Ở một nơi xa xôi nọ — nơi mà ánh nắng chan hòa phủ khắp vạn vật,
trước mắt là khung cảnh đẹp đến mơ hồ, tựa như một giấc mộng.Từ đằng xa, thấp thoáng bóng dáng một cô gái đang lặng lẽ ngồi trên một nhánh cây lớn,
Đôi chân khẽ đung đưa nhịp nhàng, hòa theo làn gió nhẹ, ánh mắt vô định hướng về khoảng không trước mặt.Nếu nói cô gái này có ngũ quan sắc sảo thì cũng không quá lời.
Nàng thật sự rất đẹp — một vẻ đẹp đủ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải động lòng.— "Minji, hôm nay ta thấy ngài có điều gì đó hơi khác lạ.
Ngài đang buồn phiền chuyện gì chăng?"
Một tinh linh nhỏ bay xuống trước mặt Minji, đôi cánh lấp lánh ánh sáng dưới nắng vàng.
Lireal — tinh linh lâu năm canh giữ Thần Thụ ở Thánh điện, là người bạn luôn được các thiên thần yêu quý.Minji nhẹ đưa tay đỡ lấy Lireal, khẽ đáp:— "Cháu cũng không rõ nữa, Lireal à...
Ở Thánh điện suốt một thời gian dài mà chẳng có điều gì xảy ra, khiến cháu thấy rất nhàm chán."
Lireal nhẹ nhàng đáp xuống tay Minji, ánh mắt ánh lên vẻ thấu hiểu.— "Ta đã từng gặp nhiều thiên thần cũng mang tâm trạng giống như ngài, Minji.
Ta có thể cho ngài một lời khuyên, nếu ngài muốn nghe."— "Bà cứ nói đi, Lireal.
Cháu đang sẵn sàng lắng nghe đây."— "Được rồi...
Mỗi thiên thần khi sinh ra đều mang trong mình một sứ mệnh — đó là sợi dây ràng buộc sự tồn tại của họ với thế giới này.
Sứ mệnh ấy có thể lớn lao hoặc nhỏ bé, nhưng quan trọng hơn hết là cần phải có sự kiên nhẫn để có thể tìm ra và chấp nhận nó."
Minji trầm ngâm, vẻ mặt thoáng bối rối.— "Nhưng... cháu đã ở đây quá lâu chỉ để tìm ra điều đó.
Liệu có khi nào... cháu chẳng có sứ mệnh nào cả không?"
Lireal lặng đi một nhịp rồi mỉm cười:— "Ta không thể trả lời thay ngài được, Minji.
Chính ngài phải là người tìm ra chiếc chìa khoá để giải đáp mọi thắc mắc.
Chúc may mắn."
Nói rồi, Lireal nhẹ nhàng bay đi,
để lại Minji vẫn ngồi ở đấy — giữa ánh nắng, những tán lá, và hàng vạn suy nghĩ chưa tìm được lời giải.Bỗng nhiên, ngay trước mắt cô —
một chiếc lông vũ trắng lặng lẽ rơi xuống.Minji bước nhẹ tới, cúi người nhặt lấy nó.
Ánh mắt cô chăm chú quan sát.— "Lạ thật...
Thứ này sao lại xuất hiện ở đây chứ?"
Đang chăm chú nhìn chiếc lông vũ, Minji không hề nhận ra rằng phía sau lưng cô, một cánh cổng kỳ lạ đang dần hiện ra từ hư không.Từ bên trong, một nguồn năng lượng tà ác đang muốn thoát ra ngoài — mang theo sự hỗn loạn, như muốn nuốt chửng mọi thứ, không để một tia sáng nào thoát khỏi.Bất chợt, một luồng khói đen từ trong cánh cổng phóng vọt ra, lao thẳng về phía Minji.Cảm nhận được nguy hiểm, cô lập tức xoay người lại, định tung kết giới phòng ngự —
nhưng không kịp.
Thứ đó quá nhanh.Ngay khi nó sắp chạm tới cô thì —BOOM!!!Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi xung quanh toả ra mù mịt."
Spiritus Venti!"
Một giọng nói vang lên, vừa êm dịu lại vừa uy nghiêm.
Ngay sau đó, một cơn gió mạnh quét qua, cuốn phăng lớp bụi mờ — để lộ cảnh tượng phía trước.Minji quay đầu lại, sững sờ — một thiên thần với sáu cánh đang đứng đó.
Từng tia nắng chiếu rọi xuống càng làm nổi bậc vẻ uy quyền của người này.Trong Thánh điện, cấp bậc thiên thần được phân định qua số cánh để dễ nhận biết: • Hai cánh: Thiên thần Sơ cấp — Hạ phẩm.
Có nhiệm vụ canh gác và truyền tin.• Bốn cánh: Thiên thần Trung cấp — Trung phẩm.
Sở hữu sức mạnh và trí tuệ tiêu chuẩn.• Sáu cánh: Thiên thần Cấp cao — Thượng phẩm.
Được trao quyền xử lý các mối đe dọa nghiêm trọng, có thể xử trí rất nhanh trong chiến đấu với sức mạnh vượt trội. • Trên tất cả là Tổng Lãnh Thiên Thần — Thủ lĩnh — là người đứng đầu thần giới.— "Kẻ nào cả gan, dám xâm phạm vào lãnh địa của Thánh điện thần tộc?"
Giọng nói vang lên như một giai điệu êm dịu,
nhưng ẩn sâu trong đó là lời cảnh cáo sắc lạnh —
bất kỳ kẻ nào muốn làm xáo trộn trật tự nơi này...
đều phải bước qua cô trước.Luồng khói đen bị đánh bật, lập tức co rút rồi chạy về phía cánh cổng, biến mất không để lại chút dấu vết.Minji vội vã chạy tới chỗ người vừa ra tay cứu mình:— "Hanni... cảm ơn cậu... nếu không có cậu thì..."
Hanni thu lại đôi cánh, mỉm cười nhìn Minji:— "Không có gì đâu.
Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."
Minji và Hanni đã quen nhau từ thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau tại nơi đây.
Khác với Minji — hiện là một Trung phẩm thiên thần, Hanni đã sớm được công nhận là Thượng phẩm,
với tố chất của một người lãnh đạo bẩm sinh.Minji đưa chiếc lông vũ cho Hanni xem.— "Hanni, cái này..."
Hanni nhận lấy, mắt hơi nhíu lại:— "Lông của thiên nga trắng...
đây là dấu hiệu đầu tiên cho sự xuất hiện của Fallen Angel.
Xem ra, bọn chúng đã tiến đến rất gần rồi.
Một cuộc chiến trong tương lai... là điều khó tránh khỏi."
Cô ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đã nhạt nắng, giọng trầm xuống:— "Minji, tớ phải trở về để báo lại chuyện này.
Cậu đi cùng tớ chứ?"
Minji khẽ gật đầu.Hanni nhẹ nhàng nắm lấy tay Minji,
cả hai cùng bay lên, rời khỏi khu rừng, để lại phía sau một bầu không khí đang dần chuyển mình.Ở một góc sâu, khuất trong tán cây rậm rạp,
luồng khói đen khi nãy vẫn lặng lẽ quan sát tất cả.Rồi chầm chậm biến mất vào hư không.