Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 59.


"Trợ lý Điền, đây là ghi chép của hội nghị vào thứ năm tuần trước."

"Được, cậu để đó đi."

Điền Điềm gật đầu với thư ký nhỏ của tổng quản lý, ngay lập tức dời lực chú ý tới văn kiện trong tay, chỉ là y đã cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, làm y không nhịn được ngẩng đầu lên, "Còn việc gì sao?"

"Không, không không không!"

Thư ký nhỏ nhanh chóng khoát khoát tay, còn đang hoang mang cúi đầu chào y một cái, "Tôi không sao, trợ lý Điền, tôi đi ngay đây."

Điền Điềm nhìn bộ dáng này của thư ký nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, thả tập văn kiện đang che mặt mình xuống.Ai——Tình huống như bây giờ đã kéo dài một tháng, từ khi y bắt đầu đi làm lại, xung quanh y lại thường xuyên xuất hiện loại ánh mắt yên lặng đánh giá này, hỏi thì lại không nói, cúi đầu xin lỗi rồi lập tức bỏ chạy, loạt hành động này rất - cực kì - phi thường không chuyên nghiệp.Mà y thân là một trợ lý chuyên nghiệp, Điền Điềm cũng không muốn đem tình cảm riêng tư đặt vào trong công việc, nhưng toàn bộ phòng quản lý đều nhìn y như nhìn khỉ, y thật sự không chịu được a.Điền Điềm chỉnh lại văn kiện trong tay, nén xuống lửa giận trong lòng, xoay người ra sau, đi đến gõ cửa phòng của tên cầm đầu."

Mời vào."——————"Thiệu tổng, đây là văn kiện của hội nghị đã chỉnh sửa xong."

Điền Điềm đặt văn kiện trong tay lên bàn."

Được, tôi sẽ lập tức xem."

Thiệu Huy đáp một tiếng, lại dời sự chú ý đến văn kiện trên tay.Theo lý thuyết, sau khi đưa xong văn kiện, Điền Điềm sẽ như những ngày trước tự giác đi ra, về lại phòng trợ lý của y, nhưng hôm nay y lại không như vậy, học thư kí nhỏ kia hồi nãy im lặng nhìn chằm chằm y, im lặng nhìn chằm chằm Thiệu tổng."

Làm sao vậy?"

Thiệu Huy không hiểu ra sao ngẩng đầu lên, "Trợ lý Điền còn có việc khác sao?"

"Tôi chính là muốn anh cảm nhận một chút, mỗi ngày bị người khác nhìn chằm chằm là như thế nào."

Điền Điềm đẩy kính mắt lên, "Thiệu tổng, anh đến tột cùng đã đồn đãi cái gì trong công ty vậy?"

"Đồn đãi?"

Thiệu tổng thật oan uổng, nhưng ai kêu Thiệu tổng lúc trước nghỉ làm một tháng, làm cho trên dưới công ty đều biết Thiệu tổng là đi chăm sóc cho Tổng tài phu nhân, hiện tại, Tổng tài phu nhân bí ẩn mà bọn họ vẫn luôn tò mò đã có chút đầu mối, đương nhiên phải đến nhìn một chút rồi."

Thôi, bỏ qua chuyện này đi."

Điền Điềm nhìn thấy Thiệu tổng liền tức giận, "Thiệu tổng ngài làm việc đi, tôi ra ngoài đây."

"Chờ một chút."

"Thiệu tổng còn có chuyện gì sao?"

Điền Điềm xoay nửa người lại."

Tối nay có lịch không?"

Thiệu Huy đàng hoàng trịnh trọng hỏi."

Ngài chờ một chút."

Điền Điềm lật xem lịch trình vẫn luôn mang theo bên người, "Trước mắt đêm nay không có việc."

"Vậy cứ giữ trống đêm nay, một lát đi với anh tới một buổi tiệc."

"Vâng, Thiệu tổng."

Điền Điềm gật gật đầu, tham gia buổi tiệc thôi mà, chuyện thường tình.Nhưng, đến tối y lại không nghĩ như vậy nữa.Khà khà khà.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 60.


"Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay..."

Điền Điềm nhìn đại minh tinh vô cùng dẻo miệng trên đài, có chút mơ hồ.Y đưa tay đâm đâm Thiệu Huy âu phục chỉnh tề bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Bữa tiệc tối nay là sao?"

Thiệu Huy ngước cằm, ra hiệu với Điền Điềm: "Mừng một năm khánh thành của W&H, Chân Hân mời chúng ta tới."

"Sao lại giống như là..."

Điền Điềm nhìn một vòng, bốn phía đều là champagne, hoa hồng, bánh kem, nỗ lực tìm một từ hình dung thích hợp, "Đang tiến hành hôn lễ?"

"Sao có thể là hôn lễ được."

Thiệu tổng cười cười, giải thích với y, "Chỉ có điều, ngày khánh thành của W&H cũng là ngày kỉ niệm kết hôn của Chân Hân." (Editor: anh nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi anh Huy ạ.)——————Chân tổng đã kết hôn, chuyện này Điền Điềm đã biết từ lâu, trước khi y và Thiệu Huy cử hành hôn lễ, y đã nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay Chân tổng rồi, chỉ là vị kia nhà Chân tổng y vẫn luôn chưa được nhìn thấy, chỉ thấy một Thẩm tiên sinh thường xuyên bên cạnh xưng anh em* với Chân tổng mà thôi. (*: anh em ở đây là anh trai em trai.) (Editor: có gian tình.)Cũng chính là vị Thẩm Thần đang đứng trên bục giới thiệu kia, giọng nói trầm thấp ấm áp góp vui cho mọi người.Thẩm tiên sinh bỏ ra mười năm, từ một diễn viên không ai biết tới, lần mò, một bước một dấu chân, đã trở thành một đại ảnh đế phái thực lực như hiện tại, cho dù Điền Điềm chưa bao giờ theo dõi mấy chuyện minh tinh, ngôi sao này cũng đã xem qua vài bộ phim của Thẩm tiên sinh.Một ngôi sao lớn như vậy, là ảnh đế nổi tiếng cả nước, xuất hiện ở đây, làm MC cho buổi lễ cũng không tính là kỳ quái.Đặc biệt là khi Điền Điềm nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của đại ảnh đế Thẩm, y lại càng không cảm thấy kì quái nữa, chuyện này lại trở thành chuyện đương nhiên rồi.Dù sao thì, chiếc nhẫn trên tay đại ảnh đế Thẩm cùng nhẫn kết hôn trên tay Chân tổng cũng giống nhau như đúc."

Chân tổng cùng Thẩm Thần, hai người bọn họ..."

Điền Điềm vẫn còn cảm thấy có chút khó tin, dù sao tính cách của hai người này cũng coi như là khác nhau một trời một vực, đại ảnh đế Thẩm vẫn luôn nói giữa hai người là tình anh em, lại bị Chân Hân ghét bỏ từ trước đến giờ, Điền Điềm thật sự không hiểu nổi, hai người kia vậy mà đã cưới nhau nhiều năm như vậy.Thiệu Huy buồn bực cúi đầu nói với y: "Anh vẫn luôn nghĩ em đã biết hai người bọn họ là một đôi, dù sao hai người họ chưa bao giờ thấy người này mà không thấy người kia."

"Tôi sao lại..."

Điền Điềm lười cãi nhau hắn, dù sao nói với hắn, hắn cũng không hiểu, chỉ bất mãn nói, "Sao anh không nói sớm cho tôi biết, tay không tới dự tiệc thật không tốt chút nào."

"Em không cần chuẩn bị quà làm gì."

Thiệu Huy cười cười, "Hôm nay chỉ là tụ họp bạn bè mà thôi."

Điền Điềm nhìn khách mời ngồi đầy phòng, không tin cái mà Thiệu tổng gọi là tụ họp bạn bè, lại không nghĩ rằng sau khi ảnh đế Thẩm xuống đài mới cho những người cấp cao trong công ty lên, mà y và Thiệu Huy lại bị ảnh đế Thẩm đến tự mình đưa đi."

Thiệu tổng, trợ lý Điền, bên này."

Thẩm Thần vừa khách khí lại nhiệt tình bắt chuyện với họ, "Chân tổng nhà tôi đang chờ các cậu ở bên kia kìa." (Editor: hmmmmm, ai công ai thụ đây?)Bọn họ cùng đi qua, mới nhìn thấy mặt của Chân Hân lại trực tiếp bị đẩy lên xe."

Chúng ta đi đâu vậy?"

Điền Điềm ngày càng không hiểu nổi, tối nay tới đây để làm gì vậy.Thiệu Huy không nói lời nào, lại cười vỗ vỗ vai y.Ảnh đế Thẩm ngược lại rất đắc ý, vừa lái xe vừa trả lời: "Đi tổ chức tiệc sinh nhật cho mấy đứa con bảo bối của Chân tổng nhà tôi."

Điền Điềm không tìm được chút manh mối nào——Cái gì gọi là mấy đứa con bảo bối?Nhìn bộ dáng y đầu óc mơ hồ, Chân tổng luôn lạnh nhạt cũng không nhịn được cười, giải thích: "Chính là những tác phẩm do tôi thiết kế, tôi mới mở một cuộc triển lãm tư nhân, Thiệu Huy không nói gì với cậu sao?"

Điền Điềm trừng Thiệu Huy một cái, lại bị người ta nắm tay.Y còn muốn nói gì đó, lại bị chiếc nhẫn trên tay Thiệu Huy làm cho đứng hình một lát, y im lặng trở lại.Y thật sự muốn biết, trong triển lãm của Chân Hân, có câu chuyện của【TS 】hay không.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 61.


Năm đó, hôn lễ của y và Thiệu Huy được tổ chức rất vội vàng.Điền Điềm gần như không giúp được gì, thị thực, hôn lễ, yến hội, đều do một tay Thiệu Huy xử lý.Điền Điềm còn nhớ lần đầu tiên y nhận được chiếc nhẫn, đã là đêm trước lễ cưới.Chiều hôm đó y mới thử xong lễ phục, cả người đều cứng ngắc mệt mỏi, tinh thần lại thập phần phấn khởi.Đây là lần đầu tiên Điền Điềm được ra nước ngoài, vừa hưng phấn vừa kinh hoảng, cả đoạn đường dài đã làm cho y mệt mỏi rất nhiều, y không quen ngồi những chuyến bay quốc tế đường dài như vậy, cũng không thích ứng với sự thay đổi khí hậu cùng sai lệch múi giờ này, đồ ăn nước ngoài cũng không ngon như trong tưởng tượng.Nhưng mặc dù tất cả đều không tốt, Điền Điềm vẫn không có một câu oán than nào, bởi vì có người kia bên cạnh, tất cả không tốt đẹp đều có thể khiến y mãn nguyện hài lòng.Điền Điềm bây giờ đã gần ba mươi tuổi, thật khó có thể tưởng tượng bản thân khi vẫn còn đặt tình yêu lên trên hết kia là như thế nào, nhưng vào lúc ấy y thật sự đã bị Thiệu Huy làm cho mê mẩn choáng váng.——————Anh Huy nói gì đều đúng cả.Chỉ cần có anh Huy bên cạnh, bất kì chuyện gì y cũng không cần phải lo lắng.——————Điền Điềm thậm chí còn tận lực quên đi khởi đầu không mấy tốt đẹp của bọn họ, giả như bọn họ cùng những cặp đôi khác không hề khác biệt.Chỉ là, giả cuối cùng cũng là giả, khi y cầm được cái hộp nhẫn bằng giấy kia, trong lòng vẫn là nhói lên một cái.Như một chiếc khăn đang thấm đầy nước, đột nhiên bị người khác vặn một cái, nghẹn đến ngực căng đau, không thở nổi.Thiệu Huy đã từng đã nói với y: Hắn phải cho người yêu của hắn những thứ tốt nhất.Y chỉ là một thứ hàng nhái dùng trong lúc khẩn cấp, vì vậy cũng chỉ có thể dùng những thứ mà người khác đã vứt bỏ.Y không có tư cách để khổ sở, không phải sao.Nhưng dù sao y vẫn rất mâu thuẫn, Điền Điềm chỉ mang nó một lần trong lễ kết hôn, sau đó đã cất chiếc nhẫn khắc hai chữ【TS 】này đi.Một nửa là bởi vì khổ sở, nửa kia cũng là vì tức giận.Y không muốn tin Thiệu tổng đến một chiếc nhẫn kết hôn mới cũng không thể mua nổi, lại càng không muốn tin Thiệu tổng sẽ vì y mà bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc nhẫn kết hôn mới.Chiếc nhẫn là một khúc mắc mãi vẫn không giải được trong lòng Điền Điềm, thế nhưng đêm nay, khúc mắc này cuối cùng cũng được mở.——————Người thiết kế chiếc nhẫn cười nói cho y biết."

Vốn là muốn khắc【ST 】nha, nhưng một là không phù hợp với chủ đề 'Thiên Sứ', sửa thì lại tiếc, một lí do khác là do tên Thiệu Huy kia kiên trì muốn để họ của cậu ở phía trước...

Mặt trong của bộ sưu tập này vốn đã được in để một cặp nhẫn có thể ghép thành hình trái tim, cậu ta nói đặt 'T' ở phía trước, là có thể đem cậu—— ""Đặt ở trong tim."(Editor: chắc tui không cần giải thích lại 'TS' là gì đâu nhỉ :]).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 62.


"Thiệu Huy cũng thật là, trong quá trình đúc nhẫn cậu ta cứ liên tục hối thúc mãi, vốn thời gian cần để hoàn thành không nhanh như vậy đâu, cậu ta lại bắt tôi phải đốc thúc nhân viên, còn nói nếu tiến trình cứ chậm như vậy sẽ không kịp lễ cưới...

Mới vừa làm xong đã bị cậu ta đoạt đi, đến cái hộp cũng không lấy, cậu nói cái người đó có phiền hay không!"

Chân Hân lắc lắc rượu vang trong tay, cười nói, "Lúc đó tôi đã hỏi cậu ta chu vi của chiếc nhẫn là bao nhiêu, cậu ta còn không hiểu tôi đang hỏi gì, cách mấy ngày mới đưa tôi một đoạn len, nói với tôi—— dài như vậy là được...

Ha ha ha ha."——————Điền Điềm nhớ ra, thực sự đã có chuyện như vậy.Có một lần, Thiệu Huy mặt mày nghiêm túc nói chuyện với y."

Em qua đây một chút."

"Sao vậy anh Huy?"

Y nghe lời đi qua, thấy Thiệu Huy cầm một đống len rối tung nhìn y."

Giúp anh quấn nó lại đi ."

Thiệu Huy ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, "Anh...

Mẹ anh muốn dùng."

"Dì muốn đan áo len sao?"

Điền Điềm cảm thấy Thiệu tổng với đống len này cùng xuất hiện trong một khung cảnh thật không thích hợp chút nào, vừa muốn cười lại cảm thấy không được cười, chỉ có thể nghẹn đến mặt đỏ."

Làm sao vậy?"

"Không...

Không có gì, khụ khụ."

Điền Điềm thiếu chút nữa bị chính mình làm sặc, "Em giúp anh quấn lại."

"Ừm."

Thiệu Huy gật đầu, yên lặng cùng Điền Điềm quấn lại đống len rối kia.Điền Điềm thấy Thiệu Huy không nói gì, y cũng ngoan ngoãn mà bảo trì trầm mặc."

Đây, em cầm chỗ này."

Thiệu Huy tìm thấy đầu của cuộn len, đột nhiên mở miệng, bảo Điền Điềm nắm lấy nó, bản thân lại cầm lấy phần sau, thắt một cái nơ bướm trên ngón tay đeo nhẫn của y."

Anh làm gì vậy?"

"Không có gì."

Thiệu Huy không nhìn vào mắt y, "Thắt cái nơ để một lát không cần tìm."

"Ò."

Điền Điềm gật gật đầu, ngốc nghếch cởi nơ bướm ra, "Cho anh."——————"Thì ra là dùng trong chuyện này."

Điền Điềm lầm bầm lại bị Chân Hân nghe thấy, đối phương dừng lại lời đang nói, lại cụng ly với y một cái."

Tiểu Điền, tôi dù sao cũng có thể coi là lớn hơn cậu mấy tuổi, có vài lời tôi nói, cậu thật sự nghe lọt tai thì không nói, nhưng nếu không muốn nghe, coi như là do đêm nay tôi uống nhiều rồi, cứ cho là cậu đã nghe tôi kể truyện cười vậy thôi."

Điền Điềm rũ mắt xuống, nhấp một ít rượu vang: "Anh cứ nói."

"Kỳ thực có lúc, giữa người và người sẽ xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân không phải từ đâu xa, chỉ là do chúng ta đứng ở những góc độ khác nhau, mỗi người đều chỉ nhìn theo cách của chính mình..."

Chân tổng uống hết ly rượu, híp mắt nhìn Thẩm Thần đang nói chuyện với Thiệu Huy ở bên kia, "Hay là lấy chuyện của tôi làm ví dụ đi."

"Vâng?"

Điền Điềm thuận theo ánh mắt của Chân Hân nhìn qua."

Tôi và cái người họ Thẩm kia, đã ở bên nhau mười năm rồi.

Thế nhưng mới bắt đầu anh ta đối với tôi, là lòng không cam, tình không nguyện..."

"Tại sao?"

Điền Điềm hiếu kỳ hỏi, dù sao từ trước tới nay, chỉ cần y nhìn thấy Thẩm Thần, chỉ thấy người đó như là một miếng thuốc dán dính lên người Chân Hân, muốn tách cũng tách không ra, một chút cũng nhìn không ra cái gọi là không tình nguyện."

Cậu có thể tưởng tượng được không, lúc bắt đầu tôi vì muốn ở bên anh ấy, nên đã bỏ tiền ra để bao dưỡng anh ấy."

Chân Hân nói đến đây, gương mặt không thích cười cũng phải nhoẻn miệng, "Tôi mấy năm trước vẫn cho là anh ấy tốt với tôi là vì tiền, anh ta lại cảm thấy tất cả tình cảm tôi đối với ảnh đều là hư tình giả ý, mà trên thực tế..."

Chân Hân nói còn chưa dứt lời, Thẩm Thần ở bên kia đã bước tới, Thẩm Thần vẫn luôn cười nói vui vẻ, lần này lại mặt đầy nghiêm túc, một tay nắm lấy bả vai Chân tổng, một tay lấy đi ly rượu trong tay người kia: "Không được uống nữa, một lát lại khó chịu cho coi."

"Ai cần anh lo."

Chân Hân mặt lạnh nhíu mày, trong ngoài bất nhất, cũng không uống rượu nữa, quay mặt nhìn Điền Điềm: "Mà trên thực tế, có những lúc, sự thật so với những gì cậu tưởng tượng còn tốt đẹp hơn rất nhiều..."

Chân Hân thấy Thiệu Huy cũng nhìn qua bên này, vỗ vỗ vai Điền Điềm: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, các cậu chăm chỉ cùng nhau đi dạo nhiều một chút, sẵn tiện chăm sóc việc mua bán của tôi một chút cũng được."

Thiệu Huy không biết Chân Hân đã nói cái gì với Điền Điềm, hiện tại sắc mặt y sao lại khó nhìn như vậy.Thiệu Huy có chút lo lắng, đỡ bả vai y hỏi: "Làm sao vậy?

Không thoải mái sao?"

"Anh..."

Điền Điềm không hề nhúc nhích, cứ như vậy bất mãn dựa vào người hắn, rũ mắt nhìn cái nhẫn trên tay hắn, "Anh đưa nhẫn cho em nhìn một chút."

"Hả?"

Thiệu Huy có chút sững sờ, vẫn là đem nhẫn cởi ra.Hắn đã mang nó rất nhiều năm, trên ngón tay nơi đeo nhẫn cũng đã có một vòng trắng bóc.Điền Điềm nhận lấy, bên trong chiếc nhẫn của Thiệu Huy cùng với chiếc của y gần như đều giống y nhau, nhưng chữ bên trong lại được khắc ngược.【ST 】Điền Điềm nhìn chữ được khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn, từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lại rõ ràng, gian nan mở miệng."

Chiếc nhẫn này, anh mua cho ai?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 63.


Điền Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian khi chờ đợi lại dài dằng dặc như vậy.Bọn họ rõ ràng chỉ mới đứng ở đây, khúc dương cầm bên tai một nhịp cũng chưa kịp đổi, nhưng y lại cảm thấy như mình đã đợi rất lâu, đợi đến cả người đều cứng ngắc, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng bắt đầu tê ngứa.Thiệu Huy kinh ngạc phát hiện, bả vai người đối diện đang run rẩy.Là hắn quá sơ sót, lại không nghĩ tới chỉ cần một vấn đề đơn giản như vậy đã có thể khiến Điền Điềm sợ đến thế.Triển lãm tư nhân tuy không mời nhiều người, nhưng vẫn sẽ có người nhìn trước ngó sau nghe ngóng.

Thiệu Huy thấy đã có nhiều người nhìn về phía bọn họ mà đánh giá, đưa tay khéo người vào lòng, chặn lại ánh mắt của những người khác."

Chúng ta đi chỗ khác từ từ nói."

Thiệu Huy ra hiệu với Chân Hân, quay đầu đi đến phòng chuẩn bị cho khách, Điền Điềm cứ ngốc ngốc đi theo hắn, đến tiếng bước chân cũng không nghe được.——————Cạch.Thiệu Huy đóng chặt cửa, mở đèn trong phòng lên.

Hắn cúi đầu nhìn người đang nép vào ngực mình, lại phát hiện sắc mặt Điền Điềm trắng bệch, chỉ đứng đó mà không nói lời nào."

Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện được không?"

Thiệu Huy thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Điền Điềm, "Em thả lỏng một chút, anh đau lòng."

Điền Điềm nghe thấy ba chữ cuối đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lại không có tia vui mừng nào, ngược lại đầy hoài nghi, Thiệu Huy thở dài.Thiệu Huy cuối cùng cũng bỏ qua ý định ngồi xuống, cứ như vậy dựa lưng vào cửa, noi theo ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn tường, đôi tay đang đặt trên vai Điền Điềm chậm rãi trượt xuống eo y, ôm y càng chặt hơn, rồi đẩy lưng ra tạo một khoảng cách.Thiệu Huy cúi đầu, làm lại cái việc mà hắn đã lén lút làm qua vô số lần, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán Điền Điềm."

Nhẫn kết hôn của chúng ta, đương nhiên chỉ có hai chủ nhân."

Ánh mắt Thiệu Huy rơi xuống đôi mắt đang mở lớn của Điền Điềm, giọng nói cũng tan thành mật ngọt, "Một người là anh, còn lại chỉ có em, chưa từng là người khác."

"Có mấy lời anh không biết phải nói thế nào, phải nói thế nào mới có thể biểu đạt tâm ý của anh."

Thiệu Huy cười khổ, "Nhưng mà, có thể cho anh cơ hội để cố gắng một chút không?"

"Cái gì...

Cái gì gọi là cố gắng một chút?"

"Trước hết, anh không hề đem em làm bia đỡ đạn, trong lòng cũng chưa bao giờ chứa qua người khác, hay coi em là vật thay thế gì đó.

Trong cuộc hôn nhân này, anh biết anh có quá nhiều tật xấu, thế nhưng có một việc anh hi vọng em biết..."

Thiệu Huy lấy một hơi thật sâu, giọng của hắn rất trầm, như là từ nơi sâu xa nào đó truyền tới, tâm sự mà hắn chôn giấu nhiều năm giống như không đợi được nữa mà muốn nhảy ra ngoài."

Người anh quan tâm chính là em, trong lòng chỉ có em, người anh yêu cũng là em."

Anh đem tâm sự của mình nói ra, em còn có thể lắng nghe một chút được không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back