Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 330: Ta thích như vậy



Tam Trọng Đấu của Thế Giới Chi Vong.

Đây là ba câu hỏi nối liền, mỗi một câu trong đó đều là đáp án của một câu hỏi

khác.

Như vậy ——

Sau khi một thế giới tử vong, muốn khiến nó sống lại thì nhất định phải tham

khảo câu hỏi thứ nhất.

“Thế giới cấu tạo từ cái gì?”

Đáp án chính là:

Bắt tay từ cấu tạo của thế giới, bổ sung đầy đủ thành một thế giới hoàn chỉnh

lần nữa.

Hoặc có thể nói ——

“Muốn làm thế giới sống lại, nhất định phải góp đủ thành một bộ bài hoàn

chỉnh.” Liễu Bình nói.

Nữ Yêu Rừng Rậm lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn hắn, bỗng quát

khẽ một tiếng: “Nguồn cội của vận mệnh, để ta thấy rõ lá bài trên tay hắn.”

Trước người Liễu Bình lặng lẽ hiện lên một thẻ bài.

Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cái chìa khóa màu đen, nhìn sinh động như thật.

Nữ Yêu Rừng Rậm thoải mái nói: “Thì ra là thế, thẻ bài này ở trên tay ngươi,

trên người của ngươi có cơ hội sống lại cuối cùng của thế giới.”

“Ngươi biết thẻ bài này sao?” Liễu Bình hỏi.

“Đương nhiên, chỗ của ta có một thẻ bài khác.”

Nữ Yêu Rừng Rậm nói xong thì đưa bàn tay lên trên đầu, lấy ra một cái chìa

khóa bằng gỗ từ nhánh cây và hoa tươi đầy đầu.

“Người tha hương tuổi trẻ, ta chờ đã lâu ở chỗ này, chỉ vì nhìn thấy vận mệnh

cuối cùng của thế giới, mà giờ phút này nó đang nằm trong tay ta.”

“Ý ngươi là cái chìa khóa này?” Liễu Bình hỏi.

“Đúng vậy, nó giúp ngươi đạt được chìa khóa khởi đầu của những thẻ bài khác

trong thế giới này, ngươi có dám nhận lấy nó không?” Nữ Yêu Rừng Rậm hỏi.

Liễu Bình vươn tay.

Nữ Yêu Rừng Rậm v**t v* chìa khóa trên tay, lộ ra một chút kiên quyết, sau đó

đặt nó vào trong tay hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Hai hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng thoáng hiện:

“Chìa khóa này có thể mở ra phong ấn nào đó để lấy thẻ bài bên trong ra.”

ế

“—— Khi nó cảm ứng được cái hộp kia thì sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to,

nhằm nhắc nhở cái hộp của ngươi đang ở gần đó.”

Nữ Yêu Rừng Rậm lại mở miệng lần nữa: “Ngươi có biết về tù nhân không?”

“Biết.” Liễu Bình nói.

Nữ Yêu Rừng Rậm tiếp tục nói: “Trong niên đại cực kỳ xa xăm trước kia, danh

sách của thế giới này dùng hết toàn lực cấu tạo thành một phòng giam, giam

cầm con quái vật kia vào trong đó.”

“Từ lúc rơi vào Vĩnh Dạ tới nay, không biết nó dùng biện pháp gì để phá tan

phòng giam, bắt đầu thu phục danh sách của thế giới này.”

“Một khi thành công thì nó sẽ tìm về được sức mạnh bị phong ấn từ bên trong

danh sách, hơn nữa hoàn toàn nô dịch tất cả các linh hồn trong thế giới này.”

“Khi ngươi tiếp nhận chìa khóa này thì con quái vật kia sẽ lập tức cảm ứng

được.”

“Cuộc tranh đoạt giữa ngươi và nó đã chính thức bắt đầu.”

“—— Nếu nó đoạt được tất cả danh sách thẻ bài trong thế giới này thì có thể

cởi bỏ phong ấn phòng giam, lấy lại được sức mạnh và tự do, hơn nữa cắn nuốt

tất cả linh hồn trên thế giới này.”

“Nhưng nếu ngươi có được tất cả danh sách thẻ bài thì nó sẽ không thể khôi

phục toàn bộ sức mạnh, chỉ có thể tiếp tục bị cầm tù.”

Nữ Yêu Rừng Rậm quát: “Mau đi đi, ta biết lá bài danh sách đầu tiên ở thành

St.Tosif, ở ngay trong bảo khố phủ Thành chủ!”

“Ở thời gian này...”

“...Có lẽ nó mới thoát ly phòng giam không bao lâu...”

Tiếng nói vừa dứt, nàng ta dần dần hóa thành tượng đá cứng đờ, đọng lại bất

động tại chỗ.

Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:

“Ngươi đạt được đầu mối chính.”

“Xin hãy thu danh sách: Thẻ bài ‘Nơi lưu vong’ nhằm trợ giúp giao diện thao

tác anh linh đạt được sức mạnh tiến hóa.”

Liễu Bình cất chuôi chìa khóa bằng gỗ này đi, khẽ gọi: “Triệu Thiền Y.”

“Ta ở đây.”

Một thiếu nữ dung mạo thanh tú lặng lẽ hiện lên.

“Đi, chúng ta đi hỏi đường lần nữa, lần này không thể trì hoãn.”

“Ta mang ngươi đi.”

Thiếu nữ nhẹ nhàng ôm hắn một cái, sau đó hóa thành một trận gió mạnh, bay

vút tới con đường từng đi qua trước đó.

Một hơi thở.

Hai hơi thở.

Cuồng phong thổi qua.

Liễu Bình lại xuất hiện bên con đường lớn lần nữa.

Những người ăn cơm trước đó đang thu gom đồ vật, chuẩn bị rời đi.

Tên thủ vệ kia nhìn thấy Liễu Bình thì giật mình, nhíu mày quát: “Thằng ăn

mày ——”

Hắn ta đang muốn rút trường đao bên hông ra, lại bị Liễu Bình đè tay lại.

“Đi đến thành St.Tosif như thế nào?”, Liễu Bình hỏi.

“Thằng nhãi to gan!” Thủ vệ quát một tiếng.

Hắn ta bỗng thấy hoa mắt.

Bang!

Hắn ta cảm thấy gương mặt đau đớn nóng rát.

Hắn ta bị tát tai sao?

“Đi đến thành St.Tosif như thế nào?” Đối phương lại hỏi.

“Phi, hôm nay gia gia ngươi nhất định không nói cho ngươi biết.” Thủ vệ giơ

chân muốn đá đối phương.

Chân của hắn ta bị cản lại.

Ở phía sau hắn ta, đông đảo thủ vệ đồng loạt xông lên.

Tên thương nhân cầm đầu trong doanh địa thấy tình thế không ổn thì vội quát

lên: “Đều dừng tay! Ta biết đi hướng nào để đến thành St.Tosif, ngươi đi dọc

theo con đường này về hướng Đông Nam, quẹo qua bên phải ở ngã rẽ thứ nhất,

sau đó cứ đi mãi là có thể đến nơi đó!”

Liễu Bình buông tên thủ vệ kia ra, gật đầu nói: “Hy vọng lần này không sai nữa,

nếu lại sai thì ta giết sạch các ngươi.”

Phía sau hắn bỗng hiện ra một bàn tay, nhẹ nhàng ấn lên đầu của tên thủ vệ kia.

Một giọng nói khác vang lên:

“Có một nữ nhân nói tử vong là quà tặng, tồn tại mới là trừng phạt, vậy ta khiến

ngươi mỗi ngày đều gánh chịu nổi đau kinh mạch đứt đoạn, lấy đó để trừng

phạt.”

Thủ vệ kia kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn xuống đất, toàn thân vì thống

khổ mà không ngừng run rẩy.

“Cần gì so đo với một người bình thường.” Liễu Bình nhíu mày nói.

“Ta thích như vậy.” Triệu Thiền Y cười nói.

“Đi.”

“Được.”

ề ễ ể

Triệu Thiền Y ôm Liễu Bình, thân thể phóng lên cao, sau đó nhanh chóng

xuyên qua trời cao, chẳng biết đi đâu mất.

Mọi người đều ngẩn người.

Trong nháy mắt tiếp theo.

“Mau xem, cổ của ngươi.”

“Ngươi cũng vậy.”

“Khi nào...”

Lúc này mọi người mới phát hiện trên cổ mình có một vệt máu thật nhạt.

—— Nếu đối phương muốn ra tay thì có lẽ bọn họ đã sớm chết sạch.

Thương nhân cầm đầu thở dài, nói: “Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, mọi

chuyện đều phải cẩn thận, đừng gây chuyện, vừa rồi suýt chút nữa thì chúng ta

đều đã chết.”

Tim mọi người đập rộn lên.

Thương nhân kia lo lắng hỏi: “Hiện tại bọn họ buông tha cho chúng ta, nhưng

nếu họ gặp phải chuyện gì không thuận lợi, lại muốn tìm người trút giận thì

chúng ta làm sao bây giờ?”

Không ai có thể trả lời.

Tên thủ vệ đã lừa gạt Liễu Bình một lần kia nằm trên mặt đất, không ngừng kêu

thảm, trên mặt tràn đầy thống khổ.

“Đại nhân, Tư Thông ——”

“Giết, coi như răn đe cảnh cáo, chuyện này là do hắn gây ra.”

“Đúng vậy.”

Hai tên thủ vệ đi về hướng Tư Thông.

Trên mặt Tư Thông lộ ra vẻ hối hận, nhưng đau đớn xuyên tim khiến hắn ta

không có cách nào phản kháng mảy may, càng không nói nên bất cứ câu nào cả.

Vì sao mình lại nói bậy như vậy làm gì?

Rõ ràng ——

Đối phương tùy tùy tiện tiện đè tay mình lại, vì sao mình còn muốn chơi tàn

nhẫn?

Trường đao giơ lên.

Ngay sau đó là một cơn đau mãnh liệt.

Hắc ám vĩnh hằng buông xuống, tất cả đều đã biến mất.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 331: Yên tâm, giao cho ta



Thành St.Tosif.

Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống một góc hẻo lánh trong thành, nhanh chóng đi đến

hướng phủ Thành chủ.

Oanh!

Mặt đất chấn động.

Ánh lửa phóng lên cao.

Liễu Bình nghe tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy trong phủ Thành chủ bốc lên

khói đặc cuồn cuộn.

Trùng hợp như vậy sao?

Không ——

Là tên tà thần kia!

Nó đã giành trước một bước, tiến vào phủ Thành chủ rồi!

Bước chân Liễu Bình nhanh hơn, vừa lao nhanh về phía trước vừa hỏi: “Yana,

ngươi tỉnh rồi chưa?”

“Ta đều đã biết.” Giọng nói của Yana vang lên.

“Được, ta muốn mượn của ngươi một món đồ.”

“Cái gì?”

“Vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ.”

“Ngươi muốn thứ đó làm cái —— Thì ra là thế, được rồi.”

Vòng nguyệt quế tỏa ra hào quang xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.

Hắn thuận tay bắt lấy vòng nguyệt quế, đội ngay lên trên đầu rồi vọt tới trước

phủ Thành chủ.

Chỉ thấy một bóng người vừa bay ra từ phủ Thành chủ, dừng ở cách đó không

xa, nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Bình.

Đây là một người mang vẻ mặt điên cuồng quái dị, gã nhếch môi cười nhạo:

“Ngươi đã tới trễ, lá bài kia đã bị ta lấy được rồi!”

Tiếng nói vừa dứt thì thân thể gã chợt lóe, bay về hướng trời cao.

Liễu Bình lại không đuổi theo.

—— Chìa khóa ở trong tay của hắn.

Khi hắn tới gần cái hộp kia thì chìa khóa sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to.

Hơn nữa vụ nổ mạnh vừa mới xảy ra.

Hắn vừa đến nơi này thì lập tức đụng phải đối phương.

Chuyện này cũng quá trùng hợp!

Liễu Bình cắn răng một cái, trực tiếp không quan tâm đến người vừa rồi, ngược

lại vọt vào phủ Thành chủ.

Nơi này có không ít người bị thương, tiếng kêu than vang dội trời đất.

Một gã người hầu chạy tới, gấp gáp nói: “Thánh kỵ sĩ? Ngài tới thì tốt quá,

chúng ta có rất nhiều người cần được cứu trị, xin theo ta tới đây.”

“Được.”

Liễu Bình lên tiếng, đi theo đối phương vài bước thì bỗng rút một thanh trường

đao ra, nhẹ nhàng chém một cái về phía trước.

Đầu của tên người hầu kia rơi xuống, thân thể lại như bị làm giật mình, lập tức

bắn vọt ra khỏi đó.

Thân thể của nó bò ở dưới mái hiên, chống toàn bộ thân thể nhân loại lên, để lộ

ra một đôi cánh quái dị cùng vô số móng vuốt.

“Tại sao ngươi biết ta không phải người?” Con sâu kia hỏi.

Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhìn lại hướng đình viện.

Chỉ thấy trong đình viện có không ít người đang nằm, mà trên đầu những người

hầu đang vội cứu hoả, những binh lính cầm binh khí trong tay để canh gác,

những phụ nhân tiểu thư quý tộc được cứu ra từ hậu trạch, tất cả đều hiện lên

những chữ nhỏ không đồng nhất:

“Một tên thủ vệ.”

“Một tên thi trùng.”

“Nhân loại.”

“Nhân loại.”

“Nhân loại.”

“Một kẻ ám sát.”

... Nhân loại và quái vật hỗn tạp ở bên nhau.

Trong cục diện hỗn loạn này, vô số con sâu hợp lực lại trộm đi một cái hộp thì

cũng không phải việc gì khó.

Nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đó lại là một phiền phức cực lớn.

Chỉ thấy Liễu Bình tiện tay rút ra một thanh chiến kỳ, quát khẽ lên: “Triệu hoán,

anh linh đều tới!”



Tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.

Cánh cổng của phủ Thành chủ ầm ầm mở ra, một đội chức nghiệp giả đằng

đằng sát khí vọt vào.

“Thánh kỵ sĩ đại nhân!”

ế

Chiến sĩ Triệu Minh Quang quát lớn ngay trên lưng ngựa.

Ở phía sau hắn ta, hai mươi chín chức nghiệp giả đồng loạt nhìn chăm chú vào

vòng nguyệt quế sáng rực trên đầu của Liễu Bình.

Thánh kỵ sĩ!

Quả nhiên hắn là Thánh kỵ sĩ!

Liễu Bình cất chiến kỳ đi, vung tay lên rồi nói: “Lần này là muốn lấy đi một

thứ, lát nữa một khi lấy được thứ kia thì các ngươi phải tiếp sức mang nó đi ra

ngoài.”

“Tuân lệnh!”

Mọi người xuống ngựa, dựa theo sách lược mang thứ đó đi mà nhanh chóng

thương lượng kế hoạch an bài nhân lực, sau đó lập tức tập kết ở bên cạnh Liễu

Bình, đi thẳng một mạch vào bên trong phủ Thành chủ.

Trên đường đi cũng có một vài người tiến đến ngăn cản.

Nhưng ba mươi chức nghiệp giả đồng loạt ra tay, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũng

bị chém gục ngay tại chỗ.

“Bọn chúng... Tại sao chúng lại là sâu?” Một chức nghiệp giả vừa nhìn thi thể

trên mặt đất vừa hỏi.

“Cẩn thận một chút, trong chúng nó có một vài con rất mạnh đấy.” Liễu Bình

nói.

Mọi người quẹo qua một hành lang.

Bỗng nhiên, một con mèo trắng như tuyết xuất hiện ở cuối con đường, miệng

phun tiếng người: “Liễu Bình, bảo khố ở bên này.”

Là Triệu Thiền Y!

Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng ta đã thâm nhập vào phủ Thành chủ trước để nhanh

chóng thăm dò hư thật.

“Đi.”

Liễu Bình mang theo mọi người đi vội một mạch vào đó, chỉ thấy con đường

phía trước là một nơi nhìn như kho hàng, hai cánh cổng lớn đã hư hao, bên

trong là một mảnh hỗn độn.

Đá quý đủ mọi màu sắc, đồng vàng thành túi, đồ sứ, binh khí và sách vở rơi vãi

đầy đất.

Ong ——

Trên người Liễu Bình bỗng truyền đến một loạt tiếng kêu to.

Là chìa khóa bằng gỗ kia!

Chìa khóa cần đến gần lá bài đầu tiên thì mới kêu to.

“Rất tốt, xem ra thẻ bài kia còn ở nơi này.”

ễ ế ồ ầ ấ ồ ỗ

Liễu Bình vọt vào, tìm kiếm một hồi trong những thứ đầy đất rồi bỗng giơ một

cái hộp gỗ lên cao cao, lớn tiếng nói: “Ta tìm được rồi!”

Trong chớp nhoáng ——

Trên bốn bức tường bỗng hiện ra mấy con sâu.

Trong đó có một con sâu nửa hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng hắc ám, nó

cất tiếng nói châm chọc: “Tên ngu xuẩn, vốn muốn dẫn ngươi đi, nhưng nếu

ngươi đã đến rồi thì lá bài trong tay ngươi là của ta!”

Dao động bạo ngược tỏa ra từ trên người nó thổi bay tất cả những thứ trong kho

hàng lên.

Liễu Bình đột nhiên quát: “Triệu Minh Quang!”

Hắn ném cái hộp đi.

Triệu Minh Quang nhận lấy hộp, xoay người bỏ chạy.

Bảy tám chức nghiệp giả ở bên người hắn ta lập tức dựng thẳng lá chắn lên,

ngăn cản ở cửa vào bảo khố, tranh thủ thời gian cho Triệu Minh Quang.

“Muốn chạy à?” Con sâu màu đen ra sức va chạm, lập tức đâm bay nhóm chức

nghiệp giả giữ cửa ra ngoài.

Những con sâu khác lập tức đuổi theo sau, lúc đến gần thì chúng đồng loạt phụt

ra từng vệt chất lỏng màu xanh lục sền sệt về hướng Liễu Bình.

Liễu Bình kéo cái bàn trước mặt qua để ngăn cản, cái bàn bị ăn mòn tan biến

trong nháy mắt.

“Linh Quang Thuẫn!”

Mèo trắng phát ra một tiếng kêu mềm mại trên vai hắn, cong móng vuốt lên,

dựng lên một mặt lá chắn ánh sáng trong không khí.

Tất cả công kích lập tức bị ngăn cản.

“Thiền Y, mau! Mau đi đoạt lấy cái hộp gỗ kia, nhất định đừng để chúng nó

giành được!” Liễu Bình gấp gáp mà nói.

“Yên tâm, giao cho ta.” Mèo trắng lên tiếng.

Nàng ta hóa thành một lưu quang bay vút ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành một

thiếu nữ, cầm đao cách không mà chém.

Hư không tỏa ra từng trận dao động hung hãn vô hình.

Những con sâu dừng ở cuối cùng đó sôi nổi bị xé rách, phát ra từng đợt kêu to

thê thảm, ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích.

Con sâu đen cầm đầu kia lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này.

Nó dùng hết toàn lực nhào về phía trước, lại phá tan những tên chức nghiệp giả

chắn ở trên đường lần nữa, lập tức nhào lên trên lưng Triệu Minh Quang.

Nói thì chậm, những diễn ra thì rất nhanh ——
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 332: Ta bị trúng bẫy



Triệu Minh Quang đưa cái hộp gỗ hướng về phía trước, quát: “Mang cái hộp

này đi!”

Một chức nghiệp giả dáng người thấp bé sớm đã đứng ở cuối con đường, nhận

lấy cái hộp gỗ kia rồi xoay người bỏ chạy.

Hắn chạy ra vài bước, thân thể nhanh chóng hóa thành một con thú một sừng,

miệng ngậm hộp gỗ mà chạy ra khỏi phủ Thành chủ.

Con sâu màu đen phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, ngâm nga mà nói: “Ma

Quang Triều Tịch!”

Bên ngoài phủ Thành chủ lập tức hiện ra vô số những ma quang màu đen giống

như tường cao chặn ngang lại.

Thú một sừng lại như nhìn không thấy, lập tức lao về hướng những bức tường

cao đó ——

Chỉ thấy một sừng trên đầu của nó tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, đâm thủng những

bức tường ma quang phía trước.

Nó cứ như vậy mà đâm thủng ra một con đường, chạy ra hướng ngoài thành.

Hắc Quang Ma Trùng hừ một tiếng, đang muốn đuổi theo thì bỗng lách người

qua một bên.

Một ánh đao sắc bén xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu của nó.

Ma trùng bay vút lên trời rồi nhìn lại.

Chỉ thấy Liễu Bình đứng ở bên cạnh con đường, tất cả chức nghiệp giả giơ tấm

chắn lên bảo vệ hắn.

Mà Triệu Thiền Y đứng ở phía trước mọi người, tay nâng một thanh trường đao,

trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.

“Ngươi thua, hộp gỗ đã bị người của ta mang đi, ngươi không tìm thấy được thẻ

bài kia.” Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.

Hắc Quang Ma Trùng nói: “Người trẻ tuổi, ta từng kiến thức qua đối thủ rất

cường đại, cũng trải qua vô số chiến tranh, thậm chí giết người còn nhiều hơn

cả số ngày ngươi từng sống trên đời, vì sao ngươi dám ngạo mạn như thế trước

mặt ta?”

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết ngươi là một loại tồn tại không thể

tưởng tượng, ngươi thấy như vậy có được không ——”

“Đừng tranh lá bài danh sách với ta, sau khi thành công, ta thả ngươi rời đi,

ngươi có thể đạt được tự do, tiến vào Vĩnh Dạ, đi ganh đua cao thấp với những

kẻ ngủ say cường đại ở những nơi khác, nhưng đừng đối phó với Nhân tộc

chúng ta.”

“Ngươi thấy thế nào?”

ễ ẳ ố

Liễu Bình nói xong thì lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.

Hắc Quang Ma Trùng châm chọc nói: “Ngươi căn bản không biết cái gì mà dám

lớn lối ở nơi này...”

“Chúng ta có thể ký kết một khế ước nghiêm khắc, hay là ngươi còn có yêu cầu

gì khác?” Liễu Bình thản nhiên hỏi.

“Linh hồn của tất cả nhân loại đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, như

vậy ta mới khôi phục được một chút sức mạnh... Điều kiện này ngươi có thể

chấp nhận không?” Hắc Quang Ma Trùng hỏi.

“Sao ngươi chả có chút thành ý nào cả thế.” Liễu Bình thở dài nói.

Hắc Quang Ma Trùng phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: “Người trẻ tuổi, ta biết

ngươi đang kéo dài thời gian, để người kia chạy xa hơn, để hắn giấu được thẻ

bài danh sách kia, nhưng mà —— Ta sớm đã thành lập điểm không gian dời đi

ở các nơi ngoài thành rồi.”

“Ngươi quá ngây thơ rồi.”

Nói xong câu đó, trên người nó hiện ra từng trận dao động không gian vặn vẹo.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Nó biến mất.

Lúc này tới lượt đám người Triệu Minh Quang sửng sốt.

“Nó biết truyền tống!”

“Làm sao bây giờ?”

“Nó nhất định đi ra ngoài thành chờ người của chúng ta, không xong!”

“Tránh không khỏi rồi.”

Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, đều trở nên nôn nóng.

Liễu Bình nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong bảo khố.

Hắn đi vào bảo khố, chỉ thấy một nơi nào đó không có bóng người đang hiện

lên một hàng chữ nhỏ:

“Một con ma trùng đang ẩn nấp.”

—— Nơi này còn có một con ma trùng đang lẩn trốn!

Liễu Bình thấp giọng mà nói: “Thiền Y, vị trí án thư bên trái phía trước, cố gắng

g**t ch*t ngay.”

“Được.”

Ánh đao trùng trùng điệp điệp sáng lên, bọc toàn bộ án thư vào trong đó, nhẹ

nhàng xoắn một cái.

Ma trùng nấp trong hư không kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã trực tiếp bị

chém thành một máu loãng màu lục đậm.

Hư không khẽ động.

ố ấ ầ ầ ễ

Yana nhẹ nhàng đáp xuống đất, cầm roi dài trong tay, đứng hầu ở bên cạnh Liễu

Bình.

Triệu Thiền Y cầm trường đao đứng ở phía bên kia của hắn.

Mãi đến lúc này ——

Liễu Bình mới cong lưng mà nhặt cái hộp sắt trên mặt đất lên.

Hắn lấy chuôi chìa khóa bằng gỗ kia ra.

Chìa khóa không ngừng lại giây phút nào mà vang lên tiếng kêu to sắc nhọn.

“Tìm được rồi.”

Liễu Bình khẽ gật đầu, cắm chìa khóa bằng gỗ vào hộp.

Rắc!

Cái hộp mở ra.

Một thẻ bài lẳng lặng nằm trong đó.

Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh rừng rậm, một hồ nước sâu thẳm được

cánh rừng vờn quanh.

Một nữ tử đứng ở giữa hồ nước, trên đầu có nhánh cây bao quanh, trên đó nở rộ

những đó đóa hoa xinh đẹp.

—— Là Nữ Yêu Rừng Rậm!

Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, nữ yêu cũng nhìn lại hắn.

“Nhìn ngươi không bị thương tích gì —— Chẳng lẽ không có chiến đấu?” Nữ

Yêu Rừng Rậm lộ ra nụ cười, hỏi.

Liễu Bình nói: “Là trò lừa bịp của tù nhân kia —— Nó vốn tính gạt ta một lần,

cho nên ta cũng lừa nó một lần.”

“Kết quả ra sao?” Nữ yêu hỏi.

“Nó bị lừa.” Liễu Bình nói.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:

“Chúc mừng.”

“Ngươi tìm được một trong những thẻ bài cấu thành danh sách.”

“Nó sẽ là nền tảng của danh sách ‘Chốn lưu vong’, tiến hành dung hợp với bổn

danh sách.”

“—— Để hồi báo, ngươi có được ban tặng sức mạnh của thế giới trước đó.”

“Cấp bậc của ngươi sắp tăng lên!”

….

Thành St.Tosif.

Vùng ngoại ô.

ắ ắ ấ ắ ổ

Hắc Quang Ma Trùng đi theo sát phía sau thú một sừng, mắt thấy sắp đuổi kịp

đối phương.

Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Thú một sừng biến mất.

Cái hộp gỗ kia rơi xuống mặt đất.

Hắc Quang Ma Trùng lập tức lao xuống, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.

Bên trong là một viên đá quý.

―― Không có thẻ bài.

Hắc Quang Ma Trùng bỗng bay lên trời, phát ra từng đợt tiếng kêu to cao tần.

Mấy phút sau.

Trên bầu trời truyền đến một giọng nói:

“Ta nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện kêu gọi ta.”

Hắc Quang Ma Trùng nói: “Vương, ta thất bại.”

Giọng nói kia đáp: “Không có khả năng, lấy thực lực của ngươi thì đáng lẽ

không ai có thể ngăn cản ngươi cướp đi thẻ bài kia.”

“Ta bị trúng bẫy.” Hắc Quang Ma Trùng nói.

Giọng nói kia im lặng mấy phút, sau đó trở nên tràn ngập sát ý: “... Chờ ta giải

quyết xong mấy con kiến quấy rối này, giết sạch tất cả những kẻ ngăn cản, ta sẽ

tự mình đi lấy thẻ bài!”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 333: Dị biến đột nhiên sinh ra ――



Bên kia.

Nữ Yêu Rừng Rậm đứng ở chính giữa thẻ bài, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên

căng thẳng.

“Chuyện này còn phiền phức hơn so với chúng ta dự đoán.” Nàng lên tiếng.

“Làm sao vậy, nữ sĩ.” Liễu Bình hỏi.

Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện, đầu tiên

là nhắc nhở hắn đã trở thành một chức nghiệp giả cấp bốn, lại không ngừng đổi

mới giao diện thao tác anh linh và tiến trình liên tục diễn ra của “Chốn lưu

vong”.

Nữ Yêu Rừng Rậm có vẻ nôn nóng bất an, nàng ta nói: “Không biết tên tù nhân

kia dùng biện pháp gì, ít nhất nó giữ lại được một phần ba thực lực của năm đó,

nó đang chiến đấu với một số người từ bên ngoài đến trong nhà tù, ta nhìn thấy

nó sắp thắng.”

“Người từ ngoài đến? Có thể là người của Giám Sát Hội.” Liễu Bình hỏi.

“May mà như thế, những người đó đã níu chân nó lại, nhưng cũng không kéo

dài được bao lâu, nó nhất định sẽ đến nơi này, nó sẽ giết sạch mọi người, cướp

đi thẻ bài kia ――”

Phanh!

Nữ Yêu Rừng Rậm dừng ở trước mặt Liễu Bình, vẻ mặt kiên định nói: “Không

còn kịp rồi, ta cần đưa ngươi đi ra ngoài trước!”

“Đi ra ngoài?” Liễu Bình kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, một khi nó bắt được ngươi thì toàn bộ thế giới coi như xong rồi!”

Nữ Yêu Rừng Rậm bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ thật dài.

Một con suối nhỏ ào ạt tuôn ra dưới chân nàng ta, sau đó dần dần khuếch tán,

hình thành một mảnh hồ nước.

Trong lòng Liễu Bình bỗng có cảm giác, hắn vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái

từ trong hư không.

Một thẻ bài bị hắn rút ra.

Phanh!

Thẻ bài hóa thành một ma quỷ vết thương chồng chất cả người.

―― Là Lãnh chúa xảo quyệt!

Nó phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt la lớn: “Cứu mạng!”

Lời còn chưa dứt, nó đã ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Liễu Bình giơ tay lên tung ra một Thánh Ngâm Thuật.

Á ố ế

Ánh hào quang rơi xuống người ma quỷ, nhưng thương thế của nó lại không có

thay đổi gì.

Yana nói: “Như vậy không được, vết thương của nó ẩn chứa rất nhiều loại sức

mạnh quy tắc, cần phải dùng thuật chữa trị càng mạnh hơn.”

Nàng ta duỗi tay nhẹ nhàng phất qua, một ánh hào quang mãnh liệt bay ra từ

trên tay nàng, dừng ở trên người Lãnh chủ ma quỷ.

Chỉ thấy vết thương của nó đang khỏi hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy

được.

Ma quỷ chậm rãi tỉnh lại.

“Tình huống thế nào?” Liễu Bình hỏi.

“Mau! Mau mang ta cùng trốn, ta nguyện xem ngài là chủ nhân của ta ―― Tù

nhân kia sắp giết sạch người của tiểu tổ chúng ta rồi!” Lãnh chủ ma quỷ lo sợ

không yên mà nói.

Liễu Bình khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Nữ Yêu Rừng Rậm.

Nữ yêu lắc đầu, ý bảo còn phải chờ một lát mới có thể hoàn thành thuật pháp.

“Các ngươi người còn có thể kiên trì bao lâu?” Liễu Bình hỏi.

“Hai phút? Không, nhiều nhất là một phút ―― Tù nhân kia đã vượt xa hiểu

biết của ta, cho dù là thượng cấp cũng không thể chiến thắng được nó!” Lãnh

chủ ma quỷ thất hồn lạc phách nói.

Liễu Bình vỗ vỗ bả vai Triệu Minh Quang.

Triệu Minh Quang ngầm hiểu, lập tức quát: “Toàn thể nhân viên, chuẩn bị

phòng ngự!”

Hắn ta bắt đầu an bài các chức nghiệp giả có trong tay.

Yana lại lắc đầu nói: “Thực lực của những chức nghiệp giả này quá kém, không

có tác dụng ―― Ngươi có binh khí gì tiện tay không, cho ta một cái đi.”

“Cái này có được không?”

Liễu Bình tiện tay lấy ra một đôi trọng kiếm rồi đưa qua cho nàng.

Đây chính là binh khí mà người chiến sĩ cấp năm mươi kia mang theo bên

người, tên nó là Hám Thiên.

Ánh mắt Yana sáng lên, nhận lấy trọng kiếm rồi dùng một tay tùy ý vẫy vẫy,

nói: “Ta đã hoàn toàn mất đi bộ bài Tra Tấn, nhưng bộ bài phụng hiến ngày xưa

khi làm Thánh kỵ sĩ vẫn còn ――”

Nàng rút ra một thẻ bài, nhẹ nhàng run nó lên.

Rầm rầm!

Một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên.

Mấy chục cấu kiện chiến giáp kim quang lấp lánh bay múa vòng quanh Yana

một hồi, sau đó dán sát lên người nàng ta, hóa thành một bộ chiến giáp nữ tính

tỏa ra kim quang uy nghiêm.



“Lỡ như con quái vật kia tới, ta có thể tạm thời ngăn cản một lát.” Yana nói.

Một vòng ánh sáng trắng tinh tỏa ra từ dưới chân nàng, bao phủ tất cả chức

nghiệp giả bốn phía.

“Đây là quang hoàn che chở, có thể trợ giúp ta và mọi người chiến đấu càng tốt

hơn.” Nàng ta lại nói.

Từng đợt từng đợt bạch quang nhàn nhạt tỏa ra từ trên người mọi người, làm

tinh thần họ chấn động.

Mọi người đều vui lòng phục tùng thực lực như thế.

Giờ phút này, Yana mặc bộ chiến giáp kim sắc nhàn nhạt, chân dẫm quang hoàn

màu trắng, tay cầm cự kiếm, trông có vẻ tuyệt sắc khuynh thành, lại có một khí

thế uy nghiêm và hùng tráng.

Mọi người nhìn nàng, nhất thời đều không nói ra lời.

―― Kỳ quái chính là, hình như Liễu Bình không bị quang hoàn ảnh hưởng,

trên người hắn không hiện ra bất cứ bạch quang nào.

“Liễu Bình,” Yana như bỗng nghĩ tới cái gì, nàng lặng lẽ phát ra cảm ứng tâm

linh: “Ta cảm nhận được ngươi nhận chức kỵ sĩ, hiện giờ ngươi là loại kỵ sĩ

nào?”

“Thần Thánh kỵ sĩ.” Liễu Bình nói.

Trên mặt Yana lộ ra vẻ vui vẻ, nói: “Thần Thánh kỵ sĩ sao? Thật tốt, là chức

nghiệp giả cùng một loại hình với ta rồi.”

“Không, chức nghiệp này của ta... Lúc chiến đấu có hơi không chính gốc.” Liễu

Bình nói.

“Vậy ngươi biết được quang hoàn của ta không?” Yana hỏi.

Liễu Bình liếc nhìn lên hư không một cái.

Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ bốc cháy dừng lại ở nơi đó: “Yana phát động

‘Quang hoàn che chở’.”

“Quân đội bạn được bao phủ dưới quang hoàn này, lúc Thánh kỵ sĩ chịu thương

tổn thì sẽ thay nàng gánh vác một nửa thương tổn.”

―― Thì ra là thế.

Quang hoàn che chở là dùng để che chở cho bản thân Thánh kỵ sĩ.

Khó trách chỉ có hắn không bị quang hoàn ảnh hưởng.

Xem ra nàng đặc biệt tránh hắn đi.

Liễu Bình ngơ ngẩn nhìn Yana.

Yana chớp chớp mắt với hắn.

Lãnh chủ ma quỷ bỗng tru lên: “Không ổn rồi, nhân viên tổ của ta toàn diệt,

chắc chắn linh hồn của bọn họ đã bị tù nhân kia ăn mất rồi.”

“Nó sắp tới rồi!” lãnh chủ ma quỷ run lên mà nói.

ế ễ

“Các ngươi không có tiếp viện hay sao?” Liễu Bình hỏi.

“Không kịp!” Lãnh chủ ma quỷ nói.

Không trung bên ngoài bỗng truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu như gió

lốc.

Mặt đất không ngừng chấn động.

Một âm thanh trầm thấp từ chân trời cực xa truyền đến.

Dị biến đột nhiên sinh ra ――
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 334: Tiến đến!



Yana bỗng giơ trọng kiếm trong tay lên, dùng sức trảm một cái về phía trước

Liễu Bình!

“Ồ?”

Trong hư không vang lên một tiếng nói bất ngờ.

Ngay sau đó, một bàn tay xương bỗng thò ra từ trong hư vô, ấn lên lưỡi của

trọng kiếm đó.

Hai mắt Yana ngưng lại, quát khẽ nói: “Cút ngay!”

Trên lưỡi cự kiếm phát ra kim quang lay động khắp chốn, trong nháy mắt đã

trảm phá hư không, khiến cho bàn tay xương và cả chủ nhân của nó lộ ra trước

mắt mọi người.

Đó là một bộ xương khô có ba cái đầu, nó bị kiếm này quét ngang ra, sau đó

dừng lại ở ngoài cửa bảo khố.

Cả ba cái đầu của bộ xương khô nhìn thẳng vào Yana, mở miệng nói: “Lại đến

――”

Gần như trong nháy mắt, nó đã xuất hiện ở phía sau Yana, cánh tay xương thật

dài như lưỡi đao đâm về hướng của Yana.

Yana giơ kiếm ngăn cản.

Oanh ――

Toàn bộ bảo khố bị sức mạnh của một kích này phá hủy, ngay cả chiến giáp trên

người Yana cũng hiện ra những vết rạn lờ mờ.

Những chức nghiệp giả được quang hoàn bao phủ kia đồng loạt phun ra một

búng máu, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn xuống mặt đất.

―― Bọn họ thay thế Yana gánh chịu một nửa công kích!

“Xem ra đồng đội của ngươi không đáng tin cậy mấy.” Quái vật thấp giọng mà

cười nói.

Yana thấp giọng nói: “Lấy mạng của ta ――”

Trong nháy mắt tiếp theo.

Trường kiếm trong tay nàng bắn tràn ra kim quang màu nhạt sôi trào, hóa thành

một lưỡi kiếm khổng lồ lao vút lên tận trời.

“Muốn liều mạng? Liều mạng cũng không bảo vệ được thẻ bài kia, nó là của

ta.”

Ba cái đầu của quái vật cùng nhìn chăm chú vào Yana, hắc quang trên người nó

dần dần ngưng tụ thành một cụm ánh sáng lập loè không ngừng, sau đó bị nó

nắm chặt lấy.

Chỉ trong chớp mắt ――

ế ấ ầ ấ

Nó biến mất khỏi vị trí ban đầu, lập tức xuất hiện ở trước mặt Yana.

Mà có vẻ Yana sớm đã chuẩn bị, trường kiếm hung hăng trảm một cái về phía

trước, đón nhận quang cầu màu đen trong tay quái vật.

“Đi chết đi!” Quái vật cười dữ tợn nói.

Sắc mặt Liễu Bình bỗng biến đổi.

Không được, Yana không phải đối thủ của nó!

“Thiền Y!” Hắn lập tức quát lên.

Trong chớp nhoáng, cách bên cạnh quái vật không xa bỗng xuất hiện một bóng

người.

Là Triệu Thiền Y.

Trên mặt nàng ta có thêm một cái mặt nạ bạch ngọc, một tay cầm đao, chỉ thẳng

về phía trước.

Ong ――

Trên trường đao phát ra mũi nhọn vô hình, toàn lực chém về phía quái vật.

Chân Không Trảm Pháp - Nhất thức Hư Trảm.

Ngay vào lúc đó, Triệu Thiền Y trở tay ấn quyết, liếc nhìn tù nhân kia một cái,

sau đó nhẹ giọng nói: “Trảm!”

Ma Diện Niệm Đao - Nhị thức Thần Trảm.

Hai thức cùng chém ra ――

Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm!

Toàn bộ hư không trở nên mơ hồ, thậm chí quái vật cũng vì thế mà chấn động

toàn thân.

Chỉ một thoáng, quang đoàn màu đen trên tay nó đã tan thành mây khói.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nó không chút do dự mà vươn một bàn tay ra,

bắt được kiếm hào quang của Yana!

Cạc cạc cạc cạc lạc ――

Xương tay của con quái vật phát ra một loạt tiếng vang nhỏ vụn, nhưng thân thể

nó lại không di động mảy may.

Nó đón được một kích của Yana!

Thậm chí có thể nói, nếu không phải Triệu Thiền Y đánh lén thì nó căn bản

không cần phòng thủ mà chỉ cần toàn lực đánh ra quang đoàn màu đen kia.

Yana dùng hết sức mà ép kiếm xuống.

Lưỡi kiếm lại bị bộ xương khô vững vàng chộp vào trong tay, vẫn không nhúc

nhích.

“Ta tới giúp ngươi!”

ề ắ ể

Triệu Thiền Y dùng đôi tay nắm đao, thân thể hóa thành bảy hư ảnh, cùng chém

vào con quái vật kia ――

Keng!

Bảy hư ảnh biến mất trong nháy mắt, thân thể Triệu Thiền Y hiện ra, trường đao

trong tay cũng bị quái vật dùng một bàn tay khác bắt lấy.

Quái vật một tay đón kiếm, một tay chống lại trường đao, nhưng còn dư sức để

mở miệng nói chuyện:

“Thánh kỵ sĩ đỉnh cảnh, chỉ thiếu một bước nữa là có thể trở thành thần, nhưng

thực lực lại mạnh hơn thần linh bình thường, thật là một chuyện làm người ta

khó hiểu...”

“Xem ra ta trách lầm thủ hạ, nó thật sự không phải đối thủ của các ngươi, nhưng

nếu ta tự mình tới đây thì linh hồn của tất cả các ngươi sẽ trở thành chất dinh

dưỡng của ta.”



Những chức nghiệp giả rơi ngã tan tác trên mặt đất.

Cả người Yana nở rộ ra kim quang, đè ép cự kiếm về hướng con quái vật kia.

Trên trường đao của Triệu Thiền Y b*n r* từng đợt từng đợt lưỡi gió nhỏ vụn

nhàn nhạt, liên tục chém đánh lên trên bàn tay xương của con quái vật, đồng

thời phát ra tiếng giao kích điên cuồng.

Quái vật vẫn không nhúc nhích, miệng thì phát ra tiếng cười trầm thấp:

“Linh hồn chất lượng tốt cỡ nào... Thật là nằm ngoài dự đoán...”

Yana bỗng liếc nhìn Triệu Thiền Y một cái.

Triệu Thiền Y buông trường đao ra, bật người bay lên, đôi tay hóa thành lợi trảo

dùng hết sức mà thọc một cái!

Quái vật xoay tay lại ngăn cản.

Nhân cơ hội này, Triệu Thiền Y biến thành một con miêu yêu cao mấy thước,

dùng hết sức mà tông thẳng vào con quái vật, muốn đâm nó bay thẳng lên trời.

Trong tay Yana bỗng xuất hiện một thẻ bài.

Ngón tay nàng búng ra, thẻ bài bay ra, hóa thành một đôi chủy thủ.

Miêu yêu biến trở về thành Triệu Thiền Y ở giữa không trung, đôi tay tiếp được

chủy thủ, nháy mắt đã biến mất.

“Chút tài mọn.”

Quái vật hừ nhẹ một tiếng, sau lưng bỗng xuất hiện hai con sâu, thế nó chặn đòn

tấn công liên tục của Triệu Thiền Y.

Trong tay Yana lại có thêm một thẻ bài, nàng vốn đang muốn động thủ thì bỗng

dừng lại.

“Triệu Thiền Y, trở về.” Nàng ta khẽ quát lên.

ể ề ấ

Thân thể Triệu Thiền Y chợt lóe, tránh đi nhng con sâu liên tục xuất hiện giữa

không trung, trở lại bên cạnh Yana.

Một tay của Yana mở ra thành chưởng, toàn lực nhấn một cái vào hư không

——

Hào quang thần thánh mãnh liệt tràn ngập toàn bộ căn phòng, làm những con

sâu ẩn nấp trong hư không bốn phía đều tan biến thành tro bụi.

Quái vật lơ lửng ở giữa không trung, lắc đầu nói: “Vô dụng, ngươi không phải

thần linh chân chính, chuẩn bị nghênh đón tuyệt vọng đi.”

Tiếng nói vừa dứt thì mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Trên bầu trời, vô số những con sâu chằng chịt đang thổi quét đến, nhiều như vô

tận.

—— Tất cả những con sâu trong phòng giam đều đã được thả ra.

Trong bọn sâu bọ này có một vài con mang khí tức rất mạnh mẽ.

Quái vật lơ lửng ở giữa không trung, mang vẻ mặt nhàn nhã mà nói: “Ta thật sự

đang trong thời kỳ suy yếu, trước đó đã giao thủ với mấy tên trong Giám Sát

Hội, cũng làm ta bị một chút vết thương nhỏ, nhưng ta phải nói là ——”

Lời còn chưa dứt, trên người nó bỗng xuất hiện một ánh hào quang êm dịu.

Quái vật thoáng cảm ứng một chút, sau đó chậm rãi nhìn về phía Liễu Bình.

“Một tên trị liệu... Trị liệu cho ta... Ngươi đang xin tha đấy sao?”

Liễu Bình thu ánh hào quang trên tay lại, nói: “Chỉ là trị liệu, không phải xin

tha.”

Quái vật nhẹ nhàng vung cốt trảo, lạnh nhạt nói: “Ta đã không cần lãng phí sức

mạnh —— lên, bắt sống, đều để tất cả linh hồn lại cho ta.”

Ở sau lưng nó, vô số những con sâu sắp hàng thành trận, đồng loạt thò gai

xương sắc bén ra.

Yana cầm kiếm chắn ở trước mặt Liễu Bình, thấp giọng nói: “Chỉ sợ lần này

không đánh thắng được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back