Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 380: Thiếu chút nữa là bị tức đến tăng xông rồi


Bây giờ còn có thể làm fan của An Duệ, chắc chắn không thể là sinh vật mà người thường có thể hiểu được.

Họ tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ làm người khác khó chịu, luôn nhảy ra đi ngược lại khi mọi người đang thảo luận về sự kiện Đêm Hội Tinh Quang. Bạn nói lý lẽ với họ thì họ nói bạn ngụy biện, bạn ôn hòa với họ thì họ chửi bới bạn, giống như chỉ nhắm vào việc làm cho người ta tức đến uất hạch vậy.

Sau này mọi người cũng hiểu ra, nói lý lẽ với loại người này rõ ràng vô dụng! Bởi vì họ vốn không có não!

Đối phó với loại người này chỉ có một biện pháp, đó chính là chửi lại!

Không phải để chửi cho họ tỉnh ra, mà chỉ đơn thuần là để xả giận cho mình!

Ai mà chẳng phải tự bỏ tiền mua điện thoại, trả tiền mạng để lên mạng. Dựa vào đâu lên mạng còn phải chịu sự bực tức từ những kẻ ngốc?

[Fan của kẻ g.i.ế.c người đúng là đã cho tôi mở mang tầm mắt về sự đa dạng của sinh vật. Đau lòng cho anh trai như vậy sao không vào tù ở cùng hắn đi?]

[Đúng là ăn no rửng mỡ. Mắt không cần thì hiến cho người có nhu cầu đi, để trên đầu mấy người cũng là lãng phí. Còn có não nữa, cũng hiến đi, à xin lỗi, tôi quên mất mấy người vốn không có não.]

[Kẻ bắt nạt là hắn, kẻ g.i.ế.c người là hắn, các người lại quay sang trách An gia đối xử với hắn quá tàn nhẫn? Còn cái gì mà cùng đường, cười c.h.ế.t người ta. Người biết chuyện thì rõ ràng An Duệ là tội phạm g.i.ế.c người, người không biết còn tưởng hắn là hảo hán Lương Sơn, có ai kề d.a.o vào cổ bắt hắn g.i.ế.c người sao?]

[Trên thông báo viết rành rành, hắn không những đẩy tủ từ trên lầu xuống định g.i.ế.c An Linh và An Lạc, mà trong quá trình chạy trốn còn cầm d.a.o định g.i.ế.c An Lạc. Hắn thậm chí còn mua sẵn cả vé máy bay ra nước ngoài. Các người gọi cái này là An gia không cho hắn đường sống à? Là hắn không cho người An gia đường sống thì có!]

May mắn là trên thế giới này người bình thường vẫn chiếm đa số. Lũ châu chấu mùa thu này nhảy nhót được vài cái liền bị phần lớn người chửi cho đến mức phải khóa quyền bình luận, thậm chí là xóa tài khoản để trốn.

Còn một số ít không chịu dừng lại cũng là cố ý gây chuyện để câu view, câu tương tác. Mọi người gặp phải loại này cũng chỉ chửi xong rồi chặn, báo cáo một lèo. Cãi cọ với loại người này chỉ lãng phí thời gian, cho nên chửi xong rồi chặn là lựa chọn tốt nhất. Chủ yếu là mình chửi cho sướng mồm là được, đừng cho hắn có cơ hội làm bẩn mắt mình lần thứ hai!

Ngày hôm sau khi thông báo của cảnh sát được đưa ra, An Linh vừa được Nghiêm Úc đẩy đi dạo trong vườn hoa về phòng, liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ của An Thụ Hải truyền đến:

"Bảo cái thằng họ Thẩm đó cút ngay cho tôi! Nếu ai dám cho ông ta vào thì cũng cuốn gói cút khỏi An gia hết đi!"

"Vâng thưa ông chủ." Giọng của quản gia Lâm cũng vang lên ngay sau đó: "Ngài yên tâm, bên đội bảo an không cho người vào. Chỉ là ông ta nói đã hẹn trước với ngài gặp mặt ở nhà. Người của đội bảo an không chắc đây là thật hay giả, sợ làm lỡ việc của ngài nên mới để tôi đến hỏi một chút. Tôi sẽ thông báo xuống ngay bây giờ."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 381


An Thụ Hải dường như vẫn chưa hết tức: "Nếu ông ta không chịu đi, thì thả Vượng Tài ra cắn ông ta!"

"Vâng ạ."

Quản gia Lâm đang định đi, lại bị An Thụ Hải gọi lại.

"Thôi, vẫn là đừng để Vượng Tài cắn phải đồ bẩn. Nếu ông ta còn ăn vạ không đi thì lấy hai cây gậy ra đánh ông ta đi."

Lúc này Nghiêm Úc vừa khéo đẩy An Linh vào phòng khách. Cha An nhìn thấy An Linh, vẻ mặt giận dữ lập tức biến mất, một giây sau đã chuyển sang gương mặt tươi cười.

"Tiểu Linh đi dạo về rồi à?"

"Vâng." An Linh gật đầu hỏi: "Cha, sao vậy ạ? Chuyện gì làm cha tức giận thế?"

"Không có gì không có gì, cha đâu có tức giận." Cha An xua tay rồi ra hiệu cho quản gia Lâm mau đi xử lý.

An Linh thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi này của cha mình, vẫn tò mò tra một chút.

[Hay thật, mặt của Thẩm Hồng Huy đúng là dày thật. Lại còn dám liên hệ với cha để nhờ cha khuyên mình và An Lạc viết giấy bãi nại?]

[Ông ta biết An Duệ đã là đứa con trai duy nhất của đời này, tự nhiên sẽ tìm mọi cách để tranh thủ cho An Duệ được xử nhẹ. Nhưng chuyện này ảnh hưởng vốn đã rất tồi tệ, bao nhiêu con mắt của công chúng đang nhìn vào, ông ta một chút cũng không tìm được kẽ hở nào để thao túng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách để mình và An Lạc, hai người bị hại, viết giấy bãi nại. Nhưng biết cách là một chuyện, thật sự có thể mặt dày nói ra lại là một chuyện khác.]

[Hôm qua, cha nhận được tin nhắn cũng đã chửi cho Thẩm Hồng Huy một trận. Không ngờ hôm nay ông ta lại còn dám tìm đến tận nhà! Thật sự coi cả nhà chúng ta là kẻ đổ vỏ à? Quả nhiên là vì đứa con trai duy nhất mà ngay cả làm người cũng không muốn nữa.]

An Thụ Hải: "..."

Vốn không muốn để An Linh biết chuyện phiền lòng này, nhưng quả nhiên không có gì có thể giấu được cô...

An Thụ Hải vốn nghĩ, chuyện đổi con là do Vân Hiểu Nguyệt làm, Thẩm Hồng Huy bản thân không biết chuyện, ông cứ coi như chưa từng có người bạn Thẩm Hồng Huy này là được. Nhưng hành vi hiện tại của Thẩm Hồng Huy thật sự đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ông, quả thực là đang nhảy múa liên tục trên lằn ranh đỏ của ông.

Hôm nay ông phải tuyên bố, sau này ai giao hảo với Thẩm gia cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với An gia.

Thậm chí Nghiêm gia cũng đã cùng An gia đưa ra thông điệp tương tự.

Thẩm Hồng Huy không phải muốn giữ lại người thừa kế Thẩm gia sao? Vậy thì cứ xem đến lúc An Duệ ra tù, Thẩm gia còn cần người thừa kế nữa không!

Nếu đã tra qua Thẩm Hồng Huy, An Linh thuận tiện cũng tra luôn Vân Hiểu Nguyệt. Dù sao thì người cưng An Duệ nhất bây giờ hẳn vẫn là bà mẹ ruột này.

Nhưng bà ta còn đang ở trong trại tạm giam, không nhất định biết những chuyện này. Nếu bà ta không biết đứa con trai cưng của mình cũng sắp phải đi đạp máy may (ngồi tù), An Linh còn cảm thấy có chút đáng tiếc.

[Mẹ lại nhờ người truyền tin cho Vân Hiểu Nguyệt!]

[Vân Hiểu Nguyệt nghe được tin tức lại bị k*ch th*ch đến mức trực tiếp ngất xỉu. Tỉnh lại sau đó càng quậy phá trong trại tạm giam, còn nói bà ta muốn báo án, muốn kiện An gia tự biên tự diễn, hãm hại An Duệ.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 382


[Mặc dù chuyện Vân Hiểu Nguyệt đổi con đã bị phát hiện và sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng trong lòng bà ta chưa bao giờ thật lòng hối cải, chỉ cảm thấy mình xui xẻo bị phát hiện. Ngược lại, khi biết An Duệ cố ý g.i.ế.c người bị bắt, bà ta mới bắt đầu hối hận, bắt đầu tưởng tượng nếu lúc trước mình không đổi con, có phải An Duệ cũng sẽ không đến mức sau khi biết sự thật vì không muốn chấp nhận hiện thực mà làm ra chuyện cực đoan như vậy không.]

Quả nhiên d.a.o chỉ có đ.â.m vào người mình mới biết đau. Nếu không, Vân Hiểu Nguyệt e là sẽ không bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.

Mặc dù bà ta có hối hận hay không đối với An gia cũng không có ý nghĩa gì thực chất. Nhưng có thể làm cho bà ta trong quãng đời còn lại phải sống trong sự hối hận và đau khổ, cũng sảng khoái hơn nhiều so với việc để bà ta không có chút gánh nặng tâm lý nào, vẫn mơ mộng rằng sau khi ra tù có thể sống hạnh phúc bên con trai ruột của mình.

Nghe xong những điều này, trong lòng An Thụ Hải cũng dễ chịu hơn một chút.

Mặc dù vợ và con ông không hề trách ông, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy vì đã kết giao không cẩn thận, không nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt mà làm hại người nhà.

Đặc biệt là ông vừa mới bị chị cả của mình gọi điện thoại chửi cho một tiếng đồng hồ, cảm giác áy náy trong lòng càng lên đến đỉnh điểm. Thẩm Hồng Huy lại còn muốn đến gây sự với mình vào lúc này, cha An cảm thấy mình thiếu chút nữa là bị tức đến tăng xông rồi.

Nghĩ đến đây, An Thụ Hải đột nhiên nhớ ra còn có một chuyện chưa nói với An Linh.

"Tiểu Linh, con có biết ngày mai cô cả và chị họ của con sẽ về không? Chân con bị thương thì không cần ra sân bay đón đâu, ở nhà chờ chúng ta cùng về ăn tối là được rồi."

Cô cả của An Linh đương nhiên chính là chị gái của An Thụ Hải. An Thụ Hải có một người chị ruột hơn ông năm tuổi tên là An Hầu Lan. Vì chủ yếu phụ trách sản nghiệp của An gia ở nước ngoài, phần lớn thời gian trong năm bà đều ở nước ngoài.

Con gái của bà là An Dịch cũng đang học tiến sĩ ở nước ngoài. Kỳ nghỉ của trường học nước ngoài khác với trong nước, An Dịch đã nhiều năm không về nhà ăn Tết. Năm nay hiếm hoi xin được kỳ nghỉ hơn một tháng, cuối cùng cũng có thể về ăn Tết.

An Hầu Lan và An Thụ Hải từ nhỏ đến lớn quan hệ đều rất tốt, cũng không có màn kịch chị em nhà giàu tranh giành gia sản đến mức sống c.h.ế.t mặc bay.

An Hầu Lan ở nước ngoài cũng không phải vì bị "lưu đày". Lý do bà và An Thụ Hải một người phụ trách sản nghiệp nước ngoài, một người phụ trách sản nghiệp trong nước, phải nói từ thời trẻ của An Hầu Lan.

An Linh cảm thấy cuộc đời trước 30 tuổi của người cô cả này có thể dùng cụm từ "phóng khoáng, yêu tự do" để miêu tả.

An gia không có quy định quyền thừa kế truyền nam không truyền nữ. Gia nghiệp cuối cùng sẽ truyền đến tay ai thì xem con cái nhà nào có năng lực hơn. Nếu đều có năng lực thì cùng nhau kế thừa, dù sao sản nghiệp trong nhà nhiều, cũng sẽ không thiếu phần ai.

Mặc dù An Thụ Hải cũng rất ưu tú, nhưng An Hầu Lan càng là ưu tú của ưu tú, làm gì cũng đều rất xuất sắc. Thời đi học bà toàn nhảy lớp, ông nội An đối với đứa con gái này không cần phải nói là coi trọng đến mức nào, đã định bồi dưỡng bà làm người thừa kế.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 383: Cô cả An gia


Kết quả là ông nội An đầy mong đợi đưa An Hầu Lan ra nước ngoài học quản lý, bà lại đột nhiên nổi hứng thú với thời trang và thiết kế, tự mình lén bỏ học, bắt đầu học lại từ đầu ở nước ngoài và thành công xin vào chuyên ngành thiết kế thời trang của một trường danh tiếng. Hơn nữa, bà thật sự rất có thiên phú về phương diện này, tác phẩm làm ra khi còn ở trường đã nhận được sự tán thành của rất nhiều chuyên gia.

Để không bị gia đình biết, bà lại lừa gia đình rằng mình muốn tiếp tục học thạc sĩ để nâng cao trình độ, thực chất là đi làm nhà thiết kế thời trang.

Đến khi ông bà nội An biết chuyện này, An Hầu Lan đã trở thành nhà thiết kế của một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, về nước tham gia tuần lễ thời trang. Lúc đó bà mới 23 tuổi.

Ông nội An đương nhiên bị tức giận không nhẹ, bắt bà lập tức từ chức.

An Hầu Lan hoàn toàn không nghe, tuần lễ thời trang kết thúc liền quay về nước ngoài tiếp tục làm nhà thiết kế của mình, danh tiếng cá nhân cũng ngày càng cao.

Ông nội An không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, thương lượng với con gái rằng có thể lùi một bước hay không. Ông nói nếu bà thích thời trang, thì sẽ giao cho bà phụ trách các sản nghiệp liên quan đến thời trang của An gia.

Lần này An Hầu Lan đồng ý. Bà từ chức nhà thiết kế, tiếp quản sản nghiệp thời trang của gia đình. Cũng vừa khéo bắt kịp thời cơ khi những năm đó mức sống của mọi người tăng vọt, nhu cầu về thời trang từ từ tăng lên, làm cho lợi nhuận của sản nghiệp thời trang An gia tăng gấp mấy lần.

Kết quả là An Hầu Lan lại cặp kè với một gã trai tóc vàng hoe!

Gã trai tóc vàng hoe này cũng chính là dượng hiện tại của An Linh, Trình Diệu Tổ. Trình Diệu Tổ còn nhỏ hơn An Hầu Lan đến 5 tuổi. Lần đầu tiên An Hầu Lan nhìn thấy hắn đã để mắt đến hắn, chẳng qua là "để mắt" theo một nghĩa khác.

Đó là lần An Hầu Lan 23 tuổi về nước tham gia tuần lễ thời trang, khi đang dùng bữa tại một nhà hàng ở Hải Thành, bà đã nhìn thấy Trình Diệu Tổ đang làm phục vụ.

Lúc đó Trình Diệu Tổ chỉ mới 18 tuổi, tuy cao ráo đẹp trai nhưng vì vừa mới đến thành phố lớn, trên mặt còn mang vẻ bất an và ngây ngô rõ rệt. Khi nhìn thấy hắn, An Hầu Lan đột nhiên có được linh cảm thiết kế, hơn nữa bà lập tức nhận ra Trình Diệu Tổ có tiềm năng làm người mẫu nam, liền hỏi Trình Diệu Tổ có ý định gia nhập ngành người mẫu không.

Sau khi Trình Diệu Tổ đồng ý, bà đã đưa hắn ra nước ngoài, cung cấp tài nguyên cho hắn làm người mẫu cho các tác phẩm của mình. Sau này Trình Diệu Tổ thật sự đã trở thành một người mẫu quốc tế. Hai người trong quá trình chung sống dần nảy sinh tình cảm, trở thành một cặp tình nhân, còn trở thành một giai thoại trong giới thời trang.

Nhưng giai thoại của giới thời trang không phải là giai thoại trong mắt người An gia. Ông bà nội An sau khi biết chuyện đã tức đến mức ăn không ngon, vì trong mắt họ, Trình Diệu Tổ chỉ là một gã tóc vàng tốt nghiệp cấp hai đã ra ngoài làm công, hoàn toàn không xứng với con gái mình.

Ông nội An cứng rắn yêu cầu An Hầu Lan phải chia tay, nếu không An gia coi như không có người con gái này, sau này sản nghiệp An gia cũng không liên quan gì đến bà một đồng nào.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 384


Kết quả An Hầu Lan nói bà hoàn toàn không thèm. Bà trả lại hết các sản nghiệp mà An gia trước đây giao cho mình quản lý, tự mình sáng lập một thương hiệu thời trang ở nước ngoài và cũng làm ăn phát đạt, còn đồng ý lời cầu hôn của Trình Diệu Tổ, rồi ở tuổi 30 có được cô con gái An Dịch.

Lần này ông nội An hoàn toàn hết cách. Mặc dù trước đây ông đã nói những lời cay nghiệt, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là lời nói trong lúc tức giận, không thể nào thật sự không cần người con gái này.

Hơn nữa Trình Diệu Tổ dường như cũng không tệ như ông nghĩ. Anh ta không những đồng ý cho con gái theo họ An, mà còn tự mình sáng lập công ty người mẫu và làm ăn cũng không tồi. Điều này làm cho An Thụ Hải cũng thay đổi cách nhìn về người anh rể này.

Hơn nữa, sau khi có con gái, An Hầu Lan dường như cũng thay đổi tính nết, phong thái làm việc cũng sửa đổi rất nhiều, quan hệ với gia đình cũng dần hòa hoãn.

Bà chủ động đề nghị có thể tiếp quản sản nghiệp ở nước ngoài của An gia. Sau khi ông nội An đồng ý, bà cũng không phụ lòng mong đợi, bản đồ thương mại ở nước ngoài của An thị trong tay bà lại một lần nữa mở rộng.

An Thụ Hải tự nhiên cũng không hề nhàn rỗi, không những ổn định các sản nghiệp vốn có của An gia, mà còn có con mắt tinh đời, không ngừng đầu tư vào các ngành công nghiệp mới nổi.

Cứ như vậy, hai chị em một người lo "ngoại", một người lo "nội", không những không để An gia, một gia tộc lâu đời, phải sống bằng của cải tích lũy, mà ngược lại còn không ngừng tiến bộ. Có được những người thừa kế không cần lo lắng như vậy, ông nội An khi còn sống không biết đã bị bao nhiêu gia chủ nhà giàu khác ghen tị đến đỏ mắt.

...

Ngày hôm sau, Nghiêm Úc mặc dù buổi sáng vẫn như thường lệ đến An gia điểm danh, nhưng đến chiều thì đã tự giác tìm cớ rời đi. Dù sao thì bữa tối hôm nay là bữa tiệc gia đình đầu tiên của cô cả An gia lần này trở về, với thân phận hiện tại của anh mà ở lại thì còn không thích hợp lắm.

Trong bữa tối, An Linh phát hiện không khí gia đình cô cả hình như không được tốt lắm, đặc biệt là An Dịch dường như có chút lạnh nhạt với dượng.

Điều này có chút kỳ quái.

Mặc dù gia đình cô cả ở nước ngoài nhiều hơn, nhưng mỗi khi trường của An Dịch nghỉ, họ đều sẽ cố gắng về An gia.

Trong ấn tượng của An Linh, cô cả và dượng vẫn luôn rất yêu thương nhau, quan hệ của chị họ với họ cũng rất tốt, chưa từng thấy quan hệ giữa họ lại căng thẳng như vậy.

[Sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ là vì bây giờ do công việc của dượng gần như ở trong nước, cho nên cô, chị họ và dượng ấy xa mặt cách lòng nên trở nên xa lạ?]

[Không nên đâu, dượng không phải mấy năm trước đã về nước mở công ty rồi sao? Trước đây họ cũng đâu có như vậy.]

Nghe được tiếng lòng của An Linh, người An gia thầm kêu không ổn, lập tức cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía gia đình An Hầu Lan. Quả nhiên phát hiện An Hầu Lan và An Dịch đang trợn mắt há mồm nhìn An Linh, chỉ có Trình Diệu Tổ là vẫn sắc mặt như thường mà ăn cơm.

Người An gia bây giờ đã quen với tình huống này.

Ngồi bên cạnh An Hầu Lan, An Thụ Hải lập tức giơ điện thoại lên, gõ sẵn chữ để cho chị cả mình xem. Ngồi đối diện An Dịch, An Quân cũng lập tức làm mặt quỷ với chị họ mình, ra hiệu cho chị xem tin nhắn WeChat mới nhận được.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 385: Đúng là cao chiêu đẩy họa sang người khác!


An Hầu Lan và An Dịch tuy đã hiểu ý, nhưng vẫn rất khó tin trên đời lại có thể có chuyện như vậy.

Hai người họ hồ nghi đánh giá An Thụ Hải và những người khác, nghi ngờ đây là cả nhà họ cố ý thông đồng để trêu chọc hai mẹ con bà.

Họ vừa rồi đang ăn cơm, cũng không cố ý chú ý đến An Linh, nên cũng không chắc chắn An Linh rốt cuộc có mở miệng hay không.

Nhưng An Linh dường như biết được sự nghi ngờ của họ, lại bắt đầu "nói chuyện".

[Hầy, mình còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là vì bị giục cưới à.]

[Nhưng mà dượng cũng thật là, chị họ mới 25 tuổi, lại còn đang đi học, có gì mà phải giục chứ.]

[Chị họ rõ ràng đã lâu không gặp cha mình, kết quả dượng lại muốn giới thiệu đối tượng cho chị ấy, chị ấy không tức giận mới lạ.]

An Hầu Lan và An Dịch nhìn về phía An Linh, mắt càng mở to hơn. Mắt trái gần như viết chữ "Sốc", mắt phải viết chữ "Kinh", trên mặt còn tràn ngập vẻ "Không thể tin nổi".

Tiếp theo hai mẹ con lại nhìn nhau một cái, xác nhận rằng họ thật sự không bị ảo giác: An Linh vừa rồi thật sự không hề mở miệng!

Hơn nữa, giống như An Thụ Hải và những người khác đã nói, An Linh dường như thật sự có thể biết được một số chuyện mà cô vốn không nên biết.

Khi An Dịch còn ở nước ngoài, Trình Diệu Tổ đã nhắn tin cho cô rất nhiều lần, đề cập đến việc muốn giới thiệu đối tượng cho cô.

An Dịch ban đầu còn tưởng cha mình chỉ nói bừa, nhưng Trình Diệu Tổ lại còn muốn gửi WeChat của người đàn ông đó cho cô. Cô lập tức từ chối, Trình Diệu Tổ sau đó cũng không kiên trì nữa, An Dịch liền cho rằng ông đã không còn ý định đó.

Không ngờ hôm nay mình vừa mới về nước, còn đang trên xe từ sân bay về An gia, Trình Diệu Tổ lại đề cập đến chuyện này, còn muốn sắp xếp cho hai người gặp mặt.

An Dịch ngay tại chỗ đã không vui, nói thẳng là không gặp.

An Hầu Lan cũng mở miệng nói con gái tuổi còn nhỏ không cần phải vội như vậy, nhưng Trình Diệu Tổ vẫn không buông tha, kiên quyết bắt họ phải gặp mặt, còn nói cô gặp một lần chắc chắn sẽ thích.

Hai cha con lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng thấy thừa, lúc này mới làm cho không khí trở nên căng thẳng như vậy.

Hơn nữa, mặc dù An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng cũng đến đón, nhưng An Hầu Lan và An Dịch là ngồi xe của Trình Diệu Tổ đến. Theo lý mà nói, An Linh tuyệt đối không thể biết được những nội dung này.

Như vậy, sau khi loại bỏ tất cả những khả năng không thể, chỉ còn lại một khả năng duy nhất: Những gì An Thụ Hải và những người khác nói đều là sự thật!

Sau khi xác nhận điểm này, hai mẹ con lại nhìn về phía Trình Diệu Tổ, cũng phát hiện Trình Diệu Tổ hình như là người duy nhất ở đây không nghe được tiếng lòng của An Linh.

Như thể để chứng thực cho suy đoán này, Trình Diệu Tổ lại bắt đầu đề cập đến việc giới thiệu đối tượng cho An Dịch.

Chẳng qua lần này ông ta đường vòng hơn, biết An Dịch chắc chắn sẽ không đồng ý với cách nói của mình, liền cố gắng thuyết phục những người khác trong An gia để ủng hộ ông.

"Tiểu Sùng à." Trình Diệu Tổ nói đông nói tây một chút: "Qua năm là 27 tuổi rồi nhỉ?"

An Sùng: "..."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 386


An Sùng: Sao người xui xẻo đầu tiên lại là mình?

"Vâng ạ, dượng."

"Có bạn gái chưa?" Trình Diệu Tổ tiếp tục hỏi.

Dù đã biết mục đích của Trình Diệu Tổ, nhưng người lớn hỏi chuyện lại không thể không trả lời, An Sùng vẫn trả lời đúng sự thật: "Vẫn chưa ạ."

"Vẫn chưa à?" Trình Diệu Tổ lại hỏi: "Là chưa gặp được người hợp ý sao? Có muốn dượng giúp cháu để ý xem có cô gái nào phù hợp không, để giới thiệu cho cháu."

An Sùng thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ có thể đơn giản trả lời một câu: "Không vội ạ."

"Sao lại không vội được? Cháu xem, cháu sắp 27 rồi, dù bây giờ có bắt đầu xem mắt tìm đối tượng, rồi hẹn hò một hai năm, đến lúc kết hôn cũng đã 30 rồi, vẫn phải tranh thủ một chút chứ."

"Chuyện này vẫn nên từ từ thì tốt hơn." An Sùng bình tĩnh mở miệng: "An Quân trước đây tìm được bạn gái, dượng thấy em ấy đủ tranh thủ chưa ạ?"

Đúng là cao chiêu đẩy họa sang người khác!

An Quân khóc không ra nước mắt: Anh trai thân yêu của em, có phải em đã đắc tội gì với anh không, anh nói cho em biết, em sửa là được mà?

Trình Diệu Tổ nghe xong cũng có chút xấu hổ. Chuyện bạn gái của An Quân ông ta đương nhiên cũng đã nghe nói, chỉ có thể ngượng ngùng trả lời:

"Đó cũng chỉ là trường hợp hy hữu thôi mà, không phải ai cũng sẽ gặp phải."

Ông ta cảm thấy có lẽ người trẻ tuổi thật sự không thể hiểu được tấm lòng của một người lớn như mình, lại quay sang nói với An Thụ Hải:

"Em nói có đúng không Thụ Hải? An Sùng là người kế nghiệp của em đó, chẳng phải nên nhanh chóng thành gia lập thất để em và Ngọc Ngưng sớm được bế cháu sao."

Nói xong, ông ta cũng không cho An Thụ Hải thời gian trả lời, lập tức ra vẻ một người cha già lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của con gái.

"Em nói xem chúng ta làm cha mẹ, điều quan tâm nhất chẳng phải là hạnh phúc cả đời của con cái sao."

"Nhưng anh đây làm cha, vất vả lắm mới gặp được một chàng trai trông mọi mặt đều không tồi, định giới thiệu cho Tiểu Dịch làm quen, nó lại cứ như anh muốn hại nó vậy, còn cãi nhau với anh."

[Đúng là một màn dạo đầu dài dòng!]

[Chẳng phải là muốn chúng tôi cùng đứng về phía ông để khuyên chị họ sao, làm gì mà phải vòng vo tam quốc thế.]

Người An gia: Đúng thật.

"Aiz." Trình Diệu Tổ trông rất tổn thương mà lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là con gái lớn không thể giữ trong nhà được. Thụ Hải, Ngọc Ngưng à, hai người là cậu mợ cũng giúp anh khuyên bảo con bé đi. Thật sự là một chàng trai rất tốt, nếu không anh cũng sẽ không nghĩ đến việc để nó làm con rể của mình, phải không?"

"Hai người biết đâu cũng biết đấy." Trình Diệu Tổ lấy điện thoại ra mở một tấm ảnh định cho mọi người xem: "Người vừa đẹp trai vừa cao ráo, tuy là người mẫu của công ty anh nhưng lại là con nhà giàu họ Trình, cũng môn đăng hộ đối với Tiểu Dịch, phải không?"

Trình Diệu Tổ giơ điện thoại lên nửa ngày, trên bàn không một ai có ý định nhận lấy điện thoại để xem một cái, ông ta chỉ có thể lại xấu hổ thu tay về.

"Con Trình gia?" An Thụ Hải suy nghĩ một chút rồi nghi hoặc hỏi: "Có phải là Trình gia sắp liên hôn với Khương gia không?"

[Là người sắp đính hôn với chị họ của Nghiêm Úc á? Vậy hắn không phải đã có đối tượng rồi sao? Có gì mà giới thiệu?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 387: Bà mẹ kiểu gì đây?


[Hơn nữa con của Trình gia với chị họ thì có gì mà môn đăng hộ đối. Chị họ của Nghiêm Úc gả cho hắn đã được coi là hạ giá rồi.]

Khương gia chính là nhà mẹ đẻ của mẹ Nghiêm Úc. Còn Trình gia tuy cũng được coi là một gia đình giàu có, nhưng lại hoàn toàn chưa từng chen chân vào vòng tròn hào môn trung tâm của Hải Thành. Nếu không phải vì sắp liên hôn với Khương gia, người An gia cũng không biết Trình Diệu Tổ đang nói đến Trình gia nào.

Hơn nữa họ cũng không phải là liên hôn, hai người vốn là quan hệ chị em khóa trên khóa dưới sau đó tự do yêu đương. Nếu chỉ đơn thuần tìm đối tượng liên hôn, Khương gia cũng sẽ không lựa chọn Trình gia.

"Có nghe nói." Bùi Ngọc Ngưng cũng nghĩ ra: "Tiểu Úc không phải nói chị họ của thằng bé tháng sau sẽ đính hôn với con trai Trình gia sao? Còn nói qua hai ngày nữa thằng bé đến sẽ thay mặt chị họ mang thiệp mời đính hôn đến. Xem ra anh rể lại lo bò trắng răng rồi."

"Không không." Trình Diệu Tổ vội vàng phủ nhận: "Người sắp đính hôn là con trai của ông hai Trình gia, Trình Giản. Người anh nói là con trai của ông cả Trình gia, Trình Trạch."

"Nhưng Nghiêm Úc không phải nói, Trình gia là do ông hai nắm quyền sao?" An Sùng cau mày nói.

Nghiêm Úc đã từng đề cập với họ, ông cả Trình gia đã qua đời nhiều năm trước, hiện tại Trình gia là do ông hai kế thừa.

Cho nên Trình Trạch nhiều lắm cũng chỉ được coi là một công tử không có quyền thừa kế, đừng nói gì đến việc môn đăng hộ đối với An Dịch.

"Ờ, là vậy." Giọng điệu của Trình Diệu Tổ bắt đầu có chút thiếu tự tin: "Nhưng với địa vị của An gia chúng ta, cũng đâu có thiếu ba đồng hai cắc của Trình gia. Tìm đối tượng mà, người tốt mới là quan trọng nhất."

Lời nói thì đúng là như vậy, nhưng trước đó không phải chính ông ta đã đề cập đến chuyện môn đăng hộ đối sao?

"Thôi được rồi." An Hầu Lan sắc mặt không vui: "Đừng nói là bây giờ Tiểu Dịch còn đang đi học, hoàn toàn không cần phải vội. Dù nó có cả đời không muốn kết hôn thì có sao đâu, chẳng lẽ em còn nuôi không nổi nó à?"

"Hầu Lan em nói vậy là có chút cực đoan rồi, con gái đến tuổi..."

Trình Diệu Tổ rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng An Linh nhìn thấy cô cả của mình mặt lạnh liếc dượng một cái, dượng liền im bặt, nuốt những lời định nói vào trong.

Mặc dù truyền thuyết về thời trẻ của cô cả vẫn luôn lưu truyền trong An gia, nhưng An Linh thực ra chưa bao giờ thấy bà tỏ thái độ với người nhà. Có thể thấy chuyện này thật sự đã làm bà rất không vui.

May mà sau đó dượng không nhắc lại nữa, người An gia cũng không quá để ý. Dù sao chỉ cần là chuyện An Dịch không thích, không ai có tư cách ép cô làm.

Hơn nữa Trình Diệu Tổ hẳn là thuộc tuýp người có tư tưởng hơi truyền thống, lúc trẻ thì không cảm thấy, bây giờ tuổi tác lớn dần càng ngày càng rõ ràng.

Trước đây khi An Dịch muốn học tiến sĩ, cũng là ông ta nói con gái không cần thiết phải học cao như vậy, nếu không đợi tốt nghiệp ra trường đã thành gái lỡ thì. Chuyện này làm An Dịch tức giận đến mức nửa năm không thèm để ý đến ông, ông ta mới phải đi xin lỗi.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 388


Cho nên bây giờ người An gia đều có chút quen với chuyện này, chỉ cố ý chuyển chủ đề sang chuyện khác, lúc này mới không làm cho không khí của bữa tiệc gia đình hiếm có này tiếp tục căng thẳng.

Theo thông lệ, sau khi ăn xong và trò chuyện một lát, An Hầu Lan và An Dịch sẽ cùng Trình Diệu Tổ về nhà.

Nhưng hôm nay An Dịch rõ ràng không muốn đi cùng cha mình, nói thẳng lần này về sẽ ở lại An gia để làm bạn với An Linh. Ngay cả An Hầu Lan cũng nói muốn ở lại, cuối cùng chỉ có một mình Trình Diệu Tổ đi về.

Trên thực tế, hai mẹ con lựa chọn ở lại hoàn toàn là vì An Linh.

Đọc tâm tư đó!

Chuyện mới lạ như vậy mà họ cũng gặp được, sao họ nỡ lòng nào đi chứ.

Họ bây giờ cũng đã hiểu tại sao trong khoảng thời gian này An Linh luôn có thể xuất hiện trong các hot search hóng chuyện, còn được quần chúng hóng chuyện tôn vinh là vua hóng hớt. Hóa ra những tin đồn đó có thể bị phanh phui, rất có thể có liên quan đến chính An Linh!

Có phải chỉ cần đi theo An Linh là có thể hóng được tin mới không?

Sở thích hóng hớt là bản tính của con người. Trước đây họ đã bỏ lỡ cả trăm triệu lần rồi, bây giờ vất vả lắm mới về một lần, nhất định phải bám sát bước chân của An Linh, ít nhất cũng phải được hóng chuyện trực tiếp một lần chứ?

Thế là, ngay cả đi mua sắm họ cũng nhất quyết phải kéo theo An Linh, mỹ danh là để cô, người đã buồn chán trong nhà mấy ngày, ra ngoài hít thở không khí trong lành.

An Linh: "..."

[Bắt một người què đi mua sắm, lương tâm của mọi người không đau sao?]

Thực ra với điều kiện của An gia, nếu thật sự muốn mua gì, chỉ cần gửi một tin nhắn là các thương hiệu đã hận không thể mang hết các sản phẩm mới nhất của mùa đến tận cửa để cho người ta lựa chọn.

Nhưng đi mua sắm đôi khi cái thú vị chính là cảm giác, là niềm vui có được từ việc người nhà, bạn bè cùng nhau đi đi dừng dừng, trò chuyện rồi làm quân sư cho nhau.

Cho nên An Linh cũng không muốn làm họ mất hứng. Cuối cùng, An Linh, Bùi Ngọc Ngưng, mẹ con An Hầu Lan, cộng thêm Nghiêm Úc tự ứng cử đẩy xe lăn, hợp thành một đội mua sắm năm người.

Trên thực tế, gần như chỉ có Bùi Ngọc Ngưng và An Hầu Lan là đi mua sắm, ba người còn lại chủ yếu đóng vai trò bầu bạn, làm nền hoặc người mẫu thử đồ, phục vụ cho hai vị phu nhân vui vẻ là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ đến khi hai chị em dâu mua sắm thỏa thích thì cũng đã đến giờ cơm. Mấy người liền đi thang máy lên nhà hàng có view đẹp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.

Năm người ngồi một bàn tròn nhỏ sáu người. Vì An Linh ngồi xe lăn, chiếm một vị trí khá lớn, nên ghế bên phải cô không có ai ngồi, bèn để trống làm chỗ đặt món ăn.

Kết quả cô mới ăn được một nửa, chiếc ghế bên phải lại đột nhiên bị người ta kéo ra. Một người phụ nữ mà cô chưa từng thấy đã trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế này.

An Linh xem tuổi tác của bà ta chắc cũng khoảng bốn năm mươi, liền nghĩ là bạn của mẹ hoặc cô cả mình. Vì thế cô ngẩng đầu nhìn hai người, lại phát hiện họ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng không quen biết vị nữ sĩ không mời mà đến này.

Nhưng vị nữ sĩ này cũng không có ý định tự giới thiệu, thậm chí thần sắc có chút ngạo mạn, rõ ràng là đang chờ người khác mở miệng trước.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 389


"Xin hỏi dì tìm ai ạ?" An Linh nghi hoặc hỏi.

"Ồ, cũng không phải cố ý tìm ai." Người này vuốt lại tóc, chậm rãi nói: "Tôi vốn dĩ cũng hẹn với người nhà đến đây ăn cơm, không ngờ vừa vào đã thấy các vị, nên đến chào hỏi một tiếng với thông gia tương lai để làm quen."

Thông gia... tương lai?

Trên bàn lập tức năm người mặt ngơ ngác.

"Dì này, có phải dì đã nhận nhầm người không ạ?" An Linh tiếp tục hỏi.

"Không có đâu, các vị không phải là người An gia sao?" Người này cuối cùng cũng tự báo danh tính: "Tôi là mẹ của Trình Trạch, Tào Linh."

[Trình Trạch?]

[Là cái anh mà dượng định giới thiệu cho chị họ á?]

[Bà Tào Linh này không có vấn đề gì chứ? Ai là thông gia tương lai của bà, chị họ ngay cả mặt mũi anh chàng kia trông ra sao cũng không biết!]

Những người khác cũng rất cạn lời, rất khó tưởng tượng rốt cuộc đã xảy ra sai sót gì, có thể khiến Tào Linh sinh ra một sự hiểu lầm lớn đến vậy.

Thấy người An gia không những không nói tiếp, mà ngược lại còn nhìn bà ta như nhìn một kẻ ngốc, Tào Linh rõ ràng có chút không vui. Bà ta hắng giọng, lại mở miệng:

"Chờ Trình Trạch nhà chúng tôi và An Dịch của các vị kết hôn, hai nhà chúng ta chẳng phải là thông gia sao."

Nói rồi, bà ta dùng một ánh mắt đánh giá nhìn về phía An Dịch.

"Đây là An Dịch nhỉ, quả nhiên trông cũng không tệ. Chỉ là cháu đã 25 tuổi rồi, so với Tiểu Trạch nhà chúng tôi thì lớn hơn ba tuổi. Nhưng cũng không sao, gái hơn ba tuổi giữ được của trong nhà. Cháu lớn tuổi hơn cũng sẽ hiểu chuyện hơn, Tiểu Trạch còn nhỏ, có một số chỗ còn cần cháu bao dung, chăm sóc một chút..."

"Chờ một chút." An Dịch cuối cùng cũng không nhịn được. Ánh mắt như đang đánh giá hàng hóa của Tào Linh làm cô rất không thoải mái: "Thưa bà Tào Linh, tôi nghĩ bà có chút hiểu lầm. Tôi và con trai bà hoàn toàn không quen biết, cũng không có ý định làm quen. Những lời này của bà vẫn nên giữ lại để nói với người khác đi."

"Hơn nữa tôi còn đang đi học, hiện tại cũng hoàn toàn không có ý định kết hôn với ai. Bà đã đến đây ăn cơm với người nhà thì xin mời rời đi, cũng đừng làm phiền tôi và người nhà dùng bữa."

An Dịch đã nói rất rõ ràng. Chỉ cần Tào Linh là một người bình thường, đều nên xấu hổ đến không có chỗ dung thân, rồi xin lỗi người An gia và nhanh chóng rời đi.

Nhưng bà Tào Linh này, không những không xin lỗi, ngược lại còn nhíu mày, tỏ vẻ có chút không hài lòng với An Dịch.

"Đây là thái độ của cháu đối với mẹ chồng tương lai sao? Cái gì gọi là không có ý định làm quen, cháu chỉ cần thấy mặt con trai tôi một lần sẽ không nói như vậy nữa."

[Tôi thật sự được mở rộng tầm mắt...]

[Bà mẹ kiểu gì đây?]

[Hay là đem tên của dượng cho Trình Trạch dùng đi, dù sao cùng một họ cũng không cần phải sửa.]

Tào Linh lại như không thấy sắc mặt ngày càng đen của những người khác trên bàn, tiếp tục nói với ý thức tự mãn:

"Tôi biết cháu còn đang đi học, đang học tiến sĩ mà. Nhưng sang năm là tốt nghiệp rồi đúng không?"

"Vậy thì vừa hay, tốt nghiệp là có thể kết hôn sinh con rồi ở nhà trông con. Nếu không lớn tuổi rồi sẽ khó có thai..."
 
Back
Top Bottom