[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,388
- 0
- 0
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 38: Lớp trưởng xinh đẹp
Chương 38: Lớp trưởng xinh đẹp
Xe dừng lại trước cổng trường, Từ Mạch Thanh một mình xuống xe.
Tưởng Vinh không đi theo, hắn cùng Phương Ngạn rẽ sang hướng khác.Từ Mạch Thanh tập tễnh trở về ký túc xá.
Buổi tối, lúc đi ngủ, cậu lại thoa thêm một lượt thuốc mỡ, sưng có bớt nhưng phần mắt cá chân vẫn bầm đỏ, thoạt nhìn vẫn khiến người khác giật mình.Mười ngày tiếp theo, ban đầu có hai hôm Viên Chấn đến ngoài phòng học tìm cậu.
Nhưng lần nào Từ Mạch Thanh cũng cố tình kéo Ngụy Minh cùng mấy người khác rời đi trước, giả vờ như không thấy.
Viên Chấn cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn, chưa từng tiến lại gần.Từ Mạch Thanh mơ hồ đoán hắn có chuyện muốn nói, nhưng bản thân lại chẳng muốn nghe gì, vì thế dứt khoát quay lưng bỏ đi.Từ ngày thứ ba trở đi, cậu không còn thấy Viên Chấn xuất hiện nữa.
Trong lòng Từ Mạch Thanh thậm chí còn thầm mong, hy vọng vì bị lạnh nhạt nên Viên Chấn mất hứng, dứt khoát quên hắn đi.
Nhưng đến ngày thứ năm, ký túc xá của cậu bắt đầu liên tục nhận đồ gửi tới: cơm hộp, hoa tươi, quà tặng.
Không phải loại rẻ tiền, tất cả đều là hàng xa xỉ đắt đỏ.
Hoa thì cậu còn có thể lấy đi vứt bỏ, nhưng những món quà giá trị hàng vạn tệ thì không nỡ, chỉ có thể cất giữ lại, dự định một ngày nào đó trả lại hết cho Viên Chấn.
Bạn cùng phòng còn bàn tán xem rốt cuộc là “phú bà” nào đang theo đuổi cậu.
Từ Mạch Thanh không tiện mở miệng, bởi đối phương vốn là một người đàn ông, hơn nữa còn muốn lên giường với cậu.Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một lần tụ tập với Phương Ngạn và mấy người khác, cậu mới biết Viên Chấn không lộ diện vì bận ra ngoài công việc, mấy hôm nay mới quay về.Nhân cơ hội này, Từ Mạch Thanh khéo léo hỏi địa chỉ nơi ở của Viên Chấn, lấy cớ rằng cậu để quên đồ ở chỗ mình.
Phương Ngạn không nghi ngờ, thuận miệng nói ra.
Sau đó, Từ Mạch Thanh liên hệ với dịch vụ chuyển phát nhanh, gom hết tất cả quà tặng trước đó của Viên Chấn đóng gói gửi trả.
Khoảng cách không xa, cùng ngày đã giao tới.Dù trả lại hết đồ, trong lòng Từ Mạch Thanh vẫn thấp thỏm, không biết mình làm vậy có quá tuyệt tình không.
Nhưng cậu thật sự không thể chấp nhận Viên Chấn.
Bọn họ vốn chẳng có tương lai gì, cậu chỉ là một kẻ qua đường trong đời người kia.Lại yên ổn thêm một ngày.
Sáng hôm sau, sau hai tiết học, Từ Mạch Thanh quay về ký túc xá.
Chân đã hồi phục hơn phân nửa, đi lại tuy còn hơi khó chịu nhưng nhìn sơ qua thì không thấy gì bất thường.
Đến gần giờ cơm, cậu cùng mấy bạn học chuẩn bị xuống nhà ăn.Vừa bước ra khỏi cửa ký túc, cậu liền trông thấy một chiếc xe SUV sang trọng màu champagne dừng ngay lối vào.
Không ít sinh viên xung quanh xôn xao bàn tán, ánh mắt liên tục dõi theo người đàn ông đang đứng dựa vào xe.
Đối phương dáng cao, gương mặt anh tuấn, ngậm điếu thuốc trên môi, vẻ mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Chỉ cần ai lỡ chạm phải ánh mắt ấy liền cảm thấy áp lực, khí thế quanh thân hắn như sương lạnh khiến người ta phải né tránh.Không ít sinh viên đi ngang đều chọn vòng qua xa.Lúc Từ Mạch Thanh cùng bạn học đi ra, cậu rất muốn cúi đầu lướt nhanh để tránh bị phát hiện.
Nhưng vừa nghiêng người đi được mấy bước, một giọng nói lạnh lẽo đã gọi giật lại:“Từ Mạch Thanh!”
Cậu giả vờ không nghe, nhưng Viên Chấn sải bước dài đã chắn ngang trước mặt.“Lớp trưởng.”
Mấy bạn học nhận ra người tới là Viên Chấn, lại nhìn ánh mắt kia lạnh đến dọa người, tựa như chuẩn bị động thủ.
Ai nấy căng thẳng nhìn sang Từ Mạch Thanh.“Các cậu đi trước đi.”
Từ Mạch Thanh ra hiệu cho bọn họ xuống nhà ăn trước.
Cậu biết, lần này e rằng phải nói chuyện rõ ràng với Viên Chấn.