Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 30



Thái tử bệnh nặng chưa khỏi, vốn dĩ không có khẩu vị gì, nhàn nhạt liếc nhìn món ăn trên bàn, thờ ơ nói: “Đã không có độc, bàn thức ăn này cô ban cho ngươi vậy.”

Vân Quỳ vô cùng kinh ngạc, nếu những món ăn này không phải do nàng tự thử không có độc rồi mới ban cho nàng, có lẽ nàng sẽ vui hơn nhiều.

Có điều nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, dù chủ tử đánh một cái rồi cho một quả táo ngọt, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống tạ ơn.

Tào Nguyên Lộc trở lại, thấy nàng ủ rũ lui xuống, ông ấy “hừ” một tiếng nói: “Nha đầu này không thông minh lắm, những món ăn còn lại này nếu có độc, Thải Cúc cũng sẽ không liều lĩnh một ăn cả ngã về không, mạo hiểm ám sát điện hạ như vậy.”

Thái tử lạnh lùng liếc ông ấy một cái.

Tào Nguyên Lộc vội vàng nghiêm túc bẩm báo: “Thải Cúc c.h.ế.t rồi.”

Thái tử không hề bất ngờ.

“Là do đã uống độc thất nhật tán từ trước.” Tào Nguyên Lộc tiếp tục nói, “Chắc chắn kẻ đứng sau đã cho nàng thời hạn ám sát điện hạ. Hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu nàng ta không g.i.ế.c được ngài sẽ không lấy được thuốc giải, chỉ còn đường c.h.ế.t mà thôi. Điện hạ… có thể đoán được kẻ đứng sau chỉ thị nàng ta là ai không?”

Thái tử xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, cười lạnh một tiếng.

Kẻ muốn mạng hắn trên đời này quá nhiều, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, nhưng người có thể điều chế thất nhật tán ở kinh thành lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trong đầu Thái tử nhanh chóng khóa chặt vài cái tên.

……

Vân Quỳ trở lại thiên điện, lập tức có cung nhân lục tục bưng khay thức ăn vào.

Nãy giờ vừa thử độc, vừa lo lắng sợ hãi, còn tận mắt chứng kiến một vụ ám sát, cả người Vân Quỳ ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy không ổn.

Nàng cũng không ngờ nằm mơ vậy mà lại đánh bậy đánh bạ mơ thấy thích khách.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng có thể hiểu được, giống như lúc sáng ngủ nướng không dậy nổi, nàng cũng thường mơ thấy mình đã mặc quần áo rửa mặt đến thiện phòng làm việc, tỉnh lại lại phát hiện mình vẫn còn trong chăn.

Có lẽ Thải Cúc cũng vậy, trước khi ám sát, vì quá căng thẳng, ngay cả trong giấc mơ cũng lặp đi lặp lại suy nghĩ làm thế nào để hạ độc, vừa khéo lại bị nàng đi vào giấc mơ, nhìn thấy cảnh tượng này.

Thì ra nằm mơ còn có tác dụng này nữa!

Nàng còn tưởng là ông trời thấy cuộc sống của nàng nhạt nhẽo vô vị, cố ý đến cho nàng “khai trai”, không ngờ còn có thể bắt được thích khách.

Nghỉ ngơi một lát, mùi thức ăn thơm phức trên bàn lại khơi gợi con sâu háu ăn trong bụng nàng.

Vân Quỳ l.iếm môi, ăn hai cái chân vịt ngọc trai, một đĩa sủi cảo bạch ngọc phỉ thúy, nửa đĩa tôm viên đuôi phượng, còn ăn hết chỗ vây cá còn lại. Thức ăn của Thái tử quá phong phú, với lượng ăn của nàng, mỗi bữa ăn no căng bụng cũng đủ cho nàng ăn ba năm ngày, đương nhiên là với điều kiện không bị hỏng.

……

Đêm qua Vân Quỳ thị tẩm, hôm nay lại vì chỉ ra thích khách mà lập công, tin tức được Thái tử ban thưởng một bàn đồ ăn ngon nhanh chóng lan khắp Đông Cung.

“Nghe nói gì chưa? Đêm qua chính nàng ta là người thị tẩm. Đó chắc là người phụ nữ đầu tiên của Thái tử điện hạ rồi.”

“Nhưng nàng ta chỉ ở Thừa Quang Điện chưa đến ba mươi phút đã bị điện hạ đuổi ra.”

“Ba mươi phút thì sao? Ngươi tưởng đàn ông ai cũng như trong truyện tranh viết, người nào người nấy đều sinh long hoạt hổ cả đêm chắc? Ba mươi phút là nhiều rồi! Huống hồ thân thể Thái tử điện hạ vốn dĩ không được tốt lắm… Ba mươi phút, làm được hết rồi.”

“Nàng ta vốn là kẻ khéo léo. Trước đây, nếu không phải nàng ta chủ động hầu thuốc cho điện hạ, cũng sẽ không được Hoàng hậu nương nương để mắt xanh, thăng làm cung nữ thị tẩm. Bây giờ đúng là một bước lên trời thành phượng hoàng! Chắc vài ngày nữa sẽ thành chủ tử nương nương thôi.”

“Nhưng thân thể Thái tử hiện tại, có thể để nàng sống yên ổn được mấy ngày?”

“Không chừng ngày nào đó chọc điện hạ không vui, một đao gạt cổ nàng…”

Đông Cung quản lý nghiêm minh, mọi người không dám ở ngoài nói năng lung tung, nhưng đóng cửa phòng lại vẫn nhịn không được lén bàn tán riêng.

Các cung nữ tuy cũng ghen ghét đỏ mắt, không tránh khỏi vài câu châm chọc lạnh lùng, nhưng phần lớn đều giữ thái độ chờ xem.

Dù sao tính mạng Thái tử nguy kịch, có sống qua tháng này hay không còn khó nói.

Người đứng ngoài cuộc không có nhiều suy nghĩ, nhưng Tư Trướng – người cũng là cung nữ thị tẩm thì khá bất bình.

Hiện tại Tào Nguyên Lộc trở về, công việc hầu hạ bên người Thái tử phần lớn do ông ấy phụ trách. Thái tử không thích người đến gần, hôm nay Tư Trướng trực, cũng chỉ là phụ tá, đợi nghe truyền gọi.

Cách xa mấy trượng, Thái tử nghe thấy nàng ta đang thì thầm trong lòng.

「Rốt cuộc nàng ta có gì tốt, chỉ vì xinh đẹp hơn, n.g.ự.c lớn hơn, eo thon hơn sao?」

「Thái tử điện hạ thích kiểu người này à?」

Thái tử: ……

Khép mắt lại, vậy mà trong đầu lại hiện lên khuôn mặt kiều diễm thanh lệ kia.

Mùi hương cỏ hoa nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, chiếc áo lót bó sát thân hình yểu điệu, làn da trắng nõn mềm mại run rẩy khe khẽ dưới lòng bàn tay thô ráp của hắn.

Cái chạm như có như không kia, nhớ lại khiến hắn thoáng thất thần.

Ánh mắt Thái tử tối sầm lại.

Ngoài cửa điện, lần đầu tiên Tào Nguyên Lộc nghe thấy chủ tử truyền gọi: “… Truyền Vân Quỳ vào hầu hạ.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 31



Vân Quỳ đã nằm xuống, không ngờ còn bị truyền gọi.

Nếu là chủ tử khác, đương nhiên không cần phải lo lắng sợ hãi như vậy. Nhưng đây là Thái tử, không biết khi nào sẽ phát bệnh, nàng phải luôn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Nàng thở dài trong lòng, vội vàng mặc quần áo đi tới Thừa Quang Điện.

Thấy nàng đến, Tào Nguyên Lộc đưa cho nàng khay đựng thuốc rượu và băng gạc, “Điện hạ bị thương ở cánh tay, cô nương vào thay thuốc cho ngài đi.”

Vân Quỳ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, ban ngày đã thấy được sự tàn nhẫn của Tào Nguyên Lộc, đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi như cũ, ngoan ngoãn nghe theo.

Tào Nguyên Lộc hòa nhã nói: “Cô nương đừng sợ, điện hạ nhà ta đâu phải hổ ăn thịt người, chỉ cần cô nương không có ý xấu, điện hạ há lại g.i.ế.c người vô tội.”

Vân Quỳ âm thầm lẩm bẩm, ngài nói lời này tự ngài có tin không?

Nếu Thái tử thật sự là người tốt, sao lại khiến người ta sợ hãi đến thế, vì sao lại có nhiều người người trước ngã xuống, người sau lại đến ám sát hắn để thay trời hành đạo? Huống hồ bên ngoài đều đồn hắn tàn sát bảy thành Bắc Ngụy, những dân thường c.h.ế.t oan kia không vô tội sao?

Tào Nguyên Lộc chột dạ sờ mũi, “Đau đầu phát tác lên quả thật có thể khiến người khác bị thương. Chỉ cần thấy điện hạ đột nhiên tâm trạng bực bội, cô nương cứ việc gọi nô tài là được.”

Vân Quỳ mím môi, sao nàng cảm thấy Thái tử lúc nào cũng rất liều lĩnh nhỉ.

“Nô tỳ biết rồi, tạ công công nhắc nhở.”

Tào Nguyên Lộc hạ thấp giọng nói: “Vết thương mới trên cánh tay điện hạ không phải do người khác gây ra. Chính là đêm qua điện hạ sợ rằng sẽ mất kiểm soát làm người bị thương, nên mới tự dùng d.a.o găm rạch.”

Vân Quỳ: ……

Sao càng nghe càng thấy khủng khiếp hơn vậy.

Tào Nguyên Lộc nghĩ đến điều gì đó, khẽ ho hai tiếng nói: “Trước đây điện hạ chưa từng sủng hạnh nữ tử nào, hiện tại thương bệnh chưa khỏi, vốn không nên làm chuyện phòng the. Nhưng nếu ngài thật sự muốn, xin cô nương cố gắng phối hợp, đừng để điện hạ quá mệt mỏi, kẻo vết thương lại nứt ra.”

Đây là ý bảo nàng chủ động.

Nhưng… bên ngoài chẳng phải đều đồn Thái tử háo sắc và không kiêng nể nam nữ sao, vậy mà ngài ấy lại chưa từng sủng hạnh ai?

Vân Quỳ nghĩ nghĩ, vẫn nói thật: “Không dám giấu công công, đêm qua điện hạ không hề chạm vào ta…”

Tào Nguyên Lộc không bất ngờ, sáng sớm hắn bôi thuốc cho Thái tử, không hề phát hiện dấu vết quan hệ trên giường. Trong lòng ông ấy đại khái cũng hiểu, điện hạ thà tự làm mình bị thương, cũng không muốn bị mị dược kiểm soát tâm trí, trúng bẫy người ngoài.

Nhưng hôm nay lại truyền gọi… Không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm?

Ông ấy khích lệ nhìn Vân Quỳ: “Cô nương vào đi, đừng để điện hạ đợi lâu.”

Vân Quỳ gật đầu, bưng thuốc vào, còn bị Tư Trướng đang canh gác ở hành lang trừng mắt nhìn một cái.

Vân Quỳ: ……

Nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng với Tào Nguyên Lộc, Tư Trướng mới biết đêm qua nàng không thị tẩm.

Sắc đẹp trước mắt, vậy mà Thái tử không động lòng, xem ra nàng cũng chẳng ra gì, không chừng là bị Thái tử đuổi ra khỏi điện Thừa Quang…

Nhưng đêm nay vì sao Thái tử lại triệu kiến nàng?

“Cô nương Liên Nhụy, đêm nay trong điện không cần ngươi, về nghỉ sớm đi.”

Trong lòng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tào công công sắp xếp, Tư Trướng vội vàng thu lại suy nghĩ, chắp tay đồng ý.

Vân Quỳ vào điện, thấy Thái tử mặc một bộ trung y màu đen huyền, ngồi trên giường la hán uống trà.

Nàng hít sâu một hơi, bước lên cung kính hành lễ, “Tào công công bảo nô tỳ đến bôi thuốc cho điện hạ.”

Thái tử nhìn nàng, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Thiếu nữ chậm rãi tiến lại gần, mùi hương cỏ hoa thanh khiết lan tỏa, tựa như sau những ngày mưa dầm trời quang mây tạnh, những đóa hướng dương còn đọng giọt sương trên mặt cỏ ngẩng đầu, mang theo hương vị của ánh mặt trời.

Thái tử dần thả lỏng mày, nhìn nàng từng vòng từng vòng, cẩn thận tháo băng gạc. Khi nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn, đôi môi khẽ hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ kinh hãi.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 32



Hắn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hồi lâu sau, hờ hững nói: “Vụ án của Thải Cúc vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, cô yêu cầu ngươi phải khai báo hết tất cả những gì mình biết.”

Vân Quỳ không ngờ chuyện này vẫn chưa xong, Thái tử truyền nàng vào điện không phải để thay thuốc, mà là muốn thẩm vấn nàng.

Nhưng… còn gì để nói nữa chứ? Người này cũng quá đa nghi rồi.

Nàng âm thầm nắm chặt miếng băng gạc trong tay, “Quả thật là nô tỳ tận mắt nhìn thấy, nô tỳ lo lắng an nguy của điện hạ, tình thế nhất thời gấp gáp mới kêu lên.”

Thái tử nhướng mày, “Ngươi lo lắng cho cô?”

Đầu óc Vân Quỳ nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt lướt qua eo thon chắc nịch của Thái tử, không hợp thời nghĩ đến đoạn cơ bụng rõ ràng như hàng rào mà Thái tử lộ ra khi c.ởi tr.ần.

Sắc mặt Thái tử tái xanh, trở lại chủ đề ban đầu, đôi mắt đen láy ẩn chứa vẻ dò xét, “Chuyện của Thải Cúc, cô muốn nghe sự thật.”

Vân Quỳ vội vàng nói: “Dù nô tỳ có mười cái gan, cũng không dám lừa gạt điện hạ.”

「Cứu mạng, rốt cuộc hắn muốn nghe sự thật gì! Sự thật là ta đã thấy hành động nhỏ của Thải Cúc, theo bản năng mở miệng nhắc nhở. Hắn đang nghi ngờ cái gì!」

「Biết thế, lúc đó nên ngậm miệng!」

「Tuy rằng chuyện Thải Cúc hạ độc thật sự là ta thấy trong mơ, nhưng chuyện này làm sao mà nói được. Ngay cả sự thật Thái tử cũng không tin, làm sao sẽ tin ta thấy giấc mơ của Thải Cúc chứ?」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, đôi mắt phượng của Thái tử hơi híp lại.

Quả nhiên là mơ.

Ban ngày hắn không nghe nhầm, nha đầu này thế mà thật sự có bản lĩnh xem trộm giấc mơ.

Chính bản thân Thái tử có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, cho nên chuyện ly kỳ quái dị đến đâu trong mắt hắn cũng chẳng là gì, chỉ là phải nghĩ cách moi lời từ miệng nàng.

Hắn cân nhắc một lát, cố ý hỏi: “Cô nghe nói, ngươi có thể mơ thấy chuyện tương lai?”

Vân Quỳ sợ đến mức đầu ngón tay run lên, chiếc kéo trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống thảm.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán nàng, vội vàng quỳ xuống, “Điện hạ thứ tội, nô tỳ không có bản lĩnh như vậy!”

Thái tử mân mê chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, hờ hững nói: “Có lẽ ngươi còn chưa biết, hình phòng Đông Cung có mười tám loại cực hình, lột da, róc xương, đốt đèn trời, mỗi một cực hình đều có thể khiến ngươi hối hận sâu sắc vì đã không nói thật sớm hơn.”

Nói đến cực hình, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng điệu chậm rãi không nhanh không chậm, như đang nói chuyện trong nhà, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo kh*ng b*, khiến người ta rùng mình.

「Chẳng lẽ Thái tử đã phát hiện ra điều gì? Nhưng chuyện ta có thể đi vào giấc mơ, ta chưa từng nói với ai, làm sao Thái tử biết được?」

「Chẳng lẽ là ngày nào đó lỡ lời với Đan Quế?」

Cả người nàng đều run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch đến cực điểm, “Nếu nô tỳ nói, liệu có thể xin điện hạ khai ân, tha cho nô tỳ tội giấu giếm không?”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Nói nghe thử xem trước đã.”

Vân Quỳ nuốt nước bọt, thật thà nói: “Đêm qua đúng là nô tỳ đã mơ thấy Thải Cúc hạ độc. Nhưng nô tỳ không có bản lĩnh tiên đoán tương lai, chỉ là thỉnh thoảng nô tỳ có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác. Đêm qua chẳng qua là vừa khéo gặp Thải Cúc ở hành lang, ban đêm lại thấy nàng ta hạ độc trong mơ, ban ngày nô tỳ đột nhiên nhớ ra chuyện này, cho nên mới đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Thải Cúc… Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa dối điện hạ, mong điện hạ minh xét!”

Thái tử thấy nàng chỉ trời thề, lại so sánh với tiếng lòng của nàng, lập tức biết lời nàng nói thật.

Hắn hỏi: “Có thể vào giấc mơ?”

Quả thật, so với thuật đọc tâm của hắn, bản lĩnh đi vào giấc mơ này cũng coi như ly kỳ.

Vân Quỳ gật đầu, lại sợ Thái tử muốn dùng cái bản lĩnh nhỏ mọn này của nàng cho hắn, vội vàng bổ sung: “Nô tỳ là đánh trộm đánh bạ mới thấy được bí mật của Thải Cúc. Bình thường, chỉ có thể nhìn thấy những chuyện nhỏ nhặt xung quanh, không mơ thấy thông tin gì hữu ích cả
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 33



Ánh mắt Thái tử sắc bén: “Ngươi chỉ gặp Thải Cúc một lần đã có thể vào giấc mơ nàng ta. như hôm nay ngày ngày hầu hạ ở điện Thừa Quang, chẳng lẽ cũng có thể đi vào giấc mơ của cô?”

Vân Quỳ căng thẳng nắm chặt ngón tay.

「Chuyện này có thể nói sao? Ta còn mơ thấy ngài muốn b.óp ch.ết ta nữa kìa.」

Song nàng tuyệt đối không thể nhắc với Thái tử chuyện này, nếu không sẽ rất có thể hắn sẽ g.i.ế.c nàng diệt khẩu.

Thái tử: ……

Giấc mơ mờ ảo hỗn loạn, thường chỉ cần trở mình là quên mất.

Hắn có mơ thấy muốn b.óp ch.ết nàng sao?

Nhưng đêm nàng dùng ruột dê cho hắn uống thuốc, hắn quả thật đã động sát niệm, hận không thể nghiền nát xương nàng thành tro.

Vân Quỳ suy nghĩ, vẫn không dám nói thật, “Kỹ xảo nhỏ của nô tỳ không đáng nhắc đến, điện hạ là người tôn quý bậc nhất thiên hạ, nô tỳ sao dám mạo phạm ngài…”

Thái tử đương nhiên không tin, “Đêm nay ngươi cứ ở lại trong điện, cô muốn xem thử, ngươi có thể đi vào giấc mơ của cô không. Nếu như ngươi ngươi hồ ngôn loạn ngữ, yêu ngôn hoặc chúng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.”

Vân Quỳ biện giải: “…… Nô tỳ chưa từng nói chuyện này với ai, không hề yêu ngôn loạn ngữ.”

Thái tử: “Hoặc là cô.”

Vân Quỳ: ……

「Có phải không hiểu tiếng người không hả? Ta đã nói là không vào được rồi! Vốn dĩ không phải muốn vào giấc mơ của ai thì vào được, khó lắm biết không hả?」

Thái tử làm như không nghe thấy, rũ mắt nhắc nhở: “Tiếp tục băng bó.”

Vân Quỳ muốn khóc mà không ra nước mắt, âm thầm nghiến răng giúp hắn lau rửa. Trong lòng giận dữ, tay chân hơi không biết nặng nhẹ, khi dùng khăn lau vết thương không khống chế được lực đạo, lập tức nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông.

Ngẩng mắt đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng kia, tay chán nàng luống cuống. Thấy hắn không tiếp tục nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng mới ấm ức nói “Điện hạ thứ tội”, rồi tiếp tục lau chùi.

Vết thương trên cánh tay chằng chịt ngang dọc, mỗi vết đều m.á.u thịt ghê rợn. Vân Quỳ chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, ngón tay run rẩy không ngừng.

Bất kỳ vết thương nào trước mắt xuất hiện trên người nàng, có lẽ đều sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.

Nàng cũng từng bị đánh, trước khi vào cung bị anh họ đánh, sau khi vào cung cũng bị cô cô chưởng sự đánh bằng ván.

Tuy nhiên vì mợ thương tiếc khuôn mặt này của nàng nên anh họ trút giận lên nàng thì được, nhưng tuyệt đối không thể đánh hỏng nàng, ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.

Về phần trong cung, đánh bằng ván đều có chừng mực, chỉ cần không phạm lỗi lớn, hiếm khi đánh vào mặt, cũng không để lại sẹo xấu xí, sợ làm ô uế mắt của các chủ tử.

Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có thể tự làm mình bị thương đến mức này, lại còn là Thái tử một nước, người đáng lẽ phải sống trong nhung lụa.

Thật ra nàng cũng may mắn được nhìn thấy vài vị hoàng tử từ xa.

Nhị hoàng tử, tức Thần vương điện hạ, phong thái ung dung cao quý. Tứ hoàng tử do quý phi sinh ra phong lưu phóng khoáng. Cửu hoàng tử mới năm tuổi, trắng trẻo khỏe mạnh, thích nhất là cưỡi cung nhân làm ngựa.

Rồng sinh chín con tuy khác nhau, nhưng không ai không sáng sủa lộng lẫy cao quý vô cùng. Duy chỉ có Đông Cung của Thái tử điện hạ ngày ngày gió tanh mưa máu, không giống cung điện của trữ quân, mà giống như điện Diêm Vương…

Những đóa hướng dương nhỏ của bọn nàng phải hướng về mặt trới mới có thể phát triển, sao có thể sống ở điện Diêm Vương âm u được.

Vân Quỳ vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt âm trầm đến cực điểm của Thái tử.

Đợi xử lý xong vết thương, ngẩng đầu đáp lời thì sắc mặt người đàn ông đã trở lại bình thường, vẫn lạnh nhạt như trước.

Thái tử ngưng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đi vào giấc mơ?”

Vừa nghe thấy có chuyển biến tốt, Vân Quỳ vội vàng nói: “Phải là người nô tỳ đã gặp mặt, nhưng người ban ngày nô tỳ gặp nhiều không đếm xuể, vào giấc mơ của ai cũng phải xem duyên phận. Ngoài ra, người này còn phải khiến nô tỳ ngày nhớ đêm mong, trằn trọc không yên…”

Nàng thêm mắm thêm muối một tràng, cố gắng nói chuyện này khó khăn vạn phần, tốt nhất là để Thái tử từ bỏ việc dò xét nàng.

Có điều Thái tử vẫn không hề nao núng, trầm ngâm một lát nói: “Đêm nay ngươi ngủ cùng giường với cô, ngày mai tỉnh lại trả lời.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 34



Dù sao thì Thái tử đã quyết tâm đối đầu với nàng, nhất định muốn nàng đi vào giấc mơ. Nếu vận may không tốt, không mơ thấy hắn, chẳng phải sẽ chứng thực nàng nói toàn chuyện ma quái, cố tình ra vẻ huyền bí.

Nhưng nếu thật sự mơ thấy, biết đâu Thái tử niệm tình nàng có tài năng này, tạm giữ lại cái mạng nhỏ để quan sát, sau này sẽ có lúc dùng đến nàng.

Giống như lần này Thải Cúc hạ độc, chẳng phải đã bị nàng tình cờ phát hiện ra sao!

Đôi mắt hạnh của Vân Quỳ sáng lên, lập tức không còn bi quan nữa, đặt hy vọng vào giấc mơ đêm nay.

Biết đâu sau đêm nay, nàng cũng có thể trở thành người kỳ nhân dị sĩ dưới trướng Thái tử!

Nàng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, đứng dậy thu dọn khay, khi trở lại Thái tử đã ngồi bên giường.

Vân Quỳ nhớ tới đêm qua cũng vậy. Tuy không tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng Thái tử cũng không ít lần chiếm hời của nàng. Vùng n.g.ự.c bị hắn x.oa nắ.n còn lưu lại dấu tay, đến giờ vẫn chưa tan hết.

Thái tử nặng nề nhìn chằm chằm nàng, thúc giục: “Còn ngẩn người làm gì?”

Vân Quỳ mím môi, “Vâng.”

Theo như kinh nghiệm đêm qua, chắc là nàng không cần cởi nhiều như vậy. Dẫu sao Thái tử trúng hợp hoan tán vẫn còn nhịn được, nên có thể hợp lý nghi ngờ căn bản hắn không dậy nổi, hoặc là thân mang trọng thương, có lòng không có sức, lại sợ bị người khác phát hiện không được, khiến hắn mất mặt.

Thái tử: “……”

Vân Quỳ ngước mắt, bị ánh mắt u ám của Thái tử làm cho giật mình.

「Sao đột nhiên lại hung ácrồi……」

「Chê ta chậm chạp sao?」

「Hay là nhìn ra ta không muốn c.ởi quần áo, dùng ánh mắt biểu lộ sự bất mãn?」

「Thôi vậy, cởi thì cởi, dù sao ngài cũng không làm được gì.」

Thái tử: “……”

Vân Quỳ hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng cởi dây lưng, cởi váy ngoài, chỉ để lại một lớp áo lót nhỏ màu đỏ thẫm thêu hoa lựu.

Làm cung nữ thị tẩm, y phục cũng có sự khác biệt so với trước đây.

Phủ Nội Vụ đã chuẩn bị cho bốn người các nàng nhiều bộ quần áo thu đông mới tinh, từ trong ra ngoài đều là vải vóc thượng hạng, màu sắc tươi sáng, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ. Tuy không bằng các phi tần nương nương trong cung, nhưng cũng tinh xảo hơn nhiều so với trang phục của cung nữ bình thường.

Đương nhiên làm những điều này đều là để Thái tử hài lòng, cũng thể hiện sự coi trọng của Hoàng hậu nương nương đối với chuyện phòng the của Thái tử.

Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của thiếu nữ, màn trướng rủ xuống đất, lay động nhẹ nhàng trong bóng dáng mảnh mai dịu dàng của nàng.

Đêm đầu đông lạnh đến rụt người, Vân Quỳ chịu đựng run rẩy, chậm rãi ôm lấy cánh tay, muốn mượn điều này che chắn gì đó.

Nàng vẫn không quen thân thể của mình bị người khác nhìn thẳng như vậy. Tắt đèn còn được, nhưng giờ phút này ánh nến trong điện sáng rực, điều này có nghĩa là nàng phải đối diện với cái nhìn gần của Thái tử trong một thời gian rất dài.

Đáng sợ đến mức nào? Giống như nửa đêm bị lạnh tỉnh giấc, mở mắt ra bất ngờ phát hiện mình bị một con rắn độc lạnh lẽo quấn quanh người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó cắn đứt cổ.

Cảnh tượng đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Thái tử không biểu cảm dời mắt khỏi chiếc cổ trắng ngần thon thả của nàng, hiếm khi nhân từ một lần, ra lệnh: “Tắt hết đèn bên ngoài, chỉ để lại một cái là được.”

Vân Quỳ lập tức như được đại xá, nhẹ tay nhẹ chân tắt hết đèn bên ngoài, cuối cùng chỉ để lại một giá đèn lưu ly bên giường, không đến nỗi tối đen như mực.

Làm xong những việc này, nàng khẽ thở ra một hơi, cẩn thận trèo vào bên trong từ cuối giường, không dám chạm vào đôi chân thon dài rắn chắc của người đàn ông.

Chậm rãi nằm xuống, Vân Quỳ điều hòa hơi thở, liếc trộm người bên cạnh, lại nhìn chiếc chăn gấm được gấp gọn gàng ở cuối giường, trong lòng lẩm bẩm, Thái tử điện hạ quả nhiên là người sắt đá, trời lạnh như vậy cũng không đốt than trong điện, chỉ mặc một thân áo mỏng mà không thấy lạnh.

“Điện hạ, nô tỳ hơi lạnh.” Nàng thừa lúc Thái tử giãn mày nói nhỏ.

Thái tử nhìn sang với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lại không khỏi dừng lại.

Màn trướng che phủ ngọn đèn dầu le lói, chiếc áo lót đỏ thẫm tôn lên làn da trắng như tuyết, gò má thiếu nữ ửng hồng như thoa phấn, hàng mi dài khẽ run rẩy. Dưới chiếc cổ trắng ngần, hai xương quai xanh như hai chiếc cầu ngọc trong suốt không tì vết. Ánh nến mờ ảo dừng trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo lót nâng lên thành một đường cong quá đỗi đầy đặn. Những đóa lựu thêu trên nền gấm nở rộ tươi tốt, làn da thịt tràn ra trắng ngần như tuyết đầu mùa dưới ánh trăng sáng.

Một vưu vật trời sinh như vậy, lại có đôi mắt ngây thơ nhút nhát, dễ dàng khơi gợi d*c v*ng của đàn ông.

Hoàng hậu đúng là biết chọn người.

Nếu là người đàn ông bình thường, nghe nàng nói lạnh, dù lòng có sắt đá cũng phải tan chảy, ôm người vào lòng dịu dàng vỗ về an ủi mới đúng.

Tiếc rằng hắn không phải hạng người đắm chìm trong sắc đẹp.

Vân Quỳ luôn cảm thấy cái nhìn này quá dài, dài đến mức tay chân nàng có chút tê dại. Vẻ mặt vô cảm ban đầu của Thái tử giờ lại có chút sát khí nhàn nhạt tràn ra.

Lại phát bệnh rồi sao?
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 35



Hình như nàng…… không làm gì cả?

Cùng lắm chỉ muốn đắp chăn thôi mà……

Muốn đắp chăn? Đôi mày lạnh lùng của Thái tử hơi giãn ra, hắn thu hồi ánh mắt, nhạt nhẽo nói: “Lạnh thì tự kéo chăn đắp.”

Vân Quỳ nhanh chóng vâng dạ, vội vàng đưa tay lấy chăn.

Vừa ngồi dậy, tấm lưng trắng trẻo gầy gò lại hiện ra trước mắt người đàn ông.

Thái tử dời mắt, hơi thở khẽ nặng hơn chút.

Khép mắt lại, thị giác bị che khuất, các giác quan khác lập tức trở nên nhạy bén hơn.

Tiếng sột soạt nhỏ xíu khi chăn nệm cọ xát vào cơ thể vờn quanh bên tai, mùi hương hoa hướng dương nhàn nhạt hòa lẫn với mùi chăn nệm sau khi phơi nắng xộc vào mũi. Hơi thở ấm áp tươi mát lấp đầy đầu óc, những cơn đau buốt khiến người ta phát điên cũng dần tan biến như kéo tơ lột kén.

Nàng càng đến gần, trong đầu hắn càng thoải mái.

Đến khi Thái tử phản ứng lại, trong lòng đã có thêm một người.

Khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp của thiếu nữ ở ngay trước mắt, đôi mắt đen tròn xoe mở to, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Thái tử cũng kinh ngạc trước hành động của chính mình.

Nhưng…… thôi thì cứ thế, dứt khoát không buông ra.

Đây là tẩm điện của hắn, giường của hắn, bên gối cũng là cung nữ thị tẩm của hắn, chẳng lẽ hắn còn không được chạm vào sao?

Vân Quỳ căng thẳng chớp mắt, rõ ràng giây trước Thái tử còn lạnh mặt bảo nàng tự kéo chăn đắp, nhưng vừa nằm xuống đã bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp rắn chắc của người đàn ông.

Chiêu trò lạt mềm buộc chặt sao?

Thật ra đã muốn ôm nàng từ sớm rồi, chỉ khổ nỗi không hạ được mặt, bề ngoài lạnh lùng cau có, thực chất trong lòng đã sớm rục rịch. Cuối cùng không nhịn được nữa, dứt khoát nhân lúc nàng không chú ý, kéo người vào lòng.

Suy nghĩ bay bổng lung tung, một bàn tay đột nhiên vươn tới, nắm lấy gáy nàng.

Vân Quỳ như con rắn bị nắm trúng yếu điểm, khí thế choáng chốc tắt ngấm.

“Điện hạ, có gì từ từ nói……”

Thái tử trầm giọng cảnh cáo nàng: “Cô làm như vậy, chỉ là tiện cho ngươi đi vào giấc mộng, dẹp bỏ những ý nghĩ không nên có của ngươi đi, nếu không cô nhất định không tha.”

Thì ra là vậy.

Trước đây nàng còn không hiểu vì sao Thái tử nhất định phải ngủ cùng giường, còn tự cho mình thông minh c.ởi quần áo. Giờ phút này mới hiểu, đây chẳng qua là một lần thẩm vấn của Thái tử đối với nàng, chỉ là địa điểm thẩm vấn đổi từ hình phòng sang giường của Thái tử.

Nàng không nên có bất kỳ tạp niệm nào, cố gắng đi vào giấc mơ của hắn là được.

Vân Quỳ vùi thấp đầu xuống n.g.ự.c hắn, ngửi thấy mùi thuốc đắng thanh khiết trên người hắn, trong lòng lặp đi lặp lại bốn chữ “Thái tử điện hạ”.

「Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ……」

「Hazz, thật ra đi vào giấc mơ cũng không nhất thiết phải ôm nhau, như vậy nóng quá, hơi khó thở……」

「Nếu ta thử đẩy ngài ra, có phải có thể nhân cơ hội sờ thử cơ n.g.ự.c không?」

Thái tử từ từ đen mặt, cảm giác như ôm phải một củ khoai lang nóng bỏng, muốn ném người ra, nhưng cơ thể lại như bản năng luyến tiếc hơi ấm trên người nàng, không làm được động tác đẩy ra.

Ngón tay giơ lên, cuối cùng vẫn không ném người ra, mà lại “cộp” một tiếng, gõ vào trán nàng.

“Ây da.”

Đột nhiên bị gõ một cái vào đầu, Vân Quỳ không nhịn được kêu lên kinh ngạc. Sau khi phản ứng lại, giọng nói biến thành mềm mại ngoan ngoãn: “Điện hạ… vì sao đột nhiên lại đánh nô tỳ?”

Thái tử đương nhiên sẽ không nói cho người ngoài biết mình có thể đọc được tiếng lòng. Để nàng dứt bỏ những ý nghĩ bậy bạ kia, hắn nghiêm giọng: “Còn không ngủ, cô trực tiếp gõ ngất ngươi.”

Vân Quỳ: “……”

Nào có ai ép người khác ngủ.

Huống chi rõ ràng nàng con ngoan ngoãn nhắm mắt, không dám gây ra bất kì động tĩnh, như vậy cũng không được sao?

Đúng là khó hầu hạ.

Nàng sợ bị đánh, trong lòng khẽ thở dài, xua đuổi những ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tiếng thở bên tai đều dần, Thái tử nhìn nàng một lúc, rồi lại rũ mắt xuống, nhìn vào vạt áo hơi mở của mình.

Thật ra hắn rất ít khi để ý đến chỗ này. Trước đây hắn chỉ biết n.g.ự.c của nữ tử có lẽ có sức hấp dẫn nhất định đối với đàn ông, chẳng lẽ nữ tử đối với đàn ông cũng vậy sao?

Thái tử nhíu chặt mày, ánh mắt trầm xuống.

Tóm lại không thể giữ lại nha đầu này. Về phần hơi thở trên người nàng, vẫn cần phải nghĩ cách khác.

Thái tử nhắm mắt lại, trong hương thơm ấm áp trong trẻo của người trong ngực, hiếm khi an ổn đi vào giấc ngủ say.

Nhưng mà tình cảnh trong mơ không hề an ổn.

Thậm chí còn khiến người ta bực bội.

Thế mà hắn lại mơ thấy nha đầu này, hơn nữa nàng không mềm yếu nhút nhát giống như ngoài đời, ngược lại còn dám giở trò với hắn! Ch.ảy nước miếng, hai tay xoa n.g.ự.c hắn không ngừng.

Thái tử tức giận tỉnh giấc.

Cùng lúc đó, Vân Quỳ cũng tỉnh.

Nàng bị dọa tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên đối diện chính là đôi mắt phượng âm trầm lạnh lẽo giận dữ của Thái tử.

Nàng đã nhìn thấy gì trong mơ vậy, cứu mạng……
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 36



Phải giải thích với đại ca thế nào đây. Đây thật sự chỉ là một giấc mơ thôi mà, xưa nay nàng không hề có ý bất kính với hắn… Thôi được rồi, thật ra là có, còn tơ tưởng không chỉ một lần.

Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, sao Thái tử lại có giấc mơ như vậy!

Khi mới tiến vào giấc mơ, Vân Quỳ thậm chí còn tưởng đây là giấc mơ của mình, cho rằng là do ngày thường thèm thuồng hắn quá nhiều lần, ngoài đời lại không có gan ra tay, nên chỉ có thể thoả mãn trong mơ.

Nhưng nhìn một hồi bèn cảm thấy không đúng.

Nàng chỉ là người đứng xem trong khung cảnh, không có cách nào tham gia hoặc ảnh hưởng đến cảnh tượng trong mơ. Khi ý thức được đây rất có thể là giấc mơ của Thái tử, nàng gần như lập tức tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại đột nhiên đối diện với gương mặt lạnh như băng của Thái tử, càng chứng thực thêm cho suy đoán này.

Nếu nàng không biểu hiện vẻ kinh ngạc ngay khi tỉnh lại, có lẽ có thể giả vờ không biết chuyện này, dù sao thì làm gì có ai biết nàng đã nhìn thấy giấc mơ của Thái tử đâu.

Nhưng giờ phút này, sự kinh ngạc, hoảng loạn, lúng túng, cùng với vẻ đỏ mặt không thể che giấu vì xấu hổ của nàng, đều lọt vào mắt đối phương không sót chút nào.

Mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.

Bàn tay người đàn ông vẫn kìm chặt trên vai nàng, lực đạo mạnh đến mức dường như muốn bóp nát xương nàng.

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt: “Điện hạ đợi đã, ngài nghe nô tỳ biện bạch… không, là giải thích. Nô tỳ cũng không biết vì sao ngài lại có giấc mơ như vậy, nhưng nô tỳ đảm bảo tuyệt đối không có ý khinh bạc điện hạ! Giấc mơ thường trái ngược với sự thật, trong mơ nô tỳ phạm thượng bất kính, nhưng điều này cũng chứng minh nô tỳ trung thành tuyệt đối đối với điện hạ!”

Nếu không có thuật đọc tâm, có lẽ Thái tử sẽ bị dáng vẻ như hoa lê dính mưa của nàng lừa gạt. Tuy nhiên hắn đã nghe tiếng lòng của nàng lâu như vậy, còn không biết những ý nghĩ lung tung kia của nàng hay sao?

Nàng căn bản chính là một con quỷ háo sắc.

Mà hắn thì bị tiếng lòng trước khi ngủ của nàng ảnh hưởng, nên mới có giấc mơ hoang đường này.

Thái tử đẩy người ra khỏi người mình, n.g.ự.c nghẹn lại, bực bội đến cực điểm.

Không thể phủ nhận, đêm qua ôm nàng đi ngủ như vậy, còn tốt hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào, g.i.ế.c đi thật sự rất đáng tiếc.

Chưa nói đến mơ thấy gì, điều này cũng chứng minh nàng có bản lĩnh đi vào giấc mơ của người khác, cùng với thuật đọc tâm mà hắn đột nhiên có được đều khiến người ta kinh ngạc. Có thể thấy vạn sự trên đời đều huyền diệu khó lường.

Hà Bách Linh kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể cho hắn đáp án.

Đúng là giữ lại mạng nàng sau này hắn có thể dùng được. Nhưng cứ bỏ qua cho nàng như vậy, hắn lại nuốt không trôi cục tức này.

Thái tử liếc nhìn nha đầu đang sợ sệt bên cạnh, xoa xoa vùng giữa mày, giọng khàn khàn: “Nói cho cô nghe, ngươi còn mơ thấy ai?”

Lần này Vân Quỳ không dám bịa chuyện nữa, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển như đèn kéo quân, vừa hồi tưởng vừa liệt kê: “Ngoài điện hạ ra, còn có Thải Cúc trước đó, Đan Quế, Cam Đường, Sơn Đào, chưởng ấn Hách ở Thượng Thiện Giám, Bích Trâm cô cô, thái giám tạp dịch Phú Quý, Cát Tường, Tiểu Phúc Tử, Lý còn có thị vệ là đồng hương của nô tỳ, Triệu thị vệ ở Đức Thắng Môn, Tiền thị vệ ở Hàm Hòa Môn, còn cả anh em tốt của hắn là Tôn thị vệ……”

Thái tử lạnh giọng quát dừng lại: “……Đủ rồi.”

Hắn không muốn nhận biết hết tất cả những người xung quanh nàng.

Vân Quỳ nhỏ giọng lí nhí: “Nô tỳ đã nói rồi, nô tỳ chỉ có thể mơ thấy những người quen thuộc bên cạnh. Ngoại trừ đêm nay mơ thấy điện hạ, hầu như không mơ thấy nhân vật lớn nào… À đúng rồi, nhân vật lớn cũng có, có một ngày nô tỳ đưa đồ ăn ngang qua Bảo Hoa Điện. Đêm đó mơ ngay thấy Ngọc tần nương nương… Nô tỳ thấy nàng ta và thế tử Ninh Đức Hầu nằm quấn quýt lấy nhau, vô cùng thân mật……”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 37



Sắc mặt lạnh lùng của Thái tử cuối cùng cũng có phản ứng: “Ngươi còn biết thế tử Ninh Đức Hầu?”

“Vốn dĩ không biết.” Vân Quỳ nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, hơi khó mở lời, “Nhưng thế tử gia tình đến đậm sâu, nhất định bắt Ngọc tần nương nương mở mắt nhìn hắn ta, còn ép Ngọc tần nương nương gọi tên hắn ta, gọi mười mấy lần mới chịu buông tha, khi đó nô tỳ mới biết người kia chính là thế tử Ninh Đức Hầu……”

Thái tử khẽ cười khẩy, hiếm khi lộ ra vẻ vui vẻ.

Ninh Đức Hầu chính là quốc cữu gia đương triều, anh trai trưởng của Hoàng hậu. Thế tử Ninh Đức Hầu Tạ Hoài Xuyên chính là cháu trai của Hoàng hậu.

Về phần Ngọc tần kia, theo như hắn biết, nàng ta đã từng có hôn ước từ trong bụng mẹ với Tạ Hoài Xuyên. Tuy nhiên sau này Thụy vương đăng cơ, nhờ đó mà địa vị của nhà họ Tạ tăng cao, trở thành nhà ngoại của Hoàng hậu. Từ đó gà chó lên trời, coi thường nhà họ Ngọc không môn đăng hộ đối, ngấm ngầm phá hoại uyên ương. Cuối cùng hai nhà hủy hôn, nhà Tạ họ lại định hôn cho Tạ Hoài Xuyên với cháu gái của Lệnh quốc công.

Nhà họ Ngọc bị từ hôn, đương nhiên là không nuốt trôi cục tức này. Cha của Ngọc tần lập tức quyết định để con gái vào cung tuyển tú, tìm chỗ dựa khác.

Năm đó, để khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế chọn hàng trăm người để làm phong phú hậu cung, Ngọc tần là một trong số đó.

Thuần Minh Đế mưa móc ban đều, Ngọc tần từng được sủng hạnh, còn sinh hạ Cửu hoàng tử.

Vào cung bảy năm, không ngờ người tình trong mộng vẫn là trúc mã ngày xưa, đội mũ xanh cho Thuần Minh Đế.

Thấy hắn hứng thú, Vân Quỳ thăm dò hỏi: “Điện hạ thích nghe những chuyện này sao?”

Thái tử thu khóe miệng lại, ung dung nói: “Cô không thích.”

Vân Quỳ: ……

Người này đúng là, trở mặt nhanh như lật sách.

Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhắc nhở: “Chuyện đi vào giấc mơ, tuyệt đối không được nhắc với bất kỳ ai bên ngoài. Nếu không cô chỉ hỏi tội mình ngươi.”

Vân Quỳ gật đầu như bổ củi: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Trước đây nàng chưa từng nhắc đến với ai, sau này đương nhiên càng không, nàng còn tò mò làm sao Thái tử biết được nữa.

Đối phó với Thái tử xong, cách giờ ngọ thử đồ ăn còn nửa ngày rảnh rỗi. Vân Quỳ đang định về thiên điện nghỉ ngơi, lại bị Hoàng hậu phái người đến truyền gọi, chỉ đành vội vàng đến Khôn Ninh Cung hồi đáp.

Nàng không hề hay biết, tuy nàng chưa từng cùng Thái tử gi.ao ho.an â.n á.i. Nhưng tin tức nàng liên tiếp thị tẩm hai đêm đã lan khắp trong cung. Đối với Thái tử chỉ có tiếng háo sắc mà không háo sắc thật, đây là lần đầu tiên hắn sủng hạnh nữ tử, rơi vào mắt Hoàng hậu và những người khác, đương nhiên là đáng chú ý.

Trên đường đến Khôn Ninh Cung cũng thu hút vô số ánh mắt.

Vân Quỳ bị người ta nhìn hơi không tự nhiên, cúi thấp đầu không nghĩ nhiều, mãi đến khi bước vào Khôn Ninh Cung mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy nàng đến, Hoàng hậu vẫn hòa nhã tươi cười: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi, gần đây thân thể Thái tử thế nào?”

Vân Quỳ nhớ tới hôm qua hắn còn thổ huyết, cộng thêm không tiếc tự làm mình bị thương vì hợp hoan tán. Tình trạng đó không hẳn là không tốt lắm, nên nàng nói thật hết tình hình sức khoẻ của Thái tử.

Những người Hoàng hậu cài cắm ở Đông Cung đã sớm bẩm báo tin tức. Bà ta hỏi như vậy, chẳng qua là muốn dò xét xem nha đầu này có nói thật với bà ta không. Thấy lời nàng nói không khác gì tin tức mà người của bà ta đưa tới, Hoàng hậu rất hài lòng.

“Nghe nói hôm kia và hôm qua đều có người mưu đồ hành thích?”

Vân Quỳ gật đầu: “Nương nương yên tâm, người đều đã bị điện hạ xử lý rồi.”

Hoàng hậu cười nói: “Bổn cung nghe nói, Thái tử bắt được thích khách cũng có phần công của ngươi, có chuyện đó không?”

Bà ta tuy để ý nhất cử nhất động của Thái tử, nhưng không dễ dàng đặt chân đến Đông Cung, đặc biệt là sau khi Thái tử tỉnh lại.

Một là Thái tử là con trai của Tiên đế, chưa từng giống như các hoàng tử khác tôn xưng bà ta là “mẫu hậu”, cũng không gọi Thuần Minh Đế là “phụ hoàng”. Thậm chí trước mặt hai người vẫn tự xưng “cô”, có thể thấy là chưa từng coi họ ra gì. Hoàng hậu chỉ cần làm đủ mặt ngoài, đương nhiên không muốn tự rước phiền vào mình.

Hai là Đông Cung âm u đáng sợ, Thừa Quang Điện ngày ngày đầy rẫy m.á.u tanh. Hoàng hậu cũng sợ bị tà ma quỷ quái ám, cho nên mỗi lần đặt chân đến Đông Cung đều phải chuẩn bị tâm lý kĩ càng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 38



Vân Quỳ không dám nhận công, chỉ nói: “Nô tỳ chỉ vô tình mà thôi, không đáng nhắc đến. Thái tử điện hạ sáng suốt, dù không có nô tỳ, kẻ hạ độc kia cũng không thoát khỏi lòng bàn tay điện hạ được.”

Hoàng hậu cười lạnh trong lòng.

Hai mươi năm qua, trước trước sau sau bà đã cài cắm không biết bao nhiêu người ở Đông Cung. Thế nhưng Thái tử đến giờ vẫn sống tốt, chẳng lẽ không phải là bản lĩnh thông thiên sao.

Dù trong lòng không vui đến đâu, ngoài mặt Hoàng hậu vẫn cười hiền từ: “Quả nhiên bổn cung không nhìn lầm người. Ngươi xinh đẹp miệng ngọt, thông minh hơn người, khó trách lại được lòng Thái tử.”

Trong lúc nói chuyện, có cung nữ bưng khay trà sơn đỏ vẽ vàng đi vào, trên đó đặt một chiếc chén có nắp tráng men cloisonné.

Hoàng hậu nói: “Mấy ngày nay ngươi hầu hạ Thái tử, lại còn thử độc, rồi lại thị tẩm, chắc hẳn là rất vất vả. Bổn cung sai người chuẩn bị cho ngươi món đồ uống bồi bổ khí dưỡng huyết thai nguyên, nhân lúc còn nóng hãy uống đi.”

Vân Quỳ ngẩn người: “Uống thai… thai nguyên?”

Đã có chữ “thai”, nghĩ đến chắc là một loại thuốc dưỡng thai?

Nàng xua tay, vội vàng giải thích: “Nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ thật ra không……”

Chưa dứt lời, Tần ma ma bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời: “Nương nương ban thưởng, ngươi cứ tạ ơn là được. Món đồ uống thai nguyên này là đồ bổ thượng hạng, đối với người có thai có thể an thai giữ thai, người không có thai cũng có thể bổ khí dưỡng huyết, chữa trị các loại chứng bệnh suy yếu, chuẩn bị cho việc mang thai. Đây là nương nương thương ngươi hầu hạ vất vả, còn ngẩn người làm gì?”

Vân Quỳ không dám chậm trễ nữa, vội vàng quỳ xuống tạ ơn: “Là do nô tỳ kiến thức nông cạn, mong nương nương thứ tội, nô tỳ đa tạ nương nương ban canh.”

Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú và nụ cười của Hoàng hậu, nàng chịu đựng vị đắng chát, chậm rãi uống cạn chén thai nguyên kia.

Cũng không biết Hoàng hậu quan tâm nàng như vậy là có ý gì. Có lẽ là cảm thấy Thái tử mệnh mỏng, chẳng nay không sống qua tháng này, nàng lại là người đầu tiên bên gối Thái tử, cho nên mới phí tâm tư, tranh thủ để lại cho Thái tử một huyết mạch?

Chỉ là có lẽ nàng đã khiến Hoàng hậu nương nương thất vọng rồi.

Đang muốn nói thật chuyện chưa từng được sủng hạnh, lại nghe Hoàng hậu mở lời: “Ngươi thị tẩm có công, mấy ngày nay bổn cung sẽ cùng bệ hạ và Thái tử thương nghị, cho ngươi một vị trí.”

Vân Quỳ lần nữa kinh ngạc mở to mắt.

Hoàng hậu cười: “Sao, không muốn à?”

Vân Quỳ ngơ ngác tại chỗ, không biết phải trả lời thế nào.

Nàng chưa từng nghĩ đến việc làm nương nương gì cả.

Mấy năm nay ở trong cung, hy vọng lớn nhất là được như Bích Trâm cô cô kia, sau khi xuất cung gả cho một thị vệ. Đối với những cung nữ tầng lớp thấp các nàng, đây đã là một con đường vô cùng có thể diện, cũng vô cùng khó có được.

Sau này xảy ra biến cố, vào trong Đông Cung, nàng trực tiếp hạ kỳ vọng đối với cuộc sống xuống mức thấp nhất – sống sót là tốt rồi.

Hầu hạ ở Thừa Quang Điện đã nhiều ngày, gần như là sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, sợ hãi mãi mới hết ngày.

Nàng muốn sống, muốn rời đi, duy chỉ không nghĩ tới việc trở thành thiếp thất của Thái tử.

Thái tử tính tình thất thường, cục cằn khó đoán, sẽ không vì vị trí của nàng mà đối xử dịu dàng, cùng lắm cuối cùng sẽ cho nàng một cái c.h.ế.t thể diện.

Tất nhiên có lẽ còn chưa đợi đến khi nàng chết, Thái tử đã trọng thương không lành, đi trước một bước. Mà nàng thân là cung nữ thị tẩm, sẽ có kết cục như thế nào?

Tần ma ma nói: “Ngươi là người bên gối của Thái tử điện hạ, nương nương coi trọng ngươi, đề bạt ngươi. Đây chính là vinh dự chưa từng có.”

Vân Quỳ biết mình nên tạ ơn, nhưng giọng nói cứ nghẹn lại không thốt ra được.

Ra khỏi cung điện, Tần ma ma lại đuổi theo gọi nàng lại, đưa nàng đến chỗ khuất sau cửa cung.

“Những băn khoăn trong lòng ngươi, nương nương đều hiểu. Nương nương đã coi trọng con, sao có thể dễ dàng để ngươi mất mạng?”

Nói xong, Tần ma ma lặng lẽ lấy ra một chiếc bình sứ tinh xảo từ trong tay áo, hạ thấp giọng nói: “Dù sao cũng chỉ là chuyện nam nữ thôi. Đây là bí dược thất truyền đã lâu của hậu cung, chỉ cần cho Thái tử điện hạ uống một chút, điện hạ nhất định sẽ sủng ngươi đến tận xương tủy, trong lòng trong mắt đều chỉ có ngươi, thuốc này thử trăm lần đều linh nghiệm.”

“Bí… bí dược?”

Vẻ mặt Vân Quỳ kinh ngạc tột độ, nhất thời quên cả đưa tay ra nhận.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 39



Tần ma ma nhét thẳng bình sứ vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi khép năm ngón tay nàng lại: “Có được sự sủng ái của điện hạ, cộng thêm sự ủng hộ của nương nương, vị trí trắc phi vẫn có thể cho ngươi.”

Vân Quỳ kinh sợ đến mức không nói nên lời: “Trắc phi?”

Tần ma ma cười nói: “Đánh cược thắng, chính là cả đời vinh hoa phú quý. Cho dù đánh cược thua, nương nương cũng sẽ niệm tình ngươi hầu hạ Thái tử có công, trừng phạt nhỏ răn đe lớn, cho ngươi tiếp tục hầu hạ. Đó chính là trắc phi của Thái tử đấy, số phận tương lai thế nào, chắc không cần ta phải nói nhiều chứ?”

Vân Quỳ nắm chặt đồ vật trong tay, chần chừ nói: “Vậy… nương nương yêu cầu ta làm gì?”

“Nương nương quả nhiên không nhìn lầm ngươi.” Tần ma ma cười nói: “Ngươi đã hỏi, ta cũng không ngại nói thẳng. Điện hạ không phải là con ruột của nương nương, lại thêm tính tình xa cách lạnh nhạt, những năm này vẫn luôn có chút hiểu lầm với nương nương. Nương nương chỉ hy vọng có một người trung gian có thể giúp hòa hoãn quan hệ mẹ con. Ngươi là người thông minh, sau này có thể nói chuyện giúp nương nương đúng không?”

……

Tần ma ma trở lại điện, Hoàng hậu đang cầm chiếc đũa đồng, gẩy đống tro hương trong lò.

“Bình thuốc kia, nàng ta nhận rồi chứ?”

Tần ma ma cười nói: “Tiểu nha đầu kia bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu rồi, mừng rỡ luống cuống tay chân. Nương nương mới dỗ dành vài câu, lại thật sự tưởng rằng mình sắp hóa phượng bay lên cành cao.”

Hoàng hậu thở dài: “Cũng không biết nàng ta có làm được việc không nữa.”

Bao nhiêu năm tính toán tỉ mỉ, Hoàng hậu cũng có chút nản lòng.

Tần ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương tuệ nhãn thức người, chọn trúng nha đầu này. Mấy năm nay, bình thường người lạ không thể đến gần Thái Tử. Nàng ta có thể liên tiếp thị tẩm hai đêm, nhất định là có chút bản lĩnh. Chỉ là có lẽ nàng ta cũng biết thân phận của mình thấp kém, Thái tử chẳng qua chỉ coi nàng ta như một thứ đồ chơi giải khuây. Nêu không khi dùng cơm, sao lại để nàng ta thử độc? Giờ nương nương cho nàng ta cơ hội một bước lên trời, chẳng phải nha đầu này sẽ theo đà liều mạng trèo lên sao? Nương nương cứ chờ xem, hai ngày nữa e là có tin tốt rồi.”

Hoàng hậu thở dài sâu kín: “Hy vọng là vậy.”

Tần ma ma nói: “Theo nô tỳ thấy, cái thuốc hại thai kia thừa rồi. Đừng nói là Thái tử không gần nữ sắc, chỉ nói tới thân thể suy yếu như ngọn đèn trước gió của hắn ta, còn sức đâu mà sủng hạnh ai nữa?”

Hoàng hậu thở dài: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thị tẩm hay không đều là lời bọn họ nói, đóng cửa phòng lại ai biết là chuyện gì xảy ra? Thái tử là con trai độc nhất, nếu không phải năm xưa tuổi còn quá nhỏ, cũng không đến lượt……”

Nói đến đây, ánh mắt Hoàng hậu đột nhiên sắc bén hẳn lên: “Thiên hạ này là của bệ hạ, tương lai cũng là của thằng hai và thằng năm. Bổn cung khổ tâm trù tính bao nhiêu năm như vậy, ngôi vị trữ quân sao có thể để người khác an vị? Càng không thể giữ lại nghiệt chủng của hắn ta, để mơ ước giang sơn của bệ hạ!”

Tần ma ma vội vàng nói: “Vẫn là nương nương suy nghĩ chu toàn.”

……

Vân Quỳ lòng nặng trĩu quay về Thừa Quang Điện, trong đầu văng vẳng lời nhắc nhở cuối cùng của Tần ma ma trước khi rời khỏi Khôn Ninh Cung –

“Ngươi phải nhớ kỹ ở trong cung này, người có thể bảo vệ ngươi không phải Thái tử, mà là nương nương.”

Hoàng hậu nương nương bảo nàng dùng bí dược để có được sự sủng ái của Thái tử điện hạ. Chuyện này quả thực… quá hoang đường, đánh giá nàng quá cao.

Với sự cảnh giác và nhạy bén của Thái tử, còn có Tần Qua và các thị vệ bảo vệ xung quanh, nàng căn bản không có cơ hội hạ độc vào đồ ăn thức uống của Thái tử.

Nếu bị phát hiện, Hoàng hậu nương nương thật sự bảo vệ được nàng sao? Thái tử căm ghét kẻ trèo giường tranh sủng, không chừng tin tức còn chưa truyền đến Khôn Ninh Cung, nàng đã mất mạng rồi.
 
Back
Top Bottom