Siêu Nhiên Nạn nhân tròn vai thật đấy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399383995-256-k311204.jpg

Nạn Nhân Tròn Vai Thật Đấy
Tác giả: Keelin_iuiu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trùng sinh trả thù Tags: trùngsinhtrảthù​
 
Nạn Nhân Tròn Vai Thật Đấy
Chap 1


Trùng sinh tôi quyết tâm phá huỷ kế hoạch đóng vai nạn nhân của cô bạn cùng phòng.

Tôi là Lạc Tiểu Ân, học sinh đạt top một tại trường cấp ba Nhất Trung, con của gia đình được xem là khá giả, bố mẹ không bao giờ để tôi phải thiếu thốn thứ gì, chỉ cần là tôi thích thì sẽ được bố mẹ mua cho.

Bạn cùng phòng của tôi là Ôn Nhược Hân, cô ta chỉ là con của gia đình có bố nát rượu, mẹ mất sớm.

Mọi người ở trường đồn rằng, cô ta vào đây là nhờ đeo bám đàn ông.

Tôi lại nghĩ chắc mọi người đang ganh ghét nên mới đồn vậy gì cô ta khá xinh xắn, giọng nói thì nhẹ nhàng, mặc dù cô ta luôn dùng đồ hiệu nhưng tôi biết đó đều là hàng nhái, chưa tới 200 tệ.

Dùng đổ giả như vậy thì sao có thể là bám đại gia được chứ.

Vậy nên khi ai đó bàn tán về cô ta quanh tôi thì tôi chỉ lắc đầu bỏ qua.

Vậy mà cô ta lại không biết điều dám lén phén với tên hôn phu rác rưởi của tôi, là Ngôn Nhất Khanh.

Anh ta thì gia thế cũng ổn, bố làm cảnh sát, mẹ làm nội trợ.

Học lực cũng khá tốt nên mọi người xem anh ta là con của gia đình giàu có trí thức.

Ai bước vào trường đều biết tôi và anh ta có hôn ước với nhau, dù không biết cũng sẽ đoán được điều gì đó bởi lẽ chúng tôi là couple hot nhất trang confession của trường, luôn được ghim đầu trang với tựa đề rằng couple xé tiểu thuyết vượt qua hiện thực.

Sến súa thật!

Nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta rất hợp gu tôi, vì bố anh ta làm cảnh sát nên đã rèn luyện anh ta để nối nghiệp mình.

Vì vậy anh ta sở hữu body sáu múi, làn da bánh mật khoẻ khoắn và là đội trưởng đội bóng rổ của trường nên có không ít ong bướm xung quanh mình.

Hứ vậy mà anh ta không biết điều và biết giữ thể diện.

Dù có vị hôn thê là tôi nhưng vẫn đi khắp nơi ve vản gái.

Bẩn thật đấy, mặc dù hợp gu những bẩn rồi thì không thể ăn nữa mà chỉ nhẹ nhàng kéo anh ta vào kế hoạch trả thù nạn nhân đáng thương của mình.

Kiếp trước anh ta bên cạnh Ôn Nhược Hân âm thầm đâm sau lưng tôi, mặc sau hành hạ tôi, mặc trước lại bảo với mọi người rằng tồi hành hạ bọn họ.

Điên thật đấy, vậy mà bọn ngu đấy vững tin rồi đẩy tôi vào đường chết.

Nếu đời cho ta vại ngại gì ta không diễn.

Tôi được đưa trở về vào một tháng trước ngày thi cao khảo cũng là một tháng đến lúc bi kịch của tôi diện ra.

Ngay trong đêm được đưa trở về tôi đã vạch sẵn kế hoạch dành cho bọn sâu bọ đó.

Tôi sẽ khiến chúng dần dần rơi vào hố đen của bi kịch, tự đâm chém lẫn nhau.

Dù sao cũng do chúng tự chuốt lấy, ngu thì ráng chịu.D30 - 30 ngày cách ngày thi cao khảoNăm giờ sáng trong căn phòng kí tục xá, tôi vừa vệ sinh cá nhân chuẩn bị để chạy bộ buổi sáng, sau tấm màn che tôi biết Ôn Nhược Hân đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi căn phòng chật hẹp đó, nơi mà sẽ chôn vùi tất cả của cô ta.

Từ khi trở về tôi đã âm thầm quan sát để tìm kiếm đồng minh cho bản thân mình, sau vài giờ lục lọi thì Cao Tử Minh chính là lựa chọn tuyệt vời nhất.

Khi đó anh ta thích thầm Ôn Nhược Hân vì trong kì thi thử 15 ngày trước cao khảo đã giúp anh ta giải một bài tập khó mà anh ta đã thắc mắc rất lâu.

Vậy thì xin lỗi nha Tiểu Hân tôi đành đi trước cô một bước vậy.

Tôi biết anh ta có thói quen chạy bộ lúc 4h45' sáng và sẽ chạy qua kí túc xá của tôi lúc 5h10 vậy nên tôi đã cố tình rời đi lúc 5h sáng tới khu chợ cũng đã 5h10 tôi tìm kiếm thức ăn cho bữa sáng 10' thì anh ta chạy tới.

Anh ta thuộc dạng gia đình khó khăn được nhận vào trường nhờ thành tích tốt, hàng ngày anh ta sống mới mức chi tiêu khoảng 30 tệ.

Nhưng sẽ sớm thôi anh ta sẽ được gia đình của chủ tịch tập đoàn Hoàng thị nhận về, năm xưa vì để con trai của mình được sống sung sướng mà giúp việc nhà anh ta tráo con mình vào nhà họ Hoàng rồi ném thiếu gia thật vào cô nhi viện.

Vì sự ích kỉ đó mà Cao Tử Minh sống trong cực khổ suốt 18 năm, nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Thay vì nhờ vào hiến máu nhận thân như kiếp trước vì kiếp này chỉ cần thêm một chút xúc tác nhỏ đó là tôi.
 
Nạn Nhân Tròn Vai Thật Đấy
Chap 2


Khi thấy Cao Tử Minh đến, tôi chỉ lẳng lặng đứng sau mà không nói gì.

Anh ta bước tới mua một chiếc màn thầu, và tôi biết cơ hội đã đến.

Tôi nhanh chân lao tới, giả vờ vô tình va vào người anh ta khiến cả hai cùng ngã xuống, chiếc màn thầu rơi xuống đất.

Tôi lập tức đứng dậy, vội vàng nói: "Này, cậu có sao không?

Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."

Anh ta chỉ im lặng đứng dậy, lẩm bẩm: "Bữa sáng của mình...

đã tiết kiệm cả tuần mới dám mua."

Gương mặt anh ta đầy vẻ đáng thương khiến tôi lập tức nắm bắt tình hình.Tôi nghiêng đầu, cố tỏ ra ân cần: "Cậu ổn chứ?

Xin lỗi đã làm hư đồ ăn của cậu, hay là tôi mời cậu qua kia ăn súp nhé?"

"Thôi, không cần."

Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương."

Nhưng mà... nhưng mà..."

Tôi bắt đầu giả vờ sụt sùi, bật khóc: "Hức... hức..."

"Này, cậu đừng khóc.

Không sao cả."

"Nhưng mà mình thấy có lỗi lắm...

để mình mời cậu một bữa nhé."

"Không cần."

"Đi mà... nha..."

"Thôi được."

Thế là tôi và cậu ta cùng bước tới quán súp bên cạnh.

Tôi gọi to: "Ông chủ, cho cháu hai bát súp cua và một bát mì bò!"

"Có liền đây!"

Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: "Cậu ăn khỏe vậy sao?

Bình thường tôi thấy con gái toàn ăn như mèo cào."

"Hả?

Ăn súp mà nhiều sao?"

"Không phải cả mì bò à?"

"Đó là cho cậu mà."

"Không cần đâu, chỉ rơi chiếc màn thầu thôi mà."

Cậu ta xua tay từ chối.Súp được bưng ra.

"Cẩn thận nóng nào," ông chủ nói.Tôi lặng lẽ đẩy phần của cậu ấy sang: "Này, cậu ăn đi chứ."

"Hả...

à...

ừm..."

Tôi vốn không quen ăn sáng nên chỉ ăn một ít súp.

Còn cậu ta là nam sinh mười tám tuổi, chắc hẳn cần ăn nhiều.

Tôi đứng dậy trả tiền, rồi ghé qua mua thêm vài phần đồ ăn đóng hộp.

Quay lại, tôi đưa túi cho cậu ấy: "Này, cho cậu đấy, xem như lời xin lỗi."

"Hả?

Không cần đâu, như vậy là quá nhiều rồi."

"Cậu cứ cầm đi, đừng ngại.

Cậu là Cao Tử Minh đúng không?"

"Ừm... cậu biết tôi sao?"

"Tất nhiên rồi.

Cậu đứng top 1 kỳ thi tháng vừa rồi mà."

"Vậy à..."

"

Sau này tôi tới tìm cậu giải bài, xem như đền đáp, được không Tử Minh?"

"Ừm... cũng được."

"Vậy tôi đi trước nhé.

Cậu cứ ăn từ từ."

"Tạm biệt."

Sau khi tạm biệt cậu ta, tôi trở về ký túc xá.

Lúc đó mới 6 giờ.

Còn khá sớm, tôi lấy sách vở rồi rời đi đến thư viện.

Tôi biết chắc Ôn Nhược Hân sẽ bắt chước tôi, như mọi lần.

Nhưng lần này thì không được đâu bé con.

Tôi đi vào cửa chính của thư viện rồi vòng ra cửa phụ để đến quán net gần đó.Tôi đang âm thầm thu thập thông tin Ôn Nhược Hân đăng trên các app hẹn hò, sau đó đăng lên confession trường dưới danh nghĩa ẩn danh.

Quả thật thú vị.

Toàn ảnh ăn mặc lố lăng, phô trương.

Trong bài đăng gần nhất, tôi thấy một cái tên quen quen bình luận – thì ra là chú Lý, tài xế riêng của ba tôi.Lương của ông ta không tệ, nhưng vẫn phải gửi vợ nuôi con.

Thảo nào Ôn Nhược Hân dùng túi giả mà vẫn tỏ vẻ sang chảnh.

Hóa ra chú Lý đã dùng xe của ba tôi để lừa cô ta tin rằng mình là người có tiền.

Và cô ta thì cả tin tới mức nghĩ cái túi đó là thật.Cũng khá đáng thương đấy, nhưng biết trách ai?

Ai biểu làm gián mà cứ thích trèo cao.

Bị lừa cũng đáng.Sau khi đăng tải mọi thứ, tôi lại âm thầm trở về trường như thường lệ.

Vờ như không biết gì, tôi bước đến bên cạnh cô ta."

Này, Tiểu Hân, cậu sao thế?

Sao tới lớp mà còn đội mũ và đeo khẩu trang?"

"Cậu thích trêu chọc người khác lắm sao?"

"Hả?

Trêu chọc gì cơ?"

"Còn ra vẻ gì nữa!"

"Hả?

Cậu sao vậy?"

Tôi rưng rưng nước mắt, hai hàng lệ trực chảy xuống.Mọi người liền vây quanh: "Cậu không sao chứ, Ân Ân?"

"Mình không sao..."

Lúc đó, vài học sinh lớp khác cũng xuất hiện."

Các cậu là ai vậy?

Sao lại ở lớp này?"

"Từ nay đây là lớp của bọn này.

Mày khôn hồn thì sống cho an phận, Ôn Nhược Hân à."

"Các người hùa nhau bắt nạt tôi phải không?

Được lắm, tôi đi cho mấy người vừa lòng."

Cô ta bỏ đi mà chẳng biết tôi đang mỉm cười phía sau.

Chỉ trách cô quá ngu ngốc khi dám chạm đến tôi, Ôn Nhược Hân à.
 
Back
Top Bottom