Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [New][Original Novel] Way Of Rebirth

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
444,281
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399705001-256-k801187.jpg

[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Tác giả: BellamyMason
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

câu chuyện là những lời tự sự của Leon trên con đường trưởng thành, tìm ý nghĩa của cuộc sống của cậu và những người bạn cậu gặp được.

Leon ban đầu chỉ là một cậu bé yếu đuối nhưng lại bao biện cho sự yếu đuối đấy là do cái bóng của anh trai mình.

Cậu đã luôn tự lừa dối bản thân bằng những lời nói cố gắng nhưng chưa bao giờ hành động.

Cho đến khi cái bóng do chính cậu tạo nên đã không còn thì chính sự yếu đuối trở thành lý do để cậu phải tiến lên, từng bước trưởng thành.

Đôi lời từ tác giả: Đây là truyện đầu tay của mình và do chính mình viết và vẽ minh hoạ nên còn nhiều sai sót nhất là sai ngữ pháp và chính tả, nên mong mọi người có thể cùng tôi giúp sửa lại và xây dựng một thế giới fantasy thật hùng vĩ nhá:D Tags: actionadventurecoming-of-agefantasyhighfantasymagicmathuậtmedievalongoingoriginalphiêulưuworldbuilding​
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 1: Lục Địa Eldoria


Tôi là Leon Astra, nhưng mọi người thường gọi tôi là Leo, mười bốn tuổi, và đây là nơi tôi sinh sống – lục địa Eldoria.

Cụ thể thì tôi sống ở làng Blue Field – một ngôi làng nhỏ nép mình ở phía Nam vương quốc Veorian, ngay sát biên giới với Brodel.Vương quốc Veorian là một trong những quốc gia hùng mạnh nhất trên lục địa rộng lớn này, với chủng tộc chủ yếu là con người.

Ngoài ra, Eldoria vẫn còn nhiều vương quốc lớn không kém, hoặc thậm chí còn rộng lớn hơn, như: Brodel – vương quốc được bao phủ bởi rừng rậm, tiếp giáp với Veorian, là nơi sinh sống của các chủng tộc goblin, orc và thú nhân cùng với cả con người.

Skyreach – vương quốc bay lơ lửng trên bầu trời và liên tục di chuyển, nơi elf và người chim sinh sống.

Drakthar – vương quốc được xây dựng dưới lòng đất bởi người lùn, nổi tiếng với kỹ thuật chế tạo vũ khí bậc thầy.

Ngoài ra còn nhiều vương quốc như vương quốc ở lòng sa mạc rộng lớn Starena...

Nhưng tôi sẽ không kể hết ở đây.Người ta nói Eldoria là vùng đất của ma pháp, vì tại nơi này, mỗi sinh vật – dù là gì đi nữa – đều sở hữu một lượng ma pháp nhất định trong cơ thể, được gọi là mana hay ma lực.

Đặc biệt hơn, có những cá thể vượt trội, được cho là được thần linh chọn lựa, sở hữu năng lực đặc biệt khác biệt so với bốn hệ cơ bản: Phong, Hỏa, Thủy, Thổ, đồng thời có lượng mana vượt trội.

Họ được gọi là các Elite.

Tôi rất ngưỡng mộ các Elite, bởi vì đối với tôi, ma pháp chỉ đơn giản là một ngọn lửa yếu ớt mà tôi đang cố gắng nhóm lên trên đầu ngón tay – một nỗ lực nhỏ nhoi nếu so với những gì anh trai tôi đã làm được.Khi mặt trời vừa hé lộ sau đỉnh núi, ánh sáng chiếu rọi qua những mái nhà gỗ trong làng.

Những con Dawnchime – sinh vật lưỡng cư thường được người dân nuôi làm thực phẩm – bắt đầu cất tiếng kêu.

Chúng đi bằng bốn chân, có một lớp màng phình lên dưới miệng, bên trong lấp lánh những quả cầu vàng phát sáng mỗi khi chúng phát ra âm thanh vào đúng sáu giờ sáng.

Tiếng kêu của chúng ngân vang nhẹ nhàng như tiếng chuông, đánh thức mọi người dậy.Tôi ngồi bên giường, lặng lẽ tận hưởng những âm thanh êm dịu ấy.

Tôi đã dậy từ sớm để thiền và đọc sách theo thói quen hằng ngày.

Không khí trong lành hòa quyện với hương thơm của hoa lam linh – loài hoa đặc trưng nơi đây, thường chỉ nở dưới ánh trăng.

Một sự bình yên quen thuộc bao trùm không gian, nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn luôn có một chút bất an len lỏi.

Có lẽ vì tôi cảm thấy sự yên bình này sẽ không kéo dài, hoặc cũng có thể là vì cái bóng quá lớn của anh trai tôi – Darius.Anh Darius, mười sáu tuổi, chuyển đến làng này khi anh tám tuổi.

Dù không sinh ra tại đây, anh vẫn luôn là niềm tự hào của cả ngôi làng.

Anh là một thiên tài – người có thể điều khiển lửa như thể đó là một phần cơ thể, hệt như một con rồng lửa thực thụ.Tôi cũng sở hữu mana hệ Hỏa, nhưng ngọn lửa của tôi chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, và tôi chẳng thể bắn nó ra như anh.

Dù có cố gắng đến mấy, những gì tôi làm được chỉ là vài đốm lửa nhỏ yếu ớt.Mẹ luôn dịu dàng ôm tôi vào lòng và nói rằng tôi không cần phải mạnh mẽ như anh trai.

Nhưng tôi vẫn nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt mẹ – người đã một mình chăm sóc hai đứa con không có sự hiện diện của người cha.Cha tôi...

Tôi chưa từng gặp ông.

Mẹ nói ông đã mất trước khi tôi ra đời và rằng ông là một người đàn ông vĩ đại."

Là em trai Darius kìa..." – lũ trẻ thì thầm với nhau trong khi tránh né tôi, chỉ vì tôi không có cha và lại yếu đuối.

Tôi không ghét bọn chúng.

Thứ tôi ghét chính là sự yếu đuối của bản thân."

Leo, tớ ở đây nè!" – Giọng một người bạn thân thiết vang lên.Đó là Zinnia – người bạn duy nhất của tôi.

Có lẽ vì chúng tôi giống nhau.

Cậu ấy cũng không có cha, cũng không quá giỏi sử dụng mana và rất thích đọc sách.

Mái tóc xanh lục bảo của Zinnia luôn được buộc gọn gàng, và đôi mắt thì luôn ánh lên sự thấu hiểu dịu dàng.

Cậu là người duy nhất xem tôi là "Leo", chứ không phải "em trai của Darius".Lần này, Zinnia dẫn tôi ra bờ sông và lấy ra một cuốn sách về các loài hoa.

Cậu ấy đặc biệt yêu thích hoa cúc nút xanh, loài hoa tôi từng giới thiệu vì thấy nó hợp với màu tóc cậu ấy.

Đáng tiếc là hoa đó không mọc ở vùng này.

Cuộc sống ở Blue Field cứ thế trôi qua.

Ban ngày tôi phụ mẹ làm việc nhà, buổi chiều cùng anh Darius lên núi lấy củi.

Dù tôi luôn cảm thấy mình thua kém, nhưng anh Darius chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường.

Anh không giỏi thể hiện cảm xúc, thường có vẻ vô cảm, nhưng tôi biết – anh rất quan tâm đến gia đình.Tối đến, tôi lại tiếp tục đọc sách, và đọc về các kỹ năng chiến đấu – với hy vọng một ngày nào đó có thể mạnh mẽ như anh trai mình. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Gần đây, tôi nghe người lớn thì thầm nhiều hơn về vua Solon và tình hình bất ổn của vương quốc Veorian.

Họ nói rằng những chính sách kỳ lạ của ông đã gây ra làn sóng phẫn nộ, dẫn đến hàng loạt cuộc nổi dậy.

Tuy nhiên, tất cả đều bị đàn áp, khiến vương quốc suy yếu từ bên trong.

Có tin đồn rằng Brodel đang có ý định xâm lược, nhân lúc Veorian suy yếu.

Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng chẳng thể làm gì, bởi làng tôi nằm ngay biên giới giữa hai vương quốc.Với địa hình hiện tại, việc di chuyển cũng chẳng dễ dàng.

Để rời khỏi đây, chúng tôi cần phải băng qua khu rừng Tam Góc – nơi đầy rẫy nguy hiểm – rồi vượt qua con sông Phân Giác, dòng sông chia cắt khu rừng với vùng đất bên ngoài.

Dân làng chưa từng thử rời đi; phần lớn là thương nhân đến đây trao đổi hàng hóa, chứ không phải ngược lại.Giới thiệu đến đây là đủ rồi.

Bây giờ tôi cần đi lấy củi cùng anh Darius.Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan những lo lắng trong lòng.Dù sao đi nữa, ít nhất thì hiện tại, mọi thứ vẫn còn ở đây: Anh Darius, mẹ, Zinnia, và cả sự bình yên mong manh này nữa.
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 2: Cơn Bão Ập Đến


Mặt trời lại lên cao, ánh nắng ấm áp rót xuống những mái nhà trong ngôi làng Blue Field yên bình.

Tôi ngồi bên cửa sổ, tranh thủ đọc thêm vài trang sách về các loài động vật.

Hôm nay, tôi và anh sẽ vào rừng Tam Góc để thu thập củ trữ đông – loại củ của một loài cây sẽ nhanh chóng chết khi Đông về, nhưng lại chứa rất nhiều dưỡng chất, thích hợp để tích trữ thức ăn.Chà, lại một ngày cực nhọc nữa rồi đây.

Chúng tôi cần nhanh chóng hoàn thành và quay về trước khi trời tối.

Ai cũng biết rằng rừng Tam Góc không phải là nơi nên lang thang khi mặt trời khuất bóng.Mẹ dặn dò đủ điều trước khi tôi ra khỏi cửa.

Vừa bước tới cổng làng, tôi chợt khựng lại – Zinnia đang đứng đó, như thể đã chờ sẵn.Tôi ngạc nhiên hỏi:"Zinnia?

Sao cậu lại ở đây?"

Cậu ấy mỉm cười nhẹ, tay cầm một chiếc túi nhỏ:"Chỉ là... tớ muốn đưa cậu một chút vật phẩm trước khi đi thôi."

Tôi hơi lúng túng, không thoải mái khi nhận quà từ người khác, nhất là trong lúc này.

Tôi lắc đầu:"Xin lỗi... nhưng tớ sẽ không nhận nó đâu."

Zinnia giọng cứng rắn hơn hẳn thường ngày:"Không được!

Rừng Tam Góc quá nguy hiểm, cậu không thể vào đó mà không chuẩn bị kỹ được!"

Anh Darius cũng đã đến, giục tôi:"Đi nào Leo, chúng ta cần khởi hành ngay bây giờ."

Cậu ấy dúi vào tay tôi một túi nhỏ, nói tiếp:"Đây là ít thức ăn, nước uống, và bột sương hương để tránh thú dữ."

Tôi nhận lấy, có phần ngại ngùng, không quên quay sang cảm ơn Zinnia:"Cảm ơn cậu nhé, giờ tớ phải đi cùng anh Darius đây."

Zinnia vẫy tay chào:"Tạm biệt nhá Leo!

Nhớ đi cẩn thận đấy!" ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Sau khi tạm biệt Zinnia, tôi cùng anh Darius lên đường thu thập củ Trữ Đông.

Hai anh em lặng lẽ bước đi dọc theo con đường đất hẹp, hai bên phủ kín bởi những bụi cỏ dại đang ngả màu vàng nhạt vì gió lạnh đầu mùa.

Darius liếc mắt nhìn chiếc túi tôi đang đeo, khẽ hỏi:"Của Zinnia đưa em à?"

Tôi gật đầu:"Đúng vậy, cậu ấy chuẩn bị cho em ít đồ dùng cần thiết."

Anh Darius cười nhẹ, tiếp tục bước đi:"Con bé chu đáo thật đấy.

Anh còn thấy nó hợp làm sát thủ hơn cả em."

Tôi bật cười khẽ, không phủ nhận.

Dù Zinnia không mạnh về thể lực, nhưng sự nhanh nhẹn và khả năng di chuyển không một tiếng động của cậu ấy luôn khiến tôi kinh ngạc – như những lần cậu ấy bất ngờ bịt mắt tôi từ phía sau mà tôi chẳng hay biết.Tiếng bước chân giẫm lên lá khô vang đều trong không khí.

Tôi đang mải nghĩ về Zinnia thì Darius đột ngột ra lệnh:"Dừng lại, Leo.

Chúng ta sẽ thu hoạch củ ở đây.

Nhớ đừng đi quá xa khỏi tầm mắt anh."

"Vâng, em biết rồi mà." – Tôi đáp, vừa nói vừa lấy chiếc xẻng nhỏ treo bên hông.Chúng tôi bắt đầu công việc, từng cây củ trữ đông được cẩn thận đào lên.

Những củ rễ dày đặc, bóng mượt, hứa hẹn sẽ bảo quản rất tốt cho mùa đông sắp tới.Bầu không khí ẩm lạnh quện lấy chúng tôi trong suốt buổi sáng.

Tiếng xẻng chạm đất, tiếng lá khô xào xạc, mọi thứ hòa vào nhau thành một nhịp điệu yên bình.Thế nhưng, giữa lúc tôi đang đào một bụi cây rậm, một điều gì đó lạ lùng đập vào mắt.Vạt cỏ phía xa bị giẫm nát, những vết dẫm sâu và bất thường – không giống dấu vết của thú hoang.Tôi liếc nhanh về phía anh Darius, vừa định lên tiếng thì đã thấy anh ấy cũng đã dừng lại, ánh mắt sắc bén quan sát vệt đất."

Leo, lại đây." – Giọng anh trầm và ngắn gọn.Tôi vội vàng tiến lại.

Darius chỉ tay xuống đất: những dấu vết kỳ lạ của một vài kẻ nào đó không phải dân địa phương và cũng chẳng phải thương nhân mà to lớn, nặng nề hơn nhiều."

Không phải động vật... cũng không phải thợ săn địa phương."

Anh lẩm bẩm, đôi lông mày nhíu lại.Tôi nín thở, chờ anh Darius ra hiệu.Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên một linh cảm bất an như thể có một bàn tay vô hình đang từ từ khép chặt lấy khu rừng quanh chúng tôi.

Chúng tôi không còn thời gian để chần chừ ở đây, có thể mọi người đang gặp nguy hiểm.

"Đi nào Leo, chúng ta cần phải trở về ngay." – Anh Darius nói xong liền chạy thẳng về phía ngôi làng dọc theo con đường mòn. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Khi vừa ra khỏi khu rừng anh Darius giơ tay đột ngột ra tín hiệu dừng lại."

Có chuyện gì vậy anh Da.." – chưa kịp dứt lời, âm thanh của tiếng hét của ai đó đã chen ngang lời nói của tôi.

Tiếp ngay sau đó là tiếng kim loại va đập làm xé toạt đi bầu không gian yên bình của ngôi làng.Một kẻ mặc giáp sắt nặng nề bất ngờ lao tới, chém thẳng thanh kiếm dài về phía tôi.

Darius nhanh như chớp chặn lại.Tôi hoảng hốt bật ngửa, té xuống đất, bàn hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Trên bộ giáp ngực của hắn, huy hiệu Brodel nổi bật lấp loáng dưới ánh sáng mờ trời chiều.Cái gì chứ?!

Không lẽ tin đồn Brodel muốn tấn công Veorian là thật sao?Những gì tôi lo lắng...

đã trở thành sự thật.Anh Darius bị đánh bật về sau.

Tên chiến binh Brodel lập tức vung kiếm, thi triển một đòn cắt nước sắc bén bằng thủy ma pháp.Tôi chưa từng thấy anh Darius chật vật đến vậy.

Dù sao anh cũng chỉ mới 16 tuổi, còn quá non trẻ so với một chiến binh dày dạn đã từng trải trong quân đội.Nhưng anh ấy nhanh chóng lấy lại thế chủ động, lách người né đòn rồi dùng tay còn lại nắm lên thanh kiếm của mình.

Bằng lực của cả hai cánh tay anh ấy thành công đâm lưỡi kiếm xuyên qua giáp ngực đối phương.Một ngọn lửa bùng lên từ bên trong bộ giáp nặng, thiêu đốt tên chiến binh Brodel thành tro bụi."

CHẠY ĐI, LEO!" – Anh Darius hét lớn, âm thanh như một nhát roi quất vào tim tôi."

Nhưng...

Còn anh, mẹ, Zinnia và mọi người thì sao?

Bọn chúng quá đông mà anh chỉ có một mình..." – Tôi nghẹn giọng hỏi.Darius đặt mạnh tay lên vai tôi, ánh mắt kiên quyết:"Việc đó để anh lo.

Quan trọng là em phải sống.

Nghe kỹ đây: trở về khu rừng Tam Góc, đi dọc theo con đường mòn.

Khi đến dòng sông, hãy rẽ phải và băng qua cây cầu.

Sau đó, cứ đi về hướng Đông, sẽ tới một thị trấn an toàn."

Tiếng bước chân nặng nề mỗi lúc một gần, mặt đất rung lên theo từng nhịp.Không còn thời gian để lưỡng lự.

Dù trái tim tôi muốn ở lại, nhưng sự thúc giục của anh Darius và áp lực đáng sợ đang áp sát đã buộc tôi phải cắn răng bỏ chạy.Tôi biết... sự yếu đuối của bản thân đã đẩy anh trai tôi vào vòng nguy hiểm.Một nỗi hối hận nhức nhối nặng trĩu trong lòng, theo từng bước chân tôi lao vào bóng tối khu rừng.
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 3: Giữ Cơn Bão Tàn


Pov ZinniaSau khi tạm biệt Leo tại cổng làng, dù đã trao cho cậu ấy tất cả những gì có thể, tôi vẫn cảm thấy bất an.

Dù chỉ là bìa rừng, nhưng rừng Tam Góc vẫn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Mặc dù vậy, tôi cũng có công việc của riêng mình nên không thể đi cùng họ được.Tôi trở về khu vườn nhỏ của mình, nơi những luống thảo dược xanh tươi đang đón nắng.

Tay tôi nhẹ nhàng nâng niu từng cành, từng lá, chuẩn bị cho công đoạn chế biến thành thuốc và dược phẩm.

Chúng cần phải sẵn sàng trước khi các thương nhân ghé qua vào cuối tuần.

Mẹ thường bảo tôi không cần gắng sức đến vậy, nhưng mỗi lần nhìn mẹ, tôi lại nhớ đến gánh nặng bà đã phải chịu đựng từ ngày cha mất.

Tôi không muốn mẹ phải khổ thêm một lần nào nữa.Hmm có vẻ như là hết cỏ ẩn hương rồi.

Có vẻ tôi đã dùng hết số cỏ ấy để điều chế bột sương hương và đưa cho Leo.

Đành phải lên núi lấy thêm vậy.

Tôi cẩn thận kiểm tra lại giỏ đựng, chuẩn bị cho chuyến đi ngắn lên sườn núi gần làng.

Dù không phải đi sâu vào rừng như Leo, nhưng tôi vẫn không thể lơ là được. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━Con đường nhỏ dẫn lên núi càng lúc càng dốc, càng hiểm trở.

Những viên đá lởm chởm, rễ cây chằng chịt bám víu vào đất như những ngón tay gầy guộc vươn ra.

Khi con đường không còn có thể đi một cách bình thường, tôi chuyển hướng về phía một vách đá cheo leo – nơi mà tôi luôn tìm thấy cỏ ẩn hương.

Từ nơi này, tôi có thể thu vào tầm mắt toàn bộ ngôi làng, thấy nó bé nhỏ và mong manh biết bao, nằm lọt thỏm giữa vòng tay của núi và rừng.Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống kế bên những cây cỏ rút ra một con dao găm nhỏ, quan sát kỹ lưỡng nhưng cây đã đủ trưởng thành.

Tôi cẩn trọng cắt những cây đạt đủ yêu cầu mà không làm tổn hại đến rễ của nó.

Tôi cẩn trọng cắt từng thân cây một, đảm bảo không làm tổn hại đến rễ của chúng.

Dù chỉ là "cỏ", nhưng cỏ ẩn hương lại khác xa với loài dại mọc tràn lan; chúng chỉ vươn mình trên vách đá cheo leo này, nơi gió mạnh đã tôi luyện chúng, đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn khi thu hoạch. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━Mọi việc đều diễn ra một cách thuận lợi, tôi đã lấy được đủ số nguyên liệu mà mình cần và cũng trở về một cách an toàn.

Mong rằng Leo và anh Darius cũng trở về thuận lợi như vậy.Bỗng nhiên, một âm thanh vút va tai tôi và một tiếng phập vang lên, tiếp theo đó là âm thanh rên rỉ khô khốc, đau đớn.

Tôi sợ hãi quay người lại.

Một ông lão bị một mũi tên găm sâu vào chân cùng với đó là một dòng máu đỏ không ngừng tuôn chảy.

Trái tim của tôi như bị bóp nghẹt trước khung cảnh trước mắt.

Tiếp một người dân khác cầm trên tay cây đinh ba lao thẳng đến lướt qua người tôi.

Âm thanh va đập vang lên keng một cái.

Chú ấy đã chặn lại một đòn chém hướng thẳng vào lưng tôi của một tên mang một bộ giáp nặng nề.

Có thể dễ dàng thấy được, chúng ở khắp mọi nơi, khoảng mười lăm tên và những người dân có sức chiến đấu đều đang chống trả lại.

Nhiều căn nhà của chúng tôi đều đã sụp đỗ và trong thời điểm này thì người tôi lo lắng nhất chính là người mẹ của tôi.Không có thời gian để suy nghĩ tôi nhanh chóng đứng dậy, biết rằng chú ấy không thể một mình đánh bại tên kia.

Dù chân vẫn còn không ngừng run rẩn nhưng thôi thúc cứu được mẹ của mình làm tôi không thể đứng nhìn.

Một cách lặng lẽ, tôi đã tiến ra sau lưng tên đó và đánh thẳng vào mắt cá chân hắn.

Tên đó lập tức bị mất trọng tâm bị người dân đẩy ngã xuống và thêm hai người khác lao đến khống chế hắn."

Được rồi đó con gái, con không cần phải ở đây nữa đâu.

Hãy đi giúp người khác đi!"

Chú Finn đang gắng sức đè xuống ,nói vọng lại.Ổn...

ổn rồi," tôi lẩm bẩm với chính mình , bàn tay run rẩy đưa ra đỡ ông lão.

Tôi dìu ông vào một ngôi nhà gần đó và nhanh chóng sơ cứu tạm thời, mọi hành động của tôi dường đều theo bản năng mà không thể tự chủ được, thậm chí tôi còn quên đi cơ thể mình vẫn còn run bần bật.

Nhưng dù sao thì cứ như vậy, có lẽ mình có thể cứu được mọi người.

Bây giờ, tôi sẽ đi tìm mẹ và cô Astra.Nhưng mà...

Đến giờ tôi mới để ý... huy hiệu trên ngực tên lính đó, đúng là của Brodel ư...?Một thứ gì đó bay nhanh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Chúng có màu đỏ tươi, vương vãi trên mặt đất.

Từ phía xa, tên lính lúc nãy, không biết từ khi nào đã thoát khỏi sự khống chế của ba người đàn ông, và hắn đã giết chết họ.

Hắn chỉ đầu kiếm vào người tôi rồi hơi nước bắt đầu ngưng tự ở đó rồi bắn một đường dài.

Tôi hoảng hốt cố gắng vừa né tránh vừa rẽ sang một hướng khác tránh ảnh hưởng đến ông lão kia rồi núp vào một căn nhà bị sụp đổ gần đó.

Tôi ráng giữ bình tĩnh quan sát xung quanh tìm những thứ mà bản thân có thể sử dụng trong tình huống hiện tại.

Không gì cả.

Cả khu bếp, nơi tôi có thể tìm được vũ khí phòng thân, cũng bị lấp bởi bức tường đã sập.Một sự tự trách dân lên trong lòng tôi.

"Trời ạ, tại sao mình lại trốn vào căn nhà này chứ..."

Ngay từ đầu tôi không nên chạy trốn vào căn nhà này, nếu mình có thể xử lí tình huống tốt như Leo thì sẽ không phải như vậy rồi.Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng đến gần.

Tôi núp mình sau những tấm gỗ từ những bức tường bị sụp đỗ, giữ yên lặng nhất có thể với hy vọng trốn được hắn.

Nhưng không, hắn ở ngay ở trước mặt rôi giơ cao thanh kiếm.

Tôi nhắm chặt mắt lại chờ đợi điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Và rồi, sự im lặng kéo dài.

Tôi hé mắt nhìn trộm.

Hắn đứng đó, vẫn là bộ giáp ánh bạc đó, hắn vẫn cầm chắc thanh kiếm trên tay.

Nhưng hắn không nhìn xuống tôi.

Hắn đang nhìn quanh, đôi mắt ẩn sau lớp kim loại tối om dường như đang kiển tra thứ gì đó.Cuối cùng hắn thu kiếm lại, quỳ xuống rồi từ từ chạm tay lên trán tôi.

Nhận thấy cơ hội bỏ trốn, tôi bật người lăn qua bộ giáp nặng nề của hắn.

Đột nhiên cơ thể tôi trở nên choáng váng, một cảm giác lạnh lẽo loang dần từ trán tôi sang khắp cả cơ thể.

Còn mắt tôi mờ dần đến lúc nó chìm thẳng vào trong bóng tối, cơ thể thì dường như bị tê liệt và ý thức càng ngày càng mờ nhạt đi.

"Cứ như vậy, mình sẽ không cứu được mẹ mất..."

đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi tôi hoàn toàn lịm đi.
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 4: Bóng Đêm Tam Góc


Pov LeoCơ thể tôi đã rã rời, nhưng tôi biết rõ: nếu dừng lại lúc này, bọn chúng có thể sẽ đuổi kịp.

Một mình anh Darius chắc chắn không thể cản được tất cả.

Nhưng nếu anh ấy thật sự giữ chân được chúng, thì việc dừng lại nghỉ ở khu rừng Tam Góc – nơi đầy rẫy thú dữ mà người lớn luôn cảnh báo phải tránh xa – cũng chẳng phải là lựa chọn khôn ngoan.Phải rồi!Trước khi đi, Zinnia đã đưa cho tôi một ít bột sương hương – loại bột chế từ các loài thảo dược có thể đánh lừa khứu giác của dã thú trong ít nhất một ngày.

Nếu dùng nó đúng cách, tôi có thể nghỉ tạm trong rừng đêm nay mà không sợ bị thú hoang phát hiện.Nhưng còn đám lính Brodel thì sao...?Tôi không thể chỉ đơn giản nằm xuống ngủ giữa rừng như thế này được.

Dù có bột sương hương, nhưng quân lính Brodel có thể vô tình dẫm phải hoặc phát hiện ra tôi nếu đi ngang qua.

Tôi cần một nơi kín đáo và cao hơn mặt đất – một chỗ mà ánh trăng không soi tới, và dấu chân tôi không dẫn họ thẳng đến đó.Ban đầu, tôi định leo lên một cái cây gần đó để nghỉ tạm, nhưng cơ thể kiệt sức đến mức không nhấc nổi cánh tay, chứ đừng nói đến việc trèo cao.

Tôi đành men theo một lối mòn nhỏ phủ đầy lá mục, hy vọng tìm được chỗ ẩn nấp trước khi trời tối hẳn.May mắn thay, sau vài phút dò dẫm, tôi bắt gặp một gốc cây cổ thụ đổ ngang, phần thân rỗng lõm vào một đoạn, vừa đủ cho một người chui vào nếu co người lại.

Tôi thận trọng kiểm tra bên trong – không dấu hiệu gì của rắn, côn trùng hay thú nhỏ.

Có vẻ như chỗ này... tạm ổn.Tôi lấy ra túi bột sương hương, trong lòng thầm biết ơn Zinnia và rắc bột lên người.

Rồi tôi nhẹ nhàng len vào trong thân cây.

Không gian bên trong tối om, chật chội và hơi ẩm, nhưng vẫn đủ chỗ để thở.

Bóng tối bủa vây, sự mệt mỏi cùng nỗi lo lắng cho anh Darius và mẹ cứ luẩn quẩn trong đầu.

Tôi nhắm mắt lại, chỉ mong sao đêm nay sẽ qua thật nhanh.━━━━━━━ ✦ ━━━━━━━ ⋆。˚☽˚。⋆ ━━━━━━━ ✦ ━━━━━━━Tiếng chim du dương, thanh thót vang lên cứ như những tiếng vang mang lại cho tôi một cảm giác quen thuộc như những âm thanh tôi đã nghe ở quê nhà.

Đêm qua đã trôi qua một cách yên bình ngỡ như chưa có một cuộc chiến nào xảy ra cả.

Mình vẫn còn sống.

Tia hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm lại vụt tắt, khi hiện thực về những người khác vẫn còn ở trong làng ập đến.Không được, tôi phải đặt niềm tin vào anh Darius, chắc chắn anh ấy có thể làm được.

Thứ tôi cần phải quan tâm bây giờ chính là bản thân mình.

Nếu cứ trốn ở gốc cây này mãi thì cũng chẳng làm được gì.

Tôi cần phải đi qua cây cầu và đến thị trấn gần đây mới được.

Anh Darius đã dặn, tôi chỉ cần đi dọc theo con đường mòn và đến cây cầu...Tôi hít một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần.

Con đường mòn là lối thoát duy nhất khỏi khu rừng rậm rạp này.

Tôi bước ra khỏi gốc cây, ánh mắt dò tìm con đường đất quen thuộc dẫn sâu vào rừng.

Nhưng càng đi sâu thì nó càng ngày càng không đúng.Trước mắt tôi, thay vì lối mòn hẹp tôi vẫn nghĩ, chỉ còn lại một thảm rêu xanh dày đặc và những bụi cây dại mọc lấn át.

Các dấu vết của con đường đã hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Có lẽ vì không ai di chuyển qua quá lâu, nó đã bị thiên nhiên nuốt chửng và vì không đi quá sâu vào rừng nên anh Darius vẫn chưa tính đến điều này.

Một cảm giác bất an bao phủ cả cơ thể tôi.

Chỉ dẫn của anh Darius, thứ duy nhất tôi có thể bám víu, giờ đã trở nên vô dụng.

Bây giờ tôi phải tự mình tìm lối thoát ra khỏi khu rừng này.Thức ăn của Zinnia chỉ đủ cho một ngày và tôi đã dùng một phần vào ngày hôm qua, tôi biết mình không thể cứ đi lung tung.

Kiến thức từ những trang sách cũ chợt lóe lên trong đầu.

Tôi thử áp dụng điều đầu tiên: quan sát chim chóc và côn trùng.

Chúng thường tụ tập gần nguồn nước.

Tôi nín thở, lắng nghe tiếng kêu, dõi theo từng đường bay.

Nhưng không, chúng vẫn phân tán, không hề có dấu hiệu tập trung ở một nơi nào đặc biệt.

Cách này không khả thi.Tôi cần một phương án khác.

Lần này, tôi quyết định đi theo một đường thẳng, đồng thời quan sát kỹ lưỡng thảm thực vật và lắng nghe mọi âm thanh dù là nhỏ nhất.

Nếu cây cối ở một khu vực nào đó xanh tốt, rậm rạp hơn hẳn, hoặc nếu tôi phát hiện dấu chân động vật đều đổ dồn về cùng một hướng, đó hẳn là dấu hiệu của một dòng sông gần kề. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━Sau nhiều tiếng đồng hồ lê bước, dòng sông vẫn bặt tăm.

Rừng quá rậm rạp cùng với liên tục né tránh thú dữ, việc đi thẳng trở nên bất khả thi.

Lương thực cạn kiệt, buộc tôi phải từ bỏ việc tìm sông mà tập trung vào kiếm ăn trước tiên.May mắn thay, tôi phát hiện những dây leo mọng nước, tạm thời giải quyết được cơn khát.

Còn về việc tìm kiếm thức ăn và tự vệ khỏi thú dữ thì tôi cũng đã tự chế tạo cho mình một con dao găm đá làm vũ khí đầu tiên cho mình.

Dù không quá lớn lao nhưng nó vẫn mang cho tôi một sự tự hào khó tả.Vũ khí và nước uống tạm thời đã có.

Giờ đây vấn đề duy nhất là thức ăn.

Tôi lẳng lặng tìm kiếm một con mồi phù hợp.

Ánh mắt tôi dừng lại ở một con nai lạ lùng với chiếc vòi đặc biệt.

Khi nó đang mất cảnh giác, tôi chuẩn bị lao đến tấn công bất ngờ.

Bất ngờ, một sinh vật phủ đầy rêu, to bằng sói, phóng ra từ bụi rậm.

Nhưng chưa kịp định hình, con nai đã phản công bằng một luồng nước mạnh mẽ, đánh văng kẻ tấn công.

Ma pháp?

Động vật cũng có thể sử dụng ma pháp ư?

Toàn bộ những gì tôi biết về thế giới này vẫn quá hạn hẹp.

Bây giờ tôi cần tìm một con mồi khác dễ dàng hơn.

Tôi nhìn chằm chằm vào bụi rậm nơi con nai biến mất, một cảm giác bất an len lỏi.

Khu rừng Tam Góc này khác xa những gì tôi từng nghĩ, nó nguy hiểm hơn nhiều.

Ngày đầu tiên của tôi đã kết thúc, nhưng những điều bất ngờ có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 5: Linh Hồn Gió Wisp


Ngày thứ hai bị lạc tại khu rừng này, Nước đã có từ những dây leo mọng nước mà tôi tìm được, nhưng cái đói thì cứ cồn cào như muốn nuốt chửng tôi vậy.

Lần này, tôi sẽ thay đổi chiến thuật: Thay vì chọn những mục tiêu lớn ngay từ đầu thì lần này tôi sẽ chọn cho mình những mục tiêu nhỏ bé hơn và thỏ là một sự lựa chọn hoàn hảo.Tôi ẩn nấp trong một bụi cỏ, cẩn thận không bị phục kích ngược lại bởi loài sinh vật bao phủ bởi rêu mà tôi đã thấy trước đó.

Ánh mắt tôi không ngừng quét qua xung quanh, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất của khu rừng.Sau vài phút chờ đợi, thì đây rồi.

Một con thỏ, lông trắng trông khá mịn, đang đi vào tầm ngắm.

Tôi sẵn sàng cầm chắc con dao găm đá thô sơ trong lòng bàn tay.

Nhưng ngay lúc tôi vừa định lao đến thì con thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi tai nó giật giật, xoay chuyển liên tục, dường như đang lắng nghe từng hơi thở của khu rừng và phóng đi rất nhanh.

Tôi sững sờ đứng nhìn con mồi của mình bỏ chạy.

Tôi thậm chí còn chưa đến gần được nó, chắc hẳn nó phải có khả năng gì mà tôi vẫn chưa biết.Bây giờ tôi không cứ săn thỏ mãi được, bởi việc chạy đuổi theo chúng chỉ làm tiêu hao thêm sức lực mà không mang lại kết quả gì.

Ngay lúc đó kiến thức về các loài cây ăn được mà tôi đọc trong sách bắt đầu quay lại trong đầu.

Tôi chậm rãi kiểm tra từng bụi cây, từng loại quả dại, nhớ lại những hình vẽ và miêu tả về chúng.

Nhiều loài có màu sắc bắt mắt nhưng lại cực độc, trong khi số khác lại có những khả năng tự vệ và phân tán hạt giống cũng không kém phần nguy hiểm.

Tôi phải thật cẩn thận, không thể mắc một sai lầm nào trong hoàn cảnh này.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một bụi cây thấp với những quả mọng nhỏ màu tím sẫm.Nếu đúng như hình ảnh minh hoạ trong sách thì đây là Saltberry – loại quả mộng có vị mặn giúp bổ sung muối ở những nơi không có biển (dù tôi không biết biển là gì).

Tôi loại bỏ phần vỏ bám đầy sương chứa muối của buổi sáng rồi nhắm mắt cho cả quả vào miệng.

Nó vẫn mặn chát dù tôi đã lột vỏ nhưng thôi tôi đành phải ăn nó vậy.

Ít nhất nó không độc và có thể giúp tôi duy trì sức lực.Tôi tiếp tục hái và ăn thêm vài quả Saltberry, cảm nhận vị mặn chát lan tỏa trong miệng.

Dù không ngon, nhưng chúng đã tạm thời làm dịu đi cơn đói và mang lại chút năng lượng.

Sau đó, tôi quay trở lại một hang động nhỏ mà tôi đã tìm được vào đêm trước đó.

Nơi này tốt hơn hẳn gốc cây vào đêm đầu tiên, lại nằm sâu trong rừng, rất thích hợp để làm nơi trú ẩn an toàn.

Tôi ngồi cạnh lửa trại nhỏ để sưởi ấm trước cái lạnh của mùa đông đang đến.

Nhìn ánh lửa bập bùng, nhảy múa kia tôi lại nhớ về hình bóng anh Darius, nhớ đến ánh mắt kiên định của anh khi đẩy tôi chạy vào rừng, lời nói dứt khoát: "Quan trọng là em phải sống."

Anh ấy, Darius, là niềm tự hào của cả làng.

Mọi người đều đặt kỳ vọng lớn vào anh để trở thành một chiến binh mạnh mẽ, một Elite tài năng.

Anh đã phải trưởng thành trước tuổi rất nhiều để có thể gánh vác trách nhiệm, giúp mẹ nuôi sống gia đình nhỏ nhưng ấm áp của chúng tôi sau khi cha mất.

Sao tôi lại không lại không để ý điều đó sớm hơn chứ?

Anh ấy mới là người phải chịu nhiều áp lực và gánh vác những kỳ vọng nặng nề nhất chứ không phải tôi.

Thật quá ích kỷ khi tôi luôn nghĩ bản thân luôn là nạn nhân trong khi những gì tôi trải qua chẳng là gì so với những thứ anh ấy gánh vác.

Một cảm giác day dứt, hối hận dâng lên trong lòng.

Nhưng rồi, tôi tự nhủ, nếu cứ tự trách như vậy thì làm được gì chứ?

Nó sẽ không giúp tôi sống sót, cũng không thể cứu được anh Darius.

Nếu anh ấy có thể trưởng thành và mạnh mẽ như vậy, thì tôi cũng sẽ có thể!

Nếu không thể thoát khỏi khu rừng này trong tuần này được, thì tháng sau cũng được thôi!

Tôi sẽ không bỏ cuộc.

Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, đủ để tìm lại anh ấy, tìm lại gia đình và bạn của mình.━━━━━━━ ✦ ━━━━━━━ ⋆。˚☽˚。⋆ ━━━━━━━ ✦ ━━━━━━━

Đã năm ngày kể từ lúc tôi bị đẩy khỏi làng.

Năm ngày trôi qua như cả một thế kỷ, trong đó tôi chỉ sống dựa vào những quả Saltberry khô chát và nước từ dây leo.

Bao nhiêu lần thử săn thỏ, bấy nhiêu lần tôi phải đối mặt với sự thất bại cay đắng.

Và sau rất nhiều lần liên tục thử và thất bại thì lần này tôi nhất định phải thành công.

Suốt khoảng thời gian qua, tôi đã dành hàng giờ liền để quan sát lũ thỏ.

Tôi học cách chúng di chuyển, cách chúng kiếm ăn, và phản ứng của chúng trước những mối đe dọa.

Từ những lần thất bại và sự kiên nhẫn không ngừng, tôi cuối cùng cũng có thể rút ra ba điều quan trọng về loài thỏ mà tôi tự gọi là Wisp – những kẻ thoắt ẩn thoắt hiện như linh hồn gió.

Thứ nhất, với những loài sinh vật nhỏ và dễ bị săn như Wisp, chúng luôn có những khả năng đặc biệt giúp chúng ẩn nấp hoặc chạy trốn.

Ở Wisp, đôi tai của chúng đóng vai trò như một đôi mắt thứ hai vậy.

Nó không chỉ siêu thính, có thể nghe được âm thanh dù là nhỏ nhất từ xa, mà còn có khả năng cảm nhận được dòng chảy mana trong môi trường xung quanh.

Điều này giải thích tại sao chúng luôn phát hiện ra tôi dù tôi đã cố gắng rón rén đến mức nào.Thứ hai, thức ăn yêu thích của Wisp không phải là cà rốt như những gì tôi từng đọc trong truyện cổ tích ở làng.

Chúng đặc biệt ưa thích củ trữ Đông – một loại củ mọc vào gần Đông, chứa nhiều năng lượng mà tôi có thể tận dụng chúng.

Cuối cùng, điều đáng kinh ngạc nhất mà tôi phát hiện ra là Wisp là sinh vật sử dụng phong ma pháp.

Chúng dùng ma pháp để tăng cường tốc độ, giúp chúng phóng đi nhanh đến mức gần như vô hình.

Đó chính là lý do lần trước chúng thoắt cái đã biến mất ngay trước mắt tôi.Với kế hoạch mới, tôi bắt đầu bắt tay vào thực hiện.

Bước ban đầu cũng là bước khó nhất: Phải tiết chế lượng mana tiết ra bên ngoài để tiếp cận Wisp mà không bị chúng phát hiện.

Tôi đã thất bại rất nhiều lần trước đó, mỗi lần đều lộ ra sơ hở.

Nhưng lần này, mọi việc dường như đang tiến triển rất tốt.

Tôi di chuyển chậm rãi, từng bước chân đặt xuống nhẹ nhàng tập trung hoàn toàn vào việc giữ cho dòng mana trong cơ thể không một chút xao động.

Bằng cách này, tôi đã thành công tiếp cận một con Wisp từ phía sau lưng, đủ để nó không phát hiện.

Trong tíc tắc, tôi vận chuyển mana dồn xuống chân để cường hoá cơ bắp và phi nhanh đến con mồi.

Ngay khoảng khắc đó, Wisp nhanh như một cơn gió đã cảm nhận được mà chạy đi tức thì.

Tôi không để nó dễ dàng chạy mà tiếp tục đuổi theo, cố gắng dồn nó vào đường cùng.

Đúng như dự đoán khi con Wisp lại lọt khỏi tay tôi ngay trước mắt.Nhưng không sao nếu vẫn không đuổi kịp thì bản năng của Wisp sẽ dẫn nó về hang ổ, nơi nó cảm thấy an toàn nhất.

Và may mắn thay, tôi đã bố trí một chiếc bẫy khác tương tự ở một trong những lối đi quen thuộc mà tôi phán đoán Wisp thường sử dụng để trở về hang của chúng.

Tôi quay lại nơi mình lắp đặt bẫy vài phút sau đó để kiểm tra kết quả.

Và đây rồi!

Một con Wisp đang mắc kẹt trong chiếc bẫy dây leo mà tôi đã đặt.

Nó cố gắng giãy giụa, đôi tai vểnh lên giật giật, nhưng vô ích.

Cầm con thỏ còn nóng hổi trên tay, một cảm giác nhẹ nhõm pha một chút tự hào tràn ngập.

Cuối cùng, tôi đã thành công có được cho mình con mồi đầu tiên!

Cuối cùng thì tôi cũng đã có một bữa ăn đàng hoàng sau nhiều ngày chỉ ăn quả Saltberry khô chát trong rừng. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Dưới ánh trăng lẻn lỏi qua những tán cây, ngọn lửa trại bập bùng nóng rực cùng với mùi thịt thỏ nướng thơm lan tỏa trong không khí.

Miếng thịt đỏ nóng hổi tan chảy ngay trong miệng, vị ngọt béo lan ra đầu lưỡi.

Không còn là những quả Saltberry đầy muối và khó nuốt nữa.

Đây là thành quả cho mọi sự cố gắng của tôi.

Khi tôi vẫn còn đang hưởng thụ bữa ăn hiếm hoi của mình, từ sâu trong cánh rừng bỗng vang lên âm thanh sào sạt.

Đó là tiếng bước chân nặng nề, đều đặn, như một sinh vật lớn nào đó đang di chuyển trong màn đêm tĩnh lặng.

Tiếng động đó không hề giống với bất kỳ loài thú hoang dã nào tôi từng nghe.

Một cảm giác rợn người bao trùm lấy tôi.

Tôi biết rõ rằng, dù nó có là người hay sinh vật nào, thì nó cũng không mang ý tốt lành gì.

Dù toàn thân vẫn còn mệt mỏi sau cuộc săn và cái lạnh của đêm đông, tôi vẫn sẽ đứng vững ở đây, nắm chặt con dao găm đá, sẵn sàng đối đầu với bất cứ thứ gì đang ẩn mình trong bóng tối kia.
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 6: Dấu Ấn Trong Đêm


Tôi nắm chặt thanh dao găm đá trên tay, sẵn sàng đối đầu với mối hiểm họa đang tiến đến.

Đôi mắt nó, như hai vệt sáng lạnh lẽo, lóe lên trong màn đêm.

Từng bước chân nặng nề, mệt mỏi, sinh vật đó dần dần hiện rõ dưới ánh lửa trại bập bùng.

Đang đứng trước mắt tôi là một con sói to lớn khoác trên mình một lớp lông đen tím cùng với một lớp khói đen mờ ảo như bóng tối màn đêm.

Lông nó có phần bê bết lại lấm lem những vết thương chi chít khắp cơ thể.

Những vết thương cũ khô cứng, nhưng cũng có những vết mới vẫn còn thấm đẫm màu máu.

Con sói không nhìn về phía tôi mà lại lia ánh mắt đến nhìn chằm chằm vào chỗ thịt thỏ treo cạnh trại lửa.

Nó không gầm gừ, không một dấu hiệu cảnh báo, chỉ lặng lẽ bước từng bước quanh như đang chờ đợi thứ gì đó.

Thứ nó ngắm đến là thịt thỏ ư?

Tình huống hiện tại tôi nghĩ mình không nên đối đấu với một con sói mà tốt nhất tôi nên đánh lạc hướng nó và bỏ chạy.Một tay vẫn thủ con dao găm, tôi nhanh chóng giật phắt con thỏ ra khỏi xiên rồi ném thẳng về phía con sói.

Nó lập tức chuyển sự chú ý.

Tôi chưa kịp nắm bắt cơ hội để bỏ chạy thì con sói đã có một hành động bất ngờ.

Nó dùng chân trước hất mạnh miếng thịt thỏ văng thẳng vào bụi cỏ gần đó, rồi lại đổ dồn ánh mắt lạnh lẽo về phía tôi.Gì vậy chứ?

Không phải nó muốn thịt thỏ của mình sao, tại sao nó lại hất chúng đi chứ?

Sự hoang mang của tôi chỉ kéo dài trong tích tắc khi con sói chợt tan biến hoà mình vào trong bóng tối dày đặc.Một cảm giác kỳ lạ như một làn gió lạnh buốt lướt dọc sống lưng tôi.

Tôi không kịp suy nghĩ, nhưng bản năng mách bảo, ngay lập tức, tôi quay người, dùng dao găm giơ lên chắn đỡ.

Một bộ hàm sắc như dao găm, lạnh lẽo và đầy uy lực, táp thẳng xuống chỗ tôi vừa đứng.

Dao găm của tôi cọ sát với từng chiếc răng cứng chắc, những tia lửa bắn tóe lên trong đêm tối.Sức mạnh của con sói thật khủng khiếp.

Dù mang trên mình những vết thương, nó vẫn đủ sức đẩy lùi tôi vài bước chân.

Tay tôi như đang rã rời khi chịu sức ép kinh hoàng của con sói.

Tôi không thể thắng nó trong một cuộc đọ sức như vậy được mà cần phải có một phương án khác.Tôi chuyển trọng tâm vào một chân xoay người quật mạnh con sói xuống đất.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc bất cẩn đó, nó đã cào một vết dài ở tay trái tôi, cảm giác nóng rát trải dài trên vết thương như hàng ngàn mũi kim đang xuyên qua da thịt tôi.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác nóng bỏng đó đã được thay thế bởi sự lạnh lẽo với một làn khói đen u ám, bốc lên và bao lấy vết thương.Trong cơn đau đớn dữ dội, tôi cố gắng giữ khoảng cách với con sói đang loạng choạng đứng dậy, vội vã xé một phần vải từ tay áo để băng bó vết cào.

Nhưng làn khói đen vẫn ở đó, cả cánh tay tôi dường như bị tê liệt hoàn toàn, không thể cử động nổi, và tệ hơn nữa, tôi không thể cảm nhận hay sử dụng chút ma pháp nào.Tôi buộc mình phải bình tĩnh, từ từ thay đổi chiến thuật: Từ việc đơn thuần né tránh và đọ sức thành việc di chuyển có chủ đích, dẫn dụ con chó sói đến những cây cổ thụ đầy rẫy những dây leo bao phủ mà không rời mắt đến nó dù chỉ một giây.

Con sói vẫn chầm chậm bám theo tôi như một thợ săn đang chờ đợi thời cơ con mồi sơ suất.

Bỗng nhiên, cơ thể nó mờ dần trong bóng tối rồi phân thành hai cái bóng có kích thước y hệt bản thể ban đầu, tiếp tục tiến về phía tôi.Chưa thể hành động vội vàng lúc này, tôi cần phải xử lí cái bóng của nó nhưng hiện bây giờ tôi vẫn chưa rõ cái bóng đó chỉ để đánh lạc hướng hay có thể tác động vật lí đến người tôi.

Để kiểm tra, tôi thử đá một viên đá gần đó về hướng cái bóng nhưng đó lại một quyết định sai lầm.Cái bóng ấy không hề bị viên đá tác động, mà bất ngờ nổ tung, tạo thành vô số cái bóng nhỏ hơn.

Chúng lao đến với tốc độ cao, xuyên qua toàn bộ cơ thể tôi.

Chúng không gây ra bất kỳ vết thương vật lý nào, nhưng để lại một cảm giác ớn lạnh thấu xương dọc sống lưng, sau đó là toàn thân tôi như bị tê liệt, cứng đờ, không thể nhúc nhích như đang bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình.Ngay trong khoảnh khắc đó, con sói thật đã lao đến, dùng móng vuốt sắc nhọn ghì chặt cả cơ thể tôi xuống đất.

Sự sợ hãi bao trùm khi một con sói lớn đang đứng trên cơ thể và đưa ánh mắt sắt lẹm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, ra sức phản kháng bọc lử xung quanh con dao găm và vung vẫy nó.Bỗng cơ thể tôi chợt nhẹ nhõm không còn cảm giác bị một con vật lớn đè nặng cơ thể nữa.

Tôi mở mắt nhìn kỹ xung quanh và phát hiện..

Con sói đã nhảy ra khỏi người tôi từ khi nào, ánh mắt vàng ghim chặt vào cánh tay tôi.

Lông nó xù lên, liên tục gầm gừ vì lý do nào đó.Lửa!

Chính là nó!

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Đây chính là lý do con sói ban đầu không tấn công ngay mà dịch chuyển qua sau lưng tôi, bởi vì nó không muốn đến gần ngọn lửa trại của tôi.

Và khi nãy, chính vì tôi đã dùng lửa để xua đuổi nó nên con sói mới buộc phải lùi lại!Cảm giác tê liệt trên người tan biến, tôi đứng phắt dậy, chậm rãi quan sát tình hình.

Cánh tay trái của tôi vẫn chưa thể cử động được, và lượng mana trong người tôi còn khá yếu, đôi khi tôi còn suýt làm bỏng chính bản thân mình vì điều khiển kém.

Dù vậy, tôi đã nhận ra được điểm yếu chí mạng của con sói này và hoàn toàn có thể tận dụng nó.

Còn về cái bóng còn lại về bản chất cũng là bóng của con sói nên tôi có thể dễ dàng xử lí bằng ánh sáng.Tôi ráng sức tạo nên một quả cầu lửa ngắm thẳng đến cái bóng, dù đã tập trung cao độ nhưng nó lại như biết bao lần trước đó.

Ngọn lửa của tôi bay không theo ý muốn của tôi mà lại rơi xuống đất.

May mắn thay ngọn lửa đó đã lan rộng trên mặt đất tạo thành một vòng tròn bao quanh cái bóng.

Cái bóng trước ngọn lửa đang rực cháy xung quanh cũng dần tan biến.Tôi giật mình nhận ra mình đã để mất tập trung vào con sói thật, quá để tâm đến cái bóng của nó.

Nhưng... nó vẫn ở đây.

Con sói đã không hề di chuyển, vẫn đứng đó, thở dốc.

Có vẻ như nó đã cạn kiệt ma pháp và tôi cần phải hành động nhanh trước khi nó hồi phục trở lại.Giờ đây, tôi nắm thế chủ động.

Tôi xoay con dao găm trong tay phải, dồn hết sức lực còn lại và chạy nhanh đến quyết găm thẳng vào người nó.

Ngọn lửa bao bọc con dao găm bùng lên mạnh mẽ, đủ để không làm bỏng ngược lại tôi khi mũi dao đâm sâu vào lưng con sói.

Tôi nhảy lên người nó, giữ chặt con dao, đẩy mạnh bản thân, rạch một vết dài trên lưng nó.Con sói gầm lên đau đớn, xoay mình cố gắng vật ngã tôi như cách tôi đã từng làm nhưng tôi có thể tiếp đất an toàn trước khi nó kịp đè tôi xuống đất một lần nào nữa.

Tôi cần phải dứt điểm con sói ngay tại đây không thể cứ như vậy được, ma pháp của tôi lại bị cạn dần rồi.Tôi tỏ ra bản thân yếu thế, thở dốc và loạng choạng.

Con sói thấy vậy, lập tức lao tới với một cú vồ quyết định, và đó cũng là khoảng khắc tôi dành hút sức lực còn lại, tôi bật người sang một bên, tay nắm lấy một sợi dây leo dày bám vào thân cây.

Nhanh như cắt, tôi quấn sợi dây quanh chân sau của con sói khi nó vừa vụt qua.

Nó khựng lại, cố gắng giãy giụa.

Ngay lập tức, tôi dồn toàn bộ lượng mana lửa còn lại, không chút do dự, vào sợi dây leo.Ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy dữ dội.

Con sói lăn lộn trong đau đớn, dùng mọi sức lực để dập tắt ngọn lửa thiêu đốt.

Nhưng ngọn lửa ma pháp đó dai dẳng bám lấy, không ngừng hành hạ nó.

Đến khi dòng lửa đó lụi dần thì nó run rẩy đứng dậy, bước từng bước mệt mỏi về phía tôi, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhưng vẫn cố chấp.

Tại sao nó lại không chịu bỏ cuộc chứ?

Tôi nắm chặt dao găm, lòng quyết tâm đến cùng cực, rồi chạy thẳng về phía nó.Phập!

Phập!

Phập!Con dao đâm vào vết thương ngay bụng trước đó của con sói, một nhát, hai nhát, rồi nhiều nhát đến nỗi tôi cũng không nhớ mình đã đâm nó bao nhiêu lần.

Hơi thở con sói ngày càng yếu đi khi cơ thể nó đổ sập xuống đất, máu tươi nhuộm cả một vùng cỏ.Tôi vội vã đạp liên tục vào vùng lửa còn sót lại.

Và khi tất cả thật sự kết thúc, một cảm giác kỳ lạ đi qua cơ thể tôi sau khi tôi đã làm tất cả những thứ đó.Không...Mình chỉ tự vệ thôi.

Mình chỉ đang bảo vệ chính bản thân mình, tôi tự nhủ, trong khi tay vẫn miết lưỡi dao xuống chân con sói, rạch thịt và rút ra một chiếc xương đùi chắc khỏe nhằm mục đích chế tạo vũ khí sau này.

Cánh tay trái tôi, thật bất ngờ, đã có thể cử động trở lại khi tôi cầm trên tay chiếc xương đùi của con sói.

Thì ra xương của chúng có thể giải được hiệu ứng tê liệt này.

Đúng là một công đôi việc.Một tiếng xào xạc từ hướng bụi cỏ mà con sói từng hất thịt thỏ vào phát lên khiến tôi giật mình cánh giác.

Một con nữa ư?

Cơ thể mình tôi bây giờ đã quá kiệt quệ để tham gia bất cứ một chiến nào.Tôi vội vàng thủ thế, trong đầu nhanh chóng lên kế hoạch bỏ trốn thì bất ngờ, bước ra từ bụi cỏ lại là một con sói nhỏ!

Nó không có màu lông đen tím như con sói kia, mà đen tuyền, nhỏ xíu, có vẻ như là con của con sói tôi vừa hạ gục.

Nó bỏ qua tôi, chầm chậm tiến thẳng đến cơ thể sói lớn đang nằm bất động lạnh ngắt.

Sói con khẽ rên rỉ, liên tục liếm láp những vết thương vẫn còn rỉ máu của sói mẹ.

Sau đó, nó quay qua nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, trong veo, không hề mang một chút giận dữ hay căm thù nào, chỉ đầy sự hoang mang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết tôi chính là kẻ đã cướp đi mẹ của nó.

Rồi nó khẽ rúc vào lòng sói mẹ, cuộn tròn lại và thiếp đi ngay giữa bãi cỏ lạnh lẽo.

Nó...

Nó thật sự là con của con sói tôi đã giết chết sao?

Vậy việc nó hất thịt thỏ đến bụi cây đó là để cho con nó ăn ư?

Nhưng tôi đã cướp đi gia đình nó một cách tàn nhẫn chả khác gì cách mà bọn Brodel đã làm với tôi.

Cảm giác tội lỗi và sự hỗn loạn vò xé tâm trí tôi.

Tôi giơ cao con dao găm, một ý nghĩ tàn nhẫn chợt lóe lên: xử lý luôn cả con sói con này.

Tôi không muốn nó phải nhận thức được mẹ nó đã chết và sống đơn độc mãi mãi.

Sẽ tốt hơn nếu nó ra đi khi này...

Nhưng tôi không làm được.

Bàn tay cầm dao run rẩy cùng với dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi ngồi sụp xuống đất, không biết nên làm gì tiếp theo.

Bây giờ tôi có nên để nó ở đây, đối mặt với cái chết đói khát?

Hay tốt hơn là tôi nên kết liễu nó, để nó không phải trải qua nỗi đau đớn của sự mất mát?Cuối cùng, một thôi thúc không thể giải thích khiến tôi vươn tay, nhẹ nhàng bế con sói nhỏ lên.

Bị đánh thức, nó khẽ cau có, nhưng rồi lại mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn tôi đầy tò mò, không một chút sợ hãi."

Tao sẽ nhận nuôi mày, dù chính tao đã cướp đi người thân của mày nhưng tao không thể để mày ở đây," – tôi khẽ thì thầm với con sói nhỏ nhưng...

Nó ngủ mất rồi.Thôi đành vậy, tôi thầm nhủ.

Mặc dù cảm giác như mình đang sặc mùi đạo đức giả với những gì đã làm với mẹ nó, nhưng đó là vấn đề của tương lai.

Khi nó đủ nhận thức, nó sẽ tự quyết định con đường của mình...
 
[New][Original Novel] Way Of Rebirth
Chap 7: Shadow


Ngày thứ tư tại đây, tôi tỉnh dậy dưới ánh nắng buổi sáng mập mờ dưới những tán lá dầy của khu rừng, tôi chợt nhận ra bản thân đã ngủ quên trong lúc đang mài khúc xương tôi đã rút ra từ con sói.Quay người lại, tôi kiểm tra con sói con tôi tạm thời nhận nuôi từ đêm qua có còn không.

Tôi thoáng giật mình khi nó không biết từ khi nào đã đi mất.

Tôi đứng dậy, vội vã tìm kiếm xung quanh vì tôi biết rõ rằng con sói nhỏ không thể một mình sống sót trong khu rừng đầy rẫy sự nguy hiểm này.Một suy nghĩ chợt thoáng qua đã dẫn tôi đến nơi mà tôi đã chấm dứt mạng sống của con sói mẹ đồng thời cũng là nơi tôi đã chôn cất nó.

Đúng như suy nghĩ của tôi...

Con sói nhỏ đang liên tục đánh hơi và cào cấu khắp nơi như một nỗ lực vô vọng với một hy vọng nhỏ nhoi có thể tìm được người thân mình.

Tôi vội nhất con sói ấy lên ngay lúc nó đến một phần đất nằm trơ trội giữa đám cỏ xanh.

Phần đất này dù tôi đã cố gắng lấp cẩn thận nhưng chỉ với cây xẻng nhỏ này thì cũng không thể xoá đi dấu vết của sự xáo trộn.

Phần đất đó nhấp nhô một cách thô kệch, phơi ra cả nhưng hạt sỏi, những rễ cây đứt ngang.

Chúng không khác gì một vết sẹo trên mảnh đất này, cũng như một cách thiếu tôn trọng với con sói và cả thiên nhiên nơi này.Con sói bỗng vùng vẫy kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ cứ như nó muốn nhanh chóng tìm kiếm mẹ mình nhưng vẫn phần nào e dè trước tôi.

Nó dần quay đầu về phía tôi một hồi rồi lại buông người, chấp nhận cho tôi bế đi trở về hang động. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Vào tối đó tôi trở về với một con Wisp trên tay, dù lần này nó có vẻ bé hơn nhưng cho dù vậy tôi cũng tìm thấy một ít dấu hiệu cho thấy có nguồn nước ở gần.

Như vậy không chỉ vừa có nguồn nước mới làm tôi cũng sẽ dựa vào đó mà tìm đường ra khỏi khu rừng này.

Con thỏ được nướng lên và chia cho con sói ngay sau đấy.

Nó từ từ lại gần rồi lại khịt khịt ngửi nhưng vẫn chưa dám ăn.

Có vẻ như nó vẫn chưa đủ tin tưởng ở tôi.

Nhưng bây giờ tôi mới để ý, nó vẫn chưa có một cái tên đàng hoàng nhỉ."

Cane nhỉ" – Tôi chợt cất tiếng gọi con sói.Nó ngây người, ngước đầu lên nhìn tôi cứ như đang muốn hỏi lại tôi đang nói gì."

Tên của mày ấy, Cane mày thấy sao?"

Con sói nó không thích cái tên này liền chùng xuống, lùi nhẹ vài bước, nhìn có vẻ khó chịu với cái tên này."

Không được sao, vậy mày thấy cái tên Shadow như thế nào?

Tao đặt dựa trên màu lông mày đấy." – Tôi hỏi lại.Lần này cái đuôi dài của con sói nhỏ bắt đầu ve vẩy, mắt nó toát lên vẻ long lanh nhưng cũng nó cũng nhanh chóng nhận thấy và ngừng việc vẫy đuôi lại, nhưng thôi nhiêu đó cũng đủ rồi."

Vậy đi nhỉ, từ nay tao sẽ gọi mày là Shadow." ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Vài ngày sau đó, sau sự xuất hiện của Shadow thì tôi đã không một mình tại khu rừng này.

Không chỉ đơn giản là một người bạn để tôi trò chuyện mỗi ngày, Shadow đã cùng với tôi học cách săn bắt từ những con mồi nhỏ như Wisp đến các con mồi lớn hơn như nai hay lợn rừng.

Cùng với đó bây giờ cũng đã có thể đủ sức leo lên những cái cây cao nhất của khu rừng để quan sát.Hiện tại mùa đông cũng đã tới và Shadow dù gặp khó khăn trước lớp tuyết dày đặc nhưng vẫn đang đánh hơi, tìm kiếm con mồi để làm lương thực trong chuyến đi sắp tới tìm dòng sông Phân Giác.

Chúng tôi dừng lại ở một gốc cây mà đằng sau nó là một con Cervusta – loài hươu có cặp gạc thay đổi theo mùa, và là sinh vật cần thiết cho một số loại cây theo mùa được đề cập trong sách.Con hươu ấy đang mất cảnh giác, cúi người cạnh một hồ nước nhỏ đã bị bao phủ bởi một lớp băng chỉ còn một vùng nhỏ để uống nước.

Đúng như những gì được nói trong sách cặp gạc nó như hai cái cây nhỏ cùng với những tán lá phủ lên một màu trắng của mùa đông với nhưng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

Tôi ra hiệu cho Shadow để cả hai tách nhau ra bao vây con hươu đó tạo thành một thế gộng kìm.

Khi đã vào vị trí phù hợp tôi giơ tay trái lên ra hiệu tấn công.

Shadow với kỹ năng "quick step" phi nhanh đến, dùng bộ vuốt nhỏ cấu lên cơ thể của con Cervusta bằng bộ móng nhỏ của mình.

Con hươu giật mình ngẩng đầu lên, thoáng hoảng và vùng vẫy nhằm đuổi sinh vật đang bám trên lưng.

Nắm lấy thời điểm đấy tôi cũng lao đến cầm ngược con dao, để bàn tay trái ngay cuối cán dao, đẩy mạnh lực ngắm đến phần cổ con hươu.Nhưng một nguồn sức mạnh đã cản tôi lại trước khi con dao găm vào cổ nó.

Tôi bất ngờ bật lùi lại mét rồi ra tín hiệu rút lui cho Shadow rồi từ từ quan sát tình hình.

Sau một hồi quan sát tôi nhận ra thứ đã cản tôi việc tấn công con hươu là những tinh thể băng đang bay lơ lửng trong không khí!Những tinh thể ấy ngày càng được kết tinh càng nhiều hơn từ những bông tuyết đang rơi xuống từ gạc của con hươu đó.

Chết thật, cuốn sách tôi từng đọc ấy không hề nhắc gì về việc này chắc vì nó là sách về cây nên không đi sâu vào vấn đề này.

Nhưng theo quan sát của tôi thì những tinh thể băng ấy chỉ kết tinh từ các bông tuyết rơi từ gạc của nó mà những bông tuyết bên ngoài thì không.

Như vậy thì chúng tôi vẫn còn cơ hội thắng.Bỗng con huơu to lớn bắt đầu chuyển từ việc đứng yên và nhìn tôi thành việc hạ thấp đầu xuống và phát ra những tiếng kêu như lời cảnh báo cuối cùng, nhưng tôi bỏ qua lời cảnh báo đó, hét lên ra hiệu tấn công cho Shadow.Những tinh thể băng lập tức được phóng đến tôi nhưng với những ngày đuổi bắt với Wisp thì tôi hoàn toàn có thể dễ dàng né tránh chúng.

Và lúc nó quá tập trung đến tôi thì Shadow đã một lần nữa nhảy lên người con hươu và bò lên che mắt nó.Con hươu chuyển mục tiêu sang Shadow và nó cùng có trí thông minh nhất định khi không phóng các tính thể băng tránh tổn thương chính mình mà nó muốn đóng băng luôn cả người bạn của tôi, nhưng tiếc là nó không đủ thông mình để biết rằng lớp lông của Shadow cũng có thể cách nhiệt như của nó.

Bây giờ con hươu đó đã thật sự hoảng loạn khiến nó đã mất cân bằng trong lúc vào những cái cây.Lần này tôi đã thật sự găm được vào cổ con hươu làm nó kêu lên một tiếng rõ to và Shadow cũng ngã xuống đất.

Con hươu loạng choạng từ bỏ việc phản công mà bỏ chạy về phía rừng cây.

Shadow thì vẫn còn luyến tiếc con mồi lớn nhưng tôi đã cản lại, mặc dù nó vẫn còn sống nằm ngoài dự tính nhưng rồi nó cũng kiệt sức thôi.Đặt Shadow lên vai mà tôi thầm nhớ lại 4 ngày trước khi màu đông kéo tới thì tôi đã nhận thấy Shadow có thể thoải mái ngủ dưới bầu không khí âm độ này nên đã lợi dụng đặc tính đó để săn các con mồi dễ dàng hơn mà không cần ăn củ trữ đông trong suốt mùa nữa.

Mặc dù vậy nếu tôi mà để lâu hơn tí nữa thì có khi con nai đó làm Shadow chết cóng rồi.Lần theo vết máu một hồi thì đúng như dự đoán của tôi con hươu đã chết ở đó và không biết từ khi nào cặp gạc của nó đã rơi xuống đất và bén rễ thành hai cây non.

Vậy thì đây không đơn thuần là cặp gạc của nó ngay từ khi sinh ra rồi, vậy thì đây là mối quan hệ cộng sinh rồi, thế thì cái xác của con hươu khi chết sẽ là nguồn dinh dưỡng dồi dào của cây sau này, cũng công bằng thôi.

Loài cây này vẫn chưa được đề cập trong sách nhiều nên đây là lần đầu tôi biết đến, có vẻ như kiến thức sinh học vẫn chưa được phát triển lắm nhỉ.Bỏ qua chuyện đó một bên tôi vác thân xác nặng nề của con huơu trở về hang động để chia các phần thịt ra và chuẩn bị hành trang đi tìm con sông. ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ❖ ━ ━ ━ ━ ━ ━ ━

Trở về sau chuyến đi săn thành công tôi đặt con hươu xuống rồi thở phào, còn Shadow thì chạy lô hang động chơi.

Nó nặng chết đi được, nhưng dù gì thì tôi có đủ lương thực trong thời gian dài rồi, nên cũng không thành vấn đề.

Nhóm bếp lửa nhỏ bên cạnh để giữ ấm cơ thể trước.

Tôi chấp tay lại cầu nguyện cho con hươu trước khi chặt các phần ra như một phần nghi thức tôi vẫn luôn làm sau những buổi đi săn kể từ khi tôi lấy đi mạng mẹ của Shadow.Nghĩ đến đó tôi liền trầm lặng đi nghĩ lại tôi đã làm những gì.

Đột nhiên một tiếng kêu làm tôi giật mình tỉnh lại.

Đó là của Shadow từ trong hang động.

Không lẽ là có thú dữ hay quái quật trong đó ư nhưng tôi nhớ đây là một cái hang tự nhiên bị cụt thôi mà?Tôi nhanh chóng đứng dậy chạy nhanh vào bên trong mà quên cả việc dập lửa mà cũng làm gì có thời gian để làm mấy việc đó chứ.Vừa bước vào bên trong, một tiếng nổ lớn đột nhiên phát ra, và tôi vẫn chưa thấy Shadow ở đâu.

Tôi quan sát xúng quanh thì dưới ánh lửa chập chờn trên tay tôi thì có một cái lỗ được chặn bởi một phiến đá cao gần đầu gối.

Tôi dùng sức lực và kéo đỗ phiến đá và tìm thấy có một cái hốc nhỏ để đi sâu vào hang động.

Chắc hẳn Shadow đang chui vào khe hở nhỏ và và đi sâu vào trong hang động.Tôi bò qua cái hốc đấy và thấy được một lối đi xuống sâu hơn vào trong hang động và ở dưới đấy tôi có thể thấy được một bóng đen nhỏ chắc hẳn là Shadow đang gồng mình đe doạ một thứ gì đó.
 
Back
Top Bottom