Lãng Mạn Nam phụ xinh đẹp bị tên công điên để mắt

Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 38: Lớp trưởng xinh đẹp


Xe dừng lại trước cổng trường, Từ Mạch Thanh một mình xuống xe.

Tưởng Vinh không đi theo, hắn cùng Phương Ngạn rẽ sang hướng khác.Từ Mạch Thanh tập tễnh trở về ký túc xá.

Buổi tối, lúc đi ngủ, cậu lại thoa thêm một lượt thuốc mỡ, sưng có bớt nhưng phần mắt cá chân vẫn bầm đỏ, thoạt nhìn vẫn khiến người khác giật mình.Mười ngày tiếp theo, ban đầu có hai hôm Viên Chấn đến ngoài phòng học tìm cậu.

Nhưng lần nào Từ Mạch Thanh cũng cố tình kéo Ngụy Minh cùng mấy người khác rời đi trước, giả vờ như không thấy.

Viên Chấn cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn, chưa từng tiến lại gần.Từ Mạch Thanh mơ hồ đoán hắn có chuyện muốn nói, nhưng bản thân lại chẳng muốn nghe gì, vì thế dứt khoát quay lưng bỏ đi.Từ ngày thứ ba trở đi, cậu không còn thấy Viên Chấn xuất hiện nữa.

Trong lòng Từ Mạch Thanh thậm chí còn thầm mong, hy vọng vì bị lạnh nhạt nên Viên Chấn mất hứng, dứt khoát quên hắn đi.

Nhưng đến ngày thứ năm, ký túc xá của cậu bắt đầu liên tục nhận đồ gửi tới: cơm hộp, hoa tươi, quà tặng.

Không phải loại rẻ tiền, tất cả đều là hàng xa xỉ đắt đỏ.

Hoa thì cậu còn có thể lấy đi vứt bỏ, nhưng những món quà giá trị hàng vạn tệ thì không nỡ, chỉ có thể cất giữ lại, dự định một ngày nào đó trả lại hết cho Viên Chấn.

Bạn cùng phòng còn bàn tán xem rốt cuộc là “phú bà” nào đang theo đuổi cậu.

Từ Mạch Thanh không tiện mở miệng, bởi đối phương vốn là một người đàn ông, hơn nữa còn muốn lên giường với cậu.Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một lần tụ tập với Phương Ngạn và mấy người khác, cậu mới biết Viên Chấn không lộ diện vì bận ra ngoài công việc, mấy hôm nay mới quay về.Nhân cơ hội này, Từ Mạch Thanh khéo léo hỏi địa chỉ nơi ở của Viên Chấn, lấy cớ rằng cậu để quên đồ ở chỗ mình.

Phương Ngạn không nghi ngờ, thuận miệng nói ra.

Sau đó, Từ Mạch Thanh liên hệ với dịch vụ chuyển phát nhanh, gom hết tất cả quà tặng trước đó của Viên Chấn đóng gói gửi trả.

Khoảng cách không xa, cùng ngày đã giao tới.Dù trả lại hết đồ, trong lòng Từ Mạch Thanh vẫn thấp thỏm, không biết mình làm vậy có quá tuyệt tình không.

Nhưng cậu thật sự không thể chấp nhận Viên Chấn.

Bọn họ vốn chẳng có tương lai gì, cậu chỉ là một kẻ qua đường trong đời người kia.Lại yên ổn thêm một ngày.

Sáng hôm sau, sau hai tiết học, Từ Mạch Thanh quay về ký túc xá.

Chân đã hồi phục hơn phân nửa, đi lại tuy còn hơi khó chịu nhưng nhìn sơ qua thì không thấy gì bất thường.

Đến gần giờ cơm, cậu cùng mấy bạn học chuẩn bị xuống nhà ăn.Vừa bước ra khỏi cửa ký túc, cậu liền trông thấy một chiếc xe SUV sang trọng màu champagne dừng ngay lối vào.

Không ít sinh viên xung quanh xôn xao bàn tán, ánh mắt liên tục dõi theo người đàn ông đang đứng dựa vào xe.

Đối phương dáng cao, gương mặt anh tuấn, ngậm điếu thuốc trên môi, vẻ mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Chỉ cần ai lỡ chạm phải ánh mắt ấy liền cảm thấy áp lực, khí thế quanh thân hắn như sương lạnh khiến người ta phải né tránh.Không ít sinh viên đi ngang đều chọn vòng qua xa.Lúc Từ Mạch Thanh cùng bạn học đi ra, cậu rất muốn cúi đầu lướt nhanh để tránh bị phát hiện.

Nhưng vừa nghiêng người đi được mấy bước, một giọng nói lạnh lẽo đã gọi giật lại:“Từ Mạch Thanh!”

Cậu giả vờ không nghe, nhưng Viên Chấn sải bước dài đã chắn ngang trước mặt.“Lớp trưởng.”

Mấy bạn học nhận ra người tới là Viên Chấn, lại nhìn ánh mắt kia lạnh đến dọa người, tựa như chuẩn bị động thủ.

Ai nấy căng thẳng nhìn sang Từ Mạch Thanh.“Các cậu đi trước đi.”

Từ Mạch Thanh ra hiệu cho bọn họ xuống nhà ăn trước.

Cậu biết, lần này e rằng phải nói chuyện rõ ràng với Viên Chấn.
 
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 39: Lớp trưởng xinh đẹp


Viên Chấn khẽ nhếch khóe môi, nghiêng đầu đánh giá Từ Mạch Thanh.

Nửa tháng không gặp, người này dường như lại càng hút mắt hơn.

Hắn là kẻ ngày đêm đều nhớ đến Từ Mạch Thanh, nhưng Từ Mạch Thanh chắc chắn chỉ ước gì hắn biến mất khỏi cuộc đời mình.

Cố tình, hắn lại chẳng bao giờ thuận theo ý nguyện của cậu.Cả đời này, Viên Chấn chưa từng chân thành đối xử với ai như vậy.

Thế nhưng khi hắn dốc hết tâm can nâng niu trao ra, Từ Mạch Thanh chẳng những không cần, còn ném xuống đất mà khinh thường nhìn lại.Loại chuyện này, Viên Chấn tuyệt đối không thể tha thứ.

Nói cho cùng, bản chất hắn ta là người độc đoán, bá đạo.

Thứ hắn muốn, chưa từng đến lượt người khác nói “không”.

Dù đối phương chỉ là một người, cũng không cho phép dễ dàng cự tuyệt hắn.Ánh mắt Viên Chấn khóa chặt trên người Từ Mạch Thanh.

Cậu không nhìn hắn, chỉ thoáng lướt qua rồi vòng ra chỗ xe SUV.

Cửa xe không khóa, Từ Mạch Thanh mở ra ngồi vào bên trong.Trong khoang xe, cậu mới ngẩng đầu, qua kính chắn gió đối diện với đôi mắt của Viên Chấn.

Đôi môi người kia khẽ liếm bằng đầu lưỡi đỏ sẫm, ánh nhìn như dã thú sẵn sàng xé nát con mồi – vừa hung hãn vừa tàn nhẫn.Viên Chấn vòng về ghế lái, khởi động chiếc xe sang trọng, mang Từ Mạch Thanh rời khỏi trường.Hôm nay cậu không bị hệ thống ép phải tham gia “tuyến chính”, nếu không, dù có thế nào cũng sẽ chẳng chịu đi cùng hắn.Chiếc xe lao vun vút trên đường, dòng người xe cộ tự động tránh sang nhường lối.

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một tửu lâu xa hoa.

Viên Chấn đạp gót giày bước xuống, không thèm liếc Từ Mạch Thanh lấy một cái, lập tức đi thẳng vào bên trong rồi lên lầu.Từ Mạch Thanh ngửa đầu xoa xoa sau gáy, trong lòng khổ sở nghĩ: rốt cuộc cậu đã trêu chọc phải loại người thế nào?

Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác, e rằng đã sớm buông tay rồi.

Chỉ riêng Viên Chấn, nhìn kiểu gì cũng là dáng vẻ quyết không bỏ qua.Hay là… nằm xuống cùng hắn một lần, mọi chuyện sẽ xong?Dù sao thì thân thể này cũng chẳng khác biệt gì.

Tắt đèn, hai tay hai chân đều như nhau, nhiều nhất chỉ là lần đầu tiên với một người đàn ông.

Nhưng ai mà chẳng có lần đầu?

Cậu chưa từng để ý mấy chuyện này.Viên Chấn dẫu có thật lòng, thì cậu cũng không thể là người duy nhất đặc biệt kia.

Chỉ cần ngủ một lần, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng chán, coi như nếm thử hương vị mới mẻ, sau đó sẽ buông tay.Mang theo suy nghĩ ấy, Từ Mạch Thanh bước lên lầu.

Lần này, cậu thật sự nghiêm túc cân nhắc chuyện đó.Đến tầng hai, Viên Chấn đang đứng ở hành lang chờ.

Thấy cậu đi tới, hắn đẩy cửa một căn phòng.Đồ ăn đã được đặt trước.

Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, nhân viên phục vụ đã lần lượt bưng món lên, rồi khép cửa lại.Viên Chấn cầm đũa, trực tiếp bắt đầu ăn.

Hắn như cố tình tỏ ra, nếu Từ Mạch Thanh không động đũa, hoặc đứng dậy bỏ đi, hắn cũng sẽ chẳng cưỡng ép giữ lại.Từ Mạch Thanh quả thật muốn rời đi.

Nhưng nếu bây giờ quay đầu, sau đó sẽ thế nào?

Viên Chấn có thể đi tìm người khác mà thôi sao?

Không, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục bám riết, chắn ngang đường cậu.Loại người như Viên Chấn – kẻ được đời nâng niu như thiên chi kiêu tử – chưa từng bị ai lạnh nhạt cự tuyệt.

Một khi va phải, hắn sẽ càng dồn hết sức bám lấy, quyết không buông.

Điều đó, Từ Mạch Thanh hiểu rất rõ.

Con người ta càng không có được thứ gì, lại càng muốn chiếm đoạt cho bằng được.

Đối với Viên Chấn mà nói, lúc này Từ Mạch Thanh lại càng có sức hấp dẫn.Chi bằng hôm nay dứt khoát đem mọi chuyện nói rõ, giải quyết sạch sẽ, không cần để thứ dây dưa mập mờ, bẩn thỉu này kéo dài thêm nữa.

Cậu không muốn tiếp tục bị Viên Chấn ảnh hưởng.Có điều bụng vẫn đói, bàn ăn lại bày đầy món, bỏ đi thì quá phí phạm.

Nghĩ vậy, Từ Mạch Thanh cúi đầu lặng lẽ dùng bữa.Cậu ăn không đến mức tao nhã tinh tế, nhưng nhìn vào lại thấy tự nhiên, dễ chịu.

Viên Chấn ngược lại ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống, từ đầu đến cuối dồn ánh mắt chặt chẽ nhìn cậu.

Bị người ta nhìn chằm chằm mà ăn cơm, đây là lần đầu Từ Mạch Thanh gặp phải.

Nhưng cậu cũng không để bị ảnh hưởng, vẫn chăm chú ăn đến hết.Sau khi uống nửa bát canh, cậu đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế.

Rút khăn giấy chậm rãi lau khóe môi xong, Từ Mạch Thanh ngẩng đầu, đối diện ánh nhìn nóng rực không rời của Viên Chấn.“Cậu làm thế nào mới chịu buông tay?” – cậu đi thẳng vào vấn đề.Viên Chấn đan tay, gác dưới cằm, khóe môi nhếch nhẹ:“Buông tay cái gì?” – hắn cố tình giả vờ không hiểu.“Đừng tiếp tục quấy rầy tôi nữa.”

“Quấy rầy?”

Một chữ này rơi xuống, ánh mắt Viên Chấn thoáng chốc lạnh lại.

Hắn theo đuổi mà bị gọi thành quấy rầy, cảm giác bản thân giống hề trò cười.“Nếu là vậy… thì e rằng khó lắm.” – hắn khẽ nhếch môi, không chút do dự.Từ Mạch Thanh bật cười nhạt:“Cậu chẳng phải chỉ muốn ngủ với tôi sao?

Vậy thì… tôi cho cậu toại nguyện.”

Lời nói nhẹ bẫng, như thể chuyện chẳng có gì.Viên Chấn thoáng sững lại, rồi bật cười, giọng khàn:

“Cậu tự nguyện?”

“Đúng.

Tôi tự nguyện.”

Viên Chấn đứng dậy, từng bước áp sát.

Khi khoảng cách rút ngắn, hắn đột ngột đưa tay, nhưng không phải bắt lấy Từ Mạch Thanh, mà giật mạnh khăn trải bàn.“Xoảng!” – tiếng chén đĩa vỡ choang, khiến nhân viên phục vụ hoảng hốt đẩy cửa xông vào.“Tiền đền ta trả.

Gấp đôi.

Ra ngoài, ai cũng không được bước vào.”

Giọng hắn trầm lạnh, không cho phép phản kháng.

Nhân viên chỉ kịp cúi đầu, hoảng loạn rút lui, cửa đóng chặt lại.Trên bàn chỉ còn trống trơn.

Viên Chấn quăng khăn trải bàn xuống đất, rồi vươn tay túm lấy cánh tay Từ Mạch Thanh, kéo người dậy.

Hai bàn tay hắn siết chặt eo cậu, nhấc bổng đặt ngồi cậu lên mặt bàn.Chân Từ Mạch Thanh lơ lửng, ánh mắt kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã bị tách ra.

Thân hình cao lớn của Viên Chấn ép sát, buộc cậu phải quay mặt lại, không cho nhìn về phía cửa.“Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng cậu lại nghĩ tôi đùa.”

Từ Mạch Thanh khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Chẳng lẽ không phải?”

Nói chuyện với hắn, thì dùng cái gì để nói?

Viên Chấn có thật sự biết thế nào là chân tình sao?Cậu chống tay phía sau, bật cười hai tiếng châm chọc:

“Vậy cậu đừng làm bộ.

Đừng giống như tôi đang bị ép buộc vậy.”

Viên Chấn không đáp, chỉ vén áo cậu lên, bàn tay nóng rực áp vào phần eo gầy.

Rõ ràng, ngay khoảnh khắc bị chạm vào, toàn thân Từ Mạch Thanh căng cứng.Chính miệng đã nói “muốn cùng hắn ngủ”, vậy tại sao vừa thốt ra lại tự mình hoảng loạn không chịu nhận ?
 
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 40: Lớp trưởng xinh đẹp


Viên Chấn bất ngờ siết eo cậu, bế thẳng Từ Mạch Thanh đặt lên bàn.

Từ Mạch Thanh hiểu rõ tính cách người này – tuyệt đối không phải kẻ biết kiên nhẫn chờ đợi.

Vừa mới đồng ý, Viên Chấn dường như không thể nhịn thêm một giây, đã muốn giải quyết ngay tại nhà hàng người đến người đi này.Tuy cửa phòng đã đóng, hắn ta cũng dặn dò nhân viên không được tùy tiện vào, nhưng cửa vốn không khóa.

Ai có thể đảm bảo sẽ không có kẻ nào vô tình đi nhầm phòng?

Nếu bị bắt gặp thì phải làm sao?Cậu đáp ứng là một chuyện, nhưng không có nghĩa là muốn bị thiên hạ vây xem.khi đầu ngón tay của Viên Chấn từ vạt áo Từ Mạch Thanh trượt vào bên trong, dọc theo xương sống chậm rãi lần lên, mang đến từng cơn run rẩy xen lẫn ngứa ngáy khiến cậu giật mình, thì lòng bàn tay đối phương lại vỗ nhẹ trên xương bả vai cậu .Trong tình cảnh ấy, Từ Mạch Thanh muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cũng không thể được.Từ Mạch Thanh lập tức giữ chặt cánh tay đối phương, nhưng khi chạm phải thớ cơ rắn chắc kia, sức mạnh áp đảo khiến cậu nhất thời sững người.

Cũng lúc ấy, một sự thật càng rõ ràng hiện ra: với thân thể này, cho dù chống cự thế nào, cậu cũng không phải đối thủ của Viên Chấn.Cảm nhận được sự giãy giụa, Viên Chấn chỉ khẽ hừ một tiếng qua sống mũi, khóe môi nhếch lên.

Ánh mắt hắn như muốn hỏi: rốt cuộc Từ Mạch Thanh cậu muốn gì?

Từ chối hết lần này đến lần khác sao?

Mà hắn – từ trước tới giờ – đâu phải kẻ có tính tình tốt đẹp gì.“...Ngay tại đây sao?”

Từ Mạch Thanh vốn đã sớm đoán được ý đồ, nhưng khi mọi chuyện thực sự tiến xa, trong lòng vẫn không ngừng dấy lên cảnh giác.“Nơi này là nhà hàng chỗ để ăn cơm.”

Cậu nhắc nhở, ít ra nếu thật sự không kìm được, cũng nên đổi sang nơi khác, chứ không phải kiểu công khai như thế này.“Thế nào?

Sợ bị người thấy?

Vậy cậu che mặt lại là được.

Tôi thì không sao cả.”

Viên Chấn đột ngột bóp chặt gáy cậu, một tiếng “cạch” khẽ vang khi lưng Từ Mạch Thanh đập xuống mặt bàn.

Cơ thể của cậu lập tức bị ép ngã.

Từ Mạch Thanh theo bản năng khẻ công chân, nhưng với tư thế hiện tại, chẳng khác nào tự mở rộng khoảng cách, để đầu gối bị ép tách ra.

Ngay sau đó, cảm giác quen thuộc liền tràn đến dữ dội.Cậu cúi xuống nhìn chỗ tiếp xúc chặt chẽ giữa cả hai, không cần quan sát kỹ cũng biết rõ tình thế thế nào.Thứ vốn như lưỡi dao sắc bén, nay một lần nữa thô bạo xâm nhập, áp chế cậu đến mức run rẩy.Đôi mắt Từ Mạch Thanh kịch liệt chao đảo, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào thì môi đã bị đối phương cướp lấy.Một nụ hôn bá đạo, nặng nề, mang theo mùi vị bạo lực và khát máu.
 
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 41: Lớp trưởng xinh đẹp


Không phải đau từ môi hay lưỡi, mà là cảm giác như cả linh hồn đều bị bắt giữ, rồi bị lưỡi dao sắc bén cắt xẻ.

Sự quái dị đó khiến Từ Mạch Thanh run rẩy cả người.Chẳng bao lâu, môi và lưỡi của cậu dường như không còn thuộc về mình, mà như bị người khác chiếm lấy.

Đôi tay vốn chống đẩy nam nhân kia, cuối cùng cũng biến thành nắm chặt lấy vai của hắn ta trong nụ hôn ngột ngạt, như thể nếu không làm vậy, cậu sẽ thực sự nghẹt thở mà ngất đi.Đôi mắt Từ Mạch Thanh vẫn mở, nhưng trước mắt chỉ là gương mặt tối sầm của đối phương đang đè xuống, khiến tầm nhìn mờ mịt, hỗn loạn.Nụ hôn kéo dài quá lâu.

Đến khi được buông ra, toàn thân cậu đã ngả trên bàn, được tự do hít thở mà lại không biết nên cử động ra sao.Hốt hoảng, ánh mắt Từ Mạch Thanh dần dần lấy lại tiêu cự.

Nhưng ngay lúc đó, cậu lại thấy Viên Chấn đang mở khóa quần mình.“Không…”

Cậu muốn nói không được, đừng làm ở đây.

Nhưng Viên Chấn hoàn toàn không nghe.

Động tác của hắn thuần thục đến mức chỉ trong thoáng chốc, quần của cậu đã bị kéo xuống nửa chừng.

Làn gió lạnh bất ngờ khiến Từ Mạch Thanh run rẩy dữ dội.“Viên Chấn!”

Lần này, cậu thực sự hoảng loạn.

Nơi này là nhà hàng, là chỗ công cộng!

Hơn nữa, quanh thân Viên Chấn lúc này tỏa ra khí tức dữ tợn—không chỉ là chiếm đoạt, mà còn như muốn nghiền nát cậu, khiến cậu bất an và xa lạ.“Dừng lại, tôi hối hận rồi.

Cậu đã nói sẽ không cưỡng ép tôi.”

Viên Chấn vốn chờ đợi câu này từ lâu.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi tận tai nghe Từ Mạch Thanh thốt ra, trái tim hắn ta vẫn đau nhói như bị đâm một nhát.Rốt cuộc trong mắt cậu, hắn là gì?

Một kẻ gọi thì đến, đuổi thì đi sao?“Từ Mạch Thanh, chậm lại…”

Thanh âm khàn thấp vừa rơi xuống, Viên Chấn cúi đầu.

Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu hình ảnh lướt qua trong đầu Từ Mạch Thanh, nhưng không một cảnh nào giống như hiện tại—Viên Chấn lại đối xử với cậu theo cách này.Điều này không giống hắn ta.

Chẳng lẽ… hắn thực sự… thích cậu?Không, không thể nào.

Từ Mạch Thanh lắc đầu, cứng rắn phủ nhận.

Cậu chỉ là vai phụ qua đường, sinh ra để làm nền cho nam chính.

Viên Chấn cũng thế—chỉ là nam phụ phong lưu, tồn tại để làm đối lập với Phương Ngạn.Bọn họ vốn không nên có bất kỳ giao thoa tình cảm nào.Từ Mạch Thanh nghiêng đầu, muốn giãy giụa, nhưng điểm yếu lại bị đối phương khống chế chặt chẽ.

Cậu chẳng thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt, không ngừng ám chỉ với bản thân—tất cả đều là mơ.Mơ thôi.

Đây chỉ là một giấc mộng diễm lệ mông lung.Viên Chấn thấy rõ cậu nhắm mắt lại, nhưng không buộc cậu phải mở ra.

Coi như là mơ, thì trong mơ cũng chỉ có thể là hắn.

Chỉ có hắn ta dám, chỉ có hắn ta có quyền đối xử với Từ Mạch Thanh như thế này.Đối với Viên Chấn, đây là lần đầu tiên hắn thực sự để tâm.

Người khác từng vây quanh hắn nhiều, nhưng tất cả đều chỉ là vật trang trí cho quyền thế và địa vị.

Chưa từng ai khiến hắn muốn thật lòng.Trước kia, hắn cũng từng tin rằng bản thân vốn là loại người không thể nào có tình cảm thật sự.Nhưng ai có thể ngờ, ông trời lại đem hắn ra làm trò đùa.Chỉ trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người ấy, hắn đã động lòng.Lần này, hắn thực sự có tình cảm chân thành.Chỉ là, tình cảm chân thành này trong mắt cậu lại rẻ rúng, thậm chí ô uế.Viên Chấn bật cười khàn khàn.

Trước mặt, nam sinh vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng từng phản ứng của cậu hắn đều cảm nhận rõ, từng chút rơi xuống vực sâu dưới sự khống chế của hắn.Yết hầu truyền đến từng cơn nghẹn khan, cũng chỉ có người này mới có thể khiến hắn rơi vào tình trạng như thế.

“Khụ… khụ…”

Một lúc sau, Viên Chấn ngẩng đầu, cơn ho dữ dội vẫn chưa dứt.

Hắn không hề nhổ ra, chỉ để yết hầu lăn lộn mãnh liệt, cưỡng ép nuốt xuống thứ “lễ vật” đặc biệt mà người hắn thích ngoài ý muốn trao cho.Sau đó, hắn kéo cậu dậy, nhặt khăn giấy lau sạch cho cậu trước tiên, rồi mới kéo lại khóa quần, cài từng nút áo.

Làm xong hết thảy, Viên Chấn mới ôm người vào lòng, gò má áp chặt nơi cần cổ trắng ngần, khẽ hôn lên làn da nhợt nhạt kia.Cả hai đều im lặng, thời gian trôi qua từng phút.

Đến khi Viên Chấn nâng cằm Từ Mạch Thanh lên, hắn lại đặt xuống một nụ hôn mờ nhạt, phảng phất như để lại dấu ấn thuộc về mình.Ngay khoảnh khắc ấy, Từ Mạch Thanh thoáng nghe thấy mùi hương quen thuộc từ hơi thở của hắn ,nhịn xuống xúc động muốn quay mặt đi.

Trong ánh mắt lóe lên tránh né, lại ẩn hiện chút cô đơn và bi thương.“Cậu rốt cuộc… thích tôi ở điểm nào?”

“khuôn mặt cậu ”Viên Chấn cố tình đáp qua loa.

Hắn biết rõ không chỉ là gương mặt, mà là tất cả con người này, linh hồn này, mới là sức hút khiến hắn không thể buông tay.“Có rất nhiều người đẹp hơn tôi, tính cách tốt hơn tôi, tình nguyện theo cậu.

Vì sao nhất định phải là tôi?”

Cậu sẽ không bao giờ trở nên mềm mại, ít nhất là trước mặt Viên Chấn, cậu không thể mềm xuống được.......tỉ lệ xem sao chênh lệnh lớn với vote thí trời ơi 🧐
 
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 42: Lớp trưởng xinh đẹp


“Đúng vậy, vì sao chứ, tôi cũng không biết.”

“Không bằng cậu nói cho tôi nghe, vì sao cậu lại có sức hút đến thế, khiến tôi cam tâm tình nguyện chỉ muốn làm cậu vui.”

Viên Chấn khẽ chà ngón tay lên khóe môi Từ Mạch Thanh, xoa đến đỏ ửng rồi mới chậm rãi rút tay về.Bất ngờ, hắn lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Từ Mạch Thanh.“Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ gặp được người khác xinh đẹp hơn, lúc ấy tôi sẽ đổi lòng.

Cậu nhẫn nhịn thêm chút đi, chờ đến khi đó là được.”

Viên Chấn mỉm cười, đưa ra cho cậu một lối thoát.“Nhưng tôi không muốn chờ.”

Cậu biết rõ sau khi hoàn thành vai diễn nam phụ sẽ phải rời khỏi thế giới này.

Viên Chấn càng yêu thích, cuối cùng tổn thương chỉ càng lớn.Từ Mạch Thanh không thực sự ghét Viên Chấn.

Chỉ là người này quá khác biệt.

Không giống Ngụy Minh hay Tưởng Vinh – những người xem cậu là bạn, thân thiết nhưng vẫn giữ khoảng cách, không hề mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cậu như Viên Chấn.Cậu hiểu rõ bản thân rốt cuộc là ai.

Cậu chẳng qua chỉ là khách qua đường trong quyển sách này.

Có thể làm bạn với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không thể là người yêu.Với thân phận và địa vị của Viên Chấn, hắn ta có thể có bất kỳ ai.

Vậy mà lại cứ muốn đặt tình cảm lên cậu.

Mà cậu, điều không muốn nhất chính là mang nợ tình, dù chỉ một chút cũng không.“Cậu đi thích người khác đi, không được sao?”

Từ Mạch Thanh từ trên bàn trượt xuống, đứng trước mặt Viên Chấn, khẩn cầu.“Chuyện này cậu không nên cầu tôi.”

Nếu làm được, hắn đã chẳng bước đến đây, ép buộc cậu theo cách hoàn toàn khác trước kia.Viên Chấn xoay người ra cửa.

Khi sắp bước đi, vẫn cảm nhận được ánh mắt tha thiết kia dán vào lưng mình.

Hắn ta cúi đầu, bật cười tự giễu.“Tôi thật sự muốn cầu cậu… chỉ cần thử một lần thôi.

Nếu cậu thật sự không chấp nhận tôi, đến lúc đó tôi sẽ buông tay.

Nhưng, Từ Mạch Thanh, đến một cơ hội nhỏ nhoi cậu cũng không chịu cho tôi.”

“Cậu khinh thường tôi.

Cậu cho rằng tôi không xứng đứng bên cạnh cậu.”

“Từ Mạch Thanh!”

“Không phải tôi đang ép cậu… mà là cậu đang ép tôi!”

Nói dứt, Viên Chấn rời đi, để lại một bóng lưng tràn ngập phẫn nộ cùng bất lực.Từ Mạch Thanh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.“Ha ha.”

“Ha ha ha ha…”

Cậu bật cười, rồi đưa tay che mắt.

Lúc này, cửa phòng khẽ mở, có người phục vụ đi ngang, thoáng nhìn vào.

Tưởng như cậu đang khóc, nhưng khi cậu hạ tay xuống, chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe kia lại cong lên cười.…Ra khỏi nhà hàng, Viên Chấn thanh toán gấp đôi tiền bồi thường.

Hơn nửa giờ sau, Từ Mạch Thanh mới chậm rãi đi ra.

Cậu nghĩ rằng Viên Chấn đã đi mất rồi, nào ngờ hắn vẫn đứng đó, tựa vào cửa xe, ngậm điếu thuốc nhưng không bật lửa.Thấy cậu lại gần, Viên Chấn chỉ liếc mắt, không nói gì, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Từ Mạch Thanh biết ý – hắn đang chờ mình.

Bên cạnh có taxi, cậu hoàn toàn có thể rời đi, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngồi vào xe của hắn ta.Chiếc xe lao trên con đường phồn hoa náo nhiệt, nhưng trong xe lại như đóng băng bởi không khí lạnh lẽo.Từ Mạch Thanh siết chặt tay đến mức các khớp phát đau.Xe dừng trước cổng trường.

Cậu đẩy cửa xuống, đồng thời nghe tiếng “tách” bật lửa vang lên.

Ngoảnh lại, thấy Viên Chấn châm thuốc, hút một hơi thật sâu rồi mới quay sang nhìn cậu.

Ánh mắt kia quá sâu, quá mờ, khiến cậu mấp máy môi, muốn nói gì đó lại thôi.Viên Chấn bật cười lạnh, tự giễu, cũng như cười sự trốn tránh của cậu.

“Tạm biệt, lớp trưởng.”

Anh vẫy tay, kẹp điếu thuốc, khởi động xe rời đi.Từ Mạch Thanh đứng sững ở cổng trường.

Vài bạn học đi ngang đều nhìn cậu, chỉ thấy khuôn mặt bình thản, nhưng khóe mắt lại hằn lên một vệt đỏ nhạt như vừa khóc.…Xe chạy đến một ngã tư, Viên Chấn đang bình tĩnh bỗng nứt vỡ biểu cảm.

Trong chớp mắt, dữ tợn cùng điên cuồng tràn ra.

Anh siết chặt vô lăng, như muốn bóp nát lớp nhựa cứng.Đèn đỏ chuyển xanh.

Anh bật cười lạnh, cười đến điên cuồng, cười đến phẫn hận.Về đến nhà, Viên Chấn lập tức nhắn một tin ngắn trong nhóm:“Có rảnh thì đến.”

Không cần giải thích, đám người đã nhốn nháo kéo nhau đến.Khi bọn họ vào phòng, Viên Chấn ngồi giữa làn khói thuốc mờ đặc, ánh mắt sâu thẳm khiến ai cũng kiêng dè.

Anh chỉ vào căn phòng phía sau:“Đồ trong đó, các người cứ lấy.

Lấy được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.”
 
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 43: Lớp trưởng xinh đẹp


Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều hoang mang, không hiểu ý của Viên Chấn.“Đếm ngược một phút.”

Lời vừa dứt, có người thử bước qua, chậm rãi đẩy cửa.

Trong phòng bày đủ loại túi lớn túi nhỏ, nhìn bao bì cũng biết toàn là lễ vật xa xỉ.“Thật sự có thể lấy sao?”

Có người vẫn còn do dự.Một kẻ khác gan lớn hơn, nghĩ Viên Chấn đã mở miệng, không lấy mới là chống đối hắn.

Thế là hắn đi vào, bắt đầu chọn đồ, cố lấy mấy thứ đáng giá nhất.Người nọ cúi xuống lựa tới lựa lui, những người khác lại quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Viên Chấn ngồi đó, rít thuốc, không nói một lời.

Tâm tình cậu rõ ràng u ám, nhưng không ai dám tới gần.

Khí áp quanh người Viên Chấn quá thấp, chẳng những không lấy lòng được mà còn sợ chọc giận cậu, rước xui xẻo vào thân.Mọi người lục tục kéo nhau vào phòng, bắt đầu chọn lấy quà quý.Viên Chấn ngẩng mắt, chăm chú nhìn về phía cánh cửa đang hé.

Lại có một người bước tới.

Hắn vốn cố ý chừa phần cho cậu ta, còn tưởng rằng đối phương sẽ không đến, may mà cuối cùng cậu ta vẫn bị lòng tham dẫn lối.Lâm Tây Bình đứng ở huyền quan, nắm chặt điện thoại.

Cậu ta vội vàng bắt xe đến đây, vốn không định đi, nhưng Viên Chấn không chỉ nhắc đến trong nhóm, còn gửi tin riêng cho hắn.

Lâm Tây Bình biết rõ Viên Chấn chướng mắt mình, nhưng cũng không dám dễ dàng đắc tội.Chỉ một câu của Viên Chấn, hắn có thể mất sạch tất cả.Nhìn cảnh trong phòng một đám người chen chúc, Lâm Tây Bình vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.“Đống đồ kia vốn chuẩn bị cho một người, nhưng cậu ấy không cần, nên bị trả lại hết.

Tôi cũng chẳng dùng được.

Nếu cậu thích thì cứ lấy đi, bằng không cũng sớm muộn vứt vào thùng rác.”

So với người khác, lời Viên Chấn dành cho Lâm Tây Bình nhiều hơn đôi chút.

Cậu ta bước vào phòng khách, gần như lập tức đoán được những món lễ kia vốn là để cho ai.Lâm Tây Bình do dự.“Thế nào, còn chê à?”

Viên Chấn cười nhạt.“Không phải.”

Cậu lắc đầu định giải thích, nhưng Viên Chấn đã đứng dậy, đi ra ban công, bóng lưng cao lớn thoạt nhìn cô độc, bất lực.Lâm Tây Bình đứng thêm một lúc, cuối cùng cũng vào phòng.Khi cậu ta bước vào, lễ vật chẳng còn lại bao nhiêu.

Những người khác thì ôm tay nách túi, thậm chí có kẻ xé cả bao bì để giấu đồ mang trên người, chỉ để lấy được nhiều hơn.“……

Đống rác này!

Đừng ném loạn, mau thu dọn sạch sẽ!”

“Lấy thì lấy, nhưng nhớ giữ cho gọn gàng.”

Đám người lại cúi xuống nhặt dọn.Lâm Tây Bình liếc quanh, nhặt từ dưới chân một chiếc hộp nhỏ.

Mở ra xem, bên trong là chiếc kẹp sách nạm kim cương tinh xảo.

Giá trị của nó chắc chắn vượt xa nhiều món quà khác.Cậu ta giữ kẹp sách, ngoài ra không lấy thêm gì.Trở lại phòng khách, cậu ta tiến đến gần Viên Chấn.“Nói thật, cái này… tôi có thể đưa cho cậu ấy không?”

Cậu ta mở tay, để lộ chiếc kẹp sách lấp lánh.Viên Chấn thậm chí không thèm nhìn.

Trong mắt hắn, Lâm Tây Bình chẳng khác nào kẻ ngốc.

Với chút tiền cậu ta kiếm được, làm sao có thể mua nổi món quà mấy chục vạn này?“Lâm Tây Bình, cậu nói xem, hai chúng ta ai đáng khinh hơn?”

Mặt cậu ta trắng bệch, môi run run muốn đáp là mình, nhưng Viên Chấn đã tự hỏi rồi tự trả lời.“Chắc chắn là tôi”“Tôi thật ghê tởm, lấy tiền mua vui người khác.

Cậu ấy làm sao có thể ưa nổi loại người như tôi.”

“Cậu ấy ghét tôi!”

“Nhưng tôi…

đây là lần đầu tiên trong đời thích một người như vậy……”

Ý thức được mình lỡ lời, Viên Chấn lập tức im bặt.Hắn phất tay, giọng mệt mỏi: “Đi thôi, gọi bọn họ ra hết, bảo đi cho sạch.”

Trong lòng bàn tay Viên Chấn nắm chặt một mặt dây thủy tinh, đặc biệt đặt làm theo cung hoàng đạo của Từ Mạch Thanh.

Đáng tiếc, món quà ấy Từ Mạch Thanh chưa từng mở ra xem.Hắn siết mạnh, cạnh sắc của thủy tinh rạch vào da, vài giọt máu tươi thấm ra.Lâm Tây Bình không thấy cảnh đó, chỉ đi gọi mọi người ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, cả phòng đã yên ắng trở lại.Lúc này Viên Chấn mới buông lỏng tay, nhìn mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay, bật cười khàn khàn hai tiếng.

Hắn hất mạnh cánh tay, món quà trị giá hơn vạn văng vào bụi cỏ, biến mất không thấy.Hắn buông tay xuống, máu vẫn rỉ ra không ngừng.

Đôi mắt đỏ ngầu, yết hầu nghẹn lại.Tim hắn ta, đau đến khó chịu.Hắn không hiểu.

Nếu hắn sai ở đâu, chỉ cần nói, hắn sẽ sửa.

Hắn cũng đang nỗ lực học cách theo đuổi một người bình thường.

Mỗi món quà tặng đi đều do cậu tỉ mỉ chọn lựa, chỉ hy vọng Từ Mạch Thanh thích và nhận lấy.Nhưng vì sao cậu lại ghét hắn đến thế, hận không thể phủi sạch quan hệ, chối bỏ hết thảy?Chẳng lẽ thích cậu tôi cũng là sai?Đêm khuya, Viên Chấn lái xe đến trước cổng trường Từ Mạch Thanh.

Cổng đã đóng, hắn không định vào, chỉ ngồi trong xe đến tận khi bình minh ló rạng.Sáng sớm, dòng người tấp nập, phố xá dần náo nhiệt.

Trong lòng Viên Chấn chỉ còn hoang vắng.

Hắn chẳng biết phải làm gì nữa, ngoài việc chậm rãi nếm trải nỗi đau cầu mà không được.

Dù biết tự chuốc khổ, nhưng hắn không định từ bỏ.Bởi vì… làm sao hắn ta cam tâm?Hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tay!Không ai biết Viên Chấn đã chuẩn bị quà gì, Từ Mạch Thanh cũng chẳng hỏi han.

Sau chuyện hôm ấy, cậu trở về trường, không nói với bất kỳ ai.

Ngược lại, có vài bạn tò mò: từ khi nào Viên Chấn lại thân thiết với Từ Mạch Thanh như vậy?

Với tính cách của cậu, đâu giống kiểu dễ dàng kết bạn.Từ Mạch Thanh chỉ im lặng, viện cớ bận việc để tránh né.Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, Viên Chấn không còn tùy tiện sai người gửi quà nữa.

Nhưng Từ Mạch Thanh lại thấy bất an hơn trước, cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, vì Viên Chấn không xuất hiện, cậu cũng không chủ động tìm đến.

Ngày tháng cứ thế trôi, cho đến khi kỳ thi tới gần, Từ Mạch Thanh bận bịu việc học hành, tạm thời cũng không nghĩ đến tình cảnh của Viên Chấn nữa.
 
Back
Top Bottom