- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,803
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Nam Xuyên Nữ: Các Nam Chính Đều Thích Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ông Đây
Chương 20: Họ quá khó chiều
Chương 20: Họ quá khó chiều
Mục Chân nhún vai, quay sang đám người kia nói: "Vậy thì các cậu hãy thử cẩn thận mô phỏng trong đầu tính cách của nữ thần Bạch, tưởng tượng cuộc sống sau hôn nhân với cô ấy, xem có giống như tôi nói không.
Tôi vẫn câu đó thôi, chân thành chúc các cậu đoàn kết yêu thương sống hạnh phúc bên nhau."
Nếu có thể, tốt nhất là khỏi cần dùng du thuyền cũng giúp họ tăng độ hảo cảm với Bạch Lạc Lạc lên max, như vậy cậu có thể lập tức quay về tiêu dao tự tại.Một trăm tỷ đó, trời ơi, cái kiểu sống không cần kiếm tiền, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem tiêu tiền kiểu gì, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.Vì vậy cậu lại theo thói quen gãi đầu mấy cái, tặc lưỡi!
Cái đám tóc chết tiệt này đúng là làm giảm cảm giác sảng khoái thật!Hai tiếng tiếp theo hoàn toàn biến thành buổi biểu diễn độc thoại của Mục Chân, để khiến họ hiểu ra lợi ích của "NP", cậu gần như moi hết từ ngữ trong đầu ra dùng cho bằng hết.Nhưng dù nói tới lui, tư tưởng cốt lõi vẫn là câu mà đàn ông thích nghe nhất.Chỉ cần đoàn kết, cả thế giới đều sẽ thuộc về các cậu!Chỉ là cậu không ngờ rằng, có một ngày trong tương lai, đoạn lịch sử này lại hóa thành boomerang, đâm ngược vào cậu một nhát lạnh thấu tim!Về phần mấy người đàn ông kia có nghe lọt tai hay không, Mục Chân cũng không biết, ai bảo cậu vẫn chưa học được đọc tâm thuật chứ!Bây giờ cậu chẳng khác gì con lừa bị hệ thống dắt mũi, trước mặt treo hai củ cà rốt to thơm ngon, dù có thèm đến mấy, hệ thống cũng không cho cắn thử một miếng, chỉ có thể cúi đầu hì hục kéo về phía trước.Nửa đêm rồi, còn phải làm bữa khuya cho mấy người đó mới được đi ngủ.Cả lao động tiên tiến cũng không làm việc siêng năng đến thế!Điên tiết nhất là làm bao nhiêu cũng chẳng tích được điểm nào.Mục Chân không khỏi bắt đầu tự kiểm điểm: có phải là do cách mình dùng không đúng không?
Nhưng vấn đề là cậu đâu có hiểu mấy công tử nhà giàu thích chương trình kiểu gì?Trước giờ toàn phục vụ theo sở thích của mình, mà hiệu quả lại rất tệ.Trong điều kiện không có gái, đàn ông chẳng phải chỉ có vài thú vui đó sao?Mỹ thực, massage chân, xông hơi!Kỳ cọ, xem phim, "đánh tay"!Cậu thích nhất mấy món này, sao tụi thiếu gia kia lại không hứng thú?
Chẳng lẽ tầng lớp trên đều đã nhìn thấu hồng trần, muốn thành Phật rồi?Mẹ nó, ông đây chỉ là thằng culi dưới đáy xã hội, đánh đấm trông quán, đi đòi nợ, bảo đảm làm đâu ra đấy, nhưng lấy lòng người thì lại chả giỏi gì cho cam.Nhìn bốn người đàn ông ăn xong bữa khuya, lần lượt lau miệng bỏ đi, đến một câu cảm ơn cũng không có, Mục Chân chỉ cảm thấy mấy thứ mình cực khổ nấu ra đều đem cho chó ăn hết rồi.Vậy mà còn tự xưng là người trong giới thượng lưu?
Không lễ phép, không giáo dưỡng, không khí chất!Lũ sói mắt trắng!Long Uyên, không được ăn khuya, xách một hộp thịt nguội trong tủ lạnh từ bếp đi ra, thấy nữ chính đang đứng đờ người trước bàn ăn, vẻ mặt còn có chút u sầu, liền không nhịn được mà châm chọc một câu:"Đừng có lúc nào cũng như con chó nhỏ vẫy đuôi bám theo tụi này, thật sự rất phiền!"
Mục Chân siết chặt đôi đũa, hai tay run lên không ngừng, có lẽ là dồn nén quá lâu, đến khi bị đụng trúng giới hạn, lại quên mất thân phận và nhiệm vụ của mình.Cậu trợn mắt đỏ ngầu, nhìn người kia một cách dữ tợn: "Mày tưởng ông đây tình nguyện ở đây để bị tụi mày sai vặt như chó à?
Nếu không phải mấy anh em tao đều đang đợi tao ở địa phủ, ông đây đã sớm đâm mày một dao cho xong chuyện rồi!"
"Hơ!"
Long Uyên bật cười vì tức: "Ghét tao vậy cơ à?
Vì sao?
Vì mày lên cơn động dục, mặt dày mày dạn cưỡng chiếm giường của tao?
Thế thì mày đúng là bệnh nặng lắm rồi!"
Về cái gọi là "anh em ở địa phủ chờ được cứu" của đối phương, Long Uyên hoàn toàn xem như nói nhảm mà bỏ qua.'Loảng xoảng loảng xoảng!' Bát đũa trong tay bị Mục Chân hất đổ xuống đất, cậu bước lên, giơ tay chỉ thẳng vào mũi người kia mà chửi to:"Mày hiểu cái con mẹ gì, ông đây vốn dĩ không phải là A ba A ba A ba...
-_-!!!"
Thằng hệ thống khốn, tao muốn giết mày!Con hệ thống trốn trong đầu run rẩy vì cảm nhận được sát khí mãnh liệt, thầm nghĩ: "Ký chủ càng ngày càng hung hăng rồi..."
Nghe nữ chính văng tục liên tục, đúng là tục tĩu đến không chịu nổi, mặt Long Uyên sa sầm lại, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đối phương lại bắt đầu lên cơn nữa.Nhưng Mục Chân không dừng lại, vẫn tiếp tục chỉ vào Long Uyên mà A ba A ba không ngừng, như thể hôm nay mà không xả hết thì sẽ nghẹn chết tại chỗ vậy.Long Uyên tuy nghe không hiểu đang nói gì, nhưng nhìn biểu cảm thì cũng biết chẳng phải lời hay ho gì, nên đối phương càng giận dữ, tâm trạng hắn lại càng khoái chí.Hắn khoanh tay, dựa nghiêng vào quầy bar bên cạnh, thoải mái xem kịch."
A ba A ba A ba...
ông đ** vào mặt mày A ba!"
Mục Chân mắng đến mệt, lười nói chuyện với tên khốn này nữa, quay người dọn bát đĩa."
Đừng đi, hát tiếp đi, nghe hay phết!"
Long Uyên mỉa mai, dáng vẻ xấu tính chẳng sợ chuyện lớn.Mục Chân thầm nghĩ: Nếu không phải giá trị vũ lực quá thấp, ông đây đã sớm đập nhau với mày một trận đàng hoàng, rồi nhét cái phao cầu tiêu vào chỗ đó của mày, cho mày nếm thử cái cảm giác thứ không nên bị cắm vào mà vẫn bị cắm.Trước khi rời đi, Long Uyên còn không quên ghé qua phòng điều khiển để xóa đoạn ghi hình vừa rồi trong camera.Sáng sớm hôm sau.Mục Chân mặc một chiếc áo thun trắng và quần short đứng trên boong tàu làm động tác giãn cơ, thực ra cậu đã dậy từ lâu, còn vào phòng tập đấm bao cát nửa tiếng.Dù thân thủ tốt đến đâu, mà không có thể lực tương xứng, thì cũng chỉ là trò múa rối.Ngắm nhìn đại dương mênh mông trước mặt và bầu trời đang dần bừng sáng, một vầng thái dương đỏ đang từ từ nhô lên, mặt biển lúc này bình lặng tuyệt đẹp.Quả thật là một bữa tiệc thị giác có sẵn hiệu ứng làm đẹp.Những lúc như vậy, Mục Chân luôn không kìm được mà nhớ đến đám huynh đệ từng cùng mình từ hai bàn tay trắng gây dựng nên một chút chỗ đứng.Đầu trọc: "Anh Mục, đời này đệ làm đúng nhất một chuyện, đó là theo anh.
Đệ tin chắc có một ngày anh sẽ đưa tụi mình ra khỏi đáy xã hội!"
Lão Ngoẹo: "Mục ca, em theo anh từ trại mồ côi mà đi lên, từ nhỏ em đã tin anh không phải kẻ tầm thường, đi theo anh, chắc chắn có thịt ăn."
Thằng bốn mắt: "Anh Mục, cảm ơn anh năm đó đã kéo em một tay, đời này em sẽ luôn theo anh, chúng ta cùng nhau tạo nên một vùng đất thuộc về chính mình!"
Hồ ly muội: "Mục ca, em không cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong được mãi theo các anh, dầu sôi lửa bỏng, em cũng không chối từ!"
Mục Chân: "Chỉ cần các anh em bằng lòng đi theo anh làm việc, anh hứa sẽ để các cậu trở thành ông lớn, không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa!"
Còn có lúc bị tên Mặt Sẹo bắn súng trúng ngực...Nhớ lúc đó, thằng Bốn Mắt từng nói: "Anh Mục... em... không hối hận.
Nếu cho chọn lại lần nữa, em vẫn sẽ... theo anh làm việc.
Anh mãi là... thần tượng của em!"