Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 90



Toàn thân Đặng Khang lạnh toát, đang định phản bác thì Thần vương lên tiếng: “Tần thống lĩnh nói đùa rồi. Tào công công quả thực là do bản vương mượn đến giúp đỡ. Bản vương hãm hại một tên thái giám nhỏ bé bên cạnh huynh trưởng Thái tử để làm gì?”

Tào Nguyên Lộc chắp tay, giọng điệu lại không hề nhượng bộ: “Nô tài quả thực không biết ý đồ của Thần vương điện hạ là gì. Tuy nhiên nô tài biết, nửa năm nô tài không ở Đông Cung, trên dưới Đông Cung đã bị cài cắm bao nhiêu tai mắt. Thái tử điện hạ hôn mê, lại có bao nhiêu người muốn thừa cơ hạ độc, ám sát. Nếu nô tài ở lại Đông Cung, Đông Cung nhất định sẽ không như bây giờ.”

Sắc mặt Thần vương trắng bệch, âm thầm nghiến chặt răng.

Ban đầu, hắn và mẫu hậu bàn nhau cách cài cắm người vào Đông Cung, nhưng khổ nỗi Đông Cung lại kiên cố như tường đồng vách sắt. Đặc biệt Tào Nguyên Lộc lại là người thông minh cẩn thận, luôn đặt Thái tử lên đầu, muốn cài người của mình vào rất khó khăn. Cho nên mới bày ra kế này, không đến mức gi.ết ch.ết Tào Nguyên Lộc để tránh điều tiếng, nhưng lại có thể đuổi ông ấy đi xa, loại bỏ một chướng ngại.

Giờ Thái tử đích thân tìm đến, nhân chứng vật chứng đầy đủ không thể chối cãi. Đây là ép hắn tự tay xử lý Đặng Khang!

Đặng Khang ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy: “Điện hạ…”

Thần vương liếc ông ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bản vương bảo ngươi đi mời người giúp, không ngờ ngươi lại tự ý làm bậy, ngấm ngầm hãm hại bản vương vào chỗ bất nghĩa, ngươi có biết tội của mình không?”

Đặng Khang thấy Thần vương phủi sạch mọi trách nhiệm, lập tức biết không còn đường cứu vãn. Trong lòng ông ta tuy không cam tâm, cũng chỉ có thể cố gắng bảo vệ chủ nhân của mình.

“Đúng là nô tài đã bàn trước lời khai với tên thái y kia, nhưng ý định ban đầu của nô tài không phải là hãm hại Tào công công, càng không phải để cài cắm người vào Đông Cung. Chỉ vì nô tài có chút ân oán cũ với quản chuồng ở Khánh Phong Tư… Hai người chúng ta vốn là đồng hương, sau khi vào cung mỗi người đều được phân một công việc tốt. Bên hắn béo bở nên dính vào cờ bạc, còn lôi kéo nô tài chơi cùng, kết quả nợ nô tài trăm lượng bạc không trả. Nô tài tức giận, lại sợ làm lớn chuyện nên không dám công khai đòi. Vì thế mới hồ đồ ngấm ngầm hạ độc gi.ết ch.ết những vật phẩm tế tự mà hắn trông coi, vì vậy mà liên lụy đến Tào công công…”

Thái tử hờ hững cười: “Lời này cứ để đến hình phòng nói tiếp đi. Ở dưới cực hình, nếu ngươi vẫn còn cứng miệng như vậy, cô sẽ thưởng cho ngươi một cái xác toàn vẹn được chứ?”

Đặng Khang run rẩy khắp người, ánh mắt đột nhiên nhìn về một chỗ. Ông ta nghiến răng, đột nhiên đứng dậy muốn lao vào thanh kiếm đeo bên hông Tần Qua.

Nhân chứng vật chứng xác thực thì sao! Chỉ cần ông ta tự sát, Thái tử chính là nghiêm hình bức cung, ép ông ta phải c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch!

Mắt thấy cổ sắp đ.â.m vào lưỡi kiếm, Thái tử giơ chân đá một cái, Đặng Khang đã bay ra xa mấy trượng, thân thể lăn dọc theo bậc thềm ngoài điện, miệng nôn ra m.á.u tươi.

Ánh mắt Thần vương gắt gao đuổi theo, nhìn thấy cảnh này, thân hình cũng không khỏi khẽ run lên.

Hắn ta không muốn mạng của Tào Nguyên Lộc, nhưng lại vì thế mà mất đi mạng của tâm phúc.

Vẻ mặt Thái tử nhàn nhạt: “Đưa đi.”

Thần vương cố nén cơn giận, nhắm mắt lại.

Vân Quỳ kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng biết Tào công công bị người ta hãm hại nên mới bị điều đi nơi khác, nhưng không ngờ điện hạ lại đích thân đến đòi lại công bằng cho ông ấy.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Thái tử chỉ vào hai người đang bị kéo đi, nói: “Người ngoài đều nói cô thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, ngươi nghĩ sao?”

Vân Quỳ hoàn hồn, theo thói quen nịnh hót: “Nô tỳ thấy điện hạ anh minh thần võ, khí phách hơn người.”

Thái tử: “…”

「Nhưng Tào công công là người hầu trung thành, hầu hạ điện hạ hơn hai mươi năm, đâu phải loại mới đến như ta có thể so sánh.」

「Điện hạ nguyện ý bảo vệ ta, có lẽ cũng là để giữ thể diện cho ngôi vị Thái tử của ngài thôi.」

「Còn về thuốc giải thất nhật tán, đó cũng là để thử lòng trung thành của ta trước. Đến giây phút cuối cùng trôi qua, mới nói cho ta biết là không chết. Nếu không, một khi ta có ý đồ không nên có, hoặc không thấy giấc mơ của Tần ma ma, cứ ngốc nghếch đưa thuốc độc cho ngài, có lẽ đã mất mạng lâu rồi…」

Nghĩ đến đây, Vân Quỳ thở dài trong lòng.

「Hoa hướng dương nhỏ, ngươi sống thật không dễ dàng!」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, sắc mặt Thái tử không được tốt lắm.

Con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa, hắn đã cứu nàng mấy lần, huống chi những hành động đại nghịch bất đạo của nàng, đổi lại là chủ nhân khác, giờ này không biết nàng đã đầu thai ở đâu rồi.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ cười trầm thấp: “Cô thấy Lục hoàng đệ quả là đơn thuần nhân hậu. Nếu Lục hoàng đệ muốn xin ngươi từ cô, ngươi có bằng lòng không?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 91



Vân Quỳ có hơi bất ngờ, vì sao đột nhiên hắn lại nhắc đến Lục hoàng tử. Không lẽ vừa nãy trong điện, Lục hoàng tử lén nhìn nàng bị hắn phát hiện?

「Vậy ngài ấy muốn ta đồng ý, hay là không muốn?」

Vân Quỳ chớp chớp mắt: “Điện hạ muốn giữ nô tỳ lại không?”

Thái tử lạnh lùng nói: “Cô đang hỏi ngươi, ngươi không trả lời thẳng, còn hỏi ngược lại cô, đó là bất kính.”

「Ha ha, bất kính.」

Thái tử nghe thấy tiếng cười vô cớ trong lòng nàng, sắc mặt trầm xuống.

「Lúc ta sờ cơ n.g.ự.c ngài thì có kính không? Lúc ta đè ngài xuống giường thì có kính không? Lúc ta cưỡng hôn ngài thì có kính không? Ha ha ha ha…」

Thái tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ nghĩ ngợi, nụ cười trong lòng chợt tắt ngấm.

「Chẳng lẽ Thái tử điện hạ ghét bỏ ta, muốn đuổi ta đi sao!」

「Không được, nếu Hoàng hậu nương nương biết ta làm việc không tốt, giờ còn đi gây họa cho con trai bà ta, bà ta nhất định sẽ g.i.ế.c ta!」

「Thôi vậy, cứ ôm chặt bắp đùi Thái tử điện hạ trước đã…」

Thái tử: 「…」

Hóa ra nàng chỉ bất đắc dĩ phải chọn cái ít tệ hại hơn, miệng thì nói trung thành tận tụy, thực chất lại là một con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa.

Thái tử lạnh mặt quay người bỏ đi.

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Vân Quỳ vội vàng lẽo đẽo theo sau: “Ây, nô tỳ chỉ nguyện theo hầu điện hạ!”

Từ đầu đến cuối Thái tử không hề nhìn nàng một cái.

Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ trơ mắt nhìn hai người kia bị kéo vào hình phòng thẩm vấn.

Thái tử cũng không có dặn dò gì khác, nàng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài hình phòng.

Bên trong không biết dùng loại cực hình nào, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, xé lòng xé phổi. Dường như đang trải qua giới hạn đau khổ của con người, lại dường như không còn giống tiếng người nữa, mà như tiếng thú dữ mắc kẹt trong miệng hổ, bị xé rách và gặm nhấm da thịt từng tấc một.

Tuy nàng chưa từng đích thân trải qua, nhưng những âm thanh chói tai rợn người này lại khiến nàng run rẩy không ngừng. Trời đã tối đen từ lâu, gió hành lang thổi vào sau lưng, khiến cả cột sống nàng lạnh buốt.

Tàn nhẫn sao? Đúng vậy.

Cho dù Đặng tổng quản hãm hại Tào công công hay là vì tư thù như ông ta nói thì ông ta cũng sai rồi. Vô số cung nhân ở Khánh Phong Tư và Càn Nguyên Đài đều bị ông ta liên lụy mất mạng.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi.

Không sợ, không sợ.

Nàng không làm chuyện gì trái lương tâm.

Bên trong không biết bao lâu trôi qua, đã không còn nghe thấy tiếng gào thét của người. Khi Thái tử đi ra, thân hình cao lớn ẩn trong bóng tối nhập nhòa dưới hành lang, mặt không nhìn rõ cảm xúc, chỉ có trên người vẫn còn mang theo mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Vân Quỳ ngoan ngoãn đứng một bên, Thái tử liếc nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm không nói gì.

Trở về điện, đầu tiên Tào Nguyên Lộc hầu hạ tắm rửa. Sau khi tắm xong, Đức Thuận đến bẩm báo, nói đã dọn xong bữa tối.

Thái tử không có khẩu vị, im lặng một lát rồi nói: “Lát nữa cô qua.”

Vân Quỳ theo lệ nếm thử thức ăn trước.

Bữa trưa ăn ở chỗ Yến ma ma, để tỏ vẻ đoan trang, nàng cố ý không ăn nhiều, vốn dĩ đã đói meo từ lâu. Nhưng buổi chiều trải qua chuyện này, lại ngửi mùi m.á.u tanh ở ngoài hình phòng một lúc lâu, nhìn thấy những món mặn, nàng lập tức thấy hơi buồn nôn.

Nàng chỉ nếm qua loa vài món chay, những món thịt thì hoàn toàn không động đến, dù sao Thái tử điện hạ cũng không thích ăn mặn.

Quả nhiên không biết là Thái tử ăn không ngon miệng hay là bệnh đau đầu phát tác, cuối cùng hắn chỉ dùng chút canh qua loa.

Đêm đến thị tẩm, Vân Quỳ lặng lẽ nhìn khuôn mặt người bên gối luôn lạnh nhạt xa cách, cũng biết phải ngoan ngoãn một chút, không chọc giận hắn.

Tuy nhiên đến nửa đêm, cơn đói bụng cồn cào đột nhiên ập đến, nàng sờ bụng, không khỏi than thở trong lòng.

「Ôi, đói quá.」

「May mà Thái tử điện hạ đẹp trai ngời ngời. Nhìn từ góc độ này, sườn mặt hoàn hảo như tạc tượng tinh xảo vậy. Lông mi dài quá, sống mũi cũng cao nữa, sao lại đẹp trai đến thế!」

「Xin hỏi hoa hướng dương nhỏ, Thái tử điện hạ ngon miệng như vậy, ngươi định bắt đầu ăn từ đâu đây?」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 92



「Ăn mũi trước, mắt trước, hay là miệng trước nhỉ? Hay là ăn một miếng má trước đi, chụt chụt chụt!」

Thái tử: 「…」

Hắn thực sự bực bội.

Triệu nàng thị tẩm vốn là để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dường như đêm nào nàng cũng gây ra chuyện gì đó. Lúc thì ăn quá no, lúc thì quá đói, lúc thì muốn đi vệ sinh, lúc thì mơ thấy gì đó, nhất định phải bày tỏ ý kiến và cảm xúc trong lòng, lúc thì thèm thuồng nhan sắc của hắn… Tóm lại là không đêm nào yên ổn.

Vân Quỳ nhìn một lúc, thấy đôi môi mím chặt kia khẽ động đậy, khiến nàng giật mình run rẩy.

“Còn ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”

Vân Quỳ kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Sao điện hạ biết nô tỳ chưa ngủ?”

Chẳng lẽ hắn có thiên nhãn sao! Nàng có thể đảm bảo mình không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, thậm chí thở cũng rất khẽ.

“Ục ục, ục ục.”

Vân Quỳ: 「…」

「Cái bụng c.h.ế.t tiệt, sao cứ phải kêu vào lúc này chứ!」

Thái tử day day thái dương.

Vân Quỳ ngượng ngùng cười: “Điện hạ, buổi tối nô tỳ ăn ít, giờ hơi đói nên không ngủ được.”

「Nhớ bánh củ năng sữa tươi của ta quá huhuhu, trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt thơm thơm, đúng là không hiểu được nỗi phiền muộn!」

Gân xanh trên trán Thái tử giật giật, khàn giọng nói: “Đói thì biến đi ăn.”

Vân Quỳ mím môi nói: “Đĩa bánh củ năng sữa tươi kia vẫn còn, nhưng đó là nô tỳ làm cho điện hạ ăn nên sao dám tự mình hưởng?”

Thái tử không để ý, Vân Quỳ lại xích lại gần hắn, “Buổi tối điện hạ cũng chỉ dùng nửa bát canh, chắc đã đói rồi phải không? Nô tỳ mang đĩa điểm tâm kia đến, điện hạ nếm thử cùng có được không?”

Thái tử: “Cô không đói, ngươi tự ăn đi.”

Giọng Vân Quỳ ỉu xìu: “Điện hạ không ăn, vậy nô tỳ cũng không ăn, dạo này nô tỳ béo lên rồi.”

「Ngắm điện hạ đẹp trai quyến rũ ngủ, hình như cũng không đói lắm.」

Thái tử thở dài một hơi thật sâu: “… Mang đến đây đi.”

Vân Quỳ được lệnh, lập tức cười tươi rói đứng dậy: “Nô tỳ đi ngay!”

Nàng vội vàng thay y phục, quay về phòng bưng đĩa điểm tâm đến thiện phòng hâm nóng, sau đó hấp tấp chạy về.

Thái tử đã ngồi dậy ở trên giường, Vân Quỳ đặt bát đĩa lên bàn, mở nắp bát ra, điểm tâm thơm mềm vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đẩy về phía Thái tử: “Điện hạ nếm thử đi.”

Thái tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cầm lấy một miếng chậm rãi cắn một miếng. Đúng là mềm mại tan chảy, vị ngọt thanh của gạo hòa quyện với hương sữa bò nồng nàn, mỗo miếng đều có thể cảm nhận được vị giòn ngọt của củ năng.

Mỗi tội tay nghề và hình thức đều có vẻ mộc mạc. Thái tử không lộ vẻ gì ăn hết một miếng, đưa ra đánh giá đơn giản: “Tạm được.”

Vân Quỳ được khẳng định, mừng thầm trong lòng.

「Quả nhiên vẫn thích ăn ngọt.」

Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi không dùng nữa.

Nếu là trước đây, những nha đầu tùy tiện đoán mò ý chủ như vậy đều đáng bị đánh đòn mới phải.

Thái tử ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi không ăn à?”

“Hay là nô tỳ không ăn nữa ạ?” Vân Quỳ li.ếm môi, ánh mắt ai oán, “Nô tỳ ngày ngày đều dùng đồ ăn của điện hạ, người đã tròn lên một vòng rồi. Điện hạ không thấy nô tỳ béo sao?”

Câu nói này lại khiến sự chú ý của Thái tử chuyển đến vạt áo hơi hé mở của nàng. Hương thơm dịu nhẹ, mềm mại như ngọc, cảm giác rõ ràng đêm đó dường như vẫn còn ở đầu ngón tay.

Hắn nhớ đến hồi nhỏ trên nền tuyết ở Tây Bắc, có lần hắn ngẫu hứng nặn một quả cầu tuyết to bằng bàn tay.

Lại nhớ đến món bánh củ năng sữa tươi mềm mại này.

Thái tử không lộ vẻ gì thu lại ánh mắt trầm xuống, “Đã biết béo, còn hỏi cô làm gì?”

Vân Quỳ chống cằm lên cánh tay, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Vậy điện hạ thích nô tỳ béo một chút, hay là gầy một chút hơn ạ?”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô thích ngươi yên tĩnh một chút.”

Vân Quỳ cong môi cười: “Vậy nô tỳ ăn một miếng thôi! Nếu không lát nữa đói quá không ngủ được, lại làm ồn đến tai điện hạ.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 93



Hai người ăn xong điểm tâm, từng người súc miệng, Vân Quỳ thỏa mãn chui vào chăn ngủ.

Bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thái tử nhắm mắt lại, vậy mà lại mơ thấy cảnh tuyết ở đại doanh Tây Bắc vào năm mình mười ba tuổi.

Vùng biên cương khắc nghiệt, tuyết rơi dữ dội. Ở kinh thành, hắn chưa từng thấy tuyết lớn như vậy. Chỉ trong một đêm, tuyết dày hơn một thước.

Ngoài doanh trướng, không biết ai đắp ba người tuyết, nhìn xa như một gia đình ba người. Có lẽ là những chinh phu chinh chiến lâu ngày nhớ vợ con mình.

Hắn sinh ra đã mất mẹ mất cha, chưa từng nếm trải một ngày gia đình vui vẻ, không có tuổi thơ, cũng chưa từng đắp người tuyết.

Ngày đó có lẽ là ngẫu hứng, hắn cũng cúi người gom một nắm tuyết, nặn thành một quả cầu tuyết to bằng lòng bàn tay. Đang định đắp thử người tuyết, thấy có binh lính đi lại ngoài doanh, hắn lập tức bình tĩnh buông xuống, quay về trướng tiếp tục xem binh thư. Từ đó về sau không bao giờ chơi tuyết nữa.

Cảnh tượng chuyển sang, là nha đầu kia bưng một đĩa điểm tâm trắng nõn đưa đến trước mặt hắn, “Nô tỳ tự tay làm bánh củ năng sữa tươi, điện hạ nếm thử đi ạ!”

Hắn nếm hai miếng, quả thực là thơm mềm ngọt thanh.

“Điện hạ.” Nha đầu đầu óc đầy chuyện dơ bẩn kia cười híp mắt hỏi hắn, “Điểm tâm ngọt, hay là ta ngọt?”

Hắn không trả lời, nhưng không hiểu sao lại bị nàng quyến rũ lên giường, bàn tay bị dẫn dắt đến chỗ trắng mềm mại dưới xương quai xanh. Nàng ngượng ngùng chớp mắt với ngài, “Chẳng phải điện hạ luôn nghi ngờ lòng trung thành của nô tỳ sao? Tim nô tỳ ở đây, điện hạ sờ thử xem, trong lòng nô tỳ có người khác không.”

Bàn tay vừa chạm vào lớp thịt mềm mại ấm áp kia, toàn thân Thái tử gần như chấn động, lập tức tỉnh giấc.

Hắn cũng bắt đầu mơ những giấc mơ hoang đường như vậy!

Thái tử xoa xoa thái dương, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vô thức nhìn về phía nha đầu đang quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng lắc vai.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng thét gào trong lòng nàng.

「Á á á á á á!」

「Nhịn đi nhịn đi nhịn đi hoa hướng dương nhỏ! Cứ coi như không có gì xảy ra, không nhìn thấy gì cả! Bình tĩnh, bình tĩnh…」

「Chỉ cần ta giả vờ không biết, người xấu hổ chỉ có ngài ấy.」

Thái tử: 「…」

Quả nhiên nàng đã vào giấc mơ của hắn.

Nhưng nhất thời hắn không phân biệt được rốt cuộc là do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, hay là bóng ma mà nàng để lại quá lớn, đến cả trong mơ cũng bị nàng trêu chọc…

Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại hơi nóng trong mơ, làn da trắng mềm mại cọ vào lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai của hắn. Như có nột hòn đá ném xuống hồ làm nổi lên ngàn lớp sóng, hắn thậm chí mơ hồ cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể đã không còn nghe lời.

Thái tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Nha đầu này đúng là không giấu được chuyện, sáng sớm tỉnh dậy đã nhìn hắn với vẻ kì lạ.

“Hôm nay điện hạ có phải lâm triều không ạ?”

Thái tử dời mắt: “Không cần.”

Đại Chiêu ba ngày một triều. Thuần Minh Đế vốn muốn thể hiện sự cần chính của mình, từng nghĩ đến việc cách ngày một triều, nhưng khổ nỗi thường xuyên lưu luyến hậu cung, sức lực không đủ, ý nghĩ này liền bị gác lại.

Vân Quỳ ghé sát lại cười: “Hôm qua nô tỳ học Yến ma ma cách chải tóc. Hôm nay điện hạ để nô tỳ thử một chút có được không ạ?”

Nàng ghé vào quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ hắn, vẻ mặt như đang xem trò vui.

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng, không muốn quay vai lại nhưng lại vô tình chạm vào chỗ đầy đặn dưới cổ thon, sau đó là một tiếng kêu khẽ đầy kinh ngạc.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo lót nhỏ màu đỏ thẫm thêu cành lựu quấn quýt, những dây leo liên miên quấn chặt lấy những quả lựu xum xuê, mang ý nghĩa đa tử đa phúc, là hoa văn thường thấy nhất trong hậu cung.

Song chiếc áo mỏng manh kia căn bản không che nổi hai bầu n.g.ự.c tròn trịa như tuyết, cành lựu uyển chuyển, hoa lựu kiều diễm, ánh mắt Thái tử trở nên sâu thẳm, hơi thở nặng nề hơn.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 94



Vân Quỳ thấy ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, thậm chí có chút đáng sợ.

「Đại ca bình tĩnh! Giấc mơ là của ngài, không liên quan gì đến ta hết!」

「Ta đã giới sắc, xin thí chủ ngài…」

Tiếng lòng chưa dứt, bàn tay của người đàn ông đột nhiên dùng sức. Vân Quỳ chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm chặt vai ép xuống, đôi mắt trong veo ngấn nước kinh ngạc nhìn hắn: “Điện hạ…”

Ánh mắt Thái tử trầm xuống, chậm rãi dời xuống dưới, ngón tay thô ráp vừa chạm vào chỗ mềm mại như quả vải căng mọng, thiếu nữ dưới thân đã rụt người lại.

Vân Quỳ cắn môi, luống cuống nói: “Điện hạ! Đêm qua nô tỳ thật sự không mơ thấy ngài…”

Thái tử khẽ hừ một tiếng.

Đầu óc mơ hồ của Vân Quỳ từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện câu nói này rõ ràng là “lạy ông tôi ở bụi này”.

Thái tử ngược lại không vội nữa, khoan thai vu.ốt ve làn da trắng như tuyết kia. Nhìn làn da trắng nõn dần ửng lên màu hồng nhạt, hoa văn lựu dây leo diễm lệ trên chiếc áo lót nhỏ cũng không ngừng lay động, những quả lựu căng tròn trên cành khẽ rung rinh theo gió, khiến người ta muốn hái xuống cắn ra nước, từ từ thưởng thức.

“Ngươi to gan lớn mật, cô đã dung túng ngươi bao lâu rồi?”

Vân Quỳ ấm ức: “Nhưng trong mơ là điện hạ ngài…”

Chưa nói xong, chỗ mềm mại kia đã bị ngón tay Thái tử véo mạnh một cái. Vân Quỳ theo bản năng cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng r.ên rỉ.

Tiếng rên quá mềm mại, trực tiếp làm rối loạn hơi thở của người đàn ông.

Hơi thở hai người hòa quyện, lông mi Vân Quỳ run rẩy dữ dội.

Ánh mắt Thái tử nhìn nàng vừa sâu vừa nóng: “Chẳng phải nói ngày ngày đều muốn chiếm hời của cô sao? Sao đến lúc này lại như hổ giấy vậy?”

Nếu lần trước không liều mạng xông lên đè hắn xuống, còn lớn tiếng nói năng lung tung, nàng có thể giả vờ ngây thơ ngoan ngoãn như thỏ trắng. Nhưng mọi thành phần của nàng đã bị người ta nhìn thấu, dường như làm gì cũng có vẻ như muốn cự tuyệt mà lại nghênh đón.

「Hay là dứt khoát theo ngài ấy luôn đi?」

「Trong mơ mọi người đều vui vẻ như vậy, chẳng phải mày vẫn luôn muốn thử sao? Nói không chừng Thái tử điện hạ còn to hơn, lợi hại hơn đấy?」

「Chẳng phải mày cũng thèm lắm sao, vùng lên đi! Đừng để người ta coi thường!」

Nghĩ đến đây, Vân Quỳ cắn răng, ưỡn n.g.ự.c lên như cá chép lật mình, mạnh mẽ đụng vào cơ n.g.ự.c của hắn.

Thái tử: 「…」

Nhưng cũng chính cú đụng này khiến phía trước dường như cảm nhận được một chỗ khác thường, gần như đánh thẳng vào bụng dưới của nàng một cú.

Đến khi nhận ra đó là gì, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng.

「Động tĩnh này cũng lớn quá rồi!」

「Nghe nói sống mũi đàn ông càng cao, càng có khả năng thiên bẩm, hình… hình như là thật…」

Phía trên truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Đôi mắt hạnh ngấn nước của thiếu nữ chớp chớp, ánh mắt giao nhau, đầu hắn khẽ cúi xuống. Vân Quỳ lập tức tay nhanh hơn não, theo bản năng đưa tay che miệng mình lại.

Thái tử trầm ngâm nhìn nàng một lát nhưng không gỡ tay nàng ra. Đôi mắt đen chậm rãi dời xuống dưới, đôi môi ấm áp lạnh lẽo khẽ chạm vào xương quai xanh trắng ngần, n** m*m m** mà chiếc áo lót nhỏ gần như không che nổi.

Vân Quỳ căn bản không ngờ hắn sẽ hôn chỗ này, cơ thể run rẩy dữ dội vì cảm giác tê dại.

Môi dán vào hương thơm ấm áp, làn da tuyết mịn, Thái tử đột nhiên trừng phạt cắn mạnh một cái vào xương quai xanh của nàng.

Vân Quỳ đau đến nước mắt lưng tròng, vành tai cũng đỏ ửng, bàn tay che miệng mới buông ra, muốn đẩy hắn ra. Đôi môi mỏng của người đàn ông lại bất ngờ ập xuống, chặn đứng hơi thở của nàng.

Trải qua mấy lần trước, Vân Quỳ vốn tưởng mình đã có kinh nghiệm, có thể thản nhiên đối mặt hơn. Không ngờ cơ thể vẫn không nghe lời mà nhũn ra và run rẩy, lòng rối như tơ vò.

Bàn tay Vân Quỳ không biết đặt vào đâu, mò mẫm tìm kiếm một điểm tựa, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên eo sau của hắn, chậm rãi ôm lấy.

「Eo… eo đẹp quá.」

Đôi tay thon gầy của thiếu nữ như những cành cây uyển chuyển trên chiếc áo lót nhỏ vươn ra, siết chặt lấy thân hình hắn.

Hơi thở người đàn ông càng lúc càng nặng nề, nụ hôn cũng từ chỗ chạm nhẹ ban đầu dần trở nên sâu hơn, đến mức gần như chiếm trọn khoang miệng của nàng.

Vân Quỳ rất sợ sẽ khó chịu như lần đầu tiên, cũng bắt đầu run rẩy chủ động đáp lại hắn.

Môi lưỡi chạm nhau, nụ hôn của hắn ẩm ướt nóng bỏng, hơi thở nóng rực bao bọc lấy nàng, như vô số tia lửa nổ tung trong da thịt. Những tia lửa ấy lại ở nơi không nhìn thấy không sờ thấy, tựa như những cánh bướm nhẹ nhàng bay lên, nâng đỡ thân thể của nàng từ từ rơi vào tầng mây ấm áp mềm mại.

「Kỹ thuật hôn của đại ca hình như… đột nhiên tiến bộ rồi.」

「Ư ư ư!」


 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 95



Khôn Ninh Cung.

Hôm nay là ngày các phi tần trong hậu cung đến thỉnh an Hoàng hậu. Bởi vì hậu cung của Thuần Minh Đế có vô số mỹ nhân, trừ vài người cáo bệnh ra, những người còn lại đến một lượt cũng đông nghịt.

Các phi tần vốn dĩ phải đến thỉnh an Hoàng hậu mỗi ngày. Nhưng vì Hoàng hậu không muốn gặp họ, đồng thời thể hiện phong thái khoan dung độ lượng của chủ hậu cung, nên đổi thành năm ngày thỉnh an một lần, cũng nhờ đó mà có được danh tiếng hiền lương hòa nhã.

Các phi tần tụm ba tụm năm, lục tục tiến vào điện. Sau khi thỉnh an, họ ngồi xuống theo từ bậc từ cao xuống thấp.

Chuyện Thái tử náo loạn ở Vĩnh Diên Điện hôm trước quá lớn, mọi người đều nghe thấy ít nhiều.

Hóa ra vụ án tế thần ở Càn Nguyên Đài đầu năm lại là do thái giám tâm phúc của Thần vương làm, hiện giờ người đã bị đưa vào Đông Cung không rõ sống chết.

Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không tiện bàn luận công khai. Tuy nhiên trong lòng đều biết, chuyện này tám chín phần là do Thần vương động tay. Nhân lúc Thái tử chinh chiến bên ngoài, đuổi tâm phúc của hắn ra khỏi Đông Cung, chẳng phải là có thể an bài người của mình vào Đông Cung sao.

Nhưng đây là cuộc đấu giữa Thái tử và Thần vương, mọi người xem qua là được, sẽ không phát biểu ý kiến gì trước mặt Hoàng hậu, nếu không chẳng phải là tự tìm phiền phức sao.

Đa số mọi người vẫn lấy Hoàng hậu làm chủ. Hiện giờ Thái tử ở vị trí cao, Hoàng hậu lại có hai con đích tử, cho nên dù Thuần Minh Đế con cái đông đúc, cũng tạm thời không có ai dám nhòm ngó ngôi vị trữ quân.

Phi tần tranh sủng chẳng qua là vì gia tộc, vì con cái, vì bản thân. Song họ vẫn chưa chắc chắn Thuần Minh Đế và Thái tử ai sẽ là người cười cuối cùng, xông lên lúc này cũng vô ích.

Vả lại xưa nay Thuần Minh Đế chia đều mưa móc, chỉ cần giữ đúng quy tắc bổn phận, dù gia thế và nhan sắc kém hơn một chút, cũng có thể được hưởng mưa móc của quân vương, sẽ không bị lạnh nhạt xa lánh. Vậy nên hậu cung dù trăm hoa đua nở, những năm gần đây cũng coi như yên ổn.

Tuyển tú trong hậu cung, một là thủ đoạn cần thiết để Thuần Minh Đế lôi kéo các đại gia tộc, hai là để nối dõi tông đường. Hoàng hậu hiểu rõ điều này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự chán ghét của bà ta đối với những phi tần này.

Một mặt là ghen tị, vốn dĩ vinh sủng thuộc về bà ta lại bị chia sẻ cho nhiều người như vậy, mỗi lần thỉnh an đều ồn ào không khác gì hoàng đế thượng triều. Điều này làm sao mà bà ta có thể nhẫn nhịn!

Mặt khác cũng là vì những năm qua đấu trí đấu dũng với Thái tử, bà ta thất bại hết lần này đến lần khác, lòng hết sức nguội lạnh. Con trai bà đến giờ vẫn chưa thể danh chính ngôn thuận lên ngôi, giờ còn bị Thái tử tra ra chân tướng vụ tế phẩm c.h.ế.t bệnh ngày đó, không khác gì tát vào mặt Thần vương! Có lẽ mọi người trong hậu cung đã sớm ôm tâm trạng xem kịch ngồi nhìn hổ đấu rồi!

Cứ nghĩ đến việc sau này Thuần Minh Đế vững vàng giang sơn, những người này lại có thể ngồi hưởng thành quả. Đến lúc đó nói không chừng còn rục rịch nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, cơn giận trong lòng Hoàng hậu lại không thể đè nén được.

Đương nhiên trong lòng chán ghét là một chuyện, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hòa khí.

Hoàng hậu liếc nhìn qua mấy phi tần phía trước rồi nhìn về phía sau, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người một nữ tử có vẻ mặt hơi tái nhợt.

“Ngọc tần, mấy ngày nay Cửu hoàng tử thế nào rồi?”

Nghe vậy, Ngọc tần đứng dậy, tiến lên uyển chuyển hành lễ. Người con gái vốn xinh đẹp rạng rỡ hiện tại đôi mắt đỏ hoe, giọng nói còn hơi khàn: “Bẩm nương nương, vết thương trên người Thọ nhi đều đã đóng vảy, mỗi tội cánh tay vẫn đau dữ dội, ngày ngày đều khóc.”

Hoàng hậu không hề thương xót con trai của người khác, thậm chí còn cảm thấy lão Cửu đáng lẽ phải bị dạy dỗ từ lâu. Bình thường Hoàng đế quá dung túng, Ngọc tần cũng cậy sủng mà kiêu nên mới khiến Cửu hoàng tử ngang ngược càn rỡ. Vừa cho Thái tử cơ hội, vừa khiến hoàng đế mất mặt trước triều thần!

Hoàng hậu không mắng nàng ta đã là tốt rồi, nghiêm nghị dặn dò: “Lần này nhận bài học rồi, sau này càng phải cẩn trọng lời nói và việc làm.”

Ngọc tần cắn môi, cúi người đồng ý.

Hoàng hậu ghét nhất là Ngọc tần, xuất thân từ gia đình nhỏ bé, lại có vẻ ngoài quyến rũ, khiến cháu trai Tạ Hoài Xuyên si mê đến điên đảo, suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.

Nếu không phải bà ta hết lời khuyên can, cháu trai bà cũng không chịu quay đầu, cam tâm tình nguyện cưới cháu gái của Lệnh Quốc Công.

Nhà họ Ngọc vốn dĩ nên dứt bỏ ý định, không ngờ lại ôm tâm tư trèo cao mà đưa con gái vào hậu cung làm tú nữ, giờ lại cùng bà ta phục vụ một người đàn ông!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 96



Bà ta không biết cháu trai nghĩ thế nào, trong lòng bà ta rất khó chịu. Nhưng càng khó chịu lại càng không thể biểu hiện ra mặt. Nếu để hoàng đế biết sủng phi của ông ta từng đính hôn với nhà họ Tạ, hai người còn từng tâm đầu ý hợp, Ngọc tần thất sủng thì thôi, e rằng còn liên lụy đến nhà họ Tạ!

Các phi tần thỉnh an xong, nói chuyện ở Khôn Ninh Cung một lát, sau đó Hoàng hậu cho họ ra về.

Ngọc tần mang theo vẻ mặt ảm đạm đi trong đám người, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc tần lập tức cúi đầu, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát.

Ở bên đường đi trong cung, thế tử Ninh Đức Hầu Tạ Hoài Xuyên liếc nhìn nàng ta một cái, cố gắng kìm nén tình cảm quyến luyến, cuối cùng vẫn dời mắt đi.

Hắn ta không thể đến Bảo Hoa Điện, cũng không thể gặp Cửu hoàng tử nên đã đặc biệt chọn lúc này để vào cung bái kiến Hoàng hậu. Hắn ta biết hôm nay các vị phi tần sẽ đến Khôn Ninh Cung thỉnh an, may ra có thể nhìn thấy nàng từ xa.

Nhưng thấy rồi, nhìn thấy vẻ mặt thất thần tái nhợt đáng thương của nàng ta, trong lòng Tạ Hoài Xuyên vẫn trào dâng một nỗi đau đớn tột cùng.

“Cô mẫu.”

Bước vào điện, Tạ Hoài Xuyên cúi người hành lễ với Hoàng hậu.

Thấy hắn ta đến, Hoàng hậu khẽ nhíu mày. Ngọc tần vừa đi hắn ta đã đến, thật khó tránh khỏi việc nghi ngờ ý đồ riêng của hắn ta.

Đợi người lui hết, Hoàng hậu vừa định hỏi, Tạ Hoài Xuyên đã lên tiếng trước: “Bí dược của cô mẫu đã đưa đi chưa?”

Hắn ta chuyển chủ đề, Hoàng hậu đành tạm bỏ qua, lắc đầu nói: “Đưa thì đưa rồi, chỉ là nha đầu đó nhát gan lại sợ phiền phức, hoặc là chưa tìm được cơ hội nên đến giờ vẫn chưa cho Thái tử uống.”

Có một số việc Hoàng hậu không tiện bàn bạc công khai với hoàng đế. Một số cấm dược, độc dược cũng không yên tâm giao qua tay người khác nên phần lớn đều giao cho cháu trai làm.

Hắn ta là anh họ của thằng hai và thằng năm, cũng là người nhà. Nhà họ Tạ vinh cùng vinh tổn cùng tổn, giờ đã đứng trên đỉnh cao quyền lực Đại Chiêu hai mươi năm, ai cũng không muốn rơi xuống từ trên mây, trở thành bùn đất dưới chân người khác. Vậy nên chỉ có thể nghĩ mọi cách lật đổ Thái tử, nâng đỡ Thần vương vào làm chủ Đông Cung.

Tạ Hoài Xuyên hơi suy nghĩ: “Hiện giờ Đông Cung chỉ còn một cung nữ thị tẩm, thuốc cô mẫu đưa có phải cho nàng ta không?”

“Đúng vậy.” Hoàng hậu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Tạ Hoài Xuyên nói thật chuyện thất nhật tán, “Bản thân nàng ta không có cách nào giải độc, chỉ có thể là Thái tử sai Hà Bách Linh cho nàng ta thuốc giải.”

Sắc mặt Hoàng hậu hơi tái đi, không khỏi nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, “Ý ngươi là, Thái tử biết rõ nàng ta bị người khác hạ độc, còn tốn công tốn sức cứu nàng ta?”

Tạ Hoài Xuyên gật đầu: “Vâng.”

“Nha đầy c.h.ế.t tiệt này đúng là có chút bản lĩnh, vậy mà dỗ được Thái tử ra tay cứu giúp.” Nhớ đến một chuyện, Hoàng hậu đột nhiên hoảng hốt, “Vậy bí dược bổn cung cho nó… chẳng lẽ nó đã nộp lên rồi sao?”

Vẻ mặt Tạ Hoài Xuyên hơi trầm xuống: “Có khả năng.”

Ngón tay Hoàng hậu khẽ run rẩy, sau lưng cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tạ Hoài Xuyên vội nói: “Cô mẫu không cần quá lo lắng. Thái tử không đến tận cửa chất vấn, có lẽ là nha hoàn kia vẫn chưa khai thật chuyện này với Thái tử. Lấy lòng Thái tử mà đắc tội với cô mẫu, đối với nàng ta mà nói thì có lợi ích gì chứ? Hơn nữa nàng ta còn chưa biết bí dược kia rốt cuộc là thứ gì. Hiện giờ Thái tử lại đang sủng ái nàng ta, cho nên không cần vội dùng thuốc. Đợi sau này Đông Cung có người mới, có Thái tử phi, nàng mất sủng tự khắc sẽ dùng.”

Hoàng hậu sốt ruột nói: “Sao bổn cung có thể đợi được đến ngày đó!”

Bây giờ Thái tử hồi kinh, vừa chân trước dọn dẹp Đông Cung, những cung nhân có lòng dạ khác nên g.i.ế.c thì giết, nên đuổi thì đuổi. Xong lại trừng trị Cửu hoàng tử, tra ra chân tướng Thần vương hãm hại Tào Nguyên Lộc, người tiếp theo đối phó sợ rằng sẽ là bà ta và Hoàng đế.

Tạ Hoài Xuyên nói: “Cô mẫu đừng nôn nóng, cung yến trừ tịch sắp tới gần. Đến lúc đó Thái tử chắc chắn sẽ tới dự tiệc, cháu trai có một kế.”

Nhớ đến vẻ mặt tiều tụy của Ngọc tần, nhớ đến Cửu hoàng tử bị Thái tử hành hạ ốm yếu. Tạ Hoài Xuyên nặng nề thở ra một hơi, đáy mắt đen láy cuồn cuộn sát ý gần như bạo nộ.



Ăn xong bữa sáng, Thái tử đến Sùng Minh Điện bàn chính sự với thuộc hạ. Vân Quỳ vẫn đến phòng riêng phía sau học chải đầu với Yến ma ma.

Yến ma ma mắt tinh, liếc mắt một cái đã nhận ra sự thay đổi khác thường của nàng so với hôm qua.

Hôm qua đến gặp bà ấy còn rụt rè yếu đuối, hôm nay lại là vẻ ngượng ngùng đáng yêu của thiếu nữ. Nhất là sắc mặt, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, hai má lại hồng như hoa hải đường, đôi môi đỏ tươi như quả anh đào chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ là có thể ứa nước.

Vân Quỳ ngoan ngoãn ngồi trước gương, Nhạn ma ma chải tóc cho nàng, ánh mắt theo mái tóc đen nhánh nhìn xuống dưới, vô tình nhìn thấy một vết đỏ đáng ngờ trên n.g.ự.c nàng.

Yến ma ma cười nói: “Hôm qua Thái tử yêu thương con à”

Mặt Vân Quỳ lập tức đỏ bừng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 97



Vân Quỳ cúi đầu, lúc này mới thấy vết cắn kia lộ ra. Vị trí không cao không thấp, nàng còn dùng phấn che đi, không ngờ vẫn bị cổ áo cọ xát làm phai đi một chút.

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, Yến ma ma không khỏi mỉm cười, không trêu chọc nàng nữa, chuyển sang hỏi: “Hôm qua con làm điểm tâm cho điện hạ à?”

Vân Quỳ gật đầu: “Nhưng ngài ấy chỉ ăn một miếng nhỏ.”

Yến ma ma hỏi: “Điện hạ nói thế nào?”

Vân Quỳ ngượng nghịu: “Điện hạ chỉ nói tạm được, chắc là tay nghề của nô tỳ không tốt.”

Yến ma ma lại nói: “Nếu như không thích, Điện hạ nhìn cũng không thèm nhìn một cái, huống chi là đồ ăn vào miệng? Tạm được chính là khen con đấy.”

Vân Quỳ khẽ cười: “Điện hạ cũng nghiêm khắc quá.”

Yến ma ma tán đồng, “Xưa nay điện hạ không ham mê thú vui ăn uống, cũng có thể nói là kén chọn nữa. Bữa nào thiện phòng chẳng chuẩn bị tỉ mỉ hơn mười món, điện hạ có thể chọn ba đến năm món, gắp vài đũa đã là tốt lắm rồi.”

Vân Quỳ thầm nghĩ người kén chọn như vậy, tối qua nàng chỉ nũng nịu vài câu, vậy mà nửa đêm lại ăn điểm tâm cùng nàng.

Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt sợi tóc, nhớ đến giấc mơ mờ ám đêm qua của hắn, lại nhớ đến cảnh tượng sáng nay bị hắn đè trên giường hôn, trong lòng lại không chắc chắn, hắn rốt cuộc là tức giận, hay là…

Đường đường là Thái tử điện hạ, bị nàng phát hiện mơ giấc mơ xấu hổ, có lẽ là thẹn quá hóa giận nên mới cắn nàng mạnh như vậy để trừng phạt.

Nhưng nếu là trừng phạt, đánh vào lòng bàn tay cũng được mà, sao lại… cắn vào chỗ đó chứ?

Cắn một cái để dạy dỗ là được rồi, sao còn phải hôn môi nàng, còn hôn lâu như vậy, đến nỗi hai cánh môi nàng gần như tê dại mất cảm giác.

Nhớ đến cảnh tượng đó, trong lòng Vân Quỳ lập tức dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, mặt càng đỏ bừng không thôi.

Bảo sao nam nữ trong mơ đều thích hôn nhau, hình như thật sự là rất vui vẻ. Đặc biệt đối phương lại là Thái tử điện hạ thanh lãnh cao quý, tuấn mỹ vô song. Thỉnh thoảng hé mắt trong lúc hôn, trước mặt chính là khuôn mặt tuấn lãng phóng đại, tinh xảo như tượng tạc. Nàng suýt chút nữa ngừng thở, điều này quả thực… còn khiến người ta vui sướng hơn bất kỳ mỹ vị trần gian nào.

Sao lại có người đẹp trai đến thế!

Người đẹp trai như vậy hôn nàng!

Ngay cả khi nàng thừa cơ ôm chặt eo hắn, hắn cũng chỉ tập trung hôn, không hề lên tiếng ngăn cản.

Cảm giác vòng eo kia càng khó dùng lời để diễn tả sự tuyệt vời. Băng vải trên người hắn đã tháo ra, cách một lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay nàng chạm vào hõm eo, vu.ốt ve những khối cơ bắp rắn chắc, khiến cả người nàng như muốn bay lên.

Thậm chí nàng cảm thấy hắn có cắn nàng thêm một cái nữa, nàng cũng không phải là không thể chấp nhận…

Trước khi rời đi, Yến ma ma búi cho nàng một kiểu tóc rủ xuống kiều diễm. Trên đỉnh đầu kết thành búi tóc, dùng hoa châu cố định, rồi chia hai lọn tóc mai xuống hai bên tai. Mỗi khi đi lại lại khẽ đung đưa, giống như hai chiếc tai thỏ cụp xuống, trông cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.

Trước đây trong cung có nữ quan thích búi kiểu tóc rủ xuống, cũng từng thịnh hành một thời. Nàng là cung nữ thị tẩm, coi như là nữ quan cấp thấp, búi kiểu tóc này không tính là vượt quá quy tắc.

Thấy Yến ma ma nhìn nàng cười, Vân Quỳ có chút ngượng ngùng: “Ma ma, kiểu tóc này có phải không hợp với con lắm không?”

Yến ma ma vui vẻ nói: “Không đâu, chỉ là ta cảm thấy có lẽ điện hạ sẽ thích.”

Vành tai Vân Quỳ hơi nóng lên: “Sao ma ma biết điện hạ sẽ thích?”

Vừa rồi khi búi tóc cho nàng, Yến ma ma đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ.

Khi Thái tử còn nhỏ, có lần đọc sách trong đình, không biết con thỏ cụp tai của chủ nhân nào nuôi chạy đến vườn ăn cỏ, không một tiếng động nhảy lên bàn đá nơi Thái tử đang đọc sách.

Thái tử còn nhỏ tuổi, lại không thích động vật nhỏ. Văn Xương trưởng công chúa từng tặng hắn một con chồn tuyết trắng để chơi, Thái tử nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp sai người trả về.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 98



Có thể nói là như thế này, đối với bất cứ chuyện gì ngoài đọc sách, luyện võ, chữa bệnh đau đầu, Thái tử đều không mấy hứng thú.

Lúc đó Tào Nguyên Lộc đứng hầu bên cạnh, lập tức muốn đuổi con thỏ cụp tai kia đi, không ngờ Thái tử vừa đọc sách, vừa vô thức sờ lên tai thỏ.

Con thỏ cũng ngoan ngoãn nằm bên tay hắn, một người một thỏ hòa hợp hiếm thấy.

Đợi đến khi hạ nhân mang trà lên, Thái tử dường như mới phát hiện bên tay mình có một con thỏ. Hắn lập tức rụt tay lại, sai người bế đi.

Sau đó Yến ma ma còn hỏi hắn có muốn nuôi một con thỏ tai cụp để chơi không. Thái tử chỉ nói “không thích”, dường như đã quên chuyện mình sờ tai thỏ cả buổi.

Yến ma ma đoán có lẽ Thái tử không biết, bản năng hắn muốn tiếp cận những vật nhỏ mềm mại đáng yêu. Nhưng lý trí lại không cho phép mình đắm chìm vào bất kỳ hành vi nào khác ngoài công việc chính. Có điều không thể phủ nhận, con người ai cũng có sở thích bản năng.

Vân Quỳ sờ búi tóc, mím môi cười.



Đặng Khang đã chết, trước khi c.h.ế.t khăng khăng nói vụ án tế thần ở Càn Nguyên Đài là vì tư thù mà hại người, chỉ để gỡ tội cho chủ nhân của mình.

Trong Ngự Thư Phòng, Thần vương quỳ xuống tạ tội. Thuần Minh Đế, Thượng thư Hình Bộ, Đại Lý Tự Khanh đều có mặt.

Thuần Minh Đế đưa nhân chứng vật chứng và lời khai của Đặng Khang cho Đại Lý Tự Khanh, sắc mặt xanh mét nói: “Thần vương quản lý không nghiêm, phạt bổng lộc một năm, đình chỉ chức vụ ba tháng, cấm túc tự xem xét lại. Con còn ý kiến gì không?”

Thần vương lập tức cúi đầu nói: “Nhi thần lĩnh chỉ.”

Thuần Minh Đế sắp xếp cho mỗi người con trai đã trưởng thành vào những bộ phận thích hợp để rèn luyện. Thần vương đến thẳng Lại Bộ, nơi trực tiếp ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm và đánh giá quan lại, thuận tiện giúp hắn ta mở rộng quan hệ, thân cận triều thần, còn có thể theo học bên cạnh Thủ phụ Trần Hiền kiêm Thượng thư Lại bộ. Có thể thể nói là dụng tâm lương khổ.

Đại Lý Tự Khanh là trọng thần tâm phúc của Thuần Minh Đế, nghe vậy tiến lên một bước nói: “Thần vương điện hạ vốn không biết chuyện, chỉ là thái giám bên cạnh phạm tội, bệ hạ phạt như vậy có phải hơi nặng rồi không?”

Thuần Minh Đế hừ lạnh một tiếng: “Trẫm chỉ hận mình phạt quá nhẹ.”

Sau khi hai vị đại thần rời đi, Thuần Minh Đế tức giận giơ tay hất đổ tấu chương trên bàn, tất cả đều rơi lên người Thần vương: “Việc tốt ngươi làm đấy!”

Thần vương quỳ trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt cũng là sự phẫn hận ngút trời.

Những người liên quan đến vụ án ban đầu đều đã bị xử trảm theo tội, ngay cả tên quan thú y kia cũng bị đuổi ra khỏi kinh thành từ lâu, không ngờ vẫn bị Thái tử đào ba tấc đất lôi ra.

Giờ Thái tử đã làm rõ chân tướng, lại đích thân mang theo nhân chứng đến tận cửa, ồn ào náo loạn khắp kinh thành. Chỉ cần có chút đầu óc, ai mà không nghĩ ra chuyện này là do Thần vương xúi giục?

May mà Đặng Khang đến c.h.ế.t cũng không bán đứng chủ nhân, và người duy nhất bị hại ở Đông Cung chỉ là một tên thái giám nhỏ bé bên cạnh Thái tử, không phải bản thân Thái tử.

Người khác nghĩ thế nào Thuần Minh Đế không thể kiểm soát, lần này chỉ có thể phạt nặng Thần vương, mới có thể bịt miệng thiên hạ, bày tỏ thái độ của quân vương với thần dân: Thái tử là trữ quân duy nhất, Thuần Minh Đế coi trọng Thái tử, bảo vệ Thái tử, không cho phép bất kỳ ai xâm phạm Thái tử và người bên cạnh hắn, dù là Hoàng hậu và hoàng tử.

Bình thường Hoàng hậu và Quốc cữu có bất kỳ hành động nào, Hoàng đế xưa nay đều mắt nhắm mắt mở. Dù sao thì mọi người đều có mục đích chung, nhưng vấn đề là một khi đã quyết định ra tay, bất kể kết quả thế nào, đều phải làm cho sạch sẽ dứt khoát, không được để lại sơ hở, cuối cùng lại tự rước họa vào thân.

Việc cài cắm tai mắt vào Đông Cung vốn dĩ không có gì đáng trách, nhưng những người này lại bị Thái tử lôi ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi!

Thuần Minh Đế quả thực không biết nên nói Thái tử quá thông minh, hay là Hoàng hậu và Quốc cữu quá ngu xuẩn, ngay cả một tên gián điệp hữu dụng cũng không đào nổi, dễ dàng khai ra chủ mưu đứng sau!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 99



Thái tử cố ý trả hai tên gián điệp kia về cho Hoàng hậu và Quốc cữu, điều này khiến ông ta phải xử lý thế nào, khiến triều thần nghĩ thế nào?

Hoàng hậu an bài người thân tín còn có thể nói là quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của Thái tử, lại bị Thái tử hiểu lầm ý tốt.

Nhưng Quốc cữu thì là chuyện gì!

Trước đây Thái tử trúng độc, còn có thể nói với bên ngoài là hắn trúng độc nặng nên thần trí không tỉnh táo. Dù sao thì Thái tử quả thực cũng có lúc đầu óc không được minh mẫn. Nhưng giờ hắn đã bình phục lại sau trọng thương, lại dọn dẹp Đông Cung, điều tra lại vụ án cũ, đầu óc tỉnh táo, bước chân vững vàng, uy nghiêm trấn áp đứng trên triều đình, đâu còn dáng vẻ điên cuồng khát m.á.u trước đây?

Thuần Minh Đế mơ hồ cảm thấy, bệnh đau đầu của hắn có lẽ đã khỏi hơn phân nửa rồi.

Chẳng lẽ là công lao của Hà Bách Linh?

Thái tử còn từng sai Cẩm Y Vệ đi điều tra tung tích của Phùng Ngộ. Không biết trận chiến hai mươi năm trước rốt cuộc bị hắn điều tra ra bao điều kỳ lạ…

Một tháng này Thái tử hồi kinh, mọi chuyện dường như đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát.

Hoàng hậu lo lắng, sao ông ta lại không lo lắng?

Nói cho cùng người ngồi trên long ỷ là ông ta, ông ta khát khao nắm chắc quyền lực tối cao này trong tay, được triều thần quỳ bái, được vạn dân kính ngưỡng, làm chủ duy nhất của giang sơn xã tắc thiên hạ thương sinh này hơn bất kỳ ai.

Thuần Minh Đế nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, sai người truyền khẩu dụ phạt Hoàng hậu sao kinh trăm quyển, cầu phúc cho Thái tử, Quốc cữu Ninh Đức Hầu đình chỉ chức vụ ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm.

Cũng giống như Thần vương, chỉ có phạt nặng mới có thể bịt miệng được dư luận.

Càng nâng Thái tử lên cao, Thuần Minh Đế mới càng có thể đứng trên đỉnh cao của dư luận.

Tin tức truyền đến Đông Cung, mấy vị quan viên của Phủ Chiêm Sự đang bàn bạc đối sách về hành động này của Thuần Minh Đế.

Đế hậu giỏi nhất là lẫn lộn trắng đen, kiểm soát hướng đi của tin đồn, bôi nhọ danh tiếng của Thái tử, để làm nổi bật danh tiếng hiền đức của mình, điểm này mọi người đều hiểu rõ.

Tả Tán Thiện cho rằng cũng nên học theo thủ đoạn của họ, tung tin Hoàng hậu và Quốc cữu cài cắm người thân tín vào Đông Cung, Thần vương cố ý hãm hại tâm phúc của Thái tử, để xoay chuyển dư luận về Thái tử.

Tả Trung Doãn lại sợ chuyện này sẽ phản tác dụng. Dù sao trong lòng dân chúng, Hoàng hậu chính là Bồ Tát hiền lương nhân hậu, Thái tử mới là yêu ma quỷ quái, những người không rõ chân tướng đều chỉ trích Thái tử.

Bên dưới bàn tán sôi nổi, Thái tử cầm lấy một miếng đồ ăn nhẹ dùng kèm trà tinh xảo giòn tan bên tay, ăn một miếng rồi lại đặt xuống.

Hắn thực sự không thích những thứ giòn tan này.

Ngược lại, món bánh củ năng sữa tươi tối qua, dù bề ngoài không bắt mắt, nhưng lại ngọt thanh mềm mại, hiếm khi hợp ý hắn.

Trong đầu vô cớ nhớ đến nha đầu cũng ngọt thanh mềm mại kia.

Thậm chí nghĩ đến hoa văn dây lựu leo trên áo lót của nàng, nghĩ đến làn da trắng mịn thơm tho của nàng… Nha đầu này không biết sinh ra thế nào, chỗ nào cũng mềm, ngay cả giọng nói cũng mềm mại như có thể vắt ra nước.

Huống chi giờ hắn đã có thuật đọc tâm, không chỉ nghe được tiếng nàng r.ên rỉ khi hắn hôn, mà còn những tiếng thở d.ốc vội vã, tiếng r.ên rỉ kìm nén, và cả tiếng lòng mềm mại ngọt ngào của nàng.

Lúc thì hờn dỗi, lúc thì thở dài… còn có những lời trắng trợn hơn, khiến người ta nghe xong bụng dưới lập tức căng cứng, muốn dùng sức mạnh với nàng, để lại dấu vết trên làn da trắng nõn mềm mại kia.

Mạch suy nghĩ quay trở lại, mới phát hiện miếng đồ ăn nhẹ dùng kèm trà trong tay đã bị hắn bóp nát.

Các quan viên bên dưới: 「…」

Mọi người nhất thời nhìn nhau, không biết vì sao Thái tử đột nhiên bóp nát điểm tâm, càng không biết khi hắn bóp nát điểm tâm, trong lòng lại đang tính toán muốn mạng của ai.

Thái tử không dửng dưng lấy khăn tay ra lau tay, nhàn nhạt nói: “Lo việc chính trước, những chuyện khác không cần hỏi.”

Các quan viên sợ hãi cúi người đáp vâng.

Thái tử trở về Thừa Quang Điện, lúc đi ngang qua hành lang thì nghe thấy một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hắn dừng chân, vừa nghiêng đầu đã thấy nha đầu kia búi kiểu tóc thỏ tai cụp xuống xuất hiện ở cuối hành lang. Vừa thấy hắn thì thu lại ý cười, ngoan ngoãn bước lên hành lễ: “Điện hạ vạn an.”

Nhưng Thái tử thấy trong lòng nàng nói——

「Điện hạ ôm ôm.」
 
Back
Top Bottom