Nhìn những lá cờ đỏ đang tung bay trong gió , Nguyệt Anh chỉ biết cười cười .
Thời điểm quan trọng nhất mà mọi người chờ mong đã tới.
Vâng chính là ngày khai giảng chứ không còn ngày nào khác.
Như đang thách thức đám học sinh mà hôm nay trời nắng đẹp bất thường.
Dù mới sáng sớm và đã sang thu nhưng chắc chắn không khiến cho học sinh bên dưới khán đài nóng toát rã mỗ hôi.
Khoác lên mình chiếc áo dài thiết tha ấy , cô vẫn không tự nhủ trong đầu.
Mặc áo dài có chút vướng , vì vậy cô không thích chút nào.
Nhưng đó không phải lí do chính mà lí do chính là vải làm ra quần áo này mỏng quá .
Nhìn xuyên qua được.
Cho dù vậy cô cũng không thể nào phản đối được bởi quy định nhà trường trước giờ là vậy.
Ngày lễ hay gì gì đó thì nữ mặc áo dài trắng còn nam thì áo sơ mi trắng quần âu và phải sơ vin.
Còn các ngày bình thường trừ thứ hai đầu tuần thì mặc giống nhau , đều là đồng phục nhà trường.
Đang còn suy nghĩ thì có người vỗ nhẹ vào tay cô.
Phía bên trái cô hình như là thằng Hưng thì phải.
Đám "F6 báo thủ" không có ai có chiều cao khiêm tốn nên đều đang đứng cuối hàng.
Sau khi xin xỏ đủ kiểu thì cả 6 đứa ngồi chung một góc luôn.
Vì vậy có thể nói đã thân lại càng thêm thân.
Thật ra sau đợt sinh nhật lần trước , cả bọn cũng hay đi ăn với nhau nên có thì nói " bây giờ là bạn thân chí cốt nhưng cốt ai nấy hốt".
Cô quay sang nhìn Hưng mà hỏi " Có chuyện gì thế ?"
Hưng nó cười cười nhìn cô bằng ánh mắt gian xảo " Thì là tao muốn xem tí nữa con Ngọc Anh bẽ mặt ra sao thôi !"
Giọng nói ấy nghe có chút thản nhiên thì phải.
Nhìn chằm chằm nó lúc lâu cũng không nhận ra biểu cảm nào khác , cô bèn thở dài lắc đầu.
Ngọc Anh nó lúc nào cũng khoe khắp lớp rằng nó sẽ đạt được thủ khoa lần này , còn thể hiện mình là một cô tiểu thư yêu kiều cao quý.
Nhìn lâu cô cũng thấy ngứa mắt thật nhưng cũng kệ bởi đâu phải chuyện của mình.
Thấy cô không quan tâm , Hưng quay qua hỏi 4 đứa còn lại " Chúng mày nghĩ thủ khoa , á khoa là ai ?"
Nghe cậu hỏi vậy , Như ngạc nhiên mà quay qua nhìn vào Hưng.
Ánh mắt ấy thể hiện rõ sự hỏi chấm nhẹ.
Nhưng cậu lờ nó đi mà hỏi những người còn lại.
Hương và Dũng nhìn nhau rồi nhè nhẹ đáp " Bọn tớ không biết , nhưng tớ dám chắc chắn với một người sẽ thuộc top 2 .
Còn thủ hay á khoa bọn tớ không dám chắc."
Hương và Dũng biết điểm số của Kiệt rồi , nhưng mà người đứng trên Kiệt không biết có học ở đây hay không thì họ chưa dám khẳng định.
Nên câu trả lời ấy vẫn khá là lấp lửng khiến Như và Hưng tò mò ghé sát đầu lại hỏi.
Còn Kiệt thì chỉ mỉm cười không nói gì.
Nguyệt Anh nhìn phản ứng của ba người bạn cũng chỉ nhếch mép.
Nhiều lần ba đứa kia cũng hỏi thử điểm số của đám bọn Nguyệt Anh , nhưng ngoài Hưng ra thì Như và Nguyệt Anh chỉ im lặng mà cười cho qua truyện.
Dù gì cũng đã đỗ rồi , điểm số để ý làm gì

.
Vì hai cô đã nói thẳng vậy rồi nên Hương cũng thôi không gắng hỏi.Hưng thì nghe vậy cũng cười hào sảng hơn mà nói toẹt ra " Tớ cá người ấy á khoa bởi thủ khoa là ...
Aaaaaaa" Chưa để cậu nói hết thì cô Lan đã đi xuống véo mạnh vào tay của cậu " Trong hàng mà còn dám nói chuyện à.
Sau khi kết thúc lễ cậu biết tay tôi ."
Nói rồi cô không véo tay cậu nữa mà đưa mắt quét qua cả đám " Im lặng và trật tự nào mấy đứa .
Nếu không lần sau đổi chỗ ."
" Đừng mà cô ."
" Cô không chơi thế được.
Đây là khu tự trị của chúng em m-."
Vâng vẫn là cái đánh cái bốp vào đầu ấy.
Vẫn là Hưng cái thằng vừa bị đánh.
Lúc này cả đám bên cạnh vẫn đang bụm miệng cười không thể hiện rõ ra ngoài được.
Vậy là mọi người lại chú ý đến phần diễn thuyết trên đó.
Dưới cái nắng chói chang của ngày hôm đó , cô cảm thấy có một cảm xúc bồi hồi sâu lắng hơn mọi năm thì phải.
M* nó , trải qua gần chục cái khai giảng rồi mà còn có cái cảm xúc này nghe có lạ không chứ.
Rõ ràng là là nóng quá nên hoá rồ mà chứ thiết tha gì đâu.
Mọi người ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi ra ngoài và bắt đầu không kiên nhẫn nữa thì cuối cùng cũng đến phần mọi người yêu thích nhất và mong chờ nhất.
Đó chính là công bố điểm thi đầu vào khối 10.
Nhìn thầy Hiệu trưởng bước lên sân khấu , nụ cười không khép lại được.
Thì bên dưới ồn ào không khác gì cái chợ luôn.
" Nè nghe nói lần này thủ khoa điểm số cao lắm!"
" Ừ tất nhiên rồi.
Cô tao bảo là điểm thi cao nhất từ trước tới giờ mà ."
" Không biết thánh thần phương nào nữa ."
" Ối dào ơi , dù gì chúng ta đâu có của so đâu ."
" Phải đó một đám ba mấy điểm sao so được."
" Ê nhưng nghĩ kĩ lại thì năm nay điểm đầu vào cũng cao phết , 35,25 còn gì.
Tao tưởng tao trượt rồi ."
May cho mày là sát điểm chuẩn đó à nha !"
"..."
Tất cả lời bàn tán ấy đều lọt thẳng vào tai Nguyệt Anh.
Không có chữ nào mà cô không nghe thấy cả.
Nhưng khi nghe xong lòng cô cảm thấy chút dao động nào.
Bởi từ trước tới nay lúc nào cô chả được mọi người khen, nghe không biết bao lần đến nỗi ngán ngẩm khi nghe lại.
" Sau đây tôi xin thông báo điểm số của ba bạn đứng ở ba vị trí đầu đó chính là ..."
Lời thầy giáo truyền qua micro khiến cô cũng phải chăm chú nhìn về phía đó .
" Bạn đứng thứ ba là Hoàng Bảo Đức , lớp 10 C điểm mà bạn đạt được là 47,0."
Vừa dứt lời xong , đám học sinh lớp cô đã nhốn nháo cả lên " Ủa tưởng Ngọc Anh thủ khoa mà ?"
" Thì lúc nào nó chả ra vẻ ta đây học giỏi ."
" Điểm của cậu ta còn thua cái bạn đứng thứ ba kia còn lên mặt ."
Còn Ngọc Anh cùng đám bạn của nó thì cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng mặt lên.
Nhưng cũng may cho nó là chỉ khoe trong lớp , không khoe sang lớp khác.
Chứ nếu không thì giờ này chắc tự đào hố chôn mình xuống cũng không hết nhục.
" Tiếp theo là bạn giữ vị trí á khoa với điểm số 47,4 , bạn Vũ Trọng Tuấn Kiệt lớp 10 A."
Vẫn là ánh nhìn dồn dập ấy.
Con Như nó ngạc nhiên mà thốt không nên lời " V** đùa à , chơi với nhau bao lâu mà không kể."
Kiệt nghe vậy chỉ biết ngồi im chịu trận từ Như và mấy đứa khác.
Còn Hương và Dũng như đã biết trước nên cũng nói giúp " Thôi nào mày , như thế nhóm mình chả có dứa học giỏi còn gì.
Mày quan một đưa làm quan cả họ được nhờ à."
Lúc này lại đến ánh mắt kì lạ của Như " Không , hai đứa !"
Chỉ một câu nói lưng chửng nhưng khiến Hương và Dũng không hiểu hết.
Còn cô và Hưng nghe vậy cũng cảm thấy thú vị rồi đây.
Kiệt thì chỉ hơi ngước mắt lên nhìn vào bóng lưng người thiếu nữ nào ấy , trong đầu cậu không hiểu vì sao nhớ lại một đoạn kí ức nào đó khá mơ hồ.
Hình như là hôm tra điểm thi , Nguyệt Anh cũng ở quán cà phê ấy thì phải ?
Nhưng nà so lúc đó và hiện tại thì lạ lắm

))" Cuối cùng là thủ khoa , người đạt 48,8 điểm."
Chỉ nghe tới đây thôi cả đám ở dưới cũng hít một hơi khí lạnh rồi.
Ngay cả Kiệt người ở vị trí á khoa cũng nhíu mày.
1,4 điểm đó là khoảng cách giữa á khoa và thủ khoa.
Đó là một khoảng cách rất lớn , rất khó để bắt kịp.
Kiệt thầm tự nhủ trong đầu , chắc hẳn về sau cậu phải nỗ lực hơn nhiều rồi.
" Ôi mịa nó , điểm cao v**."
" Wow."
Hương với Dũng cũng tròn xoe mắt nhìn.
Đến lượt Hưng và Như nhìn nhau cười khúc khích.
" Ai vậy thầy ?"
"Mau nói đi ."
" Thầy ơi em muốn biết vị "học thần" này là ai ?"
Cả đám học sinh bên dưới nhao nhao như muốn chạy lên xem luôn . rồi.
Thầy mỉm cười , chậm rãi thưởng thức biểu cảm của từng đứa .
" Bạn học sinh đó là Trần Thị Nguyệt Anh lớp 10 A.
Xin mời cả ba bạn lên đây để nhận thưởng.
Bạn không chỉ là thủ khoa của trường ta mà còn là một trong những học sinh ưu tú của thành phố với rất nhiều giải thưởng từ trước.
Nếu giờ kể ở đây chắc phải viết một sớ dài ."
Giọng thấy càng chút lộ rõ vẻ ý cười trên mặt , nói chung hôm nay có vẻ thầy rất vui thì phải.
Hàng loạt ánh mắt đổ bộ vào cô , khiến cô hơi mất tự nhiên.
Ngay cả Kiệt cũng nhìn cô một lúc lâu không nói lời nào nhưng ánh mắt nó đã thể hiện rõ rồi.Ngọc Anh từ hàng ghế phía xa mà quay lại nhìn đám Nguyệt Anh bằng ánh mắt kì lạ , lỗ rõ vẻ chán ghét và căm thù hay sao.
Nhưng mà điều đó không liên quan tới cô , chuyện của cô còn ở phía sau.
Cả ba đứa đi lên với sự hênh hoang , vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
Trộm vía cho trường cô thì Bảo Đức cũng là học sinh trường A và cũng lớp cô luôn.
Kiệt nó lạ cho ra rìa thôi.
Mặc dù ở trên sân khấu rồi nhưng cô vẫn nghe loáng thoáng đâu đó ở dưới vẫn đang bàn tán sôi nổi " Ôi v** mày ơi , lớp 10 A sao đỉnh vậy.
Có cả thủ khoa á khoa luôn."
" Lớp nhà người ta mà mày !"
" Ước gì tao bằng một góc nhỏ của bọn nó ."
" Thôi thôi nằm mơ à cô nương.
Đã lười xong não còn có cả nếp nhăn nữa.
Mày nghĩ mày như người ta hay gì ?"
Cô không để tâm lắm mà cùng Kiệt đi về phía hàng của lớp mình.
Vừa đi cậu ta vừa cảm thán " Cậu giấu kĩ quá Nguyệt Anh !"
"Ừm ."
"Nè sao cậu không ngạc nhiên khi thấy tôi là á khoa vậy ?"
" Tôi biết trước rồi ."
" Ồ ra là vậy .
Sao cậu biết được vậy ."
Nhìn dáng vẻ bất cần đời của nó mà cô chỉ cười mà nói " Bí mật !"
Nói xong cô chạy lon ton về chỗ ngồi của mình.
Kiệt nhìn theo bóng dáng của cô mà bất giác nở nụ cười.
Từ lúc quen biết Nguyệt Anh tới giờ cậu rất hay cười.
Chẳng hiểu vì lí do gì nữa.
Dưới cái nắng thu năm ấy , hai người một thủ khoa một á khoa đã trở lên thân hơn bao giờ mà không phải đối thủ đấu đá nhau.
Cứ như vậy một mùa khai giảng qua đi , để cho một năm học mới bắt đầu.
Coi như ngày hôm ấy là bước đầu cho một hành trình có vui có buồn của đám bạn trẻ.