Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 240


An Quân bị đá một cái cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Anh thấy Đồ Lan đã dùng ánh mắt nhìn người kỳ quặc để nhìn mình, vội vàng mở miệng nói:

"Chào chị, tôi tên là An Quân. Xin hỏi chị còn nhớ mười ba năm trước chị đã từng cứu một cậu bé trên núi không?”

Đồ Lan nghe vậy đôi mắt hơi mở to, lộ ra một tia sáng không thể tin nổi. Cô ngẩng đầu nhìn kỹ lại khuôn mặt An Quân, khó tin nhưng lại không giấu được sự kinh ngạc và vui mừng hỏi:

"Anh chính là cậu bé bị ngất trên núi năm đó à?”

"Cậu… cậu bé?” An Quân ngạc nhiên lặp lại lời của Đồ Lan.

Thấy anh như vậy, Đồ Lan cười càng vui vẻ hơn. Cô đưa tay ra ước lượng chiều cao của An Quân.

"Cậu đã cao thế này rồi à. Năm đó chỉ là một cậu bé nhỏ nhỏ gầy gầy thôi. Lúc đó tôi đã học cấp ba rồi, cậu chắc vẫn còn là học sinh tiểu học, không phải là cậu bé thì là gì.”

[Ha ha ha ha ha ha, anh coi người ta là ánh trăng sáng, người ta coi anh là cậu bé.]

[Đây có phải là cái gọi là mối tình đầu chưa bắt đầu đã thất bại không?]

"Hai vị này là?” Đồ Lan lại chuyển tầm mắt sang An Linh và Triệu Hàng Niên.

"À, đây là em gái tôi An Linh, còn đây là bạn tôi, tên là Triệu Hàng Niên.”

"Chào chị Đồ Lan." An Linh từ sau lưng An Quân bước ra, trịnh trọng cúi đầu chào Đồ Lan. "Cảm ơn chị năm đó đã cứu anh trai em. Em thay mặt cả gia đình xin gửi đến chị lời cảm ơn chân thành nhất!”

An Quân cũng phản ứng lại, lập tức cúi gập người. "Cảm ơn chị.”

Đồ Lan bị bộ dạng vô cùng trịnh trọng của hai anh em làm cho hoảng sợ, vội vàng đỡ hai người dậy.

"Làm gì mà nghiêm túc thế? Có thể cứu được cậu tôi cũng rất vui mà. Sau này tôi còn thấy may mắn nữa. Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, may mà cậu vừa lúc ngất ở ven đường núi, lỡ như ở chỗ khuất hơn một chút, tôi chưa chắc đã phát hiện ra đâu.”

"Đừng đứng ở đây mãi." Đồ Lan mở cửa một phòng học bên cạnh văn phòng, ra hiệu cho họ vào. "Các em nhỏ vừa mới về ký túc xá ngủ trưa, chúng ta mượn tạm phòng học của các em ấy ngồi một lát nhé.”

Đồ Lan chọn một chiếc ghế ngồi xuống trước. An Linh và hai người kia cũng giống như học sinh đối diện với giáo viên, mỗi người chọn một vị trí bên cạnh cô và ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Cô giáo của tôi nói các bạn đã đi cả đêm từ Hải Thành đến đây à?” Đồ Lan hỏi. "Thật sự vất vả quá. Nói thật là khá bất ngờ, đã mười mấy năm trôi qua rồi, không ngờ các bạn vẫn còn nhớ chuyện này.”

"Thực ra chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể thôi." Cô ôn hòa cười nói. "Ngày nào tôi cũng phải đi qua ngọn núi đó để đến trường, thấy có người ngất ở đó đương nhiên là phải giúp rồi.”

Tuy Đồ Lan nói rất nhẹ nhàng, nhưng họ biết rằng dù Đồ Lan có lớn hơn An Quân vài tuổi, việc cõng một cậu bé gần như hoàn toàn hôn mê xuống con đường núi gập ghềnh tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

"Nói thật, tôi cũng rất cảm ơn cậu lần này đã cố ý đến đây.”

Đồ Lan nhìn về phía An Quân, rất chân thành nói:

"Thực ra mấy năm nay tôi cũng thường xuyên nhớ lại chuyện năm đó. Lúc ấy tôi thấy bác sĩ đã liên lạc được với gia đình cậu nên định về nhà lấy tiền để tạm ứng viện phí trước, nhưng đột nhiên xảy ra chút chuyện nên không thể quay lại được. Không thể xác nhận cậu đã bình an được người nhà đón đi cũng luôn là một nỗi bận lòng của tôi. Bây giờ nhìn thấy cậu bình an vô sự, tôi cũng yên tâm rồi.”
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 241: Lựa chọn


An Quân nghe xong có chút lo lắng hỏi Đồ Lan: "Năm đó nhà chị đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

"Không có gì đâu, đều qua cả rồi.” Đồ Lan lảng sang chuyện khác.

Tuy Đồ Lan không muốn nói, nhưng An Quân thực ra cũng có thể đoán được phần nào.

Dựa theo thời gian, khoảng thời gian An Quân được cứu hẳn là lúc Đồ Lan từ quê được đưa lên Hải Thành.

[Lại thật sự không may như vậy. Ông nội của Đồ Lan biết sức khỏe mình không tốt, đã sớm có ý định phó thác Đồ Lan cho con trai thứ hai của mình. Ngày hôm đó Đồ Lan đi bộ về nhà lấy tiền thuốc men thì Đồ Hồng cũng vừa lúc trở về.]

[Ông nội của Đồ Lan mất vào trưa hôm đó. Đồ Hồng sau khi lo liệu tang lễ cho cha xong liền đưa Đồ Lan về lại Hải Thành, vừa vặn lỡ mất khoảng thời gian An gia đang tìm người ở thị trấn Hoài Lâm.]

[Mà Đồ Lan bây giờ toàn bộ tâm huyết đều đã đặt vào ngành giáo dục, một chút cũng không có thời gian và tinh lực để chú ý đến tin tức giải trí, tự nhiên cũng không biết chuyện An Quân vẫn luôn tìm kiếm cô.]

"À đúng rồi." Đồ Lan đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng. Cô ngại ngùng nhìn về phía An Quân. "Có một chuyện muốn nói với cậu một lời xin lỗi. Miếng ngọc bội mà cậu đưa cho tôi lúc đó, tôi vốn định chờ người nhà cậu đến đón rồi trả lại. Nhưng tôi không những không thể quay lại, mà còn làm mất nó nữa.”

An Quân lắc đầu. "Kia vốn dĩ đã là đồ của chị, dù có làm mất cũng không cần phải xin lỗi em.”

Sau đó, anh lấy ra miếng ngọc bội lần trước lấy lại từ chỗ Đồ Mộ Mộ, đưa lại cho Đồ Lan.

"Hơn nữa, miếng ngọc bội em cũng đã tìm lại được rồi. Bây giờ có thể vật quy nguyên chủ.”

Đồ Lan rõ ràng rất bất ngờ. Cô không nhận miếng ngọc bội, chỉ hỏi dò:

"Sao cậu lại… Cậu quen Đồ Mộ Mộ à?”

Lần này đến lượt An Quân xin lỗi. Anh cúi đầu không dám nhìn Đồ Lan, thật sự giống như một học sinh phạm lỗi trước mặt giáo viên.

"Xin lỗi chị, em… em đã nhầm cô ta là chị.”

Đồ Lan tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của An Quân cùng với chút hiểu biết của mình về Đồ Mộ Mộ, cũng biết trong đó chắc chắn đã có những chuyện không vui.

Mà lần này An Quân có thể tìm được mình, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.

"Thật sự xin lỗi chị." An Quân vẫn đang xin lỗi. Lần này anh cũng nói ra những suy nghĩ vẫn luôn canh cánh trong lòng. "Nếu em có thể tìm được chị sớm hơn thì tốt rồi. Như vậy chị đã không bị nhà Đồ Mộ Mộ bắt nạt, không bị Diệp Lệ San đuổi đi, không cần phải sống vất vả như vậy…”

"Tại sao phải xin lỗi chứ?” Đồ Lan khó hiểu cắt ngang lời An Quân vẫn đang tự trách.

An Quân ngẩn ra một chút, không hiểu ý của Đồ Lan.

Chẳng lẽ anh không nên xin lỗi sao?

Nếu ngày anh được cứu đã có thể tìm được Đồ Lan, cô ấy đã không cần phải chịu sự bắt nạt của nhà Diệp Lệ San. An gia có thể cho cô ấy cả đời không lo cơm ăn áo mặc, cung cấp cho cô ấy những trường học tốt nhất, cô ấy cũng có thể có được nhiều lựa chọn hơn, mà không phải quay trở lại cái thị trấn hẻo lánh này.

"Đây là cuộc đời của riêng tôi, cũng không có quan hệ gì với cậu cả. Tại sao cậu lại có vẻ như muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn cho cuộc đời của tôi vậy?”

Đồ Lan nói ra những lời này với một thái độ vô cùng hiển nhiên, lại khiến An Quân và An Linh đều sững sờ.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 242


Có lẽ là vì đã tận mắt chứng kiến Diệp Lệ San và Đồ Mộ Mộ từng dùng thân phận giả để hết lần này đến lần khác ép buộc đạo đức An Quân. Bây giờ, bộ dạng điềm nhiên của Đồ Lan khác biệt quá lớn so với hai mẹ con kia, đến nỗi khiến họ nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

"Nhưng chị đã cứu em, em đương nhiên phải báo đáp chị." An Quân suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra được câu trả lời này. "Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

"Nhưng cứu cậu cũng là lựa chọn của riêng tôi mà. Tôi đâu phải vì muốn được báo đáp mới cứu cậu." Đồ Lan bình tĩnh mở miệng. "Cho nên cậu không cần phải vì chuyện này mà tự trách, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Cuộc đời của tôi là do tôi tự quyết định.”

[Chấn… động…]

[Tôi cảm thấy linh hồn mình như được gột rửa.]

[Chị ơi, chị ơi… Chị Đồ Lan ơi, chị làm chị của em đi. Chị biết đấy, em sinh ra đã không có chị gái…]

An Quân cũng phải chịu thua An Linh. Sao lúc này mà còn có thể nói đùa được.

"Nhưng em thật sự rất muốn làm chút gì đó cho chị." An Quân có chút sốt ruột. "Nếu chị thích làm giáo viên, em cũng có thể giúp chị chuyển đến trường học tốt nhất ở Hải Thành. Ở đó chị sẽ có được cơ hội tốt hơn, nhiều lựa chọn hơn…”

An Quân đang nói, giọng liền dần dần nhỏ lại.

Bởi vì anh nhìn thấy Đồ Lan đang dùng một ánh mắt, giống như đang nhìn một học sinh chưa hiểu chuyện, để nhìn anh, khiến anh không thể nào nói thêm được nữa.

Đồ Lan chỉ bất đắc dĩ cười nhìn anh, hỏi ngược lại:

"Tại sao cậu lại cảm thấy hiện tại đây không phải là lựa chọn của tôi?”

"Chỉ vì nơi này hẻo lánh, tài nguyên giáo dục kém, nên chỉ có đi đến trường học tốt hơn làm việc mới là lựa chọn sao?”

"Không phải." Đồ Lan tự mình trả lời. "Trở về thị trấn Hoài Lâm chính là lựa chọn của tôi. Chính vì tôi đã nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, nên mới càng biết những đứa trẻ từ đây đi ra ngoài khó khăn đến nhường nào. Cho nên tôi mới muốn trở về để giúp chúng.”

Nghe xong những lời này, An Quân cả người đều ở trong một trạng thái kinh ngạc hơn cả lúc nãy.

Rõ ràng giọng điệu của Đồ Lan khi nói chuyện rất dịu dàng, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại cảm thấy mỗi câu nói đều như sét đánh ngang tai, mỗi chữ đều như có ngàn cân nặng đè lên khiến anh không có chỗ dung thân.

"Xin lỗi chị." Lúc này ngoài lời xin lỗi ra, anh không thể nói được lời nào khác. "Là em đã quá hẹp hòi.”

Đồ Lan cười lắc đầu. "Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải xin lỗi tôi. Hơn nữa, thực ra cậu đã báo đáp tôi rồi.”

"An Quân, An Linh." Đồ Lan lại gọi tên họ một lần nữa, sau đó khẳng định nói: "Hai người là người An gia đúng không?”

"Hồi cấp ba, tôi vì không có người giám hộ nên không đủ tiền đóng học phí và sinh hoạt phí. Vốn đã định bỏ học đi làm, là cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi xin được học phí, sau đó lại giúp tôi xin được một khoản học bổng doanh nghiệp của An Thị chuyên dành cho học sinh thị trấn Hoài Lâm. Lúc đó tôi còn không biết tại sao lại có sự trùng hợp như vậy, bây giờ xem ra chắc là có liên quan đến cậu.”

Đồ Lan là một người rất thông minh. Chỉ là trước đây cô không biết tên người mình đã cứu, cũng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Bây giờ khi tất cả mọi chuyện được xâu chuỗi lại, sự thật đã quá rõ ràng.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 243: Rời đi


"Cậu thấy đấy, thế giới này chính là kỳ diệu như vậy. Tuy tôi quả thực đã cứu cậu, nhưng cũng vì chuyện này mà đã cứu chính mình.”

Đồ Lan an ủi An Quân:

"Cho nên cậu thật sự không cần cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không cần cảm thấy nợ tôi cái gì. Tôi hiện tại sống rất tốt, cũng đang làm công việc mà tôi thật sự muốn phấn đấu cả đời.”

Nghe xong những lời này, An Quân đột nhiên cảm thấy tất cả những tưởng tượng và miêu tả của mình về Đồ Lan trước đây, so với con người thật của cô, đều trở nên quá mờ nhạt.

Mà cái tôi hẹp hòi của anh, cái tôi tự cho rằng đối phương cần anh cứu rỗi, trước mặt cô cũng trở nên thật nhỏ bé và ngạo mạn.

Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa đã vang lên, các em học sinh sắp trở lại lớp học. Nhưng An Quân vẫn như quả cà tím bị sương đánh, ủ rũ không phấn chấn.

Đồ Lan đành phải khuyên anh: "Tôi nói những điều này thật sự không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu đừng quá để tâm đến chuyện của mười mấy năm trước nữa.”

"Vâng." An Quân nhẹ nhàng đồng ý. "Vậy có thể trao đổi phương thức liên lạc với chị được không ạ? Nếu sau này có việc gì cần, xin nhất định phải nói cho em biết.”

Đồ Lan gật đầu, trao đổi phương thức liên lạc với cả An Quân và An Linh.

An Quân lại đưa thẳng miếng ngọc bội vào tay Đồ Lan.

"Đây là thứ mà mười ba năm trước em đã muốn đưa cho chị. Tuy đã trễ nhiều năm như vậy, nhưng nó cuối cùng cũng đã về đúng tay chủ nhân. Dù bây giờ chị không cần em làm gì cho chị, cũng xin ít nhất hãy nhận lấy nó, coi như là hoàn thành một tâm nguyện của em.”

An Quân nói rất thành khẩn, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu, khiến Đồ Lan thật sự không nỡ từ chối.

Cô do dự hồi lâu vẫn nhận lấy.

"Cảm ơn cậu, tôi sẽ bảo quản nó cẩn thận.”

Thấy Đồ Lan nhận lấy, An Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Không, không phải bảo quản. Chỉ cần chị chịu nhận, sau này xử lý nó thế nào đều là tự do của chị.”

Nhưng sau đó anh lại được đằng chân lân đằng đầu, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng nhét vào tay Đồ Lan.

"Em không có ý gì khác đâu, đây là cha mẹ em nhất định bắt em phải đưa cho chị. Em đã hứa với họ là sẽ làm cho chị nhận lấy.”

Anh nói xong lại nháy mắt với An Linh.

An Linh nhận được tín hiệu của anh hai, lập tức phụ họa:

"Đúng đúng đúng, cha mẹ nói nếu anh ấy không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đánh gãy chân, đuổi ra khỏi nhà. Chị Đồ Lan ơi, chị cứ nhận lấy giúp bọn em đi.”

Triệu Hàng Niên cảm thấy nếu mình không nói gì thì có vẻ không hòa đồng lắm, bèn vội vàng gật đầu:

"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe thấy vậy.”

Kết quả là cả ba người họ đều bị đuổi ra khỏi phòng học.

Đồ Lan đưa họ ra đến tận cổng trường, mở miệng nói:

"Được rồi, tấm lòng của các bạn tôi đều đã nhận. Trên thị trấn Hoài Lâm không có chỗ ở, các bạn về lại thành phố sớm đi. Mùa đông trời tối sớm, đi muộn nữa đường sẽ khó đi hơn.”

"Sắp vào lớp rồi, tôi cũng thật sự không tiện tiếp đãi các bạn. Cảm ơn các bạn đã cố ý đến đây một chuyến để tôi thấy được cậu bé năm đó đã bình an trưởng thành. Chúng ta đều trở về với cuộc sống của riêng mình đi thôi.”

Đồ Lan cười vẫy tay với họ. "Về đi.”
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 244


Cô xoay người đi lại về phía khu dạy học. Trên đường, lục tục có học sinh từ phía ký túc xá đi tới. Họ nhìn thấy Đồ Lan, đều cười chào cô. Đồ Lan cũng lần lượt gật đầu đáp lại.

Đứng ở cổng trường, An Quân và An Linh lại một lần nữa cúi đầu thật sâu về phía bóng lưng đang rời đi của cô. Ngay cả Triệu Hàng Niên cũng cúi người làm điều tương tự.

Ba người không nói gì cả, vẫn luôn nhìn theo Đồ Lan vào khu dạy học rồi mới lại mở miệng.

"Em làm gì mà nói nghiêm trọng thế!” An Quân nói với An Linh. "Giờ thì hay rồi, tất cả chúng ta đều bị đuổi ra ngoài.”

An Linh không phục phản bác:

"Thì ai bảo anh không thống nhất trước với em. Hơn nữa, em chẳng phải sợ nói không nghiêm trọng thì chị Đồ Lan không chịu nhận sao?”

"Thì cũng nghiêm trọng quá rồi, ai mà tin được!”

Triệu Hàng Niên nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không biết họ chỉ đang đấu khẩu hay là cãi nhau thật, đành thử khuyên:

"Tôi nghĩ dù hai người có nói gì, cô Đồ Lan cũng sẽ không nhận đâu. Cô ấy đuổi chúng ta ra cũng là muốn chúng ta có thể về thành phố sớm hơn, dù sao quá muộn lái xe ban đêm không an toàn.”

An Linh và An Quân đồng thời thở dài.

Lý lẽ họ đều hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy canh cánh.

Cuối cùng vẫn là An Quân quyết định. Anh xoay người đi đến bên chiếc minibus, kéo cửa ra hiệu cho An Linh lên xe.

"Đi thôi Tiểu Linh, chúng ta cứ nghe lời cô ấy trở về. Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm phiền phức cho cô ấy.”

"Cứ thế về à, vậy cái thẻ kia làm sao?”

"Em yên tâm đi." An Quân nhếch miệng cười: "Anh sẽ dùng nó vào nơi nó nên đến.”



Chiếc minibus lại một lần nữa chạy trên con đường lúc đến. Một lúc lâu, An Quân không nói một lời nào mà chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng mở miệng, cũng không biết là đang lẩm bẩm một mình hay là đang hỏi hai người còn lại trên xe.

"Tại sao, sự khác biệt giữa người với người lại có thể lớn đến vậy?”

Giống như tiếng lòng của An Linh đã từng nói, An Quân lúc trước thật sự hoàn toàn không phát hiện ra một chút điểm đáng ngờ nào ở Đồ Mộ Mộ sao?

Đương nhiên là không phải. Nhưng anh đã thương hại Đồ Mộ Mộ. Cô ta lớn lên trong một gia đình như vậy, sẽ bất an, sẽ nhạy cảm, đó đều là những chuyện rất bình thường.

Vì vậy, An Quân đã có thể không để ý đến những điểm không thích hợp đó. Anh hy vọng một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn cứu vớt Đồ Mộ Mộ khỏi cảm giác bất an đó. Anh cũng tin rằng một ngày nào đó mình có thể làm cho Đồ Mộ Mộ hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào mình.

Nhưng hiện thực phũ phàng đã cho anh một bài học.

Anh đã không còn phân biệt được tất cả những chuyện này rốt cuộc là lỗi của bản thân Đồ Mộ Mộ, hay là hậu quả xấu do sự dung túng của anh gây ra.

Nếu anh có thể sớm nhận ra những điểm không thích hợp đó, sớm đi điều tra rõ ràng sự thật, có lẽ Đồ Mộ Mộ cũng đã không đến bước đường này?

Mãi cho đến hôm nay khi gặp được Đồ Lan, anh mới biết rằng giả thiết này của mình thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Sự kinh ngạc mà Đồ Lan mang lại cho anh thật sự quá lớn.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 245: Cái nhà này mà không có mình chắc tan nát mất


Tại sao một người đã trải qua nhiều khổ cực như vậy, lại có thể tự mình vươn lên từ kẽ đá để nở ra bông hoa rực rỡ nhất?

Không, không chỉ là hoa, cô ấy còn trưởng thành thành một cây đại thụ xanh tươi, không chỉ tự mình che chở cho bản thân, mà còn che chở cho vô số những đứa trẻ giống như cô, không ngừng che mưa chắn gió cho chúng.

Cô ấy không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, cô ấy tự mình có thể cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

"Chẳng có tại sao gì cả." An Linh nghe ra được ý ngoài lời của cậu: "Sự khác biệt giữa người với người còn lớn hơn giữa người với chó.”

"Lời này của em cũng thô quá đấy.” An Quân không khỏi bật cười.

"Xin lỗi, em không nên chửi chó.” An Linh nhận sai rất nhanh.

Ba người thuận lợi trở về thành phố trước khi trời tối. Triệu Hàng Niên vốn định ở lại nhà nghỉ cùng An Quân và An Linh, nhưng bị họ đuổi về nhà để ở cùng gia đình.

Họ định nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi ngày hôm sau xem có thể tự thuê một chiếc xe ra ga tàu không.

Triệu Hàng Niên khó khăn lắm mới về một chuyến, cơ hội tốt như vậy, An Quân và An Linh liền muốn cho anh ta nghỉ phép mấy ngày để ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải cùng họ trở về.

Nhưng Triệu Hàng Niên ban đầu nói thế nào cũng không chịu, nhất quyết một mực đòi phải cùng họ về lại Hải Thành. Cũng là do họ khuyên mãi, còn nhờ cả cha mẹ An nhắn tin cho Triệu Hàng Niên, anh ta mới chịu đồng ý.

Tuy nhiên, anh ta nói thế nào cũng không chịu để An Linh và An Quân tự mình đi ra ga tàu. Sáng sớm hôm sau đã cùng anh trai mình đến chặn họ ở cửa nhà nghỉ.

Mãi cho đến khi đưa hai anh em an toàn đến ga tàu hỏa, anh ta mới yên tâm, vui vẻ cùng anh trai mình về nhà.

Sau khi về đến nhà, An Quân tìm An Sùng, đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh cả và giải thích kế hoạch của mình.

An Sùng tỏ ra rất bất ngờ: "Em tính sau này sẽ quyên góp toàn bộ thu nhập từ công việc của mình vào quỹ học bổng của An Thị à?”

An Quân giải thích:

"Đồ Lan không chịu nhận lời cảm ơn của em. Nhưng em nghĩ, có lẽ dùng cách này lại càng đúng với mong muốn của chị ấy hơn.”

An Sùng nghe xong cũng không khuyên em trai mình suy nghĩ lại, ngược lại còn lập tức cất chiếc thẻ vào túi và nói thẳng:

"Nếu em đã quyết định rồi, thì anh nói trước. Thẻ đã vào tay anh thì không có lý nào lấy lại được đâu. Sau này dù em có đổi ý, anh cũng sẽ không trả lại cho em.”

"Vâng!” An Quân trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn anh cả!”



Bây giờ, chuyện của An Quân cũng coi như đã hạ màn. An Linh cũng ngày càng có thêm niềm tin vào việc thay đổi vận mệnh của người nhà.

[Hừ hừ, không hổ là mình!]

[Nếu không phải vì không thể nói ra, thì mình nhất định phải bắt anh hai bưng trà rót nước cho mình một năm, coi như là lời cảm ơn vì đã giúp anh ấy thoát kiếp bị cắm sừng.]

An Quân nghe rõ mồn một nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ấm ức trút giận một chút, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm trong nhóm chat gia đình.

An Quân: [Con bé đó cứ lẩm bẩm một mình cái gì ấy. Em đã thảm như vậy rồi mà em ấy còn muốn em bưng trà rót nước cho em ấy nữa!]

Bùi Ngọc Ngưng: [Đáng!]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 246


An Thụ Hải: [Vợ anh nói đúng!]

An Sùng: [Em đúng là nên cảm ơn Tiểu Linh. Nếu không có con bé, em có thể tỉnh ngộ khỏi âm mưu đó không? Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như lời Tiểu Linh nói, thì không chỉ đơn giản là đội mũ xanh đâu.]

An Quân đương nhiên biết điều đó. Anh chẳng qua chỉ muốn than thở một chút thôi, chứ trà thì anh đã sớm bưng cho cô rồi.

An Quân: [Em sai rồi, đã thành tâm nhận lỗi.]

Thu Niệm: [Tiểu Linh bây giờ có ở nhà không ạ? Trông cậu ấy có vẻ đang rất rảnh rỗi phải không?]

An Quân liếc nhìn An Linh đang nằm trên sofa lướt điện thoại.

[Anh cả an toàn, anh hai an toàn. Tiếp theo còn chuyện của Thu Lê và An Duệ.]

[Tốt nhất là còn có thể làm cho Thu Niệm nhận ra bộ mặt thật của Cố Thần Minh, ngăn cản họ đến với nhau.]

[Chậc, đúng là cái nhà này mà không có mình chắc tan nát mất.]

[Aizz, mình thật là bận rộn quá đi.]

Sau đó, An Quân thấy An Linh lật người một cái, rồi lại tiếp tục lướt điện thoại.

An Quân: "…"

Toàn là mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì không biết…

An Quân không cảm xúc bắt đầu gõ chữ.

An Quân: [Bây giờ em ấy đang rất rảnh.]

Sau đó Thu Niệm cũng không nói gì thêm về việc tại sao cô lại hỏi vậy. Ngược lại, tiếng lòng của An Linh lại vang lên.

[Ể? Sao Thu Niệm lại đột nhiên rủ mình đi ăn vậy?]

An Linh thấy Thu Niệm gửi cho cô một bài review ẩm thực.

Thu Niệm: [Tiểu Linh, tối nay cậu có rảnh không? Quán này trông ngon quá nè, cậu có thể đi cùng mình không?]

Thu Niệm: [Đi mà Tiểu Linh, mình không tìm được ai đi cùng. Mình thật sự rất muốn ăn ở quán này. Nha, nha, nha.]

An Linh bật dậy từ ghế sofa, làm cho An Quân đang rót trà cho cô cũng giật mình.

[Có ai trong nhà hiểu được cảm giác này không, nữ chính lạnh lùng lại đang làm nũng với tôi này!!]

[Ai hiểu được sức nặng của chuyện này không chứ!]

Cô vừa gào thét trong lòng, vừa giả vờ lạnh lùng trả lời.

An Linh: [Hôm nay sao?]

An Linh: [Cũng được thôi. Nếu cậu thật sự không tìm được ai, thì tôi đành miễn cưỡng đi cùng cậu vậy.]

Thu Niệm: [Cảm ơn Tiểu Linh! Tớ biết cậu là tốt nhất mà!]

[Hi hi hi hi hi hi.]

An Quân nhìn An Linh đang cười đến mặt mày hớn hở, lặng lẽ tránh xa cô một chút.

Anh đã đủ choáng váng rồi, không thể bị lây nhiễm sự ngốc nghếch của An Linh nữa.



Khi An Linh đến nhà hàng, Thu Niệm đã đợi sẵn ở cửa. Quán rất đông khách, xem ra đúng là một nhà hàng nổi tiếng.

"Đi thôi Tiểu Linh." Thu Niệm quen thuộc nắm tay An Linh kéo vào trong quán. "May mà chúng ta đến sớm, muộn một chút nữa chắc là phải xếp hàng chờ rồi.”

Nhân viên phục vụ đang định dẫn họ đến một trong số ít những bàn trống còn lại thì đột nhiên có người gọi tên họ.

"Tiểu Niệm? Cả Tiểu Linh nữa?”

An Linh nhìn theo tiếng gọi, phát hiện ra Thu Lê đang nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ lại có thể gặp em gái mình ở đây.

"Sao hai đứa lại ở đây?”

"Em với Tiểu Linh đến ăn cơm. Tình cờ quá anh ạ, thế này mà cũng gặp được.” Thu Niệm cũng tỏ ra vô cùng vui mừng.

"Vậy chúng ta ngồi chung bàn đi. Phiền anh/chị giúp chúng em thêm hai bộ dụng cụ ăn uống nhé.” Cô nhoài người nói với nhân viên phục vụ, rồi kéo An Linh đi về phía bàn của Thu Lê.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 247


Bàn ăn trong nhà hàng này là loại bàn vuông. Thu Lê ngồi một bên, bên tay trái và đối diện anh còn có một nam một nữ. Bàn không quá nhỏ, An Linh và Thu Niệm ngồi chen một bên cũng vừa vặn.

Người phụ nữ ngồi đối diện An Linh và Thu Niệm mặc một bộ vest công sở thanh lịch, mái tóc đen được búi gọn gàng sau gáy. Thấy họ, cô chủ động cười chào:

"Tình cờ thật đấy Tiểu Niệm, lâu rồi không gặp nhỉ?”

"Đây là An Linh phải không? Trông thế này đúng là có chút giống bác trai bác gái thật.”

Bác trai bác gái ở đây tự nhiên là cha mẹ Thu. Nhưng An Linh không biết hai người trước mặt là ai, cũng không vội đáp lời mà chờ Thu Lê hoặc Thu Niệm giới thiệu.

"Vâng, lâu rồi không gặp chị Lăng Lăng.”

Thu Niệm đầu tiên là đáp lại một câu qua loa, sau đó liền chủ động giới thiệu thân phận của hai người này cho An Linh.

"Đây là bạn gái của anh trai chị, Trì Lăng Lăng. Còn vị kia là đồng nghiệp của anh trai chị, Kỳ Dịch Trạch.”

"Chào hai anh chị.” An Linh bề ngoài rất lịch sự chào hỏi họ, nhưng thực tế trong lòng đã hét lên.

[Ố là la! Mình đang lo không biết tìm cớ gì để đến văn phòng luật sư của Thu Lê để gặp hai người này đây! Vậy mà các người lại tự xuất hiện!]

[Đúng là trời cũng giúp mình, bữa cơm này coi như là đáng giá!]

Thu Niệm và Thu Lê nghe xong lập tức ngồi thẳng lưng. Đúng vậy, tất cả những điều này đều do họ lên kế hoạch từ trước.

Tuy làm vậy đúng là đang lợi dụng siêu năng lực của An Linh, và họ cũng biết rằng dù mình không sắp xếp, An Linh chắc chắn cũng sẽ tự mình tìm cách để gặp Trì Lăng Lăng và Kỳ Dịch Trạch.

Nhưng Thu Lê đã phát hiện ra Kỳ Dịch Trạch đã nhận vụ án đó. Vì vậy, anh lập tức tin vào những lời trong tiếng lòng của An Linh trước đây, trong lòng tự nhiên có chút sốt ruột. Hơn nữa, anh cũng thật sự không muốn tiếp tục đóng kịch với hai người này nữa.

Mặt khác, Thu Niệm sắp phải bay đến Ninh Thành để vào đoàn làm phim. Nếu không giải quyết xong chuyện của Thu Lê trước đó, trong lòng cô luôn không yên.

Hai người họ sau khi bàn bạc đã nghĩ ra cách này. Thu Niệm giả vờ muốn An Linh đi ăn cùng, sau đó Thu Lê cũng kéo theo Trì Lăng Lăng và Kỳ Dịch Trạch cùng đến.

Tuy nhiên, họ cũng chỉ là thử một phen thôi. Nếu có thể biết thêm thông tin qua tiếng lòng của An Linh thì tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không có cũng không sao, Thu Lê có thể chia tay với Trì Lăng Lăng, sau đó đường ai nấy đi với Kỳ Dịch Trạch, tự lập môn hộ, tránh xa hai người đó.

Nhưng theo như lời trong tiếng lòng của An Linh, anh vốn dĩ sẽ bị hai người này hại đến tan nhà nát cửa.

Sự an nguy của bản thân còn có thể nói, nhưng cha mẹ cũng sẽ bị chuyện của mình liên lụy.

Nếu chỉ đơn giản là vạch rõ ranh giới với họ thì có chút quá ấm ức. Vì vậy, Thu Lê đành phải "có bệnh thì vái tứ phương”, biết đâu bên An Linh lại có thông tin gì giúp anh nghĩ ra cách xử lý tốt hơn?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 248: Hắn có hiểu lầm gì về Thu gia không?


Trì Lăng Lăng và Kỳ Dịch Trạch, một người trông tươi tắn, giỏi giang, một người giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tự tin và thong dong, hoàn toàn là hình mẫu của những tinh anh nơi công sở.

[Trông cũng ra dáng người đấy chứ, sao lại không làm chuyện con người vậy?]

Lúc này Thu Lê mới phát hiện ra, hôm nay nhờ An Linh đến giúp, điều khó nhất không phải là biết được thông tin từ tiếng lòng của cô, mà là phải giả vờ như không nghe thấy gì. Chuyện này thật sự quá thử thách kỹ năng diễn xuất.

Anh lén liếc nhìn Thu Niệm, phát hiện cô đang có biểu cảm tự nhiên gắp thức ăn cho An Linh, trên mặt không nhìn ra một chút sơ hở nào.

Anh thật sự là cam bái hạ phong. Xem ra em gái mình đúng là có thể ăn được bát cơm diễn viên này.

Nhưng ngay sau đó anh lại nhìn sang Trì Lăng Lăng và Kỳ Dịch Trạch, phát hiện ra kỹ năng diễn xuất có lẽ chẳng liên quan gì đến việc có ăn được bát cơm diễn viên hay không.

Bản thân anh đã ở bên họ lâu như vậy, hai con người sống sờ sờ ở bên cạnh mình lén lút thông đồng với nhau, mà anh lại chẳng hề hay biết.

Thu Lê cảm thấy đây chắc không phải là do mình quá chậm chạp. Dù sao thì cách hai người họ cư xử ngày thường vô cùng bình thường, trông còn chẳng được coi là bạn bè bình thường.

Họ ngoài việc nói chuyện vài câu vì công việc hoặc khi ăn cơm cùng Thu Lê, ngày thường anh vốn không thấy họ nói chuyện riêng với nhau.

Có thể làm được đến mức này, có lẽ diễn viên chuyên nghiệp đến trước mặt họ cũng phải chào thua.

Thu Lê và Kỳ Dịch Trạch là bạn học đại học. Trì Lăng Lăng là sư muội trực hệ dưới trướng của thầy hướng dẫn của Thu Lê lúc đó. Vì sư môn thường xuyên tụ tập ăn uống, hai người cũng coi như là lâu ngày sinh tình.

Anh hơn Trì Lăng Lăng hai khóa, sau khi tốt nghiệp đại học đã vào văn phòng luật sư làm việc vài năm, sau đó cùng Kỳ Dịch Trạch hùn vốn mở văn phòng luật sư này.

Còn Trì Lăng Lăng sau đó tiếp tục học lên thạc sĩ. Năm nay sau khi tốt nghiệp liền đến thẳng văn phòng luật sư của anh làm trợ lý, chờ đủ một năm là có thể xin giấy phép hành nghề chính thức.

Tính ra, anh và Kỳ Dịch Trạch đã quen nhau mười năm, và với Trì Lăng Lăng cũng đã quen nhau tám năm.

Anh thật sự rất muốn biết, hai người họ rốt cuộc đã lén lút qua lại với nhau từ khi nào.

Nếu đã ở bên nhau, sao không nói thẳng với anh cho rồi, hà tất phải coi anh như một thằng ngốc, chẳng hay biết gì?

Điều Thu Lê muốn biết, cũng vừa hay là điều An Linh rất tò mò.

Cô tra cứu thông tin của Kỳ Dịch Trạch, lúc này mới phát hiện ra gã này bề ngoài thì xưng huynh gọi đệ với Thu Lê, nhưng thực chất lại ghen tị với Thu Lê đến sắp phát điên.

[Kỳ Dịch Trạch từ nhỏ đến lớn cũng thuộc dạng con nhà người ta, gia cảnh giàu có, ngoại hình xuất chúng, thành tích cũng cực kỳ ưu tú. Bất kể làm gì cũng luôn dẫn đầu, gần như chưa từng gặp thất bại.]

[Nhưng đến đại học lại gặp phải một Thu Lê còn ưu tú hơn. Kỳ Dịch Trạch phát hiện ra mình chỗ nào cũng bị anh đè đầu cưỡi cổ, thành tích không bằng, ngoại hình không bằng, trong mắt các bạn nữ cũng không được yêu thích bằng. Thế nhưng bề ngoài hắn vẫn phải duy trì bộ dạng ôn hòa lịch sự, giả vờ làm bạn tốt với Thu Lê, nhưng thực chất nội tâm đã u ám, vặn vẹo đến không thể chịu nổi.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 249


[Thành tích và ngoại hình hắn dù có nỗ lực thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể ra tay ở những phương diện khác. Hắn thỉnh thoảng sẽ đi theo đuổi những cô gái thích Thu Lê, thành công rồi lại cố tình đưa đến trước mặt Thu Lê giới thiệu để làm anh khó chịu. Kết quả Thu Lê dường như chẳng hề để tâm, khiến hắn hoàn toàn trở thành kẻ tự chuốc lấy vô vị.]

[Mặt khác, hắn lại cho rằng điều duy nhất mình hơn Thu Lê chỉ có điều kiện gia đình. Nhưng dù hắn có giả vờ vô tình nhắc đến siêu xe, đồng hồ hiệu trước mặt Thu Lê thế nào, Thu Lê đều tỏ ra không màng danh lợi, thậm chí còn không nhận ra được thương hiệu, khiến hắn lại một lần nữa tự chuốc lấy vô vị, khoe của cho người mù xem.]

An Linh đọc đến đây không khỏi có chút nghi hoặc.

[Ý gì vậy, điều kiện gia đình? Hắn có hiểu lầm gì về Thu gia không?]

An Linh thật sự không hiểu. Thu gia là một gia đình thư hương nhiều thế hệ, bất kể là tài sản hay nội tình, qua bao thế hệ tích lũy đã sớm sâu dày đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng.

[Kỳ Dịch Trạch điều kiện gia đình thế nào mà lại dám xem thường Thu gia?]

An Linh nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng Thu Lê và Thu Niệm lại có thể hiểu được phần nào.

Cha mẹ Thu đều là giáo sư đại học. Thu Lê và Thu Niệm từ tiểu học đến cấp ba đều học trường công lập trực thuộc.

Thu Kỳ bây giờ tuy đang học trường tư thục, nhưng đó cũng là vì thành tích của cậu bé quá tốt, phía trường học đã chủ động đến tiếp xúc và đưa ra những điều kiện rất tốt để mời cậu bé về trường, một chút cũng không cần nhà họ phải tốn kém gì.

edit: Xin lỗi mọi người, em trai út Thu Gia là Thu Kỳ, không phải Thu Thời, do mèo edit sai sót ở chương trước ạ, mong được cả nhà thông cảm giúp.

Hơn nữa, cha mẹ Thu sống rất tiết kiệm, cũng không theo đuổi hàng hiệu xa xỉ. Vì vậy, Thu Lê và Thu Niệm trước đây cũng luôn cho rằng nhà mình chỉ là một gia đình bình thường, tuy ăn mặc chi tiêu không thiếu thốn, nhưng cũng không đến mức giàu có.

Mãi cho đến khi họ lên đại học, dần dần bắt đầu tiếp xúc với xã hội mới biết được nhà mình có lẽ thật sự không đơn giản.

Lý lịch của cha mẹ có thể tra được trực tiếp trên Baidu Baike. Còn có những bức thư pháp, tranh vẽ treo trong phòng sách, những món đồ trang trí, họ trước đây vẫn luôn cho rằng đều là đồ thủ công mỹ nghệ bình thường. Có một lần thuận miệng hỏi một câu, kết quả cha mẹ lại trả lời: "Đương nhiên là đồ thật rồi.”

Thu Lê và Thu Niệm lúc đó đều kinh ngạc, kết quả cha mẹ còn cảm thấy họ thật khó hiểu, hỏi họ: "Các con không biết à?”

Họ đương nhiên không biết!

Ai lại có thể nghĩ rằng một gia đình bình thường lại treo thư pháp tranh vẽ là đồ thật, bày đồ trang trí là đồ cổ chứ!

Dù sao thì từ lúc đó, họ đã biết nhà mình quả thực không bình thường.

Nhưng họ cũng chỉ kinh ngạc một thời gian rồi không còn cảm giác gì lớn lao nữa. Cuộc sống sau đó cũng không khác gì trước đây, Thu Lê đương nhiên cũng không nhận ra Kỳ Dịch Trạch lại còn từng khoe của với mình.

Mà Kỳ Dịch Trạch sau khi phát hiện những thứ mình khoe khoang một chút cũng không thể làm Thu Lê nảy sinh cảm giác ghen tị, liền càng thêm thất bại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back