Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 50


[Còn có thể bị bế nhầm như thế nào được nữa, chính là do sơ suất của y tá thôi.]

[Đó là bệnh viện tư nhân cao cấp mà, có thể sinh con ở đó ai mà không phải giàu sang thì cũng quyền quý. Người Thu gia trừ phi là ăn no rửng mỡ mới đi làm chuyện này.]

[Người ta cũng xem Thu Niệm như con gái ruột, cưng như bảo bối mà nuôi lớn đấy nhé. Chỉ là Thu gia không giống An gia, không làm kinh doanh nên tương đối kín tiếng. Hơn nữa họ cũng không hy vọng Thu Niệm vào giới giải trí, cho nên Thu Niệm mới phải luôn tự mình lăn lộn.]

[Em cảm thấy bây giờ các người nên suy xét, không phải là Thu gia có cố ý đổi con hay không, mà là Thu gia có bằng lòng để Thu Niệm trở về hay không thì đúng hơn?]

Người An gia: ???

Tuy rằng không thể so với An gia là gia đình hào môn thực thụ, nhưng Thu gia lại là một gia đình trí thức đúng nghĩa, địa vị xã hội cũng rất cao.

Về mặt vật chất, cuộc sống của Thu Niệm quả thật không xa xỉ như những gì An gia cung cấp cho An Linh, nhưng về cơ bản cũng là muốn gì có nấy. Hơn nữa, tình yêu thương mà Thu gia dành cho Thu Niệm hoàn toàn không ít hơn An gia dành cho An Linh.

Cho nên trong cốt truyện của nguyên tác, Thu Niệm lúc đầu cũng không muốn đến An gia, Thu gia cũng không muốn để Thu Niệm rời đi.

Nhưng An Linh, nữ phụ độc ác này, lại không giống vậy. Cô cảm thấy Thu gia không thể so sánh với An gia. Trong mắt cô, có tiền chính là tốt nhất, Thu gia không thể cung cấp cho cô ta nhiều tiền bạc và tài nguyên như An gia.

Cô cho rằng việc mình từ tiểu thư An gia biến thành con gái Thu gia, hoàn toàn là bị hạ cấp bậc xã hội.

Cho nên An Linh làm mình làm mẩy, không muốn trở về, đối với người Thu gia cũng không cho sắc mặt tốt, khiến người Thu gia hoàn toàn thất vọng về cô con gái ruột này. Mà An gia vì Thu Niệm cũng không chịu dọn vào, hơn nữa việc hai nhà bế nhầm con gái cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, nên cũng rất vui lòng tiếp tục duy trì tình hình sinh hoạt như trước với An Linh.

Nhưng sau này sau khi Thu gia xảy ra chuyện, chỉ còn lại một mình Thu Niệm bơ vơ, nên cô bất đắc dĩ vẫn bị An gia đón về.

An Linh chính là từ lúc đó đã bắt đầu vai diễn nữ phụ độc ác tìm đường chết của mình. Không những khắp nơi nhắm vào Thu Niệm, mà còn không ngừng dùng đủ mọi chuyện để vu khống cô, khiến người An gia có cái nhìn ngày càng tệ về Thu Niệm.

Thỉnh thoảng có vài lần bị vạch trần, An Linh liền sẽ giả vờ đáng thương. Cô lại quá hiểu người An gia, kỹ năng diễn xuất lại rất tốt. Mỗi lần bị bắt quả tang liền sẽ làm bộ rằng mình là vì quá yêu thương người An gia nên mới trở nên như vậy, bắt đầu khóc lóc kể lể rằng mình vì không muốn mất đi họ nên mới trở nên nhạy cảm, hay ghen tuông. Khóc lóc kể lể rằng mình cũng là người bị hại, tại sao mọi người đều cảm thấy là lỗi của mình.

Còn nói mình đã mất đi cha mẹ ruột, bây giờ ngay cả người An gia đã chung sống bao nhiêu năm cũng không cần mình nữa, vậy thì mình sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì. Cô thậm chí còn làm loạn bằng cách giả vờ tự sát vài lần.

An Linh lần đầu tiên xem nguyên tác, quả thực xấu hổ đến mức ngón chân cũng phải bấu chặt xuống đất, chính cô cũng không thể nhìn nổi.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 51


Cô làm sao cũng không dám tin rằng cái người ngồi dưới đất khóc lóc gào thét "Con cũng là có tình cảm mà! Con xem mọi người như cha mẹ ruột, như anh trai ruột mà đối đãi suốt hai mươi mấy năm, chỉ vì không có quan hệ huyết thống mà mọi người lại đối xử với con như vậy sao? Mọi người cho dù xem con như một con chó mà nuôi, cũng không nên máu lạnh với con như vậy chứ!" lại là chính mình.

Kết quả người An gia lại như bị mỡ heo che mắt, đầu óc có vấn đề, thật sự lại tin vào cái màn kịch đó của cô, khiến cho Thu Niệm đối với người An gia cũng hoàn toàn thất vọng.

Tóm lại, nguyên tác chính là An Linh, nữ phụ độc ác này, không ngừng làm một cây gậy khuấy phân, khiến Thu Niệm rơi vào hoàn cảnh bơ vơ không nơi nương tựa, để đặt nền móng cho việc sau này cô dần dần bị nam chủ cảm động.

An Linh không hiểu và cũng không tôn trọng con người của mình trong nguyên tác. Tuy rằng cô không cảm thấy mình có thể làm ra những chuyện đó, nhưng bây giờ cô thật sự có chút không tin tưởng vào chính mình.

Rốt cuộc thì vết xe đổ đã bày ra ở đó. Giống như cô cũng không cảm thấy mình sẽ đối xử với Nghiêm Úc một cách quá đáng như vậy, nhưng trớ trêu là trước đây cô đã làm như thế. Lỡ như sau khi Thu Niệm trở về, An Linh thật sự bắt đầu nổi điên giống như trong nguyên tác thì phải làm sao?

Vậy còn người An gia thì sao?

An Linh nhìn cha mẹ và anh cả của mình, rất khó tưởng tượng họ cũng sẽ không phân biệt phải trái như vậy.

Là vì hiệu ứng cưỡng chế của cốt truyện sao?

Vậy nếu cây gậy khuấy phân là cô đây không khuấy nữa, tình hình có thể sẽ tốt hơn một chút không?

[Hít—]

[Rốt cuộc có nên để Thu Niệm trở về hay không a...]

Nghe An Linh nghĩ như vậy, người An gia đều có chút bất ngờ, còn tưởng An Linh không hy vọng thân phận của mình bị Thu Niệm lấy lại.

[Nếu Thu Niệm trở về, mình chắc chắn phải dọn ra ngoài ở cho chắc ăn. Nhưng lỡ như mình dọn ra ngoài rồi mà cô ấy vẫn bị cha mẹ bắt nạt thì làm sao bây giờ?]

Người An gia: "..." Tiểu Linh nghĩ có phải hơi nhiều rồi không.

Rốt cuộc trong lòng em, chúng tôi có hình tượng gì vậy?

Là một lũ ác bá có vấn đề về não sao?

Đúng lúc này, điện thoại của An Sùng vang lên một tiếng. Anh bấm mở ra, phát hiện là thư ký đã gửi cho anh tài liệu điều tra về Thu gia, đồng thời cũng nói tình hình của bác sĩ và y tá đỡ đẻ tại bệnh viện lúc đó vẫn còn đang trong quá trình điều tra.

Rốt cuộc sự tình đã qua hai mươi mấy năm, trong khoảng thời gian đó nhân viên bệnh viện cũng không ngừng biến động, rất nhiều chuyện điều tra lên quả thật rất khó khăn.

An Sùng mở tệp tài liệu điều tra về Thu gia ra, xem qua không khỏi có chút kinh ngạc. Hóa ra cha của Thu Niệm, Thu Triển Diệp, lại là giáo sư khoa khảo cổ, còn mẹ của Thu Niệm, Thư Quang Hà, là giáo sư khoa văn học. Cả hai người đều đang giảng dạy tại cùng một trường đại học danh tiếng. Con trai lớn Thu Lê hiện tại là luật sư cộng sự của một hãng luật. Mỗi một người trong số họ đều là những sự tồn tại vô cùng ưu tú trong ngành. Họ còn có một người con trai út đang học cấp ba tên Thu Thời, cũng là một học bá đứng đầu khối hàng năm.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 52: Có thể không gặp mặt được không?


Giống như những gì trong tiếng lòng của An Linh đã nói, một gia đình như vậy không có lý do gì để cố tình đổi đi con gái của mình.

An Sùng chuyển tiếp thông tin cho cha mẹ An, đồng thời cũng gửi một tin nhắn cho thư ký, nói rằng có thể không cần tiếp tục điều tra chuyện bên bệnh viện nữa.

Bệnh viện kia có người có quan hệ không cạn với An gia của họ. Nếu không phải là cố ý đổi, bây giờ sự việc đã qua hai mươi mấy năm, tiếp tục truy cứu cũng không thay đổi được gì, không cần thiết vì thế mà làm căng thẳng mối quan hệ hai bên. Sau nhiều mặt cân nhắc, An Sùng vẫn quyết định không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện.

An Linh luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao cha mẹ và anh cả họ lại không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên nghi ngờ về thân phận thật sự của mình và Thu Niệm? Cô vì để biện minh còn chuẩn bị trước vài cách nói, kết quả không dùng đến.

Thôi kệ, bây giờ cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao thì nhiệm vụ thứ nhất của mình đã hoàn thành, tiếp theo chính là nhiệm vụ thứ hai: công khai thân phận thật sự của cô và Thu Niệm.

An Linh muốn cho An gia và Thu gia một khoảng thời gian để chuẩn bị tinh thần sau khi biết chân tướng, đợi hai bên đều biết sự tình rồi mới công khai ra bên ngoài. Cho nên cô mới không lén lút công bố thông tin trên mạng ngay khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm ADN.

Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bên An gia sau khi biết chân tướng đã chủ động liên lạc với người Thu gia, hơn nữa rất nhanh đã công bố thân phận thiên kim thật của Thu Niệm. Cho nên theo lý thuyết, nhiệm vụ thứ hai này cũng không cần cô phải bận tâm, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được.

Nhưng đối với An Linh hiện tại mà nói, thời gian chính là sinh mệnh! Cô phải làm cho người An gia nhanh chóng liên lạc với bên Thu gia.

"Cha, mẹ, anh cả, con biết mọi người đang băn khoăn về cảm nhận của con." An Linh suy tư một lát rồi làm ra vẻ đáng thương vô cùng mà mở miệng: "Nhưng mà con có thể hiểu được, mọi người không cần phải để ý đến con đâu, mau chóng nói rõ chân tướng với Thu gia đi."

[Làm nhanh lên, làm nhanh lên! Vì cái mạng chó quý giá này của con, mau đi ngả bài với Thu gia đi!]

Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt An Linh, cô vội vàng cúi đầu lau đi, như thể sợ bị người khác nhìn thấy.

"Giống như mọi người không nỡ nói cho con biết chuyện này, con cũng không nỡ để mọi người và con gái ruột của mình phải chia lìa. Nếu anh cả đã nói vẫn sẽ xem con là em gái ruột, vậy thì con cũng giống như vậy. Trong lòng con, mọi người chính là cha mẹ và anh cả mà con yêu thương nhất."

[Trà xanh quá đi!]

[Con đã trà xanh đến mức này rồi, các người uống đi chứ!]

[Nào chúng ta cùng cạn ly này, cung nghênh nữ chủ hồi cung!]

Khóe miệng của người An gia đều giật giật. May mà An Linh hiện tại đang cúi đầu, nếu không chắc chắn sẽ bị cô nhìn ra điều gì đó.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 53


Vốn dĩ chủ đề họ đang thảo luận có chút nghiêm túc, kết quả vì tiếng lòng của An Linh mà thật sự không còn chút không khí nghiêm túc nào. Nhưng người An gia cũng không bỏ qua một điểm rất quan trọng trong tiếng lòng của An Linh, chính là thân phận của cô và Thu Niệm dường như có liên quan đến sự an toàn tính mạng của An Linh.

Tuy rằng người An gia còn không biết mối liên hệ trong đó rốt cuộc là gì, nhưng nếu An Linh đã nói mau chóng ngả bài với người Thu gia có thể cứu cái mạng chó của cô, họ đương nhiên phải làm theo.

Chỉ là cái sự "mau chóng" này rốt cuộc là gấp đến mức nào?

Bùi Ngọc Ngưng thăm dò mở miệng: "Vậy, ngày mai mẹ sẽ liên lạc với Thu Niệm nhé?"

"Vâng, đều nghe theo mẹ ạ." An Linh gật gật đầu.

[Nice! Vẫn là mẹ đỉnh nhất!]

Cảm giác cái mạng chó của mình đã được bảo vệ, trong lòng An Linh cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi một chút.

Cảm giác u sầu sinh ra vì biết được mình không phải con gái ruột của An gia trước đó cũng đã tan biến đi rất nhiều. Nghĩ lạc quan một chút, nếu mình đã có thể dùng phương thức bình thường để đối xử với Nghiêm Úc, biết đâu cũng có thể khống chế được bản thân không đi làm cây gậy khuấy phân kia thì sao?

Cho dù thật sự không khống chế được, cô cứ không ngừng nhận phim cho mình, nhốt mình trong đoàn phim, không gặp mặt người An gia và Thu gia là được rồi phải không?

An Linh cảm thấy chỉ cần mình không đi gây chuyện, không đi phá hoại mối quan hệ của An gia và Thu Niệm, đừng đi theo cốt truyện gốc, hẳn là có thể thay đổi kết cục của mọi người?

Không, không phải là hẳn là, mà là cô phải thay đổi kết cục của mọi người!

Không chỉ có An gia, mà còn có Thu gia. Cô tuyệt đối không thể để những tình tiết trong tiểu thuyết đó trở thành sự thật.

Nếu không thì lần trọng sinh này của mình còn có ý nghĩa gì nữa!

Bùi Ngọc Ngưng thấy An Linh đồng ý, lập tức bấm mở WeChat hẹn Thu Niệm gặp mặt vào ngày mai.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng có tính riêng tư rất tốt. Hai người ngồi đối mặt nhau, Bùi Ngọc Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt của Thu Niệm, nén lại nỗi chua xót trong lòng, hết sức cẩn trọng mà mở miệng.

"Thu Niệm, dì... có thể gọi con là Tiểu Niệm không?"

Thu Niệm gật gật đầu, cũng nén lại cảm xúc phức tạp trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Kết quả đã có rồi phải không ạ?"

Bùi Ngọc Ngưng sững sờ.

"Con biết các người cũng nghe được tiếng lòng của An Linh. Ngày hôm đó cô ấy giật tóc của con chính là để làm xét nghiệm ADN phải không." Thu Niệm vốn dĩ đã rất thông minh, bây giờ Bùi Ngọc Ngưng lại cố ý hẹn cô gặp mặt rồi còn đề nghị gọi cô là Tiểu Niệm, thật ra kết quả xét nghiệm ADN đã rất rõ ràng rồi.

"Con là con gái ruột của dì, đúng không?"

Thu Niệm trực tiếp hỏi thẳng. Chỉ là biểu cảm của cô cũng không bình tĩnh như giọng nói. Hầu như nói xong một câu là phải dùng một hơi hít sâu để đè nén lại cảm giác chua xót trong lòng.

Bùi Ngọc Ngưng gật đầu, từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Thu Niệm.

Thu Niệm nhìn tập tài liệu kia, bất động ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn mở nó ra, từ bên trong lấy ra bốn bản báo cáo xét nghiệm ADN.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 54


Tuy rằng từ sau khi tách ra khỏi An Linh và những người khác 3 ngày trước, Thu Niệm đã có hai ngày để chuẩn bị tinh thần, cũng đã tự mình chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng khi khoảnh khắc mọi chuyện đã ngã ngũ thật sự đến, cô vẫn có một cảm giác khó có thể miêu tả.

Ví dụ như tại sao chuyện này lại cố tình xảy ra trên người mình? Ví dụ như nên nói với cha mẹ như thế nào? Ví dụ như sau này cách họ đối xử với mình có thay đổi không?

Hay ví dụ như cực đoan hơn một chút, rốt cuộc cô có nên nói cho họ biết hay không.

Nếu cô ích kỷ hơn một chút, cô thật sự không muốn nói, thật sự không muốn nói cho họ biết bất cứ điều gì.

Đó rõ ràng là người nhà của cô, họ rõ ràng đã cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bao nhiêu năm nay. Bây giờ cuộc sống đó phải bị phá hủy sao? Tại sao vận mệnh lại muốn trêu đùa cô như vậy?

Thấy Thu Niệm nhìn chằm chằm vào bản báo cáo giám định, đôi mắt dần dần đỏ lên, Bùi Ngọc Ngưng rất lo lắng. Chuyện này đối với cả hai đứa trẻ mà nói quả thật đều quá khó để chấp nhận.

"Tiểu Niệm, hôm nay mẹ đơn độc liên lạc với con, chính là muốn hỏi suy nghĩ của con trước. Con xem khi nào chúng ta tiện cùng ông Thu bà Thu gặp mặt một lần, chúng ta..."

"Có thể không gặp mặt được không?" Thu Niệm nhẹ giọng nói một câu.

"Cái gì?" Bùi Ngọc Ngưng có chút kinh ngạc.

"Có thể không gặp mặt được không ạ?" Thu Niệm ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc Ngưng: "Biết đâu An Linh cũng có cùng suy nghĩ này. Gia đình của con không có tiền có thế như An gia, cô ấy không nhất định muốn đổi với con đâu. Con cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, con không muốn làm xáo trộn tất cả những điều này, con thà rằng… con thà rằng chính mình không biết chuyện này."

"Tiểu Niệm." Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng tràn đầy sự tự trách: "Khi mẹ biết con là con gái của mẹ, chưa từng có một tia suy nghĩ "mẹ thà rằng mình không biết chuyện này". Mẹ chỉ có lo lắng và hối hận. Lo lắng những năm nay con sống không tốt, lo lắng con bị bắt nạt, hối hận tại sao mình lại vô trách nhiệm đến mức ngay cả con gái ruột bị bế nhầm cũng không phát hiện ra."

Vành mắt của Bùi Ngọc Ngưng cũng dần dần đỏ lên, nhưng bà vẫn dịu dàng nhìn Thu Niệm.

"Mẹ nghĩ, bà Thu nếu biết được chân tướng, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy."

Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, Thu Niệm cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở.

Nước mắt cô chảy dài, không ngừng thổn thức. Bùi Ngọc Ngưng đau lòng mà đứng dậy đi đến vị trí đối diện, ôm Thu Niệm vào lòng.

Thu Niệm khóc đến không thở nổi, chỉ có thể đứt quãng lặp lại: "Xin, xin lỗi… Thực xin lỗi… Con không nên nói như vậy, thực xin lỗi…"

Bùi Ngọc Ngưng cũng là mẹ của cô. Nghe chính con gái ruột của mình nói ra câu "con thà rằng chính mình không biết chuyện này", có khác gì câu "con không phải là con gái của dì" đâu?

Bà hẳn là đã đau khổ đến nhường nào.

Bùi Ngọc Ngưng một tay ôm vai Thu Niệm, một tay nhẹ nhàng v**t v* sau gáy cô để trấn an.

"Tiểu Niệm, không cần phải nói xin lỗi, con không có lỗi, các con đều không có lỗi. Là mẹ có lỗi với con."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 55: Nếu cô là cây gậy khuấy phân, vậy họ là gì?


Sau khi khóc một trận, Thu Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô biết việc giấu giếm Thu gia là không thực tế, và cũng không đúng.

Giống như Bùi Ngọc Ngưng đã nói, mẹ của mình nếu biết An Linh là con gái ruột của bà, chắc chắn cũng sẽ có cùng suy nghĩ với Bùi Ngọc Ngưng. Mình sao có thể làm ra chuyện để bà chẳng hay biết gì được chứ.

"Dì Bùi, thực xin lỗi, bây giờ con hình như chỉ có thể gọi dì như vậy." Trong mắt Thu Niệm tràn đầy lời xin lỗi, nhưng cô thật sự không có cách nào sau khi đã gọi một người là mẹ suốt hai mươi mấy năm lại đi gọi một người khác mới gặp hai lần là mẹ được.

"Không sao đâu." Bùi Ngọc Ngưng ngược lại có chút vui vẻ mà mỉm cười: "Mẹ hiểu mà, con chịu nhận mẹ là mẹ đã rất mãn nguyện rồi."

Là bà đã vắng mặt trong cuộc đời trước đây của Thu Niệm, làm sao có thể cầu mong cô vừa đến đã hoàn toàn chấp nhận mình được chứ.

"Dì An." Thu Niệm hỏi: "Có thể cho con thêm hai ngày thời gian được không ạ? Con muốn tự mình nói cho họ biết trước, để họ có sự chuẩn bị tâm lý. Hai ngày sau con sẽ lại liên lạc với dì để quyết định thời gian hai nhà gặp mặt, có được không ạ?"

"Đương nhiên là được." Bùi Ngọc Ngưng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý.

Thu Niệm do dự một lát, vẫn là hỏi ra chuyện mà mình lo lắng nhất.

"Nếu các người đã biết chuyện của con và An Linh, sau này định đối xử với chúng con như thế nào ạ?"

Nói thật, Thu Niệm vốn không muốn rời khỏi Thu gia để sống cùng người An gia.

Đầu tiên, cô không hiểu biết về người An gia. Nếu không có tầng quan hệ huyết thống này, họ sẽ không có quá nhiều giao điểm, cùng lắm là sau này cô tốt nghiệp vào giới giải trí, có khả năng sẽ hợp tác với An Linh.

Tiếp theo là cô biết An gia là gia đình hào môn, nghe nói hào môn có rất nhiều quy tắc, dù sao thì trên phim ảnh TV đều diễn như vậy.

Hoàn cảnh trưởng thành và cách sống của cô chắc chắn hoàn toàn không giống với người An gia. Đến lúc đó cho dù có sống cùng nhau, cũng chưa chắc đã hợp nhau. Nếu bắt cô đến An gia sống, chắc chắn chỉ có thể là cô đơn phương hòa nhập vào An gia. Giống như ném một người vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, tóm lại là người đó phải đi thích ứng với hoàn cảnh chứ không phải hoàn cảnh đến thích ứng với cô.

Cuối cùng cũng là nguyên nhân chính yếu nhất, Thu Niệm không nỡ, không nỡ rời xa cha mẹ mình, không nỡ rời xa Thu gia nơi cô đã lớn lên từ nhỏ. Cô không nỡ phải tách khỏi người nhà của mình.

Cho nên Thu Niệm thật sự có chút lo lắng, lỡ như An gia thật sự là loại gia đình hào môn bá đạo, cảm thấy con gái ruột lưu lạc bên ngoài sẽ làm họ mất mặt, cho dù có đi ngược lại ý muốn của cô cũng muốn ép cô trở về An gia, thì cô phải làm sao bây giờ?

Bùi Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết suy nghĩ của Thu Niệm đã bay xa đến vậy, chỉ đem kết quả mà bà đã thương lượng xong với cha An và An Sùng trước đó nói cho Thu Niệm.

"Chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của các con."

"A?" Thu Niệm không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời đơn giản như vậy: "Tôn trọng lựa chọn của chúng con? Của con và An Linh sao?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 56


"Ừm." Bùi Ngọc Ngưng trịnh trọng gật đầu: "Các con cũng đã trưởng thành, có suy nghĩ và quyền lựa chọn của riêng mình. Bất luận con có muốn trở về An gia hay không, chỉ cần đó là suy nghĩ thật sự của con, mẹ đều tôn trọng lựa chọn của con."

"An Linh cũng giống như vậy. Nếu con bé muốn trở về vòng tay của cha mẹ ruột, mẹ cũng sẽ không ngăn cản." Bùi Ngọc Ngưng dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mẹ cũng không muốn giấu con, nếu xuất phát từ lòng riêng của mẹ, chắc chắn là hy vọng các con đều có thể ở bên cạnh mẹ. Nhưng người có cùng suy nghĩ với mẹ chắc chắn cũng không chỉ có một mình mẹ."

"Cho nên quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay các con, mẹ tuyệt đối sẽ không ép buộc con làm những lựa chọn mà con không muốn."

Biểu cảm và giọng điệu của Bùi Ngọc Ngưng đều rất nghiêm túc, Thu Niệm biết bà không lừa mình, thế là cũng nghiêm túc mà nói một câu: "Cảm ơn dì."

Sau khi Bùi Ngọc Ngưng về nhà đã đem tình hình gặp mặt với Thu Niệm nói cho những người khác trong An gia, cũng đem những lời đã nói với Thu Niệm nói lại một lần với An Linh, rằng họ bằng lòng tôn trọng lựa chọn của An Linh.

An Linh nhìn ba người đang miệng thì nói tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng thực tế lại đang tràn đầy mong đợi mà nhìn chằm chằm vào cô, mắt trái viết chữ "Chọn!", mắt phải viết chữ "Tôi!", thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy phản ứng như vậy của họ, muốn nói trong lòng An Linh không có chút cảm động nào, đó là không thể. Cô đã cảm nhận được đầy đủ rằng, cho dù không có quan hệ huyết thống, người An gia cũng đã xem cô như người nhà thật sự.

Thật ra suy nghĩ của An Linh cũng giống Thu Niệm. Bắt cô đột nhiên trở về Thu gia, cô chắc chắn cũng không quen, hơn nữa cô cũng không thể nào vứt bỏ tình cảm với người An gia.

Nhưng giống như Bùi Ngọc Ngưng đã nói, An Linh đã trưởng thành, cô có quyền lợi và năng lực để lựa chọn. Cho nên cô ngay từ đầu cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cô vốn đã chuẩn bị sẽ tự mình dọn ra ngoài ở.

Nhưng đối mặt với ba đôi mắt sáng ngời, An Linh thật sự là không nỡ nói ra.

Thế là cô lựa chọn tiếp tục "pha trà": "Con đương nhiên cũng không nỡ xa mọi người, nhưng dù nói thế nào đi nữa, tất cả những gì con đang có được vốn dĩ đều là của Thu Niệm… Vẫn là nên để Thu Niệm trở về thì tốt hơn."

Ánh mắt của cả ba đôi đều tối sầm lại một chút. Vậy ý của An Linh là, cô không định tiếp tục ở lại An gia mà là muốn trở về Thu gia sao?

[Thu Niệm sao có thể trở về được chứ, cô ấy chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn ở lại Thu gia.]

[Còn về phần mình, đã 22 tuổi rồi đâu phải lúc nào cũng phải ở cùng cha mẹ. Tự mình dọn ra ngoài ở không phải là được rồi sao, lại chẳng phải không có nhà khác để ở.]

[Mình chủ yếu vẫn là sợ sẽ giống hệt như trong tiểu thuyết đã viết, trở thành cây gậy khuấy phân chuyên đi gây chia rẽ giữa An gia và Thu Niệm. Lỡ như người An gia thật sự giống như trong nguyên tác, bị mình khuấy đảo đến mức nhắm vào Thu Niệm thì phải làm sao? Vẫn là nên rời xa nơi thị phi này trước để xem xét tình hình thì tốt hơn. Không có chuyện gì thì lại dọn về không phải là được rồi sao.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 57: Anh trai trong sạch nhưng bằng chứng lại nằm cả trong tay cô


Người An gia: !!!

Cho nên Thu Niệm vốn không định trở về, mà An Linh cũng quyết định sẽ tự mình dọn ra ngoài. Bọn họ chẳng những không đón về được một cô con gái khác, mà ngay cả cô con gái này cũng sắp đi rồi sao?

Hơn nữa tại sao An Linh lại nói chính mình là cây gậy khuấy phân?

Nếu cô là cây gậy khuấy phân, vậy họ là gì?

Là phân sao?

Qua việc phân tích những suy nghĩ thầm kín của An Linh dạo gần đây, họ gần như đã có thể rút ra một vài kết luận: An Linh cho rằng thế giới họ đang sống là một cuốn tiểu thuyết, trong đó cô tự gọi mình là "nữ phụ độc ác", còn Thu Niệm là "nữ chính".

Vậy có phải ý của An Linh là, cô sẽ châm ngòi ly gián giữa An gia và Thu Niệm, khiến người An gia ra tay chèn ép Thu Niệm?

Không thể nào!

Tạm thời không bàn đến chuyện An Linh cho rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết có đáng tin hay không, chỉ riêng việc An Linh do chính họ một tay nuôi lớn rốt cuộc là người thế nào, chẳng lẽ họ lại không rõ hay sao?

Huống hồ, họ cũng có lòng tin vào chính mình, họ tuyệt đối không thể nào nhằm vào Thu Niệm được!

Ba người nhìn nhau, ánh mắt đều ánh lên sự kiên định.

Nếu An Linh đã không định quay về Thu gia, và việc dọn ra khỏi An gia cũng không phải ý muốn của cô, vậy thì họ tuyệt đối không thể để An Linh phải chịu ấm ức vì những chuyện chưa hề xảy ra. Đến lúc đó, dù thế nào cũng phải giữ cô lại.

Họ tin tưởng An Linh, và cũng tin tưởng chính mình, rằng những điều An Linh lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.

Hai ngày sau, Thu Niệm liên lạc với Bùi Ngọc Ngưng, hẹn cuối tuần sau hai nhà sẽ cùng nhau gặp mặt.

An Linh thấy ngày đó vẫn nằm trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ của mình nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng trước đó, cô còn một việc rất quan trọng phải làm, đó là trông chừng An Sùng.

Bởi lẽ, tối mai chính là tiệc sinh nhật của Quản Chính Ngôn, sự trong sạch của anh trai cô đều nằm cả trong tay cô!

Tuy lần này An Sùng có lẽ sẽ không vì tâm trạng bị ảnh hưởng mà uống say, nhưng An Linh vẫn không yên tâm. Nhỡ đâu lần này anh trai cô vì tìm lại được em gái mà vui quá chén thì sao?

Có cô đi cùng ít nhất còn có thể để mắt tới, không để anh cả rơi vào tay La Thần, kẻ đang có ý đồ xấu.

An Sùng có phần cạn lời khi nhìn cha mẹ và An Linh đã sẵn sàng chờ xuất phát, anh thật sự không muốn họ đi theo mình chút nào.

Anh mà lại không biết họ đang nghĩ gì trong lòng sao! Lần này, khi đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra từ tiếng lòng của An Linh, anh chắc chắn sẽ không uống say nữa!

Đặc biệt là cha mẹ An, dạo này không có việc gì lại cứ nhìn chằm chằm vào "chỗ nào đó" của anh, rồi lại nói năng thấm thía dặn anh phải bảo vệ bản thân cho tốt, đồng thời bóng gió hỏi anh sao vẫn chưa sa thải La Thần.

An Sùng dĩ nhiên biết La Thần không thể ở lại lâu, nhưng theo ý của An Linh, sau khi bị anh sa thải, La Thần sẽ trả đũa. Dù lần này không chụp được tấm ảnh nào của anh, nhưng bịa chuyện vốn dĩ đâu cần bằng chứng, không có ảnh thì La Thần sẽ không bịa đặt nữa sao?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 58


Vì vậy, lần này anh phải chuẩn bị trước một tay. Anh đã lắp camera trong phòng mình, đợi chụp được bằng chứng La Thần giở trò trong phòng anh rồi sa thải cũng chưa muộn.

"Cha mẹ, Tiểu Linh đi theo là được rồi, hai người là bậc trưởng bối, đến tiệc sinh nhật của đám hậu bối xem náo nhiệt làm gì ạ?" An Sùng bất đắc dĩ nhìn cha mẹ mình.

Nếu thật sự lo cho an toàn của anh, có An Linh đi theo là đủ rồi. An Sùng cảm thấy cha mẹ anh rõ ràng là muốn đi cùng để xem có hóng được gì từ An Linh không thôi.

"Sao cha mẹ lại không đi được chứ." Bùi Ngọc Ngưng nói đầy lý lẽ: "Thiệp mời chẳng phải gửi cho cả An gia sao?"

"Đúng vậy." An Thụ Hải cũng hùa theo: "Bữa tiệc này lại không phải chỉ có đám trẻ các con tham dự, cha cũng muốn đi ôn lại chuyện cũ với mấy ông bạn già không được à?"

An Sùng đành chịu thua cha mẹ mình, chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy để tài xế lái hai xe đi, nếu cha mẹ thấy chán có thể về sớm."

Nếu là tiệc sinh nhật, chắc chắn sau đó sẽ có những hoạt động riêng của đám người trẻ. Thông thường, các bậc trưởng bối sẽ tự giác rời đi sau khi dự tiệc xong, để lại không gian cho lớp trẻ giao lưu với nhau.

Trong cốt truyện tiểu thuyết, An Sùng chính là đã uống say trong hoàn cảnh đó, sau rồi Quản Chính Ngôn giúp anh gọi cho La Thần đến đón, mới dẫn đến những tình tiết sau này.

Bốn người họ vừa bước vào sảnh tiệc đã thu hút sự chú ý của mọi người. An gia dù sao cũng là một gia tộc hào môn hàng đầu, nên nhất cử nhất động đều là tâm điểm của giới thượng lưu.

Quản Chính Ngôn và cha mẹ anh ta, với tư cách là chủ nhà, vội vàng tiến lên chào đón. Sau một hồi hỏi han ân cần, cha mẹ An nhanh chóng bị những người muốn đến bắt chuyện vây quanh. An Sùng thì càng không phải nói, công việc của An gia bây giờ gần như đã giao cả cho anh phụ trách, người muốn đến mở rộng quan hệ nhiều không đếm xuể.

Ngay cả bên cạnh An Linh cũng không ngừng có người đến hỏi han quan tâm. Rốt cuộc, những sóng gió mà cô trải qua trong một tuần ngắn ngủi thật sự quá nhiều, một người luôn là tâm điểm của mọi chủ đề bỗng xuất hiện ngay trước mắt, ai mà không muốn đến bắt chuyện đôi câu.

Khung cảnh bữa tiệc gần như được chia thành ba nhóm: nhóm trưởng bối như cha mẹ An đang hàn huyên với nhau, nhóm những người đã nắm quyền cùng thế hệ với An Sùng đang giao lưu, còn những người vây quanh An Linh đa phần là các cậu ấm cô chiêu chưa có thực quyền.

Những cậu ấm cô chiêu này hỏi tới hỏi lui cũng chỉ là vài chủ đề vô thưởng vô phạt.

"An Linh, dáng vẻ oai hùng của cậu đêm đó tôi đã xem đi xem lại cả trăm lần rồi đấy! Cậu phát hiện ra kẻ đó định đánh lén mình từ lúc nào vậy?"

"Người bị cậu đánh đó sao rồi? Cô ta có phải đi tù không?"

"Làm sao cậu biết tài khoản Kim Dịch Bảo Bối là của Vương Dung Hân thế?"

An Linh cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên ngột ngạt, đang định tìm một cái cớ để trốn đến nơi nào đó yên tĩnh thì một giọng nói đầy châm chọc vang lên.

"Sao mọi người không hỏi cô ta chuyện về Thu Niệm ấy? Tôi thấy Thu Niệm trông còn giống người An gia hơn cả cô ta đấy, tin đồn về thiên kim thật và giả trên mạng chắc không phải là thật đấy chứ?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 59


Đám đông ồn ào xung quanh An Linh lập tức im bặt.

Họ dám nói với An Linh những chuyện phiếm đơn giản là vì người An gia quả thật khá dễ gần, trong trường hợp không có xung đột lợi ích thì rất ít khi trở mặt hay làm khó người khác.

Nhưng những lời này thì lại khác, nó chẳng khác nào nói thẳng rằng huyết thống của An Linh có vấn đề, chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.

An Linh được cưng chiều ở An gia đến mức nào thì ai cũng biết rõ. Với địa vị của An gia, ngay cả trưởng bối của nhiều người trong số họ cũng không dám nói chuyện với An Linh như vậy, sợ đắc tội An Linh rồi bị An gia chèn ép. Vậy mà bây giờ lại có người dám mặt đối mặt mỉa mai An Linh?

Mọi người quay đầu lại, phát hiện người nói ra những lời này là nhị tiểu thư Vân gia, Vân Thư Nhụy. Thế là ai nấy đều vội vàng rời khỏi nơi thị phi này, cuộc chiến giữa thiên kim An gia và Vân gia không phải là thứ mà họ có thể xen vào.

Vân Thư Nhụy và An Linh bằng tuổi nhau, con đường đi cũng gần như tương tự, từ mẫu giáo đến đại học đều là bạn cùng lớp, cùng ra mắt với tư cách diễn viên nhí và đóng phim cho đến tận bây giờ.

Thực ra, hồi nhỏ quan hệ của họ tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần. Thậm chí lúc tiểu học khi An Linh muốn học nhảy lớp, Vân Thư Nhụy còn khóc lóc nói với Vân gia rằng mình muốn nhảy lớp cùng An Linh, chỉ để được tiếp tục làm bạn cùng lớp.

Chỉ là quan hệ của họ xấu đi từ hồi trung học và kéo dài cho đến tận bây giờ. Mọi người đều biết Vân Thư Nhụy và An Linh không ưa nhau, hay nói đúng hơn là Vân Thư Nhụy đơn phương ngứa mắt An Linh.

Người ngoài đa phần đều cho rằng Vân Thư Nhụy ghen tị với An Linh. Rõ ràng cùng có xuất thân bất phàm, cùng bước chân vào giới giải trí từ nhỏ, nhưng Vân Thư Nhụy dường như lúc nào cũng đi sau An Linh một bước. Ví dụ như bây giờ, An Linh đã giành được giải Ảnh hậu, còn Vân Thư Nhụy thì ngay cả phim điện ảnh cũng chưa đóng được mấy bộ.

Nếu không đọc được tiểu thuyết, An Linh có làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng, lúc cuối cùng khi cô thân bại danh liệt đến mức không còn phim để đóng, người bằng lòng giúp đỡ, cho cô tài nguyên lại chính là Vân Thư Nhụy.

Chỉ tiếc là trong tiểu thuyết, dường như "An Linh" lại cho rằng Vân Thư Nhụy đang sỉ nhục mình. Hơn nữa, lúc đó cô đã quyết định tìm người bắt cóc Thu Niệm để cùng nhau cá chết lưới rách, nên chẳng những không đồng ý mà còn coi lòng tốt của Vân Thư Nhụy như lòng lang dạ sói rồi đuổi đi.

Cuốn tiểu thuyết có tên thật là 《Ảnh Đế Bá Đạo Sủng》 này, An Linh thật sự càng đọc càng không thể tin nổi đó lại là những chuyện do chính mình làm ra.

[Trời đất ơi! Đầu óc mình có phải bị úng nước rồi không!]

Vân Thư Nhụy, người vốn đang nhìn An Linh với ánh mắt chế giễu, lập tức trừng lớn hai mắt.

Vừa rồi cô nhìn rất rõ, An Linh không hề mở miệng, nhưng tại sao trong đầu mình lại xuất hiện giọng nói của An Linh?

Vân Thư Nhụy ngờ vực nhìn quanh, phát hiện những người khác dường như không có phản ứng gì.

[Vân Thư Nhụy lại có thể tốt đến vậy sao? Vậy trước kia sao cô ấy lại đối xử với mình như thế?]
 
Back
Top Bottom