Khi thấy Cao Tử Minh đến, tôi chỉ lẳng lặng đứng sau mà không nói gì.
Anh ta bước tới mua một chiếc màn thầu, và tôi biết cơ hội đã đến.
Tôi nhanh chân lao tới, giả vờ vô tình va vào người anh ta khiến cả hai cùng ngã xuống, chiếc màn thầu rơi xuống đất.
Tôi lập tức đứng dậy, vội vàng nói: "Này, cậu có sao không?
Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Anh ta chỉ im lặng đứng dậy, lẩm bẩm: "Bữa sáng của mình...
đã tiết kiệm cả tuần mới dám mua."
Gương mặt anh ta đầy vẻ đáng thương khiến tôi lập tức nắm bắt tình hình.Tôi nghiêng đầu, cố tỏ ra ân cần: "Cậu ổn chứ?
Xin lỗi đã làm hư đồ ăn của cậu, hay là tôi mời cậu qua kia ăn súp nhé?"
"Thôi, không cần."
Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương."
Nhưng mà... nhưng mà..."
Tôi bắt đầu giả vờ sụt sùi, bật khóc: "Hức... hức..."
"Này, cậu đừng khóc.
Không sao cả."
"Nhưng mà mình thấy có lỗi lắm...
để mình mời cậu một bữa nhé."
"Không cần."
"Đi mà... nha..."
"Thôi được."
Thế là tôi và cậu ta cùng bước tới quán súp bên cạnh.
Tôi gọi to: "Ông chủ, cho cháu hai bát súp cua và một bát mì bò!"
"Có liền đây!"
Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: "Cậu ăn khỏe vậy sao?
Bình thường tôi thấy con gái toàn ăn như mèo cào."
"Hả?
Ăn súp mà nhiều sao?"
"Không phải cả mì bò à?"
"Đó là cho cậu mà."
"Không cần đâu, chỉ rơi chiếc màn thầu thôi mà."
Cậu ta xua tay từ chối.Súp được bưng ra.
"Cẩn thận nóng nào," ông chủ nói.Tôi lặng lẽ đẩy phần của cậu ấy sang: "Này, cậu ăn đi chứ."
"Hả...
à...
ừm..."
Tôi vốn không quen ăn sáng nên chỉ ăn một ít súp.
Còn cậu ta là nam sinh mười tám tuổi, chắc hẳn cần ăn nhiều.
Tôi đứng dậy trả tiền, rồi ghé qua mua thêm vài phần đồ ăn đóng hộp.
Quay lại, tôi đưa túi cho cậu ấy: "Này, cho cậu đấy, xem như lời xin lỗi."
"Hả?
Không cần đâu, như vậy là quá nhiều rồi."
"Cậu cứ cầm đi, đừng ngại.
Cậu là Cao Tử Minh đúng không?"
"Ừm... cậu biết tôi sao?"
"Tất nhiên rồi.
Cậu đứng top 1 kỳ thi tháng vừa rồi mà."
"Vậy à..."
"
Sau này tôi tới tìm cậu giải bài, xem như đền đáp, được không Tử Minh?"
"Ừm... cũng được."
"Vậy tôi đi trước nhé.
Cậu cứ ăn từ từ."
"Tạm biệt."
Sau khi tạm biệt cậu ta, tôi trở về ký túc xá.
Lúc đó mới 6 giờ.
Còn khá sớm, tôi lấy sách vở rồi rời đi đến thư viện.
Tôi biết chắc Ôn Nhược Hân sẽ bắt chước tôi, như mọi lần.
Nhưng lần này thì không được đâu bé con.
Tôi đi vào cửa chính của thư viện rồi vòng ra cửa phụ để đến quán net gần đó.Tôi đang âm thầm thu thập thông tin Ôn Nhược Hân đăng trên các app hẹn hò, sau đó đăng lên confession trường dưới danh nghĩa ẩn danh.
Quả thật thú vị.
Toàn ảnh ăn mặc lố lăng, phô trương.
Trong bài đăng gần nhất, tôi thấy một cái tên quen quen bình luận – thì ra là chú Lý, tài xế riêng của ba tôi.Lương của ông ta không tệ, nhưng vẫn phải gửi vợ nuôi con.
Thảo nào Ôn Nhược Hân dùng túi giả mà vẫn tỏ vẻ sang chảnh.
Hóa ra chú Lý đã dùng xe của ba tôi để lừa cô ta tin rằng mình là người có tiền.
Và cô ta thì cả tin tới mức nghĩ cái túi đó là thật.Cũng khá đáng thương đấy, nhưng biết trách ai?
Ai biểu làm gián mà cứ thích trèo cao.
Bị lừa cũng đáng.Sau khi đăng tải mọi thứ, tôi lại âm thầm trở về trường như thường lệ.
Vờ như không biết gì, tôi bước đến bên cạnh cô ta."
Này, Tiểu Hân, cậu sao thế?
Sao tới lớp mà còn đội mũ và đeo khẩu trang?"
"Cậu thích trêu chọc người khác lắm sao?"
"Hả?
Trêu chọc gì cơ?"
"Còn ra vẻ gì nữa!"
"Hả?
Cậu sao vậy?"
Tôi rưng rưng nước mắt, hai hàng lệ trực chảy xuống.Mọi người liền vây quanh: "Cậu không sao chứ, Ân Ân?"
"Mình không sao..."
Lúc đó, vài học sinh lớp khác cũng xuất hiện."
Các cậu là ai vậy?
Sao lại ở lớp này?"
"Từ nay đây là lớp của bọn này.
Mày khôn hồn thì sống cho an phận, Ôn Nhược Hân à."
"Các người hùa nhau bắt nạt tôi phải không?
Được lắm, tôi đi cho mấy người vừa lòng."
Cô ta bỏ đi mà chẳng biết tôi đang mỉm cười phía sau.
Chỉ trách cô quá ngu ngốc khi dám chạm đến tôi, Ôn Nhược Hân à.