Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 130: "Ngươi sẽ hối hận."



Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta muốn những tồn tại vốn không cam tâm

trở thành Thị thần nhất tới nơi này."

Ngục Linh bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại đưa ra một điều kiện như vậy?"

Liễu Bình nói: "Không cam tâm là một loại khí chất quý giá, đặc biệt là sau khi

tử vong, trở thành Thị thần vẫn không cam tâm như vậy..."

"Loại khí chất này đã chứng minh chủ nhân của nó vốn cực kỳ xuất sắc, những

tồn tại xuất sắc tới như vậy mới có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân của ta,

nếu không Thị thần bình thường không thể tiến bước theo ta được." Liễu Bình

nói.

"Ngươi chưa từng trở thành Thẻ bài sư, vì sao lại cảm thấy Thị thần không thể

tiến bước theo ngươi?" Ngục Linh khó hiểu hỏi.

"Lời tuyên bố ẩn chứa chút kinh nghiệm của bản thân mà thôi." Liễu Bình nhún

vai, nói.

"Được, ta sẽ kêu gọi những tồn tại mà trong lòng có sự không cam tâm mãnh

liệt tới đây." Ngục Linh nói.

Nó đưa tay đặt trên quyển sách màu đen, nhẹ giọng niệm lên những chú ngữ tối

nghĩa khó hiểu.

Theo tiếng chú ngữ càng lúc càng lớn, cảnh tượng xung quanh dần dần xuất

hiện từng tầng sương mù xám như mộng ảo.

Những sương mù xám này nối liền cùng một chỗ, hóa thành từng mặt tường tạo

thành một mặt tường cao tận trời.

Mặt tường cao mấy chục mét, dần dần ngăn cách bốn phía, bao vây Ngục Linh

cùng Liễu Bình ở trong đó.

Chú ngữ bỗng dừng lại.

"Bọn chúng tới rồi!" Ngục Linh nói khẽ.

Liễu Bình nhìn về phía vách tường bốn phía xung quanh, từng đoàn sương mù

xám hội tụ trên vách tường, hóa thành từng mặt kính bóng loáng.

Trong mặt kính, từng tồn tại có hình thái khác nhau dần dần xuất hiện.

Những tồn tại này bắt đầu đánh giá Liễu Bình.

Trên vách tường bên trái Liễu Bình, có một đám đàn ông vạm vỡ c** tr*n.

Bọn họ đứng chung một chỗ, nhìn về phía Liễu Bình.

"Một thằng hề... một thằng hề mua vui cho kẻ khác, lại còn muốn làm chủ nhân

để chúng ta hầu hạ sao?"

Người cầm đầu gầm nhẹ, như tiếng sấm nổ.

ễ ằ ề ế ấ

Liễu Bình nói: "Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu mà thôi, lý tưởng chân thật

của ta là làm cho tất cả mọi người đều thật vui vẻ."

Người cầm đâu kia nở một nụ cười khinh bỉ, lắc đầu nói: "Một tên nông cạn."

Hắn ta quay người đi về chỗ sâu trong mặt kính, những người xung quanh hắn

ta cũng lập tức đuổi theo.

Vách tường hóa thành trống rỗng.

Bọn họ đi.

Liễu Bình bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng nói: "Vui vẻ có gì không tốt chứ."

Lúc này, vách tường bên phải truyền tới một giọng nói: "Nông cạn chân chính

là đám ngu xuẩn không có đầu óc đó, trong Vĩnh Dạ mà có được vui vẻ, đây là

một chuyện quý giá nhường nào, bọn chúng cơ bản là không hiểu."

Liễu Bình quay đầu nhìn lại.

Trên vách tường đó, sương mù xám phác họa ra một người khổng lồ trên thân

đầy gai nhọn.

Hai mắt người khổng lồ tản ra ngọn lửa nóng rực, đang cúi đầu quan sát Liễu

Bình.

"Ngươi tán thành ý nghĩ của ta sao?" Liễu Bình hỏi.

Người khổng lồ chậm rãi ngồi xổm người xuống, nói với giọng chân thành:

"Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau nô dịch tất cả người thần phục, cả thịt da lẫn

xương của bọn chúng sẽ là thức ăn của chúng ta, linh hồn của bọn họ cần phải

k** r*n trước mặt chúng ta, khi bọn chúng đối mặt với chúng ta, cần phải quỳ

trên mặt đất nói chuyện với chúng ta... ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự

vui vẻ ẩn chứa trong đó, thằng hề, chúng ta là người trong đồng đạo."

Liễu Bình nhìn về phía Người khổng lồ, thấy được trên đỉnh đầu nó xuất hiện

từng hàng chữ nhỏ:

[Thực Nhân Ma Vương, ? ??]

[Nó là bán thần thời viễn cổ dùng chúng sinh làm thức ăn, trời sinh biết làm

cách nào biến sinh linh trở thành thẻ bài, sau khi tử vong không cam tâm trở

thành một người chết, bởi vậy đi lên con đường trở thành Thị thần.]

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra ta cần giải thích một chút, tên ta là

Liễu Bình, Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu của ta mà thôi, với lại vui vẻ mà

ta nói tới, cũng không có cách hiểu vặn vẹo như ăn người hay k** r*n gì cả."

Người khổng lồ lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là Thẻ bài sư

mà ta muốn tìm."

Hắn bước từng bước vào trong sương mù xám, dần dần biến mất trên vách

tường.

Liên tục có hai vị Thị thần rời đi, lập tức làm cho những Thị thần còn lại xì xào

bàn tán.

Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh.

ố ầ ồ

Trên vách tường đối diện, một người đàn ông đầu trọc ngồi trên một bộ khô lâu

to lớn đang quan sát hắn, lắc đầu nói:

"Thằng hề lại có thể trở thành Thẻ bài sư, đã vứt bỏ sự liêm sỉ cơ bản nhất,

không phải là người mà ta muốn tìm."

Sương mù xám cuồn cuộn nổi lên.

Vị Thị thần này cũng biến mất khỏi vách tường.

Từng vị Thị thần không ngừng biến mất.

Cuối cùng, trên bức tường chỉ còn lại năm vị Thị thần.

Một người đàn ông phía sau bốc lên vô số ánh sáng tím đánh giá Liễu Bình, nói:

"Muốn cho ta trở thành Thị thần của ngươi, cũng không phải không được, thế

nhưng ta có một điều kiện."

"Xin mời nói." Liễu Bình nói.

"Đổi lại ngày xưa... nhân vật như ta, ngay cả gặp mặt ngươi cũng không gặp

được, từ nay về sau, ngươi đều phải nghe lời của ta." Người đàn ông kia nói.

Liễu Bình không nói gì.

Hắn ngậm chặt miệng, dần dần nhìn về những Thị thần còn lại trên vách tường.

Mấy giây sau.

"Ngươi, ngươi, ngươi còn ngươi nữa, các ngươi đều rời đi đi."

Liễu Bình chỉ vào người đàn ông phía sau bốc lên ánh sáng tím cùng với ba vị

Thị thần khác, nói.

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi sẽ hối hận."

Hắn cùng ba vị Thị thần khác nhập vào trong sương mù xám, biến mất khỏi

vách tường.

Tất cả vách tường đều trống không.

Chỉ còn lại một vị Thị thần cuối cùng, yên lặng đứng tại vách tường phía sau

lưng Liễu Bình.

Liễu Bình quay người nhìn về phía Thị thần kia, nói: "Ngươi vẫn luôn không

rời đi, ta đoán ngươi có ý nghĩ nào đó của mình, nói đi, nhìn xem chúng ta có

thể lựa chọn lẫn nhau hay không."

Đó là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ

thuần trắng, làm cho người khác không thể thấy rõ mặt của nàng.

Bóng đêm vô tận lượn lờ trên người nàng, ngay cả sương mù xám cũng bị đẩy

ra, cơ bản là không thể tiếp cận cơ thể của nàng.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện l*n đ*nh đầu của nàng:

[Chúa tể Tra Tấn.]

[?, ? ?? ?, ?]



[Danh hiệu của Thần linh.]

[Căn cứ tình báo do chúng ta thu thập được, đáng lẽ ra nàng đang tiến hành thần

chiến với Nữ thần Thống Khổ, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, đồng thời

còn trở thành một vị Thị thần.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 131: "Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"



Yên tĩnh một hồi lâu.

Vị nữ thần mặc váy đen

này mở miệng nói: "Thị thần mà ngươi gọi tới, đều là tồn tại cực kỳ không cam

tâm, cho nên ta sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần vì sao ta còn không rời đi..."

"Bởi vì ta muốn đứng ngoài quan sát, nhìn xem ngươi có phải thật sự chuẩn bị

sẵn sàng, chinh phục một đám Thị thần mạnh nhất này hay không."

"Thế nhưng khi nhìn tới cuối cùng, ngươi cũng không thành công."

Liễu Bình nói: "Ta lại cảm thấy mình thành công từ chối bọn họ."

Cô gái nói: "Thế nhưng bộ bài của ngươi là Hoan Nhạc, nhân vật là Thằng hề,

chẳng lẽ không nên lấy lòng chúng sinh sao?"

"Nơi này dính tới một vấn đề."

"Cái gì?"

"Ta có vui vẻ hay không."

"Cũng coi như tương xứng với bộ bài của ngươi, thế nhưng Thằng hề là bị chế

giễu, ta vẫn không có dự định tiếp nhận Thẻ bài sư như vậy."

"Từ xưa tới nay người không chỉ một mặt, cho nên ta cũng không chỉ là một

Thằng hề."

"Ngươi muốn ta làm Thị thần của ngươi tới như vậy sao?"

"Đúng vậy, hi vọng có thể cho ta một cơ hội."

"Tại sao lại chọn ta?"

"Ta thích."

"Nếu như ngươi muốn ta trở thành Thị thần của ngươi, đầu tiên ngươi phải làm

cho ta vui vẻ."

"Làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?"

"Ngươi mới vừa nói xưa nay người không chỉ một mặt, ta cũng đồng ý điểm

này... thế nhưng ta không thấy được ngươi còn cái gì khác ngoài Thằng hề cả."

"Lâu ngày mới rõ lòng người, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta."

"Ta không chờ được lâu như vậy, hay là ngươi chứng minh bản thân ngay bây

giờ đi..."

Cô gái tiện tay rút một cái, lấy một thẻ bài từ hư không giơ lên trước mặt Liễu

Bình.

"Đi thôi, nếu như ngươi có thể chứng minh mình, ta sẽ trở thành Thị thần của

ngươi."

ễ ề ắ

Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài, trên thẻ bài vẽ một cảnh tượng mà hắn chưa

từng gặp bao giờ.

Trên tấm thẻ kia vẽ một ngọn núi đơn độc.

Bên ngoài ngọn núi, là vực sâu hắc ám vô biên vô tận.

Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một ngọn núi đơn độc này vậy, trừ cái đó ra,

không còn vật nào khác.

Cả đỉnh ngọn núi đều bị tường vây nhốt ở trogn.

Trong tường vây, đám người muôn hình muôn vẻ hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đi

hoặc đứng, vẻ mặt mỗi người đều ngẩn ra, thần sắc đờ đẫn.

Hai tay hai chân của bọn họ đều bị xiềng xích nặng nề khóa cứng lại.

"Đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi.

Hắn nhìn về phía chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không, cũng hiểu được.

Tấm thẻ này có thể đưa mình qua đó cùng với nán lại một thời gian.

Trên ngọn núi kia, tốc độ chảy của thời gian khác với tốc độ chảy của thời gian

bên ngoài.

Trong đó một ngày, tương đương với một phút bên ngoài.

"Nó có tên là 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', là một ngục giam, dùng

để giam giữ những chức nghiệp giả đã hoàn toàn thức tỉnh trong vở kịch hắc

ám." Nữ sĩ nói.

"Bọn họ sẽ bị giam tại nơi đó vĩnh viễn hay sao?" Liễu Bình hỏi.

"Không, mỗi người bọn họ đều phải giải đáp một nan đề liên quan tới chức

nghiệp của họ, nếu như làm được, đã chứng minh bọn họ cũng có giá trị, sẽ

được thả ra, hình thành quan hệ làm thuê với Thần linh, không cần trở thành nô

lệ... mặc dù cũng không khác nhau nhiều lắm." Nữ sĩ nói.

"Nhiều người được đi ra rồi sao?" Liễu Bình hỏi.

"Hầu như không có ai làm được cả... bởi vì những nan đề được thiết lập cực kỳ

khó khăn, coi như bọn họ là cường giả trong chức nghiệp của mình cũng không

thể giải quyết vấn đề khó tới mức đó." Nữ sĩ nói.

Phía trên thẻ bài, những người trong đó dần dần trở nên ồn ào.

Bọn họ gào thét, tập hợp một chỗ, có vẻ như chuẩn bị làm ra cái gì đó.

Một lát sau...

Hai người đi ra, đối mặt lẫn nhau, tay không tấc sắt đánh nhau.

Những người khác thì quay xung quanh, lớn tiếng hô quát.

Nữ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Nơi đó cấm tuyệt bất cứ lực lượng siêu phàm

nào, không thể tiếp tục tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau ẩu đả...

trong thời gian dài dằng dặc, những người chết này không có ăn uống, không có

bất cứ chuyện gì để làm, ngoài việc suy tư về nan đề kia ra, chỉ có thể thông qua

phương thức đánh nhau để giết thời gian."

ế

"Nếu như vượt qua tường vây..."

"Bên ngoài là vách núi vô tận, bọn họ sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái rơi tự do."

"Được, ta đã biết tình huống hiện tại, ngươi muốn ta làm cái gì?" Liễu Bình hỏi.

"Trong đám người đó, có một bí mật mà ta rất muốn biết được ẩn giấu trong nan

đề của một người, ngươi phải tìm tới hắn, biết được nan đề của hắn ta." Nữ sĩ

nói.

"Là người nào?"

"Không biết?"

"Có manh mối gì sao?"

"Không có."

"Ngay cả một chút cũng không?"

"Đúng, nếu như ngươi không làm được, có thể không đi, chúng ta mỗi người đi

một ngả."

"Vậy nếu như ta biết được nan đề đó là gì thì sao?"

"Ta sẽ trở thành Thị thần của ngươi."

"Thành giao."

Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ bài kia, nắm trong bàn tay.

Thẻ bài lập tức tản ra từng đợt ánh sáng, bao phủ hắn vào bên trong.

Giống như có một lực kéo rất mạnh...

Hắn cảm giác mình xuất hiện trong bóng đêm vô tận, lao nhanh xuống một nơi

nào đó.

Trời đất quay cuồng!

Một hơi.

Hai hơi.

Ba hơi.

Ầm...

Liễu Bình ngã mạnh xuống đất.

Bên tai vang lên những tiếng đánh nhau, tiếng rống giận dữ, tiếng hoan hô,

tiếng vỗ tay.

Hắn lắc lắc đầu, dần dần bò dậy từ dưới đất.

Cách đó không xa có một đám người vây xem hai người đánh nhau tới mức

máu tươi bắn tung tóe.

Liễu Bình yên lặng đứng từ xa quan sát.

Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai hắn:

"Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"

ồ ễ

"Nữ sĩ? Ngươi theo tới rồi?" Liễu Bình kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, ngươi không có cách nào mang chuyện nơi đây nói ra ngoài, ta phải

đi theo cạnh ngươi, mới có thể nghe được bí mật kia khi nó được nói ra." Giọng

nữ nói.

"Được, chúng ta đi xem trước." Liễu Bình nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 132: Tâm hỏa



"Đánh nhau không có liên quan gì tới nhiệm vụ của ngươi, ta khuyên ngươi

thừa dịp lúc này, đi tìm kiếm những người có thế lực ở nơi này để nghe ngóng

tin tức." Giọng nữ nói.

"Xem trước chút đi." Liễu Bình cười nói.

Hắn nhìn về phía trận đấu, thấy hai người kia đánh tới cuối cùng, một người ngã

nhào trên đất, cả nửa ngày cũng không thể đứng dậy.

Tiếng hoan hô của đám người càng lớn hơn.

Người vẫn có thể đứng thấy vậy thì đi tới, đỡ người đang nằm dưới đất dậy.

Hai người cười lên ha hả, thân thiện vỗ tay với nhau.

Những người khác thì ồn ào bàn luận:

"Đánh quá đẹp!"

"Trận thứ hai! Trận thứ hai!"

"Ai còn muốn đánh?"

"Thời gian hôm nay còn nhiều, có thể đánh thêm mấy trận, quá giỏi!"

"Ta tới! Ai sẽ làm đối thủ của ta?"

Liễu Bình yên lặng quan sát một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có thể ở lại nơi đây mười ngày, đổi

thành vị trí ban đầu của chúng ta, là mười phút."

"Rõ." Liễu Bình nói.

"Tranh thủ thời gian hành động đi, khi trước ta cũng đã phái người tới đây thăm

dò, đại khái thì ta có thể nói mấy thế lực lớn ở nơi này cho ngươi biết." Giọng

nữ nói.

"Trước đó ngươi nói là không có manh mối." Liễu Bình nói.

"Đó là để thử xem ngươi có can đảm tới nơi này hay không." Giọng nữ nói.

"Được rồi, chuyện về sau giao cho ta." Liễu Bình nói.

"Đương nhiên là giao cho ngươi... chờ đã, ngươi đang làm cái gì?" Giọng nữ

kinh ngạc hỏi.

Liễu Bình cởi áo, lộ ra cơ bắp cân xứng.

Hắn bước từng bước vào trong đám người.

Đám người đều nhìn về phía hắn, vừa thấy là khuôn mặt mới thì lập tức phát ra

tiếng cười vang.

"Người mới!"

"Một con chim non vừa mới tới."

ấ ố ế ấ

"Ha ha, nhìn qua đúng là rất non, vậy mà cũng muốn tham gia chiến đấu sao?"

"Cho hắn một cơ hội, đánh hắn khóc đi!"

"Ai đi dạy bảo hắn?"

Một người đàn ông vạm vỡ có xăm hình xăm vượt qua đám người đi ra, ngoắc

về phía Liễu Bình:

"Bản đại gia là quyền thuật gia của văn minh cổ võ, nhóc con, tên là gì?"

Liễu Bình mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?"

"Người mới sao, cũng nên biết quy tắc nơi đây là gì." Người kia cười nói.

"Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?"

"Tên của ngươi."

"A, ngươi không xứng được biết."

Đám người cười vang.

Quyền thuật gia nhíu mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn.

"Nhãi con, chờ lát nữa cũng đừng khóc cầu xin ta tha thứ!"

Hắn bước về phía Liễu Bình, đám người lập tức tách ra một con đường.

Mười mét.

Bảy mét.

Ba mét.

Thân hình quyền thuật gia xoay tròn, chân như roi thép quật về phía đầu của

Liễu Bình.

Liễu Bình thì đưa tay ra ngăn cản...

"Hắn, xong!" Lập tức có người đứng xem gào lên với vẻ hưng phấn.

Có người còn bắt đầu huýt sáo nữa.

Trong trường hợp mọi người đều không thể sử dụng lực lượng siêu phàm, một

kích này của Quyền thuật gia cũng coi như là đòn sát thủ của hắn ta, sức tấn

công cực mạnh.

Coi như thằng nhóc này chặn được, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài.

Sau đó, Quyền thuật gia sẽ đuổi theo, liên tục đánh ra những đòn đập nện, lính

mới kai chỉ có thể chịu đựng bị đánh, tới tận khi bị đánh ngất đi mới thôi.

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

Quả nhiên...

Cú đá mạnh mẽ này quật trúng người tên lính mới kia!

Trong khoảnh khắc đó, tên lính mới kia bay lên...

Thế mà hắn ta không bị đá bay ra ngoài, mà là hai tay ôm lấy chân của Quyền

thuật gia, dựa theo lực chân của đối phương mà múa, linh hoạt như một con khỉ,

ầ ể ố

tựa như đã hóa thành một phần thân thể của đối phương vậy.

Xoạt xoạt!

Tiếng xương nứt vỡ truyền ra.

Quyền thuật gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống đất, vội vàng

định đứng dậy một lần nữa.

Liễu Bình nắm tay thành quyền đấm mạnh vào mặt đối phương.

Một tiếng vang trầm xuất hiện!

Quyền thuật gia bị đánh ngã ngửa trên mặt đất.

Hắn ta còn định đứng dậy, lại thấy được một cái chân đang liên tục phóng lớn.

Ầm!

Một chân của Liễu Bình giẫm trên gương mặt của hắn ta.

Quyền thuật gia còn muốn giãy dụa, lại thấy hắn tiếp tục giẫm chân xuống!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Vẻ mặt Liễu Bình vẫn hờ hững, giẫm lên mặt của hắn ta, sau đó bỗng đá

mạnh...

Ầm!

Quyền thuật gia bị đá bay ra ngoài, đập vào một đám người bên ngoài, làm một

đám chức nghiệp giả ngã ra đất.

Liễu Bình giơ chân lên, vỗ tro bụi bên trên, hờ hững nói:

"Không thú vị."

Đám người trở nên yên tĩnh.

Liễu Bình ho nhẹ, nhún vai nói: "Xin lỗi, ta vẫn luôn chán ghét loại đánh lộn

thuần túy mà không dựa vào bất cứ lực lượng siêu phàm nào này."

"Vì sao?"

Trong đám người, một người khôi ngô cao lớn như tháp sắt đi ra, nhìn chằm

chằm Liễu Bình.

Hắn ta có chiều cao tiếp cận bốn mét, vừa nói xong, đám người chung quanh tự

giác lùi lại, mà đám người ngoài xa cũng liên tục đứng dậy, nhìn về phía bên

này.

Đám người yên tĩnh lại.

Liễu Bình nhìn thoáng qua người vạm vỡ này, nói: "Hai nguyên nhân."

"Ta muốn nghe xem." Hắn ta nói.

Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Có lực lượng siêu phàm, còn có

thể giải buồn cho ta, nếu như ngay cả lực lượng siêu phàm đều không có..."

"Như vậy cũng quá nhàm chán, dù sao tất cả các ngươi đều không phải là đối

thủ của ta."



Hắn vừa nói vừa bật cười.

Người kia mặt trầm như nước, hỏi tiếp: "Nguyên nhân còn lại thì sao?"

"Mặc dù đám người các ngươi đều học qua một vài hệ thống năng lực mèo

quào, thế nhưng không hiểu được đánh lộn là chuyện như thế nào, cho nên ta

chán ghét các ngươi." Liễu Bình nói.

Người kia vặn cổ, nhìn về xung quanh.

Đám người đều tức giận ồn ào.

Người kia chờ một lát, phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Hắn ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, bật cười nói: "Đánh nhau là hành vi nguyên

thủy nhất, là d*c v*ng nguyên thủy nhất được khắc vào cơ thể chúng ta, là thể

hiện của việc cạnh tranh sinh tồn, chúng ta thông qua nó để tìm kiếm vui

sướng."

Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, đồng ý nói: "Đúng vậy, súc sinh đều nghĩ

như vậy."

"Ngươi thật đúng là tìm cái chết!" Người kia bật cười lớn, bóng người lóe lên,

lao về phía Liễu Bình.

Liễu Bình đứng im bất động...

Tới tận khi nắm đấm của người kia sắp đánh trúng hắn, hắn mới ra tay nhanh

như điện chớp, một cái tát đánh thẳng vào mặt đối phương.

Hai tiếng vang cùng vang lên.

Nắm đấm!

Cái tát!

Hai loại công kích có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh trúng mục

tiêu!

"Khốn kiếp!" Người kia giận dữ hét.

"Tới đây." Liễu Bình cười nói.

Hai người đứng tại chỗ, không lùi lại chút nào, quơ nắm đấm toàn lực đánh vào

đối phương!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 133: "Chúng ta sai ở đâu?"



Tiếng đập nện vang lên liên tục.

Không ai phòng ngự cả...

Mỗi một giây, bọn họ đều tiếp nhận nắm đấm như mưa của đối phương, lại

dùng toàn lực đánh về phía đối phương.

Toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh lại.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây,

...

Thời gian giống như đã qua vô cùng dài, lại như mới trôi qua mấy phút.

Hai người đánh nhau làm cho cả người toàn là máu.

Trong máu có hỗn hợp cả mồ hôi, mỗi khi bọn họ đánh trúng đối phương, lập

tức hóa thành một vùng sương máu tuôn ra ngoài.

Không khí áp lực làm cho người khác hít thở không thông yên lặng xuất hiện.

Tất cả chức nghiệp giả đều ngậm chặt miệng, giống như có thứ gì đó nắm chặt

yết hầu của bọn họ, làm cho không kẻ nào có thể phát ra bất cứ thanh âm nào

cả.

Toàn bộ ngục giam, chỉ nghe được những tiếng trầm đục khi nắm đấm đập vào

người.

Bỗng nhiên...

Liễu Bình cười một cách điên cuồng, cao giọng nói: "Đây chính là quả đấm của

ngươi sao? Gãi ngứa đều không đủ! Xem ra ngươi vẫn là một súc sinh mà thôi!"

Cả người hắn đều là máu, trong ánh mắt lại lộ ra ý khinh thường.

Ầm...

Máu tuôn như suối.

Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, lại xoay người giữa không trung, bình

yên rơi trên mặt đất.

Là Liễu Bình!

Hắn đứng cách đó khoảng mười mét, phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cười

nói:

"Tại sao lại muốn đánh bay ta? Chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đánh, chẳng

lẽ bản năng động vật của ngươi bắt đầu sợ hãi rồi sao?"

Ánh mắt của người kia rất phức tạp, nói thầm: "Tên điên..."

ồ ắ ắ ấ ầ ố ố ổ ầ ố

Rồi hắn ta lắc lư mấy lần, cuối cùng cũng không chống nổi nữa, ngã ầm xuống

mặt đất.

"Tên điên?"

Ánh mắt của Liễu Bình trở nên lạnh giá.

"Điên cuồng... chính là một loại ca ngợi cao cấp, chứng minh sự nhận biết giữa

chúng ta cách biệt quá lớn, mà ngươi mãi mãi cũng không thể đuổi kịp ta."

Hắn chậm rãi quay đầu lại, quét mắt nhìn tất cả chức nghiệp giả nơi đây.

Đám người tránh né ánh mắt của hắn.

Hắn giang hai tay, cao giọng nói: "Từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ kẻ nào

trong các ngươi đánh nhau nữa, nếu không ta sẽ đánh kẻ đó tới chết mới thôi."

Không cho phép đánh nhau nữa!

Đám người lại bắt đầu sôi nổi lên.

Có người cao giọng hét: "Chúng ta cùng tiến lên, xử lý thằng nhãi ngông cuồng

này!"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, đi về phía sau.

Hắn nhảy lên tường vây, liếc nhìn vực sâu vô tận sau lưng, cười nói:

"Kẻ nào không phục, đi lên đánh với ta."

"Nào, các ngươi có thể cùng đi lên."

Tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt đi.

Vực sâu hắc ám chính là nơi rơi tự do vô tận, khi rơi xuống thì lập tức không

còn bất cứ hi vọng nào nữa cả, sẽ vĩnh viễn rơi vào bên trong, vĩnh viễn cũng

không thể đứng trên mặt đất nữa.

Đây là tuyệt vọng sâu nhất!

Điên cuồng!

Hắn đúng là kẻ điên!

Mọi người nghĩ thầm.

Một bóng người lao về phía tường vây, khi vọt tới nửa đường thì tốc độ giảm đi,

cuối cùng dừng lại tại chỗ.

Lại là một thiếu niên.

Liễu Bình liếc qua, nhếch miệng cười nói: "Tới đây, đi lenen."

Thiếu niên kia cắn răng, đang định nhảy lên, bỗng nhiên có một giọng nói

truyền tới từ phía sau:

"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, ngươi không đánh thắng được hắn, chẳng lẽ ngươi

muốn rơi vào trong hắc ám vô tận sao?"

Sắc mặt của thiếu niên kia trở nên trắng bệch, hai chân mềm đi, ngồi sụp xuống

đất.

ế ắ

Lúc này, nhiệt huyết trên người hắn ta mới rút đi.

Liễu Bình thở dài với vẻ nuối tếc, nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Người vạm vỡ toàn là máu kia đang cố gắng bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt mỏi

mệt.

Hắn ta nói với giọng không cam tâm:

"Ngươi là một kẻ điên! Coi như ngươi là người đánh nhau mạnh nhất thì ngươi

trở thành lão đại nơi này là được, dựa vào đâu mà muốn cướp đi niềm vui thú

duy nhất của chúng ta? Dựa vào đâu mà chúng ta đều là súc sinh?"

Liễu Bình ngồi xuống trên tường rraof.

Hắn duỗi ngón tay mang máu, chỉ vào đối phương, hỏi: "Tên ngươi là gì?"

"Tần Băng An." Người đó nói.

"Chức nghiệp?"

"Huyết chiến sĩ."

"Cảnh giới cao nhất mà chức nghiệp của ngươi có thể đi tới, là cái gì?"

"... Tiên Huyết Chiến Thánh, ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?"

Liễu Bình cảm thấy khá hứng thú, hỏi tiếp: "Vậy người mà ta vừa mới đánh bại

thì sao? Nếu như thực lực của hắn tiếp tục tăng lên, sẽ trở thành cái gì?"

"Võ Thiên Vương."

Liễu Bình tiện tay chỉ vào một người trong đám người, hỏi: "Ngươi thì sao?

Nếu như ngươi có thể tiếp tục tăng lên, cuối cùng ngươi sẽ trở thành cái gì?"

Một người bị hắn chỉ trúng, trả lời theo bản năng: "Áo Pháp Tôn Giả."

Liễu Bình vỗ vỗ tay, nhảy xuống khỏi tường rào, đi vào trong đám người.

Hắn đi vòng quanh đám người một lượt, nhìn tới mỗi người, cuối cùng đứng

thẳng trước mặt người vạm vỡ kia.

"Ta là người tu hành."

Hắn nhìn về phía tất cả mọi người, nói tiếp:

"Nếu như không có gì bất ngờ, ta sẽ liên tục phi thăng, cuối cùng trở thành

Chân Tiên."

"Về phần các ngươi, nếu như không có gì bất ngờ, các ngươi cũng sẽ tiếp tục đi

về phía trước trên con đường mà mình đã chọn, trở thành Tiên Huyết Chiến

Thánh, Võ Thiên Vương, Áo Pháp Tôn Giả, hoặc là tồn tại chí cao trong nghề

nghiệp của mình."

"Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp mặt trong hư không, trò chuyện với nhau,

uống rượu với nhau, đếm kỹ thành tựu trong cả cuộc đời của mình."

"Đúng vậy, chúng ta cho rằng mình sẽ trở thành nhân vật như vậy, chúng ta coi

đó chính là nhân sinh của chúng ta, cũng chuẩn bị kỹ càng vì điều đó, thế nhưng

cuối cùng..."

"Chúng ta lại không trở thành con người như vậy."

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Gió thổi tiêu điều.

Vẻ mặt các chức nghiệp giả đều hiện sự chán nản, yên lặng nhìn hắn.

Liễu Bình đi ra mấy bước, nhìn bốn phía xung quanh nói: "Ở thời đại này,

chúng ta là đồ chơi của vận mệnh, là nô lệ của Thần linh, coi như may mắn thấy

được chân tướng, cũng không có trợ giúp, chúng ta chỉ có thể bị nhốt tại chỗ,

đây mới là chân tướng của nhân sinh."

"Điều này thì có liên quan gì tới đánh lộn?" Tần Băng An hỏi.

"Các ngươi đều là chức nghiệp giả, lại lấy đánh lộn tìm niềm vui ở nơi này, đổi

lại ngày xưa, ta gặp phải tình huống như vậy sẽ giết các ngươi." Liễu Bình nios.

"Chúng ta sai ở đâu?" Tần Băng An khó hiểu hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 134: Chúng ta thử một lần, được chứ?



Liễu Bình nói: "Trong mắt của ta, súc sinh mới lấy đánh lộn làm niềm vui, lũ

súc sinh mới dùng đánh nhau làm cách phát tiết d*c v*ng huyết tính của mình,

thế nhưng chúng ta là chức nghiệp giả, là người bị Thần linh nhốt ở nơi này, sở

dĩ chúng ta cần đánh nhau, không phải bởi vì cơ thể chúng ta cần nó, mà là tâm

của chúng ta cần nó, tâm của chúng ta có lý do cần phải đi đánh nhau..."

"Bởi vì chúng ta tức giận."

Hắn hít một hơi thật sâu, bỗng cao giọng hét:

"Là tức giận! Đám ngu xuẩn các ngươi!"

Đám người bỗng xôn xao.

Giống như có một lực lượng vô hình ảnh hưởng tới thân thể của bọn họ vậy.

Tần Băng An trầm giọng nói: "Nếu như có thể rời khỏi nơi này, trở lại thế giới

bình thường, tức giận nơi sâu trong tâm linh của ta tự nhiên sẽ tỉnh lại... đáng

tiếc chúng ta đã bị nhốt quá lâu, mà nan đề do Thần linh cho chúng ta hầu như

không có cách nào xử lý."

Liễu Bình ngắm nhìn bốn phía, thấy được tất cả mọi người cũng đồng ý với

điều này.

Trong ánh mắt của bọn họ mang theo ánh lửa mơ hồ, không tránh né ánh mắt

của Liễu Bình, tựa như trong lòng đã có ý chí.

Những người này.

Những người này đã được nhen lửa.

Bọn họ vốn là có một tâm cường giả, chỉ là bị thời đại nhốt ở nơi này.

Nếu như thả hết bọn họ ra...

Có lẽ sẽ có một ngày, ánh lửa cuối cùng sẽ bùng cháy.

Mà mình thân là Thẻ bài sư, trong tương lai cũng cần nhóm cường giả như vậy.

Là lúc này rồi.

Liễu Bình đưa tay chỉ về phía đám người, sau đó vỗ ngực mình, nói: "Các vị,

đây chính là nguyên nhân mà ta xuất hiện ở nơi này."

"Cái gì?" Tần Băng An khó hiểu hỏi.

Liễu Bình đi tới trước mặt hắn ta, nhìn chằm chằm hắn ta rồi nói: "Tất cả nan

đề, đều có liên quan tới hệ thống tu luyện của các ngươi, đúng không?"

"Đúng thế." Tần Băng An nói.

Liễu Bình nói: "Vậy hãy nói cho ta biết về hệ thống tu luyện của ngươi, sau đó

nói cho ta biết về nan đề đó, ta sẽ giải đáp."

ể ố

"Không thể nào! Rõ ràng ngươi chính là người tu hành, hệ thống sức mạnh hoàn

toàn khác biệt với hệ thống tu luyện của ta." Tần Băng An thất thanh nói.

Liễu Bình âm thầm mỉm cười, hạ giọng nói:

"Nghe đây, trên trời dưới đất, nếu có nan đề trong tu luyện mà ngay cả ta cũng

không thể giải được, như vậy thì chỉ có một nguyên nhân..."

"Đề sai."

Giọng nói của Liễu Bình tuy nhỏ, thế nhưng ở nơi đây đều là chức nghiệp giả.

Mỗi một chữ mà hắn nói, mọi người đều nghe rõ ràng.

"Ngươi... là điên thật, hay là giả điên?"

Tần Băng An hỏi.

"Ngươi không tin à?" Liễu Bình hỏi lại.

Hắn nhìn về phía mọi người, thấy được phần lớn mọi người đều lộ ra vẻ không

tin.

Nói đùa, thứ mà chúng ta chơi hơn nửa đời người, ngươi còn chưa từng tiếp xúc

qua, thế mà ngươi lại dám nói hiện tại học tập, rồi có thể giải được nan đề ngay

lập tức?

Ai mà tin!

Liễu Bình quan sát mọi người, bỗng nhiên trông thấy người thiếu niên muốn

khiêu chiến mình khi trước.

"Nào, ngươi đi theo ta."

Hắn tiến tới dắt tay thiếu niên kia đi về phía tường vây.

Thiếu niên vùng vẫy mấy lần, hoảng sợ nói: "Ngươi định làm gì? Ta không

đánh với ngươi!"

"Ngươi yên tâm, chúng ta không đánh nhau, chỉ là làm mẫu mà thôi." Liễu Bình

nói.

Hắn dắt tay đối phương kéo tới gần tường vây, nửa đường đối phương còn định

phản kháng tới mấy lần, đều bị Liễu Bình đánh cho không thể động đậy.

"Được rồi, hiện tại chúng ta đều ở trên tường rào, nơi này không ai quấy rầy,

ngươi hãy nói phương pháp tu luyện của mình cho ta biết, sau đó ta sẽ giải đề

giúp ngươi." Liễu Bình nói.

"Thế nhưng ngươi là người của văn minh Tu Hành, mà thứ ta học chính là linh

năng!" Thiếu niên không nhịn được mà hét lên.

Hắn ta giãy giụa vài lần, lại phát hiện đối phương lại tóm chặt cổ mình, cơ bản

là không thể động đậy.

"Linh năng là cái gì?" Liễu Bình hỏi với vẻ hứng thú.

Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi coi ta là tên điên sao? Ngay cả

linh năng là gì mà ngươi cũng không biết, làm cách nào mới có thể giúp ta giải

khai nan đề trong chuyện tu luyện?"

ầ ễ

"Chúng ta thử một lần, được chứ?" Liễu Bình chân thành nói.

"Không được, đây chính là bí mật truyền thừa của sư môn, không thể tùy..."

Thiếu niên dựa vào lý lẽ để biện luận, thế nhưng đang nói bỗng im bặt đi.

Hắn ta phát hiện cường độ lực trên tay đối phương đang tăng lên...

Nếu như đối phương lại tăng thêm chút xíu nữa, mình sẽ bị đẩy ra ngoài, ngã

xuống vực sâu vô tận.

"Đúng vậy, nói như vậy, phương pháp tu luyện của ta không thể tùy tiện truyền

ra ngoài, thế nhưng ta quyết định tin tưởng ngươi một lần." Thiếu niên nói.

Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói với giọng hài lòng: "Không tệ! Tín nhiệm giữa

người với người có thể sáng tạo kỳ tích, tới đi, bắt đầu nói."

Thiếu niên cảm thấy rất bất đắc dĩ, thế nhưng hiện tại đang bị người kiểm soát,

mình cũng không muốn rơi xuống vực sâu vô tận, đành phải nói:

"Linh năng chính là năng lượng do những sinh linh đã chết phát tán ra, sở

trường của văn minh chúng ta là lợi dụng loại lực lượng này."

"Nó chia làm năm loại hình thức biểu hiện, mười hai loại phương pháp ứng

dụng, hai mươi bốn con đường tu luyện..."

Thiếu niên nói liên tục khoảng nửa giờ.

Liễu Bình bỗng nói: "Ngừng."

"Thế nào?" Thiếu niên hỏi.

"Ta đã hiểu những kiến thức cơ bản này rồi, hiện tại nói ra nan đề mà ngươi gặp

phải là gì đi." Liễu Bình nói.

"Ngươi nghiêm túc sao? Được, Thần linh cho ta nan đề chính là khi mà linh

năng tiêu hao sạch se, làm cách nào để triệu hồi liên tiếp mười hai con yêu

quỷ." Thiếu niên nói.

Liễu Bình yên lặng nhìn hắn ta, hỏi: "Nói xong rồi?"

"Xong." Thiếu niên nói.

Liễu Bình im lặng vài giây, bỗng nhiên nâng trán, nói: "Ngươi nghe kỹ đây, căn

cứ những kiến thức mà ngươi đã nói, tất cả có hai trăm ba mươi bảy phương

pháp có thể triệu hồi ra mười hai con yêu quỷ, ta có thể xác định một trăm hai

mươi chín loại trong đó là chính xá, những phương án khác thì phải thử mới có

thể xác định... thế nhưng đối với nan đề của ngươi mà nói, thực ra không cần

phiền phức như thế, chỉ cần một câu cũng có thể giải quyết được."

"Ngươi nói khoác đi, có câu nào có thể giải quyết nan đề này được chứ?" Thiếu

niên không tin.

Liễu Bình nói: "Câu hỏi là: Khi linh năng tiêu hao hết sạch, làm cách nào mới

có thể liên tiếp triệu hồi mười hai con yêu quỷ?"

"Đúng." Thiếu niên gật đầu.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 135: Giải đề



Liễu Bình nói: "Trả lời: Khi linh năng tiêu hao sạch, chỉ cần bổ sung đầy linh

năng, là có thể liên tiếp triệu hồi mười hai con yêu quỷ rồi."

Thiếu niên ngẩn người.

Liễu Bình thở dài nói: "Thần linh ra nan đề này cho ngươi, chắc hẳn đã cảm

thấy ngươi rất ngu xuẩn, cho nên cố ý trêu đùa ngươi tìm niềm vui."

"Không... vì sao đáp án lại là như vậy... rõ ràng ta là thiên tài tu luyện!"

Thiếu niên ngẩn ngơ, lẩm bẩm.

"Có người thân thể là thiên tài, thế nhưng đầu óc chưa chắc đã là thiên tài." Liễu

Bình nói.

Thiếu niên cảm giác xã hội rất hiểm ác.

Một giây sau...

Ầm!

Hắn ta biến thành một đoàn sương mù, biến mất trước mặt mọi người.

"Cái gì!"

"Hắn ta đi ra! Hắn ta đi ra!"

"Làm sao có thể!"

"Trời ạ! Vì sao cứ như vậy đã đi ra rồi?"

Đám người xôn xao gào thét.

Cũng không trách bọn họ lại kích động như vậy, dù sao từ xưa tới nay chưa

từng có người nào rời đi ngục giam cả, tất cả mọi người đều là lần đầu thấy.

Mặc dù phương pháp có hơi kỳ lạ, thế nhưng người này thật sự đã giúp thiếu

niên kia rời khỏi ngục giam!

Người đàn ông vạm vỡ có tên Tần Băng An kia cố gắng nhảy cao, nhảy lên

tường vây.

"Phương pháp tu luyện lực lượng của ta là Huyết chiến, là kết tinh trí tuệ của

toàn bộ văn minh chúng ta, ngươi có muốn nghe hay không?" Tần Băng An hỏi.

"Nói từ những kiến thức cơ bản nhất đi."

Liễu Bình nói xong, liếc nhìn đám người, nói: "Những người cùng một văn

minh với Tần Băng An cũng tới nơi này đi, ta sẽ giải tất cả nan đề cho mọi

người cùng một lúc luôn."

Lại có hai người võ giả từ trong đám người đi ra, nhảy lên tường vây.

"Phương pháp Huyết chiến là lợi dụng khí huyết bản thân, mở ra các tiết điểm

khí mạch trong cơ thể, làm cho người ta trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, cuối

cùng đạt tới cảnh giới phá vỡ hư không."

ắ ầ ế ấ ầ ấ

"Bắt đầu nói từ kiến thức cơ bản nhất, bước đầu tiên là phương pháp hô hấp,

dùng việc thay đổi tiết tấu của khí để kéo theo khí huyết, mở ra tiết điểm khí

mạch đầu tiên..."

Tần Băng An nói rất chậm, giảng giải khoảng hai mươi phút.

"Ngừng, hiện tại hãy nói ra nan đề của các ngươi." Liễu Bình nói.

"Khi tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba mươi sáu, sẽ xuất hiện tình trạng khí

huyết xung kích não vực, bình thường mà nói cần phải chầm chậm xử lý, ít nhất

cũng phải cần ba năm, dù sao đại não bị thương là một chuyện cực kỳ nguy

hiểm, khi đó Thần linh hỏi ta, làm cách nào chỉ dùng thời gian một năm đã đột

phá cảnh giới này." Tần Băng An nói.

Liễu Bình suy nghĩ hai giây, nói: "Một năm? Điều này rất đơn giản, vừa rồi ta

nghĩ ra một loại bí pháp tu luyện khí huyết, bởi vì chuyên môn sáng tạo để giải

khai nan đề này của ngươi, cho nên ta muốn đặt tên nó là: "

"Bí quyết vì tình yêu và chính nghĩa trên mặt đất chúng ta cần ngăn cản sự chế

nhạo của Thần linh cùng thu hoạch được sự tự do chân chính."

"Xin lắng tai nghe." Tần Băng An gian nan nói.

"Là như vậy, từ vừa mới bắt đầu, khi cảnh giới của ngươi đạt tới tầng thứ mười

tám đã cần bắt đầu làm chuẩn bị, mỗi lần tu hành đều cần rèn luyện sức thừa

nhận khí huyết của não vực, cứ như vậy, chờ tới tầng thứ ba mươi sáu, chỉ cần

nửa năm là có thể đột phá... ta có thể nghĩ ra mười lăm loại phương pháp tu

hành khí huyết như vậy, hiện tại ta chọn một loại nhanh gọn nhất để giảng cho

ngươi nghe."

Liễu Bình giảng giải phương pháp tu luyện ra.

Tần Băng An nghe một cách chăm chú, suy nghĩ vài giây, hỏi: "Xin hỏi đại

danh của các hạ là?"

"Tên ta là Liễu Bình... nghe ta nói, sau khi các ngươi ra ngoài, đại khái cũng chỉ

có thể làm công cho Thần linh, duy trì cuộc sống bình thường, nếu có ngày nào

đó không sống nổi nữa, hãy tới tìm ta, lúc nào ngươi cũng có cơm để ăn." Liễu

Bình nói.

"Được, ta nhớ kỹ." Tần Băng An nhìn sâu Liễu Bình một lát.

Ầm!

Hắn ta hóa thành một đoàn sương mù, biến mất tại chỗ.

Toàn bộ ngục giam hò reo vui vẻ, thậm chí có người vui vẻ tới mức khóc lên.

"Nào, nói về nan đề của hai người các ngươi đi."

Liễu Bình mỉm cười, nhìn về phía hai vị chức nghiệp giả cũng tu hành khí huyết

này.

...

Một tiếng sau.

Trên đỉnh núi.

ễ ầ ồ ổ

Liễu Bình cầm một cái loa lớn, ngồi xổm trên tường rào.

"Tốt, đều tới xếp hàng đi."

"Văn minh ma pháp đứng bên này, cổ võ đứng bên phải, hàng thứ ba là văn

minh tinh lực, hàng thứ tư là văn minh man hoang... Người anh em này, không

nên chen ngang, trở lại đội ngũ của mình đi."

Dưới sự chỉ huy của hắn, các chức nghiệp giả đành phải sắp xếp thành từng

hàng ngay ngắn.

Liễu Bình quan sát đám người phía dưới, lớn tiếng nói: "Đầu tiên ta sẽ giải khai

nan đề của văn minh cổ võ cùng văn minh tu hành, bởi vì cổ võ đơn giản nhất,

mà tu hành thì ta không cần học lại, hoàn toàn có thể giải khai, sau đó là ma

pháp, tinh lực, man hoang, khoa học kỹ thuật,... cuối cùng là thần bí, rõ chưa?"

"Rõ!" Đám người đồng thanh đáp.

Có người cao giọng hỏi: "Liễu Bình, đầu óc của ngươi phát triển thế nào vậy, tại

sao lại lợi hại như vậy?"

Tất cả mọi người cũng hùa với nhau, có người còn vỗ tay, huýt sáo nữa.

Liễu Bình cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười nói với vẻ khiêm tốn: "Người

anh em này quá khen rồi, thực ra ta cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cơ bản cũng

không nghiêm túc."

Đám người im lặng.

Mặc dù người này rất lợi hại, thế nhưng...

Hắn ta thật quá vô sỉ.

Liễu Bình nói xong, lại giơ loa lên, đứng trên tường rào hét lớn, nói:

"Được rồi, hiện tại bắt đầu, văn minh cổ võ hãy nói với ta công pháp là được, ta

đã hiểu về phương thức tu luyện của các ngươi rồi, tới!"

"Văn minh tu hành không nên chen lấn, cứ bình tĩnh xếp hàng, dựa theo tên sắp

xếp thứ tự."

"Giải nan đề của các ngươi rất là nhanh, hãy tin tưởng ta."

...

Làm cho thời gian trở lại một chút.

Ở một bên khác.

Trong thế giới Tử Vong.

Bên trong thời không bí ẩn...

Khi Liễu Bình chia tay Lý Trường Tuyết, rời khỏi rừng rậm.

Vẫn trong vùng rừng rậm này.

Một bóng đen xuất hiện trên các nhánh cây, di chuyển giữa các nhánh caya.

Mặc dù ảnh hưởng của chiến đấu dần dần biến mất, thế nhưng dựa vào trực giác

như dã thú, vẫn có thể xác định được, nơi này đã diễn ra một trận đại chiến kinh

thiên động địa.

Tới cùng đã xảy ra chuyện gì?
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 136: Thế giới diệt vong tam trọng tấu



Bóng đen kia dừng trên một nhánh cây, hóa thành một con mèo trắng như tuyết.

Khác với mèo bình thường chính là, con mèo này nhận qua tổn thương nào đó,

cái đuôi bị cụt một đoạn, chỉ còn lại một nửa ngắn ngủn.

Nàng dùng đôi mắt màu xanh đậm, quan sát cảnh tượng bốn phía.

Gần nửa rừng rậm đã hóa thành dung nham cuồn cuộn, cho dù không có người

điều khiển, vẫn như cũ lưu động, liên tục nuốt chửng cùng hủy diệt mọi thứ.

Thế giới như lâm vào hủy diệt.

Con mèo yên lặng quan sát cảnh tượng này, híp mắt lại.

Phương thức tấn công như vậy, khác biệt hoàn toàn với Ngũ hành khai hóa,

thậm chí còn lộ ra cảm giác cực kỳ tà ác nữa.

Tới cùng là cái gì?

Mèo trắng ngồi xổm trên nhánh cây, duỗi chân trước ra, l**m đệm thịt màu

hồng.

Khi nàng cảm thấy hài lòng, lập tức giơ móng vuốt lên, cẩn thận sử dụng một

pháp quyết.

Thần thông - Hồi Quang Đảo Ảnh!

Trên biển lửa cuồn cuộn dần dần xuất hiện một hình ảnh, hiện lên cảnh tượng

nào đó trong quá khứ.

Một bóng hình khổng lồ xuất hiện trong rừng.

Sương mù bàng bạc từ trên người nó phun ra ngoài, lơ lửng xung quanh nó

không tan, tới mức không thể thấy rõ hình dáng chân thực của nó là như thế

nào.

Thứ có thể thấy rõ duy nhất chính là đôi mắt ẩn giấu trong sương mù.

Giống như ngọn lửa bùng cháy, lại giống như dung nham vô tận ngưng tụ lại,

trong sương mù đậm nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước.

Hai luồng lửa từ trong mắt của nó b*n r* ngoài, bắn vào nơi nào đó trong hư

không.

Một người tu hành lảo đảo rơi xuống.

"Đáng chết!"

Người tu hành kia vừa xuất hiện, lập tức hóa thành bóng mờ, dùng toàn lực bay

về phương xa.

Quái vật kia lập tức đuổi theo.

Khi nó chạy nhanh, mặt đất cũng theo đó mà chấn động, rừng rậm cũng bởi vậy

mà bị thiêu cháy, trong không khí xuất hiện hỏa diễm hư vô.

ầ ầ

Một người một quái vật, dần dần đi xa.

Thế nhưng con đường mà quái vật đi qua, dần dần có dung nham từ dưới đất

trào lên.

Dung nham nối liền một mảnh.

Toàn bộ rừng rậm dần dần bị hủy diệt.

Mèo trắng thấy vậy thì khá sợ hãi, cái đuôi dựng thẳng đứng, đã quên lắc lư.

Nó nắm nhẹ móng vuốt lại.

Thu!

Ngay sau đó, tất cả hư ảnh đều biến mất.

Mèo trắng trở nên trầm tư.

Quái vật kia, chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của Tu Hành giới.

Thậm chí ngay cả người tu hành kia, đều lộ ra vẻ quỷ dị làm cho người ta không

thể nhìn thấu.

Thế giới này tới cùng là thế nào?

Bỗng nhiên...

Ánh mắt của mèo trắng ngưng tụ lại, phát hiện một vật trong dung nham hừng

hực.

Đó là một tấm thẻ rỗng lớn chừng bàn tay.

Tấm thẻ này trôi nổi theo dòng dung nham, thế nhưng lại không bị đốt cháy,

cũng không bị dung nham hủy diệt.

Khá là thần kỳ!

Mèo trắng hơi do dự, bóng người lóe lên, hóa thành một cô gái bay tới.

Nàng vươn tay ra mó về phía dung nham.

Tấm thẻ trống kia bị nàng lấy đi ra!

"Đây là cái gì?"

Cô gái hỏi với giọng tò mò.

Nàng lật qua lật lại quan sát rất lâu, dùng toàn bộ tri thức trong đầu của mình để

tìm tòi, vẫn không tìm ra đáp án.

"Thôi được rồi, loại chuyện hao phí thần kinh này tại sao ta phải nghĩ chứ? Chỉ

cần ném nó cho người kia, mọi thứ đều rõ ràng."

"Ta đi tìm hắn!"

Cô gái này lại hóa thành mèo trắng.

Ngậm tấm thẻ trống trong miệng, nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất khỏi nhánh cây

hiện tại.

...



Trên đỉnh núi hắc ám.

Trong tường vây.

Người đang dần dần giảm bớt.

"Vừa rồi ta nghĩ ra một chiêu quyền pháp, tên là: Một quyền là biết hai mươi

sáu loại quyền thuật, sau khi ngươi học được quyền pháp này, tự nhiên có thể

giải nan đề của Thần linh."

"Ta không hiểu nhiều về ma pháp, thế nhưng ta biết có tổng cộng ba mươi sáu

phương pháp có thể trở thành Pháp Thánh, Thần linh lại cần ngươi nói ra hai

mươi chín loại trong đó... có thể là cảm thấy ngươi ngu xuẩn, không sao cả, mặc

dù chúng ta ngu xuẩn, thế nhưng vẫn cần sống tiếp mà, tới tới tới, ta viết một

danh sách cho ngươi, ngươi học thuộc nó đi."

"Văn minh hư vô của các ngươi quá coi trọng tư thế đẹp mắt, tự nổ cũng cần thể

hiện ba loại tạo hình, loại này không thể được... nào, cùng ta học một chiêu Lại

Lư Đả Cổn (*) bản upgrade hư vô, đây là thân pháp có thể tránh thoát một ngàn

hai trăm luồng sáng tử vong, không cần tự nổ, ngươi học xong tự nhiên có thể

vượt qua."

(*: Lăn qua lộn lại.)

...

Liễu Bình nói với từng người một.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ dùng nửa ngày, văn minh cổ võ, văn minh tu hành, văn minh khoa kỹ, văn

minh ma pháp, văn minh man hoang, văn minh tà linh, văn minh hư vô,...

Các cường giả của các văn minh đều đã rời đi.

Trong tường vây này, chỉ còn lại không tới năm người.

Một chức nghiệp giả của văn minh tinh lực đang nghiêm túc kể ra bí pháp tu

luyện của bản thân, những nơi phức tạp thì hắn ta còn nói đi nói lại, sợ Liễu

Bình nghe lầm.

Liễu Bình nghe câu được câu không, đồng thời âm thầm hỏi:

"Bí mật mà ngươi cần, có ở nơi này thật không vậy? Người ở nơi này đều sắp bị

ta đưa ra toàn bộ rồi, còn không tìm được bí mật kia sao?"

Một giọng nữ vang lên: Ta có thể cảm nhận được, chúng ta đã cách nó rất gần."

"Được rồi." Liễu Bình thở dài.

"Không cần cảm thấy tiếc nuối, ngươi đã học được nhiều loại lực lượng của các

nền văn minh như vậy rồi, cũng coi như là thu hoạch phong phú chứ." Giọng nữ

nói.

"Thời gian của một người là có hạn, ta làm gì có thời gian rảnh để tu luyện bí

thuật của bọn họ cơ chứ? Chỉ coi như hiểu sơ, về sau khi đối mặt với kẻ địch

như vậy thì không tới nỗi bất ngờ mà thôi." Liễu Bình nói.

"Không, ngươi còn không rõ ý nghĩa ẩn chứa trong đó." Giọng nữ nói.

Ý ễ

"Ý nghĩa gì?" Liễu Bình hỏi.

Giọng nữ bắt đầu giải thích: "Tất cả lực lượng cùng vũ khí của các văn minh

khác nhau, sau khi hóa thành thẻ bài, đều có thể được Thẻ bài sư sử dụng, thế

nhưng điều kiện tiên quyết chính là..."

"Thẻ bài sư cần phải hiểu được nguyên lý cùng phương pháp sử dụng của loại

binh khí đó."

"Ví dụ như một chiếc ô ma pháp, nếu như ngươi không phải là người văn minh

ma pháp, ngươi không thể hiểu nó, lại thêm việc ngươi cũng không có ma lực,

như vậy thì không thể sử dụng nó."

"Thế nhưng nếu như ngươi chuyển hóa chiếc ô ma pháp thành thẻ bài, không

cần suy nghĩ về vấn đề ma lực nữa."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 137: "Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"



Liễu Bình hỏi: "Thế nhưng năng lượng kích hoạt ô ma pháp là ma lực, ta lại là

người tu hành..."

Giọng nữ ngắt lời của hắn: "Tất cả thẻ bài, đều dựa vào một loại lực lượng để

kích hoạt và vận dụng."

Liễu Bình suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Ta hiểu được."

"Ngươi hiểu cái gì?" Giọng nữ hỏi.

"Khi ta chiến đấu với Người bán rượu, ta chỉ có thể rút ra sáu tấm thẻ bài có tác

dụng, bởi vì lực lượng linh hồn của ta không đủ... cho nên dù là vũ khí của văn

minh nào đi chăng nữa, chỉ cần ta có lực lượng linh hồn, là có thể vận dụng,

đúng không?"

"Đúng là như thế, Thẻ bài sư không cần quan tâm tới các loại lực lượng, dùng

hồn lực là có thể vận dụng mọi binh khí của mọi văn minh... đây chính là giá trị

chân chính của Thẻ bài sư."

"Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề."

"Ngươi có biết sử dụng vũ khí này hay không mà thôi."

"Ví dụ như ô ma pháp, một Thẻ bài sư có thể vận dụng lực lượng của nó, thế

nhưng không biết vận dụng nó như thế nào, như vậy cũng không được."

"Hiện tại, ngươi thu hoạch được nhiều tri thức của nhiều văn minh như vậy, hầu

như ngươi biết dùng tất cả mọi thứ của mọi văn minh."

Giọng nữ bỗng nở nụ cười, nói tiếp: "Thẻ bài sư bình thường không thể làm

được điều này, mà đối với ngươi mà nói, như vậy cũng không phải hạn mức cao

nhất của ngươi."

Liễu Bình nói: "Hạn mức cao nhất?"

Giọng nữ nói: "Thằng hề có thể biến vật phẩm trở thành đạo cụ chuyên môn cho

bản thân, cứ như vậy, uy lực của những binh khí kia sẽ tăng lên một bậc, đồng

thời có một loại lực lượng đặc biệt phù hợp với bản thân ngươi."

"Cho nên hiện tại ngươi quyết định trở thành Thị thần của ta rồi sao?" Liễu

Bình hỏi.

"Tìm tới bí mật kia rồi nói sau đi." Giọng nữ nói.

Liễu Bình thở dài, nhìn về phía chức nghiệp giả của văn minh tinh lực trước

mặt, nói: "Được rồi, ngươi nói nan đề của ngươi ra đi."

"Ngươi nghe xong rồi sao?" Chức nghiệp giả kinh ngạc hỏi lại.

"Đảo đi đảo lại cũng chỉ là những thứ đó, ta đã hiểu đại khái rồi, nói nan đề của

ngươi ra đi." Liễu Bình nói.

ể ầ ể ồ

"Làm cách nào có thể phác hoạ một loại Tinh Thần pháp có thể triệu hoán đồng

thời ba vị Tinh linh."

"Nghe kỹ, pháp môn này ta chỉ hơi suy nghĩ là ra, thế nhưng cái tên của nó rất

khó đặt, chúng ta nên gọi nó là... Phương pháp triệu hoán ba khuyết một đặc

biệt trong bầu trời đêm tối, pháp quyết hoàn chỉnh nó là như thế này..."

Liễu Bình nhanh chóng nói bí quyết ra.

Chức nghiệp giả kia nghe xong thì giật mình nói: "Thì ra là thế."

Ầm!

Hắn ta hóa thành một vùng sương mù, biến mất trước mặt Liễu Bình.

Liễu Bình nhìn về phía những người còn lại.

Chỉ còn lại ba người.

Ba người này đều là tồn tại thuộc hệ thần bí.

Liễu Bình nhíu mày, lại giãn ra, nói: "Căn cứ tri thức mà ta nắm giữ, những thứ

thuộc hệ thần bí đều không thể hiểu được, không liên quan gì tới tri thức cả,

chúng ta cùng nghiên cứu với nhau, để xem có thể giải nan đề của các ngươi

hay không."

Ba người kia nhìn nhau.

Người đầu tiên đi tới, nhún vai nói: "Thực ra những thứ trong hệ thần bí, cũng

giống như thần thông của người tu hành, hồn khí của văn minh ma pháp, hoang

cổ thần phú của văn minh man hoang các ngươi vậy, bọn chúng đều là lực

lượng kỳ lạ được sinh ra dưới sự giao hòa của các pháp tắc, cho nên ngay từ đầu

chúng ta cũng không mong chờ gì nhiều."

"Tới đi, mọi người cùng nhau nói chút." Liễu Bình nói.

Người đầu tiên nói: "Nan đề của ta là, 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng'

này được cấu tạo như thế nào."

Người thứ hai nói: "Nan đề của ta là, nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngục

giam tạm thời của người vô dụng', làm cách nào chinh phục thế giới này."

Người thứ ba nói: "Nan đề của ta là, nếu có thế giới cùng loại với 'Ngục giam

tạm thời của người vô dụng' là có ý chí, như vậy sau khi nó tử vong, làm cách

nào để phục sinh nó."

Liễu Bình yên lặng lắng nghe.

"Như thế nào? Đây là ba người cuối cùng, ngươi đạt được bí mật kia rồi sao?"

Hắn âm thầm hỏi.

Giọng nữ im lặng nửa ngày, mới nói: "Ta cảm giác... bí mật được ẩn giấu trong

ba vấn đề này, thế nhưng ta không biết thứ ta muốn tìm được ẩn giấu ở vấn đề

nào."

Liễu Bình lộ ra vẻ trầm ngâm.

Hắn đứng dậy, đi tới đi lui trên quảng đường trống trải.

ỗ ắ

Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, nói: "Bí mật của ngươi có liên quan tới chuyện

gì?"

"Tại sao ngươi lại muốn biết?" Giọng nữ hỏi.

"Ta cần phải biết, bởi vì có lẽ ngươi cũng không phát hiện ra, mặt ngoài mà vấn

đề của ba người bọn họ muốn nói chính là ngục giam cùng những chuyện liên

quan tới ngục giam, thế nhưng cả ba vấn đề đều tồn tại một sự liên hệ bí ẩn nào

đó, cùng chỉ hướng về một chuyện nào đó..."

Vẻ mặt của Liễu Bình dần dần trở nên nghiêm túc:

"Loại tình hình này được gọi là Thế giới diệt vong tam trọng tấu, cả đời ta vẫn

chưa từng thấy qua, chỉ là năm đó sư phụ ta từng nói ông ta đọc qua một loại

văn hiến thượng cổ, bên trong miêu tả đôi câu vài lời, mà loại tam trọng tấu có

liên quan tới kết cấu của thế giới này... tới từ một loại tồn tại nào đó hoàn toàn

không biết, ngươi cần phải cho ta biết càng nhiều tin tức hơn, ta muốn xác định

phương hướng hướng tới của ba vấn đề này trước."

Hắn nhìn về phía ba người kia, nói: "Ta có thể cảm giác được mấy người này

đều cực mạnh, thế nhưng lại bị nhốt ở nơi này, giống như là chuyên môn tồn tại

vì ba vấn đề đó vậy, chuyện này chắc chắn không nhỏ, nếu chỉ dựa vào sự suy

đoán lung tung của ta thì chắc chắn không thể chính xác được."

Giọng nữ im lặng một lát, nói: "Có một binh khí bị phong ấn, được ẩn giấu tại

một nơi không ai biết, con đường duy nhất được ẩn giấu trong nan đề của chư

thần."

Liễu Bình bỗng dừng lại.

"Thì ra là thế, ta đã biết!"

Hắn thấp giọng quát nhỏ.

"Ngươi biết cái gì rồi?" Giọng nữ vội vàng hỏi.

"Hiện tại còn khó nói, đại khái ta còn cần một chiếc thuổng sắt." Liễu Bình nói.

"Cầm lấy." Giọng nữ nói.

Còn chưa dứt lời, trên tay Liễu Bình đã xuất hiện một chiếc thuổng sắt.

Hắn nhìn về phía ba người kia.

Ba người đối diện cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.

"Rõ ràng là giải đề, ngươi cầm thuổng sắt làm cái gì?"

Một người trong đó hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 138: Nham thạch không tồn tại



Liễu Bình nhìn thuổng sắt trong tay, lại nhìn về phía đối phương, chợt cười nói:

"Con người của ta, khi đang giải đề đều thích đào đất, đây là cách tự hỏi đặc

biệt của ta."

Ba người nghe, cùng gật đầu.

"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.

"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.

"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.

Liễu Bình vung thuổng sắt, đào xuống mặt đất.

Một lát sau, hắn không nhịn được mà nói: "Hiệu suất làm thế này quá chậm, có

thứ nào tân tiến hơn không?"

"Có, là máy xúc bên văn minh khoa học kỹ thuật." Giọng nữ nói.

"Được, cho ta dùng một lát."

Ầm!

Một tiếng vang trầm xuất hiện, một chiếc máy xúc hiện lên bên người mấy

người.

Liễu Bình ném thuổng sắt đi, bò lên máy xúc.

Hắn nhớ lại cái gì đó, quay đầu nhìn ba tên chức nghiệp giả hệ thần bí kia.

Hắn nhìn về phía ba người đối diện.

Ba người đó cũng đang nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.

"Rõ ràng là giải đề, ngươi lấy máy xúc ra làm cái gì?"

Một người trong đó hỏi.

Liễu Bình nhìn máy xúc, lại nhìn về phía đối phương, chợt bật cười, nói: "Con

người của ta, khi đang giải đề đều điều khiển máy xúc đào đất, cũng rất hợp lý

chứ."

Ba người nghe, cùng gật đầu.

"Thì ra là thế." Người kia giật mình nói.

"Quả nhiên, thiên tài đều có một vài sở thích khác người." Người thứ hai nói.

"Vậy ngươi đào đi." Người thứ ba nói.

Liễu Bình đi vào phòng điều khiển, điều khiển máy xúc đào đất.

Một lát sau, mặt đất bị đào ra một hố to vài mét.

"Ngươi đang định làm cái gì?" Giọng nữ ngạc nhiên hỏi.

"Thử chút." Liễu Bình nói.



Ầm!

Một tiếng vang trầm từ phía dưới vang lên.

"Ngươi đào tới nham thạch!" Một chức nghiệp giả đứng bên cạnh lớn tiếng nói.

Liễu Bình nhảy khỏi máy xúc, đi vào trong hố lớn, dùng tay gỡ nắm đất dưới

đáy hố, sờ vào thứ phía dưới.

Quả nhiên là nham thạch, hơn nữa lại còn rất cứng rắn.

"Nơi này có lẽ không thể đào được nữa, cần chuyển sang đào nơi khác hay

không?" Một chức nghiệp giả khác hỏi.

"Không, ta cần quan sát kỹ thứ này!" Liễu Bình trả lời.

Hắn đặt tay lên nham thạch, v**t v* một cách tỉ mỉ.

"Kỳ quái, ta biết rất nhiều loại nham thạch cùng khoáng sản, thế nhưng chưa

bao giờ gặp được thứ này..."

Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy được trong hư không có từng hàng chữ nhỏ bùng

cháy hiện lên:

[Tồn tại bí ẩn đã thức tỉnh, nó đã nhận ra hành động của ngươi."

[Nó sắp tới nói chuyện với ngươi.]

[Trong thời điểm vô cùng vi diệu này, Danh Sách phải khẩn cấp nói rõ cho

ngươi:]

[Mọi sự vật mà ngươi đã từng nhận biết, đều không phải là đối thủ của nó!]

[Mấy phút tới sẽ quyết định sinh tử của ngươi, lúc nói chuyện cần phải chú ý

cẩn thận chút!]

Bỗng nhiên, những dòng chữ nhỏ này có vẻ như đã nhận ra thứ gì đó, nhanh

chóng biến mất không thấy gì nữa.

Yên tĩnh một cách kỳ dị.

Liễu Bình chậm rãi quan sát xung quanh.

Ba tên chức nghiệp giả đang đứng trước hố đất, quan sát hắn đào đất.

Vẻ mặt của cả ba người đều là tò mò, khó hiểu cùng nghi ngờ, vẻ mặt cứng lại

không động đậy.

Phía sau Liễu Bình, cô gái váy đen đeo mặt nạ màu trắng cũng hiện thân, nàng

hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ nham thạch trên tay Liễu Bình ẩn chứa bí mật

gì.

Nàng cũng bất động.

Con ngươi Liễu Bình co rụt lại.

Tồn tại sắp tới là thần thánh phương nào chứ?

Coi như Nữ thần Tra Tấn đã tử vong, hóa thành Thị thần, thế nhưng thực lực

cũng vượt xa sự tưởng tượng của mình.



Ngay cả Thần linh như nàng cũng trúng chiêu.

Đến cùng thì mình chọc phải loại tồn tại nào chứ?

Ầm!

Toàn bộ thế giới biến mất không thấy đâu nữa.

Liễu Bình cảm giác mình đi tới trong hư không vô cùng vô tận, hàng vạn sao

trời quay xung quanh mình, đồng thời ngưng tụ thành hình trước mặt mình.

Sao trời.

Sao trời ngưng tụ thành một cái đầu khổng lồ tản ra ánh sáng.

Nó quan sát Liễu Bình, giọng nói của nó rất hùng vĩ cũng trầm thấp:

"Một người tu hành..."

Liễu Bình ôm quyền, nói: "Còn chưa biết đại danh của các hạ là gì? Chẳng lẽ ta

đã quấy rầy các hạ rồi sao?"

Cái đầu do sao trời hội tụ kia nói: "Thời gian thức tỉnh của ta là có hạn, Thần

linh đã tử vong bên cạnh ngươi đã bị ta ngăn cách, nàng sẽ không nghe được

cuộc nói chuyện giữa chúng ta."

"Chúng ta nói thẳng vào chuyện chính đi..."

"Người trẻ tuổi, ngươi đã phát hiện cái gì?"

Liễu Bình suy nghĩ một giây đồng hồ.

Tồn tại dạng này...

Nó càng mạnh hơn Nữ thần Tra Tấn.

Trước mặt loại tồn tại này, thay vì giở trò, còn không bằng...

Đi thẳng vào vấn đề.

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Trong truyền thuyết thời thượng cổ của văn

minh tu hành chúng ta, có người từng thoát khỏi con đường phi thăng, tiếp xúc

tới tồn tại hoàn toàn bí ẩn trong một nơi nào đó của hư không."

"Nghe nói chỉ có lực lượng cực kỳ thần bí, mới có thể chứa đựng một câu đố

như vậy."

"Nó được gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu'."

"Dựa theo truyền thuyết thượng cổ, trong chuyện này bao hàm vận mệnh

nghiêm trọng lại kỳ quỷ, chỉ có người thật sự có khả năng giải đáp câu đố, mới

có thể gặp mặt."

Cái đầu khổng lồ nói: "Như vậy, ngươi giải được câu đố sao?"

"Giải được."

Liễu Bình nói.

"Nói nghe chút... thế nhưng không cho phép nhiều lời, trước mắt mà nói, ngươi

chỉ có thể giải câu đố của tầng đầu tiên mà thôi." Cái đầu khổng lồ nói.

ễ ể

"Tại sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

"Bởi vì vận mệnh không thể coi thường, ngươi nói ra đáp án của câu đố tầng

đầu tiên sẽ bình yên vô sự, nói ra đáp án khác, có lẽ sẽ gây nên sự chú ý của

những tồn tại có thể nhìn trộm bí mật cùng vận mệnh... mà ta hiện tại, đang ở

vào trạng thái tử vong, chỉ có thể bảo vệ cho ngươi tại câu đố tầng đầu tiên mà

thôi." Cái đầu khổng lồ nói.

Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Ta từng nghe nói 'Thế giới diệt vong tam

trọng tấu', khi đó ta cũng đã đại khái tính toán một chút, thế nhưng bởi vì thiếu

đi tin tức quan trọng, cho nên mới không tính ra kết quả gì, hôm nay may mắn

tận mắt nhìn thấy một câu đố này, như vậy ta sẽ nói ra giải pháp của nó cùng

với câu đố tầng đầu tiên."

"Nói đi."

"Cái gọi là 'Thế giới diệt vong tam trọng tấu', đã bao gồm ba tầng câu đố, mỗi

một tầng câu đố đều là đáp án của một tầng câu đố khác."

"Nói rõ hơn đi..."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 139: Xác định Thị thần!



"Câu đố của tầng thứ hai chính là đáp án của câu đố tầng thứ nhất; mà câu đố

của tầng thứ ba lại là đáp án của câu đố tầng thứ hai; còn câu đố của tầng thứ

nhất lại là đáp án của câu đố tầng thứ ba."

"Muốn giải câu đố tầng thứ nhất, chỉ cần biết được câu đố tầng thứ hai là được

rồi."

"Câu đố tầng thứ nhất là: 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng' được cấu tạo

như thế nào."

"Câu đố tầng thứ hai là: Nếu có một thế giới cùng loại với 'Ngục giam tạm thời

của người vô dụng', làm cách nào để có thể chinh phục thế giới này."

"Rõ ràng, đáp án của câu đố tầng đầu tiên chính là: 'Ngục giam tạm thời của

người vô dụng' là do một thế giới tạo thành."

"Sở dĩ ta muốn đào đất, là muốn kiểm tra bằng một phương pháp bài trừ đơn

giản nhất: Nếu như thế giới này không có cái gì, chỉ có một ngọn núi, như vậy

nếu có tin tức nào đáng lưu ý, chắc hẳn sẽ được ẩn giấu trong ngọn núi này."

Liễu Bình nói xong, nhìn về phía đối phương.

Cái đầu khổng lồ do sao trời tạo thành lộ ra ý cười.

"Các phàm nhân, các ngươi rất nhỏ bé, thế nhưng cũng là các ngươi, có thể tạo

thành ảnh hưởng cực lớn đối với vận mệnh."

Nó cảm khái, há mồm phun ra một ngôi sao.

Ngôi sao này lơ lửng bay bay, rất nhanh đã rơi xuống trước mặt Liễu Bình.

Cái đầu kia phát ra âm thanh hùng vĩ:

"Thần linh đã bắt đầu chết đi, từ giờ phút này thời đại sẽ tiến vào trạng thái biến

hóa đổi lớn lại nguy hiểm tới đáng sợ, sống hoặc chết đều sẽ trở thành mộng

đẹp trong quá khứ xa không thể chạm, mà chúng sinh lại hoàn toàn không biết

gì cả..."

"Ngươi cầm... hai thứ này, một trong số đó là thứ mà vị Thần linh kia muốn có

được, một cái khác là quà tặng mà ta đưa tặng ngươi."

"Ta có thể làm gì để trả ơn ngài đây?" Liễu Bình hỏi.

"Trong tương lai không xa, ngươi sẽ cảm ứng được sự kêu gọi của ta, tới lúc đó

ta sẽ triệu hoán ngươi tới đây một lần nữa, mà ta cũng sẽ thanh toán tiền công."

Cái đầu khổng lồ nói.

Sao trời tản ra ánh sáng rơi vào tay Liễu Bình, hóa thành hai vật.

Một con rắn đen cuộn tròn lại, liên tục thè lưỡi ra.

Cùng với một viên nham thạch lớn chừng bàn tay.

Hai hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trước mắt Liễu Bình:

ầ ề ế ấ ố ổ

[Ngươi thu được Thần khí trong truyền thuyết: Roi Tra Tấn cùng Thống Khổ

(Dành riêng cho Thần linh)."

[Ngươi thu được một vật phẩm kỳ quỷ: Nham thạch không tồn tại.]

Ầm...

Cảnh tượng xung quanh hoàn toàn sụp đổ, tản ra, biến mất.

Gió lớn thổi tan hàng tỷ ánh sao, làm cho mọi thứ trở nên hỗn độn mơ hồ.

Ngay sau đó...

Liễu Bình phát hiện mình lại trở về ngọn núi, đang ở trong hố sâu, hai tay vừa

mới đặt trên viên nham thạch này.

Răng rắc!

Nham thạch vỡ ra một đường vết rách.

Một con rắn đen từ trong khe hở chui ra, quấn quanh trên cánh tay của Liễu

Bình, thè lưỡi về phía hắn.

Liễu Bình bỗng có cảm giác, ngước đầu nhìn lên trên.

"Cám ơn ngươi."

"Hình như vấn đề của ta đã được giải."

"Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta chờ mong gặp được

ngươi ở thế giới bên ngoài."

Ba tên chức nghiệp giả vừa cười vừa nói.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba tiếng vang liên tiếp xuất hiện.

Ba chức nghiệp giả này liên tiếp hóa thành sương mù, biến mất khỏi thế giới

hiện tại.

Hiện tại, trong thế giới này, chỉ còn lại Liễu Bình cùng vị nữ sĩ kia.

Một giọng nữ vang lên sau lưng Liễu Bình:

"Hóa ra ngươi ở nơi này!"

Một cô gái mặc váy đen mang mặt nạ trắng hiện lên, nhìn về phía con rắn kia,

đọc một câu chú ngữ tối nghĩa.

Ngay lập tức con rắn kia hóa thành một chiếc roi dài, rơi vào trong tay cô gái

này.

Cô ta v**t v* chiếc roi một lát, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:

"Ngươi đã giải được nan đề đó."

"Hình như là vậy, hiện tại ngươi có thể làm Thị thần của ta sao?" Liễu Bình hỏi.

"... Ta đã mất đi quá nhiều lực lượng, có lẽ cần dựa vào chiếc roi này để chậm

rãi khôi phục lực lượng, nếu như ngươi muốn ta làm Thị thần, như vậy ngươi

phải tiếp nhận một sự kiện." Cô gái nói một cách chậm rãi.



"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.

"Tạm thời ta không thể trợ giúp ngươi chiến đấu, chỉ có thể làm một vài việc cơ

bản, ví dụ như chuyển hóa sự vật làm thẻ bài." Cô gái nói.

Vẻ mặt Liễu Bình cứng lại.

Cái gì?

Hóa ra sau khi ngươi khôi phục thực lực, còn có thể giúp ta chiến đấu nữa?

Ta còn tưởng rằng Thị thần chỉ có thể chuyển hóa vật phẩm thành thẻ bài giúp

ta thôi chứ...

Là do ta vẫn quá ngây thơ.

Nghĩ tới đây, Liễu Bình ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Không sao, chiến đấu do ta

phụ trách, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi khôi phục lại, lại nói tới

những chuyện khác đi."

Nữ sĩ váy đen nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới nói với vẻ hài lòng: "Ngươi

thay đổi ấn tượng ban đầu của ta đối với Thằng hề, có lẽ... Thằng hề cũng có thể

rất đứng đắn, rất đáng để người khác chờ mong."

Rất nhiều năm sau, mỗi khi nàng nhớ tới câu nói này, đều sẽ cảm thấy xấu hổ ảo

não, vô cùng hối hận.

Thế nhưng vào lúc này, nàng chỉ là bị năng lực giải đáp tất cả nan đề của Liễu

Bình gây chấn động.

Cho nên nàng quyết định đánh cược một lần.

Nữ sĩ váy đen niệm chú ngữ.

Chiếc roi dài lập tức tách rời, hóa thành một con rắn hai đầu chậm rãi bò tới.

"Thực tế, ta đã rất yếu đuối, cần phải dựa vào chiếc roi này, mới có thể hoàn

thành ước định Thị thần." Nữ sĩ nói.

"Nói cách khác, nếu ta không thể tìm được chiếc roi này, ngươi không có cách

nào trở thành Thị thần của ta, đúng không?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng, không nên cử động, có đau một chút, ngươi cố chịu." Nữ sĩ nói.

Rắn hai đầu dựng thẳng thân hình trước mặt hai người, một đầu rắn nhìn về phía

Nữ sĩ, một cái đầu khác thì nhìn về phía Liễu Bình.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Biệt hiệu của Thẻ bài sư: Bán Tuyển Thần Linh.]

[Biệt hiệu của Thị thần: Người hầu Thần Linh.]

[Các ngươi sắp ký kết khế ước vĩnh hằng, từ nay về sau, nàng sẽ trở thành

người hầu của ngươi, hoàn thành các hạng mục công việc giúp ngươi; mà ngươi

thì dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân để tặng lại nàng... linh hồn của ngươi

càng mạnh, như vậy nàng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí trở lại hàng

ngũ Thần linh.]

[Nghi thức bắt đầu!]
 
Back
Top Bottom