Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 140



Chưa dứt lời, ánh mắt nàng vừa vặn chạm phải đôi mắt đen như mực lạnh lẽo của Thái tử, nàng sợ đến nỗi tim khẽ run lên: “Điện hạ?”

「Rõ ràng vừa nãy còn hỏi ta muốn danh phận gì, sao đột nhiên lại…」

「Chẳng lẽ là đến thử ta? Tưởng ta không biết trời cao đất dày, vọng tưởng trèo cao làm chủ, nên mới trầm mặt xuống như vậy?」

「Trời xanh chứng giám, ta thật sự không dám mơ tưởng làm nương nương đâu!」

Nàng lấy lòng cười với hắn: “Điện hạ, nô tỳ nào dám.”

Nhưng sắc mặt hắn không hề dịu đi chút nào, môi mỏng mím chặt, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lẽo thấu xương.

Sợ hắn không tin, Vân Quỳ bèn giơ tay chỉ trời thề: “Nô tỳ nhất định ghi nhớ thân phận của mình, tuyệt đối không dám si tâm vọng tưởng!”

Thái tử nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ vô tư của nàng, lạnh lùng mở miệng: “Nếu đã vậy, tốt lắm.”

Vân Quỳ nhỏ giọng: “Nếu điện hạ nhất định muốn thưởng cho nô tỳ thứ gì đó, vậy nô tỳ xin mạo muội nói, mong điện hạ đừng trách tội.”

Mặt Thái tử lạnh như băng: “Nói thử xem.”

Vân Quỳ cẩn thận nói: “Nô tỳ hầu hạ bên cạnh điện hạ, không ngày nào là không hoảng dợ. Sau này nếu nô tỳ chẳng may phạm lỗi, điện hạ hoặc Thái tử phi nương nương muốn xử trí nô tỳ, nô tỳ xin điện hạ một ân điển. Nếu ngài không muốn nhìn thấy nô tỳ, xin hãy đuổi nô tỳ đi thật xa khỏi cung là được. Nô tỳ đảm bảo sẽ không bao giờ bén mảng đến trước mặt điện hạ nữa, kẻo làm chướng mắt hai người.”

Thái tử cười lạnh một tiếng.

Đuổi ra khỏi cung, mua vài người hộ viện, rồi tìm thêm một người ở rể, chẳng phải đúng ý nàng sao?

Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, cô nhất định sẽ công tư phân minh, tuyệt đối không để ngươi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Vân Quỳ: “…”

「Đáng ghét, vừa ngủ xong đã trở mặt không nhận người rồi!」



Cung yến đêm trừ tịch xảy ra chuyện gièm pha Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc tần, sinh ra con trai. Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, sai chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc âm thầm điều tra làm rõ, lại tra tấn nghiêm khắc mấy nha hoàn thân cận của Ngọc Tần, kết quả lời khai của họ hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Chu Võ.

Hai mẹ con được sủng ái bao nhiêu năm, một người phản bội ông ta tư thông với kẻ khác, một người không phải con ruột ông ta. Thuần Minh Đế gần như phải kìm nén cơn giận dữ kinh thiên động địa mới không lập tức tru di cửu tộc Phủ Ninh Đức Hầu và nhà họ Ngọc.

Việc này liên quan đến thể diện hoàng gia, tất cả cung nhân chứng kiến bí mật hoàng tộc ngày đó ở thiên điện, ngoại trừ những cung nữ thị vệ Thái tử mang đi, tất cả đều đã bị Thuần Minh Đế âm thầm diệt khẩu.

Kế vị hơn hai mươi năm, Thuần Minh Đế tự nhận mình cần mẫn trị quốc, nhân từ đức độ, chưa từng một ngày lơ là. Nhưng trong mắt không ít lão thần, hắn vẫn chỉ là một hoàng đế tạm quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể nhường ngôi cho Thái tử.

Thái tử dù bị ngàn người chỉ trích, chỉ cần có một điểm tốt, vẫn có được sự ủng hộ của các cựu thần của Cảnh Hữu Đế. Còn ông ta, dù chỉ có một vết nhỏ, cũng đủ để những người này nhằm vào đó mà công kích kịch liệt.

Cho nên mấy năm nay, dù Thuần Minh Đế tu thân, tề gia hay trị quốc, đều không cho phép mình có bất kỳ nét bút hỏng nào để mang tai tiếng.

Khốn nỗi đôi gian phu dâm phụ Tạ Hoài Xuyên và Ngọc Tần lại gây ra chuyện ô nhục như vậy, không chỉ khiến ông ta mất mặt, mà việc hậu cung dâm loạn còn là sự tắc trách nghiêm trọng của ông ta với tư cách là một vị vua, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

Ngày hôm đó, ông ta nói ra hai chữ “phong khẩu” trước mặt Thái tử đã thể hiện rõ thái độ. Nếu Thái tử cứ khăng khăng dây dưa không chịu bỏ qua, để lộ chuyện này ra ngoài thì ông ta dù phải xé bỏ mặt mũi, cũng nhất định sẽ ra tay trước, trừ bỏ hậu họa.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 141



Mấy năm nay Phủ Ninh Đức Hầu cậy nhờ thân phận ngoại thích mà hoành hành ngang ngược, chiếm đoạt ruộng đất, vơ vét của cải của dân chúng. Thuần Minh Đế cũng nhắm mắt làm ngơ, dù sao hai bên cũng cùng chung kẻ thù là Thái tử. Ninh Đức Hầu ngấm ngầm cũng làm không ít chuyện mờ ám cho Thuần Minh Đế. Lần này Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, nào còn để ý đến tình nghĩa, sai Cẩm Y Vệ liệt kê mười tội lớn của Ninh Đức Hầu, trực tiếp tịch thu gia sản, tống giam vào ngục.

Chỉ xử lý một mình Phủ Ninh Đức Hầu quá mức thu hút sự chú ý, Thuần Minh Đế dứt khoát nhân cơ hội này giải quyết từng tên quan tham ô, nhà họ Ngọc đương nhiên cũng nằm trong số các triều thần bị thanh trừng.

Những vị quan còn cùng hoàng đế nâng chén chúc tụng trong cung yến trừ tịch sao có thể ngờ rằng ngày nghỉ còn chưa qua, đã nhận được thánh chỉ cách chức tịch thu gia sản.

Thật ra ngay từ đầu Thuần Minh Đế đã biết Ngọc Tần và Tạ Hoài Xuyên từng có một mối hôn ước nhưng sau đó không thành, Tạ Hoài Xuyên cưới người khác, Ngọc Tần nhập cung. Thuần Minh Đế không truy cứu sâu xa chuyện này, nhưng không ngờ hai người lại tình cũ không rủ cũng tới, dám vải thưa che mắt thánh, tư thông sinh con, thậm chí đôi gian phu dâm phụ còn dám tự vẫn trước mặt ông ta! Tịch thu gia sản, tru diệt cả tộc vẫn còn là quá nhẹ với họ!

Về phần Cửu hoàng tử, Thuần Minh Đế từng hết mực sủng ái, giờ chỉ còn lại một bụng căm hận.

Ông ta không thiếu con cái, sự xuất hiện của đứa bé này vốn dĩ đã là sai lầm! Hắn ta làm ông ta mất mặt hoàng đế, là nỗi ô nhục cả đời của ông ta!

Thuần Minh Đế chỉ có thể tạm thời giam cầm đứa bé lại, đợi sóng gió Phủ Ninh Đức Hầu qua đi mới xử lý sau.

Tuy nhiên, dù tin tức được ém nhẹm kỹ càng, lại còn huy động lực lượng lớn để tìm kiếm tội danh, cố gắng che đậy chuyện ô nhục này. Nhưng chuyện Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc Tần vẫn cứ lan truyền nhanh chóng, không chỉ đến tai Hoàng hậu, mà các phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chỉ trong một đêm, Phủ Ninh Đức Hầu sụp đổ, Hoàng hậu và Thần vương đang bị cấm túc đều kinh hãi tột độ.

Hoàng hậu vừa kinh sợ vừa hối hận, không ngờ cháu trai mình vẫn còn vương vấn tình cũ với Ngọc Tần, lại dám phạm phải sai lầm tày trời như vậy. Kẻ thông minh nhất cũng c.h.ế.t vì chữ tình, sớm biết thế, ngày xưa bà ta hà tất phải khổ tâm khuyên nhủ, để hắn ta cưới người khác.

Hoàng hậu vẫn đang bị cấm túc, nhiều lần cầu kiến Thuần Minh Đế đều không thành. Chuyện này làm tổn hại nghiêm trọng đến thể diện hoàng gia, mười tội lớn kia chỉ là che mắt, Thuần Minh Đế muốn tịch thu gia sản, tru diệt cả tộc Ninh Đức Hầu!

Là vợ chồng hơn hai mươi năm, Hoàng hậu hiểu rõ tính tình Thuần Minh Đế hơn ai hết. Nếu không phải bà ta là Hoàng hậu tôn quý, sinh con dưỡng cái cho ông ta, lần này ngay cả bà ta e rằng Thuần Minh Đế cũng không dễ dàng tha thứ!

Bà ta và Thần vương đã mất đi sự ủng hộ của mẫu tộc, kế sách duy nhất bây giờ là giúp Thuần Minh Đế trừ bỏ mối hoạ Thế tử này, thì Thần vương mới có thể lấy lại được sự coi trọng của Thuần Minh Đế.

Thuần Minh Đế đang cơn giận dữ ngút trời, làm sao có thể triệu kiến Hoàng hậu lúc này để nghe bà ta cầu xin cho nhà mẹ đẻ.

Ông ta chỉ hận chuyện này bị Thái tử làm lộ ra ngoài, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả tiền triều và hậu cung đều đã âm thầm lan truyền.

Ông ta có thể diệt khẩu tất cả hạ nhân ở thiên điện hôm đó, nhưng lại không thể bịt được miệng thế gian.

Ngày này, Thuần Minh Đế triệu kiến chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc.

Vị vua vốn luôn trầm ổn ôn hòa, giờ đây trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, sát khí nghiêm nghị: “Không thể giữ lại Thái tử nữa, trẫm đã nhẫn nhịn hắn quá lâu rồi.”

Năm xưa Lư Túc bị bỏng mặt, luôn đeo nửa chiếc mặt nạ đồng thau, nửa khuôn mặt bị vết thương cũ vặn vẹo làm cho càng thêm vẻ dữ tợn.

Gần như không có ai từng thấy mặt thật của ông ta, ngay cả các đại thần văn võ trong triều cũng kiêng kỵ người này như hủi. Chỉ biết ông ta từng cứu mạng Thuần Minh Đế, sau đó được đề bạt làm chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, rất được trọng dụng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 142



Thuần Minh Đế mặt mày nghiêm nghị: “Hắn đã điều tra ra ngươi rồi. Nếu ngươi không g.i.ế.c hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm rõ chân tướng năm xưa. Ngươi ẩn mình bên cạnh trẫm hai mươi năm, chẳng phải là vì đợi ngày Thái tử chết, ngươi có thể phong hầu bái tướng, gia quan tiến tước, vứt bỏ mặt nạ, dùng thân phận thật của mình mà sống đường đường chính chính sao? Lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót nữa!”

Lư Túc nghiến chặt răng hàm, lập tức chắp tay: “Vi thần tuân chỉ.”



Lần đầu tiên trong đời, liên tục hơn mười ngày Vân Quỳ không gặp thái tử.

Cả ngày Sùng Minh Điện đều có quan lại nghị sự, nàng cũng mơ hồ nghe nói gần đây có không ít quan lại bị tịch thu gia sản, trong đó có cả Phủ Ninh Đức Hầu, chắc là có liên quan đến Thế tử Ninh Đức Hầu.

Nhưng những chuyện triều chính lớn lao này không liên quan gì đến nàng, nàng quý trọng cái mạng nhỏ, cũng không dám tùy tiện tiết lộ điều gì.

Thái tử không gặp nàng, có lẽ là vì bận rộn chính sự, có lẽ là đã có người mới, có lẽ cho rằng nàng tâm cao ngút trời muốn làm chủ, muốn cho nàng một bài học nên mới lạnh nhạt vài ngày. Hoặc cũng có thể là sắp chọn Thái tử phi, không thể để người ta thấy hắn đêm đêm sủng hạnh một cung nữ thị tẩm mà sinh lòng hiềm khích.

Vân Quỳ nghĩ thoáng, nàng không phải hầu hạ mà vẫn có bổng lộc, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!

Chỉ là hôm đó đi qua hành lang, nghe thấy có cung nữ xì xào bàn tán sau lưng, nói nàng mới đắc ý được mấy ngày đã hoàn toàn thất sủng, trong lòng Vân Quỳ mới cảm thấy có chút trống trải.

Trống trải ở đâu nhỉ, là phú quý vinh hoa thoáng chốc đã thành mây khói ư? Hình như cũng không phải.

Nàng vốn rất biết đủ, chẳng bao giờ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, một thỏi vàng cũng đủ khiến nàng vui vẻ rất lâu rồi.

Đến đêm khuya, chăn đơn gối chiếc, một mình run rẩy cuộn tròn trong chăn, nàng chợt nhận ra cảm giác trống trải ấy từ đâu mà đến——

Người đàn ông đã cho nàng hưởng thụ nhan sắc suốt hai tháng trời không còn nữa.

Nửa đêm tỉnh giấc không sờ thấy cơ bụng săn chắc rõ ràng, muốn vùi đầu vào lồng ng.ực ấm áp thì bên cạnh lại trống không. Cánh tay rắn chắc có thể dễ dàng khống chế cơ thể nàng, còn có thể làm gối cho nàng cũng không còn nữa, chỉ còn lại chiếc gối cứng đơ…

Đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ có một cảm giác hụt hẫng lớn lao phải không?

Nhớ lại đêm giao thừa, thực ra cũng không phải là không có chút vui vẻ nào.

Có vài khoảnh khắc sâu sắc khiến da đầu nàng tê dại, đầu óc trống rỗng, thực ra nàng cũng… khá nhớ.

Thực ra nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, vốn dĩ là người hầu hạ thị tẩm, thị tẩm là phận sự của nàng, kết quả lại làm hỏng việc. Nàng không những không tự kiểm điểm, mà còn trách móc chủ nhân… một cung nữ như vậy, chủ nhân nào còn muốn dùng nữa?

Nếu có cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ tỉnh táo tinh thần, hầu hạ cho tốt, tận tâm tận lực vì Thái tử điện hạ!

Chớp mắt đã đến rằm tháng giêng.

Thái tử nhiều ngày chưa từng triệu kiến Vân Quỳ khiến Tào Nguyên Lộc không khỏi sốt ruột.

Theo lý thuyết, người đàn ông đã nếm được mùi vị ngọt ngào thì dù đêm đêm triệu hạnh cũng là chuyện thường tình. Huống chi điện hạ nhà mình tuổi trẻ khí thịnh, không gần nữ sắc mới là không bình thường.

「Chẳng lẽ chưa nếm được mùi vị gì sao?」

「Nhưng Vân Quỳ có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu, dù không sủng hạnh, giữ lại trong phòng hầu hạ cũng tốt mà.」

「Hay là thân thể điện hạ có vấn đề gì? Không muốn đối diện nữa…」

Thái tử ngồi trước án thư xem văn kiện, nghe thấy tiếng lòng của ông ấy, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.

Nha đầu vô tâm vô phế này, thà ra khỏi cung chứ không chịu ở lại Đông Cung. Hắn đường đường là Thái tử, chẳng lẽ lại phải mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh một nha đầu cung nữ nhỏ bé?

Tào Nguyên Lộc cẩn thận nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, điện hạ vẫn không chịu triệu hạnh Vân Quỳ cô nương sao?”

Hóa ra đã qua nửa tháng rồi.

Thái tử xoa xoa thái dương.

Tào Nguyên Lộc lập tức nói: “Điện hạ đau đầu sao? Nô tài lập tức đi mời Vân Quỳ cô nương vào!”

Thái tử còn chưa kịp ngăn cản, Tào Nguyên Lộc đã vội vã rời khỏi đại điện.

Một lát sau, nha đầu búi tóc tai thỏ, mặc áo váy bông màu đỏ bạc hải đường, rõ ràng là đã trang điểm kỹ lưỡng, cúi đầu chậm rãi bước vào điện, khom người hành lễ với hắn: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ.”

Nhưng Thái tử lại nghe thấy rõ tiếng mài d.a.o sắc nhọn trong lòng nàng.

「Ta chuẩn bị xong rồi! Bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại lần nữa!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 143



Nghe thấy tiếng nàng, khóe mắt Thái tử không khỏi giật giật.

Câu “làm lại lần nữa” trong lòng nàng, có phải là ý hắn nghĩ không?

Hắn không triệu kiến vài ngày, nàng cũng yên tâm thoải mái ở lì trong phòng của mình, nửa tháng qua không hề bước chân vào Thừa Quang Điện một bước.

Không phải nàng rất thân với Tào Nguyên Lộc sao? Vậy mà chưa từng nghĩ đến việc nhiều lời hỏi một câu nguyên do, mỗi ngày vẫn cứ ăn ngủ như thường.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái tử không khỏi lạnh lẽo, quay sang Tào Nguyên Lộc nói: “Ngươi gọi nàng đến làm gì?”

Tào Nguyên Lộc vội vàng kiếm cớ: “Đức Thuận bị nô tài phái đi Phủ Nội Vụ rồi, Thừa Quang Điện thiếu người, nô tài sợ hầu hạ không chu đáo nên mới tự chủ mời Vân Quỳ cô nương đến.”

「Nô tài đi mời người, ngài có ngăn cản câu nào đâu!」

Vân Quỳ buồn bã cúi đầu.

「Hóa ra điện hạ căn bản không hề nghĩ đến việc gọi ta vào hầu hạ, uổng công ta mừng hụt một phen.」

Ánh mắt Thái tử khẽ lóe lên.

Vui mừng ư?

Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có thể làm gì?”

Vân Quỳ: “Nô tỳ…”

「Ta có thể thị tẩm mà!」

Ánh mắt Thái tử khẽ tối lại, lồng ng.ực tựa như bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia cào nhẹ một cái. Một cơn ngứa ran tinh tế xuất hiện lan tỏa trong huyết mạch, thậm chí hắn còn cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể âm ỉ nóng lên, gần như không thể kiềm chế.

Hắn khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản không gợn sóng: “Đêm nay cô phải xuất cung, ngươi đi theo đi.”

Vân Quỳ mặt đầy kinh hỉ: “Xuất… xuất cung?”

「Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ngoài cung chẳng phải rất náo nhiệt sao! Ta có thể đi dạo phố ngắm đèn hoa rồi!」

Từ đầu tháng giêng đến nay, Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, trừng trị không ít quan lại, ngay cả nhà Quốc cữu, tâm phúc một thời của hoàng đế cũng bị xét nhà tước vị. Thậm chí còn lan truyền chuyện xấu của Thế tử Ninh Đức Hầu và phi tần. Cung nhân nhìn mặt đoán ý, cũng biết không nên trương đèn kết hoa ăn mừng rầm rộ vào lúc này. Bởi vậy, Thái Hòa Môn và Ngự Hoa Viên vốn náo nhiệt tưng bừng những năm trước đều không tổ chức hội hoa đăng.

Nhắc đến xuất cung, Thái tử thấy đôi mắt hạnh long lanh của thiếu nữ ánh lên vẻ rạng rỡ, đôi môi anh đào khẽ cong lên, nụ cười tươi tắn như hoa, đặc biệt là bộ váy hải đường đỏ thắm này càng tôn lên làn da trắng như tuyết, cổ ngọc như sứ.

Hoạ thuỷ này nghênh ngang khắp nơi, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt. Mà hắn vốn định cải trang ra ngoài, không muốn gây sự chú ý của dân chúng.

Thái tử nhíu mày nói: “Cô có công việc, chỉ cần trang phục đơn giản là được, bộ đồ của ngươi… quá lòe loẹt.”

Vân Quỳ sờ sờ búi tóc tai thỏ bên tai, lại nhìn bộ váy áo bình thường nhất này, sao lại lòe loẹt chứ?

Thái tử: “Xuống chuẩn bị đi.”

「Nhưng ta cũng không có y phục nào thích hợp để mặc khi xuất cung cả.」

Vân Quỳ trở về phòng ngủ, lục tung rương tìm quần áo, nhưng nàng đã vào cung từ năm mười tuổi, từ đó chưa từng bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành nửa bước. Trong rương phần lớn đều là cung phục do Phủ Nội Vụ thống nhất may từ khi nàng nhập cung, còn có vài bộ là y phục Hoàng hậu ban thưởng trước đây, nhưng Thái tử điện hạ lại chê lòe loẹt…

Đang định chọn một bộ đồ cũ mặc tạm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là Lan Tú – người hầu hạ ở Thừa Quang Điện.

Lan Tú dẫn theo một cung nữ, bưng một chồng y phục dày cộm đi vào: “Đây là y phục Thái tử điện hạ ban thưởng cho cô nương. Có mấy bộ là Phủ Nội Vụ chuẩn bị cho các cung nữ thị tẩm, còn bộ này, điện hạ hạ lệnh nói là để cô nương mặc khi xuất cung tối nay.”

Vân Quỳ ngạc nhiên nhận lấy, đợi người đi khỏi, nàng nâng lên giường trải từng bộ một ra, có đến sáu bộ y phục!

Trong đó có bốn bộ áo ấm dày dặn mặc mùa đông, hai bộ mỏng hơn một chút, đầu xuân có thể mặc.

Nàng tỉ mỉ xem xét, bộ váy áo xuất cung kia tuy là màu cánh sen nhạt thanh tao, hoa văn lại là hoa trà thêu chìm bằng chỉ bạc. Những bộ còn lại đều là chất liệu thượng hạng, màu tím tử đằng, màu xanh lam sẫm, màu vàng đỏ, màu xanh tuyết, năm màu rực rỡ, khiến người ta hoa cả mắt.

Khó có cơ hội xuất cung, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể mặc bộ đồ rách nát ra ngoài, không ngờ Thái tử điện hạ cũng rất hiểu ý nàng.

Vân Quỳ thay bộ váy áo màu cánh sen nhạt, vui vẻ đi đến ngoài Đông Hoa Môn, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa gỗ mun lộng lẫy trang nghiêm lặng lẽ dừng trong màn đêm.

Hai con tuấn mã toàn thân đen bóng như mun, bốn góc xe ngựa treo những chiếc đèn lồng lục giác lưu ly tinh xảo lộng lẫy. Trong đêm tối, chuông đồng hình đầu thú tựa như những con mãnh thú đang ẩn mình, dường như cũng nhiễm phong thái trầm lạnh uy nghiêm của chủ nhân.

Vân Quỳ ngập ngừng không dám tiến lên.

Tào Nguyên Lộc bước tới cười nói: “Cô nương lên xe đi, điện hạ đang đợi cô nương trong xe.”

Vân Quỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ cũng lên xe ngựa?”

Nàng có thân phận gì mà ngồi chung xe ngựa với Thái tử chứ?! Nàng còn tưởng mình phải đi bộ theo xe suốt đường cơ.

Tào Nguyên Lộc giơ tay cười nói: “Mời cô nương.”

Lúc này Vân Quỳ này mới cẩn thận lên xe, vén tấm màn gấm màu xanh đen thêu vân lên, thấy Thái tử ngồi trên nệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc bộ cẩm bào màu đen tuyền ánh kim, thắt đai ngọc đen, gương mặt lạnh lùng, quý khí bức người.

Tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh về hướng phố chính.

Vân Quỳ nhẹ tay nhẹ chân ngồi gần lại, ánh mắt rơi vào những vòng tròn thêu chỉ vàng trên tay áo hắn.

「Đã bảo là không phô trương trên phố mà? Ngài thì mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, lại bắt ta mặc đồ thanh tao thế này, chẳng lẽ sợ ta lấn át phong thái của ngài sao?」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 144



「Nhưng thấy ngài tặng ta nhiều xiêm y đẹp như vậy, ta miễn cưỡng tha thứ cho ngài vậy.」

「Phải nói là mấy ngày không gặp, điện hạ dường như lại tuấn tú hơn nhiều rồi.」

「Chỉ không biết kỹ thuật có tiến bộ hay không…」

「Nếu lại như trước kia chỉ biết đấu đá lung tung, khiến trẫm không thoải mái, trẫm sẽ không sủng ái ngươi nữa đâu.」

Thái tử: “…”

Xe ngựa chậm rãi tiến vào phố xá, bên tai bắt đầu vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiêng người bán hàng rao mời, tiếng trẻ con nô đùa, đầu ngón tay khẽ vén màn xe, ánh đèn sáng rực rỡ lập tức tràn vào.

Đã sáu bảy năm nàng chưa từng ra khỏi cung, mọi thứ trước mắt đối với nàng đều là niềm vui bất ngờ sau bao ngày xa cách.

Thái tử khẽ mở mắt, thấy bóng lưng nhỏ bé của nàng đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ váy màu cánh sen nhạt lay động theo nhịp xe, im lặng đổ bóng dưới ánh nến vàng nhạt. Những đóa hoa trà thêu chỉ bạc ẩn hiện, tựa như một bức tranh tĩnh mịch trải dưới ánh trăng.

Vân Quỳ dường như cảm nhận được có ánh mắt rơi trên lưng, nàng vội quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm của Thái tử.

Trong khoảnh khắc đó, tim nàng như lỡ một nhịp.

Vân Quỳ chợt lắp bắp, thấy hắn dường như đang nhìn y phục của mình, nàng hỏi: “Điện hạ, những bộ y phục kia là ngài tự tay chọn sao?”

Thái tử khẽ cụp mắt xuống: “Ngươi nghĩ gì vậy?”

Vân Quỳ: “… Dạ.”

Nàng lắng nghe tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ ngày càng gần, hỏi: “Đêm nay điện hạ xuất cung để làm gì?”

Thái tử nhàn nhạt đáp: “Công vụ.”

Vân Quỳ hỏi: “Vậy nô tỳ phải đi theo điện hạ suốt sao?”

Thái tử: “Ngươi nói xem?”

Thấy nàng cúi đầu mím môi, Thái tử lên tiếng: “Sao, ngươi không đi theo hầu hạ cô, còn muốn tự mình đi chơi à?”

Vân Quỳ vội nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó.”

Ngón tay Thái tử khẽ gõ nhẹ lên đầu gối: “Ngươi muốn đi xem đèn?”

Đêm giao thừa lúc rời khỏi Triều Dương Điện, nàng đã thầm than trong lòng, nói không thấy pháo hoa và đèn trời ở Thái Hòa Môn nữa, xem ra nàng là người thích xem đèn và thích náo nhiệt.

Đêm nay hắn cải trang đi tuần, dẫn theo nàng cũng không tốn công.

Vân Quỳ vui vẻ gật đầu: “Nô tỳ mang theo bạc, còn muốn mua chút đồ, có được không ạ?”

Thái tử: “Ngươi muốn mua gì?”

Thấy hắn không thẳng thừng từ chối, Vân Quỳ lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là mua chút đồ của con gái rồi.”

「Đương nhiên là mua ít đồ con gái thích xem!」

Như son phấn, trâm cài và những đồ trang sức. Trước đây Hoàng hậu cũng ban thưởng không ít, chất lượng trong cung dĩ nhiên không thua kém bên ngoài, huống chi Thái tử thích sự thanh tao, những thứ son phấn hương liệu kia nàng cực ít dùng đến. Khó khăn lắm mới có dịp xuất cung, tất nhiên là mua mấy quyển thoại bản nàng thích nhất rồi.

「Quan trọng nhất là mua thêm chút đồ tham khảo để cùng Thái tử điện hạ thảo luận chuyện âm dương gi.ao h.oan, hắc hắc!」

Thái tử nắm chặt tay, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Ngươi muốn mua… thoại bản?”

Vân Quỳ cười gượng: “Vậy mà ngài cũng đoán ra?”

「Ngài vẫn còn đơn thuần lắm, Thái tử ca ca ạ.」

Ánh mắt Thái tử khẽ tối đi.

Nàng luôn thầm gọi hắn bằng những danh xưng kỳ lạ, trước đây gọi hắn là đại ca, Diêm Vương sống, thậm chí còn dám tự xưng là trẫm, Thái tử đều không so đo gì với nàng.

Chỉ riêng tiếng “Thái tử ca ca” này, hắn nghe mà tin ngứa ngáy, tựa như bị một chiếc lông vũ mềm mại khẽ lướt qua.

Hắn kìm nén cảm xúc mờ ám trong đáy mắt, nói: “Thoại bản là sách cấm trong cung, ngươi xem từ đâu vậy?”

Vân Quỳ thật thà khai: “Bên trên nhắm một mắt mở một mắt, quản lý không nghiêm, thường có cung nữ nhờ tiểu thái giám đi mua đồ xuất cung mua về, ta cũng mượn người khác xem thôi.”

Sợ hắn không cho phép, nàng vội nói thêm: “Không chỉ mình ta xem đâu, mua về mọi người chuyền tay nhau đọc, một truyền mười, mười truyền trăm, có khi đến tay ta đã thành một đống giấy rách rồi.”

Tị hoả đồ cũng tương tự.

Thái tử lại tỏ thái độ việc công xử theo phép công: “Đã là sách cấm trong cung, cô cũng không tiện phá lệ cho ngươi.”

Vân Quỳ hơi giận, nghĩ đến việc mình đang có chuyện muốn nhờ người ta nên nàng lại bày ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy hay là điện hạ mua giúp ta đi! Trong cung cấm là cấm bọn hạ nhân chúng ta, nếu điện hạ muốn mua, ai dám quản ngài?”

Thái tử khẽ cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng thật lanh lợi.”

Vân Quỳ mạnh dạn xích lại gần hắn, nháy mắt tinh nghịch: “Điện hạ mua về, cho nô tỳ mượn xem hai ngày thôi, nô tỳ học được rồi mới có thể phân ưu cho điện hạ được chứ.”

Biết rõ nàng nói năng mập mờ, lại thêm vẻ mặt nịnh nọt, Thái tử vẫn vô thức dời mắt đi, phân phó vài câu ra ngoài.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trong một con hẻm ở cuối phố chính, xuống xe không xa chính là thư trai lớn nhất kinh thành – Cầu Tri Trai.

Thái tử liếc mắt ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc đang mặc thường phục, Tào Nguyên Lộc lập tức đưa cho Vân Quỳ một túi tiền.

Vân Quỳ kinh ngạc nhận lấy túi bạc căng phồng.

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đã là cô mua, tất nhiên không có lý do gì để ngươi phải tốn kém.”

Vân Quỳ vui mừng nhảy cẫng lên: “Đa tạ điện hạ!”

Thái tử lại ra lệnh cho Đức Thuận: “Đi giúp nàng mang lên xe.”

Vân Quỳ: … Mang?

Điện hạ tưởng nàng định mua bao nhiêu, mà lại dùng đến chữ “mang” vậy?

Nhưng Thái tử điện hạ đã lên tiếng, lại còn cho tiền, nàng cũng không khách sáo nữa!

Đến Cầu Tri Trai, Vân Quỳ tiến thẳng đến khu vực thoại bản, mua hết những quyển đang thịnh hành rồi lặng lẽ gọi chưởng quầy ra một bên.

Chưởng quầy từng trải nhiều, thấy nàng mặt đỏ ửng, ngượng ngùng e lệ, bèn đoán ra ý định. Hơn nữa thấy cô nương này hào phóng, ông ta trực tiếp mang bảo vật quý giá nhất ra.

Vân Quỳ lật thử hai trang, suýt chút nữa rớt cả cằm, có đến cả trăm tư thế! Hơn nữa còn rõ ràng hơn mấy quyển sách nhỏ rách nát trước đây nàng xem nhiều!

Chưởng quầy vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Cô nương yên tâm, có bảo vật quý giá nhất này của ta, nhất định sẽ khiến cô nương và lang quân cầm sắt hài hòa, phiêu phiêu dục tiên.”

Vân Quỳ vung tay: “Mua!”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 145



Đêm Nguyên Tiêu, cả con phố chính đèn đuốc rực rỡ, dòng người như nước chảy. Những chiếc đèn lồng lớn nhỏ hình thù kỳ lạ treo đầy cả phố, từ xa nhìn lại tựa như một dòng ánh sáng lung linh.

Đi ra ngoài hai bước, vô số gian hàng rực rỡ sắc màu lập tức thu hút ánh mắt Vân Quỳ.

Những chiếc đèn thỏ, tranh đường và tượng đất mà trong mắt người lớn chỉ có trẻ con mới thích, đối với nàng lại tràn đầy sự mới lạ và thú vị.

Hồi bé sống nhờ nhà cậu, nàng chưa bao giờ có một chiếc đèn thỏ thuộc về riêng mình. Một tiếng “muốn” chỉ nhận lại những ánh mắt khinh bỉ và lời mắng nhiếc. Thậm chí nàng chỉ dám nhìn trộm, nếu lộ ra vẻ ngưỡng mộ, tiếng chửi rủa của mợ sẽ lập tức vang lên bên tai.

Nàng không dám đòi, không dám nghĩ, thậm chí có lúc còn cho rằng muốn là sai trái. Nỗi sợ hãi và sự nhút nhát đó bao trùm cả tuổi thơ của nàng.

Nàng thực ra hơi thấy Cửu hoàng tử đáng thương, có lẽ đây cũng là một loại đồng cảm. Bởi vì mợ nói với nàng, nàng cũng là đứa con hoang của mẹ thông dâm với người khác. Một đứa trẻ vốn dĩ không nên đến thế gian này, thì có tư cách gì mà đòi hỏi?

Mợ nói vì nuôi nàng mà trong nhà hết sạch tiền bạc, vì thế nàng phải hiểu chuyện và hiếu thuận. Nhưng sau này nàng mới biết, tiền bạc đều bị anh họ thua bạc hết. Cái gọi là hiếu thuận hiểu chuyện của mợ, là muốn nàng làm thiếp cho lão viên ngoại kia, kiếm một khoản sính lễ hậu hĩnh trả nợ cho anh họ, để hắn ta cưới cô nương xinh đẹp ở trấn trên.

Nàng không muốn, nàng muốn trốn, trốn đến một nơi không ai biết nàng. Cho dù làm ăn xin ngoài đường, cũng có đứa trẻ chịu ném cho nàng một xiên táo mèo ăn dở.

Vào cung, dù cảnh ngộ không tốt hơn, nhưng cũng không ai chỉ vào mặt mắng nàng là đồ con hoang. Nàng còn có thể dần dần tích góp vàng bạc, để dành cho những ngày tốt đẹp sau này.

Thấy mắt nàng không rời khỏi gian hàng làm tranh đường bên đường, Thái tù nói: “Muốn thì mua, lần sau xuất cung cũng không biết là khi nào.”

Vân Quỳ chậm rãi hoàn hồn: “Vậy ta mua nhé?”

Thái tử nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, khẽ nói: “Ừ.”

Vân Quỳ sờ túi tiền, ngượng ngùng cười: “Nô tỳ chỉ mang theo một thỏi vàng hai lượng, những người bán hàng bình thường chắc là không có tiền lẻ trả lại, điện hạ xem?”

Tâm tư nhỏ nhặt của nàng lộ rõ mồn một, Thái tử bất đắc dĩ nói: “Cô còn không đến nỗi keo kiệt với cả một bức tranh đường.”

Vân Quỳ lập tức cười đến mắt cong cong: “Cảm ơn điện hạ! Điện hạ có muốn ăn không?”

Thái tử nói: “Cô không ăn.”

Vân Quỳ thấy Tần Qua tiến lên, dường như có việc quan trọng muốn bẩm báo, bèn tự đi xếp hàng.

Tần Qua chắp tay với Thái tử, ghé tai khẽ nói: “Thuộc hạ đã tìm được thợ thủ công biết chuyện hỏi qua, hải đăng Thiên Đô Môn bị bớt xén vật liệu, thiếu trụ đỡ kết cấu quan trọng. Đêm nay trên đỉnh gió lớn, nhiều nhất không quá một canh giờ, thân tháp chắc chắn sẽ sụp đổ.”

Sắc mặt Thái tử lập tức lạnh xuống: “Đã sắp xếp nhân lực ổn thỏa chưa?”

Tần Qua gật đầu: “Thuộc hạ đã an bài xong xuôi, nửa canh giờ nữa sẽ cho Thủy Kính Đài bắt đầu hát tuồng, dụ hết dân chúng dưới chân hải đăng đến đó. Binh lính tuần phòng doanh cũng đã bí mật bố trí xong, cố gắng bảo đảm an toàn cho dân chúng, tránh có thương vong.”

Thái tử trầm giọng nói: “Ngươi đích thân đi giám sát.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh đi.

Vân Quỳ làm xong tranh đường, trở về thấy sắc mặt Thái tử lạnh lẽo, không khỏi tiến lên hỏi: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thái tử quay đầu lại: “Không liên quan đến ngươi, ngươi…”

Chưa dứt lời, ánh mắt Thái tử dừng lại ở hình vẽ trên que tranh đường trong tay nàng, không phải hoa chim sâu cá thường thấy, cũng không phải nhân vật lịch sử, mà hơi giống…

Tào Nguyên Lộc nhìn nhìn bức tranh đường, lại nhìn nhìn điện hạ nhà mình, cái mũi, cái miệng kia, giống thật!

“Cô nương, bức tranh đường này, có phải là vẽ điện hạ không?”

Vân Quỳ xoay xoay que tranh đường trong tay, chớp chớp mắt nói: “Không biết nữa, ta bảo người bán hàng vẽ cho ta một người đàn ông tuấn tú để ăn. Hắn ta tùy tay đổ một cái, người đường đã thành hình rồi. Ngươi thấy giống điện hạ không?”

Nói xong còn dám cắn “rắc” một cái vào đầu người đường ngay trước mặt Thái tử.

Thái tử chợt cảm thấy đầu âm ỉ đau.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 146



Tào Nguyên Lộc cũng không biết nói gì cho phải, cô nương này đúng là người gan to tày trời số một mà!

Mấy người thong thả đi dạo dọc theo phố xá. Tay trái Vân Quỳ cầm đèn thỏ, tay phải ăn hết tranh đường lại đến ăn kẹo hồ lô, còn muốn mua thêm chút mứt hoa quả để ăn.

Mỗi lần muốn mua gì, nàng đều liếc nhìn sắc mặt Thái tử trước. Hắn không nói gì, nàng mới yên tâm mạnh dạn mua. Không lâu sau, trong tay Tào Nguyên Lộc và Đức Thuận đều xách đầy đồ.

Nàng cũng cảm thấy hơi ngại, bèn dùng chút tiền riêng của mình, mua cho hai thầy trò mỗi người một hộp điểm tâm để tỏ lòng cảm ơn.

Tào Nguyên Lộc nháy mắt với nàng, Vân Quỳ cũng hiểu, Tào công công muốn nàng mua cho Thái tử điện hạ một món quà.

Nhưng có thể mua gì đây? Thái tử điện hạ không thiếu thứ gì, người lại kén chọn, đồ ngọt bánh trái bên ngoài đều không vừa mắt. Vả lại trong túi nàng chỉ có vài đồng bạc lẻ, làm sao mua được đồ gì cho Thái tử tôn quý mà không bị chê bai?

Thái tử mặt không biểu cảm dời mắt khỏi người nàng, ánh mắt rơi vào ngọn hải đăng Thiên Đô Môn ở đằng xa.

Hàng năm Công Bộ đều tu sửa, năm nào cũng bớt xén vật liệu. Năm nay thậm chí còn dùng gạch đá và gỗ kém chất lượng còn sót lại từ những năm trước để làm qua loa. Quan lại Công Bộ tham ô phần lớn, bóc lột từng tầng từng lớp, cuối cùng chỉ có thể bớt xén vật liệu của ngọn hải đăng và tiền công của thợ thủ công.

Ngọn hải đăng khổng lồ cao trăm thước, khắp nơi đều lộ rõ nguy cơ, nhưng dưới chân tháp người qua người lại như mắc cửi. Mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui ngày Tết, hoàn toàn không hay biết tai họa sắp ập đến.

Vân Quỳ nhìn thấy ngọn hải đăng ở xa xa, kích động kéo tay hắn: “Điện hạ, chúng ta đến dưới chân ngọn hải đăng xem đi!”

Thái tử ngăn nàng lại: “Đừng đi.”

Vân Quỳ ngơ ngác nhìn hắn, dường như đã lâu không thấy hắn có vẻ mặt âm hàn lạnh lẽo như vậy. Ngay cả giọng nói lạnh băng này cũng khiến nàng có cảm giác tim đập thình thịch đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.

「Có phải ta quá ngang ngược, chọc giận ngài ấy rồi không?」

Nghe thấy tiếng lòng nàng, Thái tử khẽ thất thần một lát rồi thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia: “Chúng ta đi xem kịch.”

Bàn tay nóng rực của người đàn ông nắm chặt lấy nàng. Vân Quỳ càng cảm thấy tim đập loạn xạ không ngừng, đặc biệt là nơi bị hắn chạm vào, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng bùng cháy, từng sợi từng sợi tê dại hóa thành vô số tia lửa lan tỏa trong máu.

Cho đến khi tiếng diễn “í í a a” của Thủy Kính Đài truyền đến, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Vân Quỳ mới chậm rãi trở lại.

Cảm giác ấm áp rõ ràng truyền đến từ lòng bàn tay. Nàng vô tình hữu ý muốn rụt ngón tay lại, nhưng hắn vẫn không buông tay, ánh mắt chỉ dừng lại ở đôi nam nữ đang nhìn nhau đắm đuối trên sân khấu.

Vân Quỳ vốn còn cảm thấy vở kịch này không có gì đặc biệt, cho đến khi nghe thấy người đàn ông trên sân khấu gọi người phụ nữ kia là “Ngọc nương nương”, còn người phụ nữ khóc nức nở kia lại gọi “Tạ lang” hết lần này đến lần khác. Nàng mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt, nghe thấy trong đám đông có người hô lớn: “Đây là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần nương nương trong cung!”

Lời này vừa thốt ra, lập tức gây ra một trận xôn xao.

“Phủ Ninh Đức Hầu chẳng phải bị tịch thu gia sản vì mười tội lớn rồi sao? Chẳng lẽ gian tình của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần bị Hoàng thượng phát hiện?”

“Chuyện này ta biết! Nhà họ Tạ và nhà họ Ngọc vốn là thông gia, Tạ Thế tử và Ngọc Tần nương nương là thanh mai trúc mã. Sau này Tạ đại nhân trở thành Quốc cữu gia, từng bước thăng tiến, ép Tạ Thế tử bỏ rơi con gái nhà họ Ngọc để cưới người khác, lúc này Ngọc Tần nương nương mới vào cung…”

“Không biết các ngươi có nghe nói chưa, Cửu hoàng tử thực ra là con trai của Tạ Thế tử, hiện giờ đang bị Hoàng thượng giam cầm rồi…”

“Đừng nói bậy!”

“Sao lại là nói bậy? Ninh Đức Hầu là Quốc cữu đương triều, Thế tử gia cũng là người thân cận trước mặt hoàng thượng, giờ đây chỉ trong một đêm đã bị tịch thu gia sản, nghĩ thôi cũng biết là chuyện này không hề đơn giản…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 147



Dân chúng bàn tán xôn xao, hơn nữa cảnh tượng đôi tình nhân trên sân khấu quyến luyến da diết, sống c.h.ế.t có nhau nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt.

So với ngọn hải đăng năm nào cũng có thể ngắm, mọi người vẫn hứng thú với bí mật hoàng gia ngay trước mắt hơn. Dân chúng kéo từng tốp ba tốp năm kéo đến dưới Thủy Kính Đài xem náo nhiệt.

Chưa đến một lát, Thủy Kính Đài đã chật kín người, rất nhiều người thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ở đây đông người cũng chen chúc xô đẩy đến xem. Còn ngọn hải đăng Thiên Đô Môn vốn là nơi phồn hoa nhất trên phố chính lại chỉ còn lại lác đác vài người đi lại.

Vân Quỳ được Thái tử che chở đến một nơi vắng vẻ bên cầu Hỉ Thước. Nghe những lời hát trên sân khấu, nàng không khỏi có chút lo lắng.

“Không phải đêm giao thừa Bệ hạ đã phong tỏa Triều Dương Điện rồi sao? Sao chuyện lại truyền ra ngoài cung rồi? Nhanh như vậy đã có người dựng đài hát tuồng, đêm nay qua đi chẳng phải ai ai cũng biết hết sao?”

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ánh mắt lại nhìn về phía xa, dường như không nghe thấy nàng đang nói gì.

Vân Quỳ nhìn theo ánh mắt Thái tử, thấy ngọn hải đăng kia dường như đang khẽ lay động trong gió, nhất thời còn tưởng mình hoa mắt. Đến khi phản ứng lại, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch: “Điện hạ, ngọn hải đăng kia…”

Còn chưa nói xong, ánh mắt Thái tử đã trở nên sắc lạnh, lập tức giơ tay ra hiệu cho binh lính tuần phòng doanh đang ẩn mình tiến về phía Thiên Đô Môn giải tán dân chúng.

Lúc này nếu hô hoán ầm ĩ quá dễ gây ra hoảng loạn, dẫn đến giẫm đạp lên nhau. Trước khi ngọn hải đăng sụp đổ, binh lính chỉ có thể lấy lý do không nên ở lâu dưới chân để cưỡng chế đuổi người đi.

Đợi đến khi dân chúng lác đác tản đi, mấy chục binh lính nhanh chóng dựng lên một hàng rào cao hai người, che chắn hoàn toàn khu vực mười trượng xung quanh ngọn hải đăng.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã nghe thấy ngọn hải đăng sừng sững lộng lẫy kia đột nhiên phát ra một tiếng “rắc” chói tai. Ngay sau đó, tiếng gạch đá bong tróc, tiếng xà gỗ gẫy toạc liên tiếp vang lên, những chiếc đèn hình rồng hổ khổng lồ quấn quanh thân tháp lay động dữ dội trong gió lạnh.

Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng thét chói tai, kinh hoàng: “Có phải tháp sắp đổ rồi không? Tháp này sắp đổ rồi!”

Tiếng kêu này vừa dứt, tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, lập tức gây ra một trận náo động không nhỏ.

Mọi người từ xa nhìn lại, quả nhiên thấy cột đèn nguy nga ở đằng xa đang lắc lư trong gió, thân tháp không ngừng có đá vụn rơi xuống, các cột chống đỡ thân tháp phát ra tiếng đứt đoạn kinh người.

Dưới con mắt của bao nhiêu người, sau một tiếng nổ lớn, ngọn hải đăng tráng lệ huy hoàng đã ầm ầm đổ sụp! Trong lúc nhất thời tựa như núi lở đất rung, đá bay, đèn lồng, gỗ vụn văng tung tóe khắp nơi, cột đèn đổ sụp lập tức bốc cháy ngùn ngụt.

Trong đám đông không tránh khỏi những tiếng kinh hô và va chạm. May mắn là phần lớn đá vụn và gỗ đều bị hàng rào ngăn lại bên trong, chỉ có một ít mùn cưa và khói bụi bay về phía dân chúng đang xem kịch dưới Thủy Kính Đài.

Binh lính tuần phòng doanh đang ẩn mình lập tức tiến lên dập lửa, quân thân vệ Đông Cung thì phụ trách tiến lên an ủi và giải tán dân chúng, tránh cảnh giẫm đạp gây ra thương vong.

Vân Quỳ trơ mắt nhìn ngọn hải đăng cao trăm thước đổ sụp trước mặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nếu vừa rồi nàng cố ý đến dưới chân ngọn hải đăng kia chơi, giờ phút này e rằng đã sớm bị vùi trong đống đổ nát!

Nàng ngơ ngác hoàn hồn, ngước mắt nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình.

Đức Thuận phía sau cũng giống như nàng, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, mãi một lúc lâu sau vẫn còn sợ hãi. Tào Nguyên Lộc biết từ trước Tết Thái tử đã phái người chú ý đến Công Bộ. Hôm nay hải đăng sụp đổ, điện hạ nhà mình cũng đã có sắp xếp trước, may mắn mọi chuyện đều kinh hãi nhưng không nguy hiểm.

Tuy nhiên ngay lúc này, từ trong đám đông hỗn loạn có hơn chục hắc y nhân cầm đao phi người xông ra.

Chỉ nghe thấy kẻ cầm đầu miệng hô lớn: “Thái tử tàn bạo bất nhân, g.i.ế.c hại người vô tội. Hôm nay chúng ta thay trời hành đạo, tru sát tên ác tặc này, lấy lại vị trí cho càn khôn!”

Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp cứng rắn của người đàn ông.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 148



Vân Quỳ nép mình trong lòng Thái tử, bên tai là tiếng ồn ào của dân chúng, tiếng c.h.é.m giết, tiếng binh khí va chạm lẫn lộn, rất nhanh lại xen lẫn tiếng d.a.o kiếm xé rách da thịt.

Nàng quanh quẩn ở thâm cung đã lâu, nào đã từng thấy cảnh c.h.é.m g.i.ế.c m.á.u me như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, núp trong vòng tay rắn chắc ấm áp của người đàn ông, dường như nàng chẳng còn gì phải sợ hãi.

Nàng mơ hồ đoán được, Thái tử điện hạ đã sớm biết trước hải đăng sụp đổ nên mới quyết định xuất cung, quan binh kịp thời dẫn dụ dân chúng đi cũng là do điện hạ ngầm sắp xếp. Hắn đã chuẩn bị trước các biện pháp đối phó, thậm chí vừa rồi còn nhẫn nại đi dạo với nàng một đoạn đường, đây chính là liệu sự như thần!

「Điện hạ thật lợi hại!」

Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc tai thỏ bên tóc mai nàng.

Nha đầu này cũng không đến nỗi ngốc.

Bên cầu Hỉ Thước, một nhóm dân chúng trốn tránh ở đằng xa, có lẽ nghe thấy tiếng hô của hắc y nhân vừa rồi nên nhận ra người đàn ông cao lớn thẳng tắp mặc cẩm bào bên cầu chính là Thái tử. Họ nhất thời vừa kinh vừa sợ, thậm chí còn vượt qua nỗi sợ hãi hải đăng Thiên Đô Môn sụp đổ.

“Là Thái tử! Thái tử xuất cung rồi!”

“Đêm nay hải đăng sụp đổ chẳng lẽ là do Thái tử làm? Hắn muốn g.i.ế.c hết chúng ta!”

“Chắc chắn là hắn! Hắn vừa điên vừa dại, lấy g.i.ế.c người làm vui, có chuyện gì mà hắn không dám làm!”

Nghe thấy những lời bàn tán này, m.á.u Vân Quỳ lập tức xông hết lên não, hướng về phía người đàn ông áo xanh đang kêu gào hăng hái nhất ở đằng xa nói: “Ngươi nói bậy! Chính Thái tử điện hạ đã cứu các ngươi! Nếu không nhờ có điện hạ, các ngươi đã sớm bị hải đăng đè bị thương rồi. Các ngươi không những không cảm ơn, mà còn vu oan cho ngài ấy!”

Thái tử đã quen với những lời mắng nhiếc nay. Những năm hắn không ở kinh thành, Thuần Minh Đế và Hoàng hậu đã dựng chuyện về hắn như thế nào, hắn hiểu rõ trong lòng, song cũng không rảnh mà tự giải thích.

Chỉ bất ngờ là nha đầu lại vì hắn mà tranh cãi với người khác giữa đường.

Người đàn ông áo xanh kia tìm đến nơi phát ra tiếng nói, hóa ra là yêu cơ đang núp trong lòng Thái tử, hắn ta lớn gan nói: “Ngươi không nghe thấy sao? Thái tử bạo ngược vô đạo, người người đều có thể g.i.ế.c hắn, những hiệp khách áo đen này đều là đến thay trời hành đạo, hôm nay sẽ cho Thái tử và yêu cơ ngươi đầu mình hai nơi!”

Vân Quỳ còn muốn mắng tiếp, bàn tay to đặt ở eo nàng đột nhiên siết chặt, chiếc đèn thỏ trong tay nàng bị người ta giật đi. Đến khi phản ứng lại thì cán đèn bằng gỗ đã đ.â.m thẳng vào yết hầu một tên hắc y nhân.

「Má ơi! Đèn của ta…」

Thái tử nhíu mày, khẽ nói: “Cô sẽ trả lại cho ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

Không kịp trả lời, lại có bốn năm tên hắc y nhân vung đao c.h.é.m về phía bọn họ.

Vân Quỳ luống cuống tay chân rút chiếc trâm cài bằng lụa rẻ tiền nhất trên búi tóc xuống, nhét vào tay Thái tử: “Điện hạ, những thứ này cho ngài dùng làm ám khí!”

「Cái này cũng trả lại cho ta luôn nhé, tốt nhất là dùng trâm vàng để trả.」

Thái tử bất đắc dĩ nhận lấy, vung một chưởng lớn, mấy chiếc trâm cài như mấy mũi tên rời cung bay ra, mấy tên hắc y nhân đi đầu lập tức ngã xuống.

「Giỏi quá!」

Tên thích khách áo đen cầm đầu kia chú ý đến động tĩnh bên này, gã ta trao đổi ánh mắt với ba đồng bọn bên cạnh. Tên cầm đầu vung đao xông lên phía trước, ba người còn lại nhanh chóng phi thân tản ra, bao vây hai bên và phía sau.

Thái tử đá văng cổ tay tên hắc y nhân bên trái, một tay ôm chặt eo Vân Quỳ, tay kia đoạt kiếm vung ngang, đỡ đòn tấn công từ phía sau và bên phải.

Giờ phút này, ngay trước mặt Vân Quỳ, chính là tên thủ lĩnh thích khách võ nghệ cao cường kia.

Gã ta mặc một thân áo đen, khăn trùm đầu và khăn che mặt màu đen che kín mặt, chỉ còn lại đôi mắt lạnh lẽo đen kịt như vực sâu nhìn chằm chằm nàng. Sau một ánh mắt chạm nhau, gã ta lập tức giơ trường kiếm trong tay đ.â.m về phía nàng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 149



Vân Quỳ sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

「Xong rồi! Lần này cái mạng nhỏ thật sự khó giữ rồi!」

Nhưng ngay khi mũi kiếm còn cách nàng chưa đầy nửa trượng, Thái tử bỗng nghiêng người, ánh sáng của kiếm lóe lên, “keng” một tiếng đỡ được chiêu tấn công sắc bén kia, rồi lại giao chiến với tên thủ lĩnh thích khách này.

Vân Quỳ cẩn thận núp sau lưng hắn trốn đông trốn tây. Đây cũng là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến võ lực của Thái tử điện hạ. Thân hình nhanh nhẹn, ra chiêu hung hãn, những chiêu kiếm múa ra sắc bén đẹp mắt, quả thực thú vị hơn nhiều so với những diễn viên chỉ biết múa may quay cuồng trong cung yến.

Nàng vừa căng thẳng vừa kích động, đầu ngón tay thậm chí có thể cảm nhận được theo sự biến hóa của chiêu thức, cơ bụng của Thái tử cũng không ngừng căng lên, thả lỏng và chấn động.

「Nagy cũng mạnh mẽ quá rồi! Bảo sao có thể hành hạ ta cả đêm.」

Thái tử: “…”

Mỗi lần kinh hồn bạt vía, tưởng chừng sắp mất mạng, Thái tử đều kịp thời ra tay đỡ sát chiêu cho nàng.

Có điều thế công của hắc y nhân càng lúc càng hung mãnh, gần như mang thái độ rút củi dưới đáy nồi, chỉ công không thủ, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm ác chí mạng, mà sự tồn tại của nàng chung quy vẫn là một gánh nặng. Hắc y nhân phát hiện sau lưng Thái tử có một cái đuôi vướng víu, lại được bảo vệ kỹ càng, tất cả đều đổi mục tiêu, lưỡi đao lạnh lẽo xông thẳng về phía nàng.

「Đừng mà!」

「Bảo vật quý giá nhất ta mua còn chưa kịp thưởng thức kỹ càng, không thể c.h.ế.t ở đây được!」

Hàng chục lưỡi kiếm lạnh lẽo giao nhau, Vân Quỳ sợ hãi nhắm chặt mắt, eo bị người ta siết chặt, chỉ cảm thấy mình bị nhấc lên nhảy xuống, đao quang kiếm ảnh trước mắt không kịp nhìn, lại là một phen vật lộn chiến đấu kịch liệt.

Rất nhiều lần nguy hiểm dị thường, Vân Quỳ thậm chí cảm thấy lưỡi kiếm gần như sượt qua má, chớp mắt lại bị Thái tử thấy chiêu nào hóa giải chiêu đó.

Sau đó càng ngày càng nhiều hắc y nhân gia nhập, sát chiêu cũng càng mãnh liệt, trong tiếng binh khí va chạm hỗn loạn, Vân Quỳ chỉ nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rên khẽ của Thái tử, tim nàng cũng theo đó mà hẫng xuống.

“Điện hạ, ngài bị thương rồi?”

Thái tử âm thầm nghiến chặt răng hàm, không đáp lời, thân hình chỉ hơi khựng lại một chút, mũi kiếm rút mạnh ra từ n.g.ự.c tên thích khách trước mặt, rồi lại giằng co với hơn chục người vây quanh.

May mắn là Tần Qua và những người khác kịp thời rút lui đến, phân tán phần lớn võ lực xung quanh Thái tử. Hắc y nhân dần lộ vẻ yếu thế, cuối cùng vẫn không địch lại thân vệ dưới tay Thái tử, từng người c.h.ế.t dưới loạn kiếm.

Tên thích khách cầm đầu cô lập không viện trợ, dưới sự bao vây của Tần Qua và La Chương cũng tự lo thân không xong, bị ép đến đường cùng. Gã ta đột nhiên nhảy lên, lộn qua cây cao, mũi tên trong tay Tần Qua b.ắ.n ra cũng chỉ vừa vặn sượt qua bắp chân gã ta, người kia chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vân Quỳ ôm cánh tay Thái tử nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương ở eo bụng hắn không ngừng rỉ máu.

Hốc mắt nàng chua xót, giọng nói lo lắng run rẩy: “Tào công công, điện hạ bị thương rồi!”

Mọi người lập tức tiến lên xem xét, sắc mặt Thái tử hơi tái nhợt, chỉ nói: “Vết thương nhỏ, không sao.”

Hôm nay đám người này khí thế hung hăng, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, vừa nhìn đã biết là cao thủ được huấn luyện bài bản, quyết lấy mạng hắn. May mà hắn biết trước hải đăng có vấn đề, mang theo đủ thân binh và ám vệ, nếu không thực khó chống lại sát chiêu chí mạng của mấy chục cao thủ.

Tào Nguyên Lộc đỡ Thái tử nói: “Điện hạ về xe trước, Tần tướng quân, ngươi mau đi mời Hà quân y đến!”

Tần Qua lập tức gật đầu đáp ứng.

Hà Bách Linh đang khám bệnh miễn phí ở y quán gần đó, nghe tin lập tức chạy đến.

May mà vết thương không sâu, trước tiên Hà Bách Linh cầm máu, rồi bôi thuốc kim sang băng bó, rất nhanh đã xử lý xong.

Sau đó lục tục có quan binh tuần phòng doanh đến bẩm báo tình hình thương vong trong vụ sập hải đăng. Vân Quỳ vẫn không có cơ hội lên xe xem vết thương của Thái tử, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng.
 
Back
Top Bottom