Siêu Nhiên Nến trong đêm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
327774354-256-k493960.jpg

Nến Trong Đêm
Tác giả: Ruarungronxamlon
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Chúng có từ bao giờ, chẳng ai nhớ rõ, chỉ biết người ta gọi chúng là " thực thể ".

Những kẻ kí khế ước với thực thể sẽ có thể sở hữu những năng lực tương ứng, những kẻ siêu năng lực như thế đã tạo nên một thế giới đầy bạo lực."

Tà Dương, một chàng trai trẻ kí khế ước với một thực thể trong một hoàn cảnh tình cờ.Anh chỉ định sử dụng năng lực này để kiếm tiền, không vì lí tưởng cao đẹp, không phải là mẫu người siêu anh hùng nhưng liệu có phải thế ?

Hay những kẻ mang lí tưởng anh hùng lại vô tình biến xã hội ngày càng bạo lực còn kẻ tầm thường lại vô tình hành động như một anh hùng?​
 
Nến Trong Đêm
Chương 1: Khế ước


- Bố, mẹ, mọi người...

Chờ con với.

Đứa trẻ vừa mếu máo vừa chạy theo bóng lưng của mọi người cho đến khi dáng hình của họ nhạt nhoà, từng người một biến mất khỏi tầm mắt.

Nó gục xuống ôm mặt khóc nức nở, bóng tối bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé đang nấc lên.

- Này, Dương!

Thức dậy...

Dậy đi...

Nhanh.

Chàng trai mở mắt, vội vã ngồi dậy.

Anh nhìn sang bên trái - nơi người vừa gọi anh dậy đang ngồi - một phụ nữ trẻ tuổi nhìn anh.

Ánh mắt cô có chút lo lắng xen lẫn sốt ruột.- A!

Em xin lỗi chị, em lại ngủ quên mất, đang giờ làm mà lại - Dương quay tứ phía - Ơ này, sao chẳng có ai ở đây thế?

- Người ta đi về hết rồi chứ đâu, em ngủ từ 4 giờ chiều đến giờ.

Dương mở điện thoại lên.

17 giờ 30 phút, ngày 15 tháng 11 năm 2044.

À thảo nào, ở văn phòng này thì 17 giờ là giờ tan làm.

Nhưng chẳng lẽ không ai đến đánh thức mình?

Anh tự hỏi nhưng trước khi kịp thắc mắc thì đã nhận được lời giải thích:- Chị thấy em có vẻ mệt nên bảo họ đừng đánh thức em dậy, chị ngồi đợi em.

Dù sao thì ở đây vẫn có người trực ca đêm nên khi nào về cũng được.- Cảm ơn chị Chi, em lại làm chị lo lắng rồi.

Chẳng qua đêm qua em hơi mất ngủ thôi.

Phương Chi thu xếp tài liệu lại cho Dương vừa suy nghĩ.

Vốn dĩ Dương thời trẻ không có như thế này.

Cả hai là hàng xóm cùng nhau từ khi còn nhỏ, Chi lại lớn tuổi hơn nên cô luôn coi Dương là em trai ruột, anh như thế nào cô biết rõ hơn ai hết.

Dương lúc còn thiếu niên là một đứa dễ nóng và hay tự ái nhưng giờ đây, khi trưởng thành anh lại điềm tĩnh và hiền lành biết bao nhiêu.

Chắc có lẽ sau biến cố đó mà Dương thay đổi chăng Chi không biết.

Cả gia đình Dương bị tai nạn mất khi anh 16 - tuổi mà người ta hay có những suy nghĩ bốc đồng.

Cả gia đình cô đã giúp đỡ Dương.

Sau khi anh có việc làm thì Dương ra ở riêng nhưng thỉnh thoảng vẫn quay về thăm gia đình cô.

Cả hai bước ra khỏi cổng công ti - nơi họ làm việc, ánh chiều tà chiếu hắt nửa mặt Dương.Lúc này anh chỉ im lặng dán mắt xuống mặt đường trước mắt.

Phương Chi muốn phá vỡ bầu không khí im lặng này, cô thở ra một hơi, phả ra một luồng khói trắng từ miệng.

Dương lại bất giác thở dài - không biết đây là lần bao nhiêu Chi nghe thấy em mình thở dài, ngoài mặt nói cười thế vì không muốn người khác lo lắng tuy nhiên anh chỉ mở lòng mà tâm sự với mình cô thôi, Chi nói lãng đi:- Này lạnh gớm nhỉ?

Khéo mấy hôm nữa lại có tuyết rơi cho mà xem.

Dương ậm ờ cho có, trong đầu anh ngổn ngang bao nhiêu là suy nghĩ.

Tuyết rơi?

Lạnh?

Ừ nhỉ, đã tháng mười một rồi mà.

Giữa lòng Sài Gòn này cũng có tuyết rơi sao?

Có chứ, biến đổi khí hậu đã khiến đất nước này chẳng còn nằm trong khu vực nhiệt đới ẩm gió mùa nữa rồi.

Sách giáo khoa phải thay đổi hàng loạt để phù hợp với tình hình mất rồi.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện mà chẳng để ý rằng đã đến ga tàu điện từ lúc nào.

Vừa thấy bảng nhỏ treo trước cổng ga, Phương Chi la toáng lên làm Dương giật cả mình suýt đánh rơi điện thoại.

Nhìn theo hướng Chi dán mắt vào,anh đọc rõ từng chữ in hoa trên tấm biển:

"ĐƯỜNG RAY ĐANG SỬA CHỮA, TẠM DỪNG HOẠT ĐỘNG"

Thở dài một hơi, Dương lên tiếng:- Có thế mà chị cũng làm em hết hồn, chịu khó đi bộ đi.- Này Dương, hay hai chị em mình kiếm cái gì đó ăn đi, rồi em mua về cho con bé luôn?

- Haizz, cũng được, nhưng nhanh nhanh lên em còn về nhà nữa.

*********

Con đường về nhà Dương vắng không một bóng người, nằm ở rìa thành phố nên ở đây không có xe cộ tấp nập, cũng không có dòng người hối hả, thỉnh thoảng một hoặc hai chiếc ô tô chạy ngang rồi mất hút trong màn đêm, để lại tiếng động cơ vang cả một khu.

Ánh đèn đường soi rõ từng bước chân, lúc này trên con đường vắng không một bóng người, tiếng giày Dương trên đường là âm thanh huyên náo duy nhất.

Phía trước ba bóng người xuất hiện, Dương dừng bước, một tên trong số lên tiếng:

- Chào em trai, đi đâu mà về trễ vậy ta?

- Buổi tối vui vẻ đại ca, tôi đang đi về nhà đó mà.

Đám côn đồ ngệch mặt ra, chúng không nghĩ rằng có người lại ăn nói như thế với chúng.

Một tên bước lên, hất mặt lên, trên cổ lộ rõ hình xăm đến tận nửa mặt, hất hàm hỏi:

- Tụi tao vừa mới đến khu này mấy hôm nay, mỗi tội đang thiếu chút ít nên định gặp nhau chào hỏi chú em tí đó mà.

Bọn anh đây quý mày lắm nên mới mượn tiền đấy, khi nào có tiền tụi này sẽ trả lại.- Đại ca à, thằng tôi đây làm gì có tiền chứ?

Ông anh nói thế thì chúng ta lại đồng bệnh tương liên rồi.Không đợi dứt câu, tên này đấm thẳng vào mặt Dương làm anh suýt nửa ngã nhào ra sau.

Hắn đá văng phần cơm anh đang xách trên tay, hét thẳng vào mặt:- Không có tiền, không có tiền thì mày mua cái thứ này ở đâu ra vậy hả?

Chắc đây là cơm cho chó nên không tính tiền hả?

"Bốp" Một tiếng tát rất to, tên này tối mặt, chưa kịp lấy lại thăng bằng thì một thứ gì đó cứng và nặng như quả búa tạ đập thẳng vào mặt, hắn cảm nhận chất lỏng tanh tưởi chảy ra từ hốc mũi.

Dương buông lỏng tay ra, máu trên tay nhỏ xuống từng giọt.

- Này, chúng mày đúng là không biết trên dưới gì cả.

Túng quẫn nên muốn tự tử thì tụi mày tìm đúng chỗ rồi đấy.

********"Bụp, bụp, bụp", mỗi tiếng phát ra lại kèm theo tiếng rên la của lũ côn đồ.

Cơ thể của chúng kể ra bị đánh vào không biết bao nhiêu mà nói, lê cái mặt máu đầm đìa hắn quỳ xuống cầu xin người mà mấy phút trước chúng còn nghĩ là một kẻ tầm thường tha mạng.- Chúng mày nói gì nhỉ?

Cơm này cho chó à?

À đúng rồi nhỉ - Dương đưa tay lấy hộp cơm đã vung vãi nhét vào miệng hắn, muỗng nhựa hết thảy đều nhét vào.

Tiếng cầu xin chỉ còn là tiếng ú ớ - Thế thì phiền chúng mày nuốt hết hộ tao nhé.

Đứng lên nhưng vẫn không quên đá một phát vào thẳng mặt tên côn đồ, Dương rời đi để lại ba kẻ bại trận nằm la liệt trong con hẻm tối.

Từ đây đi thêm một đoạn nữa sẽ có quán ăn khác, lúc đó anh sẽ mua lại thức ăn mới.

Dương rời đi với sự tức tối:

- Mình vừa nãy lại nổi nóng không kiềm chế được nữa rồi, hệt như hồi xưa.

Mà dù mua lại thì có hơi mất thời gian nhưng cũng chịu thôi, thằng khốn kia vừa bảo cơm mình mua cho An Diệp là thức ăn cho chó mà, làm sao để cô ấy ăn chứ. ******

Cửa nhà hé mở, Dương từ tốn đi vào, An Diệp bước vội ra đón.

Cô gái này tóc dài ngang lưng, vóc người mảnh khảnh, da trắng xanh lộ rõ vẻ yếu ớt nhưng đổi lại dung mạo xinh xắn.

- Anh về trễ thế?

Em lo mãi sợ anh lại gặp chuyện chẳng lành.- Anh mua đồ ăn về đây, còn nóng đấy, em ăn nhanh không nó nguội.

Dương bước vội vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước làm anh dễ chịu hẳn.

Anh nhìn quanh căn nhà này, tuy có hơi nhỏ nhưng tạm gọi là ấm cúng.

Tiếng của chương trình thực tế ngoài phòng khách vang xuống tận phòng bếp."

Chẳng ai biết chúng xuất hiện từ bao giờ cũng như thứ gì sinh ra chúng, chỉ biết chúng mang trong mình những năng lực siêu nhiên.

Loài người gọi chúng là "Thực thể".

Những thực thể cấp thấp ăn thịt lẫn nhau để tăng thêm tuổi thọ, thực thể cấp cao thì tìm kiếm sự bất tử thông qua kí giao ước với con người.

Giao ước có những cái giá phải trả khác nhau tùy yêu cầu của từng Thực thể nhưng vẫn có kẻ sẵn lòng chấp nhận, sau khi kí giao ước thì kẻ đó có được năng lực siêu nhiên tương ứng với Thực thể kia còn Thực thể kia thì có được tuổi thọ.

Suy cho cùng thì loài người cần sức mạnh còn đám Thực thể kia khao khát được sống."

Bước ra khỏi nhà tắm, Dương suy nghĩ miên man về những thứ TV vừa nói.

Nếu như anh có thể kí Khế ước thì anh nên làm gì, liệu cuộc sống có đỡ vất vả hơn không ?

Bố mẹ của An Diệp mất tích bí ẩn không rõ tung tích đã gần chục năm nay, bản thân cô thể chất yếu nhược, chỉ có thể làm chuyện lặt vặt, tuyệt đối không thể kiếm tiền.

Đồng lương của anh chỉ có thể đủ trang trải chứ nói gì đến có dư.

An Diệp vừa ăn xong đã vội vàng lau bàn, giặt đồ cho Dương, không để có phút nghỉ ngơi.

Anh kéo cô lại:- Em nghỉ chút đi, sức khỏe yếu thì đừng có cố.- Anh đã vất vả nhiều rồi, anh mới là người nên nghỉ ngơi đấy - An Diệp cười.Rồi cô trầm mặt:

- Anh từ một thiếu niên quen sống trong bao bọc vì em mà lăn lộn thế này, em chẳng giúp gì được anh cả.

Anh thở dài, vừa cười vừa trấn an:

- Không sao cả!

- Anh ngoài mặt ra vẻ lạc quan nhưng em biết lòng anh vẫn chứa nhiều lo âu mà.

Có gì thì anh cứ nói với em, em không buồn đâu.

Trước dây anh đâu có như thế.

"Làm gì có, thôi đi ngủ, em đừng nghĩ nhiều quá" - Dương chỉ nói thế rồi lên giường.

Đèn tắt, anh cuộn mình trong chăn nhưng vẫn còn thao thức với bao suy nghĩ ngổn ngang.

Khẽ nhấc mình khỏi giường, Dương liếc mắt nhìn An Diệp, thấy cô ngủ say, anh mở nhẹ cửa, lách qua rồi bước ra đường.

Trên trời đầy sao, có thể thấy rõ cả dãy Ngân Hà, chòm Bắc Đẩu ẩn hiện.

Ở đây không bị ô nhiễm ánh sáng, cả đèn đường cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Dương lặng lẽ nhìn trời đêm thăm thẳm vô tận.

Tiếng bước chân...

Chầm chậm...

Từng bước.

Dương đứng lại, tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, như thể ai đó đang lê bước đi vậy.

Dương quay đầu, ngay lập tức vào tư thế cảnh giác.

Bóng người ẩn hiện sau màn đêm dần lộ rõ.

Một hình bóng như người, trên người cắm đầy thứ gì đó không rõ.

Nó lảo đảo tiến tới, Dương nhận ra nó là một thực thể, một thực thể trên cơ thể mọc ra những lưỡi đao.

Dương nhìn kĩ, thực thể này mọc hai lưỡi dao dọc hai bên sống lưng, hai cái ở gần cổ tay, những ngón tay như thế dao cạo và có vẻ nó đang bị thương.

Vốn dĩ các thực thể chẳng có lí do gì để tấn công con người cả.- Mày vừa bị thương sau trận chiến à?

Này, nói được không?

- Dương nói với nó, thái độ bình tĩnh đến lạ.

Thực thể đó không trả lời, nó thở dốc, đưa mắt nhìn anh.

Điều làm nên sự khác biệt giữa các thực thể cấp cao và cấp thấp ngoài sức mạnh còn phân biệt ở chỗ chúng biết nói hay không.

Tuy không trả lời nhưng ánh mắt của nó rất có thần, như thể nó hiểu những gì Dương nói.

Nó vừa thở vừa quay đầu về phía sau, ánh mắt nó không phải sợ hãi mà là tràn ngập chiến ý hung hăng.- Bị thương thế này vẫn không lộ vẻ sợ hãi, ta sẽ giúp ngươi lần này.

- Dương nhấc bổng nó lên cho vào thùng rác.

- Hơi dơ tí nhưng mùi rác sẽ át đi mùi của ngươi phòng khi chúng biết đánh hơi, thực thể cấp thấp chắc không biết lục thùng rác đâu.

Khi nói câu đó, Dương để ý kĩ những bóng hình phía xa kia đã rẽ hướng khác.

Anh thở phào một hơi dài, đậy nắp thùng rác mà bỏ đi về nhà.

*******

Chuyến tàu đêm vắng khách hơn thường ngày.

Dương ngồi trên băng ghế, nhìn ra ngoài cửa kính.

Tàu điện ngầm đã hư hỏng nên anh phải đi tàu hỏa thông thường về nhà.

Chuyến đi lâu đến tận ba ngày ở tít trên Đà Lạt, về lại Thành phố Hồ Chí Minh chắc cũng đêm muộn mới đến.

Dương đưa tay chỉnh lại cổ áo len, mắt vẫn dán vào khung cảnh ngoài kia.

Ở Sài Gòn chỉ vừa mới chớm lạnh mà ở đây tuyết đã bắt đầu rơi rồi.

Rừng thông, núi đèo lẩn khuất sau màn gió tuyết mù mịt.

Toa tàu hôm nay lại chẳng có một ai, Dương thấy mi mắt nặng trĩu, dù sao mấy đêm qua anh cũng không ngủ được, phần vì công việc, phần do không quen được khí hậu lạnh lẽo nên anh nhắm mắt lại, quyết định sẽ ngủ một giấc ngắn, Dương cứ thế mà chìm vào giấc ngủ đầy mệt mỏi.- Tỉnh dậy đi, này dậy đi!

Giọng nói gấp rút như thể sắp có tình huống khẩn cấp vậy.

Ai thế nhỉ ?

Không phải chị Phương Chi, giọng nói rất trầm và khàn không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Có sự lạnh lẽo như kim loại chạm vào tay làm Dương tỉnh giấc.

Mở mắt ra...

Không có ai...

Nhìn sang trái, Dương giật bắn mình, thực thể thân đầy đao kiếm kia đang ngồi kế anh, có vẻ nó đã thu hết đám đao kiếm trên cơ thể vào để ngồi lên ghế.

Dương chưa kip hỏi thì nó đã bịt miệng anh lại:

- Đừng hoảng, ta không làm gì ngươi đâu, chẳng qua sau hôm ngươi cứu mạng ta thì ta đã luôn bám theo ngươi mong được trả ơn..."

Quái lạ, thế này là sao chứ?"

Rõ ràng hắn ngày hôm đó không hé răng nửa lời vậy mà hôm nay lại có thể nói chuyện như một con người.

Dương thấy thắc mắc hơn là lo sợ, thực thể kia tiếp lời:

- Hôm đó chẳng qua ta không muốn bị phát giác, lũ thực thể thù địch kia có thể nghe ra tiếng của ta...

Cơ mà ta đi theo ngươi đến đây để tìm dịp trả ơn mà nào ngờ ngay bây giờ lại có chuyện rồi.- Hả?

Ngươi nói gì cơ?- Trước khi mọi chuyện xảy ra thì ta thành thật xin lỗi ngươi, vì ta mà lũ bọn chúng kéo nhau đến tận đây.

Toa tàu này sắp lật đấy.

- Tên khốn kiếp, ngươi dài dòng thế là muốn ta chết đấy à?

Nói ngắn gọn thôi chứ?

Mẹ kiếp - Dương vừa chửi rủa vừa đứng dậy hoảng hốt nhìn ra bên ngoài.

Đoàn tàu trật khỏi đường ray rồi mất thăng bằng, cuối cùng lăn vòng xuống đồi.

"Ặc", Tiếng ho vang lên, thân tàu sau đó bị một lưỡi kiếm cắt thành một hình vuông đủ cho một người bò ra, thực thể kia đã lấy thân đỡ lấy chấn động từ vụ va chạm cho Dương.

Anh bò ra từ cái lỗ mà nó vừa rạch, đứng dậy vừa lau đi máu chảy từ trán xuống mi mắt.

- Dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng này, ta nghĩ chắc là...

- Bọn chúng đến đây rồi, ta bám theo ngươi xem ra lại đem phiền toái đến ngươi rồi.- Chẳng phải ngươi mới là mục tiêu của chúng sao?

Ta liên quan gì?

- Dương chau mày

- Lúc nãy ta có ôm ngươi, cơ thể ngươi có mùi của ta nên ngươi vẫn có thể bị tấn công.

Đầu tiên chúng sẽ xé ngươi thành trăm mảnh và sau đó chúng sẽ đánh úp ta.

Dẫu là thực thể cấp cao nhưng thời gian dài không thể kí khế ước làm ta dần mất sức mạnh.

- Chết tiệt, ai cần ngươi đi theo trả ơn làm gì chứ?

Giờ ta nên làm gì đây hả tên đần?

- Lập Giao ước với ta đi!Mặc dù khá bất ngờ với đề nghị đường đột này nhưng Dương không có cách nào khác cả, anh đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

- Điều kiện là gì?

- Chịu nổi cơ thể ở trạng thái chiến đấu mà không chết.- ????

- Một thoáng bất ngờ lướt qua, anh vẫn chưa hiểu lắm điều kiện kì lạ này nhưng có vẻ thời gian không còn nhiều - Ta chấp nhận điều kiện, kí khế ước.

Giao ước được tạo lập, thực thể kia chẳng mấy chốc chui vào cơ thể Dương, một dấu ấn lạ như thể hình xăm xuất hiện trên lòng bàn tay trái.

Tóc Dương từ từ chuyển màu trắng, đồng tử đổi màu vàng.

Anh cảm nhận tiếng tim đập thình thịch vang lên khắp cơ thể, dội lên đầu dữ dội.

Bỗng chốc cơ thể anh nóng ran, máu chảy rần rật khắp cơ thể, cảm giác từng mạch máu như sắp vỡ tung ra như thể bong bóng bị thổi căng hết mức.

Ba phút sau, anh buông lỏng tay, thở hồng hộc từng hơi dài, mắt trợn lên.

Cơn đau dần dịu lại, lúc này thực thể kia mới lên tiếng, giọng nói nó vang lên trong đầu Dương:- Á à, quả nhiên ta không hề sai, nhà ngươi chịu được trạng thái kích hoạt giao ước.

- Bỗng chốc nó thở dài - Trước giờ chưa kẻ nào chịu nổi dạng chiến đấu khi lập giao ước với ta cả, tất cả đều chết ngay khi bắt đầu được vài chục giây.

Chịu được áp lực máu cỡ đó xem ra nhà ngươi không tầm thường đâu.

- Rốt cục chuyện này là sao?

Năng lực của ngươi rốt cuộc là thế nào?

- Dương lấy lại bình tĩnh, hỏi nó với thái độ gấp rút.

- Năng lực của ta là tạo ra một loại hợp chất và nó sẽ đông cứng lại ngay khi vừa ra không khí còn hình dáng thì nó phụ thuộc vào ý muốn của ngươi, ngoài ra kí khế ước với ta thì ngươi sẽ có đến 6 trái tim ở trạng thái chiến đấu, lưu lượng máu và trao đổi chất sẽ đến mức cực đại trong trạng thái này.

Những kẻ có thể chịu nổi trạng thái này cơ thể có thể phát triển vượt qua ngưỡng của người bình thường nếu chịu tập luyện.

Thế nên ta mới bảo là chưa ai chịu nổi áp lực máu khi 6 trái tim đập cùng lúc, mà điều kiện khế ước của ta cũng chỉ cần kẻ chịu được nổi nó mà thôi.

Thoáng phía xa có tiếng bước chân, dồn dập liên hồi, Dương có thể cảm nhận được cả tiếng bước chân ở khoảng cách hơn 1km, chắc là do khả năng tăng cường thể chất của thực thể này rồi, hắn cất tiếng nói:

- Ta nghĩ ngươi không cần sử dụng đến vũ khí đâu, chỉ cần đấm chay cũng đủ hạ tụi nó rồi, ngươi đấm nhau cũng chẳng tồi.

Vũ khí không phải ai cũng có thể sử dụng được mà không tập luyện đâu.

- Cảm ơn màn giới thiệu dài dòng nhé, cơ mà chỉ ta xem tạo vũ khí ở chỗ nào thế ?

- Hả ?

- Một giao ước sẽ không thể hoàn thiện nếu thực thể chưa được đối phương đặt tên nhỉ?

Chỉ cho ta rồi sau vụ này ta sẽ đặt tên cho ngươi.- Về chuyện đặt tên thì đó là quy luật rồi, muốn hay không ngươi cũng phải đặt tên cho ta thôi, còn chỉ thì ta vẫn sẽ chỉ nhưng nhìn ngươi thế kia cũng bằng thừa thôi: tưởng tượng ra hình dạng món vũ khí rồi lấy ra từ cái dấu ấn trong tay ngươi.

Tuy nhiên nếu sau này tập luyện ngươi có thể tạo ra vũ khí ở bất cứ...

Một thanh trường thương nằm gọn trong tay Dương ngay cả khi thực thể kia còn chưa dứt lời.

Trông nó như thể được làm từ loại hợp kim gì đó vậy.

Anh cười khẩy, nắm lấy cán thương :- Cảm ơn phần hướng dẫn dài dòng.Phía xa xa, dưới trăng mờ, những hình bóng dần rõ dần, Dương vào thế thủ sẵn sàng tiếp đón kẻ thù.
 
Nến Trong Đêm
Chương 2: Lời mời gọi


Mây trên trời che khuất trăng, bóng dáng mờ ảo hàng trăm con quái thú lao đến, Dương vung thương, lập tức tiếng rít gầm vang vọng cả khu rừng thông.

Gió tuyết thổi phần phật, Dương vẫn đứng không nhúc nhích, chiếc khăn choàng trên cổ bay trong gió, trên mũi thương có chất lỏng đen nhỏ từng giọt, bốn năm con quái thú nằm la liệt, chúng chỉ to hơn con chó một chút nhưng lại đi bằng hai chân, dáng đi hơi đổ người về trước.

Lũ còn lại thấy thế thì sợ hãi lùi lại, có vẻ đã sợ hãi.

Dương mở to mắt nhìn chúng, vốn dĩ anh đã phát hiện chúng yếu hơn mình, nhưng nhìn kiểu gì thì số lượng chúng cũng hơn trăm, dưới ánh trăng vốn khó nhìn rõ nên có thể là nhiều hơn.- Cứ dọa cho chúng nó sợ hãi thì có lẽ sẽ tốt hơn, mong tụi nó sẽ sợ mà bỏ chạy.

Nhưng bọn quái vật đang sợ hãi bỗng đồng loạt thét lên rồi lao đến, trong tiếng thét ngập tràn điên loạn, chẳng có vẻ gì như là sợ hãi.

Chúng chia ra hai hướng tạo thành thế bao vây.

Dương không nghĩ rằng bọn thực thể cấp thấp lại có thể hành động như thế này.

Lũ quái vật ào ào xông lên như sóng dữ.

Dương hít sâu một hơi, thương trong tay vung lên, một phát đã giết chết vài con, nhưng con này chết lại con khác xông ra, hung hăng như bầy thú dữ thấy mồi.

Ngọn thương đâm trái rồi chém phải, máu tanh lênh láng mặt đất nhưng số lượng vẫn là quá khủng khiếp.

Dương tuy đã mệt nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, anh vung thương đánh lùi từng đợt tấn công dồn dập đến.- Không thể cứ cầm cự mãi được, mình sẽ kiệt sức trước khi có thể tiêu diệt hết bọn này.

Đám quái vật tràn lên, chúng leo lên cây, lên toa xe rồi bất ngờ nhảy xổ đến như ếch.

Dương lúc này thực sự mất kiên nhẫn muốn thoát khỏi đây, anh siết chặt trường thương, cơ bắp cuộn lên, thét lên một tiếng khủng khiếp, cổ nổi lên vài đường gân.thương vung, lực mạnh khủng khiếp xé rách cơn gió lạnh buốt, chém nát hàng trăm con quái vật.- Thương pháp rất tốt, vung thương như mãnh hổ mà đâm thương lại như rồng bay.

Ai đã dạy cậu?

Dương quay lại, một ông lão có lẽ đã trên 60 từ xa bước lại, anh thét lên: "Ông đừng có mà lại đây".

Chưa dứt lời thì toàn bộ sự chú ý của lũ thực thể hướng đến ông lão, chúng nó tạm bỏ qua Dương mà lao đến hướng ông già kia điên cuồng.

Ông già nắm tay lại, trong khoảnh khắc cơ bắp cuộn lên, một con quái vật lao lên trước ngay lập tức bị trúng một đấm, xương thịt vỡ tan thành mảnh vụn, ngay khoảnh khắc nó bị nắm đấm chạm vào, tiếng nổ từ lực đấm phát ra kèm theo sóng xung kích phát ra.

Lũ quái vật theo sau cũng bị uy lực kia thổi bay mất.

Dương trố mắt nhìn ông già kia một đấm giải quyết hết toàn bộ lũ quái vật, về sức mạnh thì không có gì để bàn, cực kì khủng bố.

Ông lão coi như chưa xảy ra chuyện gì, bình thản đến trước mặt Dương.- Không phải tầm thường, đúng là hiếm thấy.

Phong thái rất tốt, thương pháp cũng tốt.

Nhân tài hiếm thấy đấy.- Ông...

Ông!

- Dương lắp bắp, ai mà ngờ rằng trên chuyến tàu này lại chỉ có hai người mà trong đó người mạnh hơn lại là một ông già.

- Ông là ai vậy?

- Chưa thấy người già đánh nhau à?

Ta thấy thích cậu rồi đó chàng trai trẻ.

Ta cũng đã lập giao ước với thực thể và khả năng siêu nhiên ta có thì cũng như cậu thấy đó.

Không cần nói thì Dương cũng nhận ra là ông ta có giao ước.

Làm gì có ai là người bình thường lại có thể tung một đấm khủng khiếp đến thế.

Cái anh không hiểu là thái độ của ông ta, chẳng phải thế là quá thân mật với một người lạ rồi sao?- Tại sao lại dùng thái độ suồng sã thế với cháu?

Cháu và ông đã quen biết nhau đâu?

Ông ta im lặng vài giây, lôi điếu thuốc ra, châm lửa hút một hơi.

Khuôn mặt già cỗi nhìn anh, Dương thấy không ít dấu vết của người từng trải trên khuôn mặt đó.

- Lí với chả do, thích thì làm thôi, thấy cậu thú vị thì ta cười nói, thế thì có gì lạ?

Câu trả lời không thể nào thiếu thuyết phục hơn, nhưng Dương bật cười, hơn ai hết anh hiểu rõ rằng những người hay trả lời kiểu này là người có nội tâm đơn giản và hầu hết là người chính trực ngay thẳng, ít tính toán.

Lúc này anh mới yên tâm ngồi bệt xuống đất mà nói:- Cháu vô ý quá!

Cháu cảnh giác hơi quá rồi, ông đừng chấp.

Ông già cười theo, cũng ngồi xuống mà hỏi vài câu xã giao, rồi dần dần cả hai trò chuyện đến những chuyện xa hơn.

Họ cứ thế mà trải qua một đêm. ********* Mãi đến giữa trưa hôm sau Dương mới mở cửa căn nhà nhỏ của mình mà bước vào, An Diệp lao đến ôm lấy ngang ngực Dương, giọng nói cô êm dịu dàng xoa dịu thần kinh của anh:- Mừng anh về!

Em vừa nghe TV bảo chuyến tàu của anh gặp tai nạn, họ bảo ngoài người lái tàu bị thương nhẹ đã được sơ cứu trước khi lực lượng cứu hộ tới thì hai hành khách duy nhất đều ổn và họ rời đi ngay khi thông báo tình hình.

An Diệp vui mừng thấy Dương an toàn, cô nhẹ nhàng xoa vết trầy trên mu bàn tay và mặt anh.

Dương chưa kịp nói câu nào thì cô đã lôi ra thuốc sát trùng rồi băng bó cẩn thận.

Dương đột nhiên không muốn giải thích nữa, anh lặng nhìn cô đang lo lắng rửa sạch vết thương của mình, bất giác nở nụ cười, An Diệp ngẩng đầu lên trông thấy, mặt lộ ra vẻ giận dỗi:- Lại còn cười?

Anh cười cái gì chứ?

Sau này không có em phải tự biết mà sát trùng vết thương đi chứ.

An Diệp không biết rằng vết trầy kia là do anh đánh nhau với đám quái thú kia chứ không phải là do lật tàu.

Xong xuôi cô mới đứng dậy đi vào trong:- Anh đi tắm đi, cả người dính máu hết rồi kìa.

Em sẽ làm cơm ngay đây.

Mãi đến khi An Diệp đi khuất, giọng nói kia mới lởn vởn trong đầu Dương:- À, hóa ra đây là nhà ngươi, còn cái người kia là...

Là cái gì ấy nhỉ?

Các người gọi mấy người kiểu như thế là cái gì?

Người mà sau này là mẹ của con mình thì gọi là cái gì?- Là vợ!

Ngươi chẳng biết gì về xã hội con người cả Silent à.- À ra vậy.

Phải nói thì ta mới biết chứ.

Silent - cái tên mà thực thể kia đã ngộ nhận lúc đêm qua, lúc Dương và ông già kia nói chuyện, nó cứ liên tục réo đòi anh phải gọi tên và Dương bực tức bảo nó "Keep Silent" và nó đã tự nhận mình tên Silent.

Nghĩ lại Dương thấy có chút buồn cười.

Dương ngồi xuống tựa lưng vào tường, lấy ra một tấm thẻ nhỏ, trên nền đen là một kí hiệu màu trắng.

Dương nhìn mãi vẫn không ra nó là hình gì, lát sau anh đứng dậy, đặt nó lên cái bàn nhỏ rồi đi vào trong. ******** Dương và ông già kia sau một đêm trò chuyện, biết anh cần tiền thì ông ta thuyết phục anh đi theo mình.

Hai người dừng lại trước một căn nhà cũ kĩ trong một con hẻm tối, nơi này ngay cả là giữa trưa thì cũng khó lòng thấy ánh nắng, tuy nhiên xung quanh lại được dọn dẹp sạch sẽ chứ không hề ẩm thấp và dơ bẩn như những căn nhà trong hẻm khác.

Dương để ý kĩ thì cả hẻm này cũng chỉ có một mình căn nhà này.

Ngay khi cánh cửa vừa hé mở thì có bóng người nhanh như cắt lao ra.

Dương chưa kịp quen với bóng tối nhưng vẫn cảm nhận được, anh luồn qua từng chướng ngại vật như một con mèo mà ngay cả anh cũng không nhìn rõ, ngay khi bóng đen kia lao đến Dương vung tay tung một đấm đánh bật hắn ra xa.

Đèn vụt sáng trong phút chốc, bóng đen kia hóa ra lại là một người con trai có vẻ trạc tuổi Dương, lúc này đang nằm lăn ra đất mà cười.

Căn nhà này nhìn từ ngoài có vẻ nhỏ mà nhìn phía trong lại rất rộng rãi.

Dương đảo mắt xung quanh, trong đây có đến hơn chục người với đủ loại biểu cảm khác nhau nhưng có thể thấy tất cả họ đều đang đổ dồn sự chú ý về anh.- Màn xuất hiện thế nào?

Ấn tượng không?

- Ông già nghênh ngang đi vào.

- Để ta giới thiệu, đây là Judgment, một tổ chức phi chính phủ với mục đích là thanh tẩy xã hội bằng cách tiêu diệt lũ tội phạm.Dương nhăn mặt tỏ ra không vui, anh chỉ muốn làm một người bình thường, sống cuộc đời bình thường nên đương nhiên dính líu tới những chuyện rắc rối thì anh không thích chút nào.

Đoán trước được suy nghĩ của anh nên ông lão vội nói trước:- Cậu trai à, ta biết cậu không thích những thứ rắc rối, tuy vậy thì ta vẫn thấy trong cậu tố chất một nhân vật xuất chúng.

Không gia nhập cũng không sao, cậu có thể hoạt động như là một sát thủ đánh thuê, thù lao chúng ta có thể thương lượng.

Dương vốn đã muốn bỏ đi nhưng nghe đến hai từ "thù lao" thì lại bắt đầu do dự.

Anh không thích vướng vào rắc rối nhưng lại có cảm giác rằng những công việc đại loại thế này lại có thể đem đến món tiền không nhỏ.

Dù sao thì dùng bạo lực trấn áp bạo lực cũng không hẳn là phạm pháp.

Nhưng anh vẫn còn cần suy nghĩ thêm- Cho tôi thời gian rồi tôi sẽ trả lời.

- Dương lạnh lùng bước ra cửa.

"Khoan đã!"

Dương đang định bước ra nhưng nghe tiếng kêu thì bất giác đứng lại.

Một người đàn ông bước ra nói.: - Nếu sau này có việc cần gặp thì ta lại tìm cậu ở đâu?

Ít ra cũng phải cho ta biết tên họ địa chỉ chứ?

Dương không quay mặt lại mà vẫn đáp: "Đường Tà Dương, ở cái thành phố này không thể tìm ra ai trùng tên tôi đâu.

Còn về chuyện địa chỉ thì không cần thiết phải nói cho mấy người, khi cần tôi sẽ tự tìm đến, ngược lại nếu tôi không cần sẽ không làm phiền." *********"Anh nhìn đi đâu thế?

Sao không ăn đi?"

An Diệp như vừa đánh thức anh tỉnh dậy sau dòng suy nghĩ.

Dương bối rối loay hoay trở lại thực tế, vẫn còn suy nghĩ về việc nói ra danh tính của mình.

Cái tên của anh là tên hiếm, dám chắc số người trùng tên này đủ đếm trên đầu ngón tay.

Việc nói cho họ biết tên quá là mạo hiểm nhưng Dương vẫn quyết đánh cược, sau này hẳn sẽ cần tới họ, nếu bây giờ không đặt tin tưởng lên bọn họ thì sau này khó mà hợp tác lâu dài được, với cả ông già kia chắc cũng là thành viên chủ chốt khiến anh có phần tên tâm hơn.- Anh làm gì vậy anh?

Đó là nước tương mà!

Dương mãi suy nghĩ mà quên mất rằng mình vừa xịt nước tương làm chén cơm nổi nước như ăn với canh, cả vài giọt bắn luôn vào áo.

An Diệp vội lau đi vết nước tương trên áo chồng.- Anh mệt hả?

Vậy anh đi nghỉ chút đi rồi mình ăn cơm cũng được.

Anh có thấy đau đầu hay đầu có đập vào đâu không?

"Không không có, anh chỉ là đang có vài thứ cần suy nghĩ."

Dương cuống quýt giải thích đến nỗi líu lưỡi.

An Diệp thở một hơi dài nhìn anh: - Anh có vấn đề khó nghĩ cứ kể với em là được mà!- À...

Không không đâu, anh tự nghĩ ra cách rồi.

- Dương cắm đầu ăn lấy ăn để chén cơm đầy nước tương, thật sự anh đã nghĩ ra quyết định của mình rồi.

"Mặn quá."

Dương la lên.

An Diệp chứng kiến dở khóc dở cười: "Sao... sao lại thành ra thế này chứ?"
 
Nến Trong Đêm
Chương 3: Ủy thác


Dương khoác chiếc áo măng tô, mở cửa nhà đi đến văn phòng.

Cửa vừa mở, gió tuyết thổi vù vù vào mặt anh, sự ấm áp trong nhà thoáng chốc bị biến mất, Dương đóng sầm cửa lại.

Trên đường đi, gió tuyết không ngừng gào thét trên những mái nhà, ngọn cây quăng quật theo cơn gió.

Trông thế này khéo hôm nay lại bão tuyết rồi.

Dương khó có thể nhìn quá xa, chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà đi.Anh dừng lại trước nơi tập trung của Judgment, định đẩy cửa bước vào thì tay khựng lại, Dương thở một hơi dài, luồng khói trắng tuôn ra từ miệng rồi mới đẩy cửa đi vào.

Hầu hết thành viên đều đang ở đây, giờ phút này họ đều dán chặt ánh mắt vào Tà Dương khi anh bước vào.- Ta hi vọng sẽ nghe được câu trả lời của cậu - giọng nói khàn khàn của ông lão cất lên.- Thù lao...

Tính thế nào đây?

- Dương nói nhanh như thể đang rất mong đợi câu trả lời, khuôn mặt lạnh như cơn bão tuyết ngoài kia.Tất cả những người có mặt đều sững sốt một hồi khi nghe nói.

Thông thường khi chấp nhận liên quan đến những chuyện nguy hiểm, người ta nghĩ nhiều đến an toàn và mạng mình chứ không ai lại vừa mở miệng đã hỏi tiền.

Bất ngờ một lát, người đàn ông đứng ở gần giải thích: "Chúng ta dựa vào ủy thác để biết kẻ nào là cần phải chết, nếu hoàn thành ủy thác, tiền thưởng cậu lấy hết, chúng tôi không phàn nàn".

Dương nghe đến đây nhếch mép:- Hóa ra cũng là lấy tiền bằng máu của đám tội phạm.

Tôi tưởng mấy người thay trời hành đạo cơ đấy.- Chúng tôi cũng cần tiền chứ, không có tiền trợ cấp thì buộc phải đổi tiền bằng đầu thôi.

Tổ chức chúng tôi không được chính phủ công nhận mà.Dương lấy ta hai tờ giấy anh đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn: "Đây là hợp đồng tôi đã chuẩn bị sẵn, nếu thấy hợp thì chúng ta bắt tay hợp tác.

Ông già cầm tờ giấy lên xem, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ dòng chữ: "Judgment phải đảm bảo bí mật danh tính của Đường Tà Dương".

Nói như vậy đúng là lạ lùng, người này vốn dĩ lai lịch đã mơ hồ, chỉ biết anh ta tên Tà Dương mà cái tên đó cũng chẳng rõ thật giả.

Lai lịch mù mờ như thế còn muốn phải giữ bí mật?

Ông lão buông tờ giấy nhìn Dương, hỏi vẻ thăm dò:- Cậu lai lịch mơ hồ thế còn muốn tôi giữ bí mật danh tính giúp sao?

- Ờ, chỉ là để chắc chắn thôi.

Tôi chỉ hoạt động với vai trò cộng tác nên không muốn dính líu quá sâu.- Dù sao đây cũng là hành động trong bóng tối, cái bản cam kết này nó có nghĩa gì chứ?

Cậu nghĩ tòa án sẽ giải quyết cho mâu thuẫn trong thế giới ngầm à?- Không!

Ý tôi không phải thế...

Tôi muốn các điều kiện phải thật rõ ràng - Giọng anh sau cổ áo dựng đứng nghe cực kỳ nặng mùi sát khí - Để sau này lỡ các người bội ước tôi còn có lí do để mà giải thích cho đống xác chết ở đây.Đám người chấn động, bọn họ nóng mặt đứng cả dậy nhưng không một ai dám đụng đến Dương.

Dương cố tình ra vẻ bí bí ẩn ẩn cũng chỉ vì chuyện này.

Trông anh càng bí ẩn thì đối phương càng cảnh giác, không dám làm càn.

Những người này nếu xét ra đều là kẻ mang những sức mạnh to lớn hơn cả anh nhưng giờ phút này đều đứng không nhúc nhích.

Người đàn ông lúc nãy nói: " Cũng quá là ngạo mạn rồi, nhưng vậy thì chứng tỏ cậu không phải kẻ tầm thường.

Lão Đại ơi ông thấy sao?"

Ông lão đó, giờ phút này khuôn mặt ra vẻ khó đoán nhìn Dương.

Dương lo lắng sợ mánh khóe của mình bị ông ta phát hiện.

Lúc trước anh đúng là có bộc lộ vài đường thương pháp trước mặt ông ta nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy không đủ để nhìn thấu thực lực của một người, Dương biết lúc đó mình làm không tệ, rằng ông già đó đã đánh giá cao mình, nếu không chắc chắn đã ra tay tấn công.

Lão Đại nhìn Dương, châm điếu thuốc, khẽ gật đầu: "Hợp tác vui vẻ"."

Cạch", đến khi cửa đóng hoàn toàn, Dương cất bước bước ra khỏi con hẻm.

Bước ra đường thì mặt anh mới dãn ra, thở phào.

Nhớ lại lúc dám nói câu đe doạ đám người đó đúng là làm liều, kì thực Dương lúc đấy cũng sợ muốn chết đi sống lại, nếu không phải do anh giữ vẻ bí hiểm khiến họ dè chừng thì có lẽ giờ cũng ăn đập no rồi.

Làm việc với mấy người thế này nếu bị họ nắm thóp thì coi như bất lợi, nhất là khi chưa rõ họ tốt xấu.

Cũng sắp đến giờ tàu điện đến, Dương chạy đến trạm gần nhất để kịp tàu đến chỗ làm, do khế ước mà thể lực anh gia tăng không ít, tốc độ chạy này rõ ràng ngang với vận động viên chạy nước rút đã thế lại còn chạy lâu như vậy mà không thấy mệt.

Mới chỉ kí khế ước mà thể lực đã được như vậy thì không biết sau này sẽ còn mạnh đến mức nào nữa, nghĩ đến làm Dương nôn nóng muốn mạnh lên ngay.

**********Dương bước đến văn phòng, nhìn thoáng qua lại chẳng có một ai.

Chỉ có từng bàn ghế im ắng.

Dương thở dài, bão tuyết thế này ai lại chẳng xin nghỉ, nằm nhà ngủ rõ ràng sướng hơn.

Nhớ lại thì lúc sáng An Diệp cũng bảo anh nghỉ một hôm nhưng Dương vẫn nhất quyết muốn đi.

Phương Chi bước vào tay cầm cốc cà phê còn bốc khói, mùi cà phê lan toả khắp phòng khiến người ta dễ chịu vô cùng.- Ơ!

Hôm nay em cũng đi làm à?- Em cũng muốn nghỉ lắm chứ, nhưng mà nghỉ thì lại mất một ngày lương mà chị biết em lại rất cần tiền còn gì.- Em muốn uống gì để chị lấy thêm, hôm nay tưởng chỉ có một mình nên chị không có lấy cho em.- Thế thì em muốn uống ca cao nóng.

Khác với Dương đi làm vì chỉ để kiếm tiền, Phương Chi thật lòng đam mê với cái công việc này nên chắc chắn cô sẽ không vì bão tuyết mà nghỉ phép.

Còn lại một mình, Dương lắng nghe tiếng gió rít ngoài cửa kính và bông tuyết bay vù vù trên đường phố vắng lặng.

Cứ thế Dương lại trải qua một ngày làm việc.

**********Dương lặng lẽ bước một mình trên đường vắng, trên đường về cũng chẳng hề thấy bóng người.

Anh lấy tiền ra, đếm đi đếm lại vẫn chưa đủ hai trăm nghìn.

"Thế này thì sống kiểu gì đây?"

- Dương chua chát.

Bỗng bóng đen vụt qua, hai trăm nghìn trên tay Dương biến mất, anh phản xạ rất nhanh tóm ngay cổ áo, hóa ra chỉ là một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi.

Bị bắt ngay khi chưa kịp chạy quá ba bước, đứa trẻ sợ hãi quay qua nhìn người đang đứng trước mặt, chủ yếu là kinh ngạc tốc độ phản ứng nhanh đến lạ của anh.

Dương nhìn nó từ đầu đến cuối, đứa nhỏ này nhìn lùn, vừa lùn vừa gầy có thể nói là trơ xương cũng đúng, cả người nó đầy rẫy vết sẹo do đòn roi còn đầu tóc rối bù, không khó để đoán xuất thân của nó.

Dương thở dài, thả tay ra, đứa nhỏ vút đi, biến mất trong con hẻm.

Dương quay đi được mươi bước thì nghe giọng réo lẫn trong tiếng gió:- Chú ơi.

- Dương quay lại thì nhìn thấy đứa bé, nó ở quá xa nên khó nhìn rõ nhưng tiếng nó gọi anh vẫn nghe rõ - Cảm ơn chú.

"Ừ" - Dương quay đi, đưa tay lục khắp người cũng không còn một đồng:- Tiền, tiền, làm kiểu gì để có nhiều tiền đây chứ?Mãi nhìn xuống đất Dương quên mất mình vừa đi qua con hẻm nơi Judgment đang đóng quân.

- À đúng rồi, cũng nên thử cách kiếm tiền mới thôi.

Dương bước vào một lần nữa căn nhà tăm tối, khác với mọi khi, lúc này lại chỉ thấy người thử tấn công anh hôm trước.

Kể cũng kì lạ nhưng Dương cũng không thắc mắc gì nhiều.

Trước khi cả hắn mở miệng thì Dương đã nhanh miệng hơn- Tôi muốn kiếm tiền thì phải làm thế nào?Người đó bước đến gần:- Muốn thì lại đằng kia, có bảng dán đầy ủy thác đấy, chọn một cái cảm thấy hợp với mình.

Đăng kí với cái người ngồi trong đấy thì sẽ không ai tranh với cậu được.- Cảm ơnDương định bước đi thì anh ta chặn lại:- Ít ra cậu cũng nên chào hỏi với tôi chứ, tôi là tiền bối mà.- A...

À...

Chào tiền bối, tôi vô ý quá.

Cảm ơn anh đã giúp đỡ.Dương ngắm mấy tấm giấy có ghi ủy thác- Cái này nhiều tiền nhưng có vẻ khó nhai đây, cái này còn cao ngất thì chắc nguy hiểm lắm đấy.

Mẹ nó sao không có cái nào làm được hết vậy.Dương chán nản quay đi vừa lúc gặp một cậu trai đi vào, cậu ta ngập ngừng tựa hồ sợ hãi khí thế của những người quanh đây, tuy là người ngoài nhưng vẫn có thể cảm thấy những kẻ ở đây cực nguy hiểm.

Dương ngạc nhiên hỏi người đang đứng quản lý bảng ủy thác:- Sao mà người ngoài dễ tìm thấy chỗ các người trú lại thế?- Nơi này không phải là chỗ muốn đến là đến, trừ phi được dẫn đường.

Chỗ chúng tôi nhận ủy thác và thù lao toàn là qua trung gian.Người đàn ông tự xưng tiền bối lúc nãy bước đến chàng trai trẻ.- Cậu làm thế nào mà đến được nơi này?- Tôi...

Tôi có lần bám theo người trung chuyển đưa ủy thác mà biết được nơi đây.- Minh Tiến.

- Người kia gằn giọng.

Người quản ủy thác lúc nghe thấy thì hồn vía đều lên mây cả, lắp bắp:- Ơ vâng...- Tôi tưởng cậu là sát thủ đường đến không tiếng đường về không dấu?- Tiền bối Vũ...

Là cậu ta tự ý theo dấu, em làm sao lúc nào cũng bốn mặt phòng bị được chứ?

Tên này quá nguy hiểm rồi, anh tránh xa một chút sẽ an toàn hơn đó.Dương ngán ngẩm:- Vậy ra "Người trung gian" cậu nói là tự mình đi lấy ủy thác à?

Ôi trời ạ!- Thì sao chứ, cậu đừng có mà đổ dầu vào lửa.Phong Vũ thấy tay cậu nhóc cầm rất nhiều tiền bèn dò hỏi: "Thế em đến đây là để ủy thác?"

Cậu nhóc mắt rưng rưng gật đầu, cả ba người nhìn nhau không nói câu nào.

Phong Vũ yêu cầu được nghe hết ẩn tình.

Giọng nói nghẹn ngào cậu nhóc kể lại:- Chị em...

Nhà em bố mẹ đều lao lực mà chết...

Chỉ có chị là người thân duy nhất của em.

Nhưng chị ấy tháng trước đã chết rồi.- Thì sao?

Muốn chúng tôi hồi sinh chị cậu hả?- Kìa!

Im lặng chút đi.

- Dương gắt Minh Tiến.

Cậu bé tiếp lời:- Chị ấy không phải chết mà là bị giết, em đã có thu thập đầy đủ bằng chứng, hắn chính là tên này - Cậu ta chìa tấm ảnh chụp lén một gã thanh niên trông có vẻ chẳng có gì tốt lành.

- Chị em đã bị giết tại con đường tối mà không ai biết, họ bảo chị ấy bị cưỡng bức rồi bị giết.

Tên này đã nhiều lần muốn lân la nhưng đều bị chị ấy từ chối nên hắn chính là kẻ đáng nghi.

Em đã lấy ít da trong móng tay chị đi xét nghiệm thì quả là hắn, có vẻ chị ấy đã cào hắn.Đồng tử Dương co rút lại, lộ rõ vẻ giận dữ trên mặt.- Nhưng sao cậu lại không báo cảnh sát?- Báo cảnh sát thì cùng lắm hắn chỉ chung thân hoặc tử hình bằng hơi ngạt, em muốn hắn phải chết khủng khiếp nhất có thể.

Cảm giác mất đi người thân duy nhất, em muốn trả lại đủ cho thằng khốn đó.

Đây là em có chín trăm nghìn, các anh làm ơn nhận ủy thác giúp em.Dương quay lại nói Minh Tiến: - Tôi nhận ủy thác này, phiền anh ghi lại giúp tôi.- Này Dương, số tiền kia quả thực là chưa đủ để ủy thác lấy mạng.

Muốn lấy mạng tội phạm ít nhất cũng phải một triệu với người thường còn nếu hắn có khế ước thì hơn hai triệu là ít.

Tên kia có thực thể giao ước hay không vẫn chưa rõ, sao cậu có thể làm liều như vậy?- Vì cậu ta vừa mất đi người thân cuối cùng của mình.

Đây không phải là vấn đề tiền bạc nữa.

Phiền anh ghi tên tôi vào ủy thác này.
 
Nến Trong Đêm
Chương 4: Xuống tay đoạt mạng


Phong Vũ thấy thái độ dứt khoát của Tà Dương thì cũng không kiềm lòng được, cũng muốn đi theo tận mắt nhìn thấy rốt cuộc đó là kẻ như thế nào mà có thể khốn kiếp đến mức đó.

Minh Tiến thì tham nói nhỏ:- Phong Vũ ấy, anh ta không bình thường, cảm xúc thường hay biến đổi thất thường.

Cậu tốt nhất vẫn cẩn thận cách ăn nói.- Tôi sẽ nhớ kĩ, mà cậu cũng nhớ ghi rõ vào đây là ủy thác của tôi đấy.Minh Tiến cũng thì thào:- Thế mà lúc nãy cậu bảo cậu nhận ủy thác này không phải là vì tiền bạc, rốt cuộc vẫn là một tên hám tiền thôi.- Đúng là tôi không quan tâm về tiền bạc trong vụ này, nhưng mà cậu nghĩ xem, có tiền vẫn là tốt hơn chứ.

- Ây, thôi được, đi thì mau lên đi, đem tên nhóc gian xảo kia ra khỏi đây, còn ai thấy nó ở đây nữa thì tôi bị lão đại cho ăn đập đấy.Đường phố ban đêm tĩnh mịch không tiếng động, cơn bão tuyết lúc sáng cũng đã dừng lại.

Lúc này trong một góc khuất mà đèn đường không chiếu tới, có ba người đứng đấy, họ là Tà Dương, Phong Vũ và cậu trai lúc sáng.- Cậu có chắc là hắn sống ở khu này không đấy cậu nhóc?

- Dương nói không ra tiếng, chỉ có luồng hơi mang thanh âm thoát ra.Cậu nhóc cũng đáp lại nhỏ xíu:- Em đã điều tra rất kĩ, hắn là tên nổi tiếng bạo lực ở đây, về nhà trễ nhất là chín giờ tối sau khi đi ăn chơi với lũ bạn.

Phong Vũ xen vào:- Người anh em, tôi không ngờ cậu cũng có chí khí anh hùng quá đó, thấy chuyện sai trái lập tức nổi giận hùng hùng hổ hổ đòi đi đánh chết hắn.- Tiền bối à, tôi chưa bao giờ muốn làm một anh hùng cả, làm một người bình thường sống cuộc đời bình thường, với tôi như vậy là đủ rồi.

Chẳng qua...

Tôi cũng từng giống tên nhóc này nên thấy đồng cảm thôi, người ta gọi là "Đồng bệnh tương lân".

- Dương đảo mắt, "Suỵt" một tiếng.

Phía xa có thể thấy bóng người đang đến gần.- Này, mới tám giờ bốn lăm, hôm nay lại sớm thế nhỉ - Phong Vũ như muốn lao lên vồ lấy hắn.- Tiền bối, bình tĩnh đi, chưa biết có tìm đúng người không nữa mà.

Này nhóc, làm theo kế hoạch.Cậu nhóc khẽ gật đầu, từ chỗ nấp tìm đường tiến lên bước ra đường chặn mặt hắn.

Tên kia thấy bóng người dừng lại, đưa mắt nhìn hồi lâu cũng chưa nhận ra.

Thằng bé không tránh khỏi sợ hãi nhưng vẫn cứng cỏi hỏi:- Anh...

Anh có phải là người đã liên quan đến cái chết của chị tôi?- Mẹ mày, mày là thằng nào?

Tao quen nhiều đứa lắm nên không nhớ chị mày là đứa nào hết.- Giả ngu sao?

Chị tôi đấy, người đã bị chết hồi anh đang tán tỉnh đấy.Lúc này tên kia mới ồ lên, hắn cảnh giác hơn:- Ờ rồi sao?

Mày tìm tao chi, con nhỏ đó từ chối tao nên tao không biết gì hết đâu.- Thế là mày giết chị tao hả thằng khốn?

Tao có lấy da mày tại hiện trường đi xét nghiệm ADN rồi.

Mày còn chối?

- Đã biết rồi à?

Chẹp!

Đám cảnh sát vô dụng lại để một thằng nhóc tự tìm ra thủ phạm.

Cái đám này rõ là vô dụng.

Biết rồi thì tao phải giết luôn mày thôi, tại mày ngu nên mới đến đây tự nói cho tao mày là nhân chứng.

Trong bóng tôi, ngay lập tức bóng đen lao ra, Dương kích hoạt giao ước khiến ngoại hình biến đổi thành tóc trắng mắt vàng nhìn rất kì lạ.

Cởi găng tay trái để lộ ra dấu ấn trong lòng bàn tay trái, Dương rút ra từ đó một con dao găm, chuỗi động tác liên hoàn thực hiện gần như là cùng lúc.- Không, đứa ngu chính là mày đấy.

Tao nói cho mày biết là cái đầu chó của mày chưa đến một triệu đâu thằng rẻ tiền.Trong khoảnh khắc con dao dã vung tới sát bên, mắt Dương nổi gân máu lộ ra tia dữ tợn.

Tên kia vung tay lên chặn lưỡi dao, con dao bén dễ dàng cắt đứt cánh tay như cắt một cái bánh kem.

Dương mở to mắt, cánh tay bị cắt đứt máu tuôn đầm đìa bỗng ngưng chảy máu, lượng máu cô đọng lại thành một cây mã tấu.

Dương giật mình biết mình đã trót làm ẩu.

Lẽ ra nên thăm dò trước khi tấn công, nhưng vốn dĩ càng bất an thì anh càng tỏ ra bình tĩnh.Dương sỉ vả hắn, chủ yếu để hắn nghĩ anh đang làm chủ tình huống:- Là thực thể rẻ tiền nào nhận lập giao ước với mày thế?

Điều khiển máu của mình khi nó ra ngoài thông qua vết thương, năng lực gì mà phế phẩm gớm.Dĩ nhiên chỉ nhìn bấy nhiêu là quá đủ để kẻ tinh tường như anh phát hiện ra khả năng của hắn, trông có vẻ tên này càng bị tấn công hắn càng dễ phản công.

Nhưng còn hơn thế, cánh tay đang lăn lóc dưới đất được một sợi dây làm từ máu nối lại, hắn bắn cánh tay ra đến chỗ Dương."

Dùng trò này để tấn công tầm xa?

Khá đó, nhưng mà với tốc độ của tao thì liệu mày có thể?"

Dương lập tức di chuyển, tốc độ này phải nói là khó có thể bắt kịp, tuy không đến nỗi siêu tốc mắt nhìn không thấy nhưng với những kẻ tay mơ rất khó đánh trúng, nhất là những kẻ tấn công tầm xa.

Vờn nhau nửa tiếng, Dương chưa thể tìm được cách giết chết hắn, tên này càng làm hắn đổ máu nhiều càng khiến hắn trở nên nguy hiểm, cái năng lực quái quỷ này lại có thể phiền phức đến như thế.

"Xẹt", âm thanh khô khốc vụt qua, má Dương chảy máu.

Tên kia không ngờ lại dùng vết máu đã vẩy tung toé lên không khí để tấn công.- Đối phó với mấy đứa chạy nhảy thì cứ vẩy máu đầy ra rồi để chúng mày tự quẹt vào thôi.

Mỗi giọt máu đều có thể trở nên sắc như dao cạo, tốt nhất mày đừng có mà chạy lung tung.

- Tên sát nhân đắc ý.- Loại mày mà cũng biết dùng não đó chứ?

Tao tưởng cái đầu lợn mày chỉ đếm được đến ba thôi.

- Dương không dừng lại, ngược lại càng tăng thêm tốc độ, đẩy tốc độ lên cực hạn, sát khí càng đậm.Tên sát nhân hoảng trước tốc độ của Dương, hắn cứ nghĩ tốc độ kia đã là cực hạn, không ngờ tới tình huống này, hắn thét lên, tay vung lên, những giọt máu bắn lên không trung, ngưng tụ lại sắc bén lơ lửng.

Hắn cười điên dại: "Đúng là thằng ngu, càng đi nhanh càng khó tránh đó".

Ngay khoảnh khắc sắp chạm tới những giọt máu, Dương ngay lập tức dừng lại, thuận đà ngả người ra sau, chân trái đá lên.

Không chỉ tên sát nhân mà cả đứa nhóc đứng nhìn cũng khó hiểu, nó quay hỏi Phong Vũ: "Sao chú không giúp anh ấy, anh ấy bị thương kìa".

Phong Vũ không trả lời, tựa hồ không nghe thấy, miệng cười đắc ý như thể đã hiểu ra mánh khóe kia:- Uỷ thác của cậu ta mà, giúp cậu ta cũng có được chia đồng nào đâu.Dương đá lên mang theo cả lớp tuyết dưới đất, những giọt máu bị tuyết hút vào trở nên nặng nề, không còn bay lên được đều theo bông tuyết rơi xuống đất.

Dương cười khẩy lộ rõ vẻ khinh thường của một kẻ thừa biết mình cao tay hơn đối phương.

Ngay lúc đó lực quán tính di chuyển bị dừng lại đột ngột lại còn ngả người ra sau làm Dương trượt xuống.

Tầm đánh của anh giờ rất thấp, vung đao một cái, gân chân tên kia đứt mất, hắn ngay lập tức ngã khụy, Dương cũng ngay lập tức dùng tuyết ném vào vết thương khiến máu bị hút vào tuyết.

Không đợi để hắn hành động, Dương lập tức vung dao cắt phăng đầu hắn đi cực kì dứt khoát.

Cái đầu lăn lóc trên nền đất đầy tuyết, tuyết trắng thoáng chốc nhuốm đỏ.

Dương lúc này mới thả lỏng, trận chiến vừa rồi thật là một trận đấu trí hơn là đấu sức, chẳng qua là diễn ra quá chớp nhoáng, nhưng thử hỏi nếu Dương không nhanh trí thì trận chiến kéo dài rõ ràng anh sẽ bất lợi cực lớn, nói không chừng bỏ mạng luôn tại đây.Dương túm lấy đầu đến chỗ cậu bé, trực tiếp đưa tay lên ném về phía cái xác, chém đầu là cách để xác nhận mục tiêu đã chết.

Đứa nhỏ thoạt nhìn thấy thứ đó thì giật bắn mình, nhưng từ giật mình lại trở nên thoả mãn, như thể đã trả được thù.

Dương không nói năng gì, chỉ đưa tay ra ý muốn đòi thù lao, cậu bé lúng túng đưa hết số tiền mình có cho anh, Dương chỉ lấy chín phần, một phần gửi lại cậu nhóc.- Coi như là tiền tôi đền bù vì khuya thế này vẫn dắt cậu theo rồi còn để cậu làm mồi nhử.

Về đi được rồi đó.Đến khi trên đường chỉ còn hai người, Phong Vũ mới bắt chuyện, tỏ ra ấn tượng:- Cả kĩ thuật chiến đấu lẫn khả năng ứng biến đều quá tuyệt vời, thật sự đây là lần đầu cậu ra tay lấy mạng một người sao?

Nhìn như kiểu là một sát thủ dày dặn kinh nghiệm thực chiến.

Cậu là ai mà đỉnh vậy?- Tôi nói rồi mà tiền bối, đây là lần đầu.

Với cả anh đừng có cố mà tìm hiểu danh tính của tôi, chỉ cần biết tên tôi là đủ.- Này, nếu lúc đó tôi lao vào giúp cậu thì liệu...

- Phong Vũ dò hỏi - Một đồng cũng không chia.- Ầy, cứ tưởng cậu là anh hùng chân chính.

Anh hùng chân chính sẽ không nặng tiền bạc.- Tôi chưa từng muốn làm anh hùng và cũng không có ý định đó, làm người bình thường là được rồi, cái xã hội này nó ra sao tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Hão huyền!Anh hùng, anh hùng, ai mà chẳng từng muốn trở thành anh hùng .Lúc còn niên thiếu ai mà chẳng muốn trở thành người xuất chúng được người người ngưỡng mộ, Dương lúc đó cũng vậy nhưng dù sao cũng không còn là thiếu niên, ước mơ ngày nào cũng dần bị thực tế thay thế.

Dương cũng như đa số người khác, một khi đủ trưởng thành để phân biệt lí tưởng và thực tế thì học cách chấp nhận thực tại, chôn vùi mơ tưởng tuổi thiếu niên và chỉ còn coi là những kỉ niệm.

Háu thắng, nông nổi, bồng bột, nhiệt huyết của thời đó cũng dần nguội lạnh trong anh."

Đáng lẽ ủy thác phải được khách kí xác nhận rồi mới trao thù lao, nhưng hôm nay có tôi chứng kiến cậu hoàn thành nên có lẽ không cần" giọng Phong Vũ khô khan cắt đứt suy nghĩ của Dương, anh ngẩn đầu lên nhìn, đã tới của của căn cứ.- Vào đây để tôi còn kể cho mọi người nghe cậu đã làm ấn tượng như thế nào.

Giờ này chắc cũng đã đến đông đủ rồi.Dương bỗng chốc nhớ lại mấy người trong đó, ánh mắt lúc anh buông lời đe doạ lúc sáng, nhiều người tỏ rõ ý muốn giết chết anh, nếu không nhờ sự thần bí khiến đối phương dè chừng không chừng giờ này anh chết rồi.

Sát khí và uy hiếp của họ không phải là thứ để anh so sánh.

Bỗng chốc Dương toát mồ hôi, tự hỏi nếu gặp lại mình có khi họ giết chết mất.

Dương ghét cái tình huống đó, anh làm ra vẻ bình tĩnh thoái thác lời đề nghị.- Này tiền bối, cũng đến giờ tôi phải về rồi, anh gửi lời chào họ hộ tôi.

Cảm ơn vì hôm nay.Chớp mắt Dương đã khuất dạng trong một ngõ ngách nào đó bị đêm đen mờ mịt che giấu mà chẳng ai thấy.

Lúc này bước chân anh mới từ bước gấp chuyển thành chậm bước.

Nghĩ lại cũng khiến người ta tim đập chân run.

Dương nhớ lại khoảnh khắc con dao vung sáng quắc một chém lấy đầu tên kia, rõ ràng là lần đầu anh giết người nhưng lại không có cảm giác ái náy hay hối hận, có lẽ bởi với tội ác kia thì tên đó không đáng được cảm thông.

Dương hít một hơi khí lạnh, tự hỏi mình trở nên máu lạnh như thế từ bao giờ.

Vết thương trên má cũng thôi chảy máu nhưng anh lại phát hiện trên mu bàn tay và nhiều nơi khác có dấu vết chém sâu giờ đang bắt đầu đau rát, chẳng qua lúc hăng máu đánh nhau anh không cảm thấy đau.Ngay lúc này, tại nơi diễn ra cuộc chiến, cái xác không đầu nằm đó đã hoàn toàn toàn biến mất, chỉ còn vài miếng thịt vụn rơi rớt, có dấu vết như bị kéo lê trên mặt đất.

- Năng lực này không tệ, chẳng qua thằng này phế vật quá không biết sử dụng, xem tao sử dụng nó như thế nào này thằng đần.
 
Back
Top Bottom