Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 60



Cô lập tức tỉnh táo, xốc chăn lên xoay người ngồi dậy.

Không phải chứ, nhà người khác có người hầu nào cần chủ nhân dùng mạng để nuôi không?!

Tùy Thất cong ngón tay gõ lên cái đầu gỗ cứng như đá của Duby: "Có tim rồi là khác hẳn luôn nhỉ, muốn giở là giở cái bụng dạ xấu xa được ngay."

Nó ôm đầu, lầm bầm: "Em sợ chị không cho em hút thôi mà."

"Bớt làm nũng đi." Cô híp mắt: "Mỗi ngày đằng ấy phải hút bao nhiêu giá trị sinh mệnh, khai thật ra đây."

Duby giơ một ngón tay lên: "Chỉ cần 1 điểm là đủ rồi, em dễ nuôi lắm."

… Được rồi, dựa vào một điểm giá trị sinh mệnh nhận được mỗi ngày nhờ thành tựu 'Cao Thủ Sinh Tồn', vừa hay lấy ra dùng để nuôi người hầu nhỏ.

"Lần sau cứ việc nói thẳng." Tùy Thất nghiêm túc nhìn Duby: "Chị đây không thích người khác giở trò với mình, không có lần sau đâu đấy."

"Vâng ạ." Duby gật mạnh đầu: "Em nhớ rồi, chủ nhân."

"Dậy thôi, mặc quần áo mới cho đằng ấy nào."

【571 NPC, chỉ có chị gái xì hơi nhận được lời chúc phúc của búp bê gỗ! Chỉ có chị gái xì hơi! Đám anti đã phục chưa?】

【Xì, cũng chỉ đến thế thôi, dùng giá trị sinh mệnh nuôi một con búp bê gỗ vô dụng, có thể làm được gì chứ.】

【Từ đầu đến chân, đám anti chỉ có cái miệng là cứng nhất, cứ chờ bị chị gái xì hơi nhà bọn này vả mặt đi.】

【Cách xử lý của chị gái xì hơi thật sự vừa bất ngờ vừa hợp tình hợp lý, phục thật.】

【Bị chị gái xì hơi khắc chế cứng rồi, nịnh nọt.jpg】

【Bây giờ trường chúng tôi ngoài mấy bài đăng bôi đen Tùy Thất, lại có thêm mấy bài đăng ngưỡng mộ cô ấy, ngày nào hai phe cũng chửi nhau, haiz, chị gái xì hơi của chúng ta thật sự đã có chút tiếng tăm rồi.】

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

【Đúng vậy, lúc đầu ngay cả bọn này cũng bị dọa sợ, ai mà ngờ thứ búp bê gỗ muốn lại là trái tim gỗ chứ.】

【Liên Thần thúc cùi chỏ một cú đã phế luôn con búp bê gỗ kia rồi, có hơi quá dứt khoát đấy…】

【Phúc lợi mà ban tổ chức đưa đến tận tay, chỉ có một mình chị gái xì hơi nắm bắt được, trâu bò trâu bò.】

【Nhìn quen rồi thì Duby cũng khá đáng yêu đấy chứ.】

【Không nói nữa, không nói nữa, tặng quà thêm một lượt nào.】



Tùy Thất dùng bút chì vẽ lông mày cho Duby không có lông mày, sau đó mới lấy Trang Phục Búp Bê Gỗ ra.

Đó là một bộ váy Lolita màu đỏ tinh xảo, tà váy phồng lên vô cùng lộng lẫy, còn đi kèm với mũ và đôi bốt ngắn cùng tông màu.

Sau khi mặc vào, Duby lập tức biến thành công chúa nhỏ, mái tóc xoăn dài màu trắng bạc tự nhiên xõa ra sau lưng, đôi mắt to tròn long lanh.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Duby, cô bé vừa linh động vừa tinh nghịch, hoàn toàn không còn là con búp bê gỗ xám xịt đáng sợ tối qua nữa.

Tùy Thất chỉnh lại chiếc nơ bướm ở cổ áo cho cô bé: "Duby đẹp quá đi."

"Chị cũng muốn sắm cho Muội Bảo nhà chị một chiếc váy nhỏ xinh đẹp như vậy nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Muội Bảo là ai?" Duby tò mò hỏi.

Tùy Thất cười đáp lại: "Lâu Muội Bảo, người đảm nhận vai trò vũ lực trong đội chúng ta, cũng là một chị gái nhỏ trạc tuổi cưng."

"Nếu vậy thì…" Cô bé chỉ vào phòng ngủ nhỏ có mỗi giường và tủ quần áo kia: "Trong tủ quần áo của căn phòng đó có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, hẳn là có cái mà chị Muội Bảo có thể mặc được."

Búp bê gỗ không cần ngủ, tối qua khi Tùy Thất ngủ, cô bé đã tham quan tất cả các phòng một lượt.

Không chỉ phát hiện ra quần áo, mà còn tìm thấy năm chai nước, hai túi bánh mì cắt lát lớn, hai tấm thẻ đen lớn cỡ giấy ghi chú.

Tùy Thất thấy đống vật tư phong phú được xếp ngay ngắn đặt trên bàn trà trong phòng khách, giơ ngón cái lên với Duby: "Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy nhé."

Khuôn mặt cứng đờ của Duby khiến cô bé không thể nở nụ cười, chỉ có thể vui vẻ xoay một vòng, thể hiện sự vui vẻ.

Tùy Thất cất hết vật tư trên bàn trà và mấy tấm thẻ đen kia vào kho.

Trong tủ quần áo quả thật có rất nhiều váy theo phong cách Lolita, Tùy Thất chọn năm chiếc Muội Bảo có thể mặc được, sau đó lại cất hết mấy chiếc áo sơ mi cotton và quần thể thao vải lanh bị nhét trong góc vào kho.

Vừa đóng cửa tủ quần áo, bên ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng thông báo điện tử của ban tổ chức:

【Chúc mừng các người chơi hạ cánh thành công xuống Tinh cầu Thiên Mộc!】

【Vòng này đặc biệt thiết lập mười nghìn điểm vật tư cỡ trung và bốn mươi nghìn điểm vật tư cỡ nhỏ, địa điểm và thời gian xuất hiện sẽ được làm mới ngẫu nhiên mỗi ngày.】

【Do vật tư dồi dào, hai nghìn thẻ tạo mới vật tư sẽ bị vô hiệu hóa, một lượng lớn vật tư thả dù vào ngày thứ bảy cũng đã bị hủy bỏ. Mời các người chơi tích cực tìm kiếm điểm vật tư.】

【Ngoài ra, vòng này còn áp dụng hệ thống tính điểm, người chơi thành công sống sót đến ngày thứ 21, hơn nữa có số điểm cao hơn một trăm sẽ được coi là thử thách thành công.】

【Còn về cách thức nhận điểm, mời các người chơi tự khám phá~】

【Trò chơi sẽ chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ đúng, xin các vị tuân thủ quy tắc duy nhất của trò chơi: Cấm g.i.ế.c hại các người chơi khác.】

【Trên tinh cầu hoang dã mạt thế, sinh tồn là trên hết!】

Lần này sự chó má của ban tổ chức thật sự đã đạt đến một tầm cao mới.

Không ngờ làm sao để thắng cũng bắt người chơi tự khám phá, sao thế, cảm thấy quá hố người chơi nên không nói ra được à? Tùy Thất đứng bên cửa sổ, phẫn nộ nghĩ.

"Vù vù vù!" Quang não im lặng cả đêm bắt đầu rung lên điên cuồng.

Có tín hiệu rồi!

Tùy Thất nhấn vào nhóm chat bốn người, quả nhiên thấy tin nhắn ba người còn lại gửi đến.

Tả Thần: "Cả nhà sao rồi, vẫn còn sống chứ?"

Thẩm Úc: "Ừm."

Muội Bảo: "Em vừa mới ngủ dậy."

Tùy Thất gửi lại vị trí của mình lần nữa: "Mọi người ở đâu?"

Bốn thiết bị định vị nhận được ở trận trước phát huy tác dụng, giúp bọn họ biết được vị trí cụ thể của nhau.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 61



Ba người lần lượt gửi vị trí hiện tại của mình.

Tùy Thất nhấn vào xem, chậc! Bốn người phân tán ở bốn phương đông tây nam bắc.

Cách Thẩm Úc 765 km, đi bộ cần 233 giờ.

Cách Muội Bảo 812 km, đi bộ cần 243 giờ.

Cách Tả Thần 1137 km, đi bộ cần 308 giờ.

Nhóm bốn người Trốn Khỏi, vừa mở màn đã bị chia tách bốn phương.

Tùy Thất trực tiếp mở một cuộc gọi video nhóm, Tả Thần mang vẻ mặt khó chịu xuất hiện đầu tiên: "Sao lại cách xa như vậy, có phải ban tổ chức cố ý chơi chúng ta không?"

"Chắc là ban tổ chức nhắm vào tất cả các người chơi một cách ngẫu nhiên thôi." Tùy Thất cười nhạt.

"Chị Tùy!" Giọng nói dễ nghe của Muội Bảo mang theo chút nghi hoặc, đôi mắt to tròn long lanh chớp mấy cái: "Vừa mới nhắm mắt mở mắt thôi, sao chưa gì chúng ta đã đến tinh cầu hoang dã rồi?"

Thẩm Úc vừa kết nối video thì nghe thấy câu này của Muội Bảo, hỏi: "Hôm qua Muội Bảo không gặp phải con búp bê gỗ nào muốn moi t.i.m sao?"

"Búp bê gỗ?"

Muội Bảo cúi đầu, nhìn thấy vụn gỗ trên gối, ký ức mơ hồ tối qua ùa về.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Cô nhóc kinh ngạc nói: "Không ngờ lại là thật, em cứ tưởng là mơ thôi, đ.ấ.m một phát là vỡ tan tành rồi."

Tùy Thất cong môi nói: "Muội Bảo thật lợi hại!"

"Nhưng mà…" Muội Bảo nghi ngờ nói: "Con búp bê gỗ đó, hình như không còn ở trong phòng nữa."

"Có lẽ chúng là NPC." Thẩm Úc lên tiếng: "Vừa đúng 8 giờ là biến mất."

Tả Thần mở cửa tủ quần áo nhìn thoáng qua, con búp bê gỗ ồn ào cả đêm đòi đào tim anh ta đã biến mất không dấu vết.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Chúng ta gặp nhau thế nào đây?"

Thẩm Úc đáp: "Tốt nhất là tìm một công trình kiến trúc nổi bật làm mốc, kế tiếp tất cả chúng ta cùng đi đến chỗ đó."

Tùy Thất nhấc chân đi đến bên cửa sổ, ánh mắt xuyên qua những ngôi nhà gỗ loang lổ cũ kỹ, cao thấp xen kẽ, dừng lại ở bức tượng búp bê gỗ khổng lồ phía xa trong ánh bình minh.

Bức tượng đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố, lớp vỏ gỗ ở vành mũ và tà váy vốn lộng lẫy nay đã bong tróc, để lộ ra bộ khung kết cấu bằng thép gỉ sét.

Tuy cơ thể đã mục nát, nhưng cái nhìn xuống khi cụp mắt vẫn dịu dàng như thuở ban đầu, bức tượng lặng lẽ dõi theo thành phố nhỏ dưới chân mình.

Tùy Thất im lặng thưởng thức vài giây, sau đó mới giơ quang não lên chụp một tấm ảnh, gửi vào nhóm chat bốn người.

Thẩm Úc: "Công trình kiến trúc tiêu biểu của Tinh cầu Thiên Mộc, búp bê gỗ Psyche, rất nổi bật."

Tả Thần thả tim cho cậu ta.

Muội Bảo gửi một tấm ảnh chụp phía sau búp bê gỗ Psyche khổng lồ.

Tả Thần lại ngẩn ngơ nhìn sau lưng Tùy Thất, hơi lắp bắp nói: "Chị, chị Tùy, phía sau chị là, là gì vậy?"

...

Trong căn phòng này chỉ có cô và Duby.

Tùy Thất không quay đầu lại, chỉ nhích sang bên cạnh một bước, để lộ khuôn mặt của Duby.

Cô ôm vai Duby, giới thiệu hai bên.

Duby nhìn ba người đối diện, thân thiện chớp mắt.

Tả Thần lặng lẽ đánh giá Duby: "Búp bê gỗ trong phòng bọn tôi đã biến mất rồi, sao nó vẫn ở đây?"

Tùy Thất nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vì tôi đã cho cô bé một trái tim."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì?!" Muội Bảo, Tả Thần và Thẩm Úc cùng lúc kêu lên.

"Mọi người đừng căng thẳng như vậy." Cô cười nhẹ xua tay: "Tôi dùng gỗ khắc cho cô bé một trái tim."

Tùy Thất kể sơ qua về việc mình khắc trái tim gỗ, được Duby nhận chủ và nhận được phần thưởng.

Nói xong, cô nhướng mày hỏi một câu: "Chị đây trâu bò không?"

Muội Bảo giơ hai ngón cái lên: "Thả tim, thả tim, thả tim!"

"Trâu bò đến mức có hơi xuất chúng rồi…" Tả Thần lấy tay chống trán: "Chị như vậy khiến bọn tôi trông rất ngốc."

"Nếu bây giờ tôi khắc một trái tim gỗ thì còn kịp không?" Thẩm Úc chống cằm suy tư: "Tối nay búp bê gỗ có còn đến ngủ chung giường với tôi không?"

Tả Thần tàn nhẫn phá tan ảo tưởng của cậu ta: "Đây là livestream phát sóng trò chơi, không phải livestream bán hàng, phúc lợi sẽ không quay lại đâu."

Hai người nhìn nhau qua video, cùng lúc thở dài.

Tùy Thất buồn cười nói: "Đừng nản chí, của tôi cũng là của mọi người, dù sao chúng ta cũng dùng chung vật tư mà."

"Bây giờ e là không được rồi." Thẩm Úc nghiêm túc nói.

Nói xong, cậu ta gửi một tấm ảnh chụp màn hình vào nhóm, ngay giữa tấm ảnh là một dòng thông báo màu đỏ.

【Bạn và đồng đội Tùy Thất cách nhau quá 5 km, đã ngắt kết nối với Kho Hàng Tuỳ Thân!】

"Không ngờ còn có giới hạn khoảng cách." Tùy Thất nhẹ giọng nói: "Xem ra cấp bậc vẫn chưa đủ cao."

Muội Bảo và Tả Thần cũng nhấn mở quang não ra xem, dòng chữ cảnh báo màu đỏ tương tự đập vào mắt.

Tách!

Tùy Thất búng tay một cái, ánh mắt của ba đồng đội lại tập trung vào cô.

"Hiện tại việc quan trọng nhất có hai: một, thu thập vật tư; hai, nhanh chóng tập hợp."

Tùy Thất thẳng thắn nói: "Tôi có 'Lời Chúc Phúc Của Búp Bê Gỗ', tốc độ tìm vật tư nhanh hơn mọi người."

"Tuy Kho Hàng Tuỳ Thân có giới hạn khoảng cách, nhưng thị trường giao dịch thì không, tôi có thể dùng cách giao dịch để chuyển vật tư cho mọi người."

"Đúng nhỉ!" Vẻ mặt căng thẳng của Tả Thần chợt thả lỏng: "Vẫn là đầu óc của chị Tùy nhanh nhẹn."

Thẩm Úc tiếp lời Tùy Thất: "Tuy thành viên cùng đội không thể giao dịch với nhau, nhưng, kiểu gì cũng sẽ chạm mặt những người chơi khác, đến lúc đó…"

Cậu ta không nói hết, ánh mắt lướt qua ba đồng đội.

Tùy Thất: "Dụ dỗ này."

Tả Thần: "Lợi dụng này."

Thẩm Úc: "Uy h.i.ế.p này."

Muội Bảo: "Rắc một cái này."

"Không được!" Ba người đồng thanh nói.

Tùy Thất dặn dò: "Có thể bẻ này bẻ nọ, nhưng chú ý lực tay."

Thẩm Úc bổ sung: "Giết hại người chơi khác, bản thân cũng sẽ bị loại."

Muội Bảo đổi giọng: "Vậy thì em chỉ bẻ một chút thôi."

Muội Bảo đổi giọng: "Vậy thì em chỉ bẻ một chút thôi."

Vật tư không đợi người, bốn người đạt chung nhận thức, sau đó vui vẻ ngắt liên lạc, bắt đầu hành động.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 62



Muội Bảo là người ngắt liên lạc cuối cùng, mặc dù ngoài miệng nói "Chị Tùy, tạm biệt~", nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm chiếc váy xinh đẹp mà Duby đang mặc.

Tùy Thất thật sự không chịu nổi vẻ mặt trông mong đó của cô nhóc: "Muội Bảo, trong Kho Hàng Tuỳ Thân của chúng ta có mấy bộ váy nhỏ đấy, tất cả đều là của em."

"Thật, thật sao?" Muội Bảo đưa tay ôm ngực: "Có đẹp như bộ Duby đang mặc không?"

Cô cười gật đầu: "Có."

"Oa~" Muội Bảo gửi cho Tùy Thất một nụ hôn gió: "Yêu chị, yêu chị."

Ngắt liên lạc, Tùy Thất mỉm cười, vừa hát vừa cất ghế sô pha, bàn trà và chiếc giường trong phòng ngủ nhỏ vào kho.

Duby theo sát gót cô: "Chủ nhân, chị không cần mấy bộ phận búp bê gỗ kia sao?"

Làm sao có thể, cô muốn lắm chứ.

Phế phẩm bỏ đi còn có thể dùng làm củi đốt, bán thành phẩm đã làm xong đương nhiên cô cũng muốn có.

Nhưng không có thông báo thu thập vật tư, Tùy Thất không thể biến chúng thành của riêng.

Duby kéo tay cô đến phòng chế tạo búp bê gỗ: "Chị thử lại lần nữa đi."

Tùy Thất nghiêng đầu nhìn cô bé hai giây, thoải mái nói: "Được thôi."

Dù sao Duby cũng là NPC đáng kính, lời khuyên của cô bé vẫn rất đáng để tiếp thu.

Tùy Thất đẩy cửa ra, nhặt nửa cái đầu tối qua rơi vào trong lòng mình, trong đầu ngoài ý muốn vang lên một giọng nói:

【Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn cất vào Kho Hàng Tuỳ Thân không?】

Cô hơi sững người, trước đó rõ ràng không được mà.

"Tại sao? Vì cưng đã nhận chị làm chủ rồi sao?" Cô quay đầu nhìn Duby.

Cô bé khẽ chớp mắt: "Đúng vậy đó."

Tại sao sau khi được Duby nhận chủ, cô lại có thể thu thập những vật tư vốn không thể thu thập? Thông tin quá ít, tạm thời Tùy Thất vẫn chưa nghĩ ra.

Cô gạt những suy nghĩ đó sang một bên, mỉm cười vỗ nhẹ lên vành mũ của Duby, vòng này mở màn bằng búp bê gỗ, có chuẩn bị trước sẽ bớt lo.

Tất cả các bộ phận búp bê gỗ trong phòng, dù tốt hay xấu, đều được cất vào Kho Hàng Tuỳ Thân.

Thu thập xong vật tư, Tùy Thất đang định quay người đi ra ngoài, đột nhiên khóe mắt lại liếc thấy hai tấm thẻ trắng nho nhỏ rơi ở khe tường.

Cô nhặt lên xem, cảm giác khi chạm vào giống hệt như thẻ đen, vừa dày vừa trơn láng.

Chiều dài cũng không khác thẻ đen là mấy, nhưng chiều rộng lại chỉ bằng một phần năm.

Bên trên vẫn trống trơn, không có bất kỳ chữ viết hay hình vẽ nào.

Tùy Thất cất hai tấm thẻ trắng vào Kho Hàng Tuỳ Thân, ngồi trên ghế sô pha ăn một túi bánh quy, uống hết nửa chai nước.

Cô đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhét một Dây Điều Khiển Sắc Bén vào túi để phòng thân.

Sau đó nắm lấy bàn tay gỗ nhỏ nhắn của Duby: "Chủ tớ chúng ta cùng nhau đón ánh nắng trong ngày đầu tiên sinh tồn trên Tinh cầu Thiên Mộc nào!"

Nói xong cô lập tức hiên ngang mở tay nắm cửa, ánh nắng chói chang và luồng khí nóng ập vào mặt khiến Tùy Thất sững người.

"Cái quái gì thế? Mới chín giờ sáng mà đã nóng thế này sao?"

Cái nóng này khác với cái nóng khô hanh trên Tinh cầu Sa Nham, đó là kiểu nóng nực oi bức như bị nhốt trong lồng hấp, tuy chưa đến mức không thể chịu đựng được, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác không thoải mái.

Cô nheo mắt nhìn ánh nắng chói loá trên đầu, quyết đoán quay người, đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chị phải đội mũ, bảo vệ khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của mình mới được."

Cô mở tủ quần áo ra lần nữa, vét sạch mũ, lấy chiếc mũ ren màu xanh nhạt đơn giản nhất đội lên.

Duby nhìn trang phục của cô, nói: "Em cho bộ này bảy điểm."

Tùy Thất rất ngạc nhiên: "Đánh giá cao như vậy sao?"

Người hầu nhỏ cay nghiệt bình luận: "Mặt chị được mười điểm, nhưng trang phục thì -3 điểm."

"Cảm ơn bạn nhỏ Duby đã khẳng định nhan sắc của chị."

Cô cười hê hê nắm tay Duby bước ra khỏi phòng lần nữa, tiện tay đóng lại cánh cửa gỗ sau lưng.

Rầm, rầm.

"?" Tùy Thất nghi ngờ: "Sao lại có hai tiếng đóng cửa nhỉ."

Suy nghĩ vừa dứt, mũi đã ngửi thấy mùi linh sam quen thuộc.

Cô theo mùi hương quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra đôi mắt màu xanh xám và mái tóc dài xoăn màu bạc quen thuộc.

Liên Quyết đang đứng trước cửa phòng bên cạnh cô, hơi nghiêng người nhìn sang, ánh mắt hững hờ rơi xuống… Duby bên cạnh cô.

Tùy Thất kéo Duby ra sau lưng mình: "Liên Quyết, trùng hợp thật."

Tầm mắt của Liên Quyết quay lại trên người cô, môi anh khẽ mấp máy, dường như đang muốn đáp lại lời chào của cô.

Tùy Thất mỉm cười đợi một lúc lâu, chỉ thấy Liên Quyết giương mắt nhìn cô một lúc, sau đó hỏi một câu: "Ngại quá, xin hỏi tên cô là…"

Tùy Thất: Đây là lời mà con người có thể nói ư?

...

Cái quái gì vậy, đã cùng nhau ăn lẩu trong lều rồi, vậy mà vẫn không biết đại danh Tùy Thất của cô?

Điều này hợp lý không? Không hợp lý!

Nhất định là anh ta muốn đả kích tâm hồn yếu đuối của cô, để giải quyết một đối thủ cạnh tranh.

Trong lòng Tùy Thất phẫn nộ, nhưng nụ cười trên mặt lại trở nên rạng rỡ hơn: "Nhấn 1."

Chuyển sang người thật.

Cô vô cùng nghi ngờ người trước mặt này là NPC người máy.

Liên Quyết: "Cô tên là Nhấn 1?"

Nụ cười của cô nhạt đi đôi chút: "Anh dùng não để nghĩ ra câu hỏi này à?"

Liên Quyết không trả lời mà hỏi ngược lại: "Những câu hỏi như vậy cần dùng não sao?"

"Tùy người." Tùy Thất liếc anh một cái: "Biết đâu anh lại cần thì sao."

"Câu này không cần." Liên Quyết không tiếp tục đấu võ mồm nữa, cụp mắt nhìn cô: "Nhưng câu hỏi trước đó thì cần."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Tùy Thất nhướng mày, rộng lượng bỏ qua.

"Tôi tên là Tùy Thất."

"Tùy trong Hòa Bích Tùy Châu, Thất trong Thất Khiếu Sinh Yên."

Liên Quyết gật đầu, đáp lại lời chào lúc nãy của Tùy Thất: "Chào cô, Tùy Thất."

Tùy Thất cũng gật đầu đáp lại: "Chào."

Hai người mới đứng trước cửa nói chuyện một lúc, trên trán đã nóng đến mức thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 63



Hai người không hẹn cùng ngừng nói chuyện, ngầm hiểu ý nhau đi đến bóng râm do ngôi nhà đối diện hắt xuống, men theo bóng râm mát mẻ kia, tiến về phía trước.

Tùy Thất dắt Duby, Liên Quyết luôn giữ khoảng cách một mét, đi theo sau một người một búp bê gỗ.

Để giữ sức, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.

Nhưng Tùy Thất có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng ánh mắt của Liên Quyết lại liếc sang người hầu nhỏ bên cạnh cô.

Ở lần thứ ba anh nhìn Duby, Tùy Thất lấy ra một chiếc mũ theo phong cách Lolita giống hệt của Duby từ trong kho, đưa cho Liên Quyết phía sau.

"Hình như anh rất thích mũ của Duby."

Liên Quyết nhìn chiếc mũ ren đính nơ bướm màu đỏ, không hề do dự chút nào, lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."

Tùy Thất vốn chỉ định khéo léo nhắc nhở đối phương đừng nhìn chằm chằm vào Duby nữa: "…"

Người phụ nữ mất đi một chiếc mũ xinh đẹp quyết định im lặng.

Hai bên một trước một sau im lặng đi đường, đến một ngã ba chữ T, Tùy Thất rẽ phải theo bản năng.

Liên Quyết phía sau cũng rẽ phải theo cô.

Tùy Thất lặng lẽ đi chậm lại, hỏi: "Đội trưởng Liên cũng đi hướng này sao?"

Liên Quyết: "Ừm."

Cô không nói gì thêm, theo trực giác rẽ trái, đi thẳng rồi lại rẽ phải. Vào một khách sạn ba tầng có tường ngoài màu nâu.

Ngay khoảnh khắc bước vào, Tùy Thất đã ngửi thấy mùi cũ kỹ nồng nặc, tầng tầng lớp lớp mạng nhện trắng xóa giắt trên trần nhà, ở chỗ chân tường lại chất đống bụi bặm dày cộm.

Mấy chiếc ghế sô pha cũ kỹ bày bừa bãi trong khu tiếp khách, lớp vải màu xanh đậm bên ngoài đã phai màu.

Chiếc bàn trà màu gỗ nhạt đặt giữa ghế sô pha, dưới bàn trà có hai ngăn kéo lớn, tay nắm ngăn kéo đã hơi lỏng lẻo.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ngăn kéo, trong đầu Tùy Thất đã loé lên một dòng bình luận: Ở đó có vật tư!

Cô đi thẳng đến điểm vật tư.

Liên Quyết luôn đi sau đột nhiên vượt qua cô, nhắm thẳng mục tiêu tiến về phía bàn trà.

Ngạc nhiên chưa! Không ngờ Liên Quyết cũng biết vị trí của điểm vật tư? Tùy Thất chỉ biết võ mèo cào bắt đầu suy nghĩ đối sách: Nếu đấu võ, cô chắc chắn thua, phải tìm viện trợ thôi.

Tùy Thất vừa tăng tốc độ, vừa ghé sát tai Duby nhỏ giọng hỏi: "Khả năng chiến đấu của cưng thế nào? Có thể đánh bại quán quân giải đấu võ thuật toàn tinh tế không?"

Duby ngẩng chiếc cằm nhỏ lên, đắc ý nói: "Mười người như anh ta cũng không đánh lại em."

"Thật sao? Người hầu nhỏ của chị?"

Cô bé tự tin gật đầu: "Bao thật, nhưng mà…"

Bước ngoặt chí mạng xuất hiện rồi!

"Giá trị sinh mệnh của em phải tăng lên đến 10, mới hoàn toàn mở khóa chế độ chiến đấu."

Duby chắp nhẹ hai tay, nâng cằm: "Bây giờ, em chỉ là một bé hầu gái đáng yêu thôi ~"

Tùy Thất cạn lời.

Lúc đầu giới thiệu bản thân, cưng cũng đâu nhắc đến cái này.

Sao người hầu nhỏ này lại giở trò gian thương nữa chứ?

Tùy Thất khó khăn mỉm cười: Fine, cuộc sống là như vậy đấy, việc gì cũng phải tự lực cánh sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Liên Quyết đã đi đến bên cạnh bàn trà.

Cô lao lên trước một bước, chắn giữa bàn trà và đối phương.

Chóp mũi Liên Quyết suýt chút nữa đã chạm vào trán cô, anh nhanh chóng dừng bước lùi lại, kéo ra một khoảng cách nhất định.

"Đội trưởng Liên…" Tùy Thất nở nụ cười tươi rói: "Có hứng thú làm một cuộc giao dịch không?"

Liên Quyết cụp mắt nhìn cô hai giây: "Nói nghe thử xem."

Cô vỗ lên chiếc bàn trà dưới tay: "Vật tư trong ngăn kéo chia đều, tôi có thể trả lời anh một câu hỏi, thế nào?"

Liên Quyết bắt đầu mặc cả: "Ba câu."

Tùy Thất ép giá: "Hai câu."

Liên Quyết lạnh lùng nói: "Vậy thì vẫn là ai mạnh nấy được đi."

Đừng mà, ai mạnh nấy được thì cô chắc chắn sẽ thua tan tác.

"Được thôi." Vì vật tư, Tùy Thất quyết định thỏa hiệp: "Ba câu thì ba câu."

Liên Quyết mặc cả thành công, khóe miệng hơi cong nhẹ, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống.

Vật tư trong hai ngăn kéo lớn không ít: sáu gói mì ăn liền, năm ống dịch dinh dưỡng, năm thanh năng lượng, bốn thanh sô cô la, bốn chai nước ngọt có ga, ba chai sữa, hai túi thịt khô và một túi thạch trái cây nhỏ.

Ngoài ra còn có một cây bút nhanh khô, hai ngón tay của búp bê gỗ, ba con d.a.o khắc.

Vật tư có số lượng chẵn thì chia đều, còn số lượng lẻ thì phân phối theo nhu cầu.

Tùy Thất lấy thêm sữa, thạch trái cây và bút nhanh khô.

Liên Quyết lấy thêm dịch dinh dưỡng, thanh năng lượng và d.a.o khắc.

Hai người nhanh chóng cất vật tư vào không gian tùy thân, trong nháy mắt, trên bàn trà chỉ còn lại hai ngón tay của búp bê gỗ và ba con d.a.o khắc.

Tùy Thất cố ý để lại chúng, cô có một ý tưởng chưa hoàn thiện cần kiểm chứng.

Không ngờ, Liên Quyết cũng để lại hai thứ này.

Cô không khỏi bật cười một tiếng, bản thân hành động này đã tiết lộ một số thông tin.

Ví dụ như: Liên Quyết chỉ có thể thu thập một trong hai thứ đó.

Trước khi được Duby nhận chủ, cô vốn cũng chỉ có thể thu thập d.a.o khắc.

Giả sử như Liên Quyết chỉ có thể thu thập các bộ phận của búp bê gỗ, mà không thể lấy được dụng cụ điêu khắc.

Vậy thì có nghĩa là, giữa những người chơi, tồn tại hai thân phận hoàn toàn khác nhau.

Mà thân phận của người chơi, có lẽ liên quan đến cách thức nhận điểm.

Hiện tại thông tin thu được quá ít, những điều này chỉ là phỏng đoán của cô, cần phải xác minh thêm.

Ngoài việc này ra, điều khiến cô quan tâm hơn là, mối quan hệ giữa những người chơi có thân phận khác nhau, là đối đầu hay hợp tác.

Bốn người đội Trốn Khỏi, không thể có cùng một thân phận.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Suy tư một lúc, Tùy Thất nhặt miếng gỗ và d.a.o khắc trước mặt mình, nhét vào túi áo trên.

Liên Quyết cũng làm động tác tương tự cô.

Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt là cùng một vẻ dò xét và đánh giá, rất lâu sau vẫn không dời mắt đi.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 64



Duby nhìn cảnh này, lặng lẽ đứng bên cạnh, giữ im lặng.

"Câu hỏi đầu tiên." Liên Quyết đột ngột bắt đầu giao dịch với Tùy Thất.

Anh liếc nhìn Duby, hỏi: "Bây giờ cô và nó có quan hệ gì?"

Tùy Thất: "Quan hệ chủ tớ."

"Sau khi nó nhận cô làm chủ, loại vật tư cô có thể thu thập được có thay đổi không?"

Câu hỏi này rất có trình độ, chỉ là người ra đề vẫn chưa đủ chặt chẽ.

Tùy Thất lời ít ý nhiều: "Có."

Câu trả lời đơn giản như vậy khiến vẻ mặt của Liên Quyết khựng lại một giây: "Cụ thể đã xảy ra những thay đổi nào?"

Tùy Thất giơ ba ngón tay lên: "Đây được tính là câu hỏi thứ ba."

Liên Quyết phủ nhận: "Không, đây là câu hỏi thứ hai."

Cô lấy lý phục người: "Anh hỏi tôi có hay không, tôi nói có, trả lời kết thúc."

"…" Liên Quyết bất đắc dĩ bị thuyết phục: "Được, câu hỏi thứ ba."

...

Anh trầm ngâm một lúc lâu, tung ra đòn sát thủ: "Tất cả vật tư hiện có của cô, là những thứ gì?"

Chậc, hơi thiếu tế nhị rồi đấy.

Nếu đối phương đã không biết điều, thì cô cũng biết đôi chút về nói năng linh tinh: "$@#%*&@^#%."

Ánh mắt của Liên Quyết lạnh đi ba phần: "Cô định giở trò à?"

Tùy Thất thản nhiên nhìn lại: "Loại câu hỏi vạch trần gốc gác của người khác này, tôi từ chối trả lời, hỏi lại câu khác đi."

Hai người lặng lẽ giằng co, ánh nắng chói chang chậm rãi di chuyển, xuyên qua cửa sổ mở toang chiếu vào, rải lên người bọn họ.

Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc bạc và lông mi của Liên Quyết phủ lên một lớp hào quang, cả người như thể được bật filter làm mịn, đẹp trai đến kinh ngạc.

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Nhưng lúc này Tùy Thất lại không có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp, lớp vải ở cổ áo sau lưng cô đã bị mồ hôi thấm ướt.

Còn ngốc nghếch đứng đó phơi nắng nữa, kiểu gì cô cũng sẽ say nắng mất thôi.

Trước khi vùng da sau gáy bị nắng chiếu đến bỏng rát, cô nhanh chóng di chuyển một bước lớn sang phải, linh hoạt nấp vào bóng râm bên cạnh.

Không khí ngưng trệ bị phá vỡ.

Liên Quyết nghiêng mặt, tránh khỏi ánh nắng trực tiếp: "Câu hỏi thứ ba tạm thời giữ lại."

Tùy Thất không có ý kiến: "Được thôi."

Đến gần trưa, nhiệt độ tăng dần.

Cửa sổ của khách sạn này vừa nhiều vừa lớn, ánh nắng không bị che chắn chiếu thẳng vào, vừa oi vừa nóng, quả thật là một phòng xông hơi tuyệt vời.

Hai người một búp bê gỗ ăn ý đi ra khỏi khách sạn, tìm một chỗ thích hợp để tránh nóng.

Ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt đất, không còn chút bóng râm nào, thậm chí còn có thể thấy được những luồng khí nóng trong không khí.

Đi dưới nắng gắt nửa tiếng, má và cổ Liên Quyết bị chiếu đến đỏ bừng, anh đội chiếc mũ Lolita nhỏ màu đỏ giống hệt của Duby.

Ngay khi Tùy Thất cảm thấy mình sắp bị nắng làm cho ngất đi, cuối cùng cũng phát hiện ra một lối vào hầm ngầm kín đáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người tăng tốc độ, vừa định bước vào hầm ngầm mát mẻ, một chiếc búa đá mang theo tiếng xé gió đã đập xuống trước mặt hai người.

Nếu Tùy Thất đi nhanh hơn nửa bước, đầu cô đã bị đập trúng rồi.

"Muốn vào đây để hóng mát, trước tiên giao hết vật tư trên người ra."

Cùng giọng nói khàn khàn vang lên, một gã đàn ông cơ bắp cường tráng cao gần một mét chín, c** tr*n bước ra từ bóng râm.

Sau lưng còn có một đồng đội tóc vàng thấp bé đi theo.

Gã đàn ông cơ bắp lớn giọng nói: "Đây là địa bàn của bọn tao, muốn vào trong, trả phí."

Tùy Thất cười đáp lại: "Không có."

Tên đàn em tóc vàng ở đối diện la lối: "Mẹ nó, mày lừa ai đấy."

Hắn ta chỉ vào Duby được Tùy Thất kéo ra sau lưng: "Chẳng lẽ chiếc váy trên người con gái tụi mày là do tụi mày tự làm ra à?"

"Còn có hai cái mũ xấu xí trên đầu vợ chồng tụi mày nữa, chắc chắn là tìm được ở điểm vật tư mà có."

Tùy Thất và Liên Quyết đột nhiên trở thành vợ chồng còn có thêm một cô con gái: "…"

Tùy Thất thấp giọng hỏi: "Không phải anh là Liên Thần nổi tiếng khắp tinh tế sao? Sao bọn họ lại không nhận ra anh?"

Liên Quyết phản công: "Không phải cô là chị gái xì hơi được cư dân mạng yêu thích sao, sao bọn họ cũng không nhận ra cô?"

Cô khiêm tốn đáp lại: "Chút danh tiếng nhỏ bé này của tôi, làm sao so được với anh chứ."

"Đừng có đứng đó thể hiện tình cảm cho tao xem!" Gã đàn ông cơ bắp cáu kỉnh nhíu mày: "Trời nóng đã bực mình, còn phải nhìn tụi mày âu yếm nữa."

"Có vật tư thì giao ra, không thì cút, mẹ nó đừng có ở đây lải nhải nữa."

Liên Quyết lạnh lùng ngước mắt: "Nếu chúng tôi cứ nhất định phải vào thì sao?"

"Hừ." Gã đàn ông cơ bắp cười lạnh một tiếng, tay nhấc búa đá lên: "Vậy thì phải hỏi cây búa của tao đã."

Liên Quyết, học sinh của Võ viện chính quy, đã vào thế chiến đấu: "Tốt nhất là anh dùng hết…"

Gã ta còn chưa nói hết mấy lời tàn nhẫn, Tùy Thất đã lao lên đ.ấ.m một cú bẹp lên sống mũi của tên tóc vàng.

Liên Quyết, gã đàn ông cơ bắp và tên tóc vàng bị đánh còn chưa kịp hoàn hồn, cô lại hung hăng tung thêm một cú đ.ấ.m khác vào mặt tên tóc vàng.

Chỉ thấy một chiếc răng hàm sau dính m.á.u cứ thế bay ra khỏi miệng tên tóc vàng theo đường parabol.

Răng hàm sau lướt qua mặt gã đàn ông cơ bắp và Liên Quyết, va vào chiếc búa đá sáng loáng, phát ra tiếng vang giòn tan dễ nghe, rồi bật ra rơi vào đống bụi dày ở góc tường.

Hai dòng m.á.u mũi của tên tóc vàng "phụt" một tiếng chảy ra, hắn ta đưa tay lau, giọng eo éo hét lên một tiếng: "Máu!"

Rồi trợn trắng mắt ngất đi.



Tùy Thất không ngờ tên tóc vàng nhìn khá chiến kia lại yếu ớt như vậy.

Cô lắc tay, nhìn Liên Quyết đang ngơ ngác nhìn cô: "Có lẽ là do cách giáo dục khác nhau thôi, trước giờ tôi đánh nhau luôn ra tay thẳng, không có màn dạo đầu."

Bốp bốp bốp.

Duby vỗ tay: "Chủ nhân quá lực!"

"Tao chơi c.h.ế.t mày!"

Cuối cùng gã đàn ông cơ bắp cũng phản ứng lại, nhấc búa đá lên vung về phía Tùy Thất.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 65



Gã ta vừa quay người, Liên Quyết nhân cơ hội từ phía sau siết cổ gã ta, đ.ấ.m một cú vào thái dương.

Gã đàn ông to lớn loạng choạng, đầu gối đập mạnh xuống đất, ngất đi.

Ra tay ác như vậy à? Tùy Thất không chắc chắn hỏi: "Gã ta không c.h.ế.t đấy chứ?"

"Tôi đã giữ sức rồi." Liên Quyết nhấc chân đi vào hầm ngầm: "Nửa tiếng sau sẽ tỉnh lại."

"Ồ, vậy sao." Cô dắt Duby theo sau.

Con dốc to rộng từ từ thoải xuống, hầm ngầm rộng hơn năm trăm mét vuông vô cùng rộng rãi, vạch kẻ chỗ đậu xe đã mờ nhạt, những cây cột đứng sừng sững đầy những vết nứt, trong góc tường có thể lờ mờ thấy được những chiếc lốp xe cũ kỹ và đồ đạc linh tinh.

Tùy Thất nương theo ánh sáng mờ ảo, phát hiện có hơn mười người chơi đang tránh nóng ở đây.

Bọn họ hoặc ngồi hoặc nằm, rải rác ở các góc trong hầm ngầm.

"Xui quá, đi cả buổi sáng nhưng đến một giọt nước cũng không tìm được."

"Tôi giống như một con cá sắp c.h.ế.t khát rồi."

"Oẹ, oẹ, oẹ…"

"Em gái à, có phải em bị say nắng rồi không?"

"Cặp vợ chồng son này không phải dạng vừa đâu, đến gã đàn ông to lớn cầm búa đá kia cũng bị bọn họ hạ gục rồi."

"Chậc." Tùy Thất và Liên Quyết lại bị đồn nhảm, đồng thời nhìn sang.

Nam sinh bên cạnh người nọ vội vàng bịt miệng đối phương lại: "Xin lỗi nhé, chị Tùy, Liên Thần."

"Bạn em mới từ trên núi xuống, chưa lên mạng bao giờ, không cố ý đâu."

"Lát nữa em sẽ giải thích với nó, tuyệt đối không để nó nói bậy nữa."

Tùy Thất khoan dung độ lượng không truy cứu nữa, chỉ nhìn người đàn ông đeo kính tung tin đồn nhảm kia nói: "Còn đồn nhảm nữa, chúng ta ra ngoài đánh một trận."

Hai người tiếp tục tìm chỗ dừng chân trong hầm ngầm, rất nhanh, bọn họ cùng để ý đến một cây cột.

Ở đó có vật tư!

Tùy Thất và Liên Quyết lặng lẽ đi đến bên cây cột ngồi xuống.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Dựa vào ánh sáng yếu ớt của quang não, Tùy Thất phát hiện một khe nứt rộng mười centimet ở chân cột.

Cô thò tay vào, đào vật tư bên trong ra: một máy đông lạnh cấp tốc hình chữ nhật cỡ lòng bàn tay, một túi đũa dùng một lần, một vật nhỏ cỡ chiếc dập ghim, và ba túi bột nước trái cây các vị khác nhau.

Cô nghiêm túc nghiên cứu một lúc lâu, mới phát hiện ra thứ đồ chơi nhỏ cỡ chiếc dập ghim kia là một thiết bị nhận dạng.

Liên Quyết tìm được ba chai nước khoáng, năm ống dịch dinh dưỡng và một chiếc ô che nắng.

Hai người cất hết vật tư vào không gian.

Tùy Thất dựa vào cột ngồi xuống, cởi mũ, sau đó lại cởi áo khoác gió chống nắng ra.

Tóc ở cổ và trán đều ướt đẫm mồ hôi dính vào da.

Cô xem thời tiết: 12℃-46℃, nhiệt độ hiện tại 45℃.

Chênh lệch nhiệt độ trong cùng một ngày lớn đến mức thái quá.

Khả năng cách nhiệt của hầm ngầm này cũng không tốt lắm, tuy nhiệt độ thấp hơn bên ngoài một chút, nhưng cũng nằm khoảng 35 độ, vẫn oi bức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tùy Thất đưa tay lau mồ hôi.

Duby bên cạnh nhìn thấy động tác của cô, hỏi: "Chủ nhân, chị nóng lắm sao?"

"Đúng vậy, nóng đến mức sắp say nắng rồi."

Duby nghe vậy, giơ hai bàn tay nhỏ nhắn bằng gỗ ra, tấm gỗ mỏng ở lòng bàn tay trượt đến chỗ ngón tay, để lộ cửa gió điều hòa hình lưới bên trong.

"Chủ nhân, có cần em bật điều hòa cho chị không?"

...

Tùy Thất không nén được vẻ kinh ngạc nhìn Duby: "Cưng xuất sắc đến vậy sao!"

"Đây chỉ là một trong vô số các chức năng của em, một chức năng vô cùng nhỏ bé thôi." Duby đắc ý hếch chiếc cằm nhỏ lên: "Chị cứ từ từ tìm hiểu em đi."

"Cưng thật lợi hại." Cô cười vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé: "Cho một luồng gió lạnh 25 độ đi."

"Tuân lệnh, chủ nhân."

Tuy cửa gió ở lòng bàn tay Duby nhỏ, nhưng lực gió lại khá lớn, hơn nữa còn không phát ra tiếng ồn.

Tùy Thất được bao bọc trong làn gió mát rượi thổi tới, thoải mái đến mức duỗi thẳng chân.

Liên Quyết thu hết tất cả vào mắt: … Hôm qua ra tay với con búp bê gỗ kia nặng quá rồi.

Sau khi tiếc nuối xong, anh lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Tùy Thất, tìm một vị trí vừa hay có thể hứng được gió lạnh thổi đến rồi ngồi xuống.

Tùy Thất liếc xéo anh: "Hưởng ké điều hòa à?"

Liên Quyết tìm được tư thế thoải mái ngồi xuống xong, nghiêng đầu nhìn Tùy Thất: "Cho tôi mượn búp bê gỗ của cô một tiếng, tôi nói cho cô biết một điểm vật tư."

Vật tư từ trên trời rơi xuống!?

Tùy Thất vô cùng mượt mà đẩy Duby đến bên cạnh Liên Quyết, bán người hầu cầu vinh: "Xin hãy đối xử tốt với Duby nhà tôi nhé."

Duby ngoan ngoãn đi đến cạnh Liên Quyết, lịch sự chào hỏi anh.

Tiếp đó lại đi sang phía bên kia của anh, bật điều hòa hướng về phía Tùy Thất, để cô cũng có thể hứng được gió mát.

Tùy Thất vô cùng cảm động, không hổ là con gái mà mình lấy mạng để nuôi, thật chu đáo.

Trong nhiệt độ thoải mái, cô lấy ra một chai nước và một túi bánh mì, bắt đầu thưởng thức bữa trưa của mình.

Dáng vẻ thư thái thoải mái của hai người khiến hơn mười người chơi vô cùng chật vật trong hầm ngầm nháo nhào đỏ mắt ghen tị, tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai không ngớt.

"Rõ ràng là ngày sinh tồn đầu tiên của tất cả mọi người, sao cô ta lại có đồ ăn thức uống, hơn nữa còn có điều hòa để thổi chứ?"

"Sao cô ta có thể thoải mái như vậy chứ, ghen tị c.h.ế.t đi được!"

"Chênh lệch quá lớn, khiến chúng ta trông thật vô dụng."



Sau khi ăn uống no nê, Tùy Thất chặn hết mọi âm thanh, dựa vào cột ngủ một giấc trưa để hồi phục thể lực.

Vừa tỉnh dậy cô đã lấy máy đông lạnh cấp tốc vừa nhận được ra, bắt đầu nghiên cứu.

Có ba lựa chọn: kem que, đá bào, đồ uống lạnh.

Sau chức năng làm kem que, có một câu giới thiệu đơn giản bên dưới: Dù đổ bất kỳ chất lỏng nào vào, cũng có thể đông lạnh ngay trong vòng ba giây.

Mạnh mẽ như vậy sao? Vậy thì cô nhất định phải thử mới được.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 66



Tùy Thất nói là làm, lấy ra một chai nước khoáng mới.

Giữa bột nước trái cây vị dâu, cam và táo, cô chọn thêm bột dâu.

Nước khoáng không màu lập tức biến thành màu hồng nhạt tươi sáng.

Cô dựa theo vạch mức nước trên thành trong của máy đông lạnh cấp tốc, đổ nửa chai vào, sau đó cho thêm một chiếc đũa dùng một lần.

Chất lỏng đang chảy lập tức đóng băng.

Đậu xanh rau má, không ngờ không phải là 'hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa'? Triệu like, triệu like.

Tùy Thất lấy que kem vị dâu ra, hưng phấn m*t một hơi thật mạnh.

"Ọe… Ọe…"

Mùi hôi thối bất ngờ tấn công cô.

Bột dâu tây này nào được lấy từ dâu trên giàn, mà là dâu trong cống rãnh hôi thối!

Nhà sản xuất bột nước trái cây nên mở họp báo xin lỗi dâu và cô!

Tay trái cô cầm kem que, tay phải bịt miệng, cố gắng làm dịu đi mùi vị kỳ quặc kia.

Đột nhiên trước mắt có một bóng đen lướt qua, Tùy Thất nhận ra tay trái bị nắm chặt.

Một cô gái tóc đuôi ngựa, mặt mày tái nhợt, khuôn mặt thanh tú, đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, hai mắt trông mong nhìn chằm chằm que kem, hình như sắp l.i.ế.m tới nơi rồi.

"Đây, đây là kem que sao?"

Nói xong lại quay về bên cạnh Liên Quyết tiếp tục làm điều hòa hình người, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái buộc tóc đuôi ngựa không chớp.

Cô gái kia cũng không quá để ý, lùi lại một mét, áy náy cười nói: "Xin lỗi, là em đường đột."

"Em họ Phong, tên là Phong Linh." Sau khi tự giới thiệu xong, cô ấy lại lấy ra một chai nước súc miệng và một túi khăn ướt lớn từ trong túi, duỗi thẳng tay đưa cho Tùy Thất.

"Có thể dùng những thứ này để đổi lấy que kem đó không, em thật sự khát quá."

"… Được thì được, nhưng vị của nó không ngon lắm đâu." Tùy Thất thành thật nói.

"Dù nó có vị phân đi nữa, em cũng có thể chấp nhận được." Phong Linh dõng dạc đáp lại.

Những cô gái dám tham gia trò chơi này, quả nhiên đều rất mạnh mẽ, Tùy Thất có chút tự thấy mình không bằng.

Cô nhận lấy vật tư của Phong Linh, dùng nửa chai nước dâu còn lại làm cho cô ấy một que kem mới.

Ngay khoảnh khắc nhận được que kem, Phong Linh lập tức nhét vào miệng m*t lấy m*t để.

Trong hầm ngầm trống trải, vang vọng tiếng m*t kem vang dội của cô ấy, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng "oẹ" mơ hồ.

Cô ấy ngại ngùng cười với Tùy Thất: "Em bị say nắng nên hơi buồn nôn, không phải do kem đâu."

Có lẽ, có thể, là do nó đấy.

Phong Linh xử lý xong que kem trong nháy mắt, ăn xong thì di chuyển đến một chỗ cách Tùy Thất không xa phía bên phải. Thỉnh thoảng lại giơ tay giơ chân ra, đón nhận chút hơi lạnh yêu thương từ Duby.

Đôi mắt sáng long lanh của cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào que kem chưa ăn hết trong tay Tùy Thất.

Tùy Thất cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô nàng, thử đưa que kem qua: "Tôi đã l.i.ế.m một miếng rồi, nếu cô không ngại…"

"Không ngại, em hoàn toàn không ngại." Phong Linh như sợ cô đổi ý, nhanh chóng nhận lấy que kem, thành kính bắt đầu ăn.

Sau khi rôm rốp ăn xong, cô ấy lại bịt miệng cười vài tiếng kỳ quái: "Không ngờ tôi lại được ăn que kem mà chị gái xì hơi đã l**m, cuộc đời fan girl viên mãn rồi, khặc khặc khặc~"

Tùy Thất khẽ cứng người lại, cảm giác xấu hổ bất thình lình này là sao đây!

Ngón chân của cô cũng bắt đầu co quắp.

Đúng lúc này, Liên Quyết bên cạnh cô nhẹ giọng nói: "Tôi muốn một que vị cam."

Tùy Thất vừa định mở miệng, anh lại nói: "Tôi dùng một trăm tinh tế tệ để mua, được không?"

Được quá đi ấy chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô nhanh chóng làm ra hai que kem vị cam.

Một que cho Liên Quyết, que còn lại cô quyết định bán đấu giá.

"Que kem cuối cùng, ai muốn nào?"

Những người chơi vẫn luôn nhìn về phía bên này rục rịch, nhưng bọn họ vẫn chưa tìm được vật tư, chỉ có thể nhìn kem nuốt nước bọt.

Ngay sau đó Tùy Thất lại nói thêm một câu: "Không có vật tư thì có thể dùng tinh tế tệ để mua, trước tiên ký giấy nợ, sau khi trò chơi kết thúc thì thanh toán."

Mắt của những người chơi chợt sáng lên, đám người bắt đầu hăng hái trả giá.

"Tôi trả năm mươi."

"Tôi trả một trăm."

"Tôi trả một trăm hai."

"Tôi trả một trăm rưỡi."



Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

"Tôi trả hai nghìn rưỡi!"

"Hơi đắt rồi, vượt quá ngân sách của tôi rồi."

"Thôi bỏ đi, tôi vẫn nhịn được."

"Lặng lẽ rơi nước mắt nghèo khổ."

Que kem vị cam cuối cùng, được bán với giá khổng lồ hai nghìn rưỡi.

Liên Quyết: "Cô rất biết kinh doanh."

Tùy Thất cười tủm tỉm: "Cảm ơn đã khen."

Người chơi đại gia ký giấy nợ, vui vẻ nhận lấy que kem, ngồi xuống cạnh Phong Linh, vừa ăn kem, vừa trộm hứng chút gió điều hòa từ Duby.

Một lúc sau, khu vực quanh cây cột của Tùy Thất đã ngồi đầy người chơi.

Gã đàn ông cơ bắp và tên tóc vàng vừa mới tỉnh lại dìu nhau đi vào, thấy cảnh tượng này, cả hai ngẩn người.

Ý định muốn gây sự ban đầu, lập tức tắt ngấm.

Tùy Thất đang cúi đầu liếc nhìn hai tên kia một cái rồi không để ý nữa, cô vừa mới gửi ảnh kem que vào nhóm chat bốn người.

Sau đó kéo đến một tràng tiếng kêu than.

Tùy Thất: "Đợi gặp mặt rồi tôi sẽ làm kem cho mọi người ăn."

Thẩm Úc: "Đúng là muốn g.i.ế.c người thì phải g.i.ế.c lòng trước mà, chị Tùy nhỉ."

Muội Bảo: "A a a, cổ họng em sắp bốc khói rồi, muốn ăn chút gì đó lạnh quá đi."

Thẩm Úc: "Tôi vẫn đang dè sẻn uống nước, chị Tùy đã bắt đầu làm kem rồi."

Tùy Thất: "Tiến độ tìm vật tư của hai người thế nào rồi?"

Thẩm Úc: "Chỉ có một chai nước."

Muội Bảo: "Em vẫn chưa tìm được gì cả, khóc.jpg."

Thẩm Úc: "Anh Thần thì sao?"

Ba người ăn ý đợi một phút, không ai gửi thêm tin nhắn nào nữa, nhưng Tả Thần vẫn chưa online.

...

Tùy Thất dứt khoát nhấn vào giá trị sinh mệnh của Tả Thần: 49.

Kèm theo ba trạng thái tiêu cực: "Bị thương", "Hôn mê", "Mất máu".

Không có hạ đường huyết.

Vậy là bị người chơi khác tấn công.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 67



Cô lại vào nhóm chat bốn người, phát hiện tin nhắn mới nhất của Tả Thần được gửi đi ở vị trí theo thời gian thực từ bốn mươi phút trước.

Giá trị sinh mệnh của anh ta quá thấp, bị thương ít nhất cũng hơn nửa tiếng rồi, phải nhanh chóng cứu chữa.

Nhưng bọn họ lại cách nhau hơn 1000 km, cô hoàn toàn không thể đến kịp.

Tùy Thất nắm chặt quang não, vẻ mặt nghiêm túc trầm xuống, nụ cười tắt ngấm.

Liên Quyết chú ý đến sự thay đổi của cô, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối gõ nhẹ hai cái, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tùy Thất liếc anh một cái, nói: "Tình hình của anh Thần không ổn lắm."

Trong hầm ngầm tối tăm, bản đồ 3D sáng rực trên quang não của Tùy Thất vô cùng nổi bật.

Liên Quyết chỉ cần hơi cụp mắt là có thể thấy rõ ràng.

Hai mươi phút trước, Bùi Dực vừa chụp cho anh xem tòa nhà hình con rùa kỳ lạ ở góc dưới bên trái bản đồ 3D có trên quang não của Tùy Thất.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Bùi Dực cách chỗ Tả Thần ở chưa đến 3 km." Liên Quyết mở quang não: "Cô gửi vị trí của anh ta cho tôi, tôi bảo Bùi Dực qua đó xem sao."

Lúc này Tùy Thất cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không đường ai nấy đi với Liên Quyết.

Mặc dù từ trước đến nay, cô thà nợ tiền còn hơn nợ ân tình.

Nhưng ân tình hôm nay, cô cam tâm tình nguyện nợ.

"Được, cảm ơn."

Câu cảm ơn này của Tùy Thất, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc chân thành.

Khiến Liên Quyết ngước mắt nhìn cô một cái.

Hai người vẫn chưa thêm bạn bè, Tùy Thất chủ động nói: "Để tôi thêm bạn anh."

Liên Quyết: "Ừm."

Sau khi nhận được tin nhắn, Bùi Dực lập tức lên đường.

Không hổ là học sinh Võ viện, cậu ta chỉ mất hai mươi ba phút đã đến bên cạnh Tả Thần: "A, anh ta bị người ta bổ đầu rồi!"

Cậu ta gọi video cho Liên Quyết, ống kính đang hướng về phía Tả Thần.

Tùy Thất vội vàng di chuyển đến bên cạnh Liên Quyết, chỉ thấy Tả Thần trong màn hình đang nằm sấp trên đất, nửa khuôn mặt ngập trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Trên trung tâm giao dịch, bài đăng thu mua thuốc của cô vừa hay có người trả lời.

Cô nhấn vào xem, người ở khung chat bên kia, lại là Bùi Dực.

Tùy Thất: …

Cô trực tiếp nói với Bùi Dực bên kia: "Cậu giúp Tả Thần cầm m.á.u trị thương luôn đi, lát nữa tôi sẽ gửi vật tư cho cậu."

Bùi Dực: "Ồ ồ, được."

Cậu ta lấy ra bột cầm máu, rắc lên vết thương sau gáy của Tả Thần: "Lúc nãy tôi tìm được một hòm thuốc, bên trong toàn là thuốc, đến một chút đồ ăn cũng không có."

Có lẽ do bình thường luyện võ thường xuyên bị thương, nên kỹ thuật băng bó của Bùi Dực vô cùng chuyên nghiệp và nhanh chóng, rất nhanh cậu ta đã quấn xong băng lưới trên đầu Tả Thần.

"Xong rồi, hoàn hảo!" Bùi Dực quay ống kính về phía mình.

Cậu ta vừa định mở miệng xin Liên Quyết vật tư, ngẩng đầu lên lại thấy Liên Quyết và Tùy Thất ở đối diện, đầu kề sát vào nhau.

Sau lưng còn có một cô bé tóc bạc lộ ra nửa khuôn mặt đang đứng.

Cô bé đó thoạt nhìn giống Tùy Thất mấy phần, nhưng mái tóc của cô bé, lại giống hệt Liên Quyết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt của Bùi Dực di chuyển qua lại giữa mái tóc bạc của cô bé và Liên Quyết.

Khi cậu ta xác nhận màu sắc, hình dạng, thậm chí cả độ cong tóc của hai người giống nhau.

Bùi Dực ngơ ngác: "…"

Bùi Dực kinh ngạc: "Hai, hai người có con từ bao giờ vậy!!!"

Tùy Thất tê liệt: Kết luận kỳ diệu này được suy đoán từ góc độ nào vậy? Liên Quyết bị Bùi Dực ngốc nghếch làm cho cạn lời.

Sự im lặng của hai người trong mắt Bùi Dực, lại trở thành ngầm thừa nhận.

Cậu ta sụp đổ chất vấn: "Con bé đã lớn như vậy rồi! Hai người quen nhau khi nào? Rồi có tình cảm với nhau khi nào?"

"Anh Liên, từ nhỏ em và anh đã lớn lên cùng nhau, chuyện quan trọng như vậy, không ngờ anh lại giấu em lâu như thế! Anh hoàn toàn không xem em là anh em!"

Liên Quyết cố gắng giải thích: "Không…"

Bùi Dực trợn trắng mắt, bấm huyệt nhân trung rồi ngã xuống bên cạnh Tả Thần: "Anh không cần ngụy biện nữa, giải thích là che giấu, che giấu là thật sự có chuyện này!"

Sự cạn lời lan tỏa giữa Tùy Thất và Liên Quyết.

Tùy Thất sờ mũi, thông cảm vỗ vai Liên Quyết: "Làm bạn với cậu ta nhiều năm như vậy, anh vất vả rồi."

Liên Quyết lặng lẽ đưa tay che quang não lại.

Tả Thần hôn mê đã lâu lúc này tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy Bùi Dực trợn trắng mắt, vẻ mặt dữ tợn, suýt chút nữa lại ngất đi.

"Vãi chưởng! Bùi Dực?"

Ký ức bị người khác dùng gậy đánh ngất từ phía sau của Tả Thần dần hiện về.

Anh ta nhìn Bùi Dực, ánh mắt phức tạp: "Mẹ nó, sao tôi lại xuống địa ngục cùng cậu?"

"Phi phi phi!" Đôi mắt trắng dã của Bùi Dực lập tức không còn trợn lên nữa: "Tôi vất vả cứu anh, anh vừa tỉnh lại đã nguyền rủa tôi c.h.ế.t sao?"

Vết thương trên đầu đau đến mức khiến Tả Thần giật nảy mình, anh ta sờ lên chỗ đau theo bản năng, lại chạm phải lớp băng lưới mềm mại.

"Cậu đã băng bó vết thương cho tôi sao?" Tả Thần nhìn Bùi Dực hỏi.

"Đúng vậy."

Tả Thần giơ tay nắm thành quyền: "Cảm ơn người anh em, sau này có chuyện gì cứ nói."

Bùi Dực lấy nắm tay của mình cụng nhẹ vào: "Cái khác thì không cần, nhưng khi nào các anh mở đại tiệc thì nhớ gọi tôi."

"Không thành vấn đề." Tùy Thất trong quang não đối diện vui vẻ đồng ý.

Tả Thần nghe thấy giọng Tùy Thất, lập tức nhìn sang quang não của Bùi Dực: "Chị Tùy?"

Bùi Dực lại giấu quang não ra sau lưng, khó khăn lắp bắp nói: "Anh có biết, chị Tùy của anh và anh Liên của tôi có, có một đứa con không?"

Tả Thần nhíu mày: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"

"Bùi Dực, im miệng." Giọng nói lạnh lùng của Liên Quyết phát ra từ quang não.

Tả Thần cũng nắm lấy vai Bùi Dực, trầm giọng nói: "Tuy cậu đã cứu tôi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không được đồn nhảm về chị Tùy nhà tôi."

"Tôi không bịa đặt!" Bùi Dực oan ức tự bào chữa: "Tôi không phải là người như vậy."

Tùy Thất ở đối diện lên tiếng bênh vực mình: "Bùi Dực, cậu nhìn bên này đi."
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 68



Cậu ta miễn cưỡng cúi đầu nhìn quang não.

Khuôn mặt gỗ nhỏ bé của Duby chiếm gần hết màn hình.

Tùy Thất giới thiệu nói: "Đây là búp bê gỗ của tôi, Duby."

Ngay khoảnh khắc thấy những đường vân gỗ rõ ràng trên mặt 'con gái của chị Tùy và anh Liên', mặt Bùi Dực đột ngột đỏ bừng, đầu vùi thật sâu vào đầu gối, câm lặng.

Tả Thần nắm lấy cổ tay đeo quang não của cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Tùy Thất.

"Anh Thần, ai làm anh bị thương vậy?"

"Không thấy mặt." Tả Thần vỗ tấm nệm bên cạnh: "Lúc đó tôi đang chui xuống gầm giường tìm vật tư, vừa mới chui ra đã bị người ta đánh ngất từ phía sau."

"Nhưng mà, trong đống vật tư đó có một cây gậy sắt màu đen dài bằng nửa cánh tay, nếu gặp lại tôi chắc chắn sẽ nhận ra."

"Vậy là tốt rồi." Tùy Thất trầm giọng nói: "Lần sau gặp lại, chúng ta phải chơi c.h.ế.t hắn."

"Tôi gửi vật tư cho Bùi Dực trước, các anh tự chia nhau đi." Tùy Thất mở trung tâm giao dịch ra thao tác một hồi.

Trước mặt Bùi Dực nhanh chóng xuất hiện một đống vật tư: hai chai nước khoáng, một chai nước ngọt có ga, một chai sữa, một túi bánh mì cắt lát nguyên, một túi thịt khô và một thanh sô cô la.

Tả Thần làm động tác hình trái tim bằng hai tay: "Yêu chị, chị Tùy."

Anh ta nhanh chóng chia vật tư xong xuôi, mở chai nước ngọt có ga chứa hàm lượng đường cao, ừng ực uống hết nửa chai.

Bùi Dực cũng cầm chai nước khoáng uống như điên.

Bọn họ ăn ngấu nghiến, Tùy Thất không nhìn quang não nữa, quay sang báo bình an trong nhóm chat Trốn Khỏi.

"Anh Thần không sao rồi, tình cờ Bùi Dực ở gần đó, nên đến cứu anh ấy kịp thời."

Thẩm Úc và Muội Bảo cũng gọi video cho Tả Thần, xác nhận anh ta không sao mới yên tâm.

Trước khi Bùi Dực và Liên Quyết ngắt liên lạc, Bùi Dực đặc biệt xin lỗi Tùy Thất: "Xin lỗi chị Tùy, là tôi không nhìn rõ đã nói lung tung."

Tùy Thất biết Bùi Dực không có ác ý.

Cô khẽ cười: "Không sao, tha thứ cho cậu."

Bùi Dực cũng cười, nhanh chóng ngắt liên lạc.

...

【Miệng tôi cười đến mức sắp rách rồi, ha ha ha ha ha!】

【Bùi Dực đúng là có mắt nhìn, biết nói thì nói nhiều thêm chút nữa đi.】

【Chị gái xì hơi và Liên Thần có hint rồi, ai đến ship cùng không?】

【Tạm dừng đi ị, tôi đến ship.】

【Tạm dừng cuộc chiến người chó, tôi đến ship.】

【Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, họ là gia đình ba người xứng đôi nhất.】

【Thật ra chuyện này không trách Bùi Dực được, chẳng phải tên tóc vàng kia cũng coi chị Tùy và Liên Thần là một cặp vợ chồng sao.】

【Mắt của quần chúng đúng là sáng như sao.】

【Nói chứ, Liên Thần không có Lời Chúc Phúc Của Búp Bê Gỗ, làm sao anh ấy xác định được vị trí vật tư vậy?】

【Liên Thần có máy định vị vật tư, có thể dò tìm được tất cả các điểm vật tư trong phạm vi 5 km, trâu bò lắm.】

【Oa oa oa, cặp đôi song cường đúng là dễ ship.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt như vậy nữa, nhiệt độ cũng giảm xuống khoảng 30 độ.

Tùy Thất và Liên Quyết ra khỏi hầm ngầm, tiếp tục lên đường.

Cả hai đều muốn nhanh chóng tập hợp với đồng đội nên đã rút ngắn thời gian ngủ, mỗi đêm chỉ ngủ ba bốn tiếng, lúc nóng giữa trưa nhất thì ngủ bù một giấc.

Thời gian còn lại là ở trên đường, thỉnh thoảng dừng lại thu thập một ít vật tư.

Cùng với thời gian tiếp xúc ngày càng dài, Tùy Thất dần phát hiện độ chính xác khi tìm kiếm vật tư của Liên Quyết cao hơn cô rất nhiều.

Dường như anh đã biết vật tư ở đâu từ trước, thay vì nói là tìm thì đúng hơn là lấy.

Trong ống thông gió, sau trần nhà, trong bồn chứa nước của bồn cầu… dù là vật tư gì giấu ở những nơi xó xỉnh, anh cũng có thể tìm thấy một cách chính xác.

Tùy Thất chỉ việc đi đi đi, thu thu thu.

Hai người càn quét sạch sẽ tất cả các điểm vật tư đã đi qua.

Cứ thế qua bốn ngày, vật tư trong Kho Hàng Tuỳ Thân của cô đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cũng xem như đã trải nghiệm được niềm vui khi được gánh team.

Ba đồng đội tốt của cô cũng rất cố gắng, tất cả đều tìm được điểm vật tư, vô cùng thuận lợi tiến gần đến điểm tập hợp.

Mười rưỡi tối, Liên Quyết lại phát hiện một điểm vật tư trong ngăn bí mật của tủ quần áo.

Anh không thu thập vật tư ngay lập tức, mà nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Tùy Thất đến lấy.

Tùy Thất không động đậy, chỉ hỏi: "Tại sao không thu?"

Anh liếc nhìn Duby, giọng điệu bình thản: "Trả nợ."

Thì ra là định trả phí sử dụng Duby một tiếng.

"Vậy thì tôi không khách sáo nữa." Tùy Thất tiến lên hai bước, thu thập vật tư.

Trong phòng hơi tối, Duby chu đáo trợn mắt, đôi mắt đen láy tròn xoe lập tức biến thành đèn pin siêu sáng.

Hai luồng ánh sáng chói mù mắt đột ngột chiếu ra, căn phòng tối tăm lập tức sáng như ban ngày.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Tùy Thất vội vàng né tránh: "Duby, giảm độ sáng xuống!"

Ánh sáng từ từ yếu đi.

Nguy hiểm quá, suýt nữa thì bị con gái của mình làm cho mù mắt rồi.

Cô quay đầu nhìn Liên Quyết bị chiếu đến: "Không sao chứ."

"Ừm." Anh chậm rãi chớp mắt: "Người hầu nhỏ này của cô, có nhiều chức năng thật."

Duby nghe vậy kiêu ngạo ưỡn ngực: "Làm mát sưởi ấm, chiếu sáng nhóm lửa, hút bụi cất giữ, em thành thạo tất."

"Mát xa, làm ấm giường cũng không thành vấn đề!"

"Biết cưng lợi hại rồi." Tùy Thất cười gõ nhẹ lên trán Duby: "Lần sau trước khi thể hiện thì nhớ báo một tiếng."

"Tuân lệnh, chủ nhân."

Tùy Thất dựa vào ánh sáng chiếu ra từ mắt Duby, nhìn vào ngăn bí mật.

Không gian bên trong không lớn, bị nhét cho đầy ắp: một tấm thẻ trắng, một túi kẹo hoa quả, một hộp hạt 300g, hai quả táo, ba chai nước khoáng và năm sợi dây điều khiển.

Cô đang định cất vật tư vào Kho Hàng Tuỳ Thân, khóe mắt lại liếc thấy một chiếc áo đồng phục học sinh dài tay màu trắng có sọc đen treo bên cạnh vách ngăn bí mật.

Tùy Thất khựng lại, lấy áo đồng phục ra.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 69



Thứ thu hút ánh mắt của cô, không phải là bản thân chiếc áo, mà là thẻ tên học sinh trên n.g.ự.c trái chiếc áo.

Chữ viết trên đó đã phai màu, nhưng hình dạng, kích thước và chất liệu của tấm thẻ tên màu trắng đó, lại giống hệt như tấm thẻ trắng trống không.

Cô treo áo đồng phục lại vào tủ quần áo, cất các vật tư khác vào kho, chỉ để lại tấm thẻ trắng đó.

Liên Quyết khoanh tay dựa vào một bên tủ quần áo, thu hết hành động của cô vào mắt: "Có phát hiện gì à?"

Cô mân mê tấm thẻ trong tay: "Có lẽ nó không hề trống không."

"Chỉ là chúng ta không thể thấy được thôi."

Tùy Thất nói xong lập tức lấy ra thiết bị nhận dạng tìm được trong khe nứt ở cột chỗ hầm ngầm.

Tác dụng của nó chỉ có một: nhận dạng tất cả các ký tự và hình ảnh hiện có.

Cô nhấn công tắc của thiết bị nhận dạng, màn hình nhận dạng quang học ở đáy phát ra ánh sáng xanh, chiếu lên tấm thẻ trắng.

Giữa tấm thẻ trống không, đột nhiên hiện ra hai chữ màu đen.

Tùy Thất nhìn rõ hai chữ kia càng thêm kinh ngạc, vì cái tên hiện ra, vừa hay lại là người quen cũ của cô: Lâm Phong.

Tùy Thất giác ngộ: Thẻ trắng, thì ra là thẻ tên của người chơi.

Mặt trước là họ tên người chơi, mặt sau là tên đội người đó.

Hai người nhìn nhau, lấy hết tất cả thẻ trong mớ vật tư ra.

Trừ tấm có ghi tên Lâm Phong, Tùy Thất còn ba tấm thẻ trắng và hai tấm thẻ đen.

Liên Quyết có một tấm mỗi loại.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Thiết bị nhận dạng lần lượt quét qua, chỉ có thẻ trắng hiện ra chữ, thẻ đen vẫn trống không.

Thẻ tên mà Tùy Thất sở hữu là: Lâm Phong, Thường Lệ, Lôi Dũng, Lý Nhị Cẩu.

Tùy Thất thấy cái tên cuối cùng suýt chút nữa rơi lệ, không ngờ ở thế kỷ 31, cô vẫn có thể gặp được cái tên thân thương như vậy.

Nếu có cơ hội, cô nhất định phải kết bạn với người anh em này.

Cái tên trên tấm thẻ tên duy nhất của Liên Quyết là: Tân Dặc.

"…" Toàn thân Tùy Thất lập tức tỏa ra mùi ghen tị chua loét: "Ha ha, tôi hoàn toàn không ghen tị đâu."

Vậy mà lại lấy được thẻ tên của đồng đội nhà mình.

Mẹ nó chứ, may thật đấy!

Tùy Thất ghen đến mức sùi bọt mép, chụp lại thẻ tên của Lâm Phong, gửi vào nhóm chat bốn người.

"Anh chị em bạn dì ơi, gặp được loại thẻ trắng này thì đừng bỏ qua, nhất định phải thu hết vào túi."

Tả Thần: "Sao trên này lại ghi tên Lâm Phong?"

Thẩm Úc gửi ảnh qua: "Tôi có hai tấm, nhưng trên đó không có chữ."

Muội Bảo: "Em có ba tấm."

"Đây là thẻ tên của người chơi." Tùy Thất giải thích cho ba người: "Phải dùng thiết bị nhận dạng quét, chữ viết mới hiện ra."

"Tôi đoán, rất có thể nó liên quan đến cách thức nhận điểm."

Tả Thần, Thẩm Úc, Muội Bảo: "!!!"

Đi đường bốn ngày, khoảng cách giữa bốn người chỉ còn chưa đến 100 km.

Tùy Thất bèn nói đợi ngày mai gặp mặt sẽ nói chi tiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả ba đồng đội đều đồng ý.

Cô thoát khỏi nhóm chat, kẹp lấy thẻ tên của Lâm Phong xoay một lúc lâu.

"Dụng cụ điêu khắc gỗ, bộ phận búp bê gỗ, thẻ tên."

Tùy Thất cười khẩy: "Thì ra ban tổ chức có ý đồ này."

Ánh mắt vốn đang nhìn vào khoảng không vô định của Liên Quyết hơi di chuyển, dừng lại trên người cô.

Tùy Thất đối diện với ánh mắt của anh: "Hẳn là đội trưởng Liên cũng đoán ra rồi nhỉ."

Liên Quyết lạnh nhạt nói: "Chỉ là phỏng đoán."

Cô cười đáp lại: "Vậy thì xác minh thôi."

Tùy Thất lấy ra một bộ bộ phận búp bê gỗ hoàn chỉnh, dưới sự hướng dẫn của Duby và trợ giúp của Liên Quyết, mất năm mươi phút, cuối cùng cũng lắp ráp xong một con búp bê gỗ hoàn chỉnh.

Ngay khoảnh khắc đến gần búp bê gỗ, thẻ tên của Lâm Phong lập tức bị hút vào n.g.ự.c trái.

Cô tiếp tục lấy ra một tấm thẻ đen, tay phải cầm bút nhanh khô, suy nghĩ nên viết gì.

Hay nói cách khác, là nên cho Lâm Phong làm gì.

Thật ra cô rất muốn cho Lâm Phong hô khẩu hiệu 'Tùy Thất trâu nhất', sau đó đập đầu vào tường chết.

Nhưng nể tình hai người học cùng trường, Tùy Thất quyết định cho anh ta sống thêm vài ngày nữa.

"Hình như Lâm Phong rất giỏi khoản nhảy múa, hơn nữa còn từng đoạt giải quán quân vũ công xuất sắc nhất trường."

Tùy Thất nghĩ một lúc, dứt khoát viết ra yêu cầu của mình.

Ngay khoảnh khắc thẻ đen bị hút vào sau lưng búp bê gỗ, trong siêu thị bỏ hoang cách đó hàng nghìn ki lô mét, Lâm Phong đang ngủ say mở mắt ra.

...

Anh ta thực hiện một cú bật người như cá chép, lật người đứng dậy.

Lâm Phong sét đánh không kịp bưng tai l*t s*ch quần áo trên người, chỉ để lại một chiếc q**n l*t tam giác màu đen.

Anh ta duyên dáng ưỡn n.g.ự.c cong mông, kế đến tạo một tư thế vô cùng gợi cảm.

Nhưng trong miệng lại hét lớn một tiếng: "Yeah!"

Mắt chớp chớp, tóc hất hất, Lâm l** th* bắt đầu nhảy những bước lớn.

Buổi biểu diễn t.h.o.á.t y đầu tiên của hot boy trường Mobius, dưới cái nhìn chăm chú của toàn thể cư dân mạng tinh tế, long trọng khai mạc.

Eo của anh ta vui vẻ uốn lượn; hai chân linh hoạt bắt chéo, bật nhảy.

Hai tay liên tục lướt lên lướt xuống giữa cơ bụng và cơ n.g.ự.c của mình.

Vũ điệu cuồng nhiệt mà quyến rũ, biểu cảm ngơ ngác mà kinh hãi.

Con búp bê gỗ dán thẻ tên của Lâm Phong, tái hiện vũ điệu của Lâm Phong một cách hoàn hảo.

Tùy Thất không chắc chắn lắm nhìn lại dòng chữ mình viết trên thẻ đen: Nhảy theo ý muốn, nhảy đến sáng!

Chữ không có vấn đề, người có vấn đề.

… Không ngờ Lâm Phong ngoài mặt nghiêm túc lại ngầm phóng khoáng như vậy, người này thích nhảy t.h.o.á.t y sao? Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người xưa nói chưa bao giờ sai.

Ba người Lục Nhung, Giang Trần và Giang Ninh bị điệu nhảy nóng bỏng thình lình của đồng đội làm cho ngây người.

Giang Ninh được tham gia trận đấu thứ hai nhờ ba đồng đội thành công vượt ải, ôm Lục Nhung run lẩy bẩy: "Sao đột nhiên anh Lâm lại như vậy?"
 
Back
Top Bottom