Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 340: Mười lăm linh hồn



Mười lăm phút sau.

Các tín đồ đến được một chỗ tránh gió trên ngọn núi.

Thủ lĩnh lấy ra một tấm bản đồ, đối chiếu bản đồ rồi tìm một vòng, rốt cuộc

cũng xác định vị trí.

“Chính là nơi này, đào tuyết lên đi!” Hắn lớn tiếng hô.

Liễu Bình đi theo mọi người cùng nhau tiến lên, cào sạch hết tuyết trên mảnh

đất đó.

Chỉ thấy ở dưới tầng tuyết, có một thứ bị tấm vải bố màu trắng ngụy trang che

lại.

Thủ lĩnh xốc mảnh vải lên.

Phía dưới là một pháp trận khắc đầy các loại phù văn hình thoi.

Thủ lĩnh hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Sắp bắt đầu rồi, đều chuẩn bị sẵn sàng

đi.”

Hắn lấy ra một ngọn nến từ trong ngực, thắp sáng rồi đặt vào giữa pháp trận

hình thoi, cao giọng niệm tụng chú ngữ.

Theo tiếng niệm tụng của hắn, ngọn lửa cháy sáng trên cây nến kia dần dần trở

nên không chân thật, mà tất cả phù văn đều theo đó mà sáng bừng lên.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp mà bạo ngược vang lên: “Ai đang kêu gọi

ta?”

Thủ lĩnh lập tức nói: “Các hạ tôn kính, ta là tín đồ của đọa thiên thần chín cánh,

được thần thượng chỉ dẫn, kêu gọi ngài tiến đến nơi đây.”

Bên trong pháp trận, giọng nói kia trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: “Các ngươi

dám tùy ý quấy rầy ta ngủ say...”

Thủ lĩnh cuống quít ra hiệu với người bên cạnh.

Các tín đồ mở cái túi mang theo bên người ra, rải từng viên đá quý xuống pháp

trận.

Đá quý dần dần xếp thành một ngọn núi nhỏ.

“Đây là lễ gặp mặt ngài, xin ngài bớt giận.” Thủ lĩnh nói.

Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng.

Đá quý dần dần rơi vào bên trong pháp trận, biến mất không thấy đâu nữa.

“Thần linh của các ngươi là một tên quỷ bủn xỉn, chưa bao giờ chịu cống hiến

một linh hồn cho ta...”

“Các hạ, trên thực tế, chúng tôi đến là vì chuyện này.” Thủ lĩnh nói.

“Ồ?” Thanh âm kia có chút hứng thú: “Mau nói!”

ế

“Hai ngày sau, sẽ có một chức nghiệp giả nhân loại cường đại đi đến nơi này,

thần linh của chúng tôi không tiện hành động, cho nên hy vọng ngài có thể tự

mình ra tay, sau khi chuyện này thành công thì linh hồn của người kia sẽ thuộc

về ngài.” Thủ lĩnh nói.

“Thì ra là cầu ta hỗ trợ, vậy những viên đá quý này không đủ.” Thanh âm kia

nói.

“Đương nhiên.” Thủ lĩnh phất tay ra hiệu với các tín đồ.

Chúng tín đồ lần lượt tiến lên, mở cái túi của mình ra rồi chất đống các loại binh

khí giáp trụ trân quý, kỳ trân dị bảo lên trên pháp trận.

Lúc đến phiên Liễu Bình, hắn lại không tiến lên, chỉ đứng ở một bên.

Thủ lĩnh nhìn hắn một cái, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng hiện giờ không

phải thời điểm dò hỏi, cho nên tạm thời lược qua không đề cập tới.

“Các hạ, mấy thứ này đều là trân bảo trong Đế quốc, thần linh của chúng tôi rất

hy vọng ngài có thể ra tay một lần.” Thủ lĩnh nói.

Tất cả những thứ này đồ vật dần dần rơi vào pháp trận, biến mất không thấy đâu

nữa.

Thanh âm kia lại vang lên lần nữa: “Nể mặt những thứ này, nói kỹ tình huống

cho ta, ta sẽ gắng gượng ra tay một lần.”

Thủ lĩnh vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Hai ngày sau, một đoàn xe lửa sẽ

chạy qua bình nguyên Bạch Phong, ngài chỉ cần g**t ch*t người mạnh nhất

trong xe lửa kia là được.”

“Bình nguyên Bạch Phong... Ta đã biết.” Thanh âm kia nói.

Ánh hào quang trên pháp trận ảm đạm đi.

Mắt thấy sự kiện lần này đã tới thời khắc sắp kết thúc.

Liễu Bình bỗng đi ra, cất tiếng nói: “Các hạ, thần linh còn có một chuyện cực

kỳ bí mật muốn nói với ngài, nhưng không thể để những thủ hạ bình thường này

nghe thấy.”

Ánh hào quang trên pháp trận ổn định lại.

Một sức mạnh vô hình tản mát ra từ ánh hào quang, bao phủ lấy Liễu Bình.

Thanh âm kia vang lên bên tai hắn: “Bây giờ được rồi, bọn họ sẽ không nghe

thấy ngươi và ta nói gì, nói đi.”

Liễu Bình nói: “Thần linh đang tìm một vật, nếu chỗ ngươi có thì chúng ta

nguyện ý mua thứ đó.”

“Là thứ gì?” Thanh âm kia hỏi.

“Long Tích Vô Hạ.” Liễu Bình nói.

“Gặp quỷ,” Thanh âm kia trở nên âm trầm: “Sao thần linh của các ngươi lại cần

thứ này, chẳng lẽ trên tay hắn có một con rồng để hắn sử dụng sao?”

ễ ầ ấ ắ ố ắ ế

Liễu Bình nghe ra vài phần bất đắc dĩ từ giọng nói của đối phương, hắn nói tiếp:

“Vậy xem ra, ngài thật sự có thứ đó, không phải sao?”

“Không sai, ta thật sự có, nhưng vì sao ta phải cho các ngươi?” giọng nói kia

đáp.

Liễu Bình suy nghĩ một giây rồi nói: “Nếu ngài bằng lòng trao đổi một cây

‘Long Tích Vô Hạ’ cho chúng ta, như vậy ngài không cần ra tay đối phó nhân

loại vào hai ngày sau, mà thù lao vừa rồi chi trả cho ngài đều sẽ dùng để mua

Long Tích, ngài xem thế nào?”



Thanh âm kia lâm vào trầm mặc.

Một lúc sau, nó bực bội nói: “Không được, ta thà đi g**t ch*t nhân loại kia, lấy

đi linh hồn của hắn, cũng không muốn giao dịch ‘Long Tích Vô Hạ’ cho các

ngươi.”

Liễu Bình nở nụ cười, lắc đầu nói: “Vậy chúng ta thẳng thắn giao lưu một chút,

băn khoăn của ngài là cái gì?”

Thanh âm kia không nói lời nào.

Liễu Bình nói: “Như vậy để ta đoán thử xem, đầu tiên ngài vẫn luôn cường điệu

tầm quan trọng của linh hồn, có thể thấy được thứ ngài cần chính là linh hồn.”

“Nói tiếp.” Thanh âm kia nói.

“Tiếp theo, ngài không muốn nhìn thấy thần linh của chúng tôi có thêm sự giúp

đỡ mạnh mẽ của một vị Long tộc, dù sao thì cùng ở bên trong Vĩnh Dạ, không

ai muốn để một tên đã biết sự tồn tại của mình trở nên càng ngày càng mạnh.”

Liễu Bình nói.

Thanh âm kia tán dương: “Thật là một tên nhanh nhạy, khó trách thần linh của

các ngươi phái ngươi tới tiến hành giao dịch bí mật.”

“Còn có nguyên nhân khác sao?” Liễu Bình hỏi.

“Chính là như vậy, ta không muốn để thần linh của các ngươi quá mức cường

đại, dù sao chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác tạm thời, không ai biết về sau nó sẽ

như thế nào.” Thanh âm kia mang theo một tia đề phòng.

Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có thể thay ngài xử lý băn khoăn này.”

“Ngươi? Xử lý?” Thanh âm kia nói.

“Mọi người thường nói, khi ngươi và đồng bọn làm ăn của ngươi đạt được lợi

ích chung thì các ngươi sẽ gia tăng niềm tin đối với nhau.” Liễu Bình nói.

“Có nghĩa là thế nào?” Thanh âm kia hỏi.

“Ta lớn mật suy đoán một chút, linh hồn cực kỳ quan trọng đối với ngài, nếu có

thể đạt được linh hồn thì ngài sẽ đạt được sức mạnh càng lớn hơn.” Liễu Bình

nói.

“Đương nhiên!” Thanh âm kia đáp.

ầ ố

“Mà thần linh của chúng ta muốn đạt được trung thành của một vị Long tộc

—— Ta không muốn gạt ngài chuyện này, dù sao thì ngài đã đoán được.” Liễu

Bình nói.

“Không sai, thứ như ‘Long Tích Vô Hạ’ tuy quý giá, nhưng chỉ có Long tộc

mới dùng được thôi, thần linh của các ngươi chắc chắn chỉ có một cách sử dụng

như vậy.” Thanh âm kia nói.

Liễu Bình vỗ tay một cái, nói: “Vậy được rồi.”

“Có ý gì?” Thanh âm kia hỏi.

Liễu Bình nói: “Trừ những bảo vật vừa rồi, ta còn chi trả cho ngài một ít linh

hồn, lấy thứ này để triệt tiêu băn khoăn của ngài.”

Thanh âm kia phát ra vài tiếng th* d*c thật mạnh, gấp không chờ nổi mà nói:

“Linh hồn —— Ta có được linh hồn, mà thần linh của các ngươi đạt được

‘Long Tích Vô Hạ’ sao?”

“Hoàn toàn chính xác, đây là một lần song thắng hoàn mỹ!” Liễu Bình nói.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người đám tín đồ tà thần kia.

Một tên, hai tên, ba tên...

Tổng cộng có mười lăm tên.

—— Mười lăm linh hồn
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 341: Vô Hạ



“Như vậy, chủ nhân của ngươi bằng lòng trả ra bao nhiêu linh hồn?” Thanh âm

kia hỏi.

“Bốn cái.” Liễu Bình nói.

“Không được! Cắn nuốt sức mạnh trong bốn linh hồn căn bản kém xa giá trị khi

chủ nhân các ngươi đạt được trung thành của một con rồng! Chuyện này không

công bằng!” Thanh âm kia nói.

“Ngươi muốn mấy cái?” Liễu Bình hỏi.

“Mười ba cái! Ít nhất mười ba cái mới được!” Thanh âm kia nói.

Liễu Bình lộ ra vẻ khó xử, hắn đi qua đi lại trên nền tuyết, cứ như đang lâm vào

tự hỏi.

Một lát sau.

Thanh âm kia nhịn không được nói: “Nghe đây, nếu chủ nhân của ngươi thiệt

tình muốn có được ‘Long Tích Vô Hạ’, vậy phải cho ta mười ba linh hồn! Ta

chỉ cần linh hồn, không cần những thứ khác!”

Liễu Bình bỗng dừng chân lại, nói: “Có lẽ ngài cũng nhìn ra, vì giao dịch lần

này, chủ nhân của ta chuẩn bị tổng cộng mười lăm linh hồn, mà ta là người đại

diện cho nó để tiến đến hoàn thành giao dịch lần này với ngài.”

Thanh âm kia nói: “Ta đã nhìn ra, sau lưng ngươi có tổng cộng mười lăm linh

hồn ——”

“Nghe này,” Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: “Nếu ngài chọn muốn có được linh

hồn, ta có thể làm chủ đưa hết mười lăm linh hồn cho ngài, nhưng những bảo

vật chi trả vừa rồi, ngài phải trả về năm phần cho ta!”

Thanh âm kia kêu lên: “Năm phần! Tên xảo trá nhà ngươi, sao ngươi không đi

đoạt đi!”

Liễu Bình quát: “Ngài đã nói, ngài tình nguyện chỉ cần linh hồn!”

Thanh âm kia đột nhiên giương cao: “Nhưng đó là một mớ tài phú thật lớn,

ngươi không thể lập tức đòi về năm phần!”

“Bốn phần rưỡi! Ta chỉ lấy về bốn phần rưỡi, còn lại bảy thành và mười lăm

linh hồn, đổi lấy một cây ‘Long Tích Vô Hạ’!” Liễu Bình nói.

“Nhiều nhất cho ngươi tam phần!” Thanh âm kia nói.

“Bốn phần!” Liễu Bình nói.

“Tam phần rưỡi!” Thanh âm kia kiên trì nói.

“Bốn phần, không chịu thì thôi, ta mang toàn bộ những linh hồn này về, chúng

ta có thể tìm người khác để mua Long Tích!” Liễu Bình quay người muốn đi trở

về.

ố ầ ố ầ

“Thành giao! Ngươi đừng đi —— Bốn phần thì bốn phần!” Thanh âm kia hô to

ở sau lưng.

Lúc này Liễu Bình mới dừng bước chân.

“Ngài muốn lấy phương thức gì để thu linh hồn?” Hắn hỏi.

“Đặt bọn chúng lên phù văn trận của ta là được.” Thanh âm kia đáp.

Liễu Bình tiện tay tung ra một tấm thẻ bài.

Phanh!

Andrea yên lặng xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Nằm!”

Một luồng uy thế vô hình tản mát ra từ trên người nàng——

Mười lăm tên tín đồ lập tức tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, xụi lơ

trên mặt đất.

Long uy!

Làm một Long tộc cấp bốn mươi, thực lực của nàng ta còn cao hơn Yêu Vương

Triệu Thiền Y mười cấp, những tín đồ này có khả năng ngăn cản hay sao?

Andrea vẫy vẫy tay.

Các tín đồ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị chồng chất lên pháp trận

phù văn.

Thanh âm kia bỗng nói: “Ngươi không sợ ta trực tiếp lấy đi những linh hồn đó,

không cho ngươi cây ‘Long Tích Vô Hạ’ kia à?”

Liễu Bình lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, cười nói: “Thần linh của chúng ta sẽ lập tức

lấy được toàn bộ quốc gia nhân loại, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh hồn thì có

bấy nhiêu linh hồn, ta đoán ——”

“Giữa ngài và chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn, cũng có ích lợi chung

càng rộng, không cần vì mười lăm linh hồn ít ỏi mà chặt đứt những vụ làm ăn

khổng lồ sau này.”

“Hoặc là ——”

Giọng nói của hắn trở nên nghiền ngẫm: “Ý niệm duy nhất trong lòng ngài

chính là khai chiến với thần linh của ta, hơn nữa đắc tội vị Long tộc nhất định sẽ

đi l*n đ*nh cao bên cạnh ta?”

Tiếng nói vừa dứt.

Andrea đúng lúc nhìn về phía phù văn trận hình thoi, nhẹ giọng nói: “Ta cảm

ứng đại khái được dao động trên người nó...”

Nàng ta không tiếp tục nói.

Liễu Bình cho nàng ta một ánh mắt tán dương.

Quả thật, cho dù đối phương chạy mất, hắn cũng không có tổn thất gì, còn tiện

thể xử lý được mười lăm tên tín đồ tà thần, ngăn cản hành động ám sát của bọn

chúng ——

ế ể

Nhưng nếu có thể tìm được cho Andrea một cây “Long Tích Vô Hạ” thì cớ sao

không làm kia chứ?

Thanh âm kia trầm mặc mấy phút.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Nó hỏi.

“Tiền Chu Văn, ta có một đệ đệ tên là Tiền Chu Võ, chúng ta đều làm việc vì

thần linh.” Liễu Bình nói.

“Hình như ngươi không quan tâm đến vận mệnh của những đồng bạn đó chút

nào?” Nó hỏi dò.

“Ta chỉ trung thành với thần linh, bọn họ cũng giống vậy, cho nên dâng hiến

linh hồn của mình vì thần linh vốn chính là vận mệnh của bọn họ, ta đoán bọn

họ đều vui mừng vì chuyện này.”

Liễu Bình lấy giọng điệu ôn hòa để nói, cứ như đang thuật lại một chuyện hết

sức đương nhiên.

Thanh âm kia lại trầm mặc mấy phút, sau đó mới tiếp tục nói: “Trước kia ta cảm

thấy ma quỷ càng hung tàn hơn nhân loại, nhưng từ giờ trở đi, ta cho rằng nhân

loại còn điên cuồng hơn cả ma quỷ.”

“Đa tạ khích lệ, làm việc vì chủ nhân mà thôi, thật ra cũng không tính là gì.”

Liễu Bình nói.

Thanh âm kia cảm thán: “Xem ra ta cũng phải học hỏi đọa thiên thần chín cánh,

tìm mấy thủ hạ như ngươi để làm việc —— Ta chờ mong lần hợp tác kế tiếp với

các ngươi.”

Pháp trận hình thoi dâng lên ánh hào quang.

Chỉ thấy một tấm thẻ bài bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình.

Trên thẻ bài có vẽ một cây xương cột sống dài óng ánh trong suốt, cực kỳ to

lớn, chìm dưới đáy mặt biển màu xanh thẳm.

Liễu Bình tiếp được thẻ bài.

Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:

“Long Tích Vô Hạ.”

“Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không có lấy một,

chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất vào lúc còn sống, trong khoảnh khắc

linh hồn tiêu tán thì mới để lại một đoạn Long Tích như vậy, là chứng minh nó

cao quý không tỳ vết trong toàn bộ quá trình nó tồn tại.”

“—— Vật chí thánh của Long tộc.”

Tới tay!

Liễu Bình vẫn duy trì hô hấp vững vàng, đang muốn cất thẻ bài này đi thì lại

thấy một tấm thẻ bài khác nhẹ nhàng bay tới.

Trên thẻ bài này chất đầy các loại tài bảo.

Đúng là tài vật khổng lồ mà trước đó mười lăm vị tín đồ mang đến ——

ổ ấ ầ ồ

Vì đổi lấy một lần ra tay của tồn tại này.

Mà hiện tại, lần ra tay này đã không tồn tại, ngược lại biến thành một cây Long

Tích Vô Hạ cùng với bốn phần trong đó.

“Đây là bốn phần trong những thứ vừa rồi, hiện tại ta đã đưa cả Long Tích và

tài bảo cho ngươi, hiện tại chúng ta đã thành giao rồi chứ?” Thanh âm kia nói.

“Thành giao.” Liễu Bình gật đầu nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 342: Rốt cuộc là ai sáng tạo ra chúng sinh?



Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng k** r*n.

Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điên

cuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoi

kia.

Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươn

ra, nhẹ nhàng l**m một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.

Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.

Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá Liễu

Bình.

Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳng

đó ——

Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuất

sắc.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.

Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.

Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,

hành lễ với pháp trận:

“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùng

khai sáng sự nghiệp huy hoàng.”

“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươi

thuận lợi.” Thanh âm kia nói.

“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thần

thượng.” Liễu Bình lại hành lễ.

Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận một

lần nữa.

Bông tuyết không ngừng bay xuống.

Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.

Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưa

từng xuất hiện.

Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.



Trên vách núi đen nhánh.

Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.

“Liễu Bình.”

“Hừm?”

“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nó

lại tin tưởng ngươi?”

“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bình

nói.

“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.

“Ích lợi.” Liễu Bình nói.

Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thật

sự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộc

giúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nó

lập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơn

nữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợi

nhuận phù hợp đối với nó.”

“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.

“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyện

làm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắc

lợi mà thôi.” Liễu Bình nói.

“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”

“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đó

không phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tín

đồ và tài phú của tà thần với ta.”

Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quan

trọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ này

đi.”

Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.

Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.

“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.

Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sở

đoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”

Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giải

phóng sức mạnh của ngươi.”

Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mang

đến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sống

được, phải có người giúp ta.”

“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.

Andrea nhẹ nhàng phất tay.

Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặt

nàng ta.

ố ấ ể

Nàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:

“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làm

Long tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thục

để làm chuyện này.”

“Đao này là ——” Liễu Bình nói.

“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andrea

nói.

Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.

Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.

Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So với

vĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều một

phen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”

Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.

Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:

“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”

“Tác giả: Không rõ.”

“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thế

nào.”

Giải phẫu chúng sinh...

Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”

Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trong

Vĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốt

cuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”

Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.

Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ động

tay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.

“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều tri

thức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,

vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”

Liễu Bình nói.

“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dung

của nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu không

nổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.

Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.

Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:

“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”

“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giải

phẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ra

vào năm đó.”

Trang thứ hai là:

“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoàn

chỉnh.”

“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểu

các loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoàn

mỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”

Trang thứ ba:

“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoàn

chỉnh.”

“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, cho

nên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình cho

kỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”

Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vật

nguyên tố...

Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽ

nghiên cứu thật kỹ.”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 343: Sổ tay giải phẫu



Andrea thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có chút sợ

hãi nào, ngược lại còn mang theo một chút ý cười.

“Ngươi không sợ sao? Một tồn tại có thể giải phẫu thần linh để viết ra loại sách

này, ta mới nghĩ thế thôi đã cảm thấy sợ hãi.” Andrea nói.

“Năm đó vì nghiên cứu thiên kiếp, ta cũng xuống tay với đám quỷ vật, thật ra

đây là quá trình theo đuổi chân lý, không có gì phải sợ cả.” Liễu Bình nói.

Andrea thở dài, nói: “Vậy giao cho ngươi.”

“Ừ, cho ta chút thời gian, chờ ta nghiên cứu triệt để quyển sách này, trong lòng

có nắm chắc thì sẽ đổi Long Tích cho ngươi.” Liễu Bình nói.

Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng Andrea trực tiếp ngáp một cái, biến trở về

thẻ bài rồi trở về đi ngủ.

Liễu Bình đi một mình hồi lâu trong núi rừng.

“Phía trước là ai?”

Hắn dừng chân, nhìn vào một mảnh cây cối.

Nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không chú ý thấy trong cây cối phía trước có

một người đang trốn.

“Là ta.”

Một thiếu nữ cầm trường cung trong tay, bước từng bước ra ngoài.

Lúc đứng trong rừng cây, cô có một một vài đặc thù của tinh linh, nhưng khi cô

đi đến trước mặt Liễu Bình thì những đặc thù đó lại hoàn toàn biến mất.

Là Tiêu Mộng La.

Liễu Bình thả chậm giọng lại: “Sao ngươi lại tới đây.”

Tiêu Mộng La nhìn nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Ngươi đi ra ngoài lâu quá, ta có chút lo lắng.”

“Không cần lo, cả đường hầm sụp đổ cũng chưa thể chôn ta.”

“Nhưng ngươi chỉ mới đến cấp bốn, còn thấp hơn lính gác biên cảnh bình

thường một cấp bậc.”

“... Đi, chúng ta trở về.”

Hai người sóng vai mà đi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy trong gió tuyết truyền

đến tiếng động vật đánh nhau cắn xé.

Bọn họ lặng lẽ tiến lên quan sát, nhìn thấy là một con gấu và một con hổ đang

tranh đoạt một con nai đã bị thương.

Vết thương của con nai không nặng, nhưng ở trước mặt gấu và hổ thì chỉ có thể

quỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng chờ chết.

ấ ổ ế

Gấu và hổ lưỡng bại câu thương, cuộc tàn sát càng ngày càng thảm thiết.

Bỗng nhiên ——

Ba ánh sáng nhu hòa rơi xuống, lần lượt rơi lên người con gấu, hổ và nai.

Con nai nhảy dựng lên bỏ chạy.

Gấu vốn muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì chợt thấy mỏi mệt cùng

cực, nó quỳ rạp xuống đất há mồm th* d*c.

Lão hổ vui mừng quá đỗi, đang muốn đuổi theo lại lập tức té xỉu trên nền tuyết,

một lúc sau mới tỉnh lại.

“Đi thôi, súc sinh đánh nhau, không có gì để xem.” Liễu Bình nói.

Tiêu Mộng La gật gật đầu.

Hai người nhanh chóng về tới trạm gác.

Liễu Bình ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn gió tuyết bên ngoài.

Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:

“Ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương cho gấu, hổ, nai.”

“Hồn lực của ngươi +1, +2, +2.”

“Hồn lực hiện giờ là: 13/13.”

“Chú ý, hầu thần, anh linh, chiến hữu bài của ngươi đều đã thức tỉnh.”

“—— Ngươi đã không cần tiếp tục rót hồn lực cho các nàng nữa.”

Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó lấy cái thẻ tiến giai ra.

Chỉ thấy trị số trên thẻ tiến giai biến thành 25.

Cần có 25 điểm hồn lực mới có thể tiến giai lên cấp thứ năm.

Liễu Bình lâm vào suy tư.

—— Vì nghênh đón cuộc chiến sau đó, thậm chí là thay đổi Long Tích cho

Andrea, hắn cần đến thực lực càng cường đại.

Hắn phải nhanh chóng gia tăng cấp bậc lên.

Nhưng mà...

Trong ngọn núi gió tuyết mấy ngày liền này, đi đâu tìm kẻ địch thu hoạch hồn

lực đây?

Mấy phút sau.

Liễu Bình nhẹ nhàng búng tay một cái.

Có!

Hắn đứng lên, nói với ba người khác: “Ta lại đi ra ngoài một chuyến.”

“Lại có cảm ngộ à?” Libertas kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, lần này chắc có thể thăng cấp.” Liễu Bình nói.



“Cố lên!” Tiêu Mộng La mỉm cười nói.

“Ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, Liễu Bình, trong cảm ứng của ta

thì tư chất của ngươi không kém, cũng không biết bị chuyện gì làm trì hoãn.”

Hoa Tình Không cũng nói.

Trên tay cô có cầm những thẻ bài, cô đang thận trọng chọn lựa Linh trong đó.

“Ngươi có thể nhìn ra được tư chất của ta?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên

hỏi.

Hoa Tình Không giơ một thẻ bài lên.

Chỉ thấy một rối gỗ hình người đứng ở giữa thẻ bài, nhìn chằm chằm Liễu Bình

vài lần, ngạc nhiên nói: “Ghê gớm! Quá ghê gớm! Thằng nhãi này từng được

trọng tố thân thể, có một luồng linh quang phun ra từ đỉnh đầu, tuổi còn trẻ mà

có một thân gân cốt trải qua muôn ngàn thử thách, chẳng qua bị chuyện khác

làm trì hoãn chút thời gian, nếu có một ngày hắn chuyên tâm tu luyện thì sẽ cao

đến mức nào nữa?”

Tiêu Mộng La nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên.

Libertas nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên.

“Cố lên đi, Liễu Bình.”

Tiêu Mộng La cất thẻ bài kia đi.

Trong lòng Liễu Bình lại ớn lạnh.

Ánh mắt của những Linh kỳ kỳ quái quái đó cũng thật sắc bén, có thể nhìn thấu

nền tảng của hắn.

Vĩnh Dạ rộng lớn đến cùng cực, căn bản không thể biết trước sẽ gặp phải kẻ

địch như thế nào.

Hắn tuyệt đối không thể xem thường bất cứ kẻ nào.

Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương.

“Yên tâm đi, các ngươi chờ ta đuổi kịp đi.” Liễu Bình cười cười, nói.

Hắn xoay người đi ra ngoài, lại rời khỏi trạm gác lần nữa.

...

Ban đêm hôm nay.

Các loại chim bay cá nhảy đi ra vồ mồi trên núi tuyết đều rơi vào trạng thái mỏi

mệt muốn chết.

Lúc Liễu Bình trở về thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Trong trạm gác.

Ba người mở ra một mảnh quang bình, đang tập trung tinh thần xem tin tức, cho

nên cũng không lập tức phát hiện cấp bậc chức nghiệp của hắn đã thay đổi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Bình hỏi.

ế ề

“Hoàng đế đang nói chuyện, là về nguyên nhân vì sao danh sách bị đóng cửa,

hơn nữa nói lập tức tuyên bố một hạng mục trọng đại.” Tiêu Mộng La nói.

“Hắn thật sự nên đi ra nói rõ vấn đề, dù sao thì danh sách là căn cơ của Đế

quốc, nếu vẫn không nói rõ thì toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.” Hoa Tình Không

nói.

Liễu Bình nhìn theo ánh mắt các nàng lên quang bình.

Trên quang bình, một nam tử trung niên có chòm râu dê, đầu đội vương miện,

vẻ mặt uy nghiêm đang nói chuyện.

Hắn chính là hoàng đế của Đế quốc.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 344: Còn vật cưỡi nữa!



Lúc Liễu Bình nhìn về phía quang bình, hắn bắt đầu nói ra đoạn cuối cùng:

“Chư vị, sở dĩ danh sách chiến tranh của chúng ta bị ngừng lại mấy ngày, là bởi

vì nó hưởng ứng yêu cầu của ta.”

“Ta muốn tìm kiếm quốc gia Nhân tộc, hay là nơi tụ tập Nhân tộc khác để giúp

Đế quốc trở nên càng hưng thịnh, giúp Nhân tộc chúng ta trở nên càng thêm

phồn vinh trong Vĩnh Dạ ——”

“Danh sách chiến tranh hội tụ tất cả năng lượng, tiến hành một lần dò xét toàn

diện trong vòng mười triệu kilomet vuông chung quanh Đế quốc.”

“Nhưng sau khi danh sách chiến tranh dò xét, đã cho ta một đáp án cực kỳ bất

ngờ.”

Hoàng đế đối mắt với quang bình, tạm dừng một lát.

“Chư vị.”

“Trừ chúng ta ra thì nhân tộc khác đều đã diệt sạch.”

“Nói cách khác ——”

“Đế quốc Huy Dạ là quốc gia nhân loại cuối cùng trong Vĩnh Dạ.”

“Chúng ta phải nghĩ ra càng nhiều biện pháp để có thể tiếp tục tồn tại trong

Vĩnh Dạ, mà không phải bị những quái vật vô tận đó ăn mất linh hồn.”

“Vì thế, ta sẽ thương nghị việc cải cách Đế quốc với chư vị đại thần.”

“Mười phút sau, danh sách chiến tranh khôi phục các dạng công năng; nó sẽ

tuyên bố quyết định đầu tiên của ta với mọi người —— Là về tôn giáo.”

“Ba ngày sau, ta sẽ tuyên bố phương hướng phát triển hoàn toàn mới của Đế

quốc.”

Hoàng đế đối mặt với màn ảnh, nói đầy thâm trường:

“Chư vị.”

“—— Nguyện cho chúng ta trường tồn.”

“Gặp lại.”

Quang bình trở nên ảm đạm.

—— Cuộc nói chuyện của hắn đã kết thúc.

Trong trạm gác, bốn người nhất thời không nói gì.

“Nơi khác đã không còn nhân loại sao?” Hoa Tình Không có chút thất thần.

“Trong phạm vi mười triệu km vuông, đều không có tung tích của Nhân tộc,

vậy có nghĩa là chúng ta căn bản không có khả năng tìm được điểm tụ tập nhân

loại khác nữa.” Tiêu Mộng La nói.

ố ế ầ

Libertas nghi ngờ hỏi: “Danh sách sẽ tuyên bố quyết định đầu tiên của hoàng

đế, là về tôn giáo —— Các ngươi đoán sẽ là cái gì?”

Hai cô gái cùng lắc đầu.

Libertas nhìn về phía Liễu Bình.

Liễu Bình nói: “Hiện tại tôn giáo các nơi đã bắt đầu hưng thịnh, điều này hoàn

toàn là nhờ vào sự ủng hộ của hoàng đế, ta đoán có lẽ hắn muốn tuyên bố mỗi

người đều có tự do tín ngưỡng.”

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Cục diện sẽ rối loạn...”

Tiêu Mộng La khó hiểu mà hỏi: “Tự do tín ngưỡng là chuyện tốt mà, dù sao

hiện tại mọi người đều sẽ cực kỳ uể oải, bởi vì không tìm thấy được nơi tụ cư

nhân loại khác nữa, họ cần đến một ít an ủi về mặt tâm linh.”

“Chuyện tốt? Không, tự do tín ngưỡng chỉ nghe có vẻ tốt đẹp thôi, thật ra nó

cực kỳ kh*ng b*.” Liễu Bình nói.

“Vì sao lại nói như vậy?” Hoa Tình Không hỏi.

“Chúng ta từng kiến thức tín đồ đọa thiên thần chín cánh trên xe lửa, bọn chúng

ngu muội, cuồng nhiệt, bất chấp hậu quả, hoàn toàn có thể cảm nhận được bọn

họ ác ý của thần linh sau lưng bọn chúng.”

Liễu Bình kiên nhẫn giải thích: “Nếu thần của tôn giáo này nói: ‘Tín đồ của dị

giáo đều nên bị thiêu chết ’——”

“Vậy những người tin giáo và không tin giáo sẽ đột nhiên bị tách ra, hơn nữa

quan hệ trở thành đối địch —— Thần linh không cần tốn nhiều sức đã khiến

cho Nhân tộc giết hại lẫn nhau, tự đưa mình đến bước diệt vong.”

“Hiện tại ngươi còn cảm thấy tự do tín ngưỡng là chuyện tốt không?”

Ba người trầm mặc một hồi.

Mấy phút sau, trong hư không bốn phía hiện ra một tiếng kim loại lạnh như

băng:

“Danh sách đã ổn thoả.”

“Từ giờ trở đi, danh sách sẽ tiếp tục cung cấp phục vụ cho mỗi một nhân loại.”

“Hiện tại tuyên bố quyết định mới nhất của hoàng đế bệ hạ.”

“Mỗi một nhân loại đều có tự do tín ngưỡng, không bị bất cứ cơ cấu quyền lực

và cá nhân nào hạn chế và ảnh hưởng.”

Liễu Bình đứng lên, nói: “Libertas, ngươi và ta cùng trở về trấn Hàn Chùy,

chúng ta đi tìm hiểu một ít tin tức.”

“Các ngươi đi tìm hiểu cái gì?” Hoa Tình Không hỏi.

“Quân đội là sức mạnh cường đại duy trì trật tự, nếu muốn Đế quốc rơi vào hỗn

loạn, đầu tiên là phải khiến quân đội rơi vào cục diện rắn mất đầu.” Liễu Bình

nói.

Ý ổ ế ấ ấ

“Ý của nguoi là, khi Tổng tư lệnh đến trấn Hàn Chùy thị sát, ngài ấy sẽ gặp phải

nguy hiểm?” Hoa Tình Không nói.

“Có khả năng này.” Liễu Bình nói.

“Ta cũng đi.” Hoa Tình Không nói.

“Không được, người nhiều quá sẽ dễ nhận thấy, ngươi và Tiêu Mộng La canh

chừng ở chỗ này, lỡ như Tổng tư lệnh phái người tới tìm chúng ta mà ngươi

cũng rời khỏi thì chẳng phải họ không gặp được ai sao?” Liễu Bình nói.

“Vậy được rồi.” Hoa Tình Không nói.

...

Liễu Bình và Libertas đi trên con phố của trấn Hàn Chùy.

“Tại sao ta cảm thấy không khí trên đường phố hôm nay không thích hợp?”

Libertas hỏi.

“Cho nên mới cần ngươi đi dò hỏi tình báo, ta nghe nói thích khách các ngươi

luôn có trung tâm tình báo ở mỗi một địa phương.” Liễu Bình nói.

“Có thì có đó... Nhưng ta cũng không thường đi... Ngươi chờ ta một chút.”

Libertas nói.

Hắn ta lui về phía sau vài bước, vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư

không.

Một thẻ bài kiến nghị xuất hiện trong tay hắn ta.

Chỉ thấy trên thẻ bài đột nhiên xuất hiện một cái đùi thô to, mà một người tý

hon được viết tên là “Libertas ” đang ôm chặt cái đùi kia.

Libertas nhìn thẻ bài, trong lòng giận đến mức cười ra tiếng: “Libertas này phải

ôm đùi hắn á?”

Liễu Bình còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Nghe nói các ngươi tìm

hiểu tin tức là phải bỏ tiền.”

“Đúng vậy, tình báo càng trân quý thì chào giá càng cao.” Libertas sắc mặt

không tốt đáp lại.

Liễu Bình liếc hắn ta một cái, thầm nghĩ hắn ta chỉ là học sinh nghèo, muốn đi

đến nơi kia để tìm hiểu tình báo thì đương nhiên sẽ cực kỳ túng thiếu.

Hắn vốn nên suy nghĩ cho Libertas nhiều hơn.

“Tiêu tiền? Thiếu chút nữa ta quên mất chuyện này —— Cái này cho ngươi,

không cần tiết kiệm cho ta, cứ việc dùng.”

Liễu Bình vừa nói vừa đưa qua một thẻ bài.

Libertas cúi đầu nhìn nhìn, hai mắt lập tức trừng tròn xoe.

“Từ đâu người kiếm ra nhiều ——”

“Suỵt, giao chuyện tìm hiểu tin tức cho ngươi, ta đi dạo xem có thể gặp phải

mấy tên tín đồ hay không?” Liễu Bình nói.

ấ ấ ấ

“Cấp bậc của ngươi quá thấp —— Con mẹ nó! Tại sao lại là cấp bảy!” Libertas

thất thanh kêu lên.

“Đừng ngạc nhiên quá mức như vậy, ba giờ sau, chúng ta gặp lại ở quán bar.”

Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta rồi nói.

Nói xong, hắn đi về hướng đường cái đối diện.

Bên kia là lối vào khu chợ.

Libertas ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của hắn.

Một hồi sau.

Hắn ta cẩn thận cất thẻ bài tài phú kia vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Bỏ đi, đi

quán bar uống một ly rượu quý nhất trước, thuận tiện tìm hiểu tin tức tiêu tiền

nhất.”

“Đợi lát nữa họp mặt, ta phải nghĩ cách để hắn mua cho ta bộ áo giáp da hoàn

mỹ.”

“Còn có chủy thủ, ta cần chủy thủ càng sắc bén, cho dù phải nói mấy câu nịnh

hót, cũng phải bắt hắn mua cho ta.”

“Còn giày nữa, giày này của ta đi đường cứ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, làm thích

khách cái đinh gì nữa, căn bản không thể hoàn thành ám sát, phải nói rõ ràng

với hắn tình huống này, bình thường hắn cũng rất thấu tình đạt lý, nhất định có

thể thông cảm cho nổi khổ của ta, ra tiền giải quyết chuyện này.”

“Cho dù bưng trà đổ nước cho hắn, cũng phải kiếm cho được một đôi giày tốt!”

“Còn vật cưỡi nữa!”

“Còn cái gì không nhỉ? Ta phải ngẫm lại... Khó khăn lắm mới có đùi để ôm,

nhất định không thể bỏ lỡ...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back