Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo

Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo
Chương 60: Ngoại truyện 1.1



"Có chịu dậy chưa?"

Lạc Bàn đá một cú vào người Tần Mạc, nhưng tên này ngủ còn say hơn cả lợn. Cậu bới trong đống đồ nhặt được hôm qua, lôi ra hai chiếc áo phông trắng và quần đùi đen có đường may vụng về.

Cũng khá là bắt kịp thời đại, mới đầu hè mà quần áo đã đổi mùa rồi.

Chỉ tiếc là toàn bộ đều là free size. Cậu mặc vào thì rộng thùng thình, còn Tần Mạc mặc thì y như đồ bó sát, quần đùi thì cứ tụt xuống hoài.

Lạc Bàn ra ngoài hít thở một chút, đi được vài bước đã phải kéo quần lên. Cậu bực mình, dứt khoát không mặc nữa.

Dù sao cũng chẳng ai thấy ngoài Tần Mạc.

Hôm nay trời hơi nóng. Lạc Bàn nhìn mặt biển trước mắt, bỗng nhiên rất muốn nhảy xuống tắm.

Cậu đi chân trần vài bước về phía trước, nhưng rồi lại nhớ ra tuần trước có một con xác sống bò lên từ dưới biển, suýt nữa cắn trúng chân cậu. Chuyện này làm Tần Mạc sợ đến mức cả tuần không dám để cậu lại gần bờ biển một mình.

Thế là cuộc sống vốn đã nhàm chán lại càng thêm tẻ nhạt.

"Tiểu Lạc! Em chạy đâu rồi..."

Tần Mạc mặc chiếc áo phông trắng mà Lạc Bàn vừa nhét cho anh, mặt mũi hoảng hốt. Anh vừa mở mắt ra đã không thấy người đâu, cửa còn không đóng. Ngoài trời nắng gắt, anh giật mình, nghĩ bụng có khi nào nhóc con này lại chạy xuống biển bơi rồi không.

"Sao em lại để cái mông trần t.rụi mà chạy long nhong vậy chứ..."

"Hết cách rồi, cái quần đó rộng quá."

Tần Mạc nheo mắt nhìn xuống dưới, đột nhiên cong môi cười đầy ẩn ý: "Không sao không sao, dù gì bình thường em cũng mặc ít mà..."

Bốp—

Một cái tát giáng thẳng vào đầu, nhưng da mặt Tần Mạc đã dày lắm rồi. Anh kẹp ngang người Lạc Bàn lên, vác về nhà.

"Hôm nay em muốn ăn gì? Ông xã đi kiếm cho em... Mà nói chứ, mùa này trên núi chắc có nấm rồi ha?"

"Cái thứ đó không phải có độc sao?"

"Vậy ăn cá nhé?"

"Mấy ngày liền ăn cá rồi, em sắp thành cá luôn rồi."

Lạc Bàn ngả người ra sau, khoác tay lên eo Tần Mạc: "Em muốn ăn trái cây, lát nữa mình lên núi tìm thử đi."

"Em khỏi cần đi, da dẻ non nớt như vậy, coi chừng côn trùng độc trên núi cắn cho đấy."

Lạc Bàn trợn mắt. Từ khi hai người tìm ra cách bắt cá mò hải sản, Tần Mạc cứ như lên cơn nghiện, một ngày lặn xuống biển tám lần, hết cua lại đến bạch tuộc, cứ liên tục nhét vào miệng cậu. Kết quả là bây giờ cậu đã bị anh vỗ béo lên một vòng.

Anh còn rất có cảm giác thành tựu, nhìn cậu thế này vừa thuận mắt hơn, lại sờ cũng thích hơn. Anh đặc biệt thích úp mặt lên bụng cậu mà cọ qua cọ lại, đến khi cả bụng cậu đầy nước miếng, lại bị ăn một đấm thì mới chịu thôi.

Cuối cùng Tần Mạc quyết định lên núi một mình. Cái đường đó anh đi không biết bao nhiêu lần rồi, hái mấy trái cây dại chỉ là chuyện nhỏ.

Kết quả hai mươi phút sau, anh lếch thếch quay về, đầu nổi một cục u còn đang rỉ máu.

Lạc Bàn hoảng hốt nhảy xuống giường, lục lọi tìm băng gạc và thuốc sát trùng:

"Anh gặp thứ gì à?"

"Là..."

Tay Lạc Bàn khựng lại, suy nghĩ bỗng trống rỗng. Cậu vô thức nghĩ rằng Tần Mạc gặp phải xác sống, còn bị cắn rồi.

"Là người, không phải xác sống..."

"Anh có thể nói hết câu một lần được không?" Lạc Bàn thở phào một hơi thật mạnh: "Tim em con mẹ nó suýt rớt ra ngoài rồi."

Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, chợt sững sờ.

"Người?"

Mẹ nó, thà là xác sống còn hơn.

Cậu cứ tưởng cuối cùng cũng tìm được một chốn bình yên, không ngờ có người khác cũng nhắm đến nơi này.

"Lúc anh đang hái đồ thì có thằng nhóc dùng đá ném anh, nhưng anh ném lại rồi."

"Bây giờ phải làm sao?"

Giờ thì cả hai bên đều biết có người ở đây. Dù bọn họ không động chạm đến ai, cũng chẳng chắc được rằng bên kia có chịu yên phận hay không.

Lạc Bàn: "Súng của anh đâu?"

Tần Mạc: "Ở trên bàn, phủ đầy bụi rồi."

Đạn sớm đã bắn hết, Tần đại sư bắt đầu tự chế nỏ để dùng, chỉ tiếc đến bây giờ chưa làm ra được cái nào ra hồn. Kéo một cái thì đứt, dùng lực mạnh thì gãy rời, còn không bằng lấy cây gậy mà vụt.

"Hết đạn cũng không sao, dọa chúng nó một chút cũng được."

Dù sao cũng không tránh được việc phải lên núi. Thế thì tốt nhất nên giải quyết sớm, hai bên thỏa thuận rõ ràng, đất của ai thì người đó giữ, vậy sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.

Tần Mạc: "Em cứ ở nhà đi, anh tự—"

Lạc Bàn: "Anh tự cái đầu anh."

Cậu mặc vào chiếc quần rộng hơn cả cỡ mình, lấy một sợi dây buộc ngang hông.

"Em chỉ mập lên thôi, chứ không phải phế luôn. Não anh mà bị người ta đập vỡ thì em không chữa được, nhưng em có thể ngăn người ta khai chiến."



Hai người hừng hực khí thế leo lên núi, trước khi trời tối đã vượt qua đỉnh, mồ hôi ướt đẫm cả người, thẳng tiến đến một căn nhà lợp tôn dưới chân núi.

Tần Mạc giấu khẩu súng rỗng trong người, vừa đưa tay định gõ cửa thì cánh cửa đã bị ai đó mở ra từ bên trong.

"Là cậu/anh?"

Cả bốn người đồng thanh thốt lên, mắt to trừng mắt nhỏ. Người đứng trong nhà chỉ vào trán Tần Mạc, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

"Chính cậu chọi tôi rớt cả cằm! Suýt nữa thì văng luôn mấy cái răng!"

Người đó là Khúc Thành Lâm.

Tần Mạc: "Tôi chịu thua anh luôn, anh bám theo tôi làm cái gì?"

"Đừng có ảo tưởng, cái núi này đâu phải của nhà cậu."

"Thế sao anh lại ném đá vào tôi?"

"Còn dám hỏi à? Tôi hái xong trái cây để dưới đất, ra ngoài giải quyết tí chuyện quay lại đã mất sạch! Cái đồ trái cây tặc!"

Sắc mặt Tần Mạc khựng lại, bỗng chốc có chút chột dạ:

"Đệt, tôi cũng thấy lạ, rơi mà sao ngay ngắn quá trời..."
 
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo
Chương 61: Ngoại truyện 1.2



Chưa đầy một ngày, bên bờ biển xuất hiện thêm một căn nhà đá.

Khúc Thành Lâm đã nhòm ngó nguồn lương thực dưới biển từ lâu, chỉ là để tránh xung đột nên vẫn chưa dám xuống. Nhưng khi biết người ở đây là ai, anh ta liền ôm cái cằm bị chọi đá đến bật máu mà chạy tới ngay.

Tần Mạc dĩ nhiên không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của mình với Lạc Bàn. Dù căn nhà đá của Khúc Thành Lâm cách bọn họ hai trăm mét, anh vẫn cảm thấy quá gần.

Tần Mạc: "Không được, phải bắt bọn họ xuống phía nam thêm chút nữa."

Anh vừa nói vừa định bước lên trước, nhưng Lạc Bàn kéo lại: "Anh thôi đi, xuống nam nữa là thành ở dưới biển rồi."

"Em không thấy hai người họ ở gần quá ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của chúng ta sao?"

"Không thấy, nhưng mỗi tối anh vận động thì ảnh hưởng em nhiều hơn đấy."

"Sao lại nói thế? Có một người chồng khỏe mạnh cường tráng như anh, em nên vui thầm mới phải."

Lạc Bàn lườm anh một cái, dựa vào khung cửa sổ gỗ của căn nhà bên biển, nhìn xa về nơi chân trời hòa vào đại dương, trong mắt phảng phất nét đăm chiêu.

Tần Mạc: "Bọn họ ở đây làm em khó chịu à? Để anh đuổi đi ngay."

"Không, đừng có kiếm chuyện."

Lạc Bàn kéo tay anh lại: "Anh nói xem, chúng ta cứ ở đây đợi chết già thật sao?"

"Chưa chắc là chết già được đâu..." Tần Mạc vừa nói vừa "phì phì" mấy tiếng, nhưng dù sao miệng anh cũng nhanh hơn não.

"Hình như ngoài yêu đương ra, chúng ta chẳng làm gì khác cả."

"Anh có chuyện hay ho cho em làm đây..."

Tần Mạc ghé sát tai Lạc Bàn, làm bộ thần bí: "Em biết kết hôn không?"

"Có nghe qua."

Cậu nhớ trên tường nhà có treo ảnh cưới của bố mẹ, sách vở cũng từng nhắc đến hai chữ này. Nhưng cậu chỉ hiểu lơ mơ, đại khái coi đó là một nghi thức, giống như việc ăn một bữa linh đình sau khi hoàn thành chuyện gì đó.

Tần Mạc: "Nếu em thấy rảnh rỗi quá, hay là chúng ta kết hôn đi."

"Sách bảo phải kết hôn trong nhà thờ, có linh mục, còn phải mặc vest và váy cưới nữa."

"Đó là cách kết hôn của người Tây, còn bên mình thì bái thiên địa, có trời có đất, có đối tượng là kết hôn được. Nếu em cảm thấy không đủ trang trọng, anh có thể may cho em một bộ vest."

"May thế nào?"

"Chuyện đó em không cần lo."

"Không cần đâu," Lạc Bàn chẳng hứng thú với việc này, "nghe phiền chết đi được."

Thấy cậu từ chối, Tần Mạc liền trừng mắt, bĩu môi, làm nũng. Anh kẹp đầu Lạc Bàn vào khuỷu tay, lấy tóc mình cọ tới cọ lui lên mặt cậu.

"Được đi mà, ông xã?"

Lạc Bàn bị tóc anh chọc đến rát cả mặt, bèn túm hai tai anh kéo ra xa một chút, rồi lách người vào khe cửa, chốt lại.

"Ấy, sao lại nhốt anh ngoài này? Lạc Nhi à—"

Tần Mạc đập cửa sổ. Lạc Bàn không tránh đi, mà đứng ngay trước cửa sổ, nhìn anh ép mặt lên kính làm ra mấy biểu cảm ngốc nghếch.

"Bên ngoài lạnh quá." Thấy Lạc Bàn không mở cửa, Tần Mạc lập tức ra vẻ đáng thương, vòng tay ôm lấy vai, hắt hơi một cái. Đúng lúc này, trời cũng rất nể tình mà nổi gió, thổi đến mức cánh cửa gỗ rung lên.

"Hắt xì——"

Bên trong vang lên một tràng lách cách. Cửa mở, Lạc Bàn kéo tay anh định lôi vào, nhưng Tần Mạc lại đứng ì ra.

Lạc Bàn: "Anh làm gì thế? Vào nhà đi."

"Không vào, ông xã của anh bắt anh đứng phạt ngoài này."

"Em không có."

"Thế là em thừa nhận em là ông xã của anh rồi."

"Em thừa nhận," Lạc Bàn phì phì mấy tiếng nhổ đám cát bị gió thổi vào miệng, "ông xã của anh bảo anh vào nhà đây."

"Không kết hôn thì không tính."

"Đệt...!" Thấy cát ngoài bãi cứ bị gió cuốn vào nhà, Lạc Bàn bực mình: "Kết kết kết! Kết hôn tám lần cũng được!"

"Được luôn!"

Tần Mạc lập tức bế ngang người cậu lên, bước vào trong, đá cửa đóng lại, rồi chốt luôn. Trên cửa sổ treo tấm rèm chắp vá làm từ quần áo cũ. Tần Mạc kéo mạnh một cái, sau đó ném người lên giường.

Giữa chừng, Khúc Thành Lâm có định sang mượn đồ, nhưng đi tới cửa thì nghe thấy động tĩnh bên trong thì bèn dậm chân trợn mắt bỏ đi. Anh ta còn thề rằng nếu lần sau còn mò tới tìm Tần Mạc thì anh ta chính là con rùa biển!



Hôm sau.

Mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển, Lạc Bàn vẫn còn đang say giấc trong căn nhà gỗ. Lò sưởi sắt giữa phòng đang cháy rực, tỏa hơi ấm dễ chịu. Trong khi đó, Tần Mạc đã mặc quần áo từ sớm, ngồi xổm trước căn nhà đá xây dở một nửa của Khúc Thành Lâm, chờ đợi từ lúc trời còn tối cho đến khi ánh mặt trời ló dạng.

"Cậu ngồi đây làm cái quái gì vậy?"

Khúc Thành Lâm đá vào mông anh một cái, vẻ mặt khó chịu.

"Tôi sợ ảnh hưởng giấc ngủ của bà xã của tôi."

Tần Mạc lật lật cuốn tạp chí trong tay, trên bìa là hình một người đàn ông mặc vest bảnh bao.

"Tôi nói chuyện với vợ anh một lát được không?"

Trong nhà, Hoa Bạch Anh đã ngồi dậy, Khúc Thành Lâm còn chưa kịp đuổi khách thì đã bị cô chặn họng trước: "Vào đi."

"Được."

Tần Mạc đẩy phắt Khúc Thành Lâm sang một bên, cầm mấy chiếc áo phông trắng và bộ kim chỉ chạy tót vào trong.

"Cậu muốn biến đống vải này thành cái này á?"

Hoa Bạch Anh nhướn mày, nghe mà thấy buồn cười: "Thật lòng mà nói, chuyện này cũng giống như muốn biến cát thành vàng vậy."

"Không làm được sao?"

"Tôi chỉ có thể bảo đảm cái hình dáng thôi, còn lại..."

Cô nhún vai. Tần Mạc lập tức gật đầu như giã tỏi: "Cô cứ nói cách làm cho tôi là được!"

"Ơ mà... cậu làm cái này để làm gì vậy?"

"Làm vest, tôi sắp kết hôn với Lạc Bàn."

"Ở đây á?"

"Đây là biển mà, lãng mạn thế còn gì."

Khúc Thành Lâm dựa vào cửa, đảo mắt một vòng, không biết đang tính toán gì trong lòng.



Từ hôm đó, Lạc Bàn ngủ nhiều hơn hẳn, mỗi lần thức dậy đều thấy Tần Mạc quay lưng về phía mình, loay hoay làm gì đó đầy bí ẩn, che che giấu giấu không cho cậu nhìn.

Cậu cũng thường xuyên thấy Tần Mạc và Khúc Thành Lâm túm tụm trên bãi đá bên bờ biển, cứ như đang bàn bạc chuyện cơ mật, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, để lại cậu và Hoa Bạch Anh bốn mắt nhìn nhau.

Thực tế là—

Khúc Thành Lâm: "Hình như tôi khâu thừa một cái tay áo cho vợ tôi rồi."

Tần Mạc: "Tháo ra đi chứ sao."

Khúc Thành Lâm: "Tháo ra thì nó thành một lỗ to tướng mất."

Tần Mạc: "Không sao, cùng lắm là bị ăn đòn một trận thôi."



Cuối cùng, một tuần sau, vào một buổi trưa đầy nắng, Tần Mạc kiêu ngạo mang theo "tác phẩm" của mình đến bên giường Lạc Bàn.

Lúc cậu vừa trở mình sắp tỉnh, Tần Mạc nhanh như chớp quỳ một chân xuống đất.

Nhưng Lạc Bàn chỉ trở mình một cái, rồi lại ngủ tiếp.

"Lạc Nhi à~~"

Anh lay lay vai cậu, còn ghé sát bên tai hôn mấy cái.

"Dậy đi, kết hôn nào."

Lạc Bàn lẩm bẩm: "Nghe rồi."

"Nghe rồi thì mau dậy đi chứ?"

"Đừng vội."

Lạc Bàn len lén lấy ra một thứ từ đầu giường, đưa cho anh bằng ánh mắt đầy bí ẩn.

Đó là một con dao được ghép từ vỏ sò mài nhẵn và đá, nhìn qua thì không biết có dùng được không, nhưng chắc chắn là tốn không ít công sức.

Lạc Bàn: "Tân hôn vui vẻ."
 
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo
Chương 62: Ngoại truyện 2.1



Mùa đông ở bờ biển lạnh hơn bình thường, quần áo giữ ấm mặc hết lớp này đến lớp khác. Lạc Bàn cuộn mình trong chăn co ro trên giường. Trên mái nhà vang lên những tiếng lộc cộc hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có mảnh gỗ vụn hoặc đất cát rơi xuống, khiến cậu không ngủ ngon được.

Cậu ngồi dậy, lim dim một lát rồi dứt khoát ra khỏi giường dù trời vẫn còn chưa sáng.

Chiếc đèn chiếu sáng treo trên mái nhà chập chờn, lắc lư, thấp thoáng bóng dáng của Tần Mạc. Trên nóc một căn nhà khác gần đó cũng có ánh đèn hắt ra. Lạc Bàn không biết hai người này lại đang bận bịu chuyện gì, bèn bước ra cửa, ngẩng đầu hỏi:

"Sáng sớm thế này sao không ngủ?"

"Ơ?" Tần Mạc dừng tay, quay đầu lại, ngạc nhiên, "Em dậy rồi sao? Anh làm ồn em hả?"

Ánh đèn ố vàng phản chiếu khuôn mặt bị gió biển thổi đỏ ửng của anh, tóc hai bên bị mồ hôi thấm ướt đến mức đóng băng.

"Ừm... không..." Lạc Bàn men theo chiếc thang bên cạnh trèo lên, phủ lên vai Tần Mạc một tấm chăn mỏng dùng cho mùa hè.

Tần Mạc cười toe toét: "Cảm ơn ông xã."

Lạc Bàn ngồi trên xà nhà đã được gia cố, thầm nghĩ trên này thật sự lạnh quá.

"Sao không đợi trời sáng rồi làm tiếp?"

"Không ngủ được." Tần Mạc cũng ngồi xuống bên cạnh, tự nhiên ôm lấy vai cậu, rồi chụt một cái lên má cậu.

Lạc Bàn nhíu mày: "Lạnh quá, đừng hôn em."

Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của Tần Mạc, cậu bật cười, sau đó tựa đầu lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Đôi mắt Tần Mạc sáng rỡ: "Em thì không lạnh, còn ấm nữa là khác."

Anh cười cười, nói tiếp: "Không biết sao năm nay lạnh hơn hẳn. Đêm qua còn mưa một trận, mái nhà thì gió lùa, chẳng che được hơi ẩm. Thêm vài ngày nữa có khi lấy hết chăn ra cũng chẳng ngủ ngon được."

Trên mặt anh lộ rõ vẻ trầm tư, dường như rất phiền lòng về chuyện này.

Trước đây ở căn cứ không phải lo mấy chuyện này, giờ ra ngoài sống mới thấy đủ thứ rắc rối.

Nước ngọt không đủ dùng, phải nghĩ cách lọc nước biển, mà lọc hoài vẫn không sạch. Cả bốn người vất vả đến bở hơi tai mới tìm được mấy tấm pin năng lượng mặt trời và máy lọc nước trong trung tâm điện máy lớn nhất ở Tập Thành, còn tiện tay lấy thêm mấy thùng pin và đủ thứ linh tinh khác. Vậy mà vừa về chưa kịp hồi sức thì Tập Thành lại mưa triền miên suốt một tháng.

Tần Mạc nói: "Căn nhà bên kia núi mấy hôm trước bị gió thổi sập rồi. May mà anh có tầm nhìn xa, dùng thép ống gia cố nhà mình trong ngoài một lượt, không thì giờ cũng phải ngủ ngoài trời rồi."

Nghe giọng điệu đầy ý muốn được khen ngợi, Lạc Bàn gật đầu: "Ừ, đáng biểu dương."

Nhưng rồi cậu lập tức đổi giọng: "Cơ mà, sao xe lại di chuyển? Trong nhà còn mất một thùng dầu nữa."

"...Anh tính ngày mai vào thành phố một chuyến."

Nói xong, Tần Mạc liếc nhìn Lạc Bàn, có chút chột dạ. Ban đầu, anh định lén đi cùng Khúc Thành Lâm, dù sao ra ngoài cũng nguy hiểm, mà họ lại không có vũ khí nào đủ để bảo vệ bản thân trong lúc cấp bách, ở nhà vẫn an toàn hơn.

"...Đi làm gì?"

"Tìm ít đồ giữ ấm cho nhà."

"Bao giờ đi?"

"Trời sáng là đi."

"Được."

Tần Mạc ngạc nhiên: "Em đồng ý?"

"Ừ, nhưng nhà này có hai người ở, không thể để mình anh lo hết, em đi cùng."

"Không cần đâu, anh đã bàn với Khúc Thành Lâm rồi..."

Lạc Bàn ném cho anh một ánh nhìn đầy cảnh cáo. Tần Mạc lập tức im bặt, gãi đầu.

Trời dần sáng, mưa đêm qua lại bắt đầu rơi.

Tần Mạc nói: "Ngồi trong xe lạnh lắm, không ấm như trong nhà. Trời mưa thế này lại càng rét, em cứ ở nhà đi."

"Mang theo chăn."

Lạc Bàn không chờ phản đối đã đi vào nhà lôi ra một chiếc chăn, quăng thẳng vào ghế sau xe. Chiếc xe này trông như đã trải qua không ít trận chiến, kính chắn gió còn dính đầy vết máu khô.

Khúc Thành Lâm nghe thấy động tĩnh bên này, từ trên thang trèo xuống.

"Đi chưa?"

Lạc Bàn đáp gọn: "Đi thôi."

Khúc Thành Lâm nhướng mày nhìn Tần Mạc: "Không ổn rồi, sao cậu lại để cậu ấy dậy vậy?"

Tần Mạc bĩu môi: "Chậc, em ấy không nỡ xa tôi thôi..."

Khúc Thành Lâm dùng vẻ mặt "tôi hiểu mà, cậu khỏi giải thích" gật đầu, rồi nhảy lên xe, khởi động máy:

"Được rồi, tôi lái xe đây."

Hai người phía sau vừa ngồi vào đã lập tức dính chặt vào nhau. Khúc Thành Lâm đảo mắt, dứt khoát bẻ gương chiếu hậu ra chỗ khác.

Trời đã sáng hẳn, sẵn sàng xuất phát.

[Còn tiếp]
 
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ Áo
Chương 63: Ngoại truyện 2.2 ( Hoàn)



Khi họ đến được trung tâm thành phố Tập Thành, mặt trời đã lên cao. Trên đường đi, họ gặp vài con xác sống lang thang, phải mất chút thời gian xử lý, thậm chí suýt nữa bánh xe còn bị một mảnh sắt nhô lên từ mặt đường đâm thủng.

"Đến chưa?" Khúc Thành Lâm hỏi.

Tần Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày. Sau gần một năm sống bên bờ biển, thành phố đã bị thực vật bao phủ dày đặc hơn trước, muốn tìm lại con phố cũ không phải chuyện dễ dàng. Anh chỉ huy Khúc Thành Lâm rẽ trái rồi lại phải, càng lúc càng bực mình.

"Chẳng phải cậu bảo nơi này gần nhà cậu sao? Sao vòng vo mãi vẫn chưa tới?" Khúc Thành Lâm càu nhàu.

Tần Mạc không nhìn anh ta, chỉ nheo mắt dán chặt vào phong cảnh ngoài xe: "Ngồi đó mà nói thì dễ lắm. Giờ có biến anh thành màu xanh lá, Hoắc Bạch Anh cũng chưa chắc nhận ra anh đâu."

Khúc Thành Lâm: "..."

Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến hoàng hôn, ba người mất gần cả một ngày, cuối cùng cũng đến nơi trước khi mặt trời lặn.

Những chiếc chăn bịt kín trong túi chân không dù hơi xì hơi nhưng đem về phơi nắng chắc vẫn còn dùng được. Đa số quần áo trong trung tâm thương mại đã nổi mốc, bốc ra mùi khó chịu nên Tần Mạc lẻn vào kho hàng, hy vọng những bộ quần áo được cất trong thùng vẫn còn nguyên vẹn.

"Cái này được nè, đóng kỹ, không bị mốc."

Tần Mạc lôi ra một chiếc áo len dày màu xám tro, phủi bụi rồi ướm thử trước ngực Lạc Bàn, rất hài lòng.

Lạc Bàn cũng không nhàn rỗi, tận dụng lợi thế vóc dáng mà len lỏi trong kho hàng, chẳng mấy chốc đã chất đầy một thùng quần áo rồi ném tất cả vào vali mang theo.

"Em chọn được gì nào?" Tần Mạc tỏ vẻ hào hứng, chậm rãi bò đến bên cạnh, ngồi xổm xuống xem thử.

"Áo bông đỏ... Cái gì đây..."

Một chiếc áo choàng màu hồng đập vào mắt anh, đi kèm là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc phong cách cổ điển. Hình ảnh cha mình mặc kiểu áo này đi làm hiện lên trong đầu Tần Mạc, ngay cả cách phối màu cũng giống y hệt.

Lạc Bàn nói: "Em nhớ anh từng có một chiếc xe đạp màu hồng."

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: "Trên tay lái còn treo một con mèo mặt trắng."

"Đó là Doraemon!" Tần Mạc chỉnh lại.

"Ồ, Doraemon..." Lạc Bàn cầm chiếc áo choàng hồng lên, quàng vào cổ Tần Mạc. "Sau này anh có thể mặc nó đi ngủ."

"Bỏ ra... Anh không cần. Đây là đồ con nít, em lôi ở đâu ra thế."

"Anh mặc rất đẹp mà, em thích."

Nửa tiếng sau, Khúc Thành Lâm ngồi trên xe nhìn Tần Mạc mặc chiếc áo choàng hồng, cười đến ná thở nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ bị đánh, mặt đỏ bừng vì nghẹn.

Thùng xe chất đầy hai bộ chăn ga gối đệm mới tinh trong túi chân không. Lạc Bàn tò mò mở ra xem, là màu đỏ thẫm, còn in chữ "Hỉ" to tướng.

Không chỉ thế, còn có hai túi chăn bông dày, một thùng đầy đồ linh tinh và cả đống áo ấm mà Tần Mạc chọn lựa.

"Cái này là gì vậy..."

Tần Mạc nghe thấy liền quay đầu lại, vô thức che túi áo của mình, mặt lập tức đỏ bừng, vội giật lại món đồ trong tay Lạc Bàn.

"Trẻ con đừng có sờ bậy... Đây là vật trang trí, đẹp mắt thôi."

Khúc Thành Lâm liếc vào gương chiếu hậu, hờ hững nói: "Lúc nãy ra ngoài, tôi thấy cậu lẻn vào một cửa hàng bán đồ tự động... Thứ đó để lâu vậy rồi còn dùng được không đấy?"

"Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi chưa có vào đó!"

"Chưa vào? Thế sao không dám lấy ra xem? Ầy... Hay là cậu... không được? Đến mức phải dùng đồ hỗ trợ rồi?"

"Anh im miệng dùm!"

Lạc Bàn chớp mắt: "Em nhớ từng thấy thứ này trong kho của cửa hàng quần áo..."

"Anh lấy từ đó hả?"

Tần Mạc lại lao vào giành lại nhưng thất bại. Giằng co một lúc chẳng may ấn trúng nút khởi động, món đồ nhỏ bắt đầu rung lên, vặn vẹo kỳ lạ.

Lạc Bàn sững người, sau đó hai tai nhanh chóng đỏ bừng, cuống quýt tắt đi.

Không khí im lặng hồi lâu, Lạc Bàn khẽ hắng giọng, rồi nhét món đồ vào túi Tần Mạc.

"Anh... thật sự không được hả?"

"Không có chuyện đó..."

"Hay là thể lực không đủ?"

"Anh xin em đấy tổ tông, đừng nói nữa."

Thực ra anh chỉ tò mò, thấy trong máy bán hàng có món này nên tiện tay lấy về, định làm chút gia vị cho cuộc sống hai người.

Lạc Bàn vẫn làm ra vẻ thông cảm: "Không sao đâu, cùng lắm để em giúp anh..."

Tần Mạc tối sầm mặt, cánh tay ôm vai Lạc Bàn kéo sát vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cứ chờ xem, tối nay em sẽ biết anh được hay không!"
 
Back
Top Bottom