Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 69.


"Tiểu Điềm?

Tiểu Điềm, tỉnh dậy đi."

"A...

Làm sao vậy?"

Điền Điềm nửa mê nửa tỉnh mở mắt, liền nhìn thấy Thiệu Huy đang ở bên cạnh mặc bộ đồ ngủ caro mỉm cười nhìn y, y cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, nhưng vì não tạm thời vẫn chưa được cung cấp đủ oxi mà không nghĩ ra, Điền Điềm ngồi dậy, "Anh, sao anh lại ở đây?"

Thiệu Huy đưa tay ôm lấy y, kéo y vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh sai rồi, miệng anh vẫn luôn ngu ngốc như vậy, em đừng giận anh có được không?"

"Anh làm sao thế?

Hơn nửa đêm lẻn vào phòng em nói mấy thứ này?"

Điền Điềm muốn đưa tay lấy mắt kính đặt trên tủ đầu giường, lại bị Thiệu Huy ngăn lại, "Em đang lấy mắt kính, anh làm sao vậy?"

Tay Thiệu Huy chậm rãi vòng qua eo y, từ từ ôm chặt y, Thiệu Huy đặt cằm lên hõm vai Điền Điềm, nhẹ giọng nói: "Đừng tìm."

Điền Điềm bị sự tiếp xúc thân mật đột ngột này làm sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp nói: "Anh...

Anh tới gần, gần như vậy là muốn làm gì?"

"Đeo mắt kính không tiện."

Thiệu Huy tựa hồ là đang cười."

Tiện hay không để làm gì?

Anh đang nói cái gì...

A!"

Nụ hôn này quá đột ngột, Điền Điềm thậm chí còn không kịp phản ứng eo đã mềm nhũn."

Tiểu Điềm..."

Thiệu Huy cho người đang thở dốc trước mặt một chút không gian để hít thở, buông lỏng môi ra, lại không nhịn được hôn nhẹ thêm mấy cái trên mặt y, "Bảo bối à, anh thích em...

Anh yêu em."

Điền Điềm nỗ lực quay người, trong mắt đều là hơi nước: "A?"

"Tiểu Điềm..."

Tay Thiệu Huy ngày càng không an phận, Điền Điềm dưới tay hắn đã trở thành một đầm nước nóng, Thiệu Huy nhẹ nhàng đặt một dấu ấn sau vành tay Điền Điềm, "Ngoan, nhắm mắt lại."

"A..."

Mây gió nổi lên, Điền Điềm cảm thấy bản thân giống như đang ở trên mây, lại đột nhiên rơi xuống.——————Oành! !"

A ~ "Điền Điềm, đã gần ba mươi tuổi, lần đầu tiên ngủ đến lăn xuống giường.Trong lúc lăn xuống y theo bản năng mà kéo lấy cái gì đó, vì vậy mà đồ vật trên đầu tủ đều rơi hết xuống, nước trong ly cũng đổ đầy ra đất.Mặc dù chăn cũng bị cuốn theo, nhưng Điền Điềm cũng đau đến muốn khóc.Giấc mơ bậy bạ khi nãy vẫn còn trong đầu y, muốn quên cũng quên không được.Mặt Điền Điềm đỏ rần lên, sau đó ngay lập tức trắng bệt.Điền Điềm sững sờ, ngây ngốc duỗi một tay mò xuống phía dưới."

A...

A a a a!"

Điền Điềm giận đến run người, cả người đều quấn vào trong chăn—— mình đang làm cái gì vậy trời ơi!
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 70.


Editor: hé lô mấy cưng, có chuyện buồn cho mấy cưng đây, chương hôm nay cực kì cực kì cực kì ngắn 🙂))))))), nhưng mấy cưng đừng lo, theo tui thấy thì chương sau dài lém, sẽ bù đắp được cho mấy con tym yếu đuối của mấy cưng (thật ra viết cái này chỉ để thấy chương này dài một chút).

---------______----------______----------______Cuối tuần hiếm khi được nghỉ một hôm, kim bài trợ lý của Tập đoàn Thiều Phương – ngài Điền—— vậy mà lại đang ở nhà giặt quần lót.Điền Điềm nhìn cái quần đang nằm trong thau than thở: "Sao lại xảy ra chuyện này vậy trời..."

Y cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, cũng đâu phải mười ba*, vậy mà còn gặp loại chuyện dở khóc dở cười này nữa. (*: bên Trung ba mươi là 三十, mười ba là 十三.)Rõ ràng lúc còn ở bên nhau y cũng chưa bao giờ mơ thấy những chuyện này cơ mà, tại sao vừa mới chia tay lại biến thành như vậy.Aizzz...Nói thật ra, mặc dù y và Thiệu Huy đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng làm mấy chuyện abc cùng xyz kia, nhưng quá trình cũng chỉ như là đang xử lý công việc mà thôi, chẳng có tí tình thú nào cả.Thế nhưng, y cũng không trách được Thiệu Huy.Dù sao thì khi bắt đầu, người cự tuyệt cùng không nguyện ý là y.Từ khi y nghe được cuộc đối thoại giữa Thiệu Huy và Trần Tư An, cả một khoảng thời gian dài sau đó y vẫn chưa thể bình tĩnh lại.Ngoại trừ một lòng muốn trở thành một trợ lý hợp lệ cùng tích góp tiền đểu trả cho Thiệu Huy ra, những chuyện khác y đều chưa từng nghĩ qua.Ngay cả khi nhìn thấy Thiệu Huy, người mà y thích đến như vậy, đang đứng ở trước mặt, y cũng không dám tới gần.Y không còn dám thân thiết gọi hắn một tiếng anh Huy.Không còn dám bốc đồng ngồi lên xe để Thiệu Huy lái, cũng không còn dám ăn cơm mà hắn nấu nữa.Thậm chí vào buổi tối, y cũng nơm nớp lo sợ, không biết làm những chuyện thân mật như vậy, trong mắt đối phương mình sẽ là cái gì.Nhưng thực ra, khi mới bắt đầu, y vẫn rất hạnh phúc.Nước bên trong vòi ào ào chảy ra, Điền Điềm lại bất động không làm gì cả.Ting toong!

Ting toong!Điền Điềm run lên, nhìn quần lót trong tay mà mặt biến sắc, ném nó vào rổ đựng đồ, xanh mặt đi ra mở cửa."

Tiểu Điềm..."

Biết ngay mà!Rầm!Thiệu Huy trơ mắt nhìn Điền Điềm phút trước vừa mới mở cửa, liếc mắt nhìn thấy là hắn liền đóng sầm cửa lại.Thiệu Huy ngơ ngác——Hung dữ vậy sao?Editor: thêm một tin buồn nữa nà, tin này là buồn thật luôn đó, tuần này và tuần sau tui phải đi thực địa với trường rồi, là đi học không phải đi chơi đâu nha, giống trekking vậy đó, là phải trèo núi lội suối ngủ trong rừng đó, vì vấn đề an toàn nên tui không thể mang lap theo được, nên trong khoảng thời gian này không thể up chương mới cho mấy cưng được nữa QAQ, không phải tui làm biếng trốn việc đâu nha.

Mong mọi người thông cảm cho tui T_T.

Hẹn gặp lại vào tháng 8.

Phải nhớ tới tui đó nghe chưa.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 71.


Editor: hè lố ô~~~ tui về rồi đây ~~~~~ Nhớ tui hông nà?

Chương này 1000 mấy chữ luôn đó~~~ *tung bông**tung hoa**vẫy sịp*~~~~"Tiểu Điềm?"

Cuối cùng Thiệu Huy vẫn là tự mở cửa bước vào, đứng ở huyền quan* không tiến không lùi. (*: một cách tóm tắt là chỗ thay giày.)"Anh vào đây bằng cách nào?!"

Điền Điềm gần như gào ra tiếng, "Mau trả chìa khóa đây!"

"Em làm sao vậy?"

Thiệu Huy nhìn cái đầu loạn như bông của Điền Điềm, mắt thâm đen, vành mắt đỏ hoe đang nhìn mình chằm chằm khiến hắn có chút nóng ruột, hắn bước tới sờ trán Điền Điềm, "Cảm thấy không khỏe sao?

Ngày hôm qua em còn ho khan nữa."

Điền Điềm cảm thấy trên trán mình như vừa có cái bàn ủi lướt qua, mặt y cũng vì vậy mà lập tức đỏ lên, gấp đến quơ tay múa chân: "Anh quản nhiều như vậy làm gì!"

Thiệu Huy ngẩn ra, mặt cứng đờ.Điền Điềm thấy sắc mặt Thiệu Huy thay đổi cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người.Y tự mắng thầm trong lòng, khi không bỗng dưng khó chịu cái gì chứ, nhưng cũng cắn chặt răng không mở miệng.Điền Điềm cảm thấy có chút khổ sở.Sáu bảy năm nay y đều cố gắng khắc chế bản thân, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói lớn tiếng với Thiệu Huy, bây giờ y lại như vậy, chắc lại phải xuống nước trước rồi."

Tôi..."

"Đừng giận anh mà, anh chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của em thôi."

Thiệu Huy lại mở miệng, giống như không giận chút nào, lại còn an ủi y, "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không...

Không có."

"Vậy thì tốt rồi."

Thiệu Huy thở phào, không hề để chuyện y giận cá chém thớt khi nãy ở trong lòng, hắn cầm đồ trong tay vào nhà bếp, "Mới ngủ dậy phải không, em muốn ăn gì?"

Sự tức giận của Điền Điềm khi nãy đáng lẽ là nhiều như nước trong giếng, đào hoài không hết, vậy mà chỉ với dăm ba câu của Thiệu Huy đã rút khô.Y hiếu kỳ đi theo vào bếp, nhìn thấy Thiệu Huy đi qua đi lại bên trong ngôi nhà sáng trưng ấp áp mềm mại của mình, trong lòng đột nhiên có chút chua chua ngọt ngọt, kỳ quái đến không thật."

Tôi muốn ăn gì anh cũng có thể làm sao?"

"Vậy cũng phải xem em muốn ăn gì nữa."

Thiệu Huy vừa mặc tạp dề vừa trả lời, "Sáng hôm nay chỉ có thể ăn sủi cảo."

Điền Điềm tức đến bật cười : "Vậy anh còn hỏi?"

"Hỏi trước, có thể đợi đến lần sau mà."

Thiệu Huy nhanh chóng lấy những thứ cần thiết như nồi niêu xoong chảo ra, nhìn như đã rất quen thuộc nơi này rồi vậy.Điền Điềm nhìn Thiệu Huy bận rộn, mở miệng hỏi: "Trước tiên, tôi chỉ muốn hỏi một câu, đồ vật trong nhà tôi sao anh lại quen thuộc như vậy?"

"Đều là anh..."

Thiệu Huy khựng lại, cười cười không nói."

Cái gì??"

"Không có gì."

Thiệu Huy mắt đối mắt với Điền Điềm, dời đề tài, "Chỗ này không có sữa rửa tay sao?

Vậy anh vào phòng vệ sinh rửa tay đây."

Điền Điềm theo bản năng đáp một tiếng, dòng suy nghĩ đã bị người ta mang chạy mất tiêu."

Ò."——————Thiệu Huy đương nhiên quen thuộc với vị trí đồ vật trong nhà này, bởi vì tất cả vật dụng trong đây, đều là do hắn cân nhắc từng chút một, dần dần lấp đầy.Nhìn Điền Điềm bây giờ bình tĩnh lại biết kiềm chế, kỳ thực lúc trước y yêu thích tất cả những đồ vật mềm mại ấm áp.Kết hôn xong chuyển đến nơi này, tường nhà bọn họ được dán bằng bìa cứng, Thiệu Huy cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Điền Điềm lại không hài lòng lắm.Y ghét bỏ cái ngôi nhà hiện đại kia, chê nó quá lạnh lẽo cứng ngắc.

Nhìn thì cảm giác rất tốt, trên thực tế, đến ghế sô pha ngồi vào cũng cảm thấy cộm mông.Thiệu Huy nhìn Điền Điềm nỗ lực dùng những thứ mêm mại che bọc lại căn nhà, khiến bầu không khí ở đây dịu dàng đi một chút, nhưng trong giọng nói của Điền Điềm tình cờ sẽ toát ra một ít tiếc nuối, vì vậy nên hắn mới lặng lẽ làm một chuyện nhỏ.Hắn muốn cho Điền Điềm một ngôi nhà hợp tâm ý.——————Hết thảy đều được tiến hành khi Điền Điềm không biết gì cả.Thiệu Huy mời nhà thiết kế tốt nhất tới hỗ trợ hắn làm bản kế hoạch.Nhờ đội công trình đẩy nhanh tốc độ khi bọn họ không ở nhà.Hắn và Điền Điềm như hình với bóng, vì muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ, Thiệu Huy cũng chỉ có thể vào lúc nửa đêm, khi Điền Điềm đã ngủ say, xuống tầng dưới giám công, xử lý những việc tương quan.Hắn vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, những ngày đó là khoảng thời gian hắn được nghỉ ngơi ít nhất từ trước tới giờ, nhưng hắn lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi.Thậm chí có lúc chỉ cần hắn nghĩ tới tiểu Điềm của hắn sẽ nhìn thấy căn phòng này, biết tất cả đều do hắn một tay bố trí, có sắc điệu mà Điền Điềm yêu nhất, có tia sáng ấm áp nhất cùng với nội thất thư thái nhất, y khi đó sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ cùng cảm động, với đôi mắt mở to sáng rỡ cùng ngọt ngào, hắn sẽ cảm thấy bản thân đang tràn đầy năng lượng, cũng tràn đầy mong đợi.Hắn giống như đang ở một nơi rất xa xôi rất xa xôi nào đó, tìm được một loại quả ngọt ngào nhất thế giới này, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ nó, trèo non lội biển muốn mang nó về cho người hắn yêu.Nhưng đáng tiếc, nhiều lúc, chỉ có thể lưu giữ lại những nếp nhăn khô cằn, cắn một cái, chỉ có đắng chát.Phòng này chỉnh trang hơn một năm, lại không đợi kịp ngày đầu năm mới.Vì đến năm thứ hai, tiểu Điềm đã không cần hắn nữa.Editor: tới vậy là cùng, không biết mấy người thấy sao chứ tui là tui đỗ rồi đó, đổ rạp luôn, đổ triệt để.

Hu hu hu, sao không ai giống ông Huy xuất hiện trong cuộc đời tui vậy chời, lướt qua thôi cũng được mà T_T.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 72.


"Đợi tháng sau sinh nhật em, chúng ta..."

"Không cần phải phiền vậy đâu, Thiệu tổng."

"Như vậy sao..."

Thiệu Huy chỉ có thể đem chiếc chìa khóa hắn đang nắm trong tay bỏ lại vào trong ngăn kéo.Không nghĩ tới, một lần bỏ xuống lại là nhiều năm như vậy.Chuyện xưa rối như tơ vò bị Thiệu Huy quăng ra sau đầu, lấy khăn lau sạch tay, hiện tại nghĩ đến những thứ này cũng vô dụng, bây giờ Điền Điềm cũng đã vào đây ở rồi, cũng coi như là ma xui quỷ khiến mà hoàn thành tâm nguyện rồi.Lạch cạch!Thiệu Huy đang muốn đi ra ngoài, lại nghe được tiếng gì đó, giống như có cái gì mới rơi xuống đất.Hắn nghiêng người nhìn, liền thấy một mảnh vãi nhỏ ẩm ướt đáng thương đang nằm trên mặt đất."

Sao lại vứt ở đây?"

Điền Điềm luôn thích sạch sẽ, thật hiếm thấy y lại để đồ lung tung như thế.Thiệu Huy khom lưng nhặt lên mảnh vải ẩm ướt ngượng ngùng kia, cực kỳ tự nhiên mà mở vòi nước, định tiện tay rửa giùm y.Thiệu Huy lấy tay xoa xoa, đột nhiên cảm thấy trên mảnh vải có gì đó không đúng lắm.Cái này——Không trách.Thiệu Huy nhìn vết tích trên mảnh vải, mím mím môi đem ý cười ép xuống.Hắn đã biết vì sao hôm nay Điền Điềm lại nóng nảy như vậy rồi.——————"Thiệu Huy!!!"

Thiệu tổng thiếu chút nữa ném thứ đang cầm trong tay."

Anh đang làm cái gì vậy?!"

"Làm anh giật mình."

Thiệu Huy cười ra tiếng, vẫn như cũ làm theo ý mình, treo đồ vật trong tay lên giá để quần áo."

Anh, anh anh anh..."

Điền Điềm tức đến nói lắp, "Sao anh lại giặt nó!"

"Em không giặt chẳng lẽ muốn mặc lại sao?"

Thiệu Huy đã treo đồ lên giá áo xong, quay người đẩy Điền Điềm cùng đi ra ngoài, "Được rồi, đi bao vằn thắn thôi."

"Anh mới giặt xong quần lót của tôi ở đó mà muốn bao vằn thắn cái gì!

Đi rửa tay đi!"——————Cuối tuần này trợ lý Điền được nghỉ ngơi, vậy mà y lại cảm thấy thật sự mệt mỏi, ngủ không ngon thì không nói rồi, chỉ mỗi buổi sáng thôi cũng sắp dùng hết sức hô hấp cả ngày của y rồi.Y dựa vào cạnh cửa, nhìn Thiệu Huy bận rộn chặt chặt bằm bằm nhân bánh, vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, hận không thể đem tên ngốc này cũng chặt chặt bằm bằm nốt."

Giúp anh lấy tôm trong túi ra đi."

"Anh còn mua tôm?"

Điền Điềm nghi hoặc, "Mới sáng sớm anh đi mua tôm ở đâu vậy?"

"Ngày hôm qua anh đã mua rồi."

Thiệu Huy tiếp nhận cái túi, bỏ vào trong thau nước, hắn cầm cây tăm hỏi, "Em biết lấy chỉ tôm không?"——————"Em biết lấy chỉ tôm không?"

Lúc Thiệu Huy 28 tuổi cũng đã từng hỏi y câu này."

Không biết, nhưng em có thể học!"

Y vào lúc ấy vô cùng vui vẻ trả lời, "Anh Huy, anh dạy em có được không?"

Thiệu Huy hỏi y: "Vậy nếu dạy xong rồi em vẫn không biết làm thì sao?"

"Vậy thì..."

Điền Điềm không nghĩ ra được cách nào, "Anh nói như thế nào thì em làm như thế ấy."

"Được đó, vậy nếu em không lấy chỉ ra được thì phải hôn anh một cái."

"Đây là cái quy định gì a."

Thiệu Huy nhìn y cười: "Em đã nói sẽ nghe theo anh mà, có đúng không?"

"Vậy nếu em lấy được thì em có được thưởng không?"

"Có thưởng mà."

Thiệu Huy nghiêm túc nói, "Anh sẽ hôn em một cái."

"Anh không biết xấu hổ!"

"Ha ha ha..."——————"Làm sao vậy?"

Điền Điềm mím mím môi, ngước mắt liếc hắn một cái: "Tôi không biết làm."

"Đã gần bảy năm rồi tôi chưa đụng vào tôm."

Điền Điềm trừng mắt nhìn, bước gần đến thau nước.Thiệu Huy cầm một con tôm lên xử lý lưu loát, lại đột nhiên nói."

Vậy có phải em nên hôn anh một cái không?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 73.


"Anh nói cái gì?"

Điền Điềm khó tin nghiêng đầu qua nhìn Thiệu Huy mà không biết nên dùng biểu tình gì.Thiệu Huy lại mở miệng, hắn chầm chậm mà trịnh trọng nói."

Chúng ta bây giờ...

Cũng coi như là đang yêu đương đi."

Điền Điềm chưa từng thấy qua Thiệu Huy như vậy, Thiệu Huy ở trong mắt y luôn là không gì không làm được, hiện tại trước mặt y lại là một người đang thấp giọng nói chuyện với mình, khiến y cảm thấy vô cùng xa lạ.Thiệu tổng cao cao tại thượng bắt đầu từ khi nào sẽ đối với y thấp giọng nói chuyện, đến lời nói cũng nhẹ nhàng như vậy.Y cứ lo suy nghĩ, cũng không chú ý đến có người đang bước đến gần mình.Thiệu Huy cách y ngày càng gần, gần đến nỗi hô hấp của bọn họ đều quấn quýt lấy nhau, hắn cúi người xuống, chậm rãi hôn lên khóe môi Điền Điềm.Đã rất lâu rồi bọn họ chưa hôn nhau trong lúc còn thanh tỉnh.Trong trạng thái có ý thức như vậy, đường đường chính chính hôn môi, chuyện này cũng đã biến mất một quãng thời gian rất dài rồi.Thiệu Huy gần như đã quên mất lần trước, trong ánh sáng ấm áp của ban ngày, hạ xuống một nụ hôn nhu hòa trên môi Điền Điềm, là cảm giác như thế nào rồi.Hắn giống như đang ôm một đám mây trong lòng, cả người đều nhẹ nhàng lâng lâng.Cảm giác có người mình yêu ở bên cạnh thật sự là quá tốt rồi, tốt đến nỗi khiến tim hắn run lên từng hồi, giống như đang uống một bình mật ong ngọt ngào nhất thế gian này, trong lòng đều là mùi thơm ngọt tràn đầy.Cảm xúc lâng lâng hạnh phúc này ngoài hắn ra còn một người nữa cũng như vậy.Điền Điềm cảm nhận được trái tim trong lòng ngực đang run rẩy kịch liệt, nước mắt giống như muốn từ đáy lòng mà chảy ra, nhưng đáng tiếc, y lại không biết, bởi vì cao hứng hay bởi vì khó chịu.Y luôn cảm thấy một Thiệu Huy ôn nhu như vậy không phải thật, sẽ không thuộc về y mà là của người khác.Y vừa khát vọng sự yêu thương kia, vừa sợ hãi phần tình cảm này.Nụ hôn nhẹ nhàng này, đã đột nhiên cạy được ổ khóa ở đáy lòng y, những oan ức, mừng rỡ, ngọt ngào, đắng chát, những cảm xúc đếm không hết cứ thế ùn ùn trào ra, gần như nhấn chìm y.------Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cảm giác cũng rất lâu.Thiệu Huy hôn xong thì rời khỏi môi Điền Điềm, nhưng bọn họ vẫn như vậy mà dựa vào rất gần, thậm chí Điền Điềm chỉ cần cúi đầu đã có thể đặt đầu lên vai người trước mặt."

Thiệu Huy."

Điền Điềm nhẹ nhàng gọi, từng chút từng chút một đem vấn đề vẫn luôn chôn trong đáy lòng y đào ra, đặt nơi cửa miệng hỏi, "Khi chúng ta mới kết hôn, anh đối với tôi, thật lòng qua à?"

Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi những lời nói của Điền Điềm đều chấn động đến tận đáy con tim của Thiệu Huy."

Vậy là em cảm thấy, anh đối với em..."

Cổ họng Thiệu Huy như đang bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, trên tay hắn dính bột mì cũng không quan tâm, gian nan đỡ bên cạnh tủ chén, cả người hắn không ngừng run rẩy, giống như bị gió mùa đông thổi qua, lạnh thấu tâm can."

Chưa từng thật lòng, chỉ là gặp dịp thì chơi, đúng không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back