Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 310


An Linh nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang nói những lời hoang đường với vẻ mặt bình tĩnh, không nhịn được đưa tay lên véo An Quân bên cạnh một cái.

"Á! Đau đau đau!" An Quân không hề phòng bị mà bị véo một cái, không nhịn được kêu toáng lên.

[Hóa ra không phải đang mơ?]

An Quân: "..."

An Linh cuối cùng cũng biết tại sao người An gia lại có vẻ mặt kỳ quái như thấy ma.

"Vậy... dì không phải đến để đòi lại công bằng cho Thẩm Lạc à? Thế hôm nay dì đến nhà cháu nói những lời này rốt cuộc là muốn làm gì?"

Mặc dù ngồi trên chiếc sofa mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt vẫn thẳng lưng với dáng ngồi vô cùng đoan trang. Bà hơi ngẩng đầu nhìn An Linh đang đứng đó, cổ thon dài, biểu cảm lãnh đạm, giống như một con thiên nga cao ngạo.

Nhưng những lời nói ra lại khiến An Linh cảm thấy bà ta giống như một người mẹ kế độc ác.

"Tôi vừa mới nói chuyện với cha mẹ cháu rồi, mục đích tôi đến đây hôm nay là để nói cho các người biết sự thật. Các người hãy nói với bên tổ chương trình, rút lại thông báo đã phát hôm qua rồi xin lỗi công chúng, giải thích rõ tình hình thực tế, sau đó thu hồi hình phạt đối với An Duệ và các bạn nó."

"Nên có mấy người ra mắt thì chính là mấy người ra mắt, không thể vì muốn vu oan giá họa mà để mấy đứa trẻ vô tội bị oan uổng được, đúng không?"

"Dì không sao chứ?" An Linh thực sự bị Vân Hiểu Nguyệt làm cho kinh ngạc: "An Duệ rõ ràng là bắt nạt mà! Cái gì mà vu oan giá họa, bọn chúng bị oan uổng chỗ nào? Hơn nữa Thẩm Lạc cũng không phải lần đầu bị bọn chúng đánh, trước đây còn có rất nhiều lần nữa!"

"Cháu lại không tận mắt nhìn thấy, dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?" Vân Hiểu Nguyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó, hoàn toàn không tin lời An Linh nói.

"Cháu..."

[Tôi có thể tra ra mà!]

"Bởi vì những vết bầm trên người Thẩm Lạc rõ ràng là có cả mới lẫn cũ, chắc chắn không phải được tạo ra cùng một lúc."

"Người học nhảy trên người có vết bầm không phải là rất bình thường sao? Con trai ngày thường va chỗ này một chút, chạm chỗ kia một chút, khó tránh khỏi sẽ để lại vài dấu vết."

Vân Hiểu Nguyệt tự mình giải thích xong còn quay đầu hỏi Thẩm Lạc: "Con nói có phải không? Tiểu Lạc?"

Thẩm Lạc vẫn giữ im lặng cúi đầu.

"Thẩm Lạc, cậu cứ nói sự thật là được." An Linh cũng nói: "Cậu thật sự không cần có bất kỳ e ngại nào, cứ trực tiếp nói ra sự thật là được."

Nhưng Thẩm Lạc không trả lời cũng không ngẩng đầu nhìn An Linh, như thể đang cố tình trốn tránh điều gì đó.

An Linh thật sự không nghĩ ra, chỉ sau một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến Thẩm Lạc ngay cả sự thật cũng không dám nói.

Cô đang định tự mình tra một chút, thì Vân Hiểu Nguyệt lại đột nhiên ho khan.

Bà đột ngột ho vài tiếng, Thẩm Hồng Huy và Thẩm Lạc ngồi hai bên bà lập tức trở nên căng thẳng, một người giúp bà vuốt lưng, một người vỗ nhẹ lưng cho bà.

Sau khi bà dịu lại, còn chủ động xin lỗi người An gia.

"Thật ngại quá, bệnh cũ thôi, là bệnh căn để lại từ lúc mang thai Tiểu Lạc, điều dưỡng thế nào cũng không khá hơn được."

Sau khi bà nói những lời này, trên mặt Thẩm Lạc lộ rõ vẻ áy náy.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 311


"Đúng rồi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?" Vân Hiểu Nguyệt lại nói: "À, là bảo Tiểu Lạc nói thật đúng không? Tiểu Lạc con nói đi, vết bầm trên người con là từ đâu mà có?"

Thẩm Lạc cắn chặt môi dưới, anh không dám nhìn An Linh, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu nhìn xuống đất rồi thốt ra:

"Là do con tự mình không cẩn thận va vào."

Sau khi Thẩm Lạc nói xong câu này, cả phòng khách đều trở nên im lặng.

An Thụ Hải, người từng có mối quan hệ tốt nhất với Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt, cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi cách làm của họ.

Chẳng lẽ tình hình của Thẩm gia thật sự đã nghiêm trọng đến mức phải hy sinh con trai để lấy lòng An gia sao?

"Hiểu Nguyệt, Hồng Huy, tôi không biết hôm qua Thẩm Lạc về nhà các người đã nói gì với nó, nhưng chuyện An Duệ và ba thí sinh khác bắt nạt Thẩm Lạc, mấy đứa đương sự đều đã thừa nhận. Sai là sai, tôi tuyệt đối sẽ không vì An Duệ là con trai tôi mà thiên vị nó."

An Thụ Hải lại cân nhắc lời nói một chút: "Các người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì chuyện của đám trẻ mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta."

"Hơn nữa, hôm qua thông báo của tổ chương trình đã đăng rồi, chẳng lẽ hôm nay lại bắt họ đăng một cái Weibo khác nói với mọi người là hoàn toàn không có chuyện bắt nạt sao? Sẽ không có ai tin đâu!"

"Thụ Hải, anh có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó rồi." Vân Hiểu Nguyệt như thể hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của An Thụ Hải: "Lần này tôi đến chỉ là để Thẩm Lạc nói ra sự thật, trả lại sự trong sạch cho An Duệ, chứ không có ý gì khác."

"An Duệ và ba đứa trẻ kia cũng đã vì ước mơ mà nỗ lực bấy lâu, không thể vì chuyện này mà khiến nỗ lực của chúng đổ sông đổ biển được, đúng không? Hơn nữa chúng nó bây giờ bị bên ngoài cho là kẻ bắt nạt, sau này chắc chắn cũng không vào được giới giải trí, có thể nói là cả đời đều bị hủy hoại. Là Tiểu Lạc ghen tị với An Duệ, sợ nó ra mắt sẽ cướp mất hào quang của mình nên nhất thời hồ đồ mới thuận theo sự hiểu lầm của An Linh mà bôi nhọ người khác. Chúng tôi đã nói nó rồi, nó cũng đã nhận ra sai lầm của mình. Nào Tiểu Lạc, con xin lỗi An Duệ một tiếng đi, chuyện này cứ vậy cho qua."

Người An gia nhìn gia đình ba người ngồi trên sofa đối diện, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra sáng nay đều thật hoang đường.

Họ cũng là những người đã từng trải qua sóng to gió lớn, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, nhờ có An Linh mà họ cũng đã chứng kiến không ít chuyện kỳ quặc, cứ ngỡ sau này dù có xảy ra chuyện gì mình cũng có thể bình tĩnh đối mặt.

Nhưng từ lúc gia đình ba người Thẩm gia bước vào cửa An gia, mọi hành động của họ đều vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của người An gia.

Phải nói rằng, đổi lại là bất kỳ người bình thường nào ở đây, cũng không thể nghĩ thông được vợ chồng Thẩm gia rốt cuộc là muốn làm gì.

Rõ ràng là con trai An gia bắt nạt con trai họ, nhưng bây giờ họ lại dẫn con mình đến tận cửa để minh oan cho An Duệ?

Lại còn không biết đã dùng cách gì để khiến Thẩm Lạc cũng chấp nhận cách làm này?

Nếu không phải người An gia bây giờ đã vô cùng tin tưởng những thông tin mà An Linh tra được đều là sự thật, e rằng thật sự sẽ d.a.o động và bị họ lừa gạt cho qua chuyện.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 312: Thất vọng


Rốt cuộc làm gì có bậc cha mẹ nào lại dẫn đứa con bị bắt nạt của mình đến tận cửa để xin lỗi kẻ bắt nạt chứ.

Điên rồi, thế giới này thật sự điên rồi.

Sau cơn kinh ngạc, An Linh vội vàng mở máy dò nhân vật, nhập vào tên của Thẩm Lạc.

[Không được không được, mình phải xem xem tối qua sau khi Thẩm Lạc về nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]

Vốn dĩ Thẩm Lạc vẫn luôn ở một mình, vì không muốn làm phiền Vân Hiểu Nguyệt, anh rất ít khi về nhà.

Nhưng tối qua, sau khi biết từ Thẩm Hồng Huy rằng Vân Hiểu Nguyệt đã đến xem anh biểu diễn, anh liền cảm thấy biết đâu mẹ cũng muốn hòa giải với mình, nên đã mang theo sự mong chờ cùng Thẩm Hồng Huy về nhà.

[Sau khi Thẩm Lạc về nhà, thứ chào đón cậu không phải là sự hoan nghênh của Vân Hiểu Nguyệt, mà ngược lại là sự chất vấn của bà. Lúc đó, Weibo chính thức của 《Thần Tượng Ước Mơ》 đã đăng thông báo về kết quả xử phạt đối với bốn thí sinh kia, Vân Hiểu Nguyệt cũng đã thấy hot search, liền hỏi Thẩm Lạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]

[Thẩm Lạc kể lại toàn bộ câu chuyện cho Vân Hiểu Nguyệt. Vốn tưởng rằng mẹ hỏi chuyện này là vì quan tâm mình, nhưng kết quả Vân Hiểu Nguyệt lại hoàn toàn không để tâm đến những gì cậu đã trải qua, ngược lại còn phê bình cậu, nói rằng sao cậu có thể vì chút chuyện nhỏ này mà chôn vùi cả cuộc đời của bốn người đồng đội?]

Tâm trạng của Thẩm Lạc lúc đó cũng không khác gì người An gia bây giờ khi nghe thấy tiếng lòng của An Linh.

Đầu tiên là kinh ngạc đến mức tự nghi ngờ mình có nghe nhầm không, sau khi xác định mình không ảo giác thì lại bắt đầu nghi ngờ liệu Vân Hiểu Nguyệt có nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề không, hay là bà hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của từ "bắt nạt"?

Con trai bà bị người ta đánh đó?

Thế là Thẩm Lạc lúc đó lại trình bày chi tiết hơn cho Vân Hiểu Nguyệt về hành vi của An Duệ và đồng bọn, hy vọng sau khi nghe xong, Vân Hiểu Nguyệt có thể biết mình đã phải chịu ấm ức lớn đến nhường nào.

Nhưng sau khi Vân Hiểu Nguyệt nghe xong, bà vẫn giữ thái độ rằng anh không cần thiết phải làm to chuyện đến mức này.

[Vân Hiểu Nguyệt còn nói con trai với nhau cãi vã là chuyện bình thường, có lẽ là do chính Thẩm Lạc đã xem trọng vấn đề quá mức. Dù cho An Duệ và đồng bọn thật sự có hành vi hơi quá trớn một chút, cũng không cần thiết phải khiến họ phải rút lui khỏi cuộc thi. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến cả đời họ, sự hẹp hòi của Thẩm Lạc sẽ trực tiếp hủy hoại cuộc đời của bốn người kia.]

Lúc này Thẩm Lạc đã cảm thấy vô cùng tổn thương. Ở bên ngoài bị người ta ức h**p, về nhà lại còn bị chính mẹ ruột mình chỉ trích. Vì thế, lần đầu tiên trong đời, anh đã phản bác lại Vân Hiểu Nguyệt.

Nhưng sau khi Thẩm Lạc giải thích hợp lý, Vân Hiểu Nguyệt lại bắt đầu ho dữ dội, dọa Thẩm Lạc sợ đến mức không dám nói thêm một lời nào.

Vân Hiểu Nguyệt còn chưa kịp thở đều đã đỏ hoe mắt, nhìn Thẩm Lạc bằng một ánh mắt vô cùng thất vọng, yếu ớt mở miệng nói:

"Chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Chẳng lẽ chỉ có ước mơ của con mới là ước mơ? Mấy đứa trẻ kia không phải cũng đã nỗ lực bấy lâu sao? Dù con có không vui trong lòng thì bắt chúng nó xin lỗi là được rồi, cần gì phải hủy hoại cả nửa đời sau của chúng."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 313


Thẩm Lạc rất muốn nói rằng người hủy hoại chúng chẳng phải là hành vi bắt nạt của chính chúng sao? Có liên quan gì đến anh, một nạn nhân? Anh mới là người suýt chút nữa bị An Duệ và đồng bọn hủy hoại cả cuộc đời.

Nhưng nhìn bộ dạng thở hổn hển của Vân Hiểu Nguyệt, những lời này cuối cùng vẫn không thể nói ra.

[Thẩm Lạc không dám kích động Vân Hiểu Nguyệt, chỉ khẽ giải thích cho mình rằng kết quả xử lý này là do chính An gia đưa ra và quyết định, dưới sự có mặt của Thẩm Hồng Huy và cả gia đình họ. Cậu lúc đó cũng đã nói chỉ cần An Duệ và đồng bọn xin lỗi là được, là An gia kiên quyết muốn xử lý như vậy.]

(Mèo giải thích một chút sau lại lúc xưng hô lúc anh lúc cậu với Thẩm Lạc, mèo dùng "anh" trong khi đang dẫn chuyện ở ngôi thứ ba, còn dùng "cậu" khi An Linh nói về Thẩm Lạc vì Thẩm Lạc nhỏ tuổi hơn An Linh, dự đoán là em trai ruột của Thu Niệm nhé.)

Thẩm Lạc vốn nghĩ rằng sau khi mình nói vậy, Vân Hiểu Nguyệt sẽ biết không phải anh hẹp hòi cũng không phải anh muốn hủy hoại ước mơ của người khác, mà là chính An gia cho rằng cách xử lý này mới là hợp lý nhất, không liên quan đến anh.

Ngay cả Thẩm Hồng Huy cũng ở bên cạnh xác nhận:

"Đúng vậy Hiểu Nguyệt, em đừng tức giận nữa, đừng để tức giận làm hại sức khỏe. Chuyện này đúng là do đứa con gái của Thụ Hải đề xuất phương án xử lý, cả nhà Thụ Hải cũng đồng ý, không phải Tiểu Lạc nói đâu."

"Con gái? Là con bé thiên kim giả An Linh đó à?"

"Đúng vậy."

"Chả trách, lúc ở hiện trường chương trình tôi nghe nó nói những lời đánh giá An Duệ, đã biết quan hệ của nó và An Duệ không tốt rồi. Nếu là nó đề xuất thì cũng bình thường."

Sau đó Vân Hiểu Nguyệt lại có chút nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lạc:

"Lúc đó nó còn khen con nữa mà? Không phải là con và nó thông đồng với nhau bôi nhọ An Duệ đấy chứ?"

Lúc này, Thẩm Lạc đã cảm thấy quyết định về nhà tối nay của mình thật sự là một sai lầm hoàn toàn.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy một loại cảm xúc tiêu cực hoàn toàn không thể tự mình tiêu hóa nổi đối với Vân Hiểu Nguyệt, đối với Thẩm Hồng Huy, đối với gia đình này.

Anh biết đúng là mình đã khiến mẹ phải chịu nhiều khổ cực trước đây, khiến cho sức khỏe của bà bây giờ mới yếu như vậy. Cho nên, trước đây dù họ có thờ ơ với anh thế nào, lạnh nhạt với anh ra sao, Thẩm Lạc đều có thể tự mình điều chỉnh.

Nhưng hôm nay anh thật sự không thể điều chỉnh được nữa.

Đây không còn là sự thờ ơ và lạnh nhạt thông thường nữa, đây quả thực là xem anh như kẻ thù vậy?

Anh bắt đầu cảm thấy sự ra đời của mình có lẽ chính là một sai lầm.

Nếu anh không ra đời, không chỉ sức khỏe của Vân Hiểu Nguyệt sẽ không trở nên tồi tệ, mà anh cũng không cần phải sống cuộc sống bị chính người thân căm ghét, thù thị dù rõ ràng có cha mẹ, có gia đình.

Anh biết mình rất có lỗi với Vân Hiểu Nguyệt, nhưng anh có thể làm gì bây giờ?

Nếu ông trời có thể cho anh một cơ hội lựa chọn, anh nhất định sẽ chọn không ra đời, chọn cho Vân Hiểu Nguyệt một cơ thể khỏe mạnh.

Nhưng từ trước đến nay chưa ai cho anh quyền lựa chọn đó cả.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 314: Lòng như tro tàn


"Con không có." lúc này Thẩm Lạc ngoài việc phủ nhận ra cũng không thể làm gì khác: "Là An Linh tự mình phát hiện, con và chị ấy chỉ từng ở chung một đoàn phim một thời gian cách đây nhiều năm, ngay cả bạn bè cũng không tính, làm sao có thể thông đồng được?"

Nhưng Vân Hiểu Nguyệt dường như hoàn toàn không để tâm đến lời giải thích của Thẩm Lạc, chỉ cảm thấy điều mình phát hiện mới là sự thật.

"Đúng rồi." Trên mặt Vân Hiểu Nguyệt hiện lên vẻ bừng tỉnh ngộ, bà tự mình nói: "Nếu không sao An Linh có thể đột nhiên xông vào nhà vệ sinh nam, lại còn vừa khéo bắt gặp cảnh An Duệ bắt nạt con? Chắc chắn là các người đã thông đồng với nhau rồi."

"Thẩm Lạc, con thật sự quá làm mẹ thất vọng rồi!"

Thẩm Lạc bị ánh mắt thất vọng của Vân Hiểu Nguyệt đóng đinh tại chỗ. Phải biết rằng, chỉ một khắc trước khi bước vào Thẩm gia, anh còn đang vui vẻ vì có thể về nhà gặp Vân Hiểu Nguyệt, vậy mà bây giờ lại cảm thấy mình như đang bước vào một hầm băng.

Gia đình không phải nên đại diện cho sự ấm áp sao?

Tại sao gia đình của anh lại lạnh lẽo đến thấu xương như vậy?

"Cha, cha biết mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ, cha nói cho mẹ biết đi." Thẩm Lạc biết dù mình có nói gì, Vân Hiểu Nguyệt cũng sẽ không tin, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thẩm Hồng Huy, mong ông có thể trả lại sự trong sạch cho mình.

Nhưng sau khi nghe Vân Hiểu Nguyệt nói, Thẩm Hồng Huy cũng lộ ra vẻ trầm tư, khiến lòng Thẩm Lạc chùng xuống.

"Cha?" Thẩm Lạc không từ bỏ, lại gọi một tiếng.

Thẩm Hồng Huy ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc đã đứng từ lúc về nhà đến giờ, rồi lại nhìn vợ mình, cuối cùng vẫn chọn đứng về phía Vân Hiểu Nguyệt.

"Thật ra cha cũng có một chuyện vẫn luôn không nghĩ ra, nhà vệ sinh mà con và An Duệ ở, thậm chí còn không phải ở trong tòa nhà có phòng nghỉ, người bình thường sẽ không bao giờ đến đó. Nhưng An Linh lại có thể tìm đến đó một cách chính xác và vừa khéo tìm thấy các con. Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường, ngược lại khả năng mà mẹ con nói nghe có vẻ hợp lý hơn."

Nếu lúc này trước mặt Thẩm Lạc không phải là cha mẹ mình, anh đã có thể xem những lời này như một trò cười, cười nhạo một tiếng trong lòng rồi quay người bỏ đi.

Nhưng trớ trêu thay, hai người này lại chính là cha mẹ anh. Anh không những không cười nổi, mà ngược lại còn cảm thấy tim như bị d.a.o cắt.

Sau khi buông bỏ hết mọi kỳ vọng không cần thiết trong lòng, Thẩm Lạc ngược lại có thể nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Anh biết rõ, lúc này dù anh có giải thích thêm bao nhiêu cũng vô dụng.

Nếu cha mẹ chịu tin tưởng anh, thì ngay từ đầu đã không cần anh phải giải thích đi giải thích lại.

Cha mẹ rõ ràng ngay từ đầu đã mang ánh mắt hoài nghi để nhìn anh, vậy thì bất kỳ lời nào từ miệng anh nói ra, trong mắt họ đều là đáng ngờ.

Anh hỏi Vân Hiểu Nguyệt: "Dù hai người có tin con hay không, thì dù sao những chuyện này đều là thật, và kết quả xử lý cũng đã được công bố rồi, bây giờ hai người nói với con những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?"

Vân Hiểu Nguyệt lại nói: "Sao lại không có ý nghĩa? Nếu con đã làm sai thì phải đi bù đắp chứ."

"Bù đắp?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 315


"Đúng vậy." Vân Hiểu Nguyệt nói một cách đương nhiên: "An gia chắc chắn cũng bị An Linh lừa gạt rồi, bây giờ con không chủ động đi xin lỗi, đến lúc An gia phát hiện mình bị lừa thì làm sao không tức giận được, biết đâu họ còn giận cá c.h.é.m thớt sang Thẩm gia chúng ta nữa."

"Mẹ bảo con... đi xin lỗi An Duệ ư?" Vì quá đau lòng, giọng Thẩm Lạc khi mở miệng cũng có chút run rẩy.

Vân Hiểu Nguyệt lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Thẩm Lạc, ngược lại quay đầu hỏi Thẩm Hồng Huy: "Anh không nói với nó à?"

"Chưa." Thẩm Hồng Huy trả lời: "Lúc đó Tiểu Lạc đi cùng với người An gia, anh không tìm được cơ hội, hơn nữa sau đó lại biết chuyện của An Duệ, anh còn nói thế nào được nữa?"

Thẩm Hồng Huy thở dài giải thích với Thẩm Lạc:

"Tiểu Lạc, cha biết chuyện này con chắc chắn có ấm ức, nhưng tình hình nhà chúng ta hiện tại thật sự không tốt, nếu không cũng đã không nghĩ đến việc quay lại Hải Thành. An Thụ Hải là bạn thân từ nhỏ của cha và mẹ con, sau này Thẩm gia chúng ta chắc chắn còn nhiều việc cần An gia giúp đỡ, chúng ta phải giữ mối quan hệ tốt với An gia chứ."

"Đúng vậy." Vân Hiểu Nguyệt nói tiếp: "Vốn dĩ còn thấy con và An Duệ là đồng đội, định dặn dò con phải làm thân với thằng bé, kết quả không những không làm bạn được, con còn hại thằng bé phải rời đội."

"An gia tuy bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn là trách con. Không ngờ con không những không giúp được gì cho gia đình, mà còn gây ra thêm phiền phức lớn hơn."

Thẩm Lạc lúc này coi như đã thật sự lòng như tro tàn, một cảm giác bất lực sâu sắc hoàn toàn bao trùm lấy anh.

Hóa ra cha mẹ đến xem mình thi đấu, hoàn toàn không phải vì quan tâm anh, mà là để dặn dò anh.

Hóa ra cha mẹ cũng không hẳn là thật sự không tin lời anh nói, chỉ là họ cho rằng lúc này làm thân với An gia mới có thể mang lại lợi ích cho Thẩm gia, còn việc anh bị An Duệ bắt nạt chỉ là một chuyện nhỏ, vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với An gia thật sự không đáng.

Rõ ràng là anh bị người ta ức h**p, nhưng ngược lại lại trở thành phiền phức của gia đình.

Anh chỉ là một công cụ có thể dùng để hy sinh, để lấy lòng An gia mà thôi.

Vân Hiểu Nguyệt thấy Thẩm Lạc im lặng không nói, trong lòng rất không vui, lạnh lùng mở miệng với Thẩm Lạc:

"Đôi khi mẹ thật sự cảm thấy con là đến nhà này để đòi nợ. Mẹ mang thai con, sinh con ra đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, nếu không bây giờ cũng sẽ không dễ dàng đổ bệnh như vậy. Hiện giờ gia đình đang trong lúc khó khăn, con không giúp thì thôi lại còn muốn gây thêm phiền phức."

"Nếu có thể hối hận, mẹ thật tình nguyện lúc trước không sinh ra con, còn hơn là tình cảnh bây giờ."

Thẩm Lạc biết những lời này của bà có ý gì. Bà muốn khơi dậy cảm giác tội lỗi của anh đối với bà.

Những lời tương tự như vậy khi anh còn nhỏ cũng đã nghe qua rất nhiều lần.

Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt chưa bao giờ đánh mắng anh, nhưng mỗi lần bà dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để nói ra những lời như vậy, tổn thương gây ra cho Thẩm Lạc còn lớn hơn cả việc bị đánh chửi.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 316


Vân Hiểu Nguyệt biết Thẩm Lạc để ý điều gì, cho nên rất rõ ràng nên nói gì để làm tổn thương anh, khiến anh phải nghe lời mình.

Chiêu này của bà lần nào cũng hiệu quả, lần này cũng vậy.

Sau khi nghe xong, Thẩm Lạc quả nhiên không còn cố gắng phản bác nữa. Anh nản lòng thoái chí mở miệng:

"Được, con đi xin lỗi. Hai người muốn xử lý thế nào, con đều nghe theo hai người."

...

[Dù sao thì chính là Vân Hiểu Nguyệt đã dùng tình trạng sức khỏe của mình và hoàn cảnh cần giúp đỡ của Thẩm gia hiện tại để thao túng tâm lý Thẩm Lạc, bắt cậu ấy đến xin lỗi An gia, biến chuyện cậu bị An Duệ bắt nạt thành một vụ cố ý bôi nhọ do lòng ghen tị gây ra.]

[Mà Thẩm Lạc thực ra cũng đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực, chấp nhận sự thật rằng cha mẹ cậu ấy hoàn toàn không yêu thương mình. Cậu quyết định đây coi như là lần cuối cùng nghe lời họ. Sau khi chuyện hôm nay kết thúc, cậu dự định sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, không bao giờ liên lạc hay tiếp xúc nữa.]

Khi người An gia nhìn về phía Thẩm Lạc một lần nữa, họ đã không thể che giấu được sự thương hại trong mắt.

Họ không cảm thấy lựa chọn của Thẩm Lạc có vấn đề gì. Ngược lại, có thể nhận ra vấn đề của gia đình gốc và lựa chọn thoát ly là một việc cần rất nhiều dũng khí.

Việc đổ lỗi cho nạn nhân đã là một chuyện rất đáng phẫn nộ, huống chi người đổ lỗi lại là cha mẹ ruột của mình.

Làm gì có bậc cha mẹ nào như Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt, chỉ vì lợi ích của gia đình mà lại muốn hy sinh con mình.

Nếu làm theo lời Vân Hiểu Nguyệt, không phải chỉ cần để tổ chương trình đăng một thông báo khác là có thể dễ dàng cho qua.

Thông báo tối qua đã làm sự việc ầm ĩ, một chuyện đã được định tính chỉ sau một đêm lại nói lật là lật, chẳng lẽ việc bắt nạt và thay đổi thành viên là trò đùa sao?

Dùng đầu ngón chân cũng biết điều này sẽ khiến mọi người khó chịu đến mức nào, dư luận gây ra chắc chắn sẽ làm hại thảm tổ chương trình, thậm chí còn có thể khiến người ta nghĩ rằng An gia ỷ thế h.i.ế.p người, ép nạn nhân phải đổi lời khai!

Hơn nữa, thông báo hôm qua tuy đã không nêu tên Thẩm Lạc để bảo vệ anh, nhưng hôm nay nếu muốn lật lại nội dung thông báo hôm qua, chắc chắn phải nói ra tên người đã "bôi nhọ" An Duệ mới có thể thuyết phục công chúng.

Đến lúc đó, mọi lời chửi rủa sẽ tập trung vào Thẩm Lạc. Anh, một nạn nhân, ngược lại sẽ trở thành mục tiêu công kích, bị quần chúng và người hâm mộ không rõ sự thật coi là con sâu làm rầu nồi canh. Anh còn có thể ở lại Dreamlight nữa không? Anh còn có thể ở lại giới giải trí nữa không?

Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy ngay cả chuyện này cũng có thể không quan tâm sao?

An Thụ Hải nhìn Thẩm Lạc đã chuẩn bị xin lỗi, liền mở miệng ngăn lại trước:

"Chờ một chút, đừng vội xin lỗi."

"Hiểu Nguyệt, tôi biết ý của cô, nhưng tôi không thể đồng ý. Thông báo tối qua đã đăng rồi, lúc này lại nói tất cả đều là do Thẩm Lạc bôi nhọ, mọi người sẽ nghĩ về Thẩm Lạc thế nào? Các người làm vậy khác nào cắt đứt con đường của nó trong giới giải trí sau này. Ước mơ của đứa trẻ này hẳn là làm ca sĩ đúng không? Các người đây không phải là muốn hủy hoại ước mơ của nó sao?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 317: Mùi trà xanh nồng nặc


"Đó cũng là cái giá mà nó phải trả cho hành động quá bốc đồng của mình." Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn không để tâm đến những gì An Thụ Hải nói: "Hôm qua chỉ cần nó bàn bạc với tôi một chút thôi thì đã không đến nỗi làm sự việc trở nên như vậy."

"Hơn nữa, chỉ là để tổ chương trình giải thích một chút tình hình và hủy bỏ hình phạt hôm qua thôi, chứ có muốn Thẩm Lạc rời nhóm đâu. Nó vẫn có thể tiếp tục hoạt động trong nhóm, sao có thể coi là hủy hoại ước mơ của nó được?"

"Thẩm Lạc." Vân Hiểu Nguyệt hơi cao giọng: "Ở nhà con đã hứa với mẹ thế nào? Mau xin lỗi An Duệ đi!"

Thẩm Lạc thế mà thật sự nghe lời, đứng dậy đi về phía An Duệ đang ngồi.

"Không được xin lỗi!" An Linh trực tiếp bước nhanh đến giữa hai người, chặn Thẩm Lạc lại.

An Linh kéo Thẩm Lạc trở lại trước mặt Vân Hiểu Nguyệt: "Thẩm Lạc không có gì phải xin lỗi An Duệ cả. Hôm nay hai người bày ra trò này rốt cuộc là có mục đích gì, cứ nói thẳng ra đi."

"Dì có thể có mục đích gì chứ?" Vân Hiểu Nguyệt phủ nhận: "Dì chẳng qua chỉ cảm thấy cách xử lý hôm qua thật quá đáng. Các người rõ ràng chẳng có bằng chứng gì, sao có thể kết luận An Duệ bắt nạt được? Nếu nói cho đúng, người bị hủy hoại ước mơ phải là An Duệ và các bạn của thằng bé, những người bị buộc phải rời cuộc thi chứ. Các người là người nhà của nó, chẳng lẽ không nên suy nghĩ cho thằng bé nhiều hơn sao?"

"Nó có cái ước mơ quái gì chứ." An Linh bị người phụ nữ vô lý này kích cho bùng nổ cả tính nóng nảy: "Nó chẳng qua chỉ muốn làm ngôi sao để ra oai thôi!"

[An Duệ trước đây chẳng phải khinh thường mình và anh hai lăn lộn trong giới giải trí sao, cho rằng bọn mình là con hát, là mua vui cho người khác, còn bản thân nó thì một lòng muốn kế thừa gia sản An gia!]

[Kết quả bị hiện thực vả cho sấp mặt, phát hiện An gia có anh cả chống đỡ,vốn không đến lượt nó, lại bắt đầu ghen tị với danh tiếng của mình và anh hai, muốn dấn thân vào giới giải trí. Nhưng diễn xuất thì không có, ca hát nhảy múa lại càng không xong, nên mới chỉ có thể trà trộn vào các chương trình tuyển tú. Dù sao thì trong mấy chương trình tuyển tú này, người không có thực lực cũng cả đống, sẽ không làm nó bị lộ ra là quá bất tài.]

"Ai bảo tôi không có ước mơ!" An Duệ đột nhiên nhảy dựng lên hét.

Sáng sớm hôm nay, cậu ta đã bị người nhà đánh thức lôi đến phòng khách. Thấy là gia đình Thẩm Lạc, cậu ta còn tưởng họ lại đến để gây sự.

Kết quả sau khi mẹ của Thẩm Lạc nói rõ ý định, ngay cả cậu ta cũng choáng váng, hoàn toàn không thể tin vào những gì Vân Hiểu Nguyệt nói. Cậu ta còn tưởng bà ta có mục đích khác, hoặc là cố tình lấy lùi làm tiến, thực chất sau lưng có âm mưu khác.

Vì vậy An Duệ nãy giờ vẫn không dám lên tiếng, sợ rơi vào bẫy của họ.

Kết quả nghe đi nghe lại, cậu ta phát hiện Vân Hiểu Nguyệt hình như thật sự đến để đòi lại công bằng cho cậu ta.

Trên đời còn có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống ngớ ngẩn như vậy sao?

Vậy nếu cậu ta không chộp lấy mà gặm một miếng thì chẳng phải là thằng đại ngốc à?

"Tôi thấy mẹ của Thẩm Lạc nói rất đúng, hôm qua mọi người một chút cũng không tin lời tôi. Bây giờ ngay cả Thẩm Lạc, người trong cuộc, cũng nói tôi không bắt nạt nó, tại sao mọi người vẫn không tin? Cứ nhất quyết phải gán cho tôi tội danh không hề có mới được sao?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 318


An Duệ cố gắng hết sức để tỏ ra oan uổng.

Cậu ta thật sự không thể hiểu nổi, chuyện này vốn dĩ không có bằng chứng xác thực.

Dù cho An Linh có dẫn người An gia đến nhà vệ sinh đó, cũng không tận mắt nhìn thấy cảnh cậu ta đánh người.

Hôm qua là vì Thẩm Lạc, nạn nhân, cũng khẳng định họ bắt nạt, An Duệ không còn gì để nói. Nhưng hôm nay ngay cả Thẩm Lạc cũng nói là do tự mình va chạm, hoàn toàn không bị bắt nạt, tại sao người An gia vẫn không chịu dựa vào điểm này để rửa sạch tội danh bắt nạt cho cậu ta?

Cậu ta chẳng thèm quan tâm tại sao chỉ sau một đêm Thẩm Lạc lại đổi lời, thậm chí còn bằng lòng quay lại xin lỗi cậu.

Cậu ta chỉ quan tâm tại sao người An gia dường như vẫn đứng về phía Thẩm Lạc, đặc biệt là An Linh, cô ta chính là kẻ đầu sỏ gây tội!

Nếu không có cô ta, cậu ta đã không bị cha đánh cho một trận tơi bời!

"Cậu câm miệng cho tôi!" An Linh hung hăng hét vào mặt An Duệ: "Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?"

Cô thật sự rất sốt ruột, nếu người nhà thật sự tin vào những lời ma quỷ của Vân Hiểu Nguyệt và An Duệ, ai biết được sự việc có phát triển theo hướng của cốt truyện gốc nữa không.

"Sao tôi lại không thể nói chuyện!" An Duệ oan ức hét lớn: "Tôi biết chị không ưa tôi, nhưng cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ. Tôi rốt cuộc đã làm gì chị mà chị phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy, dù sao tôi cũng là em trai chị mà?"

"Cậu tự làm chuyện gì thì tự mình biết rõ." An Linh quả thực đã có một nhận thức mới về khả năng nói dối không chớp mắt của An Duệ: "Tôi không có đứa em trai như cậu!"

Người An gia đều biết An Linh tức giận là có lý do, nên không ai ngăn cản cô. Ngược lại, chính Vân Hiểu Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng vào lúc này.

"An Linh phải không?"

Bà ta ra vẻ của một người lớn.

"Dù cháu không phải là chị ruột của An Duệ, cũng dù sao cũng được An gia nuôi lớn, An gia cũng có ơn với cháu. Sao cháu có thể sau khi biết mình là chim tu hú chiếm tổ, lại còn dùng thái độ đó để nói chuyện với An Duệ chứ? Cháu đây chẳng phải là lấy oán báo ơn sao?"

Sắc mặt của những người khác trong An gia lập tức đen sạm lại. Trớ trêu thay, chỉ có An Duệ là tỏ ra vui mừng như thể cuối cùng cũng có người nói đỡ cho mình, cậu ta hưng phấn phụ họa:

"Đúng vậy!"

Nhưng cậu ta vừa mới nói được hai chữ đó, đã bị tiếng gầm giận dữ "Câm miệng!" của An Thụ Hải dọa cho co rúm người lại.

"Vân Hiểu Nguyệt." An Thụ Hải lần đầu tiên trong ngày hôm nay gọi cả tên họ của Vân Hiểu Nguyệt: "Tiểu Linh là con gái của tôi, không phải là con chim tu hú nào cả! Tôi hy vọng cô nói chuyện chú ý chừng mực, chuyện nhà tôi, cô không có tư cách để nói ra nói vào."

Những lời này của An Thụ Hải, ai nghe xong cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao cũng là con gái mình bị người ta nói những lời không hay, ông tức giận cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Vân Hiểu Nguyệt lại như bị những lời này đả kích, bà ta lộ ra một biểu cảm không thể tin nổi nhìn An Thụ Hải, dùng một giọng điệu vô cùng tổn thương lẩm bẩm:

"Anh lại có thể... mắng em như vậy?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 319: Trời cao minh giám!


"Phải rồi, là em đường đột, em không nên nhắc đến chuyện nhà của anh. Chúng ta đã nhiều năm không gặp, quan hệ sớm đã phai nhạt, đối với anh mà nói em quả thực chỉ là người ngoài."

Người An gia nghe xong những lời này đều ngớ người, ngay cả An Thụ Hải cũng không ngoại lệ.

Ông đã nói gì chứ, lời của Vân Hiểu Nguyệt là có ý gì vậy?

Câu nói vừa rồi của ông không một chữ nào có vấn đề cả?

[Hửm?]

[Tình hình gì đây?]

[Mùi trà xanh nồng nặc, phản ứng này của Vân Hiểu Nguyệt không đúng lắm...]

[Với kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của mình, ở đây chắc chắn có vấn đề!]

[Cha mình và Vân Hiểu Nguyệt cũng là bạn thân từ nhỏ đúng không? Chẳng lẽ hai người họ trước đây từng có một đoạn tình cảm?]

An Thụ Hải trực tiếp kinh ngạc đồng tử, ông lập tức quay đầu nói với Bùi Ngọc Ngưng:

"Bà xã! Anh..."

An Thụ Hải chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị Bùi Ngọc Ngưng bịt lại.

Mặc dù Bùi Ngọc Ngưng đang cười mỉm nhìn ông, nhưng An Thụ Hải lại đọc được sự cảnh cáo trong ánh mắt bà: Anh mà dám nói thêm một câu nào nữa khiến Tiểu Linh nghi ngờ, thì cứ chờ đấy!

An Thụ Hải chỉ có thể nuốt hai chữ "không có" vào trong bụng.

Thấy mình không thể trực tiếp mở miệng phủ nhận, An Thụ Hải đành phải dùng cách khác để chứng minh sự trong sạch của mình.

Ông lấy tay Bùi Ngọc Ngưng khỏi miệng mình, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, cố gắng lựa lời nói:

"Chúng ta nhiều năm không gặp cũng là vì cô và Hồng Huy đã rời khỏi Hải Thành, cơ hội gặp mặt ít đi thôi mà. Đến bây giờ tôi vẫn không biết tại sao hai người lại đột nhiên chuyển đi khỏi Hải Thành vậy?"

Nhìn thấy hành động thân mật như vậy của An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng, trong mắt Vân Hiểu Nguyệt thoáng qua một tia âm u, một câu nói không nhịn được buột miệng thốt ra.

"Em rời khỏi Hải Thành còn không phải là vì anh sao?"

Câu nói của Vân Hiểu Nguyệt khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

"Tôi?" An Thụ Hải hoàn toàn không hiểu bà ta đang nói gì. Vợ chồng họ chuyển đi khỏi Hải Thành thì liên quan gì đến ông chứ?

Hơn nữa, tại sao lời này của Vân Hiểu Nguyệt nghe càng lúc càng không ổn, đây có phải là cái vị "trà xanh" mà Tiểu Linh nói không?

Vô duyên vô cớ, bà ta trà xanh với mình để làm gì?

An Thụ Hải cảm thấy đứng ngồi không yên. Nói những lời thật thật giả giả này là có mục đích gì!

Lỡ như vợ ông thật sự hiểu lầm thì ông biết kêu oan với ai đây?

Trớ trêu thay, đúng lúc này An Linh còn đổ thêm dầu vào lửa.

[Không ổn, nhìn kiểu gì cũng không ổn.]

[Trực giác mách bảo mình ở đây có câu chuyện xưa.]

An Thụ Hải: Không có câu chuyện xưa nào hết!

[Không được, mình phải tra một chút.]

[Xin lỗi cha, con phải tra chuyện quá khứ của cha thôi. Dù sao thì chuyện này liên quan đến việc cha có làm gì có lỗi với mẹ không, cha đừng trách con nhé!]

An Thụ Hải: Cha không trách con! Con tra nhanh lên chính là không phụ lòng cha rồi!

Ở bên cạnh, Thẩm Hồng Huy nghe được những lời này của Vân Hiểu Nguyệt, sắc mặt cũng có chút thay đổi. Tuy nhiên, ông ta lại chủ động mở miệng để hòa giải bầu không khí không thích hợp hiện tại.
 
Back
Top Bottom