Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 110



Nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé mà đã dám to gan lớn mật đến mức này. Nếu thật sự phong cho nàng phân vị, cái đuôi nàng chẳng phải sẽ vểnh lên tận trời sao.

Huống chi trong đầu nàng toàn những thứ dơ bẩn khác hẳn với người thường. Bây giờ chẳng qua là cùng hắn chung giường, đã không nhịn được động tay động chân. Nếu thật sự lâm hạnh nàng, vậy chẳng phải càng hợp ý nàng, đến lúc đó không phải đêm đêm nàng sẽ quấn lấy hắn đòi hoan hay sao.

Hắn cũng không thể dung túng nàng quá mức được.



Cung yến trừ tịch trong cung sắp đến, tin tức Thái tử sắp tuyển phi nhanh chóng lan truyền khắp nơi, ngay cả Vân Quỳ cũng nghe được chút tiếng gió.

Nhất thời dường như có không ít người bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thương cảm.

Có lẽ là thấy nàng hầu hạ Thái tử đến giờ mà vẫn không có danh phận, có lẽ là vì Đông Cung sắp nghênh đón một vị chủ mẫu thực sự. Còn nàng, người duy nhất bên gối Thái tử, không biết sẽ bị chèn ép ra sao.

Trong lòng Vân Quỳ lại không có quá nhiều d.a.o động. Nàng vốn dĩ là nha hoàn, chẳng qua là hầu hạ thêm một chủ tử mà thôi, nếu may mắn gặp được một chủ tử rộng rãi, cho nàng thêm chút thưởng thì tốt.

Điều tiếc nuối duy nhất là Thái tử điện hạ tuấn mỹ ngon miệng còn chưa bị nàng ăn vào miệng, đã sắp trở thành món ăn trên bàn của người khác!

Thái tử thấy dáng vẻ nàng cả ngày không tim không phổi,không khỏi cảm thấy có chút tẻ nhạt.

Ban đêm trong mang gấm, hắn nhìn chằm chằm vào nha đầu bị hắn hôn đến hai mắt đẫm lệ dưới thân, hiếm khi nổi lòng trắc ẩn hỏi: “Ngươi không muốn đòi hỏi gì ở cô sao?”

Mắt Vân Quỳ khẽ đảo, “Nô tỳ muốn gì, điện hạ đều có thể cho sao?”

Thái tử mơ hồ cảm thấy không đúng, ngay sau đó quả nhiên nghe thấy tiếng lòng to gan lớn mật của nàng.

「Muốn ăn sạch sẽ điện hạ!」

Thái tử hừ lạnh một tiếng, quả nhiên.

Nhưng nay đã khác xưa, điện hạ sẽ không còn muốn mạng nhỏ của nàng nữa. Hắn đã thành tâm hỏi, Vân Quỳ tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội này, lập tức lay lay tay áo hắn, “Quả thật nô tỳ có một chuyện.”

Thái tử nhướng mày: “Ngươi nói đi.”

Vân Quỳ ngượng ngùng xoắn xuýt trong lòng hắn, “Chính là… chủ tử nương nương ở các cung khác đều thường xuyên ban thưởng cho hạ nhân, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng biết ban thưởng cho nô tỳ. Nô tỳ dù sao cũng hầu hạ điện hạ lâu như vậy rồi, điện hạ còn chưa từng…”

「Không những chưa từng thưởng cho ta, còn tịch thu cả một nghìn lượng bạc của ta!」

「Không nói tới trâm vàng vòng ngọc, cho vài hạt dưa vàng cũng được mà!」

Thái tử: “…”

Người khác thổi gió bên tai là để đòi danh phận, để nâng đỡ mẫu tộc, nàng thì hay rồi, làm nửa ngày không vì sắc thì cũng vì tài.

“Ngươi làm việc ở Đông Cung, cần nhiều bạc như vậy làm gì?”

Hắn đã sai người điều tra gia thế của nàng, biết nàng là người đã đoạn tuyệt với nhà cậu mà trốn ra ngoài, có thể nói là không thân thích, không cần phải chu cấp cho gia đình, bản thân nàng lại không có cơ hội xuất cung tiêu xài.

“Cái này không giống nhau,” Vân Quỳ cười nói: “Nô tỳ có tiền trong tay, trong lòng lập tức an tâm. Dù không dùng đến, chỉ nhìn thôi cũng thấy thoải mái rồi.”

Nàng nháy mắt tinh nghịch với hắn, Thái tử làm như không thấy.

「Không cho ăn thịt còn không cho tiền, keo kiệt bủn xỉn!」

Thái tử lạnh mặt, chặn bàn tay đang vươn tới cơ bụng của nàng, “Đi ngủ thôi.”

Vân Quỳ thất vọng rụt tay về.

Một lúc lâu sau, nàng thở dài hỏi: “Điện hạ, nếu Thái tử phi nương nương không thích nô tỳ, ngài sẽ đuổi nô tỳ đi sao?”

Sác mặt ThSi tử trầm xuống, hỏi ngược lại nàng: “Ngươi muốn đi?”

Đặt vào trước đây, hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng mất mạng, Vân Quỳ đương nhiên rất muốn rời đi, nhưng bây giờ… chính nàng cũng không nói rõ được.

Nàng bỗng nhớ tới mấy quyển thoại bản kia, những hồ ly tinh không được chủ mẫu dung túng đều bị bán đi, vận may kém hơn chút nữa thì hoặc là mẹ bị bỏ, con ở lại, hoặc là bị ném vào thanh lâu, hoặc là bị bí mật truy sát cũng có.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Quỳ vẫn có chút buồn bã.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 111



Nếu như điện hạ có thể cho nàng thêm chút của cải phòng thân, sớm ngày thả nàng đi…

Nghe đến đây, sắc mặt Thái tử lập tức âm u như giăng đầy mây.

Tuyệt đối không thể thả nàng đi.

Nàng đã vào Đông Cung, buộc phải trói buộc với hắn. Bây giờ lại đắc tội với Hoàng hậu và Thế tử Ninh Đức Hầu, ngoài Đông Cung đã không còn nơi nào dung thân cho nàng nữa, nàng có thể chạy đi đâu?

Vân Quỳ đang suy nghĩ về khả năng rời đi, bỗng cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hẳn đi, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay người đàn ông lướt qua gáy nàng, lạnh đến nỗi nàng rùng mình một cái.

Dường như lại trở về những ngày đầu mới vào Đông Cung. Khi đó nàng lo lắng bất an, co rúm lại, lúc nào cũng sợ chỉ một sơ suất nhỏ thôi, Thái tử điện hạ sẽ đột nhiên bóp gãy cổ nàng.

Thái tử vu.ốt ve những vết hôn loang lổ trên làn da trắng như tuyết của nàng, nhìn đôi mắt hạnh ngấn lệ vì sợ và thân hình nhỏ bé mềm mại khẽ run rẩy trong lòng bàn tay hắn. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng chịu ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể bảo vệ nàng.

Trên đời này cũng chỉ có hắn có khả năng che chở nàng.

Nhưng ngay lập tức, đôi mắt đen như mực của Thái tử khẽ giật một cái.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại run rẩy vươn tới n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng vu.ốt ve từng chút một, giọng nói mềm mại như một vốc nước: “Điện hạ bớt giận…”

Vân Quỳ vẫn học được chút khả năng nhìn mặt đoán ý. Nghe thấy nàng hỏi có đuổi nàng đi không, Thái tử điện hạ lập tức trầm mặt xuống, chẳng lẽ… hắn muốn giữ nàng lại?

Tóm lại Thái tử điện hạ không vui, dỗ dành là được!

「Cơ n.g.ự.c thật rắn chắc, không biết sau này còn có thể sờ được mấy lần nữa, kệ đi, cứ hưởng thụ trước đã!」

Đối với tiếng lòng vô tư này của nàng, tuy Thái tử hận thấu xương nhưng cuối cùng vẫn đè xuống.

Một nha đầu nhỏ nhắn yếu đuối, cuối cùng vẫn sợ hắn, có chút tinh mắt biết phải dỗ dành hắn, như vậy là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Vân Quỳ tỉnh dậy, bên gối đã không còn người.

Vừa định ngồi dậy, lại bị một vật lạnh lẽo cứng rắn cộm vào eo.

Giường của Thái tử vốn dĩ mềm mại bằng phẳng nhất, khi nào lại xuất hiện dị vật lớn như vậy, chẳng lẽ là vũ khí g.i.ế.c người? Hay là ai lại muốn hại nàng nữa?

Nàng run rẩy vén chăn lên, khoảnh khắc nhìn thấy “hòn đá” kia, con ngươi nàng co rút mạnh.

Một thỏi vàng lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai cân!

Hai tay Vân Quỳ run rẩy nâng thỏi vàng lớn lên, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Đây là… ai lại muốn mua chuộc nàng ám sát Thái tử sao?

Làm như vậy cũng quá lộ liễu rồi! Trực tiếp cầm thỏi vàng lên long sàng của Thái tử cho nàng!

Hay là nói, đêm qua nàng đòi Thái tử điện hạ thưởng, đây chính là phần thưởng điện hạ cho nàng?

Một thỏi vàng hơn hai cân!

Tim Vân Quỳ đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cả ngày hôm đó cũng không có ai đột nhiên xuất hiện mua chuộc nàng hay là nhét thuốc vào miệng uy h.i.ế.p nàng.

Buổi tối khi thị tẩm, cả người Vân Quỳ vẫn còn lâng lâng như trên mây, nhìn ai cũng thấy có bóng đôi.

Để phòng ngừa bất trắc, nàng vẫn quỳ xuống trước mặt Thái tử, “Không dám giấu điện hạ, hôm nay nô tỳ nhận được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống. Nô tỳ như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, sợ rằng lại có kẻ muốn mượn tay nô tỳ hạ độc điện hạ…”

Thái tử nhướng mày: “Ồ? Vậy tang vật bây giờ ở đâu?”

Tang… tang vật?

Vân Quỳ bị hắn nói đến mức có chút không chắc chắn, “Tang vật… tuy ở trong tay nô tỳ, nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa tìm đến nô tỳ. Hay là để nô tỳ ôm cây đợi thỏ, đợi kẻ đó tự mò đến, nô tỳ sẽ giúp điện hạ một lưới bắt gọn?”

Thái tử rũ mắt xuống, cười như không cười: “Được, để cô xem bản lĩnh của ngươi.”

Vân Quỳ ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ, mím môi cười nói: “Trước đó, có thể giao tang vật cho nô tỳ tạm thời bảo quản không?”

Thái tử nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua sự ấm áp mềm mại dán chặt vào mình, cổ họng vừa phát ra một tiếng “Ừ”, đôi môi đỏ mọng mềm mại của thiếu nữ đã bất ngờ dán lên môi hắn.

「Ta muốn xem, cái miệng này cứng đến đâu!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 112



Vân Quỳ không phải nhất thời nóng đầu mới hôn, mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước.

Có lẽ là do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa hôm nay khi ngủ, nàng lại tiến vào giấc mộng xuân của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.

Trước đây xem người khác ôm ấp, tuy nàng không cố ý tránh né, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là cảnh tượng không hề che đậy. Nàng đứng gần đó, dù biết là trong mơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng sợ bị bắt gặp.

Tuy nhiên lần này đi vào giấc mơ, Vân Quỳ to gan tiến lên, quan sát và học hỏi ở cự ly gần.

Nàng ngồi xổm xuống trước giường hai người, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ nước bọt dính trên môi họ.

Nàng nhìn thấy rõ những chi tiết lưỡi ra vào, hai tay họ đặt ở đâu để trêu chọc. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt của nhau, mỗi một âm thanh nhỏ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng kẽ môi, nàng đều nghe rõ mồn một.

Về phần môi của Thế tử Ninh Đức Hầu, nàng nhìn có chút khó chịu nên không nhìn kỹ nữa.

Tuy rằng hắn ta cũng coi như là nhân trung long phượng, tuấn tú hơn những thị vệ mà nàng từng gặp. Nhưng có lẽ nàng đã bị Thái tử điện hạ nuôi dưỡng ánh mắt nên vẻ tuấn tú bình thường không thể hấp dẫn được nàng.

Đặc biệt là khi nhìn gần cảnh hắn ta mồ hôi nhễ nhại thở d.ốc nặng nề, Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy hơi khó nhìn.

Tuy nhiên lần quan sát này, nàng cũng coi như có chút thu hoạch.

Hôn môi, chính là ngươi qua ta lại, ngươi đuổi ta theo, dùng đầu lưỡi không ngừng li.ếm láp, m*t mát và càn quét miệng lưỡi đối phương.

Vân Quỳ đã học được, vừa hay lôi Thái tử ra thực hành.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử cũng tò mò về thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn nàng hành động.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nín thở, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, chậm rãi đưa đầu lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng li.ếm m*t môi dưới ấm áp của người đàn ông.

Hơi thở của cả hai dường như vì thế mà càng nóng ẩm. Nàng khẽ dừng lại, đôi mắt hạnh ướt át ngước lên nhìn hắn.

Biểu cảm của Thái tử nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là lễ vật tỏ lòng biết ơn của ngươi?”

Má Vân Quỳ ửng hồng, giọng điệu tinh nghịch lại mang theo chút quyến rũ: “Điện hạ muốn lễ vật như vậy sao?”

Không đợi hắn trả lời, hàm răng trắng như ngọc đã dán lên đôi môi ẩm ướt c*n m*t từng chút một, giả vờ như đang thưởng thức một miếng bánh đường mềm mại. Ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi chạm vào răng môi của hắn.

Đáng tiếc là ra quân bất lợi, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ.

Nàng không khỏi có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút thất vọng.

Dù sao trong mơ Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vô cùng phối hợp, còn Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn làm khó nàng.

Vân Quỳ cắn môi, xấu hổ giận dữ liếc hắn một cái, bắt đầu hồi tưởng những động tác tiếp theo trong mơ.

Nhưng, những động tác thân mật của Ngọc tần đối với thế tử Ninh Đức Hầu, nàng làm sao dám làm với Thái tử…

Thôi vậy, nàng s* s**ng chỗ nào cũng sờ rồi, còn đè người ta ra cưỡng hôn rồi, nàng còn sợ gì nữa!

Thái tử nghe thấy nàng lầm bầm cổ vũ bản thân trong lòng, hết lần này đến lần khác đếm lại những chiến tích anh hùng trước đây. Ngay khi hắn tò mò về động tác tiếp theo của nàng, một luồng khí ấm áp đột nhiên phả vào bên tai.

Hơi thở thiếu nữ như hoa lan, có thứ gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm qua vành tai hắn.

Hơi thở của Thái tử bỗng nhiên nặng trĩu.

Giống như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng lên bên tai, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.

Thấy vành tai hắn ửng đỏ, trong lòng Vân Quỳ âm thầm đắc ý. Thì ra người bình tĩnh tự tin đến đâu cũng có chỗ không thể chạm vào.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 113



Nàng giở trò xấu, đưa chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt như đinh hương từ từ li.ếm dọc theo vành tai. Hàm răng trắng như ngọc c*n m*t từng chút từng chút, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn.

Lúc này nhìn lại vẻ mặt hắn, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm tựa như cuộn trào mực đen đặc quánh. Phía dưới đôi mắt sâu không thấy đáy kia ẩn chứa rất nhiều thứ mà nàng không hiểu.

Nàng mím môi, vừa định cười thì thân thể lại đột nhiên căng thẳng. Đến khi kịp phản ứng lại, người đã bị hắn lật người đè xuống.

Đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn, trái tim Vân Quỳ đập thình thịch.

Nàng biết lúc này nên nói vài câu lả lơi để điều chỉnh không khí, bèn học theo giọng điệu của Thế tử Ninh Đức Hầu, mạnh dạn mở miệng trêu chọc: “Sao vậy, điện hạ không chịu nổi rồi? Mới đến đâu vào đâu đâu chứ…”

Thái tử quả thực rất muốn bật cười vì tức giận, bàn tay to giữ chặt eo nàng, đôi môi mỏng ướt át phủ xuống.

Vân Quỳ thậm chí còn chưa nghĩ ra cách giãy giụa, lưỡi người đàn ông đã xông vào.

V.uốt ve mấy lần, cả người nàng hoàn toàn mềm nhũn, mỗi một ngón tay đều mềm oặt.

Đặc biệt là khi ch**c l*** *m **t kia nhẹ nhàng cọ sát vào vành tai và cổ nàng, má nàng đỏ bừng, cả người nóng ran như lửa đốt, hận không thể tự cuộn tròn lại.

“Đây là bản lĩnh ngươi học được?”

Giọng người đàn ông mang theo sự trầm luân nóng bỏng, “Lần sau quyến rũ người khác, có thể luyện tập cho kỹ rồi hãy đến không?”

Luyện… chẳng phải nàng đang luyện sao, rõ ràng là hắn không chịu phối hợp!

Tuy nhiên hôm nay quả thực Thái tử điện hạ đã tiến bộ rồi.

Nàng khẽ thở d.ốc, nhớ lại câu Thế tử Ninh Đức Hầu thường hỏi Ngọc tần trên giường: “Đây cũng là lão hoàng đế dạy nàng?”

Nàng bèn học theo: “Điện hạ học được bản lĩnh này khi nào vậy, có phải đã tìm cung nữ khác luyện tập rồi không?”

Vừa dứt lời, vành tai đã bị người ta cắn mạnh một cái.

Vân Quỳ lập tức rụt vai lại, nước mắt lã chã.

Song nàng không hề bất ngờ. Trong mơ, sau khi Thế tử Ninh Đức Hầu hỏi xong câu này, Ngọc tần cũng sẽ hờn dỗi đáp lại: “Vậy còn Mạnh thị thì sao, chẳng phải chàng và nàng ta cũng đêm đêm âm ái. Nếu không, sao lại sinh được một đôi nhi nữ?”

Mạnh thị trong miệng nàng ta, có lẽ chính là Thế tử phu nhân.

Quả nhiên Ngọc tần vừa nói xong, người đàn ông không chịu được kí.ch th.ích, lập tức bùng nổ, cảnh tượng tiếp theo không cần phải nói cũng biết.

Nàng lặng lẽ hồi tưởng trong đầu, hoàn toàn không nhận ra hơi thở kìm nén của người đàn ông trước mặt. Đôi mắt phượng đen láy nóng rực trầm xuống tựa như mưa gió sắp ập đến.

Tuy nhiên Thái tử còn chưa kịp có làm gì, một bàn tay nhỏ bé mềm mại ngược lại đã mò lên trước.

Thậm chí ngay cả Vân Quỳ cũng không biết mình đã làm gì, tay nhanh hơn não, lòng ác từ gan mà ra.

Trong đầu trống rỗng, phản ứng lại thì đã muộn.

Theo sau đó là sự rung động trước nay chưa từng có.

Thái tử điện hạ… đúng là không giống bình thường.

Lòng bàn tay cảm nhận được sự mãnh liệt hùng vĩ kia. Không cần nhìn biểu cảm của Thái tử, trong lòng Vân Quỳ đã có một nhận thức rõ ràng.

Nàng xong rồi.

Nàng chắc chắn xong rồi.

Trong lòng nàng tuy cũng từng có kỳ vọng, nhưng vẫn chần chừ không dám ra tay vào chỗ đó. Một là vì hai lần vô tình chạm vào, nàng đã có ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, tuy chưa tận mắt nhìn thấy, cũng biết nhất định là rất hùng tráng.

Hai là nàng đã thấy nhiều lần trong mơ, chuyện này chưa chắc người nào cũng sung sướng tột độ. Ngỗ nhỡ người khác sung sướng tột độ, còn nàng lại đau khổ không muốn sống nữa, vậy chẳng phải là tự mình chuốc khổ sao!

Nhưng bây giờ nàng không chỉ sờ thấy, mà còn cảm nhận được vật nóng rực kia không ngừng phồng to trong lòng bàn tay. Gần như chỉ trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng đã sắp không bao trọn được nữa…

Đầu ngón tay run rẩy, chưa kịp rụt về đã bị bàn tay thô ráp to lớn của người đàn ông túm lấy ấn sang một bên.

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt: “Điện hạ, nô tỳ không cố ý…”

「Xong rồi…」

「Liệu lúc này ngài ấy có nói, “Ngươi tự châm lửa, vậy thì tự mình dập đi?”」

Thái tử: “…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 114



Mắt Vân Quỳ ngấn lệ, yếu ớt nói: “Hay là nô tỳ cũng cho điện hạ s* s**ng nô tỳ, coi như chúng ta hòa nhau?”

Thái tử lạnh lùng chế nhạo: “Giờ mới biết sợ.”

Vân Quỳ uất ức giải thích: “Nô tỳ đối với điện hạ một lòng trung thành, từ trước đến nay chỉ một lòng kính sợ.”

Thái tử cười nhạt, một lòng kính sợ sẽ không lúc xưng “nô tỳ”, lúc lại xưng “ta”.

Vân Quỳ bị hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, lại bị đè ép xuống, không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chiếc áo ngoài màu hồng nhạt trượt xuống bờ vai thon gầy tinh xảo, chiếc áo lót màu son thêu hoa hải đường lộ ra. Ngực thiếu nữ đầy đặn khẽ phập phồng tựa như cành hoa hải đường mềm mại mảnh mai run rẩy trong gió lạnh.

Yết hầu Thái tử khẽ động, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển từ chiếc cổ trắng ngần xuống.

Vân Quỳ lập tức cảm nhận được chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo trượt qua n.g.ự.c nàng, rồi cứ thế xuống dưới. Chất liệu lạnh lẽo cứng rắn vu.ốt ve làn da ấm áp mềm mại, lạnh đến nỗi khiến nàng không khỏi run rẩy.

Đợi đến khi chiếc nhẫn được hơi ấm cơ thể của nàng làm ấm, dường như không còn khó chịu như vậy nữa, nàng mới từ từ nín khóc. Ai dè chiếc nhẫn lại đi đến một vị trí mà nàng chưa từng nghĩ tới.

Cả người nàng run lên, gần như ngay lập tức căng thẳng cả người, “Điện hạ…”

Thái tử nhếch môi cười khẽ, “Chẳng phải muốn hoà nhau với cô sao?”

Vân Quỳ: “…”

Cái nàng nói hoà nhau… không phải chỗ này mà!

Da thịt chỗ này như nóng hơn, chiếc nhẫn lại càng lạnh hơn, vừa chạm vào đã khiến cả người nàng nổi da gà.

Hắn lại không hề để ý chút nào, chỉ dùng chiếc nhẫn từ từ vu.ốt ve.

Khi Vân Quỳ gối đầu lên cánh tay hắn đã từng nhìn kỹ chiếc nhẫn này. Ngọc đen tuyền vốn dĩ mang theo một vẻ uy nghiêm trang trọng, trên đó còn khắc những đường vân rồng tinh xảo. Đó là hoa văn chỉ có đế vương và trữ quân mới có tư cách chạm khắc, còn có một số kinh văn mà nàng không hiểu.

Giờ phút này, những dòng kinh văn đó nhẹ nhàng nặng nề nghiền qua…

Cả người Vân Quỳ run rẩy, nhưng càng muốn kìm nén lại càng không kìm nén được, chỉ có thể nắm chặt tấm chăn dưới người.

Thái tử không hề động lòng, đầu ngón tay khẽ ấn một chút, nước mắt Vân Quỳ rơi xuống từng giọt lớn, khóc thút thít mở miệng: “Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi…”

Thật ra hắn cũng không rõ người khác có như vậy không, hay chỉ có nàng động tĩnh quá lớn, hơi chạm vào là đã khóc trời khóc đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quỳ vùi vào trong chăn khóc nức nở.

「Sao ta lại vô dụng như vậy!」

「Hu hu hu ta là đồ vô dụng…」

Thái tử không nhịn được cười.

Nha đầu này không khác gì hổ giấy, hắn còn chưa làm gì mà nàng đã không chịu nổi, đúng là chẳng trông cậy được chút nào.

Thái tử vén góc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rối bời lộ ra. Hắn tiện tay đưa chiếc nhẫn cho nàng xem.

Vân Quỳ run rẩy đưa tay ra, Thái tử trực tiếp đeo chiếc nhẫn ngọc bích trong suốt kia vào ngón tay nàng.

Hắn đứng dậy, vừa chuẩn bị gọi Đức Thuận vào dọn dẹp, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bọc nhỏ yếu ớt trong chăn, lời đến bên miệng lại đổi, gọi hai tỳ nữ tiến vào.

Hai tỳ nữ này đều là người được chọn lựa kỹ càng, trung thành tận tâm, sau khi vào chỉ cung kính cúi đầu thu dọn giường chiếu, không ai dám gây ra tiếng động dư thừa nào.

Có điều khi nhìn thấy vết tích trên tấm nệm vân cẩm, trong lòng hai người vẫn không khỏi kinh ngạc.

「Rõ ràng Thái tử điện hạ còn chưa c.ởi quần áo, như này là sao!」

「Tiểu nương tử này cũng quá yếu đuối, sao lại thế này…」

Các nàng đều là người được hậu cung bồi dưỡng, không thể không biết gì về chuyện nam nữ, chỉ cần ngửi nhẹ đã biết đó không phải là đồ của thái tử.

Không phải của Thái tử, vậy chỉ có thể là của cung nữ thị tẩm này.

Tỳ nữ mặc áo xanh trắng vén chăn lên, vừa định lau rửa cho Vân Quỳ, làn da trắng nõn đầy đặn kia đập vào mắt, nàng ấy cũng không nhịn được mà nghẹn thở.

「Màu sắc đẹp như vậy, khó trách Thái tử điện hạ không nhịn được…」

Thái tử chịu đủ những tiếng lòng này, xua tay ra lệnh: “Các ngươi lui xuống đi.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 115



Vân Quỳ trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng không dám lộ diện. Nghe thấy Thái tử ra lệnh cho các nàng lui xuống, lúc này nàng mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định ngồi dậy lấy khăn tay, không ngờ chăn lại bị vén lên, chiếc khăn ấm áp theo sát phủ lên. Thái tử điện hạ vậy mà lại đích thân động tay lau chùi cho nàng.

Mặt mày nàng thẹn thùng, chiếc khăn lướt qua da thịt ngứa ngáy khó chịu lại không gãi được, nàng cắn môi nhẫn nhịn nói: “Điện hạ, để nô tỳ tự làm đi.”

Đừng nói nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù là Thái tử phi nương nương, cũng tuyệt đối không thể không có lý lẽ để Thái tử đích thân hầu hạ.

Nếu chuyện này để Ngụy cô cô nhìn thấy, ít nhiều gì cũng phải nhắc nhở nàng mấy lần quy củ.

Đường đường là Thái tử điện hạ, đương nhiên là chưa từng hầu hạ ai, đây là lần đầu tiên.

Trước đây khi chưa có thuật đọc tâm thì cũng không sao. Nhưng bây giờ đủ mọi tiếng lòng tràn vào tai, đám cung nhân hầu hạ bên dưới dù ngoài mặt không dám biểu lộ, trong lòng lại lầm bầm không dứt.

Thái tử không muốn chuyện giường chiếu bị người ngoài bàn tán lung tung, mặc dù chỉ là trong lòng.

Hơn nữa nếu dáng vẻ chật này của nàng bị người khác nhìn thấy, sẽ kéo theo hắn bị người khác bàn tán sau lưng.

Thái tử mím môi không nói gì, sắc mặt vẫn còn có chút lạnh lẽo. Vân Quỳ chỉ đành ngoan ngoãn mặc hắn lau rửa, nhưng khăn vừa chạm vào chỗ đó, nàng vẫn không nhịn được rụt người lại.

Thái tử giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không cho nàng động đậy, kết quả nha đầu này lại càng run rẩy dữ dội hơn.

「Sao còn chưa lau xong, rốt cuộc ngài đang nhìn gì vậy…」

「Ngứa quá, khó chịu quá π_π」

Thái tử trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm bẩn giường chiếu của cô rồi mà còn dám lộn xộn?”

Vân Quỳ chỉ có thể nắm chặt các ngón tay, quay mặt đi không nhìn hắn, nắm chặt chiếc nhẫn ướt đẫm trong tay, xúc cảm lạnh lẽo như thật, dường như vẫn còn tùy ý lướt đi trên người nàng.

Nhưng nàng thực sự không hiểu vì sao mình lại như vậy…

Trong mơ Ngọc tần và Bích Trâm cô cô cũng rất hiếm khi như thế. Dù người đàn ông có cố gắng đến đâu, ở thời điểm cao trào nhất họ cũng không giống như nàng vừa rồi.

Vừa nãy nàng thấy hắn lau tay một lúc lâu, nệm gấm cũng thay mới cả giường.

Quan trọng hơn rõ ràng là nàng chủ động trêu chọc, còn tự cho là đúng vận dụng vô số kiến thức mới học được. Kế quả người ta vẫn cứ cao quý chỉnh tề như cũ, tám ngọn gió không lay, còn nàng thì vừa xuống nồi đã cháy khét!

Hình dung thế nào nhỉ, giống như một người đàn ông hăm hở c.ởi quần, kết quả chưa đến hai hơi thở đã ỉu xìu, đúng là không được!

Thái tử không tỏ vẻ gì lắng nghe, tay vẫn tiếp tục lau rửa.

Hắn không giống nàng, ngày ngày xem tị hoả đồ, còn có thể vào mộng quan sát. Hắn muốn nhìn cho chuẩn vị trí, sau này… không đến nỗi hoàn toàn không biết gì cả, hai hơi thở đã dừng.

Nghĩ đến chiếc nhẫn vẫn còn trên tay mình, Vân Quỳ khẽ nghiêng người, định đưa cho hắn cùng nhau rửa sạch.

Thái tử nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích ướt đẫm, nhướng mày nói: “Đồ của mình, tự mình không làm sạch?”

Bên tay Vân Quỳ không có khăn, chẳng lẽ lại dùng giường chiếu của Thái tử điện hạ để lau?

Ánh mắt Thái tử thâm sâu: “Không phải là ngươi rất biết li.ếm sao?”

Vân Quỳ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai: “Ta… ta đó là…”

Miệng nàng cãi lại nhưng cũng bị hắn khơi gợi sự tò mò, theo bản năng ghé sát môi lại, thè lưỡi li.ếm vết nước trên chiếc nhẫn, dường như không có mùi vị gì, mà lại dường như hơi ngọt.

Nàng mím môi, vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Thái tử. Nàng đưa chiếc nhẫn qua, đôi mắt kiều diễm nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Điện hạ cũng muốn nếm thử không?”

Thái tử giận dữ, vén cả tấm chăn gấm trùm kín đầu nàng.

Vân Quỳ hậu tri hậu giác phản ứng lại mình vừa nói gì, trốn vào trong chăn cười trộm.

Nhưng cười được một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một vật, khóe miệng nàng lập tức cứng đờ.

「Chỉ mới một chiếc nhẫn thôi đã thế này rồi, sau này ta sống thế nào đây! Hu hu hu!」



Sáng sớm hôm sau.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 116



Thái giám tổng quản Càn Thanh Cung – Thang Phúc Quý đến truyền lời, nói tiệc đón gió trừ tịch năm ngày sau, Thuần Minh Đế mời Thái tử nhất định phải tham dự.

Thái tử vốn dĩ không hề có ý định không đi.

Thuần Minh Đế vừa trừng phạt nặng nề mẫu tử Hoàn hậu và Thần Vương, vừa đặc biệt mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, tự nhiên là muốn biểu lộ thái độ trước mặt quần thần.

Vừa hay nhân lúc người đông, cùng bọn họ xem một màn náo nhiệt.

Thái tử nhìn Vân Quỳ nói: “Cung yến trừ tịch, ngươi đi cùng cô.”

Vân Quỳ có chút bất ngờ, ngơ ngác đáp một tiếng “vâng”.

Có lẽ điện hạ muốn dẫn nàng ra ngoài gặp gỡ nhiều người. Như vậy đi vào giấc mơ cũng có thêm tư liệu mới, tránh cho nàng cả ngày mơ thấy hoặc là Ngọc tần tư thông, hoặc là khanh khanh ta ta với Thái tử điện hạ…

Ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử bỗng nhiên liếc qua.

Trong lòng Vân Quỳ giật thót một tiếng, luôn nghi ngờ hắn có thiên nhãn. Hắn dường như có thể đoán được nàng đang nghĩ gì trong lòng, sao lần nào cũng bắt quả tang chuẩn xác như vậy!

Tào Nguyên Lộc vốn là người khôn khéo, trong lòng cũng đoán được vài phần nguyên do.

Thứ nhất, điện hạ lo lắng bệnh đau đầu tái phát trong cung yến, thất thố trước mặt quần thần. Mấy năm trước, trong lễ tế đã từng xảy ra tình huống như vậy. Mặc dù Thái tử cố gắng kiềm chế nhưng vẻ mặt hung ác, đôi mắt đỏ ngầu lúc đó thực sự đã khiến không ít quan lại kinh sợ. Năm nay có Vân Quỳ ở bên, ít nhất cũng có thể giúp điện hạ giảm bớt phần nào.

Thứ hai, điện hạ vẫn vô cùng coi trọng Vân Quỳ. Việc dẫn nàng theo trong cung yến trừ tịch chính là một lời nhắc nhở kín đáo đối với những gia tộc có ý định tham gia tuyển chọn Thái tử phi. Đây là ái thiếp của Thái tử, sau này không ai được phép động đến nàng.



Ngày trừ tịch đang đến gần.

Bởi vì Hoàng hậu và Thần vương đều bị cấm túc nên cung yến năm nay được Thuần Minh Đế giao cho Ân Quý phi chủ trì.

Ân Quý phi là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử, lần này nóng lòng muốn thử, thậm chí còn gọi Tứ hoàng tử đến Trường Xuân Cung dặn dò cặn kẽ.

Sau khi đuổi hết người hầu, Ân Quý phi nói với con trai: “Trong cung yến lần này, con nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Bệ hạ. Nếu có thể chọn thêm hai vị trắc phi giúp đỡ con thì càng tốt.”

Tứ hoàng tử bất đắc dĩ cười nói: “Mẫu phi nóng vội quá rồi, nhi thần còn chưa thành thân mà.”

Vì muốn mượn sức triều thần nên Thuần Minh Đế đã chọn không ít thiếu nữ đến tuổi trong các gia đình quan lại Đại Chiêu để làm hậu cung phong phú. Những người được chọn cho các con trai của ông ta đều là thiên kim thế gia, đích nữ của các gia đình tướng lĩnh.

Vị Hoàng tử phi chưa qua cửa của Tứ hoàng tử chính là đích thứ nữ của Bình Xương Hầu Phủ.

Tứ hoàng tử nói thêm: “Huống hồ đây là yến tiệc mừng công của Thái tử, việc chọn Thái tử phi cũng đã cận kề.”

Ân Quý phi hạ giọng nói: “Việc chọn Thái tử phi đối với Bệ hạ và Hoàng hậu đều là một chuyện khó xử, gia thế quá cao không được, thấp cũng không xong. Đặc biệt là hiện giờ Thái tử đã khỏi bệnh, Khôn Ninh cung còn sốt ruột hơn chúng ta. Đến khi bọn họ tranh đấu gay gắt, lưỡng bại câu thương, mẹ con ta chưa chắc là không thể thượng vị. Kính vương có gia tộc mẹ đẻ thấp kém, Thịnh vương lại là một kẻ ốm yếu, vậy thì cơ hội sẽ đến với con.”

Vẻ mặt Tứ hoàng tử cuối cùng cũng dần trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu đáp “vâng”.

Thoắt cái đã tới cung yến.

Hôm đó, Vân Quỳ chỉ mặc một bộ áo váy cung nữ giản dị nhất, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Thực ra đo theo hầu hạ không phải việc khó, chỉ là thân phận của nàng thực sự khó xử. Cung nữ thị tẩm dù sao cũng không thể xuất hiện, trước đó ở ngoài Đông Hoa Môn, những quan lại kia đã khinh thường nhìn nàng. Lần này lại đối diện với những hoàng thân quốc thích, mệnh phụ cao quý nhất Đại Chiêu, Thái tử phi tương lai có lẽ cũng có mặt. Mọi người sẽ nghĩ về nàng như thế nào?

Tốt nhất là cứ gió êm biển lặng trôi qua.

Chạng vạng, Triều Dương Điện rực rỡ ánh đèn, hàng ngàn chiếc đèn lưu ly chiếu sáng cả đại điện rực rỡ lộng lẫy. Giữa điện, một hàng bình phong chạm khắc hoa sĩ nữ đồ chia đôi chỗ ngồi của nam và nữ. Một bên là các quan lớn, hậu duệ quý tộc với áo gấm đai ngọc. Một bên là các phi tần, mệnh phụ với mái tóc mây và xiêm y lộng lẫy, lúc này đã lục tục vào chỗ ngồi theo thứ tự.

Vân Quỳ nhắm mắt theo đuôi bước sau Thái tử, ngước mắt nhìn lên bóng lưng cao lớn của hắn trong bộ áo bào thải tú bình kim màu đen hoa văn rồng, trông uy nghiêm và đầy sức trấn áp.

Thái tử vừa bước vào điện, cả Triều Dương Điện lập tức trở nên im lặng như tờ. Mọi người im lặng trong giây lát rồi vội vàng đứng dậy nghênh đón, cung kính hành lễ.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 117



Sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt, thánh giá của Thuần Minh Đế cũng theo sát sau, các triều thần, mệnh phụ trong điện lại lần nữa chắp tay thi lễ, hô vang vạn tuế.

Bàn của Thái tử được đặt ở vị trí tôn quý nhất, phía dưới bên trái ngai vàng, nhìn từ xa gần như song song, tựa như hai người cùng là chủ nhân của giang sơn này. Đây là thái độ mà Thuần Minh Đế muốn biểu lộ trước mặt triều thần và tông thất.

Nhưng trong lòng ông ta sao có thể bình lặng!

Trị vì hai mươi năm, năm xưa cũng là đường đường chính chính phụng mệnh đăng cơ. Hau mươi năm nắm giữ càn khôn, thiên hạ quy phục, được triều thần ca ngợi, được bá tánh ủng hộ, vậy mà trong lòng một số tông thất vẫn coi Cảnh Hữu Đế là trời, tôn Thái tử làm chủ, tựa như ông ta là kẻ cướp ngôi soán vị!

Đặc biệt là khi nhìn thấy long bào trên người Thái tử, Thuần Minh Đế dù ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cuộn trào giận dữ.

Nghe được sự phẫn hận trong lòng ông ta, Thái tử chỉ khẽ cười cho qua.

Các món ăn mỹ vị lần lượt được dâng lên bàn. Thuần Minh Đế nâng chén mời các vương công quý tộc cùng uống, chúc mừng công lao của Thái tử: “Lần này Bắc Cương đại thắng, Thái tử hạ gục bảy thành Bắc Ngụy, bảo vệ biên cương, làm an lòng dân, đẩy lui địch ngàn dặm, công lao hiển hách, đúng là phúc của xã tắc Đại Chiêu ta.”

Các vương công đại thần đều nâng chén chúc mừng, chỉ là cái danh “hạ gục” khiến không ít tông thất và mệnh phụ không rõ chân tướng sinh lòng sợ hãi. Thuần Minh Đế lại cố tình tránh né không nhắc đến, cũng không làm rõ.

Tiếng nhạc nổi lên, chén rượu giao nhau.

Thái tử tĩnh tâm lắng nghe âm thanh từ các phía, Vân Quỳ quỳ ngồi sau lưng hắn, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào những món ngon trên bàn và những điệu múa ca trong yến tiệc.

Còn ở phía sau bình phong, nơi dành cho các nữ quyến, vô số ánh mắt cố ý hoặc vô tình hướng về phía Thái tử.

Dù không nhìn rõ, nhưng cái vẻ cao quý bẩm sinh, dáng vẻ uy nghi như núi cao sừng sững, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả đều chứng minh một điều — Đúng như lời đồn, Thái tử đã hoàn toàn bình phục.

Đặc biệt là hôm nay, khu vực dành cho các nữ quyến là do Ân Quý phi chủ trì. Mẫu tử Hoàng hậu và Thần vương đều bị phạt bổng cấm túc, ngay cả yến tiệc trừ tịch cũng không được phép tham gia, trong lòng mọi người đã có một cái cân.

Nếu không có gì bất ngờ, ngai vàng sau này sẽ thuộc về Thái tử, Thuần Minh Đế cũng chỉ truyền ngôi cho Thái tử.

Hung hãn thì sao, bệnh tật triền miên thì sao, chung quy lại đó vẫn là Thái tử, là vị vua tương lai! Vị trí Thái tử phi vẫn là vinh quang tột bậc.

Chỉ là mọi người thực sự không hiểu, trong một dịp trọng đại như vậy, tại sao Thái tử lại mang theo một cung nữ thị tẩm không thể xuất hiện đi theo hầu hạ.

Chẳng lẽ lại tham luyến đến vậy, một khắc cũng không rời được?

Không chỉ các nữ quyến nghi hoặc trong lòng, mà các triều thần bên cạnh Thái tử cũng âm thầm bàn tán.

Thái tử nhìn sang phía đối diện, ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị của Thế tử Ninh Đức Hầu. Đối phương khựng lại một thoáng, vội vàng nâng chén kính từ xa, Thái tử xoay chiếc chén vàng trong tay, cười như không cười.

Thế tử Ninh Đức Hầu âm thầm siết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn khó phát hiện.

Đối phó Thái tử, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Hắn vẫy tay gọi tâm phúc phía sau tới, khẽ dặn dò vài câu.

Thái tử vẻ nhìn như không để ý, nhưng thực tế mọi chuyện đều thu hết vào mắt.

Các triều thần trong tiệc bàn tán xôn xao, đơn giản là sự vắng mặt của của Hoàng hậu, Thần vương và Quốc Cữu Gia, là những phán đoán về tình hình triều chính, những mâu thuẫn nơi quan trường, và cả những chuyện dơ bẩn trong hậu viện nhà mình.

Ngay lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu duyên dáng.

Tiếng đàn sáo dịu dần, tiếng trống bỗng nổi lên dồn dập. Người đàn ông dẫn đầu giữa tiệc đeo mặt nạ hình thú, thân hình cường tráng, theo nhịp trống cuồn cuộn, dẫn theo hơn chục người đàn ông vạm vỡ c.ởi tr.ần xông lên, biểu diễn khúc Lan Lăng Vương nhập trận hùng tráng.

Thái tử vừa quay đầu lại đã thấy cung nữ thị tẩm của mình mắt sáng rực, nhìn chằm chằm đám hề trên đài không chớp mắt.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 118



Vân Quỳ làm việc ở thâm cung, nào đã từng thấy cung yến nào long trọng đến vậy. Lại càng chưa từng xem qua màn biểu diễn dũng mãnh oai phòng, vui vẻ tràn trề như vậy của các tráng hán.

Tiếng trống hùng hồn dâng lên, động tác dứt khoát có lực, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, thực sự là khiến nàng mở mang tầm mắt, nhiệt huyết sôi trào.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán, chợt cảm thấy sau lưng đột nhiên có một luồng khí lạnh. Hoàn hồn lại mới phát hiện ánh mắt u ám lạnh lùng của Thái Tử đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Tim Vân Quỳ run lên: “…Điện hạ có gì phân phó ạ?”

Thái Tử gõ gõ mặt bàn, “Bóc hạt dẻ cho cô.”

Vân Quỳ nhìn về phía chiếc đĩa chân cao miệng loe đựng đầy hạt dẻ trước mặt hắn, đầu lưỡi líu lại: “Bóc… bóc bao nhiêu ạ?”

Thái Tử: “Bóc hết chỗ này rồi nói sau.”

Vân Quỳ vô cùng kinh ngạc.

Ngày thường hắn không coi trọng chuyện ăn uống, những thứ khô như hạt dẻ hạnh nhân này càng là bưng lên thế nào thì bưng xuống y nguyên thế nấy. Thế mà hôm nay lại muốn nàng bóc cả một đĩa hạt dẻ!

Nàng luyến tiếc liếc nhìn người múa đeo mặt nạ đồng thau kia, bất đắc dĩ cúi đầu, cầm dụng cụ gõ gõ đập đập.

Trong tiệc có tiếng vỗ tay hoan hô truyền đến, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử.

Trong lòng Vân Quỳ mơ hồ có một suy đoán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ không cho nô tỳ xem ca vũ sao?”

Thái Tử: “Đây là ca vũ bình thường?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Vân Quỳ yếu ớt nói, “Người ta biểu diễn đường đường chính chính, mọi người đường đường chính chính xem, chẳng lẽ nô tỳ lại tự chọc mù mắt mình?”

“Ngươi là cung nữ thị tẩm của cô,” Thái Tử lạnh giọng nhắc nhở, “Nữ quyến đối diện đâu nhìn chằm chằm vào nam nhân kỹ như ngươi?”

Vân Quỳ rướn cổ nhìn về phía bên kia bình phong. Nàng không tin, trong tiệc này nhạc khúc sôi động, tiếng trống vang dội, cả trăm phi tần mệnh phụ bên kia lại không có một ai ngẩng đầu lên sao?

Như này mà nhịn được à?!

Ai ngờ còn chưa nhìn thấy phi tần nữ quyến, ánh mắt lại chạm ngay vào Lục Hoàng Tử ở cách đó không xa.

Lục Hoàng Tử không ngờ hôm nay còn có thể gặp Vân Quỳ, vừa định vẫy tay với nàng, nào ngờ giây tiếp theo Thái Tử lạnh lùng liếc sang. Đôi mắt sắc bén ánh lên hàn quang, dọa hắn ta vội vàng rụt đầu lại, giả vờ trò chuyện với Tứ Hoàng Tử bên cạnh.

Thái Tử chậm rãi thu hồi ánh mắt, âm thầm nghiến răng.

Vân Quỳ càng thêm khẳng định, Thái Tử chính là không cho nàng nhìn những nam nhân khác! Lục Hoàng Tử không được, ngay cả tráng hán biểu diễn ca vũ cũng không được.

「Chính bản thân ngài giấu giếm không cho người khác xem, lại còn không cho ta nhìn người khác! Đây chính là phong thái và bụng dạ của người đường đường Thái Tử sao?」

「Nếu ngài chịu ngày ngày cho ta ngắm, ta còn đến nỗi phải tò mò người khác nữa à!」

Vân Quỳ phồng má, nhìn thấy nắm tay siết chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của Thái Tử, nàng lại sợ hãi rụt vai, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ.

Ở hàng ghế nữ quyến phía trước nhất là chỗ ngồi của các quý nữ tông thất và phi tần có địa vị cao. Màn biểu diễn c.ởi tr.ần của nam nhân này, cũng chỉ có vài trưởng công chúa, quận chúa là dám đường đường chính chính thưởng thức, các mệnh phụ phía sau đều cúi đầu trò chuyện.

Phu nhân Võ Ninh Hầu hôm nay ngồi cùng với con gái đã xuất giá là Khương Thanh Từ.

Võ Ninh Hầu từng chiến đấu trăm trận, năm xưa là võ tướng được Cảnh Hữu Đế coi trọng nhất. Nay cha con cùng ra trận, theo Thái Tử chinh chiến nam bắc, là cánh tay phải của Thái Tử. Năm ngoái Khương Thanh Từ vừa cưới Chính tứ phẩm Thông Chính Sử Thẩm Ngôn Ngọc, nay cũng đã được phong cáo mệnh.

Lối đi nhỏ trong cung có cung tỳ qua lại, rót trà vào chén trước mặt các quý nhân.

Hai mẹ con đang nói chuyện, một cung nữ sơ ý, ấm trà trên khay nghiêng đổ, làm ướt tay áo của Khương Thanh Từ.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 119



Cung nữ kia sợ hãi vội vàng quỳ xuống, lau vết trà cho Khương Thanh Từ, “Phu nhân thứ tội, nô tỳ không cố ý, nô tỳ dẫn phu nhân đến thiên điện thay y phục được không ạ?”

Mùa đông giá rét, y phục ẩm ướt dán vào thân thể thật sự rất khó chịu. Khương Thanh Từ đành phải thưa chuyện với mẫu thân, đứng dậy rời khỏi tiệc, theo chân tỳ nữ kia đến thiên điện để thay y phục.

Vừa bước vào thiên điện, hương thơm ngọt ngào nồng nặc xộc vào mũi, trong lò đốt than hồng, gian phòng ấm áp như mùa xuân. Khương Thanh Từ lại cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, có lẽ là do không khí ngột ngạt, nàng ấy cũng không để ý lắm.

Tỳ nữ dẫn nàng ấy vào bên trong, đến trước giá áo lấy y phục đã chuẩn bị sẵn để nàng ấy thay.

Để chuẩn bị cho yến tiệc trong cung này, Ân Quý Phi đã chuẩn bị hơn mười bộ y phục, phòng khi các mệnh phụ bất ngờ bị bẩn áo quần, cũng có thể kịp thời thay đổi.

Đêm trừ tịch trong cung còn có màn trình diễn đèn hoa. Những năm trước cảnh chen lấn, xô đẩy, thậm chí rơi xuống nước cũng không ít, chuẩn bị chu đáo vẫn tốt hơn.

Khương Thanh Từ cởi y phục, lại chẳng hề cảm thấy lạnh, thân thể ngược lại nóng nóng tê dại. Dần dà, ánh mắt nàng ấy bắt đầu mờ mờ, tứ chi cũng từ từ mất đi sức lực.

Nàng ấy cảm thấy không ổn, cất tiếng gọi thị nữ của mình, nhưng thị nữ kia rõ ràng vừa nãy còn theo sát phía sau, giờ phút này lại chẳng biết đi đâu.

Trong lòng nàng ấy sốt ruột, vừa định bước ra ngoài tìm người, chân bất ngờ mềm oặt, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Tỳ nữ vừa nãy làm đổ trà lập tức đỡ người lên giường.

Trong tiệc, ca vũ vẫn tiếp tục, trên án thư trước mặt Thái Tử bày biện vô vàn món ăn mỹ vị trân quý.

Bóc xong hạt dẻ cuối cùng, Vân Quỳ phủi tay, vô tình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám cung nữ bưng thức ăn.

Thật bất ngờ lại là Sơn Đào, người ngủ chung một giường với nàng ở Thượng Thiện Giám.

Sơn Đào đặt bách hoa nhồi chân ngỗng xuống, lặng lẽ nháy mắt với nàng. Vân Quỳ cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt vẫn dõi theo nàng ta rời đi, không ngờ khi ra khỏi điện Sơn Đào lại vẫy tay với nàng. Có lẽ là muốn gọi nàng ra ngoài nói chuyện.

Đã hai tháng Vân Quỳ không gặp nàng ta, tiếc là trước mặt Thái Tử ngay cả cơ hội hàn huyên vài câu cũng không có.

Nàng đẩy đĩa hạt dẻ đến trước mặt Thái Tử, “Điện hạ, nô tỳ bóc xong rồi ạ.”

Thái Tử nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không vội ăn.

Vân Quỳ cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, tươi cười nói: “Điện hạ, nô tỳ nhìn thấy người quen ở Thượng Thiện Giám, có thể ra ngoài nói chuyện với nàng ta vài câu được không ạ?”

Thái Tử liếc nhìn nàng một cái, hiếm khi có vẻ dễ tính: “Đi đi.”

Vân Quỳ vui vẻ tạ ơn, xách váy chạy ra ngoài.

Thái Tử liếc mắt ra hiệu cho Tần Qua ở phía sau.

Tần Qua lập tức hiểu ý: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người âm thầm bảo vệ Vân Quỳ cô nương.”

Nghe vậy, Thái Tử nhíu mày, muốn nói gì đó lại lười, phất tay bảo người lui xuống.

Ở chỗ các mệnh phụ, Ngọc Tần đứng dậy cáo lui với Ân Quý Phi.

Hôm nay sợ Cửu Hoàng Tử nhìn thấy Thái Tử sẽ sợ hãi nên Ngọc Tần không dẫn theo, chỉ ra lệnh cho cung nữ ở Bảo Hoa Điện đưa hắn ta đến Ngự Hoa Viên xem đèn cung đình, giờ này chắc người cũng đã đến rồi.

Ân Quý Phi là chủ nhân của tiệc nữ quyến, lại là người có địa vị chỉ sau Hoàng Hậu trong hậu cung, tỏ vẻ cao ngạo hiếm thấy ngày thường, răn dạy: “Cửu hoàng tử tính tình nghịch ngợm, sau này muội phải nghiêm khắc dạy dỗ. Đợi đến khi thân thể nó tốt hơn, cũng nên đưa nó đến Đông Cung, nhận lỗi với Thái tử mới phải.”

Trong lòng Ngọc Tần không vui, ngoài mặt vẫn cung kính vâng lời.

Từ xa, Thái Tử thấy Ngọc Tần đứng dậy, bèn ra hiệu cho Tào Nguyên Lộc phái người đi theo.

Rượu qua ba tuần, có người vội vã tiến vào điện.

Người kia quanh quẩn một lát gần chỗ Thái Tử, cuối cùng vẫn không nhịn được tiến lên nói: “Thái Tử điện hạ, nô tài là cung nhân ở Triều Dương Điện, có việc gấp bẩm báo…”

Thái Tử hứng thú nhướng mày: “Ồ?”
 
Back
Top Bottom