Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 820: Cho người huyết mạch Ác Mộng đấy!



Lúc này, câu nói kia của đối phương lập tức trở nên rõ ràng: “Niệm ra tên thật

của ta, mau!"

Trong lòng Liễu Bình đột nhiên chấn động, bỗng nhớ lại tình huống hung hiểm

trước mặt.

“Andrea --"

Hắn rống lớn: “Andrea, ta kêu gọi tên của người tại đây, mặc kệ ngươi ở nơi

nào, xin hãy tiến đến sóng vai chiến đấu với ta!"

Ầm ầm ầm -- Cảnh tượng chung quanh bỗng trở nên rõ ràng.

Liễu Bình phát hiện dưới chân mình dẫm lên tầng tầng lớp lớp sương mù, mà

một cây cự trụ huyết sắc đang đứng sừng sững ở trước mặt mình.

Bên trong cự trụ này, một thân hình yểu điệu dần dần hiện lên.

Là Andrea! Chẳng lẽ đây mới là thời khắc lần đầu tiên cô bé xuất hiện trên thế

gian? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Andrea:

“Nghe đây, ngươi đã bại lộ."

"Sau đây phải nghiêm túc nghe ta nói:"

"Sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, người phải dùng hết toàn lực để tồn tại --

ngươi phải luôn giữ lại một hơi cuối cùng, cho dù thế nào cũng đừng chết đi,

điều duy nhất người phải làm chính là chờ đợi."

Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy một sức mạnh ấm áp vờn quanh

mình.

Cứ như Andrea ở ngay bên cạnh mình.

Cô bé nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói nhanh ở bên tai: “Nhất định đừng chết, phải

sống sót, mãi đến khi người ghi lại lịch sử mới buông xuống từ Huyết Hải, đó là

cơ hội duy nhất."

"Ta đã biết, nhưng người thì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Cuối cùng đoạn lịch sử này cũng được bổ sung xong, từ giờ trở đi, ta của

tương lai sẽ nhớ lại đoạn lịch sử này, biết được lai lịch và sứ mệnh của bản

thân."

Andrea nói tới đây thì bỗng dừng lại một chút.

"Hủy diệt bắt đầu rồi."

Cuối cùng cô bé nói.

Chỉ một thoáng, tất cả cảnh tượng biến mất.

Liễu Bình phát hiện mình vẫn đang đứng ở chỗ cũ, mà Linh đầy trời đều rúc

vào Thủy và Phong chi Thánh Trụ.



Vị Giới Linh kia đang vui mừng nhìn hắn.

"Cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành lần triệu hoán này, tất cả mọi chuyện đều

nghênh đón hy vọng, cho dù tia hy vọng này cực kỳ xa vời, nhưng nó cũng thật

sự là hy vọng."

Nói xong, Giới Linh gật gật đầu hướng về phía Liễu Bình, thối lui vào sâu trong

hư không.

"Tạm biệt, đa tạ người chủ trì nghi thức này."

Liễu Bình nói.

"Mau tìm nơi an toàn tránh né đi, Liễu Bình, tương lai chúng ta sẽ gặp lại."

Giới Linh nói.

Thân thể nó dần dần đi vào hư không.

Liễu Bình nhìn theo nó.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Một xúc tu thật dài không biết từ đầu đến bỗng xuyên qua thân thế giới Linh.

Giữa không trung, một khối thi thể cả người toàn là máu rơi xuống, lăn đến

dưới chân Liễu Bình.

Liễu Bình cúi đầu quan sát.- - Là người ghi lại lịch sử kia! Hắn ta luôn đi theo

mình, giúp mình cố định toàn bộ lịch sử đã xảy ra trở thành quá khứ không thể

thay đổi.

Nhưng giờ khắc này, hắn ta lại bị g**t ch*t!

"Là ai!"

Liễu Bình cầm Trấn Ngục Đao trong tay, nhìn lại hư không với vẻ mặt đề

phòng.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng xuất hiện: “Ác Mộng chi Chủ đã buông

xuống."

Những chữ nhỏ chợt biến mất.

Trong hư không, một bóng dáng nối liền cả trời đất lặng lẽ hiện ra.

Nó trông thật khổng lồ, nhìn giống như nhân loại nhưng lại không có ngũ quan -

- Giữa đầu của nó chỉ có một cái lỗ thật sâu, từng luồng ánh sáng phát ra từ

trong đó, chiếu rọi hư không và thế giới.

Ở ngoài thân thể nó, thịt mầm chi chít hiện ra, dựng thẳng lên cao cao, trên phần

đỉnh có từng con mắt mở ra.

Một rồi lại một thịt mầm mấp máy, nhanh chóng hóa thành cái râu thật dài, lấy

phần đầu cực kỳ sắc bén đâm tới hai thánh trụ trong hư không.

Chỉ trong một khí tức.

Hai thánh trụ ầm ầm sập xuống.

ổ ồ ề ễ

Lúc này người khổng lồ mới nhìn về phía Liễu Bình, mở miệng nói: “Người ghi

lại lịch sử đã chết, Linh hiểu được nghi thức kia cũng bị giết, thánh trụ cũng hủy

diệt rồi ––"

"Mà ngươi cũng chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng."

"Tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

Liễu Bình giơ lên trường đao, thở dài nói: “Nói thật, ta rất không thích đánh với

mấy thứ như các ngươi."

"Là sợ hãi? Hay là thần phục?"

Người khổng lồ cúi đầu cười nói.

"Không, là ghê tởm."

Liễu Bình giơ trường đao lên.

Bóng dáng một thiếu nữ yểu điệu hiện lên ở phía sau hắn.

Là Andrea! Nàng phất phất tay, trên người Liễu Bình bỗng dâng lên một khí thế

xưa nay chưa từng có.

Hư không vì thế mà vỡ ra.

Hắn xuyên qua hư không, đâm vào các thế giới khác, giống như sao băng ngã

xuống mặt đất của thế giới kia.

Oanh! !! Liễu Bình ngã xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu to lớn.

Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Một giây cuối cùng, ngươi

cắm Trấn Ngục Đao vào lại vỏ đao, bởi vậy kích hoạt sức mạnh: “Luân chuyển

của vỏ đao."

"Mặt đất của thế giới trước mắt đã thay người gánh chịu công kích."

Liễu Bình cắn chặt răng.

Một kích vừa rồi của đối phương quá nhanh.

Không, không chỉ nhanh, mà là ẩn chứa sức mạnh dũng hiện không thể đo

lường, cho nên hắn còn chưa kịp phân biệt thì đã bị đánh trúng.

May mà Andrea phóng thích ra một mặt tấm chắn, tranh thủ một chút thời gian

cho hắn.

Thừa dịp nháy mắt kia, hắn cắm Trấn Ngục Đao lại vào vỏ, rốt cuộc cũng kích

hoạt sức mạnh “Luân chuyển”.

"Andrea, có biện pháp đánh không?"

Hắn hỏi.

"Cho dù là ở tầng Ác Mộng, đối phương cũng là tồn tại số một số hai, mà người

vừa triệu hoán ta mà thôi, căn bản không thể đánh."

Andrea nói.

Cô bé nhìn chằm chằm vào hư không, vẻ mặt tập trung mà nghiêm túc, cứ như

đang quan sát cảnh tượng của một thế giới khác.

ễ ấ

Liễu Bình thở dài, ấn tay lên Bách Nạp Đao trước ngực.

"Thế nào? Nghĩ ra phương pháp chém giết Ác Mộng Thể chưa?"

Hắn hỏi.

"Tin xấu là không nghĩ ra được, tin tốt là hiện tại ta có thể hấp thu tất cả huyết

mạch Ác Mộng của ngươi, biến mình thành một thanh yêu đao, có lẽ có thể làm

đối phương bị thương."

Bách Nạp Đao nói.

"Ta sẽ mất đi huyết mạch Ác Mộng? Đây là kết quả người nghiên cứu ra à?"

Liễu Bình hỏi.

“Đúng vậy, lấy khí Ác Mộng, đối phó Ác Mộng giả –– đây là phương thức duy

nhất có thể làm đối phương bị thương."

Bách Nạp Đao nói.

Xa tít trên không trung.

Một thân thể khổng lồ lặng lẽ hiện lên, nhanh chóng đáp xuống vị trí Liễu Bình

đang đúng.

"Cho người huyết mạch Ác Mộng đấy!"

Liễu Bình nói.

"Được!"

Bách Nạp Đao nói.

Nó c*m v** ngực Liễu Bình, sau đó bỗng chấn động.

Liễu Bình chỉ cảm thấy một con đau thâm nhập xương cốt đánh úp lại.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Trường đao bay ra khỏi ngực, nhẹ nhàng dừng lại trong tay Liễu Bình.

Chỉ thấy cả cán trường đao đã mất đi ánh sáng kim loại, hóa thành một lưỡi đao

huyết nhục thuần túy.

Liễu Bình nắm lấy chuối trường đao không ngừng mấp máy này, ngẩng đầu

nhìn lên bầu trời.

Giọng nói của người khổng lồ quanh quẩn trong thiên địa: “Tất cả mọi chuyện

người làm đều là phí công thôi phàm nhân”.

"Hôm nay ta sẽ cắt đứt tất cả hy vọng của người ngay tại đây, để người biết

chúng sinh nên nhận rõ và thuận theo vận mệnh."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 821: Thu hồi nó, trả năng lực quẻ thuật của ta lại đi!



Thiên địa tối sầm lại.

Một bàn tay khổng lồ vắt ngang qua thiên địa hung hăng áp xuống Liễu Bình.

Liễu Bình cột Trần Ngọc Đao ở trên lưng, tay cầm lưỡi đao huyết nhục rồi toàn

lực trảm một cái hướng lên bầu trời! Bàn tay khổng lồ thoáng dùng một chút,

chợt lấy tốc độ càng hung hãn mà đè xuống Liễu Bình.

Oanh! !! !

Mặt đất như không tồn tại, trong nháy mắt đã vỡ ra hai bên.

Liễu Bình bị một chưởng này trực tiếp đánh vào sâu trong nền đất, trên đường

đâm nát vô số đá tảng khoáng vật, xuyên thẳng một mạch qua toàn bộ thế giới.

Hắn không nhìn thấy cái gì, chỉ có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn hiện lên ở

trước mắt: “Luân chuyển của vỏ Trấn Ngục Đạo đang liên tục vận hành."

"Thiên địa vạn vật, thậm chí cả thế giới đều đang chia sẻ tổn thương cho

ngươi."

Đột nhiên.

Bùn cát và dung nham chung quanh đã biến mất trong nháy mắt.

Liễu Bình phát hiện mình tiếp tục ngã xuống phía dưới, chìm vào một mảnh hải

dương.- - Hắn bị đánh xuyên qua một thế giới! Đáng chết! Tên này thật sự quá

lợi hại, lợi hại hơn nhiều so với tất cả Ác Mộng Thể hắn từng gặp phải! Có cách

nào có thể tìm được nhược điểm của nó? Hoặc là, trước khi hắn chết, có cách

nào làm nó bị thương không? Liễu Bình nắm chặt lưỡi đao huyết nhục trong tay.

Trong lúc hắn bắt đầu sinh ra ý quyết tử, giọng nói của Andrea bỗng vang lên:

“Đừng đánh với nó, nó là tồn tại vương giả trong Ác Mộng, hiện tại ngươi

không đánh thắng nó được đâu."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.

"Liễu Bình, người nghiêm túc lắng nghe này."

Giọng nói của Andrea có vẻ khẩn trương mà vô cùng thận trọng, “Kết cục của

chuyện này là ta bị nó bắt đi, đặt ở địa cung Ác Mộng cho đến một ngày nào đó

trong tương lai, vào thời khắc đó, người sẽ cứu ta ra lần nữa ––"

"Cho nên tương lai ta sẽ ở bên cạnh ngươi!"

Liễu Bình giật mình, nói: “Vậy..."

Andrea nói: “Bởi vì người đã thành công triệu hoán ta, hơn nữa cũng cứu được

ta trong tương lai ––”.

"Hiện tại vấn đề mấu chốt là, làm sao người thoát khỏi tay nó."

ố ế ể

"Ngươi phải sống sót thì mới có cơ hội đến tương lai gặp ta, mới có thể đạt

được một tia hy vọng chiến thắng nó!"

Liễu Bình rơi vào trầm ngâm, nói: “Chúng ta mất đi người ghi lại lịch sử, lịch

sử không thể cố định... Nó mạnh như vậy, nếu xong việc phát hiện ta chết giả,

chỉ sợ sẽ lập tức trở lại đoạn lịch sử này để giết ta."

"Cho nên chẳng những người phải sống sót, còn phải kéo dài thời gian, mãi đến

khi người ghi lại lịch sử mới đi đến!"

Andrea nói, trong lòng cũng bồn chồn bất an.- - Chuyện này quá khó khăn.

Rốt cuộc có cách nào có thể may mắn thoát khỏi tay nó? Không trung đột nhiên

trở nên hắc ám.

Hình dáng người khổng lồ lại bao trùm vòm trời lần nữa.

Giọng nói của nó hỗn loạn một tia hưng phấn, vang vọng toàn bộ thế giới: “Sao

không phản kháng nữa? Ta còn chuẩn bị lấy người làm cái đinh, đánh xuyên

qua tất cả thế giới trên thân trụ này –– Xuất đao tiếp đi, linh hồn khát vọng

chiến đấu à."

Liễu Bình chợt nảy ra một suy nghĩ, hắn bỗng buông lưỡi đao huyết nhục xuống

rồi nói: “Này, ta không đánh."

Trên bầu trời truyền đến giọng nói ngạc nhiên của đối phương: “Không đánh?"

"Ta đã lĩnh giáo sự cường đại của ngươi, ta thừa nhận chúng sinh không phải

đối thủ của ngươi, chuyện này thật sự quá rõ ràng."

Liễu Bình nói.

"Phản kháng đi, nhân loại, nếu ngươi không phản kháng thì ta lập tức giết người

ngay bây giờ."

Người khổng lồ nói.

"Vì sao người muốn ta phản kháng như vậy?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta muốn nhìn thấy người tuyệt vọng -- Ngươi nỗ lực vô số đời, kết quả lại có

kết cục như vậy -- Điều này là lạc thú khó được đối với ta."

Người khổng lồ nói.

Liễu Bình nghe xong thì trực tiếp thu lưỡi đao huyết nhục lại, giơ đôi tay lên

cao và nói: “Ta đầu hàng."

Không đợi người khổng lồ nói chuyện, hắn lại nói: “Tới đi, tùy tiện giết, nhưng

tàn hồn của ta chỉ còn lại một sợi cuối cùng, chỉ sợ ngươi không nhét đủ kẽ răng

nữa là."

"Ngươi không phản kháng thì ta trực tiếp giết ngươi."

Người khổng lồ nói.

Trong giọng nói của nó mang theo một tia thất vọng.

ế ể ế

"Không biết ta có thể lựa chọn cách chết không? Hiện tại ta vô cùng hoài niệm

cố hương của đời này, đó là một thế giới tu hành hưng thịnh-- Nếu người đồng ý

để ta chết ở thế giới kia, chết trong năm tháng quá khứ ngày xưa, ta sẽ lấy ra

một bí mật để trao đổi."

Liễu Bình hỏi.

"Bí mật?"

Người khổng lồ nghi ngờ lặp lại.

"Đúng vậy, bí mật này tuyệt đối đáng giá một tấm vé quay về."

Liễu Bình nói.

"Lũ phàm nhân, các ngươi luôn cho rằng bí mật của mình là quý giá, đáng tiếc

trong mặt những tồn tại như chúng ta thì nhiều ít gì cũng có chút khôi hài."

Người khổng lồ nói.

"Không! Bí mật này là về các ngươi, là kẻ địch của người trong Ác Mộng, hơn

nữa bí mật này liên quan đến lợi ích mật thiết của ngươi."

Liễu Bình nói.

Người khổng lồ trầm mặc một hồi.

Bỗng nhiên.

Liễu Bình phát hiện trên người mình truyền đến một lực kéo thật lớn.

Tất cả mọi chuyện chung quanh hóa thành hư vô.

Hắn cảm thấy mình không ngừng phi hành trong hư không, xuyên qua vô số

thời gian và không gian, thậm chí pháp tắc vô tận cũng không thể đi theo hắn,

chỉ có thể bị ném lại sau người.

Trời đất quay cuồng.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Một thế giới xuất hiện ở trước mắt hắn.

Bầu trời có những cung điện liên miên phập phồng, dãy núi uốn lượn trên mặt

đất, linh khí như gió như sương mù.

Thế giới tu hành.- - Nơi này là thế giới tu hành! Giọng nói lạnh nhạt của người

khổng lồ lại vang lên lần nữa: “Nói đi, nói ra bí mật của ngươi, ta sẽ để người

chết ở chỗ này."

Liễu Bình nhìn ra chung quanh, trên nét mặt hiện ra vẻ hoài niệm.

"Danh sách."

Hắn thầm kêu gọi.

"Ta ở đây."

Danh sách ra tiếng nói.

ế ế ầ

"Nơi này là thế giới tu hành quá khứ, ở thế giới này, ta đã không cần sức mạnh

Kỳ Quỷ như “Kiến Văn Như Danh nữa."

"Ý của ngươi là ——"

"Thu hồi nó, trả năng lực quẻ thuật của ta lại đi!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 822: Đây là cơ hội duy nhất!



Trời ngã về tây, gió thu phủ hết núi rừng.

Sông dài soi bóng trăng non.

Liễu Bình đứng trên bờ sông trông về phía xa, lẩm bẩm: “Nếu ngồi với người

khác ở chỗ này hồi, vừa luận đạo, vừa uống rượu, vậy cũng là một sự hưởng

thụ."

"Ngươi sẽ lập tức chết, cần gì nghĩ nhiều như vậy."

Người khổng lồ châm chọc ở giữa không trung.

Hình thể của nó thật hùng vĩ, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó.

Liễu Bình thở dài nói: “Thật là một tên gây mất húng."

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Ngươi mất đi thuật “Kiến

Văn Như Danh, đổi về quẻ thuật mà người am hiểu."

"Người ghi lại lịch sử còn cần một khoảng thời gian nhất định để đến, nếu có

thể, xin hãy tính ra thời gian này, bởi vì bổn danh sách không thể triển khai cảm

ứng siêu thời không, nếu không nhất định sẽ bị Ác Mộng chi Vương đối diện

người phát hiện."

Liễu Bình liếc nhìn một cái đã quét xong, duỗi tay búng búng tro bụi không tồn

tại trên vai.

Cái búng tay này có một lưu ý.

Chỉ có người hiểu được môn đạo mới biết, cao thủ quẻ thuật giống như Liễu

Bình búng tay một cái đã bấm đốt ra Thiên Can Địa Chi, búng cái thứ hai hiển

lộ Cửu Cung Bát Quái, búng cái thứ ba thì tính ra được cả bàn cơm đêm qua của

ngươi.

Lục nghệ là kết tinh văn minh tối cao của Nhân Gian Giới, nói càng sâu hơn,

Nhân Gian Giới là thế giới trung tâm của Lục Đạo Luân Hồi, chỉ vì nó sinh ra

vạn vật, nuôi dưỡng tất cả chúng sinh.

Mà quẻ thuật thì đứng đầu trong lúc nghệ.

Trong hệ thống thế giới như vậy, quẻ thuật có thể nằm ở vị trí tối cao của chư

pháp nhân gian thì có thể thấy được sự tán thành của chúng sinh Lục Đạo đối

với nó.

Đương nhiên, xem bói cũng có rất nhiều môn đạo và chú ý, không phải là bấm

một cái là có thể biết được tất cả mọi chuyện.- - Liễu Bình cũng không ngoại lệ.

Cho nên hắn cười mở miệng nói: “Lão huynh, người đưa ta về đây, cũng không

biết hiện giờ là năm tháng nào thế."

Người khổng lồ quan sát hắn, nói với giọng điệu châm biếm: “Chẳng lẽ ngươi

muốn đi đến tương lai? Không, không đến được Lục Đạo Luân Hồi tương lai, ta

sẽ không để những người đó chú ý đến chuyện xảy ra ở nơi đây."

"Cho nên chúng ta ở quá khứ."

Liễu Bình như suy tư gì mà nói.

Ngón tay hắn lại giật giật.

Người khổng lồ nói: “Phàm nhân thật đáng buồn, người cho rằng ta không biết?

Ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, nếu người chết là có thể đi đầu thai –– Nhưng

hiện tại ta sẽ phong bể hồn phách của ngươi, lúc người tử vong, hồn phách cũng

sẽ theo đó mà diệt vong."

"Thực hợp lý, thực hợp lý."

Liễu Bình vỗ tay và cười nói.

Trước mắt hắn không ngừng nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt, những chữ

nhỏ đó giống như điên cuồng, không ngừng kéo lên trên, chỉ để lại vị trí cho tin

tức mới hiện ra: “Ngươi phát động một lần thôi diễn."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tường, người sẽ chết do sưong hàn diệt thể"

"Ngươi nói một câu nói với Ác Mộng chi Chủ, lại phát động thôi diễn lần nữa."

"Căn cứ vào dự báo quẻ tượng, người sẽ chết do liệt hỏa chiến người;"

"Ngươi hoạt động thân thể một chút, lộ ra nụ cười với Ác Mộng chi Chủ, hành

động này làm nó rất khó chịu, cùng lúc đó người lại phát động thôi diễn lần

nữa."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do vạn kiếm xé người!"

"Ngươi nói ra lời phụ họa nó, sau đó phát động thôi diễn."

"Căn cứ vào dự báo của quẻ tượng, người sẽ chết do tâm mạch bị cắt đứt và cực

hình lột da."

Liễu Bình duỗi người, gió thổi qua làm hai thanh đao treo ở bên hông hắn leng

keng rung động.

Ác Mộng chi Chủ này thật là lão chết tiệt.

Chỉ cần là về chuyện liên quan đến hắn thì nó có thể nghĩ ra vô số biện pháp

không hề lặp lại như vậy.

"Đúng rồi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ về bí mật ta muốn nói đến hay sao?"

Liễu Bình hỏi.

Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm: “Đây là một giao dịch, ta cho phép người

chết ở chỗ này, mà người phải nói cho ta biết bí mật kia –– Nếu ngươi không

nói, ta có muôn vàn thủ đoạn để tra tấn ngươi."

Liễu Bình nói: “Nghe cho kỹ, bí mật ta muốn nói là như thế này."

"Ngươi đặt sức lực trên người ta thật là lãng phí thời gian, bởi vì nơi khởi

nguyên linh hồn kia đang bị một con quái vật bò lên từ Hư Không Thần Trụ hủy

diệt, nó sẽ hấp thu tất cả sức mạnh của nơi đó.”.

Nói xong, hắn đặt đôi tay ở sau lưng, mười ngón chạm vào nhau.

ế ắ ầ

Cương nhu chi tế, chắc sẽ không sai lầm.

Quẻ tượng tốt! Liễu Bình thu tay, trong lòng yên lặng suy đoán chuyện tiếp

theo.

Chỉ thấy người khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại hư không vô biên.

Nó như có thể nhìn thấy cái gì, nói với ngữ khí tràn đầy sát ý: “Là thật, rốt cục

cái tên kia là gì? Nó nhân lúc ta đang chơi đùa, đã đoạt đi những linh hồn thuộc

về ta kia..."

Nói xong thì nó giật mình, lại lập tức dừng lại, nhìn về phía Liễu Bình.- -

Chuyện ở nơi này còn chưa kết thúc.

"Đúng vậy, nó đang giành lấy những linh hồn vốn thuộc về ngươi."

Liễu Bình đặt đôi tay sau lưng, nhẹ nhàng động đậy.

Hắn không lừa nó.

Nơi khởi nguyên linh hồn kia thật sự bị hủy diệt trong tay chiến giáp khổng lồ

kia.

Các thần linh Cựu Nhật của Luyện Ngục cũng bị nó xử lý.

Bởi vậy, thần chủ Luyện Ngục mới không thể không trở lại thần trụ để nghỉ

ngơi, chờ đợi tương lai.

Đây là chuyện đang xảy ra trong lịch sử! Người khổng lồ quan sát tiếp, mở

miệng nói: “Hiện tại nên đưa người lên đường."

Liễu Bình nhìn vào tầm mắt nó, cười nói: “Ta còn chưa muốn chết, hoặc có thể

nói, ngươi cảm thấy ta nên chết như thế nào?"

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.- - Hắn sẽ chết do bị thiên lôi đánh xuống.

Người khổng lồ nói: “Ta muốn cho ngươi --"

Liễu Bình cắt ngang lời nó: “Ta đã sớm không phải một người tu hành, sau khi

nhìn thấy vô số văn minh, ta cảm thấy một ngày nào đó, các ngươi sẽ thua bởi

nhân loại."

Ngón tay búng ra, ngón tay gập lại, ngày đã tàn, màn đêm dâng lên, mây như

thương cẩu, trăng đã soi chiếu.

Quẻ thành.

Người khổng lồ bật cười và nói: “Một tên phàm nhân đáng buồn, người hoàn

toàn không hiểu sự chênh lệch giữa phàm nhân và Ác Mộng."

Ngón tay thon dài của Liễu Bình chậm rãi hoạt động.

Lần này, hắn sẽ chết do thân thể huyết nhục nổ tung và dị hoá.

Không được.

Phải thay đổi tiếp.

"Chênh lệch thật sự là có, nhưng cũng có hy vọng, chỉ cần nhân loại chúng ta có

hy vọng thì sẽ vĩnh viễn không từ bỏ, sớm muộn gì cũng có thể thắng."



Hắn nghiêm túc nói.

Hy vọng sao... Người khổng lồ trầm mặc một phút, sau đó mở miệng nói: “Ta

phải đihiện tại nói cho ta biết, thời khắc tuyệt vọng nhất cả đời ngươi là khi

nào?"

Đôi tay Liễu Bình khép lại với nhau.- - Kết quả thôi diễn mới đã xuất hiện.

Rất tốt.

Chính là cái này.

Đây là cơ hội duy nhất!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 823: Tuyệt vọng và hy vọng



Chỉ thấy trên người người khổng lồ hiện ra một ánh sáng nhạt, hội tụ lên người

Liễu Bình.

Thuật pháp Kỳ Quỷ này là thứ Liễu Bình không thể chống cự.

Trên người hắn lập tức bùng lên một quang ảnh, ngưng tụ thành một hình ảnh

quá khứ Đó là một đứa trẻ.

Khi hắn vẫn là một đứa đứa trẻ, hai mắt bị mù, trời sinh thiếu mất một bàn tay.

Hắn bị ném vào trong nước, dưới tình huống không còn cách nào xử lý, hắn trơ

mắt chờ đợi tử vong buông xuống.- - Đó là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc

đời Liễu Bình! Hình ảnh tan đi.

Trong giọng nói của người khổng lồ có thêm một phần thoải mái: “Thì ra là thế,

đây là ngươi lúc ban đầu sao? Rất tốt, ta sẽ để người cảm nhận loại cảm giác

này lần nữa, nó gọi là tuyệt vọng, ta hy vọng người nhớ kỹ mùi vị tuyệt vọng."

"Ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, người phải hiểu được, nhân loại vĩnh

viễn không có hy vọng."

Trên người nó hiện ra hàng ngàn hàng vạn xúc tua, phần cuối xúc tua có đồng

tử dựng thẳng mở ra, đồng thời nhìn về phía Liễu Bình.

Liễu Bình bỗng buông bàn tay sau lưng ra.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trên hư không: “Ngươi tính ra một quả

cuối cùng."

"Ngươi không làm ra bất cứ thay đổi gì nữa, kế tiếp, ngươi sẽ ––"

Liễu Bình không kịp xem xong thì cả người bỗng không ngừng thu nhỏ lại, cuối

cùng hóa thành một đứa trẻ sơ sinh.

"Xem đi, ta để người về tới thời khắc khiến người tuyệt vọng kia, nhưng còn có

một điều không hoàn mỹ."

Người khổng lồ nói với giọng ồm ồm.

Một cánh tay của đứa trẻ bỗng biến mất, hai mắt cũng bị bịt kín một tầng u ám.

"Một đứa trẻ cụt một tay mắt mù, chết đuối, đây là thời khắc người tuyệt vọng

nhất “Hiện tại, ta sẽ tặng cách chết này cho ngươi."

Câu nói vừa dứt.

Bùm! Đứa trẻ bị ném vào trong nước.

Mặt nước tĩnh lặng dâng lên gọn sóng, nước gọn tản ra chung quanh, dần dần

quay về bình tĩnh.

Người khổng lồ lơ lửng trên bầu trời một hồi lâu.

Thời gian không ngừng trôi đi.

ấ ắ ầ ầ ề

Nó nhìn thấy hai mắt đứa trẻ dần dần khép lại, không hề giãy giụa.

Bỗng nhiên.

Người khổng lồ cảm thấy không thú vị.

Nó thân là vương giả trong Ác Mộng, lại đối phó một đứa trẻ nhân loại ở chỗ

này.

Rõ ràng còn có chuyện cực kỳ quan trọng.

Bộ áo giáp thật lớn đã bò đến nơi khởi nguyên linh hồn kia! Rốt cục nó là cái

gì? Người khổng lồ ngẩng đầu, nhìn về phía hư không và nói: “Kết thúc... Cũng

đã đến lúc trở về thân trụ kia, đi xem rốt cục là ai dám đoạt những linh hồn đó."

Nhân cơ hội đó.

Andrea bỗng hiện ra, chìm xuống đáy nước, hôn môi đứa trẻ một cái.

"Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ở

chỗ này, về sau người sẽ rõ!"

Cô bé nhanh chóng truyền âm.

Đứa trẻ nhắm mắt lại, cứ như không biết cái gì cả.

Lúc này giọng nói của người khổng lồ vang lên: “Thánh Linh... Từ bỏ đi, các

ngươi đều không có hy vọng, ta có thể bảo đảm chuyện này."

Người khổng lồ duỗi tay nắm một cái, lập tức bắt lấy Andrea đang trốn trong hư

không ra.

Nó lại liếc nhìn đứa trẻ dưới đáy nước, chỉ thấy đứa trẻ đang chịu đựng tuyệt

vọng cuối cùng, sau đó –– Đứa trẻ đứt hơi thở.

Người khổng lồ vừa lòng mà gật gật đầu, lúc này mới phóng lên cao, xuyên qua

vòm trời thế giới, lập tức chẳng biết đi đâu.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Sâu trong dòng nước.

Đứa trẻ bỗng mở mắt ra.

Cho dù hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn quá quen thuộc với chuyện hai

mắt bị mù rồi.

Hắn nhắm chặt miệng lại, thân thể chậm rãi lăn lộn theo mạch nước ngầm chảy

xiết, mãi đến thời khắc thoát ly dòng nước, chậm rãi dùng trên một tảng đá

tương đối bằng phẳng nằm trong nước.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Ngươi thông qua việc

không ngừng thay đổi hành vi và ngôn ngữ, làm đối phương sinh ra vô số suy

nghĩ g**t ch*t người."

ể ế ế

"Ngươi thông qua quẻ thuật để biết được các loại kết quả, cũng lựa chọn một

loại trong đó."

“Đứa trẻ chết đuối ––"

"Đây là cách chết duy nhất có thể giúp người tiếp tục kiên trì trong chốc lát, nó

là quá khứ thống khổ, tràn ngập tuyệt vọng nhất đối với ngươi."

"Ngươi ngừng mọi hành động lại, nhận định cách chết này."

"Thôi diễn kết thúc, tất cả bắt đầu được thực hiện."

"Ngươi là một đứa trẻ."

"Ngươi phát động phương pháp thở bào thai trong thời điểm hít thở không

thông."

"Đây là phương pháp tự nhiên mà những đứa trẻ nắm giữ được khi nằm trong

cơ thể mẹ, bởi vậy ngươi có thể tiếp tục chống đỡ trong chốc lát."

Đứa trẻ nhắm mắt lại, hết sức tập trung mà thở.

Giọng nói của Andrea quanh quẩn bên tai hắn -- “Ngươi phải sống sót!”.

"Sống sót, đi đến tương lai gặp ta, vậy mới có thể đạt được một tia hy vọng

chiến thắng nó!"

"..

Tồn tại, mãi đến khi người ghi lại lịch sử đến!"

Đứa trẻ dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, tiếp tục thực hiện phương pháp thở.

Hắn cảm thấy mình không kiên trì được bao lâu nữa.- - Nhưng phải kiên trì! Vì

một tia hy vọng chưa từng có! Thời gian đang không ngừng trôi đi, giống như

những dòng nước phát qua người đứa trẻ kia.

Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.

Vào thời khắc cuối cùng.

Lúc khí tức sắp hoàn toàn đoạn tuyệt, chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt

hiện ra: “Có người tới."

"Hắn đang nhìn trộm quá khứ của ngươi."

"Qúa khứ của ngươi hình thành một hình ảnh, bị đối phương và chính người

nhìn thấy."

Một hình ảnh mở ra trước mặt đứa trẻ.

Trong hình ảnh kia có một người kỳ quái đang đứng.- - Là vai hề.

Mặt hắn được vẽ thành một màu tái nhợt, hốc mắt đen xì, trên người mặc bộ đồ

diễn sặc sỡ muôn màu, chân dẫm một đôi giày đầu nhọn.

Hắn đang chiến đấu, nhưng vẫn nói với mấy tên đối thủ ở dưới tường vây: “Nói

ra thật là buồn cười, lúc ta sinh ra chỉ là đứa bé mù cụt một tay, bị người nhà

ném vào sông cho cá ăn, rõ ràng đã sắp chết đuối, lại bị một lão đầu nhiều

chuyện nhặt lên, sau đó dạy cho bản lĩnh ——”.



"Nhờ vậy mới có duyên phận hôm nay, có thể gặp gỡ các ngươi tại đây."

Hình ảnh lại biến mất lần nữa.

Một giọng nói theo đó mà vang lên: “Chính là thời khắc này, không sai, cuối

cùng cũng chạy tới."

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Không biết vì sao, đứa trẻ cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.

Cảm giác tử vong dần dần đi xa, không hề như bóng ma bóp chặt lấy cổ họng

hắn nữa.

Bỗng nhiên.

Đứa trẻ cảm thấy mình bị hai cánh tay nâng lên, lập tức ôm khỏi dòng nước.

Hắn cầm lòng không đậu mà mở mũi miệng ra, không ngừng hô hấp dồn dập.

Một giọng nói già nua vang lên bên tai: “Đứa trẻ này thật đáng thương, bị ném

xuống sông, không biết là nhà ai lại nhẫn tâm như vậy!”.

"Để ta nhìn xem, hai mắt mù, cụt một tay, kinh mạch có thiếu hụt ––"

"Phiền phức rồi đây, có đưa cho ai cũng sẽ không nuôi đâu."

"Chúng sinh ai cũng khổ, không có ngoại lệ, không có ngoại lệ, nếu ta cứu

người thì ngươi sẽ nhận hết đau khổ trên thế gian."

Một đôi mắt dừng lại trên người đứa trẻ.

Đứa trẻ chỉ lo há to mồm hô hấp, bổ sung dưỡng khí thiếu hụt trước đó.

Hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng biết rất rõ cảnh tượng này là vào thời

khắc nào, và đang xảy ra chuyện gì.

Giọng nói kia thở dài một hơi, nói: “Thế gian đau khổ như thế, người vẫn muốn

ở lại, thôi được rồi, hôm nay lão đạo sẽ cứu ngươi một lần."

Dưới ánh trăng trắng ngần, lão nhân ôm đứa trẻ vào trong ngực, bước đến thôn

xóm ở phương xa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 824: Đàn chó hoang này đều là yêu!



Dưới ánh trăng làn gió.

Ánh lửa chiếu rọi gương mặt đứa trẻ.

Đứa trẻ cực kỳ bình tĩnh, không khóc nỉ non nửa câu, cũng không tò mò động

đậy thân thể.

"Nhãi con, ngươi không nhúc nhích là bởi vì mắt mù sao? Chờ người lớn thì sẽ

biết thế giới không chỉ là một màu đen tối."

Lão đạo sĩ ngồi ở trước đống lửa, để tay lên tỳ bà, nhẹ nhàng khảy lên.

Ngọc châu leng ka leng keng rơi rụng đầy đất, lão hát khe khẽ lên: “Bạc đuốc

thu quang lãnh họa bình."

"Bích thiên như thủy dạ vân khinh,"

"Nhạn thanh viễn quá tiều tương khứ,"

"Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."

(1) Dịch nghĩa: Đèn trắng, sáng thu, bình phong lanh Trời xanh như nước, mây

đêm mỏng nhẹ Tiếng nhạn xa đã bay qua Tiêu Tương Trong khoảng mười hai

lầu, một vầng trăng tự sáng.

Trong mảnh rừng cây nơi xa truyền đến một tiếng chó sủa.

Tiếng tỳ bà dừng lại.

Lão đạo sĩ vỗ tay và cười nói: “Thứ nhét no bụng vào ngày mai đang sủa to, thật

có duyên, có duyên quá!"

Lão nhét đàn tỳ bà đến phía sau, rút ra một que cời lửa đã được vót nhọn, thọc

một hồi vào đống lửa, dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe nơi truyền ra tiếng chó

sủa.

Một lát sau.

Lão đạo sĩ đột nhiên đứng lên, xách theo que cời lửa rồi bỏ đi.

Trước đống lửa, chỉ còn lại đứa trẻ kia.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang lên bên tai đứa trẻ: “Ta đã tới trễ, thật có lỗi."

"-- Ta là người ghi lại lịch sử mới, vào thời khắc người gần chết, ta thấy được

vận mệnh quá khứ của ngươi."

Giọng nói kia có chút cảm khái: “Trong lịch sử xảy ra rất nhiều chuyện, đều có

tính ngẫu nhiên, có đôi khi lịch sử không đi về hướng bên này thì sẽ đi qua một

con đường khác."

"Ví dụ như chuyện người được cứu."

ế

"Có lẽ ở thế giới song song nào đó, lúc sư phụ ngươi đi ngang qua nơi này, cũng

không cứu được người, mà người cũng không bị ném vào giữa sông."

"Không sai ––”.

"Hiện tại chúng ta đang ở một thế giới song song nào đó không có ngươi."

"Đây là do Ác Mộng chi Chủ cẩn thận."

"Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi là không hoàn chỉnh, cho

nên nó không sợ gì cả."

"Nó cho rằng mình ra tay ở phương diện này thì có thể tùy tiện giết người, lại

không biết đây mới là cơ hội của ngươi."

"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định.”.

"Ngươi đã gặp qua Ác Mộng chi Chủ, cũng quen biết được Linh, nếu có một

ngày ngươi tìm được biện pháp chân chính để đối phó Ác Mộng --"

"Xin hãy bắt đầu sáng tạo quyển võ kinh kia."

"Khi người thành công, ta sẽ phụ trách cố định tất cả mọi chuyện người trải qua

ở chỗ này thành lịch sử, lật nó ngược về tuyến chủ thời gian, thay thế đoạn lịch

sử đó."

"Cố lên đi."

"Yên lặng chờ tin lành."

Giọng nói kia dần dần biến mất.

Đứa trẻ lẳng lặng nghe xong, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu yên lặng suy tư.

Võ kinh... Võ kinh siêu phàm nhập thánh! Hắn đã thua trong tay Ác Mộng chi

Chủ, cũng biết nó cường đại, còn biết vô số Linh đều không phải đối thủ của Ác

Mộng.

Như vậy.

Phải làm sao để sáng lập Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh? Gió núi thổi qua.

Trong tiếng gầm của lá rừng, một loạt tiếng tỳ bà truyền đến theo gió, giọng nói

của lão đạo sĩ phiếu phiếu đãng đãng trên bầu trời của ngọn núi: “Ngặt nổi trời

không chiều lòng người, Giống như cố nhạn rơi xuống mặt cát, Thế thê thảm

thảm sống qua năm tháng."

Chỉ chốc lát sau.

Lão đạo sĩ ủ rũ cụp đuôi đi trở về, ném que cời lửa xuống mặt đất, lầu bầu nói:

“Súc sinh, chạy nhanh như vậy, kêu cũng không trở lại? Sao nó biết ta muốn ăn

nó chứ? Mẹ nó!"

Lúc này đứa trẻ nhịn không được mà nở nụ cười.

Lão đạo sĩ thấy hắn cười thì lập tức trừng mắt và nói: “Ngươi còn cười? Ta

không có ăn, ngươi ăn cái gì? Ngươi mà đói ––"

Lão bỗng nhiên dừng lại.



Đúng rồi.

Ta có thể ăn thịt chó, trẻ con thì không được.

Lão đạo sĩ cân nhắc một lát rồi lẩm bẩm nói: “Không được, nếu đứa bé này đói

quá mức, chẳng phải sẽ khóc cả đêm? Ta phải lấy ra bản lĩnh thật để kiếm chút

đồ ăn cho nó."

Nói xong thì lão ném một khúc củi vào đống lửa, lập tức đứng dậy rồi đi.

Lại qua một hồi lâu.

Lão đạo sĩ xách theo hai con cá đi trở về, cả người ướt dầm dề, lão ném thẳng

con cá vào cái nồi sắt bị cháy đen nhánh, lẩm bẩm: “Ngươi nên nuốt được canh

cá, ta nhớ thời trẻ lúc gặp nạn đói, bọn trẻ ở bờ sông đều dựa vào cái này để

sống."

Đứa trẻ rũ con mắt xuống, cứ như căn bản không nghe thấy.

"Hừ, chờ một lát nấu xong canh cá thì người sẽ biết thế nào là đói bụng."

Nhoáng một cái đã trôi qua năm năm.

Mưa dầm.

Miếu Son Thần.

Lão đạo nằm bên ngọn lửa, miệng không ngừng phát ra tiếng r*n r*.

Một cậu bé xuất hiện ở cửa miếu.

Trên đôi mắt hắn có cột một miếng vải đen, tay nắm lấy một thanh chủy thủ,

bên hông cột hồ lô, vừa vào đến thì đã đi thẳng đến bên cạnh lão đạo, dùng tay

đè đè đạo mạch của lão.

"Ráng nhịn thêm mấy ngày, lần này người có thể qua được độ kiếp đã là may

mắn, nếu sống sót thì chỉ cần sức mạnh lôi kiếp trên người tiêu tán là vết thương

sẽ lành tự nhiên thật nhanh."

Đứa trẻ vừa bắt mạch, vừa nói chuyện rất ông cụ non.

Lão đạo nhe răng trợn mắt mà nói: “Tiểu quỷ, con biết cái gì, ta chỉ đang đói."

Đứa trẻ lắc đầu, không để ý tới lão mà chỉ khoanh chân ngồi qua một bên.

"Này, lại tu hành nữa, con không đánh ván cờ tiếp theo à?"

Lão đạo hỏi.

"Con nhận định tĩnh tâm, đừng làm ồn, tự đi chơi đi."

Đứa trẻ nói.

Lão đạo hậm hực nói: “Rốt cuộc chúng ta ai là sư phụ, ai là đồ đệ?"

Đứa trẻ nhắm hai mắt, vừa điều tức vận công, vừa yên lặng thôi diễn trận chiến

năm đó.

"Nhớ kỹ, nhớ kỹ vì sao nó muốn giết người, nhớ kỹ tất cả mọi chuyện nó làm ở

chỗ này, về sau người sẽ rõ!"

ẩ ầ

Giọng nói của Andrea lại quanh quẩn bên tai lần nữa.

Trong trận chiến ấy... Rốt cục được mất như thế nào... Rốt cuộc còn có điều gì

là hắn chưa nghĩ tới? Đứa trẻ đau khổ suy đoán, bỗng nghe thấy lão đạo phát ra

một tiếng r*n r* tràn đầy thống khổ.

Hắn bất đắc dĩ cắt ngang thôi diễn, mở miệng hỏi: “Lại làm sao vậy?"

"Đau đó! Thiên kiếp đáng chết này, rõ ràng ta đã độ kiếp thành công, còn giáng

thẳng vào mông ta một cái, làm vậy không phải tỏ ý chán ghét ta sao."

Lão đạo nên rỉ nói.

"Vậy có uống linh dược hay không?"

Đứa trẻ hỏi.

"Uống."

Lão đạo nói.

Đứa trẻ đứng lên, lấy một tay bưng một cái niêu nho nhỏ lên, bắt đầu nấu thuốc.

Ánh lửa soi chiếu thân thể nhỏ gầy của hắn, chiếu ra bóng dáng của hắn ở trên

tường.

Lão đạo nhìn hắn bận trước bận sau, bỗng nói: “Tới đây, tiểu quỷ, nói với ta

xem tương lai con có chí hướng gì."

"Chỉ hướng?"

"Đúng vậy, tốc độ con tu hành quá nhanh, ta đã không nhìn ra được đạo tâm của

con, tới đây, nói với ta xem, con muốn tu hành đến cảnh giới vô cùng cao thâm?

Muốn đi thiên ngoại thiên làm thần tiên không? Hay là muốn du hí nhân gian

như ta?"

"Đều không có hứng thú."

Đứa trẻ vừa nấu thuốc, vừa nói.

"Vậy lớn lên con tính làm gì?"

Lão đạo nghiêng đầu nhìn hắn.

"Qua thêm mấy năm, chỉnh hợp chính tà lưỡng đạo một chút, nhất thông giới tu

hành, miễn cưỡng làm người đứng đầu thiên hạ đi."

Đứa trẻ nói.

"Rõ ràng mới năm tuổi mà miệng lưỡi thật ngông nghênh!"

Lão đạo cười ha hả.

Bỗng nhiên.

Trong lòng lão xuất hiện một cảm giác, lão nhìn ra cánh cửa của ngôi miếu nát.

Mấy bóng dáng dã thú xuất hiện.

"Liễu Bình!"

Lão đạo chỉ vào cửa, ngón tay run run không ngừng, quát to: “Mau! Hiện giờ sư

phụ con đang bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào con!"

Đứa trẻ thoáng cảm ứng một chút.

Chỉ thấy ngoài cửa miếu nát xuất hiện mấy đôi mắt màu đỏ tươi.

Chó hoang.- - Không, không phải chó hoang, trên người chúng có một chút dao

động yêu lực.

Đàn chó hoang này đều là yêu!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back