Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 160



Thái tử bị câu “tiểu điện hạ” của nàng kéo về mạch suy nghĩ, lúc này mới phát hiện “tiểu điện hạ” trong miệng nàng là tiểu điện hạ thật, chứ không phải… Tiên hiền nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không phải là không có lý.

Hắn ngắn gọn đáp một tiếng “Ừ”, vẻ mặt rất nhanh khôi phục như thường.

Nhưng Vân Quỳ lại mơ hồ.

「”Ừ” là ý gì? Tối nay rốt cuộc là thử hay không thử chứ!」

Sau khi dùng bữa và rửa mặt xong, Vân Quỳ trở về noãn các ở Thừa Quang Điện.

Hiện giờ nàng là khách quen của Thừa Quang Điện, được Thái tử cho phép, Tào Nguyên Lộc đặc biệt ngăn cách một gian đông noãn các cho nàng. Như vậy không chỉ có thể hầu hạ bất cứ lúc nào, mà còn có không gian riêng, hoạt động trong Thừa Quang Điện cũng không còn gò bó như trước, làm gì cũng không ảnh hưởng đến việc Thái tử xử lý công vụ trong điện.

Quan trọng hơn là cái rương thoại bản mua về đặt trên thư án của Thái tử thật sự chướng mắt, nhưng đặt ở noãn các của nàng thì vừa vặn thích hợp.

Noãn các sẽ không có ai vào quấy rầy, thừa lúc Thái tử tắm rửa, nàng lén lút lôi bảo vật quan trọng ra xem.

Thực ra mấy ngày nay nàng đã lén lật xem rất nhiều lần, trong kỳ kinh nguyệt luôn có một loại xao động khó tả, dường như so với ngày thường càng tham luyến thân thể Thái tử điện hạ hơn. Nhưng nàng biết rõ đang có kinh nguyệt không thể tùy tiện trêu chọc, nên chỉ có thể xem bảo vật để an ủi.

Vân Quỳ xem trọng một vài tư thế đơn giản, không cần nàng tốn quá nhiều sức lực, hoặc thân thể vặn vẹo thành những động tác nhìn thôi đã thấy khó nhọc, cũng có thể khiến thể xác và linh hồn vui vẻ.

Thái tử tắm rửa xong, Tào Nguyên Lộc âm thầm dâng lên những thứ đã tìm được.

“Hai thứ ngài bảo đi tìm, nô tài đã mua được rồi.”

“Cao bôi trơn này dùng để hỗ trợ trơn tru khi hành sự. Phương diện kia của điện hạ quả thật khác so với nam tử bình thường, e rằng khi hành sự sẽ khó khăn trì trệ, dùng cao bôi trơn này sẽ rất có ích.”

Thái tử không biểu cảm gì nhận lấy, lại nhìn về phía khay đựng vật kia, trông khá quen mắt.

Tào Nguyên Lộc cười gượng gạo, “Trước đây Vân Quỳ cô nương dùng cái này để đút thuốc cho ngài, chính là cái bao cao su ruột dê này.”

Thấy sắc mặt điện hạ nhà mình thay đổi, ông ấy vội nói: “Trước đây cô nương làm tạp dịch ở thiện phòng nên tất nhiên không biết vật này còn có thể dùng vào việc khác. Vật này thường dùng cho phụ nữ sau khi sinh một hai năm, hoặc không vội có con. Xem ra hiện tại điện hạ không cần dùng đến.”

Thái tử nhớ đến cái bao cao su ruột dê bị nàng dùng để đút thuốc, vẻ mặt phức tạp dời mắt đi, “Cứ để đó đi.”

Vân Quỳ nhớ kỹ mấy tư thế, sau đó trở về giúp Thái tử thay y phục đi ngủ.

Thái tử dang hai tay, mặc nàng cởi áo bào, bên tai chỉ nghe thấy nàng đang huyên thuyên nhẩm lại động tác trong lòng.

「Nằm ngửa, co chân giơ cao, đặt lên vai, *m h* mở rộng, tám nông hai sâu…」

Ánh mắt Thái tử đen kịt, hô hấp dần nặng, nhưng cũng không tiện trách cứ, dù sao nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Áo ngoài cởi ra, chỉ còn lại một chiếc trung y màu trắng nhạt. Vân Quỳ thuần thục thò tay vào, vén vạt áo lên, vết thương dài hơn ba tấc kia đã mọc ra lớp thịt non hồng hào, đầu ngón tay lướt qua, cơ bắp khẽ căng lên, đường cong vốn đã lưu loát rõ ràng càng sâu sắc sắc nét hơn.

Nàng thích như vậy, đặc biệt là biết Thái tử điện hạ không cấm chạm vào, chỉ cần chạm một cái là căng thẳng, nàng có cảm giác trêu chọc con nhà lành mà mừng thầm.

Huống chi Thái tử điện hạ đã không còn giấu giếm như trước, nghĩ đến chắc là tập mãi thành quen, hoặc là có lẽ ngày thường ôm ôm hôn hôn ít nhiều cũng nảy sinh cảm tình. Thỉnh thoảng nàng động tay động chân, hắn cũng không còn động một tí là nổi giận nữa.

Vân Quỳ cong khóe môi, ngước mắt nhìn hắn, “Thương thế của điện hạ hồi phục rất nhanh, xem ra có thể tự do hành động tự nhiên rồi.”

Nàng không nói câu này, tâm tư cũng đã rõ ràng.

Vân Quỳ nhìn thấy “tiểu điện hạ” ẩn hiện dưới lớp áo ngủ, đang nghi ngờ mình có nhìn nhầm không, eo bỗng nhiên thắt lại, khi phản ứng kịp, người đã bị hắn bế ngang lên.

Màn che rủ xuống, che khuất phần lớn ánh nến trong điện.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 161



Đôi môi mỏng của người đàn ông áp xuống, chậm rãi c*n m*t dọc theo đôi môi mềm mại ẩm ướt, khiến nàng khẽ run rẩy, đầu óc mấy lần ngơ ngác trống rỗng.

Nàng nắm chặt tấm nệm dưới tay, cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi trên ngực, để lại dấu ấn của hắn. Nàng sợ ngứa nên khó chịu, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt dưới thân, không thể động đậy.

Nàng biết đây là đang chuẩn bị làm.

Vị Thông chính sủ Thẩm đại nhân kia am hiểu nhất về lĩnh vực này, mỗi lần đều khiến Thẩm phu nhân * l**n t*nh m*, khó lòng dứt ra.

Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy, có phải Thái tử điện hạ đã từng thỉnh giáo Thẩm đại nhân không? Nàng có thể cảm nhận được sự xao động và khát vọng cố kìm nén kia, nhưng hiếm khi thấy hắn kiên nhẫn như vậy, hôn, vu.ốt ve, mỗi lần chạm vào đều khiến nàng run rẩy sâu sắc.

Chậm rãi tìm lại ý thức, nàng lại bắt đầu nhớ tới những động tác vừa rồi, sợ lát nữa trong đầu trống rỗng, không nhớ được gì.

Tuy nhiên vừa niệm được hai câu, hô hấp của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, cắn một cái vào nơi kín đáo của nàng, đau đến nỗi Vân Quỳ không nhịn được co chân lại.

Ánh mắt Thái tử sâu thẳm, đánh giá vị trí kia, đứng dậy đi lấy đồ.

Cảm giác ấm nóng đột ngột truyền đến, kí.ch thí.ch toàn thân nàng run rẩy. Không biết hắn bôi thứ gì mà nàng cảm thấy mình như đang nằm trên giường nước, như một cánh hoa mỏng manh chìm nổi.

Thái tử từ nhỏ luyện võ, tuyệt đối không phải là những chiêu thức hoa mỹ của đám công tử nhà quyền quý ở kinh thành, mà là những trận đối đầu đao thật kiếm thật trên chiến trường.

Một ngọn trường thương như giao long xuất hải, vung lên uy mãnh như hổ, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo sức nặng ngàn cân, rẽ sóng c.h.é.m gió, khai thiên lập địa, mồ hôi rơi thành mưa, sảng khoải ngập tràn.

Khi xuất chiêu, cũng có cao nhân bên cạnh chỉ điểm, tuy bản thân cao nhân này cũng là bùn loãng không thể trát tường, nhưng kiến thức lý thuyết vẫn coi như đầy đủ. Hắn có chỗ không nào ổn, lập tức nghe thấy nàng kêu oai oái trong lòng. Cái này không được cái kia không được, hắn nghe qua loa, thỉnh thoảng dựa theo vẻ mặt của nàng mà điều chỉnh chút ít, cuối cùng cũng được thỏa mãn một phen.

Vân Quỳ nước mắt đầy mặt, má đỏ bừng, vùi sâu đầu vào trong chăn.

Cảm giác thật khó tả, nàng giống như một cái giếng, bị người ta đào mãi đào mãi, cuối cùng đào được nguồn nước trong lành ở dưới lòng đất.

Đúng là đáng mừng, quá trình đào giếng tuy rằng kèm theo sự vội vàng và đau đớn, nhưng cũng có rất nhiều kh*** c*m khó diễn tả.

Mơ mơ màng màng, nghe thấy hắn nói: “Vị thôn dân này, có muốn nếm thử mùi vị nước giếng làng ngươi không?”

Nàng vô thức nếm thử ngón tay hắn, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, dù sao bản thân nàng cũng đã tốn không ít tâm lực, cảm thấy nước giếng kia rất ngọt ngào.

Nhưng khi ý thức nàng từ từ hồi phục, quay đầu lại cẩn thận suy ngẫm câu nói vừa rồi của hắn. Nàng như bị gió lạnh thổi thấu óc, lập tức tỉnh táo lại.

Nước giếng?

Sao hắn biết nàng đang nghĩ gì!

Nàng đầy bụng nghi ngờ nhìn hắn, “Điện hạ, ngài…”

d*c v*ng trầm lắng trong mắt người đàn ông tan đi một chút, hắn không để ý liếc nhìn nàng, giọng khàn khàn: “Sao?”

Vân Quỳ vô cùng nghi ngờ, sợ là người này có công năng đọc được suy nghĩ, sao lần nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Nàng chăm chú nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng mặc niệm: 「Ngài to vô địch.」

Người đàn ông làm như không nghe thấy, vẻ mặt tự nhiên.

Vân Quỳ không tin tà, lại nghĩ trong lòng: 「Lừa ngài đấy, ngài nhỏ, ngài nhỏ nhất!」

Thái tử giơ tay hất tung chăn đệm, Vân Quỳ kinh hô một tiếng, suýt chút nữa bay khỏi giường.

Người đàn ông mặt không biểu cảm ném tấm chăn đệm dính bẩn vào lò sưởi đốt đi.

Vân Quỳ: “…”

Hai cung nữ nhẹ tay nhẹ chân đi vào thu dọn, không ai dám hỏi tấm chăn gấm vàng mới trải hôm nay sao lại cháy thành tro.

Sau khi rửa sạch, Vân Quỳ vẫn cảm thấy tứ chi rã rời, đặc biệt là eo dưới đau nhức dữ dội. Nàng ôm tấm chăn mới trải bọc mình lại, vốn dĩ sắp ngủ rồi, lại bị người đàn ông đã biết được mùi vị ngon ngọt không chịu buông tha ghé sát lại.

Yết hầu Thái tử khẽ động: “Mấy câu khẩu quyết của ngươi, chẳng phải còn có vài câu chưa dùng đến sao?”

Vân Quỳ: !!!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 162



Vân Quỳ cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Khi hắn nói đến “nước giếng”, lòng nàng đã dấy lên nghi hoặc sâu sắc, giờ phút này lại nghe hắn nói “khẩu quyết”, nàng càng khó hiểu hơn.

Sao hắn biết vừa rồi nàng vẫn thầm niệm những lời ấy trong lòng!

Chưa kịp mở lời hỏi cho tường tận, người kia đã khẽ khàng hôn dọc theo vành tai xuống.

Nàng ngứa ngáy rụt vai, muốn đẩy hắn ra, “Điện hạ, có phải ngài biết ta nghĩ gì không?

Sắc mặt Thái tử trầm tĩnh: “Tâm tư của ngươi, khó đoán lắm sao?”

Vân Quỳ lại bắt đầu hoài nghi chính mình.

Dù sao thuật đọc tâm vốn huyền diệu khôn lường, chỉ xuất hiện trong những quyển dị truyện nàng từng xem. Nếu không phải vừa rồi liên tiếp trùng hợp đến vậy, nàng vốn chẳng mảy may nghĩ đến chuyện này.

Nếu hắn quả thật có thuật đọc tâm, vậy những lời nàng thầm nghĩ xấc xược mạo phạm hắn trước đây, chẳng phải hắn đã sớm nghe thấy cả rồi sao?

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, lòng nàng đã mơ ước thân thể của hắn. Khi cùng chung chăn gối, trong đầu gần như chỉ có vờn vuốt cơ ngực. Khi hầu hạ tắm rửa lại càng chẳng cần nói, theo ý nghĩ trong lòng nàng, là có thể ăn sạch sành sanh hắn từ đầu đến chân, đến cả xương cốt cũng không còn…

Nàng tự biết mình là người thế nào, nếu những ý nghĩ trong lòng kia mà thành sự thật, Thái tử đâu còn là Thái tử nữa. Mà là nàng – Nữ đế Quỳ Hoa sủng ái Tiêu quý phi nhất! Vì sao không phong hậu ư, là vì sợ hắn cậy sủng sinh kiêu…

Thái tử: “…”

Lời này quả là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

Nàng chẳng những thường tự xưng trẫm trong lòng, còn sợ hắn cậy sủng sinh kiêu, chỉ định phong cho hắn tước vị phi.

Tốt, rất tốt.

Hắn cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, nhưng ngón tay lại không kìm được lực, véo một cái vào bầu n.g.ự.c mềm mại như tuyết kia, Vân Quỳ lập tức cắn chặt môi dưới.

“Điện hạ?!”

Thái tử trầm giọng nhắc nhở nàng: “Tập trung.”

Hơi thở ấm áp của người kia phả bên tai, thế nhưng Vân Quỳ lại có cảm giác sởn tóc gáy.

Nàng cố gắng tĩnh tâm lại, tự dối mình mà nghĩ theo hướng tốt. Thật ra căn bản chẳng có chuyện đọc tâm nào cả, bằng không vào đêm Thái tử trọng thương tỉnh lại, hắn đã lấy tội mắng thầm lôi nàng ra đánh chết, sao còn giữ lại mạng nhỏ cho nàng đến tận bây giờ?

Chính là Thái tử điện hạ quá thông minh, hoặc là vừa rồi khi nàng thần hồn điên đảo, không cẩn thận lỡ lời, bị hắn nghe thấy!

Phải, nhất định là như vậy.

Nhưng lòng nàng vẫn chưa chắc chắn, lại dùng giọng dò xét hỏi: “Điện hạ, sao ngài biết trong lòng ta nhớ đến những lời khẩu quyết kia?”

Thái tử bỗng không định thừa nhận nữa, muốn nghe xem nàng rốt cuộc có thể cả gan làm loạn đến mức nào. Còn nữa, những lời thổi phồng nịnh hót trước mặt hắn rốt cuộc có mấy phần chân thật.

Hắn đổi lời nói: “Đêm Nguyên Tiêu ngươi mua những sách gì, thật sự cho rằng cô không hay biết?”

Mặt Vân Quỳ thoáng chốc nóng bừng, vô thức phủ nhận: “Đó là chưởng quầy của cửa hàng thấy ta mua nhiều, nên tặng cho ta… Có lẽ là lấy nhầm! Phải, nhất định là lấy nhầm rồi.”

Thái tử cười lạnh: “Mấy ngày nay ngươi lật xem bao nhiêu lần, lại nghiên cứu thế nào, cô có thể làm như không nghe không thấy, nhưng không phải là hoàn toàn không biết.”

Vân Quỳ càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ binh thường khi nàng xem, còn đọc ra thành tiếng sao?

Chắc là không đâu!

Người đàn ông không để nàng tiếp tục nghĩ nữa, lại ôm lấy eo nàng, bắt đầu một vòng mưa gió mới.

Vân Quỳ từ nằm nghiêng bị hắn ép thành nằm sấp, bị sóng lớn không ngừng đẩy về phía đầu giường, sau đó lại bị hắn nắm lấy hai chân hung hăng kéo trở lại. Dưới dự va chạm mãnh liệt gần như mất tiêu cự kia, nàng hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, đâu còn để ý đến tiếng lòng gì nữa.

Cái gì mà bảo vật quan trọng, cái gì mà bí quyết, tất cả đều vô dụng.

Đợi đến khi nàng tinh bì lực tẫn, tưởng rằng cuối cùng có thể nghỉ ngơi, người này lại quấn lấy, nâng chân nàng lên.

Vân Quỳ hoàn toàn không chịu nổi nữa, chao đảo theo động tác mạnh bạo của hắn, đứt quãng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, ngay cả tiếng khóc cũng lạc điệu, trong mắt ngấn nước, tha thiết xin tha.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 163



Song căn bản không có tác dụng, hắn chỉ nói một câu: “Thử nhiều lần vào, đây là do chính ngươi nói.”

Nàng thậm chí còn cảm thấy, hắn không chỉ muốn, mà còn nảy sinh sự ác độc, giống như một sự trừng phạt mang theo giận dữ, muốn nuốt chửng cả da lẫn xương của nàng mới thôi.

May mà giờ mão Thái tử phải lên triều, không thể chậm trễ. Sau cùng hắn vỗ vào cặp m.ô.n.g mềm nhũn của nàng, lúc này mới miễn cưỡng buông tha.

Vân Quỳ cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn, nằm sấp trên giường khóc thút thít.

Một câu nói vô tâm của nàng, hắn lại thật sự nghe lọt. Hơn nữa còn tự mình thực hiện, không biết mệt mỏi mà quán triệt đến cùng, cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.

Nàng cắn chặt môi, trong lòng thầm thề, từ nay về sau phải cẩn ngôn thận hành, không bao giờ dám nói năng ngông cuồng trước mặt người khác nữa!



Hoàng hậu bị cấm túc ở Khôn Ninh Cung, rốt cuộc hôm nay cũng nhận được tin Ninh Đức Hầu bị xét nhà c.h.é.m đầu, cả nhà họ Tạ bị đi lưu đày.

Bà ta khẩn cầu mấy lần, Thuần Minh Đế mới đến Khôn Ninh Cung gặp bà ta.

Nhiều năm làm vợ chồng, nhưng vẻ mặt ông ta lại lạnh nhạt chưa từng có, “Thánh chỉ đã ban, không thể vãn hồi.”

Hoàng hậu quỳ trước mặt ông ta, khổ sở cầu xin: “Hoài Xuyên tội ác tày trời, quả thật c.h.ế.t không đáng tiếc. Thiếp chỉ cầu Bệ hạ niệm tình nghĩa phu thê bao năm qua của chúng ta, tha cho huynh trưởng của thiếp một mạng, huynh trưởng không biết gì cả! Mấy năm nay huynh ấy dốc hết tâm lực vì đại sự triều chính, trung thành tuyệt đối với Bệ hạ. Một khi huynh trưởng chết, Bệ hạ bảo thiếp sau này làm sao đứng vững ở hậu cung? Lão nhị, lão lục không có mẫu tộc chống lưng, càng cô lập không nơi nương tựa. Như vậy chẳng phải càng có lợi cho người ở Đông Cung kia sao? Bệ hạ đừng mắc mưu Thái tử!”

Uy nghiêm của đế vương không chấp nhận bị giẫm đạp. Nhất là trong lòng vị Hoàng đế thay đời này, danh tiếng càng lớn hơn trời, không chấp nhận có bất kỳ sự dị nghị và nghi ngờ nào. Tạ Hoài Xuyên công khai chà đạp mặt mũi đế vương dưới chân, sao Thuần Minh Đế có thể tha cho hắn ta!

Hoàng hậu thậm chí không dám mở miệng nhắc đến một câu Cửu hoàng tử, chỉ dám cầu xin cho Ninh Đức Hầu.

Nhưng sắc mặt Thuần Minh Đế càng âm trầm, “Ngày xưa trẫm nạp Ngọc thị vào cung, có ai nói cho trẫm biết hai người bọn họ là thanh mai trúc mã tình sâu đến thế này đâu! Ngươi thật sự cho rằng Ninh Đức Hầu không biết gì sao? Mạnh thị đã khai hết rồi, ngay cả khi say rượu Tạ Hoài Xuyên cũng gọi tên Ngọc Tần. Ninh Đức Hầu ở ngay tại đấy, còn bảo Mạnh thị giữ kín như bưng! Đây chính là bề tôi tốt của trẫm, đúng là một Ninh Đức Hầu trung thành tuyệt đối!”

Hoàng hậu không ngờ rằng Ninh Đức Hầu lại biết rõ nội tình. Tuy nhiên bà ta không thể bỏ mặc huynh trưởng, bỏ mặc gia tộc, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ bớt giận, huynh trưởng cũng vì giữ gìn mặt mũi hoàng gia nên mới không cho Mạnh thị truyền ra ngoài. Đêm giao thừa nhất định là Thái tử bày kế, trong thiên điện kia còn đốt cả huân hương, Bệ hạ nghĩ lại sẽ biết, đây là kế ly gián của Thái tử! Hắn muốn nhổ bỏ từng tâm phúc bên cạnh Bệ hạ, muốn hủy hoại thanh danh cả đời của Bệ hạ!”

Thuần Minh Đế gầm lên: “Ruồi nhặng không đậu vào quả trứng không có kẽ hở, nếu bọn họ trong sạch, sao lại bị trẫm bắt gian tại giường? Còn lão Cửu nữa, trẫm thương yêu nó suốt năm năm! Bị bọn họ che mắt suốt năm năm! Nếu không phải chuyện xấu bại lộ, chẳng phải trẫm nuôi con cho người khác cả đời sao!”

Hoàng hậu thất thần quỳ rạp xuống đất, “Bệ hạ…”

Cùng chung chăn gối hơn hai mươi năm, Hoàng hậu hiểu rõ nhất dưới vẻ mặt ôn hòa hiền hậu của người bên cạnh, ẩn giấu một trái tim lạnh lùng tàn nhẫn đến nhường nào!

Nhưng trong lòng bà ta cũng biết, kẻ chủ mưu khiến nhà họ Tạ bị c.h.é.m đầu lưu đày chính là Thái tử! Thái tử một ngày không trừ, bà ta và Thần vương, Thuần Minh Đế, tất cả những gì bọn họ mưu cầu đều chỉ là bọt biển.


 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 164



Vân Quỳ ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng chậm rãi mở mắt, nhưng chân vừa động đậy một chút, cả người đau nhức như rời ra.

Lan Tú vào hầu hạ nàng rửa mặt, thấy búi tóc nàng rối bời, đôi mắt đỏ hoe, trên cổ vai trắng như tuyết đầy những vết lấm tấm. Nàng ta nhớ đến tiếng r.ên rỉ khe khẽ trong điện đêm qua, không nhịn được mà đỏ mặt.

Được Thái tử ân sủng một đêm, còn dám ngủ đến trưa trên long sàng của Thái tử, xưa nay cũng coi như nàng là người đầu tiên.

Lan Tú đặt khay xuống, “Điện hạ để lại thuốc mỡ, nô tỳ bôi cho cô nương một chút nhé?”

Vân Quỳ tưởng là bô vết đỏ trên người, không nghĩ ngợi gì bèn đáp ứng. Không ngờ Lan Tú lại trực tiếp vén váy dưới của nàng lên, dọa nàng rụt người về phía sau, động tác kéo này lại khiến những cơn đau dày đặc kéo đến.

Nàng chưa từng được người khác hầu hạ chuyện này, để người khác nhìn thấy nơi đó cũng thật xấu hổ, nàng cố nhịn nói: “Ta tự làm.”

Lan Tú chỉ có thể đặt thuốc mỡ xuống.

Vân Quỳ dùng đầu ngón tay lấy một ít, cúi đầu nhìn không rõ chỗ, chỉ cảm thấy chỗ kia sưng đỏ hơi nóng, thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, cơn đau rát mới tan đi vài phần.

Thật khó tưởng tượng nơi đó đã trải qua những chuyện gì. Chính bản thân nàng cũng tò mò, nhìn nơi nhỏ bé mỏng manh kia, thế mà có thể chịu đựng được dương phong của hắn xâm nhập thẳng vào.

Nàng nhớ tối qua dường như hắn đã dùng thứ gì đó, quả thật thông suốt hơn nhiều so với đêm giao thừa.

Thực ra mới đầu cũng coi như cảm nhận được khoái lạc chưa từng có, chỉ là sau đó không biết vì sao, hỏi mấy câu liên quan đến tiếng lòng, dường như lại khiến hắn không vui. Tóm lại là người này thất thường, lại bắt đầu không ngừng nghỉ mà bắt nạt nàng…

Vừa hồi tưởng như vậy, nơi vừa bôi thuốc mỡ lại ấm nóng, có mạch nước ngầm trào dâng. Nàng đỏ mặt, vội vàng lấy khăn tay lau sạch.

Bôi thuốc xong, Vân Quỳ uống chút cháo. Sau khi khôi phục chút sức lực và tỉnh táo, nàng lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có thuật đọc tâm như trong lời đồn hay không.

Nếu không có, sao lại trùng hợp đến vậy, lần nào cũng có thể nhìn thấu chính xác suy nghĩ trong lòng nàng?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đợi hắn về sẽ thử dò xét thêm vài lần.

Chạng vạng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Vân Quỳ hứng thú hừng hực định đi tìm tòi, nhưng khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vào mắt, hai chân không nghe lời của nàng lại bắt đầu run rẩy nhẹ.

Thái tử không tỏ vẻ gì nhìn sang, “Bôi thuốc rồi chứ?”

Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Bôi rồi.”

Tiếng lòng khởi động!

「Buồn cười! Ta hành động tự do, có thể chạy có thể nhảy, chút xíu đồ kia làm khó được ta sao? Còn cần phải bôi thuốc à? Thái tử điện hạ ngài cũng coi thường ta quá rồi đấy!」

Thái tử nhớ lại dáng vẻ mềm nhũn như bùn của nàng đêm qua, khẽ cười khẩy một tiếng: “Được, dùng bữa thôi.”

Vân Quỳ: “…”

Trên bàn ăn, Vân Quỳ múc một bát canh vân mẫu đưa đến trước mặt hắn, “Điện hạ uống chút canh làm dịu cổ họng đi ạ. Tào công công nói canh vân mẫu này tốt cho chứng đau đầu của điện hạ.”

「Trong canh bỏ xuân dược rồi đấy, ngài cứ uống đi!」

Nàng trơ mắt nhìn Thái tử không chút biểu cảm nhấp một ngụm.

Không phải, cái này cũng uống?!

Chẳng lẽ thật sự không có thuật đọc tâm?

Để phòng bất trắc, Vân Quỳ suy nghĩ một lát, lại mạnh dạn thầm nghĩ trong lòng: 「Trẫm thấy ngươi hầu hạ cũng thường thôi, Tiêu quý phi, ngươi có nên tự kiểm điểm lại không? Thị vệ bên ngoài người nào người nấy đều hơn ngươi…」

Tiếng lòng vừa dứt, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện.

Thái tử không nặng không nhẹ đặt chén canh trong tay xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm u khó hiểu, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu ngươi không muốn dùng bữa, chúng ta có thể tiếp tục làm.”

Vân Quỳ: “…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 165



Sự sợ hãi trên giường đêm qua vượt xa sự nghi ngờ của Vân Quỳ về việc Thái tử có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Vân Quỳ không dám tùy tiện dò xét nữa, bưng bát cơm lên vùi đầu ăn.

「Sao lúc thì có giác ngài ấy có thể đọc được suy nghĩ, lúc lại không thể nhỉ?」

「Ta đã thầm nói bao nhiêu lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngài ấy lại cứ thế hững hờ bỏ qua?Gọi ngài ấy là Tiêu Quý phi, thế mà cũng nhịn được?」

「Rốt cuộc đã sai ở bước nào nhỉ……」

Nàng thầm lẩm bẩm trong lòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn của Thái tử, lập tức chân mềm nhũn, nước mắt lưng tròng cầu xin: 「Điện hạ tha mạng……」

So với cái thuật đọc tâm thần kỳ kia, tính mạng nhỏ bé của nàng vẫn quan trọng hơn.

Để hắn tùy ý giày vò thêm một đêm nữa, nàng thật sự có thể mất mạng mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quỳ nhăn nhó, giọng khàn khàn còn mang theo chút nghẹt mũi: 「Điện hạ, ngài cho ta nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay ta về thiên điện nghỉ ngơi có được không?」

Thái tử điện hạ rất vô tình: 「Không được.」

Vân Quỳ chỉ có thể lùi một bước cầu xin tiếp: 「Vậy ta ngủ ở noãn các, nếu điện hạ phân phó gì, ta có thể hầu hạ bất cứ lúc nào.」

Thái tử trầm ngâm giây lát, bỗng nói: 「Đêm nay cùng cô xuất cung.」

Mắt Vân Quỳ lập tức sáng lên, lại có thể xuất cung nữa rồi?

Nhưng vừa nghĩ đến đêm Nguyên Tiêu không chỉ tận mắt nhìn thấy tháp hải đăng ở Thiên Đô Mộ sụp đổ, còn gặp phải một vụ ám sát kinh hoàng, lần đầu tiên trong đời chật vật trốn chạy trong đao quang kiếm ảnh, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi.

Thái tử nhìn nàng một cái: 「Yên tâm, ngươi ở bên cạnh, sẽ không có gì nguy hiểm.」

Vân Quỳ: 「……」

Nàng còn chưa nói gì mà?!

Đây lại là thuật đọc tâm?

Hay là nói, Thái tử thấy sắc mặt nàng không đúng nên mới đoán được nàng nhớ lại chuyện ngoài ý muốn gặp phải lần trước khi xuất cung?

Nàng đầy bụng nghi ngờ trở về noãn các, thay bộ áo váy màu hồng phấn tiện cho việc xuất cung, đến Đông Hoa Môn lên xe ngựa.

Có điều phần dưới vẫn đau nhức dữ dội, ngồi lên tấm đệm mềm dày cũng có chút khó khăn.

Đặc biệt là khi xe ngựa lắc lư chuyển bánh, những ký ức ái muội trong xe đêm Tết Nguyên Tiêu lần lượt ùa về.

Nàng nghịch ngợm với hắn cả đường, cuối cùng bị thứ kia làm bẩn hết mặt……

Vân Quỳ vô thức li.ếm môi.

Cái thứ kia vừa to vừa xấu, miệng nàng gần như há to hết cỡ cũng chỉ có thể ngậm được một chút. Cứ hờ hững như vậy, cằm nàng sắp trật khớp luôn, thật sự không có cách nào tưởng tượng được, những người phụ nữ trong tị hỏa đồ kia làm thế nào mà nuốt trọn được.

Giống như một xiên hồ lô đường dài, vị thì không khó ăn, nhưng nếu nuốt trọn cả xiên… Vân Quỳ thật sự không thể tưởng tượng ra sẽ khó khăn đến mức nào.

Thái tử khép mắt, gân xanh trên thái dương ẩn trong bóng tối giật giật. Nghe thấy nàng lại miên man suy nghĩ trong đầu, nghĩ cách “ăn” hắn, đến cả h* th*n hắn cũng mơ hồ nóng lên.

Giờ hắn hơi hối hận vì đã đưa nàng xuất cung, đúng là không biết đang dày vò ai.

Thái tử vén rèm xe, tiết trời mùa xuân se se lạnh, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, những ý nghĩ xao động kia mới từ từ tan đi.

Đầu Vân Quỳ bị gió lạnh thổi, đột nhiên rùng mình một cái.

「Nếu ngài ấy mà biết đọc tâm, vậy những chuyện tình tình ái ái vừa nãy trong lòng ta, thậm chí còn nói đến dùng miệng… chẳng phải đều bị ngài ấy nghe thấy rồi sao!」

Vân Quỳ lập tức lo lắng bất an, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.

Từ góc độ của nàng, chỉ thấy hắn trầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi mím chặt, đường nét rõ ràng, lộ ra vài phần uy nghiêm lạnh lùng của người bề trên.

Ánh mắt lại từ từ dời xuống, bộ áo bào màu đen thêu chỉ vàng rộng rãi cứng cáp, lại ẩn trong ánh nến u tối, cũng không nhìn ra “tiểu điện hạ” có gì khác thường.

Lúc này Vân Quỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

「Ta nghĩ cách “ăn” tiểu điện hạ thế nào trong lòng, ngài ấy cũng không có phản ứng gì! Cái gì mà đọc tâm, nhất định là ta nghĩ nhiều rồi!」

「Thôi vậy, cẩn ngôn thận hành chắc chắn không sai. Để phòng bất chắc, sau này vẫn không nên nghĩ lung tung thì tốt hơn.」

「Chẳng may ngày nào đó trong lòng nói ra những lời ngông cuồng bị ngài ấy nghe thấy, chắc ta sẽ bị “làm” trước rồi g.i.ế.c sau mất!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 166



「A a a im đi cái đầu này! Đừng có nghĩ bậy nữa! Cẩn ngôn thận hành, cẩn ngôn thận hành…」

Thái tử âm thầm nắm chặt tay, phản ứng vất vả lắm mới dịu xuống lại có dấu hiệu trỗi dậy, ánh mắt nàng lại không chút kiêng dè, cứ muốn dò xét h* th*n hắn.

Sớm biết vậy, đêm qua đã không nên hé lộ nửa lời về năng lực đọc tâm cho nàng, tránh cho nàng cứ thử thách hắn không có giới hạn như vậy.

Đôi mắt hạnh chớp chớp, lại lén lút liếc nhìn sang.

Hắn nghiến răng, giận dữ dần dâng lên, vươn tay một cái ôm nàng vào lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn to gan lớn mật của nàng, trầm giọng nói: “Còn dám nhìn loạn cô nữa, tự ngươi thu dọn.”

Vân Quỳ ngồi trên người hắn, gần như lập tức cảm nhận được sự bồng bột ở nơi đó. Cả hai chân nàng không tự chủ được mà run rẩy, lập tức không dám động đậy lung tung.

Nghĩ kỹ lời hắn nói là “còn dám nhìn loạn cô”, chứ không phải “còn dám nghĩ bậy”, chẳng lẽ chỉ cần nàng nhìn loạn vào người hắn, hắn sẽ có phản ứng?

Cái này cũng quá mẫn cảm rồi!

May mà đã đến đích đến.

Vân Quỳ không ngờ, Thái tử lại đưa nàng đến một chốn phong nguyệt hoàng nhoáng như vậy.

Đi vào từ cửa hông chỗ tối, mơ hồ nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt trong lâu. Tiếng mời rượu, tiếng hát, tiếng thêm rượu gắp thức ăn, còn có tiếng tơ trúc du dương êm tai, nghĩ thôi cũng biết bên ngoài bức tường là cảnh tượng phú quý phồn hoa đến nhường nào.

Nàng đại khái biết đây là nơi nào, bởi vì lúc nhỏ sau khi trốn khỏi nhà cậu, nàng đã bị mụ tú bà thanh lâu lừa vào đây.

Lúc đó nàng đói ba ngày chưa ăn, đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đi đến trước mặt nàng, nói thương tiếc nàng, có thể đưa nàng về nhà, trong nhà có rất nhiều món ngon, nàng muốn ăn gì cũng có, còn nói nàng xinh đẹp, muốn nhận nàng làm con gái.

Nàng có lẽ cũng đói đến mơ hồ nên cảm thấy người phụ nữ kia hiền từ nhân hậu. Lúc đó nàng đầy mong đợi đi theo người ta về, sau này phát hiện không đúng, chạy trốn ba lần mới thoát khỏi thanh lâu đó, còn suýt chút nữa bị người ta đánh gãy một chân.

Nhớ lại, những lần chạy trốn đó cũng coi như kinh hồn bạt vía, nếu không trốn thoát, cả đời này của nàng sẽ bị hủy ở đó rồi.

Thái tử im lặng nghe xong trải nghiệm của nàng, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, dâng lên một loại cảm xúc khác thường mà ngay cả hắn cũng không thể giải thích được.

Hắn dùng sức nắm chặt tay, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại kia, yết hầu khẽ động: “Theo cô.”

Vân Quỳ bị sự đụng chạm đột ngột làm gián đoạn dòng suy nghĩ, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan đến tận tim.

Đi dọc theo con đường nhỏ giống như mật đạo vào bên trong, nàng ngước nhìn lên xuống, không nhịn được hỏi: “Vì sao điện hạ đưa ta đến đây?”

Thái tử nói: “Đến rồi sẽ biết.”

Vân Quỳ thầm nghĩ, đưa nữ tử đến những nơi như thanh lâu này, có thể có mục đích gì?

「Chẳng lẽ lại đưa ta đến xem người ta hành sự thế nào à?」

「Nghĩ đến kỹ nữ thanh lâu rất am hiểu đạo này, đây là điện hạ chê ta làm không tốt, đưa ta đến học hỏi kinh nghiệm sao?」

Thái tử: “…”

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, xuyên qua mật đạo, cuối cùng tiến vào một cánh cửa bí mật, một gian phòng trang nhã từ từ hiện ra trước mắt.

Tào Nguyên Lộc và Tần Qua canh giữ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng và Thái tử. Vân Quỳ nhìn về phía chiếc giường gỗ thông sau tấm bình phong, chăn nệm trên đó được xếp ngay ngắn. Nàng lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ điện hai đưa nàng đến đây ngủ sao?

Ngủ chán giường ở Thừa Quang Điện rồi, cảm thấy giường ở Tần lâu Sở quán có không khí hơn hả?

Thái tử khẽ thở dài.

Hắn vặn một cơ quan bên cạnh, trên tường từ từ lộ ra hai lỗ nhỏ to bằng con ngươi, tiếng cười nói nâng chén đổi ly ở phòng bên cạnh cũng truyền đến tai theo lỗ nhỏ.

Thái tử vẫy tay với nàng: “Lại đây.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 167



Vân Quỳ nghe lời áp sát vào tường, nhìn sang gian phòng bên cạnh.

Vừa nhìn, đối diện quả nhiên có gì đó.

Một chiếc bàn tròn gỗ mun mười mấy người ngồi, người nào người ngọc quan áo gấm, trên bàn trước mặt bày sơn hào hải vị, rượu nồng xông lên tận trời. Mỹ nhân phấn son thơm ngát, yểu điệu thướt tha trái ôm phải ấp nói cười gọi các loại xưng hô như “Thị lang”, “Đại nhân”.

Vân Quỳ nghi hoặc nhìn Thái tử.

Ánh mắt Thái tử chăm chú nhìn cảnh tượng trong phòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Chủ trì tiếp khách là Thuận Thiên Phủ Doãn, mặc cẩm bào xanh đá bên trái là Thị Lang Lại Bộ, bên phải là Đại Lý Tự Khanh, mặc áo tím là Lang Trung Lại Bộ, người mặc áo hẹp tay màu đỏ nâu kia là Chỉ huy Binh mã tư Đông Thành…”

Hắn vừa giới thiệu, Vân Quỳ vừa nhanh chóng nhận diện người.

Nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn về phía đ** g* b*ng đào to lớn của mỹ nhân bên cạnh Thị Lang Lại Bộ. Vân Quỳ lập tức trợn mắt há hốc mồm, khô cả họng.

「Cái này cũng quá lớn! Lớn hơn ta nhiều quá!」

Thái tử: “…”

Vân Quỳ nhìn chằm chằm không rời mắt, lại bị cảnh tượng kinh người tiếp theo làm rớt cả cằm.

Thuận Thiên Phủ Doãn nhét một quả anh đào chín mọng màu đỏ vào khe n.g.ự.c kia, quả anh đào lập tức bị ép ch.ảy nước, sau đó bị Thị Lang Lại Bộ li.ếm láp sạch sẽ từng chút từng chút cả vỏ lẫn thịt.

Vân Quỳ: “…”

Thái tử: “…”

Lại nhìn tiếp mỹ nhân bên cạnh Đại Lý Tự Khanh rót đầy rượu sóng sánh vào xương quai xanh, vừa múa bên cạnh những quan viên này, vừa làm đồ đựng rượu di động họ. Các quan viên cũng không kiêng kỵ, mỹ tửu đưa đến miệng cứ thế uống luôn…

Về phần Chỉ huy Binh mã tư Đông Thành kia, Vân Quỳ không thấy hắn trái ôm phải ấp, còn tưởng là người này giữ mình trong sạch, không muốn thông đồng làm bậy. Không ngờ ngay sau đó thấy một mỹ nhân bò từ dưới gầm bàn trước mặt hắn ta ra, mặt đầy dấu vết của sự hoan lạc…

Vân Quỳ: “…”

「Điện hạ đưa ta đến xem những cái này, là chê ta hầu hạ không tốt, muốn ta đến học hỏi mị thuật của người khác sao?」

Thái tử vẻ mặt không tự nhiên dời mắt đi, ra lệnh: “Ngươi nhớ kỹ mặt những người này, đêm nay về xem có thu hoạch được gì không.”

Lúc này Vân Quỳ mới hiểu, nhất định là giữa những quan viên này ẩn chứa không ít bí mật, hoặc có những tâm tư không ai biết, điện hạ đưa nàng đến để nhận diện người.

Nơi này quả thật được chọn tốt, thực sự khiến người ta mở mang tầm mắt.

Thái tử ngồi xuống sập, lạnh giọng nói: “Nhớ kỹ mặt rồi thì về thôi.”

Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Bên cạnh có nhiều người như vậy, ta bị mù mặt, vẫn chưa nhớ được.”

Nàng lại say sưa nhìn thêm một lát.

「Sao lại có người có thể vặn eo thành như vậy!」

Nàng tự mình thử một chút, căn bản không uốn được độ cong đó.

Hơn nữa của nàng tuy rằng không nhỏ, nhưng lại cực kỳ mềm mại, ước chừng không có cách nào ép quả anh đào kia thành nước…

Ngắm nghía nửa ngày, bản thân Vân Quỳ cũng ngại nhìn nữa. Sau khi nhớ kỹ đặc điểm khuôn mặt của mấy quan viên kia, nàng vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt đen kịt của Thái tử.

Lòng nàng đột nhiên thịch một tiếng.

「Chắc là không có thuật đọc tâm đâu nhỉ?」

「Bằng không những ý nghĩ dơ bẩn vừa nãy của ta chẳng phải đều bị ngài ấy nghe thấy rồi sao?!」

Trong lòng nàng đang lo lắng bất an, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, “Nô tài đến dâng trà nước điểm tâm cho điện hạ.”

Thái tử rũ mắt xuống, “Vào.”

Tào Nguyên Lộc đáp lời đẩy cửa bước vào.

Vân Quỳ thấy trên chiếc khay gỗ đỏ trong tay ông ấy có một chén lưu ly đựng đầy anh đào!

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào đống anh đào không chớp mắt, Tào Nguyên Lộc tưởng nàng thèm, vội cười nói: “Anh đào này là cống phẩm Giang Chiết, điện hạ và cô nương nếm thử cho tươi.”

Thái tử nhìn sang với ánh mắt sâu kín. Vân Quỳ nhớ lại cảnh tượng ở phòng bên cạnh, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 168



Giữa hai người âm thầm cuộn trào một dòng sóng ngầm, Tào Nguyên Lộc cũng không thể nhìn ra.

Điều ông ấy càng nghĩ không thông là: Trường hợp kín đáo, trọng yếu như thế này, thế nhưng điện hạ lại đưa theo Vân Quỳ đến.

Hôm nay, những kẻ tụ hội ở đây để tìm hoan mua vui đều là tâm phúc mà Thuần Minh Đế dốc lòng bồi dưỡng nhiều nằm, gồm có: Lại bộ — nắm quyền bổ nhiệm, điều động quan viên; Đại Lý tự — xét xử án lớn án nhỏ khắp triều; Thuận Thiên phủ — quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong Kinh thành và những vùng lân cận; Ngũ Thành Binh Mã Tư — lo việc tuần tra trị an kinh thành.

Nghĩ đến từ đầu năm đến nay, đế vương tính khí hỉ nộ vô thường, cục diện triều chính chao đảo, nhất là sau vụ đổ sập hải đăng đêm Nguyên Tiêu. Tuy Công Bộ gánh trách nhiệm chính, nhưng các nha môn mà quan viên hôm nay dự tiệc trực thuộc cũng ít nhiều bị vạ lây. Mấy người bôn ba chạy vạy đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được lúc rảnh rỗi, mới cùng nhau đến Túy Hoa Lâu để thư giãn tiêu khiển.

Nào ngờ đâu, chốn đèn hoa phồn hoa bậc nhất kinh thành lại chính là sản nghiệp dưới tay Thái tử điện hạ.

Từ quan to quyền quý cho đến thương nhân bách tính, bao nhiêu động hướng trong triều, bao nhiêu bí mật chốn quan trường, bao nhiêu tranh đấu quyền lợi, mưu đồ trong tối, đều dần bị hé lộ qua từng lượt nâng chén đổi ly, từng hồi trò chuyện chè chén này.

Từ sau khi Thuần Minh Đế đăng cơ, để giữ chặt các trọng quyền trong tay, ông ta đã nâng đỡ không ít thân tín. Nhìn sang quan viên bên cạnh, chẳng mấy kẻ tay sạch mà không vương chút bùn nhơ.

Thái tử điện hạ muốn đối phó bọn họ, đích thân đến đây cũng dễ hiểu. Nhưng dẫn theo một cô nương tới… là chuyện gì đây?

Chẳng lẽ cũng muốn đến đây tìm chút vui vẻ, nên mới dẫn cô nương đi theo hầu hạ?

Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, Tào Nguyên Lộc đều đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, y phục chăn nệm sạch sẽ cho điện hạ và cô nương thay giặt đều đầy đủ, bao cao su và cao bôi trơn. Thậm chí cả những thứ trợ hứng thường dùng trong Túy Hoa Lâu, ông ấy cũng đã chuẩn bị.

Thái tử: “…”

Vừa lúc Tần Qua có việc bẩm báo, Thái tử ra hiệu cho nàng bưng đĩa anh đào đến ăn, “Vào Bích Sa Trù nghỉ ngơi một lát đi.”

Vân Quỳ không dám quấy rầy hắn xử lý công vụ, nhận lấy anh đào, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Bích Sa Trù dùng vách ngăn dán lụa mỏng che khuất tầm nhìn bên ngoài. Bên trong cũng là một thế giới khác, một chiếc giường khung gỗ xưa, một chiếc ghế mềm, một chiếc thư án, trước ghế còn đặt lò sưởi mạ vàng chạm hoa và kệ hoa.

Vân Quỳ ngồi xuống ghế mềm kia, nhón một quả anh đào đỏ mọng đưa vào miệng, răng trắng cắn xuống, nước quả ngon ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng.

Làm cung nữ hầu hạ bên người Thái tử đúng là có chỗ tốt này. Đồ ăn của Thái tử nàng cũng có phần, ngay cả hoa quả và bánh ngọt nhập khẩu cũng là đồ tiến công.

Nhớ lại khi còn ở Thượng Thiện Giám, những thứ hiếm có như vậy đầu tiên là dâng lên ngự án, sau đó từng lớp từng lớp ban thưởng cho phi tần hậu cung và các trọng thần quyền quý. Có khi đến tay quan lại đã bắt đầu hư hỏng, càng không có khả năng đến miệng những cung nữ tạp dịch như các nàng.

Vậy nên vẫn là đi theo Thái tử điện hạ có thịt ăn!

Vân Quỳ ăn vài quả, lại nhớ đến mỹ nhân n.g.ự.c đầy m.ô.n.g vểnh ở phòng bên, vô thức nhìn xuống của mình.

Mấy tháng nay nàng ăn uống tốt, hiệu quả đặc biệt thể hiện ở trước ngực. Tuy không tràn đầy quyến rũ bằng mỹ nhân đầy đặn kia, nhưng cũng đầy đặn hơn trước nhiều, có thể đặt được vững vàng một quả anh đào.

Vân Quỳ cầm một quả, vì tò mò cũng ấn thử vào bên trong, quả anh đào đỏ tươi lún vào lớp mềm mại trắng như tuyết, nhanh chóng biến mất.

Vân Quỳ cong khóe môi, xem ra nàng cũng có chút bản lĩnh nhỉ.

Ngoài Bích Sa Trù, Tần Qua đang bẩm báo về việc cứu trợ hạn hán ở phương Bắc. Tuy nhiên hiếm khi lại thấy vẻ mặt điện hạ nhà mình xao động như vậy. Trong đôi mắt phượng đen láy hiện lên vài phần cảm xúc u ám mà ngay cả hắn cũng không phân biệt được rõ.

Tần Qua lập tức trở nên lúng túng.

Thái tử vốn đang suy nghĩ phái một Ngự sử đến phương Bắc giám sát, ai dè lại bị tiếng lòng truyền đến từ bên trong vách ngăn làm gián đoạn dòng suy nghĩ.

「Thì ra anh đào còn có thể ăn như vậy.」

「Ta thấy ta cũng có thể kẹp được mà.」

「Ta cũng thử ép xem…」

Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, bàn tay từ từ nắm chặt nổi lên gân xanh.

V hồn lại, phát hiện Tần Qua vẫn đang đợi quyết định của hắn, trong đầu hắn nhanh chóng khóa chặt một cái tên, phân phó: “Để Vũ Hoằng Văn đi đi, phái người âm thầm bảo vệ, đừng để người xảy ra chuyện.”

Tần Qua lập tức chắp tay nhận lệnh.

Thái tử nói: “Không có việc gì thì lui xuống đi.”

Tần Qua nhìn Tào Nguyên Lộc, thấy vẻ mặt ngầm hiểu của người sau, Tần Qua hiểu ra ngay, hai người cùng nhau chắp tay lui xuống.

Trong Bích Sa Trù.

Vân Quỳ nâng hai bên n.g.ự.c ép lại, muốn thử xem mình rốt cuộc có làm được không. Nhưng nghiên cứu mới tiến hành được một nửa, chợt nghe vách ngăn vang lên một tiếng. Nàng sợ hãi tay run lên, quả anh đào tròn xoe b.ắ.n ra, đột ngột nhô lên trong chiếc áo lót màu hồng nhạt

“Điện hạ, ngài trở lại nhanh vậy sao?”

Vừa nãy nàng mơ hồ nghe thấy tiếng người, còn tưởng bọn họ phải nghị sự rất lâu nữa chứ!

Ánh mắt Thái tử rơi vào chỗ nhô lên kia, nhớ lại tiếng lòng vừa nãy của nàng, hắn đoán được là gì, lông mày khẽ nhíu lại.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 169



Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, làm chuyện xấu hổ như vậy còn bị hắn tận mắt nhìn thấy, xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Nàng quay lưng đi, muốn lấy quả anh đào ra. Tuy nhiên tay còn chưa thò vào, người đã bị người ta ôm từ phía sau, sau đó bị hắn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay.

Thái tử trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng muốn chơi cái này?”

Đương nhiên Vân Quỳ không chịu thừa nhận, nàng cúi đầu, không hề tự tin nói: “Nếu ta nói, là ta không cẩn thận làm rơi vào, ngài có tin không…”

Ánh mắt Thái tử đen như mực, “Nếu ngươi muốn thử, cô có thể thử.”

Vân Quỳ: “…”

「Đại ca, ngài có muốn nghe lại ta vừa nói gì không?! Không cẩn thận! Không cẩn thận! Thôi, mệt tim…」

Vừa nãy thử rồi, nàng bị cấn rất đau, cuối cùng không nỡ tự mình ra tay.

Người đàn ông lại mặc kệ, chậm rãi thử.

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, không nhịn được khẽ rên một tiếng. Thái tử nhân lúc đó gắp một quả anh đào từ chén lưu ly, trực tiếp chặn môi nàng lại.

“Không được ăn.” Hắn trầm giọng nhắc.

Vân Quỳ tủi thân nhìn hắn.

Thái tử: “Bên ngoài toàn người là người.”

Vân Quỳ nghĩ đến Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ còn đang canh ở bên ngoài, lập tức không dám lên tiếng, vành mắt càng chua xót đỏ hoe.

Ánh mắt thái tử nặng nề, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, “Cô để ngươi vào đây làm gì, hả? Ngươi cứ nhất định như vậy, chẳng phải là tự mình chuốc lấy sao?”

Tay người đàn ông vẫn tiếp tục động tác, toàn thân nàng run rẩy, răng va lập cập.

Không biết qua bao lâu, nước anh đào đỏ tươi “xì” một tiếng, nở rộ trên chiếc áo lót màu hồng nhạt. Đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán lên làn da trắng nõn, chậm rãi ăn sạch sành sanh.

Thái tử đợi nàng thong thả ăn xong quả anh đào trong miệng, lại li.ếm sạch nước anh đào đỏ tươi ngọt ngào trên môi nàng.

Thấy vẻ mặt nàng mê man, nước mắt không ngừng rơi, hắn khẽ cười: “Choáng rồi?”

Thái tử vươn ngón tay, thăm dò vào miệng nàng, mang hạt anh đào trên chiếc lưỡi mềm mại ướt át kia ra.

Vân Quỳ khiếp sợ, vừa ấm ức, lại có chút ngây ngốc.

「Sao ngài ấy, cái gì cũng biết…」

Thái tử nhớ đến khi ở trên giường Thẩm Ngôn Ngọc thường không tiếc lời khen ngợi Thẩm phu nhân, hắn bèn nói: “Ngươi cũng không tệ.”

Vân Quỳ: “…”

「Có ai khen người ta như vậy không!」

Người dính dính nhớp nháp khó chịu, nàng cắn môi nói: “Ta muốn hồi cung, ta muốn tắm.”

Lần này Thái tử lại rất dễ nói chuyện, “Ừ, vậy thì hồi cung.”

Vốn dĩ đưa nàng đến đây chỉ là để nhận mặt, dựa vào giấc mơ có lẽ có thể cho hắn thêm phương hướng và gợi ý về một vài kế hoạch bí mật và những vọng niệm giấu kín trong lòng họ.

Trước đây chuyện của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần, hay Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, đều là những bí mật không ai biết mà nàng có thể nhìn được từ trong giấc mơ.

Đặc biệt trong ba năm hắn không ở kinh thành này, có rất nhiều chuyện đã bị hủy thi diệt tích, không thể tra ra được.

Cho dù hắn đã có năng lực đọc tâm, nhưng có những bí mật ngay cả chính bản thân người ta cũng kháng cự việc nhớ lại, không dám dễ dàng động niệm. Ví dụ như hắn có thể tiếp cận Tạ Hoài Xuyên, nhưng Tạ Hoài Xuyên sẽ không thông qua tiếng lòng nói cho hắn biết bí mật của mình, lúc này đi vào giấc mơ sẽ có chỗ dụng võ.

Thấy y phục nàng dính nước, Thái tử nhíu mày, sai người đưa nước nóng vào, y phục sạch sẽ mà Tào Nguyên Lộc chuẩn bị cũng dùng đến.

Vân Quỳ lau rửa đơn giản, thấy mấy dấu ngón tay đỏ rõ ràng trên ngực, nàng không nhịn được mắng hắn hai câu trong lòng.

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Cần cô lau rửa giúp ngươi không?”

Vân Quỳ vội vàng quay người đi, lắp bắp nói: “Ta… ta tự làm.”

Từ Bích Sa Trù đi ra, nàng thấy bộ y phục mình mặc lúc đến bị ném vào lò sưởi, lập tức đau lòng không thôi, “Mấy bộ y phục này về giặt vẫn mặc được mà!”

Trước đây có mấy bộ bị hắn xé rách, thực ra vá lại vẫn mặc được, nhưng vẫn bị hắn ném thẳng vào lò đốt!

Mấy thứ này đều rất đáng tiền! Dù nàng có nhiều bạc hơn nữa, cũng không nỡ mua y phục tốt như vậy.

Thái tử lại hỏi: “Ai giặt?”

Vân Quỳ tức giận: “Ta tự giặt!”

Thái tử đưa cho nàng chiếc áo lót ướt sũng bên cạnh, “Cái này chưa đốt, ngươi tự mang về đi.”

Khuôn mặt Vân Quỳ đỏ bừng dữ dội, “Còn không phải là chuyện tốt điện hạ làm à!”

Thái tử nói: “Là chính bản thán ngươi muốn, cô chẳng qua là tác thành cho ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

「Ngài thật đáng ghét!」

Trên xe ngựa trở về, Vân Quỳ ngồi cách hắn rất xa. Nàng vén một góc rèm xe, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, để làn gió đêm hơi lạnh thổi tan bớt hơi nóng trên mặt.

Thái tử nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng rao hàng ồn ào bên ngoài, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, vén rèm xe nhìn ra.

Vân Quỳ không biết hắn ra lệnh một câu gì mà xe ngựa từ từ dừng lại bên đường.

Không lâu sau, Tào Nguyên Lộc chạy bộ trở về, vén rèm lên, Vân Quỳ lập tức bị một chiếc đèn thỏ chiếu sáng mắt.

Nàng vươn tay nhận lấy đèn thỏ, vui vẻ cười nói: “Đây là điện hạ tặng ta sao?”

Tay cầm cán đèn gỗ, nàng chợt nhớ tới đêm Nguyên Tiêu cũng mua một chiếc đèn y hệt. Kết quả bị Thái tử điện hạ coi như ám khí ném ra ngoài, hắn nói sẽ trả lại cho nàng…

Qua lâu như vậy, nàng chỉ nhớ rõ sự kinh hồn bạt vía đêm đó, sớm đã quên sạch chiếc đèn thỏ, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.

Nàng mím môi, cố ý nói: “Đa tạ Tào công công.”

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Tào Nguyên Lộc cười đưa xiên hồ lô đường mua được cho nàng, “Đều là lệnh của điện hạ, cô nương muốn cảm ơn thì cảm ơn điện hạ đi.”

Xe ngựa từ từ lăn bánh.

Đèn thỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt trong khoang xe tối tăm, cũng chiếu sáng khuôn mặt căng cứng của Thái tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của thiếu nữ đột nhiên ghé sát lại, đôi môi mềm mại dính đường khẽ mổ một cái lên môi hắn.
 
Back
Top Bottom