[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 85,448
- 0
- 0
Nam Phụ Xinh Đẹp Bị Tên Công Điên Để Mắt
Chương 18: Lớp trưởng xinh đẹp
Chương 18: Lớp trưởng xinh đẹp
Viên Chấn thô bạo kéo người về phía lan can, quanh thân bao phủ bởi luồng khí tối tăm và tức giận, hiển nhiên hắn đang bùng nổ.Mọi người xung quanh lập tức đứng bật dậy, nhìn nhau đầy bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“A a a… buông ra!
Đau quá…
ô ô…”
Người phụ nữ vừa giãy giụa vừa khóc nức nở.
Tiếng ồn ào thu hút người xung quanh chạy tới xem, nhưng khi thấy người đang ra tay là Viên Chấn, cho dù hắn có định ném cô gái xuống biển cũng chẳng ai dám tiến lên ngăn cản.
Ai cũng sợ chọc vào hắn, rồi bị trút giận lây.Biết rõ tất cả đều vì mình mà cô gái bị nhằm vào, Từ Mạch Thanh không thể trơ mắt đứng nhìn.
Hắn lập tức bước nhanh tới, chỉ vài bước đã kịp nắm chặt cổ tay Viên Chấn.“Buông cô ta ra!”
“Người là do cậu gọi tới, giờ lại nổi nóng làm loạn?
Viên Chấn, cậu không thấy mình vô lý lắm sao?”
Viên Chấn sững lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên:
“Cậu nói gì?”
“Tôi gọi?
Tôi gọi cô ta làm gì?”
Lông mày kiếm của Viên Chấn nhíu chặt.Trong mắt Từ Mạch Thanh, đây chỉ là trò chơi của Viên Chấn — nhưng giờ hắn lại không chơi nổi nữa.
Khóe môi Từ Mạch Thanh cong lên, nụ cười mang theo sự châm biếm và lạnh nhạt.“Lần trước ở quán bar đã quậy đủ rồi, giờ lại một lần nữa?
Sao thế, Viên thiếu gia… chơi không nổi à?”
“Nói sớm đi chứ, nói sớm tôi đã chẳng mất công chơi cùng câu.”
Ánh mắt Từ Mạch Thanh đầy khinh miệt, nhìn thẳng vào Viên Chấn.
Còn Viên Chấn, sắc mặt vừa âm trầm vừa xen chút kinh ngạc.“Chơi không nổi… tôi sao?”
Viên Chấn bật cười, tiếng cười khàn đục vang lên giữa không khí căng thẳng, nhưng nhanh chóng tắt lịm.
Hắn nhận ra Từ Mạch Thanh hoàn toàn không có ý chối bỏ — nghĩa là thật sự tin rằng hắn đã gọi người tới.
Vậy nguyên nhân… chỉ có thể là chuyện khác.“Gan của cậu… cũng lớn thật đấy!”
Đáy mắt Viên Chấn tối sầm lại, ánh nhìn rờn rợn như nhuốm mùi máu.Từ Mạch Thanh còn tưởng hắn đang nói về mình, nhưng khi thấy Viên Chấn lại quay sang nói với cô gái đang run rẩy cúi đầu, sợ hãi đến phát run, hắn mới chậm rãi hiểu ra.“Ý cậu là… tôi bảo cô ta đi quyến rũ cậu?”
Khóe môi Từ Mạch Thanh nhếch lên, giọng đầy mỉa mai.
“Cô ta cũng xứng chắc?
Loại đồ chơi rẻ tiền này mà cũng xứng!”
Nếu vì tiền thì hắn cũng không phải không cho.
Trước đó, tùy tiện hắn cũng rải ra vài vạn.
Viên Chấn vốn tiêu tiền hào phóng, thuê ai cũng chỉ để làm bình hoa ngắm cho vui.
Nhưng giờ lại có kẻ dám ra tay với hắn — ngay trước mặt Viên Chấn.
Nữ nhân kia không câu được hắn ta liền, ngược lại còn nhắm thẳng vào Từ Mạch Thanh.“Được thôi.”
Viên Chấn buông tay, ném cô gái xuống đất như vứt một món đồ.
Ánh mắt lạnh lùng lia xuống, rồi lại rời đi — chuyện với ả ta để sau tính.
Hắn bất ngờ trở tay, khóa chặt cổ tay Từ Mạch Thanh.Từ Mạch Thanh không kịp đề phòng.
Khi cậu định giật tay thoát ra, cả người đã bị kéo mạnh, rồi bị đẩy dồn ra sau.
Lưng hắn va mạnh vào lan can.Ngẩng đầu lên, cổ đã bị bàn tay Viên Chấn siết chặt.
Xương cổ bị ép xuống, từng thớ gân cứng lại.
Mỗi lần yết hầu trượt lên xuống, cậu đều cảm nhận rõ bàn tay nóng rát của đối phương đè trên da mình.Khoảng cách rút ngắn, Từ Mạch Thanh mới nhận ra Viên Chấn cao hơn mình nửa cái đầu, như một con dã thú đang trong cơn giận dữ.
Ánh mắt hắn sắc lạnh, như muốn rạch nát gương mặt đối phương.Trong khoảnh khắc đó, ngay cả gió biển cũng quất vào da như dao cắt, đau rát đến gai người.“Tôi…”
Ý thức được mình hơn nửa khả năng đã hiểu lầm, Từ Mạch Thanh định mở miệng xin lỗi.
Cậu muốn nói lời xin lỗi với Viên Chấn, cậu đã cho rằng đây là ý của Viên Chấn , nhưng kết quả thoạt nhìn lại không giống như cậu nghĩ.
Viên Chấn vốn không phải hạng người sẽ nói dối cậu, hơn nữa cũng chẳng có lý do gì để lừa gạt.
Vậy thì vấn đề hẳn là nằm ở nữ nhân kia.Ban đầu, Từ Mạch Thanh chỉ muốn cứu cô ta, kết quả lại thành ra chính cô ta mang phiền phức đến cho cậu.Cậu chợt khép miệng lại.
Chuyện đã làm rồi, xin lỗi bao nhiêu lần cũng không bù đắp được lỗi lầm.
Từ Mạch Thanh quay đầu nhìn xuống làn nước biển phía dưới, nghĩ thầm: nếu lát nữa có rơi xuống, rồi nổi lên được thì… may là cậu biết bơi.