Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 19.


"Hồ đồ!"

Ba!Thiệu Huy ném quyển sổ trên tay xuống đất, khiến Điền Điềm run lên vì giật mình.Trợ lý Điền chỉ đứng đó mím mím môi, nghiêng người qua đối mặt với Thiệu Huy.Y lẳng lặng nhìn, không nói một lời.Thiệu Huy chỉ cảm thấy máu toàn thân đều hướng đầu hắn xông lên, dòng máu bị khuấy động như nước lũ khiến bộ dạng hắn ngày thường bình tĩnh cùng lý trí bị giội rửa đến không còn thấy tăm hơi."

Cậu viết thứ này là do cảm thấy chơi vui sao?

Cậu đã lớn như vậy rồi, còn đùa giỡn ấu trĩ cái gì?!"

Không, y không phải cáu kỉnh.Thiệu Huy hiểu rất rõ, bất kể là chiếc rương này hay xấp hóa đơn kia, hoặc là những ghi chép về các khoản tiền to nhỏ trong quyển sổ cũ kỹ kia, đều không phải là việc nhất thời hứng khởi có thể làm ra.Thiệu Huy bị cái rương chứa đầy hóa đơn kia làm đau nhói cả mắt, một tấm hóa đơn của hãng đồng hồ nổi tiếng sáng loáng đặt ở phía trên nhất.Đó là năm năm trước, quà sinh nhật mà hắn đưa cho Điền Điềm.——————Thiệu Huy dời mắt, nhìn cổ tay trái của chính mình và Điền Điềm, chúng nó như trước không quá bắt mắt nhưng lại cực kì đẹp đẽ mà nằm ở đó.Điền Điềm không thích mang nhẫn kết hôn, Thiệu Huy liền nghĩ trăm phương ngàn kế bỏ ra một số tiền lớn từ nước ngoài đặt một cặp đồng hồ, chỉ cần mang nó, liền có thể biết nhịp tim của đối phương, nhiệt độ cùng vị trí, giống như bản thân đang ở bên cạnh chủ nhân của chiếc đồng hồ còn lại vậy.Nhưng Điền Điềm như trước không thường xuyên mang trang sức, đem chiếc đồng hồ này cùng tâm ý mà hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng đồng thời khóa trong ngăn kéo.Thiệu Huy là một người cố chấp, hắn cố chấp một mình đeo nhẫn kết hôn, cũng cố chấp một người mang chiếc đồng hồ đôi đó.Bởi vì Điền Điềm cũng có lúc sẽ mang nó theo, cho dù những lần như vậy đặc biệt ít ỏi, có thể là trong mấy buổi tiệc ăn uống linh đình hay mấy buổi dạ hội nào đó, Thiệu Huy sẽ thấy được nhịp tim một người chủ khác của chiếc đồng hồ, hắn cảm thấy như vậy cũng đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi.Điền Điềm không thích mang nhẫn kết hôn, hắn cũng không miễn cưỡng.Điền Điềm không quen mang phối sức, hắn sẽ không ép buộc.Điền Điềm không muốn cùng hắn cùng bàn ăn cơm, hắn cũng có thể đồng ý.Thậm chí là, làm bạn lữ của hắn, Điền Điềm từ chối sự thân cận hắn, hắn cũng có thể khống chế chính mình, không quá phận với y.Thiệu Huy vẫn cho là, chỉ cần bọn họ sinh hoạt chung một chỗ, vô luận vấn đề gì hắn cũng có thể nhượng bộ.Hắn so với Điền Điềm lớn tuổi, hắn đương nhiên có thể khoan dung tính trẻ con của đối phương.Nhưng hắn hình như đã sai rồi, hắn làm mỗi một chuyện đều đẩy Điền Điềm càng ngày càng xa hắn.Đến lễ vật mà hắn tặng, hiện tại e ra cũng trở thành gánh nặng của đối phương.Thiệu Huy nôn nóng một cách mù quáng, cơ hồ là tức đến muốn nổ phổi mà nói lớn: "Cậu phí hết tâm tư chỉ để phân rõ giới hạn với tôi thôi sao?

Từ khi cuộc hôn nhân này vừa bắt đầu, cậu đã bắt đầu tìm cách để chia tay?!"

"Tôi không có..."

Điền Điềm cổ họng đang đau nên giọng nói đã trở nên hơi khàn, y không biết nên tiếp tục nói chuyện với Thiệu Huy như thế nào.Y có thể nói cái gì đây?Lẽ nào có thể nói cho hắn biết: Em không có, chưa từng nghĩ sẽ rời anh đi, từ lúc bắt đầu em chỉ muốn cùng anh bước đi cả đời.Chỉ là em quá nhát gan, quá tự ti.Tám năm trước vốn đã không xứng với anh, tám năm sau cuộc hôn nhân này vẫn chỉ là một trò cười.

Em vĩnh viễn không phải là kiểu người anh muốn, chỉ có thể là một vai phụ xám xịt.Thiệu Huy là mặt trời của y, y đã từng dựa vào hắn sưởi ấm, bây giờ bị hắn làm bỏng.Điền trợ lý cắn răng: "...

Chỉ là, chúng ta không thích hợp, Thiệu tổng."

Thiệu Huy đến âm thanh cũng đều đang run rẩy: "Tại sao?"

"Tôi thật sự rất mệt mỏi."

Hiếm thấy Điền Điềm ở trước mặt Thiệu Huy lại yếu ớt như vậy, trên mặt y đột nhiên rơi xuống mấy giọt nước mắt, "Xin lỗi, anh Huy."

Thiệu Huy cố kiềm nén ý muốn ôm chặt đối phương của bản thân, uể oải ngồi bệt xuống."

Chúng ta đều lui một bước, Thiệu Hàm bên kia thiếu một người trợ lý tạm thời, cậu mấy ngày nay đi giúp nó một chút."

Thiệu Huy nỗ lực hô hấp, đem nỗi khổ riêng trong lòng đè xuống, hắn và Điền Điềm đều cần phải bình tĩnh một chút, "Chờ cậu trở về, chúng ta bàn lại, được không?"

Cho hắn thêm một cơ hội, có được không?
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 20.


Điền Điềm tiếp nhận phần công việc lâm thời này, xế chiều hôm đó liền mang theo hành lý đến chỗ đoàn phim.Bọn Thiệu Hàm còn ở trong thôn lần trước, Điền Điềm mướn một phòng trong khách sạn Thiệu Hàm đang ở.Nói đến đây, y đã rất lâu chưa ở qua nơi như thế này.Gian phòng nhỏ hẹp, ánh đèn mờ nhạt, lực nước không ổn định, lại khiến cho Điền Điềm cảm thấy rất yên tâm.Làm cho y cảm thấy được bản thân đã rời đi thế giới của Thiệu Huy thật xa, một thân uể oải đều có thể buông xuống.Thiệu Huy cũng chưa liên lạc với y, Điền Điềm cũng không chủ động đi tìm đối phương.Nói là trợ lý, lại càng giống như là nghỉ hè.

Thiệu Hàm trong ngoài đều có Trần Tư An chuẩn bị cùng an bài, điều y có thể làm, chính là lâu lâu đi đến trường quay lượn lờ xung quanh.Nơi này, cùng quê nhà của y rất giống nhau.——————Y trước khi học cao trung vẫn ở trong thôn, như một đứa con hoang.Y mặc dù không có ba mẹ, sống cùng ông bà ngoại, bên tai khó tránh khỏi nhiều lời đàm tiếu, nhưng ngày tháng trôi qua cũng không gian khổ như trong tưởng tượng của y.Thế giới của trẻ con dù sao cũng đơn giản hơn người lớn, y chỉ cần học tập thật giỏi nỗ lực tiến tới, cái gì cũng không cần suy nghĩ.Y vốn không phải loại người sẽ dốc sức làm việc, trong thế giới trước khi y 20 tuổi, y chỉ muốn sau khi tốt nghiệp đại học trở lại quê nhà tìm một công việc an ổn, cứ như vậy ổn thỏa sống qua ngày.Chỉ tiếc là kế hoạch luôn không ngăn được mà thay đổi —— nếu như y không tới thành phố này học, nếu như y không đến phòng trưng bày tranh làm việc, nếu như y không quen biết Thiệu Huy.Như vậy, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều sẽ không phát sinh.Điền Điềm nằm trên chiếc giường đơn còn hơi ẩm ướt, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.Người sống một đời, luôn có ma xui quỷ khiến, lại không biết là đúng hay sai.——————Trong thôn không có gì để giải trí, trời cũng sớm tối, trợ lý Điền vốn chỉ mang danh đến đây làm việc lại càng là không có việc gì để làm.Thời điểm ở bên người Thiệu Huy, y cả ngày bận bận rộn rộn chưa từng ngừng lại, đợi đến khi y rời đi, lại rãnh rỗi đến hốt hoảng.Điền Điềm uể oải nhắm hai mắt lại, y sống theo quỹ đạo của Thiệu Huy suốt tám năm, đều sắp muốn đem bản thân sống thành cái bóng của đối phương.Ngày đó y đề nghị ly hôn, quả thật là kích động nhất thời, nhưng đã nhiều ngày trôi qua nhe vậy, Điền Điềm lại tiếc nuối phát hiện, giữa y và Thiệu Huy tựa hồ chỉ còn lại con đường này có thể đi.Cuộc hôn nhân của bọn họ bây giờ cũng không phải điều y muốn.E rằng bọn họ có thể nhịn qua tám năm, sống qua mười năm, thậm chí cứ như vậy miễn cưỡng kéo dài.

Thế nhưng khi Điền Điềm tưởng tượng đến ngày y và Thiệu Huy đều bạc đầu ấy, cảm xúc y có được không phải là ngọt ngào lưu luyến, mà là tái nhợt sợ hãi.Y sợ.Y sợ đợi đến khi y không đảm đương nổi chức vụ trợ lý bên người Thiệu Huy, không đảm đương được vai trò một người hầu của Thiệu Huy, cái ngày bất cứ điều gì cũng không đủ sức vì đối phương làm ấy, y lại có thể dùng lý do gì để lưu lại bên người y yêu đây.Thời điểm Thiệu Huy không cần y nữa, y phải chật vật đến thế nào khi rời đi, làm sao trở vào bên trong quỹ đạo của chính mình đây.Thử hỏi, ai có thể vĩnh viễn kiên cường, không gì xuyên thủng.Trợ lý Điền trên mặt vẫn luôn có ý cười ôn hòa chậm rãi thu hồi độ cong nơi khóe miệng, ấn ấn thái dương đang căng đau.Y đưa tay nắm lấy một cái gối đã ố vàng, y đã ly khai được nửa tháng, như trước đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, lại không có tiền đồ mà hơi nhớ tới người kia.Thật là, quá không có tiền đồ rồi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 21.


Buổi chiều năm giờ hơn, giám đốc tập đoàn Thiều Phương trong phòng làm việc không có một bóng người.Thiệu Huy vốn là người luôn đúng giờ đúng giấc đi làm, hiện tại lại một mình lái xe đến đài truyền hình.【Anh, chiều nay em có một chương trình phát sóng trực tiếp ở đài truyền hình thành phố, anh tới xem em đi a. 】【Không rảnh. 】Thiệu tổng ngoài miệng nói không rảnh, hiện tại đã lái xe vào bãi đậu xe của đài truyền hình.Hắn yên lặng tiến vào trường quay, lặng lẽ gia nhập vào trong hội fan hâm mộ nhiệt tình bên cạnhChương trình đã bắt đầu được một lúc lâu, Thiệu Huy nhìn đứa em trai tuấn tú của mình đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế sopha mềm mại, bên cạnh là một MC đang ngồi trên chiếc ghế salon phỏng vấn."

Có thể nói cho mọi người biết tiêu chuẩn cưới vợ cưới chồng của cậu không?

Người như thế nào là người yêu lý tưởng của cậu vậy?"

Thiệu Huy đối loại hình phỏng vấn này không thấy hứng thú, cúi đầu nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay một chút, hắn theo bản năng nhấn vào nút lệnh bên cạnh mặt đồng hồ một cái, lại nhìn thấy con số ở đó.Ngoại trừ nhịp tim của chính hắn, còn có một trái tim nho nhỏ xuất hiện trên mặt đồng hồ.Thình thịch, thình thịch, thình thịch.Mà trái tim kia cách hắn rất gần, cơ hồ cùng với nhịp tim của hắn chồng vào nhau——————Tiểu Điềm cũng ở nơi đây!Thiệu Huy vội vàng ngẩng đầu lên."

Thật xin lỗi, cảm phiền nhường một chút."

Thiệu Huy đứng lên, từ chỗ ngồi đi ra bên ngoài, hắn muốn từ trong quần chúng đang coi trực tiếp náo nhiệt đông đúc này tìm chủ nhân của trái tim nhỏ kia.——————Trợ lý Điền đứng sau hậu đài tránh máy quay đợi tiểu thiếu gia trả lời xong phỏng vấn, mỉm cười nghe Thiệu Hàm nói về tình yêu của cậu.Thiệu Hàm trước tiên vẫn là nói vài lời khách sáo, đột nhiên nghiêm nghị lên, giống như muốn xuyên qua ống kính camera nhìn một người khác: "Kỳ thực tình cảm không có thứ gọi là xứng đôi hay không, chỉ có thích hay không."

Điền Điềm đứng ở dưới đài sững sờ, trong lòng đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, khi y vẫn còn làm công trong phòng trưng bày tranh, y cũng hỏi qua Thiệu Huy câu hỏi tương tự.Vào lúc ấy y hoàn không nghĩ tới chính mình lại có cơ hội cùng người kia ở bên nhau, hắn chỉ là nửa hiếu kỳ nửa muốn nói chuyện phiếm trên bàn cơm mở miệng."

Anh Huy, người yêu lý tưởng của anh là người như thế nào vậy?"

Thiệu tổng khi ấy mới hai mươi tuổi vẫn còn lâu mới có được sự trầm ổn như bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn là nhíu nhíu mày, khá là bất đắc dĩ xoa xoa đầu Điền Điềm.Điền Điềm tránh khỏi ma trảo của Thiệu tổng, hỏi: "Là người như anh Đường sao?"

Y nhớ lúc đó Thiệu Huy bật cười một tiếng, cực kỳ nhẹ nhàng cùng tự nhiên nói: "Ít nhất cũng phải xứng với anh cậu nè."

Trợ lý Điền nghĩ tới đây, ánh sáng trong mắt sáng rồi lại tắt lại tắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Hàm ở trên đài, lại ấm áp mà cười rộ lên.Y đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Trần Tư An tốt đến không thể nào tốt hơn.Vị tiểu thiếu gia này, cùng tên của cậu ta rất giống nhau, khiến người ta cảm thấy tràn đầy hạnh phúc cùng hi vọng.——————"Thật xin lỗi, không có thẻ nhân viên không thể đi vào."

"Xin lỗi."

Thiệu Huy bị chặn ở cửa bất đắc dĩ dừng lại, hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, nhịp tim trên mặt đồng hồ đã cách hắn rất gần rồi, hắn tự giễu cười cười, đưa tay ấn lên, mặt đồng hồ ngay lập tức quay về màn hình chính, trái tim nho nhỏ kia biến mất ở trong tầm mắt của hắn.Thiệu Huy thở một hơi thật dài, cho dù gặp được thì hắn phải làm thế nào đây, vẫn là như trước không lời nào để nói.Thiệu tổng trở về vị trí, trầm mặc đợi đến khi chương trình kết thúc, mưa to lái xe trở về nơi ở.Trong phòng ít đi một chủ nhân khác, không hiểu ra sao lại trở nên hoàn toàn trống rỗng.Thiệu Huy cởi áo khoác, mặc quần áo ở nhà vào.Hắn từ từ tiến vào phòng để quần áo, tiện tay mở đèn, chậm rãi mở ra cái rương gỗ nặng trình trịch kia.Cũng đúng, trừ hắn ra, cái rương này chính là đồ vật duy nhất tiểu Điềm để lại ở đây.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 22.


Thiệu Huy đến hay đi đều không có ai phát hiện, trợ lý Điền cùng Thiệu Hàm bận bận rộn rộn đến gần nửa đêm mới xong việc."

Đêm nay mưa lớn, hay đặt một khách sạn gần đây qua đem, sáng mai lại trở về?"

"Không cần đâu."

Trợ lý Điền cười cười cảm ơn biên đạo, vỗ vỗ lưng vị tiểu thiếu gia vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, "Sáng mai Thiệu Hàm nhà chúng tôi còn có phim phải quay, đêm nay phải chạy trở về mới kịp."

"Như vậy sao, vậy chúng tôi sẽ không níu kéo nữa."

Sau khi tạm biệt nhân viên công tác trong đài truyền hình, Thiệu Hàm vẫn luôn trầm mặc bấy giờ mới nhích lại gần bên người Điền Điềm: "Anh Điền, sáng mai em đâu còn buổi quay phim nào?

Đạo diễn không phải đã nói sẽ cho em nghỉ nửa ngày à."

Trợ lý Điền nhìn Thiệu tiểu thiếu gia đang đầy mặt nghiêm túc, cười ra tiếng: "Quả thât là không có buổi quay nào, tuy nhiên -- "Thiệu Hàm bị sự úp mở đó của trợ lý Điền làm cho tò mò: "Tuy nhiên?"

Trợ lý Điền dẹp dù vào, mở cửa xe cho tiểu thiếu gia, cười nói: "Cậu không nghĩ muốn nhanh nhanh nhìn thấy Tư An sao?"

Thiệu Hàm không lên tiếng, nhưng lại lặng lẽ đỏ mặt.Đợi một hồi lâu, Thiệu Hàm tiểu thiếu gia đỏ bừng lỗ tai giả bộ ngáp một cái thật to, duỗi thắt lưng mệt mỏi nói, "Cuối cùng cũng kết thúc...

Anh Điền làm phiền anh rồi, đã trễ thế này còn phải lái xe về."

"Không có chuyện gì, đã quen rồi."

Điền Điềm ôn nhu cười cười, không nhắc đến chủ đề trước nữa, thuận theo câu chuyện của Thiệu Hàm mà nói tiếp, "Hơn nữa khi nãy cậu vẫn đang bận rộn thì anh đã nghỉ ngơi một lát rồi, hiện tại cũng không mệt nhiều lắm."

Điền Điềm vô ý nói một câu: "Trong vòng tròn này bên ngoài nhìn chỉ thấy sang trong đẹp đẽ, kỳ thực là chịu tội đi."

"Đành chịu thôi."

Thiệu Hàm lần này thực sự ngáp một cái, cả người cũng bắt đầu mê mê hồ hồ: "Anh Điền, chúng ta đều là người một nhà, em nói thật với anh, em tiến vào cái vòng này, đóng phim, cũng không phải bởi vì yêu thích gì, cũng không phải vì muốn biết cảm giác làm minh tinh là như thế nào, em chỉ là muốn cảm nhận một chút..."

"Cảm nhận cái gì?"

Điền trợ lý mở máy xe, xe ô tô chậm rãi chuyển bánh.------Bên ngoài mưa vừa lớn vừa dày, giọt mưa đánh vào thân xe như là đạn bắn, trái lại khiến cho không gian trong xe có một loại yên tĩnh bất thường.Thiệu Hàm tiểu thiếu gia bên ngoài luôn là một người thanh niên cao ngạo nhưng kì thật là do tính cách biệt nữu, trước mặt trợ lý Điền cơ hồ trở thành một thiếu niên hoàn toàn ngây thơ ngây thơ.Cậu chầm chậm mở miệng, từng tiếng đều là quyến luyến."

Cảm nhận một chút, cái người đã rời khỏi em mấy năm kia, rốt cuộc là làm sao trải qua."

Trợ lý Điền nhìn Thiệu Hàm ôm gối ôm làm ổ trên ghế sau, từng câu từng câu đều là nhắm mắt nói chuyện, "Em muốn cho anh ấy biết, không chỉ có mình anh ấy đang cố gắng, còn có em..."

Thiệu Hàm vừa mỏi vừa mệt, nói một lúc lại mất logic, nói tới nói lui, lại vòng tới trên người anh cậu."

Anh Điền anh biết anh em có bao nhiêu tật xấu...

Thật sự là một người gia trưởng, phong kiến, làm em phiền chết rồi."

Trợ lý Điền nắm chặt tay lái, ý cười trên khóe miệng cũng thu hồi không ít: "Vậy sao?

Thiệu tổng làm sao vậy."

"Kỳ thực năm đó anh Tư An trước khi đi đã nói chuyện cùng anh của em, em cũng nghe được...

Anh của em cảm thấy anh ấy chỉ là một đứa cô nhi nghèo rớt mùng tơi, cái gì cũng không có, không xứng với đứa em trai vàng ngọc này của anh em.

Cứ như vậy mà đuổi anh ấy đi."

Điền Điềm sững sờ, cả người tựa hồ về tới ngày ấy.Bạn học cũ của y hiện tại tức đến muốn nổ phổi ở trước mặt Thiệu tổng, cả người thẳng tắp, không chút sợ hãi nào: "Em sẽ chứng minh em là thật lòng, em sẽ lập tức rời khỏi Thiệu gia, tự sống một mình, chờ tiểu Hàm lớn lên..."

Trợ lý Điền nghĩ tới đây lại cười một tiếng, không nhịn được vì tiểu thiếu gia nói thêm một câu: "Tư An cậu ấy là tự nguyện đi."

Tiểu thiếu gia đột nhiên bật dậy: "Thực sự là anh của em đuổi anh ấy đi sao!"

"Cậu lừa anh?"

Điền Điềm đột nhiên hiểu được, lúc đó rõ ràng chỉ có một mình y ở ngoài cửa, Thiệu Hàm làm sao có thể nghe thấy những câu nói này, chỉ có thể lắc đầu cười nói, "Hàm thiếu gia quả nhiên thông minh."

"Em nói sao anh ấy lại như vậy dứt khoát cùng kiên quyết rời đi..." ngữ khí Thiệu Hàm trở nên bất đắc dĩ, "Anh nói anh của em làm sao chỉ cho Châu quan đốt lửa, không cho bách tính chúng em..."

"Không cho tiểu thiếu gia của chúng ta tự mình đốt đèn."

Trợ lý Điền nghe thấy tiểu thiếu gia không tự nhiên ngậm miệng, giúp cậu đem lời muốn nói nói hết.Điền Điềm biết, trong mắt Thiệu Hàm, y và Thiệu tổng là một đôi tình nhân hạnh phúc ngọt ngào nên sẽ bênh vực Thiệu tổng, nên một cách tự nhiên mà cảm thấy tức giận bất bình.Dựa vào cái gì anh trai cậu tìm người yêu lại có thể là nam, còn cậu lại không được?Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể ở bên một người nam nhân trên người còn mang nợ rất nhiều, cậu lại không thể ở bên một người nghèo rớt mùng tơi ?Dựa vào cái gì anh trai cậu có thể người người nam nhân mang nợ chồng chất kia tiến tới hôn nhân, cậu lại không thể cùng người mình thích ở bên nhau mãi mãi?Điền Điềm mở miệng, cuối cùng vẫn là chậm rãi đóng lại.Câu chuyện tu hú chiếm tổ chim khách*, dù sao cũng quá khó chấp nhận đi.*Ở đây ý nói ko ở trong tình cảnh của nhau có nói cũng không tin.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 23.


Đêm tối, mưa lớn.Thiệu Huy nửa ngồi nửa quỳ đã lâu, khi đứng lên đều có chút lảo đảo.

Một bên khép lại nắp rương, một bên không nhịn được vì cơn đau mơ hồ phát ra từ vết thương cũ mà cắn chặt răng.Giấy tờ cùng những tấm hóa đơn này khiến cho mắt hắn đau lòng lại chua xót, Thiệu Huy xoa xoa mắt.Hắn vẫn luôn lừa mình dối người không đi vạch trần bức tường như ẩn như hiện vẫn luôn ngăn cách hắn cùng Điền Điềm.Tích lũy qua bao nhiêu ngày tháng đã trở thành u nhọt, chạm vào liền khiến hai người đều đau.Bây giờ đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đối phương một nhát dao đâm xuống, chỉ để lại một vết thương xấu xí đầm đìa máu.Thiệu Huy chưa hề nghĩ tới, người bên gối hắn sớm chiều kia, dùng thời gian 8 năm, lại chỉ tính ra một khoản nợ.

Đem tất cả mọi thứ giữa bọn họ quy nạp thành một giao dịch tiền tài một mượn một trả sòng phẳng như vậy.Thiệu Huy thở dài, với vai trò người yêu này, hắn có phải -- đã quá thất bại rồi.------Thiệu Huy cảm thấy được chính mình cả người đều đang phát lạnh, hắn từ phòng để quần áo đi ra, chuẩn bị lấy cho mình một ly nước nóng để làm ấm thân thể.Bên trong phích nước nóng trống rỗng, Thiệu Huy khá là bất đắc dĩ mà quơ quơ thân bình, mở nắp ra rót thẳng nước lạnh vào, để lên trên đế bình.Tiếng nước khi bị đun nóng rất nhanh lắp đầy gian phòng quạnh quẽ, Thiệu Huy nhìn miệng bình dần dần xuất hiện hơi nước, vẫn chậm rãi trừng mắt mà nhìn.Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng động một cái lên mặt đồng hồ trên cổ tay, vốn tưởng rằng trên màn hình trống không, lại ngoài ý muốn xuất hiện hình trái tim.Thiệu Huy đầu tiên là kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại nhăn chặt mày đầu.--90bpm~98bpm~112bpm~125bpm~------"Anh Điền!"

Tiếng mưa rơi ầm ầm ầm cơ hồ át lấy tiếng kinh hô của Thiệu Hàm.Cậu một thân nước mưa, chật vật không nói được, trước mắt gần như sắp bị nước bùn che lấy tầm mắt, Thiệu Hàm hai tay đưa về phía trước, nỗ lực kéo người bên cạnh lại.Điền Điềm trước đó đạp không một cước, hiện tại nửa quỳ trên cát đá bùn đất, cả người chỉ dựa vào lực kéo tử tay Thiệu Hàm, cơ hồ bên vách núi treo ra nửa người."

A!"

Điền Điềm không nhịn được kêu lên đau đớn, cơn đau từ chân truyền đến làm y cơ hồ không có khí lực đứng thẳng lên, y nỗ lực lau mặt, nhìn phía xa đá còn đang lăn xuống, thần kinh cực độ căng thẳng.Nếu không phải trước đó đã cảm giác được có gì đó không đúng, kịp thời trước khi đất lở mà từ trong xe nhảy ra, trợ lý Điền nghe bên tai tràn ngập âm thanh cát đá lăn, trái tim đều co chặt nhảy lên, sợ là bọn hắn sẽ như chiếc xe ô tô đã không còn nhìn thấy kia, đồng thời bị nuốt chửng triệt để.Trợ lý Điền ngẩng đầu ngước, nhìn Thiệu Hàm cả người ướt dầm dề, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, ra hiệu bảo cậu buông tay, nhờ có Thiệu Hàm kéo lại y một cái, nếu không sợ là hiện tại y đã lăn xuống sườn núi rồi.Điền Điềm đoán chừng một chút địa thế, nhẫn nhịn đau đớn mở miệng: "Không có việc gì, cậu lên trước đi."

Bọn họ hiện tại đang ở mặt bên giữa sườn núi, xem như đã thoát khỏi khu nguy hiểm, thế nhưng đương nhiên vẫn là chỗ cao an toàn hơn.Thiệu Hàm không lên tiếng, chỉ là quay người khom lưng một cái liền nửa quỳ trước mặt Điền Điềm."

Em cõng anh."

Trong mắt Điền Điềm có chút khí nóng, lại làm không rõ là do đau nên chảy ra nước mắt hay là bởi vì cảm động, y giả vờ thoải mái cười nói: "Không có chuyện gì, nơi này đã an toàn, cậu đi lên trước đi."

"Đùa gì thế, em có thể ném anh ở đây à!"

Thiệu Hàm đã cuống lên, không hề thoái nhượng, một cái dùng sức vẫn cứ đem Điền Điềm túm lên trên lưng, "Dù sao anh cũng là anh của em mà!"

Điền Điềm ngẩn người, cảm thấy người trước mắt này cũng như bản thân không vai rộng nhưng lại khiến người khác cảm thấy tri kỷ đến mê tít mắt.------"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Thiệu Huy nắm chặt điện thoại trong tay, lông mày nhíu chặt.Hắn cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trái tim nhỏ trên mặt đồng hồ đang đập với tốc độ cực nhanh cùng mũi tên định vị đang lấp lóe, trái tim kia mở ra một bản đồ, trên đó xuất hiện tên một địa phương mà hắn không biết là ở đâu.Thiệu Huy nhìn, nhịp tim đập của chính mình dường như cũng cùng gia tốc, cùng hoảng hốt.Hắn dừng một chút, một lần nữa rút ra một con số, lần này đầu kia rất nhanh được tiếp, đầu bên kia là một nhân viên đang yên giấc bỗng nhiên bị hắn đánh thức, lại còn gọn gàng dứt khoát đưa cho một tọa độ."

Lập tức điều tra rõ ràng, tọa độ này là ở chỗ nào, lập tức báo cho tôi."

"...

Vâng, vâng, tôi lập tức đi thăm dò."

Thiệu Huy không khống chế được ở trong phòng đi qua đi lại chờ đợi, hắn cố gắng đem những suy nghĩ bậy bạ trong đầu gỡ xuống hết thảy, đưa tay cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh rót một ít nước nóng.Reng reng reng~ Reng reng reng~Tiếng chuông điện thoại vang lên tạo ra một vết nứt bên trong căn phòng yên tĩnh, Thiệu Huy cả người chấn động, làm văng cả nước trong ly ra ngoài.Nước nóng bắn lên cánh tay hắn, Thiệu Huy nhưng ngay cả rút tay về đều không để ý tới, vội vội vàng vàng cầm lấy điện thoại, nhưng đầu kia cũng không phải tin tức hắn muốn."

Chuyện gì?"

Là Trần Tư An gọi điện thoại tới.Người ngày thường khách khí với hắn đến câu nệ, giọng nói hiện tại chỉ có nôn nóng cùng lo lắng: "Tiểu Hàm cùng Điền Điềm ngày hôm nay đi quay chương trình đến bây giờ đều liên lạc không được, có phải là xảy ra vấn đề rồi hay không."

Thiệu Huy trong lòng có một loại cảm giác không rõ ràng nhưng lại càng ngày càng cường liệt, nhất thời hoảng thần đã làm rơi ly nước, trong nháy mắt ly nước liền vỡ tan.Tiếng vang đó đã kéo về lý trí của Thiệu Huy, hắn đè xuống lo lắng, trầm giọng trả lời: "Tôi lập tức liên hệ tổ tiết mục."

Đài truyền hình bên kia cũng không có có tin tức giá trị gì, Thiệu Huy trả lời Trần Tư An sau như trước khiến người đứng ngồi không yên, chỉ có thể dựa vào việc thu thập mấy mảnh kiếng bể để bình phục tâm tình.Hắn đem mảnh nhỏ thủy tinh vỡ bỏ vào bên trong mảnh vụn lớn, còn chưa kịp ném vào thùng rác, điện thoại lại vang lên.Lần này cuối cùng là tin tức hắn tâm tâm niệm niệm, hắn một tay cầm điện thoại, một tay nắm mảnh vỡ, một câu một chữ nghe kĩ càng."

Thiệu tổng, địa điểm cụ thể đã tìm được..."

Đầu kia âm thanh vẫn chưa toàn tỉnh ngủ, "Mới vừa tra cập nơi được quét vệ tinh, nơi đó vừa mới xảy ra lở đất..."

Những câu sau Thiệu Huy không thể nghe rõ nữa, hắn tựa hồ phân chia thành hai người, một người an bài cứu viện đâu vào đấy, một người khác lại cảm thấy đầu thật nặng mà trở nên mơ màng.Tất cả an bài thỏa đáng, hắn cúp điện thoại, thay đổi quần áo, nắm lấy chìa khóa xe, một mặt bình tĩnh đi gara, ngồi vào buồng lái.Thiệu Huy đưa tay muốn nắm chặt vô-lăng, đầu ngón tay lại run rẩy đến không cầm được nó.Trong buồng lái khó giải thích được mà vang lên tiếng nước tí tí tách tách, Thiệu Huy ngẩn người, nửa ngày mới phát hiện nguyên nhân của tiếng nước này không phải nơi khác, chính là tiếng máu nhỏ giọt từ lòng bàn tay hắn.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 24.


Thiệu Hàm lảo đảo không biết đã đi được bao lâu, cậu chỉ cảm nhận được tiếng đá lăn bên tai càng ngày càng nhỏ, thật vất vả mới tìm được một tảng đá lớn bằng phẳng, cậu dường như không còn chút sức lực nên chuẩn bị cùng anh dâu tạm thời nghỉ chân ở chỗ này.Thiệu Hàm cúi người cẩn thận từng li từng tí giúp Điền Điềm ngồi lên."

Anh thử động một chút, xem có nghiêm trọng không."

"Không có chuyện gì."

Điền Điềm nỗ lực an ủi tiểu thiếu gia đang hết sức lo lắng cho mình, nhưng vẫn không nhịn được vì đau mà kêu thành tiếng, "A!"

"Đừng cậy mạnh, em cũng đâu chê cười anh."

Thiệu Hàm một bên nỗ lực thở dốc, một bên lau mặt, chính cậu cũng một thân chật vật, trên người từ trong ra ngoài không có một nơi nào khô ráo, hai chân đều bị bùn cát bao bọc.Thiệu Hàm mệt đến cùng cực nên cũng trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Điền Điềm, không ngừng thở dốc.Thiệu Hàm co quắp ngồi ở trên tảng đá, nhìn phía trước mưa rơi dày đặc, thở dài: "Mưa lớn như thế này đến khi nào có thể dừng đây."

"Khó nói, trước hãy ở chỗ này đợi đến hừng đông đi."

Điền Điềm cảm thấy được cả người mình có chút nóng lên, y nỗ lực duy trì tỉnh táo, theo bản năng sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, đây là món quà Thiệu Huy đưa cho y, khi y rời nhà đi, trừ đồ vật của bản thân ra, chỉ lén lút mang đi duy nhất một món quà kỷ niệm cùng Thiệu Huy có liên quan này, y nỗ lực xoa xoa đi nước đọng trên mặt đồng hồ, quý trọng đem đồng hồ đeo tay lấy gỡ bỏ vào trong túi áo.Điền Điềm mím mím môi, cười an ủi, "Yên tâm, sẽ có người tới tìm chúng ta thôi."

"Điều đó là đương nhiên."

Tiểu thiếu gia đem áo khoác của mình cởi ra, "Anh Điền, anh lấy cái áo này lót ở phía dưới rồi ngồi."

"Không cần."

Điền Điềm cũng là một thân chật vật, cơ thể y vốn đã đơn bạc, nên thoạt nhìn lại càng thảm hại hơn."

Người bệnh không có quyền phản kháng."

Tiểu thiếu gia cười nói, "Anh đừng nói không muốn không cần không sao, anh là anh dâu của em nha, anh nếu như xảy ra chuyện gì, anh của em sẽ không tha cho em đâu."

"Ha."

Trợ lý Điền cười ra tiếng, y nỗ lực trừng mắt nhìn, đem chua xót trong đáy lòng cười ra theo nước mưa đang không ngừng rơi cùng nhỏ xuống."

Anh Điền anh cười cái gì?"

Điền Điềm lẳng lặng nhìn Thiệu Hàm đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trái tim đang thập phần căng thẳng đã thả lỏng hơn một nửa, đến nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể đều không còn khó chịu nữa.Nhớ tới lần đầu tiên y cùng Thiệu Huy đồng thời bước vào cửa nhà Thiệu gia, cha mẹ Thiệu vẫn còn đang nổi nóng.

Đối với kẻ ác khiến cho Thiệu gia Đại thiếu gia lạc lối là y này trừng mắt lạnh lẽo, Thiệu Huy cố chấp đối với cha mẹ không nói ra được một lời hay ý đẹp nào, y lúng túng đến chảy mồ hôi, ngược lại là Thiệu Hàm choai choai thân thiết mà chăm sóc y.Mở miệng khép miệng đều gọi y anh trai, mang y vào trong phòng ngủ của mình, ngốc ngốc mà trốn đi.Điền Điềm đưa tay sờ sờ đầu Thiệu Hàm đã bị dính nước mưa đến ướt nhẹp: "Tiểu Hàm, bởi vì tiếng anh này của cậu, không quản sau này xảy ra chuyện gì, anh đều coi cậu là em trai ruột của anh."

Thiệu Hàm nghe lời này trong lòng hốt hoảng: "Anh Điền, anh cùng anh em đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi, đừng dọa em nha."

Điền Điềm cả người có chút mơ mơ màng màng, Thiệu Hàm thấy y không lên tiếng, trái lại lẩm bẩm lải nhải nói tới anh trai ruột của cậu."

Anh Điền, anh đừng không muốn anh của em mà..."

Chỉ là Điền Điềm cả người cũng bắt đầu choáng váng, chỉ có thể đứt quãng nỗ lực nhận biết những lời Thiệu Hàm đang nói."

Anh cũng biết anh của em xưa nay đều là loại người đặc biệt kiêu ngạo như vậy...

Em xưa nay chưa từng thấy anh của em chịu thua trước ai cả...

Lần thứ nhất nhìn thấy anh ấy không màng đến mặt mũi như thế...

Tự tôn tự kiêu cũng không cần...

Chỉ muốn cùng với anh...

Lúc đó cha em đánh anh ấy rất thảm, anh của em vẫn là không buông tha, cứng rắn mà quỳ ở đó tận ba ngày..."——————Đúng, Điền Điềm nhớ rất rõ, năm đó Thiệu Huy come out oanh liệt đến cỡ nào."

Đường Thước anh ấy căn bản là không có nghĩ tới muốn come out với người nhà, anh tại sao lại lỗ mãng để thành bộ dáng này?"

Y lúc đó nhìn Thiệu Huy đang nằm trên giường bệnh bó thạch cao vừa cảm thấy đau lòng vừa uất ức không thôi, cơ hồ là giống như oán hận mà hỏi ra miệng.Vào lúc ấy Thiệu Huy nói cái gì?Điền Điềm ngất ngất ngây ngây nghĩ."

Come out là lựa chọn của một mình anh, cùng bất luận người nào cũng không có quan hệ, nếu như anh đã lựa chọn cùng một người đồng tính ở bên nhau, anh không hy vọng người đó chịu sự phiền nhiễu do vấn đề này mang lại."

Điền Điềm gương mặt trắng bạch, đến hơi thở thở ra cũng nóng hổi.Y lúc trước cảm thấy Thiệu tổng thật vĩ đại, việc nghĩa chẳng từ nan muốn vì người yêu che phong chắn vũ, bây giờ lại phát hiện, do không chút để ý mà bị lôi vào mưa to gió lớn bên trong —— chỉ có một mình y.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 25.


"Ầm!"

Tài xế bị động tĩnh phía sau dọa sợ, giật mình phanh xe lại: "Làm sao vậy Thiệu tổng?"

"Không...

Không có chuyện gì."

Thiệu Huy hoang mang hoảng loạn nhặt lên chiếc đồng hồ từ bên dưới chỗ ngồi, ánh mắt của hắn vững vàng nhìn chằm chằm động tĩnh trên mặt đồng hồ, tọa độ vẫn còn, nhưng hình trái tim nho nhỏ kia lại đột nhiên ngừng nhảy.——0bpm.Đồng hồ bị tay trái vốn có vết thương nắm lấy thật chặt, khiến cho vết thương thật vất vả mới cầm máu được cứ như vậy mà nứt toác ra, dòng máu chảy ra ướt hết mặt đồng hồ, Thiệu Huy nỗ lực dùng ngón tay chà xát mặt đồng hồ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng ngày càng mờ đi."

Không...

Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Thiệu Huy cũng không biết mình đang nói chuyện với ai, hắn dừng một chút mở miệng, "Đội cứu viện cùng đội y tế đều đi theo phải không?"

"Đúng vậy, Thiệu tổng."

"Vậy thì tốt."

Thiệu Huy buông xuống tấm ngăn cách ở giữa, lạnh giọng mở miệng, "Tôi nghỉ ngơi một lúc, đến nơi gọi tôi."

Hắn có thể là thật sự cần phải nghỉ ngơi rồi.Bả vai Thiệu Huy luôn luôn thẳng tắp hiện tại đã có một chút sụp xuống, nhưng hai tay vẫn nâng chiếc đồng hồ kia như bảo bối.

Hắn dựa lưng vào ghế ngồi, đem thân thể ưỡn thẳng lên.Tiểu Hàm sẽ không xảy ra chuyện, Điền Điềm cũng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.Có thể trong đầu của hắn đã loạn đến đáng sợ, ký ức giống như những thước phim không ngừng chiếu qua.【 "Có đau hay không?

Vừa nãy cha anh có đánh trúng em không."

"Không có chuyện gì, ông ấy cũng chỉ là tức giận nhất thời, đánh không nặng tay đâu.

Chân anh không sao chứ?

Bác sĩ nói chân của anh còn phải an dưỡng, không thể quỳ."

"Anh không sao, ngày mai chúng ta dọn ra khỏi nhà đi, có được hay không."

"Được, anh Huy muốn gì cũng được." 】...【 "Anh Huy, ngày hôm nay vị cha sứ kia nói cái gì vậy, em nghe không hiểu..."

"Ông ấy nói —— em có nguyện ý hay không trở thành bạn lữ cùng người yêu của anh, từ hôm nay trở đi, cùng thuộc về nhau, giúp đỡ lẫn nhau, vô luận là tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu nhau, quý trọng lẫn nhau, cho đến chết mới có thể đem chúng ta tách rời."

"Mấy lời này quá cũ rích rồi đi."

"Cũ rích?

Vậy theo em cái gì không cũ rích."

"Em cảm thấy..."

"Hửm?"

"Có anh ở bên cạnh em là được rồi." 】...【 "Anh Huy, mấy ngày nay làm phiền anh rồi...

Công ty chắc đã trì hoãn rất nhiều chuyện đi, việc chôn cất ông ngoại em một mình ở lại xử lý là được, anh mau trở về đi thôi."

"Nói ngốc nghếch cái gì vậy."

"Em không có mà..."

"Em ở trước mặt anh không cần ép bản thân phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như vậy, có anh ở đây cơ mà."

"Em, em...

Anh Huy em nói cho anh nghe...

Ông ngoại em thích nhất làm món ngon cho em ăn...

Ông ngoại làm cá kho chua ngọt là ngon nhất...

Ông ấy rõ ràng lần trước còn nói...

Còn nói chờ em trở về, chờ em trở về..."

"Anh Huy...

Em đau lòng quá..."

"Được, tiểu Điềm nhà chúng ta đau lòng, anh Huy cùng em đau."】...Thiệu Huy cuộn tròn trên chỗ ngồi phía sau, nỗ lực chớp chớp đôi mắt khô khốc, phía sau lưng hắn đều là mồ hôi lạnh, không nhịn được mà run cầm cập.

Hắn liều mạng hô hấp muốn chính mình trấn tĩnh lại, mỗi một hơi thở ra cũng giống như là đốt một cây đuốc trong cổ họng hắn vậy."

Khụ!

Khụ khụ khụ khụ!

Khụ khụ khụ!"

Hắn cảm thấy cổ họng của chính mình bỗng nhiên tắc nghẽn, hắn không nhịn được ho khan.Hô hấp đột nhiên cứng lại, rồi nôn ra một trận, trước mắt hắn dần dần tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.Thiệu Huy không ngừng thống khổ thở dốc, nhưng vẫn cứng đầu nghĩ —— chỉ cần lần này tiểu Điềm có thể bình an, vô luận bắt hắn làm cái gì cũng được.Chỉ cần hắn có thể làm được.Chỉ cần hai tâm can bảo bối của hắn không sao là được.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 26.


Mưa to cả một đêm cuối cùng cũng ngừng, trong núi đều là bùn lầy ẩm ướt cùng mùi tanh của đất.Điền Điềm nỗ lực khom lưng, đưa tay cầm lấy cái áo đã hơi khô khoác lên người Thiệu Hàm đang ngủ đến mơ hồ.Cái té lộn người khi nhảy khỏi xe tối hôm qua so với những gì y nghĩ còn nghiêm trọng hơn, vốn tưởng rằng chỉ có một vài nơi sẽ bầm tím, nhưng bây giờ càng lúc đau đớn càng trở nên kịch liệt làm cho y không thể không thừa nhận lần này sợ là đã thương tổn tới xương cốt, cổ chân của y đã sưng lợi hại, chỉ cần nhúc nhích một chút liền đau.Y cảm thấy đến đầu óc của mình hiện tại đều là sương mù mông lung, kiên cường chống đỡ tỉnh táo.

Thiệu Hàm ngày hôm qua đã mệt muốn chết rồi, cả người vô cùng đáng thương mà nằm cuộn tròn ở bên cạnh y, làm cho y lại càng không dám tùy tiện cho mình mất đi tỉnh táo.Điền Điềm véo chính mình một cái, đau đến thở ra nhưng đều là hơi nóng.Nhiệt độ có chút cao a, Điền Điềm dụi dụi con mắt, mí mắt mỏng manh cũng có thể nóng đến bỏng tay.Y cảm thấy dường như có người kéo hai mí mắt của y sụp xuống, chỉ có thể liều mạng không cho nó khép lại.Ánh mặt trời sau khi qua cơn mưa lớn mãnh liệt đến dọa người, Điền Điềm cắn răng đẩy Thiệu Hàm đang không còn chút cảm giác nào đến chỗ có bóng mát, chính mình lại không còn khí lực nhích sang bên cạnh tránh đi một chút ánh nắng.Y cảm thấy được sức lực cả người cũng như nước mưa còn đọng lại trên mặt đất đều sắp bị bốc hơi sạch sẻ.——————Điền Điềm ngồi phịch ở trên tảng đá lớn tự giễu nghĩ, y đã đưa cho Thiệu Huy tất cả tài sản y tích trữ được, cũng chuẩn bị chia tay mà không cần mặt mũi như vậy, về mặt tiền bạc hiện tại đã không được thoải mái, bây giờ lại làm thương chân mình, sợ là chỉ có thể làm một người tàn phế phải tìm cái vòm cầu nào đó để ở...Y nhớ tới lần y và Thiệu Huy ra nước ngoài kết hôn, y cũng đã từng đợi cả đêm trên núi hoang như vậy.Nghỉ cưới gần nửa tháng, sau khi cử hành nghi thức, bọn họ trong lúc rảnh rỗi đi dạo mấy ngày, Thiệu Huy đề nghị đi lên núi săn thú chơi, y vào lúc ấy ngu ngốc đuổi theo con thỏ đến tìm không thấy đường quay về, lại ngốc hề hề đảo quanh ở chỗ cũ.Vào lúc y ủ rũ nhất, Thiệu Huy lại xuất hiện.Vào lúc ấy trời đã bắt đầu đen, đường quay về trong trí nhớ cũng rối như tơ vò, Thiệu Huy nhanh chóng quyết định, dứt khoát cắm trại ở đó một đêm.Buổi tối ngày hôm ấy còn có tuyết rơi, Thiệu Huy sợ y lạnh, liền đem y ôm vào trong lòng, ôm y cả một đêm.Y cũng kích động cả một đêm, nhưng ngay cả một cái hôn cũng không dám, chỉ có lo sợ đến run rẩy trong lồng ngực đối phương.Thiệu Huy cho là y lạnh, càng chặt chẽ vững vàng che chở cho y, một chút gió cũng không thể tiến vào.Nói thật, nếu như không có những chuyện rối tinh rối mù sau này, y sợ là còn có thể tưởng bở cho là Thiệu tổng ngông cuồng tự đại đối với y cũng động tâm.——————Điền Điềm đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy được tiếng động.Người xuất hiện đầu tiên chính là Trần Tư An."

Tiểu Hàm!"

Đại minh tinh luôn luôn ngăn nắp xinh đẹp mà xuất hiện trước công chúng hiện tại lại giống như một người dân tị nạn mà lảo đảo chạy đến ôm lấy tiểu thiếu gia đang nửa tỉnh nửa mê.Điền Điềm yên lặng nhìn hai người kia ôm nhau vừa khóc vừa cười, từ quan tâm lẫn nhau đến thổ lộ cùng nhau, cuối cùng lại như không nhìn thấy đám người đang đứng bên cạnh mà không ngừng hôn nhau.Vừa không thiên thời cũng không địa lợi, Điền Điềm đang muốn mở miệng khuyên nhủ cặp tình nhân nhỏ kia, lại bị Thiệu tổng đến sau cướp lời."

Thiệu Hàm."

"Ai!"

Thiệu Hàm run lên, cuối cùng cũng coi như phát hiện anh trai cùng anh dâu cậu đều đang ở bên cạnh, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hai người bọn họ, trong giây lát mặt đã bị thiêu đốt đến đỏ bừng, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi, "Ca."

"Thu liễm lại chút đi."

Thiệu Huy thở dài, tuy rằng vẫn là đầy mặt nghiêm túc, ngược lại cũng không nói lời đả thương người nào, "Không có bị thương chứ."

"Em không sao..."

Tiểu thiếu gia nói câu này mới có thể khiến Thiệu tổng an ổn một chút, liền lại nghe thấy nửa câu sau, "Thế nhưng chân anh Điền bị thương, ở đây một đêm hiện tại mau chóng xem xem có sao không!"

Thiệu Huy trong lòng căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Điền Điềm đang ngồi ở một bên "Nghiêm trọng không?"

Điền Điềm ngẩng đầu nhìn Thiệu tổng, nhìn cái người đang từ trên cao nhìn xuống, trầm ổn bình tĩnh, gió cấp tám đến cũng có thể bất động, Thiệu tổng của y.Thiệu Huy âu phục giày da, đến carvat trên cổ cũng không loạn một chút nào, Điền Điềm không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn hai người trên người dính đầy bùn đất hiện tại vẫn còn ôm nhau khóc ở bên kia, y rũ mắt xuống, chớp chớp đôi mắt đang nóng bỏng."

Không nghiêm trọng, chỉ bị thương một chút mà thôi."

Thời điểm Điền Điềm mở mắt ra đã đem từng tia oan ức cùng nỗi sợ trong lòng kia toàn bộ ép xuống, chỉ để lại đáy mắt yếu ớt ửng hồng, một chút nước mắt ý cũng không thấy, trên mặt y một lần nữa treo lên nụ cười khéo léo thường ngày, "Làm phiền Thiệu tổng đi một chuyến."

Cái người đã từng ôm chặt lấy y chắn gió cho y kia, có lẽ chỉ là ảo giác nhất thời của y mà thôi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 27


Điền Điềm bị nhân viên y tế dùng cáng nhấc xuống núi, y nằm ở trên cáng lảo đảo, đi được nửa đường đã không nhịn được do uể oải và buồn ngủ mà mê man thiếp đi.Đến tận lúc y được đưa lên xe cứu thương, Điền Điềm cũng không tỉnh lại, y nhắm hai mắt ngủ say vậy mà vẫn khó chịu đến cau mày, trên mặt hiện ra vệt ửng hồng không bình thường.Thiệu Huy đỡ cánh tay của y, giúp y kẹp chặt lại nhiệt kế, hơi thở của Điền Điềm phả vào mặt hắn, từng hơi từng nhịp, tất cả đều nóng bỏng."

Anh, đủ thời gian rồi, anh nhanh đưa cho bác sĩ nhìn xem."

Thiệu Hàm ở một bên giảm thấp tiếng nói xuống, chính cậu cũng bị quấn một tấm chăn dày bên ngoài, chỉ lộ ra được khuôn mặt, "Nhiệt độ có cao không?"

"39.

4℃."

Cặp lông mày Thiệu Huy càng nhíu càng chặt, đến khi truyền nước biển cho Điền Điềm cũng chưa từng tách ra, "Thiệu Hàm em lấy thêm tấm mền đắp cho tiểu Điềm đi."

"Ò."

Tiểu thiếu gia nhìn khắp nơi, phát hiện tấm mền còn dư lại đang nằm bên cạnh Thiệu tổng, cậu một bên đưa tay lấy, một bên bĩu môi thầm thì, "Rõ ràng là ở bên cạnh mình còn muốn sai khiến người ta, chỉ biết đau lòng anh tiểu Điền, em cũng là người mới vừa thoát khỏi nguy hiểm đó có được hay không."

"Anh, lấy tay anh ra một chút đi."

Thiệu Hàm nắm lấy ống tay trái của Thiệu Huy, muốn lấy tấm mền phía dưới, lại đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt dinh dính, "Cái gì vậy, cái mền này dơ sao?

Anh, anh nhìn thử xem có sạch không...

Anh?!

Anh chảy máu!"

"Em lớn tiếng như vậy làm gì?"

Thiệu Huy liếc mắt đứa em trai đang sợ hết hồn của mình một cái, dùng tay phải giúp Điền Điềm đè chăn xuống, nhìn người kia không bị làm cho tỉnh lại, mới nói với Thiệu Hàm đang đầy mặt sợ hãi, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."

"Anh, tại sao anh lại bị thương vậy?"

Thiệu Hàm đứng ngồi không yên, bọc lấy tấm chăn chạy đến bên người anh cậu, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt cánh tay anh trai cậu, mò ra áo khoác âu phục đã ướt nhẹp, bị doạ đến mở to mắt.Màu áo khoác âu phục của Thiệu Huy rất đậm, không thể thấy được cái gì, thế nhưng cổ tay áo ẩm ướt dinh dính, Thiệu Hàm nhìn kỹ liền thấy Thiệu Huy đang nắm chặt tay lại, trong khe hở đều là màu rỉ sắt của vết máu đã khô."

Anh, anh nắm chặt tay làm cái gì a!

Nhanh thả tay ra đi!"

Thiệu Huy bị em trai huyên náo nên không có cách nào, chỉ có thể đem tay trái đang nắm thật chặt buông ra, lộ ra lòng bàn tay hắn nỗ lực muốn giấu đi.Tay Thiệu Huy luôn luôn thon dài mạnh mẽ, nhưng cho dù tay hắn có đẹp hơn nữa, thời điểm máu thịt be bét cũng không thể nào cảm thấy đẹp được.Thiệu Huy tối hôm qua nắm trong tay mảnh thủy tinh vỡ, cứ để như vậy không xử lý khiến mấy mảnh thủy tinh nhỏ li ti đâm vào trong thịt cả một đêm, hiện tại bàn tay nhợt nhạt không vết máu nhưng miệng vết thương lại vừa đỏ vừa sưng, nhìn thấy mà giật mình."

Anh, anh làm sao làm vậy!"

Thiệu Hàm nhìn lòng bàn tay anh cậu vẫn còn lộ ra mảnh kiếng bể, sợ đến âm thanh đều run rẩy, "Tay anh đều bị đâm xuyên qua rồi? !"

"Nói bậy cái gì."

Thiệu Huy mặt không cảm xúc, thật giống bàn tay đang bị thương này căn bản không phải là của hắn, "Bị thương ngoài da mà thôi, lát nữa đến bệnh viện tiện đường xử lý một chút là được rồi."

Thiệu Hàm liếc mắt nhìn anh dâu đang hôn mê ngủ đến bất tỉnh sốt cao không hạ, lại liếc mắt nhìn anh trai mình đàng hoàng trịnh trọng nhưng vết thương lại đầy tay, vô lực thở dài —— giữa hai người này đã xảy ra những chuyện gì a.——————"Anh, thủ tục nhập viện của anh Điền đều làm xong hết rồi, anh nhanh đi khám tay mình một chút đi!"

"Anh đợi thêm..."

"Không được đợi nữa, nhanh đi khám đi!"

Thiệu Hàm đẩy anh trai cậu ra ngoài phòng bệnh, "Anh Điền có em canh chừng, anh cứ yên tâm đi khám đi."

Thiệu Hàm cố chấp đuổi người, mới có thể đem anh trai cậu đuổi đi.Thiệu Huy đi đến phòng cấp cứu, hắn lúc này mới biết đau, rõ ràng đau đến lợi hại, cả đêm hôm qua một chút cảm giác đều không có, cũng là có chút thần kì.Vết thương trên tay hắn không quá sâu, thế nhưng thủy tinh vụn bên trong miệng vết thương quá nhiều quá dày đặc, nhất thiết phải làm sạch.Bác sĩ phụ trách của hắn trước tiên đơn giản chỉnh lý một chút, chuẩn bị giúp hắn phẫu thuật mở ổ."

Thiệu tiên sinh vết thương này của ngài không quá sâu, thế nhưng mở ổ khá là phiền toái, có thể sẽ rất đau, có thể tiêm thuốc tê cũng có thể không dùng, ngài cần tiêm thuốc tê không?"

Mũi chân Thiệu Huy theo bản năng vẫn hướng đến phòng bệnh bên kia, hắn liếc nhìn tay của mình, bình tĩnh nói: "Làm cách nào nhanh thì cứ làm đi bác sĩ."

Đau một chút cũng không sao, hắn có thể nhanh trở lại là được.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 28.


Điền Điềm ngủ mê man nhưng cũng không được yên ổn, y nửa tỉnh nửa mê mà mơ một giấc mơ.Trong mơ y vẫn như hiện tại mà ngu ngốc thích Thiệu Huy, âm thầm vì chính mình có thể giúp đỡ Thiệu Huy trong lúc hắn gặp khó khăn mà cao hứng cùng tùy ý làm bậy.Trong mơ đang là buổi tối, hình như là lúc bọn họ mới chuyển ra khỏi Thiệu gia.Y không biết vì cái gì lại thấy bản thân đang ngồi dưới đất, đưa tay ra cho Thiệu Huy.Điền Điềm nghe thấy âm thanh mình hì hì cười trong mơ: "Anh Huy, anh cõng em về nhà được không?"

"Được."

Thiệu Huy cũng xuất hiện trong mơ của y, Thiệu tổng lúc đó khoảng hai mươi tuổi cư nhiên ở trước mặt y cười cười, "Anh cõng em về nhà."

Sau đó y thật vui vẻ, như một đứa ngốc nằm trên lưng của Thiệu Huy."

Anh Huy..."

"Hả?"

"Anh sau này luôn ở bên em có được không?"

Người đang cõng y không trả lời, y cũng không thèm để ý, vui vẻ tiếp tục lầm bầm lầu bầu."

Anh Huy, em rất thích anh...

Anh cũng thích em một chút đi, một chút chút thôi có được hay không."

Âm thanh của Thiệu Huy lại đột nhiên nhạt đi, gọi y một tiếng: "Trợ lý Điền."

Điền Điềm sững sờ, trái tim như bị ai đâm một nhát: "Anh Huy?"

Thiệu Huy đáng lẽ đang cõng y không hiểu sao hiện tại lại ngồi trên ghế da trong phòng giám đốc, chỉ có y đứng đối diện bàn làm việc."

Trong thời gian làm việc, gọi tôi là Thiệu tổng."

Điền Điềm đột nhiên cảm thấy chính mình cực kì ủy khuất, tất cả đều hóa thành một tiếng gọi khẽ.——————"Anh...

Anh Huy."

Thiệu Hàm nghe thanh âm này cả người run lên, cơn buồn ngủ trước đó đều bay biến hết.Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh Điền?

Anh tỉnh chưa."

Điền Điềm mặt đỏ bừng cố gắng dùng sức mở mắt, lại cố gắng dùng sức nặn ra hai chữ: "Anh Huy?"

Tiểu thiếu gia lần này nghe thấy rõ ràng, nhưng cho dù nghe rõ cũng chỉ có kiên nhẫn chờ đợi.Bàn tay đâm đầy thủy tinh của anh trai cậu có trời mới biết tới khi nào mới xử lý xong, người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết tại sao lại quậy thành ra như vậy.Cậu chỉ có thể hy vọng anh cậu nhanh chóng trở về, bằng không anh dâu cậu lại sẽ hôn mê nữa mất.Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra cũng không như mình muốn, thuốc hạ sốt y dùng trước đó đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể của trợ lý Điền hạ xuống không ít, rất nhanh đã hoàn toàn tỉnh táo."

Tiểu Hàm?"

"Vâng!"

Thiệu Hàm đáp một tiếng, nhìn hai mắt Điền Điềm đang dần dần thanh minh, chút suy nghĩ ích kỉ trong lòng khiến cậu gấp đến độ giậm chân, xong rồi xong rồi, cậu sợ là khi nãy cậu đã sai rồi, anh dâu cậu đến hôn mê đều gọi tên anh cậu, bây giờ tỉnh rồi nhưng lại không nhìn thấy anh trai cậu bên cạnh, chắc là thất vọng lắm, "Anh Điền anh tỉnh rồi, có đau lắm không."

"Không có gì."

Điền Điềm trừng mắt nhìn, nháy mắt một cái, sự yếu đuối vừa rồi cứ như ảo giác mà biến mất hoàn toàn, y thậm chí cười cười với Thiệu Hàm, "Khi nãy anh đã ngủ được một lúc, em đã kiểm tra qua chưa, có gì nghiêm trọng không?"

"Em không có việc gì nha."

Thiệu Hàm xua xua tay, "Anh Điền anh có còn cảm thấy khó chịu hay không?

Bác sĩ nói mắt cá chân của anh đã bị nứt xương..."

"Không có gì, vết thương nhỏ mà thôi, dưỡng một chút sẽ hết."

Điền Điềm nhìn mặt tiểu thiếu gia, thấy mình càng nói người kia càng hổ thẹn liền nói qia chuyện khác, "Cám ơn tiểu Hàm đã kéo anh lại, nếu không sợ là hiện tại anh đã chết không toàn thây rồi."

"Phi phi phi!

Nói xui xẻo gì vậy a!"

Thiệu Hàm gấp đến giơ chân, "Anh Điền anh đừng đùa kiểu này."

"Bất quá sau lần này, sợ là không có cách nào lại làm trợ lý cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta rồi."

Trợ lý Điền cười cười, "Không làm lỡ việc của em đi."

"Làm lỡ cái gì a, anh Tư An cũng bị thương, phim này trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không quay nha."

Thiệu Hàm nói đến đây trên mặt rõ ràng xuất hiện mấy đường hắc tuyến, "Anh nói anh ta có phải là tự tìm không, rõ ràng anh ta đã an toàn rồi, cư nhiên lại tay không đi đào đất —— có phải anh ta điên rồi hay không!"

"Tư An là lo lắng cho em thôi."

Điền Điềm trừng mắt nhìn, ấm áp cười, "Nếu đã thổ lộ rồi, vậy thì hãy cùng nhai trải qua thật tốt đi, đừng giằng co nữa."

"Biết rồi."

Thiệu Hàm đỏ mặt, đột nhiên ý thức được sau khi tỉnh lại lâu như vậy anh Điền đều không nhắc đến anh trai Thiệu Huy của cậu một lần nào, nhanh chóng nói, "Anh của em khi nãy vẫn luôn ở đây, là do anh ấy..."

"Thiệu tổng rất bận, anh hiểu được."

Điền Điềm vẫn là cười, "Em không cần giúp anh ấy giải thích, anh không yếu ớt như thế."

"Anh ấy không phải bận, anh ấy là..."

"Tiểu Điềm, Hàm Hàm."

Thiệu Hàm nhìn thấy anh trai mình ánh mắt lập tức sáng lên: "Anh, anh về rồi, anh..."

Thiệu Huy sắc mặt có chút khó coi, hắn nhìn Điền Điềm trên giường bệnh mở miệng nói: "Trong công ty có chút việc gấp, tôi phải đi một chuyến."

"Anh!

Anh vào lúc này mà bận cái gì..."

"Đi đi."

Điền Điềm đánh gãy oán giận của Thiệu Hàm, y dựa vào đầu giường ngồi dậy, nhìn thẳng Thiệu Huy, mỉm cười nói, "Một mình tôi không có vấn đề gì."

Đi đi, một mình y không vấn đề gì.Chỉ là, vẫn có một chút khổ sở mà thôi.
 
Back
Top Bottom