Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 100



Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiếtTrang chủNam Chính Đọc Thấu Được TôiChương 100Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-06-02 06:58:12
Lượt xem: 28

Thái tử hỏi: “Đây cũng là Yến ma ma búi cho con ngươi?”

Vân Quỳ gật đầu: “Điện hạ thấy thế nào?”

Dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt to tròn như quả nho của thiếu nữ trong veo như nước. Khuôn mặt mềm mại không tì vết ửng lên màu hồng nhạt, tựa như đóa hải đường nở rộ trên cành xuân, khóe môi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt lộ ra. Vòng tóc bên tai khẽ lay động theo động tác, mái tóc đen còn lại rủ xuống trước ngực, càng thêm vài phần linh động đáng yêu.

Thái tử không lộ cảm xúc đánh giá nàng một lát, nhướng mày nói: “Kiểu tóc này đâu đâu cũng thấy, cô thấy ai cũng phải bình phẩm một phen?”

Vân Quỳ: 「…」

「Ngài ấy không thích sao?」

Vân Quỳ hơi nghi ngờ, lại có chút thất vọng, vốn dĩ thấp thoáng chờ mong điều gì đó, giờ phút này trong lòng lại như ngọn lửa nhỏ bị người ta dội tắt, khóe miệng chậm rãi cụp xuống.

Thái tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, trong lòng có chút không vui.

Nội tâm hắn không muốn thấy nàng cũng giống như những nữ tử muốn trèo lên giường hắn kia, tùy tiện đoán mò sở thích của hắn, tự cho là đúng mà trang điểm thành dáng vẻ mà nàng nghĩ hắn sẽ thích.

Buổi tối vẫn như thưởng lệ thử độc thức ăn.

Vân Quỳ khó chịu trong lòng, không còn hứng thú ăn uống ngon lành như ngày thường, mỗi món chỉ gắp vài đũa tượng trưng, thử xong bèn đứng hầu một bên.

「Ghét Thái tử điện hạ!」

Người vốn dĩ yên tĩnh được một lát, đột nhiên trong lòng mắng hắn một câu. Thái tử nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng một cái.

Vân Quỳ cúi đầu, khóe miệng cũng cụp xuống như hai vòng tóc bên tai, không hề biết Thái tử đang nhìn mình, tiếp tục lẩm bẩm.

「Hôn xong, ôm xong bèn trở mặt không nhận người, nói một câu dễ nghe thì sao chứ? Miệng còn cứng hơn mỏ vịt, còn độc hơn thạch tín!」

「Không bao giờ cho ngài hôn nữa!」

「Cũng không cho ngài cắn thịt thịt nữa!」

「Cút đi! Điện hạ xấu xa!」

Trong lòng Vân Quỳ còn chưa mắng xong, đã thấy Thái tử đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao trùm xuống, lập tức che hết ánh sáng của nàng.

Thậm chí có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo từ sau lưng thổi tới.

Nàng run rẩy cả người, hai chiếc tai thỏ trên đầu cũng theo đó mà run lên, “Điện… điện hạ?”

「Sao đột nhiên lại nổi điên?」

Sắc mặt Thái tử trầm xuống,nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng lạnh mặt đi về phía thư phòng.

Tào Nguyên Lộc còn cố ý chạy đến hỏi nàng: “Điện hạ sao vậy?” Bữa tối còn chưa dùng được mấy miếng.

Vân Quỳ cũng không hiểu, nàng chỉ búi một kiểu tóc mới, người và ngày thường không khác gì, vừa rồi cũng luôn quy củ, nhưng không khí lại khác thường.

Tuy nhiên người này xưa nay vốn thất thường, Vân Quỳ sớm đã quen rồi.

Nàng đoán: “Có phải bệnh đau đầu của điện hạ phát tác rồi không?”

Tào Nguyên Lộc lắc đầu: “Chắc là không.”

Nàng không biết là mình có thể giúp điện hạ giảm bớt đau đầu. Nếu bệnh đau đầu phát tác, điện hạ chẳng những không rời đi,ngược lại còn muốn nàng hầu hạ bên cạnh.

Vừa rồi cứ lạnh mặt như vậy đi về thư phòng, rõ ràng là giận vì chuyện khác.

Tiểu nha đầu ngây thơ ngơ ngác, chọc giận điện hạ mà còn không biết nữa.

Nhưng chuyện đau đầu của điện hạ không được phép truyền ra ngoài, càng ít người biết nàng càng an toàn. Tào Nguyên Lộc không tiện tiết lộ những điều này, ngẫm nghĩ nói: “Buổi tối điện hạ dùng ít, hôm qua ăn chút điểm tâm do cô nương tự tay làm, ta thấy rất hợp khẩu vị điện hạ. Cô nương không ngại làm thêm một ít chứ?”

Nớ lại ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Thái tử, Vân Quỳ giãy giụa nói: “Thiện phòng nhiều đầu bếp như vậy, tay nghề đều tốt hơn ta nhiều, điện hạ không ăn đồ họ làm, sao lại để mắt đến đồ ta làm được.”

Nàng không muốn làm điểm tâm cho hắn!

Tào Nguyên Lộc hết cách, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “Đồ cô nương làm tất nhiên khác biệt.”

Vân Quỳ không tình nguyện đi đến thiện phòng.

May mà làm điểm tâm cũng là một quá trình chữa lành, đặc biệt là lúc cán bột. Nàng tưởng tượng khối bột là Thái tử điện hạ đáng ghét, nhào nặn tròn dẹt tùy ý dưới tay. Vân Quỳ lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 101



Nàng nhào bột thành từng viên to bằng nắm tay trẻ con, dùng sống d.a.o ấn nhẹ bên cạnh tạo rãnh, nặn thành hình quả đào. Đầu quả đào quệt một lớp mứt hoa hồng mỏng, sau đó lấy một ít bột màu xanh ngâm nước rau dại ép thành hình lá đào trang trí lên. Những viên bột đào nhỏ xinh đã nặn xong, cho vào nồi hấp chín, lúc lấy ra là một lồng bánh bao đào tiên nóng hổi.

Tuy không tinh xảo bằng đầu bếp làm, nhưng nàng tự nhận là cũng xinh xắn đáng yêu. Ít nhất bề ngoài rất giống quả đào, không đến nỗi kỳ dị.

Nhưng nàng không chỉ làm cho Thái tử, mà tự ăn hai cái, để lại hai cái. Sau đó mới bày năm cái còn ra đĩa, đưa cho Tào Nguyên Lộc.

Nhìn thấy những quả đào tiên hồng hào kia, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc hơi phức tạp.

Vân Quỳ ngẩn người: “Tào công công, bánh bao này không ngon à? Đây không phải là bánh thọ đào, ngày thường cũng có thể ăn mà. Hay là điện hạ không ăn bánh bao?”

「… Không phải.」

Tào Nguyên Lộc khó xử, muốn nói lại thôi, nhưng lại nghĩ cô nương làm món điểm tâm này chắc là có ý khác, bèn trực tiếp bưng đến thư phòng.

Thái tử đang xem tấu do ám vệ đưa lên mấy ngày gần đây, Tào Nguyên Lộc chọn đúng thời cơ tiến lên: “Buổi tối điện hạ dùng quá ít, có muốn dùng thêm chút điểm tâm không?”

Thái tử không ngẩng đầu: “Không cần, lui xuống đi.”

Tào Nguyên Lộc nắm chặt khay trong tay, cuối cùng vẫn đặt lồng bánh bao đào tiên kia vào chỗ mà Thái tử có thể liếc mắt thấy được.

「Nhìn sang đây, nhìn sang đây, mau nhìn sang đây…」

Thái tử hiếm khi nghe thấy tiếng lòng ông ấy ồn ào như vậy, trầm mặt giận dữ nói: “Cô bảo lui xuống…”

Chưa nói xong, lồng bánh bao tiên đào hồng hào kia đột nhiên đập vào mắt.

Đồng tử Thái tử hơi co lại, hiếm khi ngẩn người một lát.

Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, món điểm tâm này chắc là kiệt tác của nha đầu ngốc nghếch kia.

Nàng đang lấy lòng hắn?

Hay là… đang ám chỉ điều gì?

Thái tử nhắm mắt lại, cố gắng thu lại tinh thần, định tiếp tục xem tấu một lát. Tuy nhiên trong lòng đã có tạp niệm, những chữ kia lướt qua mắt mà không vào lòng, vậy mà cuối cùng lại không thể xem tiếp được nữa.

Hắn day day vùng giữa lông mày, giọng khàn khàn: “Đây đồ nàng làm?”

Tào Nguyên Lộc vội nói: “Vâng.”

Ánh mắt Thái tử rơi vào đỉnh bánh bao hồng hào kia, cuối cùng không nhịn được đưa tay lấy một cái, nhất thời lại không biết nên cắn từ đâu.

Cuối cùng cắn một miếng vào đỉnh bánh bao đào tiên.

Bánh bao đào tiên quệt mứt hoa hồng, đúng là kiểu của nàng.

Nhưng ăn cũng không tệ, vị ngọt thanh mềm xốp, có hương hoa hồng nhàn nhạt lan tỏa giữa môi và răng, cảm giác tay cũng mềm mại. Hắn thậm chí không nhịn được mà nhéo nhéo.

Chỉ một cái nhéo này, xúc cảm mềm mại đàn hồi từ đầu ngón tay lại khiến hắn nhớ đến những chuyện hoang đường trong đêm tối.

Đặc biệt là hình dáng đào tiên này…

Ánh mắt Thái tử hơi tối đi, mu bàn tay trắng bệch nổi gân xanh, tâm tư bỗng xao động.

Nếu nàng thật sự ám chỉ, thủ đoạn ám chỉ này cũng quá thấp kémi!

Hắn đâu phải là hạng người ham mê sắc đẹp, hoang dâm vô độ?

Một lát sau, Thái tử gấp tấu lại, trầm mặt bước ra khỏi thư phòng.

Hắn muốn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì!

Hấp xong bánh bao nhỏ, Vân Quỳ dứt khoát về thiên điện nghỉ ngơi trước. Dù sao Thái tử vẫn còn ở thư phòng, bên cạnh có Tào Nguyên Lộc hầu hạ, giờ cũng không cần đến nàng.

Nói không chừng hôm nay hắn đột nhiên nổi giận, không cần nàng thị tẩm thì sao?

Vân Quỳ nằm sấp trên giường, vừa gặm bánh bao đào tiên, vừa lật quyển “Tị Hỏa Đồ” giấu dưới nệm ra học.

Dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa nữa. Thái tử điện hạ bây giờ hôn hôn ôm ôm, nói không chừng lúc nào đó sẽ kéo nàng lên giường làm chuyện ấy.

Kinh nghiệm từ mấy lần trước cho thấy, tuy nàng kiến thức lý thuyết đầy mình, nhưng năng lực thực hành lại có hạn, luôn dễ dàng đầu hàng. Giống như Thái tử từng nói, giống con cua chân mềm… Mới hôn hôn đã vậy, sau này càng không xong, chẳng phải sẽ bị hắn đè ép dữ dội sao!

Nàng không thể yếu đuối như vậy!

Tóm lại học nhiều không có hại!

Nhưng vừa lật đến trang thứ hai, bánh bao đào tiên trong miệng Vân Quỳ đột nhiên không còn thơm nữa.

Cái này, cái này…
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 102



Đôi g* b*ng đ** của người phụ nữ trên tranh, vậy mà giống hệt như chiếc bánh bao trong tay nàng!

Thật sự rất giống, lật thêm trang nữa vẫn thấy rất giống.

Lúc làm nàng hoàn toàn không nghĩ đến! Thậm chí còn cảm thấy tay nghề của mình đã có tiến bộ.

Vân Quỳ nhất thời cảm thấy khí huyết xông thẳng l*n đ*nh đầu, cả người nóng ran, đổ mồ hôi.

Điện… điện hạ có nhìn ra không?

Nếu hắn nhìn thấy đĩa bánh bao đào tiên kia, hắn sẽ nghĩ thế nào, hắn sẽ nghĩ lung tung sao? Sẽ cho rằng là nàng đang cầu sủng sao?

Vân Quỳ phát hiện mình căn bản không thể bình tĩnh lại được nữa, khó chịu lăn lộn hai vòng trên giường.

A a a a a a!

Tâm trạng thật khó diễn tả hết, trong sự lúng túng tột độ còn xen lẫn một chút xấu hổ khó nói, thậm chí còn thấp thoáng mong chờ nhìn thấy phản ứng của Thái tử điện hạ.

Hắn có tức giận không, có cắn nàng như buổi sáng không?

Vân Quỳ vu.ốt ve vết đỏ nhỏ dưới xương quai xanh, nhớ đến đôi môi hơi lạnh của người đàn ông áp vào đây, hơi thở nóng rực rơi xuống đây, răng cắn xuống. Cảm giác vừa tê vừa đau kia, quả thực… khiến tim nàng đập thình thịch như sấm, khí huyết sôi trào.

Vân Quỳ xấu hổ lấy chăn che kín đầu và mặt, không nhịn được thét hai tiếng.

Còn chưa đợi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, đã nghe thấy Đức Thuận ở ngoài gõ cửa: “Cô nương ngủ rồi sao? Thái tử điện hạ đang tìm cô nương đấy! Cô nương thu dọn một chút rồi mau qua đó đi.”

Gân xanh trên trán Vân Quỳ giật giật, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Nàng vội vàng rửa mặt, nhìn kiểu tóc của mình lại thấy khó xử, tháo ra búi lại thì phiền phức, vả lại nàng tự thấy rất đáng yêu, hay là cứ để vậy? Dù sao Thái tử tức giận cũng chưa chắc là vì cái này, nàng cứ tin Yến ma ma thêm một lần nữa.

Thái tử ngồi trên giường lật hai trang sách, thấy nha đầu kia vẫn búi kiểu tóc thỏ tai cụp, nhẹ tay nhẹ chân đi từ bên ngoài vào. Thấy hắn, nàng không dám ngẩng đầu, cúi đầu ngoan ngoãn hành lễ.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu.

Vừa rồi trở về điện mới phát hiện nha đầu này đã tự ý trở về. Cả buổi tối vừa làm bánh bao đào tiên ám chỉ, dụ hắn mắc câu rồi lại cố tình biến mất. Không thể không nói, trò xiếc lạt mềm buộc chặt này thật sự quá vụng về.

“Món điểm tâm này là ai dạy ngươi làm?”

Người đàn ông vừa mở miệng, giọng điệu gần như lạnh nhạt.

Vân Quỳ cẩn thận hé mí mắt, khóe mắt liếc thấy trên chiếc đĩa sứ trên bàn còn lại hai chiếc bánh bao đào tiên.

「Sao lại có đúng hai cái… quả nhiên ngài ấy nhìn ra rồi!」

Sắc mặt Thái tử càng trầm xuống ba phần, đúng là nàng cố ý!

Vân Quỳ giả ngơ nói: “Là nô tỳ tự làm, điện hạ thấy khẩu vị thế nào?”

「Xem ra chắc cũng được, nếu không sao lại ăn chỉ còn hai cái…」

Thái tử: 「…」

「Không xong rồi, ăn no như vậy còn ăn nổi ta không?」

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y đứng dậy, ánh mắt vừa lạnh vừa tối. Vân Quỳ sợ hãi lùi lại hai bước, yếu ớt bất lực nhìn hắn.

「Sói xám muốn ăn thỏ trắng rồi, huhu!」

Thái tử oán hận nhìn nàng chằm chằm. Đối phó với loại người này, nếu đè xuống giường hung hăng dạy dỗ, ngược lại lại vừa ý nàng.

Hắn nghiến răng hàm, xoay chân nến bên cạnh, sau tấm bình phong kín mít từ từ mở ra một cánh cửa.

Thái tử nắm cổ tay nàng, kéo người vào trong.

Vẻ mặt Vân Quỳ không thể tin nổi, không ngờ tẩm điện của Thái tử lại có cơ quan và mật thất!

Bước vào trong mới phát hiện, bên trong lại càng khác lạ.

Ánh sáng mờ ảo không rõ, hình sàng lạnh băng, xiềng xích, roi da lạnh lẽo ánh lên hàn quang, còn có rất nhiều hình cụ nàng chưa từng thấy!

Nơi này là một hình phòng được chế tạo tinh xảo!

Nhận ra lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng Thái tử cười lạnh, “Đêm nay ngươi cứ ở đây tự kiểm điểm đi.”

Vân Quỳ vừa kinh vừa sợ.

Nàng cũng không làm gì sai, sao lại bị nhốt vào phòng tối chứ!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 103



Căn mật thất ở Thừa Quang Điện này xưa nay giam cầm không ít hoàng thân quốc thích, gian thần hại nước hại dân, thậm chí cả những sát thủ võ công cái thế. Nhưng chưa từng có ai có thể toàn vẹn bước ra khỏi nơi này.

Cho nàng ta ở đây tự tỉnh ngộ, cũng coi như đã nể nang nàng lắm rồi.

Trước khi rời đi Thái tử còn cảnh cáo: “Không được phép lộn xộn! Nơi này cơ quan trùng trùng, dù chỉ khẽ chạm vào một viên gạch bình thường nhất cũng có thể có tên lạnh bất ngờ phóng ra, xuyên thủng cổ ngươi!”

Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, bàn tay vừa mới đưa ra một nửa vội vàng rụt về, nắm chặt trong tay áo.

Giọng nàng có chút run rẩy, lại mang theo vài phần ấm ức: “Nô tỳ không rõ vì sao điện hạ nổi giận, lại càng không biết vì sao điện hạ muốn giam cầm nô tỳ.”

「Ta không bao giờ làm điểm tâm cho ngài nữa!」

Thái tử: “…”

Nghe thấy câu này, thậm chí hắn còn ngẩn người một lát. Đến khi hiểu ra ý tứ bên trong, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

Vốn dĩ còn nghĩ nếu nàng ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ hắn sẽ cân nhắc tha cho nàng một lần. Nào ngờ lại nghe thấy những lời hỗn xược như vậy, lửa giận trong lòng hắn bùng lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi to gan lớn mật! Dám hết lần này đến lần khác mạo phạm cô, chẳng lẽ thật sự cho rằng cô sẽ không nổi giận sao?”

Trước đây hắn dung túng quá mức, đối với những ý nghĩ đại nghịch bất đạo của nàng, hắn đều cố tình làm ngơ, đến nỗi khiến nàng được nước lấn tới, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.

Hôm nay nàng không chỉ dám chửi thầm hắn trong lòng, lại còn dám dùng cái bánh bao đào tiên kia để dụ dỗ hắn. Nàng cho rằng hắn nhất định sẽ mắc câu, sẽ mê muội nàng không dứt ra được hay sao?

Nếu không sớm loại bỏ cái thói ngang ngược của nàng lại, ngày mai nàng sẽ cậy sủng mà kiêu, trèo lên tận nóc nhà lật ngói!

Thái tử nhìn đôi tai thỏ rũ xuống hai bên má nàng và đôi môi mím chặt, quay đầu dời mắt đi.

“Ngày mai nếu ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu, thì cứ tiếp tục ở đây mà tự ngẫm nghĩ, đến khi nào biết lỗi, cô sẽ thả ngươi ra.”

“Điện hạ, ta…”

Cánh cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong mật thất lập tức tối sầm xuống, chỉ còn lại ngọn nến le lói trên chiếc giá nến ở góc phòng.

Vân Quỳ tức giận dậm chân, vừa dậm hai cái lại nhớ tới lời hắn nói nơi này cơ quan trùng trùng. Nàng không dám động đậy nữa, cẩn thận dè dặt nhìn ngó xung quanh.

Cũng may mật thất này không đáng sợ như hình phòng bên ngoài, không có mùi m.á.u tanh nồng nặc và tiếng kêu la thảm thiết. Hơn nữa chỉ có một mình nàng ở đây, không có người hành hình thẩm vấn, vung roi về phía nàng.

Quen với sự tĩnh lặng, nàng không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.

Phòng tối nhỏ này, thực ra nàng đã từng thấy qua trong một quyển thoại bản không mấy đứng đắn.

Trong thoại bản kể về hai huynh đệ tranh giành nữ chính. Vốn dĩ nữ chính sắp sửa gả cho người em, nhưng trước ngày đại hôn lại bị nam chính âm hiểm bá đạo bắt giam vào phòng tối nhỏ, mỗi ngày đều bị hắn cưỡng ép làm những chuyện xấu hổ.

Cốt truyện nàng đã quên gần hết, cũng chỉ khi tận mắt nhìn thấy chiếc giường hình và những xiềng xích trước mặt, nàng mới liên tưởng tới những hình ảnh miêu tả tr.ần tr.ụi trong quyển thoại bản kia.

Cũng là một chiếc giường hình, nữ chính bị nam chính dùng xiềng xích sắt khóa chặt cổ tay, bịt kín mắt, một chân bị treo cao, sợi roi da lạnh lẽo thô ráp chậm rãi lướt qua eo thon và đùi nàng…

Càng nghĩ mặt Vân Quỳ càng đỏ bừng, những hình cụ khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật này, trong đầu nàng lại biến thành những món đồ chơi có thể trợ hứng.

Không được nghĩ nữa, nghĩ nữa cả người sẽ khó chịu lắm.

Hay là mắng Thái tử đi!

Mắng Thái tử mới phù hợp với tâm trạng hiện tại của nàng.

Hắn bảo nàng tự kiểm điểm, nhưng nàng căn bản không biết mình sai ở đâu.

Chẳng lẽ trách nàng đã nhìn thấy giấc mơ hoang đường của hắn, khiến hắn mất mặt?

Hay là trách nàng đã làm cái bánh bao đào tiên kia? Nhưng cho dù hắn có hiểu sai, cho rằng nàng cố ý, cũng không đến nỗi phạt nàng cấm túc chứ!

Đương nhiên nếu như những ý nghĩ thầm mắng hắn, thèm thuồng hắn, tâm tư khinh nhờn ngày thường bị hắn biết được, thì nàng không còn gì để nói nữa…

Đúng là tội ác tày trời.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 104



Thái tử bước ra từ mật thất, Cao Nguyên Lộc đứng hầu ngoài điện lau vội mồ hôi lạnh, run rẩy tiến lên quỳ xuống.

“Là nô tài thấy điện hạ dùng bữa tối quá ít nên mới sai Vân Quỳ cô nương làm chút điểm tâm. Ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tài đi!”

Thái tử lạnh lùng liếc ông ấy: “Kiểu dáng của món điểm tâm đó cũng là ngươi dạy nàng?”

“Cái này thì không phải.” Tào Nguyên Lộc mặt đỏ tía tai, “Nhưng nô tài dám chắc cô nương không có ý xấu, cùng lắm cũng chỉ là muốn thân cận với điện hạ mà thôi.”

Ông ấy biết rõ điện hạ nhà mình thông minh hơn người. Đặc biệt là từ khi hồi kinh từ Bắc Cương, thuộc hạ chỉ cần nói một câu, thậm chí có một biểu cảm, hắn cũng có thể nhìn ra rất nhiều điều mà người khác không thấy.

Những kẻ bị xử trí kia quả thực trong lòng có quỷ, nhưng Tào Nguyên Lộc tự nhận mình đã lăn lộn trong cung vua mấy chục năm, cũng có chút khả năng nhìn người. Vân Quỳ là người như thế nào, ông ấy nhìn được rõ ràng, điện hạ chắc chắn cũng nhìn ra. Nha đầu này đêm đó cũng chỉ lỡ lời một lần, ngày thường ngoan ngoãn hiền lành. Ngay cả khi bị người khác hạ độc uy h.i.ế.p cũng không hề có ý định ám sát điện hạ, vậy mà điện hạ vẫn muốn phạt nàng!

Tào Nguyên Lộc thở dài: “Cái mật thất đó là nơi nào chứ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Một cô nương nhỏ bé như vậy, gan chỉ bé bằng hạt vừng, làm sao chịu nổi sự kinh hãi?”

「Khó khăn lắm mới có một cô nương chịu quan tâm đến ngài, ngài cứ âm thầm mà vui đi! Còn dọa người ta chạy mất, ngài hối hận cũng không kịp đâu!」

Thái tử nghe thấy những lời vô lễ to gan trong lòng ông ta. Hắn thầm nắm chặt tay, lạnh giọng đuổi người: “Đi ra.”

Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành cáo lui trước.

Thái tử ngồi một mình trên giường, day day thái dương.

Hơn hai mươi năm qua sống trong cảnh bị người lừa ta gạt, đã rèn cho hắn bản lĩnh hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt, đối diện với mọi việc đều có thể ứng phó dễ dàng. Đã lâu lắm rồi không có ai có thể khiến hắn d.a.o động cảm xúc đến vậy.

Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu.

Có lẽ là cảm thấy hắn đường đường là trữ quân một nước, không nên bị một nha hoàn nhỏ bé bất kính như vậy.

Có lẽ là sự thân cận hiếm hoi kia khiến hắn cảm thấy xa lạ, theo bản năng sinh ra cảnh giác và phòng bị.

Hắn đã thấy quá nhiều sự nịnh nọt kín đáo có mục đích, a dua gãi đúng chỗ ngứa, cũng đã trải qua sự phản bội của những người thân cận nhất, từ lâu đã không còn muốn trao đi những tình cảm dư thừa cho những người không liên quan.

Ở vị trí cao cái lạnh thấu xương, huống chi thân phận hắn lại như vậy, xung quanh toàn là sói đói rình rập, sớm tối khó lường. Hắn không cần những lời nịnh hót giả dối để điều hòa cuộc sống, lừa mình dối người.

Sự xuất hiện của nàng quả thực rất đặc biệt, mùi hương hoa hướng dương độc đáo trên người nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu. Còn những lời nói ngông cuồng trong lòng nàng, khiến hắn kinh ngạc, tức giận, nhưng cũng khiến hắn cảm nhận được hơi thở cuộc sống chân thật, không đeo mặt nạ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được. Vậy nên thỉnh thoảng nàng buột miệng bông đùa vài câu cũng chẳng đủ để hẳn thật sự nổi giận.

Điều hắn thực sự bài xích, là bất kỳ sự tiếp cận cố ý nào. Là cái cảm giác bị nàng nắm thóp được cảm xúc chỉ bằng vài ba câu. Là sự bực bội vì nàng hết lần này đến lần khác dùng lời lẽ mạo phạm hắn, tích tụ đến tận bây giờ mà mất kiểm soát.

Ngón tay khẽ chạm vào giữa lông mày, hắn nhớ lại đôi môi mím chặt của nàng khi hắn rời đi và vẻ mặt ấm ức của nàng.

Sẽ không thật sự bị dọa khóc chú?

Gian mật thất này cách âm cực tốt, dù bên trong có kêu la thảm thiết đến xé lòng xé phổi, người ở bên ngoài bình phong cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Nếu nhốt ở đây vài ngày vài đêm, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, dưới sự sợ hãi và áp lực nặng nề, cho dù là tử sĩ có ý chí kiên cường đến đâu cũng có khả năng phát điên.

Nàng dù có to gan lớn mật đến đâu, cũng chỉ là một nha đầu non nớt chưa trải sự đời, có lẽ giờ phút này đang ở bên trong khóc lóc cầu xin.

Nhưng mới nhốt có một canh giờ đã thả người ra, chẳng phải sẽ biến hắn thành người lật lọng, không hề uy tín.

Thôi vậy, chấp nhặt với nàng làm gì.

Xưa giờ nàng vốn không có dáng vẻ đoan trang, chẳng phải hắn đã sớm biết rồi sao?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 105



Thế gian này ai ai cũng muốn hãm hại hắn, nhưng nàng lại khác, từ đầu đến cuối chỉ mơ ước thân thể hắn. Ngay cả khi tự cho rằng tai họa sắp ập đến, nàng liều lĩnh hết sức cũng chỉ dám tìm đến hắn ngủ một giấc rồi cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc. Đây chẳng phải là một loại thuần khiết sao?

Ánh mắt Thái tử dừng lại trên chiếc lò sưởi đốt than hình thú có tai đặt trong điện. Thôi vậy, tháng chạp quá lạnh, nhỡ đâu bị lạnh phong hàn, lại phải tốn thuốc của Hà Bách Linh để chữa trị cho nàng.

Thái tử thở dài một tiếng, đứng dậy vặn chiếc giá nến.

Hắn chậm rãi bước vào gian trong, đầu tiên nghe thấy vài tiếng nỉ non như mộng du, trầm đục, mang theo tiếng nức nở khe khẽ.

Trong lòng hắn chợt căng thẳng, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng nhỏ bé kia ở góc mật thất.

Nha đầu ôm chặt cánh tay co ro trên mặt đất, thân thể khẽ run rẩy, miệng ú ớ không rõ nói điều gì.

Thái tử nhíu mày, cúi người bế nàng lên, mượn ánh nến yếu ớt nhìn thấy đôi mắt nàng nhắm nghiền, gò má ửng hồng, khóe mắt long lanh ướt át tựa như vừa mới khóc xong.

Hắn dùng mu bàn tay chạm vào trán nàng, may mà không nóng. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm gọi nàng một tiếng, thấy nàng không phản ứng, hắn dứt khoát bế ngang nàng trở về tẩm điện.

Thiếu nữ dường như cảm nhận được mình đang được hắn ôm trong lòng, theo bản năng rụt người lại né tránh, “Điện hạ, đừng…”

Thái tử giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, ấn sát vào cổ mình, lạnh lùng rũ mắt: “Đừng cái gì?”

Nàng được đặt xuống giường, theo bản năng rúc vào trong lớp chăn gấm ấm áp mềm mại.

Thái tử nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, không chắc là nàng bị bệnh hay đã ngủ. Đang định sai người đi mời Hà Bách Linh đến, lại thấy nàng khẽ vặn vẹo eo, miệng ồm ồm: “Điện hạ đừng… đừng đánh vào m.ô.n.g của Quỳ Quỳ…”

Thái tử nghe thấy câu này, tâm trí khựng lại một khắc, sau đó lửa giận trong đầu đột nhiên ngầm bùng cháy, cuộn trào những cảm xúc mà chính hắn cũng không thể diễn tả thành lời.

Hắn nghiến chặt răng hàm, gần như không thể nhịn được nữa, giơ tay lên vỗ một cái vào phần m.ô.n.g tròn trịa đầy đặn kia.

“Tỉnh lại.”

Vân Quỳ cảm thấy hơi đau nhẹ, còn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Thái tử.

Nhưng cảm giác đau đớn này rõ ràng không phải là từ chiếc roi da nhỏ của Thái tử điện hạ, mà là một loại đau khác biệt với giấc mơ, chân thật và rõ ràng.

Mi mắt nàng khẽ động, chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trong lớp chăn quen thuộc ấm áp, trong màn trướng là ánh nến dịu dàng.

Nàng vừa ngước mắt lên đã chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm đầy vẻ âm trầm của thái tử.

Trong lòng nàng thót một tiếng, đầu lưỡi suýt chút nữa thì thắt lại: “Điện… điện hạ?”

Thái tử cố nén cơn giận, gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Nằm mơ à?”

Vân Quỳ nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nào dám trả lời thẳng thắn, chì nhẹ giọng nói: “Điện hạ không định phạt nô tỳ nữa sao? Đây là cho nô tỳ trở về rồi à?”

Thái tử cười như không cười: “Nói cho cô biết, vừa rồi mơ thấy cái gì?”

Vân Quỳ ấp úng, vẻ mặt uất ức: “Mơ thấy điện hạ dùng hình phạt với nô tỳ, bắt nô tỳ nhận lỗi, nô tỳ sợ lắm…”

「Nhất định không thể nói mơ thấy bị ngài đặt lên cái giường hình kia lật tới lật lui, còn dùng roi da nhỏ đánh vào m.ô.n.g ta!」

Thái tử: “…”

Hắn nắm chặt bàn tay, thở dài một tiếng thật sâu.

Hắng còn lo lắng nàng nhút nhát sợ hãi, cho rằng nàng sẽ khóc lóc cầu xin bên trong, vọng tưởng nàng có thể hối cải, sau này sẽ quy củ…

Thái tử bỗng nhiên cảm thấy một nỗi mơ hồ và bất lực.

Có lẽ nàng chính là người như vậy, cấu tạo đầu óc khác biệt với người thường. Không khéo có kề d.a.o vào cổ nàng, nàng vẫn cứ không tim không phổi, trong đầu chỉ toàn những thứ hoang đường dơ bẩn.

Chỉ là không biết, nàng chỉ dám nghĩ lung tung trước mặt hắn, hay là trước mặt người khác cũng như vậy?

Trước mặt Lục hoàng tử, còn cả khi xưa lén lút gặp gỡ đám thị vệ kia, liệu nàng cũng nảy sinh những ý nghĩ nhơ nhuốc như vậy hay không?

Hắn âm thầm cắn răng, đang định chất vấn một phen, bên tay bỗng mềm mại. Con thỏ cụp tai mềm nhũn kia dụi lại, từ từ ôm lấy cánh tay hắn. Thấy hắn không phản ứng, lại càng ôm chặt hơn.

“Điện hạ muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng nhốt nô tỳ một mình nữa, nô tỳ không nhìn thấy điện hạ, trong lòng sợ hãi…”

Thái tử nặng nề khép mắt lại, biết rõ nàng tâm khẩu bất nhất, căn bản không có ý hối cải. Song sự gần gũi đột ngột này lại khiến trong lòng hắn như có chỗ nào đó sụp đổ, nổi lên từng sợi từng sợi tê dại.

Đến khi Vân Quỳ kịp phản ứng lại, người nàng đã bị hắn đè xuống giường.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 106



Cửa sổ lưu ly hoa lệ tinh xảo ngăn cách gió lạnh thấu xương bên ngoài, tấm nệm gấm dưới thân còn mềm mại mịn màng hơn cả da em bé.

Từ nền gạch lạnh lẽo trong mật thất, đến màn gấm ấm áp thoải mái, bị người đàn ông đè dưới thân hôn mạnh mẽ, đến lúc này Vân Quỳ vẫn ngỡ như đang trong giấc mơ.

Đôi môi và đầu lưỡi của người đàn ông mang theo sự chiếm hữu không cho phép kháng cự, nặng nề nghiền ép, c*n m*t lãnh địa mềm mại yếu ớt kia. Nàng căn bản không có sức chống đỡ, chỉ có thể gắt gao ôm lấy eo hắn.

Thái tử điện hạ áo gấm đai ngọc, tư thế anh hùng trác tuyệt. Nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những đường vân mãng xà thêu chìm trên y bào của hắn, lặng lẽ quấn quanh thân hình cường tráng rắn chắc của người đàn ông, tựa như rồng ẩn mình dưới vực sâu.

Vừa rồi ở trong mật thất, nàng đã mắng hắn không biết bao nhiêu lần, thề sẽ không bao giờ cho hắn hôn nữa. Nhưng khi da thịt dán sát, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, tất cả lại bị nàng vứt ra sau đầu.

「Đồ nam nhân d.âm đ.ãng, chỉ biết quyến rũ ta.」

Thái tử nghe thấy tiếng mắng thầm trong lòng nàng, hơi thở càng nặng, răng dùng sức cắn mạnh một cái vào môi nàng.

Trong mắt Vân Quỳ lập tức ánh lên giọt lệ, “Điện hạ, đau…”

Đôi môi mỏng của thái tử chậm rãi rời đi, ánh mắt nồng đậm rơi xuống đôi môi kiều diễm ướt át kia. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, tràn ra tiếng thở d.ốc vụn vặt, giống như quả anh đào chín mọng bị cắn một miếng, rỉ ra thứ nước đỏ tươi mê người.

Ngón tay hắn khẽ nâng lên, vân vê đôi môi kia từng chút từng chút, ánh nước long lanh theo động tác của hắn chậm rãi lan tỏa.

Vân Quỳ không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như đang bốc cháy ngọn lửa âm ỉ. Nàng khẩn trương nuốt nước bọt, theo bản năng thè đầu lưỡi ra thăm dò, run rẩy li.ếm nhẹ lên đầu ngón tay thô ráp của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.

Không giống với sự quấn quýt môi lưỡi khi hôn, giống như bị một chú thỏ mềm mại li.ếm vào lòng bàn tay. Xúc cảm mềm mại ẩm ướt lướt qua đầu ngón tay, lại khiến lòng người rung động không thôi.

Hơi thở của Tháu tử nóng rực, đầu ngón tay ướt át đi từ cổ nàng xuống dưới. Làn da trắng như tuyết mềm mại mịn màng của thiếu nữ tựa như ngọc dương chi được gấm vóc tỉ mỉ bao bọc. Vệt đỏ hắn lưu lại ngày hôm qua trên bờ vai thấp thoáng dưới lớp y phục mềm mại.

Thái tử vu.ốt ve vệt đỏ kia, giọng điệu vẫn còn bình tĩnh: “Hôm nay vì sao lại làm cái bánh bao đào tiên kia cho cô?”

Vân Quỳ bị đầu ngón tay hắn ma sát hơi khó chịu, chỉ cảm thấy xúc cảm nóng rực mang theo chút ngứa ngáy mơ hồ từng chút từng chút thấm vào trong máu. Nàng không nhịn được rùng mình một cái.

Nghe thấy hắn vẫn còn để ý chuyện này, nàng lập tức ấm ức: “Điện hạ sẽ không cho rằng nô tỳ cố tình đấy chứ? Nhưng điểm tâm nô tỳ làm vốn dĩ là như vậy, chỉ ngon miệng chứ không đẹp mắt, không ngờ tốn công lại thành vụng, thực sự không phải cố ý…”

「Ta cũng là về xem tị hoả đồ rồi mới phát hiện nó trông giống như vậy!」

Thái tử khẽ ngẩn người, rồi khinh miệt hừ một tiếng.

Sau bữa tối vội vã về phòng rửa mặt, thời gian đã eo hẹp, người này lại còn có thể tranh thủ xem tị hoả đồ kia nữa.

Đương nhiên chuyện này tuy khó tin, nhưng xảy ra trên người nàng thì lại hợp tình hợp lý.

Không phải cố ý quyến rũ, ánh mắt Thái tử dịu đi một chút, tiếp tục hỏi: “Đã biết tay nghề của mình bình thường, vì sao còn muốn làm cho cô?”

Vân Quỳ mím môi nói: “Không phải nô tỳ muốn lấy lòng điện hạ, muốn ngài đối tốt với nô tỳ hơn sao.”

Thái tử nói: “Cô đã giữ ngươi lại, sẽ không dễ dàng g.i.ế.c ngươi. Ngươi cứ làm tốt bổn phận là được, không cần phải lấy lòng cô.”

Vân Quỳ rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Là nô tỳ tự ý làm bậy, sau này sẽ không thế nữa.”

Thái tử sống hai mươi năm, chưa từng có ai dám nhăn mặt với hắn, ngay cả Thuần Minh Đế ở trước mặt hắn cũng cực kì khách khí.

Vẻ mặt hắn có vẻ không vui, rất nhanh lại nghe thấy giọng nói trái lòng của nàng.

「Nếu không phải muốn s* s**ng thêm mấy cơ bụng, ta sẽ không làm điểm tâm lấy lòng ngài đâu.」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 107



Thái tử: “…”

Hắn nhắm mắt lại, thở dài, muốn giữ cho mình bình tĩnh.

Đúng là đánh giá cao nàng rồi, ăn mấy bài học vẫn chưa đủ. Cứ tưởng nàng có tâm cơ thâm sâu, nói cho cùng vẫn chỉ là để thỏa mãn sắc dục của bản thân.

Trong lòng giận dữ, tay cũng dùng thêm chút sức, chỉ nghe thấy nàng khẽ kêu một tiếng, gò má hồng ửng đỏ như say.

Hơi thở của người đàn ông nóng rực. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng di chuyển dọc theo cổ nàng xuống dưới, ép nàng không thể không ngửa cổ phối hợp.

「Lưỡi nóng quá.」

「Cứ cắn chỗ này khó chịu quá… đừng cắn nữa, li.ếm li.ếm đi… c.h.ế.t mất…」

Theo động tác hôn của hắn, những tiếng lòng mềm mại yếu ớt của nàng cũng đứt quãng truyền đến bên tai. Mỗi một tiếng đều như một đốm lửa nhỏ, cháy lan vô tận trong cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.

Thì ra nàng không chỉ có thiên phú của yêu cơ, còn có thể làm quân sư cho hắn, vừa câu dẫn hắn, vừa dẫn dắt hắn.

Yết hầu hắn khẽ động, một nụ hôn nữa rơi xuống xương quai xanh của nàng.

Mặt mày Vân Quỳ đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, hai tay không biết đặt vào đâu, nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Song dường như mỗi khi sắp không chống đỡ nổi, người đàn ông luôn kịp thời điều chỉnh lực đạo, cho nàng thêm chút sức lực.

「Thái tử đúng là thái tử, thiên phú dị bẩm.」

「Mỗi tội ăn mặc kín mỉ, đai lưng lại cởi không ra, tay chẳng biết để vào đâu.」

Vân Quỳ đang mơ màng nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng “cạch” rõ ràng, như tiếng kim loại bật ra.

Nàng khẽ giật mình, ngón tay không chắc chắn dò đến bên hông hắn, chiếc đai lưng kia lại đột nhiên bung ra!

Nàng ngơ ngác chớp mắt, bàn tay nhỏ bé từng ngón từng ngón dò vào trong. Sau khi chạm vào những khối cơ rắn chắc ở eo, lập tức như cá gặp nước mà luồn vào.

「Ô ô, sờ thấy cơ bụng rồi!」

「Một múi, hai múi, ba múi, bốn múi… hình như có tận tám múi! Không chắc, đếm lại xem…」

Đến khi nàng đếm đến lần thứ ba, cổ tay bỗng nhiên bị người ta nắm chặt, ấn xuống bên cạnh.

Đôi mắt đỏ rực của người đàn ông nhìn nàng chăm chú, hơi thở có chút rối loạn: “Còn chưa sờ đủ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng, đôi mắt hạnh như phủ một lớp sương mù, vừa mở miệng, giọng nói lại nhỏ nhẹ mềm mại: “Nô tỳ khó kìm lòng nổi, tuyệt đối không có ý mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”

「Lần sau vẫn dám, hì hì.」

Thái tử buông cổ tay nàng ra, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”

Hôm nay cũng đã cùng nàng hồ đồ đủ rồi.

Vân Quỳ kéo vạt áo lại, ngồi dậy giúp hắn cởi y phục. Nhìn thấy chiếc đai ngọc bung ra ở eo hắn, trong lòng nàng rất ngạc nhiên.

「Theo lý thuyết thì không dễ dàng bung ra như vậy.」

「Chẳng lẽ là chính ngài ấy…」

Nàng nghi hoặc nhìn Thái tử, nghênh đón lại là một cái búng trán đau điếng, khiến nàng kêu lớn: “…Điện hạ!”

Ánh mắt lạnh lẽo của thái tử liếc qua, nàng lập tức im thin thít, nhưng trong quá trình giúp hắn cởi áo ngoài lại tỉ mỉ nghiên cứu một phen, sau này nếu có cơ hội nữa, ừm… cởi ra cũng tiện hơn.

Đến lượt mình, nàng còn đang nghĩ có nên tháo búi tóc ra không, do dự một lát bèn nghe thấy Thái tử nói: “Đi ngủ đi.”

Vân Quỳ cởi trâm cài tóc và y phục, nhẹ nhàng nằm xuống phía bên trong giường.

Thấy nàng né tránh mình rất xa, Thái tử tiện tay kéo người vào lòng.

Vân Quỳ không dám tin nhìn người đàn ông ở ngay trước mắt, mí mắt khẽ run, ánh mắt theo vạt áo mở rộng của hắn nhìn xuống dưới, bàn tay nhỏ bé vừa định chạm vào lại bị người đàn ông khẽ quát: “Không được động tay động chân.”

Vân Quỳ: “…Nô tỳ là người như vậy sao!”

「Đúng vậy, hắc hắc.」

「Thôi vậy, không sờ thì không sờ!」

Nàng vùi thẳng mặt vào đó.

Làn da mềm mại ấm áp của thiếu nữ hoàn toàn dán lên, Thái tử ngửa đầu thở d.ốc một tiếng, âm thầm nắm chặt bàn tay.

Vân Quỳ cảm thấy có thứ gì đó cộm lên, ngước mắt nhìn thử hoá ra là bắp tay của hắn nổi do dùng lực.

Vân Quỳ: “…”

「Thế này thì làm sao ngủ được chứ! Cứng như đá!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 108



Thái tử không vui liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi buông tay, để bắp thịt đang căng cứng kia thả lỏng, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái mềm dẻo đàn hồi.

Vân Quỳ thoải mái, dụi mặt vào cổ hắn, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Nàng ngủ rất say, trong mơ lại bước vào một khung cảnh kỳ lạ.

Thái tử đang xử lý chính vụ trong thư phòng, “nàng” trong mơ hầu hạ bên cạnh… Ừm, đại khái là đóng vai hồng tụ thêm hương (*), trên đầu “nàng” đội hai chiếc cài tóc hình tai thỏ lông xù. Ở trong đại điện trang nghiêm uy vũ này, trông không hề đứng đắn chút nào.

(*) Mang ý nghĩa người đẹp (thường là nữ giới) hầu hạ bên cạnh, thêm hương sắc cho việc đọc sách, học tập của nam giới.

“Nàng” cũng không mài mực, chỉ đứng một bên ăn điểm tâm. “Nàng” vẫn là đĩa bánh bao đào tiên kia, ăn được một lúc lại tựa vào bàn của Thái tử ngủ thiếp đi.

Sau đó Vân Quỳ thấy Thái tử điện hạ một tay cầm quyển sách, tay còn lại rảnh rỗi vô tình đặt lên đôi tai thỏ trên đầu “nàng”, vu.ốt ve hết lần này đến lần khác…

Vân Quỳ theo bản năng rụt cổ lại, khi tỉnh dậy, nàng phát hiện trên đầu mình thật sự có một bàn tay!

Hơn nữa búi tóc của nàng cũng rối bời!

「Chẳng lẽ là bị ngài ấy vuốt rối rồi!」

「Xem ra Yến ma ma nói không sai, ngài ấy thật sự thích tai thỏ!」

「Còn khẩu thị tâm phi nói cái gì mà “Kiểu tóc này đâu đâu cũng thấy, không đáng nhắc tới”, kết quả lại nhân lúc ta ngủ lén lút vu.ốt ve! Ngay cả trong mơ cũng sờ!」

Nghe thấy bốn chữ “khẩu thị tâm phi”, gân xanh trên trán Thái tử khẽ giật, bình thản thu tay về.

「Xong rồi, xong rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi! Lần này tuyệt đối không thể vạch trần ngài ấy, nếu không lại bị nhốt vào phòng tối mất!」

Vân Quỳ dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sắc mặt Thái tử không vui, lại thấy đôi mắt hạnh của nàng nhắm chặt, môi cũng mím lại. Kỹ năng giả ngủ này đúng là vụng về đến cực điểm. Trong lòng hắn lại thấy buồn cười, giơ tay vén những sợi tóc rối trên má nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tươi sáng lộ ra.

Má Vân Quỳ ngứa ngáy khó chịu, lại không dám dễ dàng nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng nhịn.

Đầu ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve đuôi mắt ửng hồng của nàng, giọng nói trầm thấp: “Thái tử đã thức dậy, một cung nữ thị tẩm như ngươi còn ngủ thì đáng tội gì?”

「Má ơi, đang làm gì vậy! Ta tỉnh hay không tỉnh đây!」

Nàng âm thầm nghiến răng, đang định mở mắt giả bộ như vừa mới bị hắn đánh thức thì lúc này màn trướng lại đột nhiên rủ xuống, che khuất phần lớn ánh sáng trong giường.

Nghe thấy tiếng bước chân xỏ hài đi ra, nàng lén lút mở một mắt, xuyên qua lớp màn mỏng manh nhìn thấy bóng dáng cao gầy mơ hồ của Thái tử.

「Dáng người thơm quá thơm!」

Hắn gọi Đức Thuận vào hầu hạ rửa mặt, đây là ý để nàng ngủ nướng sao?

Thấy hắn không có dặn dò gì khác, Vân Quỳ yên tâm thanh thản giả chết, lim dim ngủ một lát dưỡng thần. Khi mọi người ra khỏi tẩm điện, nàng mới tìm cơ hội ngồi dậy.

Dùng xong bữa sáng, trước hết Thái tử đến Sùng Minh Điện xem xét bản tấu do ám vệ phía dưới dâng lên.

Tào Nguyên Lộc bưng trà lên, nói: “Đêm giao thừa, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần tại Triều Dương Điện, tuyên bố với bên ngoài đồng thời cũng là tiệc tẩy phong trần cho điện hạ. Đến lúc đó quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ mang theo gia quyến vào cung, điện hạ nên cân nhắc đến người được chọn làm Thái tử phi ồi.”

Mấy năm nay, các hoàng tử con trai của Thuần Minh Đế là Kính Vương, Thần Vương, Thịnh Vương đều đã lấy vợ sinh con, Tứ hoàng tử cũng đã chọn được Hoàng tử phi.

Trước đây Thái tử xuất chinh ở bên ngoài, có thể dùng lý do này để trì hoãn hôn sự, chỉ nói đợi Thái tử hồi kinh chọn lựa. Nay hắn đã trở về, lại vừa qua tuổi nhược quán và mới khỏi bệnh nặng, nếu việc cưới vợ còn kéo dài, Thuần Minh Đế sẽ bị người khác chỉ trích.

Thái tử lơ đãng, tay cầm bản tấu, trong lòng lại nghĩ đến bàn tay mềm mại non nớt của thiếu nữ khẽ dán lên cơ bụng hắn trong màn gấm kia…
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 109



Tào Nguyên Lộc biết mấy năm nay Thái tử không gần nữ sắc. Ba năm trước, Thuần Minh Đế từng đề cập đến việc tuyển phi cho hắn, sau lại vì chiến sự ở Bắc Cương mà trì hoãn đến nay. Hiện tại vết thương do trúng tên của Thái tử đã lành, bệnh đau đầu cũng thuyên giảm, chuyện hôn sự đã trở nên cấp bách.

Thái tử nổi tiếng xấu xa, lại thêm tính tình thô bạo, bệnh tật triền miên. Nhiều nhà quyền quý vọng tộc ở kinh thành đều chùn bước, dường như Đông Cung là một điện Diêm Vương, bước vào là thấy đường chết.

Nhưng dù sao đi nữa vẫn có không ít quan lại được tiên đế coi trọng đứng về phía thái tử, trong quân đội Thái tử cũng có vài bộ tướng đắc lực. Những tiểu thư khuê các trong nhà họ đều là những ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi.

Tào Nguyên Lộc cẩn thận dò xét hắn: “Từ xưa đến nay đều là cưới một chính phi, hai trắc phi, trong lòng điện hạ đã có người thích hợp chưa?”

Tốt nhất là quyết định một lần cho xong, sau này cũng mau chóng sinh con nối dõi, tránh cho điện hạ nhà mình vốn đã mang tiếng xấu xa, lại thêm tội vô tử.

Tào Nguyên Lộc thậm chí còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hoàng đế và Hoàng hậu sớm cũng sẽ đồn đại điện hạ nhà mình mắc bệnh “bất lực”. Đến lúc đó đừng nói đến những quan viên trung lập, ngay cả những quan viên kiên quyết ủng hộ Thái tử cũng sẽ d.a.o động.

Nghe thấy hai chữ “bất lực”, Thái tử lạnh lùng nhìn ông ấy.

Tào Nguyên Lộc nào biết tiếng lòng mình đã bị điện hạ nghe thấy, chỉ cho rằng hắn không muốn cưới vợ nạp thiếp, “Điện hạ, hôn sự của ngài thực sự không thể trì hoãn thêm nữa.”

“Về phần Vân Quỳ cô nương, ngài có yêu thích nàng ấy đến đâu, nàng ấy cũng chỉ xuất thân là một cung nữ.” Xuất phát từ sự lo lắng cho chủ tử nhà mình, ông ấy vẫn thở dài nói: “Đợi sau này Thái tử phi nhập cung, ngài phong cho nàng ấy một danh phận, lương viện hoặc tài nhân đều được, đồng thời ban thưởng vàng bạc, ân sủng và thể diện nên cho đã cho, cũng không tính là bạc đãi nàng ấy.”

Thái tử rũ mắt xuống, trên mặt không lộ ra cảm xúc dư thừa.

Tiên đế và tiên hoàng hậu qua đời sớm, giang sơn rơi vào tay kẻ khác, hắn từng bước gian nan đi đến ngày hôm nay, hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của hoàng tự đối với giang sơn xã tắc.

Cũng biết chỉ cần hắn còn ngồi trên vị trí trữ quân, sau này nhất định sẽ có Thái tử phi của mình.

Có điều hắn không phải là Thuần Minh Đế, cần phải không ngừng củng cố hậu cung để lôi kéo triều thần, liên kết các thế lực.

Tiên đế uy chấn thiên hạ, chung quy cũng chỉ có một mình mẫu thân hắn là thê tử.

Hắn muốn đoạt lại giang sơn, dựa vào huyết thống danh chính ngôn thuận, dựa vào thân quân dưới trướng, dựa vào mưu lược chính trị và uy vọng trong quân đội. Cũng dựa vào việc hắn từng bước vạch trần chân tướng việc Thuần Minh Đế và đám người năm xưa mưu đồ soán vị, để thiên hạ thấy rõ bộ mặt giả dối của đôi Đế Hậu này.

Về phần thế lực ngoại thích, có lẽ đối với một số người ở vị trí cao có ảnh hưởng vô cùng quan trọng. Nhưng đối với hắn thì có cũng được, không có cũng không sao.

Thái tử phi trong lòng hắn không có một hình ảnh rõ ràng, nhưng hắn biết hắn sẽ không cưới những nữ tử vừa nhìn thấy hắn đã run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cũng sẽ không cưới những nữ tử muốn dựa vào thế lực Đông Cung để chấn hưng gia tộc, trong khi lại không có một chút tình cảm chân thật nào với hắn. Hắn không muốn một con rối “cử án tề mi” (*), cũng không muốn một người gói ghém bản thân từ đầu đến chân trong những khuôn phép, giữ gìn quy tắc lễ nghi, không có một chút thú vị nào của tiểu thư khuê các.

(*) Ý chỉ chỉ biết giữ gìn lễ nghi bề ngoài, khuôn phép cứng nhắc, mà thiếu đi tình cảm chân thật và sự đồng điệu trong tâm hồn, giống như một con rối chỉ biết thực hiện động tác “nâng khay ngang mày” mà không có sự chân thành.

Nếu như không gặp được, hắn thà thiếu còn hơn thừa.

Về phần Vân Quỳ… trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kiều diễm kia, hắn khẽ nhắm mắt lại.
 
Back
Top Bottom