Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 20: Chương 20



Hai người đứng đối diện nhau qua con đường.

Dưới ánh đèn đường, hai chiếc bóng kéo dài, như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau.

Một lúc lâu, anh bước tới.

"Em có gì muốn nói với anh không?" Giọng anh nhẹ nhàng.

Tôi há miệng, nhưng rồi chỉ lắc đầu.

Anh bỗng cười.

Rồi anh đưa cái phong bì trong tay cho tôi.

"Tất cả những gì em muốn, đều ở trong này."

"Đêm qua em nói đúng.” Anh nói.

"Anh thua rồi."

Dưới màn đêm, nụ cười của anh ấy mang theo sự châm biếm, thất vọng, và… bi thương — những điều mà tôi chưa từng thấy.

Bàn tay trái anh cầm điện thoại, trên màn hình liên tục nhấp nháy một số lạ.

"Trò chơi kết thúc rồi."

Anh xoay người.

"Trước khi em nhận được chỗ ở ký túc xá, tôi sẽ không về biệt thự."

36

Một tuần sau, buổi hòa nhạc mừng kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra.

Vì là lễ kỷ niệm trăm năm, nhà trường vô cùng coi trọng sự kiện này. Buổi hòa nhạc không chỉ được phát sóng trực tiếp mà còn mời rất nhiều giáo sư đã nghỉ hưu quay lại tham dự.

Màn trình diễn độc tấu piano của Lục Huân sẽ là tiết mục mở màn.

Tôi và Lư Viên Viên đều là tình nguyện viên cho sự kiện, sau khi kiểm tra thiết bị xong, Lư Viên Viên đi đến bên cạnh tôi, cô ấy vẫy tay về phía Tô Ánh, người cũng đang l.à.m t.ì.n.h nguyện viên trên sân khấu, rồi cảm thán:

"Chao ôi, lát nữa có thể tận mắt thấy Lục thần chơi piano rồi, thật đúng là vạn người mong chờ."

Cô ấy lại quay sang tôi: "Dạo này cậu sao thế? Trông chẳng có chút sức sống gì cả. Hồ sơ xin ký túc xá làm xong chưa?"

Tôi gật đầu: "Sắp xong rồi."

Đã một tuần tôi không gặp Lục Huân.

Buổi hòa nhạc chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu, khán giả đã lần lượt vào chỗ.

Tôi đi đến hậu trường, nhưng không thấy Lục Huân đâu.

Chỉ thấy nhân viên chương trình vội vàng kéo Tô Ánh lại: "Lục Huân đột nhiên không đến được nữa, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, Tô Ánh, cậu có lễ phục không? Tôi sợ đồ của Lục Huân không vừa với cậu."

Tô Ánh lắc đầu: "Không sao, tôi mặc đồ của anh ấy cũng được, tôi mặc vừa hết."

Tim tôi chợt thắt lại, vừa định hỏi thăm thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào lớn từ khán đài bên ngoài.

"Trời ơi, là Lục Huân!"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Thật sự là Lục Huân!"

Một dự cảm chẳng lành.

Tôi lao ra phía trước sân khấu.

Màn hình lớn đáng lẽ phải đang phát đoạn phim giới thiệu về trường thì không biết bị ai đó đổi thành một đoạn phát trực tiếp.

Trong video, một chàng trai đang một mình đối đầu với hai người khác, đánh họ đến mức mặt mũi bê bết máu.

Trên đầu anh cũng có vết máu, dưới đất cũng có máu, còn có một con d.ao bị vứt bên cạnh.

"WTF? Lục Huân ché.m người à?!"

"Chuyện gì vậy trời? Không phải lát nữa anh ấy sẽ chơi piano sao?"

"Quá bạo lực, cái này có thể phát trong lễ kỷ niệm trường sao?"

Phát trực tiếp lập tức bị tắt đi.

Tôi ch lặng nhìn màn hình tối đen.

Tôi nhận ra hai người đó.

Chính là hai kẻ mà đêm trước ngày khai giảng đã cố tình giở trò với tôi trước quán karaoke.

Tôi bỗng nhiên quay đầu rồi lao ra ngoài.

Nhưng cánh tay tôi bị ai đó giữ chặt lại.

37

Tôi quay đầu lại, là Tô Ánh.

"Học trưởng, thả em ra."

"Đồng Diên." trong mắt anh ấy tràn đầy lo lắng.

"Đến nước này rồi, em vẫn muốn đi tìm anh ta sao?"

"Em có biết đoạn video vừa phát trên màn hình có ý nghĩa gì không? Lục Huân chính là hạng người nguy hiểm như vậy, em vẫn chưa nhìn rõ anh ta sao?"

"Nhìn rõ rồi."

"Vậy thì..."

"Vậy rốt cuộc anh đã bắt đầu sắp đặt tất cả mọi chuyện từ khi nào?" Tôi hỏi Tô Ánh.

*từ đoạn này lộ mặt thật nam8 rồi nên đổi thành anh ta nhé :)))) không có boi ấm áp đou mấy mom. Và nu9 cũng đổi xưng hô thành anh - tôi
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 21: Chương 21



Anh ta giật mình.

"Em nói gì?"

Tôi giật tay mình khỏi anh ta.

"Là từ đêm hôm đó ở KTV, từ ngày anh kéo tôi vào nhóm dự án, hay là từ ba năm trước?"

Bàn tay anh ta dừng lại giữa không trung, trên gương mặt thoáng qua một tia thất vọng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Đồng Diên, chúng ta quen biết nhau hơn ba năm rồi, anh là hạng người gì, chẳng lẽ em không biết sao?”

"Anh thích em." Anh ta bước lên một bước.

"Anh vẫn luôn thích em mà."

"Thế nào gọi là thích?" Tôi lắc đầu.

"Hack vào máy tính, xóa sạch dữ liệu mà tôi đã thức mấy đêm để ghi lại, rồi sau đó lại giả vờ đứng ra bảo vệ tôi trước mặt mọi người, khiến người khác càng nhắm vào tôi hơn?"

Tôi nhìn gương mặt anh ta dần tái nhợt.

"Anh nói anh không rành máy tính, nhưng hôm đó anh mượn danh nghĩa giúp tôi xử lý dữ liệu, thực chất là đang kiểm tra xem mình có để lại dấu vết gì không."

"Anh liên tục lợi dụng tôi để khiêu khích cảm xúc của Lục Huân, bức ảnh hôm đó cũng là anh cố tình đăng lên diễn đàn, đúng không?"

"Anh lợi dụng em khiêu khích Lục Huân cái gì chứ? Anh căn bản..."

"Hai tên trước cửa KTV hôm đó cũng là anh sắp xếp phải không?" Tôi cắt ngang anh ta.

"Cũng giống như hôm nay, Lục Huân đánh nhau với bọn chúng, bị phát trực tiếp, cũng là do anh làm, đúng không?"

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi.

"Đồng Diên, trong hội trường đó có biết bao nhiêu người đang xem trò cười của Lục Huân, tại sao em chỉ nghi ngờ một mình anh?"

Tôi lắc đầu.

"Là anh nói với tôi, làm việc có lợi cho bản thân thì không phải là sai."

"Lục Huân không thể đến buổi hòa nhạc kỷ niệm của trường, bị phát trực tiếp đánh nhau kéo khỏi thần đàn, người hưởng lợi là anh, vậy còn buổi bảo vệ dự án ngày mai thì sao?"

Ánh mắt anh ta càng trở nên lạnh lẽo.

Tôi xoay người định rời đi.

"Bảo vệ dự án, đương nhiên cũng là anh."

Tôi lập tức khựng lại, quay đầu.

Trên mặt anh ta hoàn toàn thay đổi thành một biểu cảm khác.

"Đồng Diên, em không thấy thế giới này quá bất công sao?" Anh ta bước từng bước về phía tôi.

"Có người sinh ra đã là con cưng của trời, không cần cố gắng vẫn có thể có được tài nguyên tốt hơn người khác."

"Năm đó, mẹ anh vì muốn anh học piano, đã phải đi cầu cạnh khắp nơi, hạ mình van xin, chạy vạy đủ loại quan hệ mới có được cơ hội gặp thầy Lục một lần, mà anh chỉ có một cơ hội đó, nếu đàn không tốt, thì sẽ không bao giờ có cơ hội học đàn với những người thầy có tiếng tăm."

"Còn Lục Huân thì sao, anh ta không cần làm gì cả cũng có thể trực tiếp có được tất cả."

"Anh liều mạng cố gắng, nhưng hắn chưa từng coi anh là đối thủ, thậm chí khinh thường chú ý đến anh.”

"Thậm chí em cũng hèn hạ như vậy, anh ở bên cạnh em ba năm, quan tâm chăm sóc như một con chó, em cũng không chấp nhận anh, vậy mà lại cam tâm tình nguyện sống chung với anh ta."

"Em hỏi anh tại sao ư?" Anh ta cười một cách đáng sợ.

"Vì em, vì tất cả các người, vì thế giới này không công bằng!"

"Chát!" Tôi giơ tay, tát mạnh vào mặt anh ta.

"Anh đúng là không thể so với Lục Huân." Tôi lạnh lùng nói.

Không ngờ anh ta lại bật cười.

"Đồng Diên, có thể so sánh hay không, không phải do em quyết định. Em nghĩ qua tối nay, Lục Huân còn thừa lại cái gì sao?"

"Anh ta đã bị hủy hoại rồi. Đêm nay sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn của anh ta."

"Còn anh, buổi biểu diễn tối nay là của anh, buổi bảo vệ dự án ngày mai cũng là của anh, danh vọng là của anh, tiếng vỗ tay cũng là của tôi. Mà nếu như em hối hận, anh có thể miễn cưỡng chấp nhận em."

"Tô Ánh, anh thật kinh tởm."

"Miễn là thắng là được." Anh ta bình thản nói.

“Có kinh tởm hay không, kẻ thắng mới là vua, sách sử cũng là do kẻ thắng viết nên, không phải sao?”
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 22: Chương 22



38

Vội vã chạy đến phòng cấp cứu bệnh viện, tôi lập tức nhìn thấy Lục Huân.

Anh cứ thế lặng lẽ ngồi trên ghế dọc hành lang, bàn tay phải quấn băng dày, ánh mắt nhìn dòng người qua lại một cách ồn ào, náo nhiệt.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại.

Giữa hai người chỉ cách nhau một mét, bốn mắt nhìn nhau, lặng im hồi lâu.

Sự vật xung quanh dường như biến mất.

"Tại sao?" Tôi khẽ mở miệng.

Anh lắc đầu.

"Rốt cuộc là tại sao chứ?!" Cảm xúc trào dâng, tôi lao thẳng đến trước mặt anh.

"Anh là đồ ngốc sao! Lục Huân, anh là đồ ngốc sao?!"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Bọn chúng cầm ảnh chụp trộm em hôm đó đến tìm anh. Anh vốn đang lo không tìm được bọn chúng, vậy mà bọn chúng lại tự dâng đến tận cửa, nên đánh thôi." Anh nói rất đỗi nhẹ nhàng.

"Lo lắng sao?" Một lúc sau, anh giơ tay trái lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi.

"Cũng đáng mà."

Còn cười nữa.

Tất cả cảm xúc cuối cùng cũng vỡ òa trong khoảnh khắc này, tôi lao vào lòng anh, òa khóc nức nở.

Anh ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng.

"Vậy là cũng có chút để tâm đến anh chứ gì?"

Tôi khóc mãi không ngừng.

"Nói một câu dễ nghe đi?"

Tôi ngẩng đầu, giọng còn nghẹn ngào: "Em ghét anh."

"Ồ?" Anh nhướn mày.

"Cũng dễ nghe đấy chứ."

Không biết bao lâu sau, tôi cuối cùng cũng dần dần nín khóc, rúc vào lòng anh, khe khẽ nói một câu xin lỗi.

"Anh biết mà." Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói.

“Xin lỗi, em lừa anh, thật ra em rất thích anh.”

“Anh biết mà, không sao đâu, bởi vì anh cũng thích em.”

39

Sau đó, tôi và Lục Huân ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, nói rất nhiều chuyện.

Lần này, không còn giấu giếm, không còn dối trá, chỉ có sự thẳng thắn và cùng nhau đối mặt.

Nhìn bàn tay phải đang quấn băng của anh, tôi đau lòng, nhẹ nhàng sờ lên.

"Tay, còn có thể đánh đàn không?"

Anh hơi sửng sốt

"Có phải không thể đánh được nữa không?" Nước mắt tôi lại muốn trào ra.

Anh im lặng một lúc, dùng tay trái xoa đầu tôi, rồi bắt đầu tháo băng.

Tôi trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh gỡ từng lớp băng một.

"Vừa nãy thấy em khóc dữ quá, anh còn chưa kịp nói."

"Thật ra... băng này anh quấn cho vui thôi."

Hả?

"Anh không bị thương nghiêm trọng gì cả."

Anh giơ bàn tay phải thon dài không tì vết lên, chỉ về phía phòng điều trị phía sau.

"Hai tên kia bị thương, nặng hơn bạn trai em nhiều."

40

Tôi ngơ ngác mất một lúc, cuối cùng cũng phản ứng — lại bị anh lừa rồi.

Vừa giơ nắm đ.ấ.m định đánh anh một cái, cửa khu cấp cứu đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra.

Tiếng "cộc cộc" vang lên trên sàn, tôi và Lục Huân cùng quay đầu lại, trông thấy một ông lão chống gậy bước vào.

Ông ấy vừa xông tới đã định giơ gậy đánh Lục Huân.

Tôi hoảng hồn, tưởng là người nhà của hai kẻ kia đến trả thù, vội lao lên định chắn phía trước. Nhưng ai ngờ, Lục Huân lại ôm chặt tôi vào lòng, giọng điệu bất đắc dĩ gọi một tiếng: "Thầy Liêu..."

Thầy Liêu?

Vị giáo sư nổi danh đã nghỉ hưu, nghe nói rất khó mời ra mặt, người mà Lục Huân luôn theo học trong dự án... Giáo sư Liêu?!

Chỉ là ông ấy đang nhìn Lục Huân, gân xanh trên trán sắp nổi lên tới nơi.

"Thằng nhóc này bị gì vậy? Hả?!”

"Cậu nói xem, bây giờ cậu định làm gì?" Ông ấy giơ gậy lên lần nữa, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

"Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?”

"Dự án này muộn nhất là tuần sau phải nộp lên rồi, báo cáo của cậu còn chưa giao, bây giờ lại xảy ra chuyện này.
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 23: Chương 23



"Khoa vừa tổ chức họp khẩn, có một sinh viên đã tuyên bố rằng cậu ta dùng dữ liệu công khai để xây dựng mô hình, nếu cậu ta vượt qua buổi bảo vệ ngày mai, dự án này sẽ thuộc về người ta đấy.”

"Dự án này đối với sinh viên chưa tốt nghiệp, thậm chí cả nghiên cứu sinh, là một cơ hội hiếm có, cậu không tự ý thức được sao.”

"Thầy Liêu..." Lục Huân nhẹ giọng, trông có vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.

Giáo sư Liêu thở dài, vừa mới hạ gậy xuống thì đã nghe Lục Huân bồi thêm một câu: "Thầy nói to quá, làm bạn gái con sợ rồi."

"..."

Có cảm giác huyết áp của giáo sư Liêu lại muốn tăng lên lần nữa.

"Tôi đã về hưu rồi, đã nói là không can thiệp vào công việc của khoa nữa, chuyện này cậu phải tự nghĩ cách." Giáo sư Liêu ngồi xuống, trầm giọng nói.

"Vâng." Lục Huân gật đầu.

"Làm thầy phải lo lắng rồi."

"Buổi bảo vệ ngày mai, tôi không quan tâm!" Giáo sư Liêu tức giận đứng dậy.

"Nếu cậu không giành lại được dự án, sau này đừng đến gặp tôi nữa!"

"Dạ." Lục Huân cũng đứng lên theo.

Nhưng giáo sư Liêu chỉ đi được mấy bước, lại thở dài, quay trở lại.

"Thôi được rồi, cố gắng hết sức là được." Tuy mặt vẫn còn giận, nhưng giọng nói ông ấy đã dịu đi nhiều.

"Nhất định sẽ cố gắng hết sức." Lục Huân ngoan ngoãn đến đáng sợ.

Bất ngờ, giáo sư Liêu quay sang tôi, khẽ ho một tiếng.

"Đừng sợ nhé cô gái nhỏ, thầy Liêu chỉ nói hơi to thôi... Con đừng có đau lòng cho nó, nó đáng bị dạy dỗ."

Lục Huân bật cười khẽ.

"Thằng nhóc thúi." Giáo sư Liêu lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu rời đi.

Hành lang bỗng trở nên yên tĩnh.

"Buổi bảo vệ ngày mai..." Tôi quay sang nhìn Lục Huân.

"Anh sẽ thắng chứ?"

Anh cười nhạt, kéo tôi ngồi xuống lại, hơi ngả người ra sau, khẽ nhắm mắt.

"Anh không biết."

41

Sáng hôm sau, buổi bảo vệ dự án diễn ra.

Tôi ngồi trong hàng ghế khán giả, không ngừng nhìn về phía cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Huân đâu.

Đến giờ, Tô Ánh đứng trên bục, tự tin bắt đầu phần trình bày.

"Mô hình và dữ liệu lần này đều đã được tôi kiểm tra nhiều lần. Sau đây, tôi sẽ báo cáo quá trình và kết quả..."

Tôi quay lại nhìn, Lục Huân vẫn chưa tới.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nói thật, phần bảo vệ của Tô Ánh rất hoàn hảo.

Anh ta bình tĩnh, tự tin trả lời những câu hỏi hóc búa từ các giáo sư, và qua ánh mắt họ, có thể thấy rằng họ rất hài lòng với cậu ta.

Lúc này, viện trưởng đứng dậy, nói với tất cả sinh viên trong phòng: "Mọi người có câu hỏi nào không?"

Không ai giơ tay.

"Nếu không còn câu hỏi nào..."

"Bước tính toán thứ ba, độ chính xác là bao nhiêu?" Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa.

Cả khán phòng xôn xao.

"Là Lục Huân!"

"Cậu ta không phải đã bị tước tư cách vì đánh nhau rồi sao?"

"Không lẽ đến để quậy phá?"

Viện trưởng khẽ ho một tiếng, cả khán phòng lập tức im bặt.

"Lục Huân." Một giảng viên đứng lên.

"Vì chuyện tối qua, tư cách của em vẫn đang được xem xét..."

"Em biết." Lục Huân mỉm cười lễ độ.

"Em chỉ là một khán giả đặt câu hỏi thôi."

Anh nghiêng đầu: "Thầy ơi, chuyện này có được phép không ạ?"

"Đương nhiên là được."

Tô Ánh cau mày.

"Vậy, mời bạn Tô trả lời."

Tô Ánh hơi mở miệng: "0.001."

"Thật sao?" Lục Huân cười nhạt.

Anh bước lên bục, tiện tay cầm một viên phấn: "Nếu là 0.001, e rằng không thể ra được kết quả này đâu."

Tô Ánh trầm mặc một lúc: "Kết quả này hoàn toàn hợp lý, quá trình suy luận cũng đã có, Lục Huân, nếu muốn bắt bẻ thì cũng không thể nói suông như vậy chứ?"

Lục Huân nhướng mày, xoay xoay viên phấn trong tay.

"Có nói suông hay không, chúng ta thử tính lại là biết ngay."

"Lục Huân, ý em là nghi ngờ kết quả của mô hình do Tô Ánh thiết lập?" Một giáo sư lên tiếng.

"Không phải nghi ngờ, mà là hoàn toàn sai."
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 24: Chương 24



Lục Huân xoay viên phấn trong tay, bắt đầu viết lên bảng.

Chẳng bao lâu, bảng đã kín chữ.

"Đây là giả thuyết ban đầu của em khi làm mô hình này. Vì gặp một số trở ngại, em đã thử thiết lập một vài tham số để suy luận, nhưng vẫn không thể giải quyết được."

"Sau đó có một lần, em đột nhiên điều chỉnh được mô hình, và kết quả lại giống hệt với kết quả của Tô Ánh hôm nay. Nhưng sáng hôm sau xem lại, em phát hiện có vấn đề."

"Ở bước thứ ba, độ chính xác tăng thêm một chữ số, hơn nữa em đã nhìn nhầm số 5 ở hàng chục thành số 3, vô tình lại suy ra một kết quả."

"Nếu kết quả của bạn Tô trùng khớp với kết quả sai của em." Lục Huân dừng lại một chút.

"Vậy có phải sai sót cũng giống nhau không?"

Mặt Tô Ánh lập tức tái nhợt.

Đôi khi, đánh bại đối thủ không phải là đánh bao nhiêu cú, mà là đánh trúng điểm yếu ngay từ đầu.

Nói đến đây, thực ra không cần giải thích thêm nữa.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

Lục Huân mở máy tính, gửi ngay tài liệu mà anh đã làm sai cho tất cả các giáo sư trong phòng.

"Thưa thầy." Tô Ánh vội nói.

"Có thể em vô tình mắc lỗi giống với Lục Huân, nhưng hiện tại vẫn chưa ai có kết quả cuối cùng, hay là chúng ta có thể dời buổi bảo vệ..."

"Ai nói tôi chưa làm ra?"

Tô Ánh sững người, quay đầu lại.

Lục Huân day day trán, như thể đang lẩm bẩm một mình: "Quả nhiên thức đêm khiến đầu óc chậm chạp hơn."

Anh mở một thư mục khác trong máy tính, kết nối với màn hình chiếu.

Một quá trình suy luận hoàn hảo, dữ liệu hoàn hảo, mô hình hoàn hảo.

Giọng anh không lớn không nhỏ, tốc độ vừa phải, như thể đã trình bày hàng trăm, hàng ngàn lần — thuần thục, tự tin, điềm tĩnh.

Trong khi đó, người vẫn đứng trên bục — Tô Ánh, sắc mặt ngày càng tệ hơn.

Sau khi Lục Huân trình bày xong, cả hội trường im lặng như tờ.

“Cái này….”

Một giảng viên trẻ không nhịn được phải thốt lên: “Trình độ này có khi đã vượt qua nghiên cứu sinh, thậm chí phần lớn nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi..."

"Khụ." Viện trưởng ho nhẹ.

"Lục Huân, dự án của em rất tốt, nhưng chuyện tối qua tại hội trường trường..."

"Chuyện tối qua, sáng nay em đã cùng cố vấn học tập đến sở cảnh sát để làm rõ rồi ạ, có lẽ thầy ấy chưa kịp báo với thầy."

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Lục Huân mở điện thoại, bấm gọi cố vấn học tập và bật loa ngoài.

Chẳng mấy chốc, giọng nói hào hứng vang lên từ đầu dây bên kia.

"Viện trưởng ơi, thầy biết không? Sinh viên của khoa chúng ta, Lục Huân, tối qua đã giúp cảnh sát bắt hai tên du côn! Nghe nói chúng thường xuyên cưỡng ép, đánh đập sinh viên gần khu vực này, cảnh sát đang truy lùng bọn chúng đấy!"

"Thầy nói xem, khoa mình sao lại đào tạo ra một sinh viên xuất sắc như vậy chứ? Không chỉ học giỏi mà còn bắt cả tội phạm, ôi trời ơi..."

Viện trưởng ho nhẹ một tiếng, trước khi cúp máy còn không quên nhắc nhở: "Thầy Lưu, tiết chế cảm xúc một chút, đang mở loa ngoài đấy."

Rõ ràng chính ông ấy cũng không giấu được niềm vui trong giọng nói.

Tới đây, mọi tranh cãi về Lục Huân hoàn toàn chấm dứt, buổi bảo vệ kết thúc viên mãn, các giáo sư ai cũng hài lòng, trước khi rời đi còn chủ động chào hỏi Lục Huân.

Mọi người dường như đã quên mất một chuyện.

Quên rằng, trên bục giảng vẫn còn một người khác đứng đó.

42

Sau khi các giáo sư rời đi, trong lớp vẫn còn nhiều sinh viên chưa về.

Dù sao m.á.u hóng chuyện của học sinh nhiều hơn mấy thầy cô nhiều, bề ngoài họ chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện khe khẽ, nhưng thực ra ai cũng vểnh tai nghe động tĩnh trên bục giảng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Trên bục, Lục Huân chậm rãi thu dọn tài liệu, còn Tô Ánh đứng một bên, mặt mày tái nhợt.

"Cậu phát hiện ra từ khi nào?" Tô Ánh hỏi.

Tay Lục Huân khựng lại một chút, nhưng không ngẩng đầu lên.

"Xâm nhập vào máy tính người khác để đánh cắp dữ liệu, dù có làm kín kẽ đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết, tương tự như vậy."

Anh dừng lại một chút: "Xâm nhập vào hệ thống của đêm hội trường, bộ phận công nghệ của trường cũng có thể tra ra là ai làm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Vậy ra cậu đã biết hết, cố tình bày ra cái bẫy này để chờ tôi mắc câu sao?!" Tô Ánh đột nhiên kích động.

"Bẫy à?" Lục Huân bật cười khẽ, lần này, anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Ánh.

"Cậu nghĩ mình là ai? Đáng để tôi bày bẫy sao?"

Khi mọi người lục tục rời đi hết, Tô Ánh vẫn còn đứng ngơ ngẩn trên bục giảng.

Lục Huân cùng tôi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

Nắng trưa rực rỡ.

Lúc này, vài nam sinh chạy tới, vỗ vai Lục Huân.

"Lục Huân, đi ăn cùng bọn tôi không?"

Anh quay lại nhìn tôi.

Bốn mắt chạm nhau.

Ánh sáng trong mắt đối phương hòa vào nhau.

Tôi biết, ván cờ cuối cùng này, chúng tôi đã cùng nhau giành chiến thắng.

"Không đi."

Anh bật cười, nắm lấy tay tôi.

"Tôi đi ăn cùng bạn gái."
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 25: Chương 25



43. NGOẠI TRUYỆN: LỤC HUÂN

*Dưới góc nhìn của Lục Huân thì Tô Ánh là cậu ta nhe

Không lâu sau buổi bảo vệ đồ án, Tô Ánh đã thôi học.

Đối với Tô Ánh, ban đầu Lục Huân thực sự không để tâm lắm, chỉ biết rằng bố anh có nhận một học sinh học đàn, hình như tên là thế này.

Mãi cho đến một lần, anh đột ngột về nhà và bắt gặp một nam sinh trong phòng mình.

"Xin lỗi." Cậu ta cười ngại ngùng.

"Tôi đang tìm nhà vệ sinh."

Lục Huân nhíu mày: "Nhà vệ sinh dành cho khách ở tầng một."

"Cảm ơn."

Người kia đi được hai bước, lại quay trở lại.

"Cậu là con trai của thầy Lục đúng không? Tôi là học trò của thầy, tên là Tô Ánh."

Một màn tự giới thiệu không ai mời.

Sau khi Tô Ánh rời đi, Lục Huân nhìn quanh phòng.

Rất nhanh, anh phát hiện thiếu mất mấy bản nhạc viết tay, cuốn nhật ký cũng có dấu vết bị lật xem.

Dù nhật ký không ghi gì quá nhạy cảm, nhưng lại đầy ắp những chuyện giữa anh và Đồng Diên.

Hôm sau, anh lắp một chiếc camera ẩn trước cửa phòng, đồng thời cài khóa vân tay cho tủ đồ.

Sau đó, khi anh chú ý đến cái tên Tô Ánh lần nữa, thì anh và Đồng Diên đã tách ra.

Bố mẹ anh kiên quyết ly hôn, anh theo bố đến một thành phố khác.

Rồi trong một lần tình cờ, anh phát hiện ra mối quan hệ giữa mẹ mình và bố của Đồng Diên, anh kinh ngạc, giằng co, không thể tin nổi.

Anh mơ hồ biết mẹ Đồng Diên ôm hận trong lòng nhiều năm, nhưng không ngờ mẹ mình cũng dính líu vào.

Anh không dám liên lạc với Đồng Diên nữa, nhưng lại không kiềm chế được việc theo dõi mọi tin tức về cô.

Thậm chí, anh còn biết cô ăn gì vào bữa trưa mỗi ngày, điểm số các kỳ thi cuối kỳ ra sao.

Dĩ nhiên, cả chuyện Tô Ánh theo đuổi cô và cô từ chối cậu ta.

Chỉ là lúc ấy, anh không hề nghĩ rằng, nguyên nhân Tô Ánh theo đuổi Đồng Diên lại là do đã đọc được cuốn nhật ký của anh.

Ba năm trôi qua rất nhanh.

Anh thi đỗ vào Đại học A, trở lại thành phố ấy, còn cô đang học lớp 12.

Anh lén đi gặp cô.

Cô không cao hơn bao nhiêu, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp hơn so với ba năm trước rất nhiều.

Nếu như nói lúc đó, lý trí còn có thể chiến thắng nỗi nhớ, có thể thuyết phục anh buông bỏ đoạn tình cảm đầy khó khăn này; thì khi biết cô cũng thi đỗ vào Đại học A, tình cảm bị kìm nén suốt ba năm của anh đã không thể nào đè nén thêm nữa.

Khó khăn thì sao chứ?

Đối mặt là được.

Nhưng anh biết, nội tâm Đồng Diên, thật ra vừa nhạy cảm lại vừa mong manh.

Cuộc sống chỉ có mẹ con cô dựa vào nhau khiến cô phải gánh chịu quá nhiều áp lực.

Trong hoàn cảnh gia đình như vậy, cô sẽ không chủ động bước về phía anh.

Vậy nên anh bày ra một ván cờ.

Năm ván đấu gì đó, tất cả đều là anh dựng lên.

Chỉ để kéo cô vào cuộc mà thôi.

Trò chơi diễn ra hết ván này đến ván khác, dường như mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cho đến đêm đó, anh tận mắt thấy cô bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của mình.

Cũng từ khoảnh khắc đó, anh bắt đầu suy ngẫm.

Có lẽ ngay từ đầu, anh đã sai rồi.

Anh sắp đặt để kéo cô vào ván cờ, tính toán từng bước, nhưng lại mơ tưởng rằng cô sẽ đáp lại bằng chân tình và tình yêu thực sự.

Con người đôi khi thực sự bất lực.

Giống như anh đã tìm mọi cách, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật đã được định sẵn giữa bố mẹ hai bên.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Giữa họ, có thể là kẻ thù, có thể là người xa lạ, có thể là bạn học bình thường, cũng có thể là thanh mai trúc mã rồi dần dần quên lãng nhau.

Nhưng anh lại chọn con đường khó khăn nhất.

Người yêu.

Bất chấp ý muốn của cô, anh mưu cầu trở thành người yêu của cô, muốn giữ cô thật chặt bên mình.

Tô Ánh đã nắm được điểm yếu của anh, những hành động của cậu ta đều nhằm khiêu khích cảm xúc của anh, thậm chí khiến anh hoài nghi phán đoán của bản thân.

Cô ấy thực sự thích mình sao?

Tô Ánh đã ở bên cô ấy ba năm liền.

Mình có nên buông tay không?

Nhưng dù buông tay hay không, anh vẫn còn một chuyện cuối cùng cần phải làm.

Vào cuộc.

Vào thế cuộc của Tô Ánh.

Lựa chọn cuối cùng của Đồng Diên, cho dù không phải anh, nhưng cũng không thể là Tô Ánh.

Vốn ban đầu anh định đi tìm hai tên lưu manh kia. Tối hôm đó, khi thấy Tô Ánh cõng Đồng Diên trở về, anh đã lập tức đi kiểm tra camera giám sát.

Chỉ là, camera của các cửa hàng xung quanh quá mờ.

Không ngờ, anh còn chưa ra tay, Tô Ánh đã tự sắp xếp để bọn chúng tìm đến tận cửa.

Chúng liên tục gọi điện cho anh, nói rằng trong tay có ảnh chụp Đồng Diên đêm đó, lời lẽ đầy dơ bẩn.

Lục Huân biết rõ đêm đó căn bản không có chuyện gì xảy ra, Tô Ánh chẳng qua chỉ muốn k*ch th*ch anh mà thôi.

Dù sao, sắp đến lễ kỷ niệm trường và buổi bảo vệ đồ án rồi.

Máy tính của anh có dấu vết bị xâm nhập, thế nên anh dứt khoát tiếp tục cập nhật dữ liệu sai, mà máy tính của giáo sư Liêu mới thực hiện mô phỏng mô hình thực tế.

Trước khi buổi lễ khai mạc, anh đã đến quán rượu mà hai tên kia hẹn gặp, lặng lẽ quan sát xung quanh, không ngoài dự đoán, phát hiện ra camera giấu sẵn trong bóng tối.

Không sao cả, camera anh mang theo người sẽ ghi lại mọi thứ còn rõ nét hơn.

Ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ, sớm muộn gì cũng phân định rõ ràng.

Lưu manh thì không thể nói lý, mà Lục Huân cũng chẳng có ý định nói lý với chúng.

Vậy nên, khi hai tên đó kích anh mãi không được, cuối cùng rút d.a.o lao tới, anh ra tay.
 
Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 26: Chương 26 (Hoàn)



Thật ra, anh đã đợi giây phút này từ lâu rồi.

Có lẽ chúng cũng không ngờ rằng Lục Huân lại giỏi đánh nhau đến thế, bị đánh đến choáng váng.

Đánh nhau xong, anh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống trước mặt hai kẻ đang run lẩy bẩy với gương mặt bầm tím.

"Nói tôi nghe xem."

"Nói xong, tôi đưa hai người đến bệnh viện."

Anh từng tưởng tượng về rất nhiều kết cục với Đồng Diên.

Lúc ở bệnh viện, nhìn hai chữ "Đồng Diên" không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, anh không nghe máy mà chỉ nhắn tin lại.

"Anh không sao."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Anh đang ở đâu?" Cô lập tức trả lời.

Anh gửi định vị bệnh viện, sau đó tắt màn hình, nhìn những người qua lại trước mặt, tia hy vọng nhỏ bé vốn đã bị dập tắt, lại vì bốn chữ "Anh đang ở đâu?" mà len lỏi bùng cháy.

Có lẽ, cô thực sự lo lắng cho anh.

Vậy thì có thể nào…

Tia lửa nhỏ, cũng có thể bùng lên thành biển lửa.

Một khi ý nghĩ đã xuất hiện, thì rất khó để đè nén xuống.

Đúng lúc này, một y tá đi ngang qua.

"Chị y tá ơi."

Anh ngước mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh: "Có thể cho em xin ít băng gạc không ạ?"

Gương mặt anh vốn đã đẹp, lại chưa bao giờ gặp áp lực khi đóng vai ngoan ngoãn trước mặt người lớn, huống chi lúc này trên tay còn có vài vết thương nhỏ, càng khiến người ta xót xa.

Cô y tá nhất thời đỏ mặt, đưa cho anh một cuộn băng gạc thật to.

"Lục Huân, mày thật là xấu xa." Anh vừa quấn băng lên tay, vừa nghĩ.

Thế nhưng mà, lại không muốn buông tay.

Vậy thì cứ xấu xa một lần đi.

……

Thật ra, anh cũng không ngờ rằng cô sẽ khóc dữ dội như vậy.

Anh chỉ muốn thấy cô bộc lộ cảm xúc thật với mình, nói thật với anh, chứ không phải muốn làm cô khóc.

"Thôi vậy." Lục Huân nghĩ.

Dù sao thì sau này, anh cũng sẽ không để cô có cơ hội phải khóc nữa.

Sau buổi bảo vệ luận án, cuộc sống dần trở lại yên bình, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn chưa được giải quyết.

Anh đến gặp mẹ của Đồng Diên – Trịnh Vinh.

Cuộc trò chuyện đó diễn ra khá suôn sẻ.

Anh chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Đồng Diên, cũng thật lòng xin lỗi vì sự buông thả nhất thời của mẹ mình.

Anh cũng đối mặt với mẹ mình.

Phương Dao trước giờ sống tùy hứng, bà thực sự không phải người có đạo đức quá cao thượng. Bà và cha Đồng Diên chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng đối phương lại là chồng của bạn mình, điều đó khiến bà luôn day dứt trong lòng.

Thẳng thắn, có lẽ sẽ tốt hơn.

Phương Dao và Trịnh Vinh đã nói gì với nhau, Lục Huân và Đồng Diên không biết. Chỉ biết rằng sau cuộc trò chuyện đó, Phương Dao chủ động đề nghị ra nước ngoài một vài năm.

Còn vụ kiện ly hôn của Trịnh Vinh cũng diễn ra khá thuận lợi, bà giành được những gì mình mong muốn.

Mọi thứ đều đã ngã ngũ.

Vào kỳ nghỉ đông, Lục Huân và Đồng Diên dự định đi ngắm cực quang cùng nhau.

Trên máy bay, Đồng Diên nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, bỗng nhớ ra một chuyện.

"Ván cuối cùng, hình như chúng ta... vẫn chưa đưa ra yêu cầu nhỉ?"

"Yêu cầu chẳng phải đã đưa ra rồi sao?" Anh cười.

"Là gì cơ?" Cô chớp mắt nhìn anh.

"Theo yêu cầu của ván đầu tiên, mối quan hệ của chúng ta chỉ kéo dài đến hết học kỳ này." Anh khẽ cười.

"Vậy thì yêu cầu của ván cuối cùng chính là..."

Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.

"Chúng ta ở bên nhau."

"Lần này, thời hạn là mãi mãi."

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom