Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 10


Chỉ có La Thần, không những để tâm đến mọi mặt trong đời sống hằng ngày của An Sùng, ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng có thể suy xét chu toàn, mà cho dù có làm điều gì khiến An Sùng không hài lòng, chỉ cần anh nhắc qua một lần, chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai.

Vì vậy, An Sùng vẫn luôn rất hài lòng về La Thần. Anh cũng biết, có được một người trợ lý sinh hoạt chu toàn mọi mặt như vậy không hề dễ dàng, cho nên về mặt phúc lợi đãi ngộ vẫn luôn rất ưu ái La Thần.

Nhưng ai mà biết được, thứ hắn muốn không phải là tiền của anh, mà là người!

Bên kia, An Linh vẫn đang hồi tưởng.

[Sau này lá gan của La Thần càng lúc càng lớn, nhân lúc đưa anh cả say rượu về căn hộ, hắn đã làm bậy với anh ấy.]

Sắc mặt cả ba người đều thay đổi. Ánh mắt của Bùi Ngọc Ngưng và An Thụ Hải từ trên mặt An Sùng dời xuống phía dưới rồi cùng lúc dừng lại. An Sùng lập tức cảm thấy bộ phận nào đó trên người bỗng căng cứng.

[May mà anh cả say rượu nên bộ phận nào đó "không được", La Thần mới không thể thực hiện được ý đồ.]

Cả ba người bất giác cùng thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc này, hai chữ "không được" lại trở thành một sự cứu rỗi.

[Nhưng hắn đã chụp lại một vài tấm ảnh và video không mấy đứng đắn.]

Hơi thở của ba người kia lại bị treo lên.

[Sau đó, lại một lần nữa nhân lúc đến căn hộ của anh cả để làm chuyện xấu xa, hắn đã bị anh cả đột ngột về nhà bắt gặp.]

[Anh cả tức giận vô cùng, nhưng La Thần lại quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, kể lể tình cảm của mình dành cho anh cả. Anh cả tuy trong lòng ghê tởm, nhưng anh không biết La Thần đã nhân lúc mình say rượu mà chụp ảnh nhạy cảm, cho rằng mình không có tổn thất gì thực chất, nên chỉ sa thải La Thần.]

[La Thần biết mình bị sa thải rồi sẽ không bao giờ có khả năng tiếp cận anh cả nữa, vì thế từ yêu sinh hận, đã tung những tấm ảnh đó lên mạng, nói rằng An Sùng đã nhân lúc hắn say rượu mà c**ng b*c mình.]

[Danh tiếng của anh cả và cổ phiếu của An thị đều rơi xuống đáy vực chỉ sau một đêm.]

Trong cốt truyện gốc, lời kể của La Thần trước công chúng là An Sùng đã uy h**p hắn, không cho hắn nói chuyện này ra ngoài, còn nói chỉ cần ngoan ngoãn đi theo An Sùng thì sẽ không bạc đãi hắn.

La Thần nói từ sau lần đó, bề ngoài hắn là trợ lý sinh hoạt của An Sùng, nhưng thực chất lại là tình nhân của anh. Hắn vốn tưởng An Sùng vẫn có một chút tình cảm với mình, nên cũng dần dần yêu An Sùng.

Nhưng An Sùng lại chơi chán rồi, không những muốn vứt bỏ hắn, mà còn muốn sa thải hắn để tìm một trợ lý sinh hoạt mới làm con mồi.

La Thần nói rằng lúc này hắn mới tỉnh ngộ, biết rằng trước đây mình đã bị những lời ngon tiếng ngọt của An Sùng lừa gạt, và hắn không thể để người vô tội tiếp theo trở thành nạn nhân.

La Thần đã trực tiếp dùng hình thức video, mặt thật xuất hiện trước ống kính, khóc lóc thảm thiết mà tố cáo. Hơn nữa lại có ảnh chụp làm bằng chứng, khiến người ta muốn không tin cũng khó.

Trước đó, hình tượng của An Sùng trước công chúng vẫn luôn rất tốt.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 11


Anh có ngoại hình xuất chúng, gia thế phi phàm, càng đáng quý hơn là anh còn không gần nữ sắc, đúng là một hình mẫu tổng tài bá đạo hoàn hảo.

Chỉ vì vài lời đồn nhảm của La Thần, An Sùng lập tức trở thành một kẻ phạm tội đội lốt đạo mạo. Người ta cho rằng anh không gần nữ sắc là vì anh thích đàn ông!

Tin đồn bao giờ cũng xuất hiện sớm hơn lời thanh minh, và cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của công chúng hơn.
Đúng là tung tin đồn thì dễ, chạy theo đính chính thì gãy cả chân.

Cho dù sau đó An Sùng đã báo cảnh sát, khởi tố và ra thông cáo, làm tất cả những gì có thể làm, hình ảnh của chính anh và công ty đều đã bị ảnh hưởng.

Ngay cả khi sau này La Thần công khai xin lỗi, mọi người cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là do La Thần bị ép bởi quyền thế của An gia, không thể không cúi đầu.

[Tính toán thời gian, hình như anh cả chính là say rượu trong tiệc sinh nhật của Quản Chính Ngôn một tuần sau đó.]

Nghe được thời gian cụ thể, An Sùng thở phào nhẹ nhõm.

Theo ý của em gái, ít nhất chuyện anh say rượu bị ăn đậu hũ rồi bị chụp ảnh vẫn chưa xảy ra, chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn.

[Dù sao khoảng thời gian này mình cũng không có việc gì, đến lúc đó đi trông chừng anh cả một chút.]

Tuy nói chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng tiệc sinh nhật của con cháu các gia đình quyền thế như thế này cũng được xem là một nửa hội giao lưu quan hệ.

Hơn nữa An gia và Quản gia có một vài mối làm ăn, cùng với việc An Sùng và Quản Chính Ngôn lại là bạn bè cùng trang lứa, về cơ bản là lớn lên cùng nhau, nên tình cảm hai nhà cũng không tệ.

Vì vậy, thật ra cả An gia đều được mời. Nhưng trong cốt truyện gốc, cô bị người ta đâm bị thương, lại bị phát hiện không phải con gái ruột của An gia. Khoảng thời gian đó, cha mẹ họ An không có tâm trí nào để quản những chuyện khác, cuối cùng bữa tiệc đó cũng chỉ có An Sùng đại diện cho An gia đi.

An Sùng cũng vì những chuyện này của An gia mà phiền lòng, lại không ngừng có các đối tác kinh doanh đến bắt chuyện mời rượu, anh không cẩn thận uống quá nhiều, mới cho La Thần cơ hội lợi dụng.

Chuyện chưa xảy ra đương nhiên còn có cơ hội thay đổi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì…

[Nhưng mà chiếc giường của anh cả đã…]

An Sùng tưởng tượng đến việc gần đây mình ngày nào cũng ở căn hộ đó, nằm trên chiếc giường đã bị La Thần làm bẩn, cả người đều cảm thấy không ổn.

[Hay là mình vẫn nên cản anh ấy lại một chút nhỉ… mặc dù anh cả cũng chưa chắc sẽ nghe.]

[Thôi kệ, không nghe cũng không sao, dù sao anh cả không biết thì sẽ không thấy ghê tởm, nằm một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào.]

An Sùng: "..." Em đúng là cô em gái tốt của anh.

"Anh."

An Linh vừa mở miệng định lấy lý do buổi tối lái xe không an toàn để xem có thể khuyên An Sùng ở lại không, thì đã phát hiện An Sùng đã rời khỏi cửa phòng, sải bước vào trong nhà.

"Thật ra nghĩ kỹ lại, 9 giờ mới họp, sáng mai để Tiểu Trương lái xe đưa anh đi cũng kịp."

An Sùng vừa nói vừa đi về phía cầu thang, bước chân bước đi rất lớn.

Anh chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy, hận không thể ba bước gộp làm hai mà lao thẳng về phòng để tắm rửa sạch sẽ một lần.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 12: Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?


"Cha mẹ, em gái, con đi tắm trước đây, mọi người cũng đi ngủ sớm đi."

Tuy không biết tại sao An Sùng đột nhiên thay đổi ý định, nhưng vừa hay cũng đỡ phải để An Linh mở miệng khuyên, cô mừng rỡ thấy nhẹ cả người.

"Con vội cái gì." Bùi Ngọc Ngưng gọi An Sùng lại: "Muộn thế này hai đứa đều đói rồi phải không, có nồi cháo hải sản hầm sẵn đó, uống một chút rồi hẵng ngủ."

Nói xong bà liền kéo tay An Linh dẫn người về phía nhà bếp.

An Linh không lay chuyển được mẹ mình, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Cô nhìn gò má của Bùi Ngọc Ngưng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia chua xót.

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà cô cũng suýt chút nữa đã mất đi sinh mạng, cho nên cũng chưa có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ xem sau này mình nên làm thế nào.

Bây giờ đã trở về nơi khiến cô an tâm nhất, đáng lẽ ra cô nên ôm lấy mẹ mình mà làm nũng một chút.

Nhưng hiện tại, cô có chút sợ hãi.

Sợ rằng sau khi mình nói ra chân tướng sẽ làm tổn thương trái tim của người An gia, cũng sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể thân mật khăng khít kéo tay Bùi Ngọc Ngưng như thế này nữa.

Nhưng những thứ này vốn không thuộc về cô. Cho dù không có giao dịch với giọng nói kia lúc trước, cô cũng nên cho họ biết sự thật.

[Chính là... mình nên làm thế nào để nói cho họ biết, mình không phải là con gái ruột của An gia một cách tự nhiên và mượt mà nhất đây?]

Những lời này đối với ba người còn lại trong An gia mà nói, không khác gì sét đánh ngang tai. Cả ba người lập tức bị đánh cho đầu óc trống rỗng.

Cả ba người đều sững sờ, khựng lại tại chỗ.

An Linh thấy Bùi Ngọc Ngưng đột nhiên dừng lại, có chút khó hiểu hỏi: "Mẹ, sao vậy ạ?"

Bùi Ngọc Ngưng có chút cứng đờ quay đầu nhìn An Linh, định mở miệng hỏi cô câu nói vừa rồi là có ý gì.

An Sùng đột nhiên ho khan hai tiếng, xoay người đi về phía hai người, ngăn Bùi Ngọc Ngưng đang muốn lên tiếng lại.

"Mẹ, con đúng là có hơi đói, cũng muốn uống một chút."

An Sùng kéo Bùi Ngọc Ngưng và An Linh đến bên bàn ăn, ấn họ ngồi xuống ghế xong, liền đi vào bếp múc bốn bát cháo mang ra.

An Thụ Hải cũng đi tới ngồi xuống. Nửa đêm nửa hôm, cả bốn người lại chẳng ai đi ngủ.

[Sao họ cứ nhìn mình mãi thế nhỉ?]

Cả ba người lập tức cúi đầu, bắt đầu nghịch điện thoại.

An Sùng lập một nhóm chat ba người không có An Linh.

[An Sùng: Cha mẹ, hai người cũng nghe thấy rồi phải không?]

[Bùi Ngọc Ngưng: Tại sao lại cản mẹ? Vừa nãy mẹ định hỏi Tiểu Linh ngay rồi.]

[An Thụ Hải: Vậy là những gì chúng ta vừa nghe thật sự là tiếng lòng của Tiểu Linh? Không phải do cha thức đêm đến nỗi sinh ra ảo giác chứ?]

[An Sùng: Không thể nào cả ba người cùng bị ảo giác được. Cho nên vấn đề hẳn là ở trên người Tiểu Linh. Hơn nữa, Tiểu Linh dường như còn có thể biết được những chuyện mà con bé vốn không thể nào biết được.]

[An Thụ Hải: Ví dụ như chuyện đồ lót của con?]

Sắc mặt An Sùng tối sầm lại, chỉ có thể không ngừng thầm niệm "là cha ruột, là chaa ruột" rồi mới tiếp tục gõ chữ.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 13


[An Sùng: Chuyện này quá mức khó tin, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết thông thường. Vẫn chưa chắc chắn việc tùy tiện nói ra có gây ảnh hưởng xấu gì đến Tiểu Linh không. Cho nên con đề nghị cứ thuận theo tự nhiên, quan sát thêm một thời gian nữa đã.]

[Bùi Ngọc Ngưng: Nhưng Tiểu Linh nói con bé không phải con gái ruột của An gia là sao? Có phải tối nay con bé bị kích động không? Hay là có người nào đó lén lút nói gì với con bé khiến nó suy nghĩ miên man?]

Bùi Ngọc Ngưng không tin An Linh không phải là con gái ruột của mình. Bà chỉ đau lòng khi nghĩ An Linh một mình suy nghĩ lung tung sẽ cảm thấy khổ sở. An Linh là do bà nuôi nấng từ lúc mới sinh ra, sao có thể không phải con gái ruột của bà được?

An Sùng lại cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Từ lúc đón được An Linh, cô vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, không giống như bị tai nạn ngoài ý muốn kia dọa sợ.

Còn chuyện có người nói gì đó với cô, khả năng cũng không lớn.

Nếu có người không có bằng chứng mà nói với An Linh cô không phải tiểu thư An gia, cô sẽ chỉ cảm thấy đối phương bị thần kinh mà thôi.

[An Sùng: Bây giờ không có thêm thông tin gì khác nên cũng không nói chắc được điều gì. Biết đâu Tiểu Linh sẽ còn tiết lộ thêm điều gì đó, đến lúc đó sẽ biết thôi.]

An Linh uống được hai hớp cháo, nhìn ba con người thuộc "hội cúi đầu" này mà có chút không hiểu nổi.

[Bọn họ hôm nay rốt cuộc bị sao vậy nhỉ, sao cứ kỳ quặc thế nào ấy?][Sao ai cũng nhìn vào điện thoại thế? Muộn thế này rồi mà còn nhiều tin nhắn phải trả lời vậy sao?]

An Linh lập tức cảnh giác.

[Chắc không phải là lén lút lập nhóm chat gia đình mà không có mình đấy chứ!]

Cả ba người lập tức khóa màn hình, đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu ăn cháo.

An Thụ Hải vội vàng chữa cháy: "Ông Vương đi câu cá tận bên Mỹ, gửi cho ba tấm ảnh ôm con cá để khoe khoang đây mà."

Bùi Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, bà Vương cũng vừa hẹn mẹ lần sau cùng đi nghỉ mát."

An Sùng thì nói thật, chỉ là thời gian không phải vừa rồi thôi: "An Quân nói gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời, cũng cứ hỏi anh mãi về tình hình của em đấy."

An Quân chính là anh hai của An Linh, hiện đang trong chuyến lưu diễn toàn cầu nên không có ở nhà.

[Anh hai à...][Anh hai cũng là một người anh trai xui xẻo, tưởng rằng mình đã tìm được chân ái, ai ngờ trên đầu đã mọc cả một đồng cỏ.]

Người An gia: Ồ hô, dưa của thằng hai đây rồi!

An Quân hình như đúng là có bạn gái rồi. Tuy chưa giới thiệu cho người nhà nhưng ai cũng có thể thấy anh cưng chiều cô bạn gái này đến mức nào. Chẳng lẽ chính là cô gái đó đã cắm sừng An Quân?

An Sùng lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh dù sao cũng còn chưa bị trợ lý ăn đậu hũ rồi còn bị chụp ảnh nóng, nhưng An Quân thì lại bị cắm sừng thật sự rồi.

Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?

An Sùng cảm thấy câu này không đúng.

So với đứa bất hạnh hơn thì mình lại thấy may mắn vô cùng.

Bát cháo hải sản trong miệng bỗng trở nên ngon lạ thường.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 14


Buổi tối này đối với cả bốn người An gia đều là một buổi tối thân xác và tinh thần cùng mệt mỏi. Mấy người ăn xong liền trở về phòng ngủ.

An Linh cũng mệt lả đi, định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon để dưỡng sức, sau đó mới nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch bước tiếp theo.

Cô cắm sạc điện thoại, thật sự không còn sức lực để quan tâm đến những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Sau khi lên Weibo báo bình an cho người hâm mộ, cô liền nằm xuống.

Tối qua thức quá khuya, An Linh lại quên đặt báo thức, cứ thế ngủ một mạch đến chiều mới bị đánh thức.

An Linh mơ màng mở cửa, phát hiện người gõ cửa chính là Bùi Ngọc Ngưng.

"Mẹ, không phải con đã nói con muốn ngủ cả ngày, đừng gọi con ăn cơm trưa sao."

"Mẹ biết." Bùi Ngọc Ngưng giúp An Linh vuốt lại mái tóc rối bù: "Nhưng bây giờ đã là buổi chiều rồi. Hơn nữa, Tiểu Úc đến thăm con này. Đứa bé này nhìn thấy chuyện ở lễ trao giải xong đã tức tốc bay từ nước ngoài về ngay trong đêm, mẹ cũng không thể để thằng bé chờ mãi được."

Tiểu Úc?

Nghiêm Úc!

Vị hôn phu của An Linh, AKA trùm phản diện lớn nhất của cuốn sách này!

An Linh lập tức tỉnh táo: "Mẹ, con rửa mặt một chút rồi xuống ngay!"

...

Trong phòng khách, chaa An và mẹ An đang trò chuyện với Nghiêm Úc, đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo kiểu lưu manh từ phía cầu thang truyền đến.

Họ nhìn qua, phát hiện An Linh đang từ trên cầu thang đi xuống, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Úc đang ngồi trên xe lăn.

[Oa,soái ca, đi một mình à?]

Dù đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, An Linh cũng không thể không thừa nhận, nhan sắc của anh trùm phản diện này thật sự quá đỉnh.

Đuôi mắt anh hơi xếch lên, khiến cho tướng mạo vốn đoan chính lại có thêm một chút tà khí, một đôi mắt nhìn qua cứ như có móc câu vậy.

Nghiêm gia có thể nói là gia đình hào môn đứng đầu. Nghiêm Úc hiện tại lại là người nắm quyền Nghiêm gia, theo lý mà nói thì phải trở thành kiểu tổng tài bá đạo mặt lạnh khí chất lạnh lùng như An Sùng. Nhưng mười năm ngồi xe lăn đã khiến cho Nghiêm Úc, người trời sinh đã định sẵn ở trên cao, nhiễm thêm một chút u ám. Trớ trêu thay, chính điểm u ám này lại làm cho khí chất của anh càng thêm phức tạp và mê người.

[Chậc chậc, anh trùm phản diện này trông hợp gu của mình thật đấy. Trong sách có phải mình bị mù không nhỉ, chẳng phải anh ấy đẹp hơn Cố Thần Minh nhiều sao?]

Bùi Ngọc Ngưng và An Thụ Hải một bên bị hành động huýt sáo của An Linh làm cho kinh ngạc, một bên lại nảy sinh nghi vấn lớn với những từ như "anh trùm phản diện" và "trong sách" trong tiếng lòng của cô. Vì vậy, họ tự nhiên không để ý đến vành tai của Nghiêm Úc đã hơi hơi ửng đỏ.

Họ thật sự có chút lo lắng không biết tinh thần của An Linh có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Nhưng lỡ như những gì An Linh nói đều là thật thì sao?

Dù sao thì ngay cả chuyện nghe được tiếng lòng cũng đã xảy ra, còn có chuyện gì là không thể nữa đâu?

"Tiểu Linh à." Bùi Ngọc Ngưng lên tiếng: "Con và Tiểu Úc lâu lắm rồi không gặp phải không. Nhân tiện Tiểu Úc cố ý đến thăm con, hai đứa tâm sự đi nhé, chúng ta không làm phiền người trẻ tuổi các con nữa."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 15: Mình đáng chết thật mà!


Hôn ước của An Linh và Nghiêm Úc là do bậc trưởng bối đời trước định ra. Vốn dĩ cha mẹ An cảm thấy hôn nhân của con trẻ chỉ là lời nói đùa, tìm một thời điểm nói rõ ràng để hủy bỏ là được.

Nhưng mười năm trước, Nghiêm Úc vì cứu An Linh mà bị thương ở chân, chữa trị mười năm vẫn chưa thể đi lại bình thường.

An gia một mặt đúng là không muốn giữ lời hôn ước này, một mặt lại đúng là không có cách nào đề nghị hủy bỏ hôn ước sau khi đã xảy ra chuyện như vậy.

Đặc biệt là cha mẹ của đứa bé này qua đời sớm, ông nội nuôi nấng cậu cũng đã mất vào mấy năm trước. Họ thật sự là không nỡ mở lời.

"Tiểu Linh, hay là con đẩy Tiểu Úc ra vườn hoa dạo một chút cho khuây khỏa đi." Bùi Ngọc Ngưng nói.

Lần này An Linh thật sự rối rắm. Theo lý mà nói, chân của Nghiêm Úc là vì cứu mình mà bị thương, cô nên biết ơn báo đáp mới phải. Nhưng nếu theo cốt truyện của nguyên tác, cô tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như đẩy Nghiêm Úc ra vườn hoa đi dạo được.

Cũng đừng nói đến cốt truyện nguyên tác, chính là An Linh trước đây, chỉ cần vừa gặp Nghiêm Úc là sẽ ghét anh một cách khó hiểu. Mặc dù sau khi trọng sinh một lần, cái tật xấu này hình như đã được chữa khỏi, nhưng nếu cô đột nhiên thay đổi thái độ với Nghiêm Úc, có bị tính là OOC không?

Hơn nữa còn có một việc An Linh có chút tò mò. Theo lý thuyết, một nữ phụ độc ác như cô phải là kiểu người gặp người ghét, chó thấy chó chê. Nhưng trong nguyên tác, Nghiêm Úc lại dường như vẫn luôn yêu sâu đậm An Linh, cái gì cũng nguyện ý làm vì cô. Sự chán ghét của An Linh đối với anh đã viết hết lên mặt, nhưng anh vẫn vừa đau khổ vừa yêu thương, hoàn toàn là một bộ dạng của kẻ thích bị ngược đãi.

An Linh xem xong nguyên tác vẫn rất không thể lý giải được tình cảm của Nghiêm Úc trong sách dành cho mình, cũng không biết trong hiện thực này, anh rốt cuộc có cái nhìn như thế nào về mình.

An Linh không lập tức trả lời Bùi Ngọc Ngưng, ngược lại trước tiên đặt sự chú ý vào "máy dò thông tin nhân vật". Dù sao thì trước đây đối với những đề nghị tương tự, cô đều hoặc là lờ đi, hoặc là trực tiếp từ chối. Nhất thời không trả lời cũng không có vấn đề gì.

Kết quả, không tra thì thôi, vừa tra xong thì hoàn toàn kinh hãi.

[Hả?][Hay cho một Nghiêm Úc nhà anh! Anh giấu chúng tôi khổ quá mà! Hóa ra trước giờ anh đều là đang giả vờ!][Anh ấy đâu cần mình đẩy làm gì, chân của anh ta đã khỏi từ mấy năm trước rồi, phục hồi mấy năm nay đã có thể đi nhanh như bay rồi!]

[Hả?][Hay cho một Nghiêm Úc nhà anh! Anh giấu chúng tôi khổ quá mà! Hóa ra trước giờ anh đều là đang giả vờ!][Anh ấy đâu cần mình đẩy làm gì, chân của anh ta đã khỏi từ mấy năm trước rồi, phục hồi mấy năm nay đã có thể đi nhanh như bay rồi!]

Hả??

Sự kinh hãi trong lòng cha mẹ An khi nghe được lời này hoàn toàn không thua gì An Linh. Họ theo bản năng quay đầu nhìn về phía Nghiêm Úc, lại phát hiện vẻ mặt của anh hình như cũng có gì đó không đúng lắm.

[Để mình xem nào...]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 16


[Hóa ra trước đây không tiết lộ là vì Nghiêm gia còn một vài người họ hàng quái đản chưa giải quyết xong. Nghiêm Úc phải làm cho họ lơi lỏng cảnh giác. Bây giờ tuy đã giải quyết xong nhưng lại cứ luôn rối rắm không biết có nên nói thật với An gia hay không, bởi vì anh ấy sợ sau khi nói ra, mình sẽ sống chết đòi hủy hôn với anh ấy. Anh ấy sợ sau này chút quan hệ cuối cùng giữa hai người cũng sẽ không còn.]

[Cho nên bây giờ là anh định dùng đạo đức để trói buộc chúng tôi, khiến tôi không hủy hôn với anh chứ gì?]

[Không phải đâu đại ca, anh đây chẳng phải là đang vội vàng đi tìm ngược đãi hay sao?]

[Hay thật, mình là kẻ bám đuôi Cố Thần Minh, còn Nghiêm Úc lại là kẻ bám đuôi mình. Giữa những kẻ bám đuôi chúng ta lại còn có cả chuỗi thức ăn nữa cơ đấy!]

Cha mẹ An nheo mắt đánh giá Nghiêm Úc: Không ngờ thằng nhóc nhà cậu lại là một tên tâm cơ!

Nghiêm Úc phát hiện ánh mắt dò xét của cha mẹ An, ngẩng đầu nhìn lại. Hai bên vừa chạm mắt nhau, liền biết đối phương cũng đã nghe thấy tiếng lòng của An Linh.

Chuông báo động trong lòng cha mẹ An vang lên: Sao thế này, tại sao Tiểu Úc cũng nghe thấy được? Cứ tưởng chỉ có người An gia mới có thể nghe được chứ.

Không phải họ không tin tưởng Nghiêm Úc, chỉ là chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Lỡ như bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho An Linh.

Nghiêm Úc gật đầu với họ, lộ ra một ánh mắt trấn an, ý bảo họ yên tâm.

Cha mẹ An thấy vậy cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Mà An Linh vẫn còn đang suy nghĩ xem bây giờ nên dùng thái độ gì để đối xử với Nghiêm Úc.

Theo như cốt truyện trong tiểu thuyết, cô phải vô cùng ghét bỏ Nghiêm Úc, hơn nữa còn trăm phương ngàn kế muốn hủy bỏ hôn ước với anh để lao vào vòng tay của nam chính Cố Thần Minh.

Hơn nữa, thái độ của cô đối với Nghiêm Úc còn tệ đến mức thái quá.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc cười nhạo Nghiêm Úc, người đã vì cứu cô mà bị gãy chân, là một kẻ tàn phế.

Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Úc đều không cho sắc mặt tốt, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Ở bên ngoài thì khắp nơi rêu rao Nghiêm Úc là kẻ bám đuôi mình để thỏa mãn lòng hư vinh.

[A a a a a a a!]

Nếu không phải bây giờ còn có người khác ở đây, An Linh đã muốn ôm đầu hét lớn rồi.

[Mình đáng chết thật mà! Trước đây tại sao mình lại đối xử với Nghiêm Úc như vậy! Mình điên rồi sao!]]

Đây mới là điều đáng sợ nhất. An Linh thật lòng cảm thấy mình sẽ không làm ra những chuyện này, nhưng trớ trêu thay cô thật sự đã làm như vậy, những hình ảnh đó vẫn còn tồn tại trong ký ức của cô.

Mà cha mẹ An và Nghiêm Úc lại vì hai tiếng gào thét này của An Linh mà ngẩn người ra một chút.Chẳng lẽ An Linh thật sự đã thay đổi tính nết?

Điều khiến cha mẹ An đau đầu nhất chính là, mỗi khi đối mặt với Nghiêm Úc và Cố Thần Minh, tính tình của cô lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

Ở trước mặt Nghiêm Úc, cô ngay cả lễ phép cơ bản của con người cũng đánh mất, có thể nói là ghét bỏ Nghiêm Úc đến mức muốn vứt bỏ như đồ thừa, phảng phất như nhìn thêm một cái cũng làm bẩn mắt cô.
Nhưng ở chỗ Cố Thần Minh thì lại hóa thân thành kẻ bám đuôi, như thể bị bỏ bùa vậy.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 17


Trong mắt cha mẹ An, Nghiêm Úc rõ ràng thuận mắt hơn Cố Thần Minh rất nhiều, thái độ đối với An Linh cũng là một trời một vực.

Khuyết điểm duy nhất của Nghiêm Úc chính là đôi chân của anh, trớ trêu thay lại là vì cứu An Linh mới ra nông nỗi này. Cho dù chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, An Linh về tình về lý đều không nên đối xử với Nghiêm Úc như vậy.

Nhưng cha mẹ An, bao gồm cả anh cả và anh hai, không biết đã vì chuyện này mà nói An Linh bao nhiêu lần, cô vẫn không hề có bất kỳ thay đổi nào. Trớ trêu là ở những chuyện không liên quan đến Nghiêm Úc và Cố Thần Minh, cô lại vô cùng bình thường, khiến người An gia nghĩ mãi không ra.

Bây giờ An Linh lại nhận ra được thái độ trước đây của mình đối với Nghiêm Úc là không đúng rồi sao?

Thật ra trong lòng cha mẹ An cũng rất rõ, nếu họ chủ động đề nghị hủy hôn với Nghiêm Úc, khả năng cao là anh sẽ đồng ý.

Chỉ là một mặt, An gia đúng là vì chuyện đôi chân của Nghiêm Úc mà rất khó chủ động nhắc đến. Mặt khác, họ cũng sợ An Linh sau khi không còn sự ràng buộc của hôn ước này sẽ càng không có giới hạn mà bám riết lấy Cố Thần Minh.

Cho nên cha mẹ An mỗi khi đối mặt với Nghiêm Úc đều luôn có cảm giác áy náy.

Kết quả, thằng nhóc này chân đã khỏi rồi mà cũng không nói cho họ một tiếng!

Nói thật, cho dù dùng con mắt của những người từng trải như cha mẹ An để xem, Nghiêm Úc đều là một người vô cùng tốt. Ngoại hình xuất chúng, đối xử tốt với An Linh, lại là người nắm quyền Nghiêm gia. Ở độ tuổi này, còn có thể tìm được người như vậy ở đâu nữa.

Ngay cả khi bên ngoài cho rằng chân anh bị tật, vẫn có rất nhiều gia tộc muốn liên hôn với anh. Càng đừng nói bây giờ chân anh đã khỏi, chỉ cần tin tức này được tung ra, anh sẽ chỉ càng được săn đón hơn.

Vậy mà anh lại giấu cả An gia, nguyên nhân chỉ là vì không muốn hủy hôn?

Trong nguyên tác, cho dù An Linh đối xử với Nghiêm Úc như vậy, anh vẫn yêu cô sâu đậm, nhưng lại vì không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của An Linh mà rất ít khi chủ động xuất hiện trước mặt cô.

Sau khi An Linh chết, Nghiêm Úc hoàn toàn căm hận Cố Thần Minh, muốn báo thù cho An Linh, trở thành một trùm phản diện điên cuồng đúng nghĩa. Nhưng cuối cùng vẫn không thể đấu lại đứa con của số phận, bị người của Cố Thần Minh đánh gãy cả hai chân rồi ném xuống vách núi mà chết.

Vách núi đó, chính là nơi mà năm xưa Nghiêm Úc đã liều mình cứu An Linh để rồi bị gãy chân.

Nhưng cho dù ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh vẫn chưa từng một lời oán trách An Linh.

[Giết người mà còn tru tâm !][Cố Thần Minh, cái thứ chó má nhà anh, tôi giết anh!]

Hai câu nói không đầu không đuôi này của An Linh khiến cha mẹ An kinh hãi. Nhưng vừa nhìn An Linh, mặt cô vẫn một vẻ bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra nội tâm đang dậy sóng dữ dội.

Hai người lại có thêm một bước hiểu biết sâu sắc hơn về kỹ năng diễn xuất của con gái mình, chỉ cảm thấy danh hiệu Ảnh hậu này trao cho cô quả thật danh xứng với thực.

[Nhưng mình đã đối xử với Nghiêm Úc như vậy, mà anh ấy vẫn tốt với mình đến thế sao?][Anh trùm phản diện, anh yêu đến mức đó luôn à?][Không đúng, đây không còn là yêu hay không yêu nữa.][Anh ấy đây... chẳng phải là M đấy chứ?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 18


Nghiêm Úc đột nhiên ho sặc sụa.

Cha mẹ An phải dùng hết toàn bộ sức lực mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Cha An vỗ lưng cho Nghiêm Úc: "Tiểu Úc, cơ thể con đúng là có hơi yếu đi đấy nhỉ, ha ha ha ha." Thôi được rồi, ông vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

An Linh nghi ngờ nhìn hai người đàn ông, không biết ba mình đang cười cái gì.

Mẹ An lườm cha An một cái, mở miệng nói: "Được rồi được rồi, đứng cả ở phòng khách làm gì. Tiểu Linh, con đưa Tiểu Úc ra vườn hoa đi dạo đi. Tiểu Úc nếu không có việc gì thì tối nay ở lại ăn cơm nhé."

Nghiêm Úc đã lấy lại hơi: "Cháu không có việc gì đâu ạ, cảm ơn dì Bùi."

"Ôi dào, với dì Bùi của con mà còn khách sáo làm gì."

Vẻ mặt An Linh rối rắm trong chốc lát. Cô vẫn chưa nghĩ xong tiếp theo nên dùng thái độ gì để đối xử với Nghiêm Úc.

Nếu theo ý của mình, chắc chắn cô không muốn giống như trước đây nữa.

Nhưng vấn đề là, nếu thái độ của cô đối với Nghiêm Úc tốt lên, có bị tính là OOC không?

Theo như ý của kẻ thần bí lúc trước, hậu quả của OOC là rất nghiêm trọng.

Nhẹ thì An Linh cô toi mạng, nặng thì dẫn tới cả thế giới sụp đổ.

Lúc đó người kia bảo An Linh hãy giữ hình tượng trước mặt các nhân vật chủ chốt. Nam nữ chính chắc chắn nằm trong số đó, nhưng còn nhân vật phản diện thì sao?

Hay là cứ thận trọng một chút đi, đặc biệt là bây giờ cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đưa thiên kim thật trở về, thật sự không dám để xảy ra sai sót gì.

Thế là An Linh nghiêng người, khoanh hai tay trước ngực, ném về phía Nghiêm Úc một ánh mắt ba phần cao ngạo, ba phần lạnh nhạt và bốn phần chán ghét, rồi lạnh lùng mở miệng nói: "Muốn đi thì tự mình đi, tôi không có hứng thú đẩy một kẻ tàn phế."

[A a a a mình đáng chết thật mà!][Nghiêm Úc! Em xin lỗi anh! Sau này em nhất định sẽ dập đầu tạ tội với anh!]

Cha mẹ An và Nghiêm Úc đều bị bộ dạng trong ngoài bất nhất này của An Linh làm cho ngẩn cả người.

An Linh nói xong, đợi một lúc không thấy ai trả lời, không khỏi kỳ quái mà nhìn về phía Nghiêm Úc, phát hiện khóe miệng anh lại đang mang theo một nụ cười.

[Trời đất ơi, Nghiêm Úc sẽ không thật sự là... khổ dâm (M) đấy chứ?]

"Phụt!" Cha An lại không nhịn được mà bật cười.

An Linh cảm thấy ba mình hôm nay thật sự có chút kỳ lạ.

"Cha, gần đây chaa có chuyện gì vui à?"

"Không, không có." An Thụ Hải vội vàng phủ nhận: "Lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó buồn cười thôi."

"Con đừng để ý đến ông ấy." Bùi Ngọc Ngưng lại lườm cha An một cái, sau đó chữa cháy với An Linh: "Không muốn đi thì thôi không đi, vậy nghỉ ngơi thêm chút nữa nhé? Đợi ăn cơm mẹ gọi con."

"Không được ạ." An Linh trả lời: "Cha mẹ cứ ăn đi, con có việc phải ra ngoài một chút."

"Chuyện gì vậy? Không phải con nói trước Tết cũng đâu có nhận công việc nào đâu?" Bùi Ngọc Ngưng vốn tưởng An Linh hôm nay sẽ không ra ngoài: "Hơn nữa hôm qua con mới gặp phải chuyện như vậy, hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi một chút sao?"

"Dù sao thì có chút việc ạ." An Linh một bên trả lời qua loa một bên xoay người chuẩn bị lên lầu: "Con đi thay quần áo rồi đi ngay. Cũng không biết khi nào mới có thể về, mọi người không cần chờ con đâu."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 19: Xấu mà còn ảo tưởng


[Đương nhiên là đi tìm thiên kim thật rồi!][Nếu không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cái mạng này của mình coi như xong!]

Sắc mặt của cả ba người trong phòng khách đều thay đổi.

Nhìn thấy An Linh đã lên lầu, cuối cùng họ cũng có thể thẳng thắn nói chuyện.

"Bác An, dì Bùi, Tiểu Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghiêm Úc mở miệng hỏi trước: "Cháu hình như đã nghe được tiếng lòng của cô ấy? Hơn nữa, tại sao cô ấy lại nói "mạng của mình coi như xong", còn "thiên kim thật" là có ý gì?"

Bùi Ngọc Ngưng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đem mọi chuyện nói cho Nghiêm Úc.

"Thật ra chuyện này các bác cũng vẫn còn đang mơ hồ. Tối qua sau khi Tiểu Linh trở về, các bác mới phát hiện có thể nghe được tiếng lòng của con bé. Hơn nữa, Tiểu Linh dường như còn biết được một vài chuyện kỳ quái."

Bùi Ngọc Ngưng cẩn thận nghĩ lại những tiếng lòng của An Linh trong hai ngày nay.

"Con bé còn cảm thấy mình không phải con gái ruột của dì. Chẳng lẽ "thiên kim thật" này chính là người mà Tiểu Linh nghĩ là con gái ruột của dì? Vừa rồi con bé còn nói cháu là "anh trùm phản diện" nữa, có phải là gần đây con bé nhận một bộ phim mới, xem kịch bản rồi nhập vai quá sâu, dẫn đến có chút không phân biệt được giữa hiện thực và kịch bản không?"

Những chuyện xảy ra trên người An Linh hai ngày nay quá kỳ lạ, chỉ dựa vào mấy người họ thảo luận căn bản không thể đi đến kết luận gì.

Phía cầu thang truyền đến một chút động tĩnh, đoán chừng An Linh sắp xuống lầu, họ vội vàng giả vờ như đang trò chuyện việc nhà để tránh bị cô phát hiện ra manh mối.

Chỉ thấy An Linh đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm màu đen, mặc một bộ áo phao màu đen che kín từ đầu đến chân, cằm còn treo một chiếc khẩu trang màu đen, cả người trông lén lút vô cùng.

"Tiểu Linh, con thế này là." Bùi Ngọc Ngưng ngập ngừng hỏi: "định đi đâu vậy?"

An Linh không trả lời câu hỏi này, chỉ vội vã đi ra ngoài. "Cha mẹ, con đi trước đây."

Thấy An Linh đã chạy ra khỏi cửa, cha mẹ An cũng bắt đầu đi ra ngoài.

"Tiểu Úc à, thật sự xin lỗi cháu, hôm nay e là không thể giữ cháu ở lại ăn cơm được rồi."

"Hai bác định đi theo An Linh sao?" Nghiêm Úc hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta có chút không yên tâm, định đi theo xem sao."

Nghiêm Úc rất tự nhiên mà đứng dậy, đi ra sau chiếc xe lăn rồi bắt đầu đẩy nó đi theo sau lưng cha mẹ An.
"Cháu cũng đi cùng."

Cha mẹ An: "..."

Đây là hoàn toàn không thèm giả vờ nữa rồi!

"Xe của An gia, Tiểu Linh đều nhận ra. Hai bác đi theo rất dễ bị cô ấy phát hiện. Vẫn là ngồi xe của cháu thì sẽ tốt hơn." Nghiêm Úc đưa ra một lý do rất có sức thuyết phục.

Cha mẹ An cũng không từ chối nữa.

Tài xế của Nghiêm Úc thấy anh tự mình đẩy xe lăn ra cũng không kinh ngạc, chỉ chủ động đi tới thu dọn xe lăn đặt vào cốp xe, sau đó dựa theo chỉ thị của Nghiêm Úc mà lái xe đi theo An Linh suốt một quãng đường.

An Linh lại chưa từng học qua kỹ năng chống theo dõi, cũng không nghĩ tới họ sẽ bám theo. Cô lái xe đến một thị trấn khởi nghiệp ở vùng ngoại ô phía tây thành phố.
 
Back
Top Bottom