Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 355: Các nhà tự nhiên học



Liễu Bình thở phào một hơi, thu hồi thanh kiếm lại.

Hắn chậm rãi đi tới cạnh Ted, nói nhỏ: "Thầy, côn trùng cũng không có gì có

thể nghiên cứu, ta muốn tiếp tục nghiên cứu thi thể này với các người."

Ted lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem.

Trên đồng hồ chỉ có hai vạch, ở tại bên trái cùng bên phải đồng hồ, phía trên

còn khắc lá xanh cùng đầu lâu.

Khi đồng hồ bỏ túi mở ra, một chiếc kim đồng hồ màu đỏ xoay tròn vài vòng,

lập tức nhảy sang bên phải, chỉ về phía đầu lâu màu đen.

Liễu Bình tò mò nhìn về phía đồng hồ bỏ túi.

Lại thấy từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Đồng hồ dự báo sinh trưởng cùng tử vong.]

[Đây là một kỳ vật của văn minh thần bí, kim đồng hồ của nó đại biểu cục diện

tiếp sau ngươi cần phải đối mặt.]

Ted thu hồi đồng hồ bỏ túi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Được rồi, thời gian

nghiên cứu của hôm nay dừng lại tại đây, ta còn có một hạng mục quan trọng

cần thông báo cho mọi người, tất cả mọi người hãy theo ta."

Đám người cùng ngẩn ra.

Nghiên cứu vừa mới bắt đầu, Ted lại muốn dẫn mọi người rời đi?

Bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị.

Liễu Bình liếc nhìn mọi người, cười nói: "Được, vậy chúng ta đi thôi."

Hắn đỡ Ted rời khỏi nơi này.

"Đi thôi, chắc hẳn Ted còn có bí mật nào đó muốn nói, chúng ta cũng đi theo

đi." Duray cũng cười nói.

Mọi người cùng đuổi theo.

Bọn họ đi khỏi cửa sắt lớn.

"Đóng cửa, phong ấn lại." Ted ra lệnh.

Ầm ầm ầm ầm...

Cửa sắt nặng nề đóng lại.

"Danh Sách, trừ độc cho tất cả mọi người, kiểm soát linh hồn cùng thân thể, sau

đó đưa chúng ta ra ngoài." Ted lại nói.

Từ trên trần nhà xuất hiện từng đường ống bốc ra khí lạnh, phun các loại khí thể

trừ độc lên người mọi người.

Một vệt sáng hiện lên từ dưới lên trên.

ề ể

"Mọi thứ đều bình thường, các ngươi có thể rời đi."

Danh Sách nói.

Thang máy mở ra.

Đám người đều chen vào bên trong.

Cuối cùng...

Bọn họ trở về mặt đất.

Ted lại cầm đồng hồ bỏ túi mở ra.

Thấy được kim đồng hồ màu đỏ xoay chuyển, chỉ về phía lá xanh.

Ted thở phào một hơi, sau đó vẻ mặt cứng lại, nói: "Nhanh! Đều rời đi, không

nên ở lại nơi này... Liễu Bình, trò cũng đi nhanh lên, ta cần phải báo cáo Danh

Sách ngay lập tức."

...

Sâu trong lòng đất.

Nơi phong ấn sau cánh cửa sắt.

Người khổng lồ có vô số con mắt bỗng nhúc nhích.



Mọi người dần dần rời khỏi khu nhà này.

Ted lấy một tấm thẻ bài ra, nhỏ giọng nói: "Phát hiện kẻ thâm nhập, thỉnh cầu

Danh Sách khởi động chương trình loại bỏ đầu tiên ngay lập tức."

Một ống kim loại từ trong hư không nhô ra, phát ra giọng nói lạnh lùng:

"Cần thiết phải tiến hành loại bỏ sao? Nếu như phán đoán của ngươi là sai lầm,

ngươi sẽ phải chịu trừng phạt từ Danh Sách."

"Xác định!" Ted nghiến răng nói.

Giọng điện tử vang lên lần nữa:

"Đang khởi động chương trình..."

Trên bầu trời, có rất nhiều tiếng vang ồn ào xuất hiện.

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.

Vô số thẻ bài từ bốn phương tám hướng bay tới, cùng bay tới tầng thượng của

tòa nhà khoa kiểm nghiệm đặc biệt.

Những thẻ bài này liên tục biến đổi, tổ hợp, tản ra rồi lại tổ hợp thành thẻ bài

mới, sau đó hạ xuống, dán sát tại ngoài tường khu vực khoa kiểm nghiệm đặc

biệt.

Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ khu nhà dần dần bị thẻ bài dán kín.

Một giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên trong hư không:

"Tru Tuyệt!"



Tất cả thẻ bài tản ra ánh sáng hừng hực.

Cả khu nhà đều chấn động.

Từ sâu trong lòng đất bỗng truyền ra một tiếng rống giận: "Không..."

Ngay sau đó, cả tòa nhà hóa thành ánh sáng trắng chói mắt phóng lên tận trời,

giống như một cột trụ lớn đứng thẳng giữa đất trời vậy.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây.

Cột trụ màu trắng dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt đất, một cái hố sâu không đáy xuất hiện, mà tòa nhà khoa kiểm

nghiệm đặc biệt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Giọng điện tử của Danh Sách vang lên:

"Phát hiện người biến dị đặc biệt."

"Đã tiêu diệt."

"Chương trình loại bỏ lần này do nhà tự nhiên học Ted khởi động."

"Ted tăng thêm 1000 điểm công huân."

"Ban thưởng một tấm thẻ quyền hạn đặc biệt, xin hãy nhận lấy."

Một ống kim loại từ trong hư không vươn ra, nhẹ nhàng thả một tấm thẻ bài tới

trước mặt Ted.

Ted nhận lấy thẻ bài.

Lúc này, một nhà tự nhiên học bỗng nói: "Các vị, đã tìm ra người kia."

Người này giơ một tấm thẻ bài lên, cho mọi người quan sát.

Trên thẻ bài là một tấm ảnh chân dung, là một người đàn ông trung niên với

khuôn mặt khắc khổ.

Khuôn mặt người này giống hệt với con quái vật khổng lồ với đầy mắt dọc ở

bên trong khoa kiểm nghiệm đặc biệt.

"Đây là một thợ đào mỏ tại biên giới Bắc Bộ, mất tích tại khu vực biên giới vào

tháng trước." Nhà tự nhiên học này nói.

"Xem ra hắn ta đã bị quái vật ngoài biên giới tóm được..."

"Thật sự là đau đầu mà, chuyện này cần phải thông báo cho quân đội... nhìn kìa,

tướng quân đã tới."

Mấy tên quân nhân đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người.

Mà càng làm mọi người cảm thấy kinh ngạc là trên bầu trời cũng có hai hàng thị

vệ hoàng cung xuất hiện.

Một thị vệ bay tới đây, lớn tiếng nói:

ấ ế ố ẫ

"Tất cả mọi người tiến cung, bệ hạ muốn tự thân hỏi thăm cơ sở lẫn nguyên

nhân về sự kiện lần này."

Vẻ mặt Ted bỗng trầm xuống.

...

Mười phút sau.

Hoàng cung.

Ted dẫn theo một đám nhà tự nhiên học báo cáo tình huống vừa rồi một lần.

Các vị tướng quân không nói lời nào.

Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Thân hình khổng lồ, toàn thân đều có con

mắt dựng thẳng, ban đầu là loài người, đúng không?"

"Đúng vậy, bệ hạ." Ted cẩn thận trả lời.

Hoàng đế thở dài, nói: "Có lẽ các ngươi không biết, bởi vì chỉ trong hồ sơ tuyệt

mật của Hoàng tộc mới có ghi chép lai lịch của con quái vật đó..."

Ông ta đứng dậy, đi đi đi lại một lát, có vẻ như sắp làm ra một quyết định rất

gian nan.

Tất cả mọi người đều không dám nói câu nào, sợ ngắt mạch suy nghĩ của Hoàng

đế.

Một lát sau...

Hoàng đế bỗng dừng lại, nói:

"Học hội lịch sử tự nhiên... có thể mở lại, thế nhưng các ngươi cần ghi nhớ,

không nên chống đối tông giáo, các ngươi cần phối hợp lẫn nhau, đối phó kẻ

h*m m**n Đế quốc tại mặt phía bắc, rõ chưa?"

Các nhà tự nhiên học đương nhiên rất vui mừng, đồng thanh nói: "Cám ơn bệ

hạ."

Hoàng đế gật đầu nói: "Các ngươi chính là một đám người trợ giúp Danh Sách

tiến hóa, bởi vì khi trước ta có dự định khác, mới tạm thời loại bỏ liên hệ giữa

Danh Sách cùng với các ngươi."

"Không biết có nơi nào có thể để chúng ta phân ưu giúp bệ hạ hay không?" Ted

hỏi.

Hoàng đế cười lạnh, nói: "Làm tốt chuyện của các ngươi là được rồi, những

chuyện khác không cần các ngươi quan tâm."

"Vâng." Ted hoảng hốt nói.

"Được rồi, một tiếng sau, Học hội lịch sử tự nhiên sẽ khôi phục địa vị ban đầu...

các ngươi có thể lui."

Mọi người cùng hành lễ, rời khỏi đại điện.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 356: Mạc Ngư, thất bại!



Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trường

bào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.

Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lại

tới gặp thầy."

"Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngày

hôm nay." Ted nói.

"Được rồi." Liễu Bình gật đầu.

Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.

Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửa

Hoàng cung, rất nhanh đã rời đi.

Lúc này...

Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồi

bước tới.

Hắn lướt qua đám người này.

Sau đó... bỗng quay người lại...

Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.

Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩ

đại".

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.]

[Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]

Ngay sau đó...

Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.

Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tục

tiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.

Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.

Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.

Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mê

vậy.

Liễu Bình liếc qua.

Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn Hàn

Chùy khi trước.

ắ ấ ấ ề ế

Hắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.

Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏi

với vẻ lạnh lẽo:

"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."

Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tới

thương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy ra

chuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việc

này."

Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lực

g**t ch*t người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."

Ông ta vung tay lên.

Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại

một đống xương trắng.

Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.

Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làm

từ da người vậy.

Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện.

"Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.

Vài giây sau...

Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giao

dịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"

Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"

Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữa

thủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ."

"Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại.

"Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?

Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọng

nói kia nói.

Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.

Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện này

vội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"

Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...

ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do ta

quản lý."

"Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.

Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.

Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?

Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"

ế ẳ ấ ố ế ố

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốc

này, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốn

giết chính là ngươi."

Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.

Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,

xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ước

Anh linh."

"Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.

Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.

Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tục

thổi về phía Hoàng cung.

Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:

"Giám Sát hội..."

Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.

Các giáo đồ nhìn nhau.

Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:

"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."

Ánh sáng dần dần tối đi.

Pháp trận khôi phục bình tĩnh.

Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.

Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"

Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thì

thầm: "Dịch chuyển."

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vực

này.

Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.]

[Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực

'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]

Ngay sau đó...

Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.

Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"

Cùng lúc đó.

ố ắ ẩ ầ

Người bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn

chằm chằm Liễu Bình, nói:

"Là ngươi!"



Gió bão nổi lên bốn phía.

Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấp

lóe trong đêm tối tăm tối.

Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trong

không trung.

Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự.

"Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?

Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụng

lực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!"

"Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi.

"Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quái

vật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tục

nói.

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 357: Lừa đảo?



Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:

"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻ

nào?"

Liễu Bình không nói.

"Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng ta

đã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, mà

ngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúng

không?"

Liễu Bình trở nên trầm tư.

Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặt

cục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào."

"Đầu tiên, g**t ch*t người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."

Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sóng

lực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sát

hội."

"Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bình

hỏi.

"Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kia

kiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại người

này lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là không

thuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi."

"Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốc

hết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từ

đó..."

"Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mục

đích là đối phó với nó."

Vừa nói xong.

Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửng

trước mặt Liễu Bình.

Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.]

[Thần khí đọa lạc, dao găm.]

[Có những năng lực sau: ]

[Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấn

trên thế gian.]

Á ế ế ồ

[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân cho

Thí Linh giả.]

[Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]

Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thế

nhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nó

vừa lúc có thể g**t ch*t nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt của

ngươi."

Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.

Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.

Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.

Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."

Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."

Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]

Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!

Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!

Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụ

tinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?"

"Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng là

chủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòa

bình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."

Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?"

"Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thân

phận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dàng

gây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.

Liễu Bình gật đầu.

Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứu

vớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiện

tại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,

chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó."

"Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi.

"Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ý

nghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.

Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.

Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên.

"Ngươi... chờ đã!"

ế

Vạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trận

phù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.

Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia.

"Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươi

đạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói.

"Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫn

chúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói.

"Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói.

"Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.

Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gia

này."

"Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng là

một cơ hội của các ngươi."

Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chức

nghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậm

chí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe qua

chuyện như vậy."

Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo."

"Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên.

"Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:

"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủ

đoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ ra

khi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng..."

"Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ..."

"Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậm

chí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượt

qua cửa ải khó khăn."

Ầm ầm!

Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.

Dưới bầu trời.

Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mới

là chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.

Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thế

nhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả."

"Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt với

vô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứa

đựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dù

ể ẫ ể ấ

cho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứ

giọt nước nào cả." Liễu Bình nói.

"Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi.

"Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷ

số thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc ta

không có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.

Người kia thở dài, gật đầu nói:

"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đáng

tiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian để

trưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 358: Ma vương và Thụ tinh linh



Liễu Bình giơ dao găm lên, đặt tại xiềng xích trên cây cột màu đen kia.

"Cho nên, ta muốn giao dịch với ngươi một lần." Liễu Bình nhỏ giọng nói.

"Ngươi nói đi." Hắn ta đáp.

"Ta thả ngươi đi, đồng thời chân thành xin lỗi ngươi, về sau nếu có cơ hội, ta sẽ

đền bù cho ngươi." Liễu Bình nói.

"Ngươi cần thứ gì từ ta?" Hắn ta hỏi lại.

"Nếu ngươi là một đại nhân vật của Giám Sát hội, lại còn có chí hướng muốn

cứu vớt các loại sinh mệnh, ta đoán ngươi hẳn cũng có cách, cứu được người

dân trong toàn bộ quốc gia này đi." Liễu Bình nói.

"Giết ta, ngươi sẽ có thời gian để chuẩn bị." Người kia nói.

"Vậy thì không có ý nghĩa gì, chỉ là kéo dài thời gian tạm thời mà thôi, cuối

cùng cũng không thể tránh khỏi việc bị nuốt lấy linh hồn, ta muốn là một loại

phương pháp khác." Liễu Bình lắc đầu nói.

Người kia mỉm cười, nói: "Để ta tới xem xem sao."

Trong hai mắt của hắn ta bỗng có vô số hình ảnh xuất hiện, có ánh lửa tận trời,

quái vật có thân hình khổng lồ, đám người k** r*n tránh né, kiến trúc sụp đổ.

Một lát sau...

Hắn ta nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì lắc đầu cảm khái: "Loài người mà,

trong Vĩnh Dạ thì các ngươi chỉ là linh hồn thể tầng dưới chót nhất, chỉ có thể

làm lương thực cho những tồn tại khác mà thôi."

"Không còn cách nào khác sao? Giám Sát hội cũng không thể ứng đối tên tù

phạm kia sao?" Liễu Bình hỏi.

"Để ta nói rõ cho ngươi biết đi, hiện tại Giám Sát hội đang bị cuốn vào một trận

chiến tranh, đối thủ là ba vị tù phạm, chúng ta cũng không thể để ý tới chuyện

của bên này được." Hắn ta giải thích.

Liễu Bình trở nên im lặng.

"Cơ hội duy nhất, chính là hậu thuẫn kiên cường nhất mà các ngươi có thể dựa

vào." Hắn ta nói thêm.

"Cái gì?" Liễu Bình ngẩng đầu hỏi.

"Danh Sách... mỗi một Danh Sách, đều là tồn tại ngưng tụ pháp tắc của Luyện

Ngục cùng Vĩnh Dạ, nó có thể trợ giúp các ngươi." Người kia nói.

"Ta phải làm thế nào?" Liễu Bình hỏi.

Vẻ mặt người kia bỗng trở nên nghiêm túc.

Hắn ta nói: "Có một phương pháp, có thể để ngươi có được lực lượng cực mạnh

trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí có thể chiến đấu một trận... nếu như ngươi

ấ ầ ố ắ ắ

xuất hiện sai lầm, quốc gia này chắc chắn sẽ bị hủy diệt."

Liễu Bình nói: "Hiện tại ta mới cấp 7, thực lực như vậy cũng có thể sao?"

"Ngươi có khả năng thành công, thế nhưng nếu như ngươi thất bại, linh hồn của

ngươi sẽ bị tên tù phạm kia bắt được... ngươi sẽ hoàn toàn diệt vong." Hắn ta

nói.

Ầm...

Trên bầu trời, tiếng sấm sét lẫn tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt.

Gió bão gào thét, từ trên trời hạ xuống, quét sạch toàn bộ quốc gia trong màn

đêm.

Khi cơn gió lướt qua người Liễu Bình, cái bóng của hắn dần dần bị thổi hơi mơ

hồ.

Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời rồi nói: "Ta đã thấy qua vô số thế giới, đã trải

nghiệm vô số cuộc đời khác nhau, cuối cùng có thể chiến một trận, cũng không

còn bất cứ tiếc nuối nào cả..."

"Để ta thử một lần đi."



"Ngươi nguyện ý thử một lần sao?" Thụ tinh linh hỏi.

"Đúng thế." Liễu Bình nói.

"Thực ra ta vẫn muốn giúp loài người, thế nhưng luôn không tìm thấy cơ hội,

cho nên khi ngươi nói lên giao dịch này, ta đáp ứng."

Thụ tinh linh nói, nét mặt thể hiện sự thương hại.

"Nên làm như thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Xin hãy chặt đứt dây chuyền phong ấn trên cổ ta, như vậy ta mới có thể sử

dụng năng lực kết nối tâm hồn với ngươi được." Thụ tinh linh nói.

Liễu Bình cầm dao găm, lướt qua toàn thân Thụ tinh linh.

Lách cách!

Xiềng xích trói buộc Thụ tinh linh đều bị chém đứt, rơi xuống.

Thụ tinh linh dần dần đứng dậy.

Hắn ta hoạt động tay chân, nhỏ giọng nói: "Ngươi loại bỏ toàn bộ phong ấn trên

người của ta... không sợ ta ra tay giết ngươi sao?"

"Một chút thành ý mà thôi." Liễu Bình nói.

Thụ tinh linh mỉm cười, tiện tay vung lên.

Ở cạnh hắn ta, một cánh cửa do dây leo tạo thành hiện lên.

"Ta cần phải đi." Thụ tinh linh nói.

"Vậy giao dịch của chúng ta thì sao?" Liễu Bình hỏi.

ế ấ ầ ế

Thụ tinh linh nói: "Khi ta rời đi, chiến đấu trên bầu trời cũng sẽ kết thúc nhanh

thôi, ngươi cần phải tranh thủ đoạn thời gian này mà rời khỏi nơi đây."

"Sau đó thì?" Liễu Bình hỏi.

Thụ tinh linh đọc ra một đoạn chú ngữ tối nghĩa, nâng hai tay lên.

Một lá cây màu đen nhánh xuất hiện trong tay hắn ta.

Thụ tinh linh đưa lá cây này cho Liễu Bình, dùng năng lực tâm linh cảm ứng

truyền âm: "Nghe đây, ta cũng không biết đưa nó cho ngươi có phải là lựa chọn

chính xác hay không, nếu như ngươi thất bại thì linh hồn ngươi sẽ tiêu tán, coi

như ngươi may mắn thành công, thì con đường phía trước của ngươi cũng vẫn

là một con đường ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm."

Liễu Bình vuốt nhẹ lá cây màu đen.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:

[Một chiếc lá của Cây Huyền Bí.]

[? ? ? ? ? ? ?]

[Đặc biệt thuyết minh: Khi ngươi cầm chiếc lá này, Giao diện sẽ cảm ứng được

gợn sóng của pháp tắc Vận Mệnh.]

Liễu Bình không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thụ tinh linh nhìn hắn, nói: "Đi tới vị trí Danh Sách, chiếc lá cây này sẽ hiện ra

những dòng chữ tương ứng, ngươi cần đọc cho Danh Sách nghe."

"Rõ ràng." Liễu Bình nói.

Thụ tinh linh gật đầu, lại nói: "Nhớ kỹ, chúng ta chưa từng có bất cứ giao dịch

nào, cũng chưa từng trò chuyện bao giờ."

Nói xong, hắn ta quay người đi vào cánh cửa do dây leo tạo thành kia.

Cánh cửa biến mất.

Tại chỗ chỉ còn lại Liễu Bình.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy tới tường vây của

vườn hoa, lặng lẽ hạ xuống bên kia.

Đi qua một cái cầu thang thật dài, chờ đợi trong một góc âm u, chờ tới khi có thị

vệ đi ngang qua thì hắn mới đi theo.

An toàn rời khỏi Hoàng cung từ một cánh cửa nhỏ, bước chân của Liễu Bình

càng ngày càng nhanh.

Tiếng nổ trên bầu trời càng ngày càng thưa thớt.

Phải tranh thủ thời gian!

Liễu Bình bắt đầu chạy nhanh trên đường.

Mười lăm phút sau...

Hắn đi tới cửa phòng một căn nhà lớn, nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra.

Ted ngạc nhiên nhìn Liễu Bình, nói: "Trò tới hơi sớm, ta nói thời gian tụ họp là

tại ban đêm mà."

"Dạ chào thầy, trò có việc khác muốn nhờ ngài." Liễu Bình nói.

"Chuyện gì?"

"Khi trò trở thành nhà tự nhiên học, đã tới gặp mặt Danh Sách, đạt được sự thừa

nhận của Danh Sách, hiện tại trò muốn tới đó một chuyến nữa."

"Ồ? Có chuyện quan trọng gì sao?"

"Trò phát hiện một vài bí mật, cần nói trước mặt của Danh Sách."

"Có thể nói ta nghe hay không?"

"Tạm thời không thể."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 359: Hộp cát (sandbox) của Ngu Giả



Ted nghiêm túc suy nghĩ, rồi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra, nói: "Đây là

tấm thẻ quyền hạn đặc biệt, là do Danh Sách khen thưởng cho ta tại Bộ tư lệnh."

"Nó có thể làm được cái gì?" Liễu Bình hỏi.

"Bình thường mà nói, chỉ khi nhà tự nhiên học tiếp nhận chứng nhận thì mới có

thể thấy được bản thể của Danh Sách, thế nhưng tấm thẻ này đại biểu cho sự

công nhận của Danh Sách, chúng ta có thể dựa vào nó để đi gặp bản thể của

Danh Sách."

Ted nói, ném thẻ bài ra ngoài.

Bụp!

Trong hư không, một ống kim loại xuất hiện.

Một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên:

"Nhà tự nhiên học Ted, Nhà tự nhiên học Liễu Bình, các ngươi có chuyện gì?"

"Liễu Bình phát hiện một vài bí mật, muốn nói trước mặt của ngươi, xin hãy

dẫn hắn tới." Ted nói.

"Nhà tự nhiên học Liễu Bình, ngươi nhất thiết phải nói trước mặt của ta sao?

Nếu như không phải là tri thức hoặc tình báo có giá trị đặc biệt, ngươi có thể nói

tại nơi này cũng được." Danh Sách nói.

"Không, ta cần nói trước mặt của ngươi." Liễu Bình nói.

Giọng điện tử im lặng vài giây, rồi nói: "Mời đi theo ta."

Một ống kim loại thật dài kết nối vào phía sau Liễu Bình, kéo vào trong hư

không.

Liễu Bình theo đó mà chui vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Ted đứng tại cổng, cảm thán: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả ta

cũng không thể nói, thế nhưng nó cũng là một đứa trẻ đáng tin, chờ trở về lại

hỏi cũng không muộn."

...

Trong đảo nhỏ giữa hồ.

Trong lâu đài.

Một tinh thể hình thoi yên lặng hiển hiện.

Vô số tấm thẻ bài xuất hiện từ tron hư không, bọn chúng liên tục sắp xếp, biến

đổi, tổ hợp, tạo thành một tinh thể hình lập phương khổng lồ.

Từng tấm thẻ bài từ trong tinh thể bay ra ngoài, nhập vào trong hư không rồi

biến mất.

ố ồ ễ

Giống như quá trình này đã tồn tại từ xưa tới nay, vĩnh viễn cũng không ngừng

lại vậy.

Liễu Bình nhẹ nhàng hạ xuống phía trước hình thoi này.

Một giây sau.

Từ trong tinh thể truyền ra giọng nói điện tử lạnh lẽo kia:

"Liễu Bình, ta là Cỗ Máy Chiến Tranh của Đế quốc, là kẻ điều động toàn bộ thẻ

bài của loài người, xin hãy nói rõ ý đồ tới của ngươi."

Liễu Bình hít sâu một hơi, lấy chiếc lá màu đen kia ra.

Trên lá cây dâng lên một luồng sáng, chầm chậm khuếch tán ra bốn phương tám

hướng.

Một giọng nữ êm tai truyền ra từ trong lá cây:

"Đã cảm ứng được có Danh Sách tồn tại."

"Đã hoàn thành lần dò xét này."

"Đã thu hoạch được quyền hành tương ứng, biểu hiện như sau."

Liễu Bình cúi đầu nhìn tới, thấy được trên lá cây hiện lên từng hàng chữ nhỏ:

Hắn nhớ lại lời nói của Thụ tinh linh, đọc những dòng chữ có trên lá cây:

"Danh Sách loại Ngu Giả số 3-6912, ta sẽ tiến vào chương trình kiểm nghiệm."

Toàn bộ tinh thể bỗng chấn động.

Giọng điện tử lạnh lẽo kia nói:

"Xét duyệt tên thật - thông qua."

"Lần kiểm nghiệm này cách lần kiểm nghiệm trước 5971 năm."

"Trước khi lần kiểm nghiệm này tiến hành, ngươi cần thông qua 'Hộp cát của

Ngu Giả', để thông qua lớp bảo mật thứ hai."

"Có muốn bắt đầu thực hiện hay không?"

Liễu Bình nhìn về phía lá cây.

Những chữ nhỏ trên lá cây đều biến mất, ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ khác

lại xuất hiện:

"Lệnh phản hồi hiện tại: Bắt đầu thực thi."

Liễu Bình hơi trầm lặng.

Trong hư không, trên Giao diện Anh Linh có vô số phù văn không thể phân biệt

điên cuồng xuất hiện, cuối cùng lại hóa thành từng hàng chữ bùng cháy:

[Ngươi thăm dò ra tên thật của Danh Sách Chiến Tranh.]

[Nó hưởng ứng ngươi mệnh lệnh kiểm nghiệm, bắt đầu thành lập hộp cát lâm

thời.]

[Giá trị bí mật này cực cao, có thể cung cấp điểm diễn mới cho ngươi.]

ể ễ ể

[Điểm diễn của ngươi tăng thêm 3 điểm.]

[Điểm diễn hiện tại: 5/10.]

Tất cả chữ nhỏ thu lại, biến mất trước mắt Liễu Bình.

Có vẻ như nó không muốn ảnh hưởng tới trình độ phát huy của Liễu Bình, toàn

bộ Giao diện Anh Linh cũng đều ẩn nấp hoàn toàn.

Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc.

Giờ phút này, hắn đã cảm ứng được, một bí mật kinh người sắp xuất hiện trước

mắt mình.

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, đọc theo những từ đã xuất hiện trên lá cây:

"Bắt đầu thực thi!"

Ngay lập tức, giọng nói lạnh lẽo của Danh Sách Chiến Tranh, hoặc là nói Danh

Sách loại Ngu Giả số 3-6912 vang lên lần nữa:

"Tuân mệnh!"

Trong hư không, vô số ống kim loại dần dần hiện lên.

Bọn chúng đều kết nối với Liễu Bình, bao phủ hắn hoàn toàn.

Vù vù...

Sau một tiếng réo vang, Liễu Bình biến mất tại chỗ.

...

Trong thế giới trống rỗng.

Liễu Bình bỗng xuất hiện.

Mà đối diện hắn, vô số thẻ bài cũng theo đó mà xuất hiện, sắp xếp lít nha lít nhít

từ không trung xuống tới mặt đất.

Trên mỗi tấm thẻ bài, đều có một con người.

Giọng nói điện tử vang lên:

"Chào mừng người kiểm nghiệm."

"Bắt đầu rút ra chức nghiệp giả cùng cấp bậc, xin hãy chiến thắng đối phương

trong vòng một phút, nếu không ngươi sẽ bị coi là tù phạm và bị giam giữ."

Tất cả nhân vật trên thẻ bài đều nhìn về phía Liễu Bình.

Ánh mắt Liễu Bình vẫn rất bình tĩnh, tiện tay rút một thanh đao ra, cũng mặc

chiến giáp vào.

Một tấm thẻ bài hơi lắc lư, bay xuống phía đối diện Liễu Bình.

Bụp!

Thẻ bài hóa thành một người đàn ông mặc trang phục võ đạo.

Mà tại phía trên bên trái hắn ta, con số 7 theo đó mà hiện lên.

Cuộc chiến cùng đẳng cấp sao?



Liễu Bình đang định ra tay thì lại dừng lại.

Trong biển thẻ bài phía xa, từng tấm thẻ bài bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.

Pháp sư, chiến sĩ, kỵ sĩ, sniper, niệm lực giả, thích khách, triệu hoán sư...

Tất cả là hai mươi tấm thẻ bài, hóa thành chức nghiệp giả, đứng phía đối diện

Liễu Bình.

Giọng điện tử lạnh lẽo vang lên:

"Một phút, bắt đầu!"



Một cánh cửa do dây leo tạo thành bỗng mở ra.

Thụ tinh linh bước ra khỏi cánh cửa, vẻ mặt xuất hiện sự kinh ngạc.

Xung quanh là sương mù vô tận, dưới chân là nhánh cây rất dài.

Vô số dây leo rủ xuống dưới nhánh cây, trên mỗi nhánh cây đều có một cái xác

đang treo lơ lửng.

Thụ tinh linh thở dài, rút một cây dây leo từ dưới chân ra.

Cây dây leo đó trói hai tay hắn ta lại, rồi sau đó quấn chặt lấy cổ hắn ta.

"Quỳ xuống."

Một giọng nói truyền tới từ phía sau.

Thụ tinh linh chậm rãi quỳ gối trên nhánh cây.

Mấy giây sau.

Giọng nói kia vang lên lần nữa:

"Trước khi hành hình, ngươi còn muốn nói điều gì hay không?"

Dây leo siết chặt Thụ tinh linh, chặt tới mức làm cho hắn ta ho rất kịch liệt.

"Ta... không làm sai... bất cứ chuyện gì."

Hắn ta cố gắng nói.

Giọng nói kia càng trở nên lạnh lẽo, nói: "Ngươi đưa lá cây của ta cho một

phàm nhân, lại còn cảm thấy mình không làm sai bất cứ chuyện gì sao?"

Thụ tinh linh r*n r*, nói: "Cây Huyền Bí... vĩ đại... hắn là người mà ta lựa chọn,

vì năm năm sau..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back