Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,805
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPtOM0Kev5gH0T8UxRsHyPA-Qz1wRgnqhpA2AGDG0pIelquR0fei9uPCKseHLqUqOFwz4TkwszAQEot5Dnh-GSdMmNYMBlMegRxfnYJ3bHAeCThLIJPpetoa168tjLmFLhhInnWHSylo9WE2cGHcs77=w215-h322-s-no-gm

Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Tác giả: Mang Quả Thỏ Đầu
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một câu chuyện thú vị về nhân viên văn phòng bình thường và vị sếp lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.

Từ khi có khả năng đọc được suy nghĩ của nhau, cuộc sống của cả hai trở nên đầy rẫy những tình huống dở khóc dở cười khi mọi bí mật thầm kín đều bị lật tẩy…​
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 1



Khi tôi phát hiện mình có thể nghe thấy suy nghĩ của sếp, anh ta vừa uống một ngụm cà phê mà tôi mang tới.

Sau đó, anh nhíu mày, đặt ly cà phê qua một bên và tiếp tục xem tài liệu.

'Tệ thật, như nước cám lợn vậy, cái quái gì đây?'

Tôi ngơ ngác. Rõ ràng sếp không hề mở miệng, sao tôi lại nghe được tiếng nói của anh?

Sếp ngẩng lên nhìn tôi một cái, ánh mắt rõ ràng đang biểu thì:

Sao còn đứng đó? Không có việc gì làm à?

Việc tôi có thể hiểu ý anh chính xác như vậy hẳn là vì trong lòng anh cũng đang nghĩ:

'Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn tôi trẻ trung, đẹp trai, lại có tiền nên mê mẩn rồi à? Trông cũng khá đấy nhưng làm việc thì chẳng ra gì.'

Tôi lập tức dời mắt đi.

Anh bảo ai là "không ra gì" chứ!

Khi bước ra ngoài, tiếng nói trong đầu tôi cũng biến mất. Lẽ nào kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách? Để kiểm chứng, tôi lấy hết can đảm xoay nắm cửa, hé đầu vào hỏi:

"Sếp có cần tôi pha lại một tách cà phê khác không?"

"Không cần."

Nhưng rõ ràng trong lòng anh ghét bỏ cà phê này đến phát ốm!

'Chỉ nghĩ tới đã muốn ói rồi.'

Thì ra là vậy. Tôi lặng lẽ rút lui.

Đúng là đồ khó chiều!

Là một nhân viên làm thuê chỉ nhận lương tám nghìn tệ mỗi tháng, tôi nghiến răng chịu đựng và quyết định phải học cách pha cà phê giỏi hơn.

Bây giờ tôi không còn là một nhân viên quèn nữa, mà là một "nhân viên cấp cao" hiểu rõ lòng dạ sếp mình, không bao giờ nịnh sai chỗ. Chỉ cần nịnh đúng, thì tiền thưởng không phải nằm trong tầm tay rồi sao?

'Lại phải đi xem mắt, phiền phức c.h.ế.t đi được.'

Không ngờ sếp cũng phiền lòng vì chuyện xem mắt. Tôi đứng cạnh anh chờ ký xong tài liệu, tai căng ra để hóng chuyện.

'Chán thật, cô tiểu thư nhà họ Thẩm và thư ký Lâm cộng lại chắc có 199 mưu kế trong đầu.'

'Thẩm Nghiên 200 mưu kế, còn Lâm An An thì không có chút đầu óc nào.'

Nghe đến tên mình, tôi cứng đờ, duy trì nụ cười giả tạo, thầm nhẩm trong đầu thần chú "vì lương, vì lương".

Trong lúc ký tài liệu, tâm trí của Tạ Dữ vẫn đầy ắp những suy nghĩ phong phú, có thể kể một câu chuyện hài độc thoại:

'Thẩm Nghiên thích ăn gì ấy nhỉ? Mặc kệ đi, dù sao hai chúng tôi cũng không thể thành đôi.'

'Tối nay mình muốn ăn đồ Tây, lát nữa bảo Lâm An An đặt bàn.'

'Lâm An An đứng đây đếm mây à, sao ngơ ngẩn thế?'

'Son môi bị lem rồi, không lẽ đang hẹn hò trong công ty? Đừng để tôi phát hiện!'

Anh cứ tiếp tục mắng tôi trong lòng.

Dù vẻ ngoài Tạ Dữ lạnh lùng, không ai ngờ trong lòng anh lại nói nhiều như vậy. Nghe anh nhắc đến son môi, tôi suýt đưa tay lên lau miệng nhưng ngay khi vừa động tay, tôi kịp dừng lại.

Thật may mắn.

Dù Tạ Dữ không thể tưởng tượng được chuyện tôi có thể đọc được suy nghĩ nhưng tính cách cẩn thận của tôi không cho phép lộ ra dấu vết nào.

"Lâm An An Tạ Dữ ký xong tài liệu rồi đưa cho tôi, "tối nay tôi có một cuộc hẹn, cô giúp tôi sắp xếp đi."

"Vâng tôi mỉm cười lịch sự, "Đặt bàn ở nhà hàng Tây được không ạ?"

"Được Tạ Dữ nói một cách thờ ơ.

Nhưng trong lòng anh lại khen ngợi:

'Thông minh rồi đấy.'

Ha, đàn ông ạ, tôi có thể đọc được suy nghĩ của anh nên liệu anh có thể thoát khỏi tay tôi không?

"Tôi có cần lưu ý điều gì khi đặt chỗ cho buổi hẹn của anh với Th… bạn không?" Tôi suýt nữa nói ra tên Thẩm Nghiên.

Tạ Dữ liếc nhìn tôi, giọng điềm tĩnh:

"Thẩm Nghiên không kiêng kỵ gì, cô cứ lo liệu là được."

Nếu không phải tai tôi nghe thấy đầy những lời than phiền liên tục trong đầu anh, tôi chắc chắn đã tin bộ mặt nghiêm túc này.

'Vẫn còn ngốc nghếch, nói chuyện thì lủng củng.'

'Thẩm Nghiên kiêng cái gì nhỉ... Mặc kệ đi, dù sao chúng tôi cũng không hợp.'

'Chỉ muốn về nhà ngủ, có khi nào Lâm An An biến thành đàn ông để đi xem mắt thay mình không nhỉ?'

Đồ tư bản đáng ghét! Không chỉ bóc lột sức lao động của tôi trong giờ làm việc mà đến khi tan ca cũng muốn tôi làm thêm sao?

Tôi cười nhưng trong lòng thì đang đ.â.m kim vào hình nhân của Tạ Dữ.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 2



Khi Tạ Dữ phát hiện có thể nghe được suy nghĩ của cô thư ký mới tới không lâu, cô vừa mang đến cho anh một tách cà phê vô cùng khó uống.

Vừa nhấp một ngụm, Tạ Dữ lập tức cảm giác vị giác của mình bị tấn công nặng nề, như thể anh không còn đang làm việc nữa mà bị lôi xuống chuồng lợn cùng với những chú heo con để uống nước cám lợn.

Vậy mà, Lâm An An vẫn mở to đôi mắt trong sáng vô tội, ngơ ngác nhìn anh. Anh vốn định nổi giận nhưng khi bắt gặp ánh mắt đó, cơn giận kỳ lạ tan biến không dấu vết.

Anh phẩy tay bảo cô quay lại làm việc.

'Cà phê thực sự tệ đến vậy sao? Tư bản khó tính thật.'

Tạ Dữ ngẩng lên, dù Lâm An An đã ra ngoài nhưng anh vẫn nghe thấy giọng cô trong đầu.

'Chuyện gì thế này? Để mình hỏi lại xem.'

Ngay lúc đó, giọng nói của Lâm An An lại vang lên, hòa cùng tiếng bước chân khi cô quay lại hỏi:

"Tạ tổng, anh có cần tôi pha lại tách cà phê khác không?"

Nhớ đến vị cà phê lúc nãy, Tạ Dữ cảm thấy rùng mình, vội vàng đáp:

"Không cần."

Khi cô rời đi, Tạ Dữ bắt đầu suy nghĩ, hóa ra kỹ năng này có giới hạn về khoảng cách. Nếu ra khỏi phạm vi nhất định thì sẽ không nghe thấy được. Dù vậy, anh nghĩ, kỹ năng này cũng chẳng có ích mấy. Ước gì mình có thể nghe được kế hoạch quý sau của lão Trương bên công ty đối thủ thì tốt hơn.

Một lúc sau, Tạ Dữ nhận ra rằng, bề ngoài thì Lâm An An tỏ ra dịu dàng, lịch sự nhưng nội tâm lại hoang dại hơn nhiều:

'Xem lịch trình của sếp xong rồi, hoàn thành công việc hết rồi, giờ là thời gian đi lướt mạng!'

'Hahaha, cái này hài thật, đúng kiểu c.h.ế.t vì xã hội mà. Táo này ăn ngon thật.'

'CP của mình là thật đấy nha haha.'

'À, nhớ rồi, lần trước thấy sếp mở khóa quần, phải lên Douban đăng bài nặc danh mới được.'

'Lễ hỏa táng tới rồi đây! May mắn được ngồi thang máy chung với sếp và phát hiện ra anh ấy chưa kéo khóa quần. Đã thế q**n l*t còn có hình vịt vàng nữa…'

Tạ Dữ không thể chịu nổi nữa, anh lập tức bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, đi tới chỗ Lâm An An. Anh gõ lên máy tính của cô – lúc này đã nhanh chóng chuyển về giao diện công việc – rồi nhắc nhở:

"Trong giờ làm việc, không được làm việc riêng."

"Vâng, anh Tạ."

Lâm An An mỉm cười trả lời, nụ cười của cô trông rất ngọt ngào.

Tạ Dữ nghiến răng, nếu không phải bị anh bắt gặp thì ai mà ngờ cô suýt nữa đã "hỏa táng" anh trên mạng.

Đi được khoảng năm mét, Tạ Dữ lại nghe thấy giọng nói buồn bã của Lâm An An:

'Hu hu, bị bắt gặp lướt mạng rồi.'

'Đúng là sếp tồi, sao ở trong văn phòng mà cũng phát hiện ra mình lướt mạng được chứ?'

'Anh ta hung dữ quá đi.'

Khi Tạ Dữ đang tự hỏi liệu mình có quá nghiêm khắc không, anh lại nghe thêm một câu:

'Đáng ghét, mình muốn ‘nuốt’ anh ta quá.'

“Nuốt” là gì? Ý là sao?

Tạ Dữ không hiểu hết cái tinh hoa của từ lóng "nuốt" trên mạng này, suy nghĩ của anh bắt đầu trôi dần về một hướng khác.

Không lẽ… cô ấy đã yêu mình rồi sao?

Trong lòng Tạ Dữ bỗng có chút vui sướng.

Anh nghĩ mình vẫn còn đầy sức hút nhưng rõ ràng không phải là người dễ tiếp cận.

Lâm An An nhìn ngoan ngoãn nhưng trong đầu lại toàn là những suy nghĩ kỳ quặc. Nghĩ vậy, Tạ Dữ khẽ ho một tiếng, cố gắng kiềm chế nụ cười.

Có lẽ nên cho cô thư ký này một cơ hội tiếp cận mình trước đã.

Nhưng tuyệt đối không được để cô ấy “nuốt” mình!
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 3



Bị sếp bắt gặp khi đang lướt mạng giữa giờ, thậm chí còn đang đăng bài về sếp.

Tôi cảm thấy lúc này người cần bị "hỏa táng" chính là mình.

Vừa rồi căng thẳng quá nên tôi không nghe rõ trong lòng sếp đang nghĩ gì.

Liệu anh ta có trừ lương của tôi không nhỉ? Lương tám nghìn tệ mỗi tháng còn chưa đủ ít hay sao, chẳng lẽ muốn tôi phải vay tiền để đi làm à?

Tôi chủ động nhận giúp đồng nghiệp trình kế hoạch, rồi mò vào văn phòng của Tạ Dữ để thăm dò tình hình. Khi tôi bước vào, Tạ Dữ đang mỉm cười, trong lòng thì đang nghĩ:

'Có nên trừ chút lương để trêu chọc cô ấy không nhỉ?'

Chết tiệt, đúng là đồ tư bản đáng ghét, đừng có mà phát điên ở đây.

Có thể cho tôi chút tiền để đùa lại tôi không?

'Cô ấy có khóc không nhỉ? Thôi bỏ đi.'

Có đấy, nếu anh trừ lương tôi, chắc chắn tôi sẽ có những giọt nước mắt thật sự từ tận đáy lòng.

Tiếng thông báo WeChat vang lên, Tạ Dữ cầm điện thoại lên xem, lông mày khẽ nhíu lại:

'Lão Vương xin nghỉ rồi, sao lại nghỉ vào lúc này chứ.'

Lão Vương là tài xế của Tạ Dữ. Tốt quá, đây chính là cơ hội kiếm thêm chút lương của tôi rồi.

Tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đầy toan tính.

Nhân dịp lần sau vào văn phòng, tôi giả vờ hỏi bâng quơ:

"Tạ tổng, tối nay tôi có cần đi đón cô Thẩm không?"

"Được, tôi sẽ đi cùng cô, lão Vương hôm nay xin nghỉ rồi."

Tôi thể hiện một chút ngạc nhiên đúng lúc, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Cơ hội tăng lương và tiền thưởng tháng này, thậm chí cả tiền thưởng cuối năm đã hiện rõ trước mắt tôi.

Tôi vừa hát "Hôm nay là một ngày tốt lành" trong lòng, vừa bước chân vui vẻ quay lại chỗ ngồi.

Trong lúc đó, Tạ Dữ còn kéo rèm nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi cười giả tạo chuyên nghiệp đối mặt với ánh mắt của anh ta, tay không ngừng làm việc.

Anh nghĩ tôi sẽ bị anh bắt gặp lướt mạng lần thứ hai sao? Không đâu!

Tan làm, tôi chở Tạ Dữ đi đón đối tượng xem mắt của anh – Thẩm Nghiên.

Theo tin đồn mà tôi thu thập được, nhà Thẩm Nghiên có rất nhiều tài sản, gia thế rất mạnh.

Cô ấy là một họa sĩ có tiếng, xinh đẹp, thích làm từ thiện và tính tình rất hiền lành.

Không bàn đến tính cách khó chịu của cô ấy thì rất đẹp.

Tạ Dữ cũng rất điển trai, luôn tỏa ra cảm giác lạnh lùng khiến người khác khó lại gần. Hai người họ đúng là trai tài gái sắc, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút ghen tị.

Lúc này, cả bề ngoài lẫn nội tâm của Tạ Dữ đều vô cùng yên tĩnh.

Tôi lén nhìn anh qua gương chiếu hậu.

Tạ Dữ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách của anh phản chiếu những ánh sáng vàng mờ nhạt từ bên ngoài. Tôi không biết sếp đang suy nghĩ điều gì.

Tự nhiên yên tĩnh như vậy, thật khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 4



Thẩm Nghiên quả thật rất đẹp, không phải vẻ đẹp lòe loẹt mà là nét đẹp đằm thắm, thanh lịch.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài, dáng người thanh thoát.

Tôi lén quan sát cô ấy một chút.

Sau khi lên xe, Thẩm Nghiên mỉm cười chào tôi, rồi ngay lập tức khoác tay thân mật với Tạ Dữ, bắt đầu trò chuyện.

Tạ Dữ, cái tên gỗ đá này trả lời Thẩm Nghiên qua loa, chẳng mấy hứng thú.

Trong lòng anh không ngừng thúc giục:

'Lâm An An còn chần chừ gì nữa, sao không vượt qua chiếc xe phía trước đi?'

Thật là bất lịch sự!

Hoàn thành nhiệm vụ làm tài xế tạm thời, tôi đưa họ đến điểm hẹn rồi quyết định tìm một chỗ g.i.ế.c thời gian, chờ đến lúc quay lại đón sếp. Tôi ghé một quán ăn, gọi vài món.

[Con gái à, khi nào về?]

[Sao lại chia tay với Tiểu Trương? Cậu ấy có gì không tốt đâu, làm trong cơ quan nhà nước, ổn định lại còn có thể diện. Con nói cậu ấy kiểm soát con quá mức, có thực sự nghiêm trọng đến thế không? Đàn ông mà, ai chả vậy. Mẹ làm thế chỉ vì muốn tốt cho con thôi.]

Từng dòng tin nhắn dài dòng của mẹ nhảy lên trên màn hình, thể hiện rõ sự kiểm soát khiến tôi thấy ngột ngạt.

Trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi vô tình gọi món có rượu mà không để ý.

Gà được nấu với rượu, mà tửu lượng của tôi vốn dĩ rất kém.

Sau bữa ăn, đầu tôi bắt đầu choáng váng.

Trong khi đầu óc dần trở nên mờ mịt, ý nghĩ về việc đưa Tạ Dữ về nhà lại hiện lên rõ ràng.

Đúng rồi, tôi còn phải đưa Tạ Dữ về nhà.

Dựa theo cảm giác, tôi đi tới bãi đậu xe nhưng bị một vòng tay rộng lớn chặn lại.

Mùi hương nhẹ nhàng của muối biển thoang thoảng bên tôi.

"Lâm An An, cô đi uống rượu à?"

Giọng Tạ Dữ trầm xuống, tôi không rõ đây là lời anh nói hay chỉ là suy nghĩ trong đầu anh.

Dựa vào lồng n.g.ự.c của anh, tôi bỗng thấy tủi thân:

"Xin lỗi, đừng trừ lương tôi, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ mà."

Tạ Dữ cúi xuống nhìn tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng.

Lúc này, đôi mắt của anh không còn giống như màu hổ phách nữa, mà giống dòng nước sâu thẳm.

"Được rồi, không trừ lương."

"Để tôi đưa cô về trước." Anh quay sang nói với Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên khẽ cười, thái độ và cách xưng hô đã lạnh nhạt hơn nhiều so với lúc ban đầu:

"Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi, anh Tạ cứ đưa cô Lâm về trước đi."

Khi lên xe cùng Tạ Dữ, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ gì thì nói ra nấy, hoàn toàn buông thả bản thân.

Tạ Dữ vừa cùng Thẩm Nghiên bước tới bãi đỗ xe thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì thầm:

'Đưa Tạ Dữ về nhà, đưa tên tư bản về nhà, đưa chó con về nhà, đưa rùa nhỏ về nhà...'

Chuyện quái gì thế này? Tạ Dữ nhìn quanh và phát hiện Lâm An An đang say khướt không xa. Má cô ấy hơi ửng đỏ, và cô lao thẳng vào người anh.

Lâm An An với đôi mắt trong veo nhìn anh nhưng đột nhiên mắt cô phủ đầy nước, giọng điệu tủi thân bảo Tạ Dữ đừng trừ lương của mình.

Trong lòng Tạ Dữ chợt xao động, từ những lời hứa về tiền thưởng hàng tháng cho đến tiền thưởng cuối năm nhưng anh vẫn nghe thấy Lâm An An lộn xộn trách móc:

"Anh thật xấu xa, tên sếp đáng ghét."

Xấu xa chỗ nào chứ? Tạ Dữ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 5



Thẩm Nghiên đứng khoanh tay bên cạnh, ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện. Tạ Dữ trẻ tuổi, thành công, lại có đời sống cá nhân trong sạch, là một sự lựa chọn tốt.

Tuy nhiên, tối nay anh ta đã thể hiện rõ thái độ của mình với cô, và cô cũng không hề miễn cưỡng. Chỉ là với gia đình, cô vẫn phải nói rõ sự thật.

Trong khi đó, Lâm An An đã chuyển từ việc gọi Tạ Dữ là "chó con" sang đòi biến thành một cây nấm độc.

Tạ Dữ kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng cũng hỏi được địa chỉ nhà của cô.

Khi đưa cô vào thang máy, Lâm An An đột nhiên trở nên cảnh giác:

"Đừng theo tôi về nhà! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy! Tránh ra!"

Tạ Dữ bị cô dùng ngón tay chặn lại ngay tại cửa thang máy, lòng đầy bất lực:

"Được, được, được, cô cứ lên trước, tôi không theo về."

Những con số trên màn hình thang máy từ từ nhảy lên, đi theo dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lâm An An, rồi dừng lại ở tầng ba.

Tạ Dữ nhanh chóng lên một thang máy khác, nhấn nút tầng 17, quên mất rằng ở khoảng cách xa thì anh sẽ không thể nghe được suy nghĩ của cô.

Khi anh ra khỏi thang máy, Lâm An An đã về đến nhà. Tạ Dữ đứng trước cửa, lắng nghe tiếng nói lộn xộn trong đầu cô qua cánh cửa:

'Buồn ngủ quá, mình muốn đi ngủ, mình có phải đưa Tạ... gì đó về nhà không nhỉ... buồn ngủ quá...'

Trên gương mặt Tạ Dữ nở một nụ cười, rồi anh nhẹ nhàng nói:

"Chúc ngủ ngon."

Tạ Dữ quay người định rời đi nhưng đúng lúc này Lâm An An lại mở cửa, trượt ra ngoài:

"Tạ tổng, mời vào nhà."

Đầu óc tôi mơ màng, trong lúc rót nước loáng thoáng nghe thấy giọng của sếp. À đúng rồi, tôi còn phải đưa Tạ Dữ về nhà, sao anh ấy chưa về đến nhà nhỉ?

Nếu vậy thì đưa anh ấy về nhà tôi chắc cũng được coi là đưa về nhà rồi?

Khi mở cửa, quả nhiên Tạ Dữ đang đứng bên ngoài, nhìn tôi với vẻ khó tả.

Sao anh ấy lại cao thế này, chân thì dài, mặt thì vẫn đẹp trai như thế.

Tôi cựa quậy một chút, và phát hiện ra rằng mình vừa ngã ngồi trên đất.

"Lâm An An, lần sau đừng uống nhiều rượu như thế nữa." Tạ Dữ thở dài, bế tôi lên theo chiều ngang.

Vòng tay của Tạ Dữ thật ấm áp, tôi không kiềm được mà dụi đầu vào anh. Cơ thể anh thật đẹp, tôi còn cọ thêm một lần nữa.

Tai anh ấy bắt đầu đỏ lên. Tôi bỗng quên mất anh là sếp, bật cười:

"Ơ, anh ngại à. Vào nhà với chị đây đi, chị có tiền sẽ bao nuôi anh."

Giọng Tạ Dữ trầm xuống:

"Cô nghĩ lương tháng của mình bao nhiêu mà đủ để bao nuôi ai?"

Tôi cố gắng dùng cái đầu đã say để nghĩ một cách nghiêm túc, tự tin nói:

"Một tháng chị kiếm được tám nghìn, có thể cho anh bảy nghìn năm trăm."

"Bảy nghìn năm trăm để bao nuôi đàn ông, còn lại năm trăm, cô định sống nhặt rác à?" Tạ Dữ lắc đầu, thất vọng.

"Yên tâm đi, chị có tiết kiệm mà." Tôi càng nhìn anh càng thấy hài lòng, dùng cả tay lẫn chân kéo anh: "Ngủ với chị đi."

Chui vào chiếc chăn mềm mại, thấy anh chuẩn bị rời đi, tôi vội túm lấy. Anh bị kéo ngã xuống, hai tay chống hai bên người tôi, nghiến răng quát:

"Lâm An An!"

Sống mũi anh ấy cao quá, tôi không nhịn được mà rướn người cắn một cái. Chưa kịp buông ra, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 6



Tạ Dữ vừa bị Lâm An An cắn gặm không thương tiếc, cuối cùng cũng chờ được lúc cô yên vị. Anh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ mang theo dấu răng trên mũi về nhà. Đã 11 giờ đêm.

Căn nhà tối om. Anh tháo bộ âu phục màu xám tro nhăn nhúm, vứt tùy tiện ở huyền quan. Trong phòng khách đơn giản chỉ có một chiếc bình lớn, bên trong là con rắn nhỏ màu đen, lớp vảy của nó phản chiếu ánh sáng nhạt, đang thò đầu lè lưỡi.

"Tao về muộn." Tạ Dữ nói, giọng hơi mệt.

Con rắn nhỏ lè lưỡi hai lần, như thể đáp lời.

"Chẳng có gì tốt đẹp cả, vốn dĩ tao không thích cô ta. Nếu không vì có hợp tác với Thẩm gia, tao đã chẳng lãng phí thời gian."

Sau khi chuẩn bị thức ăn cho con rắn, nó lập tức quay đầu chui vào bình, chẳng thèm quan tâm con người đang nói gì.

"Nhưng mà, Lâm An An cũng rất đáng yêu."

Tiếng thông báo WeChat vang lên liên tiếp:

"Tạ Dữ, con cư xử như vậy với Thẩm Nghiên, mẹ làm sao đối mặt với dì Thẩm đây?"

"Sau này hai đứa hẹn hò, đều tốt cho cả hai nhà."

"Còn nữa, con đi xem mắt mà cũng dẫn theo cô gái khác là sao?"

Tạ Dữ nhếch mép cười lạnh. Không chút do dự, anh lựa chọn bao che. Kể từ khi Tạ Dập – đứa con yếu kém của nhà họ Tạ – ra đời, Tạ Dữ đã mặc nhiên bị coi là vật hy sinh cho tương lai sáng lạn của gia tộc. Anh từng bước dựa vào năng lực của mình để vực dậy công ty gia đình từ bờ vực phá sản, không ngừng phát triển nó.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hàng xe đông đúc di chuyển dưới lòng đường, bên trong phòng vẫn chìm trong bóng tối.

Trong tâm trí Tạ Dữ chợt hiện lên đôi mắt trong veo của Lâm An An, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đôi môi căng mọng.

Anh chạm vào dấu răng trên mũi, nhớ lại giọng nói lanh lảnh, hoạt bát của cô.

***

Sáng sớm thức dậy, đầu tôi đau như búa bổ. Những ký ức vụn vặt chợt hiện lên, giáng một đòn mạnh vào tâm trí.

Toang rồi, làm tài xế cho sếp mà mình lại uống say. Còn nói xằng bậy, đòi bao nuôi anh ta với 7500 tệ và... muốn ngủ với anh ấy! Liệu có bị đuổi việc không, và nếu có thì có được bồi thường không nhỉ?

Tôi thấp thỏm quẹt thẻ vào công ty, vừa bước vào phòng đã thấy trên sống mũi thẳng tắp của Tạ Dữ có dấu răng rõ mồn một.

Rượu đúng là hại người, tối qua mình dũng mãnh thật!

"Tạ tổng, về chuyện tối qua..."

"7500 để bao nuôi tôi?" Tạ Dữ nhướng mày.

"Tôi có thể tăng lên 8000.” Tôi thốt ra rồi ngay lập tức hối hận.

Cứu mạng! Mình dám mở miệng nói chuyện bao nuôi với sếp. Chắc trong lòng Tạ Dữ nghĩ mình là kẻ háo sắc rồi. Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột sạch được.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 7



May thay có trưởng phòng hành chính tới đúng lúc.

Tôi vừa định chuồn, thì bị Tạ Dữ gọi lại:

"Vừa đúng lúc, Lâm An An, cô đi thông báo đi, lát nữa chúng ta có cuộc họp."

Trong lòng anh ta rõ ràng đang nghĩ: 'Còn muốn chạy? Có tâm mà không có gan.'

Chưa kịp gửi thông báo thì nhóm chat công ty đã rộn ràng chuyện bát quái. Trương Nguyên gửi cho tôi cả chục tin nhắn hỏi có biết dấu răng trên mặt sếp là do "mèo hoang" nào cắn không. Mèo hoang ư? Tôi suýt làm rơi điện thoại, cười khổ đáp lại: [Không rõ, chắc là sự cố ngoài ý muốn thôi.]

Trương Nguyên tiếp lời: [Không đời nào, sếp chúng ta lạnh lùng thế mà! Chắc người phụ nữ kia phải rất cuồng dã mới hái được đóa hoa băng giá đó.]

Tôi nhớ lại mình tối qua, dù không hái được Tạ Dữ nhưng đúng là rất cuồng dã.

Trương Nguyên lại gửi thêm: [Cậu có thấy vẻ mặt của Lâm Trữ ở phòng marketing hôm nay không? Cô ta lúc nào cũng nghĩ sếp thích mình, ngày nào cũng nhìn người ta bằng hai lỗ mũi, ai ngờ sếp đã có 'biến' rồi, haha!]

Không biết có phải tôi tưởng tượng không nhưng dường như mỗi lần Tạ Dữ ra khỏi văn phòng, anh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Khi đến gần, tôi nghe rõ tiếng anh trêu chọc trong đầu: 'Mèo hoang nhỏ...'

Tôi suýt làm đổ cả ly nước. Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tim đã nhảy ra khỏi ngực. Sao Tạ Dữ biết được? Không lẽ anh đọc được suy nghĩ của tôi?

Mặt anh vẫn lạnh lùng, chỉ nói về cuộc họp sắp tới một cách bình thường. Đứng quá xa, tôi không nghe được anh nghĩ gì nữa. Tôi thở phào nhưng rồi phát hiện anh lén nhìn khóa quần khi trưởng phòng marketing đang phát biểu. Không phải chứ, Tạ Dữ có thể đọc được suy nghĩ thật sao?

Nếu thế, chẳng khác nào tôi đang "tr*n tr**ng" mỗi ngày đi làm, những lời tôi lẩm bẩm trong đầu cũng bị nghe thấy hết. Tạ Dữ liếc tôi, vẻ ngạc nhiên. Dù đứng cách xa, tôi vẫn nghe thấy anh nghĩ: 'Lâm An An cũng đọc tâm sao?'

Tôi sững sờ. Liệu từ chức bây giờ có còn kịp không?

'Không kịp nữa đâu', Tạ Dữ âm thầm đáp, lạnh lùng. 'Vì tôi là đồ tư bản đáng ghét.'

Trong cuộc họp, tôi ngồi không yên, trong khi Tạ Dữ nghiêm túc nói về xu hướng thị trường và kế hoạch phát triển. Tôi cố gắng kiềm chế suy nghĩ nhưng càng cố càng không thể kiểm soát.

Hàng lông mày Tạ Dữ dần nhíu lại, rõ ràng anh đang đấu tranh để tiêu hóa vô số suy nghĩ hỗn loạn của tôi.

'Bình tĩnh một chút.'

Tôi cũng muốn bình tĩnh nhưng tâm trí cứ như đang thả phanh. Thậm chí những dòng bình luận tôi từng để lại dưới bài viết của một anh chàng đẹp trai trên Weibo cũng lần lượt hiện ra: ‘Cơ bụng của Tạ Dữ... cái quái gì vậy?’

Tạ Dữ im lặng hồi lâu rồi nghĩ: 'Lâm An An, có vẻ tôi còn chưa hiểu hết về cô rồi.'
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 8



Từ khi tôi và Tạ Dữ có thể đọc được suy nghĩ của nhau, khoảng cách giữa chúng tôi dường như cũng biến mất. Giờ đây, anh thậm chí chỉ cần nghĩ trong đầu là tôi đã hiểu được anh muốn gì.

Đúng là số phận của kẻ làm nô dịch, đến khả năng tâm linh tương thông cũng thuộc về sếp.

Buổi trưa, có đồng nghiệp đặt trà sữa cho cả phòng, tôi đi ngang qua và được nhét cho một cốc. Có người bật cười hỏi:

"Ơ? Tiểu Chu, sao cậu đặt cho An An khác hẳn bọn tôi thế?"

Nhìn cốc dương chi cam lộ trong tay, tôi nhận ra rằng cốc trà của tôi khác với những món đồ uống của mọi người. Chu Thời cười ngượng, gãi tai đỏ ửng và không giải thích, đôi mắt cún con của cậu ta cụp xuống đầy ngại ngùng.

Cốc trà sữa nóng trên tay khiến tôi bối rối. Chu Thời vừa mới đến công ty hai ngày, chắc cậu ta chưa đọc qua sổ tay nhân viên. Yêu đương trong công ty sẽ bị Tạ Dữ đá bay ra ngoài ngay.

"Lâm An An! Vào phòng làm việc của tôi một lát! "

Nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Giọng Tạ Dữ như tiếng sét vang bên tai tôi. Tôi vừa xoay người thì nhận ra anh ấy đã đứng ngay cửa phòng, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

"Tưới mấy cây hoa này đi." Tạ Dữ chỉ vào chậu hoa trông héo rũ trên bàn làm việc.

Gọi tôi gấp chỉ để làm việc này sao? Hơn nữa, chẳng phải chậu hoa này bình thường anh đều tưới bằng... cà phê thừa sao?

'Có ý kiến gì à?'

Làm nô dịch thì phải đi làm thôi. Đã dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tôi nghe tiếng cười khẽ vang lên bên tai, khiến lỗ tai hơi tê dại. Không muốn thừa nhận nhưng giọng cười của Tạ Dữ thật êm tai.

***

Chiều tối, trời bắt đầu nổi giông, tôi loay hoay buồn phiền, không biết phải đến tàu điện ngầm như thế nào. Đúng lúc đó, Chu Thời xuất hiện, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy tôi.

"Chị Lâm, chị không mang ô sao? Để em đưa chị về."

Cậu ta cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, cả người toát lên vẻ ngây thơ pha chút ngốc nghếch.

'Từ chối đi.'

Tôi vừa nghe tiếng thì quay sang, thấy một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại bên lề đường. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Dữ:

"Lên xe."

Hôm nay anh ấy tự lái xe. Tôi đắn đo một chút rồi mở cửa ghế phụ. Chu Thời cũng vui vẻ chuẩn bị lên xe nhưng Tạ Dữ nhanh chóng khóa cửa lại.

Đồ hẹp hòi!

Tạ Dữ quay sang nói với Chu Thời:

"Không tiện đường, cậu gọi xe đi, tôi sẽ trả tiền."

Thật ra, tôi và Tạ Dữ sống ở hai đầu thành phố, sao lại có thể gọi là "thuận đường"?
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 9



Tạ Dữ liếc nhìn tôi nhưng tôi giả vờ như đang chăm chú ngắm cảnh qua cửa sổ.

Chu Thời không có ý kiến nhưng rõ ràng lưu luyến ghế phụ lái. Cậu vẫy tay:

"Chị Lâm, mai gặp lại nhé."

Tạ Dữ lái xe đi được vài trăm mét, rồi dường như không kìm được, lòng đầy bức bối:

'Lại không chào tạm biệt với tôi, chỉ nhớ đến Lâm An An thôi, đúng không?'

Chỉ là chuyện nhỏ mà anh cũng nhớ sao? Tạ Dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy khó chịu.

Xe không được phép vào khu nhà nên anh xuống xe và cầm ô đưa tôi. Khi mở ô ra, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trên ô đã bị rách một lỗ khá to.

'Lâu rồi chưa dùng.'

Hiểu mà, dù có cẩn thận đến đâu, sếp cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Tạ Dữ xoay chiếc ô, che phần rách về phía mình:

'Đừng để mắc mưa.'

Anh nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào gần. Nhiệt độ cơ thể anh xen lẫn mùi hương thoang thoảng tạo nên cảm giác mập mờ trong không gian nhỏ bé dưới chiếc ô.

Khi về đến nhà, tôi gần như không bị dính mưa, trong khi một bên vai của Tạ Dữ đã ướt đẫm. Anh mặc âu phục chỉnh tề, cẩn thận là thế, giờ đây lại có chút nhếch nhác.

"Tạ tổng, vào nhà tôi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm đấy."

"Không cần." Anh lạnh lùng từ chối, vẫn giữ phong thái nghiêm chỉnh.

'Tiếc thật, tối nay còn phải làm việc.'

Tôi giả vờ không nghe thấy suy nghĩ hoàn toàn trái ngược của anh để giữ mặt mũi cho sếp.

Khả năng đọc tâm của tôi và Tạ Dữ lại không biến mất dù có khoảng cách.

Cả buổi tối, tôi vẫn nghe văng vẳng những suy nghĩ của anh. Hầu hết đều liên quan đến công việc nhưng cảm giác này kỳ lạ đến mức như anh luôn ở bên cạnh tôi vậy.

Sau khi tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám yêu thích và theo dõi từng diễn biến căng thẳng.

"J chắc là do A giết."

'Không phải, là do B giết.'

‘Làm sao được, chỉ có A ở hiện trường cơ mà?’

'B đã tạo bằng chứng ngoại phạm.'

Suy luận của Tạ Dữ logic và chặt chẽ. Cuối cùng, kết quả công bố, thủ phạm thật sự là B.

'Tôi đã biết ngay mà.' Anh đắc chí.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện: Chẳng phải anh ấy đang làm việc sao? Sao lại cùng tôi suy luận tình tiết trinh thám?

'…' Tạ Dữ im lặng một lúc lâu, rồi thẹn quá hóa giận: 'Cô ồn quá, đừng xem nữa.'

Được rồi, tôi xem giờ và quyết định đi ngủ sớm để không làm phiền công việc của anh.

Ngủ ngon.

Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, thế giới dần yên tĩnh lại. Tôi nghe thấy giọng trầm thấp vang lên bên tai:

'Ngủ ngon.'
 
Back
Top Bottom