Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 40



Cung nữ hạ hợp hoan tán cho Thái tử ngày đó chính là vết xe đổ.

Nhưng nếu không làm theo, đó chính là không biết điều, trái với ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.

Vân Quỳ mơ hồ một hồi, bụng dưới đột nhiên đau âm ỉ. Nàng xoa xoa, nghĩ đến gần đây không phải ngày kinh nguyệt, dưới thân cũng không có cảm giác ẩm ướt khi kinh nguyệt đến, nên định lên giường nằm một lát. Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Đẩy cửa ra, là một cung nữ lạ mặt, trên tay bưng một chiếc hộp gỗ đỏ và một chiếc hộp sơn đen khảm vỏ trai lớn bằng bàn tay.

“Cô nương đừng hoảng sợ, ta chỉ đến truyền đạt ý của chủ tử nhà ta.”

Cung nữ vào phòng, lần lượt mở hai chiếc hộp trên tay ra: “Chỉ cần buổi tối cô nương thoa son môi trong hộp này rồi đi hầu hạ Thái tử, dù có chuyện gì xảy ra, chủ nhân nhà ta tự có cách để cô nương toàn thân trở ra. Những ngân phiếu này coi như là lễ ra mắt cho cô nương, sau khi thành công, chủ nhân còn có hậu tạ.”

Vân Quỳ vội vàng liếc nhìn một xấp ngân phiếu trong hộp. Bởi vì kiến thức nông cạn, lại không nhìn rõ chữ in, nhất thời không biết mệnh giá lớn bao nhiêu, tóm lại là rất dày!

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi chủ tử nhà ngươi là……”

Cung nữ tránh không trả lời, chỉ nói: “Cô nương không cần biết, cứ làm theo là được, sau này ắt sẽ không thiếu phần tốt của cô nương.”

Còn chưa đợi nàng hoàn hồn khỏi kinh ngạc, cung nữ kia đã biến mất dạng.

Đầu tiên Vân Quỳ mở hộp ra, lúc này mới thấy rõ mệnh giá của ngân phiếu trong hộp đều là năm mươi lượng, có khoảng hai mươi tờ!

Hít sâu, hít sâu……

Chuyện nhỏ, không sao cả……

Vân Quỳ có chút choáng váng, người còn hơi bay bổng.

Lại mở hộp son môi kia ra, màu đỏ tươi rực rỡ, ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt. Nàng theo bản năng đưa tay thử màu, nhưng vì nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên dừng ngón tay lại.

Vừa nãy nàng ta nói là, thoa son môi này rồi đi hầu hạ Thái tử……

Vân Quỳ nghĩ đến thạch tín mà Thải Cúc hạ trong đồ ăn của Thái tử, lại nghĩ đến chiếc khăn tay bị tẩm hợp hoan tán đêm đó, chẳng lẽ son môi này cũng bị hạ độc?

Nàng lập tức bồn chồn bất an.

Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện, có lẽ mình đã bị người ta “mua chuộc” rồi.

Chủ nhân trong lời cung nữ kia đã cho nàng ngân phiếu một ngàn lượng, nhất định là muốn mượn tay nàng làm hại Thái tử. Dù sao hiện tại nàng cũng là cung nữ duy nhất có thể tiếp cận Thái tử ở cự ly gần.

Về phần vì sao lại hạ độc trong son môi…… Có lẽ là chắc chắn ban đêm Thái tử sẽ hôn môi nàng, ăn hết son môi của nàng, lập tức trúng độc mà chết.

Nếu thật sự là giống suy nghĩ của nàng, cách này thậm chí còn cao minh hơn cả hạ xuân dược vào khăn tay.

Hơn nữa còn có một ngàn lượng cơ!

Nếu nàng là một sát thủ chuyên nghiệp, giờ phút này nhất định đã nóng lòng muốn thử rồi.

Cũng không biết quy tắc là gì, lẽ ra vừa nãy nên hỏi rõ ràng. Nếu như hạ độc thất bại, hoặc căn bản không có cơ hội ra tay, một ngàn lượng này có bị đòi lại không?

Người có thể dễ dàng lấy ra một ngàn lượng bạc, chắc không đến nỗi không có chút phong độ này chứ?

Hạ độc đại khái sẽ không thành công.

Một là Thái tử ghét nhất các loại son phấn màu sắc sặc sỡ và mùi hương nồng nặc này, sợ là vừa vào điện đã bị hạ lệnh cút xéo rồi.

Hai là Thái tử căn bản không thể nào hôn môi nàng. Ngay cả trúng xuân dược hắn còn nhịn được không lên, lúc tỉnh táo lại càng không thể.

Tất nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có cách –

Nàng có thể nhân lúc Thái tử hôn mê, chủ động cưỡng hôn.

Vân Quỳ không hợp thời nghĩ đến đôi môi tái nhợt mềm mại của Thái tử, gò má hơi nóng lên.

Tái nhợt có thể nhìn ra, về phần vì sao nàng biết đôi môi kia mềm mại, vẫn là vì trước đây khi dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, ngón tay nàng đã vô tình chạm vào môi hắn.

Thậm chí nàng còn nhìn thấy chiếc lưỡi hồng hào ướt át của Thái tử.

Bình thường nàng rất ít quan tâm đến môi của đàn ông, trừ khi là để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 41



Ví dụ như môi của anh họ, nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ mặt anh họ, nhưng nàng vẫn nhớ hồi nhỏ anh họ thích lè lưỡi trêu người. Môi hắn ta khô nứt bong tróc, luôn mọc mụn nước, bựa lưỡi còn khá dài. Hình ảnh hồi bé hắn ta lè lưỡi với nàng thật sự là rất khó quên.

Nhưng môi của Thái tử thì khác, màu hồng nhạt, mỏng mà sạch sẽ, cũng rất quyến rũ, ăn vào chắc rất mềm dẻo.

Khuyết điểm cũng có.

Khuyết điểm chính là không ăn được.

Vân Quỳ lại sờ xấp ngân phiếu kia, dày quá, nhiều quá, thích quá.

Một ngàn lượng đập vào đầu nàng khiến nàng choáng váng, thậm chí quên cả sự khó chịu ở bụng dưới ban nãy. Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại một chút, cơn đau lại ập tới như thủy triều.

Trên đường đến cung phòng, nàng vẫn còn nghĩ xem nên xử lý số ngân phiếu kia thế nào. Kết quả lại gặp một tiểu thái giám trắng trẻo gầy gò ở hàng lang. Đối phương lén lút gọi nàng đến sau hòn non bộ, không nói hai lời nhét một bình thuốc vào tay nàng.

“Chủ tử nhà ta nhờ cô nương tìm cơ hội hạ thuốc này vào đồ ăn thức uống của Thái tử. Sau khi thành công, chủ tử sẽ sắp xếp cho cô nương xuất cung tránh họa, đồng thời tặng một ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt để tạ ơn.”

“Ôi, cái này ta không……”

Chưa đợi nàng từ chối, tiểu thái giám cũng đã chạy mất dạng.

Vân Quỳ: “……”

Hôm nay là ngày lành gì vậy, người nào người nấy đều dùng tiền mua mạng Thái tử!

Phải nói là điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, thật sự nắm trúng điểm yếu của nàng. Nhưng vấn đề là trong mắt bọn họ, ám sát Thái tử thật sự đơn giản vậy sao?

Bước một, vào Thừa Quang Điện;

Bước hai, hạ độc cho Thái tử;

Bước ba, Thái tử trúng độc chết, còn nàng thành công bỏ trốn, từ đó ngồi hưởng núi vàng biển bạc.

Dù ngốc đến mấy nàng cũng biết tất cả những điều này là không thể.

Điều duy nhất có khả năng xảy ra là nàng ám sát thất bại, kết cục sẽ giống như cung nữ hạ xuân dược ngày đó hoặc Thải Cúc. Còn chưa đợi được người đến cứu, Thái tử đã xé xác nàng thành tám mảnh, ném ra ngoài cho chó ăn rồi.

Vân Quỳ thở ra một hơi.

Lần trước chính vì tham mười lượng vàng kia, nàng mới nếm đủ bài học. Lần này cho dù thế nào, nàng cũng sẽ không ngốc nữa.

Mặc dù núi vàng biển bạc thật sự vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nàng lại là người không có bao giờ là không bị phú quý cám dỗ.

Nếu nàng giàu có, nàng còn dâm hơn bất kỳ ai.

Cuối cùng nghĩ ra một cách thỏa hiệp. Một ngày nào đó, khi có dự cảm là Thái tử muốn g.i.ế.c nàng, nàng sẽ chuẩn bị trước, bất kể là dùng son môi, hay là dùng thuốc độc. À đúng rồi, còn có bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho, dù sao nàng cũng dùng tất cả để kéo hắn xuống địa ngục cùng!

Vân Quỳ đi cung phòng một chuyến, không phát hiện q.uần lót có dấu vết kinh nguyệt. May mà cũng không đau nhiều, nàng bèn không để ý nữa.

Nhìn sắc trời, đang chuẩn bị đến Thừa Quang Điện thử độc thức ăn thì đồ đệ của Tào Nguyên Lộc là Đức Thuận đến truyền lời, nói Thái tử điện hạ hôn mê bất tỉnh, buổi trưa không cần đến thử độc nữa.

Vân Quỳ cũng muốn nghỉ ngơi, cầu còn không được.

Nửa ngày này vừa đi Khôn Ninh Cung, vừa bị vàng bạc dụ dỗ hết lần này tới lần khác, đầu óc nàng bây giờ vẫn còn choáng váng như đang nằm mơ vậy.

Bữa tối dùng chút đồ ăn mà Thái tử ban cho trước đó. Không thể không nói, mâm cơm này dù là đồ thừa, cũng là đồ thừa ngon nhất thiên hạ, phong phú hơn nhiều so với đồ của cung nữ.

Chỉ là hôm nay nàng ăn không ngon miệng, cuối cùng uống một bát canh nóng, cơn đau bụng dưới cuối cùng cũng dịu đi nhiều.

Vốn tưởng buổi tối không cần đến Thừa Quang Điện hầu hạ nữa, nào ngờ vừa nằm xuống, Ngụy cô cô đã đến gọi người, thậm chí còn hiếm thấy cười với nàng: “Buổi tối, Thái tử điện hạ muốn tới Thang Tuyền Cung tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi theo hầu hạ đi.”

Phong thủy luân chuyển, ai cũng không ngờ nha đầu này lại trở thành sủng tì của Thái tử, ngoài mặt Ngụy cô cô đương nhiên tỏ ra khách khí.

Vân Quỳ gật đầu, trong đầu lại lặp đi lặp lại hai chữ “tắm thuốc” mà Ngụy cô cô nói.

Vậy chẳng phải là…… đều có thể bị nàng nhìn thấy sao?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 42



Ban ngày, Thái tử lại hôn mê một lúc. Trịnh thái y đặc biệt kê đơn dược liệu cho việc ngâm tắm, tuy không thể giải độc triệt để, nhưng có công hiệu giảm nhẹ chứng đau đầu, thanh nhiệt giảm đau.

Thái tử cho mọi người lui, tỉ kỉ kể lại với Trịnh thái y về mùi hương trên người Vân Quỳ.

Trịnh thái y hành y mấy chục năm, chưa từng nghe qua chuyện lạ lùng như vậy. Nhưng nữ tử này có thể giúp thái tử giảm bớt chứng đau đầu, quả là một niềm vui bất ngờ.

Thái tử dò hỏi: “Không biết có cách nào điều chế ra loại hương thơm tương tự mùi hương trên người nữ tử này không?”

Trịnh thái y ngẩn người một lát, suy nghĩ về tính khả thi của phương pháp này, rồi đáp: “Lão thần có một đồ đệ khá am hiểu về hương liệu, đêm nay vừa hay hữu dụng. Chi bằng để nó theo lão thần đến Thang Tuyền Cung, đến lúc đó mời cả cô nương kia qua, để nó ngửi thử hơi thở trên người, mới biết nên chọn hương liệu nào và điều chế ra sao.”

Thái tử khẽ gật đầu: “Chuyện này xin ngài giữ kín, đừng để lộ ra ngoài.”

Trịnh thái y vội vàng cam đoan: “Điện hạ yên tâm.”

Đông Cung nguy cơ trùng trùng khắp nơi. Nếu để kẻ rắp tâm biết được cô nương này có tác dụng chữa trị chứng đau đầu của Thái tử, e rằng sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh thái y vừa đi, Tào Nguyên Lộc vào điện, ngập ngừng một lát rồi bẩm báo tin tức mới nhận được: “Sáng nay Vân Quỳ bị Khôn Ninh Cung phái người triệu đến. Người của nô tài về bẩm báo rằng Tần ma ma bên cạnh Hoàng hậu hình như đã cho nàng ấy món đồ gì đó.”

Không thể phủ nhận, Tào Nguyên Lộc quả thực rất thích nha đầu này, cũng nhìn ra được điện hạ đối đãi với nàng có phần khác biệt. Cho dù không phải là tình cảm nam nữ thì nhất định cũng có đặc điểm nào đó trên người nàng thu hút điện hạ. Nếu không, sao điện hạ lại chỉ để mình nàng hầu hạ bên người.

Thật ra Tào Nguyên Lộc cũng biết, bốn cung nữ thị tẩm được đưa đến, ít nhiều đều đã trải qua một số “dặn dò” đặc biệt. Nhất là cô nương được điện hạ để mắt xanh, cũng tiện ra tay với điện hạ nhất, không tránh khỏi bị người khác nhắm vào, giao cho “trọng trách”.

Điện hạ rời kinh mấy năm, còn ông ấy cũng bị người hãm hại, bị phạt đến Ngự Mã Giám nuôi ngựa. Những Chủ sự khác hoặc bị đàn áp, hoặc bị mua chuộc, Quân Hộ Vệ lại không quản được nội vụ, khiến Đông Cung bị người ta dòm ngó như cái sàng, cài cắm không ít tai mắt. Ngoài trừ mấy người cũ biết rõ gốc gác, hầu như không có ai đáng tin.

Khó khăn lắm mới có một nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu hầu hạ bên cạnh, nếu thật sự bị người ngoài xúi giục, muốn làm hại điện hạ, sợ là cũng không giữ lại được.

Thái tử vu.ốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trong tay, sắc mặt âm trầm nhắm mắt lại.

Nếu nàng thật sự có ý đồ khác, hắn liếc mắt một cái đã biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-42.html.]

Thang Tuyền Cung nằm ở phía tây bắc Đông Cung. Thái tử ngồi kiệu đi trước, Tào Nguyên Lộc và một đám hộ vệ theo sau, cung nhân, Vân Quỳ và Tư Trướng đều nằm trong số đó.

Các quý nhân tắm rửa, thường thì cần một nhóm người đun nước, xách nước, làm sạch bể tắm. C.ởi quần áo, lau mình, đ.ấ.m vai bóp lưng, thậm chí cắt móng tay cũng có người hầu hạ riêng.

Thái tử ở trong quân nhiều năm, không cầu kỳ tỉ mỉ như những quý nhân khác. Nhưng vì bị thương nặng bất tiện, Tào Nguyên Lộc sợ hầu hạ không chu đáo, vẫn mang theo nhiều người đi theo hầu hạ.

Chỉ là Thái tử đích thân điểm tên Vân Quỳ đi theo, Tào Nguyên Lộc có chút bất ngờ.

Những kẻ gián điệp trước đây, điện hạ sẽ không chút do dự sảng khoái trừ khử. Chẳng lẽ đêm nay tắm ở Thang Tuyền Cung, điện hạ muốn mời quân vào tròng?

Tóm lại dù thế nào, đêm nay Tào Nguyên Lộc cũng sẽ bảo vệ an toàn cho điện hạ nhà mình, tuyệt đối không để người khác thực hiện được.

Đương nhiên, nếu cô nương kia tâm địa lương thiện, không bị bên ngoài dụ dỗ bên ngoài, trung thành tuyệt đối với điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng sẽ không g.i.ế.c bừa người vô tội.

Đêm nay Tư Trướng tự tin đầy bụng.

Bên cạnh Thái Tử không thể chỉ có một người hầu hạ, hơn nữa đêm nay sau khi tắm thuốc, thân thể Thái tử tốt hơn, rất có khả năng sẽ sủng hạnh cung nữ hầu tắm.

Người này sẽ là nàng ta sao?

Ban đầu Tư Trướng cũng sợ Thái tử, nhưng thấy Thái tử không những không g.i.ế.c Vân Quỳ, mà còn liên tiếp sủng hạnh hai đêm, nàng ta lập tức có chút rục rịch.

Vân Quỳ hồn vía lên mây, vẫn còn nghĩ đến chuyện ngân phiếu.

Thuốc độc và son môi đã bị nàng khóa trong rương, để tránh mình vô ý ăn nhầm dùng sai. Còn về một ngàn lượng kia, vừa ra khỏi cửa nàng đã bắt đầu nhớ nhung.

「Nhiều tiền như vậy, đừng nói tìm một thị vệ để cưới, thậm chí dư sức mua mười gã đàn ông trẻ khỏe về làm hộ viện cho mình!」

Vì cách không xa, Thái tử ngồi trên kiệu nhắm mắt dưỡng thần, cũng nghe được một vài câu.

「Không biết xấp ngân phiếu dày như vậy khâu trong chiếc áo bông cũ dưới đáy rương có an toàn không nữa.」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 43



Thái tử: ……

Thậm chí không cần hắn dò xét và thẩm vấn, chỉ cần phái người đến phòng nàng lục soát, lập tức có thể bắt được cả người lẫn tang vật.

Loại gián điệp không có chút tâm cơ tính toán nào này, hắn động ngón tay thôi là b.óp ch.ết. Nếu không phải thấy nàng còn có chút tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng sống qua ngày hôm nay.

Bên kia, Trịnh thái y dẫn theo đồ đệ Lương Tân đến Thang Tuyền Cung từ sớm.

Vì chuyện của Vân Quỳ không tiện truyền ra ngoài, Trịnh thái y chỉ dặn dò đồ đệ: “Lát nữa người đến, con không cần hỏi nhiều, cứ tìm cơ hội đến gần nàng ấy, lặng lẽ ngửi chút là được.”

Lương Tân gật đầu đồng ý, hắn đương nhiên sẽ không thất lễ với cung nữ thị tẩm của Thái tử.

Trịnh thái y nói như vậy, hắn ta nghĩ là Thái tử mê luyến hơi thở trên người cô gái này, cho nên muốn điều chế loại hương tương tự.

Tình thú trong phòng của các quý nhân thôi mà, Lương Tân có thể hiểu được.

Hai người dẫn theo y sĩ, rải thảo dược xuống ao tắm. Khi Thái tử xuất phát từ Thừa Quang Điện, các cung nhân ở Thang Tuyền Cung lần lượt xách thùng nước đến, bắt đầu đổ nước vào ao.

Đến Thang Tuyền Cung, thái giám tổng quản đi trước dẫn đường cho Thái tử, Vân Quỳ và Tư Trướng theo sát phía sau.

Không biết có phải ảo giác không, Vân Quỳ luôn cảm thấy cả đêm Tào công công lén nhìn nàng mấy lần.

Chẳng lẽ biết có người nhét bạc cho nàng rồi?

Không đợi nàng nghĩ kỹ, vừa bước chân vào điện, Vân Quỳ đã lập tức bị cái bể tắm nước nóng khổng lồ kia làm cho kinh ngạc.

Trong điện ấm áp như mùa xuân, bể tắm còn lớn hơn cả thiên điện nàng ở, tuyệt đối có thể gọi là tráng lệ. Mặt ao rộng lớn sương mù lượn lờ, nước ao màu hổ phách thoang thoảng hương thuốc. Hít sâu một hơi cũng khiến người ta thoải mái cả người, không dám tưởng tượng ngâm mình trong cái ao lớn như vậy sẽ thoải mái đến nhường nào.

「Làm Thái tử sướng thật, ta cũng muốn làm hai ngày.」

Thái tử cười khẩy một tiếng, mặt lạnh như băng.

Nếu thật sự so đo, những ý nghĩ đại nghịch bất đạo này của nàng, tru di mười tộc cũng không quá đáng.

Hắn quay đầu liếc nhìn các cung nhân đi theo hầu hạ, ánh mắt lướt qua Tào Nguyên Lộc, Đức Thuận, cuối cùng dừng lại trên người Vân Quỳ, nhàn nhạt ra lệnh: “Ba người các ngươi ở lại, những người khác lui xuống.”

Mấy ngày nay Vân Quỳ đều hầu hạ bên cạnh nên không có gì bất ngờ.

Tư Trướng lại không hiểu, sao Thái tử lại chọn nàng tiếp? Hơn nữa quá trình hầu tắm rất phức tạp, chỉ ba người này có hầu hạ nổi không?

Nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn Vân Quỳ, cái nhìn này lại hơi ngẩn ra.

Vừa nãy từ Thừa Quang Điện đến đây, tuy có cung nhân cầm đèn chiếu sáng, nhưng dù sao ban đêm nên cũng không thấy rõ. Giờ nhìn lại mới thấy khuôn mặt non nớt của nàng bị hơi nước nóng hổi trong điện làm cho ửng hồng như thoa phấn, một thân áo váy màu đỏ thẫm thêu dây leo và quả nho, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Đặc biệt là cảnh tượng lấp ló dưới xương quai xanh kia, khiến người ta không khỏi nóng mặt.

「Thái tử thích nàng ta cũng không có gì khó hiểu, nhưng… đây cũng đâu phải càng lớn càng tốt! Nhỏ nhắn cũng có nét nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu riêng, chẳng lẽ Thái tử không muốn thử người khác sao?」

Thái tử: ……

Mấy cung nữ trong điện đều cung kính cúi đầu, không nghe ra tiếng lòng của ai, nhưng hắn nghe ra nữ tử này đang nói ai.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Vân Quỳ.

Ánh mắt Thái tử xưa nay sắc bén nặng nề, rơi trên người như có sức nặng. Như cảm nhận được, Vân Quỳ ngẩng đầu lên, quả nhiên đối diện với đôi mắt đen kịt kia, lập tức căng thẳng đến luống cuống tay chân.

「Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta chuốc độc c.h.ế.t ngài.」

Sau đó nàng thấy Thái tử cười, nụ cười âm trầm đầy mặt. Đôi mắt đen kia như lưỡi d.a.o vô hình, có thể m.ổ x.ẻ bất kỳ bí mật nào chôn giấu trong lòng người.

Vân Quỳ run sợ trong lòng, càng cúi thấp đầu hơn.

Lương Tân đúng lúc bước tới, khom người hành lễ với Thái tử, sau đó cân nhắc kĩ lưỡng nói với Vân Quỳ: “Vi thần đã chuẩn bị dầu xoa bóp thư giãn gân cốt cho điện hạ, xin hỏi cô nương có thể theo vi thần đến thiên điện lấy không?”

Đầu tiên, Vân Quỳ nhìn ý của Thái tử.

Thái tử đoán được đây là cái cớ của Lương Tân, nhàn nhạt đáp: “Đi đi.”

Vân Quỳ cúi người đồng ý, Lương Tân dẫn nàng đi sang phòng bên cạnh.

Hương thuốc trong ao tắm nồng nặc lẫn lộn, ở trong đó không thể phân biệt được chính xác hơi thở đặc biệt trên người cung nữ này. Hơn nữa người này lại là cung nữ thị tẩm của Thái tử, Lương Tân cũng không tiện đến quá gần, nên chỉ đành gọi riêng ra ngoài, càng tiện cho hắn ta tỉ mỉ kiểm tra.

Đi một mạch đến thiên điện, trong lòng Lương Tân đã có suy đoán đại khái.

“Đây là dầu xoa bóp cho Thái tử điện hạ.” Lương Tân lấy một bình sứ trắng từ trên kệ nhiều ngăn xuống, đồng thời dặn dò nàng cách sử dụng, “……Xoa nóng lòng bàn tay, xoa bóp nhẹ nhàng theo vòng tròn ở vai cổ, n.g.ự.c trước, bụng trên, lưng và đùi của điện hạ, cho đến khi hoàn toàn hấp thụ.”

Nói một lát đã thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hoa phù dung của thị tỳ Thái tử này lặng lẽ ửng hồng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 44



Trở lại bể tắm nước nóng, Đức Thuận đang cởi áo giúp Thái tử.

Vân Quỳ không nhịn được liếc nhìn bên kia, Thái tử vừa vặn cởi chiếc áo lót cuối cùng.

Trong làn hơi nước mờ ảo bao phủ, thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông chậm rãi hiện ra trước mắt. Vải băng quấn chặt lấy thân hình gầy guộc rắn chắc, eo tuy nhỏ, nhưng cơ bắp trên người không chỗ nào là không cuồn cuộn cứng rắn. Những mạch m.á.u xanh nổi lên như những sợi dây đàn căng chặt, nhìn mà khiến lòng người ngứa ngáy, rất muốn đưa tay lên gảy thử.

Thái tử dường như nghe thấy gì đó, xuống nước rất nhanh, giấu đi phần lớn thân thể trong làn nước bốc hơi nghi ngút.

Vân Quỳ chỉ hận vừa rồi bị Lương thái y gọi đi, nếu không người c.ởi quần áo cho Thái tử phải là nàng mới đúng.

Tuy nàng đã thay thuốc cho Thái tử, cũng đã ngủ cùng, nhưng những chỗ nàng tò mò, một chỗ cũng chưa từng nhìn thấy. Nàng sợ Thái tử mệt mỏi, mỗi lần thị tẩm đều cởi váy ngoài, lợi lộc đều để hắn chiếm hết, lần duy nhất nếm được chút ngọt ngào, vẫn là ở trong giấc mơ của Thái tử! Cái gì nàng cũng chưa sờ được, còn suýt chút nữa mất mạng vì giấc mơ kia, chuyện này đi đâu mà nói lý đây!

Vân Quỳ nắm chặt lọ dầu xoa bóp trong tay, may mà còn có cái này.

「Lát nữa đợi Thái tử tắm xong, ta sẽ xoa kỹ mấy lượt dầu xoa bóp cho ngài, không bỏ sót một góc nào trên người cả! Hê hê.」

Thái tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, gân xanh trên trán giật giật.

Vân Quỳ đứng ngây người một bên mà không nghe thấy mình được gọi. Nàng bèn chủ động tiến tới nhận việc, ai ngờ Tào công công vốn luôn khách khí lại không muốn để nàng nhúng tay vào, còn đưa ra một lý do đường hoàng: “Điện hạ thích yên tĩnh, khi tắm thuốc không cần nhiều người hầu hạ. Ở đây có nô tài và Đức Thuận là đủ rồi, cô nương cứ nghỉ ngơi đi.”

Điện hạ nhà hắn đang tr.ần t.rụi, nếu thích khách lén lút bỏ độc vào nước, hoặc dùng vũ khí tẩm độc làm xước da thịt điện hạ, quả thực là phòng không xuể.

Trong lòng Vân Quỳ lo lắng bất an, luôn cảm thấy Tào công công không còn nhiệt tình với nàng như trước.

Trước đây nếu có cơ hội hầu hạ gần gũi, Tào công công đều rất vui vẻ đẩy nàng đến bên Thái tử. Hôm nay lại như cố ý tránh mặt nàng, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?

Nhưng bí dược của Hoàng hậu nương nương là Tần ma ma lén lút đưa cho nàng, hai cung nữ thái giám cố gắng mua chuộc nàng cũng đến rất kín đáo, chắc hẳn là không có ai nhìn thấy.

Hơn nữa, nếu thật sự phát hiện nàng giấu độc, mưu đồ hãm hại Thái tử, với thủ đoạn xử lý thích khách của Thái tử và Tào công công, nàng cũng không thể đứng yên ở đây được.

Không cần nàng thì thôi! Nàng đi theo từ Thừa Quang Điện đến đây, bị gió lạnh thổi suốt một quãng đường dài, bây giờ bụng dưới vẫn còn hơi khó chịu.

Nàng ra sức nhìn vào trong ao, chỉ thấy Thái tử điện hạ nhắm mắt yên tĩnh ngồi đó, hai cánh tay duỗi thẳng chống hai bên, nước ao màu hổ phách ngập qua ngực, hơi nước lượn lờ trên mặt, che chắn được hết những chỗ cần che.

「Đồ keo kiệt.」

「Thôi vậy, xem cái khác vậy…… Ừm, yết hầu rất nam tính, ngón tay dài quá, bảo sao có thể nắm trọn tay ta…… cánh tay cũng rất rắn chắc, người luyện võ có khác……」

Sắc mặt Thái tử hết đổi lại đổi, im lặng chìm sâu xuống nước, rồi lại rụt hai cánh tay về, cuối cùng không thể nhịn được nữa, quát lớn: “Người không phận sự lui xuống!”

Tào Nguyên Lộc đang định lau mình cho Thái tử, bị tiếng quát đột ngột này làm cho run b.ắ.n cả người.

Ba người trong điện mặt đối mặt nhìn nhau, Tào Nguyên Lộc và Đức Thuận hầu hạ Thái tử tắm thuốc, vậy người không phận sự trong lời Thái tử chỉ có thể là……

Hai thầy trò Tào Nguyên Lộc đồng thời nhìn về phía Vân Quỳ.

Vân Quỳ: …… Thôi được rồi, nàng đi là được.

Nhưng nàng đi rồi, ai xoa dầu xoa bóp cho Thái tử đây?

Ý thức được điều này, Tào Nguyên Lộc cười giả lả bước lên, lấy lọ dầu xoa bóp trong tay nàng: “Cô nương cứ giao việc này cho nô tài.”

Vân Quỳ có chút thất vọng, nhưng cho dù nàng đi xoa dầu xoa bóp cho Thái tử, tên keo kiệt này chắc cũng không để nàng thừa cơ ngắm nghía. Vất vả tiến lên hầu hạ, khả năng cao phải chịu một trận trách mắng.

Lui ra ngoài hành lang, Tư Trướng hả hê nhìn sang, nhỏ giọng hỏi nàng: “Không phải Thái tử điện hạ rất sủng ái ngươi à? Sao không để ngươi hầu tắm?”

Vân Quỳ không muốn để ý đến nàng ta: “Điện hạ thích yên tĩnh.”

Tư Trướng cười thầm, xem ra đãi ngộ của mọi người cũng không khác nhau lắm. Thái tử điện hạ cũng không thiên vị nàng là bao, còn không phải là do thấy chướng mắt à?

Vân Quỳ lười so đo với chút tâm tư nhỏ của nàng ta, không phải hầu hạ người khác, nàng còn vui vẻ vì rảnh rỗi đó.

Chỉ là hành lang gió lạnh, không thể ấm áp như hơi nước nóng trong điện. Gió lạnh thấm vào người, nàng vừa đứng một lát, cảm giác khó chịu ở bụng dưới lại rõ rệt hơn.

Nhưng người bên cạnh Thái tử không được tự ý rời đi, Tào công công lại đang bận rộn bên trong nên không có người để bẩm báo. Nàng không dám tự quyết định, chỉ đành cố nhịn.

Thái tử ngâm mình trong nước thuốc đủ một canh giờ. Sau khi đứng dậy, Tào Nguyên Lộc muốn đến xoa dầu xoa bóp cho hắn, Thái tử nghĩ đến điều gì đó, lạnh lùng từ chối: “Không cần, thay y phục thôi.”

Dầu xoa bóp chỉ là cái cớ của Lương Tân, không có tác dụng gì lớn với hắn, có chút ít khác gì là không.

Nghe thấy động tĩnh trong điện, biết là Thái tử đã tắm thuốc xong, Tư Trướng lập tức tỉnh táo tinh thần, đứng thẳng lưng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 45



Thái tử mặc một thân áo bào đen bước ra từ trong điện, không hề nhìn hai bên. Không ngờ vừa đi đến hành lang, một người lập tức ngã thẳng vào lòng hắn.

Tuy Thái tử bị thương nặng nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hắn nắm mạnh lấy cổ tay người kia, gắt gao kìm chế trước người.

Tào Nguyên Lộc bên cạnh không nhìn rõ là ai, một tiếng hô gấp gáp đã vang lên trước: “Có thích khách! Bảo vệ Thái tử điện hạ!”

Tần Qua, La Chương và các hộ vệ đang chờ dưới bậc thềm lập tức rút kiếm bên hông. Mọi người không rõ tình hình, chỉ nghe Tào Nguyên Lộc nói có thích khách, sợ hãi tản ra bốn phía.

Chỉ có Tư Trướng đứng gần Vân Quỳ nhất nhìn rõ mọi chuyện xảy ra. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nha đầu nhào vào người Thái tử, mắt trợn tròn xoe.

Con hồ ly tinh này! Chỉ biết dùng những thủ đoạn đê tiện để quyến rũ Thái tử điện hạ!

Thái tử không hề xa lạ gì với xúc cảm mềm mại và hương hoa cỏ nhàn nhạt của người trước mặt,

Vốn tưởng rằng nàng chọn lúc này để ra tay với hắn, không ngờ vừa cúi đầu, lại thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống che phủ đôi mắt nhắm nghiền, môi không hề có chút m.á.u nào.

Thế mà lại ngất đi.

Tần Qua là võ tướng, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, thanh kiếm dài trong tay đã kề sát vào cổ Vân Quỳ, làn da trắng nõn không tì vết lập tức rạch ra một vệt m.á.u đỏ tươi.

Cùng lúc đó, một tiếng rên khẽ khàng truyền ra từ trong lòng Thái tử.

Tào Nguyên Lộc to gan tiến lên nhìn, lúc này mới thấy rõ mặt thích khách: “Vân Quỳ?”

Thái tử nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch kia, trầm giọng ra lệnh: “Lui xuống.”

Câu này là nói với Tần Qua.

Tần Qua tuân lệnh thu hồi binh khí, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nữ tử kia, sợ nàng giả vờ ngất, thừa cơ ám sát.

Thái tử lại nói: “Truyền Lương thái y.”

Tào Nguyên Lộc chần chừ một lát, sau đó vẫy tay xuống dưới, hai tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn đỡ nữ tử ngất xỉu trong lòng Thái tử về điện.

Dù sao nữ tử này vẫn còn hiềm nghi ám sát, đây đã là đãi ngộ lắm rồi.

Nhưng chưa đợi hai thái giám tiến lên, người đã bị Thái tử ôm vào điện thất.

Trời tối, Trịnh thái y tuổi cao nên đã xuất cung. Lương Tân và mấy y sĩ ở lại Thang Tuyền Cung trông nom, tránh khi Thái tử tắm thuốc xảy ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào.

Giờ phút này Thái tử tắm xong, Lương Tân cũng xách hòm thuốc chuẩn bị xuất cung, không ngờ bên phía Thái tử lại sai người đến mời. Trong lòng hắn ta vô cùng căng thẳng, tưởng rằng Thái tử xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, không ngờ lại là sủng tì của Thái tử ngất xỉu.

Thái tử sắp xếp, đương nhiên Lương Tân không dám qua loa, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Vân Quỳ.

Cẩn thận bắt một lát, Lương Tân nhíu chặt mày.

Thái tử: “Sao rồi?”

Lương Tân kiêng dè, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Thái tử, cúi thấp đầu đáp: “Bẩm điện hạ, nếu vi thần không chẩn đoán sai, cô nương này hẳn là đã dùng một lượng lớn thuốc hạ nhiệt. Vừa rồi lại đứng lâu ở hành lang, khiến hàn khí xâm nhập cơ thể, bụng đau dữ dội, cho nên mới hôn mê.”

Sắc mặt Thái tử hơi trầm xuống: “Thuốc hạ nhiệt?”

Hắn không rõ một số công dụng của thuốc hạ nhiệt. Song Tào Nguyên Lộc bên cạnh đã chứng kiến nhiều chuyện tranh đấu trong hậu cung, có chút hiểu biết đối với những thủ đoạn hạ thuốc phá thai. Nghe Lương Tân nói như vậy, vẻ mặt Tào Nguyên Lộc phức tạp, liếc nhìn lên giường: “Điện hạ, thuốc hạ nhiệt trong cung phần lớn dùng để phá thai.”

Vừa dứt lời, không khí trong điện trầm xuống.

Sắc mặt Thái tử gần như lập tức lạnh băng, đáy mắt u ám toả ra vài phần sát khí lạnh lẽo, u ám.

Hôm nay nàng chỉ đến Khôn Ninh Cung, thuốc phá thai kia chỉ có thể là Hoàng hậu bảo nàng uống.

Nhưng Thái tử lại không hề nghe thấy bất kỳ lời oán trách nào của nàng đối với Hoàng hậu trong lòng. Có lẽ nàng vẫn chưa biết mình đã uống thuốc phá thai.

Nàng là người của Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn lợi dụng nàng, nhưng cũng sẽ không để nàng sinh hạ con nối dõi cho Đông Cung. Mặc dù nàng căn bản chưa từng được sủng hạnh, nhưng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vẫn phải uống thuốc phá thai.

Thái tử đè nén sự tàn bạo trong mắt. Một hồi lâu sau, hắn lạnh giọng hạ lệnh: “Đưa người về Thừa Quang Điện.”

……

Vân Quỳ mơ một giấc mơ.

Chuẩn xác mà nói thì là nhìn thấy một giấc mơ.

Trong mơ là chiến trường khói lửa mịt mù, m.á.u chảy thành sông, tên bay như mưa trên trời, b.ắ.n thẳng về phía một vị tướng quân mặc áo giáp sắt đen tuyền trên lưng ngựa.

Vạn tiễn xuyên tâm chỉ trong chớp mắt.

Vị tướng quân trên ngựa mình đầy máu, ngã “ầm” xuống đất, m.á.u tươi thoáng cái văng tung tóe, bụi đất mù mịt. Bên tai có tiếng khóc, tiếng hoan hô, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng binh khí va chạm, loạn thành một mớ.

Trong cảnh hỗn loạn, Vân Quỳ nhìn thấy mặt người ngã xuống kia.

Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt là ánh đèn mờ nhạt. Có lẽ là lâu rồi không tiếp xúc với ánh nến, mắt nàng hơi cay xè. Đến khi chớp mắt dịu đi, nàng mới nhìn rõ trên đỉnh đầu là đỉnh màn trướng màu xanh ngọc thêu hình dơi bằng tơ vàng.

Là tẩm điện của Thái tử!

Vân Quỳ cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nàng bị Thái tử đuổi ra khỏi đại điện, lui ra hành lang, cơn đau bụng hành hạ nàng suốt cả ngày trời bị gió lạnh kí.ch th.ích, càng trở nên dữ dội hơn. Nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng không chịu nổi nữa ngất đi.

À đúng rồi, trước khi ngất dường như còn va vào ai đó.

Vân Quỳ nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng, tim đập thình thịch. Điều chỉnh hô hấp xong, nàng mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.

Quả nhiên, nàng không chỉ ngủ trên giường của Thái tử, mà còn ngủ ngay bên gối Thái tử.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 46



Như vậy là Thái tử cứu nàng về sao?

Ánh nến yếu ớt lay động trong màn trướng, phác họa đường nét góc cạnh rõ ràng của người đàn ông. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm lạnh lùng cứng rắn như một thanh kiếm tỏa ra hàn quang trong đêm tối. Dù chỉ nằm yên như vậy, không khí quanh người vẫn mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến người ta vô thức nín thở.

Vân Quỳ nghĩ đến Thái tử điện hạ bị vạn tiễn xuyên tim trong mơ. Mặc dù đao quang kiếm ảnh thịt nát m.á.u văng, nàng vẫn đứng xem như cũ. Nàng biết đây là giấc mơ của người khác, nhưng không rõ là ai, ngay cả mơ cũng mơ thấy Thái tử tử trận trên sa trường.

Chẳng lẽ là giấc mơ của chính Thái tử?

Quả thật nàng và Thái tử không hề có chút tình cảm nào. Thậm chí nàng còn rất sợ hắn, sợ một ngày nào đó hầu hạ không được chu đáo sẽ bị xử tử, nhưng khi một người sống sờ sờ lại c.h.ế.t trước mặt mình một cách thảm khốc đẫm m.á.u như vậy, không ai là có thể làm ngơ được.

Không biết đã nhìn bao lâu, đợi đến khi nàng hoàn hồn, người đàn ông đã lặng lẽ mở mắt.

Hắn cảm nhận được giấc mơ kia từ tiếng lòng của Vân Quỳ.

Nhưng giấc mơ đó không phải của hắn.

Chỉ có thể nói, người muốn mạng hắn trên đời này quá nhiều, nằm mơ cũng muốn hắn chết.

Trong ánh mắt kinh hãi quá độ của thiếu nữ, Thái tử nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nặng nề mở miệng: “Ngươi cùng cô chung chăn gối, hôm nay là đêm thứ ba. Ngươi có cơ hội lấy mạng cô hơn bất kỳ ai, vì sao lại không động thủ?”

Lại là câu hỏi về cái chết.

Vân Quỳ theo bản năng cắn môi: “Nô tỳ không dám.”

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra thuốc và tiền bạc trong phòng nàng?

Vậy vì sao còn cứu nàng?

Hay là ngay từ đầu hắn chưa từng tin tưởng ai, cho rằng tất cả mọi người đều có ý xấu?

Vân Quỳ cũng không biết phải giải thích thế nào. Dù sao thì nàng cũng không thể từ chối bí dược của Hoàng hậu, mà thuốc và ngân phiếu kia quả thật đều ở trong phòng ngủ của nàng.

Nếu ý chí kiên định, nàng nên lập tức gọi người bắt gian tế, chứ không phải mặc kệ những lợi ích kia nhét vào tay mình.

Nàng không biết có nên quỳ xuống thỉnh tội hay không. Thân thể như bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đóng băng, run rẩy không ngừng, không hề có sức đứng dậy.

“Không dám?” Thái tử cười lạnh một tiếng, “Khi ngươi cho cô uống thuốc, không phải lá gan rất lớn sao?”

「Ai bảo Hoàng hậu nương nương ban thưởng nhiều quá, ta mới bí quá hoá liều đấy chứ!」

Huống chi……

“Nô tỳ tuy lớn mật, nhưng cho điện hạ uống thuốc cũng là muốn cứu điện hạ, chưa từng nghĩ đến việc hãm hại điện hạ!” Nàng đảm bảo nói.

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng đen kịt lộ ra vẻ dò xét: “Nếu ám sát cô mà nói, đối với ngươi dễ như trở bàn tay, mà điều kiện người khác hứa hẹn lại đủ hấp dẫn. Ngươi nguyện sống thấp thỏm lo âu ở Đông Cung này, hay là g.i.ế.c cô, từ đó kê cao gối ngủ, cả đời phú quý?”

Vân Quỳ bị giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn làm cho kinh sợ. Nàng rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua n.g.ự.c hắn – nơi bị băng gạc quấn chặt dưới vạt áo. Sau đó lại nhìn lên trên, yết hầu sắc cạnh đầy đặn, đường nét cằm lưu loát rõ ràng, đôi môi mỏng mà ẩm ướt…… Nàng không nhịn được nuốt nước miếng.

Trong đầu thoáng hiện lên một vài hình ảnh, trong giấc mơ của Thái tử, trong tranh vẽ, trong ao tắm ở Thang Tuyền Cung, còn có cả hình ảnh tưởng tượng nàng chậm rãi xoa dầu xoa bóp……

Hai gò má Vân Quỳ ửng hồng.

Thái tử lạnh giọng quát: “Cô đang hỏi ngươi.”

Không biết là do căng thẳng hay sao, đầu óc Vân Quỳ choáng váng.

Đúng rồi, vừa nãy Thái tử nói một tràng dài, nàng chỉ chú ý đến đôi môi không ngừng mấp máy của hắn, không để ý rằng hắn nói gì!

A a a a c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi!

Thái tử: ……

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, đập trán xuống đất, quỳ rạp xuống: “Điện hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé vô danh, chỉ muốn giữ lấy địa bàn nhỏ trước mắt mà sống yên ổn, chưa từng nghĩ đến việc hại người, xin điện hạ minh giám!”

Thái tử lạnh lùng cười khẽ, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một con d.a.o găm, lưỡi d.a.o lạnh lẽo nâng cằm nàng lên: “Hoặc là ngươi g.i.ế.c cô, hoặc là cô g.i.ế.c ngươi, thế nào?”

Vân Quỳ run như cày sấy, nói năng lắp bắp: “Điện…… điện hạ tha mạng……”

Thái tử nói: “Nếu ngươi không muốn chết, vậy thì đến g.i.ế.c cô. Giết cô rồi, ắt có người sẽ đảm bảo vinh hoa phú quý cho ngươi.”

Hắn thậm chí còn tốt bụng nhét con d.a.o găm vào tay nàng.

Bàn tay nắm d.a.o găm của Vân Quỳ càng run mạnh hơn.

「Hu hu hu chẳng lẽ ta gặp phải kẻ điên rồi……」

“Tuy nô tỳ làm việc ở Thượng Thiện Giám, nhưng ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, càng không dám g.i.ế.c người. Điện hạ tha cho nô tỳ đi……”

Thái tử lại không buông tha: “Dao ở trong tay ngươi, cô thân mang trọng thương, trói gà không chặt, ngươi muốn làm gì thì làm.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 47



「Trói gà không chặt, lừa quỷ à! Có dám cởi áo khoe cơ bắp cho ta nhìn một cái không?」

Vân Quỳ khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn ra vẻ sợ sệt: “Nô tỳ không dám, nếu điện hạ nhất định muốn có người đến g.i.ế.c ngài, vẫn nên mời người khác cao minh hơn đi. Nô tỳ không có bản lĩnh này……”

Thái tử nói: “Cô chỉ nguyện cho ngươi cơ hội.”

Vân Quỳ: ……

Không biết những kẻ muốn hạ độc Thái tử nghe thấy lời này sẽ vui mừng đến mức nào, còn nàng thậm chí có thể ngồi yên mà ra giá……

Nàng chớp chớp mắt, gan to tày trời nói: “Nô tỳ thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao, điện hạ thật sự không phản kháng?”

Khóe môi Thái tử khẽ cong lên: “Ngươi thử xem.”

Dù sao cũng không thoát được, Vân Quỳ nắm chặt chuôi dao: “Vậy…… điện hạ có thể nhắm mắt lại không?”

Ánh mắt Thái tử hơi tối lại, khẽ lóe lên một tia nguy hiểm không dễ nhận thấy, sau đó cười như không cười đáp lời nàng: “Được.”

Giọng nói cực khẽ, âm cuối hơi vút lên, nghe có chút vui vẻ, dường như lúc nào cũng hoan nghênh con d.a.o găm của nàng.

Vân Quỳ khẩn trương thở d.ốc, đầu óc ong ong nên tất nhiên cũng không để ý thấy, lúc này cánh tay dưới tay áo rộng màu đen của Thái tử nổi rõ gân xanh. Tựa như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, thú dữ sẽ lập tức có thể phản công, xé nát con mồi.

Tay Vân Quỳ run lên, vứt d.a.o găm, nhanh mắt nhanh tay nhảy xuống giường, muốn lao ra ngoài điện bỏ trốn.

Lúc này không chạy, còn đợi đến bao giờ!

Tuy nhiên vừa bước ra hai bước, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn –

“Lại muốn chạy?”

Đêm đút thuốc đó, sau khi nhận được mười lượng vàng thưởng, nàng đã lặng lẽ biến mất không thấy bóng dáng.

Vân Quỳ nhắm chặt mắt, khóc thút thít quay người lại: “Điện hạ……”

“Bịch” một tiếng, con d.a.o găm bị ném xuống trước mặt nàng.

Gan mật Vân Quỳ đều run bần bật.

Tiếng cười khẽ giễu cợt truyền đến từ trên đỉnh đầu, khóe mắt liếc thấy bàn tay xương xẩu rõ ràng tùy ý vỗ lên nệm, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông thúc giục: “Lên giường.”

Vân Quỳ kinh ngạc vui mừng, không dám không cảnh giác, vẫn cúi thấp đầu nói: “Nô tỳ không dám……”

Sắc mặt Thái tử không vui, giọng điệu trầm xuống: “Cô bảo ngươi lên.”

Vân Quỳ sợ hãi rụt vai một cái: “Điện hạ tha cho nô tỳ đi……”

Nhưng câu này không nhận được hồi âm của Thái tử. Nàng chỉ cảm thấy sau gáy lạnh buốt, không khí quanh thân như đông cứng thành băng.

Vừa rồi không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, chân nhanh hơn não, dám lừa Thái tử nhắm mắt, chui ra khỏi mí mắt người ta!

Giờ nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy mình thật đáng chết.

Nhưng Thái tử điện hạ bảo nàng lên giường……

Vân Quỳ không nghĩ nhiều nữa, ném con d.a.o găm trên đất ra xa, rồi lập tức bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời trèo vào bên trong chiếc giường gỗ tử đàn, nhanh chóng nắm chặt góc chăn nằm xuống.

Đợi bình ổn nhịp thở căng thẳng, nàng mới lấy lòng nhìn về phía gối bên cạnh: “Điện hạ, nô tỳ lên rồi.”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng một lát, lạnh giọng ra lệnh: “Quay người lại.”

Không bị ép cầm d.a.o đ.â.m Thái tử nữa, Vân Quỳ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn quay người lại.

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thở khẽ trầm xuống phía sau. Người đàn ông chậm rãi lại gần, thân thể ấm áp từ từ dán lên lưng nàng.

Tim Vân Quỳ đập thình thịch, âm thầm mừng thầm vì mình đã mặc áo ngủ, không đến nỗi quá chật vật, đợi đã…… áo ngủ?

Chẳng phải nàng ngất xỉu ở Thang Tuyền Cung sao, bộ áo ngủ này là Thái tử sai người thay giúp nàng sao?

Vân Quỳ theo bản năng sờ bụng dưới, nơi đó ấm áp, cơn đau khi đứng ở hành lang ban nãy đã tan biến hết.

Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: “Tạ ơn ân cứu mạng của điện hạ, điện hạ là người tốt.”

Thái tử cười lạnh trong lòng,

Trên đời này cũng chỉ có nàng nói hắn là người tốt mà thôi.

Vân Quỳ hỏi: “Không biết rốt cuộc nô tỳ mắc bệnh gì vậy?”

Thân thể nàng vốn rất tốt, ăn được ngủ được, chạy nhảy tung tăng, cho dù thỉnh thoảng ham mát bị cảm lạnh, cũng rất nhanh đã khỏi hẳn, chưa từng đau đến ngất xỉu bao giờ.

Thái tử đang định cười nàng không phân biệt được thiện ác tốt xấu, nhưng nghĩ lại Hoàng hậu đã giả vờ suốt hai mươi năm, dựa vào khuôn mặt giả dối lương thiện lừa gạt cả thiên hạ, một cung nữ ngu ngốc như nàng làm sao mà nhìn rõ được.

Hắn thu hồi sát ý trong mắt, không trả lời.

Vân Quỳ cũng không dám hỏi nữa.

Diêm vương sống có thể gọi thái y cho nàng, cũng đã đủ để nàng cảm kích đội ơn rồi. Nếu còn làm hắn phiền lòng, sau này sợ là không có đãi ngộ này nữa.

Hơi thở rơi trên cổ nàng càng lúc càng nóng, Vân Quỳ không nhịn được đưa tay ta gãi, không ngờ mới gãi hai cái, cảm giác ngứa biến mất, chỗ bị lưỡi kiếm rạch đau đến mức nàng phải hít sâu một hơi.

Đang muốn sờ nữa, ngón tay lại bị người ta nắm chặt lấy: “Đừng động đậy.”

Vân Quỳ rụt vai, vành tai bị hơi thở nóng rực của hắn phả vào tê dại, ngứa đến tận tim.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 48



Cổ Vân Quỳ bị kiếm của Tần Qua rạch một chút da, không nghiêm trọng cũng không cần băng bó, cho nên sau khi kê đơn thuốc đau bụng cho nàng, Lương Tân để lại chút thuốc bôi kim sang.

Nàng nâng đầu ngón tay, chậm rãi đưa đến dưới mũi, ngửi thấy chút hương thuốc nhàn nhạt.

Nàng đã từng thay thuốc cho Thái tử, mùi này rất giống.

Ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nhớ ra sau khi ngất xỉu, cổ như bị côn trùng cắn một cái, hóa ra là bị thương sao?

May mà không đau lắm, chỉ là cái cào kia hình như rách da, trong móng tay cũng không có vết m.á.u nên nàng không nghĩ nhiều nữa, yên tĩnh nằm đó.

Chỉ là sau khi hôn mê ngủ một giấc thật sâu, giờ phút này không còn chút buồn ngủ nào. Nhưng đây là tẩm điện của Thái tử, không phải giường ván ở thiên điện của nàng, muốn trở mình thế nào cũng tùy ý.

Vân Quỳ không dám cử động lung tung, Thái tử điện hạ sau lưng có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, hơi thở phả ra như có như không rơi trên gáy nàng. Nàng cũng không biết tại sao, dường như chỉ cần một mồi lửa là cháy, cả lưng đều nóng hầm hập.

Thái tử nhìn chằm chằm vết thương trên cổ nàng, trước mắt lại hiện ra cảnh đêm trúng hợp hoan tán, hai vết răng cắn nhè nhẹ lưu lại bên cổ nàng, nhất thời tâm tư d.a.o động.

Hương cỏ xanh nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, Thái tử nhắm mắt lại, để cơn nóng nảy khó hiểu kia chậm rãi lắng xuống.

……

Đầu tháng mười một, Đông Cung nghênh đón cuộc đại thanh tẩy đầu tiên sau khi Thái tử hồi cung.

Mấy trăm cung nhân lần lượt vào hình phòng thẩm vấn, do Tào Nguyên Lộc đích thân xét hỏi. Tất cả những kẻ có ý đồ bất chính sẽ bị đánh c.h.ế.t tại chỗ, tra tấn nghiêm hình, hoặc bị đuổi ra khỏi cung. Khắp Đông Cung nhất thời như địa ngục, người người cảm thấy bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-48.html.]

Chỉ vì tội danh “có ý đồ bất chính” quá mức mơ hồ, thế nào là “có ý đồ bất chính”, làm sao phán định “có ý đồ bất chính”? Đa số cung nhân căn bản không có cơ hội tiếp cận Thái tử, càng chưa từng làm chuyện bất chính, còn những kẻ gian tế các phương cài c*m v**, phần lớn vẫn chỉ đang quan sát, chưa có bất kỳ hành động khinh suất nào.

Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số người bị đánh c.h.ế.t đã hơn mười người. Người bị lôi đi thậm chí có thể là một tiểu tỳ quét dọn vô danh ở ngoại viện.

Bên ngoài hình phòng gió lạnh thấu xương, hàn ý đáng sợ. Mấy chục người run rẩy xếp hàng chờ thẩm vấn.

Thị vệ ở cửa chiếu theo danh sách gọi người, năm người một nhóm. Cách đó không xa chính là hiện trường thi hành trượng hình, thỉnh thoảng lại có người bị lôi ra dùng gậy đánh chết. Tiếng quỷ khóc sói gào dưới trượng hình vang lên không ngừng. Người chịu hình kêu xé lòng xé phổi, người nghe cũng không khỏi kinh hồn bạt vía, sợ tai họa kế tiếp giáng xuống đầu mình.

Trong hình phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, trên vách tường treo đủ loại hình cụ. Ở chính giữa một chiếc bàn dài bày chỉnh tề d.a.o cắt lớn nhỏ, kìm sắt, kim châm, lò than với củi than hồng cháy xèo xèo.

Tào Nguyên Lộc ngồi trên một chiếc ghế dựa làm bằng gỗ đàn hương, Tần Qua, Đức Thuận và những người khác đứng bên cạnh, xét hỏi từng cung nữ, thái giám bước vào.

Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người vừa bước vào cửa đã không nhịn được nôn mửa, chóng mặt, sợ hãi tột độ, đồng thời cũng dễ dàng bộc lộ ý nghĩ trong lòng hơn.

Không ai biết ở phía sau một tấm bình phong không đáng chú ý trong hình phòng, người thật sự nắm giữ sinh mệnh của bọn họ đang ngồi đó.

Trước đây Thái tử bệnh tật triền miên, không có lòng dạ nào để ý, đa phần là đợi người ta không nhịn được, tự động mò đến trước mặt, hắn mới g.i.ế.c gà dọa khỉ, để những dòm ngó ngôi vị trữ quân bên ngoài càng ngang ngược, không kiêng nể gì.

Nếu thật sự truy cứu, những người này không một ai có thể thoát khỏi mắt hắn.

Huống chi giờ còn có thêm thuật đọc tâm, dù tâm cơ sâu đến đâu, trước mặt hắn cũng chie như giấy trắng, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi thành tro.

Vậy nên khi những cung nhân trong lòng có quỷ này tiếp nhận thẩm vấn, rõ ràng trả lời không một kẽ hở, tự cho rằng từ khi vào Đông Cung đến nay, mọi lời nói việc làm đều không có sơ hở, nhưng vẫn dễ dàng bị nhìn thấu.

Tần Qua đứng bên cạnh bình phong, hành động theo cử chỉ tay của chủ tử. Ngón trỏ gõ bàn là lập tức đánh chết, ngón giữa gõ bàn là tra tấn nghiêm hình, ngón út gõ bàn là đuổi khỏi Đông Cung. Nếu không có bất kỳ động thái nào, thì người này vô tội, có thể giữ lại.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 49



Thật ra Tần Qua đã theo hầu Thái tử mười năm, cũng chưa từng thấy cuộc thanh tẩy nào triệt để như vậy. Cả hắn và Tào Nguyên Lộc đều là cao thủ dùng hình tra tấn, nhưng nhiều lúc còn chưa nghe ra bất kỳ manh mối nào từ miệng cung nhân, có người thậm chí mới mở miệng một câu, điện hạ nhà hắn đã đưa ra quyết định giữ hay bỏ.

Tần Qua từng hơi do dự, nhưng càng tin tưởng vào phán đoán của Thái tử, vì vậy hiệu suất của hình phòng cực cao, một ngày có thể thẩm vấn gần trăm người.

Trong số những người này, chỉ riêng thích khách, gián điệp ngầm và tai mắt của các nơi đã chiếm một phần mười, hai phần mười. Thân tại Tào doanh tâm tại Hán (*), nhà có người già trẻ dễ bị người ta nắm thóp, dùng vàng bạc cám dỗ. Còn có những người vừa nhìn thấy hình cụ đã sợ tè cả ra quần ngất đi, chiếm sáu phần mười, bảy phần mười, nhóm này đều giao cho Phủ Nội Vụ sắp xếp lại chỗ ở. Một phần mười, hai phần mười còn lại coi như bổn phận thật thà, lại không đến nỗi quá nhát gan vô dụng, tạm thời giữ lại quan sát.

(*) Nó mang ý nghĩa “thân ở trong doanh trại của Tào Tháo, nhưng lòng lại hướng về nhà Hán”. Thành ngữ này dùng để chỉ những người bề ngoài phục tùng một thế lực nào đó, nhưng trong lòng vẫn trung thành hoặc hướng về một thế lực khác.

Vài ngày trôi qua, số người trong Đông Cung giảm mạnh, có mấy xác c.h.ế.t thậm chí còn được đưa đến trước mặt kẻ chủ mưu đứng sau. Ngay cả Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu cũng nhận được xác của một tiểu thái giám. Hoàng hậu sợ hãi đến hồn phi phách tán, ngất xỉu tại chỗ.

Động tĩnh quá lớn, trực tiếp kinh động đến Thuần Minh Đế.

Xuất phát từ sự quan tâm dành cho cháu trai, Thuần Minh Đế cũng muốn đến xem một chút.

Khi Thái tử từ hình phòng bước ra, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh hoàng không hề giấu giếm. Không ai ngờ rằng, Thái tử vẫn luôn ở trong hình phòng.

Nói cách khác, sinh mạng của bọn họ thực ra đều nằm trong ý niệm của Thái tử.

Bao gồm cả Thuần Minh Đế, khi nhìn thấy những vết m.á.u tươi trên người Thái tử, sắc mặt ông ta trắng đi vài phần.

Trước mặt thần dân, Thuần Minh Đế là một vị minh quân tài đức sáng suốt.

Trước mặt Thái tử, Thuần Minh Đế lại là một thúc phụ hòa nhã, thậm chí còn có chút khiêm nhường.

Thái tử dáng người cao lớn đĩnh đạc, phong thái bức người, cử chỉ hành động vừa có vẻ cao quý uy nghiêm của trữ quân, lại có sát khí lạnh thấu xương của người từng chinh chiến sa trường. Đôi mắt nhìn tất cả mọi người đều có vẻ cao ngạo kia dường như sinh ra đã khiến người ta phải thần phục.

Thuần Minh Đế vốn đã thấp hơn hắn nửa cái đầu, cộng thêm thái độ hạ mình, khí thế yếu đi ba phần: “Thái tử, trẫm nghe nói Đông Cung tra ra nội ứng, mấy cái xác con đưa ra ngoài kia, đã điều tra rõ kẻ chủ mưu đứng sau chưa?”

Dù sao cũng c.h.ế.t không đối chứng, Thuần Minh Đế dứt khoát giả vờ hồ đồ.

Sắc mặt Thái tử lạnh lùng, không đáp lời.

Thuần Minh Đế thở dài: “Hoàng hậu luôn thương xót con, sao lại cài cắm người bên cạnh con? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Lần này bà ấy bị kinh hãi, mấy đêm trằn trọc khó ngủ, người cũng đổ bệnh rồi.”

“Vậy sao.” Thái tử cười, tùy ý lau vết m.á.u trên mu bàn tay, “Dám làm không dám nhận cũng không sao, một tên đến, cô g.i.ế.c một tên, g.i.ế.c đến khi bên cạnh Hoàng hậu không còn ai nữa. Bệ hạ thấy thế nào?”

Đối diện với đôi mắt đen sắc bén kia, sống lưng Thuần Minh Đế ẩn chứa lạnh lẽo.

Đôi mắt này của Thái tử rất giống Huệ Cung Hoàng hậu, nhưng vẻ uy nghiêm của người bề trên bẩm sinh trong mắt lại giống hệt Tiên đế.

Chỉ là Tiên đế đa phần là anh vũ dũng mãnh, còn giữa đôi mày Thái tử luôn vương vấn một luồng sát khí âm độc. Tựa như vực sâu lạnh lẽo trống trải dưới núi tuyết, cũng như thanh hàn kiếm đẫm m.á.u trong tay vị tướng quân xương cốt tan nát, tàn bạo điên cuồng.
 
Back
Top Bottom