Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 54.


Đoạn xương bị nứt trên chân Điền Điềm đã phục hồi khá tốt, thuận lợi tháo bột, Thiệu Huy cũng thuyết phục được mẹ Thiệu - người vẫn một mực muốn Điền Điềm ở lại, thu thập hành lý xong chuẩn bị rời khỏi nhà lớn Thiệu gia."

Điềm Điềm, con thật sự không muốn ở lại đây an dưỡng thêm mấy ngày mới đi sao?"

Mẹ Thiệu nắm chặt tay cầm vali, còn muốn khuyên bảo.Điền Điềm thấy vậy có chút mềm lòng, đang do dự chuẩn bị trả lời, Thiệu Huy liền bước lên, đỡ lấy vai mẹ hắn: "Được rồi mà mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy mà, mẹ cứ yên tâm.

Không phải hôm qua mẹ còn nói có kế hoạch muốn đi du lịch châu Âu sao, chúng con không ở đây làm phiền hai người không phải rất tốt sao."

"Đi đi, đi đi."

Thiệu phu nhân phủi bàn tay hắn ra khỏi vai bà, "Mẹ đúng là bị các con làm phiền nhiều lắm rồi, đi mau, đi mau đi."

Thiệu tổng bất đắc dĩ nhún vai, cầm lấy vali từ tay mẹ mình.Thiệu phu nhân liếc con mình một cái, không muốn để ý đến hắn, rồi lại xoay người kéo tay Điền Điềm lại: "Trở về đó thì phải nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này không được đi quá nhiều, nhớ phải dùng gậy chống, không tiện dùng thì kêu Thiệu Huy ôm con đi có biết không, phải nghe lời bác sĩ, đừng để mẹ lo lắng."

"Con biết rồi, mẹ."

Điền Điềm gật đầu cười với Thiệu phu nhân, "Không cần lo lắng cho con."

"Được rồi được rồi, đừng để tiểu Điềm đứng lâu như vậy."

Thiệu đổng lên tiếng, "Bà cho tụi nó về nhà đi."

Thiệu Huy lúc này mới đỡ y tới cửa lớn.Vết thương ở chân Điền Điềm vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, vì vậy người lái xe đương nhiên là Thiệu Huy, y ngồi ở ghế phụ, nhìn con đường lạ lẫm, không phải là đường về nhà, y lúc đầu không lên tiếng, mãi đến tận khi thấy Thiệu Huy càng chạy, y càng không biết đây là đâu, mới nhịn không được mở miệng."

Anh lái đi đâu vậy?"

"Lái đi vào trong tim em."

Thiệu Huy học Điền Điềm nói chuyện ngọt xớt, Điền Điềm còn chưa kịp phản ứng lại, chính hắn lại không khống chế được mà cười ra tiếng, "Mấy lời này nói ra sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy...

Ha ha ha, em cảm thấy chuyện này, ân...

Cái này làm sao hình dung nhỉ, a, đúng rồi—— có cảm giác đang được cua hay không?"

"Anh học mấy thứ kì quái này ở đâu vậy?"

Điền Điềm tê cả da đầu, nhịn không được mặt đầy ghét bỏ, ngũ quan đều nhăn thành một đống, "Anh đừng nói chuyện như vậy nữa, xin anh đó, tôi bị say xe."

"Em có cần phải khinh bỉ anh như vậy không, anh đã rất nghiêm túc ghi chép lại đó."

Thiệu Huy nói thì nói như vậy, trên mặt lại không thấy được một chút nào gọi là không vui, "Anh là đang rất cực kì phi thường nỗ lực học tập đó nha."

Điền Điềm không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thiệu Huy: "Anh rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?"

"Anh chỉ là muốn nói, con người của anh cổ hủ lại lạc hậu, không nói được mấy lời đường mật gì đó,..."

Thiệu Huy thừa dịp đèn đỏ dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Cho nên, tất cả những gì anh nói với em, đều xuất phát từ tình cảm thật cảm xúc thật, em có thể thử tin tưởng anh một chút."

Tin tưởng anh, thật sự muốn bước vào trong tim em.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 55.


Điền Điềm bị câu nói của Thiệu Huy làm cho đầu óc mơ màng, quên mất chuyện muốn hỏi, chờ đến khi xe dừng rồi, nhìn nơi trước mặt mới giật mình sững sờ."

Anh dẫn tôi đến đây làm gì?"

Điền Điềm đầu óc mơ hồ, lại bị Thiệu Huy ôm lên để đặt vào xe lăn, "Này!

Tôi bây giờ đã có thể đi được rồi...

Mau thả tôi xuống!"

"Em chỉ mới tháo bột thôi, đi ít được hai bước thì cứ ít hai bước."

Thiệu Huy ấn vai Điền Điềm lại, đặt y lên xe lăn, "Đừng quên, trước khi ly hôn chúng ta vẫn còn mấy văn kiện phải ký."

"Văn kiện?"

Điền Điềm cau mày suy nghĩ một chút, bọn họ kết hôn vội vàng, y bây giờ mới nhớ tới, mấy ngày đó y vì lễ cưới mà bận tới bận lui, hình như thật sự đã ký không ít văn kiện, chỉ là khi đó y tràn đầy dũng khí, cũng bị tình yêu làm đầu óc choáng váng, không chú ý đến cái gì cả, sợ là có bán đứng chính mình cũng không biết. (Editor: Mỗi lần Điềm Điềm nói hai người cưới vội, tui lại nghĩ tới hai người đó là cưới chạy thai 😅).Thiệu Huy đẩy Điền Điềm vào cửa, đi vào đã có người dẫn đường, đưa bọn họ vào một căn phòng đã được đặt trước."

Hai vị xin chờ một chút."

Nhân viên rót nước nóng mời hai người, "Luật sư Vương sẽ lập tức tới ngay."

"Được."

Thiệu Huy gật đầu, "Cảm ơn."

Điền Điềm thấy nhân viên đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, y cầm ly nước lên nhấp một miếng: "Hèn gì thần thần bí bí như vậy, còn không dám tìm đến luật sư riêng của Thiệu gia, thì ra là sợ bị người khác phát hiện..."

Điền Điềm không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn xấp giấy tờ trên bàn trước mặt, thuận tay cầm lên nhìn: "Đây chính là mấy văn kiện kia?"

Y vốn không cần Thiệu Huy phải phân chia tài sản gì cho mình, mắt liếc qua loa mấy cái, lại phát hiện mấy thứ được viết trên đó hình như quá nhiều thì phải.Thiệu Huy không chia tiền cho y, lại đưa cho y không ít bất động sản.Những cửa hàng hay căn hộ dó đều là những nơi sinh tiền làm người ta đỏ mắt nhỏ dãi, sao lại đều trở thành của y rồi?"

Lấy lại mấy thứ này của anh đi."

Cũng không phải giả vờ thanh cao, chỉ là Điền Điềm cảm thấy mình không cần phải nhận mấy món quà dư thừa này, "Tôi lười quản lý mấy chuyện trong cửa hàng lắm."

"Vậy ít nhất..."

Thiệu Huy từ dưới đáy xấp giấy rút ra một phần văn kiện khác mỏng hơn, đưa cho Điền Điềm, "Em nhận cái này đi."

"Đây là cái gì?"

"Đây là hợp đồng sang tên tầng dưới nhà chúng ta."

Thiệu Huy không chờ Điền Điềm mở miệng, "Em bây giờ cũng không có chỗ ở mà, em lấy đi, nếu không thì—— em kí phần văn kiện khi nãy cũng được."

"Thiệu Huy..."

"Nếu em không ký, anh sẽ ngay lập tức ôm em về nhà."

Bị cường quyền đè ép, Điền Điềm cuối cùng vẫn nhận quyền sở hữu tầng dưới nhà."

Những chuyện khác còn thắc mắc gì không?"

Luật sư Vương sửa lại văn kiện, "Nếu còn, hai vị cứ hỏi."

"Cái đó..."

Điền Điềm mắt không chớp nhìn tờ giấy mỏng trên bàn, "Tờ hôn thú này, sẽ không còn hiệu lực nữa đúng không."

"Đúng vậy, hai vị có thể giữ lại, hoặc chúng tôi có thể thay hai vị xử lí."

Ngón tay đang đặt trên đầu gối của Điền Điềm bỗng chốc run rẩy, rất muốn đưa tay ra cầm lấy, nhưng lại cắn răng không làm gì.Đây là—— giấy hôn thú a."

Chúng tôi sẽ tự xử lý."

Thiệu Huy lại trả lời thay, cầm lên ngay lập tức xé ngang một đường.Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!Điền Điềm trơ mắt nhìn giấy hôn thú từ một trang giấy hoàn chỉnh trở thành những mảnh vụn."

Thiệu Huy!

Sao anh lại xé nó!"

Điền Điềm không kiềm chế được mà to tiếng, thiếu chút nữa đã đứng bật dậy, "Anh, anh..."

Thiệu Huy nhanh chóng đỡ lấy y, rồi lại không cần mặt mũi duỗi bàn tay đang cầm đống mảnh vụn kia đưa đến trước mặt Điền Điềm."

Em nhìn thử xem."

"Còn cái gì mà nhìn!"

Điền Điềm trừng mắt nhìn Thiệu Huy, y bị chọc tức đến mắt đều đã đỏ lên, lời nói lại không tự chủ mang theo tiếc nuối, "Đến một tiếng cũng không nói đã xé nó, sao anh lại như vậy?"

Thiệu Huy chỉ có thể ngửa tay lên, xòe bàn tay ra đưa cho y nhìn."

Em mở ra nhìn thử đi."

Điền Điềm nhìn trang giấy trong tay hắn, chỉ cảm thấy có chút quá mức gọn gàng, cố nén tức giận trong lòng cầm lên nhìn mới phát hiện——"Anh không có xé."

Thiệu Huy giúp y mở trang giấy ra, mới phát hiện tờ giấy vẫn còn hoàn hảo như lúc đầu, "Không tức giận nha."

Điền Điềm thiếu chút nữa đã tắt thở, y đi đứng không tiện, chỉ có thể dùng sức nhéo eo Thiệu Huy một cái."

Ai ai ai, anh sai rồi anh sai rồi mà."

Thiệu Huy đau đến nhíu mày, "Anh chỉ giỡn thôi mà, chỉ là muốn chọc em vui thôi."

Nhưng thật sự là——Càng tức hơn có được hay không!
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 56.


Điền Điềm trong trạng thái không hiểu chuyển gì đang xảy ra mà chuyển ra khỏi căn nhà mình đã ở tám năm, dọn xuống tầng dưới.Thiệu Huy là vì muốn được yên tĩnh nên mới mua hết cả ba tầng của căn nhà, Điền Điềm lại không quan tâm đến những chuyện này lắm, lần này đẩy cửa ra mới phát hiện, căn nhà dưới lầu ấm áp vô cùng.Trước đây y rất thích những màu sắc như vậy, cảm giác rất ấm cúng rất dễ chịu.Tất cả nội thất đều không có góc cạnh, sofa nhìn là muốn nằm lên ngay lập tức.Y cho là mình cùng tên đầu gỗ Thiệu Huy sinh hoạt nề nếp nhiều năm như vậy, gần mực thì đen, cũng sẽ biến thành một ông chú cứng ngắc như hắn, hiện tại lại phát hiện mình vẫn không chống cự nổi loại mị lực này.---------------Điền Điềm mềm nhũn chôn mình trong chăn, trở mình, cực kì miễn cưỡng mà tắt báo thức, phiền nhiễu ngồi dậy, đến chăn cũng còn đắp trên người, không muốn buông ra.Rèm cửa sổ trong phòng ngủ có hiệu quả che sáng rất tốt, toàn bộ phòng ngủ vẫn đen như trong đêm, khiến y thật muốn lừa dối bản thân tiếp tục ngủ.Điền Điềm chỉ cảm thấy mình thật vất vả mới hé ra đôi mắt đang sắp sụp xuống lại, híp mắt đưa tay vỗ vỗ, lúc này mới ấn được nút lệnh trên đầu giường, rèm cửa sổ tự động kéo ra.Ánh mặt trời chậm rãi ló dạng sau lớp rèm dày, chậm rãi chiếu sáng cả phòng ngủ, chiếu lên cái chăn màu vàng cam, bọc lấy người chỉ lộ nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, Điền Điềm cà cà mặt vào chăn, mơ mơ màng màng cảm thấy mình hiện tại chắc nhìn rất giống trái quýt thành tinh.Từ sau khi dọn đến đây ở, bệnh cũ đã ngủ đông nhiều năm lại bắt đầu tái phát."

A—— "Điền Điềm chậm rãi xoay đi xoay lại trong chăn, y không muốn rời giường a.Muốn ngủ nữa.Điền Điềm nằm trên giường, hai mắt nhìn chiếc đèn ngôi sao trên tường, bắt đầu suy nghĩ triết học nhân sinh.Con người tại sao phải rời giường?Nhưng hôm nay là thứ hai, y phải đi làm nha.Sau khi tháo bột, y đã đi làm được một tháng rồi.Thiệu Huy vẫn là cấp trên của y, giống như mọi thứ đều chẳng khác trước kia...

Đúng không?"

Có quái thú có quái thú có quái thú quấn lấy tôi, có quái thú đại quái thú quái thú xấu dính lấy tôi, há miệng ra rồi lại cắn tôi một cái..."* (*: Bài 'Quái Thú' (怪兽)của Yuki, mấy cưng có thể nghe thử, không tin được Điềm Điềm lầy như vây.)Bên tai Điền Điềm đột nhiên vang lên tiếng hát, y ngẩn người, lại vùi mình vào trong chăn.Không, vẫn có khác biệt.Ít nhất trước kia y tuyệt đối sẽ không thể dùng bài này đặt làm nhạc chuông chuyên dụng cho người nào đó.Điền Điềm bịt tai úp mặt vào gối giả làm đà điểu, nhưng đáng tiếc bài hát kia không ngừng vang lên, vang đến lần thứ ba.Sau đó, từ trong chăn đưa ra một cái tay, cầm lấy điện thoại ở đầu giường lôi vào ổ chăn.Giọng Điền Điềm buồn buồn từ trong chăn truyền ra."

Alo..."

"Vẫn còn ngủ sao?

Em bây giờ dậy là được rồi nha."

Thanh âm Thiệu Huy từ đầu bên kia truyền đến, "Không đi làm, anh sẽ trừ tiền đó."

Trừ đi trừ đi, cho tôi nghỉ làm luôn càng tốt.Điền Điềm nghĩ vậy, nhưng lại không nói gì.Thiệu Huy chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu bên kia, không khỏi cười nói: "Không phải là lại ngủ rồi đi, sâu lười ngốc."

"Thiệu Huy, tôi xin anh bình thường lại một chút có được không?"

Điền Điềm gào ra tiếng, "Có việc thì nói, không có chuyện gì tôi tắt máy à nha!"

"Cái áo vest của bộ âu phục màu xám bạc của anh em để ở đâu vậy?

Anh tìm không thấy."

"Được rồi, tôi biết rồi."

Điền Điềm xốc chăn lên, vươn mình ngồi dậy, "Tới liền tới liền."

Ngày nào cũng có đồ không tìm thấy, cũng không biết cái đầu gỗ đó dùng để làm gì ăn nữa.Bực mình!
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 57.


Thiệu Huy bị Điềm Điềm cúp máy trước, cầm điện thoại đứng trong bếp ngẩn người, vẫn là không yên lòng giảm nhỏ lửa, đi vào phòng để quần áo.Thiệu Huy mở tủ quần áo ra, đạp đạp cái áo vest màu xám đáng thương, hoàn toàn chôn nó vào đống quần áo mùa đông bên dưới.Thiệu Huy nhìn cái áo, đến một sợi chỉ cũng không thấy, nghĩ nghĩ, lại khom lưng xuống kéo một góc áo lòi ra ngoài.Ding Dong!

Ding Dong!

Ding Dong!Tiếng chuông cửa vừa vang, Thiệu Huy lập tức bình tĩnh lại, mở toang tủ đồ rồi mới đi mở cửa nhà.Ding Dong!Điềm Điềm chưa tỉnh ngủ của bạn đã được giao đến, xin hãy kiểm tra kĩ lưỡng và nhận hàng."

Đến đây."

Thiệu Huy trầm mặt mở cửa, "Mật mã cùng vân tay đều không đổi, em có thể trực tiếp đi vào mà."

Anh không cảm thấy chúng ta đến hôn cũng đã ly rồi, tôi còn trực tiếp đẩy cửa đi vào thì rất kỳ lạ sao?Điền Điềm đứng trước cửa thì thầm trong lòng, y hiện tại vẫn còn chóng mặt, không muốn tranh chấp những thứ vô nghĩa này với Thiệu Huy.Điền Điềm nhấc mí mắt lên, từ khe cửa chen vào.Không thèm nói chuyện với anh.Điền Điềm đang mặc một cái áo màu xanh da trời rộng rãi ngắn tay, y vốn gầy, cái áo lại quá to, trông y càng thêm nhỏ bé, ống tay áo cũng đã che hết bắp tay.Mặt trước của chiếc áo in hình một con thỏ nhỏ màu trắng, sau lưng còn có một cái đuôi trắng trắng tròn tròn.Lấy từ đống áo ngủ mà Thiệu phu nhân vơ vét khắp nơi đem về đây mà.Nhưng vẫn tốt là không có tai thỏ.Thiệu Huy hồi thần, thấy Điền Điềm đã chạy vào phòng để quần áo, không nhịn được lắc lắc đầu, hắn đột nhiên cảm thấy mình như là một lão nông dân đang ôm cây đợi thỏ.Ha ha ha, thật đáng yêu.——————"Sao lại không tìm được?"

Điền Điềm lầm bầm lầu bầu nhìn tủ quần áo đang bị mở toang, lùa mấy cái nón tai thỏ ra, "Không phải đều treo trong này sao..."

Điền Điềm tìm kiếm trong đống áo vest đang treo—— không có.Sao có thể không có được?

Y nhớ rõ trước đây y đã treo vào đây mà."

Anh có phải đã quăng nó đi đâu không?"

Bé thỏ Điền Điềm vẫn chưa tỉnh ngủ, tức giận liếc cái người đang dựa vào cửa phòng, "Trước đó tôi đã sắp xếp cẩn thận rồi mà, anh lại quậy cái gì đó rồi đúng không."

"Anh không biết mà."

Lão nông dân Thiệu Huy giả bộ vô tội trừng mắt nói, "Em cũng biết anh không quan tâm mấy chuyện này mà, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao."

"Chắc tôi tin anh."

Điền Điềm hừ một tiếng, tiếp tục lục lọi trong đống quần áo, "Anh còn đứng đó cười trộm cái gì, sáng sớm rời giường không có chuyện gì làm sao?"

"Anh cười trộm khi nào?"

Khóe miệng Thiệu Huy nhếch lên, muốn kéo xuống cũng không được, "Anh chẳng qua là cảm thấy em sáng nay khá...

Rất đẹp trai nha."

Điền Điềm nghe vậy ngay lập tức trầm mặt, siêu cấp lạnh lùng nói: "Anh không có chuyện để làm sao?

Vậy khỏi cần tìm quần áo nữa."

"Được được được, em từ từ tìm."

Thiệu Huy đầu hàng, "Anh đi làm bữa sáng đây."

Điền Điềm thấy Thiệu Huy đã rời đi, mới quay đầu mím mím môi.Cái tên ngốc này, phương pháp cũ rích này đến học sinh tiểu học cũng không thèm dùng mà.Ngày hôm qua không tìm được cà vạt kêu y qua giúp, cái áo vest kia vẫn còn treo ở đây mà, sao có thể chớp mắt lại không tìm được, lí do chắc chỉ có Thiệu tổng là rõ nhất.Tưởng y mới năm tuổi rưỡi hay gì.Ai nha, rốt cuộc là nhét đi đâu rồi?Điền Điềm thở dài trong lòng——Tưởng y là thợ đào mỏ sao. (Editor: câu này nghe như có ý khác nhỉ?)
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 58.


Thiệu Huy đang hết sức chăm chú nhìn miếng trứng đang chiên trong chảo, muốn chiên ốp la thì lửa phải nóng vừa đủ, lúc lật mặt trứng phải gọn gàng dứt khoát, nếu không lòng đỏ trứng sẽ bị vỡ.Hắn vừa nắm tay cầm của chảo, vừa dùng vá đẩy đẩy bìa miếng trứng. (Editor: ôi mẹ ơi, đối với những thành phần cấm xuất hiện trong bếp như tui thì đoạn này khó vl QAQ.)Ba, hai, một, lật!"

Thiệu Huy!"

Thịch!Thiệu Huy nhíu mày, lòng đỏ trứng gà trong chảo đã nát bét.Chậc, kệ nó vậy.——————"Sao vậy?"

Thiệu Huy xúc miếng trứng không mấy thẫm mỹ lên đĩa, đi lấy một quả trứng gà khác, "Có chuyện gì sao?

Anh đang ở trong bếp."

Điền Điềm cầm cái áo vest vất vả lắm mới tìm được lạch bạch chạy tới: "Anh thật sự muốn mặc cái áo nhăn nhúm như cải khô này đi làm sao?"

"Sao lại tìm được nhanh như vậy."

Thiệu Huy lầm bầm, nhưng trước khi Điền Điềm tới gần đã kịp ngậm miệng lại, "Tìm được rồi sao?"

Điền Điềm quả thực không còn lời nào để nói, loại áo vest này rất khó ủi thẳng a, Thiệu Huy ráng nhét như vậy, làm cho cả cái áo đều là nếp nhăn, cũng không biết phải dùng bàn ủi loại nào mới có thể ủi thẳng đây."

Sau này không được phép dùng mấy loại quần áo khó ủi này làm mấy chuyện không thấy như vậy!"

Điền Điềm đứng ở trước cửa phòng bếp trừng mắt nhìn Thiệu Huy, nhanh chóng đi tìm bàn ủi hơi nước, quả thực không biết nói cái gì mới được, "Anh không bao giờ thêm nước cho bàn ủi hơi nước sao?"

"Sau khi em đi anh cũng chưa từng đụng tới."

Thiệu Huy cuối cùng cũng làm được một cái trứng ốp la hoàn hảo, hắn lấy trứng đặt lên đĩa chuẩn bị rửa chảo, lại bị tiếng động làm việc của Điền Điềm ở bên ngoài hấp dẫn đi ra theo."

Sắp ăn cơm rồi, đừng ủi nữa."

Thiệu Huy mở miệng, "Không thì anh đổi bộ khác cũng được."

"Tôi..."

Điền Điềm thật muốn cầm bàn ủi hơi nước kia ủi lên não Thiệu Huy mấy cái, giúp hắn tỉnh táo một chút.Y thả đồ trên tay xuống, trực tiếp đi vào nhà bếp.Thiệu Huy còn đang chuyên tâm nhìn chằm chằm cái nồi, căn bản không chú ý tới y đang đi đến.Điền Điềm nhón chân lên, bước đi nhẹ nhàng nhất có thể.Trong nồi đang nấu mấy viên hoành thánh nhỏ, hơi nóng bốc không ngừng, Thiệu Huy lại cắt hành lá cùng rau thơm, đang định nấu nước dùng rong biển cùng tôm khô.Điền Điềm yên lặng đi tới phía sau hắn, Thiệu Huy cũng đang mặc áo ngủ, chỉ là khác với áo ngủ hoạt hình mà y đang mặc, Thiệu Huy mặc áo ngủ màu đen caro, y như mấy ông chú thường thấy ngoài công viên.Nói thật, Điền Điềm đã không thích cách ăn mặc này của Thiệu Huy từ lâu rồi.Lúc trước vì có nhiều nguyên nhân mà y không nói, bất quá bây giờ nha—— Điền Điềm đưa một cái ngón tay ra.Chọt!"

Há!"

Cả người Thiệu Huy run một cái, thiếu chút nữa đã ném hết cả bao rong biển vào, "Em làm gì vậy!"

"Nói!"

Điền Điềm lại chọt thêm một cái, nhìn Thiệu Huy lại không nhịn được run run, mím mím môi, nhắc nhở bản thân phải nghiêm túc, "Anh có phải đang cố ý quấy rối tôi không!"

"Em đừng chọt eo anh nữa mà, đổ nồi canh bây giờ."

Thiệu Huy cầm vá múc một viên hoành thánh, nghiêng người qua một bên, "Em ăn thử xem nó chín chưa." (Editor: What????

Anh dám hạ độc thủ với tiểu Điềm nhà tui????)Điền Điềm thổi thổi cái vá, cắn một miếng: "Ư...

Nóng nóng nóng."

"Em phải đợi một chút chứ, mới lấy ra khỏi nồi mà."

Thiệu Huy nhăn mày lại, thổi thổi nửa viên hoành thánh còn lại, "Đêm hôm qua anh mới làm, vị thế nào?"

"Cũng được."

Điền Điềm nuốt nửa miếng hoành thánh trong miệng xuống, lại ăn nửa cái còn lại trong vá, "Tôi muốn chấm với giấm...

Không đúng, tôi không phải muốn nói với anh cái này."

"Nhanh đi rửa mặt đi."

Thiệu Huy bắt đầu múc hoành thánh trong nồi ra, "Xong rồi ra ăn cơm."

"Ò."

Điền Điềm nghe lời đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đang chải răng đến một nửa, y nhìn chính mình trong gương, miệng đầy bọt, có chút buồn bực.Trước đó y muốn hỏi cái gì nhỉ?Thiệu Huy anh là cái đồ đáng ghét.P/S: món Thiệu Huy muốn nấu:
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back