Siêu Nhiên [ ĐN KNY ] 白いキツネ - ( Cáo trắng )-

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
320105962-256-k189730.jpg

[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
Tác giả: Hitome_Nawara
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Từ xa xưa truyền thuyết kể rằng : Sâu trong khu rừng rậm rạp, có một ngôi làng chú ngụ ở đấy.

Làng Yorish, là nơi ở của tộc cáo trắng Yorsha, chúng có ma thuật và cả một ngôi đền để dân thường tôn thờ chúng.

Ngày X tháng Y năm Z, tại nhà Karatar, cô bé Shora chào đời, mang trong mình huyết mạch của loài cáo trắng.

Maybe OC ????

CP chính : Shora x Shinazugawa Sanemi
Ý tưởng không phải của tôi ( nó của bạn tôi ) =))
Truyện được lên ý tưởng và viết cũng như sửa bởi 2 người.​
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
Văn Án - Giới thiệu


Từ xa xưa truyền thuyết kể rằng : Sâu trong khu rừng rậm rạp, có một ngôi làng chú ngụ ở đấy.

Làng Yorish, là nơi ở của tộc cáo trắng Yorsha, chúng có ma thuật và cả một ngôi đền để dân thường tôn thờ chúng.

Ngày X tháng Y năm Z, tại nhà Karatar, cô bé Shora chào đời, mang trong mình huyết mạch của loài cáo trắng.

- Trích đoạn ngắn- .........- Chào tôi tên là Thomas, tôi là nữ ko phải nam.

Truyện này OC khá nặng nên đọc thì đọc ko đọc thì đ- _ Thomas

- Thì next sang truyện khác của tôi mà đọc =)) _ Hitome

- CC, cút =)) _ Thomas

-Tutu, động khẩu đừng động thủ _ Hitome

Sau đó, ko còn sau đó nữa =))

- Trích đoạn hội thoại ngắn -

Ok! túm cái váy lại là truyện này ko phải ý tưởng của tôi, mà của ai thì các bác biết rồi nhỉ =]

XIN NHẮC LẠI CỐT TRUYỆN KHÔNG THEO MẠCH TRUYỆN CHÍNH !!!!

CẦU CMT !!!

NHỚ VOTE CHO TÔI =))

NHỚ ĐÓ !!

@Hitome_Nawara
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-CHƯƠNG I - Nguồn gốc


Maybe OC ??

Warning : lời văn ngu ngục =))

___________________________________________________________________

Từ xa xưa truyền thuyết kể rằng : Sâu trong khu rừng rậm rạp, có một ngôi làng chú ngụ ở đấy.

Làng Yorish, là nơi ở của tộc cáo trắng Yorsha, chúng có ma thuật và cả một ngôi đền để dân thường tôn thờ chúng.

Luật lệ của họ khá nghiêm khắc, khi nhà sinh con trai thì phải đặt tên bắt đầu bằng chữ " Y" còn con gái thì bắt đầu bằng chữ " S "

Ngày X tháng Y năm Z, tại nhà Karatar, cô bé Shora chào đời, mang trong mình huyết mạch của loài cáo trắng.

Mẹ cô, Sarana một Lâm trụ.

Bố cô là Yoshiha, một thợ rèn kiếm.

Khi Shora lên 8 tuổi, cô vô cùng thích thú với kiếm nên khi mẹ cô lên chức trụ cột đã dành toàn bộ thời gian luyện kiếm cùng cô.

Thời gian vui vẻ ngắn chẳng tày gang, sóng gió bắt đầu ập đến khi mẹ cô được giao nhiệm vụ đó là tiêu diệt Thượng huyền nhất.

- Ba, sao hôm nay mẹ về muộn thế ạ?_ cô bé Shora thắc mắc hỏi cha mình

- Chắc mẹ cũng sắp về rồi, con đi ngủ trước đi, đừng thức khuya quá

-Dạ!

Màn đêm đen tuyền trên trời không có lấy một vì sao, những cột khói đen bốc lên cao nghi ngút, những tiếng la hét phá tan không gian tĩnh lặng vốn có.

Cha cô chạy vào phòng

- SHORA!

Dậy đi, Shora à ! _ ông nói cùng giọng điệu hấp tấp

- Ưm, có chuyện gì vậy ba? mẹ về rồi ạ ? _ cô nói với giọng điệu còn ngáy ngủ

- Chúng ta phải nhanh lên!

Đi nào!

Cô cáo bé nhỏ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị bố bế đi chạy khỏi ngôi làng.

Trong màn đêm tĩnh lặng, mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong gió.

Hai người chạy mãi cho đến khi dừng chân ở một gốc cây mọi chuyện mới vỡ lẽ.

Trước đây, loài người luôn cho rằng loài cáo trắng ban cho họ sự hạnh phúc và may mắn đến nay vẫn vậy, bọn quỷ cũng lợi dụng điều đó và luôn muốn loài cáo đó về phe của chúng để tấn công loài người nhưng chúng chẳng bao giờ tìm được làng Yorish cả.

Sarana và cũng chính là mẹ cô là người ra đi đầu tiên vì bà không có ma thuật nổi trội như những người khác nên sau khi bà chết, bằng cách nào đó lũ quỷ đã tìm được đường đến làng Yorish.

Chỉ sau 2 tiếng ngôi làng yên bình đã bị tàn phá, mùi máu thoang thoảng trong không khí, máu loang lổ trên mặt đất, những cột khói đen bốc lên nghi ngút, tiếng la hét vang lên từng đợt rồi im bặt và sự thực chỉ còn 2 cha con là người duy nhất sống sót ra khỏi nơi tưởng chừng như địa ngục dương gian kia.

- Vậy...vậy là mẹ đã chết rồi sao ? _ Cô lắp bắp mãi mới thốt ra một câu hoàn chỉnh

- Ba xin lỗi.. _ ba cô chỉ biết thốt ra một lời xin lỗi

Cô khóc òa lên

- Tại sao chứ !

Mẹ mạnh lắm cơ mà !

Con không tin đâu !_ cô không muốn tin, không muốn tin rằng mẹ cô thật sự đã chết

Đúng lúc này một con quỷ từ đâu xuất hiện, hai ba con mới nhận ra đó là cô Shiho, hàng xóm của họ.

Thấy nguy hiểm cận kề, ông đẩy cô sang một bên đồng thời dúi vào tay cô một túi bột hoa tử đằng mà hét lên.

- Shora!

Chạy đi !

-!!!

Nghe lời ông, Shora cắm đầu chạy, cô cứ chạy mãi, chạy thật nhanh về phía Đông và nấp ở một cái hang.

Sáu ngày trôi qua sau vụ thảm sát đó, cô bé Shora của chúng ta càng ngày càng yếu.

Sáng cô chạy ra ngoài kiếm thức ăn, tối cô không ngủ để canh bọn quỷ, túi bột hoa tử đằng cũng ngày càng ít đi.

Như mọi hôm cô lại ra ngoài tìm đồ ăn, vì kiệt sức mà cô ngất lịm đi ở gần một gốc cây.

Đúng lúc này một người đàn ông đang chặt củi gần đó đi ngang qua chỗ cô

- Ơ !

Kia chẳng phải tộc cáo Yorsha sao ?

Người đàn ông bắt đầu lo lắng vội bế cô về nhà

- End - Bonus : Vì quỷ luôn muốn tộc cáo về phe chúng nên họ đã bị chúng bơm máu mà không cần sự đồng ý !

VOTE ĐIIIII

CẦU CMT !!!

/ Cập nhập lần cuối 23/8/2022// 16:35 p.m /

819 từ

@Hitome_Nawara
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
- CHƯƠNG II - Gia đình mới


Maybe OC ???

Warning : xàm

xàm

xàm

Điều quan trọng nhắc lại 3 lần =))

CỐT TRUYỆN KHÔNG THEO MẠCH TRUYỆN CHÍNH!!!!

__________________________________________________________________________________Sau khi được một người lạ mang về nhà, cô bắt đầu tỉnh lại và trước mặt cô là 2 đứa trẻ có vẻ như là sinh đôi đang nhìn chằm chằm vào người cô.

Shora hơi hoảng mà hỏi - Đây, đây là đâu và 2 đứa là ai ?

- Ba ơi!

Chị cáo dậy rồi nè!_ một trong 2 đứa lên tiếng, 2 đứa nhìn khá giống nhau nên rất khó để phân biệt

- Ba ơi !

Người ba mang về tỉnh rồi kìa !_ đứa còn lại lên tiếng , sao cô cứ có linh cảm thằng bé không ưa cô thế nhỉ ?

- Từ từ đã, hai đứa là ai vậy? _ này nha nãy giờ bơ cô hơi nhiều á nha

- Em là Muichirou Tokitou còn kia là anh trai em Yuichirou Tokitou_ một trong hai lên tiếng trả lời câu hỏi của cô

- Mui sao em lại nói tên mình cho người lạ chứ !!!!_ Yuichirou cộc cằn lên tiếng

- Không được ạ ? _ Muichirou thắc mắc hỏi lại với dáng ngồi nghiêng đầu

- Tất nhiên là không được rồi !!!

Lúc này cánh cửa bật mở, một người đàn ông tóc đen tuyền cùng với đôi mắt màu nâu đỏ bước vào.

( h/ả mang t/c minh họa =] )

( Cre: cần tìm ) Trên tay cầm theo một chiếc khay bên trên là một bát cháo vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, đến gần cô nở một nụ cười dịu dàng và hỏi- Chào cháu, cháu có thấy mệt không ?

- A... cháu không sao ạ_ Cô ấp úng trả lời Người đàn ông đó ngồi trước mặt cô, hai đứa cũng chạy ra sau lưng người đó- Chú tên là ........

Tokitou ( do không có biết tên chú nên t/giả gọi là chú Tokitou nhé ) còn đây là hai đứa con của chú, đây là ...

- Muichirou nói chị đó biết rồi ba _ Yuichirou lên tiếng

- À ...

ừ, vậy cháu tên gì ?

- Cháu tên là Shora.... _ cô ngắt quãng, dường như có một thứ gì đó khiến cô không thể nói tiếp

- Cháu không có họ sao ? _ chú í thắc mắc ......- Theo luật của tộc cáo thì khi bố mẹ mất đồng nghĩa với việc tên họ cũng mất và cháu cũng thế _ cổ họng cô nghẹn ứ lại, nước mắt thi nhau lăn dài trên má cô.

- Cháu cứ nghỉ ngơi đi nhé _ nói rồi chú đứng dậy dắt 2 đứa ra ngoài

Nhớ lại những gì mình đã trải qua, Shora khóc nhưng lại chẳng thành tiếng.

Thật ra chú Tokitou cũng muốn giúp Shora nhưng phải đợi thông qua " nóc nhà " nhưng cô ấy chưa về. ___________Tối đến _________- Mẹ về rồi đây_ giọng một người phụ nữ cất lên ( t/giả : Cố lên chú !

Cố gắng nói với cô nha chú, mình là đàn ông dũng cảm lên chú ơi!!!! ) Nghe tiếng nói quen thuộc từ trong nhà 2 đứa trẻ chạy ra và ôm chầm lấy mẹ chúng.

- Mẹ ơi, hôm nay bố mang về một chị cáo mẹ ạ_ Muichirou hớn hở nói Trên khuôn mặt của người phụ nữ được mệnh danh là '' nóc nhà Tokitou '' hiện lên một chút bất ngờ, rồi đưa mắt liếc xéo chồng mình.

- Anh mang ai về vậy?

Cáo sao ?

Lại là con gái nữa ?! _ Cô Tokitou bắt đầu tra hỏi

- E..em bình tĩnh nghe anh nói đã

- Ch..cháu chào cô ạ _ Shora đã đứng đằng sau khi nào Trên nét mặt cô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Shora, vì cô tưởng Shora là một thiếu nữ ( Thomas : Cô tưởng xa quá cô =] ).

Chiều cao của Shora chỉ hơn hai đứa nhà cô một cái đầu, cô kéo tay chồng mình ra bếp và nói chuyện gì đó khá lâu.

Trong lúc đó, cô bé Shora của chúng ta ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, còn 2 anh em Mui và Yui thì quay sang chơi với nhau.

Sau một lúc thì hai vợ chồng đã ra ngoài, cô Tokitou hướng đôi mắt về phía con ngươi xanh ngọc trong trẻo của một đứa trẻ 8 tuổi, nghiêm túc hỏi

- Shora, tên cháu đúng chứ ? _ Đây là một câu khẳng định

Bị gọi phút chốc khiến cô giật mình, cô vụng về đáp lại

- a..

Vâng ạ

- Sau khi bàn bạc với chồng mình thì cô và chú đưa ra quyết định cuối cùng là.... _ bỗng cô ngân dài câu cuối, điều đó làm tim Shora đập càng nhanh hơn

.............

- Shora!

Cháu có muốn ở lại đây với cô chú không ?

- d..

Dạ có ạ _ Cô thầm thở phào, vừa nãy cô Tokitou gọi tên cô phát làm cô thót tim quá trời

- Tuyệt quá!

Vậy chị cáo sẽ ở đây đúng không ạ ? _ Muichirou đang chơi với anh thấy mẹ nói vậy thì nhảy cẫng lên vui mừng

- Tch.. _ Yuichirou khẽ tặc lưỡi, không hài lòng khi bố mẹ và cậu em trai mình lại đi chấp nhận cho người lạ ở trong nhà mình.

Cô và chú Tokitou chỉ mỉm cười rồi ôm Shora vào lòng.Trong lòng Shora nhen nhóm một tia hy vọng rằng cô sẽ có một gia đình hạnh phúc như trước đây đã từng..

( Continue.....)

___________________________________________________________________________________________

* Đôi lời t/giả :

Từ giờ tôi ủ chương đến ngày 14/10 mới đăng tiếp nhé =V

Còn vì sao thì đợi đến lúc đó rồi biết =]

Thomas : Thực sự cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ !!!!!
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
- Ngoại truyện -


___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________Rất lâu về trước, các vị thần đã tạo ra 2 người cáo đầu tiên Yorsha Tsugy và Yorshi Tsugy là 2 anh em, họ được ban cho 5 phái ma thuật: đảo thời ( * ), hỏa, nước, mộc và khí.

Hai người họ thường sử dụng những ma thuật này và giúp người dân.

Yorsha đã có một cô vợ loài người tên là Samiko Koroshi.

Vì không có nhà để ở và họ cần phải che giấu thân phận của mình và họ đã tìm thấy một ngọn núi rất cao ở phía đông nhưng không lâu sau đó thì người em Yorshi đã mất do mắc bệnh nặng, vì thương nhớ người em của mình nên anh trai đã đặt tên ngọn núi họ đang ở là núi Yorshi.

Sau cái chết của em mình, Yorsha đã tạo ra một bộ tộc của riêng mình: Bộ tộc cáo trắng Yorsha.

Nhà Tsugy đã có 5 người con lần lượt là: Sumiko( đảo thời), Yuu( hỏa ), Sochi( nước), Yeri( mộc) và Yui( khí).

5 chị em rất hòa đồng nhưng Sochi, cô bé là một người tự cao nên sau khi cha mất, cô bé đã tranh cãi với 4 người.

-Sochi: Ngôi vị đó phải là của em, mọi người không có đủ tư cách để ngồi lên đó!!

Điều này kiến cho Yuu mất quan điểm và cãi lại và cuộc chiến giữa 2 người xảy ra.

Sumiko là người sở hữu năng lực yếu nhất nên khi cô xen vào để tách 2 đứa ra thì bị Yuu lỡ tay làm bỏng hẳn nửa mặt của cô.

-Yuu: Onee-sama, em không cố ý, Onee-sama không sao chứ, em sẽ giúp chị...( cậu nó với giọng run rẩy)

-Sochi: Đó, anh đã làm Onee-sama bị thương nên anh không xứng đáng ngồi trên đó!

-Yeri+Yui: Sochi-san, chị quá đáng lắm rồi, Onee-sama đã bị thương như vậy, sao chị vẫn có th quan tâm với ngôi vị kia chứ!!

-Sochi: 2 đứa chúng mày câm mồm, không hiểu gì thì đừng có nói

Người mẹ đến băng bó cho Sumiko còn 4 người họ vẫn cãi nhau.

Đột nhiên Sumiko lên tiếng

-Sumiko: Nếu mấy đứa không thể hòa đồng với nhau, chúng ta sẽ không còn là chị em nữa, chị sẽ rời khỏi đây!!

Nói rồi cô sắp xếp quần áo rồi cùng mẹ xuống gần lưng núi, cô tự lập một ngôi làng, một lối đi riêng vào làng và lập 1 họ của mình bỏ họ Tsugy nhưng vẫn giữ là người của tộc cáo Yorsha.

Những người khác cũng tự lập riêng cho mình.

Không lâu sau, mẹ của 5 người cũng mất, họ đều đến đám tang của mẹ trên ngôi nhà cũ.

Những nhà về 5 phái ma thuật-Kataran Sumiko-Out Yuu-Senji Sochi-Efuji Yeri-Iri YuiMột chữ cái đầu ghép lại sẽ thành từ Kosei có nghĩa là sức mạnh______________________________________________________________________________________Đặc điểm của từng nhà:-Nhà Kataran: ma thuật: đảo thời, vì biết ma thuật của mình rất yếu nên họ rất chú trọng vào việc giáo dục.

Học lực của nhà này đứng thứ 1-Nhà Otu: ma thuật: hỏa, tính cách thì ờm... phải nói là máu liều nhiều hơn máu não, tay nhanh hơn não, học lực đứng bét nhưng sức mạnh ma thuật thì vượt trội nhất trong 5 nhà-Nhà Senji: ma thuật: nước, đây là nhà bị ám ảnh nhiều nhất về quyền lực, họ luôn tự cao cho rằng mình mạnh nhất nhưng học lực chỉ đứng sau nhà Kataran, yếu hơn nhà Otu, không sáng tạo như nhà Efuji và không có tài hội họa như nhà Iri-Nhà Efuji: ma thuật: mộc, họ khá nhút nhát nhưng rất sáng tạo trong việc sử dụng ma thuật, sức mạnh đứng sau nhà Iri, học lực đứng thứ 3-Nhà Iri: ma thuật: khí, họ có rất nhiều kiến trúc đẹp, những tác phẩm của họ rất xuất sắc, được cho là làng đẹp nhất núi Yorshi, học lực đứng trước nhà Otu, sức mạnh ngang tầm với nhà Efuji___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________( * ) Đảo thời : Đảo ngược thời không, hay nói ngắn gọn thì là có thể cho vật chủ nhìn thấy đươc những kí ức cũ như thước phim quay ngược vậy đó.

Get it ? * Đôi lời tác giả:

ừ thì vì là ngoại truyện bên lề về nguồn gốc tộc cáo của cô bé Shora nhà chúng ta nên ngắn thôi nhé =))

Cre ý tưởng : ThomasBreychel123

/ Cập nhập lần cuối 20/11/22/

/1194 từ /

@Hitome_Nawara
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
- Ngoại truyện 2 -


Cuộc đời của con tác giả

____________________________________________________________________________________________________

ThomasBreychel123

-Tên: Thomas Breychel-Tuổi: không nói nhưng các bạn độc giả chỉ cần biết là tui đang còn đi học, có thể là cấp 3 hoặc đại học, đại loại thế-Giới tính: Nữ-Tính cách: như một thằng con trai, đôi khi chửi thề, thừa hưởng tính bạo lực từ mẹ và sự nhây từ bốXin chào các bạn độc giả, tui là tác giả của truyện [ĐN KNY ] 白いキツネ - ( Cáo trắng ).

Cuộc đời của tôi sẽ chả có gì đáng nói, học, ngủ, ăn rồi cứ thế lặp lại.

Nhưng cho đến khi tui gặp Hitome Nawara, tui bắt đầu chơi thân và biết được rằng nó có 1 tài khoản wattpad và rủ tui viết truyện.

Tôi cũng tự động và đưa mấy quyển truyện tui đã từng viết những câu chuyện mà đã viết ở trên lớp khi có giờ ra chơi.

Rồi sau đó tui đã bắt tay vào viết tác phẩm này, ban đầu tui nghĩ rằng nó sẽ chả có ai đọc và chỉ đăng cho vui nhưng điều đó đã đi ngược lại vì có rất nhiều lượt đọc và lượt vote, lúc đó tui không thể ngờ đến rồi mọi người đều comment.

Từ đó tui đã có niềm đam mê mới: viết truyện, từ lần đó tui bắt đầu viết bản thảo và để con vợ Rengoku (Hitome) đăng và tui bắt đầu vẽ những nét mới vì trước đây tui chỉ vẽ chibi thôi.

Về Hitome, nó là một đứa rất vui vẻ, hòa đồng với mọi người nhưng nó như một con đớ khi ở gần tui, để tui lấy ví dụ nhá:*Đang học bài với nó:-Thomas:*Bật mood chăm chỉ*-Hitome: Ugh, chán quá-Thomas: * IM LẶNG *-Hitome: I'm a barbie girl, in the barbie word~-Thomas: Bà nội mày!Và thế là do ảnh hưởng từ giọng hát thánh thần của nó nên tui bị mất tập trung và ứ làm được bài:'(, tao hận mày Hitome ạ-Hitome: Ơ kìa tui làm gì đâu mà=))Tôi có 2 thứ sợ nhất đó là sợ độ cao và bài hát...-Rin(BFF của tui): Suki suki dai suki~-Thomas: TRỜI MÓA CẢ MÀY NỮA!!!Đúng vậy tui rất sợ bài hát này vậy nên vào mỗi dịp Hallowen lũ bạn thân của tui lại mở bài này lên.

Híc, thật đáng sợ.

À phải rồi tui có thông báo cho các bạn độc giả một tin là tui đã viết xong bản thảo Đồng nhân My hero acdemia và đồng nhân Harry Potter nhưng do việc thi ở trường của tui đang rất nhiều và phải chạy hết bộ Đồng nhân Kimetsu no yaiba nên tui chỉ kịp viết ngoại truyện này nên mong các bạn độc giả thông cảm nhé.

Chúc mọi người có một ngày zui zẻ, za zẻ hồng hào để chuẩn bị đón năm mới nhé ÙwÚ.______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Hitome: I'm a barbie girl, in the barbie word~

Rin ( BFF Thomas ) : Suki suki dai suki~

Thomas : TỤI BAY TRẬT TỰ CHO TAO !!!!!!! * lật bàn *

Hitome & Rin : Run for our life
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-Chương III - : Cuộc sống mới


Warning : OC nặng !!!!!!Cốt truyện không theo mạch truyện chính !!!!!!!!!!

Đọc truyện zui zẻ nha các cô
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-Chương IV- : Điều ước của Shora


⚠ : Oc nặng, cốt truyện ko theo mạch truyện chính, sai lệch dòng thời gian

Đọc truyện zui zẻ =3

______________________________________________________________________________________

Ngày qua ngày, Shora sống vô cùng hạnh phúc cùng nhà Tokitou.

Yuichiro và Muichiro ngày càng thân thiết với Shora hơn, cặp sinh đôi này cứ bám lấy Shora. ( Thomas : Đáng yêu quá ).

Hôm nay là cuối tuần nên cô chú không đi làm mà ở nhà ngủ nướng còn Shora, Yui và Mui dậy lúc 7h ra ngoài chơi-Woa!

Tuyết kìa, mùa đông đến rồi!

-Từ từ đã hai đứa, mặc áo ấm vào đã_ Shora lên tiếng nhắc nhở

-Dạ! _ Yui và Mui đồng thanh nói

Rồi cả hai ra ngoài nặn người tuyết còn Shora thì ngồi trông cô bỗng nhớ lại khi mình còn bé và vẫn còn bố mẹ ở bên cạnh, ngày đó trời cũng là mùa đông, tuyết dày, bố cô lúc đó đang nấu bữa sáng còn mẹ và cô thì cùng nhau ra ngoài chơi...

Shora gạt nước mắt rồi tự nhủ: "Không được khóc nếu mình buồn chắc hẳn bố mẹ cũng sẽ buồn lắm"-Nee-san!

Chị ra đây xây người tuyết cùng bọn em đi_ Mui lên tiếng kéo Shora ra khỏi những dòng suy nghĩ .

-Được rồi chị ra ngay đây_ Shora đáp lời

-15 phút sau-

Cô Tokitou với chú vừa ngủ dậy-Sao ba đứa dậy sớm vậy?

-Mẹ dậy rồi!

-Chào buổi sáng cô Tokitou

-Ừm, 3 đứa vào nhà đi để ăn sáng nào

-Vâng!! _ Cả 3 đồng thanh

Sau khi ăn xong, chú Tokitou hỏi Shora-Shora, chú nghe Mui nói là cháu muốn trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ phải không?

-Dạ... vâng?_ Cô ấp úng trả lời

-Được rồi, mà sao cháu lại muốn trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ vậy?

-...Thực ra trước đây mẹ cháu là một trụ cột trong sát quỷ đoàn và mỗi lần khi thấy bà ấy vung kiếm cháu lại cảm thấy thích thú và rất muốn trở thành một kiếm sĩ giỏi giang giống bà ấy vậy! _ Shora nói với giọng điệu hào hứng

-Chú hiểu rồi vậy tý nữa chú sẽ đưa cháu đến gặp một người, mong bà ấy có thể giúp cháu_ chú Tokitou nhẹ nhàng nói

-Vâng ạ! _ Shora nói với giọng nghiêm túc

Sau khi dọn dẹp và lấy chiếc áo choàng, Shora cùng chú lên đường để gặp "người đó".

Họ đi lên theo đường núi và dừng lại, trước mặt họ là một ngôi nhà gỗ trông khá cũ.

Chú Tokitou bước đến trước cửa nhà gõ

-Bà Kamado, bà có nhà không ạ?

*Fact: Tôi thêm bà ấy vô vì trong hơi thở mà tôi tự tạo có liên quan đến hơi thở của mặt trời và tôi chẳng nghĩ ra ai sẽ là người dạy kiếm cho Shora và tôi nhận ra khi Tanjiro ở nhà bác Saburo và cậu có nói: "Cơ mà...

Trước khi mất, bà cũng từng nói vậy" Và đó là lí do tui đưa bà ấy vôTừ trong nhà một bà lão khoảng 60 tuổi gì đó bước ra-Hử, ai vậy?

Ồ Tokitou hả cháu

-Chào bà ạ, cháu mang con gái cháu đến rồi ạ_ chú Tokito lễ phép nói

-À.

Đệ tử mới của ta đây sao?Cháu tên gì nhỉ?_ Giọng nói bà có chút ấm áp

Cô bé ấp úng trả lời vì đây là lần đầu cô nói chuyện với người khác ngoài gia đình Tokitou

-Dạ...

Cháu là Shora, Shora Tokitou ạ

-Hừm, cháu bỏ cái mũ xuống được không?

Shora hơi giật mình, cô nhìn sang chú Tokitou, chú gật đầu còn nói thầm: " Sẽ không sao đâu".

Cô bỏ mũ xuống, để lộ đôi tai cáo.

Bà Kamado nhìn thấy thì có chút bất ngờ mà thốt lên

-Cháu là nhân thú sao?

Đôi tai to thật đấy!

Ta có thể sờ thử được không!_ Giọng bà trở nên háo hức đây là lần đầu bà thấy một nhân thú

-E-hèm_ chú Tokitou khẽ hắng giọng

-À, ta xin lỗi

Chú Tokitou nhẹ nhàng nhắc nhở bà ấy vì hành động đang hơi quá đà

-Được rồi, Shora nếu cháu muốn ta công nhận cháu thì hãy theo ta_ Bà vừa nói vừa đi ra ngoài

-À vâng! _ Shora vội đi theo

-Tokitou, vào nhà đi trời đang rất lạnh đấy_ Bà Kamado nhắc nhở

-Vâng thưa bà, cố lên nhé Shora_ trước khi cô đi cùng bà thì chú cũng gửi lời động viên đến Shora

Cô gật đầu rồi theo bà Kamado lên một con dốc khá cao.

Đến đỉnh dốc, bà ấy dừng lại và nói

-Để có thể trở thành học trò của ta, cháu cần vượt qua chỗ này nhanh nhất có thể và ta sẽ nhận cháu_ Bà nói với giọng đều đều và khuôn mặt không có gì thay đổi

-Hể?_ Shora như không tin vào tai mình

-À phải rồi, có thể sẽ có mấy con rắn đấy_ trước khi đi bà nói vọng lại như cảnh báo cho cô biết

Rồi bà ấy biến mất luôn, cô ngẫm nghĩ lại lời cảnh báo của bà ấy rồi nhìn ra đằng sau, bụi cây ở đó cứ chuyển động hoài rồi một con rắn, hai con rồi ba con thò đầu ra

-Khè_ Bé rắn khẽ khè tiếng

-WAHHHHHHHHHHH_ Shora giật mình hét ầm lên, khiến mấy con chim đậu gần đó bị đánh động rồi bay đi mất

Shora hét lên rồi chạy thục mạng xuống dưới còn mấy bé rắn vẫn đuổi theo cô nhưng cô đâu biết được rằng đường xuống dốc được đặt rất nhiều bẫy

-Oái!

Shora suýt thì bước vào một cái hố đầy rắn nhưng không thể đứng đó lâu được mấy con rắn kia sắp đuổi đến chân cô rồi.

Càng xuống dưới, những cái bẫy càng khó khăn hơn, lúc thì những cây cọc gỗ sắc nhọn, rồi đến 1 khúc gỗ to được buộc vào dây thừng phi từ bên phải khu rừng đến chỗ cô,... nhưng may nhờ có đôi tai to và rất thính nên cô có thể tránh được.

Sau mấy cái bẫy đó, Shora sắp gần đến đích rồi còn 4m nữa thôi nhưng cô lại bước vào công tắc của một cái bẫy khác

-Ch*t m*_ Shora buột miệng chửi thề một tiếng

Lúc cô quay lại thì thấy mấy khúc gỗ to từ trên dốc lăn xuống

-WAHHH!!!

-Trong nhà bà Kamado-Chú Tokitou đang ngồi nói chuyện với bà ấy

-Hừm, cũng đã được 18 phút rồi_ Bà Kamado nhấp nhẹ ngụm trà còn đang bốc khói nghi ngút

-Bà cứ bình tĩnh đi, Shora vẫn là người mới với cả con bé mới có 8 tuổi thôi mà

-Được rồi cậu nói đúng nhưng nếu 2 phút sau con bé không xuống thì ta không nhận đâu_ Bà lại nhấp thêm một ngụm trà nữa

-Vâng...

-ÉCCCCCCCCCC!!!!!!

-!?_ Cả hai đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết

Đó là tiếng của Shora, cô bé đang chạy xuống dốc rồi né sang bên để những khúc gỗ lăn xuống chỗ khác.

-Shora!!_ chú Tokitou đứng bật dậy

Thấy người cô bé đầy vết bẩn, vết xước chân thì không đứng nổi do bị dính khá nhiều mấy cái bẫy

-Cháu không sao chứ, Shora!!!_ chú Tokitou chạy đến với dáng vẻ lo lắng

-Vâng, có lẽ vậy ạ..._ Shora ấp úng trả lời

Cô quay sang bà Kamado, bà ấy mỉm cười và nói

-Mặc dù cháu không có đủ thời gian nhưng với sự quyết tâm này của cháu, ta chấp nhận cháu, Shora Tokitou_ Bà Kamado mỉm cười nhẹ rồi lại đưa cốc trà nhấp một ngụp

Mặt cô trở nên rạng rỡ hơn

-Vâng, cháu cảm ơn bà rất nhiều ạ!

-Ờ nhưng trước tiên, lau cái mặt của cháu đi_ Bà lấy một cái khăn đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô

Sau khi lau xong và trả bà ấy 2 chú cháu cúi đầu chào rồi đi về

-Hôm nay cháu đã làm tốt lắm đó, Shora_ chú Tokitou nói với một nụ cười treo trên gương mặt đồng thời đưa tay xoa đầu cô

-Vâng ạ.._ lần đầu cô được ai đó ngoài bố mẹ cô xoa đầu khiến cô có chút ngượng ngùng

-À, chú quên mất, mai cháu sẽ sang nhà bà ấy ở

-Hể, tại sao ạ?_ Cô hỏi

-Bà ấy bảo để cháu luyện tập một cách chuẩn chỉ nhất thì cháu cần ở cùng bà ấy để dễ chỉ bảo hơn

-Vâng, cháu hiểu rồi ạ_ Shora gật đầu như đã hiểu rồi ghi nhớ lấy

-Về đến nhà-

-Mẹ ơi, ba với Nee-san về rồi!!!_ Yui và Mui kêu lên khi thấy bóng dáng Shora và chú Tokitou

-Ừm, mừng hai người đã về, vào rửa tay đi rồi vào ăn cơm luôn_ cô Tokitou nói với giọng đều đều

-Vâng!_ Shora đáp lời

Shora ngồi xuống rồi kể những chuyện hôm nay và mai sẽ đến đó ở với Bà Kamado.

Yui và Mui sau khi nghe đã rất sốc

-Nee-san sẽ rời khỏi đây ư, chị sẽ bỏ bọn em sao!?_ Mui nói

-Khi nào xong chị sẽ về với mấy đứa mà, chị hứa_ Shora nói

-Vậy khi nào Nee-san sẽ về? _ lần này đến lượt Yui hỏi

-...

Chị cũng không biết nữa nhưng chị sẽ không bỏ hai đứa đâu, chị hứa đó_ Cô nói với giọng chắc nịch

-Nee-san hứa rồi đó_ Mui nói với giọng lạc hẳn đi mắt nhòe dần

-Ừm...

Đến giờ đi ngủ, cô không thể ngủ được vì bắt đầu từ ngày mai cô sẽ tiến được một bước với ước mơ mình ấp ủ bấy lâu nay.

-Sáng hôm sau-

Shora mang quần áo của mình rồi đi đến nhà bà Kamado.

Gặp bà ấy, cô cất tiếng

-Bà Kamado, cháu đã đến rồi ạ.

Từ sau trở đi mong bà sẽ giúp đỡ cháu nhiều ạ! _ Shora nói đồng thời cúi gập người xuống

-Ừm, bà cũng rất vui lòng_ Bà Kamado khẽ mỉm cười

Cô bé Shora rất vui, cô sẽ cố gắng hết sức trên con đường thực hiện ước mơ làm kiếm sĩ diệt quỷ của mình.

Sẽ có nhiều điều chờ cô ở phía trước nữa, bắt đầu từ hôm nay trở đi cô sẽ không ngừng cố gắng để thực hiện ước mơ đó.

/ Cập nhập lần cuối 04/12/22 /

/ 1723 từ /

@Hitome_Nawara
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-Chương V- Những ngày luyện tập


Warning: Cốt truyện không theo mạch truyện chính!!!!

Có thể sai lệch mốc thời gian, OC nặng!!

Đọc truyện zui zẻ =')))______________________________________________________________________________________________________________________________

Từ ngày đến đây, Shora đã được bà Kamado huấn luyện khá nghiêm khắc, bộ đồ luyện tập của cô bé cũng phải là một bộ đồ riêng.

Xuân sang, Hè đến, Thu qua rồi Đông về, rồi cứ thế lặp lại cô bé Shora đã thêm hai tuổi (Tức là đã qua 2 năm rồi), cô cũng đã mạnh hơn, tốc độ của cô cũng được cải tiến, nhanh đến nỗi khi bà Kamado bảo cô lên dốc thì cũng chỉ mất có 6-5 phút cô đã xuống đến nơi ( nhớ đọc warning) và điều này cũng làm bà ấy phải nói là:

-Nếu cháu không thể kiểm soát được tốc độ của mình thì chỉ có thể lên "trời" đó

-Dạ_cô cười hì hì

Sau mấy lần như vậy cuối cùng cô cũng được động vào một cây kiếm thật.

Mắt Shora sáng rực lên khi cầm thanh kiếm trên tay.

-Woa~ Đây là cảm giác khi cầm kiếm sao, mà sao kiếm của bà nó đen kịt thế ạ?

-Kệ đi nhưng bà nói nhé nếu cháu làm thanh kiếm này gãy thì cột sống của cháu sẽ không yên đâu_bà khẽ " nhắc nhở"

-V...Vâng ạ ..

Bà Kamado sử dụng hơi thở của mặt trời nhưng khi dạy cho Shora thì cô lại không tiếp thu được.

Bà ấy khá nản rồi nhớ ra chú Tokitou đã từng nói mẹ của Shora là một trụ cột nên chắc chắn sẽ có hơi thở của riêng mình.

-Shora, vào đây bà bảo_Bà ấy nói vọng từ trong nhà ra

-Dạ, cháu đến đây

-Cháu còn nhớ đường vào núi Yorshi không?

Nghe thấy cái tên này khuôn mặt của cô trở nên có chút buồn bã vì có lẽ đó là nơi để lại cho cô nhiều ký ức mà cô chẳng muốn nhớ đến chút nào .

-Dạ... cháu còn nhớ ạ

-Ừm, chúng ta sẽ đến đó để tìm xem mẹ cháu có để lại thứ gì như quyển nhật kí chẳng hạn, có thể nó sẽ có công thức về hơi thở và như vậy mới giúp cháu tiến bộ được_bà kamado nói tiếp

-Vâng, bà đợi cháu lấy áo đã ạ_Shora nhanh chóng gật đầu rồi chạy đi lấy áo

-Được rồi nhanh lên nhé!

-Dạ

Sau đấy họ lên đường đi đến núi Yorshi, theo sự chỉ dẫn của cô bé Shora

_________________________ Một lúc sau _______________________________________

Shora có vẻ kiệt sức vì họ đã đi bộ được 40 phút còn bà Kamado thì nhìn vẫn còn sung sức chán.

-Cháu nghỉ tý đi_ bà Kamado mở lời khi thấy cô thở hồng hộc

-Dạ!

Cô ngồi xuống.

Con đương vào làng Kataran rất khó vì chỉ có những người thuộc làng này mới có thể biết cách vào được, Shora dĩ nhiên biết.

Đi vào thì rất khó nhưng khi bạn muốn ra ngoài thì chỉ cần đi thẳng là bạn đã ra khỏi đây rồi đó còn ai không biết mà vẫn cố đi thì khả năng cao là bạn sẽ khóc tiếng mán hoặc bay màu.

-Shora, đi thôi!_ bà Kamado lên tiếng sau thời gian nghỉ ngơi khá dài

-Vâng, à mà bà nhớ phải đi theo cháu nhé, đường làng cháu dễ lạc lắm đấy ạ, còn nếu bà lạc cháu thì bà chỉ cần đứng yên và gọi tên cháu thì cháu sẽ tìm được bà_Shora cẩn thận dặn dò

-Được rồi, nhanh lên trời sắp tối rồi, quỷ sẽ xuất hiện đấy_bà Kamado giục cô đi nhanh chút

Đầu tiên, họ cần lên lưng núi và đi thẳng thì sẽ thấy 3 con đường, chọn đường bên phải rồi đi tiếp thì sẽ thấy 1 cây hoa anh đào rồi tiếp tục rẽ trái sẽ thấy một bức tượng của Sumiko Kataran- người lập ra nhà Kataran, con gái trưởng của Yorsha Tsugy.

Tiếp tục đi theo thì sẽ đến được cổng làng Kataran.

-Sao đường làng gì mà ngoằn nghèo quá vậy?

-Làng cháu là còn đỡ đấy ạ, đường của làng Otu còn khó khăn hơn vì phải giải câu đố nữa_Shora tiếp lời

-Được rồi cháu vào đi

-Dạ!

Cô bé nhanh chóng chạy vào làng, nơi này trước đây là một ngôi làng yên bình đẹp đẽ nhưng giờ đã trở thành một nơi tàn phế ngay cả ngôi nhà của cô cũng vậy.

Shora cố gắng chui vào căn nhà rồi bắt đầu tìm kiếm, sau một hồi tìm kiếm cô đã tìm được một quyển nhật kí của mẹ cô, trên đó có hình một bông hoa được xếp bằng những chiếc lá.

Trong đó viết

"X/Y/Z: mình đã trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ, chà, sau bao nhiêu lần mình luyện tập đến chết thì giờ mình đã chạm đến nó rồi.

Sau kì sát hạch mình đã nhận một con quạ truyền tin và một thanh kiếm.

Từ khi gặp Yoshiha Kataran, là người của tộc cáo Yorsha* và là người đã làm kiếm cho mình và mình đã rung động khi 2 người mới gặp nhau

*Sarana là người của tộc cáo Hyoru: có khả năng tiên tri và màu tóc của họ sẽ đổi màu vào những thời gian trong ngày.

Y/X/Z: Mặc dù phải đi làm nhiệm vụ cả ngày lẫn đêm nhưng bọn mình vẫn gửi thư qua lại với nhau.

Rồi một ngày, Yoshiha đã cầu hôn mình, mình đã vui đến mức khóc luôn, thật là ngại quá, hôm sau bọn mình đã đi gặp bố mẹ ảnh, hai người rất thân thiện và vui vẻ với mìnhY/Z/X: Sau khi kết hôn, tụi mình đã sống với nhau mặc dù mình vẫn phải đi rồi cho đến một ngày mình đã mang thai nhưng bố chồng và mẹ chồng đã mất do bệnh tim.

Lúc đó, mình đã rất buồn và khóc khá nhiều nhưng cũng có thể bình tĩnh lại khi biết được rằng nếu mình có những cảm xúc tiêu cực thì thai nhi sẽ bị ảnh hưởng xấu.

Mình thật sự không muốn điều đấy xảy ra, tuyệt đối không!X/Z/Y: Đứa bé đã ra đời, một đứa bé rất khỏe mạnh, tên con bé là Shora.

Sau khi sinh, mình được nghỉ bốn ngày và sau 2 năm, mình đã trở thành một trụ cột, như vậy mình sẽ dành được nhiều thời gian hơn với gia đình, nhất là Shora

-Trang gần cuối-

Z/X/Y: Shora lớn rất nhanh, giờ con bé đã 8 tuổi rồi nhưng mình thật sự không muốn rời xa gia đình này vì mình đã nhận được nhiệm vụ đi tiêu diệt quỷ Thượng huyền nhất.

Nếu mình không giết được hắn thì những bí mật của các tộc cáo trên nước Nhật Bản sẽ bị tiêu hủy, liệu mình có thể?

Hơi thở của lá có 3 thức:Thức thứ 1: Phong diêu diệp lạc, thức này người dùng sẽ di chuyển một cách nhanh nhất có thể và nhẹ nhàng như một chiếc lá bay trong gió và có thể chém một đòn chí mạngThức thứ 2: Khiêu thụ phàn chi, thức này sẽ tới hai nhát chém nhưng cần tiếp xúc gần thì mới chém được.

Phát chém lần 1 rồi rút ra nó sẽ giống như dây leo quấn lấy và kéo trở lại rồi tiếp tục phát chém thứ 2.

Thức này chỉ áp dụng với những con quỷ có cổ cứngThức thứ 3: Thâm căn cố để, thức này sẽ đứng yên một chỗ như chiếc rễ cắm sâu xuống đất và chặn đòn đánh, sau đấy hãy lựa thời điểm và chém một đòn trí mạngMình không biết liệu mình có thể về được không nữa nhưng nếu có thể mẹ mong con sẽ đọc được quyển sổ này và hoàn thành ước mơ của con..."

- To be continue -............Đôi lời tác giả:

Ờm thì, dạo này tui đang sắp thi rồi nên hổng có thời gian viết truyện.

Thông cảm cho nhen=]

/ Cập nhập lần cuối 21/2/23 /

/ 1342 từ /

@Hitome_Nawara
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-Chương VI: Kỳ sát hạch-


Warning: Cốt truyện không theo mạch truyện chính!!!

May be or little OOC ( out of character)

Vui lòng không bê đi đâu đó =))

___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Sau khi đọc xong, Shora đóng lại quyển sổ và ôm chặt vào lòng -M...Mẹ ơi...Cô bé khóc nức nở, giọng cô run run gọi tiếng mẹ

.

.

.

.

.

.-Ais, cái con bé này làm gì mà lâu quá vậy?Vì chờ quá lâu, bà Kamado bắt đầu phàn nàn và quyết định vào xem-Này,Shora cháu làm gì mà...Bà Kamado đứng trước cửa định gọi cô ra nhưng lại nghe thấy tiếng khóc.

Bà chợt nhận ra lời nói của chú Tokitou"Mẹ ruột của Shora mất trong lúc chiến đấu với quỷ còn cha thì mất tích chả rõ sống hay đã chết nữa".

-Chậc, rõ là khổ, mới có từng ấy tuổi mà đã phải chịu đựng như vầy rồi, thôi đành chờ thêm vậy...

Bà Kamado đứng chờ cho đến khi cô bé cảm thấy đỡ hơn.

.

.

.

.

Sau một hồi, Shora mới ra ngoài cầm theo quyển sổ của người mẹ quá cố-Xi..xin lỗi vì đã để bà đợi cháu lâu như vậy_Cô ngắt ngứ nói-Hầy, cháu ổn chứ?-D..Dạ vâng-Có ai doạ nạt cháu hay đánh cháu đâu mà giọng cứ như sắp bị ăn táng tới nơi rồi í-Cháu xin lỗi-Thôi được rồi đi về thôi mà đi đường nào để về vậy?-Cứ đi thẳng là ra ngoài rồi ạCô đưa tay chỉ thẳng ra ngoài cái cổng.

Thực ra thì nếu bạn đi vào làng thì khó nhưng ra ngoài thì rất dễ chỉ cần đi thẳng là được y như cách crush lướt qua mặt bạn vậy=]]

Sau khi 2 bà cháu xuống nói, Shora đưa quyển sổ cho bà để xem xét.

"Hơi thở của lá à...?

Có vẻ ít quá thế này thì con bé cần phải tập luyện hơn nữa rồi, cần bổ sung cho nó vài võ thuật mới có thể tăng thể lực cho nó mới được, tiện thể mình sẽ thêm 1 thức nữa"_suy nghĩ của bà Kamado.

-Sáng hôm sau-

Vì có việc bận nên sáng sớm bà đã xuống đồi đi đâu đó, còn cô bé Shora của chúng ta đang quét sân rồi bắt đầu tập vung kiếm.-Bà nội ơiiiii, chúng cháu đến rồi!!!-Tanjiro, Nezuko đừng chạy kẻo ngã đó.Bỗng có tiếng trẻ con từ dưới ngọn đồi đi lên và tiếng của người mẹ nữa.

Shora chưa kịp định hình liền bỏ kiếm lại chạy ngay vào nhà đóng cửa lại.

Thấy có bóng của ai đó vừa chạy vào ngôi nhà, người phụ nữ ấy hét lên:-Này!

Ai đang ở đó vậy!?

Bà Kamado đâu rồi!?_Cô ấy vừa đập cửa vừa hét lên-Có chuyện gì vậy!?_Bà Kamado xuất hiện như một vị thần(Shora: Bà ơi cuối cùng bà cũng zìa rồi, được cứu rồi( ;∀;))-Ế... mẹ về rồi ạ?

Mẹ ơi ban nãy có ai đó vừa mới chạy vào nhà, con gọi thì cứ ở trong đấy, hình như là trộm-Àaaaaa đấy là đệ tử của mẹ, vì có một số lí do nên bé nó mới chạy đấy.

Shora ra ngoài điCách cửa từ từ mở ra, người phụ nữ choáng ngợp khi thấy người bên trong là một nhân thú-Cáo kìa!!!!!Hai đứa trẻ hét lên rồi định chạy đến chỗ Shora nhưng bà đã ngăn lại-Này hai cái đứa này thấy bà không nói gì à?

-Con chào bà nội!-Con chào bà!-Ưm, lại đây nào hun bà cái nào.

Trời ơi các cháu tui đáng iu quá à!!!_Màn chào hỏi thân thiết đã xong mọi người vào trong nhà-Cô tên là Kie Kamado, còn đây là 2 con của cô_ Người phụ nữ bắt đầu giới thiệu về mình-Em là Kamado Tanjiro-Em là Kamado Nezuko-Rất vui được gặp mọi người, tên cháu là Shora Tokitou_ Cô cũng niềm nở chào hỏi-Kie này, hôm nay có việc gì à?_ Bà Kamado hỏi- Dạ cũng có vài chuyện thôi ạĐể 2 người có sự riêng tư Shora rủ Tanjiro và Nezuko ra ngoài chơi, nhìn 2 đứa nhóc đáng yêu này cô lại nhớ tới cặp song sinh Mui và Yui " Không biết hai đứa nó nhận được thư chưa nhỉ?"

Shora nghĩ thầm.

Bởi từ khi sống cùng người dạy kiếm, Shora luôn miệt mài viết thư gửi về gia đình Tokitou và họ cũng đáp lại tình cảm mà cô dành cho họ.

Sau mấy tiếng đồng hồ ba mẹ con chào tạm biệt bà Kamado và Shora.

Rồi bà bắt đầu luyện tập với Shora bởi cô cần dành nhiều thời gian để học và làm quen với hơi thở của lá và 3 tuần nữa sẽ đến ngày tổ chức kì thi sát hạch.

Mặc dù thời gian chỉ có từng vậy nhưng cô cáo của chúng ta sẽ không bỏ cuộc đâu!

-Trước ngày thi 1 ngày-Shora đã thuần thục hơi thở và các động tác mà bà đã dạy, hơi thở của cô đã có thức thứ 4: Hạ dương lục liên, thức này được lấy cảm hứng từ hình ảnh cây quang hợp dưới Mặt Trời và cũng là từ bà Kamado phát triển ra.

Đến tối, bà đưa cho Shora một cái áo choàng màu trắng có thêm chiếc khuy hình những chiếc lá tạo thành hình bông hoa -Đây là chiếc áo choàng có thể che được mùi hương nên lũ quỷ sẽ không phát hiện ra cháu đâu_ Bà Kamado dặn dò-Cháu cảm ơn ạ!

Cô nhận lấy rồi đi sang góc và viết thư thông báo cho gia đình về việc cô chuẩn bị đi thi kì sát hạch.

Sáng hôm sau, Shora mặc bộ đồ luyện tập mang theo kiếm của bà và khoác lên người chiếc áo choàng bà đứa, trước khi đi bà nắm lấy bàn tay cô-Đừng có chết đấy, vì cháu cần phải trả lại cho bà cây kiếm nữa_ Một lời quan tâm trá hình được bà Kamado nói ra-Ặc, thế bà không nghĩ đến cháu ư!?-Đùa thôi, nhớ sống sót trở về đấy vì gia đình cháu đang chờ.-Vâng, cháu hứa _ Cô thề với lòng mình rằng chắc chắn phải vượt qua kì sát hạch để có thể tiến thêm một bước đến ước mơ của mình cũng như trở về với gia đình của cô Nói rồi cô đi đến núi Fujisakage ( xin lỗi vì không biết tên chính xác ai biết cho tôi xin tên ) nơi tổ chức kì sát hạch.

Trên đường lên núi, cô bắt gặp rất nhiều hoa tử đằng nằm rải rác núi, đúng như cái tên của nó vậy.

Đến nơi, cô bị choáng ngợp vì có rất nhiều người đến và tất cả đều là con trai và chỉ mình cô là con gái, họ bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía cô vì cô là người duy nhất là con gái và cũng là người duy nhất mặc áo choàng che kín nửa khuôn mặt.

Một người phụ nữ có mái tóc trắng được buộc theo kiểu đuôi ngựa, tay cầm đèn lồng bước ra-Chào mừng các kiếm sĩ đã đến với kì sát hạch, bắt đầu từ đây sẽ không có hoa tử đằng nữa, loài hoa mà bọn quỷ rất ghét và trong vòng 7 ngày này hãy cố gắng sống sót.

Chúc may mắn.Sau khi cô ấy nói xong và đã đến lúc các kiếm sĩ sinh tồn trong vòng bảy ngày.

Shora chạy nhanh về phía Đông, trên đường cô đã gặp rất nhiều loại quỷ, chúng đều bị biến dạng vì bị bỏ đói, có con có cái cổ rất dài, con thì có mắt to nhìn rất đáng sợ,...

Sau vài nhát chém cô đã chém được hết đầu tụi nó.

Ba ngày sau, cô bị choáng ở đầu do hôm trước đã chạm trán với một con quỷ rất bự và mùi của nó rất nồng nên mặc dù đã né nó nhưng vẫn bị nó làm cho quả vào đầu cũng may chạy thoát được khỏi cái con bốc mùi ấy.

Bốn ngày sau, cô đến đích với đầy đủ các loại thương tích đầy mình: gãy 2 sườn phải, bị thương ở đầu, ngón trỏ và ngón giữa gãy,...

Nhưng ít ra cô vẫn lê được cái thân xác của mình về đích nhưng lại chả có ai ngoài cô cả-Ủa?

Sao chỉ có mình thế này?_ Shora hoang mang -Chúc mừng cô đã vượt qua kì sát hạch năm nay, trên đây là những mẩu quặng để làm thanh nhật luân đao xin hãy lựa chọn.Shora chọn một quặng rồi ra về.

Đến trước cửa nhà Tokitou cô gõ cửa, nghe thấy tiếng của Mui và Yui chạy ra mở-Ai zậy?

Oái, chạy đi!!!!_ Mui,Yui đồng thanhThấy bóng dáng ai đó nhìn như con bù nhìn đẫm máu, cập sinh đôi hét toáng lên-Từ từ đã là chị mà, chị Shora đâyCô bỏ mũ xuống, thấy bóng dáng quen thuộc, Mui và Yui chạy đến mừng rớt nước mắt ôm lấy Nee-san của bọn nó -Nee-san à sao giờ Nee-san mới về.

Hức...

Nee-san à _ Mui khóc òa lên, Yui thì không khóc nhưng cũng bắt đầu sụt sịtVà hai đứa nó cứ khóc lóc ôm lấy Shora mặc dù đang bị thương nhưng cô lại chịu đựng cho đến khi cô chú chạy ra.

Ai cũng không giấu nổi sự vui mừng của mình khi thấy Shora trở về, tuy không lành lặn nhưng còn sống là tốt rồi...............Ở một nơi nào đó vẫn luôn có cặp mắt dõi theo em ( em ở đây ý chỉ Shora )

- To be continue -

* Đôi lời tác giả :

-Duma sợ mọi người hiểu lầm nên tôi giải thích luôn câu cuối á, ý là kêu ở trên thiên đường mẹ của Shora vẫn dõi theo cô, muốn chứng kiến được đến lúc cô đạt được ước mơ của mình.

-Hiểu chưa?????

đừng ai hiểu lầm là có người nhắm tới này nọ nhá =))))

Hết rồi mong mọi người vẫn ủng hộ truyện nhé
 
[ Đn Kny ] 白いキツネ - ( Cáo Trắng )-
-Chương VII: Nhà-


WARNING: Cốt truyện không theo mạch truyện chính‼Maybe OOC (Out of character) Từ chương này trở đi mình xin phép thay đổi lời văn nhó, mong mọi người vẫn ủng hộ ạa-Ờm um.. xin chào tôi quay trở lại rồi đây... hehehe dạo này tôi sủi lâu phết chắc tầm cỡ khoảng 2-3 năm gì đó🙂) nhưng giờ tôi quay trở lại rồi và thấy truyện của mình đã được hơn 100 lượt vote nên tôi mới quay lại viết sau khi "nghỉ ngơi" dài.

Chúng ta bắt đầu nhé.

Luv u guys🙂_ Thomas BreychelVui lòng không copy ý tưởng hoặc bê đi đâu đó ‼_______________________________________________________________________________Sau khi được băng bó và xử lí vết thương Shora đã kiệt sức mà thiếp đi.

Cô Tokitou khẽ thở dài lắc đầu, bà biết con bé đã nỗ lực hết sức, bà cũng phần nào coi Shora như con gái mà yêu thương, nhìn con bé như vậy khiến bà vừa thương vừa xót."

Thật là... bị thương nhiều quá, như này phải chắc mấy tháng mới bình phục hoàn toàn"Yuichiro nhìn người đang nằm rồi lại quay sang nhìn mẹ, giọng cậu mang theo sự lo lắng rõ ràng.

Yuichiro là một người có tính cách khá bảo thủ, nhưng từ lúc gặp Shora tới giờ dường như tính cách của cậu trở nên mềm mỏng hơn và cũng phần nào chấp nhận và coi Shora như một người chị trong nhà."

Mẹ ơi, Shora nee-san sẽ tỉnh lại chứ?

Lúc bọn con chạy ra ôm chị ấy hình như... bọn con còn nghe thấy tiếng xương gãy hay sao á.."

Muichiro nghe anh hai nói vậy liền cuống quýt cả lên, cậu sợ bản thân là người khiến cho những vết thương của Shora trở nặng hơn.

"Chả nhẽ... chúng ta là nguyên nhân khiến Nee-san gãy xương à..

Anh hai ơi chúng ta giết Nee-san mất rồi...

Hức.."

Muichiro không kìm được nước mắt mà nức nở rồi túm lấy cổ áo Yuichiro lắc qua lắc lại.Shora đang nằm ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở đâu đây khiến cô không thể ngủ được và dường như điều này khiến cô có chút khó chịu.Cô chú Tokitou cố gắng dỗ dành đứa bé trước nhưng nào ngờ vì tiếng khóc của em mà Yuichiro phận làm anh cũng không kìm được mà khóc theo, dù sao bây giờ họ cũng chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, mất kiểm soát cảm xúc một chút cũng không sao.

Hàng mi của cô khẽ động, đôi tai cáo rung nhẹ vì tiếng khóc của hai đứa nhóc.

Cô chậm rãi mở mắt, lông mày hơi nhíu lại vì cơn đau chạy dọc khắp cơ thể.

Từng tế bào cảm nhận được những cơn đau âm ỉ bên dưới tấm băng gạc.

Dù bị thương khiến giọng cô hơi lạc đi nhưng vẫn cố gắng an ủi hai đứa nhỏ."

Nè Muichiro, Yuichiro à chị chưa chết đâu... nhìn chị này!

Còn khoẻ lắm!"

Shora ngượng cười tỏ ra mình ổn nhưng bên trong "tan nát" theo đúng nghĩa đen.

Cặp sinh đôi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ bỗng sáng rực khi thấy Shora đã tỉnh lại.

"Nee-san!!!"

Chúng hét lên mừng rỡ toan chạy lại ôm chị nhưng bị cô Tokitou ngăn lại.

Bà nhẹ nhàng nói với giọng dịu dàng, không hề có ý trách móc.

"Nào nào hai đứa này, ra ngoài cho chị nghỉ ngơi nào"

Cô Tokitou đưa cặp sinh đôi ra ngoài, trước khi rời đi bà quay lại khẽ dặn dò Shora.

"Shora à, con hãy nghỉ ngơi đi nhé, con đừng gắng gượng quá"

Shora khẽ thở ra khi cánh cửa đóng lại.

Gian phòng chìm trong sự yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua khung cửa sổ đang mở.

Cơ thể cô nặng trĩu, những vết thương được bó lại trong băng gạc trắng toả ra mùi hương thơm của thảo dược.

Nâng cánh tay lên một chút, Shora nhớ lại cái lúc mình ở trên núi Fujikasane.

Mùi máu tanh, tiếng hét thất thanh cùng với tiếng gầm gừ của lũ quỷ.

Nếu như không phải nhờ mấy bài huấn luyện của bà Kamado chắc cô bỏ mạng ở đó luôn có khi.

Shora thả mình xuống gối, bàn tay đặt lên ngực.

Cảm thấy mệt mỏi nhưng sâu bên trong cô tự nhủ "dù có phải ngã xuống bao nhiêu lần nữa mình vẫn sẽ đứng lên, vì vẫn còn người chờ đợi mình về"

.

.

.

.

.

-3 ngày sau-

Cơ thể của Shora đã hồi phục được 30% rồi, cũng phải thôi vì cô là người cáo mà, đặc điểm của họ là hồi phục tốt hơn con người, học hỏi nhanh hơn, thể chất cũng có chút sự khác biệt, còn điểm chung là vẫn có thể bị giết bởi quỷ.

Shora hiện tại mới có 10 tuổi nhưng đây là tính theo tuổi của người cáo chứ nếu tính theo tuổi người chắc cô đã 16 tuổi rồi.

Hiện tại, cô đang ngồi trước hiên cầm quyển sổ mà mẹ để lại, Shora cứ định viết gì đó vào cuốn sổ xong lại thôi.

Sau khi sử dụng qua các chiêu thức của hơi thở của lá, cô ham muốn có thêm nhiều chiêu thức hơn nữa và không muốn sử dụng lại những chiêu thức mà mẹ cô đã tạo ra.

Đối với tộc cáo, khi một anh hùng ra đi, hãy để những thứ thuộc về họ yên nghỉ.

Vậy nên bây giờ, cô cáo của chúng ta phải cố tạo ra những thức mới cho hơi thở của lá và làm sao cho nó không trùng với chiêu thức của mẹ cô.

"Chậc... sao mẹ để tên các chiêu thức đơn giản quá vậy?"

Shora khẽ lầm bầm khi nhìn lại vào cuốn sổ nhỏ trên tay.

Cùng lúc đó, có bóng người lại gần cô lúc nào không hay.

"Nee-san"

Yuichiro lên tiếng gọi cô, kéo cô về khỏi những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu cô.

Nghe tiếng, cô có chút giật mình quay lại, tiện tay đóng luôn quyển sổ trên tay.

"A...

Yuichiro, sao thế em?"

"Ba và mẹ bảo là chị nên đi gặp bà Kamado!"

Nói xong thằng bé đưa thanh nichirin mà cô mượn của bà ra trước mặt.

"Phải rồi!

Chị quên mất!

Đợi chị chút!"

Shora hốt hoảng chạy vào trong lấy áo choàng, cô trách mình sao lại dễ quên như vậy chắc giờ bà nổi giận lắm vì đã ba ngày rồi mà không thấy thanh nichirin của mình đâu.

"Nee-san em đi với!"

Muichiro túm lấy áo choàng cô nài nỉ dắt thằng bé theo cùng.

Shora nhìn xuống chỉ khẽ thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Muichiro à chị đi có tý rồi về ý mà nên em ở cùng Yuichiro nhé"

Một bóng dáng khác liền chạy lại gần cô, Yuichiro nhìn cô rồi cũng hùng hổ đòi đi cùng."

Em cũng muốn đi!!"

"Hầy thật là 2 cái đứa này..."

Shora thở dài rồi đành phải dắt theo cặp song sinh đi với điều kiện là không được quậy phá trong lúc cô nói chuyện với bà Kamado

Đến trước cửa nhà, Shora hét lớn gọi bà Kamado nhưng lại chẳng có ai, chắc bà đã đi ra ngoài rồi nên cô ngồi trước hiên nhà ngồi đợi.

Nhưng đến gần tối lại chẳng thấy bà về, bọn trẻ bắt đầu thấy chán và hối Shora đi về không sẽ lỡ cơm tối mất.

Muichiro lấy tay kéo nhẹ vạt áo cô, giọng có chút thúc giục.

"Nee-san, trời sắp tối rồi mình đi về nha"

Shora nhỏ giọng an ủi hai đứa nhỏ, cô xoa nhẹ đầu từng người một như trấn an.

Nhưng đồng thời trong lòng cũng lo lắng cho bà Kamado."

Lạ thật, giờ nay chắc bà đã về rồi chứ.

Hai đứa cố chờ 1 tý nữa nha"

Hai anh em nhìn lên Shora với đôi mắt long lanh như những chú cún con, khẽ nói nhỏ.

Khiến người đối diện khó mà thốt ra lời từ chối được.

"Nhưng ba mẹ lo lắng lắm nên mình về đi nha"

"..."

Shora tự nhủ bản thân phải kiên định lên, không thể để thua trước hai đứa được.

Cuối cùng sau 10 giây đấu mắt đầy căng thẳng, Shora đã bị "hạ gục", cô đành đặt thanh nichirin trước hiên cùng với tờ giấy nhắn lại cho bà Kamado rồi dắt hai đứa nhỏ đi về.

.

.

.

.

.

-Time skip-:

Khoảng tầm hai tháng sau khi nghỉ ngơi, Shora đã bình phục hoàn toàn đồng thời cô đã tự tạo ra hơi thở của lá riêng mình gồm 5 thức:

Thức thứ nhất- Phiêu diệp trảm: đòn chém nhanh, uyển chuyển như lá bay trong gió.

Thức thứ hai- Lạc diệp phiêu tán: Liên tiếp tung ra nhiều nhát chém xung quang như cách lá mùa thu rơi loạn xạ.

Thức thứ ba- Diệp ảnh huyền vũ: Di chuyển với tốc độ cao để lại di ảnh như bóng lá lay động, khiến kẻ địch khó phân biệt thật hay giả.

Thức thứ tư- Tàn diệp tuyệt trảm: đòn kết liễu nhanh, gọn và chí mạng _một nhát chém chính xác như lá lìa cành.

Thức thứ năm- Quang diệp thịnh minh: là chiêu thức dùng một lần vì phải dồn toàn bộ lực cho một nhát chém duy nhất.

Ánh lửa từ kiếm bùng nổ như xuyên qua tán cây lấy cảm hứng từ cách cây quang hợp dưới ánh nắng mặt trời (một thức giống thức Hạ Dương).

Shora đã nhận được bộ đồng phục cùng thanh nichirin mới mà người thợ rèn của sát quỷ đoàn mang tới.

Cô cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, thanh kiếm sắc bén ánh lên màu xanh nhạt, trên thân kiếm khác chữ "Diệt" trong diệt quỷ.

Chuôi kiếm có hình ngôi sao tạo bởi năm chiếc lá, cô không kìm được mà cảm thán.

"Woa, đẹp quá"

Ngồi đối diện cô là người thợ đã rèn ra cho cô thanh kiếm này, chỉ thấy người đó nhẹ nhàng nói sau lớp mặt nạ có chút kỳ lạ kia."

Cô Tokitou, mong cô hãy trân trọng thanh nichirin này, tôi đã mất 5 ngày để rèn ra nó"

Mặc dù nghe rất nhẹ nhàng nhưng mà Shora nghe như một lời đe dọa vậy.

"Vâng, anh yên tâm tôi sẽ không làm gì có lỗi với nó đâu ạ.

Cảm ơn anh đã mang đến đây, anh vất vả rồi"

Cô cúi đầu cảm ơn, nói với giọng chắc chắn, đảm bảo với người thợ rèn đó sẽ không để công sức của người đã kỳ công tạo ra thanh nichirin này phải phiền lòng rồi tiễn anh thợ rèn đó về.Cô thử bộ đồng phục mới được may cắt khá vừa người, tay vung thử kiếm.

Cô cảm thấy khá khác biệt so với thanh kiếm của bà một chút, chắc do thợ rèn kiếm đã để ý tới vóc dáng và độ tuổi của cô để điều chỉnh một chút.

Thôi kệ ít nhất Shora cũng đã có thứ của riêng mình.

Đang khoe với gia đình mình bộ đồ và thanh kiếm mới bỗng có một con quạ bay vào trong nhà.

"Quạ!

Quạ!

Ai tên là Shora Tokitou!?"

Con quạ cất tiếng làm Mui thích thú nhìn nó, còn cô chú thì có chút bất ngờ chứ không phản ứng gì nhiều.

Shora trả lời con quạ với giọng hoang mang khi lần đầu cô thấy một con quạ biết nói.

"Là tôi"

"Quạ!

Cô là Shora Tokitou!

Ta sẽ là quạ dẫn đường cho cô kể từ bây giờ!

Quạ!"

"Ồ vậy sao... um cho ta hỏi ngươi tên gì?"

"Quạ!

Ta chưa có tên!

Vì chưa từng dẫn dắt ai cả!"

Con quạ phẩy cánh tránh Muichiro vì thằng bé định sờ thử bộ lông đen tuyền của nó.

"Vậy ngươi nghĩ sao nếu ta đặt tên ngươi là Teru?"

"Quạ!

Được!

Tên ta là Teru!

Quạ!

Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành!"

"Ừm!

Vậy bắt đầu từ ngày mai mong ngươi sẽ giúp ta nha Teru!"

Shora đeo cho Teru cái vòng lá cô tự làm, coi như để phân biệt dễ hơn cũng như quà gặp mặt lần đầu cô tặng Teru.

"Quạ!

Cô cũng vậy!

Cùng cố gắng nhé!"

Teru bay lên vui mừng khi được tặng quà mặc dù nó chỉ được làm bằng lá.

-To be continue-

Ờm... hết chương VII rồi á:Đ, nếu mọi người thấy hứng thú thì hãy vote cho bọn tôi nhá.

Tks u guys🥰🦈

(Chuẩn bị ra chương VIII, maybe🙂

/Cập nhật lần cuối 21/08/25)

/2177 từ/

@Hitome_Nawara
 
Back
Top Bottom