Siêu Nhiên NewJeans | Supernatural

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400802366-256-k535410.jpg

Newjeans | Supernatural
Tác giả: DittoHanni
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một thiên thần yêu một sinh vật không phải thần...

Có thể được ư?

Khi ngươi tin rằng có thể yêu một giống loài khác ngoài thần.

Đó là hành động đầy kiêu ngạo và tội lỗi.​
 
Newjeans | Supernatural
Giới thiệu


Từ xa xưa, vũ trụ đã được chia ra thành ba phần — ba thế giới tồn tại song song và xen kẽ nhau: • Thần giới: nơi ngự trị của các thiên thần – những sinh vật quyền năng mang trong mình sứ mệnh thiêng liêng, có trách nhiệm cân bằng giữa Linh giới và Phàm giới. • Linh giới: nơi trú ngụ của những linh hồn sau khi rời khỏi Phàm giới.

Tại đây, không chỉ có những linh hồn đơn thuần, mà còn tồn tại những ác linh nguy hiểm – ác linh là những linh hồn bị ràng buộc bởi tội lỗi và thù hận từ quá khứ. • Phàm giới: nơi con người sinh sống, lao động làm việc.

Không có yếu tố siêu nhiên tác động vào.

Cuộc sống ở đây diễn ra khá yên bình, với những nỗ lực phát triển không ngừng và các mối quan hệ đơn thuần giữa người với người.
 
Newjeans | Supernatural
Chapter I: Mở đầu


Ở một nơi xa xôi nọ — nơi mà ánh nắng chan hòa phủ khắp vạn vật,

trước mắt là khung cảnh đẹp đến mơ hồ, tựa như một giấc mộng.Từ đằng xa, thấp thoáng bóng dáng một cô gái đang lặng lẽ ngồi trên một nhánh cây lớn,

Đôi chân khẽ đung đưa nhịp nhàng, hòa theo làn gió nhẹ, ánh mắt vô định hướng về khoảng không trước mặt.Nếu nói cô gái này có ngũ quan sắc sảo thì cũng không quá lời.

Nàng thật sự rất đẹp — một vẻ đẹp đủ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải động lòng.— "Minji, hôm nay ta thấy ngài có điều gì đó hơi khác lạ.

Ngài đang buồn phiền chuyện gì chăng?"

Một tinh linh nhỏ bay xuống trước mặt Minji, đôi cánh lấp lánh ánh sáng dưới nắng vàng.

Lireal — tinh linh lâu năm canh giữ Thần Thụ ở Thánh điện, là người bạn luôn được các thiên thần yêu quý.Minji nhẹ đưa tay đỡ lấy Lireal, khẽ đáp:— "Cháu cũng không rõ nữa, Lireal à...

Ở Thánh điện suốt một thời gian dài mà chẳng có điều gì xảy ra, khiến cháu thấy rất nhàm chán."

Lireal nhẹ nhàng đáp xuống tay Minji, ánh mắt ánh lên vẻ thấu hiểu.— "Ta đã từng gặp nhiều thiên thần cũng mang tâm trạng giống như ngài, Minji.

Ta có thể cho ngài một lời khuyên, nếu ngài muốn nghe."— "Bà cứ nói đi, Lireal.

Cháu đang sẵn sàng lắng nghe đây."— "Được rồi...

Mỗi thiên thần khi sinh ra đều mang trong mình một sứ mệnh — đó là sợi dây ràng buộc sự tồn tại của họ với thế giới này.

Sứ mệnh ấy có thể lớn lao hoặc nhỏ bé, nhưng quan trọng hơn hết là cần phải có sự kiên nhẫn để có thể tìm ra và chấp nhận nó."

Minji trầm ngâm, vẻ mặt thoáng bối rối.— "Nhưng... cháu đã ở đây quá lâu chỉ để tìm ra điều đó.

Liệu có khi nào... cháu chẳng có sứ mệnh nào cả không?"

Lireal lặng đi một nhịp rồi mỉm cười:— "Ta không thể trả lời thay ngài được, Minji.

Chính ngài phải là người tìm ra chiếc chìa khoá để giải đáp mọi thắc mắc.

Chúc may mắn."

Nói rồi, Lireal nhẹ nhàng bay đi,

để lại Minji vẫn ngồi ở đấy — giữa ánh nắng, những tán lá, và hàng vạn suy nghĩ chưa tìm được lời giải.Bỗng nhiên, ngay trước mắt cô —

một chiếc lông vũ trắng lặng lẽ rơi xuống.Minji bước nhẹ tới, cúi người nhặt lấy nó.

Ánh mắt cô chăm chú quan sát.— "Lạ thật...

Thứ này sao lại xuất hiện ở đây chứ?"

Đang chăm chú nhìn chiếc lông vũ, Minji không hề nhận ra rằng phía sau lưng cô, một cánh cổng kỳ lạ đang dần hiện ra từ hư không.Từ bên trong, một nguồn năng lượng tà ác đang muốn thoát ra ngoài — mang theo sự hỗn loạn, như muốn nuốt chửng mọi thứ, không để một tia sáng nào thoát khỏi.Bất chợt, một luồng khói đen từ trong cánh cổng phóng vọt ra, lao thẳng về phía Minji.Cảm nhận được nguy hiểm, cô lập tức xoay người lại, định tung kết giới phòng ngự —

nhưng không kịp.

Thứ đó quá nhanh.Ngay khi nó sắp chạm tới cô thì —BOOM!!!Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi xung quanh toả ra mù mịt."

Spiritus Venti!"

Một giọng nói vang lên, vừa êm dịu lại vừa uy nghiêm.

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh quét qua, cuốn phăng lớp bụi mờ — để lộ cảnh tượng phía trước.Minji quay đầu lại, sững sờ — một thiên thần với sáu cánh đang đứng đó.

Từng tia nắng chiếu rọi xuống càng làm nổi bậc vẻ uy quyền của người này.Trong Thánh điện, cấp bậc thiên thần được phân định qua số cánh để dễ nhận biết: • Hai cánh: Thiên thần Sơ cấp — Hạ phẩm.

Có nhiệm vụ canh gác và truyền tin.• Bốn cánh: Thiên thần Trung cấp — Trung phẩm.

Sở hữu sức mạnh và trí tuệ tiêu chuẩn.• Sáu cánh: Thiên thần Cấp cao — Thượng phẩm.

Được trao quyền xử lý các mối đe dọa nghiêm trọng, có thể xử trí rất nhanh trong chiến đấu với sức mạnh vượt trội. • Trên tất cả là Tổng Lãnh Thiên Thần — Thủ lĩnh — là người đứng đầu thần giới.— "Kẻ nào cả gan, dám xâm phạm vào lãnh địa của Thánh điện thần tộc?"

Giọng nói vang lên như một giai điệu êm dịu,

nhưng ẩn sâu trong đó là lời cảnh cáo sắc lạnh —

bất kỳ kẻ nào muốn làm xáo trộn trật tự nơi này...

đều phải bước qua cô trước.Luồng khói đen bị đánh bật, lập tức co rút rồi chạy về phía cánh cổng, biến mất không để lại chút dấu vết.Minji vội vã chạy tới chỗ người vừa ra tay cứu mình:— "Hanni... cảm ơn cậu... nếu không có cậu thì..."

Hanni thu lại đôi cánh, mỉm cười nhìn Minji:— "Không có gì đâu.

Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Minji và Hanni đã quen nhau từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau tại nơi đây.

Khác với Minji — hiện là một Trung phẩm thiên thần, Hanni đã sớm được công nhận là Thượng phẩm,

với tố chất của một người lãnh đạo bẩm sinh.Minji đưa chiếc lông vũ cho Hanni xem.— "Hanni, cái này..."

Hanni nhận lấy, mắt hơi nhíu lại:— "Lông của thiên nga trắng...

đây là dấu hiệu đầu tiên cho sự xuất hiện của Fallen Angel.

Xem ra, bọn chúng đã tiến đến rất gần rồi.

Một cuộc chiến trong tương lai... là điều khó tránh khỏi."

Cô ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đã nhạt nắng, giọng trầm xuống:— "Minji, tớ phải trở về để báo lại chuyện này.

Cậu đi cùng tớ chứ?"

Minji khẽ gật đầu.Hanni nhẹ nhàng nắm lấy tay Minji,

cả hai cùng bay lên, rời khỏi khu rừng, để lại phía sau một bầu không khí đang dần chuyển mình.Ở một góc sâu, khuất trong tán cây rậm rạp,

luồng khói đen khi nãy vẫn lặng lẽ quan sát tất cả.Rồi chầm chậm biến mất vào hư không.
 
Newjeans | Supernatural
Chapter II: Trở về Thánh điện & Kỳ kiểm tra


Thánh điện Imperion — nơi được coi là trái tim của Thần giới — đang đón chào hai bóng hình vừa từ phương xa trở về.Cổng Trời mở ra trong âm vang của tiếng chuông bạc — ngân lên như một khúc ca vinh dự chỉ dành cho những ai xứng đáng được nghe.Minji lặng lẽ theo sát bên cạnh Hanni.

Không ai nói gì từ khi trở về.

Trong đầu Minji vẫn là những suy nghĩ cứ liên tục lặp đi lặp lại về điều Hanni đã nói...

"một cuộc chiến sắp xảy đến."

Cô khẽ liếc sang — ánh mắt nhanh chóng bắt gặp ngay gương mặt của Hanni, lúc này đã lạnh đi vài phần.

Không còn nét vui vẻ như khi họ vừa mới gặp lại...

Cả hai bước vào Sảnh Huyền Minh — nơi đặt Trụ cột Ánh sáng.

Đây cũng chính là nơi dùng để áp giải và kết tội những Thiên thần đã đánh mất niềm tin, hoặc tệ hơn — phản bội và cấu kết với thế lực bên ngoài nhằm phá hoại Thần giới.Ánh sáng tại nơi đây có thể soi thẳng vào tận tâm thức của mỗi người.

Chỉ cần trong đầu nhen nhóm một tia nổi loạn — sẽ ngay lập tức bị dập tắt.Các Thiên thần nhanh chóng hiện diện ngay sau khi Hanni triệu tập một cuộc họp đột xuất.Trong số đó có:* Tổng Lãnh Thiên Thần Iris — Tấm khiên của Thần giới, người đã đóng vai trò chỉ huy trong cuộc chiến lịch sử chống lại Ác thần Lucifer.* Seraphim — Thủ lĩnh của Đạo quân Thiên thần, chỉ đứng sau Iris về quyền lực.

Sức mạnh thực sự của cô vẫn là một bí ẩn.Cùng với họ là những Thiên thần cấp cao khác — tất cả đều có mặt.Hanni thuật lại mọi sự việc — một cách chi tiết, rõ ràng, không bỏ sót điều gì.

Khi nhắc đến chiếc lông vũ, cô lấy nó ra như một bằng chứng.Iris đưa ngón tay chạm vào chiếc lông vũ — lập tức nó tỏa ra một luồng ánh sáng lạnh kỳ dị.Lông thiên nga?

– "Chúng chỉ sống ở rìa sâu của Thần vực...

Làm sao lại xuất hiện ở đây?

Lẽ nào... chúng đã cảm nhận được hiểm họa và bỏ chạy khỏi nơi đó?"

Iris khựng lại.

Trong tâm trí bà, một nỗi sợ đang lặng lẽ trỗi dậy.Không thể nào... chẳng lẽ hắn đã thoát được ra khỏi đó?— "Tất cả nghe đây:

Nếu bất kỳ ai phát hiện dấu hiệu bất thường nào gần Thần vực — lập tức báo về Thánh điện.

Đây là lệnh."— "RÕ!!!"

Tất cả đồng thanh.Cuộc họp kết thúc trong sự căng thẳng nặng nề.

Sau buổi họp, Hanni gần như trở thành một con người khác.

Nụ cười quen thuộc đã biến mất — thay vào đó là ánh mắt lạnh băng, trống rỗng.Chỉ khi Minji bên cạnh mở lời, và ánh mắt hai người chạm nhau — thì nụ cười ấy mới thoáng quay trở lại.— "Cậu đã chuẩn bị gì cho sắp tới chưa?"

Minji hỏi, nhẹ giọng, như một cách để giúp Hanni tạm quên đi căng thẳng.— "Ý cậu là cuộc kiểm tra sao?"

Hanni đáp, ánh mắt không rời khỏi Minji.

— "Tớ nghĩ... sẽ không cần chuẩn bị gì cả đâu.

Chỉ là buổi kiểm tra thông thường thôi mà."———Cuối cùng — ngày ấy cũng đến.Thánh điện long trọng tổ chức Kỳ kiểm tra đánh giá sức mạnh của các Thiên thần — một sự kiện được mong đợi từ rất lâu.Đây cũng chính là cơ hội tiến cấp của các Thiên thần có thành tích đáng nể trong những lần thực hiện nhiệm vụ — với điều kiện là họ phải vượt qua đối thủ và chứng minh được lòng trung thành của mình.

Tất cả đều dốc hết thực lực — trước sự chứng kiến của toàn thể Thần giới.

Đến lượt trận đấu của Hanni — cả Sảnh bỗng im phăng phắc.

Tất cả như nín thở theo từng bước chân của cô.Hanni tiến ra — đôi cánh trắng giơ cao, mang theo khí thế oai nghiêm, hùng dũng.

Từng bước chân như khiến không gian xung quanh vặn xoắn — một nguồn năng lượng mãnh liệt đang hiện hữu bao trùm lấy cô.Đối thủ của cô — không ai khác ngoài Seraphim.Seraphim bước vào — khí tức áp đảo bao phủ cả Sảnh.Nếu Hanni là hiện thân của sức mạnh — thì Seraphim là bản thể của uy quyền tuyệt đối.Nếu không mang trong mình ý chí sắt đá thì chỉ cần đối mặt với cô thôi — cũng đã đủ để bị thần uy ấy nghiền nát.Tiếng hò reo vang lên — Thần giới đã rất lâu rồi không được chứng kiến một trận đấu đỉnh cao như thế này.Hai người bước vào giao tranh.

Ban đầu — chỉ là tung ra những đòn cơ bản để thăm dò.

Cả hai đều đang muốn tìm ra được điểm yếu của đối phương.Seraphim phất nhẹ đôi cánh, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh:

— "Ánh sáng không dành cho kẻ chỉ biết bước theo sau người khác Hanni.

Cô đã sẵn sàng để đối diện với nó chưa?"

Hanni không chớp mắt, giọng trầm tĩnh, sắc như dao găm:

— "Nếu ánh sáng mà cô đang nói đến chỉ là cái bóng của Iris... thì rất tiếc, ta chưa từng muốn đặt chân vào đó."

Vừa dứt câu, đột nhiên Hanni bay lên.

Cô xoay người, đôi cánh mở rộng — ánh mắt lạnh băng khóa chặt Seraphim.Tay phải giơ cao — ánh sáng tụ lại thành một dải roi chói lóa.— "Flagellum Lucis!"

Ánh roi quất xuống như tiếng sấm xé toạc bầu trời.

Không gian rít lên, mặt sảnh nứt toác từng mảng.Nhưng Seraphim như đã nhìn thấy tất cả từ trước.

Cô né sát chiêu một cách nhẹ nhàng — và như thể đã chờ đúng khoảnh khắc sơ hở đó.Hai tay Seraphim chắp lại.

Đôi cánh trải rộng ra — ánh sáng dồn tụ sau lưng, lấp lánh như những vì tinh tú — xoay tròn.— "Judicium Stellae Divinae."

Bầu trời nứt rạn.

Hàng loạt ngôi sao rơi xuống — như mang theo sự phán quyết, lao thẳng về phía Hanni.Hanni cũng dồn toàn lực để phản công.RẦM!!!Hai đòn đánh va chạm.

Tiếng nổ vang dội — dư chấn lan khắp Sảnh đấu, làm rung chuyển cả Thánh điện.Dù đã dùng toàn lực, Hanni vẫn không thể chặn được toàn bộ sát thương.

Cô loạng choạng — rồi ngã gục xuống, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe môi.Người chiến thắng: Seraphim!Tiếng hò reo bùng nổ — vang dội khắp nơi.

Từ ngoài, Minji lao vào.

Cô quỳ thụp xuống, đỡ lấy Hanni đang dần mất sức.— "Cậu không sao chứ?"

Minji hoảng hốt — cô chưa từng thấy Hanni trong tình trạng yếu ớt đến vậy.Cô nhanh chóng dìu Hanni rời khỏi để đưa đi chữa trị.Seraphim vẫn đứng đó — dõi theo bóng lưng của họ vừa rời đi.

Trong ánh mắt cô lúc ấy — thoáng hiện lên một điều gì đó... thật khó để diễn tả.
 
Newjeans | Supernatural
Chapter III: Bình yên trước cơn bão


Sau thất bại trong cuộc chiến tại Thánh điện với Seraphim, Hanni được Minji đưa đến Sanctum Vitae để trị thương và hồi phục.*****Nơi đây là vùng đất linh thiêng ẩn mình sâu trong lòng rừng đại ngàn — Được chở che bởi ánh sáng thuần khiết và những cội linh thụ ngàn năm tuổi.Đây là nơi do các Tinh linh Rừng Xanh cai quản – những sinh thể cổ xưa nhất.

Họ vừa là người gìn giữ trật tự của khu rừng, vừa là vị Thần hộ mệnh – chữa trị cho các Thiên thần không may bị thương khi phải thực hiện những nhiệm vụ khốc liệt giữa các cõi giới.Không gian nơi đây tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như thời gian cũng phải chậm lại.

Những tia sáng mờ ảo len lỏi xuyên qua những tán lá xanh biếc của Thần thụ Sylvandros, rọi xuống từng thảm cỏ mềm mại và ánh lên mặt hồ một màu ngọc bích trong trẻo như gương.Lơ lửng trong không trung là những đốm sáng li ti — đây được gọi là tinh thể sinh mệnh — chúng quấn lấy nhau xoay tròn chậm rãi, tựa như đang múa một vũ khúc bất tận cùng với thời gian.*****Minji ngồi lặng bên giường bệnh, tỉ mẩn gọt hoa quả.

Từng đường dao khéo léo, gọn gàng, rất nhanh đã hoàn thành một đĩa trái cây tươi ngon hấp dẫn.

Trên giường, Hanni vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon — có lẽ trận chiến kia đã rút gần hết sức lực của cô.Minji định lay người gọi Hanni dậy, nhưng khi nghiêng mặt lại, tay cô bỗng khựng lại giữa không trung.

Gương mặt Hanni lúc này — mang vẻ thuần khiết, dịu dàng — hoàn toàn khác biệt với vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh như khi đang chiến đấu.Khoảng cách giữa họ lúc này gần đến mức Minji có thể cảm nhận rất rõ từng nhịp thở nhẹ nhàng của Hanni đang phả vào da.Minji nuốt khan, hít lấy một ngụm không khí.

Một cảm xúc mơ hồ, khó tả bất chợt dâng lên.Cô cúi xuống, khẽ nhắm mắt, giữ một hơi thật sâu... rồi nhẹ nhàng nghiêng người, dần hạ thấp xuống — cho đến khi môi cô chạm vào môi Hanni.Nụ hôn nhẹ như cánh bướm.

Một khoảnh khắc rung động — hồi hộp như thể đang lén nếm thử trái cấm nơi vườn Địa Đàng.Và trong giây phút ngắn ngủi ấy, Minji ước gì thời gian có thể ngừng trôi...Hanni khẽ cựa mình — hơi thở cô dần trở nên khó nhọc.

Minji giật mình, vội rời khỏi nụ hôn, đôi mắt còn vương chút tiếc nuối.Lồng ngực Minji lúc này đang đập dồn dập, từng nhịp vang lên như muốn vỡ tung.Cô không thể phủ nhận rằng mình đang rất hạnh phúc, nhưng niềm vui ấy lại pha lẫn với cảm giác tội lỗi — bởi cô biết điều mình vừa làm là không đúng đắn.— "Minji..."

Tiếng gọi nhẹ nhàng của Hanni kéo cô trở về thực tại.— "Hả...

T... tớ đây."

Minji lúng túng đáp lại, như thể sợ rằng Hanni đã phát hiện ra điều gì.— "Tớ thấy đói quá, Minji..."

Hanni lấy tay dụi dụi mắt, thì thầm, giọng nũng nịu — vẫn còn đọng lại hơi thở mơ màng sau giấc ngủ sâu.— "Tớ có gọt sẵn trái cây ở đây rồi, để tớ đút cho cậu ăn nhé."

Minji nhanh chóng lấy lại bình tĩnh — dù hai bên má vẫn đang hồng lên rõ rệt.Hanni đón nhận từng miếng trái cây từ tay Minji với vẻ mặt hào hứng, nụ cười rạng rỡ đến lạ.Giữa ánh sáng nhẹ nhàng — những cử chỉ ân cần mà Minji dành cho Hanni, cảnh tượng ấy thật khó khiến ai tin rằng họ chỉ đơn thuần là bạn.Có lẽ — thứ tình cảm ấy đã sớm vượt qua ranh giới của tình bạn.

Chỉ là... không ai trong hai người đủ can đảm để thừa nhận.Cạch.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Một Tinh linh bay vào — là Lireal.

Đôi cánh của bà phát quang lấp lánh mỗi khi gió lay động.— "Ngài thấy thế nào rồi, Hanni?"— "Cảm ơn bà, Lireal.

Ta đã khá hơn rất nhiều."

Hanni nhẹ nhàng đáp.— "Ta nghĩ người ngài nên cảm ơn là Minji mới đúng."

Lireal mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhẹ sang phía Minji.— "Ch... cháu...

Đây là việc cháu nên làm thôi ạ..."

Minji lí nhí, mặt đỏ ửng.— "Thôi được rồi, ta không trêu ngài nữa."

Lireal mỉm cười, rồi đổi giọng trang nghiêm:— "Ta đến để thông báo về nhiệm vụ tiếp theo dành cho ngài, Hanni."— "Nhiệm vụ sao?

Nhưng Hanni vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà!"

Minji lập tức lên tiếng, nỗi lo lắng đang hiện rõ trên gương mặt cô.Hanni siết nhẹ tay Minji, như muốn trấn an cô.

— "Tớ không sao đâu, Lireal.

Nhiệm vụ đó là gì, hãy mau nói cho ta biết."

Lireal gật đầu chậm rãi:— "Ngài sẽ phải hạ giới — xuống Phàm giới một chuyến.

Để truy tìm và áp giải một thực thể tà ác đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhưng chắc phải chờ đến khi ngài hồi phục — bởi kẻ này đủ mạnh để có thể tự do đi lại giữa các cõi giới mà không cần đến sự cho phép."

Minji nghe xong, lặng người trong giây lát.

Cô bước lên phía trước, ánh mắt kiên định:— "Lireal, cháu xin được đi cùng.

Vì Hanni vẫn còn đang rất yếu, và... cháu cũng muốn được học hỏi thêm kinh nghiệm."

Lireal quan sát Minji một lúc lâu — rồi khẽ gật đầu:— "Được thôi, Minji.

Khi đến giờ khởi hành, ta sẽ báo cho hai người biết."

Lireal bay đi, để lại không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.Minji đưa mắt nhìn Hanni, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.— "Chuyến đi lần này, tớ sẽ là người ở bên cạnh để bảo vệ cậu."*****Ở một góc không xa, giọng nói mơ hồ vang vọng giữa không trung — nhẹ như gió lướt qua kẽ lá:"Sắp tới... có lẽ sẽ thú vị lắm đây."

Không ai trong họ nghe thấy lời nói đó cả — hoặc chỉ đơn giản là... không thể.
 
Newjeans | Supernatural
Chapter IV: Bóng tối và tro tàn


Màn đêm buông xuống nhân loại tựa như một tấm lụa đen trải dài vô tận.Từng cơn gió rít qua những tàn tích hoang tàn của Hurtville — một vùng đất từng là nơi rất trù phú và rộn ràng tiếng cười.Có vẻ đúng như tên gọi của nó, khi giờ đây thị trấn này chỉ còn là đống đổ nát cháy xém, tro bụi vương vãi khắp nơi.Chiến tranh, lòng tham, sự đố kỵ – của con người là lý do đã huỷ hoại tất cả những thứ đẹp đẽ tại nơi đây.Hanni và Minji bay đáp xuống giữa đống hoang tàn.

Ánh sáng từ đôi cánh của họ tựa như ngọn đuốc thắp lên hi vọng lẽ loi giữa chốn đổ nát.— "Nơi này... từng là nơi có sự sống sao?"

Minji cắn chặt môi, giọng khẽ run khi nhìn những tàn tro bị gió cuốn tung lên.Hanni im lặng.

Bình tĩnh quan sát — đánh giá mọi thứ.— "Có lẽ cuộc chiến đã kết thúc từ rất lâu rồi...

Hiện tại ở nơi đây tớ không cảm nhận được gì nữa."— "Một nơi đã bị quên lãng, u ám đến thế này... không ngạc nhiên khi hắn lại chọn đây làm nơi khởi đầu cho những tội lỗi."*****Một luồng gió bất ngờ thổi đến — kéo theo lượng lớn cát bụi, lẫn trong đó là những âm thanh gào thét như tiếng vọng về từ địa ngục.Minji ngay lập tức cảnh giác.— "Có thứ gì đó...

đang ở đây."

Hanni gật nhẹ, mắt vẫn chăm chú dõi về phía trước.Cơn gió càng lúc càng mạnh hơn — mang theo đó là không khí lạnh lẽo đến bất thường.Minji rùng mình, cái lạnh như xuyên thấu qua da thịt đến cả Thiên thần như cô cũng gần như không chịu nỗi chứ chưa nói đến người thường.Cảm nhận rõ có thứ gì đang quan sát họ từ đâu đó rất gần — càng làm Minji thấy bất an.— "Hanni... cẩn thận đằng sau!"

ROÉT!!!Một làn khói mang hình dạng mũi thương lao vụt nhanh về phía Hanni.

Nhưng lần này Minji đã nhanh nhạy phản ứng thay cô.— "Scutum Caelestis!"

Tấm khiên ánh sáng hiện lên, chắn ngay trước mặt Hanni.

Làn khói đen lao thẳng vào, lập tức gây ra cộng hưởng và phát nổ.Tuy đã chặn đứng được đòn tấn công, nhưng khi nhìn lại tấm khiên, nó đã bị vỡ một mảng ở giữa và vẫn còn vết lửa cháy đen.Hanni bàng hoàng.

— "Đây là...

Lửa từ địa ngục?"

Từ màn đêm, một bóng người xuất hiện — bước tới chậm rãi.Cả Minji và Hanni đều nâng mức cảnh giác lên cao độ — sẵn sàng chiến đấu nếu có tình huống bất ngờ xảy đến.Tách...Tách...

Tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.— "Ồ, thì ra là Thiên thần...

Thật vinh hạnh... khi cho ta cơ hội được tiếp đón.

Ta cứ nghĩ là lũ chuột nhắt nào đó đang nổi máu tò mò mà tiến vào tận đây."

Càng bước đến — kẻ này dần hiện rõ.Đứng trước mặt hai người là một cô gái cao ráo, gương mặt xinh đẹp mang theo nét ma mị.

Đôi mắt phát sáng trong đêm – ánh lên màu hổ phách, khiến ai nhìn vào cũng phải bất giác rùng mình.Haha...Tiếng cười của cô ả lúc này càng làm bầu không khí trở nên quỷ dị hơn.Cô ta nhìn liếc nhìn vào hai người — nhếch mày lên tiếng:— "Hay để ta giới thiệu trước nhỉ?

Các ngươi có thể gọi ta là Haerin — kẻ sẽ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho Thần giới."

— "Thật ngông cuồng.

Ngươi phải nên biết giới hạn của mình đến đâu.

Hãy ngoan ngoãn theo ta về Thần giới để xưng tội."

Sau một lúc im lặng quan sát, Hanni cuối cùng cũng lên tiếng.Haerin hướng ánh mắt nhìn sang phía Hanni, gương mặt hiện lên vẻ thích thú.— "Làm cho ta xem đi, Thiên thần... bằng cách nào ngươi sẽ mang ta trở về đó."

Bỗng ánh mắt cô ta sáng rực — từng nguồn năng lượng đen tối toả ra, mang theo sát khí mạnh mẽ khiến cả Hanni và Minji phải chật vật để có thể trụ vững.

— "Chán thật, ta còn chưa làm gì mà trông các ngươi khổ sở quá vậy.

Xem ra... cũng chỉ được cái mạnh miệng.

Thôi thì chơi đỡ với thú cưng của ta đi nhé."

Haerin nhìn về phía hai người — giơ cánh tay xoè ra hướng thẳng về phía trước."

Cerbere, dominum inferorum, obsecro te — surge!"

(Cerberus, chúa tể địa ngục, ta triệu gọi ngươi — hãy trỗi dậy!)*****ROẠT!!!Một vết nứt lớn lan rộng trên mặt đất, làm rung chuyển cả một vùng.Từ vực sâu tăm tối, một con chó ba đầu khổng lồ trỗi dậy, gầm vang những tiếng gọi rợn người – chết chóc.

Minji sững người khi nhìn thấy nó.

— "Đây là... thứ quỷ quái gì vậy?"— "Cerberus, khuyển thần canh giữa địa ngục."

Hanni kéo Minji bay ra xa, vừa giải thích.— "Minji, cậu hãy quay về Thánh điện gọi thêm người để hỗ trợ.

Kẻ này không hề tầm thường như những gì chúng ta được biết."

Hanni cố giữ bình tĩnh dặn dò Minji — bởi cô biết, đây không còn đơn thuần chỉ là một nhiệm vụ nữa.— "Không được, tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu lại.

Nếu có đi thì chúng ta cùng đi."

Minji kiên quyết.

— "Awww.

Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu lại cơ đấy.

Các ngươi định thể hiện cho ai xem đây?"

Haerin lên tiếng, cắt ngang.— "Mang đôi cánh của chúng về đây cho ta."

Cô ta ra lệnh.

Ngay lập tức con quái vật lao vụt về phía hai người.— "Chết tiệt.

Con chó này điên rồi sao!"

Hanni vừa kéo tay Minji chật vật chạy trốn, vừa bực tức chửi thề.Ngay khi đến kết giới giữa lãnh địa của Haerin và thế giới loài người, cả hai bỗng dừng lại.— "Chúng ta không thể để thứ này thoát ra ngoài kia được."

Minji lên tiếng.— "Tớ biết chứ."

Hanni đứng chắn trước mặt Minji, sẵn sàng cho cuộc đụng độ.Ngay khi con quái vật giương móng vuốt khổng lồ về phía họ — mọi thứ xung quanh bỗng ngưng đọng.— "Tempus et spatium, cede voluntati meae!"

(Thời gian và không gian, hãy khuất phục trước ý chí của ta!)Bỗng có thêm hai bóng dáng nữa từ đâu xuất hiện.

Họ lao nhanh đến, đưa tay chạm vào đôi cánh của Minji và Hanni — cả bốn người ngay lập tức biến mất khỏi nơi đó.*****Sau khi họ rời đi, không gian xung quanh lập tức trở lại trạng thái bình thường, như thể điều vừa xảy ra chỉ là một ảo ảnh thoáng qua.Con chó ba đầu gầm lên giận dữ khi để vụt mất con mồi.— "Đúng là thứ vô dụng, mau cút về nơi của ngươi đi."

Haerin lên tiếng.

Con quái vật rống lên một tiếng rồi biến mất.Cô ả liếc nhìn về nơi họ vừa đứng, môi nhếch lên nụ cười — một nụ cười hình bán nguyệt hoàn hảo.— "Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi Thiên thần à.

Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại nhau.

Lần tới... ta sẽ dành thời gian chơi đùa cùng các ngươi nhiều hơn."
 
Newjeans | Supernatural
Chapter V: Sứ giả Linh giới?


Trong không gian tĩnh mịch và u ám — từ trong bóng tối yên ắng bỗng lóe lên một luồng ánh sáng chói lòa, bao phủ lấy mọi thứ — rồi nhanh chóng tắt lịm."

Uỵch!"

Aaa!

Tiếng Minji la oai oái khi tiếp đất bằng cả cơ thể.Phía bên kia, có vẻ như Hanni cũng chẳng khá hơn là bao — cô nằm sõng soài, úp mặt xuống nền đất lạnh.Cả bốn người lúc này đang ở giữa một khu đền cổ hoang phế – xung quanh là những bức tượng đổ nát, rêu phong phủ xanh kín – ánh trăng le lói xuyên qua những mái vòm vỡ nát chiếu thẳng xuống.— "Hai người các cô cũng gan lắm, dám trực diện đối đầu với cô ta cơ đấy."

Một giọng nói vang lên, khiến cả hai giật thót.Minji lập tức rút ra con dao găm bạc, hướng thẳng về phía người vừa lên tiếng.— "Ngươi lại là kẻ nào?"

— "Bình tĩnh lại đi.

Chúng tôi vừa cứu các cô khỏi rắc rối đấy."

Giọng nói thứ hai vang lên từ phía sau.Minji và Hanni lúc này mới nhận ra — xuất hiện thêm một người nữa đang đứng đó.

"Chúng tôi xin lỗi... nhưng các cô là ai?"

Hanni lên tiếng.

Tay cô nắm lấy cánh tay Minji, nhẹ ấn xuống ra hiệu hạ vũ khí.Hanni chăm chú quan sát hai người lạ mặt.

Họ mặc áo choàng trắng dài, phủ kín từ đầu đến chân.Nhưng có điều gì đó... không bình thường.Họ có thể bẻ cong cả không gian và thời gian — điều mà ngay cả Iris cũng không thể làm được.

Và tại sao họ lại xuất hiện đúng lúc nguy hiểm để giải vây cho cho cô và Minji?Tất cả câu hỏi đều dẫn đến cùng một kết quả:

Họ không phải là con người.— "Tôi biết cô đang nghĩ gì.

Nhưng cô không cần phải lo lắng."— "Chúng tôi là Sứ giả của Linh giới."

Họ trả lời cho câu hỏi của Hanni, rồi đồng loạt kéo mũ trùm xuống."

Tôi là Danielle – người nắm giữ thời gian của các chiều không gian."

"Còn đây là Hyein – cô ấy có khả năng mở ra cánh cổng giữa các cõi giới."

Danielle giới thiệu sơ lược, rồi nghiêng đầu hỏi ngược lại:"Còn hai người là ai?

Vì sao lại gây sự với cô ta?"

Hanni khẽ gật đầu thay cho lời chào, rồi chậm rãi giải thích:"Chúng tôi là người của Thần giới.

Tôi là Hanni, còn đây là Minji.

Cả hai chúng tôi nhận được lệnh truy bắt cô ta và dẫn giải về để kết tội."

"Nói vậy... hai người các người là Thiên thần à?"

Hyein tròn mắt kinh ngạc."

Chẳng vậy thì sao?

Cô không thấy đôi cánh trên lưng chúng tôi hả?"

Minji nhếch mép, phẩy phẩy đôi cánh trắng sau lưng.Khoé môi Hyein bỗng giật giật:— "Cô nói như kiểu cứ có cánh thì là Thiên thần hả?

Đây là logic gì vậy?

Cô ả mà các người chạm mặt khi nãy cũng có cánh đấy."

—"Cô... tôi nói như như vậy lúc nào chứ?"

Minji lắp bắp trả lời.Đang từ màn chào hỏi làm quen – tình hình nhanh chóng chuyển biến thành một cuộc tranh cãi vô tri.Danielle và Hanni đứng kế bên chỉ biết lắc đầu thở dài, vuốt mặt ngao ngán.

— "Đủ rồi, các cô gái.

Thế là quá đủ."

Danielle lên tiếng, dập tắt cuộc cãi vã.

— "Vậy... hai người có biết thêm gì về cô ta không?"

Hanni hỏi với tông giọng nghiêm túc.

Danielle trầm ngâm trong giây lát, rồi trả lời:"Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu về nguồn gốc của cô ta.

Nhưng trước đó... chúng tôi đã tìm được thứ này trong thư viện cổ, có thể sẽ có được manh mối gì đó giúp ích cho các cô."

Danielle lấy từ trong áo choàng ra một quyển sách cũ kỹ, bìa da đã bị bong tróc đôi chỗ.

Tựa đề của quyển sách dần hiện lên qua những ký tự cổ:Codex Primordium – Sách Khởi Nguyên.
 
Newjeans | Supernatural
Chapter VI: Khởi đầu cho kết thúc


"Primordium – Sách của Khởi Nguyên.

Kẻ dám mở ra nó sẽ phải đối mặt với bản thể đã sinh ra vạn vật – và cũng chính là thứ sẽ nuốt chửng lấy tất cả."

Hanni cau mày, lật tiếp những trang đã úa màu.

Bỗng – cô khựng lại, ngón tay miết nhẹ qua một trang sách đã phủ bụi.

"Từ thuở sơ khai, khi các cõi giới vừa hình thành – đất trời được chia làm ba nữa:

Chúa trời – Linh hồn – Con người.Chúa trời – Đấng Tạo Hoá – Người đã ban cho nhân loại sự sống, và trao cho linh hồn cơ hội được cứu rỗi.Linh hồn từ cõi chết sẽ được phán xét – dựa trên những điều tốt xấu mà họ đã từng làm – để quyết định việc – liệu họ có xứng đáng được yên nghỉ – hay sẽ phải chịu sự trừng phạt.Cuối cùng là nhân loại – những con người được sống trong ấm no, hạnh phúc – họ mang trong mình lòng biết ơn sâu sắc đối với Đấng Tạo Hóa.

Nhưng rồi...Một ngày nọ – chính một sinh thể do Ngài tạo ra đã bắt đầu hoài nghi về lý tưởng của sự tồn tại."

Nếu Ngài đã ban sự sống cho muôn vật để chúng được sống trong hạnh phúc, thì tại sao – Ngài lại để họ chết vì bệnh tật, vì tuổi già...?

Và vì sao – ngay khoảnh khắc đầu tiên chào đời – tất cả đều cất tiếng khóc?"

"Những kẻ yếu thế hơn phải chịu sự bất công mà chẳng dám phản kháng.

Còn Ngài thì chỉ đứng đây chứng kiến tất cả mà không làm gì – khi sự tồn tại là món quà mà Ngài đã ban tặng cho họ?"

Câu hỏi ấy đã khiến Đấng Tối Cao nổi giận.Một đội quân Thiên thần nhanh chóng được Ngài triệu gọi.*****Iris – một Thiên thần trung phẩm trẻ tuổi với những chiến tích lẫy lừng – tiến đến đối mặt với kẻ đã dám xúc phạm Đấng Sáng Tạo.

Và khi nhìn thấy mặt của kẻ đó – cô đã không thể tin được.Giọng Iris nghẹn lại:— "Lucifer... tại sao cậu lại đặt tớ vào tình huống khó xử như thế này?

Một bên là người bạn thân thiết nhất, còn bên kia là mệnh lệnh không thể làm trái được"

Lucifer bật cười khinh bỉ:— "Câm miệng lại đi Iris.

Sự thương hại của ngươi thật khiến ta muốn buồn nôn."— "Khi ánh sáng không có câu trả lời, thì bóng tối mới chính là lựa chọn cuối cùng Iris à.

Chi bằng ngươi hãy theo ta.

Chúng ta sẽ sắp xếp lại trật tự và cả luật lệ của Imperion."

Lucifer ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ thẫm hướng về Iris lên tiếng đề nghị.

Iris nghiến chặt răng:— "Lucifer.

Đừng nói những điều vô nghĩa nữa – Hôm nay, chính tay tớ sẽ đưa cậu trở về để chịu tội!"

Cô giơ mũi kiếm lên, chỉa thẳng vào đối phương:— "Tất cả xông lên – bắt giữ lấy cô ta!"

Ngay khi các Thiên thần đang ập đến, Lucifer rút ra thanh Huyết kiếm – vung lên cao rồi chém mạnh xuống một nhát.Ngay lập tức – hàng loạt hư ảnh từ lưỡi kiếm sắt bén xé toạc đội hình Thiên thần trong khoảnh khắc.Iris sững người.Cả một vùng trời nhuốm đỏ.

Máu tươi vương vãi khắp nơi.

Những đồng đội khi nãy còn sát cánh bên cô – giờ đây đã ngã xuống trước lưỡi kiếm của Lucifer.Thanh kiếm như có linh hồn – mỗi khi cảm nhận được sự sợ hãi và chết chóc thì nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.— "LUCIFER!!!"

Tiếng thét giận dữ của Iris vang lên.

Cô siết chặt chuôi kiếm, dồn toàn bộ sức mạnh lao thẳng vào Lucifer.Nhưng cô lại chẳng phải đối thủ của Lucifer, chênh lệch sức mạnh là quá lớn — tình thế nhanh chóng xoay chuyển.

Ngay lúc này Iris chỉ mong cầm chân được Lucifer lâu hơn một chút để chờ sự trợ giúp.— "Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Lucifer.

Cậu là niềm kiêu hãnh của Thần giới — nhưng bây giờ cậu đang làm gì thế này?"

Iris ngấn lệ, nghẹn ngào trách móc.

Lucifer chậm rãi tiến lên từng bước.

— "Bóng tối luôn song hành cùng ánh sáng Iris à.

Nơi nào có ánh sáng thì ắt sẽ có bóng tối, và đó cũng là bản ngã của vạn vật — dù có là Thần linh đi chăng nữa."— "Imperion của các ngươi đã mục nát từ rất lâu rồi.

Ta đã cảnh báo trước đây.

Nhưng thật buồn cười, những kẻ đó thay vì nhìn lại để sửa đổi thì chúng lại xem ta như tội đồ."

— "Ngươi cũng chỉ là kẻ nghe theo mệnh lệnh một cách mù quáng, nên dù ta có giải thích với ngươi — thì ngươi cũng sẽ chẳng thể hiểu được lí tưởng mà ta theo đuổi."

Giọng của Lucifer trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, cô hướng mũi kiếm về phía Iris.— "Per flammam inferni, exstingue corpus et spiritum!"

(Hỡi ngọn lửa của Địa Ngục, hãy thiêu rụi thân xác và linh hồn kẻ ta nguyền rủa!)

Iris thét lên – cơn đau kéo đến trong cô như muốn vụn vỡ... nhưng rồi lại nhanh chóng vụt biến mất.XOẸT!!!— "ARGHHH!!!"

Tiếng kêu đầy đau đớn của Lucifer vang vọng.Cô quay phắt lại, đôi cánh trên lưng – đã bị cắt đứt.Phía sau là một cô bé, trên tay cầm thanh gươm bạc vẫn còn nhỏ máu – đang run rẩy nhìn cô.

— "VANESSA!!!

Con nhãi ranh khốn kiếp!!!"

Iris lập tức chớp lấy cơ hội:

— "Lux divina, in aeternum vincula crea — dimidium animae meae tibi offero, pro damnatione tenebrarum."

(Ánh sáng của Lửa thiêng, hãy tạo ra xiềng xích vĩnh hằng — ta nguyện hiến dâng một nửa linh hồn này để đổi lấy sự lưu đày của bóng tối.)Một bàn tay ánh sáng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bắt lấy Lucifer – rồi kéo cô vào vực sâu không đáy."

TA NGUYỀN RỦA TẤT CẢ CÁC NGƯƠI...

MỘT NGÀY NÀO ĐÓ – TA SẼ TRỞ LẠI!!!"*****Phập!Hanni gấp lại quyển sách trên tay. – Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy tất cả.
 
Back
Top Bottom