Wattpad  Nắng Hạ

Nắng Hạ
Chương 10 : Lao động (2)


Nhìn chàng trai trước mặt Nguyệt Anh thầm tính toán trong đầu với một vạn khả năng có thể xảy ra.

Cậu dường như không phát hiện ra trong đôi mắt ấy của cô chứa đầy sự phức tạp.

Kiệt đứng đó nhín theo bước chân của cô mà nở nụ cười vô hại , nếu chỉ với hình ảnh này này mọi người có thể phỏng đoán cậu là học sinh ngoan.

Nhưng học sinh ngoan nào mà chơi với đám không khác gì con đồ không chứ , mở mồm ra thì hỗn vô cùng.

Nhưng mà những điều đó vẫn không thể phủ nhận đực sự đẹp trai này , không biết đẹp trai mà có ăn hại hay không thì Nguyệt Anh chưa biết.

Phải đợi lát xem mới được >o
 
Nắng Hạ
Chương 11 : Lao động (3)


Khi tỉnh dậy, Nguyệt Anh cảm thấy chóng mặt và hơi choáng nhẹ , mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu.

Lấy lại được cảm giác , cô nhìn quanh một lượt gian phòng cô đang ở.

Hình như là phòng y tế của trường thì phải.

Bố cục này cô cũng thấy quen mắt nữa.

Nguyệt Anh cũng không ngờ cô lại lần nữa phải vào đây nằm như vậy .

Cô thở dài một tiếng mà quan sát lại căn phòng một lượt.

Có duy nhất cô là nằm ở đây thôi sao , chán chẳng buồn để ý.

Đang định bước xuống giường thì có tiếng bước chân ở bên ngoài.

Mặc dù tiếng động ấy rất khẽ nhưng Nguyệt Anh vẫn có thể nghe được.

Bỗng cánh cửa mở ra , một người phụ nữ mặc áo blouse trắng bước vào.

Ánh mắt cô ấy dịu dàng nhìn Nguyệt Anh mà ân cần hỏi han " Em cảm thấy cơ thể thế nào rồi ?

Có khó chịu ở đâu không ?"

Nguyệt Anh lắc đầu tỏ vẻ mình đã ổn.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy vị bác sĩ kia chỉ cười cười ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mà dặn dò tỉ mỉ " Em học sinh này , cơ thể của em rất yếu.

Nên để ý đến tình hình sức khoẻ nhiều hơn nha.

Nếu lần này mà nặng thì em đang nằm viện rồi đó !"

Câu cuối cùng giống như là nhấn mạnh cho cô hiểu vậy.

Cũng đúng thôi , Nguyệt Anh rất ít khi để ý đến sức khoẻ nên lần nào bệnh thì lần ấy thường sẽ nặng.

Cô gậy đầu đồng ý với người đối diện , nhìn kĩ vào bảng tên thì biết cô tên Tâm.

Sau khi tạm biệt cô Tâm phòng y tế , cô đi dọc theo lối hành lang để xuống căn tin trường.

Trường cô có căn tin khá rộng rãi sạch sẽ.

Nếu ai ở xa hay muốn ở lại trường luôn thì thường xuyên tới đây.

Còn nếu học tập ở lại muộn quá thì có cả bữa ăn nhẹ nữa.

Lớp của cô do phải dọn một khu cỏ khá rộng.

Vì vậy nên đành ở lại ăn rồi chiều làm nốt chỗ cỏ còn lại à còn cả trồng cây nữa.

Thật ra bọn cô có thể để khi khác dọn nốt nhưng đã làm thì làm cho hết trong một ngày để không rải rác ra mỗi hôm.

Vừa rẽ phải thì cô va phải một người đang đi tới , cô hơi chao đảo nhưng rất nhanh lấy lại thăng bằng.

Đang định lên tiếng xin lỗi thì cô nghe được tiếng cười có pha chút trêu chọc.

Ngẩng mặt lên , Nguyệt Anh nhìn thấy Kiệt đang dựa vào bức tường gần đó mà mỉm cười nhìn cô.

Thấy mặt cậu , cô cảm thấy lời xin lỗi ấy không cần nữa rồi.

Định bước qua thì bị cậu chặn lại.

Khoé môi cô mấp máy gì đó nhưng lại thôi , cô chẳng hiểu người trước mắt đang muốn làm gì nữa.

Chưa kịp suy nghĩ hết thì cậu lại giơ tay ra , đó là một hộp cháo trắng thì phải .

Cô ngơ ngác nhìn hộp cháo rồi lại nhìn cậu , vừa nói vừa chỉ tay vào mình " Cho tôi ?"

" Chẳng nhẽ cho tôi."

Cậu thấy cô như vậy khá đáng yêu .

" Cảm ơn ."

Vừa nói cô vừa đưa tay ra nhận hộp cháo nhưng cậu ta lại rụt tay lại.

Cô như bức tượng lặng thinh , không biết nên làm gì cả.

Cậu cười cười , rồi đưa cả hộp cháo vào tay cô , tiện thể lại đưa tay xoa đầu cô " Cậu nợ tôi hai lần rồi Nguyệt Anh ."

Trong lúc cô chưa hiểu điều gì thì cậu đã đi mất.

Cô vô thức giơ tay lên sờ vào phần đầu mà cậu đã chạm .

Xí , cậu là cái thá gì mà dám động đầu cô chứ.

Dù nghĩ vậy thôi nhưng cô lại mỉn cười ngây ngốc một mình không hiểu lí do vì sao nữa.

Dõi theo bóng dáng của cậu khiến cô có chút thất thần , hình như cậu ta cũng không đáng ghét cho lắm thì phải.

Dù gì đối với cô , cậu rất dễ gần , cũng không giống như lúc cô gặp cậu ở quán cà phê hôm ấy.

Buổi chiều hôm ấy , khi cảm thấy trời mát mẻ hơn nhiều , cả lũ lại xông pha ra địa điểm sáng nay tiếp tục làm việc.

Cô cũng đi nhưng đã được mọi người giao nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn đó là thu gom cỏ để tí còn đốt.

Đang định vơ một đống cỏ gần đó thì một giọng mỉa mai vang lên " Ối dào ơi , Ngọc Anh nhìn kìa .

Ai nấy cũng đang làm việc mà cô ta lại chỉ đi thu cỏ.

Việc gì mà nhàn nhã.

Không giống cậu , vừa xinh vừa giỏi lại còn chăm chỉ nữa .

Không giống ai ."

Vừa nói cô ta liếc xéo Nguyệt Anh .

Lục lọi kí ức một hồi thì mới nhớ cô ta tên Mai Linh thì phải.

Một người suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Ngọc Anh.

Đặc biệt là cô không ưa cô bạn này vì cô ta học trường C.

Định phản bác lại thì Như bổ nhào tới đứng trước mặt cô mà chỉ thẳng mặt từng đứa trong đám đó " Nè nha , ăn bậy thì được nói bậy thì không nha.

Còn láo nháo là t cho mỗi đứa một vả giờ.

Nguyệt Anh do thể chất yếu với sáng nay say nắng , đáng lẽ nó có thể về nhưng không , nó vẫn xin ở lại phụ mọi người.

Còn đám bọn mày thì dọn lớp có quạt mát , cắt cỏ ở ngay dưới gốc sà cừ , nắng có tới đầu đâu mà mệt."

Mai Linh thấy Như cãi lại thẳng thắn vậy cũng gân cổ phản pháo " Chúng mày đông thế kia thì lo gì.

Bọn tao chỉ có 13 đứa thôi .

Rõ ràng bên chúng mày có lợi hơn ."

"
Ý mày là thế nào , đông thì sao mày nhìn xem khu cắt cỏ mà bọn tao phải cắt thử xem.

Rồi lại nhìn lại chỗ mày cắt , có đáng để so không.

Với cả Nguyệt Anh nó đi vơ cỏ thôi thì sao , dù gì chả phải vơ hết lại.

Quan trọng ở đây là chúng mày đ.é.o có não để xem xét."

" Con kia mày ăn nói kiểu gì vậy hả , có tin tao cho mày ăn vả không ?"

" Tao đếch sợ đấy mày làm gì được tao ."

Ngọc Anh thấy bạn mình đang yếu thế liền đứng ra giảng hoà " Thôi nào Mai Linh cả cậu nữa.

Dù gì học chung với nhau sau này nữa mà , tận ba năm đó , có gì giúp đỡ nhau .

Đừng vì mấy chuyện không đâu mà cãi nhau ."

Đồng thời cô bạn còn liếc mắt về phía Như , ra vẻ tại Như mà chuyện cỏn con ấy xé ra to, khiến cho không khí đã căng thẳng rồi còn căng thẳng hơn nữa.

Tiếng cãi vã qua lại giữa hai bên càng ngày càng lớn khiến học sinh xung quanh cũng phải đến can ngăn.

Dũng thấy không khí không ổn liền ra hoà giải nhưng không thành.

Mà chỉ khiến hai bên trở lên xung đột mãnh liệt hơn.

Khi sắp lao vào đánh nhau thì Nguyệt Anh đã kéo Như lại mà cất giọng cảnh cáo " Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe
Thấy ai hơn nữa thì ghê
Giấu nghề giấu nết chê chê cười cười .

Đi làm nốt việc thôi chẳng cần quan tâm tới họ."

Ngọc Anh hơi khó chịu khi nghe Nguyệt Anh nói vậy " Có gì thì nói chuyện bình thường đâu cần dùng tới mấy câu ca dao tục ngữ như vậy."

Cô ta nói như vậy không khác gì nói Nguyệt Anh tỏ vẻ ta có học thức cả.

Gân xanh trên trán có chút muốn nổi lên rồi đó .

Cô hơi nheo mắt , miệng nở nụ cười mà nói " Thôi , nói thẳng ra quá thì có khi hỗn quá.

Cứ qua 4 câu đó mà nghĩ ra sao thì nghĩ , dù gì cũng đâu phải một nghĩa ."

Cô kéo tay Như rời đi.

Linh ở sau gào lên khi nhận ra mình bị châm biếm " Con kia mày quay lại đây.

Mày nói ai đố kị ganh ghét hả.

Trường tao có thủ khoa , trường mày có gì."

" Có lượng học sinh đầu vào cao nhất trong các trường, à điểm số của bọn tao còn đều chứ không " ba chìm bảy nổi" giống mày ."

Không quay đầu lại mà đi tiếp để lại bộ mặt tức tối đằng sau.

Có lẽ hai trường vẫn sẽ thù địch mãi thôi.

À chắc đó cũng là lý do đám đó cứ nổi khùng nổi điên với bọn cô.

Nhưng cô cũng chắc chắn rằng bọn nó cũng chẳng nói gì nữa bởi cô nói toàn sự thật.

Tỷ lệ học sinh lớp 10 năm nay , học sinh trường A chiếm 47,76 % , trường B thì 34,67 % , trường C có 13,95% .

Còn 3,62 % còn lại thì là chuyển trường hoặc những bạn hoc trường xa khác.

Quay lại thực tế , cô nói với Như là cần bật lửa nên nó hứng thú chạy tít đi.

Cô đoán chắc nó sẽ ra mượn bảo vệ thôi nên cô cầm dụng cụ nên làm nốt phần của nó.

Đang làm miệt mài thì có người đứng trước cô mà làu bàu " Đã không khoẻ còn ra làm gì.

Mặt mũi đỏ hết lên rồi ."

Vừa nói cậu còn giật đồ trong tay cô mà làm tiếp.

Cô xịt keo cứng ngắt không biết làm gì thì cậu ta lại lên tiếng " Cậu ra chỗ kia mát mà đứng đi.

Tôi làm thay cho ."

" Nhưng tôi đang làm giúp Như mà ."

Kiệt dừng lại động tác cắt cỏ , hướng ánh mắt về phía cô.

Cậu bặm môi bật khẽ tiếng cười nhẹ " Thôi nào , ra kia ngồi đi.

Mặt mày đỏ hết lên rồi kìa.

Trời nắng thế này để bọn con trai tao làm nốt cho.

Đám con gái chúng mày ra kia ngồi nghỉ đi ."

Dừng lại một chút cậu lại nói " Lần sau có ai nói gì mình thì mày cứ chửi thẳng vào mặt nó.

Đừng văn vở thế , có một số người ngu quá không nhận ra đâu !"

Nguyệt Anh phụt cười thành tiếng.

Quả nhiên danh bất hư truyền rồi , cái mỏ ấy của Kiệt vẫn hỗn nhu ngày nào.

Thôi thì rút lại suy nghĩ cậu là người dễ gần đi thôi.

Kiệt thấy Nguyệt Anh cứ mãi đứng đó cười mà không chịu đi vào khiến cậu có trút khẩn trương mà xua đuổi " Biến lẹ đi , ở đây vướng tay vướng chân ra.

Tí nữa lại ngất ra đấy ai khiêng cô nương vào được !

Bọn con gái đi nghỉ ngơi hết rồi ."

Nguyệt Anh nghe Kiệt nói vậy cũng đưa mắt nhìn xung quanh , ô la la , trên khu vực cắt cỏ chỉ còn lác đác mấy cậu học sinh nam , còn mấy bạn nữ đã ra gốc cây ngồi nghỉ từ bao giờ.

" Vậy thì tao cảm ơn .

Mà mày cũng cẩn thận ấy.

Trời này nóng lắm ."

Giọng cô lí nhí nhưng đủ để cậu nghe rõ .

Cậu không nhìn cô mà chỉ buông ra hai chữ "biết rồi".

Thấy cậu không để ý tới mình nữa , đang tìm chỗ ngồi thì Hương , một người bạn mới quen ở trường B vẫy tay gọi cô lại.

Cô cũng đành vậy thôi , nhưng chưa đi được vài ba bước thì cô đã quay lại nhìn .

Không biết do trời nóng hay gì mà vành tai cậu đỏ lên nữa.

Thật ra trời lúc đó nắng không còn gắt nữa , nhưng sự nóng nực thì còn nguyên.
 
Nắng Hạ
Chương 12 : Sự quan tâm


Đến lúc làm xong việc , thu dọn hết tàn cuộc cụ thể là đám cỏ thì mọi người cũng xong được phần nào.

Còn trồng mấy cái cây thì đã có Dũng , Hưng cùng ba bạn nam được phân công trước đó , giờ cũng làm xong.

Mọi người mệt rã người ngồi la liệt xuống đất.

Nguyệt Anh tựa lưng vào thân cây mà mắng thầm trong lòng .

Cắt cỏ nhiều thế này quả nhiên vắt kiệt sức người mà.

Sau này mong rằng cắt ít đi chứ thế này cô chết mất thôi.

Như đi đến gần rồi ngồi thụp xuống , ánh mắt có phần lơ đễnh.

Nguyệt Anh cảm nhận được sự khác lạ ấy từ cô bạn thân mình.

Liền dùng tay sạch chọc chọc vào má " Sao vậy cô nương ?"

" Không có gì chỉ là tao thấy muộn rồi , nếu giờ đốt cỏ thì không ổn lắm ."

Lúc này cô mới để ý tới thời gian, cái nắng chiều tà đã chiếu xuống , rực lên một màu cam hồng.

Phía Tây , mặt trời sặp lặn , đám mây được nhuộm lên màu sắc rực rỡ tươi sáng.

Cô cũng cảm thấy cũng muộn thật rồi nên quay sang đám Hưng và Dũng.

Sau khi tiếp xúc vài lần , mấy bạn học trường B cô cũng quen gần hết nên cảm thấy thoải mái hơn " Ê muộn rồi , để mai tao với Như đến rồi đốt cũng được ."

Nghe cô nói vậy mọi người đồng thời ngước lên quan sát bầu trời.

Người lên tiếng đầu tiên là Dũng " Chậc , thật vậy thôi.

Chứ giờ cũng sắp tối rồi.

Không kịp đâu !"

" Vậy mai tao cũng đến nữa , chứ đống cỏ này chỉ có hai đứa bay đốt được không ?"

Hưng tiếp lời ngay sau đó " Tất nhiên không rồi , "có phúc cùng hưởng có hoạ tự mày chịu" , hì hì ."

Như gõ mạnh lên vai Hưng tỏ vẻ cổ vũ tinh thần.

Nguyệt Anh chỉ lắc đầu thôi , lúc nào cũng vậy hai đứa này dính nhau như sam ý.

Chuyện trên trời dưới biển , đâu đâu cũng lôi chuyện ra kể kèm thêm kiếm chuyện nữa.

Nhiều khi ngồi giữa hai đứa này quả thực lên cơn động kinh chứ.

Phải cách xa mới được thiện tai ==.

Hương ở cạnh vỗ vai cô chỉ về phía không xa , dõi theo ngón tay của cô , ánh mắt cô va phải cảnh tượng một cô gái có đôi phần xinh xắn , mặc chiếc áo sơ mi xanh lam , mái tóc cô được tết tóc khá thanh lịch.

Người ấy đang cúi xuống ân cần đưa nước cho chàng trai ngồi đó.

Hình như là Kiệt thì phải.

Cô đang nheo mắt nhìn kĩ càng hơn thì Hương lại thì thầm " Đó là Ngọc Anh , hình như cậu ta thích Kiệt hay sao á.Nhưng mà công nhận cô ta xinh thật.

Nhưng mà mong Kiệt tránh xa cô ta ra."

" Tại sao ?"

Hương nghiến răng nghiến lợi nói rành rọt từng từ " Tính cách của cô ta có vấn đề ."

Nghe Hương thẳng thắn nói toẹt ra vậy khiến cô bất cười khúc khích.

Nhưng Hương cũng phán câu xanh rờn " Mà cũng tại Kiệt đẹp trai thôi !"

Lời nói nhẹ bẫng khiến cô trừng mắt to hiện rõ sự kinh ngạc.

Thấy thái độ như phát hiện bí mật không thể tin nổi ấy của Nguyệt Anh , Hương cười " Cậu không thấy Kiệt đẹp trai à ?"

Nghe cô bạn hỏi vậy thì giờ cô cũng mới để ý mà quay lại nhìn kĩ gương mặt của cậu thiếu niên trẻ ấy.

Dưới ánh chiều tà , dáng vẻ ấy như được nhuộm vàng bởi ráng nắng cuối ngày.

Mái tóc rối ấy có chút lay động theo gió chiều.

Ánh chiều tà lướt qua làm nổi bật khuôn mặt trẻ trung nhưng đôi phần non nớt ấy.

Sống mũ cao thẳng cùng với xương hàm góc cạnh , ánh mắt có chút mơ màng sâu lắng ấy khiến khuôn mặt ấy càng trở lên cuốn hút .

"Giống trai ngoan quá !"

Nghe cô bật thốt ra câu ấy khiến Hương bên này cười không biết trời đất gì cả.

Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào cánh tay Nguyệt Anh " Nè nè , "trai ngoan" này không hề ngoan đâu nha !"

" Sao lại không ngoan?"

Nguyệt Anh dù hỏi thế thôi chứ cô cúng đã ngờ ngợ đoán ra được phần nào rồi.

Hương lúc này mới chịu dời ánh mắt khỏi hai người kia mà quay sang trò chuyện với Nguyệt Anh
" Hời năm lớp 8 nó từ—."

Chưa kịp nói hết Hương bỗng nghẹn lời ở cổ họng.

Ở khoảng cách gần như này cô bỗng nhận ra người bên cạnh mình rất xinh đẹp.

Da cô rất trắng , lông mi cũng gọi là dài.

Đặc biệt phải là đôi mắt ấy , nó trong trẻo nhưng cũng rất cuốn hút người khác.

Có thể cô không đẹp rạng rỡ nhưng cô đẹp một cách tao nhã thanh lịch chuẩn người Hà thành.

Nhưng đó là khi cô im lặng và nở nụ cười duyên thôi.

Chứ sau này thì không khác gì con giở hơi - Phạm Thu Hương của 2 tháng sau nhận xét .

Thấy Hương cứ im lặng mãi khiến Nguyệt Anh cũng im lặng theo.

Hai đứa im như hến , không ai chịu mở mồm cả .

Hương nó hơi sượng chân hỏi " Sao không nói chuyện nữa vậy ?"

" Tại mày không nói mữa đấy chứ.

Tao vẫn muốn nghe mày nói tiếp ."

" Tao tưởng mày không muốn nói chuyện về Kiệt nữa nên tao im ."

" Đệt , mày không nói thì sao tao hiểu.

Tao không biết chắc chắn rằng mày đang nghĩ gì đâu !"

Cả lần nữa im lặng không biết nên nói cái gì nữa luôn.

Nguyệt Anh định phá tan bầu không khí ấy thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiệt và Ngọc Anh.

Cả hai đứa thấy sắp có dưa hòng liền nhìn nhau một cái rồi xích xích lại gần nghe cho rõ hơn " Kiệt , sao cậu không uống nước mình đưa ?

Trời nóng lắm đó !"

Giọng nói rất nhẹ nhàng, rất dễ lầm tưởng cô gái ấy là một người thanh cao , tao nhã.

Kiệt chả buồn liếc mắt mà nghịch chiếc liềm ở trong tay " Hình như là tôi với cô đâu có thân quen gì đâu ."

" Cậu có thể không quen tớ , nhưng tớ biết cậu.

Cậu nổi tiếng khắp cả thành phố mà."

" Có liên quan tới tôi à ."

" Chỉ là tớ thấy cậu rất ưu tú mà thôi ."

Kiệt lúc này như nghe thấy chuyện nực cười nhất mà cậu cậu từng nghe " Tôi khuyên cô một câu thôi.

Mở to hai mắt lên mà nhìn thử xem xem cái sự ưu tú ấy có thật không.

Mà cô nghĩ tôi tin lời cô nói à !

Lần sau ra đường thì trừng mắt lên mà xem tôi có ở đó không.

Nếu có thì tránh ra , cẩn thân có ngày tôi hoá chó điên cắn người đấy."

" Sao cậu lại vô phép tắc tới vậy.

Mình chỉ muốn quan tâm tới cậu thôi mà."

Lúc này vẻ mặt của cô có chút tửi thân , ánh mắt rưng rưng long lanh từng giọt nước mắt nhìn cậu mà nói có chút nghẹn ngào.

" Nói chuyện thì nói giọng bình thường đi , người miền Bắc mà giả giọng miền Nam , nghe thấy ghê.

Mà không chứ , chả có giọng Nam nào như cô cả.

Cô mà vào Nam nói kiểu đó có ngày người ta mắng cho.

Nói chuyện thì õng à õng ẹo , sởn cả da gà da vịt."

Kiệt nói rồi chạy mất hút để Ngọc Anh bơ vơ với chai nước ở lại.

Vừa đi cậu còn lầm nhẩm cái gì đó.

Sau khi nghe một hồi thì biết cậu đang vái trời vì sao cho cậu gặp một con nhỏ như vậy.

Sau khi bàn xong những ai ngày mai sẽ đến để đốt đống cỏ này thì cũng gần 6 h rồi.

Mọi người ai nấy cũng nhanh chóng đi về bởi cả ngày hôm nay thật sự rất mệt rồi.

Nguyệt Anh đi sau cùng bởi cô còn quên đồ ở phòng y tế.

May quá nơi này vẫn mở cửa nên cô nhanh chóng láy được đồ.

Chỉ tiếc là cô Tâm lại không có ở đây thôi , có chút hơi hụt hẫng thì phải.

Vừa bước đến cổng trường , thì cô đã thấy bóng dáng cao ráo của Kiệt vẫn dựa vào cây phượng vĩ mà nhìn về phía cô.

Khi cả hai chỉ còn cách 10 mét , Nguyệt Anh lên tiếng hỏi " Mày đứng đây làm gì vậy ?"

" Đợi người ."

Cậu đáp một cách lười nhác , dáng vẻ có chút không kiên nhẫn lắm.

" Đợi ai vậy ?"

" Đợi mày."

Hơ hơ không chút suy nghĩ nào luôn.

Nhưng mà tại sao cậu ta lại đợi cô chứ.

Cô đang định đuổi khéo thì Kiệt vội lên tiếng " Cậu vẫn nợ tôi ân tình đó !"

Cô nhìn người trước mắt mà âm thầm phán xét .

Mua cháo thôi mà , cô có thể gửi tiền mà đâu cần đứng đợi đây để đòi đâu.

Kiệt nhìn qua đôi mắt ấy.

Cậu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt " Không phải chuyện mua cháo !"

"Thế là chuyện gì ?"

Khi nghe thấy không phải mua cháo mắt cô có chút bất ngờ .

Cậu im lặng quan sát tỉ mỉ từng trạng thái trên khuôn mặt ấy.

Nhưng ngoài vẻ điềm tĩnh ra thì chẳng còn gì rồi.

Anh thở dài " Đi thôi tôi đưa mày về ."

Cậu nhanh chóng kéo tay cô đi khiến cô chưa kịp phản ứng.

Nhưng việc cậu dắt tay cô như thế này thì cô cảm thấy không bài xích.

Nhìn vào cánh tay đang được dắt đi kia rồi lại nhìn lên người trước mặt.

Cô cảm thấy hơi nhức nhức đầu rồi.

Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hất tay cậu ra " Tao tự đi về được."

Vừa nói cô vừa bước đi , không thèm ngoảnh lại nhìn cậu một lần.

Dù vậy , cô vẫn cảm nhận được cậu đi phía sau cô nhưng cô mặc kệ không quan tâm.

Sau khi về đến nhà , mở điện thoại ra là tin nhắn của Kiệt.

" Xin lỗi , lần này là tao tự ý.

Cho tao xin lỗi .

Sẽ không bao giờ có lần sau nữa ."

" Ukm, không có gì .

Nhưng mà nên nhớ là tao với mày không thân quen gì cả.

Vớ cả nam nữ nên có khoảng cách , mày biết mà !"

Với việc cậu muốn đưa cô về nhà thì đúng ra câu có ý tốt nhưng chưa đủ thân nên cô không cần.

Nhưng chắc cậu ta hiểu lầm điều gì đó .

Vì vậy cô nhanh chóng gõ chữ giải thích lại cho cậu biết.

Vừa định đi tắm cho thoải mái thì cô lại nhận được tin nhắn nhưng lần này là của Như và Hưng.

Đầu tiên ấn vào giao diện tin nhắn của Như " Ê ê ê mày không biết đâu , hôm nay người đưa mày vào phòng y tế là Kiệt đó.

Ngay lúc mày ngã xuống đất , tao còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì nó đã lao đến bế phốc mày lên rồi.

Là bế kiểu công chúa đó trời ơi.

Mày biết lúc đó tao nhìn thầy gì trong mắt mày không.

Là sự lo lắng á !

Nhìn mà muốn hua hét luôn rồi."

Nguyệt Anh nhìn vào dòng tin nhắn ấy mà giật giật khoé môi .

Cái con này thật là , lần sau phải đến nhà nó đốt hết mấy cuốn tiểu thuyết não tàn đi mất mới được.

Như thế này thì quá không an toàn , quá nguy hiểm.

Đang định bụng thoát ra thì tin nhắn lại tới , lần này Hương nhắn " Nay lúc Kiệt đưa mày vào phòng y tế nhìn soft vãi !"

" Mày thấy nó soft á , tao không thể nào để cái từ ấy lên trên người Kiệt được luôn ."

" Tao thật sự không có í gì đâu Nguyệt Anh , nhưng mà tao thấy có vẻ gì đó giữa hai đứa mày à."

Ý mày là gì ?"

" Do mày không để ý thôi.

Chứ cả ngày nay lao động nó luôn để ý tới mày đấy !"

Quan trọng là nội dung tin đều na ná nhau.

Đó chính là hôm nay người đưa cô vào phòng y tế trường là Kiệt.

Đọc đến đấy thôi cô không để ý đến gì khác nữa.

Hoá ra ân tình mà cậu ta nhắc đến là chuyện này.

Cô suy nghĩ một hồi cảm thấy có chút gì đó bâng khuâng nhưng rồi lại thôi.

Nhưng chưa kịp đi thì cô nhận ra ở căng tin đâu bán cháo.

Quay lại tra Google Maps thì mới biết quán cháo gần nhất cũng cách 3 cây số.

Hình như cô thấy có chút gì đó tan chảy rồi.
 
Nắng Hạ
Chương 13 : Sinh nhật hai đứa em "trời đánh"


Sau lần lao động cắt cỏ ấy.

Bọn cô không cần đến trường làm gì cả.

Giờ chỉ cần đến tháng tám , "tựu trường" là được.

Cho nên xuyên suốt khoảng thời gian ấy , Nguyệt Anh chưa biết nên làm gì cho đỡ chán.

Thường thì mọi năm cô sẽ cùng cô Chi và hai nhóc đi du lịch hoặc đi đâu đó cho thoải mái.

Nhưng năm nay cô Chi lại bận vì phải công tác trên miền núi.

Có lẽ rất lâu sau cô mới về.

Nghĩ tới đó thôi , Nguyệt Anh đã thấy man mác buồn rồi.

Nhìn vào tờ lịch lạnh lẽo ấy vẫn treo trên tường kia , nhìn vào ô khoanh tròn ấy cô mới nhận ra nay sinh nhật hai đứa nhỏ.

Dạo này chán quá không để ý nên quên bén mất , liền nhanh chóng khoác áo nắng ra ngoài.

Nhìn cái thời tiết nắng chang chang này mà lòng cô mắng 101 câu từ.

Vừa đội được chiếc mũ lên thì có người gọi điện thoại cho cô.

Nhìn vào màn hình là số của Như , không suy nghĩ nhiều cô liền bắt máy nghe liền.Phía bên kia có vẻ hơi ồn ào , tiếng nói chuyện áp luôn cả giọng của Như.

Mãi một lúc sau mới nghe thấy giọng Như được , chắc cô nói gì với những người xung quanh hoặc ra một góc yên tĩnh nào đó để nói chuyện điện thoại với cô.

" Nguyệt Anh , rảnh không ra quán cà phê "Mơ" đi ."

" Ra đấy làm gì ?"

" Ô hỏi kì nha.

Uống nước chứ làm gì.

Dạo này ở nhà nhiều không thấy chán à ?"

" Thấy vui mà ."

" Nhanh chân lên , nhớ tới nhá !"

" Biết rồi !"

Nói xong cô tắt máy cái rụp.

Bây giờ là 2 giờ hơn , đi uống cà phê xong chắc vẫn kịp mua bánh với quà cho hai đứa.

Nhưng vừa đi cô vẫn vừa liên hệ với tiệm bánh đặt gấp một chiếc bánh , thật ra không hẳn gấp.

Mẫu mã cô đã đặt từ tháng trước rồi.

Giờ cô chỉ nhắc lại cho tiệm bánh làm thôi.

Sau khi thấy tiệm bánh kêu 7 giờ qua lấy , thì cô cũng đã bước gần tới quán rồi.

Coi bộ khung giờ này khách khứa không đông lắm thì phải.

Vừa mở cửa ra , cô nhìn thấy ngay Như và Hương bởi chiếc váy trắng nổi bật ấy.

Còn lại ai nấy cũng mặc quần áo gọn gàng chỉnh tề.

Nhìn lại bản thân mình , vừa mới cởi áo nắng ra.

Trên người mặc áo phông cùng quần jean .

Hây chết tiệt mà sao nó không nhắc chứ , bộ đồ cô mặc thế này lại lạc lõng quá.

Nhìn lại nó ,tóc làm xoan rất chỉn chu , hình như là có trang điểm sương sương thì phải.

Hương thì chỉ búi gọn tóc lại mà kẹp thôi , không cầu kì như Như là đính hai nơ trên đầu.

Con này đi date hay gì mà ăn mặc như vậy.

Hít một hơi thật sâu , cô chầm chậm tiến vào đám người đang mải mê nói chuyện ấy.

Chăc vẫn hăng say nói chuyện đây mà.

Cô võ nhẹ vào vai Như mà làu bàu " Tao tới rồi ."

Như quay lại thấy cô đến rồi thì mặt nở nụ cười tươi , đôi mắt cong cong như vầng trăng vậy .

"Đến rồi à , mau ngồi xuống đi ."

Vừa nói Như vừa kéo Nguyệt Anh ngồi xuống cạnh mình.

Cô đảo mắt thì thấy cộng thêm cô thì mới có 6 người .

Bao gồm cô , Như , Hương , Hưng , Kiệt và Dũng.

Sau lần cắt cỏ ấ không hiểu vì lý do gì mà Hưng lại rất thân với Kiệt và Dũng.

Chắc là cùng tần số nên dễ nói chuyện đây mà .

Hương thì lại chơi thân với cô và Như , đáng lẽ ra là hai bên không có sự liên kết gì đâu nhưng mà tại Như với Hưng dính nhau hơn cả Sam nên rất nhiều lúc hai bên phải cùng đi chơi.

Lần này cũng vậy không khác gì cả .

Nhưng mà...Hơi bất ngờ vì có sự góp mặt của Kiệt nên cô quay sang tỏ ánh mắt nghi nhờ.

Bình thường mấy cuộc vui kiểu này ít khi Kiệt có mặt.Hiểu ý của cô , Như vui vẻ giải thích " Tao với Hương đang đi mua chút đồ thì gặp tụi nó nên đành vào đây uống nước với nhau.

Dù gì cũng gần nhà mày nên gọi mày ra đây .Nguyệt Anh nghe Như nói vậy thì cũng hiểu tình hình , nên cũng tự nhiên ở lại gọi đồ uống trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Dũng đang ngồi gật gù thì lên tiếng " Ê hay tối chúng ta đi ăn lẩu đi.

Tôi biết có tiệm lẩu Hadilao ngon lắm."

" Được nha , tiện thể coi như bữa ăn làm quen đi."

Nghe tới ăn uống thì Như lại nhanh chóng lắm ấy.

Những người khác thì không phản đối ý kiến này lắm lên Như liên đứng dậy dẫn đầu " Xông lên đi ăn lẩu thôi."

Nguyệt Anh vỗ trán mà chớp mắt tỏ vẻ mệt mỏi.

Nói là suốt thời gian qua cô ru rú ở nhà nhưng cứ mỗi khi Như gọi cô đi chơi là suốt ngày ăn.

Hôm đầu cả bọn ăn bánh xèo , hôm thứ hai thì đi ăn mì cay.

Song cô không ăn cay được thế là 5+1 .

Một mình cô ăn mì trộn nhìn 5 đứa ăn mì cay.

Nhớ lại cô vẫn thấy cay , lần này lại chọn đi ăn lẩu.

Nhưng mà chuyến đi này chắc cô xin phép cáo từ rồi.

Chán thiệt , tiếc quá !

TT.

Mọi người nhìn cô háo hức vậy cũng vui theo , đặc biệt là Hưng.

Hai đứa nó hùa vui với nhau mà không biết trời đất quay cuồng như nào.

Nãy tới giờ Nguyệt Anh chỉ im lặng không lên tiếng.

Hương cũng phát giát ra liền lại gần hỏi " Sao vậy ?

Không muốn đi à?"

Nghe giọng Hương hỏi vậy , mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Ngay cả Như và Hưng đều không còn "vật lộn" với nhau nữa.

Nguyệt Anh chỉ hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào Hương , nở nụ cười nhẹ " Ừm , nay sinh nhật hai em của tớ.

Tớ không đi được."

" Tiếc vậy ?"

Như thể hiện rõ thái độ không vui ra ngoài.

Dù không vui nhưng không thể làm được gì bởi đó là hai đứa em của Nguyệt Anh.

Hơn nữa nay lại là sinh nhật tụi nó nữa.

" Hay dời lại vào hôm khác đi !"

Người lên tiếng là Kiệt , người từ nãy tới giờ không hề lên tiếng , quyết theo mọi người.

" Không cần đâu , chúng mày cứ đi ăn đi.

Đừng làm mất hứng bởi tao ."

Vừa nói cô vừa xua tay kiên quyết chối từ ý kiến đó.

Thấy cô có vẻ kiên quyết vậy thì Như chống cằm suy tư gì đó.

" Hay là chúng ta đến dự sinh nhật của hai đứa luôn đi.

Tiện làm một bữa luôn.

Thấy ý kiến thế nào ."

Sau khi nói ra suy nghĩ của mình , Như nhìn mọi người mong đợi chút gì đó.

Nhưng nhận lại là sự im lặng của cả năm con người " Ý gì đây."

Như tỏ vẻ không vui lên tiếng khi thấy thái độ của mọi người.

Thật ra không trách mọi người được , bởi có lẽ họ chưa đủ thân tới mức đưa nhau về ăn sinh nhật em của mình.

Điển hình là thời gian họ quen biết mới có 1 tháng thôi.

Nhưng chắc có lẽ Như thân thiết với Nguyệt Anh lâu rồi nên chẳng để ý đến vấn đề ấy nữa.

Thấy được sự khó xử trong ánh mắt từng người.

Lúc này Như nó mới giật mình nhận ra và gãi gãi mũi nói " Quên mất phải để chủ nhà cảm thấy sao đã."

Cô cũng không biết nên làm gì nữa , từ chối thì khiến mọi người hụt hẫng nhưng nếu đồng ý thì hai đứa trẻ ở nhà cảm thấy thế nào.

" Tao không biết, chắc phải hỏi qua ý kiến của hai đứa trước đã.

Dù gì ở đây có mỗi Như là quen thân với hai đứa à.

Hưng thì có gặp qua nhưng không biết là nhớ mặt không nữa ."

Nguyệt Anh đang im lặng thì nhận được tin nhắn từ Lâm " Chị ơi , chưa về à ?"

" Sắp rồi ."

Dừng lại một chút cô lại nhắn tiếp " Nếu tối nay có bạn chị sang chơi nữa thì sao ?"

Bên kia nhập mãi cũng thấy chưa nhắn xong.

Cô tưởng chúng nó không thích nên đựng bụng từ chối.

Nhưng dòng tin nhắn tiếp theo của Lâm khiến cô ngạc nhiên " Vậy chị để họ tới đi.

Dù gì năm nay sinh nhật em với Nhi cũng chẳng có ai.

Càng đông càng vui mà ."

Vừa nhắn cậu còn để icon mặt cười vui vẻ.

Nhận được sự đồng ý của đứa em ở nhà .

Cô ngẩng đầu lên , nhìn mọi người mà cười vui vẻ " Vậy tí nữa các cậu sang nhà tớ nhé !"

Thấy được chấp nhận dễ dàng từ cô , Như nhảy cẫng lên vì vui vẻ " Nhanh lên , lâu rồi tao chưa tới nhà mày .

Tao muốn vào phòng mày lắm rồi Nguyệt Anh ơi ."

" Phòng Nguyệt Anh có gì mà mày phải "nhảy cẫng" lên thế !"

" Dũng khoang tay nhìn Như không khác gì núi Nga Mi mà không nhịn được nở nụ cười " Nó có nhiều cuốn tiểu thuyết tao thích lắm !"

" Nguyệt Anh cũng đọc tiểu thuyết sao ?"

Kiệt hơi nhướng mày thích thú khi biết sở thích của cô bạn này.

Nhìn bên ngoài có vẻ bất cần đời nhưng có vẻ cậu nên đánh giá và xem xét lại thôi.

" Có vấn đề gì sao ?"

" Không có gì đâu !"

" Thôi nào đi thôi đến nhà Nguyệt Anh nào !"

" Hưng thấy vấn đề đang chuyển đi sang hướng khác liền nhau nhảu kéo mọi người về.

Vậy là cả đám người lại kéo đi đến nhà Nguyệt Anh.

Trên đường, Hương không khỏi nhìn xung quanh mà cảm thán " Nơi này nhiều cây xanh ghê , mát hơn những con đường ngoài kia .

Còn có cả đèn đường nữa , ban đêm đi đường không thấy sợ nữa rồi."

Cả lũ bên cạnh gật đầu phụ hoạ vì đó là sự thật.

Nơi này thật sự rất đẹp , ngay cả con mương gần đó cũng mang lại sự mát lành dễ chịu."

Chúng mày không biết đâu , hồi lớp 7 tao chạy qua khu này nè , lúc đấy chưa có đèn đường.

Trời tối lắm ý, song tao sợ quá tao chạy liền một mạch nhưng rồi lại ngã."

" Chắc đau lắm nhỉ?"

Hương nhìn Như đang gợi nhớ cho mọi người về kí ức xa xưa gì đó , chắc ắn là xa xưa .

" Đau chứ !

Nhưng mà tao may mắn vì ngã trước cửa nhà Nguyệt Anh."

" May đó !"

" Tiếp đi ."

" Sao nữa ?"

" Sau đó tao được cô của Nguyệt Anh đưa về ."

" Ê ý là chuyện mày kể nhạt quá đấy !"

Nguyệt Anh chẳng biết làm sao với cô bạn này nữa.

Đang yên đang lành thì tự nhiên lôi chuyện ở đâu ra không à .Như nó cười cười khoác vai Nguyệt Anh " Ê hát tao nghe chơi một bài đi ."

"Cho tao lí do ?"

" Tại chán quá !"

" Hát đi , tao cũng muốn nghe ."

Hương khoác lại bên còn lại , cô cười cười nhìn Nguyệt Anh bằng một ánh mắt vô cùng háo hức.

Trộm vía là Nguyệt Anh rất có tâm hồn tràn đầy tình người nên cô từ chối.

" Tao xin phép từ chối nha.

Hôm nay không có hứng hát đâu ."

" Bình thường mày có hứng đâu ."

" Mày biết rồi còn têu cầu ."

" Thôi nào hai đứa bay lại to tiếng rồi ."

Hương nó lại góp vui thêm đôi câu cho có chuyện để nói.

Ba cô gái thì cứ ríu rít mãi mặc kệ ba chàng trai phía sau.

Hưng nó nhìn hai thằng bạn rồi nhìn lên phía trước " Nói thật với hai đứa bay thì tao chơi thân với Nguyệt Anh và Như nhưng tao không biết sinh nhật hai đứa nó ."

" Thân ai nấy lo à ?"

Dũng nó cười đểu với khứa bạn này " Ukm, không biết nữa .

Nhưng mà tao không nhớ nổi luôn ấy."

" Dẹp tình bạn đi thôi.

Có cái sinh nhật mà cũng không nhớ thì là bè rồi , bạn đâu nữa !"

" Thế chúng mày có thế không ."

" Tất nhiên là không rồi ."

Kiệt với Dũng đồng thanh khiến Hưng tức quá không làm gì đước liền định cốc đầu mỗi đứa một phát thì hai đứa tránh được.

Thấy phía sau ồn ào quá , ba cô nàng cũng quay lại xem tình hình.

Coi như là cô hồn dã quỷ lên chơi thôi.

Hì hì , không dám nhận bạn luôn quá !
 
Nắng Hạ
Chương 14 : Vì anh thích chị em !


Ngay khi vừa bước qua cánh cổng , mọi người ai nấy nấy đều bất ngờ trước khuôn viên của nhà cô.

Nếu nhìn sương sương qua thì gia thế nói ở mức độ nào đó cũng có chỗ đứng trong xã hội.

Hương ở bên cạnh cũng phải há hốc mồm " Nguyệt Anh nhà cậu giàu quá.

Nhìn xem cả một khu vườn đầy hoa luôn.

Bông nào cũng đẹp cũng rực rỡ sắc màu."

Vừa nói cô vừa chỉ về những cây hoa trong vườn.

Do tính cô và cô Chi đều giống nhau , rất thích trồng và chăm sóc hoa nên hai người luôn luân phiên nhau chăm sóc , chưa để chúng nó bị sâu hay héo lần nào .

Nguyệt Anh chỉ cười xoà mà dẫn mọi người vào trong " Không có gì to tát cả.

Nếu mày thích , tao cho mày cây giống về trồng ."

" Vậy sao , phiền mày quá rồi ."

" Có gì đâu , bạn bè mà ."

Nguyệt Anh dẫn mọi người vào trong nhà , vẫn đang ở chỗ đề giày thì Linh đã chạy đến.

Cô bé tròn xoe mắt nhìn mấy người đằng sau Nguyệt Anh , một hồi lâu con bé mới lên tiếng chào " Em chào anh chị !"

Như nhìn thấy Nhi thì như bắt được vàng mà ôm nựng nó " Em gái ai mà dáng yêu vậy nè.

Nhi nhớ nhớ chị không nè.

Lâu lắm chị Như của em mới sang đó nha .

Càng ngày em càng xinh giống Nguyệt Anh đó à nha."

Thấy hai người ôm nhau thắm thiết vậy , Dũng liền quay sang Nguyệt Anh mà thăm dò " Họ thân nhau vậy à.

Hay họ mới là chị em ruột vậy ?"

Nguyệt Anh nhún vai không nói gì mà đi vào bên trong " Theo mình , đứng ngoài này làm gì ?"

Cả bọn nhìn nhau rồi cũng lẽo đẽo theo sau Nguyệt Anh đi vào phòng khách.

Như và Nhi cũng vậy , không còn ôm nhau thắm thiết nữa mà cả hai đã tách nhau ra.

Nhi nó rụt rè đi về phía cậu nhóc đang xem TV ngồi trên sofa .

Cậu bé chỉ liếc mắt nhìn con bé một lần rồi quay lại màn hình TV.

Nguyệt Anh lúc này mới chợt nhớ ra , phải giới thiệu " Đây là hai em của tớ , Trần Việt Nhất Lâm và Trần Ngọc Tuệ Nhi , hai đứa năm tới vào cấp 2 rồi."

Lúc này Lâm mới dành chút ít thời gian mà ngẩng đầu gật nhẹ tỏ ý chào hỏi với mọi người.

Mọi người cũng tự nhiên mà chào hỏi lại hai đứa " Dù gì hai đứa cũng biết chị rồi , chị là Phạm Lê Quỳnh Như ."

" Chào hai nhóc , chị là Phạm Thu Hương ."

" Chào em anh là Bùi Tuấn Hưng ."

" Chào hai đứa , anh là Phạm Đình Dũng ."

" Anh là Vũ Trọng Tuấn Kiệt."

Nếu với mấy người trước , Lâm không thèm liếc mắt nhìn thì tới Kiệt cậu lại tặng cho anh bằng ánh mắt dò xét gì đó .

Điều đó khiến Kiệt cũng cảm thấy ngượng một chút.

Cậu hơi cảm thấy cậu nhóc có ác cảm với mình hay sao ý .

Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác thôi chứ chưa chắc lắm.

Nguyệt Anh thấy vậy cũng hiểu tính của em trai mình .

Chắc lại không thuận mắt rồi chứ còn gì nữa.

Cô liền lên tiếng hỏi hai đứa về dự định tối nay " Hai đứa tối muốn ăn gì ?"

Biết chị gái mình đang đưa quyền quyết định cho hai đứa , vì vậy Nhi lon ton chạy tới bên cạnh Lâm thì thầm cái gì đó .

Rồi con bé lại chạy đến bên cạnh chân Nguyệt Anh mà kéo vạt áo " Chị Nguyệt Anh , hay là nay ta ăn nướng đi.

Lâu rồi bọn em cũng không ăn á .

Nha chị !"

Cả bọn nhìn nhau rồi gật đầu thôi chứ làm gì.

Dù gì nay cũng là sinh nhật của hai đứa chứ đâu phải của họ.

Cái này tính ra vẫn là họ đi ăn ké mà thôi >~
 
Nắng Hạ
Chương 15 : Hình như không ổn lắm >~


Gần tới 6 rưỡi vẫn chưa thấy hai anh em nào đó về , Nguyệt Anh thấy lạ lên có nhắn tin hỏi tình hình.

Nhưng mãi sau đó , chẳng có ai seen tin nhắn cả.

Cô cảm thấy có điều gì đó xảy ra , liền mặc vội áo dài vào mà đi ra ngoài.

Cô cũng chẳng biết họ sẽ đi từ đường nào về nên chỉ biết ngó đông ngó tây , tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Nhưng cô chỉ nhận lại một con đường vắng lặng không một bóng người.

Lúc này cô bắt đầu cảm thấy lo lắng bởi lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.

Cô nhanh chóng gọi điện cho cậu để xem về tới đâu rồi.

Nhưng thông báo máy lại bận chứ.

Thấy cô thập thò đứng mãi ở ngoài cổng , cứ ngó nghiêng miết à, Dũng nó cũng ló đầu ra hỏi " Có chuyện gì à Nguyệt Anh ?"

Cô quay lại nhìn về phía góc vườn , chỉ là mọi người bẫn đang cười nói ở đó , những nguyên liệu sót lại cũng đã được sơ chế xong rồi.

Thiếu điều là nhóm bếp lên ăn nữa thôi.

Nhưng những nguyên liệu chinh mà Kiệt và Lâm lại chưa có.

" Hai người họ chưa về ."

Chỉ một câu nói thôi cũng khiến những người trong đó chậm lại một nhịp.

Bởi họ cũng không để ý nhiều đến vấn đề này , giờ nhớ ra thì có lẽ hơi muộn rồi nhỉ.

Nhi tròn xoe mắt nói " Từ đây ra siêu thị chỉ tốn 10 phút đi bộ thôi , mà họ đi gần hai tiếng rồi ."

" Lạ thật !"

Như đang xiên mấy quả đậu báo cũng phải chen mõm vào.

Hưng ở bên đang quan sát cũng phải thốt lên " Chắc la cà đâu đó rồi.

Lát tụi nó về , không phải lo.

Đâu còn là con nít ba tuổi."

Nghe Hưng nói vậy mọi người mới nhớ ra có Kiệt đi cùng , chắc lo xa quá rồi.

Hình như Dũng nghĩ khác thì phải " Nhưng Kiệt trước giờ làm gì cũng nhanh không để người khác phải chờ đợi bao giờ.Lần này thì sao nhỉ ?"

Chỉ một câu nói lại đánh vào phòng tuyến mỏng manh của mọi người.

Nhi bây giờ cũng lo cho anh nó , nãy giờ mải chơi nên không để ý.

Bình thường Lâm chỉ mua trong vòng 30- 40 phút thôi.

Lần này cũng khiến cô bé hoang mang không ít.

Hương thấy không khí không ổn liền định bảo mọi người gọi cho họ thì Nguyệt Anh nãy giờ im lặng mới cất tiếng " Không cần , họ về rồi , chỉ là có gì đó không đúng thôi."

" Không đúng lắm ?"

Hưng nó vừa lấy ít đá lạnh ra thấy câu nói của Nguyệt Anh có vẻ là lạ liền đặt túi đá lạnh xuống mà chạy ra hóng hớtSau lời nói ấy , mọi người cũng ồ ạt đi ra khỏi cổng nhìn về phía tay cô vừa chỉ .

Quả thật là hai người họ nhưng mà sao lúc đi thì bình thường mà lúc về lại ... vậy.

Hai người nhìn thấy họ ở cổng đợi mình mà ánh mắt khó hiểu.

Lâm nhìn chị mình định bảo gì đó nhưng cô Nguyệt Anh phẩy tay ra hiệu , khuôn mặt lộ rõ vẻ chê bai " Đi tắm đi , nhìn ghê khiếp đi được."

Vừa nói với đám bên này cô quay sang Nhi dặn " Lát nữa lên phòng thứ ba từ phải sang trên tầng hai.

Lấy đồ xuống cho anh Kiệt thay .

Bây giờ chị phải đi lấy bánh rồi."

" Vâng , em biết rồi ."

Với Nhi là nhiêu đó , với vái đám đang hóng hớt thì dịu giọng lại " Các cậu giúp tớ sơ chế đồ mà họ mang về nha.

Giờ tới phải ra tiệm lấy bánh rồi."

Mọi người đều hiểu nên nhẹ nhàng gật đầu , cùng bắt tay vào sơ chế để lát nữa kịp ăn chứ.

Còn vấn đề hai người kia bị gì để ra cái bộ dạng ấy , họ mặc xác.

Kiệt buồn nhiều chút với anh em.

Còn Nguyệt Anh lại nhanh chân đạp xe để đi lấy bánh.

Mùa hè , gió thổi tung bay mái tóc cô.

Gió tạt thẳng vào mặt khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn , xoá tan cái nóng bức mà ban sáng mang lại.

Tán cây ấy vẫn dang rộng , vẫn lắc nhẹ theo gió.

Từng chiếc lá cũng xào xạc đồng bộ hoà ca với tiếng ve kêu râm ran.

Đèn đường vẫn sáng , vẫn chiếu rọi cho cô hướng về phía trước .

Còn ở nhà , sau khi tắm xong bước ra , Kiệt nhìn bộ quần áo mà mình mặc cũng thầm cảm thán , dù bây giờ cậu được gọi là cao nhưng khi khoác bộ đồ này lên thì lại khá rộng.

Có lẽ bố Nguyệt Anh có một chiều cao và vóc dáng không tồi.

Điều đó cũng không quá lạ vì bây giờ nhìn Nguyệt Anh cũng rất cao rồi.

Cũng phải mét 6 đổ lên nhỉ.

Càng nghĩ cậu lại bất giác mỉm cười .

" Thu lại cái nụ cười đáng ghét ấy đi.

Nó sắp sửa kéo rộng đến mang tai rồi ."

Lâm vừa lau tóc mà nhìn cái người trước mặt , cậu nghĩ người này bị điên mới cười ngây ngốc trước gương nãy giờ.

Nghe cậu nhóc nói vậy , Kiệt cũng chỉ gãi đầu cho qua thôi " Ra ngoài ăn thôi.

Chị em mua bánh về rồi đấy."

" Nhìn anh rất là đáng ghét nhé !"

" Anh đắc tội với em à ?"

Kiệt dựa lưng vào tường mà khoanh tay hướng ánh mắt về phía Lâm.

Lâm chả thèm để tâm đến câu hỏi của Kiệt mà cúi đầu hơi chần chừ nói " Ê ...đừng nói chuyện...này...với chị tôi ."

" Lý do ?"

" Không phải chuyện của anh ."

" Thật là ...!"

" À mà tránh xa chị tôi ra ?"

" Thôi nào nhóc , đừng thù địch tới vậy chứ !"

" Tôi nói rồi , ai kêu anh thích chị tôi !"

" Chuyện này để sau rồi nói ."

Vừa nói cậu vừa chuồn nhanh ra ngoài mà không ngoái đầu nhìn lại.

Lâm ở đằng sau định bụng suy tính gì đó cũng theo sau bước chân ra ngoài.

Bên ngoài mọi người đã đang nướng thịt rồi.

Chiếc bánh sinh nhật được đặt gọn gàng trên bàn ăn.

Hưng thấy hai người này đi ra liền gọi với đến " Nhanh lên , không là không kịp ăn phần ngon đâu !"

" Thế cậu ăn hết hay gì ?"

"Chứ sao ngon vậy mà không ăn tiếc quá !"

" Cậu còn nói nữa , nãy giờ cậu có động tay tí nào đâu.

Toàn Nguyệt Anh và Dũng đứng bếp.

Bên cạnh là tao với Hương phụ mày thì ngồi nhìn."

Ba người được réo tên chỉ mỉm cười bên cạnh mà không can thiệp vào ẩu đả ở góc bên kia.

Thấy Lâm đi đến Nhi nhanh tay kéo cậu vào chỗ bên cạnh mình " Anh Lâm , ngồi xuống đi ."

" Ừm ."

Hai đứa bé rất nhanh yên vị tại vị trí được sắp xếp.

Còn những người "lớn" bên này còn đang cố gắng làm xong nhanh nhất có thể.

Sau khi thấy mọi tứ tạm tạm cô mới bảo dừng để quay ra tổ chức hát và ăn bánh với hai đứa em.

Như và Hương lẹ tay chụp chiếc mũ sinh nhật lên đầu hai đứa.Mọi người cùng nhau hát lên khúc hát để chúc mừng sinh nhật cho hai đứa trẻ.

Cùng lúc đó Dũng và cô thì nhanh tay thắp nến cho hai đứa.

Hai đứa cũng ngoan ngoãn ước nguyện và thổi tắt nó.

Nhìn sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt hai đứa nhỏ mà cô cũng vui theo.

Mọi năm cô có tổ chức nhưng có lẽ không vui như vậy.

Đây là lần đầu cô thấy một nụ cười vui vẻ ấy của Lâm sau lần ấy.

Tưởng chừng mọi thứ sẽ vui vẻ tiếp diễn nhưng có lẽ cô lại xem thường khi Lâm không ưa Kiệt.

Do cô ở ngay bên cạnh hai người nên cô nhìn rõ chân của Lâm thỉnh thoảng lại đá vào ghế , hoặc chân của Kiệt.

Ghế của Kiệt cứ chốc chốc lại hơi rung khiến Nguyệt Anh tò mò cúi xuống .

Vì thế nên vô mới nhìn thấy cảnh tượng ấy .

Nếu để ý kĩ thì nhận ra được Kiệt không thể ăn rau mùi , bởi từ đầu đến cuối cậu không hề động vào một cọng rau mùi nào.

Lâm đã tinh ý nhận ra điều đó nên suốt bữa , cậu luôn để đĩa rau mùi về phía Kiệt.

Lâm không biết suy nghĩ đến điều gì mà miệng thì nở nụ cười tươi nhưng tay thì lia lịa gắp rất nhiều rau cho Kiệt.

Nhìn tưởng chừng Lâm rất quý Kiệt , nhưng cái mặt có vẻ không thể phản kháng và bất lực ấy khiến Nguyệt Anh phì cười nói " Lâm à , có vẻ anh Kiệt không thích ăn rau mùi đâu.

Sao em lại gắp nhiều tới vậy !"

Mọi người đang ăn uống hăng say cũng quay sang nhìn vào bát của Kiệt " Vch , người anh em.

Sao bát của mày lắm rau mùi vậy ?

Không phải đây là món mày chúa ghét mà ?"

" Thế à ?

Chắc là Lâm nó không biết thôi ."

Đáp lại ngay sau lời của Dũng là của Hưng , hai khứa vẫn rất bông đùa mà nhìn Kiệt tỏ vẻ hứng thú.

Nghe thấy Dũng và Hưng nói vậy khiến sắc mặt của Kiệt còn đen xì mặt lại.

Nguyệt Anh nhìn rõ bộ dạng đen xì mặt ấy mà bụm miệng cười.

Chắc là lúc đi mua đồ cậu lại trêu em mình rồi.

Nhưng cô đâu biết mọi chuyện vì cô mà ra thế này.

Tan tiệc , mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Bát đũa cũng được rửa sạch để gọn gàng trên kệ tủ khô ráo ấy.

Sau khi cùng nhau làm xong mọi việc mọi người mới chào tạm biệt quay về.

Nguyệt Anh đành ra tiễn mọi người , do ăn ban tối nên cô cũng mong mọi người an toàn trở về nhà.

Sau khi tàn cuộc , cô tắm rửa gội đầu , định đi sấy tóc nhưng tin nhắn lại đổ đến rất nhiều.

Vừa mở lên cô trợn tròn mắt.

Bạn đã được thêm vào "F6 báo thủ" do Bùi Tuấn Hưng tạo.

Bên trong vẫn là cuộc cãi vã không ngừng của Như và Hưng.

Có lúc cũng có tin nhắn của Hương và Dũng nhưng rất nhanh bị trôi đi.

Nhìn chiếc điện thoại sắp đến giới hạn vì chịu nhiều tin nhắn quá.

Cô dành để chế độ im lặng vậy.

Nhìn màn đêm ở ngoài cửa sổ , mà lòng cô vẫn cảm thấy chưa đủ .

Chắc là do bố mẹ vẫn chưa chúc mừng sinh nhật cho hai em thì phải.

Mà cũng đúng có bao giờ họ nhớ tới đâu.

Bây giờ có thể còn đang bận bịu với công việc ra sao rồi.

Cô dựa vào khung cửa sổ , cái đêm đen ấy như bao trùm lấy cô.

Ánh trăng rọi quá khung cửa , chiếu thẳng xuống cô mà làm sáng cả căn phòng " Trăng hôm nay đẹp nhỉ ?"

Chẳng hiểu vì lí do gì mà cô lại nói ra câu nói ấy nữa.

Chắc tại vì hôm nay mọi người khiến cho cô vui tới vậy.

Hoặc có lẽ từ trước giờ không có nên giờ cô mới vui vậy.Mong rằng sau này cả bọn lại có nhiều khoảnh khắc vui vẻ như thế nữa.

Thật sự chơi với đám này có vẻ rất vui , Nguyệt Anh cảm giác tuổi trẻ này thật sự rất đáng.

Mong sao cho ba năm cấp ba sau này , cô cùng với bọn họ cũng còn nhiều lần chơi vui như vậy.

Bởi như vậy mới đáng cho những năm tháng học sinh rực rỡ.
 
Nắng Hạ
Chương 16 : Khai giảng


Nhìn những lá cờ đỏ đang tung bay trong gió , Nguyệt Anh chỉ biết cười cười .

Thời điểm quan trọng nhất mà mọi người chờ mong đã tới.

Vâng chính là ngày khai giảng chứ không còn ngày nào khác.

Như đang thách thức đám học sinh mà hôm nay trời nắng đẹp bất thường.

Dù mới sáng sớm và đã sang thu nhưng chắc chắn không khiến cho học sinh bên dưới khán đài nóng toát rã mỗ hôi.

Khoác lên mình chiếc áo dài thiết tha ấy , cô vẫn không tự nhủ trong đầu.

Mặc áo dài có chút vướng , vì vậy cô không thích chút nào.

Nhưng đó không phải lí do chính mà lí do chính là vải làm ra quần áo này mỏng quá .

Nhìn xuyên qua được.

Cho dù vậy cô cũng không thể nào phản đối được bởi quy định nhà trường trước giờ là vậy.

Ngày lễ hay gì gì đó thì nữ mặc áo dài trắng còn nam thì áo sơ mi trắng quần âu và phải sơ vin.

Còn các ngày bình thường trừ thứ hai đầu tuần thì mặc giống nhau , đều là đồng phục nhà trường.

Đang còn suy nghĩ thì có người vỗ nhẹ vào tay cô.

Phía bên trái cô hình như là thằng Hưng thì phải.

Đám "F6 báo thủ" không có ai có chiều cao khiêm tốn nên đều đang đứng cuối hàng.

Sau khi xin xỏ đủ kiểu thì cả 6 đứa ngồi chung một góc luôn.

Vì vậy có thể nói đã thân lại càng thêm thân.

Thật ra sau đợt sinh nhật lần trước , cả bọn cũng hay đi ăn với nhau nên có thì nói " bây giờ là bạn thân chí cốt nhưng cốt ai nấy hốt".

Cô quay sang nhìn Hưng mà hỏi " Có chuyện gì thế ?"

Hưng nó cười cười nhìn cô bằng ánh mắt gian xảo " Thì là tao muốn xem tí nữa con Ngọc Anh bẽ mặt ra sao thôi !"

Giọng nói ấy nghe có chút thản nhiên thì phải.

Nhìn chằm chằm nó lúc lâu cũng không nhận ra biểu cảm nào khác , cô bèn thở dài lắc đầu.

Ngọc Anh nó lúc nào cũng khoe khắp lớp rằng nó sẽ đạt được thủ khoa lần này , còn thể hiện mình là một cô tiểu thư yêu kiều cao quý.

Nhìn lâu cô cũng thấy ngứa mắt thật nhưng cũng kệ bởi đâu phải chuyện của mình.

Thấy cô không quan tâm , Hưng quay qua hỏi 4 đứa còn lại " Chúng mày nghĩ thủ khoa , á khoa là ai ?"

Nghe cậu hỏi vậy , Như ngạc nhiên mà quay qua nhìn vào Hưng.

Ánh mắt ấy thể hiện rõ sự hỏi chấm nhẹ.

Nhưng cậu lờ nó đi mà hỏi những người còn lại.

Hương và Dũng nhìn nhau rồi nhè nhẹ đáp " Bọn tớ không biết , nhưng tớ dám chắc chắn với một người sẽ thuộc top 2 .

Còn thủ hay á khoa bọn tớ không dám chắc."

Hương và Dũng biết điểm số của Kiệt rồi , nhưng mà người đứng trên Kiệt không biết có học ở đây hay không thì họ chưa dám khẳng định.

Nên câu trả lời ấy vẫn khá là lấp lửng khiến Như và Hưng tò mò ghé sát đầu lại hỏi.

Còn Kiệt thì chỉ mỉm cười không nói gì.

Nguyệt Anh nhìn phản ứng của ba người bạn cũng chỉ nhếch mép.

Nhiều lần ba đứa kia cũng hỏi thử điểm số của đám bọn Nguyệt Anh , nhưng ngoài Hưng ra thì Như và Nguyệt Anh chỉ im lặng mà cười cho qua truyện.

Dù gì cũng đã đỗ rồi , điểm số để ý làm gì :).

Vì hai cô đã nói thẳng vậy rồi nên Hương cũng thôi không gắng hỏi.Hưng thì nghe vậy cũng cười hào sảng hơn mà nói toẹt ra " Tớ cá người ấy á khoa bởi thủ khoa là ...

Aaaaaaa" Chưa để cậu nói hết thì cô Lan đã đi xuống véo mạnh vào tay của cậu " Trong hàng mà còn dám nói chuyện à.

Sau khi kết thúc lễ cậu biết tay tôi ."

Nói rồi cô không véo tay cậu nữa mà đưa mắt quét qua cả đám " Im lặng và trật tự nào mấy đứa .

Nếu không lần sau đổi chỗ ."

" Đừng mà cô ."

" Cô không chơi thế được.

Đây là khu tự trị của chúng em m-."

Vâng vẫn là cái đánh cái bốp vào đầu ấy.

Vẫn là Hưng cái thằng vừa bị đánh.

Lúc này cả đám bên cạnh vẫn đang bụm miệng cười không thể hiện rõ ra ngoài được.

Vậy là mọi người lại chú ý đến phần diễn thuyết trên đó.

Dưới cái nắng chói chang của ngày hôm đó , cô cảm thấy có một cảm xúc bồi hồi sâu lắng hơn mọi năm thì phải.

M* nó , trải qua gần chục cái khai giảng rồi mà còn có cái cảm xúc này nghe có lạ không chứ.

Rõ ràng là là nóng quá nên hoá rồ mà chứ thiết tha gì đâu.

Mọi người ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi ra ngoài và bắt đầu không kiên nhẫn nữa thì cuối cùng cũng đến phần mọi người yêu thích nhất và mong chờ nhất.

Đó chính là công bố điểm thi đầu vào khối 10.

Nhìn thầy Hiệu trưởng bước lên sân khấu , nụ cười không khép lại được.

Thì bên dưới ồn ào không khác gì cái chợ luôn.

" Nè nghe nói lần này thủ khoa điểm số cao lắm!"

" Ừ tất nhiên rồi.

Cô tao bảo là điểm thi cao nhất từ trước tới giờ mà ."

" Không biết thánh thần phương nào nữa ."

" Ối dào ơi , dù gì chúng ta đâu có của so đâu ."

" Phải đó một đám ba mấy điểm sao so được."

" Ê nhưng nghĩ kĩ lại thì năm nay điểm đầu vào cũng cao phết , 35,25 còn gì.

Tao tưởng tao trượt rồi ."

May cho mày là sát điểm chuẩn đó à nha !"

"..."

Tất cả lời bàn tán ấy đều lọt thẳng vào tai Nguyệt Anh.

Không có chữ nào mà cô không nghe thấy cả.

Nhưng khi nghe xong lòng cô cảm thấy chút dao động nào.

Bởi từ trước tới nay lúc nào cô chả được mọi người khen, nghe không biết bao lần đến nỗi ngán ngẩm khi nghe lại.

" Sau đây tôi xin thông báo điểm số của ba bạn đứng ở ba vị trí đầu đó chính là ..."

Lời thầy giáo truyền qua micro khiến cô cũng phải chăm chú nhìn về phía đó .

" Bạn đứng thứ ba là Hoàng Bảo Đức , lớp 10 C điểm mà bạn đạt được là 47,0."

Vừa dứt lời xong , đám học sinh lớp cô đã nhốn nháo cả lên " Ủa tưởng Ngọc Anh thủ khoa mà ?"

" Thì lúc nào nó chả ra vẻ ta đây học giỏi ."

" Điểm của cậu ta còn thua cái bạn đứng thứ ba kia còn lên mặt ."

Còn Ngọc Anh cùng đám bạn của nó thì cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng mặt lên.

Nhưng cũng may cho nó là chỉ khoe trong lớp , không khoe sang lớp khác.

Chứ nếu không thì giờ này chắc tự đào hố chôn mình xuống cũng không hết nhục.

" Tiếp theo là bạn giữ vị trí á khoa với điểm số 47,4 , bạn Vũ Trọng Tuấn Kiệt lớp 10 A."

Vẫn là ánh nhìn dồn dập ấy.

Con Như nó ngạc nhiên mà thốt không nên lời " V** đùa à , chơi với nhau bao lâu mà không kể."

Kiệt nghe vậy chỉ biết ngồi im chịu trận từ Như và mấy đứa khác.

Còn Hương và Dũng như đã biết trước nên cũng nói giúp " Thôi nào mày , như thế nhóm mình chả có dứa học giỏi còn gì.

Mày quan một đưa làm quan cả họ được nhờ à."

Lúc này lại đến ánh mắt kì lạ của Như " Không , hai đứa !"

Chỉ một câu nói lưng chửng nhưng khiến Hương và Dũng không hiểu hết.

Còn cô và Hưng nghe vậy cũng cảm thấy thú vị rồi đây.

Kiệt thì chỉ hơi ngước mắt lên nhìn vào bóng lưng người thiếu nữ nào ấy , trong đầu cậu không hiểu vì sao nhớ lại một đoạn kí ức nào đó khá mơ hồ.

Hình như là hôm tra điểm thi , Nguyệt Anh cũng ở quán cà phê ấy thì phải ?

Nhưng nà so lúc đó và hiện tại thì lạ lắm :)))" Cuối cùng là thủ khoa , người đạt 48,8 điểm."

Chỉ nghe tới đây thôi cả đám ở dưới cũng hít một hơi khí lạnh rồi.

Ngay cả Kiệt người ở vị trí á khoa cũng nhíu mày.

1,4 điểm đó là khoảng cách giữa á khoa và thủ khoa.

Đó là một khoảng cách rất lớn , rất khó để bắt kịp.

Kiệt thầm tự nhủ trong đầu , chắc hẳn về sau cậu phải nỗ lực hơn nhiều rồi.

" Ôi mịa nó , điểm cao v**."

" Wow."

Hương với Dũng cũng tròn xoe mắt nhìn.

Đến lượt Hưng và Như nhìn nhau cười khúc khích.

" Ai vậy thầy ?"

"Mau nói đi ."

" Thầy ơi em muốn biết vị "học thần" này là ai ?"

Cả đám học sinh bên dưới nhao nhao như muốn chạy lên xem luôn . rồi.

Thầy mỉm cười , chậm rãi thưởng thức biểu cảm của từng đứa .

" Bạn học sinh đó là Trần Thị Nguyệt Anh lớp 10 A.

Xin mời cả ba bạn lên đây để nhận thưởng.

Bạn không chỉ là thủ khoa của trường ta mà còn là một trong những học sinh ưu tú của thành phố với rất nhiều giải thưởng từ trước.

Nếu giờ kể ở đây chắc phải viết một sớ dài ."

Giọng thấy càng chút lộ rõ vẻ ý cười trên mặt , nói chung hôm nay có vẻ thầy rất vui thì phải.

Hàng loạt ánh mắt đổ bộ vào cô , khiến cô hơi mất tự nhiên.

Ngay cả Kiệt cũng nhìn cô một lúc lâu không nói lời nào nhưng ánh mắt nó đã thể hiện rõ rồi.Ngọc Anh từ hàng ghế phía xa mà quay lại nhìn đám Nguyệt Anh bằng ánh mắt kì lạ , lỗ rõ vẻ chán ghét và căm thù hay sao.

Nhưng mà điều đó không liên quan tới cô , chuyện của cô còn ở phía sau.

Cả ba đứa đi lên với sự hênh hoang , vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Trộm vía cho trường cô thì Bảo Đức cũng là học sinh trường A và cũng lớp cô luôn.

Kiệt nó lạ cho ra rìa thôi.

Mặc dù ở trên sân khấu rồi nhưng cô vẫn nghe loáng thoáng đâu đó ở dưới vẫn đang bàn tán sôi nổi " Ôi v** mày ơi , lớp 10 A sao đỉnh vậy.

Có cả thủ khoa á khoa luôn."

" Lớp nhà người ta mà mày !"

" Ước gì tao bằng một góc nhỏ của bọn nó ."

" Thôi thôi nằm mơ à cô nương.

Đã lười xong não còn có cả nếp nhăn nữa.

Mày nghĩ mày như người ta hay gì ?"

Cô không để tâm lắm mà cùng Kiệt đi về phía hàng của lớp mình.

Vừa đi cậu ta vừa cảm thán " Cậu giấu kĩ quá Nguyệt Anh !"

"Ừm ."

"Nè sao cậu không ngạc nhiên khi thấy tôi là á khoa vậy ?"

" Tôi biết trước rồi ."

" Ồ ra là vậy .

Sao cậu biết được vậy ."

Nhìn dáng vẻ bất cần đời của nó mà cô chỉ cười mà nói " Bí mật !"

Nói xong cô chạy lon ton về chỗ ngồi của mình.

Kiệt nhìn theo bóng dáng của cô mà bất giác nở nụ cười.

Từ lúc quen biết Nguyệt Anh tới giờ cậu rất hay cười.

Chẳng hiểu vì lí do gì nữa.

Dưới cái nắng thu năm ấy , hai người một thủ khoa một á khoa đã trở lên thân hơn bao giờ mà không phải đối thủ đấu đá nhau.

Cứ như vậy một mùa khai giảng qua đi , để cho một năm học mới bắt đầu.

Coi như ngày hôm ấy là bước đầu cho một hành trình có vui có buồn của đám bạn trẻ.
 
Nắng Hạ
Chương 17 : Bầu ban cán sự


Âu hôm khai giảng ấy thì Dũng và Hương nhìn Nguyệt Anh giống như kẻ "phản đồ" .

Ngược lại thì Kiệt cũng không khác gì , hay bị Hưng và Như xỉa xói suốt ngày.

Nhiều lúc hai đứa Kiệt và Nguyệt Anh còn phải chuồn đi , lánh mặt mấy đứa còn lại .Hiện tại đã được 1 tuần sau khi vào năm học , Nguyệt Anh đã thân thiết với nhiều người bên trường B hơn .

Chỉ có ở trường C hay chính là đám Ngọc Anh cô không để vào mắt mình.

Có lẽ với đám của Ngọc Anh thì cô cũng không để vào mắt lắm , coi như là người qua đường vậy.

Nhìn đồng hồ trên tay cô nhắc nhở người bên kia đang dựa dẫm vào mình "không khác gì người không xương" là " Như , sắp vào lớp rồi đó."

Sắp của Nguyệt Anh là 7 phút nữa , và ra chơi mới 3 phút.

" Mới sắp thôi mà đã vào đâu mày lo chi ."

" Ngồi ngay thẳng dậy , không tao ném mày xuống đất !"

" Biết rồi cô nương ."

Lúc này nó mới ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh lại không dựa sát vào người cô nữa.

Dũng ở bàn đằng sau cười nhẹ mà với giọng lên " Này Nguyệt Anh , mày cứ để nó dựa đi.

Rồi lúc nó mất cảnh giác thì bán nó đi .

Chắc cũng được kha khá á !"

" Ê mày muốn bán ai thằng kia , ăn cái dép vào mồm không ?"

Nếu ngày trước chỉ có Hưng và Như là hay lên cơn thì giờ đã có thêm Dũng , thỉnh thoảng ba đứa này lên cơn mà ba đứa Nguyệt Anh , Kiệt , Hương không biết xoay sở thế nào.

Thấy Như đang nắm đầu Dũng mà Hương cảm thán " Ê công nhận , người đẹp không bình thường ."

Nghe thấy Hương khen mình , Như lập tức buông tay , không nắm đầu Dũng nữa.

Mà lại quay ra nói chuyện như thể chưa có chuyện gì với Hương.

Hưng ngồi trên cũng quay xuống tỏ vẻ ý vị sâu xa với Dũng.

Cậu nhếch nhẹ khoé môi " Không sao dần rồi cũng quen.

Nhưng mà ..."

Dừng lại một chút Hưng lại nói nốt " Hương này , tao nhớ mày bị cận thôi đâu có mù đâu.

Sao mày nhìn ra nó đẹp vậy ?"

Một câu nói nhưng Dũng cũng hiểu , chơi với Như là vậy.

Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.

Như nghe Hưng nói xong liền nhảy phóc lên nắm đầu Hưng mà chửi" Hình như là tao dạo này chưa oánh mày nên mày nghĩ tao hiền nhỉ ?"

Đang vui bởi màn kịch trước mắt thì có người chọc chọc vào lưng cô.

Chẳng cần đoán cô biết tõm là ai nên cũng quay xuống khẽ hỏi " Có gì hỏi à Ngáo ?"

Cái biệt danh ấy cũng đâu trách cô được ai kêu tên Facebook nó là vậy.

Có hôm cô gọi nhầm song đám Hưng và Như biết được nữa nên từ đó cậu được gọi là Ngáo , mặc dù không ngáo.

Bởi vị trí á khoa là cậu đang giữ đó à nghen.

Kiệt khẽ cười mà hỏi " Câu 13 , tao không biết làm .

Chỉ tao với ."

Nghe cậu hỏi cô cũng hơi bất ngờ nhưng cũng ok thôi.

Nhìn vào quyển sách của cậu cô mới biết đó là Hoá học.

À thật ra vị á khoa này của chúng ta học các môn Toán, Lý rất tốt.

Có khi kiến thức của cậu còn vững hơn cô.

Nhưng được cái cô con gái nên có tính tỉ mỉ hơn thôi >oo
 
Nắng Hạ
Chương 18 : Phiền phức


Sau hôm bầu ban cán sự ấy cô với Hoài Thu - bí thư của lớp , ngày nào cũng phải ra vào phòng đoàn để nhận các yêu cầu từ đoàn trường .

Ban đầu việc cất giữ sổ đầu bài được giao cho lớp trưởng thì Nguyệt Anh đã ném công việc đi đi lại lại ấy cho lớp phó.

Hehe , cô đúng là thông minh mà.

Mấy chuyện mất công mất sức như vậy , cô không thèm làm đâu .Tự nhiên có một chân sai vặt mới quả nhiên là không thể nào chê được.

Các công việc được đưa vào quỹ đạo , mọi người cũng thích nghi quen với chương trình học cấp ba.

Không còn khá bỡ ngỡ hay chưa quen vơi lớp 10.

Bây giờ mọi thứ cũng chẳng còn gì để nói.

Ờ thì hazz, chuyện mà Nguyệt Anh đau đầu nhất vẫn là Kiệt.

Do cậu ngồi ngay sau cô và nhà của cậu cách nhà cô cũng có con đường thôi nên cả hai hay đi chung với nhau.

Mà công nhận đi chung hay nói chuyện với Kiệt nhiều quá có ngày cô tăng xông quá thôi.

Thấy Nguyệt Anh đang lơ đãng nghĩ về chuyện gì đó , Kiệt ở phía sau cũng chỉ nhẹ nhàng lắc nhẹ hộp sữa chua đưa cho Nguyệt Anh.

Thấy đồ uống là hai mắt cô sáng lên liền à , không chần chừ cô liền đưa tay nhận lấy đồ từ tay Kiệt.

Kiệt cười cười mà nhìn cô nhận chai sữa chua từ mình " Mày vứt sổ đầu bài cho tao không ổn chút nào !"

" Sao vậy ?"

" Chữ tao xấu quá , viết một số chỗ nhìn không đẹp ."

" Kệ mày , tao không quan tâm !"

Để ý nhiều lần Kiệt cũng nhận ra cô rất ít khi uống sữa chua vị hoa quả nên cậu hay mua nguyên bản cho cô.

Nhìn cô uống ngon lành vậy , cậu nổi hứng trêu chọc " Cô giáo nhỏ , sao cậu không uống mấy vị như dâu , cam đại loại vậy á.

Thích vị nguyên bản à ."

Sau mấy lần được cô chỉ bài tận tình thì cô đã được cậu gán cho cái mác "cô giáo nhỏ".

Ban đầu cô khá không thích biệt danh này tẹo nào nhưng dần dần cũng mặc kệ thôi.

Tuỳ cậu ta hỏi gì cũng được, miễn không quá giới hạn là được.

Cô quay lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy , đôi mắt mang theo sức sống của tuổi trẻ .

Thứ này sau này cô vẫn còn khắc sâu vào trong tâm can.

Cô nhè nhẹ đáp lại " Chẳng có gì cả.

Tao thích nguyên bản.

Không thích có thêm vị trái cây thôi ."

Nghe cô nói ra một cách thản nhiên vậy cậu cũng gật gù " Vậy cậu thích vị gì nhất ?"

" Không rõ.

Không có sở thích nhất định.

Thấy cái nào hợp thì ăn thôi.

Cầu kì lắm làm gì cho phiền."

" Đơn giản quá nhở ."

Vừa nói cậu vừa nhéo nhẹ má của Nguyệt Anh , chỉ có điều cậu không nhận ra hành động ấy có chút ám muội thì phải.

Khi nhận ra thì tay Kiệt khựng lại giữa không trung , còn Nguyệt Anh đơ ra một lúc.

Lập tức cô quay phắt lại không giám đối mặt trực tiếp với cậu.

Kiệt thì âm thầm thu tay lại , vành tay thì đỏ ửng lên.

Chỉ biết gục mặt xuống bàn cho đỡ xấu hổ.

Phía trên , Nguyệt Anh cũng đâu kém cạnh , mặc dù mặt không đỏ nhưng cảm giác mà cô đang cảm nhận thì lại rất lạ.

Cô cũng đâu giám nghĩ nhiều , uống xong sữa chua thì lập tức phi đi vứt rác liền.

May mắn cho hai cô cậu là hành động của họ từ nãy đến giờ không có ai nhìn thấy cả.

Nếu không thì có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch tội.

Suốt cả ngày học hôm đó cô và Kiệt không nói chuyện với nhau thêm một câu nào nữa.

Mặc dù đi chung đường nhưng cả hai lại im lặng như hến đấy.

Khi đến nhà cô , Nguyệt Anh định lấy chìa khoá ra thì có người đã gọi tên cô " Nguyệt Anh ."

Vừa quay đầu lại , cô đã nhìn thấy bóng dáng Kiệt ở đằng sau , nhìn cô bằng ánh mắt muôn nói lại thôi.

Cô vui vẻ thưởng thức từng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy .

Lấy hết can đảm hay sao mà cậu mới thốt ra hai từ " Xin lỗi ."

Cô nghe thấy vậy cùng vê mặt ấy khiến cô cười ra nước mắt nhưng phải nhịn lại " Vì điều gì ?"

" Vì tao có hành động không đúng."

" Chỉ thế thôi !"

" Ừ ."

Nguyệt Anh nghe cậu bạn nói vậy thì có tức không cơ .

Chỉ vì có thế mà cậu không nói chuyện với cô cả ngày hôm nay.

Nguyệt Anh chỉ hờ hững đáp lại hai chữ "biết rồi" , tiện thể còn đưa mắt nhìn chàng trai trước mặt.

Thấy vẻ mặt cô dịu đi hẳn , Kiệt mới xích xích lại gần hỏi thăm dò cô " Nhưng mà chuyện mày không sở thích ấy là thật hả ?"

Thấy cái biểu cảm của Kiệt như thế khiến Nguyệt Anh cười ngạch nghẽo.

Cô phải lấy lại cảm xúc mà trả lời lại Kiệt , dù trả lời rất bình thường nhưng Kiệt nghe vẫn có chút cợt nhả gì đó.

" Ừm , tao cũng không rõ nhưng tao thật sự không có một sở thích nhất định.

Rất nhanh chán và đổi mới ."

" Lạ nhỉ ?"

" Bình thường mà đâu có gì to tát đâu.

Như thế lại giúp tao rất nhiều đó ."

" Giúp cái gì ?"

" Thì là giúp tao luôn luôn đổi mới nè , giúp tao trải nghiệm nhiều thứ hay ho trong cuộc sống."

Nghe cô luyên thuyên đủ chuyện trên trời , khiến Kiệt đứng cạnh cũng vui theo.

" Hai anh chị đứng đây làm gì ?"

" Sao hai người không vào nhà đi !"

Nguyệt Anh và Kiệt cùng lúc quay lại nhìn thấy Nhi và Lâm đã về .

Hai đứa còn nhìn cô và cậu bằng ánh mắt gì đó sai sai.

Nhưng chưa biết sai chỗ nào.

Nguyệt Anh bèn lấy chìa khoá đưa cho Lâm " Chìa khoá nè , hai đứa vào nhà trước đi.

Chị nói chuyện với bạn trước đã .

Tí chị vào sau !"

Lâm nhận lấy chìa khoá rồi đảo mắt nhìn hai người " Sao không vô nhà nói chuyện ?

Đứng ở đây có vẻ ..."

" Nào nào vào trong đi , đừng xí vô chuyện của chị !"

Hai đứa bé cũng ngoan ngoãn vâng lời , đi vào để lại không gian riêng tư cho hai bạn trẻ "tận hưởng".

Nhưng vừa đi , Lâm không những vừa liếc xéo Kiệt vừa thì thầm với Nhi " Nhi , dạo này có nhiều sâu bọ lắm.

Em cẩn thận vào.

Có khi nó bám chặt vào người em đó ."

" Eo , anh Lâm , rõ biết em ghét sâu bọ rồi còn nói nữa.

Đừng nhắc tới bọn chúng , em nổi da gà rồi !"

Bóng dáng của hai đứa trẻ khuất dần theo tiếng bước chân , cứ như thế biến mất sau cánh cửa.

Còn Nguyệt anh ở ngoài thì thúc nhẹ vào cánh tay Kiệt mà cảm thán " Kiệt , mày làm gì để em tao ghét mày vậy ?"

Kiệt chỉ lắc đầu nói với Nguyệt Anh "

Sau này mày sẽ biết thôi ."

Cậu không dám nói với cô cái lí do khiến cậu em này nhìn cậu như kẻ thù vậy.

" Rồi rồi , không nói thì thôi tớ cũng chưa cần phải biết cho lắm đâu ."

" Thôi muộn rồi tớ phải về đây.

Mà hỏi nè ?"

" Sao ?"

" Sao có lúc xưng tớ - cậu , lúc lại tao- mày vậy ?"

" Không biết , chắc do lĩu lưỡi ấy.

Bởi cũng tuỳ lúc chứ , chứ đâu phải ai cũng xưng tao-mày được.

Do đó tao mới loạn ngôn ngữ đến giờ."

" Không sửa được à ?"

" Không quen rồi ."

" Ừm vậy tao về đây , tạm biệt !"

" Tạm biệt ."

Bóng dáng của hai người theo ánh hoàng hôn mà trải dài dưới đất , mặc dù không còn cạnh nhau nhưng mà ánh mắt cô không tự chủ được mà dõi theo bóng hình ấy !Đợi mãi khi thấy bóng lưng cậu khuất sau hàng cây cô mới đi vào nhà.

Vừa tới kệ để giầy thì Lâm nó cầm chai sữa đi ra , cậu nhóc vừa uống ngụm nhỏ vừa bâng khua hỏi " Lâu vậy , em thấy anh ấy về lâu rồi mà ?"

" Em theo dõi hai anh chị à ?"

" Không , em đoán vậy !"

Lâm nhún vai mà chậc lưỡi đi vào phòng khách , Nguyệt Anh cũng khá hoang mang với cậu em này.

Nhưng mà nghe Lâm nói khiến cô cũng chú ý .

Tại sao phải đợi đến khi cậu đi mất rồi mới vào ta.

Lạ thật đó.

Trên đường đi về , Kiệt chỉ biết đi về phía trước một mạch .

Cậu cảm giác như cô đang nhìn mình.

Vì vậy cậu có chút dao động trong lòng , nhưng không dám tỏ ra quá khích.

Đến khi cảm thấy bản thân bị khuất bóng bởi mấy cái cây rồi cậu mới lười nhác tựa lưng vào bờ rào gần đó.

Để ý kĩ lại thì hàng rào này vẫn là của nhà Nguyệt Anh.

Nhà cô giàu thật , nếu so nhà cô với cậu , haizz nghĩ thôi đã không thấy cân xứng rồi.

Nhà cậu chỉ là thuộc dạng giàu bình thường , đâu so được với nhà "trâm anh thế phiệt" này.

Nhưng cảm giác có chút không đúng lắm , sáng nay khi cô nói chuyện với cậu.

Hình như cảm xúc của cô vẫn ổn định , chẳng hề dao động gì nhiều.

Với cả cách cô thể hiện biểu cảm cũng không tự nhiên lắm.

Nguyệt Anh khiến cậu có chút tò mò rồi nha.

Đang mải mê suy nghĩ thì có một đám cô gái ở gần đó.

Hình như đang nhìn về phía cậu thì phải.

Đang định chuồn lẹ thì có một cô gái chạy tới.

Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu , mà chạy lại phía cậu xin Facebook.

Kiệt chỉ hơi lắc đầu mà từ chối cô gái trước mặt.

Cô gái thấy thế không lui mà lại giơ điện thoại ra xin thêm một lần nữa
"Cậu có thể cho mình làm quen được không ?"

" "Aaaaaaa"" Cậu ơi cho bạn ấy đi !"

" Bạn tớ học giỏi đáng yêu lắm á ."

Mấy người bạn đi cùng cô gái trước mặt ra sức hò hét về phía Kiệt.

Thiếu điều chạy lên xô cô bạn vào người cậu mà thôi. .

Kiệt mặc dù thấy không vui nhưng cũng lịch sự từ chối tiếp" Mình không có thói quen kết bạn với người lạ !"

Cô bạn ấy liền xị mặt xuống mà quay lại chỗ maya người bạn của mình.

Mấy cô bạn kia thấy bạn mình buồn liền ra sức an ủi không quên hạ bệ Kiệt " Không sao , không có đứa này thì còn đứa khác !"

" Để về tao kiếm cho mày đứa khác ngon hơn ."

" Thằng này chỉ được đẹp mã thôi , tính tình chắc gì tốt !"

" Không phải buồn ."

" Nó mù mới không để ý mày !"

Kiệt giật giật khoé môi nhìn đám người đang ra sức soi khuyết điểm của cậu.

Hít một hơi thật sâu mà đá mạnh vào bờ tường mà chửi thề.

Làm xong hành động ấy cậu đi qua đám nó mà xỉa xói vài ba lời " Không như mong muốn mà lại hạ bệ người khác.

Não có vấn đề thật ấy ?"

Thấy cậu nói vậy , một cô gái cột tóc bím liền nói gọi tới " Nè biết tôn trọng người khác không ?

Cậu hơn ai cái gì chứ mà nói như thương đẳng vậy !"

" Hơn cái bản mặt của các cô là được rồi.

Ra ngoài đường ấy lần sau không cần trét xi măng lên mặc đâu , nhìn không khác gì mấy con ma nơ canh ở shop thời trang."

Kiệt không quan tâm họ nghĩ gì về cậu , nghe họ nói cậu như thế rồi , nếu cậu còn nhịn nữa thì chỉ do cậu n.g.u thôi.

Chứ chẳng do ai cả .
 
Nắng Hạ
Chương 19: Bài thi tháng


Trường THPT mà Nguyệt Anh học thật sự rất kì quái.

Có những đặc điểm rất khác thường nhưng lại rất đúng lẽ thường.

Nhiều khi cô muốn hỏi nhà trường rằng sao ép học sinh quá vậy.

Học sinh chúng cô mới học được có được một tháng thôi, mà chỉ gần tuần nữa thôi đã phải thi thử bài thi tháng.

Khi mới thông báo , cả đám học sinh lao nhao kêu la trời ơi đất hỡi.

Nhưng nhà trường lại "nhẫn tâm" mặc kệ sự van nài ấy , trường thật lạnh lùng mà.

Nhưng đối với Nguyệt Anh thì không có cảm thấy gì , cô không để bài thi tháng này ở trong lòng.

Riêng với đám bạn cô thì khác , bọn nó chỉ biết cặm cụi lao đầu vào ôn thi.

Do mới đầu năm , không quá khó nên học sinh vẫn came thấy dễ thở hơn.

Khi được các đàn chị khoá trên kể lại thì biết rằng nhà trường siêu siêu...

Cô không muốn nói tới nữa rồi , hu hu.

Cô nhìn ngang ngó dọc thấy ai nấy cũng đang tập trung xem lại bài vở khiến cô chán vô cùng.

Con Như ở bên cạnh không chịu được nữa bèn đeo tai nghe vô luôn .

Thấy hành động của nó , Nguyệt Anh tủi thân mà quay qua chỗ Hương và Dũng.

Bắt gặp ánh mắt cô hai đứa đồng loạt cúi thấp đầu xuống , không dám trả lời.

Hưng thì vừa đi lấy nước về , chỉ cần nhìn là cũng hiểu được tình hình.

Bởi lần nào cũng vậy , ai nấy đều học thì Nguyệt Anh ngồi chơi .

Và điều đó đã làm phiền đến tình trạng làm việc của mọi người .

Hưng nó tỏ ra vẻ mặt rất hỗn xược mà khích đểu Nguyệt Anh.

Nếu không phải đang trong tiết tự học thì cô đã đấm nó từ lâu rồi chứ sao để nó nhởn nhơ như vậy.

Nguyệt Anh cảm thấy rất chán , bởi Nguyệt Anh không có ai chơi chung cả.

Siêu buồn chán , chán tới nỗi cô phải dùng ngón tay gõ lạch cạnh lên trang sách.

Cả lớp đang yên tĩnh học bài thì tự nhiên có cái con nào đó thích oa oa cái mồm lên " Lớp trưởng à , cậu phải làm gương cho người khác chứ.

Không nên làm phiền người khác học tập chứ !"

Một câu nói cũng khiến cả lớp dồn hết ánh mắt về phía cô .

Tất nhiên khi có người kháy đểu mình thì Nguyệt Anh sẽ không phải loại người biết nhẫn nhịn rồi " Có liên quan tới bạn à , Mai Linh ?

Với cả bạn không lo học hành để ý tới chỗ của tôi như vây.

Tôi nhớ hai chỗ ngồi có gần nhau đâu nhỉ ?

Hay là bạn rảnh quá thích soi người ta !"

Vừa nói cô vừa hất nhẹ cằm về phía cô bạn.

Không ngờ Nguyệt Anh đáp trả thẳng thừng vậy khiến Linh cũng bối rối " Thì làm sao.

Mày làm phiền hết đứa này đến đứa nọ.

Song trong giờ còn không chịu nghiêm túc làm bài gì cả.

Rõ đây là tiết tự học mà.

Đừng ỷ mình là lớp trưởng và là thủ khoa đầu vào mà tỏ vẻ.

Tao khinh , nếu giữ thái độ này thì kiểu gì cậu cũng bị Ngọc Anh vượt mặt cho coi ."

Càng nói Linh càng hưng phấn mà lên giọng như đang dạy dỗ cô.

Cặp lông mày của Nguyệt Anh nhíu chặt lại như thể sắp sửa dán chặt vào nhau.

Bỗng có giọng nói vang lên " Thôi nào Linh , không nên nói Nguyệt Anh như vậy !

Có gì thì nói chuyện từ từ chứ không nên phải nói hẳn ra vậy.

Nguyệt Anh này tớ thay mặt bạn tớ xin lỗi cậu , cậu ấy do tính tình thẳng thắn có gì nói đó thôi.

Mong cậu không để bụng nha ."

Một câu nói giống như giải hoà giữa hai bên nhưng lại là công kích ngầm.

Nguyệt Anh chỉ liếc mắt nhìn qua là biết con nhỏ Ngọc Anh lại giở thói pick me girl rồi đây.

Để đối phó với mấy đứa kiểu này kiêu gì á , tất nhiên là vả thẳng vào mặt chúng nó rồi.

Nghĩ đến đây , Nguyệt Anh bình thản châm chọc lại " Sao đây từ khi nào 39,9 lên mặt dạy đời cho 48,8 vậy hả.

Điểm chuẩn vào lớp chọn này giờ thấp nhỉ.

Loại gì cũng cho vào được, nhất là mấy đứa không có não như "ai kia" ."

" Mày nói ai không có não !"

Linh gào lên như muốn đến giáng một cái tát cho Nguyệt Anh vậy.

Ngọc Anh cũng tỏ ra không hài lòng " Nguyệt Anh hình như cậu nói hơi quá rồi đó ."

" Làm sao cô nói tôi quá vậy thì ai gây gổ trước.

Đứa nào nói tao làm phiền mấy đứa xung quanh không chịu làm bài.

Tao làm xong từ đời nguyên thủy đếch nào rồi mà ở đấy giờ mới lôi ra làm.

Còn về làm phiền á , tao còn chưa mở mồm ra nói chuyện đâu.

Bọn nó cũng chẳng thèm để ý tới tao mà bảo tao làm phiền tụi nó .

Giờ mày hỏi thử tụi nó xem , tao làm phiền bọn nó kiểu gì ?"

" Nhưng mà cũng coi như hiểu lầm đi.

Nhưng mày nói vậy không trách gì Linh là đ- ."

" Này nha , không phải vấn đề có trách nhầm gì hay không hay là do nó không tập trung bài học mà để ý tới tao làm gì !"

Lúc này đến Ngọc Anh cũng không biết nói năng ra sao để phản bác lại điều Nguyệt Anh nói.

Bỗng trong không khí yên tĩnh ấy , tiếng cười của Kiệt lại quá rõ khiến Nguyệt Anh phải quay qua liếc xéo một cái.

Kiệt mỉm cười nhưng nụ cười ấy không chạm tới khoé mắt , với chất giọng pha chút lạnh nhạt " Cô nói nếu với thái độ này thì Nguyệt Anh sẽ bị Ngọc Anh vượt qua à ?"

Linh nó nhìn vẻ mặt dù cười ấy nhưng khiến cô cảm giác gì đó đang đè nặng lên mình.

Phải một lúc lâu sau mới cất giọng " Thì sao chứ, việc cô ta là thủ khoa chỉ là ăn may thôi ."

" Ăn may à ?"

Lúc này là Kiệt hỏi Nguyệt Anh chứ không phải Linh nữa.

Nguyệt Anh cười châm biếm trả lời lại " Ăn may hay không tao không biết , nhưng để vượt qua tao thì nó phải vượt qua mày và Hoài Thu cái đã."

Hoài Thu là bí thư và hơn Ngọc Anh 0,2 điểm.

Nghe nhắc tới tên mình , Thu nó bĩu môi nhìn Nguyệt Anh " Mày không cần quan tâm.

Còn lâu tao mới để mấy đứa ất ơ này vượt qua tao đâu."

" Còn tao nữa , tao chỉ kém nó 1 câu trắc nhiệm Tiếng Anh thôi.

Nếu cố gắng có khi hơn đấy nhỉ ."

Như thấy có trò vui lập tức chen ngang vào để chọc tức cho hai đứa kia biết mặt.

Lúc này Ngọc Anh chắc giận tím mặt rồi nhỉ nhưng cậu ta vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn " Vậy thì tới kì thi tháng , chúng ta đều cố gắng .

Mọi người đều cùng một lớp mà ha."

Chỉ vài ba câu nói , Ngọc Anh lại hướng mũi dùi về phía bọn cô.

Ý chỉ là bọn Nguyệt Anh nhỏ nhen , cùng lớp với nhau không nên làm vậy.

Không để ai nói thêm câu gì cô ta liền kéo Linh ra ngoài.

Lúc này mọi người mới để ý là đã ra chơi.

Vì vậy ai làm việc người ấy mà thôi.

Chỉ ba ngày sau kì thi tháng , danh sách điểm thi đã được công bố dán trên bảng tin của nhà trường.

Mọi người như hiểu ý nhau mà đồng loạt kéo nhau xuống theo.

Cô cũng là nạn nhân cho cuộc lôi kéo ấy , nhưng may mắn là Kiệt kịp thời kéo tôi lại .

Vừa phủi bụi trên quần áo , cô đã nhìn thấy "F6 báo thủ" có mặt đông đủ .

Vì vậy cả 6 đứa cũng kéo nhau đi xem bảng điểm thành tích .

Vừa mới xuống cô đã nghe thấy loáng thoáng " Ôi tao được 23,25 mày ơi!"

" Tao hạng 132 này ."

" Ô sao Anh của tao chỉ có 4,6 ."

Và rất nhiều câu ca thán trời khác.

Kiệt kéo nhẹ vạt áo của Nguyệt Anh " Đi bên này , bên kia là bảng điểm của khối A1 và D ."

Nghe lời cậu cô đi theo sát sau , nhìn thấy dòng chữ " Thông báo điểm thi tháng của khối 10 , Toán Lý Hoá."

Cô mới để ý kĩ hơn vào danh sách , cảm thán trong lòng vì cái danh sách ấy khá dài.

Đang định vào xem thì có người hét lên " Lê Ngọc Anh lớp 10 A , 27,27 đỉnh thật !"

Sau đó là một loạt lời khen tâng bốc cậu ta .

Nói thật cậu ta giỏi thật nhưng tích cách vậy cũng vứt thôi .

Như ở bên cũng không kém cạnh , bởi cậu ta đã nhìn thấy điểm số của tôi.

" Ôi Nguyệt Anh ơi , 30 điểm sao mày đỉnh thế.

Mày hơn Kiệt 1,2 điểm kìa."

Kiệt và tôi nhìn nhau , hiểu ẩn ý trong mắt đối phương liền.

Thế lại top 1 và 2 cô và Kiệt lại xin nhẹ.

Còn top 3 ,4 thuộc về Thu và Như.

Ngọc Anh kém Như tận 0,5 lên ngậm ngùi ở top 5 mà thôi.

Thế là mỗi lần nhìn thấy Ngọc Anh Như lại hếch cái mặt lên.

Còn sau vụ đó Ngọc Anh cùng đám bạn cũng không gây chuyện phiền phức nữa.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng , Nguyệt Anh hiện tại vẫn chưa biết được những điều mà cô phải đối mặt ở tương lai.

Giờ ra về , hai người lại bước đi trên cùng một con đường về .

Kiệt thở dài nhìn người bên cạnh " Này , sao mày học giỏi môn Hoá được vậy.

Tao chỉ thua mày đúng môn Hoá thôi đó!"

" Do mày n.g.u Hoá á !

Dễ thế mà thua điểm con Như ."

" Thì cũng đâu tới nỗi đâu ."

Kiệt hơi chu môi ra tỏ vẻ không hài lòng.

Cậu ta lẩm bẩm một mình " Dù gì 8,8 cũng cao mà !"

" Hả mày nói gì cơ ?"

Nguyệt Anh nghe không rõ lời mà cậu nói lắm lên cô phải hỏi lại cho chắc.

Kiệt chỉ biết lắc đầu nói " không có gì ."

Thật ra cô nghe thây rồi nhưng vẫn muốn nghe cậu nói lại thôi.

Nếu tính về mặt bằng chung thì Hoá cậu đang ở mức tốt nhưng đem so với cô thì ...

" Sao cậu không đi xe vậy ?"

" Nhà gần mà đi làm gì ?"

" Dù gì đoạn đường này đi cũng nửa cây số rồi đó !"

" Tại lười sạc xe ."

" Lười tới vậy à ?"

" Mày thì sao , mày cũng đâu có đi đâu ."

" Tại tao muốn đi chung với mày ."

Nguyệt Anh đứng hình mất vài giây , quay sang nghi ngờ nhìn cậu bạn mà thăm dò
" Chẳng lẽ tao lấy vị trí số 1 nên mày ghi thù tao.

Định giở trò à ?"

Kiệt dở khóc dở cười nhìn người con gái trước mặt mà định nói lại thôi.

Thấy cậu không nói gì nữa cô cũng lặng im theo.

Bóng của hai người kéo dài trên bờ tường , dưới ánh chiều tà rực rỡ.

" Kiệt !"

" Sao ?"

" Mày đã bao giờ cảm thấy cuộc đời này bất công không ?"

" ..."

" Sao mày hỏi vậy ?"

Nguyệt Anh cười nhẹ nói với chất giọng đều đều " Không có gì ?

Hỏi chơi thôi mà !"

Nói rồi cô chạy lên phía trước , quay người lại về phía sau mà nhìn thẳng vào Kiệt.

Ánh chiều tà rọi xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ấy ửng lên chút cam nhẹ .Nguyệt Anh nở nụ cười thật tươi nói điều gì đó với Kiệt nhưng câu không nghe rõ được cô đang nói gì cả.
 
Back
Top