Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 50: Cầu cứu



Tiết phu nhân vạn lần không ngờ tới Tiết Hoài Tông hành sự thẳng thắn như vậy, vừa khóc vừa vội la lên: "Hắn vag cha hắn thật sự là cùng một khuôn đúc, sớm biết như thế, ngày đó ta không kêu hắn thi công danh, hiện nay hắn bị giam vào ngục, ta đi nơi nào tìm người bảo vệ hắn đây?"

Thẩm Căng trong lòng cũng sốt ruột, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành lão phu nhân: "Quan gia thi hành chính sách nhân đức, chỉ là nhất thời thịnh nộ mới giam Hoài Tông vào ngục, chúng ta nghĩ biện pháp, tìm một người đáng tin cậy ở ngự tiền cầu tình, nói không chừng có thể bảo vệ chàng.”

Tiết phu nhân nghe nàng khuyên giải, lau nước mắt, một mình suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Lúc lão gia còn sống, làm quan thanh chính, lại không thích cùng người khác lui tới xã giao, ngoại trừ mấy vị lão đại nhân Hộ bộ, không có quen biết bạn cũ gì, không bằng ngày mai ta đi nha môn chờ, có lẽ có thể chờ được người đến giúp Hoài Tông.

Tiết phu nhân có bệnh trong người, Thẩm Căng làm sao để cho bà chờ?

Thấy sự tình có manh mối, liền nói với Tiết phu nhân: "Thay vì mẫu thân đi, chi bằng để cho con đi, mặc dù các lão đại nhân không giúp được gì, cũng có thể hỏi thăm một chút.”

Tiết phu nhân từ sau khi Thẩm Căng gả vào cửa đã biết đứa con dâu này là một người thông minh có chủ ý, nhìn nàng đã đến lúc này còn có thể lâm nguy không loạn, bất giác yên tâm rất nhiều, liền gật đầu một cái, nói tên mấy lão đại của Hộ bộ cho nàng biết.

Thẩm Căng chờ không kịp hừng đông, sáng sớm đã đứng dậy rửa mặt một phen, thắp đèn đội tuyết lớn chạy tới nha môn.

Nàng ở trong tuyết đợi một canh giờ, mới đợi được hai ba vị lão đại nhân theo như lời Tiết phu nhân nói, các lão đại nhân vốn cũng thấy Tiết Hoài Tông đáng tiếc, nhưng bởi vì chuyện tân chính này quá ồn ào, trong nhà người ta đều có già trẻ đợi nuôi, cho nên cũng không dám khoe khoang bảo lãnh cho Tiết Hoài Tông.

Trong lòng Thẩm Căng như rơi xuống hầm băng, nhưng nàng xưa nay cứng cỏi, biết các lão đại nhân có nỗi khổ, cũng không làm khó bọn họ nữa.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua trống Đăng Văn treo cao bên ngoài công đường, nàng nuốt chua xót, vuốt tay áo, muốn đưa tay lấy dùi trống, đánh trống kêu oan.

Ai ngờ mới cầm dùi trống trong tay, đã bị người đọat lấy, nàng ngửa đầu nhìn, đã thấy Lục Trầm Chu mặc mũ gấm lông chồn, đang đứng ở trước mặt nàng.

Lục Trầm Chu kỳ thật đã nhìn thấy nàng từ đầu giờ Mão, một mình cô đơn, thắp ngọn đèn yếu ớt như ruồi, dịu dàng đứng ở trong tuyết, trên người phủ một tầng lụa trắng.

Nhưng nàng giống như không biết lạnh, quật cường như vậy đứng, cô đơn một mình, như hình bóng đan xen, mãi đến giờ Mão ba khắc, mới nhìn thấy người nàng muốn đợi đúng là mấy vị đại nhân Hộ bộ.

Đáng thương lòng nàng lo như lửa đốt, cũng không biết đạo lý người đi trà lạnh, Tiết Thị Lang mất lâu như vậy, mặc dù cùng Hộ bộ đại nhân có ân tình ngày xưa, chút ân tình kia đụng phải thiên uy cũng không còn sót lại chút gì.

Quả nhiên, các Hộ bôn đại nhân đều không đồng ý giúp nàng, Lục Trầm Chu vốn định đợi thêm một chút, đợi đến khi danh tiếng đi qua, Quan gia không còn thịnh nôn, lại tìm cơ hội nói giúp Tiết Hoài Tông hai câu tốt đẹp, coi như nể tình cấp trên cấp dưới.

Ai ngờ, Thẩm Căng lại lớn mật như vậy, không đợi được các đại nhân đồng ý, lại muốn đánh trống kêu oan.
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 51: Liều lĩnh vì chồng



Hắn vội vàng đuổi kịp, đoạt lấy dùi trống trong tay nàng, trách mắng nàng một câu: "Nàng có biết nếu muốn đánh lên trống Đăng Văn, phải chịu đánh ba mươi trượng trước không?"

Ba mươi trượng, đừng nói là Thẩm Căng, cho dù là hắn chỉ sợ cũng chịu không nổi.

Thẩm Căng làm sao không biết quy củ gõ trống, nhưng nàng hiện giờ ngoại trừ cam lòng một thân róc thịt, đã không còn cách nào khác.

Nàng ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt như ngọc, hai con mắt phảng phất thanh tuyền, trong suốt vô cùng, không chớp mắt nhìn hắn: "Kính xin Hầu gia trả lại dùi trống cho thiếp thân, nếu trong triều không ai vì Hoài Tông giải oan, thiếp thân cho dù là đánh vỡ trống Đăng Văn, cũng phải lên điện gặp quan gia!”

“Nàng!” Lục Trầm Chu không ngờ nàng cứng rắn như thế, quả thật không sợ c.h.ế.t giống phu quân kiếp này của nàng.

Hắn nắm chặt dùi trống, biết nàng nói được làm được, trong khoảng thời gian ngắn không dám trả lại dùi trống, im lặng một lát, mới hơi cúi đầu hướng nàng nói: "Nàng từng cứu Trầm Ngư một mạng, bản hầu từng nói, tương lai nàng có thỉnh cầu gì sẽ đồng ý, hôm nay coi như bản hầu trả lại cho nàng một phần nhân tình, giúp nàng đi gặp Tiết Hoài Tông một lần.”

Hắn là ngự sử trung thừa, tất nhiên có biện pháp vào ngục, Thẩm Căng vui mừng quá đỗi, không khỏi quỳ gối bái tạ: "Thiếp thân đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia.”

“Cũng không tính là cứu, hết thảy đều cần bản hầu gặp qua Tiết Hoài Tông rồi hãy nói.”

Lục Trầm Chu thoáng nghiêng người, không nhận một lạy này của nàng.

Hắn là người sống lại, biết rõ tình thế hơn người khác, biết quan gia sở dĩ thịnh nộ, là bởi vì yêu cầu cải cách, người dẫn đầu đã sớm không còn là Lữ tướng, mà là quan gia.

Công kích Lữ tướng, chính là công kích quan gia.

Gián ngôn quan gia, chính là phản đối tân chính.

Hắn không thể mạo hiểm lấy tính mạng của mình đối nghịch với quan gia, nhưng chuyện vì Thẩm Căng chuyển lời cho Tiết Hoài Tông thì dễ.

“Ngươi có gì muốn nói, có thể nói cho bản hầu, đợi bản hầu gặp Tiết Hoài Tông sẽ chuyển lời cho hắn.”

Thẩm Căng biết hắn trước sau như một bo bo giữ mình, không nắm chắc vạn phần sẽ không ra tay, lúc này có thể đồng ý thay nàng gặp Tiết Hoài Tông một lần, đã là đặc biệt khai ân, liền nói: "Kính xin Hầu gia chuyển lời cho Hoài Tông, nói trong nhà không cần chàng lo lắng, mẫu thân khỏe mạnh, thiếp thân cũng rất tốt, chỉ mong chàng ở trong ngục ngàn vạn lần bảo trọng chính mình, thiếp thân chắc chắn dốc hết toàn lực cứu chàng ra.”

“Bản hầu nhớ kỹ, thời tiết lạnh lẽo, phu nhân nên sớm trở về đi.”

Lục Trầm Chu hơi gật đầu một cái, mắt thấy các đại thần đều đứng hàng triều ban, hắn không tiện ở ngoài điện lâu, sau khi đồng ý với Thẩm Căng liền xoay người lên triều.

Sau khi tan triều, hắn quả nhiên giữ lời hứa, chạy tới trong ngục gặp Tiết Hoài Tông một lần.

Chỉ trong một đêm, thiếu niên lang đã từng hăng hái, liền bị tai ương lao ngục đánh cho tang thương, nhưng mà trong mắt hắn thanh quang cũng chưa từng thay đổi, nhìn thấy Lục Trầm Chu, còn có thể cười được: "Không ngờ hạ quan lại có thể ở chỗ này nhìn thấy Trung thừa đại nhân, thật sự là may mắn ba kiếp của hạ quan.”

Lục Trầm Chu im lặng nhìn hắn, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: "Ngươi không sợ sao?”

Tiết Hoài Tông quỳ gối ngồi ở trên đống cỏ, nhìn hắn cười nói: "Sợ cái gì? Sợ chết, sợ không thể lại đi ra ngoài, hay sợ ở chỗ này phí thời gian cả đời? Đại nhân, từ ngày hạ quan lên làm Giám Sát Ngự Sử, đã không sợ những thứ này.”

"Vậy ngươi không sợ liên lụy mẫu thân của ngươi, liên lụy thê tử của ngươi sao?"
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 52: Nghĩ cho nhau



Lục Trầm Chu hơi mím môi, hắn biết Tiết Hoài Tông tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, cũng biết hắn mới vào triều đình, một bụng hoài bão.

Nhưng con người không phải chỉ dựa vào một lời trung dũng là có thể đặt chân vào thiên địa, hắn cũng không ngẫm lại, nếu hắn có chuyện gì, Tiết lão phu nhân làm sao bây giờ, Thẩm Căng làm sao bây giờ?

Làm sao Tiết Hoài Tông không nghĩ tới những thứ này, ngày đó ở triều đình bởi vì thấy ân sư gặp nạn, nhất thời phẫn nộ đứng ra, cũng từng nghĩ tới phụ nữ và trẻ em trong nhà nên làm như thế nào.

Nhưng hắn đã làm quan, vậy thân phận của hắn, hàng đầu chính là thần tử, tiếp theo mới là nhi tử của mẫu thân hắn, phu quân của thê tử hắn.

Tiết Hoài Tông ngồi ngay ngắn dưới đất, thẳng thắn mà lỗi lạc: "Hầu gia hôm nay đến, hẳn không phải là đến xem hạ quan bị chê cười, Hầu gia có chuyện gì không ngại nói thẳng.”

Lục Trầm Chu liền đem chuyện Thẩm Căng đứng chờ trong tuyết, muốn đánh trống kêu oan cho hắn nói ra, lại nói: "Nàng thề phải cứu ngươi ra ngoài, tóm lại là để ý đến ngươi, ngày đó ngươi không nên xúc động như vậy, liên lụy nàng khó xử như thế.”

Tiết Hoài Tông nghĩ Thẩm Căng sau khi biết được tin tức sẽ vì hắn mà chạy đi chạy lại, lại không ngờ nàng lại dám đi gõ trống Đăng Văn, cô nương ngốc này, trống Đăng Văn dễ gõ như vậy sao?

Ba mươi trượng đó, một trượng đánh xuống là chảy máu, nàng không muốn sống nữa sao?

“Cưới được thê tử như thế, phu quân còn cầu gì, phu quân còn cầu gì!”

Tiết Hoài Tông gia cảnh nghèo túng chưa từng đau lòng, trượng nghĩa sau khi vào tù chưa từng đau lòng, duy chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Căng, hắn nhịn không được đỏ hốc mắt, rũ mắt vắt rơm rạ dưới chân hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lục Trầm Chu: "Không biết Hầu gia có thể cho hạ quan mượn một phần bút mực hay không, hạ quan muốn nhờ Hầu gia đưa một phong thư cho chuyết kinh.”

Lúc Lục Trầm Chu đến chỉ muốn chuyển lời cho Thẩm Căng và hắn, chưa chuẩn bị giấy bút, lúc này cũng không biết đi đâu tìm cho hắn, liền nói: "Ngươi có chuyện khó nói sao, bản hầu nhất định sẽ không bỏ sót một chữ nói cho tôn phu nhân.”

Tiết Hoài Tông lắc đầu: "Hầu gia hiểu lầm, hạ quan không phải có chuyện muốn nói với chuyết kinh, mà là muốn Hầu gia mang một phong thư phóng thê cho nàng.”

Thư phóng thê?

Lục Trầm Chu ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiết Hoài Tông: "Ngươi muốn thế nào?”

Trong miệng Tiết Hoài Tông cay đắng như hoàng liên, nhưng vẫn nói: "Thê tử ta Thẩm thị, từ khi gả cho ta tới nay, giống như uyên ương, song phi tịnh đầu, lưỡng đức chi mỹ, ân ái cực kỳ. Nay ta vào tù, mẹ già trong nhà còn có tộc thân phụng dưỡng, thê tử ta Thẩm thị đương tuổi thanh xuân, nếu bởi vì ta mà chậm trễ thanh xuân, lòng ta khó an. Cho nên đưa một phong thư phóng thê, thê tử ta Thẩm thị tái giá lương nhân, phú quý cao môn, như cá gặp nước.”

Một tờ thư phóng thê, nhẹ như lông hồng, nhưng Lục Trầm Chu cất ở trong lòng, lại giống như cất một quả tạ ngàn cân, nặng không chịu được.

Hắn chậm rãi đi ra nhà lao, bên ngoài triều đình, tuyết lớn chẳng biết dừng lại từ lúc nào, che đậy mặt trống kia mơ hồ lộ ra hình dáng cổ xưa. Nơi Thẩm Căng đã đứng trước đó trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại một đôi dấu chân nhợt nhạt, hắn vô thanh vô tức ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên dấu chân kia, tuyết mềm mại nhất thời lấp đầy hai chỗ lõm xuống đất bằng, như thể Thẩm Căng chưa bao giờ tới, không còn dấu vết.
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 53: Si niệm nổi lên



Lục Trầm Chu mím môi, Phật nói muốn biết nhân duyên kiếp trước, nhìn quả kiếp này nhận, muốn biết quả kiếp sau, kiếp này gieo nhân. Nhất niệm sân tâm khởi, tám vạn chướng môn khai.

Khi đốt túi thơm kia, hắn muốn đốt đi nghiệp chướng trong lòng.

Mà nay lại bởi vì một phong thư phóng thê, si niệm lại nổi lên, sinh sôi không ngừng.

Hắn và Thẩm Căng, kiếp trước vốn nên là một đôi vợ chồng ân ái, cầm sắt tương hòa, đầu bạc đến già, lại bởi vì hiểu lầm nảy sinh oán hận, giận dữ hòa ly.

Sau khi sống lại, hắn vốn dĩ có cơ hội cùng nàng kết duyên lần nữa, rồi lại bởi vì một ý niệm sai lầm mà bỏ lỡ.

Vốn tưởng rằng nàng đã gả cho người khác, mình thân là Ngự Sử Trung Thừa, dù thế nào cũng không thể cưỡng đoạt thê tử của người khác.

Lại không thể tưởng được, Tiết Hoài Tông lại viết thư phóng thê cho Thẩm Căng, hắn chỉ cần đem thư phóng thê giao cho Thẩm Căng, từ nay về sau, Thẩm Căng vẫn là Thẩm Căng, không còn là Tiết phu nhân nữa.

Hắn còn có cơ hội đền bù sai lầm, còn có cơ hội để mọi thứ trở về điểm khởi đầu, làm lại từ đầu.

Lục Trầm Chu yên lặng cất kỹ thư phóng thê, không lập tức đi Tiết gia, lại để xa phu lái xe chạy về phủ Định Quốc Công.

Thẩm Căng ở nhà cả đêm không ngủ, đợi cả đêm cũng không đợi được chút tin tức của Tiết Hoài Tông, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, bên Lục Trầm Chu mới phái người hầu cận tới báo, nói là ở chỗ này nói chuyện không tiện, mời nàng đến Thiên Phương lâu nói chuyện.

Thẩm Căng lo lắng cho Tiết Hoài Tônh, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì thế thu dọn một phen, liền theo như lời Lục Trầm Chu, lúc chạng vạng tối chạy tới Thiên Phương Lâu.

Lục Trầm Chu sáng sớm đã sai người bao cả Thiên Phương lâu, lúc Thẩm Căng đến đó, trong Thiên Phương lâu trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nhã gian lầu hai nửa mở cửa, hiện ra một bóng người.

Nàng cất bước lên lầu, Lục Trầm Chu ở trong phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng dưới mũ chiêu quân từng chút từng chút đập vào mắt.

“Thẩm Căng đến trễ, để Hầu gia đợi lâu.”

Thẩm Căng cởi mũ chiêu quân xuống, lông mày còn lộ ra mồ hôi vội vã đổ ra khi vội vàng đến chỗ hẹn.

Lục Trầm Chu thấy vậy đầu óc khẽ động, kiếp trước thật ra hắn và Thẩm Căng từng có vài lần thân thiết da thịt.

Lần đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, bởi vì hắn giận bị nàng tính kế hãm hại, cho nên có ý làm khó nàng, hai người ầm ĩ nửa đêm, mồ hôi chảy không ít, lại chưa từng cảm thấy vui thích.

Sau đó Thẩm Căng nhập môn hơn một năm còn chưa có thai, lão phu nhân thúc giục muốn ôm cháu trai, trong lời ngoài lời đều chèn ép Thẩm Căng, nói nàng không sinh được con thì sớm nhường chỗ cho người khác.

Hắn cũng bị lão phu nhân thúc giục vài lần, rơi vào đường cùng liền đến trong phòng Thẩm Căng ngủ hai đêm, đó là lần đầu tiên hắn thân cận với nàng như vậy sau đêm tân hôn.

Thẩm Căng không giống Liễu Uyển Nhu như kiều hoa nhược liễu, không chịu nổi.

Nàng xinh đẹp như hoa sen, rực rỡ như ánh bình minh, tay mềm trơn nhẵn như mỡ.

Lục Trầm Chu chỉ ngủ liên tục hai đêm, nảy sinh ra một tia cảnh giác, hắn sợ mình sẽ sa vào trong hoan tình nam nữ, do đó trúng kế của Thẩm Căng, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.

Cho nên sau hai đêm đó, mấy tháng sau hắn chưa từng thân cận với Thẩm Căng, nếu không phải chuyện Lang Vương xảy ra, hắn chuyển sang Tấn Vương, xã giao say mèm, vào phòng nàng, chỉ sợ đến khi hắn và Thẩm Căng hòa ly, cũng sẽ không có thời khắc thân mật gì nữa.

Trước mắt hắn và nàng một lần nữa tụ cùng một chỗ, không có Liễu Uyển Nhu, cũng không có Tiết Hoài Tông, những ký ức vốn nên chôn dấu ở kiếp trước kia, lại như thủy triều cuốn theo cảm xúc mãnh liệt đập vào mặt, đến nỗi Lục Trầm Chu đối mặt với Thẩm Căng nhất thời không thể nói ra lời.

Vẫn là Thẩm Căng chần chờ gọi hắn một tiếng "Hầu gia", mới đánh thức hắn từ trong trí nhớ, giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống đối diện.
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 54: Lộ bí mật



Rượu và thức ăn trên bàn đã được mang lên, Thẩm Căng vô tâm món ngon, vừa mới ngồi xuống, liền vội vã hỏi tin tức của Tiết Hoài Tông: "Không biết Hầu gia có gặp được Hoài Tông không? Chàng… chàng ở trong ngục có ổn không? Ngài có đem lời của thiếp thân nói cho chàng biết không?”

Lục Trầm Chu mặc dù không kiên nhẫn nghe nàng nói mỗi câu đều là "Tiết Hoài Tông", nhưng vì tình cảm giữa nàng và Tiết Hoài Tông, cuối cùng cũng không nói thêm gì, lấy phong thư phóng thế trong tay áo ra, đẩy đến trước mặt Thẩm Căng:

"Đây là Tiết Hoài Tông bảo bản hầu mang ra đưa cho nàng, hắn nói lần này vào tù, là hắn cam nguyện làm, chỉ là không biết khi nào có thể đi ra, sợ lãng phí thanh xuân của nàng, vì vậy viết một phong thư cho nàng. Về phần Tiết lão phu nhân, hắn nói tự có tộc nhân chăm sóc, bảo nàng không cần... Thẩm Căng! Nàng làm gì vậy?”

Lục Trầm Chu nói được một nửa, liền thấy Thẩm Căng cầm lấy thư phóng thê, cũng không thèm liếc mắt một cái, liền xé ra mấy nửa, mảnh giấy rơi đầy đất.

Hắn vừa tức vừa vội, bất chấp thất lễ, nắm chặt cổ tay Thẩm Căng, gần như ép hỏi đến trên mặt nàng: "Chẳng lẽ nàng cho rằng là bản hầu làm giả thư phóng thê? Tại sao? Nàng chưa xem đã xé?”

Thẩm Căng bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt không hề nhấp nhô: "Thiếp thân biết thư phóng thê này nhất định là Hoài Tông tự tay viết, chính vì vậy thiếp thân mới không cần!"

“Tại sao chứ? Tiết Hoài Tông bị giam vào đại ngục, quan gia không truy cứu còn tốt, nếu truy cứu, nàng cũng biết nàng là thê tử của hắn, nếu muốn trị tội, đứng mũi chịu sào trị chính là nàng!"

“Thiếp thân biết, những gì Hầu gia nói thiếp thân đều biết. Nhưng giữa phu thê vốn là một thể, vinh nhục cùng chung, sinh tử giống nhau. Mà nay Hoài Tông sinh tử chưa rõ, sao ta có thể bỏ mặc, một mình khoái hoạt?”

“Phu thê, phu thê! Nàng và Tiết Hoài Tông thành thân không quá hai năm, yêu hắn như vậy sao, yêu đến mức muốn c.h.ế.t cùng hắn? Vậy còn ta thì sao, ta và nàng thành thân ba năm, trong mắt nàng không có chút ý nghĩa nào sao?”

Lục Trầm Chu vô cùng tức giận, nhất thời nói sai, nói ra sự thật.

Thẩm Căng nghe lọt tai, như nghe được đầm rồng hang hổ khó có thể tin được.

Lục Trầm Chu hắn... hắn có ý gì, hắn làm sao biết mình và hắn từng làm phu thê ba năm?

Chẳng lẽ nói, không chỉ mình nàng sống lại, còn có Lục Trầm Chu?

Khó trách Lục Trầm Chu có thể lên làm ngự sử trung thừa, tránh được án Lang vương mưu nghịch, thuận lợi trở thành ngự tiền hồng nhân, hóa ra đều có nguyên do.

Nhưng hắn phát hiện lai lịch của mình khi nào?

Là khi nàng không đi Tĩnh Nam Hầu phủ chúc thọ, hay là khi nàng gả thay đến Tiết gia, hay là khi nàng đi theo Tiết Hoài Tông xem tạp kịch?

Suy nghĩ hỗn loạn, như sợi dây thừng vây quanh Thẩm Căng.

Mặc dù như vậy, nàng vẫn tranh luận một câu: "Thiếp thân... không hiểu Hầu gia đang nói cái gì!"

Nghe không hiểu? Thông minh như nàng làm sao có thể nghe không hiểu?

Lục Trầm Chu tức quá hóa cười, đè tay Thẩm Căng lại nói: "Nàng không cần ở trước mặt bản hầu giả bộ hồ đồ. Năm Đức Quang thứ nhất, nếu ta và nàng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, hôm nay kết làm phu thê chính là ta và nàng, chứ không phải nàng và Tiết Hoài Tông. Ta biết trong lòng nàng hận phủ Định Quốc Công bạc đãi nàng, nhưng đó đều là hiểu lầm. Thẩm Căng, nàng tin tưởng ta, từ nay về sau ta nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa.”

Nàng vì sao phải hận phủ Định Quốc Công, vì sao phải tin tưởng hắn, còn nữa, vì sao nàng lại chịu thiệt thòi?
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 55: Sai một quân cờ



Thẩm Căng khó hiểu nhìn chằm chằm Lục Trầm Chu: "Hầu gia nói ngày đó ta và ngài đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ mới có thể có duyên kết làm phu thê, nhưng kiếp này không chỉ thiếp thân chưa từng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, Hầu gia không phải cũng chưa từng đi hay sao? Trong lòng Hầu gia đã có lựa chọn ngay từ đầu, vì sao lại tới tìm thiếp thân nói những lời này? Thiếp thân tự nguyện gả vào Tiết gia, cùng Tiết Hoài Tông phu thê ân ái, tương kính như tân, cho tới hôm nay cũng chưa từng hối hận gả cho Tiết Hoài Tông, tại sao lại nói nàng chịu thiệt thòi? Hơn nữa thiếp thân là thê tử người khác, Hầu gia là phu quân của người ta, ta và ngài không có liên quan gì nhau, Hầu gia muốn thiếp thân tin tưởng Hầu gia cái gì?”

Đương nhiên là muốn nàng tin tưởng hắn…

Lục Trầm Chu cứng họng, hắn muốn Thẩm Căng tin tưởng hắn sẽ hết sức chân thành với nàng, sẽ yêu nàng cả đời, nhưng hắn biết nàng sẽ không tin.

Kẻ có vợ người có chồng, vắt ngang giữa bọn họ, không chỉ có một Tiết Hoài Tông!

Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không cam lòng.

Lục Trầm Chu nắm chặt tay, cụp mắt nhìn thư phóng thê bị Thẩm Căng xé thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi nói: "Nếu nàng lo lắng sau khi rời khỏi Tiết gia không có chỗ để đi, bản hầu có thể sắp xếp cho nàng. Ở ngoài thành bản hầu có một biệt trang, cảnh trí tao nhã, rất thú vị, là phỏng theo lâm viên Giang Nam xây dựng, nàng lớn ở Tô Châu, bản hầu nghĩ nàng sẽ thích.”

Hắn nói vậy là có ý gì?

Thẩm Căng nhếch khóe môi, khẽ mở châu bối: "Hầu gia cũng muốn noi theo Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều?”

Đáng tiếc, nàng không phải là Trần A Kiều tin vài câu nói liền tin tưởng Hán Vũ, cuối cùng lại thê lương bị phế, nàng là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Căng, nàng thuở nhỏ được học chính là nữ trung hào kiệt, sống làm nhân kiệt, c.h.ế.t cũng làm quỷ hùng.

Lục Trầm Chu muốn nuôi nàng làm ngoại thất, quá coi thường nàng rồi.

“Hầu gia hôm qua chịu vươn tay viện thủ, thay thiếp thân đi vào ngục gặp Hoài Tông một lần, thiếp thân vô cùng cảm kích, nếu Hầu gia muốn thiếp thân báo đáp, thiếp thân dù kết cỏ ngậm vành cũng sẽ báo đáp ân tình của Hầu gia. Nhưng nếu Hầu gia muốn thiếp thân Hoài Tông hòa ly, làm ngoại thất của Hầu gia, kính xin thứ cho Thẩm Căng vạn khó tòng mệnh.”

Thẩm Căng đã biết mục đích hôm nay của Lục Trầm Chu không phải là cứu Tiết Hoài Tông, mà là muốn đưa thư phóng thê cho nàng, nàng cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa, vì vậy đứng lên rời đi.

Lục Trầm Chu thấy nàng dầu muối không vào, trong lòng bất giác đối với nàng vừa yêu vừa hận, vừa yêu phẩm cách cao ngạo chưa từng leo lên quyền quý của nàng, lại hận nàng đối với quá khứ không chút lưu luyến, kìm lòng không đậu ở phía sau gọi nàng lại nói: "Nàng muốn bản hầu làm như thế nào, mới có thể rời khỏi Tiết Hoài Tông? Phải làm thế nào ta và nàng mới trở về như ban đầu?”

Thẩm Căng trầm mặc đứng lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng thở dài: "Hầu gia sai rồi, từ ngày chúng ta ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ đã không trở về lúc trước. Hầu gia hôm nay mời thiếp thân lại đây, nói nhiều như vậy, cũng chỉ là không cam lòng mà thôi. Nếu như thê tử Hầu gia cưới phẩm mạo đều tốt, có đạo quản gia, chưa từng để cho Hầu gia hao tâm tổn trí; nếu như Quốc công phu nhân tai thính mắt tinh, thấu hiểu lý lẽ, chưa từng để cho Ngô gia liên lụy Định Quốc công phủ; nếu Lục tiểu thư thục đức vẹn toàn, tú ngoại tuệ trung, chưa từng gây ra gièm pha ở cung yến, hôm nay Hầu gia còn có thể nhớ tới thiếp thân sao? Cuộc sống như một ván cờ, một quân cờ đi đúng thì sống, một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ, đánh cờ không hối hận, cuộc sống cũng như thế!”

Một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ?

Cho nên, từ ngày hắn không đi Tĩnh Nam Hầu phủ, đã sai rồi sao?
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 56: Muốn có nàng



Lục Trầm Chu bị Thẩm Căng nói đến giật mình, cho đến khi bóng dáng Thẩm Căng biến mất không thấy nữa, hắn mới hiểu được, Thẩm Căng rốt cuộc nói sai chỗ nào.

Hắn thật sự không cam lòng, nhưng mà cũng không phải bởi vì cưới vợ không hiền, quả mẫu không từ, ấu muội không thục, mà là bởi vì hắn thích nàng.

Nghĩ đến cũng thật buồn cười, kiếp trước nàng là thê tử hắn cưới đàng hoàng, hắn nhìn cũng không muốn nhìn nàng thêm một lần.

Mà nay nàng là thê tử của người khác, hắn lại khó có thể tự kiềm chế mà yêu nàng.

Hơn hai mươi năm nay, từ khi còn bé hắn muốn cái gì được cái đó.

Khi phụ thân hắn còn sống, thứ hắn muốn liền do phụ thân hắn vì hắn tranh thủ.

Khi phụ thân hắn không có ở đây, muốn cái gì, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ.

Hiện giờ công danh lợi lộc, hắn đều có dễ như trở bàn tay, duy chỉ có một Thẩm Căng, cầu không được, yêu không thể, giải không thoát.

Nhưng hắn lại không muốn buông xuống, trầm luân đến cuối cùng, chỉ còn lại một chấp niệm quanh quẩn trong lòng: Thẩm Căng, hắn bắt buộc phải có!

"Người đâu, chuẩn bị ngựa!”

Lục Trầm Chu nghĩ đến đây, vội vàng xuống lầu, gọi tùy tùng đi dắt ngựa, giương roi ngựa lên, lẻ loi một mình đánh ngựa chạy thẳng theo hướng Thẩm Căng rời đi.

Ngày đông ngắn ngủi, lúc Thẩm Căng từ Thiên Phương lâu đi ra mặt trời vẫn còn ở Tây Sơn rủ xuống muốn rơi, nào ngờ người còn chưa đi ra phố dài, hoàng hôn đã cuộn tròn ở chân trời.

Hôm qua trời mới đổ tuyết lớn, e sợ đêm khuya không tiện đi lại, nàng liền lấy tay bảo vệ mũ chiêu quân, vội vã trở về.

Người đi đường ít dần, nàng đi tới cuối đường, đang muốn mua đèn lồng soi đường trở về, lại nghe phía sau một trận vó ngựa hí vang, nàng chưa kịp quay đầu lại, liền bị người ôm lấy, đặt lên lưng ngựa.

“Lục Hầu gia?”

Thẩm Căng sau khi kinh hãi lấy lại tinh thần, vừa thấy Lục Trầm Chu bắt cóc nàng, nhất thời vừa tức vừa vội, không ngừng kéo cánh tay hắn quấn quanh hông nàng, "Lục hầu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm cái gì, mau thả ta xuống!”

Lục Trầm Chu mím chặt môi, tùy ý nàng véo cánh tay hắn chảy máu, cũng không buông lỏng nửa phần.

Một đường đánh roi ngựa, chạy thẳng đến ngoại ô kinh thành, Thẩm Căng mới nhìn ra, phương hướng hắn đi đúng là Tiết gia.

“Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Thẩm Căng cùng hắn làm phu thê ba năm, nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình của hắn, cũng nhìn thấy sự bạc tình ít nghĩa của hắn, chỉ chưa từng thấy hắn điên cuồng như hôm nay.

Lục Trầm Chu mắt thấy bốn phía lặng lẽ không có người ở, mới chậm rãi thả lỏng dây cương trên tay, mặc cho ngựa tự đi thong thả bước về phía trước, tự tại sau lưng Thẩm Căng mở miệng nói: "Vừa nãy nàng nói sai một câu rồi, bất luận hôm nay bản hầu cưới ai, đều không liên quan đến tâm ý của bản hầu đối với nàng. Nếu như theo như lời nàng nói, bất kỳ một nữ tử nào trên đời, chỉ cần dịu dàng hiền lành hơn Liễu Uyển Nhu, hiểu biết đại thể hơn mẫu thân ta, thông minh hơn ấu muội ta, bản hầu sẽ bắt lấy không buông, vậy nàng coi bản hầu là cái gì?"

Chẳng lẽ không phải sao?

Thẩm Căng bị hắn ôm ở trước người, giãy thoát không được, lại không dám quá mức tới gần, đành phải cứng ngắc trả lời: "Thiếp thân đã nói rõ ràng với Hầu gia, trừ phi tử biệt, nếu không thiếp thân và Tiết Hoài Tông sẽ không tách ra, tâm ý Hầu gia sợ là vô ích rồi.”

“Hay cho một câu tử biệt!”
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 57: Si cuồng tham lam



Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên.

"Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”

“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”

Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"

Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều c.h.ế.t khuyên can?

Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?

Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"

Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?

Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”

“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”

Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”

Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?

Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?

Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”

Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu:

"Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"

Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 58: Quyền thế bức người



Lục Trầm Chu sớm biết nàng sẽ có phản ứng như thế, nhưng cũng không nhanh không chậm, một tay kẹp lấy thắt lưng Thẩm Căng, tự mình nói tiếp: "Bản hầu biết nàng không sợ chết, cũng biết Tiết Hoài Tông không sợ chết, nhưng Thẩm Căng nàng có nghĩ tới hay không? Tiết gia chỉ có Tiết Hoài Tông là nam đinh, nàng cùng hắn thành hôn hai năm, cũng chưa từng có thai, nếu Tiết Hoài Tông chết, huyết mạch Tiết gia liền hoàn toàn đứt đoạn, nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Tiết Hoài Tông c.h.ế.t không có chỗ chôn, nhìn Tiết gia bọn họ không có người kế tục? Trung niên tang phu, tuổi già tang tử, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?"

Không, nàng không đành lòng.

Nàng làm sao nhẫn tâm nhìn Tiết Hoài Tông chết, nhìn Tiết lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nàng... nàng cũng không thể…

Thẩm Căng trầm mặc, dáng người giãy dụa như bị băng tuyết phong kín, không thể động đậy nữa.

Lục Trầm Chu thấy nàng không nói, không khỏi càng thêm dụ dỗ: "Thay vì nàng đi cầu những ông già Hộ bộ vô dụng kia, chi bằng cầu bản hầu một chút.”

Hắn là ngự tiền hồng nhân, hay là Ngự sử trung thừa, chuyện mà các lão đại nhân Hộ bộ không làm được, đối với hắn mà nói, chỉ cần nói mấy câu.

Chỉ cần Thẩm Căng gật đầu đồng ý, cho dù hắn mạo phạm quan gia, cũng sẽ bảo vệ Tiết Hoài Tông.

Thẩm Căng làm sao không biết ngụ ý của hắn, đường đường là tiểu Hầu gia phủ Định Quốc Công, Ngự Sử trung thừa chính tam phẩm, hắn nói một câu, còn hữu dụng hơn nhiều so với Hộ bộ đại nhân dập đầu.

Hắn muốn cứu Tiết Hoài Tông, tất sẽ có biện pháp của hắn.

Chẳng qua là… muốn hy sinh nàng mà thôi.

Thẩm Căng cắn chặt môi, lần đầu tiên trong đời giật mình nhận ra quyền thế mà nàng chưa bao giờ để trong lòng, lại bức người như thế.

Lục Trầm Chu nói như vậy, cũng không khó trả lời nàng, mắt thấy cách đó không xa chính là Tiết gia, tiểu nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng đang giơ đèn lồng chờ dưới mái hiên, hắn liền siết chặt dây cương, thả Thẩm Căng xuống ngựa, nhẹ nhàng quay đầu ngựa, cụp mắt nhìn nàng:

“Đêm khuya đường trơn, bản hầu tạm thời đưa nàng đến nơi này. Hôm nay lời nên nói hay không nên nói bản hầu đều đã nói, kính xin phu nhân trở về nghĩ lại. Nếu phu nhân nghĩ thông suốt, ba ngày sau, bản hầu ở Thiên Phương lâu chờ đợi tin lành của phu nhân!”

Nói xong hắn kẹp lưng ngựa, nhanh như chớp ẩn nấp trong đêm tối.

Thẩm Căng mờ mịt đứng tại chỗ, trái phải đều là bóng tối mênh m.ô.n.g vô bờ, khiến nàng không nhìn thấy đường ra, cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Thẩm Căng đội gió đêm, gian nan về đến nhà, tiểu nha hoàn dưới mái hiên không biết đứng ở nơi đó đợi bao lâu, đã sớm lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn nhìn thấy nàng mới bằng lòng yên tâm, vội vàng kéo nàng vào cửa uống trà gừng.

Tiết phu nhân trong phòng cũng chưa ngủ, chỉ là ngại bệnh tim, không thể ở bên ngoài chờ lâu, lúc này nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa ra đón, nói với Thẩm Căng: “Con dâu về rồi sao? Có tin tức của Hoài Tông hay không? Khi nào Hoài Tông được thả ra?”

Thẩm Căng không dám nói thật với Tiết phu nhân, liền đi nhanh hai bước, đỡ bà trở về phòng nói: "Định Bắc hầu mà con nói với mẫu thân lúc trước, hắn đã vào ngục thăm Hoài Tông, trước mắt Hoài Tông không có gì đáng ngại, hết thảy đều tốt, kính xin mẫu thân yên tâm.”

Hết thảy đều tốt, cũng vẫn là ở trong ngục, có thể tốt đến chỗ nào đây?

Tiết phu nhân không phải là thôn cô dân phụ chưa từng đọc sách biết chữ, trượng phu của bà từng làm Hộ bộ thị lang, những năm bà làm Thị lang phu nhân, cũng từng thông tri chính sự, cũng từng tiến cung gặp qua thiên nhan, làm sao không biết thiên tử giận dữ lợi hại thế nào?

Thẩm Căng nói như vậy, sợ rằng cũng chỉ là an ủi bà mà thôi.
 
Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở
Chương 59: Không thể nhẫn tâm



Tiết phu nhân cảm thấy ngơ ngẩn, nắm tay Thẩm Căng trở lại trong phòng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt không sáng như ngày xưa, nghĩ đến những ngày này nàng cũng bất an.

Tiết phu nhân trìu mến sờ sờ khuôn mặt Thẩm Căng, xúc tu da thịt lạnh thấu xương, bà bất giác rơi lệ: "Mấy ngày nay khổ cho con, nếu con ta có thể ra ngoài, sau này ta tất không để nó bạc đãi con. Nếu con ta không ra được, con ngoan, con còn trẻ, không cần theo Tiết gia chúng ta tịch mịch sống quãng đời còn lại, ta sẽ làm chủ thả con trở về, để cho con tìm một gia đình tốt gả đi.”

“Mẫu thân…”

Thẩm Căng cũng rơi lệ theo bà, kiếp trước nàng tích bao nhiêu phúc khí, kiếp này mới có thể gặp được mẹ con Tiết gia đối xử tử tế với nàng như vậy.

Một Tiết Hoài Tông viết thư phóng thê cho nàng không tính, ngay cả mẹ chồng cũng tính toán tương lai cho nàng.

Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Hoài Tông chịu c.h.ế.t chứ?

Thẩm Căng nằm trên đầu gối Tiết phu nhân khóc rống một hồi, nàng còn trẻ mất đi song thân, đã lâu không cảm nhận được ấm áp của gia đình, mà nay mẫu tử Tiết gia cho nàng một gia đình, nàng muốn báo đáp cũng chỉ có cứu Hoài Tông ra ngoài, liền nghẹn ngào an ủi Tiết phu nhân nói: "Mẫu thân, Hoài Tông chàng ấy sẽ trở về, người tin tưởng con, không lâu nữa chàng sẽ trở về.”

“Tốt, tốt, ta tin con, ta tin.”

Tiết phu nhân khẽ vuốt tóc mai Thẩm Căng, chỉ cho rằng nàng đang an ủi mình, lại không biết trong lòng Thẩm Căng đã sớm có tính toán khác.

Tháng chạp đã qua, trong triều được nghỉ đông, trên dưới phủ Định Quốc Công đều cho rằng Hầu gia bọn họ rảnh rỗi, tất phải chỉnh đốn nội vụ trong phủ, nhưng mấy quản sự lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Chu, chỉ thấy tùy tùng bên cạnh hắn mỗi ngày chạy trong ngoài ngoài, một ngày có thể đi ra ngoài ba năm chuyến.

Mọi người trong lòng kinh ngạc, đang không biết chủ tớ bọn họ chơi trò gì, tùy tùng bên kia lại chạy trở về, vào cửa thở hổn hển, mới cùng Lục Trầm Chu nói: "Hầu... Hầu gia, Tiết phu nhân kia đến Thiên Phương lâu rồi.”

“Nàng quả nhiên tới!”

Lục Trầm Chu trên mặt vui vẻ, buông thoại bản trong tay xuống, vội vàng trở về phòng thay quần áo, liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa chạy tới Thiên Phương lâu.

Thẩm Căng im lặng ngồi trong nhã gian lầu hai, chén nước trà trước mặt đã tan hết nhiệt độ, nàng cũng chưa từng uống một ngụm, chỉ chờ Lục Trầm Chu đến.

Lục Trầm Chu vẫn đuổi khách, một mình đặt toàn bộ Thiên Phương Lâu, hắn biết Thẩm Căng ở trên lầu, không chậm trễ, vài bước nhảy lên phía trên, đẩy cửa ra liền nhìn đôi mắt như sơn của Thẩm Căng, thấm đầy hàn quang, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không biết ngày đó Hầu gia nói có thể bảo vệ Tiết Hoài Tông ra khỏi ngục, có thật hay không?”

Lục Trầm Chu nhếch môi: "Tất nhiên là thật, chỉ cần nàng đồng ý rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công, bản hầu cố gắng bảo vệ tiền đồ Tiết Hoài Tông không lo.”

Hắn hứa hẹn, Thẩm Căng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa ra yêu cầu của mình: "Đã như vậy, chỉ cần ta nhìn thấy Tiết Hoài Tông ra tù, ta liền đồng ý Hầu gia lập tức rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công."

“Được, một lời đã định!”

Lục Trầm Chu vui mừng nhướng mày, nhìn chén nước trước mặt Thẩm Căng chưa động, liền muốn gọi tiểu nhị đến dâng một bình nước trà cho nàng.

Thẩm Căng đứng dậy khéo léo cự tuyệt hắn: "Trước đó thiếp thân vẫn là thê tử của Tiết Hoài Tông, là con dâu của Tiết gia, sau này nếu không có tin tức Tiết Hoài Tông ra tù, kính xin Hầu gia đừng gặp thiếp thân nữa.”

A, hay cho một trinh tiết liệt phụ!

Lục Trầm Chu không vui vẻ gật đầu, chỉ cần Thẩm Căng chịu rời khỏi Tiết gia, hắn cũng không vội gặp nàng.
 
Back
Top Bottom