Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng

Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 20


Là em gái của Tô Thanh Hà, cô được chọn làm khách mời thực hiện điệu nhảy mở màn cho buổi tiệc hôm đó.

Danh tiếng của Tô Dư Ngôn đã sớm lan xa. Nghe nói cô là một họa sĩ tài hoa, cũng là trụ cột của đoàn múa.

Trong không khí tiệc tùng náo nhiệt, rượu ngon tràn ly, những vị khách khi biết tin thiên tài sống tại nước ngoài nhiều năm nay đã trở về nước liền không khỏi tò mò về điệu nhảy của cô.

Mọi người không nhịn được mà xì xào bàn tán.

"Nghe nói Tô Dư Ngôn là con gái riêng mà ông cụ Tô mang theo sau khi tái hôn, nhưng lại được nuôi dưỡng như con ruột. Từ nhỏ đã được đào tạo theo tiêu chuẩn tốt nhất, không biết lần này trở về nước có phải để tìm một nửa kia hay không?"

"Tôi thấy rất có khả năng, nếu không thì cô ấy về nước vào thời điểm này làm gì?"

"Nhà họ Tô hiện tại đang phát triển rất mạnh trong giới thương mại Pháp, nếu cưới được Tô Dư Ngôn, lại có thể hợp tác với nhà họ Tô, sau này chẳng phải cũng có cơ hội làm ăn quốc tế sao?"

"Ai mà nói không phải, cũng vì vậy mà lần này mới có nhiều nhân tài trẻ tuổi đến vậy."

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng Tạ Khiên Xuyên lại không hứng thú với những chuyện đó, chỉ yên lặng ngồi một góc uống rượu.

Hôm nay, ông cụ truyền lời bảo anh ta đến, anh ta chỉ định ngồi một lát rồi rời đi.

Giờ rượu đã qua ba tuần, nghe những lời bàn luận rôm rả xung quanh, hắn chỉ cảm thấy vô vị.

Anh ta đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên tiếng nhạc vang lên.

Tất cả ánh mắt trong phòng tiệc đều bị thu hút về phía sân khấu, nơi một bóng dáng kiều diễm xuất hiện dưới ánh đèn.

Giữa sự mong chờ của mọi người, Tô Dư Ngôn khoác tay Tô Thanh Hà, chậm rãi bước ra trước mặt bao ánh nhìn chăm chú.

20

Không khí trong hội trường bỗng chốc im phăng phắc.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người phụ nữ có dung nhan tinh xảo, kiều diễm đến mức khiến người ta kinh diễm đứng dưới ánh đèn sân khấu. Từng bước chân của cô tiến về trung tâm sân khấu đều mang theo vẻ thanh thoát, tao nhã.

Tô Thanh Hà là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lên tiếng chào hỏi.

"Chào mọi người, rất vinh hạnh được mời các vị đến tham dự bữa tiệc hôm nay. Đây là em gái tôi — Tô Dư Ngôn."

"Tiếp theo, Dư Ngôn sẽ gửi tặng mọi người một điệu múa. Hy vọng mọi người có một buổi tối thật vui vẻ."

Nói xong, anh hơi nghiêng người, nhường lại toàn bộ ánh sáng sân khấu cho cô.

Tạ Khiên Xuyên ngồi dưới khán đài, ánh mắt đột ngột trừng lớn khi nhìn thấy người phụ nữ vừa xuất hiện.

Toàn thân hắn gần như cứng đờ, bàn tay nắm chặt ly rượu cũng run lên.

Anh ta không dám tin vào mắt mình, người phụ nữ có dung mạo giống hệt Kiều Tự đến bảy phần đang đứng trước mặt anh ta.

Lần đầu tiên trong đời, anh ta lộ ra vẻ thất thố.

Tiếng nhạc vang lên, cô nhẹ nhàng xoay người, khẽ nhấc tà váy, từng động tác uyển chuyển mà mạnh mẽ.

Từng cử chỉ, từng bước chân đều tinh tế, toát lên sự thuần thục của một vũ công đã khổ luyện suốt nhiều năm.

Mỗi một động tác vươn tay hay xoay người đều mang theo nét tao nhã thu hút mọi ánh nhìn.

Không thể nào… tuyệt đối không thể nào…

"Rắc!"

Ly rượu trong tay Tạ Khiên Xuyên đột ngột vỡ tan, rượu đỏ thẫm vương vãi khắp mặt bàn.

Anh ta hoảng loạn lấy khăn tay lau đi chất lỏng dính trên tay, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bóng hình đang khiêu vũ trên sân khấu.

Chẳng phải đôi chân của Kiều Tự đã bị phế sao?

Cô… vốn dĩ không thể nào biết khiêu vũ.

Nhưng tại sao trước mắt hắn lại là một người giống Kiều Tự đến vậy?

Sự nghi hoặc trong lòng hắn đạt đến đỉnh điểm. Không thể kìm nén được nữa, anh ta gạt phăng đám đông, bước nhanh lên sân khấu, trực tiếp nắm lấy tay cô.

"A Tự… Là em sao?"

"Em chưa chết?"

Động tác bất ngờ của anh ta khiến Tô Dư Ngôn khựng lại, ánh mắt thoáng hiện lên sự bối rối.

Nhưng trên gương mặt cô lại không hề có chút dao động nào, chỉ đơn thuần là vẻ ngỡ ngàng.

"Ngài là…?"

Anh ta siết chặt tay cô hơn, giọng nói mang theo sự gấp gáp.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 21


"Em không nhận ra anh? Không thể nào! A Tự, em đang lừa anh đúng không?"

Bên cạnh, Tô Thanh Hà nhanh chóng tiến lên hòa giải.

"Chủ tịch Tạ, ngài quen biết Dư Ngôn sao?"

Một người trong đám đông vốn từng quen biết Kiều Tự khẽ cất lời.

"Chủ tịch Tô, em gái anh… Tiểu thư Tô, có dung mạo rất giống với phu nhân mới qua đời không lâu của chủ tịch Tạ. Có lẽ chủ tịch Tạ thương nhớ cố nhân, nên mới nhất thời nhận nhầm thôi."

Có người khác cũng xen vào.

"Nhận nhầm cũng là bình thường, hai người thực sự giống nhau đến bảy phần."

"Chỉ là tiểu thư Tô từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, lại là một vũ công tài năng. Trong khi Kiều Tự năm đó vì tai nạn xe mà mất đi khả năng đi lại… Nếu nhìn kỹ, hai người vẫn có điểm khác biệt rõ ràng."

"Ngài nói đúng không, chủ tịch Tạ?"

Lời bàn tán xung quanh khiến tâm trí Tạ Khiên Xuyên dần dần trở về thực tại.

Anh ta thẫn thờ nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dần trở nên phức tạp, cuối cùng chậm rãi buông tay.

"Xin lỗi… Là tôi nhận nhầm rồi."

Tô Dư Ngôn nhẹ nhàng xoa cổ tay đỏ ửng của mình, khẽ cười nhạt.

"Không sao cả. Nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của chủ tịch Tạ, hẳn là ngài rất yêu thương người vợ quá cố của mình, đúng không?"

Cô bình tĩnh quan sát người đàn ông trước mặt, trong lòng dâng lên từng đợt ghê tởm. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn cố tình hỏi câu này, muốn xem anh ta sẽ diễn kịch thế nào.

Không đợi anh ta lên tiếng, những kẻ hiếu kỳ xung quanh đã nhanh chóng xen vào.

"Đúng vậy! Tình cảm giữa chủ tịch Tạ và phu nhân của anh ấy nổi tiếng lắm."

"Nhiều năm qua, chủ tịch Tạ lúc nào cũng nâng niu, yêu chiều vợ mình. Ngay cả khi cô ấy bị tai nạn khiến đôi chân tàn phế, anh ấy vẫn một lòng không rời, chăm sóc hết mực."

"Những người phụ nữ trong giới đều nói, ai mà được gả cho một người đàn ông như chủ tịch Tạ thì đúng là tích phúc từ kiếp trước!"

Nghe những lời này, khóe môi Tô Dư Ngôn khẽ nhếch lên, nhưng trong lòng lại tràn đầy lạnh lẽo.

Phải, Tạ Khiên Xuyên đúng là sâu nặng tình cảm…

Vì "yêu thương" người phụ nữ của mình, anh ta có thể không ngần ngại bẻ gãy đôi chân cô, cướp đoạt đi quyền làm mẹ của cô, thậm chí ra tay tàn nhẫn với chính cốt nhục của mình.

Một người chồng tốt như vậy, nếu là dành cho người khác… thì đúng là phước phần tích được từ kiếp trước.

21

Tạ Khiên Xuyên im lặng trong chốc lát, không trực tiếp trả lời mà khéo léo chuyển chủ đề.

"Tiểu thư Tô khiêu vũ rất đẹp, hẳn là thành quả của nhiều năm khổ luyện."

Cô mỉm cười gật đầu: "Chẳng lẽ, chủ tịch Tạ cũng am hiểu vũ đạo?"

Anh ta nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt.

"Không thể nói là tinh thông."

Nụ cười của Tô Dư Ngôn càng rạng rỡ hơn.

"Chủ tịch Tạ khiêm tốn rồi. Tôi đây luôn có cảm tình với những người đàn ông chung tình. Nghe mọi người nói như vậy, tôi thực sự rất hứng thú với câu chuyện giữa ngài và phu nhân. Ngài có thể chia sẻ một chút không?"

Tạ Khiên Xuyên lướt mắt nhìn quanh, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu tiểu thư Tô không ngại, chúng ta có thể ra vườn trò chuyện."

Cô giơ tay ra hiệu mời.

"Rất sẵn lòng."

Hai người cầm theo ly rượu, cùng nhau rời khỏi đám đông, tiến vào khu vườn yên tĩnh.

Không gian tĩnh lặng luôn khiến con người dễ dàng thổ lộ tâm sự.

Tạ Khiên Xuyên chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, khiến hắn không kiềm được mà muốn giãi bày.

"Tiểu thư Tô, quả thực cô rất giống với vợ tôi."

Tô Dư Ngôn gật đầu: "Vừa rồi tôi cũng đã nghe khách mời nhắc đến. Ngài và phu nhân của mình, đã gặp nhau thế nào?"

Anh ta chìm vào hồi ức. "Chúng tôi lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã."

"Sau này, hai gia tộc sắp đặt hôn sự, chúng tôi cứ thế mà kết hôn, rồi sinh con."

Gương mặt Tô Dư Ngôn lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

"Thật ngọt ngào! Chuyện tình thanh mai trúc mã ai mà không ao ước chứ?"

"Hai người còn có một đứa con đúng không? Bé bao nhiêu tuổi rồi? Hẳn là rất đáng yêu!"

Lần đầu tiên, Tạ Khiên Xuyên không cảm thấy phiền chán trước một người phụ nữ hỏi quá nhiều. Ngược lại, hắn kiên nhẫn trả lời từng câu một.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 22


"Chúng tôi có một cậu con trai, năm nay đã năm tuổi."

"Cô có vẻ rất thích trẻ con?"

Cô lập tức gật đầu, ánh mắt sáng rỡ.

"Đúng vậy! Đừng nhìn tôi bận rộn nào là học khiêu vũ, nào là tổ chức triển lãm tranh… Nhưng thực ra, cuộc sống lý tưởng của tôi chính là an phận làm vợ hiền, mẹ đảm."

"Vậy nên, tôi thật sự rất ngưỡng mộ phu nhân của ngài."

Cô dừng một chút, sau đó nghiêng đầu hỏi: "À, tôi có thể hỏi một chút không… Phu nhân của ngài đã qua đời như thế nào?"

Nghe đến đây, sắc mặt Tạ Khiên Xuyên thoáng trầm xuống. Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn trả lời.

"Tai nạn máy bay."

Tô Dư Ngôn lập tức để lộ vẻ tiếc nuối.

"Thật đáng tiếc."

Cô nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt như mang theo sự cảm thông chân thành.

"Nhưng tôi tin rằng khi còn sống bên ngài, phu nhân hẳn đã rất hạnh phúc. Vậy nên, dù cô ấy không còn nữa, cô ấy nhất định cũng hy vọng ngài có thể bước ra khỏi nỗi đau mà tiếp tục cuộc sống mới."

Sắc mặt Tạ Khiên Xuyên vẫn nặng nề, hồi lâu sau mới nhàn nhạt cất lời.

"Tôi đã phụ cô ấy."

"Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt."

Tô Dư Ngôn đứng dậy, khẽ vỗ vai anh ta như một lời an ủi, hoàn toàn phát huy triệt để vai trò của một "tri kỷ hiểu lòng người".

Cả hai trò chuyện rất hợp ý, mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, Tô Thanh Hà đến tìm, bọn họ mới vẫy tay chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, Tạ Khiên Xuyên chủ động hỏi: "Tiểu thư Tô, nếu có thời gian, chúng ta có thể hẹn gặp nhau lần nữa không?"

Tô Dư Ngôn mỉm cười gật đầu.

"Dĩ nhiên rồi. Tôi rất vui khi được quen biết chủ tịch Tạ. Nếu đã là bạn bè, ngài cứ gọi tôi là Dư Ngôn như anh trai tôi đi."

Nỗi u sầu giữa chân mày anh ta chợt tan biến.

"Vậy thì, cô cũng không cần gọi tôi là chủ tịch Tạ nữa. Gọi tôi là Khiên Xuyên đi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Được."

22

Từ sau khi Kiều Tự qua đời, hiếm khi Tạ Khiên Xuyên có tâm trạng tốt như hôm nay. Sau khi rời khỏi buổi tiệc, anh ta trở về nhà họ Tạ giữa đêm khuya, nhưng ánh đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

Ban đầu, anh ta tưởng rằng lại là Tạ Cẩn chưa ngủ, nhưng khi đến gần mới nhận ra người đang ngồi đó là Giang Thanh Hoan.

Thấy anh ta xuất hiện, sắc mặt cô ta âm u đến cực điểm.

"Khiên Xuyên, anh đã đi đâu? Sao giờ này mới về?"

Tạ Khiên Xuyên nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngả người xuống sofa.

"Chỉ là một buổi tiệc xã giao, về trễ một chút thôi. Em đến đây làm gì?"

Thấy anh ta nói chuyện với mình bằng giọng điệu không mấy dễ chịu, Giang Thanh Hoan càng thêm tức giận.

"Tại sao em không thể đến? Là A Cẩn gọi em tới."

"Thằng bé một mình trong nhà không ngủ được, anh cũng mặc kệ nó. Giờ em đến đây, anh lại còn tỏ thái độ này với em?"

Nói rồi, cô ta tiến lại gần, hít nhẹ lên người anh ta. Khi phát hiện một mùi nước hoa lạ, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Chuyện này là sao? Hôm nay anh đã uống rượu cùng người phụ nữ khác?"

Trước sự chất vấn của cô ta, Tạ Khiên Xuyên cảm thấy vô cùng phiền chán. Anh ta hất tay cô ta ra, giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn.

"Trong tiệc đương nhiên có khách nữ. Người ta xịt nước hoa, đứng gần anh lâu một chút thì dính mùi thôi."

"Đừng có bày ra bộ dạng oán phụ như thế mà kiếm chuyện ở đây!"

Nghe hai chữ "oán phụ", Giang Thanh Hoan hoàn toàn bùng nổ.

"Oán phụ? Anh nói em là oán phụ sao?"

"Em trở thành thế này là vì ai chứ? Có phải anh đã có người đàn bà khác bên ngoài rồi không? Anh nói đi!"

Cô ta như phát điên, lao đến giật lấy điện thoại của anh ta để kiểm tra. Nhưng một người kiêu ngạo như Tạ Khiên Xuyên sao có thể để cô ta toại nguyện?

Anh ta mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống đất, giọng điệu tràn đầy chán ghét.

"Thanh Hoan, đủ rồi!"

"Em trước đây không như vậy. Sao bây giờ lại trở nên thế này?"

Giang Thanh Hoan ngồi bệt dưới sàn, khóc lóc thảm thiết, chẳng còn tâm trí nghe anh ta nói gì. Trong cơn tức giận, cô ta lập tức đứng dậy, lao lên lầu kéo Tạ Cẩn vẫn còn say ngủ xuống.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 23


"Đi thôi, con đi với mẹ. Ba con không cần mẹ, cũng không cần con nữa."

"Từ nay về sau, mẹ con chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau!"

Tạ Cẩn đang ngủ mơ màng, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề đã bị cô ta kéo xuống lầu.

Lúc xuống cầu thang, cậu bé vô ý vấp ngã, đập đầu xuống bậc thang, liền khóc òa lên.

"Con không muốn đi! Con muốn ở với ba!"

"Dì Giang, con muốn ngủ. Dì để con ngủ đi..."

Vốn đã đang tức giận, nghe Tạ Cẩn gọi mình là "dì Giang", Giang Thanh Hoan càng phát điên hơn.

Vừa kéo cậu bé đi, cô ta vừa gào lên.

"Khóc cái gì mà khóc?! Cái gì mà dì Giang?!

"Mẹ là mẹ của con cơ mà!"

"Ba con không cần con nữa, con còn bám lấy anh ta làm gì?"

"Đi với mẹ!"

Nhìn thấy cô ta kéo lê Tạ Cẩn trên mặt đất, toàn bộ sự kiên nhẫn của Tạ Khiên Xuyên đã cạn sạch. Anh ta bước lên ngăn cản Giang Thanh Hoan, ánh mắt đã không còn chút dịu dàng nào như trước.

"Buông A Cẩn ra! Đêm khuya rồi, em còn định phát điên đến bao giờ?!"

Sắc mặt Giang Thanh Hoan tái nhợt vì giận dữ, cô ta vừa khóc vừa không ngừng kéo Tạ Cẩn.

"A Cẩn là con trai em! Em muốn đưa nó đi đâu thì đưa!"

"Anh không cho em bước vào nhà, chẳng lẽ ngay cả con trai em cũng không được đưa đi sao?!"

Nói xong, cô ta bất chấp tất cả, siết chặt tay Tạ Cẩn định kéo thằng bé ra khỏi nhà.

Tạ Cẩn khóc càng dữ dội, cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, liền cắn mạnh một cái lên cánh tay cô ta.

Giang Thanh Hoan đau điếng, lập tức buông tay.

Nhân cơ hội đó, Tạ Cẩn vội vàng chạy ra sau lưng Tạ Khiên Xuyên, nép mình vào người anh ta.

"Ba ơi, con không muốn dì Giang! Con muốn mẹ quay về!"

23

Nghe thấy anh ta nói như vậy, Giang Thanh Hoan giận điên lên, không kìm được mà buột miệng chửi mắng.

"Thằng nhóc thối tha! Mẹ con là ta đấy!"

"Người mẹ đó của con đã chết từ lâu rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa!"

Tạ Khiên Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh ta siết chặt cánh tay cô ta, lạnh giọng quát lên.

"Đủ rồi! Nó chỉ là một đứa trẻ, nó biết cái gì chứ?!"

"A Cẩn khi còn sống chưa bao giờ đối xử với con như vậy, em có chút lương tâm nào không?"

"Lập tức về ngay, đừng gây chuyện nữa! Nếu không, đừng trách anh trở mặt!"

Giang Thanh Hoan vừa giận vừa tủi thân, nhưng nhìn sắc mặt u ám của Tạ Khiên Xuyên, cô ta biết anh ta thực sự đã nổi giận, không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể vừa khóc vừa chạy khỏi nhà họ Tạ.

Nhìn theo bóng dáng cô ta khuất dần, lúc này Tạ Cẩn mới nhào vào lòng Tạ Khiên Xuyên, khóc nức nở.

"Ba ơi, dì Giang sao lại trở nên hung dữ như vậy? Con sợ lắm..."

"Con nhớ mẹ... Hu hu hu..."

Trái tim Tạ Khiên Xuyên trăm mối tơ vò, lúc này anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng con trai, không ngừng dỗ dành.

Anh ta không hiểu, Giang Thanh Hoan dịu dàng lương thiện ngày xưa đã đi đâu mất rồi.

Tại sao cô ta lại trở thành con người như bây giờ?

Anh ta nhớ lại những lời dặn dò của ông cụ, chẳng lẽ... ngay từ đầu anh ta đã nhìn nhầm người sao?



Vài ngày sau, Tạ Khiên Xuyên bận rộn với công việc, cũng không liên lạc với Giang Thanh Hoan.

Chỉ là, mỗi khi rảnh rỗi, anh ta ại vô thức mở danh bạ điện thoại, nhìn chằm chằm vào số của Tô Dư Ngôn.

Sau một hồi do dự, cuối cùng anh ta vẫn ấn nút gọi.

Chuông vừa reo lên không lâu, đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng nói truyền đến nhẹ nhàng mà trong trẻo.

"Khiên Xuyên? Sao đột nhiên gọi cho tôi vậy? Có chuyện gì à?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tâm trạng nặng nề của Tạ Khiên Xuyên bỗng chốc dịu đi rất nhiều.

Anh ta khẽ cười, nói: "Tôi muốn mời cô ăn tối, không biết cô có rảnh không?"

Tô Dư Ngôn suy nghĩ một chút rồi đáp.

"Chiều nay tôi có một buổi triển lãm tranh, kết thúc chắc cũng rảnh. Mấy giờ gặp?"

Tạ Khiên Xuyên liếc nhìn lịch trình của mình, sau đó trả lời: "Tám giờ tối, gặp nhau ở nhà hàng Cuisine nhé?"

Đối phương lập tức đồng ý.

"Được!"

Nhận được câu trả lời của cô, tâm trạng Tạ Khiên Xuyên bỗng trở nên tốt lạ thường.

Những cuộc họp căng thẳng suốt buổi chiều cũng không còn khiến anh ta cảm thấy bực bội.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 24


Anh ta thậm chí còn mong chờ đến cuộc hẹn tối nay.

Khi đến nhà hàng đã hẹn, Tạ Khiên Xuyên ngạc nhiên phát hiện Tô Dư Ngôn đã đến từ sớm.

Đã quen với việc cô thường xuyên đến trễ, lần này thấy cô đến đúng giờ, thiện cảm của anh ta đối với cô lại càng tăng thêm vài phần.

Lúc chọn món, cả hai còn phát hiện khẩu vị của mình giống nhau đến kỳ lạ.

Trên gương mặt Tạ Khiên Xuyên bất giác nở nụ cười. Trong khi đó, Tô Dư Ngôn thầm cười lạnh trong lòng.

Cô và anh ta đã từng là vợ chồng nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ sở thích của anh ta như lòng bàn tay.

Bây giờ muốn chiều theo ý anh ta, chẳng phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?

Hai người cùng nhau dùng bữa tối.

Lần này, rõ ràng Tạ Khiên Xuyên tò mò về Tô Dư Ngôn hơn trước.

Anh ta liên tục hỏi cô rất nhiều chuyện, như thể muốn hiểu rõ toàn bộ quá khứ của cô.

"Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, vậy chắc tiếng Pháp rất giỏi nhỉ?"

"Nghe nói tranh của cô rất nổi tiếng, khi nào có thời gian, có thể cho tôi chiêm ngưỡng một chút được không?"

"Lần này về nước, cô định ở lại bao lâu?"

Tô Dư Ngôn vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng, nhiệt tình trả lời từng câu một.

"Dù tôi sống ở Pháp, nhưng ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi là tiếng Anh, bình thường cũng nói tiếng Trung rất nhiều."

"Triển lãm tranh của tôi ở trong nước còn hai buổi nữa, nếu có thời gian, anh có thể đến xem."

"Còn ở lại bao lâu thì tôi chưa quyết định. Sau khi triển lãm kết thúc, tôi còn muốn đi chơi một chút nữa."

Nghe cô nói vậy, Tạ Khiên Xuyên dường như âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giữa bữa ăn, Tô Dư Ngôn đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh.

Cô vừa bước vào, ngay tại cửa liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Trên gương mặt Tạ Khiên Xuyên bất giác nở nụ cười. Trong khi đó, Tô Dư Ngôn thầm cười lạnh trong lòng.

Cô và anh ta đã từng là vợ chồng nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ sở thích của anh ta như lòng bàn tay.

Bây giờ muốn chiều theo ý anh ta, chẳng phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?

Hai người cùng nhau dùng bữa tối.

Lần này, rõ ràng Tạ Khiên Xuyên tò mò về Tô Dư Ngôn hơn trước.

Anh ta liên tục hỏi cô rất nhiều chuyện, như thể muốn hiểu rõ toàn bộ quá khứ của cô.

"Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, vậy chắc tiếng Pháp rất giỏi nhỉ?"

"Nghe nói tranh của cô rất nổi tiếng, khi nào có thời gian, có thể cho tôi chiêm ngưỡng một chút được không?"

"Lần này về nước, cô định ở lại bao lâu?"

Tô Dư Ngôn vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng, nhiệt tình trả lời từng câu một.

"Dù tôi sống ở Pháp, nhưng ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi là tiếng Anh, bình thường cũng nói tiếng Trung rất nhiều."

"Triển lãm tranh của tôi ở trong nước còn hai buổi nữa, nếu có thời gian, anh có thể đến xem."

"Còn ở lại bao lâu thì tôi chưa quyết định. Sau khi triển lãm kết thúc, tôi còn muốn đi chơi một chút nữa."

Nghe cô nói vậy, Tạ Khiên Xuyên dường như âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giữa bữa ăn, Tô Dư Ngôn đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh.

Cô vừa bước vào, ngay tại cửa liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

24

Bốn mắt chạm nhau, Giang Thanh Hoan ban đầu hoảng hốt lùi về sau vài bước, sau đó lại cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm giọng chất vấn.

"Cô là người hay là ma?"

Tô Dư Ngôn khẽ cười, như thể hoàn toàn không biết cô ta là ai.

"Câu hỏi của cô thú vị thật đấy. Dĩ nhiên tôi là người rồi."

"Nhìn phản ứng này, chắc lại nhầm tôi với vị tiểu thư Kiều nào đó rồi?"

"Tôi thực sự tò mò không biết tôi và cô ấy giống nhau đến mức nào."

"Chào cô, tôi là Tô Dư Ngôn của nhà họ Tô. Còn cô là?"

Nghe cô báo danh, Giang Thanh Hoan lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp.

"Nếu cô đã hỏi, vậy tôi nói cho cô biết. Tôi là người phụ nữ của Tạ Khiên Xuyên, là mẹ của con trai anh ấy. Bây giờ thì cô đã biết tôi là ai rồi chứ?"

Tô Dư Ngôn chớp mắt, tỏ ra đầy khó hiểu.

"A? Nhưng chẳng phải con trai của Khiên Xuyên là do tiểu thư Kiều sinh sao? Tôi thực sự không hiểu lắm..."

Sắc mặt Giang Thanh Hoan lập tức trở nên vô cùng khó coi.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 25


"Tôi không muốn đôi co mấy chuyện linh tinh đó. Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, đừng có mơ chen chân vào giữa tôi và Tạ Khiên Xuyên, rõ chưa?"

"Cô làm như vậy chính là kẻ thứ ba!"

Vẻ mặt Tô Dư Ngôn càng thêm hoang mang.

"Càng nghe tôi lại càng không hiểu cô đang nói gì. Tôi chỉ nghe nói vợ của Khiên Xuyên vừa qua đời không lâu. Còn cô bây giờ lại đến tuyên bố chủ quyền với tôi? Vậy rốt cuộc, cô mới chính là người thứ ba đúng không?"

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Giang Thanh Hoan.

Không đợi cô ta kịp suy nghĩ, bàn tay đã giơ lên định tát thẳng vào mặt Tô Dư Ngôn.

Nhưng Tô Dư Ngôn đã chuẩn bị sẵn từ trước, không để cô ta có cơ hội động vào mình.

Thấy vậy, Giang Thanh Hoan càng tức giận, liền túm lấy tóc cô, vừa kéo vừa chửi bới.

Hai người giằng co, động tĩnh ồn ào rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của Tạ Khiên Xuyên.

Ngay khi anh ta xuất hiện ở cửa, Tô Dư Ngôn lập tức thuận theo lực kéo của Giang Thanh Hoan, cả người ngã mạnh xuống bàn.

"Rầm!"

Một âm thanh vang dội giữa không gian tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Tạ Khiên Xuyên sải bước tiến vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tô Dư Ngôn yếu ớt ngã xuống đất, còn Giang Thanh Hoan thì bộ dạng dữ tợn, như thể muốn xé xác cô ra.

Anh ta không cần nghĩ cũng biết ai đúng ai sai.

"Giang Thanh Hoan!"

Vẻ mặt đầy chán ghét, anh ta đẩy cô ta mạnh sang một bên rồi vội vàng cúi xuống đỡ Tô Dư Ngôn dậy.

Giang Thanh Hoan bị lực đẩy làm ngã xuống đất, đầu va vào khung cửa, đau đến mức choáng váng.

Nhưng điều khiến cô ta càng phẫn nộ hơn là người đàn ông từng luôn dịu dàng với mình giờ đây lại chỉ quan tâm đến một người phụ nữ khác.

Lửa giận bùng lên, cô ta lao đến định kéo hai người ra.

"Buông ra! Anh bỏ cô ta xuống ngay!"

"Con tiện nhân này giả vờ đấy! Em hoàn toàn không đẩy cô ta!"

Cô ta càng tức giận, Tô Dư Ngôn lại càng tỏ ra ấm ức. Cô nép sau lưng Tạ Khiên Xuyên, trông yếu đuối đáng thương vô cùng.

"Khiên Xuyên, rốt cuộc cô gái này là gì của anh? Cô ta vô duyên vô cớ nói tôi là kẻ thứ ba, còn ra tay với tôi. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng phải chịu ấm ức như thế này."

"Tôi thừa nhận là tôi có chút thiện cảm với anh, nhưng nếu cô ta thật sự là bạn gái anh, tôi tuyệt đối sẽ không liên lạc với anh nữa."

Tim Tạ Khiên Xuyên bỗng run lên một nhịp.

Tất cả sự chú ý của anh ta đều bị câu nói "tôi có chút thiện cảm với anh" thu hút.

Cứ như thể có một bàn tay vô hình đang đẩy anh ta về phía cô, khiến anh ta không kìm được mà nói ra một câu.

"Cô ta và tôi chẳng có quan hệ gì cả. Để tôi đưa em về trước."

25

Lời vừa dứt, Giang Thanh Hoan hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta gào thét, định nhào tới, cả người trông chẳng khác gì kẻ điên.

"Tạ Khiên Xuyên! Anh không có trái tim!"

"Nếu tôi và anh không có quan hệ gì, vậy Tạ Cẩn là do ai sinh ra? Anh nói cho tôi biết đi!"

Tô Dư Ngôn quay đầu nhìn người phụ nữ gần như phát điên trước mặt, lại cố ý tỏ ra rộng lượng.

"Khiên Xuyên, có vẻ tinh thần của vị tiểu thư này không ổn lắm. Hay là anh đưa cô ấy về trước đi, tôi có thể gọi anh trai đến đón."

Sự thấu hiểu của cô càng làm nổi bật sự vô lý của Giang Thanh Hoan. Tạ Khiên Xuyên đỡ lấy cô đứng dậy, lạnh lùng nhìn sang người bên cạnh.

"Tôi sẽ gọi vệ sĩ xử lý cô ta, đừng để ý."

Nói xong, anh ta không thèm nhìn Giang Thanh Hoan lấy một cái, trực tiếp đưa Tô Dư Ngôn rời đi.

Phía sau, Giang Thanh Hoan vừa khóc vừa gào, nhưng dù thế nào cũng không thể khiến Tạ Khiên Xuyên ngoảnh lại.

Dựa vào bờ vai anh ta, khóe môi Tô Dư Ngôn khẽ nhếch lên.

Nỗi đau cô từng phải chịu, bây giờ cũng đến lúc để Giang Thanh Hoan nếm trải.

Khi đưa Tô Dư Ngôn về đến nhà họ Tô, Tạ Khiên Xuyên có chút áy náy.

"Hôm nay vốn định mời em ăn tối để hiểu nhau hơn, không ngờ lại khiến em phải chịu ấm ức như vậy. Xin lỗi em."

Tô Dư Ngôn mỉm cười an ủi.

"Không sao, tôi chẳng cảm thấy có gì ấm ức cả. Chỉ là có vẻ như Khiên Xuyên của chúng ta rất được chào đón ở thành phố A, nên mới khiến vị tiểu thư kia si mê đến vậy."
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 26


Nói rồi, cô xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt.

"Bữa tối hôm nay có chút rắc rối ngoài ý muốn. Hy vọng lần sau gặp lại, mọi thứ sẽ suôn sẻ hơn."

Tạ Khiên Xuyên thoáng sững người.

Cô vẫn còn muốn gặp lại anh ta lần nữa sao?

Anh ta cứ tưởng sau màn náo loạn của Giang Thanh Hoan, cô sẽ không muốn liên quan đến anh ta nữa.

Không ngờ, cô lại rộng lượng như vậy.

Trong lòng Tạ Khiên Xuyên bỗng thấy vui vẻ hẳn lên.

"Được, tôi hứa với em, lần hẹn hò tiếp theo nhất định sẽ hoàn hảo."

Rời khỏi nhà họ Tô, Tạ Khiên Xuyên lái xe về thẳng nhà họ Tạ.

Vừa bước vào cửa, anh ta quả nhiên thấy Giang Thanh Hoan đang đợi sẵn.

Ánh mắt anh ta nhìn cô ta đầy chán ghét.

Anh ta tiến đến gần, giọng nói chẳng còn chút dịu dàng nào như trước.

"Hôm nay cô định làm gì? Trước đây tôi chưa từng biết, hóa ra cô lại là một ả đàn bà chanh chua thế này."

Giang Thanh Hoan bật cười lạnh lùng.

"Tôi trở thành như vậy, chẳng phải là do anh ép sao?"

"Anh còn nhớ lời hứa năm xưa của mình không?"

"Thế nào? Trước mặt tình mới, anh lại nói tôi và anh chẳng có quan hệ gì? Anh diễn thật giỏi đấy!"

Tạ Khiên Xuyên không những không giận mà còn bật cười.

"Tôi diễn giỏi hay không, chẳng phải cô sớm đã biết rồi sao?"

"Năm đó lừa gạt A Tự, chẳng phải là chủ ý hay ho mà cô nghĩ ra à?"

"Nhìn dáng vẻ của cô hôm nay, chắc hẳn lần trước trước mặt A Tự ngã xuống cũng là do cô cố ý rồi nhỉ?"

Giang Thanh Hoan tức đến mức mặt trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì. Một lúc lâu sau, cô ta mới nhịn không được mà lên tiếng.

"Khiên Xuyên, cái cô họ Tô kia và Kiều Tự giống nhau đến thế, chẳng lẽ anh vẫn tình cũ khó quên với Kiều Tự đấy chứ?"

Cơ thể Tạ Khiên Xuyên khẽ run lên, nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận.

Trong lời nói, chỉ còn lại sự đe dọa.

"Không phải."

"Thanh Hoan, ông cụ không bao giờ cho phép cô gả vào nhà họ Tạ. Nếu cô an phận, vì nể tình cô là mẹ của A Cẩn, tôi sẽ không bạc đãi cô."

"Nhưng nếu cô còn đi quấy rối Dư Ngôn như hôm nay, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

"Cứ ngoan ngoãn làm thư ký của tôi như trước đây, tôi sẽ không đối xử tệ với cô, rõ chưa?"

26

Rời khỏi nhà họ Tạ, trên gương mặt Giang Thanh Hoan tràn đầy hận ý.

Cô ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ có thể gả vào nhà họ Tạ.

Không ngờ rằng, cô ta vất vả lắm mới chờ được đến ngày Kiều Tự chết đi, giờ lại xuất hiện một Tô Dư Ngôn.

Gia thế nhà họ Tô hiển hách như vậy, người nhà họ Tạ nhất định sẽ vui mừng kết thông gia với bọn họ, thế chẳng phải cô ta không còn cơ hội nữa hay sao?

Nghĩ đến đây, cô ta càng thêm lo lắng.

Cô ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, bây giờ chỉ còn cách làm lớn chuyện, để tất cả mọi người biết được Tạ Cẩn là con trai của mình, như vậy cô ta mới có cơ hội.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ta.



Ở một diễn biến khác, sau nhiều ngày tiếp xúc, quan hệ giữa Tạ Khiên Xuyên và Tô Dư Ngôn tiến triển thần tốc, anh ta thậm chí còn đưa cô đến nhà họ Tạ, ra mắt ông cụ.

Ban đầu, ông cụ Tạ vẫn còn chút e ngại với cô gái có diện mạo quá mức giống Kiều Tự này.

Nhưng sau khi xác nhận thân phận của cô, lại biết được cô dịu dàng hiểu chuyện, tinh thông cầm kỳ thư họa, tự nhiên cũng buông xuống mọi đề phòng.

Hôm nay, Tô Dư Ngôn cùng Tô Thanh Hà đến nhà họ Tạ dùng bữa.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên, bên ngoài sân vang lên tiếng hét của Giang Thanh Hoan.

"Khiên Xuyên! Anh thật sự không cần mẹ con tôi nữa sao?"

"Anh đã hứa với tôi rằng, chỉ cần Kiều Tự qua đời, danh phận Tạ phu nhân sẽ thuộc về tôi!"

"Những năm qua tôi nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả con mình cũng không thể danh chính ngôn thuận nuôi bên cạnh, tất cả chỉ vì chờ ngày anh đường hoàng rước tôi vào nhà họ Tạ! Bây giờ anh có người mới rồi, liền trở mặt vô tình sao?"

Giọng cô ta càng lúc càng lớn, trong khu biệt thự yên tĩnh này nghe vô cùng chói tai.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 27


Rõ ràng, những người trong nhà cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Tô Thanh Hà là người lên tiếng trước.

"Những lời cô gái ngoài kia nói là thật sao?"

"Nếu đúng như vậy, Dư Ngôn tuyệt đối không thể qua lại với chủ tịch Tạ!"

"Dù tôi có đồng ý, cha mẹ ở nước ngoài cũng sẽ không bao giờ chấp nhận!"

Sắc mặt người nhà họ Tạ lập tức trở nên căng thẳng, đặc biệt là ông cụ Tạ, vẻ mặt ông khó coi vô cùng, cố nén giận mà trấn an.

"Không phải như các vị nghĩ đâu, người phụ nữ này luôn bám lấy Khiên Xuyên, tôi sẽ lập tức sai người đuổi cô ta đi."

Nói rồi, ông cụ liền muốn đứng dậy gọi người.

Nhưng đúng lúc này, Tô Dư Ngôn bỗng đứng lên.

"Khoan đã."

"Từ khi tôi tiếp xúc với Khiên Xuyên, cô Giang này đã không ngừng gây khó dễ. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào."

Nói xong, cô quay sang nhìn Tô Thanh Hà.

"Anh, chúng ta ra ngoài hỏi cho rõ ràng đi."

Hai người cùng đứng dậy, Tạ Khiên Xuyên muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.

Mọi người cùng bước ra cửa, chỉ thấy Giang Thanh Hoan dắt theo Tạ Cẩn, từng bước từng bước tiến về phía họ.

Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi, chỉ có cô ta vẫn thản nhiên, còn bảo Tạ Cẩn chào hỏi từng người.

"Ông nội, bà nội, ba."

Giang Thanh Hoan lại đẩy nhẹ lưng thằng bé, hỏi tiếp.

"Nói đi, mẹ là ai?"

Tạ Cẩn mở to đôi mắt tròn xoe, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.

Ở phía sau cổ, chỗ mọi người không nhìn thấy, còn có một vết bầm, rõ ràng là do Giang Thanh Hoan đánh.

Thằng bé run rẩy, sợ hãi trả lời.

"Mẹ, mẹ là mẹ của con."

Lời vừa dứt, Giang Thanh Hoan lập tức đắc ý nhìn về phía Tô Dư Ngôn.

"Nghe rõ rồi chứ?"

"Những gì tôi nói với cô trước đây đều là sự thật. Khi cô Kiều sinh con thì đã qua đời, cho nên đứa trẻ này chỉ có thể được nuôi bên cạnh cô ấy. Tôi và Khiên Xuyên vốn đã quen biết từ lâu, vậy nên tôi không phải kẻ thứ ba gì cả."

"Thế nhưng bây giờ, tôi và anh ấy tình cũ chưa dứt, còn cô lại đang qua lại với anh ấy. Hôm nay tôi đến đây chỉ để xin nhà họ Tạ một lời giải thích."

27

Nghe thấy lời của Giang Thanh Hoan, Tô Thanh Hà lập tức tức giận, quay sang nhìn người nhà họ Tạ, giọng điệu không còn ôn hòa như ban nãy.

"Nếu đã như vậy, phiền các người xử lý chuyện gia đình của mình trước đi. Nhà họ Tạ các người, nhà họ Tô chúng tôi không trèo cao nổi."

"Từ nay về sau, mong rằng Tạ tổng đừng quấn lấy em gái tôi nữa."

Nói xong, anh kéo tay Tô Dư Ngôn, giận dữ rời đi.

Tạ Khiên Xuyên muốn bước lên đuổi theo, nhưng lại bị Giang Thanh Hoan giữ chặt tay. Anh ta vừa bực bội vừa tức giận, nhưng ngại ông cụ Tạ đang có mặt, cũng không thể phát tác ngay lúc này.

Chỉ đến khi xe chạy xa, Tô Thanh Hà mới bật cười, trêu chọc Tô Dư Ngôn.

"Mọi chuyện quả nhiên như em dự liệu, Giang Thanh Hoan đúng là không nhịn được mà ra tay."

"Như vậy thì cô ta đã hoàn toàn chọc giận nhà họ Tạ, chỉ e là chẳng có kết cục tốt đẹp gì."

Tô Dư Ngôn vẫn giữ vẻ điềm nhiên như đã đoán trước mọi thứ.

"Chỉ cần chờ xem chó cắn chó thôi. Người nhà họ Tạ ai cũng tàn nhẫn, giờ bọn họ muốn bám vào nhà họ Tô, để thể hiện thành ý của mình, bọn họ sẽ không xử nhẹ tay với Giang Thanh Hoan đâu."

"Huống hồ, Tạ Khiên Xuyên sớm đã chán ghét cô ta. Lần này cô ta còn lợi dụng con cái, càng chạm vào điểm kiêng kỵ của nhà họ Tạ."

"Bọn họ thật sự nghĩ chúng ta sẽ liên hôn với họ sao? Đúng là không tự soi lại bản thân xem mình là thứ gì."

Nhìn dáng vẻ tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay của cô, Tô Thanh Hà mỉm cười hài lòng.

"Anh còn lo em quay về sẽ bị cô ta lừa lần nữa, nhưng nhìn em thế này, chắc là anh lo thừa rồi."

Tô Dư Ngôn cười nhạt trong lòng.

Trải qua tổn thương như vậy, nếu còn có thể bị những lời hoa mỹ của hắn ta lừa dối một lần nữa, vậy thì cô mới thực sự ngu ngốc.

Bây giờ, Giang Thanh Hoan đã nhận trừng phạt, người tiếp theo, chính là Tạ Khiên Xuyên.

Tin tức về Giang Thanh Hoan xuất hiện lần nữa là trên bản tin thời sự.
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 28


Nghe nói cô ta biển thủ công quỹ bỏ trốn, trên đường lái xe chạy trốn, không may lao xuống vực.

Khi tìm thấy cô ta, cô ta chỉ còn một hơi thở thoi thóp, trong tay vẫn nắm chặt thẻ ngân hàng.

Xem ra, lần này người nhà họ Tạ ra tay vô cùng độc ác.

Vừa để ngăn cô ta tiết lộ thêm chuyện liên quan đến Kiều Tự, vừa vì cô ta ăn nói không kiêng nể, nhà họ Tạ đã quyết định để cô ta hoàn toàn câm miệng.

Lần tiếp theo Tạ Khiên Xuyên liên lạc với cô, đã là vài ngày sau.

Anh ta hẹn cô ở một quán bar yên tĩnh, hai người mỗi người gọi một ly rượu, ngồi xuống trò chuyện.

Tạ Khiên Xuyên do dự hồi lâu mới mở miệng.

"Xin lỗi, Dư Ngôn, đã khiến em phải chịu nhiều ấm ức."

Tô Dư Ngôn nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt chưa từng lạnh lùng đến vậy.

"Anh biết rõ, điều tôi muốn nghe không phải là câu này."

Lông mày Tạ Khiên Xuyên nhíu chặt thành hình chữ xuyên (川), dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra.

"Anh hứa, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa."

Cô mất kiên nhẫn, đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy định rời đi.

Lần này, cuối cùng Tạ Khiên Xuyên cũng hoảng hốt, lập tức vươn tay chặn cô lại.

"Đừng đi, Dư Ngôn."

"Em biết mà, trong lòng anh chỉ có em."

Tô Dư Ngôn thở dài một hơi thật sâu.

"Khiên Xuyên, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu anh chịu nói thật với tôi, tôi có thể suy nghĩ về tương lai của chúng ta."

"Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là bị lừa dối. Vì vậy, xin anh, hãy kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng."

Tạ Khiên Xuyên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ.

"Anh... anh đã làm một số chuyện sai lầm."

28

Thấy anh ta cuối cùng cũng chịu đi vào trọng tâm, Tô Dư Ngôn không rời đi mà ngồi lại bên cạnh.

"Anh nói cho em biết, người vợ đã qua đời của anh và cô Giang này, rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Còn đứa bé đó, rốt cuộc là con của cô Giang hay là con của vợ anh?"

Tạ Khiên Xuyên ôm đầu, rõ ràng tâm trí vô cùng hỗn loạn. Anh ta ngửa đầu uống cạn ly rượu, mượn men say mà kể hết mọi chuyện.

"Dư Ngôn, anh nói cho em biết, anh sẽ nói hết."

"Em đừng rời xa anh, được không?"

Nhìn ánh mắt anh ta đã hơi mơ màng vì rượu, Tô Dư Ngôn khẽ gật đầu.

"Được, anh nói đi."

Nghe thấy lời hứa hẹn của cô, cuối cùng Tạ Khiên Xuyên cũng hoàn toàn buông bỏ đề phòng, nói hết tất cả.

"Anh biết, anh có lỗi với A Tự, nên sau khi cô ấy qua đời, anh thật sự rất hối hận, rất muốn bù đắp cho cô ấy."

"Nhưng, ông trời không cho anh cơ hội."

Một giọt nước mắt vô thức chảy xuống từ khóe mắt anh ta.

"Anh chưa từng nghĩ muốn A Tự chết, anh chỉ là… chỉ là bị che mờ mắt."

"Hóa ra không chỉ có anh đang diễn, mà Giang Thanh Hoan cũng đang diễn."

"Cô ta diễn trước mặt anh như thể mình nhẫn nhịn, hiền lành, dịu dàng, khiến anh tràn đầy oán hận với A Tự."

"Nhưng đến cuối cùng anh mới biết, người anh thực sự phản bội suốt bao năm qua chính là A Tự."

"Nếu có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ đối xử tốt với A Tự."

Nghe xong những lời này, trong lòng Tô Dư Ngôn chẳng có chút dao động nào.

Còn nhìn người đàn ông đang đau khổ khóc lóc trước mặt mình, dường như thật lòng hối cải, cô chỉ thấy ghê tởm.

Cô cố nén cảm giác phản cảm mãnh liệt trong lòng, tiếp tục hỏi.

"Vậy nên, đứa con mà vợ anh sinh ra năm đó, thật sự là do chính tay anh b*p ch*t?"

Tạ Khiên Xuyên che mắt, không dám ngẩng đầu lên.

"Phải… là anh."

"Anh nhất định là điên rồi, mới có thể ra tay với con ruột của mình."

"Dư Ngôn, em không biết anh bây giờ hối hận đến mức nào. Nếu có thể làm lại một lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

Tô Dư Ngôn lạnh lùng đưa tay vào túi áo, ấn nút dừng ghi âm, sau đó thản nhiên đứng dậy.

"Vậy nên, thực ra người mà anh luôn yêu vẫn là vợ anh."

"Anh theo đuổi tôi, chẳng qua là vì tôi giống cô ấy mà thôi?"

"Khiên Xuyên, xin lỗi, tôi không thể chịu được việc bản thân chỉ là một kẻ thay thế. Điều tôi cần là một tình yêu trong sạch và thuần túy."
 
Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng
Chương 29


Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Phía sau, Tạ Khiên Xuyên vội đuổi theo, gần như cầu xin mà nắm lấy tay cô.

"Không phải vậy đâu, Dư Ngôn, anh thật lòng với em mà."

"Với A Tự, anh chỉ là áy náy, nhưng với em, anh mới thực sự yêu bằng cả trái tim."

"Em và A Tự không giống nhau, em hãy tin anh. Từ nay về sau, trong lòng anh chỉ có một mình em. Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ yêu em thật lòng."

Cô dứt khoát rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Không cần đâu, tình yêu của anh, tôi không có phúc hưởng."

"Chúng ta không hợp nhau, anh nên đi tìm một người phù hợp với mình hơn đi."

Nói xong, cô như muốn trốn chạy, nhanh chóng bước ra ngoài.

Phía sau, men rượu đã dâng lên trong người Tạ Khiên Xuyên, anh ta không quan tâm gì nữa, liều lĩnh đuổi theo.

Nhìn thấy cô đã băng qua đường, anh ta chẳng kịp suy nghĩ mà lao theo sau.

Cùng lúc đó, một chiếc tàu hỏa lao đến mất kiểm soát, như con quái thú điên cuồng, lao thẳng về phía anh ta.

Rầm!

Một tiếng va chạm vang lên chát chúa.

Cả người Tạ Khiên Xuyên hoàn toàn ngã xuống giữa vũng máu.

29

Trước khoảnh khắc rơi vào hôn mê, Tạ Khiên Xuyên dường như nhìn thấy gương mặt của Kiều Tự thoáng qua trước mắt.

Nhưng khi anh ta cố gắng chớp mắt, khuôn mặt quen thuộc ấy lại biến mất.

Anh ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo, toàn thân đau đớn như thể xương cốt đều đã vỡ vụn.

Bên tai là tiếng người huyên náo và tiếng còi xe chói tai, dường như ai đó đang bàn tán về thảm trạng của anh ta.

Anh ta nghe không rõ lắm, chỉ biết đôi chân đã đau đến mức hoàn toàn mất cảm giác.

Lạnh, lạnh quá… Cả người run rẩy dữ dội, nhưng không ai cho anh ta dù chỉ một chút hơi ấm.

Thì ra bị xe tông ngã xuống đất lại có cảm giác như thế này.

Lúc Kiều Tự bị chiếc xe mà anh ta thuê đâm phải, chắc hẳn còn tuyệt vọng hơn bây giờ nhiều.

Dù sao thì… cô đã bị bánh xe nghiến qua tận chín lần.

"Thiên đạo luân hồi, giờ đây, ông trời đã thay cô ấy trừng phạt mình rồi."

Khi nhân viên cứu hộ kéo anh ta lên cáng, tiếng còi cảnh sát cũng vang lên.

Anh ta nghe thấy các y tá đang bàn luận về mình, muốn mở mắt ra, nhưng chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu chưa từng có.

“Mấy người có nghe không? Bệnh nhân này dù có cứu sống cũng sẽ bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát. Nghe nói anh ta đã tự tay b*p ch*t đứa con vừa mới chào đời của mình, còn hại chết cả tình nhân trước đây nữa.”

“Hả? Các cô nói là anh ta á? Anh ta không phải là Tạ Khiên Xuyên, người đàn ông nổi tiếng yêu chiều vợ nhất sao? Sao có thể làm ra những chuyện như vậy?”

“Đàn ông mà, giỏi nhất là đóng kịch thôi. Cô xem thử mà xem, mỗi người phụ nữ đi qua đời anh ta, ai có kết cục tốt đẹp chưa?”

“Tôi đã bảo rồi, mấy gã đàn ông cứ suốt ngày rêu rao yêu vợ thương con, phần lớn đều không phải thứ tử tế gì.”

“Mà giờ hắn bị xe tông thành thế này, đúng là trời có mắt mà!”

“Ha ha ha, đúng vậy, đáng đời! Tôi nghe nói hắn vì đuổi theo bạn gái mới quen, uống rượu say xong không nhìn đường mà lao ra trước xe, kết quả bị xe đâm. Nhìn tình trạng này, chỉ e đôi chân này của hắn không giữ được nữa rồi.”

“Vậy mấy cô nói xem, bạn gái mới của hắn có bỏ rơi hắn không?”

Mấy người không nhịn được cười thành tiếng.

“Còn phải hỏi sao? Mấy cô có thấy khi xe cứu thương tới, cô bạn gái đó còn ở lại không?”

“Tôi nghe nói, cảnh sát có bằng chứng để bắt hắn, chính là do cô bạn gái đó cung cấp đấy!”

“Đúng đúng, còn nghe nói cô bạn gái này trông rất giống người vợ quá cố của hắn. Biết đâu lại là hồn ma của vợ hắn nhập vào người khác, quay về báo thù cũng nên…”

Giọng bàn tán ngày một xa dần, rồi cuối cùng cũng chẳng còn nghe rõ gì nữa.



Trên chuyến bay đến Pháp, Tô Dư Ngôn tựa vào cửa sổ ngủ ngon lành.

Tô Thanh Hà đang định đắp chăn cho cô, nhưng lại chạm phải ánh mắt ngái ngủ của cô.

“Tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”

Tô Dư Ngôn cười, vươn vai một cách thoải mái.

“Đại thù đã báo, chưa bao giờ ngủ yên giấc đến vậy.”

Tô Thanh Hà khẽ mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi nghe nói đôi chân của Tạ Khiên Xuyên bị thương nghiêm trọng, buộc phải cắt bỏ. Từ nay về sau, anh ta sẽ phải sống dựa vào xe lăn.”

“Người tông anh ta là cậu ấm nhỏ nhà họ Giang, nổi tiếng là kẻ vô lại. E rằng dù bọn họ có muốn trả thù, cũng chẳng biết phải tìm ai.”

“Hơn nữa, nhờ vào bằng chứng em cung cấp, cảnh sát đã lần ra đường dây trốn thuế của bọn họ, phạt một số tiền rất lớn. Tạ Khiên Xuyên bị đá khỏi hội đồng quản trị, muốn vực dậy lại sự nghiệp, chỉ e là rất khó.”

“Dư Ngôn, mọi chuyện kết thúc rồi, đôi tay em vẫn sạch sẽ tinh khôi. Em thật lợi hại.”

Tô Dư Ngôn nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

“Gọi tôi là Kiều Tự đi. Từ nay về sau, tôi không cần phải sống dưới danh nghĩa của Dư Ngôn nữa.”

Tô Thanh Hà gật đầu.

“Được thôi, A Tự.”

“Anh tưởng em sẽ muốn Tạ Khiên Xuyên chết. Không ngờ cuối cùng vẫn gọi xe cứu thương, giữ lại mạng sống cho anh ta, không để anh ta mất máu mà chết.”

Trong mắt cô không có chút thương hại, chỉ toàn vẻ đắc thắng.

“Đôi khi, sống còn đau đớn hơn chết.”

“Anh ta vốn luôn kiêu ngạo, bây giờ mất đi đôi chân, mất đi gia tộc, đối với anh ta mà nói, đây mới là hình phạt đáng sợ nhất.”

Tô Thanh Hà tán thưởng gật đầu.

“Giờ cuối cùng cũng tan mây thấy trời xanh rồi. Sau khi trở lại Pháp, em muốn làm gì nhất?”

Cô nhìn ra bầu trời xanh trên những tầng mây trắng ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, rồi mỉm cười.

“Trời rộng đất lớn, chuyện muốn làm để sau hãy tính. Sau khi xuống máy bay, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon trước đã.”

Tô Thanh Hà nghiêng đầu nhìn cô.

“Nếu anh nói, anh muốn mời em một bữa tối, không biết em có đồng ý không?”

Cô cười, kéo chăn lên đắp lại, rồi nằm xuống ghế.

“Đợi máy bay hạ cánh, tôi ngủ dậy rồi nói sau.”

Tô Thanh Hà bật cười, rồi cũng tựa người xuống bên cạnh cô.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ, báo hiệu những ngày trời quang mây tạnh.

Mà cuộc đời mới của cô… Cũng vừa mới bắt đầu.

[Toàn Văn Hoàn]
 
Back
Top Bottom