Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 49.


"Cá đã mắc câu rồi mày còn sững sờ ở đó làm gì vậy!"

Thiệu Huy hoảng thần, nghe Thiệu đổng nói liền thu dây, chỉ là lúc này cũng đã muộn, con cá mập mạp cắn câu lúc nãy đã ăn được con mồi, thoát khỏi lưỡi câu, nghênh ngang bơi đi."

Hôm nay mày sao vậy, không muốn câu cá nên giả bộ mệt mỏi để gạt ba à?"

Thiệu đổng cũng thu dây, một bên chỉnh lại mồi câu, một bên cảm khái, "Mày cũng không phải thằng nhóc Tư An kia, hồn vía lên mây cái gì."

"Hả?"

Thiệu Huy nghe ba hắn nói vậy, mới phân lực chú ý tới Trần Tư An ngồi câu cá ở đầu bên kia, cầm điện thoại không biết đang vui sướng cái gì, cần câu đặt bên cạnh đều ngã hết xuống đất cũng không phát hiện, "Nó đang làm gì mà chăm chú vậy?"

"Trừ việc nói chuyện với em trai mày còn có thể làm gì."

Thiệu đổng hừ một tiếng, "Kéo dài đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng không đứng đắn nói chuyện yêu đương một lần, có phải là mày đã dọa bọn nó sợ rồi không?"

"Cái gì gọi là con dọa sợ tụi nó?"

Thiệu Huy dở khóc dở cười nhìn cha đẻ của hắn, Thiệu đổng hiện tại thì thông tình đạt lý lắm, năm đó lúc mới biết chuyện chẳng phải cũng đã nổi trận lôi đình, còn hận không thể lấy phần sức lực từ lần đánh gãy chân hắn để tháo rời từng bộ phận trên người Trần Tư An hay sao, ý niệm này cũng kéo dài đến mấy năm chứ chẳng đùa, bây giờ lại bắt đầu mạnh miệng nói mình là một người lớn văn minh, "Tiểu Hàm không phải còn nhỏ sao, để Trần Tư An chờ thêm mấy năm thì có sao đâu?

Còn nữa, bây giờ ba ngứa mắt tụi nó không danh chính ngôn thuận ở bên nhau, lúc trước ba lại không phải nói như vậy nha."

"Mày cũng nói là lúc trước rồi, không cho ba thay đổi sao?"

Thiệu đổng đối với hành vi không nể mặt mình của đứa con lớn nhất rất căm tức, nhưng cũng chỉ là bực bội ngoài mặt mà thôi, liếc nhìn Thiệu Huy không biết chút gì về thông tình đạt lý một cái, "Nếu ba nói may là mày tìm được một đứa nhỏ thận trọng như Điền Điềm vậy, nếu không, không biết mày đã đắc tội với bao nhiêu người, hai người già bọn ta chắc cũng phải bị chọc tức đến làm ra mấy việc sai lầm."

"Tại sao lại nói đến con rồi?"

Vừa nhắc tới Điền Điềm, Thiệu Huy lại cảm thấy tim mình đau đớn cùng mệt mỏi, tóm lại tối qua không kết luận được cái gì, cuối cùng là Điền Điềm mê mang thiếp đi, thấy y như vậy trong lòng hắn lại khó chịu không thôi.Thiệu đổng không biết khúc mắt của bọn họ, lại cảm thán: "Mày năm đó không phải cũng như vậy sao?

Cả ngày cười ngu, hỏi mày có chuyện gì mà vui vẻ vậy, không phải lúc đó mày lần nào cũng nói tới tiểu học đệ của mày sao?"——————"Ngày nào cũng không ở nhà ăn cơm, công ty bận đến vậy sao?"

"Không phải."

Thiệu Huy vừa vào cửa liền đưa tay vào trong túi, "Gần đây mới quen được một tiểu học đệ, khá hợp ý, đã hẹn với nhau sẽ cùng đi ăn vài bữa cơm...

Đây này, người ta còn đưa cho chúng ta mì em ấy tự tay làm nữa."

"Vậy sao."——————"Nghe nói con gần đây sắp xếp cho người mới vào thực tập."

"Đúng vậy."

"Lại là tiểu học đệ lần trước con nhắc tới sao?"

"Chính là em ấy, con cảm thấy năng lực học tập của em ấy rất mạnh, dám nghĩ dám làm lại biết cẩn trọng...

Có gì không được sao ba?"

"Không có gì, con là tổng giám đốc, chuyện dùng người con tự lo liệu là được."——————"Tối nay sao mày dám đối xử với Uông tiểu thư người ta như vậy!

Đến chú Uông của mày mày cũng không cho ông ấy chút mặt mũi sao..."

"Trước khi ba kêu con tới cũng chưa từng nói với con đó là buổi tiệc kết giao mà, những chuyện khác của con ba cũng kêu người dẹp hết, phí tâm tư gọi con đến, con còn tưởng có chuyện gì."

"Mày còn có chuyện quan trọng gì hả, mở miệng ngậm miệng chỉ có thằng tiểu học đệ kia của mày!"

Thiệu đổng nổi gân xanh, "Thằng con thối!

Mày đã sắp 27 rồi, đến đối tượng cũng không có là sao?

Khi ba ở tuổi của mày, mày cũng đã gọi ba là ba rồi!"

"Con không vội, với lại..."

"Với lại cái gì?"

"Con không thích con gái."

"Thằng con chết tiệt!

Mày lặp lại lần nữa xem! ! !"——————"Ba lúc đó đã cảm thấy không đúng, đúng như dự đoán, thử một lần mày liền ngả bài, ngu như vậy cũng không biết giống ai."

Thiệu đổng thở dài, "Lúc đó ba nhất thời kích động, đánh con, là lỗi của ba."

"Ba, ba sao vậy..."

Thiệu Huy ngẩn người, cha hắn vẫn luôn tỏ ra cường thế, không nghĩ tới lại có một ngày nói xin lỗi với hắn, "Đột nhiên nói những chuyện này để làm gì."

"Ba là một lão già sĩ diện, nhưng ba càng không muốn con ruột của ba đối với ba có hiểu lầm."

Thiệu đổng bỗng nhiên trở nên cảm tính hiếm thấy, "Không chỉ có con, ba còn muốn cảm ơn Điền Điềm, ba và mẹ con không nuôi con cho tốt, ngược lại là nó mới là người đã dạy con như thế nào là nhân tình thế thái."

"Vậy sao..."

"Được rồi được rồi, đứa nào đứa nấy gương mặt đều hốt hoảng không yên, về thôi về thôi.

Một lát mấy đứa câu được cái gì thì đưa cái đấy vậy."

Về nhà thôi, tâm lưu lại nơi nào thì về nơi đó đi thôi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 50.


Thiệu Huy không ngờ em trai hắn lại come out nhanh gọn như vậy, bọn họ cũng chỉ mới ra ngoài được hai, ba tiếng, vừa mở cửa nhà đã thấy em trai hắn đang quỳ trên đất.Không hề lung lay, cha gọi cũng không chịu đứng lên."

Ba, sao mọi người lại trở về?

Không phải đi câu cá à?"

Thiệu Huy nhìn gương mặt sợ hãi của Điền Điềm khi thấy cha hắn đột ngột về nhà, đang ngồi xe lăn mà theo bản năng đứng thẳng lên, hắn bị dọa đến tim thắt lại, nhanh chóng đi tới đỡ người, tùy tiện viện cớ."

Khí trời không tốt lắm, không câu được gì cả."

Tiểu thiếu gia come out vừa nhanh vừa thuận lợi, trong lòng cha mẹ Thiệu đã biết từ sớm, dù sao hai người cũng đã nhìn Trần Tư An lớn lên, không có khúc chiết gì nên rất nhanh đáp ứng, ngược lại là Thiệu Hàm, bị cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng, nhất thời kích động, quên luôn cả hít thở.Điền Điềm nhìn Thiệu Hàm đến lời nói đều không thể phát âm rõ ràng, đưa tay sang chiếc bàn bên cạnh, rót ly nước, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Huy kêu hắn đưa qua cho tiểu đáng thương.Tiểu thiếu gia vui mừng đến ly nước cũng không cầm được, cung kính gập lưng 90 độ."

Cám ơn ba mẹ."

Thiệu phu nhân cười cười: "Kỳ thực, nói đến cám ơn, con muốn cũng không phải nói với ba mẹ nha.

Đi cám ơn anh trai của con kìa.

Tiểu Huy bắt các con làm công tác tư tưởng đến mấy năm, chúng ta cũng nghĩ thông suốt, đứa nhỏ Tư An này vừa hiểu chuyện lại có chí khí, mẹ nhìn tính tình này của con, chắc cũng sẽ không tìm được người tốt hơn."

Thiệu Huy không kịp chuẩn bị, bị một vật trang trí hình người khổng lồ bám lên, Thiệu Hàm vui mừng dính chặt lên hắn: "Anh!

Anh!

Anh!

Ách!"

Thiệu tổng bị quấy nhiễu như vậy đành hết cách, hiếm thấy cười cười vỗ cậu một cái: "Nhanh leo xuống!"

"Này!

Cám ơn anh hai!"

Tiểu thiếu gia nghe lời buông tay, quay người lại ôm chặt lấy Điền Điềm đang đứng bên cạnh Thiệu Huy, "Cảm ơn anh dâu!"

Thiệu Hàm không thường xuyên gọi Điền Điềm như vậy, Điền Điềm nghe cách gọi này mà ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Thiệu Huy một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, lộ ra một nụ cười thật lòng, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Thiệu Hàm, y cũng đã nhìn Thiệu Hàm từ một tên nhóc con cho đến khi cậu trưởng thành hiểu chuyện, thấy cậu hạnh phúc như vậy, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, dù thế nào, y là thật lòng đối xử với Thiệu Hàm như một đứa em trai ruột thịt: "Chúc hai đứa hạnh phúc."

Sau đó, toàn bộ Thiệu gia đều bởi vì tiểu thiếu gia hưng phấn mà cũng trở nên vui vẻ, Điền Điềm nhìn gương mặt tươi cười của cha mẹ Thiệu, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, thừa dịp không ai để ý trở về phòng ngủ.Y không tiện khi tự ngồi lên giường, nên tiếp tục ngồi trên xe lăn, đi đến trước cửa sổ hóng mát.

Gần đây trời ngày càng nóng, thạch cao ôm lấy chân ngộp đến không chịu nổi, Điền Điềm cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng y vẫn có thể nhẫn nại, cũng không tính là quá miễn cưỡng.Y không có sở trường nào khác, chỉ có tính nhẫn nại là lợi hại nhất."

Sao lại về phòng rồi?"

"Không phải kêu anh đi theo là để làm cu li sao?

Sao lại trở về nhanh vậy?"

Điền Điềm nhìn Thiệu Huy, mím mím môi, theo bản năng gãi gãi thạch cao nói tiếp, "Anh khó lắm mới có thời gian rảnh để ở bên gia đình, lần này anh cũng chưa ở bên bọn họ được nhiều, ra ngoài chơi một chút đi, tôi hiện tại không cần phải có người bên cạnh đâu."

Thiệu Huy đứng trước cửa, bước chân dừng lại trong nháy mắt, hiện tại đầu óc hắn vẫn còn rất loạn, trước mặt Điền Điềm, hắn vẫn còn luống cuống tay chân, hắn thấy Điền Điềm dường như ngày càng chống cự hắn, cuối cùng vẫn là dừng chân không đi qua.Điền Điềm nhìn Thiệu Huy đóng cửa lại, không nhận ra mà thở dài.Giống như y không cách nào ở trước mặt Thiệu Huy mà thản nhiên như không có gì, Thiệu Huy cũng không thể ngay lập tức bỏ tính tự phụ đã tập mãi thành quen này, y không có tư cách oán giận đối phương, nhưng rõ ràng đã chọn cách tách ra, vẫn khó có thể kiềm chế mà cảm thấy chua xót.————Thẳng đến giờ cơm tối, đồ ăn cũng đã dọn ra mà Điền Điềm vẫn chưa rời khỏi phòng, lấy lý do cảm thấy bất tiện nên sẽ ăn luôn trong phòng ngủ.Thiệu Huy nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng mà không nói một lời, mọi người còn ở trong không khí vui vẻ kia, hắn vẫn luôn trầm mặt nhưng cũng không có ai nhìn ra hắn không đúng, mẹ Thiệu có hỏi thăm Điền Điềm, Thiệu Huy cũng rất nhanh lấy lệ qua loa trả lời.Hắn theo thói quen, mỗi lần gặp chuyện sẽ để trong lòng rồi tự mình giải quyết, nhưng lần này tâm nhãn lại như bị một tảng đá chặn lại, càng nghĩ càng hờn dỗi.Trong công việc, hắn không sợ thử thách, hiện tại đầu óc lại vô cùng mơ hồ, giống như hắn làm cái gì thì kết quả cũng như nhau, chỉ phí công.Điền Điềm nghỉ ngơi rất sớm, hình như là cố ý không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, mới bảy - tám giờ đã ngủ rồi.Thiệu Huy không làm phiền y, đặt chiếc quạt nhỏ trên tay xuống, lại vào phòng tắm thấm nước nóng cho khăn lông.Hắn ngồi ở bên giường, dùng quạt nhỏ chậm rãi quạt cho cái chân bị ngộp bên trong thạch cao của Điền Điềm, lại cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch thạch cao, ma sát đến da tay đỏ hết cả lên.Động tác của hắn rất nhẹ, mãi đến tận khi làm xong Điền Điềm vẫn còn đang ngủ, ngược lại lưng hắn lại chảy đầy mồ hôi.Thiệu Huy thu thập tất cả xong lại ngồi đó không nhúc nhích, chân bị bọc thạch cao vẫn không thể cảm thấy thoải mái, Điền Điềm đến ngủ cũng ủy khuất cau cau mày.Hắn nhìn Điền Điềm yên lặng nằm đó, trong lòng lại sóng dâng ngập trời.Hắn thất trách đến cỡ nào, mang người ta tới bên mình, còn khiến người ta oan ức đến thành bộ dạng này.

Nhưng cố tình, hắn đến một lần mượn cớ làm bậy cũng không có.Làm sao bây giờ đây, không nỡ để em rời đi, lại không nỡ khiến em oan ức như vậy.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 51.


Thiệu Hàm come out vô cùng thuận lợi, buổi tối bởi vì phấn khởi nên ngủ không yên, từ lầu hai chuồn xuống dưới, chuẩn bị làm gì đó để ăn, vừa vào phòng ăn liền thấy anh trai mình ngồi cạnh bàn ăn rót rượu."

Anh hai?"

Thiệu Huy luôn sinh hoạt theo quy luật, dưỡng sinh như mấy lão cán bộ đã về hưu, y như cha cậu, không hút thuốc, không uống rượu, thích xuống bếp, ngoại trừ những lúc cần phải xã giao, Thiệu Hàm chưa từng thấy anh trai một mình uống rượu buồn."

Anh, sao anh lại một mình uống rượu giải sầu, còn chưa đi ngủ?"

Trên bàn, chai rượu rỗng nằm lăn lóc, Thiệu Hàm nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.Thiệu Huy nhíu mày nhìn Thiệu Hàm, liếc mắt một cái, hừ một tiếng: "Còn dám nói anh, em nửa đêm lén lén lút lút xuống đây làm gì làm gì?"

"Em lén lén lút lút hồi nào?"

Tiểu thiếu gia thấy anh mình rõ ràng đã uống nhiều rồi, hiếm khi có gan, mở miệng đùa giỡn, "Em quang minh chính đại nha."

Thiệu Huy quơ quơ ly rượu trên tay, nhìn gương mặt hồng hào của Thiệu Hàm, không nhịn được chọc thủng: "Quang minh chính đại làm trộm."

Tiểu thiếu gia không phục giậm chân: "Là quang minh chính đại làm cơm."

Thiệu Huy không muốn trả lời đứa em trai đang trong trạng thái hoa đào nở khắp nơi của mình, Thiệu Hàm đã vào bếp, lại hé nửa cái đầu ra hỏi."

Anh, anh có đói bụng không, em cũng có thể làm cho anh một phần."

Thiệu Hàm đã lớn như vậy, Thiệu Huy còn chưa từng thấy em trai hắn xuống bếp, tự nhiên mà đáp ứng."

Được đó."

Lòng Thiệu Huy khó chịu cực kì, ngay lập tức để ly xuống, lảo đảo bước đến cửa phòng bếp, ôm cánh tay nhìn Thiệu Hàm chật vật làm cơm.Nếu như nói đến Thiệu Huy lúc còn bé, cha mẹ Thiệu vẫn còn trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, nhưng Thiệu Hàm, khi sinh ra và lớn lên đã hoàn toàn không cần lo nghĩ, cơm ngon áo đẹp.Đương nhiên, sẽ không có người nào kêu cậu phải nấu cơm giặt giũ, đừng nói tới từ nhỏ cậu đã gặp Trần Tư An, mọi chuyện của cậu đều đưa người ta xử lý, khéo léo lại chu toàn."

Thằng nhóc nhà em đã lớn như vậy, anh còn không biết em có thể làm cơm."

"Ôi, là do không có cơ hội mà.

Ngài một ngày ba bữa đều được anh dâu của em lo lắng chu toàn, em có cơ hội nào để múa rìu qua mắt thợ a."

Thiệu Hàm một bên bưng nồi đến nấu nước, một bên lấy ra mấy bịch gia vị để nấu mì, do dự thăm dò: "Anh...

Kia, có phải gần đây anh có gì không vui không?"

"Cái gì không vui."

Thiệu Huy vì có chất rượu, ngày thường chỉ có bộ dáng nghiêm túc, hiện tại thư giãn không ít, hắn cười một cái với em mình: "Sao vậy, nhìn anh hiện tại rất hung ác à?"

"Không có không có.

Hình tượng hào quang chiếu sáng của ngài vẫn luôn ôn hoà như mùa xuân, chiếu đến những người dân lao động như tụi em đều cảm thấy lòng mình ngọt ngào."

Thiệu Hàm nói lời này đã giả đến không thể giả hơn, nếu Thiệu Huy không uống rượu đã sớm không thèm quan tâm mà đâm thủng, bất quá hiện tại trong đầu hắn hôn hôn trầm trầm, kỳ diệu lại khiến hắn nói nhiều hơn, giống như nói thêm vài câu là có thể bỏ cục đá khiến hắn buồn phiền trong lòng xuống."

Tính tình tiểu thiếu gia kia của em cũng chỉ bày ra toàn bộ trước mặt Trần Tư An nhỉ."

Thiệu Huy thấy em trai mình như vậy rất buồn cười, hoàn toàn không thể nói gì, "Đồ chân cún*." (*: chân cún = chân chó + chút dễ thương = nịnh nọt.)"Đó là đương nhiên, anh là anh hai mà, em cũng phải cẩn thận từng li từng tí khen anh chứ."

Thiệu Hàm thấy nước trong nồi đã nổi bong bóng, vội vàng đem mì ném vào trong, giả vờ tri thức, ý vị sâu xa nói, "Thật đó anh, có chuyện phiền lòng gì, anh đều có thể nói với em nha."

"Chưa chắc em có thể giải quyết giùm anh."

"Em...

Em cũng có thể trở thành cuộn khăn giấy cho anh mà."

Nhìn Thiệu Hàm nấu mì lại giống như mụ phù thủy đang nấu thuốc độc vậy, hù chết người.Thiệu Huy cảm thấy mình đã tỉnh rượu một nửa, không ngờ còn có thể ăn.Mì sợi được bưng lên bàn, Thiệu Hàm nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày, cuối cùng cũng coi như mở miệng."

Cảm ơn anh."

Thiệu Huy gấp mì, phản ứng chậm nửa nhịp, không hiểu gì hỏi: "Cảm ơn anh chuyện gì?"

Thiệu Hàm kích động đến tay chân luống cuống, nhìn một bên mặt anh mình, vội vàng hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"

"Cũng giống một món ăn đó."

Thiệu Huy cũng không ngờ đồ của mụ phù thủy này ăn cũng khá bình thường, chắc là do di truyền làm cơm của Thiệu gia bọn họ đi."

Anh không thể khen em một câu à."

Thiệu Hàm dùng sức ăn một miệng lớn, cảm khái nói, "Cũng đúng, tay nghề này của em làm sao so được với chị dâu." (Editor: 🙂))))))))), em nó không biết tiểu Điềm nấu ăn còn tệ hơn ẻm, sống mấy chục năm trên đời, thành công nhất vẫn là món mì ăn liền.)Thiệu tổng không tiếp lời, vùi đầu cố gắng ăn."

Thực ra, anh Điền thật sự cực kỳ tốt, cũng cực kỳ xứng với anh."

Thiệu Hàm đâm đâm mì, tỏ ra vô ý, trên thực tế là phi thường cố ý mà nói, "Mặc dù các anh đã cùng nhau nhiều năm như vậy, có thể cảm xúc mãnh liệt trước kia cũng đã giảm.

Thế nhưng anh, anh hãy nhớ lại những lời anh nói lúc trước a, lúc đó ba phản đối như vậy anh cũng không lui bước, không hối hận mà."

Thiệu tổng không mở miệng, cũng không bắt cậu câm miệng, tiểu thiếu gia vì vậy dám đánh bạo, tiếp tục làm phiền: "Lúc trước vì anh dâu, anh cũng dám đoạn tuyệt quan hệ cha con mà!

Quyết tâm không quay đầu lại!

Còn sang cả Đan Mạch để kết hôn, bỏ ra nhiều tâm tư như vậy mà!

Là anh nói muốn đối xử tốt với người ta cả đời mà!"

------"Vậy tại sao anh lại đem tôi ra làm bia đỡ đạn nhiều năm như vậy, anh có biết mỗi lần người khác nói Thiệu tổng vì yêu mà come out, nói anh khi đó vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, anh biết trong lòng tôi nghĩ gì không?

Anh come out là vì tôi sao!

Vì tôi mà phấn đấu quên mình sao!

Anh là vì người khác!

Trong lòng anh chỉ có Đường Thước!"

------Thiệu Huy nhìn gương mặt em trai mình, bên tai lại nhớ tới những lời Điền Điềm nói tối qua, trừ hai người bọn họ, không có bất kỳ người nào biết lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn từ Thiệu Hàm, nghe thấy tình cảm của bọn họ so với bàn thạch còn kiên định hơn, không biết tại sao lại nghe ra được một loại cảm giác hoang mang cùng mâu thuẫn.Nếu như mỗi lần nghe thấy những lời nói như thế này, Điềm Điềm đều có loại tâm tình như mình hiện tại, vậy hắn đã có thể hoàn toàn lĩnh hội được cảm giác khổ sở của đối phương.Bởi vì, tâm tình bây giờ của hắn, cũng như đang vặn chặt một chiếc khăn ướt dầm dề, chảy xuống đều là chua xót cùng cô đơn."

Thật ra, vào lúc ấy..."

Thiệu tổng rốt cục tiếp lời, hắn muốn nói ra tất cả sự thật, "Anh không phải come out vì Điền Điềm, cũng không phải vì em ấy kiên trì đến cùng."

Em trai đáng thương đang ăn mì của hắn thiếu chút nữa đã bị mì sặc vào đến phổi."

Cái gì!?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 52.


"ANH!

Anh vậy mà đùa giỡn với tình cảm của anh Điền sao?!"

"Cái gì mà đùa giỡn tình cảm nói khó nghe như vậy."

Thiệu Huy cau mày, "Anh chỉ là nhờ em ấy giúp đỡ thôi mà."

"Giúp đỡ?!"

Thiệu Hàm tức đến dậm chân, "Anh giúp người ta một chuyện lớn như vậy, đổi lại là để giúp anh làm chuyện này sao?

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, các anh đang diễn trò gì vậy!

Trời ơi!

Em còn thường xuyên trước mặt anh dâu nói anh năm đó vì yêu come out...

Anh đang giỡn với mọi người sao?"

Thiệu Hàm sốt ruột đến nuốt không nổi nữa, cầm đũa đâm đâm bát, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy không đúng."

Các anh kết hôn thật hay giả?"

"Nói bậy bạ cái gì?

Bọn anh không diễn kịch, từ khi bắt đầu đã là kết hôn thật..."

Thiệu Huy trừng mắt nhìn em trai mình một cái, hắn thật sự là một người không thích nói chuyện phiếm, mặt đầy phiền muộn, "Vốn cho là có thể cùng nhau cả đời."

"Vậy bây giờ anh còn buồn cái gì nữa?"

Khẩu vị của Thiệu Huy cũng hầu như không còn, hắn lại thở dài một hơi: "Cũng là do anh...

Anh luôn nghĩ đó là chuyện đương nhiên, chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của tiểu Điềm, cuộc hôn nhân tám năm này, đã khiến em ấy không vui vẻ, anh rất muốn giữ em ấy lại, nhưng bây giờ đã không biết phải làm gì."

Thiệu Hàm bị anh mình làm cho sửng sốt một lúc, Thiệu Huy cũng không để ý có người nghe hay không, vẫn tiếp tục nói: "Anh nói chuyện này với em, là vì muốn em cẩn thận một chút, sau này đừng lấy chuyện của anh và tiểu Điềm ra để làm gương hay cái gì nữa.

Tránh sau này xảy ra chuyện, chấm dứt không dễ."

Chân mày Thiệu Hàm đã nhăn chặt: "Anh, anh tính ly hôn với anh dâu à?"

"Quyền quyết định không nằm trong tay anh."

Thiệu Huy cụp mắt, nhìn nhẫn kết hôn đeo trên tay, liên miên cằn nhằn không dứt, "Nhưng cũng không nhanh như vậy đâu, năm đó, mấy thỏa thuận trước khi cưới không có ích gì với tiểu Điềm cả, anh nhất định phải lấy một phần tài sản riêng của mình cho em ấy, chỉ là việc này phải làm trong một quãng thời gian khá dài....

Trong nhà tiểu Điềm cũng không có người khác, chân em ấy bị thương còn chưa khỏe, nên hiện tại anh cũng sẽ không cho em ấy rời đi, em ấy rời khỏi nhà thì còn chỗ nào để đi chứ.

Lại nói, tính tình em ấy bướng bỉnh như vậy, vốn không muốn người khác chăm sóc mình, dù là đi đâu anh cũng không yên lòng."

"Anh, sao đột nhiên anh lại giống như mấy bà cô già vậy, em không quen a."

Thiệu Hàm bắt đầu ngơ ngác, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, "Anh thật sự là người đang muốn ly hôn sao?

Người sắp kết hôn còn chưa thu xếp đầy đủ như vậy nữa là."

Thiệu Huy thở dài: "Gia đình em ấy không có ai, bạn bè cũng ít, anh không lo ai lo."

"Anh nói nhiều vậy anh dâu của em có biết không?"

Thiệu Huy liếc nhìn đứa em trai vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện của mình: "Nói cho em ấy biết làm gì, cầu đồng tình à."

Nói cho anh ấy biết nói không chừng giữa các anh không phải không còn cách cứu chữa a!Ông anh ngốc của em ơi!"

Anh thích anh Điền không?

Anh muốn ở bên anh ấy đến hết đời không, anh cứ như vậy để anh ấy đi, anh không khó chịu sao?"

Tiểu thiếu gia tiếc hận mài sắt không thành kim, "Anh uống rượu đêm để làm gì!

Đi giữ anh ấy lại đi chứ, ôi anh ruột của em ơi!

Chính anh cũng đã nói, anh dâu của em không có chỗ có thể dựa dẫm nương tựa, vậy anh đang chuẩn bị giao anh ấy cho ai?"

"Nhưng mà..."

"Đừng nói nhưng mà!"

Thiệu Hàm kéo anh mình đứng dậy, đẩy người đến phòng ngủ, "Buông cái mác người cầm quyền của anh xuống đi, người đó là vợ của anh, người đó không chỉ là cấp dưới của anh mà, anh nói anh cả ngày làm mặt lạnh với người mình yêu để làm cái gì chứ?"

Anh của cậu vào giờ phút dầu sôi lửa bỏng này lại còn thời gian để phản dame cậu: "Ừ, chắc em không có."

"Em..."

Bọn em cái này gọi là tình thú, anh thì biết cái gì!

Thiệu Hàm trong lòng rít gào, "Nói chung anh mau dỗ dành người ta đi.

Chuyện tối nay em coi như không biết gì cả, anh dâu của em vẫn là anh dâu của em, anh phải mau mau chạy đi ôm vợ về đó biết không!

Anh yêu anh ấy mà anh lại không nói—— vậy ai hiểu được!"——————Thiệu Huy đầu óc choáng váng bị em trai đẩy mạnh vào phòng, tay chân cùng nhịp nên lảo đảo vài bước.Người trong phòng vậy mà đã tỉnh rồi, Điền Điềm mơ mơ màng màng đưa tay mở đèn giường.Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh, gương mặt nhu hòa đến không chịu được, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm dịu: "Anh sao vậy?

Muộn như vậy còn chưa ngủ?"

"Anh..."

Thiệu Huy vuốt ve áo sơ mi, có còn hơn không động viên nhịp tim đang đập cấp tốc của mình.Điền Điềm trong lúc hắn không tỉnh táo vẫn muốn giả vờ lạnh lùng với hắn, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Hả?

Anh làm sao..."

Thiệu Huy thở ra mấy hơi, rốt cục mở miệng: "Ở đây thêm mấy ngày nữa chúng ta về nhà đi."

"Cái gì?"

Điền Điềm dụi dụi mắt, cưỡng ép gọi lý trí quay về, "Thiệu Huy, chúng ta đã chuẩn bị ly hôn rồi, tôi sẽ không về với anh đâu."

Thiệu Huy thở dài: "Anh biết."

"Vậy..."

Điền Điềm không hiểu chuyện gì, nhìn Thiệu Huy đang ngồi bên kia giường.Thiệu Huy ngồi bên giường cũng nhìn y, trong mắt như có một con suối trong sạch nhất thế gian, Điền Điềm nhìn thật kỹ, tất cả đều là hình bóng của mình: "Anh rất xin lỗi, những năm này đã đem cho em một cuộc hôn nhân không vui vẻ hạnh phúc..."

"Anh cần gì nhắc đến mấy chuyện này nữa?"

"Cho nên, chờ em trở về với cuộc sống độc thân..."

Bàn tay đang để trong chăn của Điền Điềm bỗng nhiên được một bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy."

Cho anh một cơ hội để theo đuổi em, được không?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 53.


"Anh nói cái gì vậy?"

Điền Điềm khó tin trừng mắt nhìn, đến bàn tay đang bị hắn nắm chặt cũng quên kêu người ta buông ra, "Thiệu Huy, anh uống rượu đến ấm đầu rồi sao?"

"Anh không có ấm đầu."

Thiệu Huy cười cười, một tay nắm lấy tay y, một tay cầm tay người ta đặt lên trán mình, "Em xem, anh rất tỉnh táo."

Ai biết anh có tỉnh táo hay không bằng cách sờ trán a?

Điền Điềm cũng tức cười."

Anh đừng chọc em."

"Anh không có chọc."

Thiệu Huy cười cười, kéo bàn tay Điền Điềm ôm lấy mặt mình, "Anh hiện tại đang rất tỉnh táo, cũng rất rõ ràng mình đang làm gì."

"Anh biết hiện tại tiếp tục bảo trì mối quan hệ hôn nhân này sẽ khiến em khó xử...

Mấy năm qua em cũng đã rất mệt mỏi, rất khổ cực."

Thiệu Huy buông tay Điền Điềm ra, lại khóa chặt đối phương vào trong mắt mình, "Có lẽ mấy lời này anh nói ra cũng đã quá muộn, nhưng mà, anh nhất định phải xin lỗi vì những việc anh đã không làm cho em trong quá khứ."

"Anh rõ ràng phát hiện em có rất nhiều chuyện không vui, nhưng anh lại quá tự cho là đúng, cũng chưa từng đối diện giải thích với em về những chuyện đó."

Thiệu Huy rũ mắt xuống, trong mắt thoáng một tia ướt át, lại bị lông mi rung động đánh tan, "Anh không phải là một người yêu tốt, cũng không phải là một người yêu hợp lệ.

Chính vì thế, em mới như hiện tại, không đủ cảm giác an toàn để tin tưởng anh, tin tưởng mối quan hệ của chúng ta."

"Thiệu Huy..."

Điền Điềm xưa nay chưa từng thấy Thiệu Huy như vậy, Thiệu Huy trong mắt y vẫn luôn là người tự tin, thậm chí kiêu ngạo.

Nhưng Thiệu Huy hiện tại, mặc trên người một bộ đồ ngủ mềm mại giống mình, tóc tai ngổn ngang có chút ngớ ngẩn, đáng thương hề hề mà nói những lời này, tim y vốn đã sắp đóng băng toàn bộ, hiện tại lại không có tiền đồ mà khắp chốn bay nhảy.Điền Điềm không biết khi thích một người, có phải là sẽ vì đối phương tới gần một chút mà động lòng hay không.Nhưng mà, y sẽ.Điền Điềm thở dài: "Tôi không muốn nghe anh nói những thứ này."

"Thiệu Huy, tôi không dám đáp ứng anh được."

Điền Điềm nghiêng mặt sang một bên, không nhìn hắn, "Không phải tôi không muốn tin anh, có thể vấn đề lớn nhất của chúng ta cũng không phải chuyện này, bất kể là Đường Thước, hay là gia thế bối cảnh, anh và tôi, chúng ta khác nhau một trời một vực, là những thứ đã ngăn chặn ngay trước mặt mà chúng ta không có cách nào vượt qua."

"Tôi kỳ thực rất muốn đáp ứng anh..."

Điền Điềm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt lại chậm rãi nổi lên tầng thủy quang, "Có lẽ là giữa chúng ta luôn có một mầm họa, những ngày lo lắng đề phòng đó, tôi không muốn tiếp tục trải qua nữa."

"Không cần sợ."

Thiệu Huy nắm lấy vai Điền Điềm, gần như đem đối phương ôm vào ngực, "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết, tất cả quyền chủ động—— đều giao cho em."

Từ hôm nay trở đi, anh đem tất cả dũng khí của mình đều cho em.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back