Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 50



Đặc biệt khi nói đến câu “giết đến khi không còn ai nữa”, Thuần Minh Đế thấy rõ sự tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại trong mắt hắn.

Ánh mắt như vậy, dù hắn có muốn hành thích vua ngay lúc này, Thuần Minh Đế cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Dù sao cũng là người đã ngồi trên long ỷ hai mươi năm, ông ta rất nhanh đã ổn định cảm xúc, tiếp tục bày ra vẻ mặt từ bi thiện lương: “Phủ Nội Vụ sắp xếp không ổn cũng là sơ suất của trẫm. Đông Cung đương nhiên là phải thanh lọc một phen. Có điều bây giờ con trọng thương chưa lành, chuyện này lại hao tổn đầu óc, chi bằng giao cho Cẩm Y Vệ điều tra……”

“Không cần.” Chưa nói xong, đã bị Thái tử mỉm cười cắt ngang.

Người dám công khai từ chối hoàng đế trên đời này, hắn chính là người đầu tiên.

“Chuyện Đông Cung, không cần làm phiền thân vệ của bệ hạ.” Thái tử cười nhạt, “Ai biết được Cẩm Y Vệ có kẻ nào ôm lòng dạ hiểm độc không chứ?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hết đổi lại đổi, nghe thấy Thái tử cười nói: “Hay là bệ hạ không tin tưởng cô, cho rằng ngay cả một Đông Cung nhỏ bé cô cũng không trị được?”

Thuần Minh Đế thở dài: “Đương nhiên là không phải.”

Thái tử: “Vậy là cảm thấy cô không sống được bao lâu nữa, lúc này ra sức làm loạn cũng vô ích?”

Thuần Minh Đế vội xua tay: “Thái tử nói gì vậy, trẫm lo lắng cho thân thể con, sợ con làm việc quá sức, hiện giờ dưỡng thương mới là quan trọng nhất, việc thanh lọc cứ Đông Cung giao cho trẫm hoặc Hoàng hậu đều được.”

Thái tử cười nói: “Bệ hạ có công phu này chi bằng thường xuyên lui tới hậu cung. Cô nghe nói năm ngoái hậu cung lại có thêm bảy mươi hai người, bọn họ đều đang đợi bệ hạ sủng hạnh đấy.”

Vẻ mặt bình tĩnh như nước của Thuần Minh Đế cuối cùng cũng lộ ra một tia lúng túng.

Mặc dù đối với hoàng đế mà nói, việc nạp phi tần để mở rộng dòng dõi hoàng gia là điều không có gì đáng trách, số lượng phi tần không đủ để đánh giá phẩm hạnh của một vị vua. Tuy nhiên trước mặt thiên hạ, dù sao Thuần Minh Đế cũng chỉ là một hoàng đế nhiếp chính, không cần dựa vào việc sinh con đẻ cái để giữ gìn giang sơn vững chắc truyền đời. Trăm năm sau, ông ta vẫn phải trả lại ngai vàng cho Thái tử.

Chỉ tiếc Thái tử không phải là vị minh quân lý tưởng trong mắt thần dân thiên hạ, khó có thể khiến bá tánh tin phục.

Ngược lại, Thuần Minh Đế đăng cơ hơn hai mươi năm. Tuy không thể nói là vừa có tài cai trị đất nước bằng văn hóa, vừa có công lao chinh chiến bằng vũ lực. Nhưng cũng cố gắng chăm chỉ cai trị, yêu thương nhân chúng, đề cao nhân đức, được triều thần và dân gian ca ngợi không ngớt.

Nếu ông ta có thể làm tốt vị trí hoàng đế này, vậy tại sao phải trả lại quyền lực và địa vị trong tay cho người cháu tàn bạo ngang ngược, tiếng xấu lan xa kia chứ? Ông ta bằng lòng, bá tánh thiên hạ cũng không đồng ý.

Mấy năm nay ông ta mở rộng hậu cung, chính là muốn bản thân có người kế vị, không đi theo vết xe đổ của Tiên đế.

Tiên đế chỉ có một mụn con độc đinh, sinh ra tính tình đã tàn bạo vô đạo. Còn ông ta long sinh cửu tử, mỗi người đều xuất sắc, so với Tiên đế, huyết mạch của ông ta mới là dòng dõi hoàng gia tuân theo ý trời, kế thừa ngôi vị.

Những tâm tư này của ông ta, lọt vào tai Thái tử không sai một ly nào.

Đương nhiên kể cả dù không có thuật đọc tâm, thúc phụ của hắn dã tâm thế nào, Thái tử xưa nay đều rõ như ban ngày.

Chỉ là mấy năm nay hắn bị bệnh tật quấn lấy, sau đó lại chinh chiến khắp nơi, mở mang bờ cõi, rất nhiều việc không rảnh để ý. Bây giờ hắn trở về, có lẽ đại hạn sắp đến, có lẽ còn có khả năng khỏi bệnh, nhưng những gì cần chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, những mối thù cần báo cũng nên báo rồi.

Thái tử nói: “Nếu Cẩm Y Vệ thật sự rảnh rỗi, chi bằng giúp cô điều tra một người.”

Thuần Minh Đế lập tức hỏi: “Người nào?”

Thái tử như cười một tiếng, trong đôi mắt đen lại ánh lên vẻ dò xét: “Trận Lang Sơn năm xưa, có một tham tướng dưới trướng Tiên đế cùng đại quân rơi vào vòng vây, cuối cùng xương cốt không còn. Người cô muốn tra, chính là người này.”

Lần này hắn xuất chinh Bắc Cương, không chỉ vì ổn biên giới, làm yên lòng dân, đoạt lại đất đai Đại Chiêu bị Bắc Ngụy xâm chiếm. Mà việc điều tra chân tướng năm xưa cũng là trọng yếu hàng đầu.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 51



Hắn luôn muốn biết, phụ thân bách chiến thắng của hắn rốt cuộc vì sao lại trọng thương không khỏi, c.h.ế.t khi còn trẻ, cuối cùng ngay cả hoàng vị cũng phải chắp tay nhường người.

Chuyến đi này, quả nhiên khiến hắn tra ra được nhân vật then chốt trong trận chiến năm xưa.

Thái tử còn chưa nhắc đến tên người này, con ngươi hơi rung động của Thuần Minh Đế đã nói rõ tất cả.

「Rốt cuộc nó biết những gì, vì sao đột nhiên lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ……」

Thuần Minh Đế nắm tay thành quyền đặt sau lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Người này năm xưa xương cốt không còn, giờ đã qua hơn hai mươi năm, làm sao còn có thể tra ra manh mối nữa?”

Thái tử nhìn chằm chằm ông ta nói: “Cẩm Y Vệ tuần tra truy bắt thần thông quảng đại, hẳn là hiểu rõ đạo lý sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác hơn cô chứ.”

Ánh mắt Thuần Minh Đế hơi lóe lên, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Con đã khăng khăng muốn tra, trẫm sẽ cho Lư Túc bắt tay vào làm.”

Lư Túc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại.

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: “Bệ hạ không hỏi viên tham tướng kia tên họ là gì sao?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi trắng bệch, cứng ngắc nhếch môi: “Là ai?”

“Phùng Ngộ,” Thái tử khẽ cười nói ra cái tên này, “Bệ hạ có ấn tượng không?”

Mặc dù Thuần Minh Đế đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng vẫn khẽ giật một cái không dễ nhận thấy.

“Năm xưa trẫm chẳng qua chỉ là một vương gia phú quý nhàn cư tại kinh thành, làm sao biết bên cạnh Tiên đế có những tham tướng nào?” Thuần Minh Đế cười, “Nhưng nếu con muốn tra người này, trẫm sẽ giúp con tra.”

Ông ta quay người lại, nhìn về phía các cung nhân đang chờ thẩm vấn bên ngoài hình phòng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đông Cung thay máu, những kẻ vô dụng này đuổi đi cũng được. Nhưng mà bên cạnh con vẫn cần người hầu hạ, trên dưới ngoại điện cũng cần người quản lý, trẫm sẽ phân phó cho Phủ Nội Vụ chọn vài người bổn phận ổn thỏa tới.”

“Vậy thì làm phiền bệ hạ rồi.”

Miệng hắn nói “làm phiền”, nhưng không hề có vẻ cung kính tạ ơn. Có thể thấy hắn chưa từng coi ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quỳ gối trước mặt thiên tử một nước, thậm chí vẫn xưng cô.

Tuy Thuần Minh Đế đã quen, nhưng không có nghĩa là trong lòng không hề có gợn sóng nào. Trái lại, mỗi lần nghe thấy chữ “cô” này, đều khiến ông ta như bị gai đ.â.m sau lưng, tức nghẹn trong lòng.

Vừa định rời đi, cuối tầm nhìn xuất hiện bốn mỹ nhân, y phục trang điểm khác hẳn cung nữ bình thường, hơn nữa ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người yểu điệu.

Thuần Minh Đế nheo mắt lại, lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là bốn cung nữ thị tẩm do Phủ Nội Vụ đưa đến. Đối diện với nỗi sợ hãi bị tra tấn, cả bốn khuôn mặt đẹp như đều thất sắc.

Thuần Minh Đế trêu chọc nói: “Trẫm nghe nói dạo này con chuyên sủng một mỹ nhân, chẳng lẽ ngay cả nàng ta cũng không thoát khỏi thẩm vấn?”

Hình phòng của Đông Cung không đơn giản như thẩm vấn bình thường, vào trong ít nhiều cũng phải lột một lớp da.

Thái tử nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ bé co ro ở cuối hàng, thu lại ý cười bên môi: “Bệ hạ cũng thấy rồi đấy, cô còn có việc bận, thông cảm không tiễn được xa.”

Thuần Minh Đế nén sự không vui trong lòng xuống, nhìn Thái tử thong thả bước tới. Khi đi ngang qua mấy mỹ nhân kia, không biết hắn nói gì, mấy người lập tức sợ hãi mặt trắng như giấy, run rẩy đi theo hắn vào trong.

Thuần Minh Đế thở dài trong lòng, Thái tử khác với ông ta và Tiên đế.

Tiên đế ba ngàn sủng ái dồn vào một người, là một kẻ si tình hiếm có, còn ông ta vì con nối dõi mà ai cũng được.

Nhưng Thái tử không gần nữ sắc, bạc tình không có tình cảm. Dường như không có ai có thể lay động được lòng hắn.

Trong hình phòng, bốn mỹ nhân quỳ thành một hàng.

Thái tử ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, thờ ơ uống trà.

Tào Nguyên Lộc liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại một lát trên khuôn mặt đầy thấp thỏm của Vân Quỳ, rồi bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Các vị đều là mỹ nhân được Phủ Nội Vụ ngàn chọn vạn lựa đưa đến hầu hạ điện hạ. Xin cho nô tài thất lễ, xin hỏi các vị, điều gì ở điện hạ hấp dẫn các vị nhất?”

Vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều lo lắng bất an, cúi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ có Vân Quỳ cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Thái tử.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 52



Thái tử liếc nhìn nàng, rồi lạnh lùng nhìn Tào Nguyên Lộc.

Đây là câu hỏi gì vậy!

Trước đó phần lớn tra hỏi “Trước đây làm việc ở đâu”, “Trước khi vào Đông Cung đã gặp ai”. Tuy nhiên Tào Nguyên Lộc xét thấy mấy người đều là cung nữ thị tẩm, khác với cung nhân bình thường, cách thẩm vấn đương nhiên cũng có sự khác biệt.

Xuất phát từ lòng riêng, Tào Nguyên Lộc không hy vọng điện hạ nhà mình quá cô đơn lạnh lẽo.

Tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu ân ái như vậy, nếu biết giờ điện hạ vẫn còn cô đơn, chỉ sợ ở trên trời cũng sốt ruột.

Trong số những mỹ nhân này, nếu có người không sợ cường quyền, dịu dàng biết phận, muốn bầu bạn bên cạnh điện hạ, Tào Nguyên Lộc cũng thấy vui vẻ.

Dù sao Tiên đế không có nhiều con nối dõi là sự thật. Tào Nguyên Lộc hy vọng điện hạ nhà mình thân thể khỏe mạnh, con cháu càng nhiều càng tốt. Không cần giống Thuần Minh Đế tam cung lục viện bảy mươi hai phi, nhưng có vài người dịu dàng ân cần thường xuyên ở bên cạnh, cũng khiến người ta được an ủi.

Huống hồ sau mấy ngày thẩm vấn, Tào Nguyên Lộc cũng nhìn ra, điện hạ nhà mình mắt sáng như đuốc. Trong lòng những người này dù chỉ có một chút ý đồ xấu, cũng không thoát khỏi mắt hắn. Vậy nên cũng không quan trọng hỏi gì, thẩm vấn vài câu, là người hay quỷ liếc mắt là biết.

Thái tử rũ mắt uống trà, không can thiệp nữa.

Bốn người theo thứ tự, lần lượt bắt đầu trả lời.

Tư Nghi vắt óc: “Thái tử điện h* th*n phận tôn quý, nô tỳ không bì nổi, hầu hạ điện hạ là phúc phận của nô tỳ.”

Tư Môn moi hết cõi lòng: “Điện hạ dũng mãnh thiện chiến, uy phong lẫm liệt, mở rộng bờ cõi khai hoang đất đai vì Đại Chiêu. Trong lòng nô tỳ ngưỡng mộ, kính như thần linh.”

Tư Trướng mặt mày e thẹn: “Điện hạ long chương phượng tư, dung mạo thoát tục. Nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

Ba người phía trước mỗi người nói một câu, lòng Vân Quỳ lại chìm xuống một phần, lời hay ý đẹp đều bị bọn họ nói hết rồi, vậy nàng còn có thể nói gì!

Chẳng lẽ nói, nàng thèm muốn thân thể của Thái tử nhất?

Thái tử nhíu mày, không vui liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu nha đầu cũng đang lén nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Thái tử trầm giọng: “Câu hỏi tiếp theo.”

Thái tử đã nói, Tào Nguyên Lộc không dám không theo, vội vàng tiếp tục câu hỏi tiếp theo: “Các vị có tài gì, có thể dùng cho điện hạ?”

Lại là Tư Nghi dẫn đầu, trong lòng nàng ta âm thầm kêu khổ, khó khăn nói: “Nô tỳ thông hiểu sơ qua thi thư, có thể cùng điện hạ ngâm thơ đối đáp.”

Tư Môn tham khảo câu trả lời của Tư Nghi, tiếp lời: “Nô tỳ giỏi tỳ bà, có thể đàn cho điện hạ nghe.”

Tư Trướng cũng nói theo: “Nô tỳ biết ca múa, có thể giúp điện hạ giải sầu.”

Vân Quỳ: “……”

「Nghiêm trọng nghi ngờ những người đang ngồi ở đây đều nhắm vào ta.」

「Ta tuy không có tài cán gì lớn, nhưng ta thơm tho mềm mại, xinh đẹp. Điện hạ thích tìm ta ngủ, chuyện này có thể nói ra không?」

Tay Thái tử cầm chén trà cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.

“Câu hỏi tiếp theo.”

Thái tử lại lên tiếng, lần này tất cả mọi người đều không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Vân Quỳ đang quỳ ở ngoài cùng bên phải.

「Vì sao chỉ có nàng ta là không phải trả lời, Thái tử thiên vị quá rõ ràng rồi!」

Đến khi khóe mắt liếc thấy sắc mặt âm trầm của Thái tử, mọi người mới lại cúi đầu xuống.

Tào Nguyên Lộc cười với Vân Quỳ, hắng giọng, bắt đầu câu hỏi thứ ba.

Đúng là tiên lễ hậu binh, hai câu hỏi trước là xem xét thân phận đặc biệt của bọn họ, hắn mới không lạnh lùng, nghiêm khắc ngay từ đầu. Mấy vị mỹ nhân đều nói những lời khách sáo tốt đẹp, Tào Nguyên Lộc không nhìn ra điều gì khác thường. Thái tử cũng không giống như thẩm vấn những người trước đó, vài ba câu đã định đoạt sinh tử người ta.

Đợi đến câu hỏi thứ ba, Tào Nguyên Lộc cuối cùng cũng bắt đầu vào chủ đề chính: “Các vị ở lại Đông Cung, có mục đích nào khác không?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 53



Mấy ngày liên tiếp thẩm vấn, Tào Nguyên Lộc phát hiện câu hỏi này dễ bị Thái tử nhìn ra manh mối nhất.

Dưới ánh mắt sắc bén của Thái tử, Tư Nghi run giọng đáp: “Nô tỳ chỉ nguyện hầu hạ bên cạnh Thái tử, không có mục đích nào khác.”

「Nếu có thể, ta muốn có được sự sủng ái của Thái tử, cầu Thái tử ân chuẩn, đón cha và em trai đang bị lưu đày ở nơi khổ hàn về nhà. Để em trai có cơ hội thi cử đỗ đạt, tiếp nối vinh quang gia tộc.」

Cả nhà Tư Nghi bị bác làm thất thoát công quỹ liên lụy tịch thu gia sản, đàn ông lưu đày biên ải, phụ nữ sung vào Giáo Phường Ty, một gia đình tốt đẹp cứ thế mà tan nát.

Nàng ta vào Đông Cung cũng vì muốn làm chút gì đó cho gia tộc, tiếc rằng Thái tử tính tình tàn bạo thất thường, đến giờ nàng ta vẫn không dám đến gần.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, mặt Thái tử không cảm xúc gõ ngón út xuống.

Hắn không phải là thánh nhân gì, thấy ai cũng động lòng trắc ẩn, chế độ liên đới tự có đạo lý của nó. Ai biết được cha nàng ta hoàn toàn không biết gì hay vì vinh hoa phú quý giấu giếm không báo? Hơn nữa dưới luật pháp mọi người bình đẳng, cho dù là thân thích bên vợ, hắn cũng tuyệt đối không vì một câu nói bên tai mà dễ dàng thiên vị, coi thường luật pháp.

Tào Nguyên Lộc nhìn Tư Môn.

Không khí dường như đột nhiên trở nên ngưng trọng, Tư Môn nắm chặt ngón tay, căng thẳng nói: “Nô tỳ cũng vậy.”

「Quốc Cữu Gia muốn ta quyến rũ Thái tử điện hạ, nhưng ta căn bản không có cơ hội tiếp cận Thái tử.」

Thái tử gõ ngón giữa xuống, trong lòng Tần Qua hiểu rõ.

Đến lượt Tư Trướng, nàng ta khéo léo thể hiện dã tâm của mình: “Nô tỳ chỉ muốn thường xuyên bầu bạn bên cạnh điện hạ, có được sự yêu thích của điện hạ.”

「Thái tử điện hạ tuy trọng thương, nhưng dù sao cũng là Thái tử. Nếu có thể được Thái tử ân sủng, sau này cao thấp gì cũng là một phi tần!」

Thái tử khẽ ngẩn người, ngược lại nhìn nàng ta thêm một cái.

Ánh mắt này không vì gì khác, chỉ là đột nhiên nhớ tới, cũng chính giọng nói này từng lẩm bẩm trong lòng một câu——

「Rốt cuộc nàng ta có gì tốt, chỉ vì đẹp hơn, n.g.ự.c lớn hơn, eo thon hơn sao?」

Tư Trướng vốn đang lén nhìn Thái tử, phát hiện Thái tử cũng đang nhìn mình, vẻ vui mừng trên mặt suýt chút nữa không kìm nén được.

Tuy nhiên ánh mắt Thái tử chỉ dừng lại trên người nàng ta một thoáng, rồi lại nhìn về phía bên cạnh nàng ta.

Ánh mắt này dừng lại lâu hơn, Tư Trướng khó chịu trong lòng.

「Sao lại nhìn tiện nhân kia nữa rồi?」

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử, vai Vân Quỳ không khỏi khẽ run lên.

Mấy ngày nay Đông Cung c.h.ế.t quá nhiều người, nàng cũng hoảng sợ bất an cả ngày, nói đến trong lòng có quỷ, không ai hơn nàng.

Thuốc độc, son môi và ngân phiếu đến giờ vẫn giấu trong thiên điện của nàng. Nàng muốn tìm chỗ chôn lại sợ bị người ta phát hiện, muốn trả đồ cho người lén lút tìm nàng, nhưng hai người kia không thấy xuất hiện nữa, có lẽ là đã c.h.ế.t trong cuộc thanh trừng này rồi.

Còn về bí dược Hoàng hậu cho, nàng càng không có gan trả lại.

Nhưng bảo nàng chủ động khai ra, Thái tử sẽ tin nàng trong sạch sao? Chỉ khiến nàng c.h.ế.t sớm hơn thôi!

Nếu nói lòng dạ khó lường, có mục đích khác, nàng cùng lắm chỉ chiếm hai điểm là tham tiền háo sắc.

Nhưng như vậy là đáng c.h.ế.t sao?

Bi thương trong lòng Vân Quỳ dâng lên.

Thái tử uống trà, vẻ mặt thong dong nghe tiếng lòng nức nở của nàng. Nếu nàng thẳng thắn hối cải, cũng không phải hắn không thể giữ lại mạng cho nàng.

「Tham tiền háo sắc thì đáng c.h.ế.t sao?」

「Nếu không phải ta tham mười lượng vàng kia, Thái tử sẽ uống thuốc tỉnh lại nhanh như vậy.」

「Còn về háo sắc, ai mà chẳng háo sắc? Nhưng ta cũng chỉ thèm thuồng trong lòng, chưa từng vượt quá giới hạn lần nào. À, trừ lần chủ động đưa n.g.ự.c cho ngài ấy sờ kia……」

Tào Nguyên Lộc đợi hồi lâu, không nghe thấy nàng trả lời, lại thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm đầy sát khí, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Vân Quỳ cô nương?”

Vân Quỳ hoàn hồn, nhớ tới câu trả lời của Tư Môn, vội vàng bắt chước nói: “Nô tỳ cũng vậy.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 54



Tư Trướng âm thầm nghiến răng:「Ai cho phép ngươi giống ta!」

Bốn người ngoài miệng trả lời xong, tiếng lòng lại vẫn tiếp tục.

Tư Nghi:「Không biết vì sao Thái tử lại hỏi vậy, chẳng lẽ nhóm chúng ta có nội gián?」

Tư Môn:「Vừa nãy Thái tử nhìn ta sao, có phải ngài ấy đã biết gì rồi……」

Vân Quỳ:「Thật ra ta muốn sống yên ổn đến hai mươi lăm tuổi xuất cung, gom đủ tiền, gả cho một thị vệ thân cường thể tráng, không biết xấu hổ sống hết nửa đời còn lại. Ừm, tốt nhất là vóc dáng gần giống Thái tử điện hạ, cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo thon……」

Thái tử nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, đứng dậy từ ghế thái sư, âm trầm nhìn chằm chằm nha đầu không biết sống c.h.ế.t này, sau đó không ngoảnh đầu rời đi.

Thấy Thái tử không có chỉ thị gì khác, Tần Qua nói với Tào Nguyên Lộc: “Tư Nghi đưa về giáo phường ti, Tư Môn tiếp tục thẩm vấn, hai mỹ nhân còn lại…… tạm thời giữ lại.”

Sắc mặt Tư Môn trắng bệch, lập tức quỳ xuống khóc lóc xin tha, ba người còn lại cũng sợ hãi không nhẹ.

Dù sao trước ngày hôm nay, Tư Môn vẫn là bạn bè cười nói với họ. Bình thường không thấy có gì khác thường, không ai ngờ nàng ta lại bị Thái tử giữ lại, không biết sẽ rơi vào kết cục gì.

Tư Nghi bị đưa về Giáo Phường Ty, trong lòng thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Về thì về vậy, với tính tình của Thái tử, đừng nói là được sủng ái, có lẽ ngày nào đó ngay cả mạng cũng không giữ được.

Tư Trướng tuy sợ hãi, nhưng càng mừng thầm nhiều hơn. Nàng ta vốn tưởng Tư Nghi thanh tao tĩnh lặng, Tư Môn quyến rũ đa tình, vốn dĩ dễ được Thái tử sủng ái hơn, không ngờ người được giữ lại lại là nàng ta.

Toàn thân Vân Quỳ toát mồ hôi lạnh, không ngờ lại thoát được một kiếp.

Nhưng ánh mắt Thái tử điện hạ mỗi lần nhìn nàng, đều như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Trời đất chứng giám, nàng có làm gì đâu!

Tào Nguyên Lộc vốn còn lo lắng cho nàng. Dù sao thì trong phòng nha đầu này cũng toàn bằng chứng thép cấu kết với người ngoài mưu hại Thái tử. Không biết điện hạ muốn quan sát thêm một thời gian, hay là ngồi chờ thỏ, dụ nàng ra tay, rồi một mẻ hốt gọn?

Thừa Quang Điện.

Lương Tân thức đêm chọn hương liệu, bận bịu chế tạo mấy ngày, cuối cùng cũng chế ra loại hợp hương có mùi gần giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất, lập tức đến cầu kiến Thái tử.

Hương bánh đốt trong lư hương chạm nổi hình giao long trên án kỷ, nhả ra làn khói lượn lờ, hương thơm dịu dàng ấm áp lẳng lặng lan tỏa trong không khí.

Lương Tân ở bên cạnh giải thích: “Vi thần dùng hướng dương, hoa lê, nhũ hương, lá trúc, quế hoa cùng hương móng ngựa điều chế thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng được loại hợp hương này, không biết có khác biệt gì với mùi hương trên người cô nương kia không?”

Thái tử tập trung ngửi kỹ, rất nhanh đưa ra đánh giá: “Mùi hương quá nồng, vị đắng nhiều, vị ngọt thanh không đủ.”

Lương Tân kêu khổ trong lòng. Mùi hương trên người vốn khó dùng hương xông thay thế, huống chi hắn chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với nữ tử kia, có thể điều chế được bảy tám phần giống đã là không dễ.

“Điện hạ thứ tội, xin cho vi thần về thử lại sau.”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Buổi tối hắn không truyền Vân Quỳ thị tẩm, mà dùng loại hợp hương Lương Tân điều chế.

Thật ra Lương Tân nói không sai, đã có bảy tám phần giống, chỉ là hắn và Vân Quỳ đêm đêm ôm nhau ngủ nên càng quen thuộc với mùi hương trên người nàng. Đương nhiên có thể ngửi ra sự khác biệt nhỏ nhặt trong đó.

Nhất là hắn muốn dùng mùi hương này để thay thế Vân Quỳ làm dịu đi chứng đau đầu của mình. Vậy nên chỉ có thể cực kì nghiêm khắc trong việc điều chế hương.

Nhưng một đêm trôi qua, kết luận rút ra là——sai một ly, đi một dặm.

Tào Nguyên Lộc dẫn người vào hầu hạ rửa mặt, kinh hãi thấy sắc mặt điện hạ nhà mình tái lạnh, đôi mắt phượng đầy tơ máu, hắn thức trắng đêm chưa ngủ.

Ông ấy đầy lo lắng tiến lên: “Chứng đau đầu của điện hạ lại phát tác rồi à?”

Thái tử không đáp, ngón tay chống lên thái dương, giọng khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Truyền Vân Quỳ vào.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 55



Giữa tháng mười một, cuối cùng quân y Hà Bách Linh cũng bí mật hồi kinh dưới sự bảo vệ của cận vệ Thái tử.

So với Trịnh thái y, Hà Bách Linh không chỉ tinh thông y lý, kinh nghiệm phong phú, mà còn vì bén rễ ở thôn dã nên đã từng thấy qua đủ bệnh nan y, quen thuộc các loại thảo dược, độc dược. Sau này lại phục vụ trong quân đội nhiều năm, mới luyện thành bản lĩnh diệu thủ hồi xuân này.

Mũi tên độc làm cả Thái Y Viện bố rối, Hà Bách Linh chỉ xem qua vết thương, trong lòng đã có chủ ý.

Có điều phương pháp điều trị hơi khó khăn. Trước tiên phải rạch thịt khoét vết thương, dùng thanh độc tán bí truyền độc nhất của ông ấy đắp ngoài, sau đó châm cứu, từ từ bài trừ độc huyết ra ngoài, cuối cùng dùng kim chỉ khâu lại vết thương.

Trước khi xuống dao, Hà Bách Linh hiếm khi do dự một lát.

Tần Qua lập tức hỏi: “Quân y có gì lo lắng?”

Hà Bách Linh nói: “Nỗi đau cắt thịt lây m.á.u không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng mạn đà la làm tê liệt thần kinh vừa có dược tính vừa có độc tính. Tuy có thể giảm đau cho bệnh nhân trong thời gian ngắn, nhưng cũng kèm theo các triệu chứng đau đầu chóng mặt, tinh thần rối loạn. Chứng đau đầu của điện hạ có lẽ sẽ vì vậy mà nghiêm trọng hơn.

Nếu là các bệnh khác, Hà Bách Linh đều có thể ứng phó chắc chắn, duy chỉ có chứng đau đầu này. Ông ấy vẫn mãi chưa tìm được phương thuốc chữa trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng châm cứu để giảm bớt phần nào.

Thái tử gần như không nghĩ ngợi: “Vậy thì không cần mạn đà la, cứ làm thẳng đi.”

Hà Bách Linh đối diện với ánh mắt của Thái tử, là sự ăn ý giữa tướng quân và quân y đã từng cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử.

Dao y tế hơ qua lửa một lượt. Khoảnh khắc rạch da thịt, Thái tử nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

Chữa thương là một công trình lớn, mà vết thương do tên gây ra trên người Thái tử vì trì hoãn quá lâu nên độc huyết đã lan tràn khắp cơ thể. Mặc dù động tác của Hà Bách Linh thuần thục, việc lấy m.á.u giải độc cũng kéo dài đến tận chiều tối hôm sau mới kết thúc.

Thái tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh nến lộ rõ vẻ tiêu điều tịch mịch, chỉ có gân xanh trên cổ giật giật biểu hiện sự sống yếu ớt.

Gạc thấm m.á.u dưới giường chất thành đống, m.á.u đổ hết chậu này đến chậu khác. Đến khi rút cây ngân châm cuối cùng ra, Hà Bách Linh mới lau mồ hôi trên trán.

Tào Nguyên Lộc bưng canh sâm vào, cũng chuẩn bị một bát cho Hà Bách Linh.

Uống xong canh sâm, sắc mặt Thái tử cuối cùng cũng dịu đi phần nào: “Vất vả cho quân y rồi.”

Hà Bách Linh thở dài: “Là điện hạ ý chí kiên định, có thể nhẫn nại những điều người thường không thể nhẫn nại. Nếu không, vết thương này trì hoãn đến hôm nay, dù thần tiên xuống trần cũng bó tay rồi.”

Tào Nguyên Lộc lo lắng hỏi: “Xin hỏi quân y, khi nào thì điện hạ có thể khỏi hẳn?”

Hà Bách Linh nói: “Vết thương do tên gây ra không quá nửa tháng là có thể lành. Có điều lần trọng thương này ảnh hưởng đến chứng đau đầu. Thần vốn còn đặc biệt lo lắng, không ngờ tình trạng của điện hạ tốt hơn thần nghĩ nhiều.”

Thái tử mím môi không đáp, vừa hay lúc này Đức Thuận ở ngoài điện bẩm báo: “Lương thái y cầu kiến điện hạ.”

Tin tức Hà Bách Linh vào cung chưa được truyền ra ngoài. Nếu không, thời gian này có thể sẽ có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, Lương Tân tát nhiên cũng không biết.

Tào Nguyên Lộc đang muốn bảo Đức Thuận đi trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái tử truyền đến sau lưng: “Truyền.”

Hôm nay, Lương Tân đến là theo lệ thường xem xét vết thương của Thái tử, đồng thời cải tiến dựa trên mùi hương lần trước, mới hợp thêm một vị hương, chuẩn bị dâng lên Thái tử.

Nhưng vừa vào Thừa Quang Điện, Lương Tân đã bị mùi m.á.u tanh nồng nặc làm cho kinh sợ. Vốn tưởng Thái tử lại xảy ra chuyện, đi đến nội điện mới thấy khăn vải dính m.á.u chưa được dọn dẹp ở trên mặt đất. Trong lòng hắn ta kinh hãi, tiến lên hỏi: “Điện hạ, có phải độc phát tác không?”

Nói xong thì liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong điện, gầy gò xanh xao, râu dài rủ xuống ngực, rất có phong thái tiên nhân.

Hắn ta không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn.

Thái tử không có ý giải thích thêm, chỉ nói “không sao” rồi hỏi về hợp hương trước.

Lương Tân lập tức đặt hợp hương vào lò đốt lên.

Khói xanh lượn lờ tan ra, hương cỏ xanh nhàn nhạt chậm rãi lan tỏa theo những nét chạm khắc tinh xảo.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 56



Sau khi về, Lương Tân dựa theo ý kiến của Thái tử, bỏ thêm sơn chi và mật ong vào công thức cũ, khiến hương thơm càng tươi mát và ngọt ngào hơn. Chắc hẳn là giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất rồi. Lương Tân thấp thỏm chờ đợi đánh giá của Thái tử.

Trên mặt Thái tử không có biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Lương thái y tốn nhiều công sức rồi.”

Có câu này, Lương Tân đã thấy đủ rồi.

Hắn ta khom người tiến lên, tiếp tục bắt mạch cho Thái tử, phát hiện dư độc trong người Thái tử đã sạch, Lương Tân lộ vẻ vui mừng, lại liếc nhìn Hà Bách Linh, do dự hỏi: “Vị này có phải là Hà quân y nổi tiếng thiên hạ không?”

Tuy hắn ta chưa từng tận mắt gặp Hà Bách Linh, nhưng biết người này y thuật quỷ dị, có tài cải tử hoàn sinh, lại kết hợp với đặc điểm tướng mạo râu dài, gò má cao được dân gian truyền tụng rộng rãi nên cũng không khó nhận ra.

Hà Bách Linh tiến lên chắp tay, khách khí khiêm nhường vài câu.

Lương Tân mừng rỡ nói: “Đã có Hà quân y ở đây, sư phụ người cũng có thể yên lòng rồi.”

Sau khi người đi, trong điện chỉ còn lại Hà Bách Linh và Tào Nguyên Lộc.

Hà Bách Linh vẫn luôn để ý đến hương liệu vừa nãy, cẩn thận xem xét một hồi rồi nói: “Mùi hương này thanh ngọt dịu nhẹ, ấm mà không khô, có tác dụng với chứng đau đầu của điện hạ, không có gì là không ổn cả.”

Tào Nguyên Lộc cảm thấy mùi hương này khá quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Thái tử không úp mở mà nói thẳng: “Đây là hương trên người một cung nữ thị tẩm bên cạnh ta.”

Trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tào Nguyên Lộc: “Là Vân Quỳ?”

Thái tử gật đầu: “Cô đã cùng nàng chung giường nhiều ngày, chứng đau đầu quả thật thuyên giảm. Vì vậy đã bảo Lương Tân điều chế loại hương gần giống với mùi hương trên người nàng. Nhưng dù mùi tương tự, cũng không bằng nàng ở bên cạnh, khiến đầu óc cô thư thái, một đêm an ổn như thường.”

Tào Nguyên Lộc bừng tỉnh, bảo sao điện hạ không gần nữ sắc nhà mình chỉ triệu một mình Vân Quỳ thị tẩm, hơn nữa vẫn giữ lại mạng của nàng, ngay cả chứng cứ phạm tội trong phòng cũng làm như không thấy. Hoá ra không phải là thử thách, mà là mùi hương đặc biệt trên người nàng có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu.

Tào Nguyên Lộc vừa mừng vừa lo, mừng là chứng bệnh nhiều năm làm khổ điện hạ cuối cùng cũng cứu được. Lo là nha đầu kia là người của Hoàng hậu, lại cùng điện hạ đêm đêm chung giường, chẳng may bị dụ dỗ, uy h**p, ngấm ngầm làm hại điện hạ, thật sự rất khó phòng bị.

Hà Bách Linh cầm lấy phần bánh hương còn lại, cẩn thận ngửi một hồi: “Hương là vật vô tri, người là sinh mệnh, hợp hương dù tốt, cũng không bằng hơi thở ấm áp tươi mát của người.”

Ông ấy vuốt râu, lại nói: “Hơn nữa, điều khiến điện hạ thoải mái có lẽ không chỉ là hơi thở trên người nàng ấy, mà là da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, như cá gặp nước. Tất cả đều có khả năng khiến điện hạ……”

Thái tử nhíu chặt mày, không nhịn được ngắt lời: “…… Quân y cẩn thận lời nói.”

Giấy không gói được lửa, tin tức Hà Bách Linh hồi kinh chữa bệnh cho Thái tử rất nhanh đã truyền đến tai những kẻ có tâm.

Khôn Ninh Cung.

Hoàng hậu tức giận đập vỡ hai bình hoa, ngay cả chén thuốc cung nữ bưng lên cũng bị bà ta hất xuống đất: “Đi gọi Trần Nghi đến cho bổn cung!”

Dạo này Trần Nghi rất đau đầu, nơi hắn ta không muốn đến nhất chính là Khôn Ninh Cung và Đông Cung.

Đặc biệt gần đây Hoàng Hậu kinh hãi vì một xác c.h.ế.t được đưa đến tận cửa, kẻ chủ mưu chính là vị kia ở Đông Cung. Bây giờ Hà Bách Linh lặng lẽ hồi kinh, chỉ trong một đêm thương thế của Thái tử đã chuyển biến tốt, Hoàng hậu càng nổi trận lôi đình.

Bà ta đương nhiên không thể nổi giận với Thái tử, lửa giận trút hết hết lên Thái Y Viện và đám hạ nhân ở Khôn Ninh Cung.

Trần Nghi vừa vào điện đã nghênh đón một trận chửi rủa: “Một lũ vô dụng! Ngay cả một tên phế vật bệnh đến nguy kịch cũng không g.i.ế.c nổi, bổn cung cần các ngươi làm gì!”

Trần Nghi cũng rất bất đắc dĩ, trước đó Thái tử đã hạ tử lệnh, trong vòng một tháng không chữa khỏi, sẽ tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu hắn ta.

Thái tử là người thế nào? Tâm địa đen tối thủ đoạn tàn nhẫn, bạo ngược bất nhân, chỉ nhìn thủ đoạn thanh trừng cung nhân của hắn là biết hắn nói một là một, hai là hai, không ai dám cãi. Thái tử muốn cái đầu trên cổ hắn ta, không nghi ngờ gì, hắn ta nhất định phải chế, tuyệt đối không phải lời hăm dọa suông.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 57



Hoàng hậu bên này thúc giục gấp gáp, hắn ta lại không có gan và thủ đoạn hạ độc Thái tử, chỉ có thể giả vờ xuôi theo hai người, sống được ngày nào hay ngày đó.

Trần Nghi dứt khoát đổ hết trách nhiệm lên đầu Trịnh thái y và Hà Bách Linh: “Trước đây việc chữa bệnh và sắc thuốc ở Đông Cung phần lớn đều giao cho Trịnh thái y và đồ đệ của ông ta. Thần cũng muốn nhúng tay vào, nhưng Thái tử điện hạ không tin thần, bây giờ Hà quân y hồi kinh, càng không phải chuyện vi thần có thể ngăn cản được……”

Vì nhiều ngày mất ngủ nên giờ hai mắt Hoàng hậu thâm quầng, khác hẳn vẻ hiền từ ngày thường, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Nó đã phá lệ cho ngươi làm viện sử, có gì mà không thể nhúng tay vào? Chẳng lẽ một lão thái y đã về hưu còn có thể vượt mặt ngươi? Nếu ngươi động thủ sớm, sao Thái tử còn sống đến hôm nay!”

Trần Nghi chửi thầm, bà bày mưu tính kế đối phó người ta hai mươi năm, người ta vẫn sống tốt đấy thôi.

Hoàng hậu giận dữ nói: “Giờ Hà Bách Linh đã về, xem ra Thái tử sắp khỏi hẳn, ngươi nói phải làm sao đây!”

Trần Nghi sợ sệt cúi đầu, không tự tin đáp: “Vi thần…… nghĩ cách khác?”

Hoàng hậu nghe ra ý lơ là trong lời hắn ga, tức giận ném chiếc chén sứ vào người hắn ta: “Cút!”

Trần Nghi không kịp để ý đến quan bào bị nước nóng làm ướt, vội vàng đứng dậy cáo lui.

Hoàng hậu tức đến đau ngực, nhìn Tần ma ma đang chờ bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Nha đầu kia vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”

Tần ma ma lập tức nói: “Để nô tỳ tìm cơ hội qua thúc giục nàng ta.”

Hoàng hậu vẫn còn giận dữ, Tần ma ma không dám chậm trễ, buổi chiều lập tức lấy danh nghĩa ban thưởng cho Hà Bách Linh để vào Đông Cung.

Sau cuộc thanh lọc này, bốn mỹ nhân chỉ còn lại Tư Trướng và Vân Quỳ. Hiện tại Thái tử nghi ngờ Hoàng hậu cài cắm người ở Đông Cung, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, Tần ma ma cũng không dám quang minh chính đại gọi người vào Khôn Ninh Cung nói chuyện.

Để tỏ vẻ rộng lượng, Hoàng hậu đặc biệt bảo Tần ma ma đến kho lấy nghìn lượng bạc nén và một chiếc áo khoác lông chồn ban thưởng cho Hà Bách Linh. Hà Bách Linh không thể từ chối, đành phải tạ ơn.

Ban thưởng cho Hà Bách Linh xong, Tần ma ma lại đến điện nhỏ, ban thưởng cho Tư Trướng và Vân Quỳ mỗi người một hộp trang sức, bốn tấm gấm vóc.

Hai người đích thân tiễn Tần ma ma ra cửa, Tần ma ma bảo Tư Trướng về trước, lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với Vân Quỳ.

“Sao còn chưa dùng bí dược kia?”

Vân Quỳ biết Tần ma ma đến là vì chuyện này, lại không dám công khai từ chối ý tốt của Hoàng hậu, đành nói: “Điện hạ cẩn thận đa nghi, nô tỳ vẫn chưa tìm được cơ hội……”

Tần ma ma lập tức nói: “Thái tử đang bài trừ gian tế tiềm ẩn trong Đông Cung. Một khi bí dược của ngươi bị khám xét ra, khó tránh khỏi một phen tra tấn nghiêm hình. Hoàng hậu nương nương là mẫu hậu của điện hạ, cùng lắm chỉ vì mong cháu quá nên mới dùng hạ sách này, sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ mẫu tử với Thái tử. Còn ngươi thì khác, tính tình điện hạ thế nào chắc ngươi rõ nhất. Mấy ngày nay đuổi bao nhiêu người, lại đánh c.h.ế.t bao nhiêu người, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ xử trí ngươi thế nào? Chỉ cần vào hình phòng Đông Cung, vô tội cũng thành có tội, mấy hình phạt tàn khốc luân phiên áp dụng, gãy tay gãy chân là khó tránh khỏi, da thịt non mềm của ngươi chịu nổi không? Hay là ngươi cũng muốn giống những tên gian tế kia, chịu kết cục bị gậy đánh chết?”

Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch như giấy, trong đầu hiện lên cảnh tượng những cung nhân mình đầy m.á.u bị lôi đi bên ngoài hình phòng.

Thấy đã dọa được nàng, cuối cùng Tần ma ma cảnh cáo: “Mau chóng dùng bí dược đi, không chỉ dễ dàng có được vinh hoa phú quý, mà nương nương cũng sẽ chống lưng cho ngươi. Nếu không dùng, nương nương không có cách nào đảm bảo ngươi có thể toàn thây bước ra khỏi hình phòng đâu.”

Sau khi Tần ma ma rời đi, Vân Quỳ một mình đứng trong gió lạnh hồi lâu, khóe mắt bị gió thổi rát, ngón tay giấu trong tay áo không khỏi run rẩy.

Đây chẳng phải là cưỡi trên lưng hổ rồi sao?

Hoặc là dùng bí dược quyến rũ Thái tử, rồi bị bắt tại trận.

Hoặc là bí dược bị người ta khám xét ra, nàng bị đưa vào hình phòng thẩm vấn.

Thật sự không còn cách nào khác, thà ném cái thứ bí dược và son độc kia vào lò thiêu hủy diệt cho xong!

Còn về nghìn lượng ngân phiếu kia…… tuy rất tiếc, nhưng tiền có quan trọng bằng mạng không!

Đáng lẽ nàng phải nghĩ đến rồi, những thứ đó để trong phòng nàng thêm một khắc cũng nguy hiểm, chôn dưới cây cũng sẽ bị thị vệ Đông Cung đào ba thước đất tìm ra, chi bằng đốt sạch, từ nay về sau kê cao gối ngủ!
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 58



Đang chuẩn bị về phòng dọn dẹp, không biết từ đâu xuất hiện một thái giám, kéo nàng ra sau hòn non bộ. Nàng còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị người ta bịt chặt, một viên thuốc nhỏ bằng móng tay bị người kia cưỡng ép nhét vào miệng nàng. Đợi Vân Quỳ phản ứng lại, viên thuốc đã trôi tuột theo cổ họng xuống bụng.

Nàng nuốt vô cùng khó khăn, trong mắt toàn nước mắt, ôm cổ họng thở d.ốc: “Ngươi là ai? Cho ta uống cái gì vậy?”

Tên thái giám kia mắt lộ lòng trắng, vẻ mặt dữ tợn, vừa mở miệng đã là hàn ý lạnh lẽo: “Chủ tử cho ngươi phú quý ngươi không cần, vậy thì đừng trách chủ tử tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Vừa nãy ngươi đã uống thất nhật tán, chỉ cần hạ độc Thái tử trong vòng bảy ngày, chủ tử tự sẽ dâng thuốc giải tới. Nếu như không thành, vậy thì cứ chờ ruột gan đứt đoạn mà c.h.ế.t đi!”

“Các ngươi muốn g.i.ế.c Thái tử thì liên quan gì đến ta, ta không đắc tội với các ngươi……”

Sắc mặt Vân Quỳ trắng bệch, nước mắt đã nhòe hết tầm nhìn.

Tên tiểu thái giám nói xong lập tức lách người rời đi, ngay cả vạt áo nàng cũng không kịp nắm lấy, toàn thân mất lực ngã xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Ngón tay móc sâu vào cổ họng không ngừng nôn mửa, thậm chí nôn ra cả vệt máu, nhưng cũng không nôn ra được cái gì.

Nàng ngơ ngác trở về thiên điện, ngồi yên một hồi, sau đó lôi son môi và thuốc độc giấu dưới đáy rương rã

Hoàng hậu ép nàng thì thôi đi, những người này là ai nữa?

Thật nực cười, ngay cả “chủ tử” trong miệng bọn họ là ai nàng cũng không biết, lại bị ép đi g.i.ế.c một người căn bản không thể g.i.ế.c được.

Vì sao chuyện này lại rơi trúng đầu nàng, nàng chưa từng làm sai điều gì, nhưng lại sắp chết……

Thất nhật tán, thất nhật tán…… nàng chỉ còn bảy ngày để sống sao?

Vân Quỳ nắm chặt chiếc bình sứ trong tay, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

Buổi tối, Thừa Quang Điện phái người tới truyền lời, bảo nàng đến thị tẩm.

Vân Quỳ lau khô nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, làm ra vẻ mặt như thường.

Nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàng không thể lừa được Thái tử. Nỗi oán hận đầy bụng như hàng trăm, hàng nghìn oan hồn c.h.ế.t oan bay lơ lửng trên không trung Thừa Quang Điện cùng nhau kêu oan, ồn ào đến mức khiến đầu Thái tử đau như muốn nứt ra.

「Hu hu hu ta không muốn g.i.ế.c người, cũng không muốn chết, chỉ còn bảy ngày để sống, ta vẫn chưa sống đủ mà……」

「Rốt cuộc là ai muốn hại ta! Ta với ngươi không thù không oán! Chết rồi ngay cả tìm ai đòi mạng cũng không biết……」

「Đồ âm hiểm! Kẻ hèn hạ! Đồ chó ghẻ lợn đất! Ngươi toàn thân mọc ghẻ! Tự ngươi không dám g.i.ế.c Thái tử, lại bắt ta giết! Bà nó, ta g.i.ế.c ngươi!」

「Ta hận các người! Ta hận các người! Ta hận các người!」

Thái tử nhíu chặt mày, không thể nhịn được nữa: “Vân Quỳ!”

Vân Quỳ vẫn còn chìm đắm trong oán hận, nghe thấy tiếng quát giận của Thái tử, nàng mới giật mình hoàn hồn: “Điện, điện hạ có gì phân phó?”

Bàn tay to lớn của Thái tử đặt lên eo nàng, trầm giọng ra lệnh: “Nếu còn không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”

Vân Quỳ rất muốn khóc, nước mắt đã lặng lẽ chảy ra, lại sợ làm ướt gối thêu của Thái tử, chỉ có thể vén tóc ra sau tai, để nước mắt chảy dọc theo thái dương.

Nàng mím chặt môi, càng muốn nhịn lại càng không nhịn được, vẫn không tránh khỏi phát ra một hai tiếng nức nở.

Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, khóc thì sao chứ? Chẳng lẽ sẽ xử tử nàng sao?

Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị quở trách, nhưng kỳ lạ là, Thái tử dường như không nghe thấy tiếng khóc của nàng, mà xoay người nằm thẳng, có lẽ đã ngủ rồi.

Hắn vậy mà…… dễ nói chuyện thế sao?

Vân Quỳ ngơ ngác mở mắt, đột nhiên nghĩ đến bí dược Hoàng hậu cho nàng.

Tần ma ma nói, bí dược đó có thể khiến Thái tử yêu nàng đến c.h.ế.t đi sống lại, trong lòng trong mắt đều là nàng, có thật không nhỉ?

Vân Quỳ biết rõ tình cảnh của mình. Từ trước đến nay Thái tử chỉ coi nàng như một món đồ chơi mua vui, một chiếc gối ôm sờ vào cũng khá thoải mái, tuyệt đối không tính là sủng ái.

Nhưng nếu dùng bí dược đó, từ nay về sau Thái tử tình căn sâu đậm với nàng, lại có Hoàng hậu chống lưng, đến lúc đó có thể cầu xin họ tìm cho nàng giải dược thất nhật tán, dù sao cũng còn một tia hy vọng sống sót.

Vân Quỳ từ từ ngừng nức nở, rất nhanh đã không còn bi quan như vừa nãy.

Chuyện này không thể chậm trễ, hạ độc và cầu xin đều cần thời gian, điều chế giải dược không biết phải cần bao nhiêu ngày.

Nhưng mà bắt đầu từ đâu mới có thể thuận lợi đút bí dược kia cho Thái tử đây?

Vân Quỳ vẫn còn đang suy nghĩ khổ sở, không hề hay biết người đàn ông bên cạnh chưa hề ngủ say, ngược lại còn nghe rõ mồn một tâm tư của nàng.

Bí dược gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ lừa bịp người khác. Hoàng hậu muốn hắn c.h.ế.t đâu phải một hai ngày, giờ độc trên người hắn đã giải, Khôn Ninh Cung đương nhiên không ngồi yên. Khó khăn lắm mới có một nữ tử có thể tiếp cận hắn, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 59



Nha đầu ngốc này vốn đã thèm muốn thân thể của hắn, giờ lại bị người ta cho uống thất nhật tán, mạng sống chỉ còn trong gang tấc, bí dược của Hoàng hậu quả đúng là cơ hội sống sót duy nhất của nàng.

Thái tử nắm chặt bàn tay, chậm rãi nhắm đôi mắt phượng khó giấu sát ý lại.

Vân Quỳ buồn bã cả ngày, giờ tìm được hy vọng sống, trái tim treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.

Hôm nay cứ ngủ trước đã, ngày mai mang theo bí dược rồi tùy cơ ứng biến vậy.

Mỗi tội đêm nay ngủ không yên giấc.

Nàng lại thấy một giấc mơ, nhân vật chính là nàng.

Nàng thấy Tần ma ma đưa bí dược cho nàng, còn nàng vì muốn sống nên lén lút bỏ thuốc vào trà của Thái tử. Thái tử không chút nghi ngờ, nhận lấy chén trà uống cạn.

Ngay khi nàng tưởng người đàn ông sắp thu lại vẻ lạnh lùng âm độc, chuyển sang nhìn nàng đắm đuối, chén trà “rầm” một tiếng rơi xuống đất.

Thái tử đột nhiên phun một ngụm m.á.u tươi, mặt mày vặn vẹo, ngã xuống đất chết.

Vân Quỳ bị dọa tỉnh giấc, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Nàng mơ thấy mình hạ độc Thái tử, còn dùng chính bí dược mà Hoàng hậu nương nương cho!

Vậy đây là giấc mơ của ai?

Trong lòng nàng rối bời, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những người nàng gặp ban ngày, nghĩ đi nghĩ lại dường như chỉ có Tần ma ma, hoặc có lẽ là Hoàng hậu mà nàng nghĩ đến trước khi ngủ.

Chẳng lẽ bí dược kia có vấn đề? Đó căn bản không phải là thuốc dụ dỗ Thái tử, mà là thuốc độc!

Nghĩ đến cảnh thất khiếu của Thái tử chảy m.á.u thê thảm trong mơ, toàn thân nàng lạnh toát, cẩn thận xoay người lại, lại phát hiện Thái tử không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt phượng nhìn nàng như cười như không.

“Tỉnh rồi?”

Môi Vân Quỳ run rẩy, căng thẳng nuốt nước miếng: “Nô tỳ…… hầu hạ điện hạ rửa mặt thay quần áo.”

Thái tử im lặng nhìn nàng một lát, nói: “Lát nữa ngươi ở lại, cùng cô dùng bữa sáng.”

Đúng là ân điển lớn lao.

Nhưng Vân Quỳ thực sự không có khẩu vị gì, một bàn đầy ắp đồ ăn ngon mà ăn như nhai sáp.

Ăn đến cuối cùng, Thái tử đẩy bát canh lê nhỏ đến trước mặt nàng: “Uống đi.”

Vân Quỳ: “……Điện hạ, nô tỳ thực sự không ăn nổi nữa.”

Thái tử nhàn nhạt liếc nhìn nàng, dù không có biểu cảm gì cũng lộ ra vẻ uy nghiêm không nổi giận mà vẫn có vẻ uy nghiêm.

Đặt vào ngày thường, Vân Quỳ đã rối rít nhận lấy uống.

Tuy nhiên nàng sắp c.h.ế.t rồi, còn bị người ta ép uống canh, đến c.h.ế.t cũng không làm chủ được bản thân. Nghĩ đến đây, khóe mắt lại trào dâng một nỗi chua xót.

Thái tử nhìn nàng vừa khóc vừa sụt sịt uống hết bát canh lê, khoảnh khắc thu hồi ánh mắt, đôi mắt đen láy lạnh lẽo như băng sương.

Mấy ngày tiếp theo, Vân Quỳ vẫn như thường nghe lệnh đến thị tẩm.

Tẩm điện rộng lớn tuy chỉ có hai người, bên tai Thái tử lại như chợ vỡ. Lúc thì khóc than kêu gào quỷ khóc thần sầu, lúc thì dùng hết vốn liếng cả đời mắng mỏ mười tám đời tổ tông kẻ cả độc, lúc thì lại nhớ nhung mấy thị vệ thân cường lực tráng kia, nuối tiếc rằng nàng chưa từng thành thân, chưa từng nếm mùi đàn ông, lúc thì lại khóc lóc sụt sịt không ngừng.

Thái tử nhịn nàng ba ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, thà chịu đựng dày vò của chứng đau đầu, cũng không triệu nàng thị tẩm nữa.

Đến tối ngày thứ bảy, cuối cùng Vân Quỳ cũng tự tìm đến.

Thái tử ngồi trên giường chờ nàng.

Hôm nay là ngày cuối cùng thất nhật tán phát tác, Thái tử tin rằng nàng nhất định sẽ đến.

Nếu nàng vì muốn sống mà hạ độc hắn, Thái tử sẽ không ngại cho nàng và những thích khách kia cùng chung kết cục.

Nàng có thể giúp hắn giảm bớt chứng đau đầu thì sao chứ? Bên cạnh hắn tuyệt đối không thể giữ lại kẻ bất trung.

Tào Nguyên Lộc sớm đã nhận được lệnh của Thái tử, chỉ cần Vân Quỳ đến, lập tức cho nàng vào.

Tuy nói cô nương này là người của Hoàng hậu, rất có thể sẽ ra tay với điện hạ, nhưng nhìn đôi mắt sưng mọng vì khóc của nàng, Tào Nguyên Lộc cũng không khỏi sinh lòng thương xót.

Điện hạ cũng thật là, rõ ràng…… còn cố tình trêu chọc người ta.

Khi Vân Quỳ bước vào, Thái tử đang ngồi trên giường uống trà, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng, không khỏi nhíu mày.

Mắt Vân Quỳ đỏ hoe, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Hắn mặc một thân áo bào màu đen thêu hình mãng xà bằng chỉ vàng, ánh nến mờ ảo vẽ nên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ không giống người trần. Bờ vai rộng nâng đỡ chiếc áo bào phẳng phiu, lộ rõ cảm giác sức mạnh uy h**p, khiến người ta liên tưởng đến những đường gân cuồn cuộn dưới lớp áo kia……

Thái tử: ……

Hắn cũng không hiểu nổi, rõ ràng nàng biết mình sắp c.h.ế.t đến nơi, còn có thời gian thèm thuồng sắc đẹp đàn ông?

“Ngươi đến làm gì……”

Chưa nói xong, thiếu nữ đột nhiên nhào tới, một tay ấn hắn xuống giường.

Đợi đến khi đôi môi mềm mại ngọt ngào kia phủ lên, hô hấp của Thái tử nặng trĩu, lúc này mới chậm rãi nghe thấy tiếng lòng không chút kiêng dè của nàng.

「Dù sao cũng chết, chi bằng cuối cùng thoả mãn một phen! Trước khi c.h.ế.t có thể ngủ với Thái tử mặt đẹp dáng chuẩn cực phẩm, đời này cũng đáng rồi!」
 
Back
Top Bottom