Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 150



Trong xe ngựa, thống lĩnh thân vệ của Thái tử – Úc Hàn đang bẩm báo việc sắp xếp cho những người dân bị thương. Nhắc đến đám thích khách hôm nay, Úc Hàn đoán: “Thế tử Ninh Đức Hầu đã chết, Ninh Đức Hầu vẫn còn ở trong ngục, giờ còn có thể điều động những sát thủ võ công cao cường này đến đối phó với ngài, e rằng chỉ có… Hôm nay thân thủ của tên thích khách cầm đầu kia, thuộc hạ thấy giống Cẩm Y Vệ.”

Ánh mắt Thái tử lạnh lẽo, chợt nghe thấy bên ngoài có một tiếng thở dài thườn thượt.

「Không biết điện hạ thế nào rồi.」

「Hình như bị thương ở bụng…」

Thái tử: “…”

Úc Hàn còn muốn bẩm báo chuyện Thủy Kính Đài, Thái tử đã lên tiếng cắt ngang: “Ngươi ở lại xử lý hậu sự, ngày mai cùng bẩm báo.”

Úc Hàn lập tức ý thức được, điện hạ bị thương mất máu, hắn ta còn ở đây nói nhiều làm phiền điện hạ nghỉ ngơi thì thực sự không nên. Hắn ta vội vàng đứng dậy cáo lui.

Người đi rồi, Thái tử vén màn xe, nhìn nha đầu đang cau mày khổ sở kia, khẽ gọi: “Vân Quỳ.”

Vân Quỳ vội ngẩng đầu: “Điện hạ gọi nô tỳ?”

Thái tử “Ừ” một tiếng, “Lên đây đi.”

Vân Quỳ gật đầu, vội vàng bước lên xe ngựa.

Trong xe vẫn còn mùi m.á.u tanh nồng, Vân Quỳ nhớ lại vũng m.á.u và khăn thấm m.á.u mà Hà quân y vừa mang ra, trong lòng nàng như thắt lại, cổ họng cũng nghẹn đắng: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Sắc mặt Thái tử đã khôi phục lại một chút, ngước mắt nhìn nàng: “Đây là lần đầu tiên ngươi thấy cô bị thương?”

Đương nhiên không phải lần đầu tiên, nhưng trước kia dù bị thương nặng đến đâu cũng không liên quan đến nàng. Hôm nay lại là lúc đưa nàng xuất cung thì gặp thích khách. Nếu không có nàng là gánh nặng này, thân thủ điện hạ tốt như vậy, nhất định có thể dễ dàng thoát thân.

Vân Quỳ khẽ nói: “Là vì điện hạ cứu ta.”

Thái tử: “Bọn chúng muốn g.i.ế.c cô, lưỡi d.a.o hướng về phía ngươi cũng chỉ là muốn khiến cô rối loạn tiền tuyến, không kịp ứng phó.”

「Ta có đức hạnh gì, mà khiến Thái tử điện hạ rối loạn tiền tuyến?!」

Vân Quỳ mím môi: “Ta còn tưởng điện hạ muốn dùng ta làm tấm thịt lót đường cơ.”

Thái tử: “… Cô đưa ngươi xuất cung, tự nhiên phải bảo đảm an toàn cho ngươi.”

Lời nói là như vậy, nhưng đổi lại là bất kỳ chủ nhân nào, không bắt người dưới trướng đỡ đao đã là tốt lắm rồi. Nào có ai thà mình bị thương, cũng phải cứu một cung nữ nhỏ bé như nàng.

Nhớ lại cảnh c.h.é.m g.i.ế.c vừa rồi, Vân Quỳ vẫn còn kinh hồn bạt vía.

Nhưng nàng không ngờ, Thái tử điện hạ lại che chở nàng từ đầu đến cuối.

Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng bị ném ra ngoài như chiếc trâm cài để đập thích khách, nhưng tình huống đó cũng không xảy ra.

Điều này khiến nàng sinh ra một ảo giác, cứ như thể… nàng có thể mãi mãi trốn sau lưng hắn, hắn sẽ đỡ cho nàng tất cả đao kiếm, chỉ cần có hắn, nàng có thể không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.

Yết hầu Thái tử khẽ động đậy, một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi: “Hôm nay ở cầu Hỉ Thước, ngươi lải nhải với những người đó làm gì?”

Vân Quỳ nghĩ đến những lời vu khống của đám dân chúng dưới cầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Điện hạ vừa cứu bọn họ xong, những người này lại hay thật, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.” (*)

(*) Áp dụng cho tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…

Thái tử cười nhạo: “Cô cũng tính là người tốt?”

“Còn không phải sao.” Đôi mắt đen láy trong veo của thiếu nữ chớp mắt nhìn hắn, “Hôm nay qua đi, trong lòng ta điện hạ chính là anh hùng cứu tử phù thương. Ta không chịu được bọn họ vu khống ngài nên phải mắng lại.”

Thấy vẻ mặt hắn dịu đi một chút, Vân Quỳ liếc nhìn vết thương ở eo hắn, “Điện hạ, ta có thể xem vết thương của ngài thế nào không?”

Tâm tư của nàng, sao Thái tử lại không rõ, “Đã băng bó rồi, có gì mà xem?”

Vân Quỳ kiên trì nói: “Ta xem vết thương có nặng không.”

「Ta xem cơ bụng có bị người ta c.h.é.m hỏng không.」

「Xem mà, xem mà!」

Thái tử bất đắc dĩ, chỉ đành chậm rãi cởi đai ngọc ở eo ra.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 151



Trong xe, ánh đèn lờ mờ, Vân Quỳ quỳ gối trước mặt Thái tử. Thấy hắn hơi xấu hổ, nàng dứt khoát giúp hắn một tay, đặt chiếc đai lưng ngọc Thái tử vừa cởi sang một bên, sau đó vươn tay mở vạt áo hắn ra.

Khăn bông quấn quanh vết thương thấm ra chút m.á.u nhạt, che khuất một nửa cơ bụng. Vân Quỳ nhẹ nhàng lướt tay qua là da dưới lớp băng vải, nơi đó không một chút mỡ thừa, đầu ngón tay lướt qua hơi nóng lên, cũng càng thêm căng thẳng.

「Cũng may không làm tổn thương tiểu điện hạ.」

「Nhưng eo bụng bị thương, trong thời gian ngắn khó mà hành sự, e là phải chăm sóc một thời gian.」

Thái tử: “…”

Hóa ra nàng không mấy quan tâm đến vết thương của hắn, mà là cảm thấy hắn bị thương ở chỗ đó, sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the.

Vậy nên nàng cũng không hoàn toàn bài xích chuyện đó nhỉ?

Thậm chí còn có chút mong chờ lần tiếp theo với hắn.

Nếu không hôm nay gặp hắn, nàng cũng sẽ không thầm nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng thị tẩm bất cứ lúc nào, thậm chí còn mua cả bảo vật quý giá, nghĩ đến việc cùng hắn khám phá.

Mặc dù đêm giao thừa không làm nàng hài lòng, nhưng hắn hẳn cũng không đến nỗi vô dụng. Thân thể bị nàng s* s**ng khắp nơi, thậm chí nàng còn dùng móng tay cào xước lưng hắn, hắn cũng không truy cứu.

Có một khoảnh khắc đôi mắt nàng ngấn nước ánh lên vẻ t*nh d*c, giọng nói mềm mại run rẩy, lòng bàn tay hắn dính nhớp ướt át…

Vân Quỳ hoàn toàn không nhận ra ánh mắt người đàn ông càng lúc càng sâu và nóng, đầu ngón tay dừng ở những đường cong rõ ràng kia, khẽ hỏi: “Điện hạ đau không?”

Thái tử nhìn chằm chằm tư thế quỳ của nàng, giọng nói trầm khàn: “Vết thương nhỏ này, còn chưa đến nỗi.”

Vân Quỳ nuốt nước miếng, “Vậy ta yên tâm rồi.”

「Eo thon như vậy, lại còn có lực như vậy.」

「Muốn li.ếm.」

「Sách nói li.ếm tốt có ích cho…」

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có gì đó nâng cánh tay nàng lên. Vân Quỳ giật mình nhìn chằm chằm chỗ đột ngột kia, đến khi phản ứng lại, mặt nàng đỏ bừng, “Điện hạ ngài…”

Nàng lắp bắp ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh mắt người đàn ông đen kịt, tựa như ngọn lửa tối vô tận đang cháy dưới vực sâu.

Vân Quỳ chỉ nhìn thôi đã mềm nhũn cả chân.

Thậm chí nghĩ kỹ lại, cũng không phải là nàng quá vô dụng. Dù sao thứ làm nàng sống dở c.h.ế.t dở kia cũng thật đáng nể, dưới lớp áo hoa lệ che đậy, so với cánh tay nhỏ bé của nàng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.

Giọng nàng run rẩy, ngoài kinh hãi ra, còn có sự kích động không kìm nén được, “Ta không bao giờ ghét bỏ điện hạ nữa.”

Ánh mắt Thái tử sâu thẳm: “Ngươi còn dám ghét bỏ cô?”

Vân Quỳ mím môi, “Trước kia là ta không hiểu chuyện, sau này ta sẽ hầu hạ tiểu điện hạ thật tốt!”

Đồ tốt đúng là đồ tốt, nếu không sao sách lại nói đàn ông đều lấy làm kiêu hãnh và dùng nó để chinh phục thể xác và tinh thần phụ nữ. Với kích thước hùng vĩ như điện hạ, ngài đúng là tấm gương của đàn ông, chỉ tiếc là chưa nắm được trọng điểm mà thôi.”

「Có bảo vật trấn giữ cửa hàng rồi, ta nhất định có thể học thành tài, dẫn điện hạ lên đến đỉnh cao!」

Thái tử nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy hôm nay ngươi định buông tay mặc kệ à?”

Vân Quỳ ngạc nhiên, mặt lại hơi nóng: “Nhưng điện hạ… như vậy không được đâu? Ta thì không sao, nhưng chỗ ngài bị thương không ổn, chỉ sợ không chịu nổi kiểu mạnh bạo như đêm giao thừa, lát nữa nếu vết thương nứt ra, Tào công công và quân y sẽ trách ta…”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Không phải ngươi thường xem tị hoả đồ sao, không biết hầu hạ cô thế nào à?”

Vừa nói xong, trong đầu Vân Quỳ lập tức hiện ra vô số hình ảnh những người nhỏ bé đang vật lộn.

Vừa định trả lời, lại đột nhiên phản ứng lại một chút: “Sao ngài biết ta thường xem tị hoả đồ?”

「Chẳng lẽ ngài ấy biết ta lót dưới ga trải giường, để dưới gối, dưới đáy rương cùn còn mấy quyển?」

Vân Quỳ nhớ lại trước kia trúng thất nhật tán, sáng hôm sau Thái tử đã ban cho nàng bát canh lê có thuốc giải. Có thể thấy rằng không có chuyện gì có thể qua mắt được hắn, có lẽ hắn đã sớm biết trong phòng nàng giấu tị hoả đồ rồi.

Tang chứng vật chứng đều ở trong phòng, không cho phép nàng chối cãi. Vân Quỳ chỉ có thể cố gắng biện minh cho mình: “Những bức họa đó đều là trước đây Ngụy cô cô cho, bọn ta đều là cung nữ thị tẩm, đương nhiên không thể không biết gì về chuyện phòng the, nếu không làm sao hầu hạ điện hạ, nhưng ta thật sự xem ít…”

Thái tử: “Phì.”

Vân Quỳ: “…”

「Ngài cười làm ta rất xấu hổ!」

Vân Quỳ cắn môi nói: “Trong phòng ta có một ít, nhưng đều bị ta cất đi rồi. Ta vẫn xem thoại bản nhiều hơn, tị hoả đồ đó… bình thường ta không dám xem.”

Thái tử cong môi cười: “Ừ.”

Hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ nói: “Cô thấy ngươi rất hiểu biết, xem ra là có thiên phú dị bẩm.”

Má Vân Quỳ ửng hồng, khẽ lí nhí: “Tạ điện hạ khen ngợi, không phải ta không muốn hầu hạ điện hạ, nhưng đây là trên xe ngựa, đường xóc nảy, miệng ta nhỏ, chỉ sợ răng va vào tiểu điện hạ…”

Sau một thoáng ngẩn người, sắc mặt Thái tử lại trở nên xanh mét: “…”

Thật sự là đánh giá thấp nàng rồi.

Hắn còn chẳng nghĩ đến chuyện đó!

Thái tử vốn đã không kìm nén được được, giờ phút này càng thêm mất bình tĩnh. Bàn tay hắn siết chặt, gân xanh nổi lên đập nhẹ nhàng, cuối cùng nắm lấy cổ tay nàng mạnh mẽ áp lên.

Trong chốc lát, cảm giác ấm áp tựa như dòng điện nhỏ từ nơi chạm vào lan toả khắp nơi. Sự tê dại tràn vào tận máu, hô hấp của hai người đều nhanh hơn vài phần.

“Đêm giao thừa, lúc cô tắm rửa, chẳng phải ngươi biết phải làm gì sao?”

Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, đầu ngón tay vô thức run rẩy, rồi chậm rãi siết chặt lại trong sự run rẩy căng thẳng đó.

Thái tử hít sâu một hơi, giọng nói vừa khàn vừa trầm, lại mang theo một vẻ mạnh mẽ nghiêm nghị: “Trước khi xuống xe ở Đông Hoa Môn, nếu không làm được, cô sẽ phạt ngươi.”

“Ngươi còn nửa canh giờ.”

Vân Quỳ nhớ lại đêm giao thừa hắn hành hạ nàng đến tận canh tư, lập tức cảm thấy thời gian eo hẹp.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 152



Nàng không sợ hắn phạt, sợ nhất là đến lúc đó làm giữa chừng không thể dừng lại, chẳng lẽ lại để bao nhiêu người bên ngoài chờ nàng!

Với sự hiểu biết của nàng về Thái tử, rất có thể hắn sẽ đứng ngoài xem lửa, nhìn nàng bị người ta chê cười.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, thân xe lắc lư, che đi mọi động tĩnh ái muội.

Vân Quỳ từng làm việc nặng ở Thượng Thiện Giám, tay có sức, nhưng cũng chỉ cầm cự được một lát rồi chậm lại.

Tiểu điện hạ trong lòng bàn tay nàng phồng to thêm mấy vòng. Dưới ánh nến mờ ảo, chất dịch ở đầu lóe lên ánh sáng nóng rực và nguy hiểm, tựa như ác thú ẩn mình trong đêm tối nheo đôi mắt đáng sợ, ánh mắt mang theo sự xâm lược tiềm ẩn, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ không dám nhìn thẳng vào nó, sợ giây tiếp theo sẽ bị chất lỏng nhớp nháp của quái vật nuốt chửng, nhưng lại không thể không an ủi nó, trong lòng cố gắng làm quen với nó.

「Tiểu điện hạ, ngươi chắc là nhận ra ta chứ?」

「Ngươi xem ngươi béo như vậy, lại còn xấu xí như vậy… ta hơi sợ hãi.」

Vừa lẩm bẩm trong lòng xong, tiểu điện hạ như có cảm ứng, mạnh mẽ giật giật trong lòng bàn tay nàng.

Tay nàng mỏi nhừ, suýt chút nữa không thể cầm chắc.

「Sợ quá, ngươi thật sự nghe thấy ta nói?」

「Tiểu điện hạ thông minh thật!」

「Không nói ngươi vừa béo vừa xấu nữa, đây là khí phách hùng dũng của đàn ông!」

「Sau này chúng ta là bạn thân nhé, ngươi nhìn ta phí tâm tổn sức hầu hạ ngươi như vậy, ngươi phải đối tốt với ta đó!」

「Mau ra đi!」

Vân Quỳ xoay xoay cổ tay, thực sự mệt mỏi muốn chết, nhưng tiểu điện hạ vẫn mãi không chịu ngoan, nàng lập tức hơi muốn bỏ cuộc.

“Điện hạ, hay là thôi đi? Sắp đến Đông Cung rồi…”

Sắc mặt Thái tử trầm xuống như nước, đáy mắt ẩn chứa d*c v*ng sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Còn một nén hương.”

Vân Quỳ khó không ra nước mắt, tay thực sự không còn sức lực, mệt mỏi ngồi phịch xuống bên chân Thái tử: “Ta thật sự rất mệt…”

Thái tử nhịn sự xúc động muốn đè nàng xuống, trầm giọng nói: “Tự nghĩ cách đi.”

Xe ngựa rất nhanh đổi hướng, từ con đường hơi gập ghềnh rẽ vào đường đi trong cung bằng phẳng rộng rãi.

Lúc xuất cung cũng đi con đường này, Vân Quỳ biết qua hai cổng cung nữa là đến Đông Hoa Môn. Trán nàng đã đổ mồ hôi hột, nhưng tiến độ vẫn mãi trì trệ.

Mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng người, là thị vệ canh gác cổng cung đang thông báo cho qua.

Trong mắt Vân Quỳ đã phủ một lớp hơi nước, ai oán vội vàng ngước đầu nhìn hắn.

Đáy mắt Thái tử là bao trùm d*c v*ng, đồng thời mang theo sự nhẫn nại tột độ. Theo động tác căng thẳng và gấp gáp của nàng, hô hấp của hắn cũng bắt đầu rối loạn, đôi mắt càng lúc càng sâu, giống như ác thú bị nhốt trong lồng đang khát khao phá tan xiềng xích.

Thời gian trôi qua từng chút trên đầu ngón tay. Vân Quỳ thậm chí còn nghĩ, lát nữa xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Thái tử điện hạ quần áo xộc xệch, còn nàng quỳ gối trong xe, thảm hại vô cùng. Bên ngoài đều là thân vệ tâm phúc của hắn, không biết sẽ chửi nàng là yêu cơ mê hoặc Thái tử thế nào. Thái tử điện hạ vì bảo vệ nàng mà bị thương, nàng lại một khắc cũng không chờ nổi…

Nàng cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm, cúi người hôn tiểu điện hạ đang ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu.

Thái tử mơ hồ đoán được nàng sẽ làm như vậy. Nhưng khi đôi môi mềm mại ấm áp kia chạm vào, hắn vẫn không kìm được mà nổi gân xanh.

Hắn ngửa đầu, hô hấp dồn dập, trầm giọng nhắm mắt lại.

Vào lúc xe ngựa chầm chậm dừng lại, cuối cùng Vân Quỳ cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Thật sự là vô cùng chật vật, nàng gần như ngây người quỳ ở đó, khắp mặt đều dính, trên váy áo cũng dính rất nhiều. Sau cùng vẫn là Thái tử cúi người xuống lau sạch mặt cho nàng.

Hốc mắt Vân Quỳ chua xót, vẻ mặt ngơ ngác, còn có chút tủi thân.

Thái tử dùng ngón tay cái vu.ốt ve đuôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, yết hầu chậm rãi chuyển động: “Được rồi, cô đưa ngươi hồi cung.”

Hắn nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, bế xốc nha đầu đang ngơ ngác không biết làm sao lên, dùng chiếc áo choàng rộng rãi dày dặn bao cả hai người vào trong, sau đó đứng dậy bế người xuống xe ngựa.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, đầu óc Vân Quỳ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Nàng hoàn hồn lại, vội vàng vươn tay đẩy hắn ra: “Điện hạ, ngài làm như vậy sẽ không động đến vết thương chứ? Mau thả ta xuống!”

Thái tử bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc, lo lắng, muốn ngăn cản nhưng lại không dám tiến lên kia, khẽ nói với người trong lòng: “Yên tâm, có cô ở đây, không ai dám nói ngươi một câu.”

Vân Quỳ mím môi: “… Ta sợ người ta nói ta sao?”

「Chắc chắn rồi.」

“Ta lo lắng vết thương điện hạ bị nứt ra.”

Thái tử lạnh lùng cụp mắt: “Ngươi mà còn giãy giụa nữa, cô thật sự sẽ bị nứt vết thương đấy.”

Vân Quỳ lập tức không dám động đậy nữa, nắm chặt vạt áo hắn, vùi đầu lí nhí: “Ta cũng nặng phết nhỉ…”

Dù sao hai khối thịt trước n.g.ự.c kia cũng đã không nhẹ rồi.

Nhưng vừa nói xong nàng đã hối hận, đêm giao thừa, hắn còn nâng nàng trong bồn tắm gần một canh giờ.

Lực cánh tay điện hạ, căn bản không cần lo lắng.

Thái tử nhớ ra điều gì đó, bước chân khựng lại, quay đầu nhắc Đức Thuận: “Đem sách nàng mua chuyển hết đến Thừa Quang Điện.”

Vân Quỳ: !!!

「Bảo vật quý giá của ta!」

“Hay là không cần đâu…” Nàng ngượng ngùng giãy giụa một chút, “Điện hạ toàn xem đại lược trị quốc, những tạp thư phố phường của ta, chuyển đến Thừa Quang Điện sợ sẽ làm bẩn mắt ngài…”

Nhưng Thái tử vẫn không lay động: “Dân chúng phố phường cũng là con dân của cô. Cô cũng cần phải hạ mình, đi sâu tìm hiểu sở thích của dân chúng, thấu hiểu nỗi khổ của bá tánh.”

Vân Quỳ: “…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 153



Những nơi chưa rửa sạch trên người nàng vẫn còn dính nhớp khó chịu. Nàng mím môi im lặng, không dám cử động lung tung, sợ vết thương của hắn bị nứt, lại sợ làm bẩn y phục quý giá của hắn.

Mặc dù đã bẩn rồi.

Hắn ôm nàng đi rất lâu, má nàng áp vào lồng ng.ực cứng rắn của hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim rõ ràng mạnh mẽ của người đàn ông.

Giống như lúc ở bên cầu Hỉ Thước, cảm giác được hắn che chở sau lưng trong ánh đao kiếm, ấm áp, an ổn, mạnh mẽ, thân thể căng thẳng của nàng cũng từ từ thả lỏng.

“Điện hạ, đã lâu rồi ngài không gặp ta, sao hôm nay lại triệu ta?”

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của thiếu nữ truyền đến từ lồng ng.ực. Thái tử chỉ cảm thấy giọng nói mềm nhũn này cũng giống như tay nàng, dễ dàng khiến người ta hô hấp dồn dập, n.g.ự.c và bụng xao động.

“Sao, ngươi không muốn gặp cô?”

Vân Quỳ mím môi: “Ta sợ điện hạ cảm thấy ta cậy sủng mà kiêu, chỉ dám ngoan ngoãn ở thiên điện chờ điện hạ triệu kiến, điện hạ không muốn triệu kiến, ta bèn tự kiểm điểm xem mình có làm sai chỗ nào không.”

Nói xong, nàng lại ngước mắt nhìn hắn, cẩn thận dò xét hỏi: “Ngài đưa ta xuất cung xem đèn, mua thoại bản cho ta, bây giờ còn muốn dọn thoại bản của ta đi, đây là muốn để ta mãi mãi hầu hạ ở Thừa Quang Điện sao?”

Thái tử nghiêm nghị nói: “Cô sợ ngươi xem quá nhiều thoại bản, đi vào đường tà. Có cô ở đây, ngươi dù sao cũng sẽ thu liễm vài phần.”

Vân Quỳ cụp mắt xuống: “Thì ra là vậy.”

「Nếu xem thoại bản là đi vào đường tà, vậy đường tà chính là quê ta.」

Thái tử vừa đi vừa nói: “Đông Cung kỷ luật nghiêm minh, trong phòng ngươi giấu những cấm thư này, sau này nếu bị người ta lục soát ra, cô cũng không giữ được ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

「Vâng vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng. Dưới đao kiếm của thích khách còn giữ được ta, lục soát ra mấy quyển thoại bản lại không giữ được.」

「Nói ta cậy sủng mà kiêu, lại còn ôm ta về trước mặt bao nhiêu người, ngày mai kiểu gì trên dưới Đông Cung cũng sẽ đồn ầm lên.」

「Ta cũng muốn sống kín đáo, nhưng thế này còn kín đáo thế nào được nữa.」

Thái tử im lặng lắng nghe tiếng lòng nàng, không trả lời lại.

Từ khi bắt đầu đặt nàng bên cạnh, thị vệ, quản sự Đông Cung, phàm là người có chút khả năng quan sát sắc mặt, đều không có lá gan khinh rẻ nàng nữa.

Còn về Thái tử phi mà nàng tưởng tượng, càng là chuyện không có thật.

Chuyện tước vị nói với nàng không thông, dù hắn muốn cho, nàng cũng không dám nhận, đợi đến khi triều đình ổn định, bàn lại cũng chưa muộn.

Về đến Thừa Quang Điện, hắn đặt nàng lên giường, cúi đầu thì thấy trên chiếc áo màu hoa sen của nàng lấm tấm vết bẩn, thậm chí cả cổ cũng bị dính một ít.

Bảo sao vừa rồi nàng tủi thân như vậy.

Hắn dùng khăn tay lau cổ cho nàng, ngón tay lướt qua chiếc cổ trắng mịn và vành tai mềm mại, ánh mắt khẽ tối lại, “Cô gọi người đến giúp ngươi rửa ráy?”

Vân Quỳ vội lắc đầu: “Không cần người đến…”

Vừa nói xong, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện vết thương ở eo bụng hắn quả nhiên đã bị m.á.u thấm ướt, trán cũng nổi lên một lớp mồ hôi lạnh li ti.

Trong lòng nàng hoảng hốt: “Điện hạ, ta đi mời quân y cho ngài…”

Vừa định đứng dậy, lại bị người đàn ông giữ lại.

Yết hầu Thái tử khẽ động: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không phải ngươi biết băng bó cầm m.á.u sao?”

Vân Quỳ vội gật đầu: “Ta băng bó cho điện hạ.”

Nàng không để ý đến vết bẩn trên người, trước tiên dùng khăn tay lau sạch tay, lấy thuốc kim sang ra, chậm rãi giúp Thái tử cởi áo ngoài.

Nhìn thấy lớp băng vải bị m.á.u nhuộm đỏ tươi kia, trong lòng nàng chua xót như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, ngón tay cởi băng vải cũng run nhè nhẹ.

“Rõ ràng điện hạ biết mình bị thương, vừa rồi sao cứ nhất định phải…”

“Hít.”

Chưa nói xong đã nghe thấy hắn đột nhiên đau đớn, hít một ngụm khí lạnh.

Nàng vội vàng nhẹ tay hơn: “Ta vụng về, làm điện hạ đau rồi sao?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 154



Thái tử ngồi trên giường, áo bào đen mở rộng từ n.g.ự.c xuống, lộ ra lồng ng.ực rắn chắc và vòng eo thon gọn. Theo nhịp thở lên xuống, cơ bụng cũng từ từ căng lên.

「Cái này… quá mức dụ người rồi.」

「Sao lại có người ngay cả bị thương cũng đẹp đến vậy!」

Trong lòng vừa lo lắng thật, vừa sốt ruột thật, nhưng nàng thật sự không thể không bị cơ bụng săn chắc đẹp đẽ của hắn hấp dẫn.

Vết thương rỉ máu, vùng eo bụng phân lớp rõ ràng kia càng thêm chói mắt. Nàng cố nhịn run tay, dùng khăn bông nhẹ nhàng thấm sạch vết máu, sau đó lấy thuốc kim sang bôi lên.

Bôi thuốc xong, nàng nuốt nước miếng, tốt bụng thổi nhẹ vào vết thương đã cầm m.á.u cho hắn.

Song làn gió nhẹ thổi qua bụng dưới, lại khơi dậy phản ứng không nên có.

Nàng không thể tin nổi nhìn “tiểu điện hạ” từ từ dựng lên. Nhớ đến sự mệt mỏi trong xe ngựa vừa rồi, nàng sợ hãi đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đứng dậy đã chạy đi: “Ta… ta đi thay y phục!”

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt đen kịt dâng trào cơn sóng tình.

Hắn thở dài một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới kìm nén được.

Vân Quỳ tự giặt bộ y phục bẩn, người cũng lau sạch sẽ. Khi trở lại, Đức Thuận đã giúp Thái tử lau người xong.

Nàng chần chừ: “Tối nay điện hạ muốn ta ở lại sao?”

Thái tử liếc nhìn nàng: “Ngươi nói xem.”

“Nhưng thân thể điện hạ không thể chịu thêm giày vò nữa…”

「Hơn nữa ta còn chưa bảo vật quan trọng nữa!」

Thái tử liếc nhìn nàng một cái đầy lạnh lẽo, Vân Quỳ rụt cổ lại, vội vàng ngoan ngoãn lên giường gỗ đàn hương rồi nằm xuống.

Đêm nay thật sự đúng là kinh tâm động phách, đi dạo hội đèn, tận mắt nhìn thấy hải đăng sụp đổ, sau đó lại gặp thích khách, kết quả trên xe ngựa còn mệt mỏi suốt nửa canh giờ!

May mà Thái tử không có ý định giày vò nàng.

「Chắc cũng là hữu tâm vô lực thôi.」

Thái tử: “…”

Nếu không phải thấy nàng mệt mỏi cả đêm, hắn thật sự không ngại cho nàng biết, hắn rốt cuộc là hữu lực hay vô lực.

Vân Quỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ việc gặp thích khách ở hội đèn đã để lại cho nàng một bóng ma quá lớn, ngay cả trong giấc mơ cũng là cảnh tên thích khách cầm đầu vung kiếm c.h.é.m về phía nàng.

Tuy nhiên trong mơ, Thái tử lại không thể thuận lợi đỡ được chiêu của sát thủ cho nàng, thanh kiếm kia đ.â.m thẳng vào vị trí dễ bị trọng thương ở n.g.ự.c Thái tử!

Mà khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, chiếc khăn đen trên mặt tên thích khách đã bị gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt giống như bị lửa thiêu, xấu xí gồ ghề.

Thái tử c.h.ế.t dưới kiếm của ông ta, chờ đợi ông ta là một đạo thánh chỉ đưa đến tận cửa——

Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ, trí dũng song toàn, quên mình vì chủ, xông pha lửa nước, lập nhiều kỳ công. Nay phong làm Trung Dũng Hầu, thực ấp ba nghìn hộ, ban Đan thư thiết khoán, khâm thử.

Phùng Ngộ quỳ xuống tạ ơn, nước mắt lưng tròng.

Lúc này Vân Quỳ mới chú ý tới vết bỏng trên mặt ông ta đã khỏi hẳn, da dẻ khôi phục lại vẻ láng mịn ban đầu, cũng có thể coi là tướng mạo đường đường, một thân phong thái hổ tướng.

Nhưng nàng nhớ đôi mắt lạnh lẽo đen kịt này.

Đây chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân thích sát Thái tử điện hạ!

Vân Quỳ chậm rãi tỉnh lại, trước mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mày kiếm, mũi cao, thanh lãnh cao quý của Thái tử.

Nàng vô thức vươn ngón tay, đầu ngón tay lướt qua đường nét góc cạnh của hắn, cảm nhận được làn da ấm áp và nhịp tim vẫn còn đập, lúc này nàng mới hơi yên lòng.

「Điện hạ, trong mơ của ta ngài đã c.h.ế.t đến mấy trăm lần rồi…」

「May mà những người đó đều không thành công.」

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa ngước mắt đã chạm phải đôi mắt phượng đen láy của Thái tử, nàng thầm kinh hãi: “Điện hạ tỉnh rồi?”

「Sao mỗi lần mơ xong, ngài ấy đều có thể vừa vặn tỉnh lại?」

Thái tử hỏi: “Lại mơ thấy ai?”

Vân Quỳ không quen tên thích khách kia, chỉ có thể cố gắng thuật lại những gì mình thấy trong mơ: “Ta mơ thấy tên thủ lĩnh thích khách hôm nay, hắn g.i.ế.c điện hạ, lập đại công, được phong làm Trung Dũng Hầu, còn khôi phục lại dung mạo ban đầu…”

Thái tử trầm giọng lặp lại: “Dung mạo ban đầu?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 155



Nhớ lại khuôn mặt dữ tợn kia, Vân Quỳ vẫn còn chút sợ hãi, giơ tay khoa tay múa chân cho hắn xem: “Mặt phải hắn bị thương, hình như cả một mảng lớn bị lửa thiêu… Đúng rồi, thánh chỉ nói hắn tên Phùng Ngộ!”

Ánh mắt Thái tử gần như lập tức lạnh lẽo nghiêm nghị.

Thì ra là hắn.

Chân tướng xưa kia ẩn giấu sau tầng tầng sương mù tựa như mây tan trăng tỏ mà nổi lên mặt nước.

Thích khách đêm nay.

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, kẻ bị bỏng lửa hủy dung, quanh năm mang theo một chiếc mặt nạ đồng thau.

Còn có trận chiến Lang Sơn năm xưa, kẻ cấu kết với địch từ bên trong, khiến đại quân rơi vào vòng vây trùng trùng, rất có thể chính là cùng một người!

Hai mươi năm quá xa xôi, dấu vết mỏng manh của trận chiến Lang Sơn năm xưa đã chẳng còn tung tích, thứ cần phải huỷ thi diệt tích cũng đã sớm bị huỷ thi diệt tích.

Hắn cũng đã thâm nhập Bắc Cương ba năm, tỉ mỉ gỡ rối những manh mối đã phủ bụi từ lâu. Lúc này mới tra ra trận chiến Lang Sơn năm xưa là do Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ dưới trướng tiên đế bí mật cấu kết với Bắc Ngụy, hơn nữa Phùng Ngộ không những không c.h.ế.t trận mà còn mất tích.

Thái tử bắt đầu tìm kiếm người này từ một năm trước, thậm chí sau khi hồi kinh, hắn còn cố ý nhắc đến tên Phùng Ngộ trước mặt Thuần Minh Đế. Nếu trong lòng Thuần Minh Đế có quỷ, chắc chắn ông ta sẽ hành động, hắn có thể dựa vào dị động để tra ra tung tích của người này. Tuy nhiên cho đến hôm nay, ám vệ dưới trướng cũng không tra ra bất kỳ kết quả nào.

Thì ra là đèn dưới chân tối, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Lư Túc lấy thân phận Cẩm Y Vệ trung thành trước mặt vua mười mấy năm, danh hiệu Chỉ huy sứ vang dội như sấm, không ai không biết. Nhưng vì dung mạo đã bị hủy hoại, cùng với đó là sự thay đổi hình dáng trong hai mươi năm qua, nên ngay cả đồng liêu trong triều cũng chưa từng nhận ra người này.

Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Vân Quỳ mơ hồ biết người này không đơn giản, chẳng lẽ nàng lại giúp hắn giải đáp được bí ẩn gì sao?

Giống như trước kia mơ thấy Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc Tần, lần này nàng lại lập công rồi?

Trong ánh mắt Thái tử ẩn chứa sự lạnh lẽo sắc bén như lưỡi đao, nhưng Vân Quỳ biết, ánh mắt băng giá này không phải dành cho nàng.

Nàng khẽ mở môi: “Điện hạ?”

Thái tử nghĩ thông suốt một vài khúc mắc, ánh mắt dịu lại, vô thức xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Ngươi đúng là phúc tinh của cô.”

Trong lòng Vân Quỳ vui vẻ: “Ta lại giúp được điện hạ rồi?”

Thái tử: “Ừ.”

Vân Quỳ: 「Vậy chẳng phải lại có thể đòi được ban thưởng rồi sao?」

Thái tử nhướng mày cười: “Muốn gì?”

Lần này Vân Quỳ cẩn thận suy nghĩ: “Ta có một ý tưởng, vừa có thể giúp được điện hạ, vừa có thể bảo toàn chính mình.”

Thái tử không nghe thấy tiếng lòng nàng, nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng.

Quả nhiên nghe thấy nàng nói: “Nếu điện hạ thật sự muốn thưởng cho ta, chẳng bằng phong cho ta một chức nữ quan? Trong cung có sáu cục một tư, Thượng Phục, Thượng Thực, Thượng Tẩm ta đều có thể đi, cứ chọn Thượng Tẩm cục đi! Sau này chuyên phụ trách chuyện nghỉ ngơi và lâm hạnh của điện hạ. Nếu điện hạ nhớ ta, hoặc muốn ta vào giấc mơ của ai, chỉ cần sai người truyền một tiếng, tất nhiên ta không dám không theo.”

「Làm nữ quan, bổng lộc ắt vượt xa trước kia, hơn nữa còn có phẩm hàm, ngay cả Thái tử phi nương nương cũng không thể dễ dàng xử trí ta.」

「Như vậy không chỉ ở trong cung như cá gặp nước, mà sau này xuất cung, ở giữa quan lại thế gia cũng là người có mặt mũi!」

Nhưng nàng càng nói, càng phát hiện sắc mặt Thái tử càng lúc càng trầm xuống, khiến trong lòng nàng run sợ, chỉ có thể lùi một bước cầu toàn: “Ta… ta cũng không phải vừa lên đã muốn làm Thượng Cung, bắt đầu từ thất phẩm Điển Thiết cũng được, ta còn trẻ mà…”

「Thật keo kiệt!」

「Lần nào cũng nói muốn thưởng, nói xong lại mặt mày đen sì, Thái tử điện hạ ngài thật khó hầu hạ!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 156



Thuần Minh Đế không ngủ cả đêm.

Ông ta biết Lư Túc sẽ ra tay vào đêm hội đèn này. Lư Túc đích thân dẫn người, triệu tập mấy chục cao thủ dưới trướng, chưa chắc là không có phần thắng.

Kiếm thuật của Thái tử quả thật không thể xem thường, nhưng chứng đau đầu vĩnh viễn là mối họa tiềm ẩn khi hắn giao đấu và tác chiến. Đặc biệt là trong môi trường cực kỳ ồn ào như hội đèn Nguyên Tiêu, càng chứng đau đầu càng dễ phát tác.

Mấy mũi tên lạc trước đó đều là do hắn đau đầu không có sức chống trả, đã gây cho hắn một đòn nặng nề. Hội đèn Nguyên Tiêu hôm nay, chính là thiên thời địa lợi.

Nhưng Thuần Minh Đế hoàn toàn không ngờ, còn chưa đợi được tin tức của Lư Túc, Càn Thanh Cung lại truyền đến tin tức hải đăng Thiên Đô Môn sụp đổ trước.

Thượng thư Công Bộ Tiết Kính Chi và Tả Hữu Thị Lang suốt đêm vào cung thỉnh tội.

Sau khi biết không gây ra thương vong nghiêm trọng về người, chỉ có hơn mười binh lính và dân chúng bị thương nhẹ, Thuần Minh Đế thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng khi ông ta biết tất cả những điều này đều là do Thái tử đã sớm tra ra mối họa tiềm ẩn của hải đăng. Hơn nữa đã ngầm bố trí, mới có thể kịp thời sơ tán dân chúng trước khi nó sụp đổ đêm nay, tâm trạng ông ta lập tức mơ hồ phức tạp.

Thậm chí còn có vài phần nghi ngờ, “Thái tử làm thế nào để thu hút người đến Thủy Kính Đài. Chỉ một vở kịch mà có thể dẫn dụ được dân chúng của nửa con phố chính?”

Viên ngoại lang Công Bộ phụ trách việc xây dựng hải đăng vừa từ Thiên Đô Môn trở về. Gã ta biết lần này truy cứu trách nhiệm, mình chắc chắn lành ít dữ nhiều. Lúc này, toàn thân gã ta toát mồ hôi lạnh, răng va lập cập, nhưng lại không thể không trả lời: “Trên đài hát… là chuyện gian tình của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần…”

Lời này vừa thốt ra, trước mắt Thuần Minh Đế tối sầm lại. Sau một thoáng ngây người ngắn ngủi, khí huyết toàn thân nhanh chóng dồn l*n đ*nh đầu, nếu không nắm c.h.ặ.t t.a.y cố gắng ổn định cảm xúc, chỉ sợ là đã ngã xuống.

Quần thần phía dưới quỳ xuống hô: “Bệ hạ bớt giận…”

Thuần Minh Đế không thể bớt giận. Vị vua hai mươi năm qua luôn giữ vẻ bình tĩnh lúc này giống như một con sư tử nổi giận, bước nhanh lên trước, đá một cước vào vai viên ngoại lang Công Bộ kia, rít ra một tiếng mắng giận từ kẽ răng: “Ngươi tham ô của công, lòng tham không đáy, đặt luật pháp vào đâu, đặt mặt mũi của trẫm vào đâu?”

Một cước này gần như dùng hết sức lực toàn thân, đá viên ngoại lang Công Bộ kia ngã mạnh xuống đất, bò cũng không dậy nổi, chỉ có thể cố chịu đau quỳ thẳng người, run rẩy cúi rạp xuống đất cầu xin tha thứ.

Những người phía dưới đều quỳ rạp xuống đất, trán dán chặt vào đất, toàn thân run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quân vương.

Một lúc lâu sau, Thuần Minh Đế cố nén cơn giận phun trào, chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ.

Thái tử biết rõ hôm nay hải đăng sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không báo trước cho Công Bộ kịp thời tu sửa kiên cố, cũng không thông báo cho Kinh Vệ phòng bị trước. Mà hắn mặc kệ hải đăng sụp đổ, bản thân lại ngầm bố trí, đem chuyện xấu trong hoàng gia biên soạn thành kịch dẫn dụ dân chúng. Làm như vậy vừa có thể tránh được thương vong về người, lại có thể khiến chuyện ô uế hậu cung náo loạn khắp nơi, làm ông ta mất hết mặt mũi, tiện thể làm tròn danh tiếng tốt đẹp cho bản thân!

Một mũi tên trúng nhiều đích, đúng là một Thái tử giỏi!

Thuần Minh Đế nắm chặt tay, cố nén cơn giận ngút trời mới không xử tử tại chỗ những kẻ tham ô vô dụng trước mặt!

Đợi đến khi Lư Túc hồi cung bẩm báo, Thuần Minh Đế nghĩ cũng biết, vụ ám sát đêm nay lại thất bại rồi.

Chân phải Lư Túc bị thương ở bắp chân, khập khiễng bước vào điện, khó khăn quỳ xuống đất: “Vi thần…”

Chưa nói xong, Thuần Minh Đế vung tay áo, chồng tấu chương cao như núi trên án thư đều bị hất xuống người ông ta, “Đồ vô dụng!”

Lư Túc vội vàng cúi rạp xuống đất thỉnh tội: “Vi thần không ngờ đêm nay Thái tử đã sớm chuẩn bị…”

Sắc mặt Thuần Minh Đế xanh mét, bước nhanh xoay hai vòng tại chỗ, “Trẫm cần ngươi làm gì? Mối họa tiềm ẩn của hải đăng ngươi không tra ra được, Thái tử mang bao nhiêu người xuất cung, ngầm mưu tính gì, ngươi cũng một mực không biết. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng đêm nay hắn xuất cung chỉ vì mua vui cho giai nhân?”

Lư Tắc vội nói: “Là vi thần sơ suất, xin bệ hạ giáng tội! Nhưng quả thật từ đầu đến cuối Thái tử đều che chở cho cung nữ thị tẩm kia, vi thần mới có cơ hội làm hắn bị thương ở eo bụng một nhát…”

Thuần Minh Đế không muốn nghe những điều này. Đổi lại là trước kia, Thái tử bị thương nặng, ông ta còn có thể hả hê trút giận, rồi cân nhắc xem có thể lợi dụng chuyện này như thế nào. Tuy nhiên bây giờ ông ta không muốn đợi nữa, ngoại trừ lớp mặt nạ cuối cùng giữa hai người chưa xé bỏ, Thái tử hồi kinh ba tháng nay, đã liên tiếp cho ông ta quá nhiều “bất ngờ”.

Đại thanh trừng Đông Cung, trực tiếp đem những tên gián điệp bị tra tấn đến c.h.ế.t đưa về Khôn Ninh Cung, khiến tiền triều hậu cung nghị luận xôn xao.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 157



Tra ra chân tướng việc gia súc tế tự c.h.ế.t bệnh năm ngoái, ép Thần vương giao tâm phúc của mình ra.

Cung yến trừ tịch, biết rõ Tạ Hoài Xuyên tư thông với Ngọc Thị, lại không hề để ý đến mặt mũi hoàng gia, lừa ông ta ra mặt, bắt gian tại trận trước mặt bao người.

Hôm nay lại đem chuyện xấu trong hậu cung của ông ta truyền bá khắp nơi!

Nhớ đến những bí mật hoàng gia mà ông ta tốn bao tâm tư cực lực che giấu lại bị truyền đi ầm ĩ, trở thành đề tài bàn tán sau bữa trà của dân chúng, Thuần Minh Đế lòng như lửa đốt, hận không thể đem băm vằm hắn thành trăm mảnh!

Ông ta có thể bịt miệng tất cả cung nhân trong Triều Dương Điện, nhưng không có cách nào ngăn được miệng lưỡi thế gian, g.i.ế.c hết tất cả dân chúng hôm nay có mặt.

Thái tử coi trọng điểm này, muốn khiến ông ta thân bại danh liệt, khiến một bậc đế vương trở thành trò cười trong miệng dân chúng!

Trong mắt Thuần Minh Đế lóe lên vẻ tàn nhẫn khát máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, mau chóng trừ khử hắn! Nếu hắn không chết, sau này kẻ c.h.ế.t chính là ngươi và trẫm!”

Vẻ mặt Lư Túc dữ tợn, lập tức lĩnh mệnh.

Còn về vụ sập hải đăng Thiên Đô Môn, nếu không nghiêm tra nghiêm trị, Thuần Minh Đế không thể ăn nói với bá tạnh thiên hạ, danh tiếng minh quân nhiều năm của ông ta sẽ bị triều thần và dân chúng nghi ngờ.

Thượng thư Công Bộ Tiết Kính Chi là trọng thần tâm phúc của ông ta. Bây giờ hải đăng sụp đổ, các quan viên Công Bộ liên quan chắc chắn khó thoát khỏi việc bị cách chức điều tra, Tiết Kính Chi thân là thượng thư đứng đầu chịu trách nhiệm cũng vậy.

Thuần Minh Đế sai Cẩm Y Vệ và Đại Lý Tự điều tra sâu nguyên nhân sập hải đăng. Cuối cùng xác định được mấy quan viên tham ô công quỹ tu sửa, sử dụng vật liệu kém chất lượng, chậm trễ lương bổng bức c.h.ế.t thợ thủ công.

Thượng thư Công Bộ Tiết Kính Chi bị cách chức điều tra, Tả Thị Lang bị phạt bổng lộc ba năm, giáng ba cấp điều đi, Hữu Thị Lang tham ô của công, bị phạt tám mươi trượng, lưu đày biên cương. Còn viên ngoại lang Công Bộ phụ trách xây dựng hải đăng trực tiếp bị phán tịch thu gia sản c.h.é.m đầu. Một lang trung và ba giám công tham ô trên trăm lượng, đều bị tịch thu gia sản, xử trảm vào mùa thu.

Đầu năm công việc ở Công Bộ bận rộn, xây dựng, lâm nghiệp, thủy lợi, đồn điền, việc nào việc nấy đều phải quy hoạch và chuẩn bị, mà Hộ Bộ vốn do Ninh Đức Hầu quản lý cũng mất người đứng đầu. Thái tử nhân cơ hội cơ hội này tiến cử hai quan viên lên thay thế chức quan Hộ Bộ và Công Bộ.

Trong thời gian Thái tử thảo phạt Bắc Ngụy, hai người này bị Thuần Minh Đế bề ngoài thăng chức nhưng thực chất là giáng chức, điều khỏi kinh thành. Hiện giờ Thuần Minh Đế chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi điều người trở về.

Việc thăng quan bãi chức suy cho cùng chính là cuộc đấu giữa Thuần Minh Đế và Thái tử. Chỉ cần Thái tử chết, những đại thần ủng hộ hắn và tiên đế, Thuần Minh Đế đều có thể từ từ trừ bỏ.

Đầu năm Thuần Minh Đế đã xử trí một loạt quan viên, cầm đầu là Ninh Đức Hầu, chỉ trong vòng mấy chục ngày, lại thanh trừng toàn bộ Công Bộ, nhất thời triều dã chấn động, người người lo lắng.

Thuần Minh Đế suy nghĩ kỹ càng, sai Cẩm Y Vệ tung tin ra ngoài. Sự cố hải đăng Thiên Đô Môn sụp đổ đêm Nguyên Tiêu thực chất là hành động Thái tử trừ khử những kẻ đối nghịch. Chỉ cần lật đổ đám quan viên Công Bộ này, Thái tử mới có thể nâng đỡ tâm phúc của mình lên.

Lời đồn nhanh chóng lan ra trong triều thần và dân chúng, những người vốn đã sợ uy thế của Thái tử lại càng tin tưởng không hề nghi ngờ. Chẳng mấy chốc dư luận xoay chiều, ngay cả hai quan viên do Thái tử tiến cử cũng phải chịu sự chỉ trích mắng nhiếc của dân chúng.

Đương nhiên theo tính cách giả tạo nhiều năm của Thuần Minh Đế, trước mặt người khác ông ta vẫn giữ mối quan hệ chú cháu hòa thuận với Thái tử.

Hôm đó Ngự Thư Phòng nghị sự, Thái tử nhàn nhã nhìn chằm chằm vào cái chân phải hơi khập khiễng của Lư Túc, “Chỉ huy Lư vẫn chưa khỏi hẳn sao?”

Lư Túc đáp: “Để điện hạ chê cười rồi.”

Lần bị thương ở chân phải này, Lư Túc tuyên bố với bên ngoài là hậu viện phủ đệ bị cháy, chân phải bị xà nhà cháy gãy đè trúng, ở nhà dưỡng thương nửa tháng mới có thể xuống giường, đến nay vẫn còn đi lại bất tiện.

Thái tử cười nói: “Chỉ huy Lư vì Bệ hạ mà xông pha lửa nước, dù thân mang trọng thương vẫn cần mẫn tận trung, cô vô cùng khâm phục.”

Hắn lại nhìn về phía Thuần Minh Đế nói: “Chỉ là chỉ huy Lư hiện tại đi lại bất tiện, giao trọng trách cho e rằng không ổn, Bệ hạ cũng nên đề bạt người mới mới phải.”

Nói đến đây, Thuần Minh Đế theo bản năng cảnh giác: “Lư Túc làm việc ổn thỏa, có vài việc giao cho người khác, trẫm không yên tâm.”

Thái tử cười nói: “Tuy là nói vậy, nhưng để người khác nhìn vào, còn tưởng trong tay Bệ hạ không có người dùng. Huống chi Cẩm Y Vệ là thân quân của đế vương, đại diện cho phong thái hoàng gia. Từ trước đến nay những người được cất nhắc đều là những thị vệ thân thủ bất phàm, tướng mạo đường đường. Cô ngược lại có một người, Bệ hạ có bằng lòng nghe không?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 158



Lời hắn nói ẩn chứa sự châm biếm, thậm chí còn đả kích ngoại hình của Lư Túc. Nếu không phải chuyện riêng của Lư Túc chỉ có quân thần hai người biết, Thuần Minh Đế thậm chí còn cảm thấy Thái tử đã tra ra điều gì đó.

Mấy ngày nay triều đình chấn động, Thái tử tiến cử không ít quan viên. Đối với những lời này, Thuần Minh Đế đã sớm không còn lạ lẫm.

Nhưng lần nào hắn cũng nói có lý có chứng, dù Thuần Minh Đế muốn từ chối, cũng dễ bị người khác dị nghị.

Thuần Minh Đế cười nói: “Thái tử muốn tiến cử ai?”

Thái tử đáp: “Võ trạng nguyên năm Thiên Khải thứ nhất, Thịnh Dự.”

Nói xong ý vị sâu xa nhìn Lư Túc: “Chỉ huy Lư hẳn là nhận ra người này?”

Dù có nửa chiếc mặt nạ đồng thau che khuất, Thái tử vẫn nhìn thấy con ngươi Lư Túc khẽ rung động.

「Thịnh Dự… hai mươi năm trước cùng ta làm tham tướng dưới trướng tiên đế, rất được tiên đế trọng dụng.」

「Tại sao Thái tử cứ nhất định nhắc đến người này trước mặt ta?」

「Người khác không nhận ra ta, Thịnh Dự lại chưa chắc…」

Lư Túc cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng nói: “Theo vi thần được biết, năm xưa đại chiến Bắc Cương, Bệ hạ truy cứu trách nhiệm theo luật, Thịnh Dự cũng bị giáng hai cấp, hiện tại chắc là nhậm chức Thiên hộ Bành Thành Vệ.”

Thái tử nói: “Với tài năng của Thịnh Dự, chỉ nhậm chức Thiên hộ quả là uổng phí, Cẩm Y Vệ vừa hay thiếu một chỉ huy đồng tri. Thịnh Dự cũng từng nhậm chức phó quan Cẩm Y Vệ. Cô thấy hắn có thể đảm đương.”

Nếu không phải Thái tử nhắc đến người này, Thuần Minh Đế gần như đã quên mất Thịnh Dự là ai. Ông ta mơ hồ nhớ Thịnh Dự cao bảy thước, phong độ nhẹ nhàng. Năm xưa ở kinh thành có thể nói là đang thời kỳ nổi bật, sau này tiên đế trọng thương băng hà, Thuần Minh Đế lấy lý do truy cứu trách nhiệm, giáng chức những tướng lĩnh dưới trướng ông ấy, người bị lưu đày thì lưu đày, Thịnh Dự cũng nằm trong số đó.

Thái tử đột nhiên đề bạt người này, tự nhiên là muốn thu phục làm người của mình, an bài người của mình vào trong đám thân vệ của ông ta.

Thuần Minh Đế nói: “Tuyển chọn người của Cẩm Y Vệ không vội…”

Thái tử lớn tiếng ngắt lời: “Rốt cuộc là Cẩm Y Vệ không thiếu người, hay là bệ hạ nghi ngờ năng lực chọn lựa hiền tài của cô?”

Khóe môi hắn ngậm ý cười, nhưng đáy mắt đen như mực lại không có nửa phần ý cười.

Thuần Minh Đế âm thầm nắm chặt tay, cố nén cơn giận nói: “Thái tử biết trẫm không có ý này.”

Thái tử nghiêm giọng nói: “Năm xưa ở dưới trướng tiên đế, Thịnh Dự tuổi còn trẻ mà quân công hiển hách, làm đến chính tam phẩm Tham tướng. Người không có lỗi lớn, lại bị chèn ép hai mươi năm không được thăng tiến, người đáng bị nghi ngờ e rằng không phải cô, mà là bệ hạ.”

Khóe mắt Thuần Minh Đế khẽ giật, một lúc lâu sau nghiến răng nói: “Đã như vậy, vậy thì cứ theo lời con, phong Thịnh Dự làm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, lập tức hồi kinh nhậm chức.”

Thái tử cười nói: “Bệ hạ anh minh.”

Thuần Minh Đế nói xong, liếc mắt trao đổi với Lư Túc.

Thăng chức không khó, có thể an toàn nhậm chức hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ông ấy.



Dạo này Thái tử công vụ bận rộn, ban ngày lên triều, nghị sự, thường đến tận đêm khuya mới về.

Vết thương ở eo bụng hắn vừa mới khỏi, Vân Quỳ lại đến kỳ kinh nguyệt, ý nghĩ muốn trao đổi âm dương vốn có cũng đành gác lại.

Ban ngày, ngoài việc đi tìm Yến ma ma học búi tóc thì Vân Quỳ trốn trong Thừa Quang Điện xem thoại bản, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã, tự tại.

Có lẽ Thái tử thấy nàng nhàn hạ như vậy không vừa mắt, mỗi sáng sớm đều gọi nàng dậy búi tóc, luyện tập nhiều lần, búi tóc của Vân Quỳ đã búi ra hình dạng. Bây giờ đi phòng phía sau học búi tóc phần lớn là để g.i.ế.c thời gian và nói chuyện với Yến ma ma.

Yến ma ma tuổi đã cao, điều lo lắng nhất chính là chuyện hôn sự và con cái của Thái tử. Bà ấy không tiện cầu kiến Thái tử, đích thân hỏi han hoặc thúc giục nên chỉ có thể dò hỏi Vân Quỳ.

Vân Quỳ cũng rất bất đắc dĩ: “Điện hạ chính sự bận rộn, dạo trước lại bị thương, chuyện sách lập Thái tử phi chỉ có thể dời lại sau này.”

Trong lòng Yến ma ma cũng biết Đế Hậu không thể để tâm đến hôn sự của Thái tử. Bà ấy thở dài một hơi, lại nhìn bụng nàng: “Vậy còn con? Sao bụng mãi không có động tĩnh gì?”

Vân Quỳ dở khóc dở cười, nàng với Thái tử điện hạ tổng cộng chỉ có một đêm đó. Làm gì có chuyện người người đều có vận may một lần được con như Thế tử Ninh Đức Hầu!

Yến ma ma thở dài: “Tiên đế con cái ít ỏi, điện hạ lại trì hoãn đến nay, ta đã từng này tuổi, sau xuống dưới hoàng tuyền, biết ăn nói thế nào với Huệ Cung Hoàng hậu…”

Vân Quỳ: “…”

Nàng chỉ có thể nói dối trước để an ủi: “Ma ma yên tâm, tối nay về, con sẽ cùng Thái tử điện hạ thử nhiều lần.”

Vừa nói xong đã nghe thấy khung cửa kẽo kẹt một tiếng.

Thái tử một thân áo gấm đen đứng ở ngoài cửa, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ quay đầu nhìn thấy người đến, lập tức kinh hãi: “Điện… điện hạ sao lại đến đây?”

Thái tử đi ra từ Sùng Minh Điện, hứng lên bèn đi đường vòng đến phòng phía sau thăm Yến ma ma, tiện thể đón nàng về. Không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy nha đầu kia nói nhăng nói cuội ở đây.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 159



Vân Quỳ xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

「Sao mỗi lần ta lỡ lời đều bị ngài ấy bắt gặp thế này!」

Yến ma ma thì ngược lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc vui mừng, không ngờ thái tử điện hạ lại đích thân đến tận hậu phòng sau này thăm bà ấy. Bà ấy vội vàng cúi người hành lễ.

Thái tử tiến lên đỡ bà ấy dậy, “Ma ma miễn lễ.”

Yến ma ma: “Thương thế của điện hạ đã khỏi hẳn chưa ạ?”

Thái tử đáp: “Cô không sao, ma ma yên tâm.”

Yến ma ma gật đầu, “Điện h* th*n ở vị trí cao, hiểm nguy khôn lường, sau này cũng phải luôn cẩn trọng mới được.”

Thái tử khẽ gật đầu, “Thân thể ma ma vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm.” Vành mắt Yến ma ma đỏ hoe, “Chỉ là trong lòng ta luôn cảm thấy tiếc nuối, sợ ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, không thể nhìn thấy điện hạ cưới vợ sinh con, bước lên đại vị…”

Thái tử bất đắc dĩ nói: “Sẽ không đâu.”

Yến ma ma coi như đó là lời hứa của hắn, “Điện hạ vừa ý tiểu thư nào chưa?”

Thái tử im lặng không nói, ánh mắt vô thức liếc nhìn Vân Quỳ, nha đầu vô tư kia vẫn còn đang lén lút soi gương chỉnh trang lại búi tóc.

Hắn không lộ vẻ gì thu hồi ánh mắt, “Ma ma không cần lo lắng, cô đã có chủ ý.”

Yến ma ma là người khôn khéo, chỉ một ánh mắt cũng đã nhận ra vài phần ý vị khác thường.

Tính tình điện hạ nhà bà ấy, bao nhiêu năm nay bà ấy đều nhìn rõ. Cho dù là tiêu thư khuê tú tài đức vẹn toàn, hay tiểu thư khuê các dịu dàng thông minh, chưa từng có ai thực sự được hắn để vào lòng. Nếu là người hắn không thích, dù gia thế có tốt đến đâu, dù ai khổ tâm khuyên nhủ, hắn cũng hoàn toàn không để tâm.

Điện hạ nhà bà ấy là người đáng sợ nhường nào, ngay cả mấy vị công chúa của Thuần Minh Đế, thiên kim của các thượng thư các lão, khi gặp hắn cũng đều cung kính sợ sệt. Duy chỉ có cung nữ thị tẩm này, nhìn thì có vẻ rụt rè nhút nhát, nhưng thực ra lần nào nhắc đến điện hạ không phải là đểu tươi cười rạng rỡ, e ấp ngượng ngùng sao?

Nhiều năm như vậy bên cạnh chỉ có một cô nương. Nếu không thích, sao lại giữ nàng hầu hạ bên cạnh. Hai mươi năm trước, ở Thừa Quang Điện, ngay cả một cung nữ đến gần hắn cũng không có, thế nhưng giờ lại hận không thể đêm nào cũng ở lại Thừa Quang Điện hầu hạ.

Còn nữa, ngay cả việc nàng đến học chải đầu cũng không yên tâm, phải đi đường vòng đến đón người.

Thật ra đâu phải là đến thăm bà lão này chứ?

Yến ma ma nhớ lại năm xưa tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu cũng là đôi uyên ương tình thâm. Chỉ cần ở Càn Thanh Cung, mỗi ngày tiên đế thay y phục, búi tóc, Huệ Cung hoàng hậu đều không nhờ người khác. Dù tiên đế bận rộn công vụ đến đâu, mỗi ngày sẽ đến dùng bữa với Hoàng hậu. Mỗi lần chinh chiến trở về, thậm chí còn chưa kịp cởi áo giáp, đã phải lập tức đi gặp Hoàng hậu…

Thái tử mím môi lắng nghe tiếng lòng bà ấy, im lặng hồi lâu nói: “Ma ma nghỉ ngơi sớm đi, cô đón người về trước.”

Yến ma ma hoàn hồn, vội gật đầu: “Dạ.”

Thái tử xoay người ra cửa, Vân Quỳ vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo.

Yến ma ma nhìn bóng dáng hai người từ xa, trong lòng thở dài.

Nếu không biết nàng tuổi thơ bất hạnh, ở trong cung sáu bảy năm, dung mạo tươi tắn, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa này, đâu phải là mỹ nhân mà gia đình dân thường có thể sinh ra?

Chỉ xét về tướng mạo cũng vô cùng xứng đôi với điện hạ, dù môn đăng hộ đối có thấp hơn một chút cũng không sao, chỉ cần điện hạ thích, sau này…

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tranh vẽ kia, Yến ma ma luôn cảm thấy hơi quen thuộc, cuối cùng vào giờ phút này đột nhiên nhớ ra một cái tên.

Nhưng làm sao có thể chứ, trên đời này dung mạo giống nhau quá nhiều, những người không hề có quan hệ huyết thống, sao lại có thể có sự liên hệ về huyết mạch?

Vân Quỳ đi theo Thái tử ra cửa, luôn cảm thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi khó coi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cần phải minh oan cho mình.

“Điện hạ, vừa rồi ta chỉ là nói đùa cho Yến ma ma vui thôi. Bà ấy mong ngài có tiểu điện hạ đến nỗi mỏi mắt trông chờ rồi, bản thân ta không có ý đó.”

「Thực ra ta nghĩ một chút đấy.」
 
Back
Top Bottom