"Lần này đừng chịu đựng một mình nữa".
Negav tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đưa tay chạm lên mặt thì phát hiện ra không biết từ khi nào mà nước mắt đã rơi.
Cậu thẫn thờ nằm đó, suy nghĩ về những chuyện mình đã thấy được trong giấc mơ, nó quá chân thật nhưng cũng mơ hồ.
Nếu nó là thật thì rất không hợp lý nhưng nếu là do cậu tưởng tượng ra thì cái ôm ấy sao lại ấm ấp đến thế.'Người đó thật sự là mình ở một thế giới khác sao ?
Mọi người thật sự yêu thương mình sao hay tất cả chỉ là do mình tự ảo tưởng.
Mình có gì đáng để được trân trọng.
Mình chỉ là đứa thất bại, phiền phức.
Không ai cần mình, không ai thương mình.'Negav co mình trong chăn, tự mình suy nghĩ đủ điều rồi dần dần bị sự tiêu cực bủa vây.
Cậu chới với trong mớ cảm xúc phức tạp này, không biết mình muốn gì, không biết đi về đâu, không biết mình tồn tại vì điều gì.
Cậu bất lực để mặc bản thân tự giày vò chính mình, tự làm đau bản thân, chỉ có như thế mới không suy nghĩ thêm nữa.
Cả tâm trí lẫn cơ thể giờ đây đều gục ngã, cậu chỉ muốn dừng lại tất cả, kết thúc chuỗi ngày đau khổ này để có thể được ngủ mãi mãi, giam mình trong những giấc mơ đầy ngọt ngào.
Cậu không tiếp tục sống trong sự mơ hồ không thấy tương lai, không thấy ánh sáng, tự mình đối mặt với nỗi đau không thể gào lên càng không thể nói với bất cứ ai.Một giọt, hai giọt rồi lại ba giọt và kéo theo đó là những giọt nước mắt lăn dài.
Những ngày chờ đợi mỏi mòn, những lần bị tổn thương, những lời hứa nhưng không thể thành hiện thật, những kỷ niệm đẹp giờ đây chỉ còn hiện hữu trong từng bức ảnh cậu nâng niu.
Tất cả hoá thành mũi dao đâm thật sâu vào trái tim nhỏ bé, mong manh của người thiếu niên.
________________Captain boy vui vẻ ngân nga ca khúc Làn ưu tiên của nhóm nhạc MOPIUS, trên tay đung đưa con gấu bông với hi vọng người ấy sẽ thích món quà nhỏ của em.
Rhyder mỉm cười bất lực nhìn thằng em nhảy chân sáo tới phòng bệnh, trong lòng thầm nghĩ đến nụ cười của người ấy khi thấy cậu đến thăm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Rhyder nhắc máy nghe.
Đầu dây bên kia mang chất giọng trầm ấm : "Mấy đứa tới chưa ?"
"Bọn em vừa mới tới.
Anh đừng lo, em với Duy sẽ chăm lo cho An thật tốt."
Rhyder vui vẻ đáp lại, kế bên Captain boy đang lắng nghe cũng gật đầu phụ hoạ."
Anh xin lỗi.
Đáng lẽ hôm nay anh mới là người chăm bệnh vậy mà quản lý của anh phát hiện hợp đồng có vấn đề nên cần phải trao đổi lại với bên nhãn hàng."
Giọng nói đều đều nhưng không thể giấu được vẻ tiếc nuối khi đã bỏ lỡ cơ hội để gần Negav hơn."
Không sao đâu anh.
Với lại cảm ơn anh đã nhường lần này cho bọn em.
Em nhất định không thua đâu."
Rhyder cười cười không quên chọc ghẹo anh em của mình."
Ê nha, đừng bỏ quên em.
Em sẽ không để mấy anh ra tay trước đâu.
Anh An thương em nhất, chắc chắn anh ấy thích em hơn."
Captain boy vỗ ngực tự hào."
Haha anh đây không chấp nhất với trẻ con.
Mấy đứa cố gắng lên nha.
Anh bận rồi hẹn gặp sau."
Cuộc gọi kết thúc trong không khí vui vẻ, cả hai nhìn nhau bật cười, đã lâu lắm rồi mới được trêu chọc mấy ông anh.
Hai người đã không thể nhớ rõ lần cuối tất cả bọn họ hẹn gặp nhau là khi nào, đã bao lâu rồi không ngồi cùng nhau trò chuyện, ăn uống vui vẻ.
Thì ra cảm giác của Negav là như vậy sao : thất vọng, đau lòng, mất mác.Có lẽ chúng ta may mắn hơn Negav một chút, bị dòng đời đưa đẩy, công việc nhiều lên, chạy theo đam mê, nhiều lúc mệt mỏi thì chỉ cần ngủ một giấc sáng ngày hôm sau đã có thể hoà vào nhịp sống bộn bề.
Có lẽ chính vì chạy theo cái gọi là ánh đèn sân khấu nên họ đã không hề nhận ra những thay đổi nhỏ xung quanh, đến khi quay đầu nhìn lại thì đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Hoặc cũng có thể cuộc sống đã rất vội vàng mà chúng ta đã vô tình bỏ quên đi tình yêu thương giữ con người với nhau.Nhưng Negav lại khác, cậu chọn sống chậm lại với tất cả, có lẽ là cậu vẫn chưa buông được khoảng thời gian hạnh phúc với mọi người.
Hoặc có lẽ trong quá khứ cậu từng bị tổn thương nên khi gặp được ánh sáng cậu đã muốn bám chặt vào nó, mặc cho thứ ánh sáng ấy có thể làm đau mình nhưng cậu vẫn chấp nhận.
Bác sĩ Trâm đã nói như thế, tình hình tâm lý của Negav rất khó đoán, nó như cái biểu đồ cứ lên xuống thất thường lúc tốt lúc không.
Mọi người cũng vì vậy mà lo lắng không ngừng nhưng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc ở bên cạnh Negav.
Bác sĩ Trâm cũng đảm bảo sẽ làm mọi cách để chữa trị cho cậu nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Cô đã thấy không ít trường hợp người bệnh bên ngoài tỏ vẻ hợp tác nhưng sau lưng lại âm thầm tổn hại bản thân, những trường hợp như thế cô gặp khá nhiều nên đa phần phát hiện kịp thời và đưa ra hướng điều trị mới.
Cũng có trường hợp người nhà bệnh nhân vì không chịu được áp lực nên đã bỏ mặc dẫn đến bệnh tình nặng hơn buộc phải đưa vào viện tâm thần tiếp tục điều trị...
Và nhiều trường hợp thương tâm hơn nữa.Bác sĩ tuy rất am hiểu tâm lý của mọi người nhưng cuối cùng họ cũng chỉ là người đưa ra lời khuyên, hướng dẫn, kê thuốc còn việc chữa lành tâm hồn hoàn toàn dựa vào ý chí của người bệnh, sự yêu thương và quan tâm từ gia đình, bạn bè và những người xung quanh.
Người mắc bệnh không đáng sợ mà cái đáng sợ là cách chúng ta đối đãi với họ ra sao.
Chúng ta là người cứu rỗi họ nhưng cũng có thể sẽ là người gián tiếp kết thúc tất cả.
______________Sau buổi trao đổi hôm ấy, tất cả các anh đều mang tâm trạng u buồn, họ sợ rằng mình sẽ lại làm tổn thương đứa nhỏ.
Bác sĩ cũng đã nói con đường này tuy nói nó ngắn cũng không ngắn, nói nó dài lại càng không phải mà điều quan trọng là họ có chịu đi tới cuối cùng hay không.
Họ buộc phải vững tâm hơn để đối mặt với cậu, phải che đi sự sợ hãi trong trái tim vì nó có thể sẽ gây ra áp lực với cậu.
Họ càng sợ mình sẽ buông bỏ giữa chừng, sợ một phút lơ là của bản thân sẽ đẩy cậu đi thật xa.Ngày hôm đó, đứa em út của họ, đứa trẻ chỉ mới bước vào đời, chỉ mới có 22 tuổi đã mỉm cười rạng rỡ nói rằng em sẽ làm được, em sẽ không bỏ mặc anh ấy một mình, em sẽ làm tất cả mọi thứ để không phải hối tiếc điều gì vì em biết rất rõ nỗi cô đơn nó đau khổ ra sao.
Khoảng thời gian du học nước ngoài em đã nếm trải nó nên em càng không thể để người em thương lại phải trải qua nó thêm lần nào nữa.Em nói mình đã trưởng thành, đã có thể trở thành chỗ dựa cho các anh.
Nhưng mà em biết không Hoàng Đức Duy, em đang khóc, nỗi đau cùng nỗi sợ đang muốn nhấn chìm em.
Phải, em sợ mình không làm được, lại càng sợ đánh mất Đặng Thành An - mặt trời nhỏ của em.
Em biết mình yếu đuối, vô dụng, chẳng giúp ích được gì, có khi còn làm các anh thấy phiền nhưng nếu em không mạnh mẽ thì ai sẽ bảo vệ Đặng Thành An của em.Mọi người sững sờ nhìn Captain boy, họ đang suy nghĩ gì vậy, tại sao lại làm tổn thương đến đứa em này nữa, tại sao lại mắc sai lầm thêm lần nữa.
Pháp Kiều cùng Quang Trung đi tới ôm lấy Captain boy, lời xin lỗi nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt ân hận.
Những người khác đi tới xoa đầu đứa em út an ủi, họ vẫn chưa làm gì mà đã vội vàng buông bỏ thật chẳng giống anh trai say hi chút nào.
Không bỏ cuộc trước thử thách mới là bản chất của họ từ cái hồi tham gia chương trình, không sợ gì cả chỉ sợ mình chưa làm hết sức.
_____________Quay về hiện tại, cả hai đẩy cửa bước vào trong, gương mặt vui vẻ bỗng chốc tối lại.
Cả hai vội chạy vào kiểm tra xung quanh, phòng tắm, nhà vệ sinh, tủ đồ đều không có bóng dáng của Negav.
Dưới sàn nhà là bình hoa bị đập vỡ tan tành, những tờ giấy vẽ, những tấm ảnh của tất cả mọi người, quần áo, tấm ga bị xé nát không thương tiếc.
Khung cảnh hỗn loạn cho thấy tâm trạng bệnh nhân đang bị kích động, cả hai sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm.Captain boy điên cuồng chạy loạn khắp nơi tìm kiếm, trong lòng thầm mong rằng Negav chưa làm gì cả, cậu chỉ đang ngồi đâu đó chờ mình đến đón về.
Rhyder giữ được chút bình tĩnh liền nhờ các chị y tá phụ giúp còn bản thân vừa tìm vừa gọi điện cho một số anh trai khác nhờ họ để ý bên ngoài bệnh viện.
Anh chỉ mong Negav hiện giờ chỉ trốn đâu đó chứ đừng bước ra ngoài vì không ai dám chắc cậu sẽ an toàn hay không.
Wean Lê biết được tình hình liền bỏ mặc lời dặn dò nghỉ ngơi của bác sĩ chạy khắp bệnh viện tìm kiếm Negav.