăn về rồi."

"Chúng ta ... chia tay đi!"

Nhạc Duyệt nói.Cậu tưởng như mình bị nghe lầm, mắt trừng thẳng tắp về phía Nhạc Duyệt, nửa ngày cũng không thể nói được một câu.Nhạc Duyệt còn nói: " Hai ta như vậy, đã không còn bất kì tình cảm gì!"

"Tại sao lại không còn tình cảm chứ?

Anh vẫn còn cảm giác mà!"

Nhạc Duyệt cười khổ, "Chỉ có mình anh thôi!"

Nói xong liền quay đầu muốn rời đi, lại bị Sở Úy một phen níu giữ."

Nhạc Duyệt, hai ta đã yêu nhau bảy năm trời, không thể nói chia liền chia được, em ít nhất cũng phải cho anh một lý do chính đáng chứ."

Nhạc Duyệt cho cậu một cái liếc mắt, "Bảy năm chi dương có tính là lý do được không?"

"Dương(*) ta có thể gãi mà!"(*) Cái này nghĩa là ngứa, bà Sài đang chơi chữ a."

Gãi ông ngoại anh!"

Nhạc Duyệt vô cớ nổi giận, cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn liên tục khép mở, " Nói cho anh biết, bớt giả ngu với tôi, tôi không rảnh nói đùa cùng anh, Bắt đầu từ hôm nay, hai ta chính thức chia tay, về sau thành bạn bè."

"Được được, nói như thế thì liền chia tay sao?"

Sở Úy còn cố gắng muốn vãn hồi, "Em nói xem anh chỗ nào không tốt?

Anh liền có thể sửa lại."

Nhạc Duyệt cho hắn một cái liếc mắt khinh thường, " Chỗ nào cũng đều không tốt, muốn tốt thì lần nữa đầu thai đi!"

Cậu rất cố chấp nói, "Anh không tin."

"Anh còn không tin?

Anh có lý gì để không tin?"

Nhạc Duyệt tức giận đến mức gương mặt xinh xắn đều đỏ cả lên, "Tôi không nói là vì còn muốn chừa cho anh chút mặt mũi, anh còn không biết sống chết hỏi thêm, nếu vậy chúng ta hôm nay một lời nói hết luôn đi."

Sở Úy bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, vô cùng thành kính mong muốn sửa đổi.Nhạc Duyệt hít một hơi, chỉ vào cái cằm của cậu mà nói: "Anh nói đi, từ khi chúng ta quen nhau, anh đã tăng bao nhiêu kí?

Lúc mới học năm nhất anh gầy biết bao nhiêu!

Bao nhiêu phần thuận mắt a!

Bây giờ anh tự nhìn lại bản thân đi, đi một bước như muốn lủng cả sàn nhà, tôi và anh cùng nhau dạo phố, liền trông như là đang dắt tạng ngao (*) đi chơi!"(*) Nghĩa là chó Ngao, mà để vầy thì nghe nó thô quá, thôi thì mình giữ nguyên hán việt luôn a.Sở Úy kêu oan, "Lúc ấy không phải em nói nam nhân gầy nhìn rất không có cảm giác an toàn hay sao?"

"Đúng, là tôi nói."

Nhạc Duyệt ném túi, "Nhưng hiện tại cũng có cảm giác an toàn hay sao?

An toàn đến nỗi muốn khóc luôn, anh có biết không?

Mấy ngày nay tôi đều nằm mơ, thấy giữa chúng ta bỗng xuất hiện tiểu tam, mỗi lần thức dậy đều là cười đến vui vẻ."[End chương 1]
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 2: Bớ Người Ta! Có Người Tự Sát!


Đối với Nhạc Duyệt chanh chua, Sở Úy sớm đã thành thói quen, cũng không cùng nàng chấp nhặt, xoay người nhặt túi xách lên, cười làm lành ôm Nhạc Duyệt vào lòng."

Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể vì em mà giảm béo."

"Đừng phí thời gian, căn bản không phải vì mấy chục cân thịt, béo có thể giảm, nhưng keo kiệt thì không thể cứu!

Cùng anh đi dạo phố muốn mua đồ thì phải mua đồ giảm giá, đến siêu thị thì lấy giá đặc biệt, chọn phòng thì là phòng không mạng không điều hòa.

Mấy chị em cùng một nhóm với tôi, người yêu đều là đưa đón hằng ngày, còn tôi thì cứ phải dùng phương tiện giao thông công cộng!"

Cậu tính tình tốt dụ dỗ nói, "Bắc Kinh bây giờ, giá xăng rất cao, lái xe nhiều không có lợi a!"

Nhạc Duyệt khó chịu, " Là anh một tháng tiền lương hơn hai ngàn, Bắc Kinh giá hàng cao như vậy, nuôi bạn gái cũng không có lợi a!

Tôi giúp anh tính tiền, chúng ta vẫn là chia tay đi!"

"Đừng mà..."

Cậu ăn nói khép nép muốn cầu tình, "Tiền là do em tiêu, anh không có đau lòng."

"Đúng, tổng cộng cũng chỉ có hai ngàn đồng tiền, có cái gì phải đau lòng?

Anh có nai lưng ra cày cũng thế thôi, cả đến mua chén sữa đậu nành cùng cái bánh quẩy mà cũng phải đắn đo cả buổi.

Sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm, triều cửu vãn ngũ, còn không bằng một nghiên cứu sinh cao đẳng.

Tôi nói đứa nhỏ lúc trước trung học còn chưa tốt nghiệp, bây giờ người ta đã lái BMWs, anh không có BMWs thì ít nhất cũng phải có một con Passart chứ?"

Sở Úy lấy khăn tay, vô cùng săn sóc giúp Nhạc Duyệt lau mồ hôi, "Đừng gấp, đừng có gấp, qua vài năm thì có thể mua được thôi."

"Qua vài năm?

Trông cậy vào chút tiền cỏn con đó, anh còn muốn mua xe?

Đến nhà anh cũng chỉ có cái tầng trệt cũng mời tôi sang ăn cơm?

Ngô Kỳ Khung, nghèo cùng cực, anh rốt cuộc nghèo đến mức nào a?

Ngay cả tên của anh vừa nghe cũng đã thấy không phất lên nỗi.

Được rồi, anh về nhà đi, nói với mẹ anh chúng ta đã chia tay rồi."

Nhạc Duyệt quay đầu muốn đi, cậu lại kéo cô lại, hai người kéo qua kéo lại, đến con chó trong sân cũng phải sủa theo."

Thật sự không còn cách cứu vãn sao?" cậu nói đôi mắt phiếm hồng.Nói thật, Nhạc Duyệt tuy chanh chua, cũng không có ác như vậy, nàng nếu ác, đã không đợi đến lúc này mới nói chia tay.

Nhìn đức hạnh này của cậu, Nhạc Duyệt trong lòng cũng không đành lòng, nhưng thật sự là đã hết tình cảm, sớm muộn gì cũng phải nhẫn tâm cho một đao chia cắt, nếu không quả quyết bây giờ thì lúc nào mới có thể kết thúc?"

Ngô Sở Úy, nói thật, tôi không phải chê anh nghèo, tôi là hận anh không có tiền.

Từ lúc chúng ta quen nhau, anh cái gì cũng không có quá phận.

Cùng lắm là chúng ta đánh nhau một trận, chửi nhau vài câu, cho thêm phần mới mẻ a!

Nói dễ nghe thì là kiên định ổn trọng, nói trắng ra là anh sợ tôi!

Đồ chết bầm!"

Phía sau cột điện Nhạc Duyệt đang đứng, có một cục đá, cậu ngốc lăng nhìn, đột nhiên nhớ tới bộ tiểu thuyết "Thay đổi thất thường", nam chính của truyện vì muốn vãn hồi tình yêu, đã lần lượt cầm gạch đập vào đầu, cuối cùng tạo thành một đoạn cảm động khiến người người yêu thích. (Cẩu huyết thì có =...=")"Anh có thể vì em mà chết." cậu đột nhiên nói một câu như vậy.Nhạc Duyệt mí mắt cũng không thèm chớp một cái, cười đến như đang nghe được chuyện đùa nào đó."

Anh đừng để tôi chết cười, anh liền vạch một đao lên tay, tôi liền tôn anh là ông nội."

Cậu run run rẩy rẩy đi qua cột điện kia, xoay người, nhặt lên khối gạch vỡ mà hai tay run run như cây trúc giữa gió.

Thật vất vả mới có thể ổn định, quay đầu nhìn về phía Nhạc Duyệt, run run môi."

Anh ...

Anh nếu thực sự làm, em đứng hối hận."

Nhạc Duyệt tà tà liếc hắn, hoàn toàn không có ý định ngăn cản, quay đầu liền đi.Phanh !Nhạc Duyệt chân phanh gấp, quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.Cậu té trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, trán đều là máu."

Đại Úy, Đại Úy, anh đừng làm tôi sợ!

Bớ người ta!

Có người tự sát a!"[End chương 2]Cho zen xin ít vote ạ ^^
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 3: Vị Bác Sĩ Trong Phòng Khám


Khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một phòng khám, có một vị bác sĩ đang đứng bên cạnh, cầm kéo với nhíp khử trùng.

Nghe thấy trên giường có động tĩnh, Khương Tiểu Soái quay đầu lại, ôn hòa cười cười, lộ ra hai cái răng nhỏ trắng bóng."

Cậu tỉnh?"

Sở Úy chợt phát hiện, bác sĩ bây giờ bộ dạng cũng rất soái."

Ai đã đem tôi tới đây?"

Khương Tiểu Soái một bên chỉnh lý này nọ, một bên nói, " Bạn gái cậu nhờ hai người đàn ông đem cậu nâng đến, cô ấy còn cố ý dặn dò tôi, nhất định phải cho cậu dùng loại dược tốt nhất, hơn nữa tất yếu là có thể nằm trong khả năng chi trả được."

Cậu cười đến vui vẻ, " Vẫn là cô ấy hiểu rõ tôi."

Khương Tiểu Soái khuôn mặt tuấn tú ngưng đọng, khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý không dễ bị phát hiện, hắn đi đến trước mặt Sở Úy, đưa cho cậu ly nước, "Trước cứ uống thuốc đã."

Uống thuốc xong, cậu bận rộn không ngừng hỏi: "Bạn gái tôi đâu rồi?"

"Đã sớm đi rồi, tôi vừa mới xử lý xong miệng vết thương thì cô ấy liền đi, cách đây ba bốn giờ thì phải.

Ai, tôi nói, cậu như thế nào ra nông nỗi này?"

"Bị gạch đập vào đầu".

Cậu còn rất tự hào."

Cậu cùng người ta đánh nhau?"

"Không, bạn gái tôi muốn cùng tôi chia tay, tôi muốn cô ấy biết tay."

Khương Tiểu Soái vẫn là lần đầu tiên nghe nói vì muốn cho người khác biết tay, liền tự hướng cục gạch mà đập lên đầu mình."

Có đáng không?"

Anh trêu chọc một câu.Sở Úy không trả lời, cầm lấy di động gọi cho Nhạc Duyệt một cuộc."

Em còn muốn cùng anh chia tay sao?"

Bên kia trầm mặc thật lâu sau mới nói, " Anh trước dưỡng thương đi, khỏe lại rồi bàn tiếp."

Buông di động, cậu được như mong muốn tươi cười, cầm lấy di động hướng Khương Tiểu Soái quơ quơ."

Cô ấy nói, trước khoan hãy cùng ta chia tay, anh nói xem có đáng hay không đáng?

Khẳng định rất có giá trị a!"

Khương Tiểu Soái che dấy ánh nhìn đầy khinh bỉ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hữu hảo."

Bác sĩ, lần này tôi bị thương mất lâu mới có thể khỏi?"

"Ít nhất hai tháng."

"Ít nhất hai tháng?" cậu thâm cừu đại hận, "Này sẽ phải tiêu hết bao nhiêu tiền a..."

Trời tối, phòng khám chỉ còn lại hai người cậu cùng Khương Tiểu Soái, Sở Úy một tay truyền nước biển, một tay cầm di động chơi trò chơi.

Khương Tiểu Soái đứng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu bắn loạn xạ, những viên bi khác màu cũng bắn vào, rất nhanh liền chết, kết quả cậu vẫn bám riết không tha chơi lại một lần nữa."

Tôi nói..."

Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, "Đầu đều như vậy rồi còn chơi game sao?"

"Đợi không thì rất nhàm chán, trong di động tôi cũng chỉ có một trò, thế nhưng chơi mãi vẫn không qua."

Khương Tiểu Soái gương mặt tuấn mỹ hiện lên vài tia đùa cợt, "Anh luôn đánh bậy như vậy, có thể qua được sao?"

"Tôi không có đánh bậy a!

Tôi vẫn theo quy tắc mà đánh mà."

Khương Tiểu Soái lại đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát, đột nhiên ý thức được cái gì, nhịn không được mở miệng hỏi, " Cậu sẽ không phải là bị bệnh mù màu đó chứ?"

"Không phải a, tôi chỉ là vẫn phân biệt được màu sắc mà."

Khương Tiểu Soái vẫn là cảm giác không thích hợp, hắn bắt Sở Úy dừng trò chơi lại, chỉ vào quả cầu màu hồng phía bên trên trò chơi, "Đây là màu gì?"

"Màu vàng." cậu rất chân thực nói.Khương Tiểu Soái lại chỉ vào một viên màu lục hỏi:"Đây là màu gì?"

"Cũng là màu vàng a."

"Kia thì sao?"

Lại chỉ vào một viên màu tím.Cậu cử khẳng định nói,"Xanh lam."

Khương Tiểu Soái buồn cười vỗ vỗ vai cậu."

Anh em, cậu chính là bị bệnh mù màu, mau thanh tỉnh đầu óc đi, cậu chính là có đánh tới chết cũng không thể qua màn."

Sở Úy như trước giơ di động, chẳng hề để ý nói,"Không có việc gì, coi như luyện mắt ."

Khương Tiểu Soái cảm giác cậu này rất là buồn cười, nhịn không được cùng cậu hàn huyên vài câu."

Ai, cô ấy vì sao lại muốn cùng cậu chia tay?"

Cậu bĩu môi nói,"Cô ấy chê tôi phì."

Nói xong, đem ví của mình ném cho Khương Tiểu Soái, bên trong có hình cậu cùng Nhạc Duyệt năm nhất đại học chụp chung, khi đó cậu so với hiện tại gầy hơn gần năm mươi cân. (aka 25 kg)Khương Tiểu Soái nhìn xong, liền đồng tình với cậu."

Tình huống của cậu không có chút lạc quan a!

Người ta quả thật thon thả hơn cậu, tôi cảm thấy, hai người họ còn xứng hơn.

Anh em, nghĩ thoáng chút đi!"

"Này này, nói vậy là sao a?" cậu có chút không bằng lòng.Khương Tiểu Soái mặt không đổi sắc, "Tôi thật sự nói đúng sự thực."

"Anh biết rõ cái gì mà sự thực a?

Này chính là tôi, là tôi đó!"

Sở Úy chỉ chỉ bản thân rồi lại chỉ chỉ ảnh chụp.Khương Tiểu Soái thật sự cảm thấy kinh dị đoạt lấy ảnh chụp trong tay cậu, cẩn thận xem xem xét xét, đối chiếu với khuôn mặt cậu hiện tại, lại nhìn một cái, thật là có điểm giống giống.

Mập mạp nhiên là có đủ tiềm lực, Khương Tiểu Soái nhất thời hiểu được bạn gái Sở Úy vì sao lại cùng với cậu muốn nói chia tay, mặc cho ai cũng không thể tiếp thu được sự chênh lệch lớn như vầy a!"

Anh em, cậu mau mau giảm béo đi, cậu xem ảnh chụp này, mày rậm mắt to, lộ ra một vẻ khôn khéo thông minh.

Nhìn lại cậu hiện tại, tuy vẫn là cặp mắt to ấy, tuy nhiên lại khiến người ta sững sờ!"

Cậu đảo mắt,"Thật sự a?"

"Tôi lừa cậu làm cái gì a?"

Khương Tiểu Soái lấy xuống kim tiêm trên tay cậu, " Dù sao trong thời gian dưỡng thương này cậu ăn kiêng luôn đi!"......Nhoáng cái hai tháng liền qua, Sở Úy nhìn miệng vết thương đã thực sự lành, thường thường chỉnh chỉnh, không có một chút sẹo.

Hơn nữa theo như Tiểu Soái dặc dò, cậu trong khoảng thời gian này ăn chay, người cũng đã giảm hơn hai mươi cân (10kg), nhìn so với lúc trước thuận mắt hơn nhiều.

Cậu tựa như đi đường đều nhẹ nhàng hơn, vì thế hôm nay cố ý đi mua hai điếu thuốc đến cảm tạ."

Đến đây thay thuốc hai tháng rồi, thật có chỗ không muốn rời a."

Tiểu Soái cười đến sảng khoái, "Xem cậu nói kìa, nếu luyến tiếc tôi thì lại tự đập đầu vào cục gạch lần nữa đi, hai chúng ta liền có thể mỗi ngày đều có thể gặp mặt."

"Ha ha ha ha......"

Cậu cười cười hướng Tiểu Soái phất tay, nhanh chóng ly khai.[End chương 3]Là zen, zen cũng muốn khinh bỉ thằng nhỏ =......=Đã vậy còn mù màu? phải chăng vì thế mà cậu chàng mới vs phải móe Nhạc Duyệt ko nhỉ? =)) Đừng đọc chùa xin cho con zen ít vote đi ạ
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 4: Anh Có Thể Chết Vì Em


Trong hai tháng dưỡng thương này, Sở Úy có vài lần gọi cho Nhạc Duyệt vài cuộc, muốn cùng cô ra ngoài gặp mặt, nhưng Nhạc Duyệt vẫn chưa đáp ứng.

Nhạc Duyệt nói, anh chừng nào tốt lên, chúng ta lúc đó gặp mặt, anh cũng nên thừa dịp này mà hảo hảo nghĩ lại đi.

Vì muốn sớm được gặp Nhạc Duyệt, cậu rất tích cực phối hợp trị liệu, đồ không thể ăn thì kiên quyết không ăn, sau này game cũng không chơi, sợ phóng xạ có thể ảnh hướng đến miệng vết thương đang khép lại, cuối cùng đem mấy ngày này sống đến bây giờ.Nhạc Duyệt nghe nói cậu khỏe rồi, thế mới chịu đáp ứng cùng cậu gặp mặt.Lần này không phải tại đầu ngõ nhỏ, mà là tại bên hồ trong công viên, tuyệt đối không thể tìm thấy một cục gạch.Cậu đến rất sớm, đứng ở bên hồ hứng gió, so với lần trước có phần lôi thôi, lần này cậu có vẻ sạch sẽ, ăn mặc tươm tất hơn.

Cậu còn mặc cái áo thun chữ T mà Nhạc Duyệt từng tặng cho cậu làm quà sinh nhật năm hai đại học, sau này vì béo nên không thể mặc vừa, hôm qua lấy ra xem thử, không ngờ lại có thể mặc lại được.Nhạc Duyệt gương mặt trắng noãn nhỏ nhắn có thể phản lại ánh sáng, đôi mắt thông suốt, dáng người không thể chê bai, điển hình của cơ thể tiêu chuẩn.

Cô hướng vừa hướng về phía bên này đi tới, từng tế bào trong cậu liền kêu gào kích động, nhiều ngày không gặp, tâm càng giống như bị mèo cào, vô cùng khó chịu.Nhạc Duyệt nhìn thấy cậu, trừ bỏ ánh mắt chợt lóe lên chút giật mình, còn lại cũng không bao nhiêu biểu tình."

Anh như thế nào lại gầy đi nhiều như vậy?"

"Như em muốn thôi."

Sở Úy đi đến vén tóc phủ trên trán Nhạc Duyệt, "Lần trước em nói anh béo, anh liền cố gắng giảm béo, tuy rằng không đạt tới lý tưởng tiêu chuẩn, nhưng anh sẽ tiếp tục cố gắng."

Nhạc Duyệt mặt không chút thay đổi tránh khỏi đụng chạm của cậu.Sở Úy lại tiếp tục đi qua, "Em nói trong khoảng thời gian này muốn hảo hảo ngẫm lại, nghĩ rõ ràng rồi sao?"

"Nghĩ rõ rồi, chúng ta vẫn là chia tay đi."

Tuy rằng đã là lần thứ hai nghe được câu này, nhưng cậu trong lòng vẫn vô cùng đau đớn một phen."

Vì sao?

Em chê anh béo, anh liền lập tức đi giảm béo, em còn muốn anh như thế nào a?"

Nhạc Duyệt như trước rất nhanh miệng thẳng thắng, "Ngô Sở Úy, tôi đã nói rồi, không phải mấy chục cân kia là lý do.

Anh căn bản không biết tôi muốn cái gì, tôi không muốn tuổi còn trẻ đã giúp chồng dạy con, tôi không muốn trải qua năm tháng chỉ có đi dạo chợ, mua hàng ngoài sạp, anh hiểu không?"

Cậu ánh mắt bướng bỉnh, "Em là chê anh keo kiệt?"

"Không phải chuyện keo kiệt hay không keo kiệt."

Nhạc Duyệt thở hổn hển nói, "Anh như thế nào liền không hiểu được?

Lấy tình cảnh hiện tại cùng tiền đồ tương lai của anh, dù anh có hào phóng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không ích gì."

"Anh như thế nào không có tiền đồ tương lai?

Anh hiện tại ở xí nghiệp quốc danh công tác, bao nhiêu người muốn tiến vào còn không được.

Đừng nhìn anh hiện tại tiền lương không cao, nhưng qua vài năm, chờ anh thành công trình sư, một năm là có thể thu về năm sáu vạn."

"Chặc chặc ...

Năm sáu vạn?

Có thể mua được một thước vuông phòng ở hay không?Mấy sợi dây thần kinh nhiệt tình của cậu đều như bị gió thu phong lúc bấy giờ thổi nguội lạnh."

Nhạc Duyệt, em lúc trước đâu có như vậy!

Anh nhớ rõ lúc đọc sách, em còn nói với anh, em cái gì cũng không cần, chỉ cần được ở cạnh anh là được."

"Tôi lúc đó là khách khí nói, anh nghe không hiểu sao?"

Nhạc Duyệt càng nếm càng không nghe rõ mùi vị.

"Tôi nghĩ đến anh đang nghe, nghĩ đến anh bởi vì cảm động mà kích thích, lập chí muốn gây dựng sự nghiệp!

Nào tưởng đâu anh lại thành ra như vậy, tôi nói không cần liền thật sự không cần, mỗi ngày gặp nhau, ngậm miệng hả miệng đều là xí nghiệp quốc doanh, tôi thực không biết sự ưu việt của anh là từ đâu mà có?"

Cậu đã như không còn lời nào để nói."

Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói cho rõ ràng, bắt đầu từ hôm nay, hai chúng ta ..."

"Anh còn có thể chết vì em." cậu ương ngạnh đánh gãy lời nói của Nhạc Duyệt.Nhạc Duyệt ánh mắt u ám, vẽ không biết bao nhiêu đường hắc tuyến, "Một chiêu dùng đến hai lần sao?

Huống hồ đây đâu cũng là cỏ, anh đi đâu tìm gạch a?"

Không ngờ, cậu đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị."

Đây không phải là một khối gạch sao?"

Nói xong, xoay người đến phía sau cây đại thu, dưới ánh nhìn của Nhạc Duyệt, đào ra cục gạch đã chôn từ trước...Cái đầu độc nhất vô nhị trên toàn quốc, vẫn ở chỗ cũ, vẫn lực đạo cũ, chỉ là lần này cố gắng không té xỉu."

Sở Úy, anh đúng là không phải người!"

Nhạc Duyệt mắng xong, vẫn là nghiến răng nghiến lợi dìu cậu ra khỏi công viên.[End chương 4]Zen đã cố gắng để edit cho xong chương này....đúi lắm bà con ạ hôm nay con zen đã bỏ ngủ trưa để tập hát hót...ý nhầm hát gần cả 45' rống cho đã rồi chiều lại phải tập nhảy...ôi thôi nó khổ nhưng thương mấy bạn quá ráng lết xác lên đây edit với lảm nhảm.

Cảm ơn mọi người đã rãnh rỗi ngồi đọc hết mấy dọc này của con zen ngàn lần cảm tạ.

Giờ thì nó biến đây hẹn gặp mọi người ở chương sau.

À quên quên nhớ vote nhóe
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 5: Lời Tự Đáy Lòng


Tiểu Soái vừa tiễn một bệnh nhân đến cửa, liền nhìn thấy không xa một thân ảnh quen thuộc, trên cơ mặt tựa hồ run rẩy vài cái, ta khám, đi còn chưa đến ba giờ, nhanh như vậy liền quay về sao?Lúc này, Nhạc Duyệt tính tình cũng không tốt, trực tiếp đem Sở Úy đổ lên người Tiểu Soái, quay đầu rời đi.Tiểu Soái đỡ cậu vào nhà, cậu ai ui kêu lên, không bộ dáng xui xẻo."

Tôi nói này người anh em, tôi với cậu không đùa giỡn đâu, cậu như thế nào lại tự đập đầu mình?

Có nhớ tôi cũng không cần phải thế đi?"

Sở Úy nhe răng nhếch miệng nói, "Cô ấy lại muốn cùng tôi chia tay."

Khử trùng miệng vết thương, Tiểu Soái bắt đầu tiêm một mũi thuốc tê, để giảm bớt cảm giác đau đớn của cậu, hai người cứ không ngừng nói chuyện."

Lần này lại là vì gì?"

Cậu mệt mỏi ,"Chê tôi keo kiệt."

Tiểu Soái cười phốc một tiếng."

Cậu nói tôi giống keo kiệt sao?" cậu còn rất ủy khuất, "Tôi vừa công tác có hai năm, tiền lương thấp, kiếm còn thiếu, nhưng cô ấy muốn gì tôi cũng chưa từng cự tuyệt qua.

Cô ấy muốn có Iphone, tôi liền tiết kiệm ba tháng, vắt từ kẻ răng ra năm ngàn đồng tiền, một cho cô ấy một bộ.

Cô ấy muốn một bộ đồ trang điểm, một ngàn khối, tôi đem tiền mua di động cho cô ấy mua đồ trang điểm.

Di động của tôi dùng năm năm, rơi vào cầu tiêu bốn lần, vẫn chưa có đổi được."

"Cậu nói như vậy, tôi cảm thấy bạn gái cậu chia tay là đúng."

Tiểu Soái nói.Cậu hốc mắt muốn nứt,"Vì sao?"

Tiểu Soái nhẹ nhàng bâng quơ ,"Đỡ phải tự sỉ nhục bản thân!"

Cậu trong lòng sôi sục dữ dội, hơi kích động lung lay, động đến miệng vết thương, đau đến muốn khóc."

Được rồi, cậu thành thật mà nằm yên đi!"

Tiểu Soái chỉnh thẳng đầu Sở Úy, như vậy nhìn, kỳ thật cậu bộ dạng cũng rất dễ nhìn.

Thời điểm béo lên, ngũ quan có chút vặn vẹo, hiện tại gầy đi rồi, hình dáng rõ ràng, cũng miễn cưỡng được tính là hàng bậc trung.

Tuy nói so với nữ thần kia thì có hơi gượng ép, nhưng cũng không đến mức tự chôn vùi trong hình tượng cũ."

Bác sĩ, lúc này tôi bao lâu mới khỏe lại?"

"Lúc này không có nặng lắm, khôi phục hẳn sẽ nhanh, một tháng đi."

Trong một tháng này, Sở Úy đều mỗi ngày đến chỗ Tiểu Soái đổi dược, thường xuyên qua lại, hai người rất thân nhau, cậu cái gì cũng nói cho cậu ta."

Nhà chúng tôi có ba anh em, tôi bên trên có hai tỷ tỷ, đại tỷ đã hơn bốn mươi, con của chị ấy đều đã học trung học.

Nhị tỷ thì được gả xuống phía nam, năm nay vừa sinh được một tiểu oa béo mập.

Ba tôi bị nghẽn tắc động mạch hơn mươi năm, năm kia đã qua đời.

Tôi là đứa thứ ba, từ nhỏ đã được yêu thương nhất, có thứ gì tốt đều nghĩ cho ta, bởi vì như vậy mà tôi cùng nhị tỷ vẫn hay cãi nhau."

"Tôi trước đây rất xuất chúng, luôn đứng đầu lớp, hàng xóm ai cũng khen ngợi, từ trên xuống dưới, đều không thể tìm được một đứa con như tôi.

Tôi từ nhỏ chưa từng làm chuyện xấu, kiên định ở trường học, về đến nhà thì phụ giúp gia đình.

Tôi nhớ rõ trước đây, xe bus còn chưa có quẹt thẻ, có một lần tôi còn chưa trả tiền đã bị người ta đùn xuống.

Tôi liền đuổi theo xe bus, chạy thẳng từ trạm đầu đến trạm cuối, cuối cùng trả tiền rồi tự đi bộ về."

"Tôi vào đại học chưa từng cúp tiết, hàng năm đều có học bổng, có một lần bạn gái tôi muốn tôi cùng cô ấy đi dạo phố, tôi cũng không đáp ứng.

Bọn tôi lần đầu tiên ra ngoài mướn phòng, chỉ nằm trong ổ chăn coi TV, cô ấy lại gần ôm tôi tôi cũng không có xằng bậy.

Sau này tôi đi làm, đồng nghiệp thường hay lấy đồ của cơ quan, tôi cũng chưa từng làm chuyện đó.

Thứ nên lấy tôi sẽ lấy không chừa, thứ không phải của tôi thì tôi một chút cũng không chạm vào."......Tiểu Soái nghe cậu nói liên miên cằn nhằn xong, nhịn không được cảm thán một câu."

Nhiều năm như vậy, cậu thật sự không dễ dàng."[End chương 5]Lúc nào end xong cũng có một câu xin vote sợ mấy rds của zen nhàm nhưng tiết quá thành thật cúi đầu tạ tội với mọi người vẫn câu đó đọc xong cho zen xin ít vote nha ^3^
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 6: Vay Tiền Mẹ


Sở Úy tay truyền nước biển, xoay qua nhìn về phía Tiểu Soái, "Tôi đi làm gì cũng đoan chính, không làm chuyện trái với lương tâm, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, cậu nói vì sao cô ấy lại muốn cùng tôi chia tay?"

"Nguyên nhân là do cậu quá ngay thẳng, quá mức dễ hiểu, mới khiến cô ấy chán nản.Mỗi người đều có một loại dục vọng chinh phục, cô ấy không thể thỏa mãn khi ở bên cậu, dẫn dẫn sẽ đào ra chỗ hổng, cô ấy sẽ tất nhiên cùng cậu mất hứng thú.

Cậu sẽ liên tục chơi một trò chơi, chơi tới chơi lui, xem hoài một bộ film truyền hình sao?"

"Ừ, tôi đã xem "Lương Kiếm cả hai chục lần rồi.Tiểu Soái xấu hổ, "Người như cậu muốn rúc đầu vào ngõ cụt được bao nhiêu a?"

Cậu cạo phần tróc sơn của vỏ ngoài di động, tâm tình không xuống dốc, vì thế kéo Tiểu Soái hỏi, "Cậu nói xem, chờ tôi tốt rồi, hai chúng tôi gặp mặt, tôi đưa cô ấy một món quà quý, chứng minh tôi không keo kiệt, cô ấy còn có thể cùng tôi chia tay không?"

Tiểu Soái uyển chuyển nói, "Một gốc cây cậu không yêu, cậu có thể đề ra vô số lý do để chặt cây, cậu bé một nhánh, rễ vẫn sẽ mọc lại.

Cậu bẻ một nhanh mất mấy chục ngày, cô ấy chỉ cần vài giây mọc lại.

Cậu thỏa mãn với tốc độ lấy cớ của cô ấy, vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp tốc độ phô diễn của cô ấy với cậu."

"Ta không tin." cậu như trước cố chấp.Tiểu Soái buồn bực vỗ đầu Sở Úy."

Cậu như thế nào lại cố chấp như vậy chứ?"

"Tôi chính là người có nguyên tắc, chuyện gì cũng phải tìm ra nguyên nhân, không thể có chứng cớ xác thực, không thể vọng tưởng suy đoán kết quả.

Cậu xem tiểu thuyết nhiều, có thể miên man suy nghĩ, thống khoái, ví dụ loại này đi đâu cũng thấy a!"

"Chậc"Tiểu Soái ngược lại không cùng cậu tranh cãi, "Cậu tự giải quyết cho tốt đi!"

Đảo mắt một tháng liền qua đi, trời đã trở lạnh, Sở Úy cũng đã hồi phục hoàn toàn vết thương.

Một tháng này, cậu lại gầy thêm mười cân, cả người tinh thần không thiếu, bộ dáng cũng ngày càng đẹp.

Cậu mỗi ngày cùng Tiểu Soái nói chuyện phiếm, không quản gian nan, tính tình cũng so với trước kia trầm ổn không thiếu."

Lúc này đi thật?"

Tiểu Soái tà liếc cậu, "Sẽ không lại quay về chứ?"

"Hẳn là sẽ không, lần này trong lòng tôi rất chắc chắn."

Tiểu Soái thở ra một hơi, "Vậy được, cậu đi đi, rảnh thì ghé thăm tôi."

Cậu bộ dáng vững vàng ra khỏi phòng khám, so với lần trước, lúc này không vội đi tìm Nhạc Duyệt nữa.

Cậu không có lập tức gọi điện thoại muốn cùng Nhạc Duyệt ra ngoài, mà là quẹo vào ngõ, về nhà mẹ trước.Ngô mama ngồi ở đầu giường làm quần bông cho cháu ngoại, kỳ thật hiện tại con nít bây giờ ai còn mặc loại quần bông này a?

Cồng kềnh lại khó giặt.

Nhưng Ngô mama chính là rất muốn làm, bà cảm thấy quần trong chợ toàn để trưng.

Bông đã có sẵn, cắt thêm vài thước vãi, lúc này thì đang bận rộn thêu.

Già rồi mắt mờ, xỏ kim cũng không xong, tay thì mõi mà chỉ mãi chẳng vào kim."

Con giúp mẹ cho."

Cậu đôi tay thô ráp cầm kim, con ngươi chớp động, chỉ chăm chú nhìn đầu sợi, rõ ràng thông suốt."

Con trai, con gầy nhiều quá."

Ngô mama đau lòng.Cậu cười cười,"Con giảm béo mà."

"Gầy khó coi , vẫn là béo nhìn có vẻ khỏe mạnh."

"Mẹ thích cũng vô dụng, con dâu tương lai của mẹ không thích."

Ngô mụ lại hỏi,"Duyệt Duyệt khi nào thì qua nhà chúng ta?"

Sở Úy đem kim đã xâu sẵn đưa cho Ngô mama, miệng nói có lệ, "Nhanh thôi, mấy ngày này công tác của cô ấy bận rộn, không có thời gian đi nhà ta."

Ngô mama gật đầu, tiếp tục chắm chú khâu.Cậu nhìn phần vải Ngô mama cắt sẵn bên cạnh chiếc hộp, không biết còn muốn dùng để làm gì.

Cả hai chiếc hộp nhãn hiệu đã hơn mười năm, đều không còn mở cửa, nhưng hộp vẫn vuông vức, không chút biến dạng.

Cậu trong lòng đau xót, lời muốn nói rốt cuộc như muốn tăt lại ở cổ họng,"Con muốn nói cái gì sao?"

Ngô mama ngược lại lại nhìn ra manh mối.Sở Úy muốn nói nhưng lại thôi, thật sự không mở miệng được.Ngô mama hiểu được, thân thể đi đến đầu giường, ở đó có một ụ chăn được gắp ngay ngắn chỉnh tề.

Bà đem hai cái phía trên xuống, mở cái phía dưới ra, tách bên trong chăn lấy một túi may kín, tháo ra, hên trong có thêm một túi khác, cũng may kín.

Cất giữ ghê gớm như vậy nhưng bên trong cũng chỉ có mười ngàn mà thôi."

Mẹ, con sẽ trả lại sau." cậu nói.Ngô mama khoát tay,"Mẹ con thì còn tính cái gì a?"[End chương 6]Cho zen xin vote nạ ^^
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 7: Biết Ngay Là Cậu Sẽ Quay Lại Mà


Lúc này gặp mặt, vì muốn ngăn chặn hết thẩy mọi sự cố ngoài ý muốn, Nhạc Duyệt liền chọn quán cà phê.

Hơn nữa, cô đến sớm hơn Sở Úy mười phút, đem chỗ ngồi trên dưới đều xét qua, bảo đảm không có cục gạch nào lọt lưới.Buổi tối tám giờ, cậu đến đây, Nhạc Duyệt nhìn thân ảnh đang tới gần, lại có chút cảm giác thất thần.

Cậu gầy đi rồi liền không còn khiến người nhìn phiền chán, chỉ là khí tức nghèo khổ vẫn còn đó, vẫn là khiến cô không thể yêu được.Nhiều ngày không gặp Nhạc Duyệt, cậu trong lòng kích động nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại."

Đầu anh không để lại sẹo a?"

Nhạc Duyệt khó có được một lần quan tâm.Cậu sờ sờ cái ót, cười nói, "Lão Thiên gia không đành lòng làm mặt anh bị thương."

Đồng dạng là tự kỉ, đồng dạng là trêu chọc, nhưng theo đại gia nhà giàu đẹp trai nói ra, vừa vô lại vừa xấu xí, làm cho tâm nữ thần một phen loạn chiến.

Theo cậu nói ra, như thế nào nghe lại muốn đánh như vậy?"

Đây là lễ vật anh tặng em, một cái vòng cổ bạch kim." cậu nói.Người có tình thú hẳn sẽ nói "Mở ra coi thử", cho người yêu mình một phần chờ mong hồi hộp, nhưng cậu lại không như vậy, mua vòng cổ bạch kim liền nói là vòng cổ bạch kim.Lúc đem hộp trang sức cho Nhạc Duyệt, trong nháy mắt cậu liền phát hiện ra trên cổ cô đã có một cái vòng cổ, hơn nữa còn là kim cương, trước giờ chưa từng thấy."

Cái vòng cổ kia là ai đưa cho em?"

Sở Úy hỏi.Nhạc Duyệt dùng ngón tay như cọng hành ve vuốt, động tác cẩn thận, cảm giác được rằng cô xem cái vòng kia như bảo bối."

Một bằng hữu."

Cậu tay cầm hộp trang sức đình trệ lại, thử hỏi: "Anh tặng cho em cái này, em có còn muốn nhận không?"

Nhạc Duyệt cười thong dong, "Qùa anh đã mua đến, nếu không nhận thì xem ra cũng không chừa chút mặt mũi cho anh rồi."

Cậu cuối cùng cũng thả lòng, khóe mắt lộ ra một vài tiếu ý, muốn đứng lên mang dây chuyền cho Nhạc Duyệt."

Còn phải tháo xuống sợ dây này, phiền toái lắm, để về rồi đeo đi."

Cậu vừa nhếch mông lên lại phải từ từ ngồi xuống."

Tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống thứ gì?"

Sở Úy vừa thấy ly cà phê rẻ nhất cũng phải đến bốn mươi đồng một ly, liền trả lời, "Cảm ơn, tôi không muốn uống thứ gì."

Lúc cậu không để ý, Nhạc Duyệt liền cho hắn một cái liếc mắt."

Lễ vật em đều đã nhận, em xem ... hai chúng ta có phải hay không vẫn còn giống như trước đây, chưa từng chia tay?"

Nhạc Duyệt đồng tử thoáng cái liền xung huyết, giống như vừa nghe được một câu vô cùng khó tiếp thu."

Ngô Sở Úy, anh đem Nhạc Duyệt tôi trở thành loại người gì?

Tôi chỉ vì một cái day chuyền bạch kim mà cùng anh hợp lại, tôi thực sự nông cạn vậy sao?

Nếu anh đưa tôi vòng cổ vì mục đích này, thì xin lỗi, tôi không nhận."

Nói xong, đem hộp trang sức trong túi lấy ra, hết sức gượng ép trả lại cho cậu.Nhạc Duyệt là đã hạ quyết tâm mới đem hộp trang sức trả về, tựa như liệu mạng đổ một ván, đổ Ngô Sở Úy hắn nếu là có chút nhãn lực, tuyệt đối sẽ không mang hộp lấy về.Nhưng mà, cô đã thua."

Vậy được rồi."

Cậu rất cô đơn đem hộp trang sức lấy về, hai tay lúc chạm nhau, Nhạc Duyệt cố ý kéo lại một chút, nhưng cậu vẫn không có phát hiện ra."

Ý của em, vẫn là muốn cùng anh chia tay?"

Sở Úy hỏi.Chia tay!

Còn có thể không chia tay sao?

Nhạc Duyệt tức giận đến thắt cả ruột."

Đương nhiên chia tay!"

Nhạc Duyệt nói.Lần thứ ba nghe lại câu này, cậu trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, nhưng so sánh với hai lần trước đã đỡ hơn rất nhiều.

Theo thói quen, hắn lại tiếp tục hỏi Nhạc Duyệt nguyên nhân."

Chúng ta đừng quanh co, anh trừ bỏ có chút mập, có chút keo kiệt, còn tất xấu gì sao?"

Nhạc Duyệt còn vì chuyện cái dây chuyện bạch kim kia mà khó chịu trong lòng, lúc này có thể nói ra cái gì dễ nghe sao?"

Tôi chướng mắt cái thứ ăn lương từng đồng như anh, có bản lĩnh thì đi mà từ chức, tôi muốn xem xem một thứ tốt nghiệp đại học trọng điểm như anh, rời khỏi chỗ làm công ăn lương, có thể sống được như thế nào!"

Cậu lần này rất kiên cường, "Công tác anh không thể bỏ, nhưng bất quá, anh vẫn có thể chết vì em."

Nhạc Duyệt quả thức muốn ngửa mặt lên trời thét dài, TMD nhà anh!

Toàn Trung Quốc chỉ có được một cực phẩm như anh, tại sao lại để tôi đụng phải?"

Tôi nói cho anh hay, Ngô Sở Úy, xung quanh đây đều không có một cục gạch, khổ nhục kế anh muốn làm không thể triển được nữa đâu!"

"Ai nói ?

Có sẵn một khối đây này."

Ngô Kỳ Khung nói.Nhạc Duyệt ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh bốn phía,"Không có khả năng, chỗ này tôi đã kiểm tra hết rồi."

Ngô Kỳ Khung rất lãnh tĩnh lấy ra một cái bao, lại bị Nhạc Duyệt nhanh tay lẹ mắt đoạt đi, mở ra nhìn lên, quả nhiên bên trong có một cục gạch, hoàn hảo cô phản ứng lẹ, không thì bi kịch lại cứ thể diễn ra thêm một lần.ĐM!

Thế mà cũng đem cả gạch theo!

Ngô Sở Úy, anh cũng quá thể rồi!Nào ngờ, trò hay còn ở phía sau.Bốn phía khách nhân sợ tới mức kinh hô liên tục, tất cả đều tránh thật xa, một bộ dáng kinh hãi nhìn cậu.Đồng tử Nhạc Duyệt co rút, nghiến răng nghiến lợi trừng Sở Úy."

Anh thật khiến người khác nhìn anh bằng con mắt khác xưa!"

Cậu tay che miệng vết thương đứng lên, ánh mắt thực bình tĩnh, khóe miệng cầm kiên nghị tươi cười."

Cỏ thể được em khen ngợi, khối gạch này chịu cũng đáng!"

Lúc này đây, cậu không cần ai nâng, tự mình đi đến phòng khám.Chín giờ, rất nhiều nơi trong thành phố đã đóng cửa, bình thường Tiểu Soái trời vừa tối liền đóng cửa, hôm nay lại để rộng cửa.

Tiểu Soái đứng ở cửa, hai mắt tuấn mỹ đánh giá bóng người đang đến gần.Rốt cuộc, mục tiêu xuất hiện."

Ai, khuya như vậy còn mở cửa sao?" cậu có vẻ kinh hỉ.Tiểu Soái hừ cười một tiếng,"Biết ngay thế nào cậu cũng về, vậy nên liền trực cửa ở đây đợi"Sở Úy liền xấu hổ .Tiểu Soái dương dương cằm,"Còn thất thần làm gì?

Mau đi vào!"

Hai người liền như vậy một trước một sau vào phòng khám.[End chương 7]Hôm nay xin rds thứ lỗi zen chỉ ra đc một chap thui vì mệt quá ko edit típ đc zen hứa mai sẽ bù lại 3 chap như bth.

Mọi người đọc rùi cho zen ít vote lấy tinh thần nha
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 8: Không Còn Sợi Dây Chuyền


Chạng vạng một tuần sau, cậu theo thường lệ đến phòng khám đổi dược.Tiểu Soái từ từ chậm rãi tháo băng cho cậu, lông mi cong vút đen bóng nhè nhẹ run, từ trong xoang mũi thở ra từng hơi hừ hừ mang nhiều phần đùa cợt, "Cậu đấy, cái đầu càng ngày càng chắc, mới có mấy ngày đã lành rồi."

Sở Úy hắc hắc cười vài tiếng, "Còn bao nhiêu lâu thì lành a?"

"Khoảng không dưới một tuần nữa!"

Cậu lại bắt đầu lầm bầm."

Cậu lại bắt đầu suy nghĩ thêm trò thiêu thân gì nữa?"

Tiểu Soái dùng đầu gối hung hăng đá vào phía dưới cậu, "Cậu đừng có nói là đang nghĩ xem làm sao lần tới gặp mặt tiếp tục tự đập đầu đấy nhé?

Tôi nói cho cậu hay!

Cậu còn quay lại đây với cái bộ dạng này, thì thích tới đâu đó thì tới, đừng có mà tìm đến tôi.

Cậu cứ ưa làm khổ mình như vậy, tôi sẽ hoài nghi không biết cậu yêu cô ấy hay yêu tôi đấy."

Sở Úy gãi gãi cái gáy, xấu hổ cười cười.Vừa đổi xong dược một thoáng chốc, bên ngoài liền nổi lên một đợt sét đánh, cậu vốn đang muốn cùng Tiểu Soái trò chuyện trong chốc lát, tuy nhiên xem ra ngày không nay thì không được rồi.

Cậu nhanh nhẹn mặc áo khoác, mới vừa ra đến cửa, liền bị Tiểu Soái một phen túm lại, trong tay cầm một cái ô."

Cám ơn, ngày mai tôi sẽ mang trả cậu!"

Nói xong, cậu chạy ra đường cùng một ánh chớp lóe lên.Tiểu Soái cũng không về nhà, tính toán ở lại phòng khám một đêm, đóng chặt cửa sổ cùng cửa chính lại, vào bên trong phòng ngủ, mưa đã bắt đầu đổ, đinh đinh đang đang đập vào ô cửa kính.

Tiểu Soái không hề có cảm giác muốn ngủ, ngồi trước máy tính, nghe tiếng mưa gió sét đánh bên ngoài, gõ bàn phím lạch cạch.Khoảng đâu được ba bốn giờ, ánh mắt đều đỏ lên, Tiểu Soái mới bắt đầu buồn ngủ, nằm xuống gối liền lập tức chìm trong mộng."

Phanh ! phanh ! phanh !"

Ba tiếng đập cửa hữu lực vang lên.Tiểu Soái không kiên nhẫn đổi tư thế, tiếp tục an ổn ngủ."

Bang bang bang bang phanh......"

Một trận gõ cửa dày như nhịp trống tiếp tục vang lên.Ta tháo!

Tiểu Soái bùng nổ, đã trễ đến mức này còn gõ cửa?

Chân đi đôi guốc gỗ, hùng hổ lao ra, hướng bên ngoài rống một câu."

Ai a?"

"Tiểu soái, là tôi!"

Là giọng của Sở Úy, nghe còn có phần cấp bách.Tiểu Soái thần sắc như bị kiềm chế, cái tên lỗ mãng này sẽ không phải mới từ bên ngoài tự sát quay lại nữa chứ?Mở cửa ra, cậu hoàn hảo không có tổn hại gì đứng ở cửa, đầu còn mang băng gạc, chỉ có điều đã ướt đẫm."

Tôi tưởng cậu trời mưa to còn chạy đi tìm cô nàng rồi tự tử?"

"Cậu cũng bị ngốc à, một giờ rồi còn đi tìm cô ấy làm gì?"

"Một giờ rồi à?..."

Tiểu Soái như muốn hồ đồ, lấy tay xoa xoa mặt, rất nhanh sau đó lại đối cậu giận dữ hét, "Đều đã một giờ rồi thì cậu còn chạy đến đây làm cái gì?"

"Tôi vay tiền mẹ mua vòng cổ, Nhạc Duyệt không cần, tôi nghĩ ngày khác đem trả, còn có thể lấy tiền đưa lại cho mẹ.

Kết quả cả đêm nay tôi tìm, phát hiện không thấy sợi dây chuyền, tôi muốn nhìn xem có phải hay không để lạc ở đây.

Tôi thấy phòng cậu còn sáng, tưởng cậu chưa ngủ nên mới dám gõ cửa."

Tiểu Soái phiền não gãi đầu, ý bảo cậu mau vào trong.Sở Úy tại phòng trong tìm kiếm nửa giờ, cơ hồ mọi ngóc ngách đều bới lên hết, đến cống thoát nước còn dùng cả đèn pin soi vào, cũng không phát hiện ra cái vòng."

Lần cuối cậu nhìn sợi dây chuyền là khi nào?"

Tiểu Soái hỏi.Cậu có gắng hồi tưởng, "Hình như là lúc tôi đưa cho cô ấy sợi dây, sau đó thì tôi không chú ý."

Tiểu Soái tâm nổi lên nghi hoặc, bắt cậu kể lại toàn bộ quá trình tặng quà, nghe xong, Tiểu Soái liền hiểu được, hừ hừ cười lạnh hai tiếng, bi ai nhìn Sở Úy."

Đừng tìm nữa, sợi dây chuyền không quay lại nữa đâu."

"Vì sao?"

Cậu còn không hiểu được.Tiểu Soái biết cậu thuộc dạng chậm tiêu, liền trực tiếp rõ ràng nói cho cậu."

Vòng cổ của cậu cô ta lấy rồi, hiểu không?"

Cậu lắc đầu, ánh mắt thực bình tĩnh, "Không có khả năng, cô ấy đã nói không muốn nhận, tôi cũng đã bỏ nó lại vào hộp, cô ấy không thể nào lấy lại từ trong túi của tôi đem đi?"

"Không tin ta liền đợi xem."

Cậu lại nghĩ rất thoáng, "Cô ấy cầm đi cũng tốt, có lẽ là thấy tôi tự sát nên mềm lòng, liền lén lút nhận nó."

Tiểu Soái dùng một ngón tay ra sức chọt vào ót Ngô Kỳ Khung, dữ tợn nói: "ĐM tôi mà là Thiên Lôi, sớm đã đánh chết cậu!"[End chương 8]Hôm nay sẽ bù hết cho các bạn nè cuối tuần rãnh có thể sẽ bonus thêm cho các rds vài chương nga~
 
Nghịch Tập Chi Ái Thượng Tình Địch (P1)
Chương 9: Đốt Gân Não Cho Cậu!


Bên ngoài mưa càng lúc càng rơi nặng hạt, Tiểu Soái cũng không đuổi Sở Úy về, cho cậu ngủ lại, trời vừa sáng thì trực tiếp đi làm, không phải mệt mỏi trở về nhà.Hai người tại một cái giường nhỏ chen chúc, cả hai mà nằm ngửa thì chỉ có thể đặt tay lên bụng nhau, Tiểu Soái nghiêng đầu ngắm Sở Úy một cái, gia hỏa này đã khác nhiều so với lúc vừa gặp, trong đêm đem sấm chớp nổi lên, lại càng khiến cho hình dáng khuôn mặt cậu ta thêm rõ ràng, con mắt ướt át nhìn lên trần nhà, trông vô cùng trong suốt sạch sẽ."

Hôm nay là ngày mấy rồi?"

Giọng điệu vừa thốt lên, nháy mắt liền đánh gãy chút mơ màng tốt đẹp của Tiểu Soái."

Ba mươi rồi."

Cậu đột nhiên ngồi dậy, đem di động trong quần áo lấy ra, tìm kiếm dãy số của Nhạc Duyệt.

Một lát sau, âm thanh mệt mõi của Nhac Duyệt từ trong tai nghe truyền tới."

Uy?

Có chuyện gì?"

Cậu nói: "Hôm nay là ba mươi, hai chúng ta còn có 877 phút dư trong thuê bao tình nhân.

Em cứ cầm điện thoại như vậy để yên rồi ngủ, chúng ta không thể mạng di động Trung Quốc chiếm tiện nghi được.!"

Đầu bên kia nghe vậy liền truyền đến một tiếng mắng cuồng loạn đầy phần nộ."

Ngốc B!"

Vô tình, cô bạn đang ngủ bên cạnh cũng tỉnh dậy, "Làm sao thế?"

Nhạc Duyệt âm thanh chây lười lộ ra vài phần không kiên nhẫn, "Bạn trai cũ của tớ, quả thực là hàng cực phẩm, tớ đã muốn cùng hắn chia tay đã ba lần, hắn đều dùng cách tự sát để áp chế tớ."

Cô bạn kia liền hỏi, "Vậy cái vòng bạch kim kia có phải tên đó tặng cậu không?"

"Ta tháo!

Không đề cập tới việc này thì thôi, vừa nhắc đến là tớ càng thêm tức!

Hắn mua cho tớ dây chuyền, đều đã tặng cho tớ rồi, kết quả tớ chèn ép hai câu, hắn lại muốn lấy về, cậu nói xem trên đời này còn có loại người này sao?"

"Không phải chứ?...

Hắn có phải là nam nhân không vậy?"

"Tớ cũng không khách khí với hắn, thừa dịp hắn tung công phu đập đầu, trực tiếp đem vòng cổ lấy đi."

"Được lắm, không lấy thì quá uổng phí, chúng ta phải dùng chiêu này trì ép hắn!"

"Ngày mai tớ sẽ tìm chỗ bán nó đi, đỡ phải chướng mắt khi thấy nó."

"......"

Không thể nghe tiếp được nữa, Tiểu Soái thay Sở Úy cúp máy.Cậu thì thào tự nói với mình, "Kỳ thật thuê bao tình nhân tôi đã để cho cô ấy hủy lâu rồi, tôi gọi cũng chỉ là muốn nghe thanh âm của cô ấy mà thôi."

Tiểu Soái khẩu khí lạnh lùng, "Hiện tại cậu nghe đủ rồi chứ?"

"Đủ rồi." cậu thần sắc đều dại ra, "Tôi có phải hay không nên đồng ý chia tay rồi không?"

"Cậu con mẹ nó sớm phải nên đồng ý rồi!"

Tiểu Soái bạo phát hét lên, dùng sức đấm vào ván giường, "Lúc trước tôi nói thế nào?

Con nhỏ đó căn bản đem cậu không xem ra gì!

Cậu còn vì cô ta mà tự giày xéo mình bằng mấy cục gạch!"

"Tới tới lui lui chỉ có một khối đó thôi."

Tiểu Soái bộ ngực kịch liệt phập phồng, trán đều đầy mồ hôi, trong lòng cũng tự mắng chính mình, cái tên gia hỏa kia còn chưa để tâm?

Mình sốt ruột cái khỉ gì?"

Tiểu Soái, hiện tại ngẫm lại, cậu nói thật sự có đạo lý.

Lúc trước tôi vẫn là nên nhảy hồ vô danh tự tử, nếu không tính ra bây giờ cũng được ngũ kì(*) rồi."(*) mọi người biết lệ cúng 49 ngày sau khi chết đúng không?

Cứ mỗi bảy ngày sau khi người ta chết đi sẽ được tính thành một kì.Tiểu Soái cười lạnh, "Phải, tôi nhất định sẽ đứng trước mộ phần, đốt cho cậu một đống gân não."

"Vì sao?"

"Cậu bị thiếu gân não, không biết sao?"

"...."

Cậu không nói, toàn thân trên dưới đều phát lạnh, giống như nước mưa ngoài kia đều đang trực tiếp xối thẳng vào người vậy.Di động lại vang lên, cậu như bắt được đường sống cầm lấy nó đứng lên, nhìn kĩ vào màn hình điện thoại xem xét.

Đáng tiếc không phải là Nhạc Duyệt gọi lại muốn giải thích, mà là cấp trên của cậu."

Tôi vừa rồi gọi cho cậu, cậu ... sao điện thoại lại bận?"

Thanh âm trong loa nồng đậm men say.Sở Úy nói,"Di động hỏng, tín hiệu không tốt."

"Mau lại đây một chuyến, máy móc đều bị hư, buổi sáng ngày mai là phải dùng rồi."

Buông di động, cậu máy móc đứng dậy mang giày.Tiểu Soái cũng ngồi dậy nhìn cậu, "Đã trễ như vậy còn đi đâu?

Bên ngoài mưa còn rơi a.

Cấp trên của cậu cũng thật là, máy móc hư hỏng như thế nào không tìm thợ điện?

Lại chưa kể trán cậu còn đang bị thương, cứ thế tùy tiện sai sử sao?"

Cậu sớm đã tập thành thói quen, cậu cơ hồ thành một cái máy toàn năng chuyên đi sửa chữa, sửa đèn, sửa máy tính, sửa máy móc, ...

Cái nào hỏng cũng đều tìm cậu.

Văn phòng bọn họ có tổng cộng bốn người, duy chỉ có mình cậu làm việc, còn lại ba người kia đều ngồi im, thế nhưng tiền lương phát ra lúc nào cũng cao hơn cậu nhiều, cậu còn cảm thấy bản thân rất quang vinh."

Ai, cậu đi thật a?"

Tiểu Soái đuổi đến tận cửa."

Trong người tôi bây giờ cảm thấy có chút lạnh lẽo, tôi muốn đi dạo cho ấm người."

"......"[End chương 9]Sẽ có chap ms ra liên típ liên típ nạ, mà edit tới chương này ta mới thấy Sở Úy nhà ta đã khôn hơn được chút ít mà chịu bỏ Nhạc Duyệt dồi
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back