Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 9.


Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rào rào, lại không có một chút hơi nóng nào, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt Thiệu Huy đỏ hồng, hắn đứng trong dòng nước lạnh như băng, đem những xúc động khi nãy đè nén xuống.Hắn và Điền Điềm kết hôn cũng đã 8 năm rồi, nhưng có một số việc lại làm rất ít.Ví dụ như hôn môi, hay như một số động chạm thân mật khác.Điền Điềm luôn không thể thích ứng, rất ít khi đáp lại hắn, vẫn luôn đờ ra ngơ ngơ ngác ngác như miếng gỗ.Điền Điềm cũng hầu như không lên tiếng, hô hấp đều rất nhẹ.

Thiệu Huy vừa đến gần y, liền ngay cả hô hấp tựa hồ như đình chỉ, giống như một con nai tơ bị thợ săn đặt dưới tầm ngắm, vừa đáng yêu vừa đáng thương.Thiệu Huy là nghiêm túc đối xử với Điền Điềm như bạn lữ người sẽ cùng nhau đi suốt đời, nhưng thời gian sau khi kết hôn càng lâu, khoảng cách giữa bọn họ càng xa, bất luận lúc nào hắn cũng là Thiệu tổng trong miệng Điền Điềm, lúc làm việc hắn là Thiệu tổng, sau khi tan tầm hắn vẫn là Thiệu tổng.Giống như mình vĩnh viễn chỉ là lãnh đạo của y, chưa bao giờ là người yêu vây._______________Dòng nước lạnh băng dội vào lưng hắn, nhưng lại không dập tắt được lửa nóng trong lòng hắn.

Thiệu Huy giống như từ bỏ mà tắt đi vòi hoa sen, thân thể vẫn còn ướt mà mặc áo choàng tắm vào, cầm lấy phần nóng hổi dưới thân.Hắn hồi tưởng lại bộ dáng của Điền Điềm, nhưng lại một lần nữa phát hiện bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, trong những lần thân mật ít ỏi của bọn hắn, hắn cơ hồ chưa từng nhìn tháy mặt người dưới thân.Điền Điềm vẫn luôn nằm sấp trước mặt hắn, bị động mà thừa nhận tất cả.

Thiệu Huy không biết y có thống khổ hay không, cũng không nhìn thấy y có thoải mái hay không.Có lúc Thiệu Huy thậm chí còn cảm thấy chính mình còn không bằng một con dã thú, ít nhất thú hoang còn có thể đánh dấu lên tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng hắn còn không dám hôn lên sau gáy của y."

Tiểu Điềm..."

Một tiếng than thở khẽ khàng từ trong cổ họng hắn phát ra, rõ ràng là một tiếng gọi thân mật như vậy nhưng lại không nghe ra được chút ngọt ngào nào.Hắn thậm chí bắt đầu tưởng niệm Điền Điềm của lúc trước, không như bây giờ già giặn thành thục, là một Điền Điềm vẫn còn mang chút non nớt, vào lúc đó gập ghềnh trắc trở, trải qua thời gian dài, Thiệu Huy nghiền ngẫm trong đầu đã rất lâu, cư nhiên lại cảm thấy có chút ngọt ngào.__________"Anh Huy..."

Điền Điềm nằm trên giường được trải tấm drap tơ lụa đỏ tươi thượng hạng, sắc mặt so với tấm tơ lụa kia còn muốn diễm lệ, y vô thức mà nắm chặt lấy gấm vóc dưới thân, e lệ lại trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Thiệu Huy, "Cái này, cái này cũng tính là giúp đỡ sao?"

Thiệu Huy không nhịn được cười ra tiếng, Điền Điềm hơi không tự nhiên mà cuộn tròn thân thể, thân thể mang theo chút hơi nước lộ ra khỏi chiếc áo choàng tắm rộng lớn, là làn da sáng bóng khỏe mạnh.

Thiệu Huy lại không nhịn được ánh mắt dừng lại trên đầu gối vẫn còn vết bầm xanh tím, hắn dùng bàn tay xoa xoa lên, tim lại một lần nhói lên."

Còn đau hay không?"

"Không có chuyện gì ạ."

Đầu gối trong lòng bàn tay không an phận mà động đậy, "Anh Huy, em cũng quỳ không bao lâu mà."

Thiệu Huy lại không nói nữa, hạ người xuống hôn lên trán y, sau ngày hắn bị cha đánh gãy chân để giáo huấn kia, đứa ngốc này lại dám đi đến nhà hắn quỳ một ngày, Thiệu Huy thở dài, không biết nên nói gì cho phải."

Cái kia...

Anh Huy."

Điền Điềm mặt đỏ như tôm luộc, "Thật sự phải dùng đến nơi đó sao...

Bẩn lắm."

Thiệu Huy nhìn bộ dạng này của y lòng liền mềm đến rối tinh rối mù, hắn cảm thấy người trước mặt này là sạch sẽ trong sáng nhất, trong lòng tràn đầy yêu thương."

Không hề bẩn chút nào."

"Có thật không?"

Thiệu Huy không hề trả lời, chỉ dùng môi hôn đáp lại y."

Anh Huy...

Đừng, anh đừng như vậy có được không?"

"Không được."

Thiệu Huy nhớ đến bộ dáng cầu xin kia của đối phương, nhớ tới ánh mắt lúc thì hoảng loạn lúc thì thất thần, nhớ tới lưng mình bị người kia cào đến đau nhói.Khi đó hắn cảm thấy bọn họ thật chật vật mà ngốc nghêch, đến bây giờ lại trở thành một hoài niệm đẹp đẽ.Hắn đứng trong phòng tắm lạnh lẽo, than một tiếng thở dốc trầm thấp, kinh động đến người đang im lặng đứng ngoài cửa không dám động đậy kia.Buồng tắm rất nhanh lại vang lên tiếng nước, Điền Điềm nghe thấy tiếng máy nước nóng hoạt động, chậm rãi nở một nụ cười, quả nhiên là như vậy.Thiệu tổng tình nguyện tự mình giải quyết, cũng không muốn ôm lấy y một cái.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 10.


Rất nhanh đã hết cuối tuần, trợ lý Điền lập tức tiến nhập trạng thái làm việc.

Công tác trong tay vẫn chưa làm xong khiến cho y rất nhanh đã quên mất, hoặc có lẽ là cố ý quên đi sự lúng túng của ngày hôm đó.Trong thời gian nghỉ trưa, Điền Điềm dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trong mơ, y đang đứng ở trước cửa thư phòng Thiệu gia, y rõ ràng không nên nhìn thấy người trong phòng, rồi lại cố ý nhìn thấy gương mặt tức giận của Thiệu Huy, trước mặt Thiệu Huy còn có một người đứng, Điền Điềm lại không chú ý tới người kia, lực chú ý của y đều bị những lời Thiệu Huy nói ra làm cho đau nhói."

Cậu dựa vào cái gì mà nói yêu nó.

Cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào không phải do Thiệu gia cho cậu, cậu là yêu con người của nó, hay nên nói là cậu yêu những thứ do Thiệu gia đem lại đi...

Người nhà Thiệu gia không phải cho một thằng nhóc như cậu có thể dắt mũi như vậy, cậu nghĩ cho kĩ, một người cái gì cũng chẳng có như cậu có thể cho người cậu luôn miệng nói yêu kia cái gì?"

Điền Điềm đang mơ mà tay nắm chặt áo, không ngừng nói với bản thân, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại!Nhưng y vẫn một lần lại một lần nghe thấy những câu nói ác liệt đó từ miệng Thiệu Huy.Thiệu Huy nhìn y chằm chằm, trong đôi mắt đều là vô tình: "Cậu xứng à?"

Cả người Điền Điềm đều run rẩy, mới phát hiện mình bị rung động trên bàn làm cho tỉnh dậy.Trong lòng y vẫn còn sợ hãi, xoa xoa đầu, liếc mắt nhìn báo thức trên điện thoại, cả người buồn ngủ đều thanh tỉnh.Nhìn đồng hồ trên tường đã là 12 giờ, trên gương mặt luôn bình tĩnh kia hiện tại chỉ còn kích động.Điền Điềm lặng lẽ thêm vào tài sản của mình một khoản tiền, không để ý tới thói quen nghỉ trưa hằng ngày, mở một văn kiện trong điện thoại ra.Bên trong là những con số mà mỗi lần rút và gửi tiền nhiều hay ít đều được ghi lại cẩn thận, Điền Điềm viết viết tính tính trên giấy một hồi, thần sắc mới dần dần buông lỏng.Như vậy, có lẽ sẽ có thể trả hết rồi._________Rất nhanh liền tới thời gian tham gia tiệc tối, Điền Điềm lại không như thường ngày cùng đi đến, lại đi mượn một lý do, về nhà.Ba!Mở đèn phòng để quần áo, Điền Điềm vội vội vàng vàng chạy đến cái tủ vải trong góc phòng kia.Y đưa tay mở dây kéo ra, phía dưới lớp áo mùa đông được cất ở tận cùng, lấy ra một cái rương gỗ.Một cái rương gỗ cũng hết sức phổ thông, nước sơn cũng lười sơn, chỉ có một cái khóa bằng số bên trên.Điền Điềm đưa tay đem cái khóa để qua một bên, nhẹ nhàng mở nắp ra.Bên trong là một xấp giấy, tất cả đều là ngân phiếu được sắp xếp chỉnh tề, ngoài ra còn có một quyển sổ nhỏ.Điền Điềm lấy cuốn sổ nhỏ đầy chữ viết kia, lật tới trang cuối cùng, lại lấy văn kiện trong tay mình đem đi so sánh.Lần đầu tiên trong đời, y phát hiện con số mà y đã cho rằng không thể nào với tới kia, đã không còn là không thể.8 năm, y rốt cuộc có thể đem số tiền Thiệu Huy đã dùng trên người y mỗi phút mỗi giây, cả gốc lẫn lãi đều có thể trả hết.Điền Điềm không nhịn được mà bưng kín mặt, y thật sự đã làm được!______________Thiệu Huy đang ngồi trong bữa tiệc nhưng lại không thể nào tập trung được, Điền Điềm rất ít từ chối tham gia cùng hắn hôm nay lại còn một mình về nhà trước, điều này khiến hắn có chút bận tâm, sợ Điền Điềm bị bệnh.Nghĩ kĩ một chút, tâm trạng Điền Điềm chiều hôm nay cũng không được bình thường, Thiệu Huy càng nghĩ lại càng đứng ngồi không yên.Thiệu Huy đứng bật dậy, chuẩn bị rời đi về nhà.Chủ bữa tiệc nhìn thấy hắn đang rời đi, quan tâm hỏi: "Thiệu tổng, ngài muốn đi đâu?

"Thiệu Huy trong lòng có chút gấp, nhưng ngoài miệng vẫn là phải để dành mặt mũi cho người kia: "Đột nhiên có chút việc gấp cần phải làm, xin lỗi không tiếp được."

Lại thêm một hồi đánh thái cực, Thiệu Huy cuối cùng cũng từ trường tiệc rượu đi ra được, đang đi đến cửa chính, lại bị một người đang ngồi trên hàng ghế riêng sát vách gọi lại.Người kia ngữ khí hưng phấn, trong thanh âm tràn đầy sự khó tin: "Thiệu Huy?!"

Thiệu Huy buồn bực quay người, thời điểm nhìn thấy người kia liền nheo mắt lại."

Đường Thước?!"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 11.


Chín năm không gặp, thời gian cũng không ở trên người Đường Thước lưu lại vết tích gì rõ ràng, thậm chí còn nhiều hơn một chút thành thục tao nhã."

Cậu về nước rồi à."

Thiệu tổng ngược lại không có tâm tư thưởng thức cái khí chất đó của anh ta, thậm chí nửa người còn lại cũng chẳng quay lại, mũi giày cũng đang hướng cửa ra vào, "Gọi tôi lại có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ là muốn chào hỏi thôi mà, dù sao chúng ta cũng là lâu ngày không gặp..."

Thiệu Huy đánh gãy anh ta: "Cậu chào hỏi xong rồi?"

Đường Thước bị nghẹn một chút: "Đã...

Đã xong."

Thiệu Huy gật gật đầu với anh ta, một câu tạm biệt cũng không có, rời đi.Hắn cũng đã từng cho rằng, nếu như một ngày nào đó hắn gặp lại Đường Thước, hắn nhất định sẽ đánh tên kia một trận.

Hiện tại có cơ hội, hắn lại chỉ muốn về nhà.Nhưng khi hắn mở cửa nhà ra, bên trong là một mảnh đen tối, cũng không thấy bóng người mà hắn đang tìm."

Tiểu Điền?"

Thiệu Huy lấy điện thoại ra ấn số, lại nghe được giọng nữ vang lên trong lỗ tai hắn."

Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin chờ trong giây lát rồi gọi lại...

Sorry!

The subcriber you dialed is busy now, please redial later."_________"Bảo bối, gần đây có tốt không?"

Điền Điềm bên này, đang cùng người ở đầu bên kia nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện.Y đang lái xe bên trong dòng xe cộ tấp nập, sờ sờ lỗ tai đang mang tai nghe Bluetooth: "Rất tốt ạ, bà thì sao, có ăn cơm đầy đủ không?"

"Đương nhiên đầy đủ rồi."

Người kia ôn nhu nói, "Bà xem dự báo thời tiết nói bên cháu gần đây trời mưa nhiều, nhớ kỹ mặc thêm quần áo."

"Biết rồi ạ."

Điền Điềm nhìn ánh Mặt Trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cười cười nói, "Con cũng không còn là đứa nhóc nữa, đừng lo lắng cho con nữa đâu bà ngoại."

"Bà còn không lo lắng cho con sao, nhóc con."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, khiến Điền Điềm cũng cười theo."

Hiện tại..."

Bên kia tựa hồ do dự trong chốc lát, mới tiếp tục nói, "Công tác vẫn thuận lợi không?"

"Thuận lợi ạ."

Điền Điềm khóe miệng kéo lên, "Con đi kiếm tiền đây bà ngoại, ngày mai con sẽ chuyển một chút qua cho bà, bà muốn dùng như thế nào thì cứ dùng nha."

"Bà nào có chỗ nào để dùng đâu chứ, con giữ lại đi, để dành cho bản thân, con bây giờ cần tiền hơn bà."

Người ở đầu bên kia dừng một chút, "Tuy rằng Thiệu Huy có tiền, nhưng bảo bối con không được quá ỷ lại người ta có biết hay không."

Y cùng Thiệu Huy sống chung lâu như vậy, bà ngoại y vẫn luôn là không yên lòng, luôn cảm thấy nhà mình thiếu nợ Thiệu Huy, dù cho cháu trai mình cùng một nam nhân kết hôn vẫn là thua thiệt.Dù sao trước khi ông ngoại y mất thì 2, 3 năm viện phí cùng tiền thuốc men đều do Thiệu tổng trả cả, những khoản tiền kia cũng không phải con số nhỏ, khoản tiền kia như là tiền bán thân ép y đến nổi thở không ra.Điền Điềm lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy, nói với bà ngoại ở đầu bên kia: "Không có việc gì, con mấy năm nay đầu tư kiếm được không ít tiền lời, đủ xài rồi, cũng có thể trả hết nợ."

Điền Điềm quẹo xe, vững vàng dừng bên trong chỗ để xe, cuộc trò chuyện cũng vừa vặn kết thúc, "Được được, con biết chú ý thân thể, điện thoại con sắp hết pin rồi, lần sau lại nói chuyện, bà ngoại nhanh đi khiêu vũ cùng bà Triệu đi."

Điền Điềm một bên cúp điện thoại một bên xuống xe khóa cửa, ngẩng đàu nhìn bảng hiệu chớp nháy đèn neon, cất bước tiến vào._____________[Welcome to W&H, your Wholehearted.]"Hoan nghênh đến với Wholehearted, chào buổi tối."

Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục bước đến đón tiếp, "Xin hỏi ngài muốn chọn mặt hàng nào, tôi có thể giúp được gì cho ngài."

Điền Điềm nhìn bên trong tủ kính để đồ trang sức để đủ loại hình dáng, trên mặt lộ ra chút kích động: "Tôi muốn tìm nhẫn."

Điền Điềm có ý nghĩ này từ rất lâu rồi, y vẫn luôn muốn sau khi trả hết nợ một lần nữa mua một đôi nhẫn kết hôn.Tất cả quay về con số không, sau đó làm lại từ đầu.Y mang theo tâm trạng vui vẻ rất nhanh đã tìm được kiểu dáng ưa thích, chờ nhân viên đang đi đến nhà kho lấy hàng mau mau trở về."

Điền Điềm?

Là Điền Điềm tiểu trợ lý đúng không?"

Điền Điềm bối rối nháy mắt, mới nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn tú, đang cười như không cười nhìn y, Điềm Điềm nhìn rõ gương mặt đối phương mới phát hiện có điều không tốt, tại sao trong lúc quan trọng này lại gặp phải bạn tốt của Thiệu Huy cơ chứ.Bất quá Điền Điềm rất nhanh đã thu thập xong tâm trạng, mở miệng như không có gì: "Chào ngài, ngài Chân."

"Một mình cậu sao?

Hiếm thấy nha.

Mỗi lần thấy cậu đều sẽ thấy cái đuôi Thiệu Huy kia mà, hiếm thấy lần này chỉ có mình cậu."

Ngài Chân tên đầy đủ là Chân Hân, là kiệt tài trong ngành thiết kế trang sức, Điền Điềm thầm mắng mình ngốc, tại sao trước khi đến lại quên mất ông chủ cửa hàng này là ai, không nghĩ tới W&H cũng là sản nghiệp của Chân gia.Chân Hân không biết quá trình suy nghĩ của Điền Điềm, hắn cùng Thiệu Huy là bạn học từ nhỏ, quan hệ không tệ, tự nhiên rất sảng khoái: "Mới mua cái gì vậy?

Tôi giảm giá cho cậu."

Chân Hân cầm lấy cái hộp nhân viên đưa đến liếc mắt nhìn biên lai, cười cười: "Người khác đều nói thất niên chi dương*, tôi thấy các cậu cũng không có tật xấu này ha."*: Thất niên chi dương mình nghĩ chắc ai cũng biết, là lấy 7 năm để làm cột mốc để đánh giá 2 người có còn ở bên nhau nữa không, và có 1 cách giải thích khác là chỉ 2 người khi ở bên nhau lâu ngày sẽ sinh ra nhàm chán muốn chia tay, nên Chân Hân mới gọi là tật xấu.Nhà thiết kế sảng khoái cầm bút lên xoạt xoạt sửa lại mấy lần, giảm giá mạnh cho trợ lý Điền: "Tôi đây là bỏ ra vốn lớn nha, lúc trước Thiệu Huy đến chỗ tôi đặt nhẫn kết hôn, tôi còn không cam lòng như vậy."

"Anh ấy đặt nhẫn kết hôn tại chỗ ngài sao?"

Tim Điền Điềm nhảy một cái, y xưa nay không hề biết chuyện này."

Nhẫn kết hôn của các cậu chính là tác phẩm đắc ý của tôi nữa kìa."

Khi nhà thiết kế nói về tác phẩm của mình, giọng nói và ngữ điệu rõ ràng bắt đầu tự tin lên, "Series Thiên sứ của Cinderella, cậu nhìn cái này."

Nhà thiết kế gỡ ra chiếc nhẫn kết hôn từ bàn tay trái, vẫy Điền Điềm đến xem: "Nhẫn kết hôn của tôi cũng nằm trong series này đó, cậu xem phần in hoa bên trong này."

Trên chiếc nhẫn có in một từ đơn tiếng Anh nho nhỏ—— "angel"."

Chỉ có cặp nhẫn kia của Thiệu Huy là hàng tự tay tôi làm, thời điểm đặt làm riêng còn kêu tôi ghép vần..."

Ghép vần? [TS] thật sự là thiên sứ ghép vần?**: Trong tiếng Hoa, thiên sứ có pinyin là TianShi => TS, thật trùng hợp dịch ra tiếng Việt cũng là TS.

Điền Điềm căng thẳng trong lòng, còn chưa kịp nghĩ thông, lại nghe thấy nửa câu sau của nhà thiết kế."

Bất quá cậu ta nói 'Thiên Sứ' viết tắt rất có ý nghĩa, tôi cũng miễn cưỡng tiếp thu ý kiến của cậu ta mà phá hoại nghệ thuật."

Cho nên [TS] thật sự là viết tắt?"

Bất quá Thiệu Huy có ánh mắt thật sự rất tốt."

Nhà thiết kế đem nhẫn đeo trở lại, nói giỡn: "Chỉ cặp nhẫn kết hôn của 2 người hiện tại giá không biết đã tăng lên bao nhiêu lần, chắc cỡ ngàn lần rồi đó."

Điền Điềm cười theo, tiếp nhận hộp quà được nhân viên cửa hàng gói kĩ, trong lòng lại trướng đau.Y vẫn là quá ấu trĩ, quá tự cho là đúng, quá ngây thơ rồi.Y cùng Thiệu Huy gượng gạo nhiều năm như vậy, thứ đồ vật không đáng giá này, lại có thể thay đổi cái gì đây.P/S:
Tên của Đường Thước (người hồi xưa công theo đuổi) pinyin là Tang Shuo => cũng là TS.

Pinyin của Điền Điềm là Tian Tian, của Thiệu Huy là Shao Hui => cũng có thể TS.

Nhưng vì mị vừa đọc vừa dịch nên cũng chỉ đoán mò thui. (Nhưng mong là đúng như mị đoán QAQ).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 12.


"Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi đã khóa máy.

Sorry, the..."

Thiệu Huy nhíu chặt mày, mắt thấy trời bên ngoài càng ngày càng tối, thời gian cũng càng ngày càng muộn, hắn lại ngay cả người cũng không liên lạc được, Điền Điềm luôn là người có chừng mực, chưa bao giờ xuất hiện tình huống không liên lạc được như vậy, qua nhiều năm rồi Điền Điềm vẫn đi theo bên cạnh hắn, Thiệu Huy cũng không nghĩ tới, chỉ cần một chút mất liên lạc như hiện tại cũng khiến hắn đứng ngồi không yên.Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đi.Thiệu Huy thật sự ngồi không yên, cầm chìa khóa đứng dậy, cửa nhà lại đúng lúc này mở ra."

Thiệu tổng?"

Những bữa tiệc như này thường phải qua chín giờ mới kết thúc, hiện tại chưa tới chín giờ, Thiệu Huy cư nhiện lại ở nhà?Thiệu Huy ngữ khí không tốt nói: "Cậu đi đâu vậy, tại sao gọi lại tắt máy?"

Điền Điềm ngẩn người mới nhớ ra điện thoại mình hết pin, đã tắt nguồn từ lâu: "Điện thoại tôi hết pin."

"Cậu..."

Thiệu Huy muốn hỏi Điền Điềm đi đâu, nhưng khi ra khỏi miệng ngữ khí lại chẳng ra sao: "Cậu đi ra ngoài cũng phải nói cho tôi một tiếng chứ."

"Tôi..."

Tâm trạng Điền Điềm cũng không tốt nên lời nói cũng kém đi: "Tôi đã hết giờ làm rồi, Thiệu tổng."

Thiệu Huy không hiểu: "Hết giờ làm thì thế nào?"

"Nếu đã hết giờ làm thì tôi đã không còn là trợ lý của ngài nữa, không có nghĩa vụ mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều do ngài quản lý nữa."

Điền Điềm nói ra câu này, sắc mặt lại trắng bệt, y không nói lời nào sầu não đóng cửa, không cùng Thiệu Huy nói chuyện nữa.Thiệu Huy muốn kéo y lại, lại bị trợ lý Điền tránh được, trước hắn một bước đem mình khóa trong thư phòng._____________Trợ lý Điền đem điện thoại đã tắt nguồn lấy ra sạc, trầm thấp thở dài.Y không nghĩ sẽ có một ngày y có thể cho Thiệu Huy thấy được vẻ mặt khó chịu này của y.Điền Điềm cảm thấy bản thân không phải loại người tự ti, thời điểm còn đi học cũng không hề đố kị những bạn học giàu có, lúc đi làm đối mặt với những người hiển hách quyền quý cũng không cảm thấy bản thân thấp hèn.

Nhưng chỉ cần đối mặt với Thiệu Huy, y rất khó có thể đem hắn trở thành người cùng cấp bậc mà đối xử bình đẳng.Có thể là đã từng, nhưng tất cả cân bằng đều từ cuộc hôn nhân hoang đường này của bọn họ bắt đầu bị phá hoại sạch sẽ.Nếu như đem quan hệ này của bọn họ hình dung bằng một tấm gương, bắt đầu từ ngày kí giấy đăng kí kết hôn liền sụp đỗ, đã nhiều năm qua như vậy, những bộ phận vốn đã nát tan lại bị chùy sắt từng ngày đập đến thành bụi.Y giúp Thiệu Huy giữ lại mặt mũi, quản lý việc nhà, chuẩn bị công tác, để báo đáp Thiệu Huy từng giúp đỡ gia đình hắn chuyện ăn uống bệnh tật.Nợ tiền dễ trả, nợ ơn, lại khó mà trả hết.______________Điền Điềm nhìn màn hình điện thoại đang sạc pin mà ngẩn người.Vốn đơn giản chỉ là yêu thích, pha thêm tạp chất, liền biến thành không sạch sẽ.Nếu như sau khi kết hôn y không phát hiện Thiệu Huy cho gia đình mình khoản tiền kia, có lẽ y sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đi.Y sẽ không biết chính mình đang từ vị trí người cho, trở thành một người đáng thương mắc nợ chồng chất.Lúc ấy Điền Điềm còn nghĩ mình là chúa cứu thế của Thiệu Huy, đảo mắt lại phát hiện, chính mình chỉ là một con cờ để trao đổi.Chúa cứu thế có thể tùy hứng ấu trĩ, trước mặt người mình thích chơi xấu làm nũng.

Con cờ lại không có loại quyền lợi này, bởi vì mình chỉ là một con cờ để trao đổi bình đẳng mà thôi.Nhiều năm như vậy, ở trước mặt Thiệu Huy, một khi tay chân vụng về, y lại cảm thấy khiếp đảm, cảm thấy mình thua người ta một bậc.Ngày tháng qua dần, anh Huy trở thành Thiệu tổng, y cũng rất nhanh mà trở thành một con cờ hợp lệ._______________Điền Điềm lấy lại tinh thần, đem hộp nhung trong túi mình ra, lén lút bỏ vào một ngăn trong tủ sách, ngăn này chứa những văn kiện đã cũ, Thiệu Huy rất ít mở ra xem.Điền Điềm không chịu thừa nhận bản thân sợ sệt, chỉ có thể tự nói với bản thân bây giờ chưa đến lúc để đưa, y sẽ tìm một thời cơ thích hợp nhất để làm chuyện này.Y lặng lẽ đóng ngăn kéo lại, không một chút âm thanh nào được phát ra.

Điền Điềm đứng thẳng người, dư quang thấy được cái bóng của chính mình.Gương chạm đất bên trong thư phòng hiện ra hình ảnh của y, Điền Điềm đi tới, nhìn chằm chằm cái người âu phục thẳng tắp, mắt kính gọng vàng, cơ hồ nhớ không ra bộ dáng khi xưa của chính mình.Tám năm trôi qua, y đã thay đổi quá nhiều, còn lại cũng chỉ là phần tình cảm kia, cùng lúc trước giống nhau chưa từng thay đổi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 13.


Thiệu Huy đi tới đi lui trong phòng khách, gần như vô ý mà nhìn tới cửa thư phòng đang đóng chặt.Hắn muốn đi đến gõ cửa, lại không biết sau khi gõ cửa thì phải nói những gì.

Lòng hắn bây giờ loạn thành một đoàn, căn bản gỡ không hết rối.Hắn cùng Điền Điềm tuy nói là ở bên nhau 8 năm, nhưng giữa bọn họ, đặc biệt là những năm gần đây, ngày càng không có lời để nói.

Lúc làm việc tốt xấu còn có thể nói chuyện về công việc, nhưng sau khi tan ca, hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra được câu chuyện phiếm nào để nói.

Chứ đừng nói đến việc Điền Điềm cứ tránh mặt hắn, bọn họ rất ít khi ở chung một phòng, y luôn có nhiều việc bận rộn, so với người chủ như hắn còn bận hơn nhiều.Hắn không hiểu tại sao hai người bọn hắn hiện tại lại đi đến bước này.Khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa, cơ hội thân mật cũng chỉ có thể ở trước mặt ba mẹ diễn kịch trong chốc lát.Rõ ràng bọn họ là vợ chồng đã được luật pháp bảo vệ, lại như đã trở thành giao dịch được kí kết giấy trắng mực đen.Thiệu Huy lắc đầu, ném cái ý nghĩ hoang đường này ném ra sau đầu, lại không cách nào khống chế được mà thở dài.____________Điền Điềm trốn trong thư phòng hồi phục tâm tình, chỉnh lý sơ qua văn kiện trên giá sách.Những việc này y đã làm đến thành thục, tay làm liên tục nhưng vẫn còn có tâm trạng để nhớ lại ngày cùng Thiệu Huy kết hôn.Đoạn thời gian đó bây giờ đã là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của y.Y giúp Thiệu Huy, cũng không phải không hề có tư tâm.Y đã đối với người đàn ông anh tuấn tài giỏi thường xuyên gặp mặt này động tâm, tuy y biết loại tình cảm này không bình thường, y vẫn không nhịn được vì có thể nhìn thấy đối phương mà vui vẻ, cùng nhau ăn một bữa cơm đã cảm thấy hạnh phúc đến không chịu đượcVào thời điểm y biết Đường Thước một mình xuất ngoại, y thậm chí còn đê hèn mà thở phào nhẹ nhõm.Y từng cho rằng, năm đó đi thăm Thiệu Huy trong bệnh viện, là chuyện chính xác nhất mình từng làm.Một cái bánh ngọt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, lại rơi trúng đầu y, y còn không hiểu sao mình lại có cơ hội có thể quang minh chính đại trở thành người đứng bên cạnh Thiệu Huy này.Khiến cho lúc Điền Điềm nhận bằng tốt nghiệp, đồng thời cũng nhận luôn tờ giấy hôn thú.Tuy rằng lễ cưới của bọn họ có chút hoang đường, lúc ấy cái chân bị thương của Thiệu Huy vừa mới lành, bước đi còn chưa vững.

Cơn giận của cha Thiệu cùng Thiệu phu nhân vẫn còn chưa tiêu hết, nên cũng không tham gia vào cuộc vui này.Thiệu Huy còn có bạn bè tốt của hắn góp mặt, bên cạnh y lại không có người nào.Cứ như vậy, y đeo gông xiềng mang danh nghĩa Thiệu phu nhân lên người.Điền Điềm sau này mới phát hiện, y sai rồi, cuộc hôn nhân hoang đường này chỉ cho y cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng, mỗi bước đều thập phần gian khổ.______________Trợ lý Điền thu thập xong văn kiện trong thư phòng, liền mở cửa đi ra.

Như chưa có chuyện gì xảy ra mà đi đến phòng giặt giũ, đem quần áo trong máy sấy ra, chậm rãi đi vào phòng ngủ, đặt lên trên giường.Y thấy Thiệu Huy ngồi bên đầu giường đọc sách, mở miệng nói: "Văn kiện cho hội nghị tuần sau đã được chuẩn bị xong, ngoại trừ văn kiện cho hoa viên Lập Hạ, những việc khác còn cần chuẩn bị không?"

Thiệu tổng nắm chặt lấy trang sách, miễn cưỡng đáp một tiếng: "Nhớ bảo bộ phận kế hoạch đem hợp đồng kiến nghị tới."

"Được, một lát tôi sẽ gửi mail nhắc nhở."

Trợ lý Điền đem quần áo đã xếp xong đặt lại vào tủ, lúc mở tủ ngăn kéo ra, ánh mắt của y rơi vào trong món đồ đang năm trong ngăn kéo kia."

Hôm nay muốn làm không?"

Thiệu Huy khó có thể tin mà nhìn gương mặt đang vô cùng bình tĩnh của Điền Điềm, thật giống như gương mặt tức giận của y khi trước chỉ là ảo ảnh do hắn tự tưởng tượng ra.Hắn nửa ngày không trả lời, Điền Điềm tự nhiên cho rằng hắn đã ngầm thừa nhận.Điền Điềm đem đồ vật bên trong lấy ra, thuận tiện lấy ra một bộ quần áo để đổi: "Tôi đi tắm."

Thiệu Huy chỉ kịp phát ra một âm tiết trong cổ họng, cũng chỉ có thể mở mắt nhìn Điền Điềm đi vào phòng tắm.Trợ lý Điền đem bản thân tắm sạch sẽ cả trong lẫn ngoài, Thiệu Huy nhìn y bước ra, buông cuốn sách đang cầm trên tay xuống, Điền ĐIềm không nói lời nào, chỉ có tiện tay tắt đèn.Trong phòng ngay lập tức một mảnh hắc ám.

Thế nhưng trợ lý Điền đã quen với loại hắc ám này, y thuận lợi đi đến bên giường, cởi ra nút áo của chính mình, đem quần áo ngủ gấp kỹ lại đặt ở trên đầu giường, thân thể trần truồng mà bò lên giường.Y tiến vào trong chăn gồi mềm mại ấm áp, nằm sấp lại, người ở bên cạnh lại nửa ngày không động đậy."

Tiểu Điềm..."

"Làm đi."

Thiệu Huy hô hấp dần trở nên ồ ồ thở dốc, hắn thống hận chính mình không có sức chống cự với một Điền Điềm như vậy, lại vừa tức giận với bầu không khí bây giờ.Điền Điềm không nói gì, chỉ có thể cảm nhận được đối phương đang quỳ trên giường, lại cảm thấy được ngón tay hắn đưa vào huyệt khẩu đã được y mở rộng trong lúc tắm, thăm dò một chút, liền rời khỏi cơ thể y.Y yên tĩnh đợi đối phương tiến vào, thụ động nhận lấy quá trình hai người hòa làm một.Y phi thường yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng thở dốc đều khó mà nghe thấy, trong phòng ngủ tối đen chỉ có thể nghe được tiếng nước va chạm, tiếng thở dốc ồ ồ của người sau lưng.Cho nên y cũng không nhìn thấy đôi mắt đỏ chót của Thiệu Huy, cùng với thần sắc ẩn nhẫn của hắn.Trợ lý Điền nằm lỳ trên giường, cảm thấy trước ngực bị drap giường cọ sát khiến cho y cảm thấy có chút đau rát, nhưng lại lười quản, cũng lười mở miệng.

Kỳ thật y không thích lắm tư thế nằm sấp, thế nhưng so với mặt đối mặt, y tình nguyện như con chó nằm úp sấp ở phía dưới.Y không muốn nhìn thấy gương mặt của Thiệu Huy, vì như vậy sẽ khiến cho y ngay lập tức trở nên yếu đuối.______________Nơi bọn họ giao hợp được che chắn phía dưới tấm chăn, Thiệu Huy so với y còn chỉnh tề hơn, ngoại trừ bộ phận nhiệt nóng kia đang ở bên trong thân thể y, đến nút áo trên cổ cũng không bung ra.Trợ lý Điền bị xung kích đến cắn chặt răng, đem những tiếng rên rỉ kia nuốt trở về trong miệng, bọn họ nhìn như không phải đang làm chuyện thân mật, mà là đang thi coi ai yên tĩnh hơn."

Ưm."

Một tiếng ngân ngắn do không kiềm nén được, từ trong miệng Điền Điềm thốt ra, người phía sau y cũng dừng động tác lại.Thiệu Huy cố nén kích động muốn hôn môi đối phương, chậm rãi lui ra, đem bao cao su chậm lãi lấy ra, thắt lại ném vào thùng rác.Chờ hắn thu thập xong tất cả, Điền Điềm đã vùi sâu vào trong chăn, bọc đầu lại ngủ đến mê man.Thiệu Huy đem người từ trong chăn ôm ra, như dòng sông đã bị mùa đông kéo dài kết thành một dòng sông băng, vào lúc tia nắng ấm áp chiếu rọi mà lặng lẽ nứt ra 1 khe nhỏ, trên gương mặt luôn lạnh lùng kia, xuất hiện một tia nhu tình hiếm thấy, hắn cúi người ôn nhu hôn lên má đối phương một cái."

Mơ một giấc mơ đẹp, bảo bối."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 14.


Trợ lý Điền thật vất vả mà xử lý xong công tác trong tay, rồi lại tiếp nhận nhiệm vụ mới.Giám đốc Tập đoàn Thiều Phương, Thiệu Huy trăm công ngàn việc cũng dành ra được nửa ngày để dẫn em trai đi làm.Em trai Thiệu tổng là Thiệu Hàm vốn có thể ở nhà vẫn dư tiền xài nhưng không làm, nhất định phải đi vào giới diễn viên mù mờ hỗn loạn.Cậu chủ nhỏ một là không phải xuất thân chính quy, hai lại không có thiên phú dị bẩm, đương nhiên sẽ không có thuận lợi có được những vai diễn lớn.Nhưng may mắn cậu chủ nhỏ lớn lên rất đẹp, lại có anh trai Thiệu tổng làm chỗ dựa, cũng có thể dễ dàng có được những vai diễn nhỏ.Trợ lý Điền cảm thấy Thiệu tổng đối xử với em trai mình luôn là cái bộ dạng mạnh miệng nhưng lại rất nhẹ dạ, tuy rằng có trăm ngàn cái lí do không muốn Thiệu Hàm có chuyện đúng đắn không làm lại chạy vào vòng giải trí, nhưng vẫn vì Thiệu Hàm mà đi theo hộ tống.Phim hiện tại Thiệu Hàm đóng là do Thiệu tổng đầu tư, hắn đi đến thăm phim trường cũng là hợp tình hợp lý.Chỉ là cậu chủ Thiệu Hàm nửa năm trước cùng Thiệu tổng đã có một trận ầm ĩ rất lớn, từ đó trở đi hai anh em vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào, trợ lý Điền không nhịn được nghĩ không biết là ai sẽ nói chuyện trước.___________Hiện tại là giữa trưa nhưng không khí lại có chút âm trầm, Điền Điềm lái xe trên con đường xi măng được đổ loang lổ hướng đến một thôn nhỏ.Thiệu tổng thiếu kiên nhẫn để ứng phó với những người trong đoàn kịch, nên phái người đại diện là y đến cái thôn mà đoàn phim đang quay một chuyến, đến tối Điền Điềm mới đưa Thiệu Hàm đến quán cơm gặp nhau.Trợ lý Điền xoay vô lăng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái của mình, đây là đồng hồ đeo tay gần đây Thiệu Huy ép y mang, trợ lý Điền lười nghĩ xem bên trong có việc gì, coi như một cái đồng hồ bình thường mà đeo.Y ngẩng đầu, nhìn thấy một màu xanh tươi tốt ở hai bên đường đâm chất nông thôn trên kính chắn gió, khó hiểu mà có chút hoài niệm.Phong cảnh nơi này so với thành phố trong sạch thanh thản hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng thời với điều này, điều kiện sinh hoạt ở đây đương nhiên cũng kém hơn rất nhiều.Khách sạn tốt nhất trong thôn, bất quá cũng chỉ là một cái nhà khách tương đối sạch sẽ mà thôi.

Điền Điềm nhìn vết sơn vàng đã bị bong tróc ra trên bức tường ở lầu một mà cảm thấy được Thiệu Hàm thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng không dễ dàng."

Đại Điền!"

Trợ lý Điền nghe thấy âm thanh này, cười rộ lên, y quay người lại nghênh đón, đúng như dự đoán nhìn thấy người bạn tốt thời đại học của y, nam chính của bộ phim, Trần Tư An.____________Trần Tư An cùng Thiệu gia cũng là có quan hệ.Khi anh còn nhỏ đã được Thiệu gia thu dưỡng, sau khi tốt nghiệp đại học liền ra khỏi Thiệu gia, rõ ràng là sinh viên học ngành tài chính giỏi giang lại quay qua tham gia vào vòng giải trí.Theo như lời nói của Trần Tư An, anh tiến vào vòng giải trí chính là vì vợ của mình.Về phần người 'vợ' trong miệng của anh, Điền Điềm nhớ tới những năm cùng với Trần Tư An ở kí túc xá, mỗi lần nhắc đến người đó liền ngọt ngào mà cười không khép được miệng, người kia không là ai khác, chính là em trai bảo bối của Thiệu Tổng, Thiệu Hàm.Trợ lý Điền cho rằng 2 người bọn họ tình đầu ý hợp nên sẽ sớm ở cùng nhau, nhưng y cùng Thiệu Huy đều đã kết hôn 8 năm, 2 vị này mặc dù không nói ra, nhưng vẫn là dính nhau ám muội không rõ.Chuyện tình cảm vốn cũng không cần người ngoài nhúng tay vào, Điền Điềm nhìn hai người họ vui vẻ bên nhau, nên cũng chưa từng nói qua.Nói không chừng đây lại là tình thú nho nhỏ của 2 người bọn họ a.___________Thiệu Hàm nhìn thấy y rất là vui vẻ, hoàn toàn dỡ bỏ bộ dạng thường ngày cao quý kiêu ngạo của một tiểu thiếu gia, thân thiết chạy đến lôi kéo y nói chuyện.Lúc y và Thiệu Huy kết hôn Thiệu Hàm mới 15, 16 tuổi, ở trong mắt y cậu vẫn còn là một đứa con nít, nhưng là người đầu tiên trong Thiệu gia đối với y có thiện ý, liều mạng tiếp nhận một người như y.Điền Điềm vốn không có em trai, đối với đứa nhỏ kiêu ngạo lại cứng rắn này cũng không nhịn được cũng đối xử như người trong nhà, yêu thương sủng ái."

Căng thẳng như vậy sao, cậu Hàm."

"Anh có thể đừng giễu cợt em không anh Điền."

Thiệu Hàm nhìn Điền Điềm xin tha, "Anh của em đối với em và với anh hoàn toàn không giống nhau nha."

Thiệu Hàm không biết thị phi trước kia của y và Thiệu Huy, vẫn cho rằng đối tượng yêu đương cùng đối tượng kết hôn của Thiệu Huy là cùng một người, kỳ thực không chỉ là Thiệu Hàm, trừ hai người bọn họ ra, nhiều năm như vậy cũng không có ai biết được chân tướng."

Anh Điền, anh là chị dâu em mà, anh giúp em một chút có được không, cho người anh già cỗi lạc hậu kia của em nghe tiếng người một chút được không."

Điền Điềm bật cười, trong lòng vẫn là đau đớn cùng chua sót như cũ.Mỗi một lần Thiệu Hàm nói tới việc Thiệu Huy năm đó không sợ không lo mà tỏ tình, hay nói hâm mộ cùng ao ước đối với hôn nhân của bọn họ, cũng giống như từng hòn đá nhỏ mà quấy rầy tim y.Điền Điềm khiến cho bản thân cười tươi hơn một chút, kỳ thực đã nghe nhiều năm như vậy, đau đớn cũng đã dần nhạt đi, dễ chịu hơn nhiều rồi._____________Một buổi cơm tối ăn xong trong bầu không khí lúng túng cứng ngắc.Chỉ là thái độ của Thiệu Huy đối với Trần Tư An vẫn như trước mà không mặn không nhạt, bất quá cho dù có như thế nào cũng sẽ kết thúc."

Chúng tôi đi trước."

Trần Tư An đứng ở cửa quán cơm đối với bọn hắn nói tạm biệt.Thiệu Hàm tiểu thiếu gia cũng thuận theo nói tạm biệt, sau đó lại giả đò như không tình không nguyện kì thực lại vui đến nghiêng trời đất mà theo chồng mình chạy đi.Trợ lý Điền cùng Thiệu Huy đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, nhìn thấy nam chính kia hình như cảm thấy đêm hôm nay gió lớn quá, đem áo khoác cởi ra choàng lên trên người Thiệu Hàm, sau đó Thiệu Hàm vẻ mặt phi thường ghét bỏ mà đem áo khoác ôm đến chặt chẽ."

Từng đợt từng đợt cẩu lương xả vào mặt ha."

Trợ lý Điền tự giễu cười cười, lại bị cắt đứt."

Ấu trĩ."

"Trong mắt Thiệu tổng những việc này lại biến thành ấu trĩ sao."

Trợ lý Điền không cùng người bên cạnh tranh luận, xoay người đi lấy xe.Đã nhìn thấy tiểu thiếu gia rồi, bọn họ cũng nên trở về nhà thôi.Nụ cười của trợ lý Điền như trước không chê vào đâu được, chỉ là đáy mắt lại hiện lên sự mệt mỏi, y mặc áo khoác của âu phục, gió đêm không thổi xuyên qua được đến tấm lưng, chính là tim y lại cảm thấy nguội lạnh.____________Tối hôm đó trên đường về nhà bọn họ phát sinh sự cố, trợ lý Điền lái xe cơ hồ từ lâu đã không có vấn đề đêm nay thất thủ đâm đầu vào trong bồn hoa của tiểu khu.Đầu trợ lý Điền đập vào tay lái đều bị sứt mẻ, máu từ vết thương một đường chảy xuống.Thiệu Huy bị dọa đến trắng mặt, tranh chấp khi trước đều không để ý mà vội vội vàng vàng muốn giúp y cầm máu.Mặt trợ lý Điền lại không chút cảm xúc, như là không hề có bất kì cảm giác đau đớn nào, chăm chăm nhìn đối phương."

Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 15.


Sự cố lần này không có bất kì dấu hiệu nào, cũng giống như trận cãi nhau này của bọn họ vậy.Khi bắt đầu cũng không ai ngờ đến sự việc sẽ đi đến bước này.Bọn họ hiếm thấy mà nói được vài câu chuyện phiếm, Thiệu Huy thậm chí còn nói một chút về món ăn rất vừa miệng hắn khi nãy.Trợ lý Điền thuận theo lời hắn nói mà tiếp tục câu chuyện, dường như có thêm mấy phần hòa hợp.Có lẽ là do sự thả lỏng này quá hiếm có được, Điền Điềm nhớ đến tiểu thiếu gia nhờ y nói mấy lời với hắn, nên bạo dạn thay Thiệu Hàm nói vài câu.______________Y nói: "Ngài cũng không phải đã đồng ý việc của hai người bọn họ sao, hà tất phải tỏ thái độ cứng rắn như vậy."

"Tôi lúc nào nói qua đã đồng ý."

Thiệu Huy khẽ hừ một tiếng, từ 8 năm trước Trần Tư An động tâm tư có ý đồ xấu xa kia, hắn chính là vẫn còn một bụng tức giận, nếu không phải nể tình tên đó vẫn luôn chờ Thiệu Hàm lớn lên, đến bây giờ đã hơn 20 mấy tuổi vẫn không có bước phát triển thật sự, nếu không hắn đã sớm đánh tên ngu ngốc kia một trận."

Nhưng Tư An cũng không có gì không tốt, người ta cũng là một nhân tài, đầu óc thông minh, có trách nhiệm có khả năng đảm đương, huống chi..."

Điền Điềm lái xe, không nhịn được vì bạn học cũ biện giải, càng nói, lại nhịn không được trong lòng có chút mơ hồ ước ao, "Đã nhiều năm như vậy, cậu ấy cũng chỉ yêu có một mình Thiệu Hàm, cậu ấy làm việc trong cái vòng tròn phức tạp như vậy, cậu ấy cũng chưa bao giờ lún chân vào."

"Giữ mình trong sạch không phải là chuyện đương nhiên sao?

Từ khi nào lại trở thành hạng mục để cộng điểm vậy?"

Thiệu Huy không hiểu sao lại có chút khó chịu, hắn cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện gì phá vỡ đôi uyên ương kia, ai ai cũng coi hắn như Vương Mẫu Nương Nương vạch giá vá trời.

Em trai hắn thì là nước đã đổ ra thì cũng đành, có ý nghĩ như vậy cũng chẳng sao, nhưng đến Điền Điềm cũng nghĩ hắn như vậy, y không thể thiên vị hắn một chút sao, hắn nghĩ trong đầu như vậy, ngữ khí đương nhiên cũng trầm xuống, "Cậu và Trần Tư An vừa là bạn học lại còn là bạn tốt nhiều năm đương nhiên phải nói giúp rồi."

"Ngài đây là đang cãi chày cãi cối không nói lý lẽ."

Điền Điềm bị lời này của Thiệu Huy làm cho nghẹn một bụng lửa, y chỉ có thể để Thiệu Huy nói, y không khuyên được Thiệu Huy, càng không làm chủ được cho Thiệu tổng.

Điền Điềm nắm chặt tay lái, "Chuyện này cùng chuyện tôi và Tư An quan hệ tốt căn bản là hai việc khác nhau, càng quan trọng hơn là Thiệu Hàm cũng yêu cậu ấy mà."

"Đó là do Thiệu Hàm còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Trong lòng Thiệu Huy ngày càng nôn nóng, "Cậu vậy mà cũng không hiểu chuyện sao?"

"Thiệu tổng, ngài đang nói gì vậy?"

Tim trợ lý Điền như bị đâm một nhát, y biết Thiệu Huy cố chấp, lại không biết hắn còn có thể cố tình gây sự như vậy, "Trong mắt ngài thì như thế nào mới gọi là hiểu chuyện?

Cùng người mình yêu ở bên nhau gọi là ấu trĩ sao?"

"Muốn cùng người mình yêu ở bên nhau đương nhiên là không sai."

Thiệu Huy bị sự tức giận cùng chất vấn của Điền Điềm làm cho đau lòng, hắn cũng chẳng hiểu tại sao trong mắt Điền Điềm hắn lại trở thành người xấu, là nhân vật phản diện chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác như vậy, "Nhưng hai đứa nó cũng không thể cứ như vậy mà qua loa quyết định đại sự cả đời của mình được, tụi nó đều còn quá trẻ, dễ dàng kích động, lại bất cẩn,..."

"Tư An chỉ kém tôi chưa tới 2 tuổi, Thiệu Hàm cũng đã 23, có thể có bao nhiêu trẻ tuổi, bao nhiêu không hiểu chuyện chứ?"

Tay cầm vô lăng của trợ lý Điền đều run rẩy.Muốn nói đến qua loa, ai có thể so với hai người họ năm đó đây.

Bọn họ thậm chí còn chưa từng yêu nhau, lại không hiểu như thế nào đột nhiên đi đến kết hôn.

Đừng nói đến khi đó y vừa mới tốt nghiệp đại học, thậm chí Thiệu Huy so với Trần Tư An hiện tại cũng là trẻ tuổi hơn.Bất quá Thiệu Huy nói không sai, tuổi trẻ chính là dễ dàng kích động, lại bất cẩn.Trợ lý Điền đột nhiên cười cười: "Thiệu tổng là cảm thấy Tư An không xứng với cậu chủ đi."

Thiệu Huy bật cười, em trai bảo bối của hắn đương nhiên không thể để tên tiểu tử thối kia tùy tiện nói xứng là xứng được: "Cậu ta đương nhiên không xứng."_____________Đúng rồi, hơn 7 năm trước Thiệu Huy cũng đã nói qua.Lúc đó bọn họ mới kết hôn, thậm chí mới chuyển ra khỏi Thiệu trạch không bao lâu.Thiệu Huy ở trong thư phòng, chửi ầm lên với Trần Tư An đang nói chuyện thẳng thắn với hắn."

Cậu dựa vào cái gì mà nói yêu nó?

Cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào không phải do Thiệu gia đưa cho cậu, cậu là yêu con người của nó, hay là nói cậu yêu những thứ do Thiệu gia đem lại đi...

Người nhà Thiệu gia không phải có thể để cho một tiểu tử có thể dắt mũi như vậy, cậu nghĩ cho kĩ, một người cái gì cũng chẳng có như cậu có thể cho người cậu luôn miệng nói là yêu kia cái gì?"..."

Nhìn bộ dạng nghèo túng của cậu bây giờ đi, những người trong Thiệu gia này có người nào có thể để ý đến cậu?!"..."

Cậu xứng à?!"

Điền Điềm còn nhớ lúc đó chính mình đang đứng sau cửa phòng, không dám thở mạnh, lệ rơi đầy mặt vẫn không dám phát ra tiếng.Y không nghĩ tới anh Huy lại có cách nhìn nhận về việc Trần Tư An yêu Thiệu Hàm như vậy.Anh Huy mắng chính là Trần Tư An, lại không giữ lại chút lực nào mà đâm vào tim y, dù sao Trần Tư An tuy rằng cha mẹ bất ngờ qua đời thế nhưng nếu đem đi so với y, vẫn là tốt hơn nhiều lắm.Điền Điềm căn bản không dám tưởng tượng, trong mắt Thiệu Huy y đến tột cùng là bộ dạng gì, mấy ngày nay y đối với Thiệu Huy không biết kiêng dè còn trắng trợn châm chọc đòi được sủng ái...

Sợ là sớm đã trở thành một con bọ hâm mộ hư vinh phú quý, không chừa thủ đoạn muốn vào Thiệu gia đi.______________Trợ lý Điền cảm thấy tình cảnh của bản thân có chút thối nát, hai tay dùng sức, mấy lần, đột nhiên nắm chặt tay lái, trước mắt y đều là sương mù khiến y không thoải mái mà trừng mắt nhìn: "Thiệu tổng ngài nói đúng, Trần Tư An là loại người không cha không mẹ không có bối cảnh, là một tên nhóc nghèo nàn này, đương nhiên không có tư cách bước vào Thiệu gia."

Âm thanh của trợ lý Điền rất vững vàng, thậm chí mang theo ý cười: "Bất quá tôi muốn biết, trong mắt ngài cái gì mới gọi là xứng đây."

Thiệu Huy ngồi ở phía sau không nhìn thấy biểu tình của Điền Điềm, bị tiếng nói mang theo ý cười thậm chí có thể nói là mang theo thoải mái của y mê hoặc: "Cái gì gọi là xứng?

Ít nhất những ngày sau này Thiệu Hàm sống với cậu ta, không thể kém hơn hiện tại, dù sao cậu ta cũng không có năng lực đi cứu tế người khác mà."

"Cứu tế?"

Trợ lý Điền cười ra tiếng, "Đúng vậy, Thiệu Hàm thiếu gia nên tìm người cùng Thiệu gia môn đăng hộ đối, như vậy mới có thể hoàn thành nguyện vọng mà Thiệu tổng ngài chưa hoàn thành, đúng không."

Biểu tình trên mặt Thiệu Huy cứng đờ, cái gì gọi là nguyện vọng chưa hoàn thành của mình: "Cậu có ý gì?"

"Kì thực nói đến qua loa, ai hơn được chúng ta đây.

Nếu không phải bởi vì lúc đó Đường Thước xuất ngoại, ngài sẽ tìm đến tấm bia đỡ đạn này sao?"

Điền Điềm cảm thấy chiếc kính mình đeo đang tự động bốc hơi, nếu không tại sao lại trước mắt đều là hơi nước, "Đường Thước mới là người phù hợp với yêu cầu của ngài, các người mới là trời sinh một đôi, ...

Tôi cũng do mắt mù, liều mạng đâm đầu lao vào trong này."

Thiệu Huy nghe đến đây lại thấy khó chịu, lên tiếng ngăn cản: "Cậu đang nói cái gì!"

"Tôi nói cái gì?

Đương nhiên là đối với sự yêu thương của Thiệu gia cảm động đến rơi nước mắt nha.

Không có Thiệu tổng ngài nâng đỡ, tôi sao có thể có được ngày hôm nay..."

Điền Điềm cảm thấy bản thân gần như là không khống chế được chính mình mà ăn nói linh tinh, "Tôi cơm áo gạo tiền không cần phải lo nghĩ nhiều năm như vậy, tất cả đều do ngài chăm sóc, tôi còn phải cảm ơn ngài kia kìa."

"Điền Điềm!"

Từ xưa tới nay chưa từng có người nào dùng lời nói chứa đầy sự châm chọc chế giễu với hắn, chớ nói tới người này lại là Điền Điềm, Thiệu Huy tức giận đến phát run: "Cậu đang nói mê sảng cái gì!"

"Tôi không hề mê sảng, Thiệu tổng ngài nhiều năm qua đều chăm sóc giúp đỡ tôi, nhiều ít đều có ân."

Điền Điềm giống như xác chết di động mà lái xe vào tiểu khu, hiện tại mỗi câu y nói, đều là đang cắt ra 1 khối thịt trong tim mình, "Bất quá chỉ là giúp ngài không mất mặt, ngài liền giúp người nhà tôi ở dưới quê mua nhà, lại gánh vác tiền thuốc men của ông tôi...

Còn cho tôi vào Thiều Phương làm việc, dưới một người trên vạn người lâu như vậy, người khác làm gì có phúc phần như vậy...

Cho nên tôi chỉ có thể giúp ngài lấy lại mặt mũi với Thiệu gia, cả năm không nghỉ ngơi làm thiếp thân toàn chức trợ lý cho ngài."

"Cậu, cậu..."

Mắt Thiệu Huy đều đỏ lên vì tức giận, hắn cho rằng bọn họ là người một nhà, chuyện này là tất nhiên, giờ phút này trong miệng Điền Điềm lại thành trao đổi lợi ích."

Đều 8 năm rồi, Thiệu tổng, tôi cũng mệt mỏi rồi."

Âm thanh Điền Điềm ngày càng nhỏ, tay cũng dần mất đi sức lực, cả con người đều tiến vào thời kì mệt mỏi sau khi phát tiết, "Tôi đem tất cả những gì ngài cho tôi đều trả lại cho ngài, ngài cho tôi đi có được hay không."

"Cậu...

Cẩn thân!"

Oành!!!Xe Thiệu tổng đụng phải bồn hoa, trợ lý Điền bị thương đến sức đầu mẻ trán, thân ảnh Thiệu Huy trước mặt đều hoa lên.Y lại bình tĩnh vững vàng mà đem câu nói trong đáy lòng kia nói đến rõ ràng: "Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 16.


Điền Điềm ngồi phía sau xe, ngơ ngác đưa tay sờ sờ băng gạc trên đầu.Y nhìn Thiệu Huy ngồi phía trước lái xe, mi mắt một lúc lâu mới chớp một lần.Ở góc nhìn này, đối với y mà nói là rất mới mẻ.Năm đó y mới biết lái xe, bối rối cùng trúc trắc khi chạy xe trên đường, Thiệu Huy luôn sợ y có chuyện, thường ngồi ở ghế phó lái theo dõi y.

Nhưng đa số đều là do Thiệu Huy lái, bởi hắn không thích dùng tài xế, cho nên hầu hết đều là tự mình lái xe.Điền Điềm không nỡ ngồi vào hàng ghế sau, chỉ tha thiết mong chờ ngồi ở ghế phụ như vô ý mà lén lút nhìn người bên cạnh.Mỗi một ánh mắt, đều chưa đầy tình yêu của y.Bọn họ mới kết hôn không bao lâu, người ông ngoại nằm trên giường bệnh triền miên của y đột nhiên bệnh tình trở nên nguy cấp, lúc đó y lòng như lửa đốt mà cấp tốc chạy về quê nhà, không kiềm chế được mà ngồi bên cạnh ghế lái khóc nấc lên, Thiệu Huy ngồi bên cạnh y bận trước bận sau, liên hệ bệnh viện, liên hệ chuyên gia, có thể nói đây là lần thứ nhất y nhìn thấy được sức mạnh của tiền và rquyền lực.Tiền và quyền lực không mua được mạng sống, lại có thể mua được cơ hội để sống.Ít nhất, những thứ này có thể cho Điền Điềm được ở bên cạnh ông ngoại 1 tháng cuối cùng.____________Sau khi an táng xong, bà ngoại lại không muốn cùng bọn họ đi.Bà ngoại nói bà cả đời sinh ra và lớn lên ở đây, đã sớm quen thuộc rồi, lá rụng về cội không muốn rời đi.Trước khi đi, Điền Điềm bị bà ngoại kéo vào trong phòng ngủ, cho y một cọc tiền lớn."

Bảo bối à, thay bà cảm ơn cậu Thiệu.

Nếu không có cậu ấy, ông ngoại con còn không biết phải chịu khổ đến bao giờ."

Bà ngoại hai mắt đẫm lệ nắm chặt tay y, "Nhưng chúng ta lại không thể cứ như vậy thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của người khác, hai đứa các con sống với nhau vốn đã khó, bà ngoại không thể tăng thêm áp lực cho con nữa...

Lần này cậu ấy bỏ ra số tiền lớn như vậy cho nhà chúng ta, người nhà cậu ấy sẽ nhìn con như thế nào, người xung quanh sẽ nói con như thế nào, bà đã lớn tuổi rồi, điều bận tâm cũng nhiều, mỗi lần nghĩ đến đều sợ hãi..."

"Bà ngoại, bà đừng nghĩ nhiều như vậy.

Con và anh Huy bây giờ đã là người một nhà, anh ấy cũng là thật tâm thực lòng muốn giúp ông ngoại, bà cứ khách khí như vậy, anh ấy nếu nghe được sẽ rất đau lòng..."

Vào lúc ấy Điền Điềm không hiểu những điều bà ngoại nói, trong lòng chỉ có không phục."

Con, con sao lại cứ phải muốn ở cùng một người có gia cảnh như vậy cơ chứ...

Aizz..."

Bà ngoại ở trước mặt y thở một hơi thật dài, như khi còn bé mà đưa tay sờ sờ mặt y, "Bà chỉ hy vọng, bảo bối nhà chúng ta có thể vui vẻ sống tốt, những điều khác bà cũng chẳng cầu mong gì...

Lần tiêu tốn này, bà sẽ từ từ trả, chúng ta không được nợ nhà người ta, có biết không?"__________Điền Điềm vẫn còn đang đau lòng mà ngơ ngơ ngác ngác cứ như vậy cầm lấy cọc tiền do bà ngoại tích trữ, cùng Thiệu Huy rời khỏi nơi đó.Vào lúc ấy y chỉ cảm thấy mỗi ngày ở bên Thiệu Huy đều hạnh phúc như được giẫm trên mây mà đi.Nhưng y vẫn không ngộ ra thâm ý trong lời nói của bà ngoại khi đó, rồi lại bị câu nói của Thiệu Huy đối Trần Tư An mà như bị đánh một gậy thật mạnh vào đầu.Y xứng sao?Đương nhiên không xứng.Càng đừng nói tới vốn dĩ y chỉ là một con chim sẻ vừa mới bắt đầu giả làm phượng hoàng, đến cơ hội biến thành phượng hoàng cũng không có.Y nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã không còn nợ hắn._____________Thiệu Huy dừng xe, nhìn ra hàng ghế phía sau, thấy trợ lý Điền đầu đang quấn băng gạc lại vùi ở hàng ghế sau mà ngủ, hiếm thấy lại ngốc vô cùng.Lửa giận trong lòng hắn sớm đã bị dọa chạy mất mấy trăm thước, hiện tại lại không nói được trong lòng có cảm giác gì.Thiệu tổng không đánh thức người đang bị thương kia, xuống xe trước, vòng tới cửa sau xe, đem người cõng trên lưng.Trên đùi hắn có vết thương cũ, nhiều năm như vậy ngoại trừ ngày mưa sẽ đau nhức cũng không có gì nghiêm trọng, trên lưng là Điền Điềm vốn chẳng nặng gì nên không có nhiều áp lực.Đã nhiều năm qua rồi, làm sao vẫn nhẹ như vậy.Thiệu Huy trong lòng nghĩ nghĩ, lại đem người trên lưng nhấc lên một chút, nhớ đến lần đầu tiên cõng Điền Điềm cũng là đi trên con đường này.Sau khi bọn họ kết hôn liền dời ra khỏi Thiệu gia, quyết định ở đây thường trú.Bạn tốt cùng bọn họ ăn mừng cũng bù đắp thêm một chút niềm vui, tới nhà ăn tân gia.

Bọn họ tiễn khách liền đưa người đến cửa tiểu khu, Điền Điềm uống đến say lôi kéo tay áo hắn vui vẻ hàm hồ.Hắn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn đến như vậy của Điền Điềm, đôi mắt cũng không kiềm được cười đến nheo lại.Đi không được hai bước, cư nhiên lại như đứa nhóc ngồi chồm hõm trên mặt đất không chịu đi."

Anh Huy, anh kéo em lên đi."

Thiệu Huy đưa tay ra kéo người, Điền Điềm đứng dậy rồi lại dính vào trong ngực hắn, lại híp mắt cười hỏi hắn: "Anh huy, anh cõng em về nhà có được hay không?"

Tên nhóc con này được nước lấn tới, nhưng hắn lại không nỡ ăn hiếp y, chỉ có thể không quản đôi chân vừa mới khỏi của mình mà cõng người kia gập nghềnh trở về nhà.Thiệu tổng mặt không cảm xúc nhớ đến câu nói cuối cùng Điền Điềm nói với hắn."

Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi."

8 năm qua, người cõng là hắn, cái người trên lưng cũng chưa từng thay đổi, nhưng lại sẽ chẳng còn anh Huy, cũng sẽ chẳng còn nhà.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 17.


"Ngài Thiệu...

Cái kia, ông chủ của tôi bây giờ không có trong tiệm."

Điền Điềm nhìn quý ngài trên người là âu phục giày da trước mặt, quả thật cũng bị sự kiên nhẫn của đối phương đánh bại."

Lại không có mặt?"

Trong câu nói của đối phương lại nghe ra có chút đương nhiên, khiến Điền Điềm chột dạ tránh né ánh mắt hắn.Thiệu Huy không nhìn thấy bên trong cánh cửa nhỏ khép hờ, một đôi tay đối với Điền Điềm dùng sức quơ quơ, tất cả đều là tư thế đuổi người."

Vâng...

Đúng vậy, anh ấy bây giờ không ở đây."

Điền Điềm nói dối nên có chút sốt ruột, "Nếu không ngài đi về trước đi, lần sau nếu ông chủ tới tôi sẽ gọi cho ngài?"

Thiệu Huy lẳng lặng nhìn đôi mắt của đứa nhỏ trước mặt, bên trong đôi mắt đều là chột dạ, có thể cảm thấy sau lưng y đã nhễ nhại mồ hôi."

Ngài Thiệu?"

Thiệu Huy mặt không cảm xúc: "Lần trước cậu cũng nói với tôi như vậy."

Điền Điềm cảm thấy trên mặt mình đang dán lên 2 chữ lừa đảo cực lớn, y nhích đến gần Thiệu Huy, giảm tiếng nói xuống, nho nhỏ nói: "Anh Huy, anh đừng làm khó dễ em có được hay không."

Thiệu Huy nhìn người trước mặt đang tràn ngập xin tha mà lòng hắn nới lỏng ra: "...

Thôi, cậu lần sau nhớ liên hệ tôi."

"Được được được được, em đảm bảo."

Điền Điềm thở ra một hơi, "Xin lỗi anh Huy, lại khiến anh có thêm một chuyến đi không có kết quả."

"Cũng không hẳn."

Thiệu Huy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Cậu chừng nào tan tầm, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."

"Không không không, không cần đâu."

"Không đi không được."

Thiệu Huy sắc mặt trầm đi, "Tôi mời cậu nhiều bữa như vậy, cậu không nên mời lại một bữa sao?"

"A..."

Điền Điềm vao theo bản năng run rẩy, "Nên mời."

"Cho nên chừng nào cậu mới tan tầm?"

"Em..."

Điền Điềm nhìn nhìn bàn tay bên trong cánh cửa đang không ngừng xua xua y, gật đầu với Thiệu Huy, "Hiện tại là có thể tan tầm rồi."

"Vậy dọn dẹp một chút, đi thôi."________"Đến rồi."

Thiệu Huy với âu phục thẳng tắp trên người không để ý chút nào mà đưa tay kéo 2 cái ghế nhựa, đi đến bên bàn nhỏ, "Nơi này cậu tới chưa?"

"Chưa."

Điền Điềm dáo dác ngó quanh, nhìn thật kĩ quán ăn bên trong một khu chung cư này, "Cửa hàng này bán gì a."

"Tiệm mì."

Thiệu Huy tựa hồ nở nụ cười, "Chưa từng tới có phải không, tôi biết mà, nơi này bán mì thịt bò là ngon nhất."

Điền Điềm hắc hắc cười."

Cậu cười cái gì vậy?"

"Mì thịt bò thì em mời được."

Thiệu Huy bị chọc cười: "Đó cũng chưa chắc, tôi muốn ăn 3 tô lớn."

"10 tô còn được nha."

Điền Điềm ngồi xuống, lấy giấy ăn nỗ lực lau bàn, "Chỉ cần anh ăn được."_____________Mì bò vừa thơm vừa nhiều, Điền Điềm ăn đến muốn đem đầu lưỡi nhai luôn: "Cái này ăn ngon quá!

Anh Huy thật sự quá lợi hại!"

"Chuyện này có gì mà lợi hại."

Thiệu Huy nhìn đối phương ăn đến ngon miệng khiến khẩu vị của hắn cũng mở mấy phần, "Cậu ăn nhìn như em trai tôi vậy, ăn như sói đói."

"Không phải như sói đói nha, em đây là thưởng thức món ăn."

Điền Điềm uống một ngụm nước lèo, "Hơn nữa nếu Thiệu Hàm nghe thấy anh nói như vậy chắc chắn sẽ tức giận."

"Nó giận dỗi còn không ít sao?"

Nói đến em trai, Thiệu Huy không khác gì những người anh trai khác yêu thương em, "Cậu còn chưa nghe Tư An kể tới những công trạng vĩ đại của nó à?"

"Mỗi lần Tư An nhắc đến em ấy đều là khen, toàn bộ kí túc xá của chúng em ai cũng biết đứa em trai bảo bối này của cậu ta."

"Hừ, đó là do Tư An dễ tính."

Mắt Thiệu Huy mang đầy ý cười, "Nhà tôi già trẻ đều một thân tật xấu, nếu nó có một nửa tính tốt của Tư An, tôi đang ngủ cũng phải cười đến tỉnh."

Điền Điềm không tỏ rõ ý kiến, y rất ao ước có thể là người có anh trai kia, y cười cười với Thiệu Huy: "Em biết anh Huy rất giỏi, em rất ngưỡng mộ."

"Cái gì mà giỏi với ngưỡng mộ."

Thiệu Huy xoa nhẹ đầu y, "Ăn mì đi."

"Aizzz, biết rồi."

Điền Điềm xin tha, "Đừng vò, làm rối tóc em rồi!"____________Điền Điềm vội tắt đèn kí túc xá, mang theo 3 tô mì bò lớn, nhận được một trận hoan hô lớn của mọi người.Y thừa dịp các bạn cùng phòng đi ra hành lang, chiếu đèn pin đến phía cuối chân giường lôi ra một cái rương gỗ.Y nhẹ nhàng lấy hóa đơn ăn cơm tối hôm nay ra, trên đầu tờ hóa đơn đánh một con số, lại mở hộp ra.Bên trong rương gỗ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vài phiếu hóa đơn, nhưng nếu như nhìn kỹ là có thể phát hiện những con số trên đó là nối tiếp nhau.[9]Đây là lần thứ 9 được cùng anh Huy ăn cơm, thật hạnh phúc.Điền Điềm nói thầm một câu, nhẹ nhàng đóng hộp lại khóa kỹ.Y nhìn cái rương cười cười, cái rương gỗ lớn như vậy, đời này sợ là không có cơ hội chứa đầy được.Bất quá, Điền Điềm cuộn mình lại trên giường kí túc xá lén lút cười, y đã rất thỏa mãn rồi.________________Điền Điềm đầu vẫn đang được băng bó nhìn chằm chằm vào rương gỗ hiện tại đã được chứa đầy, nhớ tới những năm tháng đại học mơ hồ kia, nhớ tới chính mình khi còn lén lút ngưỡng mộ Thiệu tổng.Cái rương này rốt cục cũng đầy, chỉ là không biết từ lúc nào bắt đầu, đồ vật chứa bên trong từ chỉ là vật kỉ niệm đơn thuần, hiện tại lại trở thành tội chứng của y.Thành gông xiềng khiến y không ngừng vùng vẫy.Điền Điềm thở dài một hơi, bắt đầu thu thập hành lý của mình.Cãi nhau dẫn đến lái xe đâm vào bồn hoa, đến thận phận trợ lý cơ bản này y cũng không đảm nhận được, còn có thể có ích lợi gì đây.Y thật sự mệt mỏi rồi.Yêu không nổi nữa.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 18.


Thiệu Huy mơ một giấc mơ.Trong mơ hắn đang đứng trong một căn phòng trống, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy cực kì sốt ruột.Hắn không rõ chính mình là đang gấp cái gì, trên trán lại chảy đầy mồ hôi.Hắn chỉ cảm thấy mất mác, không tìm được thứ gì đó, như là tim hắn bị khoét đi từng khối từng khối thịt vậy, khiến hắn đau đến không chịu được.Hắn choáng váng mà đi một vòng lớn xem xét, cảnh quan xung quanh lại đột nhiên thay đổi, chuyển tới lễ cưới của hắn.Hắn nhìn người đứng bên cạnh, nửa trái tim tưởng đã mất đi khi nãy bỗng nhiên trở lại."

Tiểu Điềm..."

Mắt Thiệu Huy đột nhiên sáng lên, hắn muốn đưa tay kéo người lại, không ngờ đối phương lại tránh đi."

Thiệu tổng..."

Điền Điềm mặc trên người bộ lễ phục màu trắng được đặt may vừa vặn với cơ thể y, nụ cười trên mặt y từ từ đọng lại, ánh mắt biến thành bình tĩnh lạnh ngắt."

Tiểu Điềm...

Cậu, cậu làm sao vậy?"

Thiệu Huy cổ họng khàn, gian nan nuốt nước bọt, "Tôi..."

"Chúng ta ly hôn đi."——————Tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Thiệu Huy nhìn thấy giường bên kia không có người, mơ mơ hồ hồ, cũng không biết hôm nay ngày gì.Hắn chợt đứng bật dậy, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.Bên ngoài cũng trống rỗng như trong mơ của hắn, trên bàn vốn ngày nào cũng sẽ có một bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn hiện tại lại không có bất kì thứ gì."

Tiểu Điềm!"

Thiệu Huy liên tục gọi tên Điền Điềm, chân cũng không ngừng chạy vào khắp các phòng tìm kiếm.Phòng ngủ, không có.Phòng tắm, không có.Phòng sách, không có.Phòng khách, không có.Rõ ràng xung quanh không có gì ngăn cản, Thiệu Huy lại cảm thấy được ngực ngộp đau.

Hắn mạnh mẽ hít vào mấy hơi.

Mới phát hiện phòng để quần áo không giống như thường ngày.——————Cái tủ vải kia vốn luôn đóng chặt hiện tại đã được mở ra, bên trong chỉ còn lẻ loi một cái rương gỗ.Thiệu Huy phải đi tới gần mới nhìn thấy cái rương gỗ đó, bên cạnh còn có một quyển sổ cũ.Bìa của cuốn sổ đã bị tô đến đen kịt một màu, ánh mắt Thiệu Huy lướt qua nhanh chóng, tầm mắt rơi vào những con số được viết chi chít bên trong.——————【 Tiền thuốc của ông ngoại:1500+240+368.

5+276.

26+18500+... =573203.

80 tệ.

Tổng cộng: năm mươi bảy vạn ba ngàn hai trăm linh tám tệ tám giác 】【 Bốn tháng tiền ăn:23+580+32+56+180... =3576.

52 tệ.

Tổng cộng: ba ngàn năm trăm bốn mươi sáu tệ năm giác hai giác 】【Quần áo tiệc tối: 58000 tệ 】...Những con số to nhỏ linh tinh này khiến Thiệu Huy cảm thấy đầu óc mơ hồ, lớn là tiền phòng, nhỏ có thể đến hằng ngày ba bữa ăn, cơ hồ không hề có sai sót.Hắn mở vali ra, lại bị những tờ hoá đơn bên trong hoặc mới hoặc cũ làm cho kinh sợ."

Hóa đơn xe taxi chuyên dụng đến C thị?"

Thiệu Huy thuận tay cầm lên một hóa đơn nhìn thấy tên được ghi bên trên, nghi hoặc mà nhăn chặt chân mày, lại ở trong cuốn sổ kia mà tìm được đáp án.【 Hạn chót vào ngày mùng 7 tháng 9 năm nay, tổng cộng tiêu tốn 327,5650 tệ của Thiệu Huy. 】"Thiệu tổng."

Thiệu Huy ngẩng đầu, sắc mặt trắng xám, hắn đứng đối diện với trợ lý Điền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn lật lật quyển sổ."

Cậu...

Đây là ý gì?"

Trợ lý Điền đã âu phục giày da hoàn chỉnh đối Thiệu tổng khom lưng cúi chào, hai tay y nắm chặt, đưa cho một phần văn kiện."

Đây là đơn xin từ chức của tôi, mời Thiệu tổng xem qua."

Thiệu Huy nỗ lực hít sâu, nhưng vẫn là ức chế không được mà hai tay có chút run, hắn nắm thật chặt quyển sổ trong tay, đè nén hỏi: "Đây là ý gì?"

Người đang đứng trước mặt hắn vẫn cúi người, trả lời hắn chỉ có trầm mặc."

Trợ lý Điền thật không hổ là xuất thân ngành tài chính, ngành kế toán khi xưa học qua cũng không mất a..."

Thiệu Huy kỳ quái cười ra tiếng, "Sổ sách này cũng làm quá tốt rồi, chỉ là tôi không hiểu, cậu làm danh sách này để làm gì?"

Trợ lý Điền vẫn đang trầm mặc rốt cục mở miệng: "Vì muốn cho mình một cơ hội, cùng ngài..."______ làm lại từ đầu.Trợ lý Điền thẳng lưng, đem đơn xin từ chức cùng thẻ ngân hàng đều để lên trên bàn bên cạnh, y nghiêng thân, không nhìn thấy biểu tình trên mặt Thiệu Huy.Y chậm rãi, chậm rãi đem bốn chữ kia nuốt trở vào, như là đang nuốt một miệng sỏi đã được mài đến bén nhọn."...

Chia tay."
 
Back
Top Bottom