WARNING: Cốt truyện không theo mạch truyện chính‼Maybe OOC (Out of character) Từ chương này trở đi mình xin phép thay đổi lời văn nhó, mong mọi người vẫn ủng hộ ạa-Ờm um.. xin chào tôi quay trở lại rồi đây... hehehe dạo này tôi sủi lâu phết chắc tầm cỡ khoảng 2-3 năm gì đó🙂) nhưng giờ tôi quay trở lại rồi và thấy truyện của mình đã được hơn 100 lượt vote nên tôi mới quay lại viết sau khi "nghỉ ngơi" dài.
Chúng ta bắt đầu nhé.
Luv u guys🙂_ Thomas BreychelVui lòng không copy ý tưởng hoặc bê đi đâu đó ‼_______________________________________________________________________________Sau khi được băng bó và xử lí vết thương Shora đã kiệt sức mà thiếp đi.
Cô Tokitou khẽ thở dài lắc đầu, bà biết con bé đã nỗ lực hết sức, bà cũng phần nào coi Shora như con gái mà yêu thương, nhìn con bé như vậy khiến bà vừa thương vừa xót."
Thật là... bị thương nhiều quá, như này phải chắc mấy tháng mới bình phục hoàn toàn"Yuichiro nhìn người đang nằm rồi lại quay sang nhìn mẹ, giọng cậu mang theo sự lo lắng rõ ràng.
Yuichiro là một người có tính cách khá bảo thủ, nhưng từ lúc gặp Shora tới giờ dường như tính cách của cậu trở nên mềm mỏng hơn và cũng phần nào chấp nhận và coi Shora như một người chị trong nhà."
Mẹ ơi, Shora nee-san sẽ tỉnh lại chứ?
Lúc bọn con chạy ra ôm chị ấy hình như... bọn con còn nghe thấy tiếng xương gãy hay sao á.."
Muichiro nghe anh hai nói vậy liền cuống quýt cả lên, cậu sợ bản thân là người khiến cho những vết thương của Shora trở nặng hơn.
"Chả nhẽ... chúng ta là nguyên nhân khiến Nee-san gãy xương à..
Anh hai ơi chúng ta giết Nee-san mất rồi...
Hức.."
Muichiro không kìm được nước mắt mà nức nở rồi túm lấy cổ áo Yuichiro lắc qua lắc lại.Shora đang nằm ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở đâu đây khiến cô không thể ngủ được và dường như điều này khiến cô có chút khó chịu.Cô chú Tokitou cố gắng dỗ dành đứa bé trước nhưng nào ngờ vì tiếng khóc của em mà Yuichiro phận làm anh cũng không kìm được mà khóc theo, dù sao bây giờ họ cũng chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, mất kiểm soát cảm xúc một chút cũng không sao.
Hàng mi của cô khẽ động, đôi tai cáo rung nhẹ vì tiếng khóc của hai đứa nhóc.
Cô chậm rãi mở mắt, lông mày hơi nhíu lại vì cơn đau chạy dọc khắp cơ thể.
Từng tế bào cảm nhận được những cơn đau âm ỉ bên dưới tấm băng gạc.
Dù bị thương khiến giọng cô hơi lạc đi nhưng vẫn cố gắng an ủi hai đứa nhỏ."
Nè Muichiro, Yuichiro à chị chưa chết đâu... nhìn chị này!
Còn khoẻ lắm!"
Shora ngượng cười tỏ ra mình ổn nhưng bên trong "tan nát" theo đúng nghĩa đen.
Cặp sinh đôi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ bỗng sáng rực khi thấy Shora đã tỉnh lại.
"Nee-san!!!"
Chúng hét lên mừng rỡ toan chạy lại ôm chị nhưng bị cô Tokitou ngăn lại.
Bà nhẹ nhàng nói với giọng dịu dàng, không hề có ý trách móc.
"Nào nào hai đứa này, ra ngoài cho chị nghỉ ngơi nào"
Cô Tokitou đưa cặp sinh đôi ra ngoài, trước khi rời đi bà quay lại khẽ dặn dò Shora.
"Shora à, con hãy nghỉ ngơi đi nhé, con đừng gắng gượng quá"
Shora khẽ thở ra khi cánh cửa đóng lại.
Gian phòng chìm trong sự yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua khung cửa sổ đang mở.
Cơ thể cô nặng trĩu, những vết thương được bó lại trong băng gạc trắng toả ra mùi hương thơm của thảo dược.
Nâng cánh tay lên một chút, Shora nhớ lại cái lúc mình ở trên núi Fujikasane.
Mùi máu tanh, tiếng hét thất thanh cùng với tiếng gầm gừ của lũ quỷ.
Nếu như không phải nhờ mấy bài huấn luyện của bà Kamado chắc cô bỏ mạng ở đó luôn có khi.
Shora thả mình xuống gối, bàn tay đặt lên ngực.
Cảm thấy mệt mỏi nhưng sâu bên trong cô tự nhủ "dù có phải ngã xuống bao nhiêu lần nữa mình vẫn sẽ đứng lên, vì vẫn còn người chờ đợi mình về"
.
.
.
.
.
-3 ngày sau-
Cơ thể của Shora đã hồi phục được 30% rồi, cũng phải thôi vì cô là người cáo mà, đặc điểm của họ là hồi phục tốt hơn con người, học hỏi nhanh hơn, thể chất cũng có chút sự khác biệt, còn điểm chung là vẫn có thể bị giết bởi quỷ.
Shora hiện tại mới có 10 tuổi nhưng đây là tính theo tuổi của người cáo chứ nếu tính theo tuổi người chắc cô đã 16 tuổi rồi.
Hiện tại, cô đang ngồi trước hiên cầm quyển sổ mà mẹ để lại, Shora cứ định viết gì đó vào cuốn sổ xong lại thôi.
Sau khi sử dụng qua các chiêu thức của hơi thở của lá, cô ham muốn có thêm nhiều chiêu thức hơn nữa và không muốn sử dụng lại những chiêu thức mà mẹ cô đã tạo ra.
Đối với tộc cáo, khi một anh hùng ra đi, hãy để những thứ thuộc về họ yên nghỉ.
Vậy nên bây giờ, cô cáo của chúng ta phải cố tạo ra những thức mới cho hơi thở của lá và làm sao cho nó không trùng với chiêu thức của mẹ cô.
"Chậc... sao mẹ để tên các chiêu thức đơn giản quá vậy?"
Shora khẽ lầm bầm khi nhìn lại vào cuốn sổ nhỏ trên tay.
Cùng lúc đó, có bóng người lại gần cô lúc nào không hay.
"Nee-san"
Yuichiro lên tiếng gọi cô, kéo cô về khỏi những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu cô.
Nghe tiếng, cô có chút giật mình quay lại, tiện tay đóng luôn quyển sổ trên tay.
"A...
Yuichiro, sao thế em?"
"Ba và mẹ bảo là chị nên đi gặp bà Kamado!"
Nói xong thằng bé đưa thanh nichirin mà cô mượn của bà ra trước mặt.
"Phải rồi!
Chị quên mất!
Đợi chị chút!"
Shora hốt hoảng chạy vào trong lấy áo choàng, cô trách mình sao lại dễ quên như vậy chắc giờ bà nổi giận lắm vì đã ba ngày rồi mà không thấy thanh nichirin của mình đâu.
"Nee-san em đi với!"
Muichiro túm lấy áo choàng cô nài nỉ dắt thằng bé theo cùng.
Shora nhìn xuống chỉ khẽ thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Muichiro à chị đi có tý rồi về ý mà nên em ở cùng Yuichiro nhé"
Một bóng dáng khác liền chạy lại gần cô, Yuichiro nhìn cô rồi cũng hùng hổ đòi đi cùng."
Em cũng muốn đi!!"
"Hầy thật là 2 cái đứa này..."
Shora thở dài rồi đành phải dắt theo cặp song sinh đi với điều kiện là không được quậy phá trong lúc cô nói chuyện với bà Kamado
Đến trước cửa nhà, Shora hét lớn gọi bà Kamado nhưng lại chẳng có ai, chắc bà đã đi ra ngoài rồi nên cô ngồi trước hiên nhà ngồi đợi.
Nhưng đến gần tối lại chẳng thấy bà về, bọn trẻ bắt đầu thấy chán và hối Shora đi về không sẽ lỡ cơm tối mất.
Muichiro lấy tay kéo nhẹ vạt áo cô, giọng có chút thúc giục.
"Nee-san, trời sắp tối rồi mình đi về nha"
Shora nhỏ giọng an ủi hai đứa nhỏ, cô xoa nhẹ đầu từng người một như trấn an.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng lo lắng cho bà Kamado."
Lạ thật, giờ nay chắc bà đã về rồi chứ.
Hai đứa cố chờ 1 tý nữa nha"
Hai anh em nhìn lên Shora với đôi mắt long lanh như những chú cún con, khẽ nói nhỏ.
Khiến người đối diện khó mà thốt ra lời từ chối được.
"Nhưng ba mẹ lo lắng lắm nên mình về đi nha"
"..."
Shora tự nhủ bản thân phải kiên định lên, không thể để thua trước hai đứa được.
Cuối cùng sau 10 giây đấu mắt đầy căng thẳng, Shora đã bị "hạ gục", cô đành đặt thanh nichirin trước hiên cùng với tờ giấy nhắn lại cho bà Kamado rồi dắt hai đứa nhỏ đi về.
.
.
.
.
.
-Time skip-:
Khoảng tầm hai tháng sau khi nghỉ ngơi, Shora đã bình phục hoàn toàn đồng thời cô đã tự tạo ra hơi thở của lá riêng mình gồm 5 thức:
Thức thứ nhất- Phiêu diệp trảm: đòn chém nhanh, uyển chuyển như lá bay trong gió.
Thức thứ hai- Lạc diệp phiêu tán: Liên tiếp tung ra nhiều nhát chém xung quang như cách lá mùa thu rơi loạn xạ.
Thức thứ ba- Diệp ảnh huyền vũ: Di chuyển với tốc độ cao để lại di ảnh như bóng lá lay động, khiến kẻ địch khó phân biệt thật hay giả.
Thức thứ tư- Tàn diệp tuyệt trảm: đòn kết liễu nhanh, gọn và chí mạng _một nhát chém chính xác như lá lìa cành.
Thức thứ năm- Quang diệp thịnh minh: là chiêu thức dùng một lần vì phải dồn toàn bộ lực cho một nhát chém duy nhất.
Ánh lửa từ kiếm bùng nổ như xuyên qua tán cây lấy cảm hứng từ cách cây quang hợp dưới ánh nắng mặt trời (một thức giống thức Hạ Dương).
Shora đã nhận được bộ đồng phục cùng thanh nichirin mới mà người thợ rèn của sát quỷ đoàn mang tới.
Cô cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, thanh kiếm sắc bén ánh lên màu xanh nhạt, trên thân kiếm khác chữ "Diệt" trong diệt quỷ.
Chuôi kiếm có hình ngôi sao tạo bởi năm chiếc lá, cô không kìm được mà cảm thán.
"Woa, đẹp quá"
Ngồi đối diện cô là người thợ đã rèn ra cho cô thanh kiếm này, chỉ thấy người đó nhẹ nhàng nói sau lớp mặt nạ có chút kỳ lạ kia."
Cô Tokitou, mong cô hãy trân trọng thanh nichirin này, tôi đã mất 5 ngày để rèn ra nó"
Mặc dù nghe rất nhẹ nhàng nhưng mà Shora nghe như một lời đe dọa vậy.
"Vâng, anh yên tâm tôi sẽ không làm gì có lỗi với nó đâu ạ.
Cảm ơn anh đã mang đến đây, anh vất vả rồi"
Cô cúi đầu cảm ơn, nói với giọng chắc chắn, đảm bảo với người thợ rèn đó sẽ không để công sức của người đã kỳ công tạo ra thanh nichirin này phải phiền lòng rồi tiễn anh thợ rèn đó về.Cô thử bộ đồng phục mới được may cắt khá vừa người, tay vung thử kiếm.
Cô cảm thấy khá khác biệt so với thanh kiếm của bà một chút, chắc do thợ rèn kiếm đã để ý tới vóc dáng và độ tuổi của cô để điều chỉnh một chút.
Thôi kệ ít nhất Shora cũng đã có thứ của riêng mình.
Đang khoe với gia đình mình bộ đồ và thanh kiếm mới bỗng có một con quạ bay vào trong nhà.
"Quạ!
Quạ!
Ai tên là Shora Tokitou!?"
Con quạ cất tiếng làm Mui thích thú nhìn nó, còn cô chú thì có chút bất ngờ chứ không phản ứng gì nhiều.
Shora trả lời con quạ với giọng hoang mang khi lần đầu cô thấy một con quạ biết nói.
"Là tôi"
"Quạ!
Cô là Shora Tokitou!
Ta sẽ là quạ dẫn đường cho cô kể từ bây giờ!
Quạ!"
"Ồ vậy sao... um cho ta hỏi ngươi tên gì?"
"Quạ!
Ta chưa có tên!
Vì chưa từng dẫn dắt ai cả!"
Con quạ phẩy cánh tránh Muichiro vì thằng bé định sờ thử bộ lông đen tuyền của nó.
"Vậy ngươi nghĩ sao nếu ta đặt tên ngươi là Teru?"
"Quạ!
Được!
Tên ta là Teru!
Quạ!
Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành!"
"Ừm!
Vậy bắt đầu từ ngày mai mong ngươi sẽ giúp ta nha Teru!"
Shora đeo cho Teru cái vòng lá cô tự làm, coi như để phân biệt dễ hơn cũng như quà gặp mặt lần đầu cô tặng Teru.
"Quạ!
Cô cũng vậy!
Cùng cố gắng nhé!"
Teru bay lên vui mừng khi được tặng quà mặc dù nó chỉ được làm bằng lá.
-To be continue-
Ờm... hết chương VII rồi á:Đ, nếu mọi người thấy hứng thú thì hãy vote cho bọn tôi nhá.
Tks u guys🥰🦈
(Chuẩn bị ra chương VIII, maybe🙂
/Cập nhật lần cuối 21/08/25)
/2177 từ/
@Hitome_Nawara