Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 150: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"



"Dưới nguyên tắc công bằng, các ngươi không thể ngầm điều khiển, phá hoại

quy tắc, tự mình thiết lập kịch bản, nếu kẻ nào dám làm như vậy, chẳng khác

nào làm cho ta mất hứng, như vậy rất không thú vị."

Hai con mắt ông lão bỗng biến thành một đôi mắt dựng thẳng, nhếch miệng lộ

ra hàm răng sắc nhọn, mỉm cười nói: "Kẻ nào làm ta mất hứng, cũng không cần

tồn tại tiếp."

Toàn trường yên tĩnh.

"Hiện tại, các ngươi có thể đặt cược." Ông lão nói.

Bóng đen bên người Huyết kỵ sĩ lấy ra một cái túi, ném về phía hư không.

Ông lão liếc nhìn, cau mày nói: "Ma Vương Sa Đọa, ta đặt cược một khúc

xương Chân Cổ, mà ngươi lại là người đề xuát, mới ném ra chút đồ vật như vậy

thôi à? Không chơi nổi cũng đừng chơi."

Bóng đen kia hơi do dự, đành phải lấy thêm một cái túi nữa ném vào trong hư

không, ồm ồm nói: "Đây là một nửa tài sản của ta, đều đặt Huyết kỵ sĩ thắng."

"Không tệ, cứ như vậy, trò chơi mới thú vị được." Ông lão bật cười.

Bóng đen nói: "Ta có thể nói ra điều kiện của mình không?"

"Mời." Ông lão nói.

"Trên chiến trường của bọn họ... khi tử đấu bắt đầu, vũ khí của bọn họ đều đã

đâm xuyên thân thể của đối phương." Bóng đen nói.

Huyết kỵ sĩ La Sinh đón ánh mắt của bóng đen, lớn tiếng nói: "Cứ như vậy, ta

có thể rút bài, lại có thể chuyển hóa thẻ bài thành thẻ bài dành riêng cho ta, còn

có thể phòng ngừa hắn ta chạy trốn... dựa vào chiến giáp cùng huyết mâu của ta,

chắc chắn có thể chiến thắng."

Bóng đen gật đầu, như trút được gánh nặng.

"Còn có người nào đặt cược sao?" Ông lão hỏi.

Trên núi bạch cốt, một bóng đen ném ra một cái rương chất đầy đá quý, nói: "Ta

cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện của ta là..."

"Bọn họ ở vào trong một chiến trường, bất cứ kẻ nào làm ra cử động chạy trốn,

lập tức bị nhận định thua cuộc tử đấu."

"Còn thêm một người đặt cược nữa!" Ông lão lớn tiếng nói.

Lại có một bóng đen đi ra, cười nói: "Thật đúng là càng ngày càng thú vị, ta

cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện là..."

"Ngay từ đầu, bọn họ đều đang bay lên trời, mà nơi đó không đủ rộng cho hai

người đứng."

"Ba điều kiện đã đủ, tử đấu bắt đầu!" Ông lão tuyên bố.

ồ ố ế ẫ ằ ề

Hai luồng sáng đen từ trời giáng xuống, bao phủ Huyết kỵ sĩ lẫn Thằng hề vào

trong, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

...

Máu tươi bắn tung tóe.

Đạn pháo nổ tung, tiếng súng máy bắn phá liên tục không dứt vang lên bên tai.

Trên bầu trời, truyền tới tiếng xé gió của chiến cơ.

Trên mặt đất, đội quân máy móc đang giết vào chiến trường, tụ tập với mấy bộ

robot khổng lồ.

Đúng lúc này, nơi sâu trong chiến trường, trên một bệ bắn hỏa tiễn, tiếng máy

móc điện tử đang đếm ngược:

"Năm, "

"Bốn, "

"Ba, "

"Hai, "

"Một."

"Châm lửa!"

Ầm...

Hỏa tiễn cao mấy chục mét phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, bắt đầu lao về

phía bầu trời.

Đúng lúc này, trên đỉnh hỏa tiễn có hai người xuất hiện.

Huyết kỵ sĩ.

Thằng hề.

Huyết mâu đâm vào cơ thể của Thằng hề, mà trường đao cũng xuyên qua ngực

của Huyết kỵ sĩ.

"Đây là Canh bạc của các Ma Vương, ngươi xong đời, Liễu Bình."

Trường mâu La Sinh lắc một cái, vô số giọt máu từ trong vết thương bay ra

ngoài, nhập vào trong tay của hắn.

Ngay lập tức, hắn dự định rút bài.

Thằng hề nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ngươi có biết ai mới là Ma Vương

không?"

Từ trên trường đao tràn ra vô số băng sương, tay La Sinh vừa rút một tấm thẻ

bài ra, đã bị băng sương đông cứng tại chỗ.

Thằng hề hỏi thăm con thỏ trên trường đao, một tay khác lấy hộp bánh kẹo từ

trong ngực ra, cố gắng mở hộp bánh, lấy một chiếc kẹo màu đỏ ra, nhấn chặt

vào trong tầng băng.

ể ổ ẩ ầ

Đây là thứ cũng bị chuyển đổi cùng với khẩu súng shotgun, băng đạn thần

thánh.

"Đi xem phong cảnh đi."

Hắn đạp bay La Sinh còn đang bị đóng băng ra ngoài, sau đó sử dụng pháp

quyết, cầm máu, chữa thương cho bản thân mình.

Hỏa tiễn liên tục gia tốc, mang theo Thằng hề bay về phía không trung.

Mà bức tượng băng kia lại như sao băng rơi xuống mặt đất.

Ầm!

Ngọn lửa vẩy ra.

Chiếc kẹo trong tầng băng nổ tung!

Thằng hề cúi đầu quan sát, chỉ thấy một điểm đen dùng tốc độ cực nhanh đuổi

theo hỏa tiễn.

Huyết kỵ sĩ La Sinh!

Chiến giáp trên người hắn ta đã bị nổ vỡ ra mấy lỗ hổng, bốc lên khói đen nồng

đậm, nhìn qua khá nhếch nhác.

Thế nhưng dưới hông hắn ta có cưỡi một bộ hài cốt ngựa một sừng có cánh!

Xem ra hắn ta vẫn rút ra tấm thẻ bài kia, cũng chuyển hóa nó thành chuyên

dụng Huyết kỵ sĩ.

Huyết kỵ sĩ càng bay càng gần, cười to nói: "Vô dụng, Liễu Bình, hiện tại ta đã

có vũ khí, chiến giáp cùng vật cưỡi, ngay cả chạy trốn ngươi cũng không có cơ

hội."

"Chạy trốn?"

Thằng hề rút khẩu Gatling gun m134 từ trong hư không ra, sau đó mở hộp bánh

kẹo, lấy sáu chiếc kẹo màu vàng ra nhét vào gatling gun.

"Viên đạn có tác dụng trong thời gian có hạn, có thể bắn mười phút, ta cũng

muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì để bay tới."

Thằng hề giơ súng lên...

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch!

Tia lửa từ trong súng liên tục phun ra ngoài, hóa thành từng sợi dây đỏ, bắn liên

tục tới trên chiến mã hài cốt đang lao vùn vụt tới.

Chiến mã bị bắn k** r*n liên tục, trong thời gian ngắn cũng không thể tới gần

hỏa tiễn.

La Sinh đành phải điều khiển dây cương, lách qua đường vòng, dự định tấn

công bên sườn.

Thế nhưng tốc độ bay của hỏa tiễn quá nhanh, hỏa lực trên tay Thằng hề lại quá

mạnh, hắn ta cưỡi chiến mã bay tới bay lui, cũng bị đạn bắn trúng nhiều lần, lại

không tìm được cơ hội tiếp cận Thằng hề.

ằ ấ

Hai bên giằng co mấy chục giây.

Thằng hề bỗng dựng thủ thế lên.

Con thỏ đang lơ lửng giữa không trung thấy vậy, phát ra âm thanh kêu gào thật

lớn, đập móng vuốt vào ổ quay của khẩu Gatling gun.

Ngay sau đó...

Trên đường đạn màu đỏ lửa, lại có thêm từng luồng sương trắng.

Một luồng đạn bắn trúng chiến mã hài cốt, lập tức làm cho cánh trái của nó

đông cứng lại, chiến mã không khỏi lảo đảo giữa không trung, La Sinh suýt

chút nữa thì bị rơi khỏi chiến mã.

Thằng hề cười to nói: "Chơi không được nữa đi, La Sinh!"

Một tay hắn giơ cao Gatling gun, một tay làm động tác rút bài về phía hư

không.

Một tấm thẻ bài bị rút ra ngay lập tức.

[Ngươi rút được thẻ bài: Chiến giáp của kiếm tu.]

[Đồ phòng ngự, văn minh tu hành.]

[Nó là chiến giáp dành cho kiếm tu xông trận, có thể chống cự vũ khí cùng thuật

pháp một cách hữu hiệu.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 151: Song phương bỗng tiếp cận!



Ngay sau đó...

Tất cả dòng chữ nhỏ cũng biến đổi...

[Ngươi chế tạo một rắc rối, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'."

[Thẻ bài: Chiến giáp của Kiếm tu.]

[Bởi vì người sử dụng thẻ bài là Thằng hề, thẻ bài đã chuyển hóa làm đạo cụ

chuyên môn của Thằng hề.]

[Ngươi thu được thẻ bài: Áo jacket huyễn ảnh của Thằng hề.]

[Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươi

cũng có thể biết được cách dùng của nó như thế nào.]

Ầm!

Một bộ áo khoác da có màu sắc sặc sỡ được Thằng hề mặc lên người.

"Ngươi muốn đánh trúng ta coi bộ muốn khó khăn hơn nhiều rồi."

Thằng hề lẩm bẩm.

Gatling gun b*n r* từng luồng hỏa tuyến kèm băng sương, bắn cho La Sinh hầu

như không thể tiến lên chút nào.

Bỗng nhiên, trong hư không truyền tới một giọng nói:

"Nên tới ta đặt cược, ta cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, lần này ta muốn hỏa tiễn

nổ tung, xem ai có thể chiến thắng trong cuộc chiến ngay sau đó."

Một giọng nói khác cũng vang lên theo:

"Ta cũng đặt cược, Thằng hề là người mới, chắc hẳn cũng không có mấy tấm

thẻ bài chứ... vậy ta sẽ cấm hắn sử dụng thẻ bài loại vũ khí đã có... các hạ đừng

nên nhìn ta như vậy chứ, được rồi, trường mâu của Huyết kỵ sĩ cũng phải bị

cấm sử dụng, bọn họ nên tìm ra cách chiến đấu mới."

Không có bất cứ dấu hiệu nào...

Từ phương xa truyền tới từng tiếng vù vù, càng ngày càng gần.

Là tên lửa đạn đạo!

Một quả đạn đạo bốc lửa đang lao vùn vụt tới, bắn trúng hỏa tiễn đang bay trên

không.

Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh, cả Thằng hề lẫn Huyết kỵ sĩ đều bị sóng xung kích đẩy

bay ra ngoài.

Gatling gun trên tay cùng với trường đao bên hông cũng biến mất không thấy

đâu nữa.

ầ ế

Con thỏ đang lơ lửng trên bầu trời cảm nhận được cái gì đó, phát ra tiếng tru

không cam tâm, lưu luyến nhìn thoáng qua Liễu Bình.

Nó cũng biến mất giữa không trung.

Một bên khác, huyết mâu trong tay Huyết kỵ sĩ cũng biến mất theo.

"Cấm sử dụng vũ khí đã có? Không sao cả, ta có nhiều thẻ bài... cho dù là thẻ

bài vũ khí bình thường, cũng nhiều hơn ngươi."

La Sinh lẩm bẩm.

Hắn nhìn về phía mặt đất.

Đây là một trận chiến tranh cỡ lớn, cường độ cao, quân đội hai bên đang giao

chiến.

Mắt La Sinh sáng rực lên.

"Chỉ cần có máu của người chết..."

Thân hình hắn ta hơi động, cũng không vội chiến đấu với Thằng hề, chỉ là ngồi

trên chiến mã hài cốt niệm một đoạn chú ngữ rất dài.

Trong hư không phía sau lưng hắn ta, dần dần ngưng tụ một vùng sương máu,

hóa thành giọt mưa rơi xuống mặt đất.

Thằng hề thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên thân hình chuyển động, rơi xuống một

máy b** ch**n đ** đang bay lượn trên bầu trời.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng một quyền đập tan khoang cửa sổ khoang điều

khiển, nhấn một cái nút bên cạnh người phi công đang ở trong máy bay.

"A a a a a a!"

Phi công phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, rồi bị đẩy ra ngoài máy bay.

Thằng hề nhảy vào khoang điều khiển, liếc nhìn rất nhiều cái nút trên bàn điều

khiển, cười nói: "Đều là bố cục lỗi thời à."

Hắn điều khiển tay cầm máy bay, một tay khác thì liên tục nhấn vào bảy tám cái

nút.

Oành!

Oành!

Oành!

Oành!

Oành!

Oành!

Sáu viên đạn đạo kéo theo đuôi lửa thật dài, phát ra những tiếng nổ, bay về phía

Huyết kỵ sĩ.

Một giây...

Hai giây...



Ầm...

Trên bầu trời truyền tới tiếng nổ của đạn đạo, sương máu cũng bị nổ tan, liên

tục tản đi, giống như toàn bộ thế giới đều bị màu máu thẩm thấu một lần vậy.

Thằng hề lại không quan tâm điều đó.

"Coong coong coong, để cho ta xem xem, còn lại loại kẹo màu nào nào..."

Hắn lấy hộp bánh kẹo ra, nhét các loại kẹo với màu sắc khác nhau vào trong

một băng đạn trống, sau đó cắm băng đạn vào một khẩu súng lục.

Đây là khẩu súng lục khi còn ở Ám Vụ trấn, Lão K đưa cho hắn để phòng thân.

Sau khi làm xong những chuyện này, Thằng hề nhảy ra phòng điều khiển, đứng

trên phần đầu máy bay, ngắm súng lục về phía sương máu bay đầy trời.

Chờ đợi.

Chờ đợi...

Gió thổi vù vù, chiếc áo jacket sặc sỡ mà Thằng hề đang mặc phát ra những

tiếng phần phật.

Bỗng nhiên, có một con chiến mã hài cốt từ trong màn sương máu bay ra ngoài.

"Chết đi, Liễu Bình!"

La Sinh trên chiến mã hét lớn.

Hai tay hắn ta nâng lên một thanh đại kiếm, chém thẳng về phía Thằng hề!

"Trong vòng ba phút tới mà không còn người nào ném tiền cho ngươi nữa, ta sẽ

giết ngươi."

Thằng hề cười nói xong, bóp cò súng.

Ầm!

Một viên đạn từ trong súng lục b*n r*, bắn trúng áo giáp của Huyết kỵ sĩ, b*n r*

một tia lửa.

Đòn công kích như vậy không tạo được bất cứ tác dụng gì, thậm chí tốc độ của

Huyết kỵ sĩ còn không bị ảnh hưởng...

Đại kiếm trong tay hắn ta vạch ra không khí phát ra những tiếng xé gió, trong

nháy mắt chém ra một luồng ánh kiếm thập tự màu máu, lao về phía Thằng hề.

Thằng hề cảm thấy bất ngờ, nhìn áo giáp của đối phương, lại nhìn khẩu súng

trong tay mình.

Hắn không thể không lách mình né tránh.

Huyết kỵ sĩ cưỡi lên chiến mã hài cốt, rơi lên trên máy b** ch**n đ**.

Huyết kỵ sĩ cười lớn, nói:

"Liễu Bình, ngay cả áo giáp của ta mà ngươi cũng không đánh nát được, còn

muốn đấu với ta?"

ế ố ề ằ ề ế

Chiến mã hài cốt lao về phía Thằng hề, mà Huyết kỵ sĩ trên lưng ngựa lại giơ

đại kiếm lên một lần nữa...

"Chậc chậc chậc, lần này xem ngươi trốn như thế nào!"

La Sinh châm chọc, đại kiếm trong tay dùng sức bổ xuống!

Thằng hề lại né tránh Huyết sắc thập tự trảm một lần nữa, thế nhưng lại bị

Huyết kỵ sĩ phát hiện khe hở, dùng một quyền đập trúng ngực hắn.

Hắn rơi khỏi máy b** ch**n đ**, trong nháy mắt bị gió mạnh thổi bay đi, rơi

xuống mặt đất như sao chổi.

Huyết kỵ sĩ ghìm lại dây cương, chiến mã hài cốt lập tức nhảy khỏi máy bay

chiến đấu, vỗ cánh lao về phía Liễu Bình rơi xuống.

"Chiêu tiếp theo sẽ lấy mạng của ngươi." Huyết kỵ sĩ cười như điên nói.

Thằng hề che ngực, giơ súng lục lên bắn liên tục.

Đáng tiếc uy lực của súng lục quá yếu, lại không được chuyển hóa thành thẻ

bài, đạn b*n r* chạm tới áo giáp của Huyết kỵ sĩ, ngoài việc b*n r* từng tia lửa

nhỏ ra, không có đưa tới bất cứ tác dụng gì cả.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Nhớ kỹ, không thể làm ra bất cứ hành động chạy trốn nào, nếu không sẽ bị

nhận định làm kẻ thua cuộc ngay lập tức.]

Thằng hề rơi vào đường cùng, đành phải cất súng đi, hai tay sử dụng pháp

quyết.

Hắn chậm rãi ngừng lại thân hình, rồi bóng người lại hóa thành một luồng sáng

phóng lên trời, lao về phía Huyết kỵ sĩ.

Song phương bỗng tiếp cận!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 152: Điều kiện của Ma Vương!



Huyết kỵ sĩ dùng kiếm đâm về phía Thằng hề, lại bị đối phương xoay người né

khỏi đại kiếm, rồi xoay người ngồi trên chiến mã hài cốt.

Hiện tại hai người đang cưỡi một con ngựa, Huyết kỵ sĩ ở phía trước, Thằng hề

ở phía sau.

Thằng hề dùng một quyền đấm mạnh trên áo giáp của Huyết kỵ sĩ, phát ra một

tiếng vang trầm.

"Vỏ ngoài của ngươi cũng quá cứng đi." Hắn khó chịu lầm bầm.

Huyết kỵ sĩ cũng phản ứng lại được, chỉ đại kiếm về phía trước...

Kiếm kích - Huyết Quang Đột Thứ!

Một luồng huyết quang sắc bén từ trên người Huyết kỵ sĩ bùng nổ ra, tạo thành

mười luồng ánh kiếm liên tục trảm kích mấy chục lần quanh người hắn ta.

Phản ứng của Thằng hề cũng cực nhanh, trong nháy mắt tránh khỏi toàn bộ ánh

kiếm, thế nhưng lại bị Huyết kỵ sĩ dùng một quyền đập bay ra ngoài.

Hắn không cam lòng bay lòng vòng quanh người Huyết kỵ sĩ vài vòng, lại lách

người tới, cũng không biết đã dùng loại thân pháp nào, hắn ngồi lại phía sau

Huyết kỵ sĩ, dùng nắm đấm liều mạng đập về phía áo giáp của đối phương.

Áo giáp toàn thân Huyết kỵ sĩ cực kỳ bền chắc, cơ bản là không sợ hắn đập nện,

liên tục vung lên đại kiếm đẩy Thằng hề ra ngoài.

Cứ làm như vậy mấy lần, trong hư không bỗng xuất hiện giọng nói của một

người:

"Cứ đánh như vậy thì bao giờ mới kết thúc chứ? Ta thấy Huyết kỵ sĩ đã sắp

thắng rồi, ta cũng ném tiền cược Huyết kỵ sĩ sẽ thắng, điều kiện là..."

"Song phương, khi nào sử dụng thân pháp tránh né, đều bị đánh trúng một lần."

Lại một giọng nói nữa vang lên: "Đã tới lúc chia sẻ thời điểm thắng lợi, như vậy

ta cũng đặt cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, điều kiện là tổn thương do vũ khí lạnh

tạo ra tăng lên gấp năm lần."

Giữa không trung, Thằng hề cùng Huyết kỵ sĩ đồng thời yên lặng.

Bọn họ đều cảm nhận được quy tắc mới xuất hiện.

"Ta nói rồi, Liễu Bình, khi kích hoạt 'Canh bạc của các Ma Vương', ngươi chết

chắc rồi." Huyết kỵ sĩ La Sinh nói.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, nếu hai bên đều không thể tránh né...

Như vậy, chiêu tiếp theo có thể g**t ch*t Thằng hề rồi!

Thằng hề vặn vặn cổ của mình, hai tay ôm chặt chính mình, nói:

"Ta còn có con bài chưa lật, ngươi đã cảm thấy chính mình chiến thắng rồi

sao?"

ế

Huyết kỵ sĩ quát lớn: "Lên!"

Chiến mã hài cốt hí một tiếng, hóa thành một tàn ảnh công kích tới.

Huyết kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, giơ cao đại kiếm lên, toàn thân tách ra vô số ánh

sáng đỏ như máu.

Những ánh sáng này liên tục hội tụ trên thanh đại kiếm, nhìn qua rất có lực áp

bách.

Không có bất cứ ngừng trệ nào cả, hai người tiếp tục phóng về phía đối phương!

"Chết!"

Huyết kỵ sĩ giận dữ hét.

Đại kiếm bùng nổ ra một luồng ánh kiếm nhanh như điện chớp, ngay lập tức đã

bắn trúng Thằng hề.

Ánh kiếm đó lập tức nổ tung ra, háo thành mấy chục ánh kiếm khổng lồ, vây

quanh người Thằng hề mà trảm kích liên tục.

Huyết kỵ sĩ cười lớn, nói:

"Làm sao không ngông cuồng nữa? Từ đầu tới giờ ta đều ẩn giấu kiếm kỹ - Tật

Tốc Công Sát này, nó được chuẩn bị để xử lý ngươi đó!"

Bỗng nhiên, phía sau hắn ta truyền tới một giọng nói đùa cợt: "Không tệ, ngay

cả ngươi cũng sẽ dùng đầu óc làm ra phán đoán như thế, vậy thì..."

Thằng hề bị vô số ánh kiếm chém trúng bỗng vỡ nát thành bột phấn, mà trên ót

Huyết kỵ sĩ, một khẩu súng lục đã được đặt tại đó.

"Tạm biệt, La Sinh."

Thằng hề cười gằn.

Trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Kiếm của đối phương sắp đánh trúng ngươi.]

[Ngươi kích hoạt 'Áo jacket huyễn ảnh của Thằng hề', phân chia ra một luồng

ảo ảnh chân thật tiếp nhận công kích thay ngươi.]

[Đây là một luồng ảo ảnh, nó cũng không thuộc về thân pháp tránh né, bởi vậy

điều kiện của các Ma Vương không thể trói buộc ngươi.]

[Ngươi sử dụng một viên đạn có uy lực lớn nhất trong hộp bánh kẹo.]

Thằng hề cũng không nhìn những dòng chữ này, chậm rãi bóp cò...

"Không!"

Trong hư không, các vị Ma vương gấp giọng quát.

Tất cả mọi người đều đặt cược không ít tiền, nếu như vào giờ phút cuối cùng

này thua sạch tiền cược, ai sẽ cam lòng chứ?

Một giọng nói vội vã vang lên:

"Ta tiếp tục tăng tiền đặt cược, điều kiện là hai bên nghỉ ngơi năm phút!"

Đoàng!

Đạn bay ra ngoài từ nòng súng, bắn trúng mũ giáp của Huyết kỵ sĩ, khi sắp nổ

tung thì lại rút lui trở lại, bay trở về trong nòng súng.

"Lần công kích này không tính!" Một vị Ma vương khác lớn tiếng tuyên bố.

Hai luồng sáng đen trắng bỗng xuất hiện, hóa thành tường rào ngăn cản giữa

Thằng hề cùng Huyết kỵ sĩ.

Ở giữa bọn họ, một chiếc đồng hồ màu đen bắt đầu hoạt động.

Thời gian nghỉ ngơi là năm phút.

Trong lúc này, không ai có thể công kích tới đối phương cả!

Thằng hề giữ nguyên tư thế giơ súng lục, cứng ngắc một lúc mới thu tay lại, lắc

đầu với vẻ tiếc nuối: "Rõ ràng chỉ kém chút xíu."

Giọng nói cuối cùng kia, là của vị Ma Vương mà Huyết kỵ sĩ triệu hồi ra.

Ngay từ đầu, nó đã bị ông lão ép đặt cược một nửa gia sản của bản thân.

Lần này khẩn cấp bỏ dở chiến đấu, có lẽ cũng đã tiêu tốn một con số không nhỏ.

Thứ duy nhất còn không rõ chính là...

Tài sản của nó lớn như thế nào, có phong phú hay không.

Nếu như có thể làm cho nó tốn càng nhiều tài sản, như vậy việc giả bộ trúng

mấy quyền vừa rồi cũng là đáng giá.

Thằng hề yên lặng ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, nhìn về

phía đối diện.

Sau lưng Huyết kỵ sĩ có một bóng đen xuất hiện.

Là tên Ma Vương kia!

Nó cúi người xuống, nói cái gì đó bên tai Huyết kỵ sĩ.

Trên mặt Huyết kỵ sĩ dần dần hiện lên vẻ sợ hãi, hai tay cầm kiếm cũng bắt đầu

phát run.

"Ê, làm sao có thể chạy vào cơ chứ? Như vậy là không công bằng đi."

Thằng hề chỉ về phía đối diện, nói.

"Nói chuyện là được cho phép, ngươi cũng có thể nói chuyện với người khác,

không tính trái với quy định." Giọng nói bình tĩnh của ông lão vang lên.

Thằng hề buông tay xuống, lộ ra vẻ hậm hực, lại biến thành uể oải, thở dài nói:

"Xong, hắn ta có mọi thứ, mà ta đã rút sạch thẻ bài, chỉ còn lại một tấm thẻ bài

cuối cùng không có tác dụng gì, như vậy nên đánh thế nào đây."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 153: Canh bạc Tử đấu sắp xuất hiện kết quả cuối cùng!



Ban đầu, hư không xung quanh còn rộn ràng tiếng thảo luận, thế nhưng khi

nghe được tiếng thở dài của Thằng hề thì mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Đúng vậy...

Hắn là một người mới.

Dựa theo sóng sức mạnh trên người của hắn mà phán đoán, chắc hẳn hắn chỉ

còn có thể rút thêm một tấm thẻ bài nữa mà thôi.

Mà Huyết kỵ sĩ...

"Ngươi còn mấy thẻ bài?" Bóng đen lập tức hỏi.

"Hai mươi lăm tấm thẻ bài."

La Sinh vội vàng trả lời.

"Rất tốt, cuối cùng thì ngươi cũng làm cho ta hài lòng một lần." Bóng đen thở

phào một hơi.

Hai mươi lăm tấm thẻ bài, chiến đấu với một tấm thẻ bài.

Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, trận đánh cược này cũng sắp phải tới hồi kết thúc

rồi.

Bỗng nhiên, có một bóng đen nói:

"Ta lại tăng thêm tiền đặt cược, điều kiện là song phương không được sử dụng

vũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật."

Sau khi nói xong, khẩu súng trên tay Thằng hề lập tức biến mất không thấy gì

nữa.

Tốt.

Lần này, đại cục đã định.

Giọng nói của ông lão vang lên theo:

"Còn có ai đặt cược nữa không?"

Không ai trả lời.

Lúc này, tất cả mọi người đều đặt cược cả rồi, mà canh bạc lần này cũng sắp tới

thời khắc mở bài.

"Khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, canh bạc lần này sẽ không tiếp nhận thêm bất

cứ tiền đặt cược nào nữa."

Ông lão tuyên bố.

Liễu Bình suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Tương lai ta không muốn làm Ma

vương."

"Vì sao?" Yana từ hư không bước tới, hỏi nhỏ.

"Một đám lừa đảo, thật mất mặt." Thằng hề nói.

Trên thực tế, nếu không phải hắn sợ lừa cả ông lão chủ trì trận đánh cược này

vào trong, hắn thật muốn dùng kỹ năng hệ thần bí kia...

"Một Người Không Có Phần Diễn".

Nếu như sử dụng kỹ năng thần bí này, có lẽ tất cả Ma vương đều điên cuồng đặt

cược về phía Huyết kỵ sĩ kia mất.

Thế nhưng khi làm vậy cũng có khả năng làm cho ông lão cũng cảm thấy mình

là rác rưởi.

Ông lão là nguyên nhân chủ yếu có thể miễn cưỡng duy trì tính công bằng trong

trận chiến đấu này, tuyệt đối không nên làm cho ông ta cảm thấy mình là rác

rưởi, nếu không toàn bộ trận tử đấu này sẽ nghiêng về phía La Sinh.

"Thằng hề, ngươi nói câu sẽ đắc tội rất nhiều người." Yana nhìn về phía hư

không, nhỏ giọng nói.

"Bọn chúng muốn ta chết, ta còn sợ đắc tội bọn chúng sao?" Thằng hề nhún vai

nói.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đồng hồ.

Một phút cuối cùng.

Chiến đấu sắp tiếp tục!

Khác với khi trước đó là, Thằng hề đã mất đi Gatling gun, đại đao dài bốn mươi

mét cùng mọi vũ khí của văn minh khoa học kỹ thuật...

Hắn không chỉ không có vũ khí, lại chỉ có thể sử dụng một thẻ bài cuối cùng mà

thôi!

Giọng nói của ông lão vang lên lần nữa:

"Một phút cuối cùng, một phút sau sẽ không tiếp nhận bất cứ khoản tiền đặt

cược nào nữa."

"Còn ai đặt cược nữa không?"

Liễu Bình cùng Yana liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía đồng hồ.

Tíc tắc, tíc tắc, tíc tắc,...

Kim giây nhanh chóng di chuyển.

50 giây.

40 giây.

30 giây.

20 giây.

15 giây!

Trong khoảnh khắc cuối cùng này, hai giọng nói đồng thời vang lên:

ề ề

"Ta dùng toàn bộ tài sản của bản thân làm tiền đặt cược, điều kiện là song

phương ngẫu nhiên xuất hiện trong một kiến trúc cỡ lớn, chiến đấu sẽ tiến hành

tại nơi đó!" Yana gấp giọng nói.

"Ta dùng năm tỷ tư linh thạch cược chính mình chiến thắng, điều kiện là tuyệt

đối không thể tự mình ra tay phá hoại kiến trúc... phá hoại một bộ phận kiến

trúc, dù cho chỉ là một viên gạch, cũng coi như kẻ phá hoại đó bị thua!" Thằng

hề cười nói.

Một tiếng ho nhẹ vang lên.

Ông lão nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi thật nhiệt tình mà, như vậy ta cũng

dùng mười tỷ đồng vàng Luyện Ngục đặt cược Thằng hề chiến thắng, điều kiện

là bất cứ kẻ nào đều chỉ được rút thêm một thẻ bài nữa mà thôi."

Bảy giây!

Ba người nói rất nhanh, trong bảy giây ngắn ngủi, liên tiếp ba điều kiện tương

ứng với ba lần đặt cược đều có hiệu lực!

Toàn trường trở nên yên tĩnh.

Những bóng đen kia còn chưa kịp phản ứng.

Vẫn là Thằng hề phản ứng đầu tiên: "Tỉ lệ trao đổi giữa đồng vàng cùng linh

thạch là sao?"

"Một đồng vàng Luyện Ngục, có thể đổi lấy mười ngàn viên linh thạch." Ông

lão nói.

"Xem ra mục tiêu sau này của ta cần phải đổi lại, kiếm lấy loại đồng vàng này

mới được." Thằng hề than thở.

"Món tiền đầu tiên của ngươi ở ngay trước mắt, chỉ là ngươi có nắm chặt được

hay không thôi." Ông lão cười nói.

"Có lý." Thằng hề gật đầu nói.

Thật đúng là người già thành tinh...

Ông lão này đặt cược mười tỷ tiền vàng Luyện Ngục rằng mình sẽ chiến thắng.

Mình đã không còn thẻ bài nào có thể sử dụng, ông lão đoán chắc nếu như mình

muốn chiến thắng, chắc hẳn là phải dựa vào một tấm thẻ bài cuối cùng!

Cho nên, điều kiện của ông ta là:

Bất cứ kẻ nào đều chỉ có thể rút thêm một tấm thẻ bài.

Cứ như vậy, đã hoàn toàn hạn chế Huyết kỵ sĩ, làm cho biến số trở nên thấp

nhất.

Với lại, từ giờ trở đi, sẽ không tiếp nhận thêm bất cứ tiền đặt cược nào nữa.

Canh bạc Tử đấu sắp xuất hiện kết quả cuối cùng!

Ầm...

Hai luồng sáng bỗng xuất hiện, quấn quanh người Huyết kỵ sĩ cùng Thằng hề,

mang bọn họ rời khỏi khu vực này.

ẫ ằ ế

Móng ngựa giẫm trên bậc thang bằng đá, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.

Huyết kỵ sĩ vỗ vỗ lưng chiến mã.

Chiến mã thu hồi hai cánh lại, tiến vào trạng thái yên lặng.

Không có mệnh lệnh của La Sinh, nó sẽ không di chuyển một bước nào cả.

Huyết kỵ sĩ ngồi trên chiến mã, yên lặng quan sát cảnh vật xung quanh.

Một cái khung dài đặt đầy ngọn nến, cửa sổ có hoa văn sặc sỡ, từng hàng ghế

rộng lớn được sắp xếp thành hàng, trong hư không có tiếng thánh ca loáng

thoáng...

Nơi này là một tòa giáo đường khổng lồ.

Trong mắt Huyết kỵ sĩ thoảng qua cảm giác khó hiểu.

Bởi vì mình cùng Thằng hề là được dịch chuyển "ngẫu nhiên", cho nên hiện tại

vẫn chưa phát hiện tung tích của Thằng hề.

Tiêu chuẩn chiến đấu của Thằng hề khá cao, dù là dự đoán, phản ứng, kỹ xảo

cùng nắm bắt thời cơ, đều cao hơn nhiều so với mình tưởng tượng.

Thế nhưng mình đã rút ra chiến giáp Huyết kỵ sĩ từ sớm, bởi vậy cũng không

ngại đòn tấn công của đối phương, hơn nữa mình có thể thừa dịp đối phương ra

tay còn tìm đúng cơ hội phản kích nữa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 154: Khinh nhờn của Huyết kỵ sĩ



Huyết kỵ sĩ La Sinh cảm thấy hơi khó hiểu.

Thật đúng là kỳ lạ...

Tại sao tại thời điểm cuối cùng, đối phương lại đưa ra điều kiện như vậy.

Tại sao bọn họ không cấm mình mặc áo giáp?

"Kiến trúc khép kín... không thể phá hoại..."

Huyết kỵ sĩ La Sinh bắt đầu nhớ lại những điều kiện của các Ma Vương đã đưa

ra.

Trước mắt, những điều kiện có ý nghĩa có:

Không thể làm ra những hành động chạy trốn;

Khi sử dụng thân pháp tránh né, sẽ bị đánh trúng một lần;

Không được sử dụng vũ khí văn minh khoa học kỹ thuật;

Không thể ra tay phá hoại kiến trúc;

Chỉ cho phép rút thêm một thẻ bài.

Tất cả có năm quy tắc.

Trong số đó, quy tắc nguy hiểm nhất chính là "không thể chạy trốn" và "không

thể phá hoại kiến trúc".

Nếu như vi phạm một trong hai quy tắc này, sẽ bị xử thua ngay lập tức.

Về phần vấn đề vũ khí...

Nếu như thẻ bài cuối cùng mà Thằng hề rút được là một thẻ bài ẩn chứa vũ khí

khoa học kỹ thuật, như vậy Thằng hề thua chắc rồi!

Trái lại là mình, cơ bản không có thẻ bài vật phẩm văn minh khoa học kỹ thuật,

dù rút thế nào đi chăng nữa, đều không có vấn đề gì cả.

La Sinh hít một hơi thật sâu, ngừng thở, vươn tay ra ngoài.

Cơ hội rút thẻ lần cuối cùng.

Hắn làm động tác rút thẻ, lập tức rút được một thẻ bài từ trong hư không.

Trên thẻ bài có vẽ một viên đá quý màu đỏ ngòm óng ánh sáng long lanh, xung

quanh viên đá quý này được bao phủ bởi vầng sáng mỹ lệ trong hư không, trông

rất đẹp mắt.

"Đá quý linh hồn kim cương."

Giọng nói của Huyết kỵ sĩ trở nên hơi chán nản.

Hắn ta nhìn về phía thẻ bài này, trên mặt xuất hiện vẻ thất vọng.

Đây là một tấm thẻ bài bảo vật.

ỗ ấ ề ấ ấ

Cách mỗi mười ngày, tấm thẻ này đều sẽ sản xuất một viên đá quý có giá trị rất

cao.

Coi như trong số thẻ bài bảo vật, "Đá quý linh hồn kim cương" cũng là một

trong những tấm thẻ bài hiếm.

Thế nhưng...

Nó không có bất cứ ý nghĩa gì trong trận tử đấu trước mắt.

Huyết kỵ sĩ nhìn thẻ bài trong tay, bên tai lại nghe được tiếng nước chảy.

Hắn nhìn về phía cuối giáo đường.

Trong những căn phòng đóng chặt, một dòng nước thẩm thấu ra ngoài với tốc

độ cực nhanh.

Thằng hề!

Những dòng nước này là thẻ bài cuối cùng của hắn? Hay đây cũng chỉ là pháp

thuật bình thường thôi?

Thế nước rất mãnh liệt, rất nhanh đã tràn ra cả sàn nhà.

Chiến mã hài cốt lắc lắc đầu với vẻ lo lắng, lùi về phía trên bậc thang.

Thế nhưng tốc độ lan tràn của dòng nước cực nhanh, tràn lên bậc thang, có vẻ

như định bao phủ mọi thứ.

"Không có cách nào khác."

Huyết kỵ sĩ trầm thấp nói.

Hắn ta đặt tay lên đầu chiến mã, nói: "Ngươi là thẻ bài đầu tiên của ta..."

Chiến mã phát ra tiếng hí ẩn chứa sự thân mật.

"Chúng ta cùng nhau sóng vai chiến đấu, chiến thắng vô số kẻ địch, mà bây

giờ..."

Huyết kỵ sĩ im lặng trong giây lát, quay đầu nhìn dòng nước đang lan tràn, cuối

cùng cũng hạ quyết tâm.

"Ta cần lực lượng của ngươi."

Nói xong, hắn ta đọc lên một đoạn chú ngữ tối nghĩa.

Ngay sau đó...

Chiến mã hài cốt hí lên những tiếng đau đớn thảm thwuong.

Một luồng ảo ảnh từ trong người chiến mã bay ra, quấn quanh bàn tay Huyết kỵ

sĩ.

Huyết kỵ sĩ giơ cao luồng ảo ảnh kia lên, quát lớn: "Ta hiến tế linh hồn của

ngươi, khinh nhờn toàn bộ vật còn sống, làm cho máu của sinh mạng nghe theo

mệnh lệnh của ta!"

Ầm...

ồ ổ ồ

Luồng ảo ảnh nổ tung ra, hóa thành một vùng sương mù cuồn cuộn quanh giáo

đường, làm cho tiếng thánh ca loáng thoáng kia cũng tiêu biến, thổi tắt toàn bộ

ngọn nến thần thánh, làm cho hoa văn sặc sỡ trên cửa sổ nhiễm lên màu đỏ như

máu.

Cuối cùng...

Tất cả sương máu đổ xuống như thác nước, nhập vào cơ thể của Huyết kỵ sĩ.

"A a a a a a a..."

Huyết kỵ sĩ gầm thét, giơ cao thẻ bài bảo vật trong tay, quát:

"Máu tươi khinh nhờn linh hồn, dựa theo lực lượng chức nghiệp của ta, làm cho

thẻ bài này bay lên trên bầu trời, trở thành thẻ bài ngôi sao!"

Tấm thẻ bảo vật trong tay hắn ta tản ra một luồng sáng màu đỏ máu.

Cả tấm thẻ hoàn toàn bị chuyển hóa.

Trên thẻ bài đó, phía chính diện viên đá quý đỏ tươi kia, dần dần hiện lên một

loại đồ án phù văn quỷ dị cùng vặn vẹo nào đó.

Khi ngươi nhìn chằm chằm vào phù văn đó, hư không xung quanh đá quý sẽ tản

ra sương mù u ám, từng tiếng kêu khóc lẫn kêu thảm thiết từ trong sương mù

liên tiếp vang lên.

"Đá quý khinh nhờn linh hồn."

Huyết kỵ sĩ rống lớn, bóp mạnh thẻ bài.

Ầm!

Thẻ bài lập tức hóa thành một viên đá quý màu đỏ ngòm rất quỷ dị.

Huyết kỵ sĩ nhấn lên phần che tay, lập tức lộ ra mấy lỗ khảm trên áo giáp.

Hắn ta khảm viên đá quý màu đỏ ngòm vào trong đó.

Hư không xung quanh hắn ta chấn động.

Từng luồng sáng đỏ như máu lượn lờ xung quanh Huyết kỵ sĩ, hiện ra dị tượng

trước đây chưa từng có.

Hắn ta như đã lấy lại được lòng tin, giơ cánh tay lên, lẩm bẩm:

"Thằng hề, nếu như ngươi trốn ở nơi này..."

Huyết kỵ sĩ nắm chặt nắm đấm.

Từng luồng huyết quang tản ra từ trên người hắn ta, bay ra ngoài như là tàn ảnh,

lượn vòng khắp nơi trong đại sảnh của tòa giáo đường này.

Mấy giây sau...

Tất cả huyết quang lại bay trở về, nhập vào trong phần che tay của hắn ta.

"Đáng tiếc, nếu như ngươi trốn ở khu vực quanh đây, giờ phút này ngươi đã

biến thành thây khô rồi."

Huyết kỵ sĩ lẩm bẩm hai câu, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.

ắ ắ ế ẫ

Dòng nước đã dâng lên tới mắt cá chân của hắn ta, xu thế lan tràn vẫn còn chưa

dừng lại.

Thế nước.

Càng mãnh liệt hơn.

Huyết kỵ sĩ im lặng vài giây, bỗng bật cười: "Pháp thuật chung cực này của ta

sẽ không phá hoại kiến trúc, mà dựa theo quy tắc, ngươi lại không thể chạy

trốn."

"Rất nhanh ta sẽ tìm ra ngươi, dùng mạng của ngươi mua vui cho ta, Thằng hề."

Hắn nhanh chân bước vào trong nước, bước từng bước đi tới cánh cửa phía cuối

đại sảnh giáo đường.

Cửa bị mở ra...

Ào ào!

Dòng nước trào tới, trong nháy mắt bao phủ Huyết kỵ sĩ.

Huyết kỵ sĩ đứng im không cử động, chỉ là nắm chặt tay, niệm động chú ngữ.

Từng luồng huyết quang trôi nổi lên từ trên cánh tay hắn ta, bay về phía lối đi

phía trước.

Mấy giây sau...

Huyết quang lại bay trở về, nhập vào trong phần che tay của hắn ta.

"Không ở nơi này sao? Cũng chỉ biết ẩn núp mà thôi... thế nhưng làm vậy cũng

chỉ có thể kéo dài thời gian tử vong của ngươi mà thôi, bởi vì ngươi có thể ẩn

núp, thế nhưng không thể trốn, chỉ cần trốn đi thì ngươi sẽ bị thua ngay lập tức."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 155: Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!



Huyết kỵ sĩ bước nhanh vào trong lối đi.

Dòng nước tại nơi này đã rất sâu, hầu như đã quá đỉnh đầu của hắn ta.

Thế nhưng như vậy thì sao chứ?

Với những chức nghiệp giả mạnh mẽ như hắn ta, không hít thở mấy ngày cũng

sẽ không chết.

Huyết kỵ sĩ tiến lên trong dòng nước.

Đi được một nửa, hắn ta dừng lại một lát.

Trên vách tường trong lối đi có một cánh cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, một luồng sét nương theo từng tiếng sấm cuồn cuộn chiếu

sáng bầu trời đêm.

Mưa rơi.

"Trong cơn mưa đêm trời đen như mực, cũng là thời điểm thích hợp giết

người."

Huyết kỵ sĩ yên lặng suy nghĩ, tiếp tục đi về phía trước, mở cánh cửa thông

hướng con đường khác.

Dòng nước bỗng nổi lên gợn sóng.

Huyết kỵ sĩ rất nhanh vung tay lên, thả ra từng luồng huyết quang, làm cho

huyết quang bay vào trong lối đi, tìm kiếm kẻ địch đáng chết kia.

"Hút sạch máu của hắn!"

Huyết kỵ sĩ âm thầm gầm lên.

Mấy giây sau.

Từng vệt huyết quang bay trở lại, nhập vào phần che tay của hắn ta.

Không phát hiện ra mục tiêu.

Huyết kỵ sĩ cố gắng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh lại, đi vào trong cánh

cửa này.

Nơi này là một căn phòng khác ở phía sau giáo đường, nó đã bị ngập nước hoàn

toàn rồi, những chiếc ghế cùng bàn và nến đều lơ lửng trong nước, thuận dòng

nước mà di động.

Huyết kỵ sĩ đi vào trong phòng, quan sát cảnh tượng xung quanh.

Vẫn không phát hiện ra Thằng hề.

Chậc!

Cái tên này trốn đi nơi nào chứ.

ế ắ ầ ấ

Huyết kỵ sĩ lắc đầu, đạp nhẹ mặt đất, bay tới trước một vách tường nào đó.

Nơi này có treo một tấm phù.

Hơi nước vô tận từ hư không được hội tụ lại, rồi được lá phù này chuyển hóa

thành dòng nước, liên tục chảy vào trong phòng này.

Thế nhưng chỉ dựa vào lá phù này, không thể chế tạo ra lượng nước nhiều như

vậy.

Chẳng lẽ Thằng hề dán rất nhiều lá phù tương tự trong toàn bộ giáo đường sao?

Có lẽ còn không chỉ như vậy.

Liễu Bình vốn là người của văn minh tu hành, loại văn minh này thiên hướng

nghiên cứu pháp thuật ngũ hành.

Đối với đám người tu hành này mà nói, sử dụng một vài loại pháp thuật triệu

hồi dòng nước không để công kích như này, là một chuyện rất đơn giản.

Như vậy...

Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?

Chẳng lẽ hắn cho rằng mình mặc bộ giáp nặng nề, khi chiến đấu trong nước thì

sẽ trở nên vụng về hơn nhiều sao?

Nói như vậy...

Đúng là có ảnh hưởng một chút.

Huyết kỵ sĩ lộ ra vẻ cảnh giác, đưa tay muốn xé rách lá phù, thế nhưng lại rút

tay về.

Coi như mình xé rách lá phù này, người tu hành có cấp bậc như Thằng hề, cũng

có thể triệu hồi ra đủ dòng nước tiến hành bổ sung.

Thứ đáng giá cần cảnh giác, đó chính là lá phù này có tác dụng nào khác hay

không.

Nếu như mình chạm tưới...

Nó có thể biến thành một loại cạm bẫy nào hay không?

Nghĩ tới đây, Huyết kỵ sĩ nhấn nhẹ trên vách tường, bóng hình thuận theo dòng

nước mà lùi về phía sau.

Nếu như Thằng hề đã không có trong căn phòng này, như vậy mình tiếp tục tìm

kiếm là được rồi.

Tìm từ từ từng căn phòng một.

Cứ như vậy, sớm muộn cũng có thể tìm ra hắn!

Huyết kỵ sĩ thuận theo lối đi bơi ra bên ngoài.

Nhìn qua cửa sổ, hắn ta thấy được cơn mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, sấm

chớp liên tục xuất hiện trên bầu trời.



Cửa.

Cửa bị đẩy ra, dẫn theo dòng nước rất nhỏ.

Huyết kỵ sĩ giơ cánh tay lên...

Huyết quang bay ra ngòi, dùng tốc độ cực nhanh lượn quanh phòng một vòng,

lại bay trở lại.

Không có.

Không tìm ra Thằng hề.

Huyết kỵ sĩ đứng trước cửa, dần dần trở nên trầm tĩnh.

Dòng nước làm cho hành động của hắn ta trở nên cồng kềnh, thế nhưng ảnh

hưởng cũng không lớn lắm.

Mình đã tìm mọi căn phòng rồi...

Dựa theo quy tắc, Thằng hề không thể trốn tránh mình, như vậy mình nên tìm

được hắn ta rồi mới phải.

Đáng chết.

Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Huyết kỵ sĩ trở nên bực bội, bỗng nhiên bị một quầng sáng thu hút sự chú ý.

Cửa sổ.

Bên ngoài mưa rất to, sấm sét trở nên càng tấp nập.

Hình như bọn chúng có chút...

Cũng quá thường xuyên đi chứ.

Với lại uy lực còn vượt quá tia sét bình thường mà hắn ta nhận biết.

Huyết kỵ sĩ nhìn ra bên ngoài với vẻ cảnh giác, rồi chậm rãi yên lòng lại.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn ta có thể khẳng định rằng

những tia sét bên ngoài là do tự nhiên hình thành.

Tuyệt đối không phải là pháp thuật lôi điện của Thằng hề.

Ngay sau đó...

Một tia sét bắn về phía giáo đường.

Tia sét này bắn trúng tháp nhọn cùng đại sảnh ở phần trước giáo đường, tháp

nhọn cũng không bị sao cả, dù sao cũng có cột thu lôi, thế nhưng đại sảnh lại

không có.

Huyết kỵ sĩ yên lặng quan sát, thế nhưng không có cử động gì.

Mình không ở nơi đó, hoàn toàn không cần thiết...

Bỗng nhiên, hắn ta cảm thấy tê tê.

"Đáng chết!"

Hắn ta giận dữ nói, đầy nước tràn vào miệng.

ề ầ

Toàn bộ giáo đường đều ngập đầy nước.

Những nước này cũng không phải nước cất.

Nó có thể dẫn điện!

Vài giây sau, Huyết kỵ sĩ mới loại bỏ ảnh hưởng của tia sét kia.

Cũng may.

Loại sấm sét này, đã phân tán rất nhiều lần trong dòng nước, cơ bản là không

thể tạo thành tổn thương đối với mình.

Hắn ta đang ngẫm nghĩ, đã thấy cảnh tượng xuất hiện bên ngoài cửa sổ làm cho

hắn ta cả đời khó quên.

Trên bầu trời, mây đen dày đặc, mưa to gió lớn.

Trong tầng mây dày đặc kia, dần dần có vô số quầng sáng sáng lên.

Bọn chúng nhiều như là những vì sao trong bầu trời đêm, thế nhưng chúng lại

có thêm loại cảm giác nào đó, không giống với sao trời vắng lặng lạnh lùng.

Những ngôi sao này liên tiếp rơi xuống dưới.

"Hóa ra là sét sao."

Huyết kỵ sĩ âm thầm suy nghĩ.

Chờ đã...

Sét!

Nhiều sét như vậy sao!

Hắn ta vội vàng quan sát cảnh tượng xung quanh.

Thế nhưng, xung quanh toàn là nước, cả người hắn ta cũng đang ngâm trong

nước.

Vậy thì đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!

Huyết kỵ sĩ đặt nhẹ tay lên cửa sổ, sợ làm hỏng cửa sổ.

Hắn ta cẩn thận rút then cài cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đang định nhảy ra bên ngoài,

thế nhưng cả người bỗng cứng lại.

Thằng hề vẫn ở trong tòa giáo đường này.

Nếu như mình rời khỏi tòa giáo đường này, có tính là chạy trốn hay không?

Chạy trốn, sẽ bị nhận định là thua cuộc!

Một chân Huyết kỵ sĩ đã đạp trên bệ cửa sổ, dòng nước thuận thân thể của hắn

ta mà chảy ra bên ngoài, thế nhưng lượng nước cũng không giảm bớt chút nào.

Những lá phù kia...

Những lá phù kia vẫn đang ngưng tụ nước không ngừng.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 156: Thẻ bài cuối cùng của Thằng hề



Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Huyết kỵ sĩ, cuối cùng hắn ta vẫn chậm rãi

thu chân lại.

Hắn ta không dám nhảy.

Nhảy ra ngoài sẽ bị thua ngay lập tức.

Mình mà thua thì xong đời, những Ma vương kia sẽ không bỏ qua cho mình.

Lúc này, sấm sét đầy trời cũng đã rơi xuống.

Thế giới yên tĩnh trong nháy mắt.

Trong cơn mưa đêm âm u, sấm sét rơi vào trên giáo đường lít nha lít nhít như

mưa, trong nháy mắt bị lượng nước trong giáo đường hút sạch vào trong.

Dần dần, toàn bộ giáo đường tản ra hào quang màu lam đậm.

Sấm sét nhồi đầy giáo đường, đồng thời cường độ càng ngày càng mạnh.

Lúc này, mưa đêm ngừng lại.

Sắc trời lại càng tối đen hơn.

Trong mây đen truyền ra từng đợt tiếng sấm, lộ ra cảm giác không cam lòng

cùng nóng nảy.

Lôi kiếp càng nguy hiểm hơn đang được chuẩn bị.

Ngay sau đó...

Từng luồng sấm sét màu đỏ như máu từ trên bầu trời rơi xuống, bắn về phía

giáo đường.

Huyết kỵ sĩ phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng mới có thể đứng ở cửa sổ, khi

cảm nhận được khí tức kh*ng b* ẩn chứa trong sấm sét đỏ ngòm kia thì hơi giật

minh, sau đó thì vui mừng quá đỗi.

Hóa ra là Thiên kiếp!

Là Thiên kiếp của người tu hành!

Lần này, Thằng hề xong đời rồi.

Loại sấm sét hủy diệt kinh khủng này, dù đánh trúng bất kỳ nơi nào trong giáo

đường, chắc chắn đều có thể tạo thành một lỗ lớn trên giáo đường.

Đó chính là phá hoại kiến trúc!

Huyết kỵ sĩ đang nghĩ ngợi, đã thấy một luồng sấm sét lao tới...

"A a a a!"

Hắn ta không để ý tới nước tràn vào miệng, rống giận một tiếng rồi duỗi hai tay

ra bảo vệ trước người, dùng toàn lực ngăn cản luồng sấm sét đỏ như máu đang

lao tới.



Ầm!

Dưới tác động của luồng lực xung kích cực mạnh, làm cho Huyết kỵ sĩ bay về

phía sau, thế nhưng hắn ta chợt nghĩ tới điều gì đó, đành phải ngừng lại giữa

không trung, cứng đối cứng với luồng sấm sét này.

Không thể lùi!

Nếu như mình không cẩn thận làm vỡ vách tường, vậy thì thua!

Huyết kỵ sĩ lại phun ra một ngụm máu, cắn răng nhìn về bên ngoài cửa sổ.

Từng luồng sấm sét đánh vào giáo đường, thực sự tạo thành từng lỗ lớn trên

giáo đường này.

Kết thúc!

Thằng hề phá hủy kiến trúc...

Huyết kỵ sĩ thở dài một hơi, giơ hai tay lên chúc mừng thắng lợi.

Thòi gian dần dần trôi qua.

Trên bầu trời, gió nổi mây phun, từng luồng sấm sét mang tính hủy diệt lại hội

tụ thêm lần nữa.

Chờ đã!

Tại sao Lôi kiếp vẫn còn tới nữa?

Tại sao Thằng hề đã phá hủy kiến trúc, tử đấu còn chưa kết thúc?

Huyết kỵ sĩ rống giận với vẻ không cam lòng.

Giống như biết được hắn ta đang nghĩ gì, giọng của ông lão xuất hiện trong hư

không:

"Ta ở đây đưa ra nhận định công chính."

"Thằng hề đặt cược năm tỷ tư linh thạch, điều kiện là: Tuyệt đối không thể tự

mình ra tay phá hoại kiến trúc."

"Vừa rồi là Thiên lôi làm hỏng kiến trúc, cũng không phải do Thằng hề 'tự mình

ra tay' tiến hành phá hoại kiến trúc."

"Bởi vì bản thân ta rất thích thưởng thức biểu lộ tuyệt vọng của người khác, cho

nên ta sẽ nhắc nhở ngươi rằng: "

"Nghe nói Thiên kiếp của văn minh tu hành này, nếu như vẫn không tìm ra

người độ kiếp, chẳng khác nào Thiên kiếp sẽ liên tục xuất hiện, không thể kết

thúc, như vậy, quá trình độ kiếp sẽ trở nên càng ngày càng nguy hiểm, mà uy

lực của kiếp lôi..."

"Sẽ càng lúc càng lớn."

Huyết kỵ sĩ lắng nghe, im lặng như đã biến thành một bức tượng vậy.

Trên bầu trời.

Từng quả cầu sấm sét hội tụ tới từ bốn phương tám hướng, bắt đầu hóa hình.

ề ầ ấ ỗ ố

Càng ngày càng nhiều quả cầu sấm sét đỏ như máu tập hợp cùng một chỗ, cuối

cùng hóa thành một bàn tay hủy diệt lóe ra sấm sét đỏ thẫm như máu.

Bàn tay khổng lồ này xòe ra, yên lặng lơ lửng dưới tầng mây.

Càng nhiều thiên lôi bay tới, nhập vào trong bàn tay khổng lồ này.

Bàn tay di động...

Nó lao tới với khí thế không thể chống đỡ, gào rít xuyên qua không trung, toàn

lực đập về phía giáo đường trên mặt đất.

Huyết kỵ sĩ không dám trốn, toàn thân lại bị dòng nước bao phủ, tránh cũng

không tránh khỏi, chỉ có thể đứng tại chỗ gầm thét:

"Liễu Bình, lôi kiếp này đập tới, ngươi cũng sẽ phải chết!"

Ngay sau đó...

Bàn tay khổng lồ màu đỏ máu bao trùm cả giáo đường.

Mọi thứ đều hóa thành im ắng.

Trời đất tối tăm, đất rung núi chuyển, tia sét đỏ sẫm cùng mặt đất cùng phát ra

tiếng gầm thét.

Ầm!

Cuồng phong thổi bay tất cả dòng nước, trong không trung bọn chúng hóa thành

từng dòng sấm sét, muôn hồng nghìn tía, trắng đen xen kẽ, như pháo hoa rực rỡ

trong đêm tối, trong nháy mắt biến mất tại nơi xa.

Trong một đống đổ nát.

Huyết kỵ sĩ bị vách tường đè ở phía dưới, mũ giáp thì rơi tại một bên khác.

Mặc dù đã không có hô hấp cùng nhịp tim, ánh mắt của hắn ta lại vẫn mở to,

giống như tới chết vẫn muốn biết được kết cục của Thằng hề là gì.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây.

Giọng nói của ông lão vang lên trong hư không:

"Canh bạc kết thúc, Thằng hề."

Rìa đống đổ nát của giáo đường, trên một tòa tháp nhọn tại một nơi khác của

giáo đường, một chiếc cột thu lôi cắm trên đỉnh tháp phát ra âm thanh:

"Ông không lừa ta đấy chứ?"

Ông lão mang theo ý cười, nói: "Không lừa cậu, trận này cậu thắng được không

ít tiền, ta đoán dù cậu tiêu xài cả đời cũng không hết."

Ầm!

Chiếc cột thu lôi kia biến thành một người.

ể ắ

Khuôn mặt tái nhợt, kiểu tóc undercut, mắt khói đen, mặc một bộ áo jacket sặc

sỡ, dưới chân là một đôi giày mũi nhọn màu đen.

Chính là Thằng hề.

Trên tay hắn ta còn cầm một tấm thẻ bài, thở dài nói: "Ta cũng nên đi ra, nếu

không đợi Thiên kiếp trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả ta cũng sẽ không chịu nổi

mất."

Trên tấm thẻ bài có vẽ một khối nham thạch màu xanh biếc rất bình thường,

một mặt còn mọc đầy cỏ xỉ rêu, mà một bên khác thì có vài chiếc dây leo, thậm

chí còn có một đóa hoa nhỏ mọc ra từ khe hở nham thạch, đón gió phấp phưới.

Từng hàng chữ nhỏ vẫn hiện trên hư không:

[Thẻ bài: Nham thạch không tồn tại.]

[Thẻ kỳ quỷ, thẻ phát triển.]

[Thuyết minh: Khi ngươi kích hoạt tấm thẻ này, ngươi sẽ biến thành một vật

nên có trong hoàn cảnh hiện tại, ngay lập tức xuất hiện trong hoàn cảnh đó, tới

tận khi ngươi chủ động hủy bỏ mới thôi (mỗi giờ một lần).]

[Ngươi sử dụng thẻ bài này, lựa chọn trở thành một cột thu lôi trên tháp nhọn

của giáo đường.]

[Ngươi trở thành cột thu lôi.]

[Đây là một cột thu lôi nên có trên tháp nhọn của giáo đường, không có bất cứ

cảm giác không hài hòa nào, nó vốn nên ở nơi đó.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 157: Tài sản cùng chức nghiệp



"Cảm giác làm cột thu lôi như thế nào? Ông lão cười hỏi.

"Ta chỉ phụ trách dẫn sấm sét tới đánh hắn ta, khi sấm sét đi qua người ta, lúc

đó ta cũng không phải là người có máu thịt, cho nên vẫn tốt." Liễu Bình nói.

Lúc này, hắn đã lấy lại được toàn bộ thẻ bài, trong tay cầm Tuyết Ảnh đao,

chậm rãi hoạt động cơ thể.

Trong bầu trời âm u, một quả cầu sấm sét đỏ thẫm bay xuống dưới.

Liễu Bình đứng im bất động.

Khi quả cầu sấm sét bay tới đỉnh đầu của hắn, hắn mới vung trường đao trong

tay lên.

Một luồng ánh đao trắng như tuyết đón đỡ quả cầu sấm sét...

Vù vù!

Quả cầu sấm sét bị chém thành mấy mảnh, hóa thành tia điện bắn đi khắp nơi,

tiên tán trong bóng đêm.

"Đáng thương, cái tên Huyết kỵ sĩ kia chỉ có thể cứng đối cứng, ngay cả cơ hội

đánh trả cũng không có." Ông lão thở dài nói.

"Này, lời này của ông giống như đang hi vọng hắn ta chiến thắng vậy." Liễu

Bình khó chịu nói.

"Cũng không phải vậy, nói tới, ta có chuyện muốn nhắc nhở cậu." Ông lão nói.

"Cái gì?"

"Cậu thắng được nhiều tài sản như vậy, lại thêm Yana cũng ở cạnh cậu, cảnh

tượng này đã bị những Ma vương kia nhìn thấy cả rồi."

"Ý của ông là..."

"Đúng, một Nữ thần vừa mới rơi vào Vĩnh Dạ... ta đoán sẽ có vô số Ma vương

muốn có được nàng." Ông lão thở dài, nói.

"Vì sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi.

"Thân phận của nàng, sắc đẹp của nàng, tất cả tri thức cùng lực lượng của nàng,

cùng với bí mật cùng tài sản của nàng nữa... coi như là một nô lệ có thể mua

bán, giá trị của nàng không thể đánh giá được, hiện tại đám Ma vương đã biết

cậu, cũng biết nàng, cậu đoán xem sẽ phát sinh cái gì?" Ông lão hỏi lại.

"Cho nên?" Liễu Bình hỏi.

"Muốn giữ được tính mạng thì thả nàng đi, nếu không tương lai của các cậu sẽ

không quá tốt đâu." Ông lão nói.

Liễu Bình vung vẩy trường đao, chém bay từng quả cầu sấm sét bay tới.

Thiên kiếp vẫn dần dần tiến hành.

ố ế ầ

Đối với người có kinh nghiệm độ kiếp phong phú mà nói, chỉ cần không phải

đứng đấy bị đánh, thiên kiếp cũng không khó khăn bao nhiêu cả.

Về phần Yana...

Sở dĩ Yana mạo hiểm xuất hiện, là bởi vì Huyết kỵ sĩ kêu gọi Ma vương Sa

Đọa, mà Ma vương Sa Đọa lại chuẩn bị dùng thủ đoạn nham hiểm g**t ch*t

mình.

Nếu nàng đã bảo vệ mình, chẳng lẽ mình sẽ từ bỏ nàng sao?

"Ta đoán ông nói với ta nhiều như vậy, chắc hẳn cũng đã có phương pháp xử lý

chờ nói cho ta biết chứ." Liễu Bình cười nói.

Ông lão cười tủm tỉm, nói: "Đương nhiên, nếu như cậu đồng ý trở thành khách

hàng của ta, vậy..."

"Không có vấn đề, tất cả tài sản của ta đều có thể gửi trong ngân hàng của ông."

Liễu Bình nói với giọng dứt khoát.

Ông lão gật đầu, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, lùi ra khỏi phạm vi của Thiên

kiếp, vừa nói: "Chờ cậu thành công độ kiếp, chúng ta sẽ nói rõ chi tiết sau."

"Ông sợ ta chết trong Thiên kiếp sao?" Liễu Bình cười hỏi.

"Cũng không phải vậy, ta cảm thấy khi nói chuyện chính thức, nên có hoàn cảnh

trang trọng hơn chút mới tốt." Ông lão mỉm cười nói.

"Được."

Liễu Bình vung vẩy Tuyết Ảnh đao, ngăn cản từng luồng sét bắn xuống, lại liên

tục đánh bay quả cầu sấm sét.

Thời gian dần dần trôi qua.

Cuối cùng, sấm sét cũng dần dần kết thúc.

Mây đen trên trời tản đi.

Thiên kiếp đã kết thúc.

Trên người Liễu Bình dâng lên một luồng linh lực hùng hồn, trước mắt hiện lên

từng hàng chữ nhỏ:

[Chúc mừng.]

[Ngươi đã thành công vượt qua Thiên kiếp, trở thành một tu sĩ Nguyên Anh.]

[Danh Sách đề nghị ngươi không nên thử kích hoạt thần thông.]

"Tại sao?" Liễu Bình âm thầm hỏi.

[Danh Sách sẽ sát nhập cơ hội kích hoạt thần thông lần này của ngươi vào với

lực lượng hệ thần bí, làm cho ngươi có được thần thông hệ thần bí mạnh mẽ.]

[Khi điểm diễn của ngươi tích lũy tới 10 điểm.]

Liễu Bình nhìn về phía góc hư không.

Nơi đó có một hàng chữ nhỏ:

ể ễ

[Ngươi gặp được Canh bạc của các Ma Vương, điểm diễn của ngươi đã tăng

lên.]

[Điểm diễn hiện tại: 8/10.]

Rất tốt.

Lực lượng hệ thần bí rất đáng để mong chờ, vậy thì chờ đợi tiếp đi.

Liễu Bình cũng công nhận đề nghị của Danh Sách, thu đao lại, đi về phía ông

lão.

Trên tay ông lão có một bản hợp đồng, sớm đã chuẩn bị từ trước.

Liễu Bình nhận lấy bản hợp đồng rồi đọc kỹ, thấy được song phương của hợp

đồng là Liễu Bình và Ngân hàng Ngục Diễm.

Bản hợp đồng cũng viết rõ ràng minh bạch, quy định toàn bộ tài sản của Yana

cùng Liễu Bình đều được gửi trong ngân hàng của ông lão, cùng một vài điều

khoản dành cho khách hàng.

Liễu Bình đọc hết, lại nhìn về phía hư không.

Trong hư không, Danh Sách không có bất cứ động tĩnh nào.

Hắn cầm bút lên, ký vào bản hợp đồng này.

Ông lão vẫn ở bên nhìn chăm chú, tới lúc này mới nhận lại hợp đồng, lộ ra vẻ

nghiêm túc, nói:

"Ngân hàng Ngục Diễm luôn luôn cung cấp các dịch vụ quản lý tài sản một

cách toàn diện cho mỗi một vị cường giả, cũng cảm thấy vinh hạnh được làm

bạn cùng những vị cường giả này trong quá trình trưởng thành của họ."

"Hoan nghênh cậu, Liễu Bình."

Ông lão bắt tay với Liễu Bình, lấy ra một thẻ bài từ trong ngực, đặt trong tay

Liễu Bình.

Tấm thẻ bài này có màu trắng tinh, phía trên có in dấu mặt nạ thằng hề màu

vàng kim, bên cạnh còn viết hai chữ: "Liễu Bình".

"Xin hãy cầm lấy tấm thẻ này, toàn bộ tài sản sau trận tử đấu đã đưa vào trong

tấm thẻ bài này."

"Bất cứ lúc nào cậu cần tiến hành quản lý tài sản, cũng có thể sử dụng tấm thẻ

bài này."

Ông lão nói xong, từng bước lùi về hư không phía sau.

"Một lời khuyên cuối cùng." Ông lão nói.

"Rửa tai lắng nghe." Liễu Bình nói.

"Ta đề nghị các cậu hãy đi về phía sâu trong Vĩnh Dạ, kể từ đó, đám Ma Vương

trong Luyện Ngục sẽ không tìm tới các cậu trong thời gian ngắn được."

"Dù là Yana hay là cậu, đều sẽ có được thời gian nghỉ ngơi lẫn mạnh lên."

Liễu Bình nói: "Vậy về sau thì sao?"



"Về sau..."

Ông lão nhớ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.

Ông lão thở dài, nói: "Thời đại này đang bước vào sự biến đổi trước nay chưa

từng có, ngay cả Thần linh cũng bắt đầu ngã xuống, ai có thể nói rõ được về sau

sẽ xảy ra cái gì?"

Ông lão nói xong, dần dần biến mất trước mắt Liễu Bình.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 158: "Chúa tể Quần Tinh... danh hiệu này cũng không tệ lắm..."



Liễu Bình đứng tại chỗ, yên lặng suy ngẫm.

Một giọng nữ vang lên:

"Ông ta nói rất đúng, chúng ta cần nhanh chóng chạy khỏi nơi này."

Một bóng hình duyên dáng xuất hiện sau lưng Liễu Bình, chính là Yana.

Nàng đưa một tấm thẻ bài cho Liễu Bình.

"Đây là..."

Liễu Bình nhận thẻ bài rồi quan sát, trên tấm thẻ bài có vẽ máu tươi đầm đìa,

một người mặc bộ áo giáp kỵ sĩ đứng trong máu tươi, dùng hai tay nâng dòng

máu lên, trên mặt lộ ra vẻ thành kính.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Thẻ bài: Huyết kỵ sĩ.]

[Thẻ nhân vật.]

[Sử dụng tấm thẻ bài này, ngươi sẽ có được trang phục của Huyết kỵ sĩ, cũng

làm cho thẻ bài được ngươi rút ra chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn dành

cho Huyết kỵ sĩ.]

[Điều kiện kích hoạt đạo cụ chuyên môn: Ngươi cần phải tạo thành tổn thương

đối với mục tiêu, làm cho đối phương chảy máu, mỗi một mục tiêu chảy máu,

ngươi có thể chuyển hóa một tấm thẻ bài trở thành thẻ bài chuyên môn dành cho

Huyết kỵ sĩ.]

Liễu Bình giật mình, nói: "Đây là thẻ chức nghiệp của La Sinh sao?"

"Đúng, ta thấy được tấm thẻ chức nghiệp này trong số chiến lợi phẩm của

chúng ta, ta cảm thấy ngươi cần có nó." Yana nói.

"Ta? Nó có tác dụng gì với ta sao?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.

"Cũng không phải mỗi một Thẻ bài sư đều có được thẻ chức nghiệp, nói chính

xác hơn, thẻ chức nghiệp rất hiếm thấy, mà giữa các chức nghiệp với nhau là có

thể nuốt đối phương."

"Ta nên nuốt nó sao?"

"Ngươi còn một lựa chọn nữa, biến Huyết kỵ sĩ trở thành phó chức nghiệp của

ngươi."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói: "Bộ bài của ta là Hoan Nhạc, chức nghiệp

Huyết kỵ sĩ không quá phù hợp tính cách cùng nguyện vọng của ta."

"Vậy thì nuốt nó đi." Yana nói.

"Nuốt xong tấm thẻ chức nghiệp này có chỗ tốt gì?" Liễu Bình hỏi.



"Chức nghiệp của ngươi sẽ được tăng lên... mặc dù một tấm thẻ chức nghiệp

cũng không có tác dụng quá lớn, thế nhưng ngươi cần phải bắt đầu tăng lên

chức nghiệp của ngươi, bởi vì sớm muộn chúng ta cũng sẽ gặp phải phiền

phức." Yana nói.

"Làm sao để nuốt nó?"

"Dùng ý niệm."

"..."

Liễu Bình nhìn chằm chằm thẻ bài Huyết kỵ sĩ trong tay.

Bỗng nhiên, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:

[Dựa vào mong muốn của ngươi, Huyết kỵ sĩ (thẻ chức nghiệp) đang bị Thằng

hề (thẻ chức nghiệp, thẻ hiếm) nuốt.]

Vù vù...

Toàn bộ thẻ bài hóa thành một đám lửa, trong nháy mắt bị đốt cháy hầu như

không còn.

Liễu Bình rút ra thẻ Thằng hề của mình quan sát một chút.

Trên thẻ Thằng hề xuất hiện từng sợi tơ màu đỏ máu, bọn chúng âm thầm xuất

hiện, lại âm thầm biến mất không thấy gì nữa.

Mấy giây sau...

Cả tấm thẻ bài có vẻ như càng nặng hơn trước.

"Không cần nhìn lại làm gì, đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, chờ tới có một

ngày, trên thẻ Thằng hề của ngươi xuất hiện danh hiệu, như vậy thì thẻ bài của

ngươi mới coi như thành công tăng cấp." Yana nói.

"Danh hiệu?"

"Đúng, danh hiệu là biểu hiện của pháp tắc, nó sẽ làm cho chức nghiệp trở nên

càng mạnh mẽ hơn."

Liễu Bình cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nói cách khác, chức nghiệp của ta chưa

chắc sẽ mãi gọi là Thằng hề, đúng không?"

"Đúng, ví dụ như ta biết một Thần linh tên là Tinh Thần, sau khi tăng cấp thì

biến thành Chúa tể Quần Tinh." Yana nói.

"Chúa tể Quần Tinh... danh hiệu này cũng không tệ lắm..." Liễu Bình nghĩ ngợi

một lát, lại hỏi: "Vậy Thằng hề thì sao? Thằng hề lên cấp sẽ được gọi là gì?"

Yana bị hỏi thì suy tư, nói: "Điều này... Thằng hề (tiếng trung: tiểu sửu) là chức

nghiệp rất ít được chú ý, ta cũng không biết... có lẽ sau khi tăng cấp sẽ là cực

xấu (đại sửu) ? Vừa xấu vừa già (lão sửu) ? Chúa tể xấu xí (vạn sửu chi chủ) ?"

"Được rồi! Chỉ dựa vào những cái tên này mà ta đã không muốn tăng cấp nữa

rồi!"



Ánh nắng hừng hực trở nên lờ mờ.

ấ ẩ Á ấ

Trải qua mấy giờ khẩn trương cùng bận rộn, Ám Vụ trấn đã không phải là một

đống đổ nát nữa.

Tiểu đội chiến thuật phối hợp với đoàn đội xây dựng, tranh thủ thời gian khôi

phục hoàn toàn các công trình phòng ngự.

Khi Liễu Bình đi ra đống đổ nát, đã thấy được tất cả mọi người đều ngồi quanh

một cái bàn lớn, đang vội vàng ăn cơm chiều.

"Hả? La Sinh đại nhân đâu rồi?"

Tiểu đội trưởng tiểu đội chiến thuật hỏi.

"Ta cũng không thấy anh ta, ngươi tìm anh ta có việc gì sao?" Liễu Bình cười

hỏi.

"Không, ta nào dám tìm hắn ta chứ, chỉ hi vọng đêm nay hắn ta sẽ ở lại giúp đỡ

chúng ta..."

Đội trưởng lắc đầu, mời Liễu Bình tới dùng cơm chung.

Liễu Bình cũng không khách sáo, tìm được một cái đĩa sạch rồi gắp đồ ăn.

Khi hắn ngồi xuống bên cạnh đội trưởng, không khỏi hừ một tiếng.

"Thế nào?" Đội trưởng hỏi.

"Không sao, không sao." Liễu Bình cố nhịn cơn đau truyền tới từ khắp nơi trong

cơ thể, vừa cười vừa nói.

Trước đây không lâu hắn mới vừa đột phát Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ,

coi như cơ thể của mình đã mạnh hơn, cũng cần thêm một đoạn thời gian mới

có thể tiếp nhận lực xung kích của lượng linh lực mới sinh.

Sau khi cơ thể hoàn toàn phù hợp với lượng linh lực mới sinh, mới bắt đầu suy

nghĩ tới việc đột phá cảnh giới Nguyên Anh.

Ai biết lại gặp phải La Sinh, song phương còn tử đấu một trận.

Dưới ánh mắt của đám Ma vương, không còn cách nào khác mình đành phải

đưa tới Thiên kiếp, mới có thể miễn cưỡng chiến thắng đối phương.

Thắng thì thắng.

Thế nhưng cơ thể trải qua liên tục hai lần đột phá nhỏ, một lần đột phá lớn, cho

nên đã bị thương không nhẹ.

Hiện tại, cho dù chỉ là giơ đũa lên cũng cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từ

kinh mạch toàn thân.

"Đêm nay ngươi chỉ cần xem kịch là được, nếu như quá nguy hiểm, tìm một nơi

cố gắng sống sót, không nên ra tay làm gì, cố gắng dưỡng thương đi." Yana âm

thầm nói.

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Liễu Bình nói, bưng thức ăn lên bắt đầu ăn.

Yana ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: "Ngày mai chúng ta nên nghĩ cách đi vào nơi sâu

trong Vĩnh Dạ, đừng tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không đợi đám Ma vương từ

ề ồ

Luyện Ngục chạy tới, vậy thì phiền phức lớn rồi."

"Quan hệ giữa Vĩnh Dạ cùng Luyện Ngục là như thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Vĩnh Dạ là Tử giới, Luyện Ngục chính là Sinh giới tương ứng của nó." Yana

nói rất ngắn gọn.

"Vậy nơi này là nơi nào? Nơi này là một bộ phận của Luyện Ngục sao?" Liễu

Bình hỏi.

"Nơi này? Nơi này là Vĩnh Dạ."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 159: Nữ sĩ Thống Khổ



"Không đúng, không phải Vĩnh Dạ ở phía bên kia cánh cửa kim loại hay sao?

Nơi này của chúng ta vẫn còn có ban ngày, chẳng lẽ không phải là một bộ phận

của Luyện Ngục à?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.

"Mặt trời là nhân tạo, cánh cửa kim loại là một loại kết giới hỗn hợp giữa khoa

học kỹ thuật cùng linh năng, chỉ có thể mô phỏng mười hai giờ ban ngày rồi cần

tắt máy nghỉ ngơi, thực ra chúng ta vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ." Yana nói.

Liễu Bình ngậm một miếng cơm, nửa ngày mới chậm rãi nuốt xuống.

Vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ.

Thảo nào...

Thảo nào Vĩnh Dạ liên tục nuốt hết "Sinh giới" các nơi, thậm chí hủy diệt tất cả

khu vực của người sống.

Nơi này vẫn luôn là Vĩnh Dạ!

Yana tiếp tục nói: "Vị trí của chúng ta, là một nơi trong Vĩnh Dạ tới gần Sinh

giới nhất, tương đối mà nói cũng là an toàn nhất."

"An toàn? Mấy lần trước ta đều suýt nữa thì chết mất, ngươi nói cái này là an

toàn nhất sao?" Liễu Bình hỏi.

Yana nói: "Đúng vậy, nơi này đã thành lập vòng sinh thái, có hoang dã cùng

thành phố, có sinh linh đông đúc, không giống nơi sâu trong Vĩnh Dạ..."

"Nơi sâu trong Vĩnh Dạ là một nơi như thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Vĩnh Dạ không có biên giới, càng đi về chỗ sâu, càng có nhiều bí ẩn cùng bất

ngờ, rất dễ dàng gặp được những tồn tại không biết mà ngay cả Thần linh cùng

Ma vương đều phải e sợ rút lui, thế nhưng bình thường thì bọn chúng đều ở

trong trạng thái ngủ say, sẽ không dễ dàng tỉnh lại từ trong tử vong." Yana nói.

"Cho nên chúng ta trốn tới nơi sâu, những Ma vương kia chưa chắc dám đuổi

theo, với lại cũng không biết nên đuổi theo như thế nào, đúng không?" Liễu

Bình hỏi.

"Đúng." Yana nói.

Liễu Bình im lặng vài giây, nói: "Ta còn chưa làm xong một vài chuyện, ngươi

đợi ta thêm một hai ngày."

"Một hai ngày? Thời gian càng dài, tình hình trở nên càng nguy hiểm, tới cùng

là chuyện gì?" Yana hỏi.

"Thế giới Tu Hành... quê hương của ta, còn có vài chuyện mà ta cần phải biết rõ

ràng." Liễu Bình nói.

Nếu như lần này mình rời đi, lần tiếp theo trở về cũng không biết là cần đợi tới

bao giờ."

Thế giới Tu Hành còn có thể tồn tại trong bao lâu?

ề ố ổ ế ố ổ ắ

Nó thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ, thế nhưng Nữ sĩ Thống Khổ cũng chưa chắc an

toàn.

Sư phụ ở nơi nào... còn có rất nhiều chuyện, nếu như lần này mình rời đi, chỉ sợ

mãi mãi cũng không có cơ hội biết rõ.

Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:

"Hai ngày... được thôi, cố gắng nắm chặt thời gian, hai ngày sau chúng ta phải

rời đi, nếu không sẽ không còn kịp rồi."

"Được."

Kết quả bàn luận của hai người đã xác định, Liễu Bình lại bưng đĩa bắt đầu ăn.

Mấy phút sau...

Đội trưởng bưng hộp cơm, lớn tiếng nói: "Ăn nhanh chút, ăn xong chúng ta còn

cần quan sát tình huống trong giáo đường nữa."

Trên bầu trời, truyền tới một giọng nữ: "Không cần."

Đám người ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một người phụ nữ đang lơ lửng giữa

không trung.

Chính là Vương Vi.

"Lão đại tới rồi!"

Đám người liên tục hò reo.

Vương Vi hạ xuống, quan sát mỗi một người ở nơi đây, cuối cùng ánh mắt rơi

trên người của Liễu Bình.

"Đi theo ta." Cô ta hất đầu về phía Liễu Bình.

Liễu Bình đứng dậy, đi theo cô ta tới phía sau một bức tường.

"Cậu thắng?" Cô ta vừa cười vừa hỏi.

"Đúng vậy." Liễu Bình gật đầu.

"Tài năng của cậu thật làm cho người ta hoảng sợ, đúng rồi, cậu còn nhớ Người

bán rượu sao?"

"Nhớ kỹ."

"Thẻ bài sư tiền nhiệm của Ám Vụ trấn, là nhân viên tiếp tân có mã số 03687,

mỗi một Thẻ bài sư giống hắn ta hoặc là cậu vậy, đều cần trấn thủ một thị trấn

nhỏ nơi biên giới ba tháng, nếu như có thể giữ vững, lập tức có thể tăng cấp, thu

hoạch được quyền lực nhất định." Vương Vi nói.

"Ba tháng." Liễu Bình lẩm bẩm.

Trước khi chiến đấu với mình, Người bán rượu cũng nói với mình như vậy.

"Hắn rất không may, chết trong lần thiên trụy khi trước..." Liễu Bình nói.

Vẻ mặt của Vương Vi trở nên nghiêm túc: "Thẻ bài sư là người do Thần linh lựa

chọn... một mình trấn thủ một phương chống lại Vĩnh Dạ, tức là hoàn thành

ế ầ ầ

khiêu chiến do Thần linh giao cho, đây cũng là lý do mà Thần linh công nhận

các cậu."

"Ta biết." Liễu Bình nói.

"Tình huống trước mắt rất kỳ quái lại hay thay đổi, Nữ thần muốn tập trung

chống lại kẻ địch, tất cả thị trấn nơi biên cương đều phải dựa vào các cậu trấn

thủ, có vấn đề gì hay không?"

Vương Vi đứng im bất động, trên người lại tản ra một luồng lực lượng vô danh.

Những lực lượng này như từng cơn sóng gợn, nổi lên từng đợt ánh sáng giữa hư

không, làm cho cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, mà Vương Vi đứng ở

trong đó, càng lộ vẻ thần bí hơn.

"Đương nhiên không có vấn đề." Liễu Bình nói.

"Được, ngươi rất tốt, mạnh hơn La Sinh... ta sẽ dẫn ngươi thấy rõ con đường

chân chính thuộc về Thẻ bài sư, dẫn ngươi hiểu biết về thế giới chân thực, thấy

được chân lý cạnh tranh sinh tồn, trở thành người phía dưới vương tọa, thậm chí

có ngày có vinh dự gặp được Nữ sĩ Thống Khổ." Vương Vi nói.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:

[Chú ý, nàng ta đang ở vào trạng thái Thần hàng.]

[Nói cách khác, một vị Thần linh nào đó mượn cơ thể của nàng ta tới gặp

ngươi.]

Nữ sĩ Thống Khổ.

Ngoài nàng ta ra, Liễu Bình không nghĩ ra còn có người nào nữa cả.

"Hiểu biết về thế giới chân thực... xin hỏi thế nào là hiểu biết về thế giới chân

thực?" Liễu Bình nghiêm túc hỏi.

Vương Vi vẫy tay.

Ngay sau đó, đám người xung quanh biến mất hoàn toàn.

Trong toàn bộ thị trấn, chỉ còn lại hai người Vương Vi cùng Liễu Bình.

"Chân thực... trong tay ta."

Vương Vi giơ tay lên.

Một nắm thẻ bài bị nàng xòe ra như hình quạt.

Liễu Bình tập trung nhìn tới, thấy được trên những tấm thẻ bài này, đều là

những gương mặt quen thuộc.

Thẻ bài đầu tiên chính là đội trưởng tiểu đội chiến thuật, thẻ bài thứ hai là một

vị chức nghiệp giả khác, cứ thế mà suy ra, mỗi một thành viên của tiểu đội

chiến thuật đều là một tấm thẻ bài.

"Đây là bộ bài tiểu đội chiến thuật, mỗi người bọn họ đều là một thành viên

trong đó."

Vương Vi cất thẻ bài đi, đi tới trước mắt Liễu Bình, nói: "Trên thế giới này, chỉ

có hai lựa chọn, hoặc trở thành cường giả thống trị kẻ khác, hoặc trở thành

ố ể

người bị kẻ khác thống trị, không thể làm theo ý mình..."

"Đây chính là chân lý của thế giới."

"Chàng trai, ngươi cần phải làm cho mọi người cam tâm tình nguyện cống hiến

cho ngươi, cho dù dùng các phương thức như trộm cắp, lừa gạt, cướp đoạt trắng

trợn, cũng phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành thẻ bài của

ngươi."

Vương Vi mỉm cười, ôn nhu nói: "Thế nhưng khi bọn họ trở thành thẻ bài rồi,

không thể sống theo ý mình được nữa..."
 
Back
Top Bottom