Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu

Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 10: Chương 10



"Lan Nhi, ngươi thử cái bánh tổ yến này đi, là Hầu gia đặc biệt sai bếp nhỏ làm cho ta, rất bổ dưỡng!"

Xuân Hạ đặt một đĩa bánh trước mặt ta.

Nhưng ta không nhận, có chút cảnh giác hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Xuân Hạ cười cười, để bánh sang một bên, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, trải ra cho ta xem: "Hôm đó Hầu gia đi tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân, ta đã xin Hầu gia, tiện thể lấy luôn khế ước bán thân của ngươi..."

Tâm ta chùng xuống, khi Hầu gia tìm phu nhân để lấy khế ước bán thân của Xuân Hạ, ta đã đoán rằng Xuân Hạ sẽ lấy được khế ước bán thân của ta, bây giờ xem ra đúng là như vậy.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Ta cũng không vòng vo, hỏi thẳng.

Xuân Hạ thu lại khế ước, cười nhẹ: "Lan Nhi của chúng ta cũng không ngốc...

"Cái ta muốn cũng không nhiều, dù sao khế ước bán thân này cũng là do ngươi nhắc nhở ta, ta cũng ghi nhớ ân tình của ngươi, cái ta muốn rất đơn giản, chỉ cần bỏ thứ này vào thức ăn của phu nhân!"

Xuân Hạ vừa nói vừa đặt một gói thuốc trước mặt ta.

Loại thuốc này không cần hỏi cũng biết là thuốc độc.

Xuân Hạ thật sự không có ý định để ta sống, việc này bất kể thành công hay thất bại, ta đều sẽ chết.

Nếu thành công, ta sẽ là kẻ chịu tội thay, nếu thất bại, ta sẽ là kẻ c.h.ế.t thay.

Điều quan trọng là ta không thể từ chối, vì khế ước bán thân đang nằm trong tay Xuân Hạ, nàng ta chỉ cần chuyển tay là có thể bán ta đi, cho thanh lâu nhà chứa, muốn c.h.ế.t cũng khó.

Ta nhìn Xuân Hạ nói: "Trong tay ngươi có khế ước bán thân của ta, Hầu gia cũng biết, nếu phu nhân bị ta đầu độc, cho dù ta có không khai ra ngươi, mọi người cũng biết là do ngươi làm. Hầu gia biết, mẫu gia của phu nhân cũng biết, ngươi muốn thay thế phu nhân, tuyệt đối không thể..."

Xuân Hạ nhướng mày: "Ta lại không phát hiện ra, Lan Nhi trở nên thông minh hơn, vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"

Ta cười cười mở miệng: "Nếu phu nhân gửi cho ngươi bánh ngọt có hoa hồng, khiến ngươi sảy thai..."

Nói đến đây ta dừng lại.

Sắc mặt Xuân Hạ biến đổi, ngay sau đó nhìn ta với ánh mắt đánh giá, một lúc sau mới cười khẽ một tiếng: "Lan Nhi, ngươi ở bên phu nhân tiến bộ không ít, Hầu gia mong đợi đứa trẻ này là con trai có thể kế thừa Hầu phủ, nếu ta bị phu nhân hại sảy thai, thì Hầu gia tự nhiên sẽ ra tay với phu nhân, nhưng không còn đứa con, ta..."

Xuân Hạ trầm ngâm một chút, giọng nói bắt đầu kiên định: "Thai này ta nhất định phải giữ lại, đây là chỗ dựa của ta..."

Ta gật đầu, đây là kết quả ta mong muốn, ta giả vờ suy nghĩ: "Ngươi có thể chắc chắn thai này là nam thai?"

Cái gọi là bụng nhô ra là nam thai chỉ là lời nói dối để lừa khế ước bán thân mà thôi, ta không tin vào điều đó.

Xuân Hạ lắc đầu: "Không chắc..."

Ta nhìn Xuân Hạ: "Vậy ta có một ý tưởng, ngươi có muốn nghe không?"

Xuân Hạ nhìn ta, ra hiệu cho ta tiếp tục.

---

"Thức ăn của phu nhân luôn do Tiểu Thúy phụ trách, khả năng ta bỏ độc có thể tính là rất thấp, còn việc lợi dụng ta đến hạ độc hại phu nhân cho ngươi thì cũng rất thấp, vì dù sao cũng sẽ dễ dàng điều tra ra là ta ra tay, mà ngươi lại có khế ước bán thân của ta, rất dễ tự mình bê đá đập chân mình...

"Cho nên, ta không thể làm quân cờ trong việc bỏ độc này, hiện tại ngươi cần một nam thai để củng cố địa vị, không có gì hữu ích hơn danh hiệu là sinh mẫu của trưởng tử Hầu gia."

Ta nhìn Xuân Hạ, Xuân Hạ gật đầu ra hiệu ta tiếp tục nói.

Ta chậm rãi nói: "Vậy nên ta nghĩ không bằng để ta ra ngoài phủ tìm cho ngươi một đứa con trai, đến ngày ngươi sinh nở, nếu sinh ra con trai thì mọi người đều vui vẻ, nếu sinh con gái, chúng ta chỉ cần đổi lại..."

Xuân Hạ nghe vậy ánh mắt sáng lên.

Ta tiếp tục nói: "Trong tay ngươi cũng không có người nào có thể sử dụng, quan trọng là khế ước bán thân của những người trong phủ đều ở trong tay phu nhân, không thể đảm bảo bọn họ có trung thành với ngươi hay không, không thích hợp để làm việc này, mà khế ước bán thân của ta lại ở trong tay ngươi, ta đi làm là thích hợp nhất.

"Đương nhiên, chờ khi việc này thành công, ngươi phải trả lại khế ước bán thân cho ta!"

Nói đến cuối, ta nhấn mạnh chuyện này.

Xuân Hạ rất quyết đoán, trực tiếp gật đầu ngay: "Được!"

So với việc hại phu nhân, nàng ta càng muốn củng cố địa vị hơn.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 11: Chương 11



Sau khi đạt thành hợp tác với Xuân Hạ, Xuân Hạ quyết định phát huy giá trị của ta đến mức tối đa.

Vì vậy, nàng ta để ta thêm một ít hoa hồng vào các loại thuốc bổ mà phu nhân gửi cho nàng ta, lượng rất nhẹ, sẽ không khiến nàng ta sảy thai, nhưng sẽ khiến nàng ta đau bụng không ngừng.

Đại phu đến bắt mạch liền biết là do ăn nhầm hoa hồng.

Hầu gia tức giận, nghiêm lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Cuối cùng điều tra ra được là từ thuốc bổ bên phía phu nhân gửi đến.

Mà người gửi bổ dưỡng là ta được đưa lên.

Ta lập tức quỳ trước mặt Hầu gia, hơi ngẩng đầu lên, đã thấy Hầu gia mặt mày u ám, nhìn chòng chọc vào ta.

Phu nhân ngồi bên cạnh Hầu gia, sắc mặt cũng rất khó coi.

Xuân Hạ nửa tựa vào nhuyễn tháp, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương.

"Ai đã sai ngươi bỏ độc?" Hầu gia lạnh giọng hỏi.

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Hầu gia cười lạnh: "Bản hầu không tin miệng ngươi có thể cứng như đá!"

Nói xong, Hầu gia ra lệnh với ngoài cửa: "Người đâu, kéo nha đầu này ra đánh, đừng đánh chết, chậm rãi đánh, đánh đến khi ngũ tạng của nàng ta nứt ra, cũng không cho nàng ta chết, bản hầu gia xem nàng ta có phải cứng miệng mãi không..."

Ta chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hầu gia còn ác độc tàn nhẫn hơn cả phu nhân.

Hai gã sai vặt cao lớn thô kệch đi vào, lập tức tiến tới kéo ta đi.

Xuân Hạ kịp thời lên tiếng: "Hầu gia, chuyện này cứ cho qua đi, dù sao cũng không có sai lầm lớn, tha cho Lan Nhi, cũng coi như làm việc thiện tích đức cho đứa trẻ trong bụng.

"Lan Nhi và ta tình như tỷ muội, ta tin nàng ấy sẽ không hại ta, nếu điều tra sâu hơn, ta lo trong phủ sẽ gà chó không yên, không bằng cứ để như vậy..."

Xuân Hạ nói có ý chỉ, tuy không nói rõ, nhưng ai cũng nghe ra, Xuân Hạ đang ám chỉ rằng chuyện này là do phu nhân làm, nếu đánh ta khai ra phu nhân, thì sẽ không thể cứu vãn được.

Nhưng trong tai Hầu gia, đây chính là sự khoan hồng độ lượng, một lòng chỉ vì ông ta và Hầu phủ mà suy nghĩ.

Hầu gia ngước mắt, nhìn thoáng qua phu nhân một cái thật sâu.

Sắc mặt phu nhân vô cùng khó coi, muốn mở miệng giải thích, nhưng cũng không dám, một khi mở miệng sẽ có cảm giác như "giấu đầu lòi đuôi", cái chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt này đã định là do bà ta phải chịu rồi.

---

Xuân Hạ rất đắc ý, Hầu gia để an ủi nàng ta, hứa rằng khi đứa trẻ ra đời, bất kể là trai hay gái, sẽ để nàng ta nuôi nấng.

Mặc dù phu nhân bên kia không bị trừng phạt rõ ràng, nhưng Hầu gia đã bảo với bà ta, chép kinh sách tích phúc đức cho đứa trẻ trong bụng Xuân Hạ...

Còn phần ta, bị Hầu gia phân phó cho gã sai vặt kéo đi đánh ba mươi roi.

May mắn là ta đã nhét tiền, ba mươi roi cũng chỉ làm cho có lệ, tuy nhìn có vẻ thảm nhưng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng trong mắt người ngoài, sau khi ta bị đánh ba mươi roi thì bắt đầu sốt, sốt cao không dứt ba ngày, cuối cùng c.h.ế.t trong phòng của hạ nhân.

Thực ra là Xuân Hạ cho ta chết, để ta chạy đi sắp xếp cho nàng ta một đứa trẻ thay thế.

Trước khi đi, Xuân Hạ lại một lần nữa đưa ra khế ước bán thân trước mặt ta: "Ngươi làm việc cho tốt vào, khế ước bán thân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi, nếu dám có ý nghĩ khác, ta sẽ gửi khế ước bán thân này đến những nhà chứa rẻ tiền nhất, để ngươi bị những kẻ hạ lưu đó cưỡi ngày đêm!"

Nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Xuân Hạ, ta thật sự cảm thấy bi ai, tại sao nàng ta lại trở thành như vậy, hay từ đầu nàng ta chính là như vậy?
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 12: Chương 12



Ta đã dùng số tiền Xuân Hạ cho, tìm bốn phụ nhân mang thai có thời gian sinh nở gần với Xuân Hạ, đều là những gia đình nghèo khổ.

Mấy nàng ta gầy gò, chỉ có bụng là nhô ra, nhìn cả người có phần đáng sợ, như thể đứa trẻ trong bụng không phải là đứa trẻ, mà là khối u đã hút hết m.á.u thịt của mấy nàng ta.

Thiên tai ba năm, mọi nhà đều không còn gì để ăn, mấy nàng ta vẫn có thể mang thai, đủ thấy cuộc sống của nữ nhân ở thế đạo này thật sự quá khó khăn, bởi có những người vì không thể kiểm soát được nửa th*n d*** của bản thân.

Ta đưa bốn phụ nhân mang thai đó đi, bốn gia đình kia vui mừng khôn xiết, trong mắt bọn họ, điều này đồng nghĩa với việc giảm bớt bốn gánh nặng.

Khi bốn người nghe ta nói sẽ cho mấy nàng ta ăn uống, cho đến ngày mấy nàng ta sinh, đều kích động quỳ xuống trước ta.

Sau hơn một tháng chăm sóc, cằm của bốn người cũng bắt đầu có chút thịt, không còn gầy trơ xương như lúc đầu.

Xuân Hạ lén lút ra xem, thấy bốn người này quá gầy yếu có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy cái bụng nhô ra của bốn người, trên mặt không khỏi có chút kích động.

Trước khi đi, nàng ta kéo ta sang một bên, lại nhét thêm một ít ngân phiếu vào tay ta: "Nhớ kỹ, khi đứa trẻ ra đời, bốn lớn ba nhỏ này không thể giữ lại!"

Ta ngẩn ra, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc đến, Xuân Hạ thật sự độc ác, đây là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Ta khẽ gật đầu, coi như là có lệ cho qua.

---

Ngày Xuân Hạ sinh nở, một bà tử lén lút đến, bảo ta cho bốn phụ nhân mang thai uống thuốc k1ch thích sinh.

Ta gật đầu, bảo bà tử chờ ở bên ngoài.

Bà tử kia không nghi ngờ gì, đợi bên ngoài nhà một lát, nhưng phát hiện trong nhà không có động tĩnh gì. Bà ta biết không ổn, chuẩn bị rời đi, thì thấy một nha hoàn và mấy gã sai vặt bước vào. Nha hoàn kia chính là Tiểu Thúy bên cạnh phu nhân, mấy gã sai vặt không cần chỉ thị đã trực tiếp bắt bà tử kia lại.

Lúc này ta mới từ trong đi ra, Tiểu Thúy thấy ta, gật đầu: "Ngươi làm rất tốt, phu nhân đã nói, bảo ngươi cút xa bao nhiêu thì cứ cút xa bấy nhiêu... Những phụ nhân mang thai và đứa trẻ, phu nhân cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, phu nhân nói, phu nhân cũng đã sinh con, chưa bao giờ xuống tay với trẻ nhỏ!"

Nói xong, nàng ta ném một tờ khế ước bán thân xuống chân ta, ta nhìn kỹ, chính là khế ước bán thân của ta.

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Hôm đó khế ước bán thân là ta cố ý tiết lộ tin tức cho Xuân Hạ, nhằm dụ rắn ra khỏi hang, Xuân Hạ quả nhiên đã thiết kế để lấy khế ước bán thân.

Ta cũng đã dự đoán Xuân Hạ sẽ dùng khế ước của ta để uy h.i.ế.p ta, nên ta đã sớm cầu xin phu nhân, nhờ bà ta giúp đỡ ta đối phó với Xuân Hạ, bà ta sẽ cho ta khế ước bán thân.

Đối với phu nhân mà nói, ta chỉ là một hạ nhân có thể có hoặc không, mất đi cũng chẳng sao, dùng ta để đối phó với một di nương là phu nhân đã buôn bán có lời.

Vì vậy, bà ta đã phối hợp giao nộp khế ước bán thân giả của ta.
 
Giấc Mộng Nam Kha - Zhihu
Chương 13: Chương 13 (Hoàn)



Xuân Hạ bị lợi ích và d*c v*ng làm cho mờ mắt, nàng ta nghĩ rằng nha hoàn có thể đè bẹp phu nhân, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảng cách giữa bọn ta và phu nhân không phải đơn thần là sự sủng ái của Hầu gia, mà là bản thân và xuất thân.

Phu nhân từ nhỏ đã học qua cầm kỳ thi họa, quản lý việc nhà, tiếp đãi khách khứa, còn nàng ta thì biết thứ gì? Làm sao Hầu gia có thể để cho nàng ta lên làm phu nhân?

Hơn nữa, mẫu gia của phu nhân cũng không kém cạnh gì so với Hầu gia, Hầu gia có thể dễ dàng phế đi phu nhân được hay sao?

Vì vậy, cuộc quyết đầu này ngay từ đầu đã định ra thắng thua, chuyện sủng thiếp diệt thê có thể thường thấy trong thoại bản, nhưng trong thực tế thì không có nhiều, Hầu gia chỉ là một kẻ quần là áo lụa háo sắc, không phải là người không có đầu óc.

Mà trong những ngày này, phu nhân đã tìm ra pháp sư đã lừa bịp hôm đó, và cũng đã bắt được người đã truyền bá tin đồn về Xuân Hạ, cộng thêm bà tử vừa bị bắt, cùng với bốn phụ nhân trong nhà này...

Đặc biệt là mấy phụ nhân mang thai, đủ để Hầu gia biết rằng Xuân Hạ muốn vàng thau lẫn lộn, thậm chí Hầu gia còn sẽ nghi ngờ đứa trẻ này không chắc chắn là của ông ta, vì Hầu gia nhiều năm qua con nối dòng mỏng manh, tại sao lại có thể mang thai ngay lần đầu với Xuân Hạ?

Khi con người có nghi ngờ, thì sự việc sẽ phát triển không thể kiểm soát được.

Ta cầm khế ước bán thân rời đi, nhưng không đi ngay lập tức, ta đã đợi ở bên ngoài Hầu phủ hai ngày.

Trong hai ngày này, ta biết rằng Tứ di nương của Hầu gia đã c.h.ế.t vì khó sinh, nhưng đã sinh ra một tiểu thư, phu nhân ôm đến bên người nuôi dưỡng, mất đi một di nương, trong phủ không có gì thay đổi, rất nhanh lại trở về giống như trước.

Hầu gia lại bắt đầu dạo chơi khắp nơi, lưu luyến ở chốn tần lâu sở quán.

Ta mang theo tiền để xóa bỏ thân phận nô tịch, trở về nhà.

Có tiền hỗ trợ, cuộc sống gia đình cũng dễ thở hơn nhiều, triều đình cũng đến cứu giúp nạn thiên tai, dân chúng đã nhìn thấy hy vọng.

Sau nửa năm trở về nhà, ta nghe nói Hầu gia mắc bệnh hoa liễu, dân chúng đều lấy làm cười nhạo, nhưng ta lại cảm thấy đó là chuyện sớm muộn.

Một năm sau, Hầu gia bệnh chết, ta đặc biệt đi nghe ngóng, nghe nói phu nhân cũng bị truyền bệnh hoa liễu, bệnh tình nghiêm trọng, mẫu gia của phu nhân vì danh dự mà đã cắt đứt quan hệ với bà ta.

Hầu phủ không còn ai chống đỡ, nha hoàn gã sai vặt bà tử chạy đi gần hết, Hầu phủ rộng lớn có phần tiêu điều, ảm đạm.

Ta đứng trước cổng Hầu phủ, chỉ cảm thấy thương hải tang điền, con người của cuộc đời này thật quá mệt mỏi, tại sao còn phải đấu tranh mãi? Cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

"Tỷ tỷ, đã đến lúc về nhà rồi, phụ mẫu còn đang đợi hạt giống của chúng ta đấy!"

Từ xa vọng lại tiếng nói trong trẻo của muội muội.

Ta quay lại mỉm cười với muội muội: "Được... chúng ta về nhà!"
 
Back
Top Bottom